Chuông điện thoại reo tiếng mộc cầm quen thuộc, Vũ ngái ngủ, tay hướng theo âm thanh sờ soạng, mắt chẳng thèm mở, nhặt điện thoại khẽ trượt trên mặt phím theo thói quen, buông ra một tiếng nhàn nhạt.
- Nghe đây.
- Mày lập tức ra bar Thanh Thủy, ngoài đó xảy ra chuyện.
- Ok Đai ca.
Thân là đàn em, đại ca có lệnh, Vũ tự nhiên phải nhanh chóng đi làm, mặc kệ ngay mọi chuyện khác. Cho dù hiện tại là lúc hắn đang ngủ với vợ đến giai đoạn cao trào.
Mỗi một con người trên thế giới này có riêng những qui tắc nhất định tự đặt ra cho bản thân, ai ai cũng có một loại giới hạn.
Giới hạn mấu chốt của Phụng ca, tự nhiên là một loại quyền lực của những ông trùm. Tuyệt đối không được phép coi nhẹ mệnh lệnh của Phụng ca.
Có thể là anh em chiến hữu, cùng uống rượu, cùng tâm sự, mượn tiền, mượn xe, mượn nhà qua đêm… nhưng tuyện đối đừng ép Phụng ca đi đến điểm giới hạn mấu chốt.
Đi đến bước đó, tự nhiên là cùng Phụng ca trở mặt, vốn cũng chằng còn con đường nào khác để mà đi.
Có thể trở mặt với Phụng ca, loại người có đủ tư cách thật ra không nhiều lắm, nếu chẳng muốn nói là không có ai.Chí ít ở hiện tại hạng người như vậy tuyện đối còn chưa sinh ra trên đời. Kẻ nào dám thử qua, tự nhiên chỉ còn một con đường để đi – Con đường chết!
Bất kể đó là ai, kể cả Vũ, người em kết nghĩa duy nhất của Phụng ca, cũng chưa từng có ý loại nghĩ như vậy.
Mang theo chút tư vị không cam lòng, Vũ ráng mở mắt ra, âm thầm văng tục “Cmn chứ”. Hắn đêm qua ở bar Thanh Thủy túy lúy với đám đàn em, mãi gần mờ sáng mới về nhà. Hiện tại mới hơn bảy giờ, không biết thằng ôn thần ác sát nào mới sáng nổi cơn điên? Mẹ nó chứ, sao lúc tao chưa về, tụi mày không quậy luôn cho đỡ mắc công tao a?
Bực thì bực, đáng để Phụng ca gọi đích thân, xem ra mức độ nghiêm trọng không nhỏ. Từ lâu rồi, loại chuyện cần đến hắn tự thân ra tay vốn không nhiều lắm.
Tự lượm lặt quần áo chung quanh, lục tung cả căn nhà, rốt cuộc cũng còn đôi vớ tương đối sạch. Thân đàn ông độc thân bi ai là thế, ra ngoài thì tên lửa, vụ trụ với mặt trăng, về đến nhà vì một đôi vớ mà nát nảo.
“Ài, xem ra già mất rồi” lắc đầu cười khổ, hắn nhanh chóng bước ra khỏi nhà, từng tế bào như rên rĩ phản đối, khiến hắn bất giác thầm than.
Năm nay hắn đã bốn mươi tuổi, bất quá với lối sinh hoạt không giống người, nhìn như gần năm mươi.
Thân hình hơi gầy, ngoại hình bình thường đến không thể bình thường hơn. Quăng hắn vào đám đông, dù là bạn bè quen biết nếu không để ý, chắc chắn là nhìn không ra.
Có một số người sẽ là tâm điểm của đám đông, một vài người có khí chất trời sinh, cho dù có làm gì, nói gì, cũng luôn luôn thu hút được người khác. Dạng vương giả trời sinh này vài triệu người có một, không quan cũng tướng.
Dạng thứ hai là do được sự giáo dục trong những gia tộc lớn, sinh ra một loại khí chất vương giả thông qua tập luyện bài bản mà có. Dạng này không nhiều, cũng không ít, tất nhiên không quí bằng khí chất vương giả trời sinh.
Dạng thứ ba thì tràn lan, lúc nào cũng gặp, nơi nào cũng có. Tự nhiên là vài kẻ kệch cỡm, có ít tiền, ít hư danh, tự cho mình là đúng, phú quí sinh lễ nghi, là cái rốn của vũ trụ, người ta khinh bỉ vào mặt cũng mặc. Loại này tự nhiên là nhiều, giới ca sĩ quốc gia nào cũng có, không cần nói nhiều ra ở đây, tốn giấy.
Như Vũ thì ngược lại, chỉ hận mình không tan biến luôn vào đám đông. Kiểu “nghề nghiệp” như hắn, tập được thói quen ần mình vào đám đông vốn không dễ dàng gì. Không thể phủ nhận, đạt đến trình độ ẩn mình này của hắn, không biết đã tập luyện mất hết bao nhiêu công phu.
Với bộ dạng như thế, tự nhiên ít ai biết hắn là tên giang hồ khét tiếng nổi tiếng hơn mười lăm năm nay ở thành phố này. Với biệt tài dùng đao, một loại đao tất sát.
Nghe nói, đao của hắn nhanh lắm, chỉ là ít ai biết nó nhanh đến độ nào. Những tên từng vinh hạnh chứng kiến qua, tự nhiên là biết đao nhanh, chỉ bất quá những kẻ đó không còn đủ điều kiện để kể lại. Dưới đao của hắn, xưa nay chưa từng có ai sống sót qua.
Một vấn đề khoác lên mình vẻ kỳ bí, thông thường là trở thành một huyền thoại.
Bất quá ít ai rỏ ràng hơn Vũ, huyền thoại này chẳng phải nhân vật đi mây về gió, một thân một đao tung hoành trong lòng địch như chốn không người.
Huyền thoại này được sinh vốn là dùng bằng mạng và máu tươi của hắn để đổi lấy đem về.
Đao nhanh hay chậm giờ không còn ai biết rỏ, nhưng hiện tại hẳn là nó đang rĩ sét. Thân tại giang hồ, vốn chỉ cần chút hư danh là đủ mặt mũi hô mây gọi gió ở vài địa phương, nói chi đến một thân huyền thoại?
Giang hồ vốn không hẳn tối ngày chỉ lo chém chém giết giết. Có thể dùng lời nói mà khuất phục được đối phương không động binh đao, tự nhiên là không nên để mất hòa khí.
Trọng lượng lời nói được bao nhiêu thì tự xem lại mặt mũi của mình lớn đến cở nào. Thế mới thấy xem phim XHĐ, các bố già chỉ toàn là chống gậy.
Đến một mức độ nào đó, chém giết không còn là con đường khôn ngoan, có nhiều cách hơn để đi đến mục tiêu cuối cùng. Không thể nghi ngờ, bạo lực chỉ là một loại phương tiện, một dấu nhấn đầu tiên mà thôi.
Địa vị càng cao địa bàn tự nhiên là càng rộng, chút mặt mũi ấy anh em địa bàn khác phải cấp, nếu không cấp thì miếng bánh còn lại cũng không có mạng mà ăn.
Thế gian này vốn không có kẻ ngu, chí ít với những hạng giang hồ chém chém giết hơn nửa đời người lại càng phải hiểu rõ, bôn ba cho lắm chẳng qua cũng là vì tiền hay sao? Chút đạo lý ấy mà còn không nắm được, tự nhiên là tìm chết.
Tự vị ngồi trên này luôn luôn tồn tại nếu anh còn bản lãnh. Một khi thất thế, địa vị theo đó bay xa như phù du. Anh em của anh là những người tự tay giết anh, bằng cách này hay cách khác. Vốn không cần thiết phải để người ngoài ra tay, một chút cũng không cần.
Vũ vẫy tay đón xe, mang cái thân mệt mỏi này mà tự lái xe thì có bằng chết. Một chiếc taxi đột ngột cắt ngang mặt đường tấp vào, mang theo vô số lời chửi rủa kèm theo những ánh mắt thù địch.
Nói cho cùng chẳng ai dám làm gì tay taxi, nhưng mọi người cứ thích nhìn với “ánh mắt thù địch“ như thế, có lẽ hy vọng nhìn như thế là giết được người chăng?
- Biết bar Thanh Thủy? Biết? Tốt, chú nhanh hết mức có thể.
N sập cửa xe liếc tài xế, chiếc taxi màu nửa đen đỏ phóng vọt ra đường, kéo theo một vệt khói đen. Thêm vài câu chửi rủa kéo đến, gã tài xế nhếch miện cười đểu. Vũ lấy ra điện thoại, đánh một cuộc cho đàn em dưới tay.
- Sao rồi?
- Anh đến nhanh đi, tình hình không ổn.
- Ok, tao đang chay đến, mày ổn định tình hình đi.
Bỏ điện thoại vào túi, Vũ nheo nheo mắt.
- Có thể nhanh hơn được không?
- Đai ca, đây là nội thành đó, em chạy vầy là nhanh lắm rồi. Công an phạt chết.
Như một làn gió, chiếc taxi chồm lên. Vũ khẽ thở một hơi dài, xã hội kim tiền, có tiền xui ma khiến quỉ củng được.
Nghe đồn ngày xưa dân tình khác một chút, tất nhiên chỉ là một chút, giữa người và người với nhau ngoài tiền còn có thêm một chút tình? Một chút lòng trắc ẩn? Bây giờ tan biến vào đâu?
Vài câu “kinh điển” kiểu vỉa hè lướt nhanh “đa kim ngân phá luật lệ” , “những gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”
.Vũ lắc lắc đầu cười giễu, như ta đây là người tốt sao? Còn không phải hạng người như ta hại xã hội ra nông nỗi này?
Đường thành phố, dòng người như bất tận, luôn luôn có xe tranh thủ lấy từng khoảng trống để vượt lên. Hối hả, hối hả, cảm giác như cho dù phóng đường to ra gấp ba lần hiện tại, vẫn không thể đáp ứng nổi nhu cầu.
Một đoạn cua như mọi khúc cua trong thành phố, bất kỳ là thành phố nào cũng có một đoạn quanh co hơi khó khăn.
Gã tài xế nhấn ga cắt ngang đầu một chiếc taxi, đánh tay lái sang phải, gã vô cua hơi nhanh. Vũ thoáng nhìn qua đồng hồ kilomet, “ôm cua 70km/h, thằng này nên đi đua xe thì mau giàu!” N cười cười.
Vào cua khá tốt, chỉ là đoạn này hơi khuất tầm nhìn. Dạo trước ở đây có gắn một tấm gương lồi, không biết thằng nhóc nào phá phách đem tấm gương đập nát, còn cái khung vẫn không yên, lại bị một thằng nhóc nào khác đập ra bán ve chai.
Chính quyền còn bận nhiều việc khác không tiện gắn lại cái khác. Chuyện xảy ra cũng mới hơn…hai năm, mọi việc cho đến nay vẫn chạy tốt, chả có lý do gì để mà phải gấp.
Với tốc độ của taxi, tự nhiên là chạy ẩu, tầm quan sát vừa mở, trước mắt đã là một chiếc xe buýt đang trờ tới, tốc độ nhanh không kém. Đại khái muốn chứng minh,huyền thoại hung thần của anh em hai ta không phải tự nhiên mà có.
Thời gian đông lại, ý nghĩ của N nhanh hơn tốc độ của hai xe nhiều, duy nhất chỉ một ý “tránh không khỏi”. (cái này ai trải qua mới biết, tác giả không chém)
Chỉ được đến thế mà thôi, hắn hầu như không có được một động tác phản ứng nào, taxi không thắng, tay lái đánh ngang, tình huống này có thắng hay không vốn chẳng quá quan trọng.
“Ầm”
Âm thanh khô khốc, Vũ quay cuồng theo vòng lật của xe, từng vòng từng vòng. Vẫn còn sống nhưng cảm giác tử thần vẩy gọi ngày một lớn hơn.
“Cứ vậy là chết sao? Ài, biết rằng sẽ chết không tử tế gì, chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ ra lại là tai nạn xe. Quá vô lý, quá không hợp lý”.
Quả thực có chút thương tâm, có chút không đáng… nhiều tư vị lẫn lộn đan xen như chớp. Tim Vũ chìm xuống, cảm giác như bị một cú đấm thẳng vào mặt nặng ngàn cân, tri giác và thân thể rời tách, chìm dần chìm dần vào trong bóng tối.
Từ lúc hai xe đâm vào nhau, đến lúc chiếc taxi lật hơn chục vòng rồi dừng lại, người chung quanh mới kịp hoàn hồn.
- Khủng khiếp quá.
- Ông nghĩ xem người trong taxi chết không?
- Nói gì vậy? xe bẹp dúm thế kia mà còn sống? còn không phải người à?
- Uh,chắc là chết, chạy ẩu quá mà.
- Xe nào cũng ẩu…
- Xe buýt có sao không ta?
- Ai mà biết, lại xem xem…..
Tất nhiên, theo thói quen dân tộc ngày hôm nay, người giúp đỡ thì không mấy ai, bu đen bu đỏ bình luận thì khá nhiều. Dòng người tụ tập, lớp này đi, lớp kia lại trờ đến đứng xem. Hai chiếc xe tan nát vẫn nằm đó.
- Taxi chết hết hai người, xe buýt chết tài xế, hành khách bị thương khá nhiều.
Rốt cuộc chuyện gì đến đã đến, ngay khúc cua lại có tai nạn nghiêm trọng, người xem quá đông…thành kẹt xe.
Kẹt xe thì tán gẫu cùng nhau, trước lạ sau quen, anh em chung một nước, có gì đâu mà ngại? râm ran bàn chuyện bất hạnh của người khác một cách vô cảm. Ài, tai kiếp vốn là của người khác, ai thì mặc ai, ta đây còn sống là tốt rồi.
Câu chuyện từ ấy lan xa, người chết đã lên hơn mười và đang có chiều huống tăng vọt kiểu hàng Tôm.
Tất nhiên còn có thêm vài tình huống phụ, mà chính quyền dù có nghiệp vụ vĩnh viễn điều tra không ra.
- Nghe nói taxi chở theo con bồ, vừa lái vừa hun bồ nhí.
- Ặx, thật không? ẩu dữ vậy?
- Sao không trời? vợ taxi tới khóc bù lu bù loa ngoài kia, nhận mặt con bồ nhí kìa.
- Trời, ác chết.
………..
Và câu chuyện cứ thế lan xa. Tận trưa, tình hình mới tạm vãn hồi, giao thông lưu loát. Trái đất trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Tồn tại là câu chuyện vẫn lan ra. Uhmn…nghe nói xe buýt hơn hi mươi người tử nạn, không sống một ai.
Người đi kẻ đến, kẻ đến người đi. Người đốt nhanh cúng bái, kẻ xì sụp vái lạy. Uh thì thôi anh chị chú bác chết là cũng yên rồi, em là người ở lại, trăm đắng nghìn cay cho hết kiếp này. Xin các bác phù hộ, em mà trúng xiên ba chiều nay, thì em đốt giấy tiền vàng bạc các bác xài thả cửa, chẳng phải lo.
Vẫn lan xa đến đêm….tivi một đoạn tin ngắn, biên tập viên vô hồn, lược thuật số người tử vong trong tai nạn, vài con số chính xác, thời gian mất tầm khoãng mười giây.
Ít à? nói giỡn chơi, mười giây quảng cáo của nhà đài biết bao nhiêu tiền không? Khơi khơi được lên tivi, mười giây còn chê ít? Không to chuyện thế, có khi còn chả được lên tivi.
Chắc chắn vào ngày hôm sau, con đường sẽ thông thoáng, tai nạn ngày hôm qua lãng đãng như một giấc mơ, ai rãnh hơi mà nhớ.
Còn một số chuyện mới của ngày hôm nay đã và sẽ phát sinh, dư luận cần một cái bụng và một tâm hồn rổng hơn để mà tiêu hóa nó.
Họa chăng, còn vài bà già bán tạp hóa gần đó một chút dư âm.
- Hôm qua bà ạ…
- Uh, kinh bà nhỉ?
- Uh…tôi rớt cả tim….
Mọi vấn đề tự nhiên là của ngày hôm qua. Thời gian thì mãi trôi qua không dừng lại….
---------------
“Thế giới sẽ bị hủy diệt không phải bởi những người làm điều ác, mà bởi những người đứng nhìn mà không làm gì cả” Albert Einstein
Bóng tối bao phủ, hình ảnh chớp động liên tục, cuộc đời của hắn khi ẩn khi hiện trôi qua. Vũ trừng trừng nhìn hình ảnh của mình như đang xem một cuốn phim tư liệu, đầy mốc meo, củ nát.
Hắn đang đứng giữa một căn phòng to, rất nhiều người ngồi, đứng xung quanh. Đây là phòng họp lớn của gia tộc, nơi này chỉ mở ra mỗi khi có vụ việc quá trọng đại, tộc trưởng không tự đơn thân giải quyết được.
Theo trí nhớ của nhưng người lớn tuổi, lần mở phòng họp lớn này cách lần trước khoãng mười tám năm.
Mỉa mai thay, hai lần mở phòng họp đều liên quan đến Vũ, cả hai lần đều là vì tương lai của hắn mà ra. Lần đầu là quyết định tộc trưởng đời kế tiếp, lần này là kế thừa bị phế truất đi.
Đối với một gia tộc có bề dầy lịch sử, công thần của quốc gia, trãi qua nhiều thế hệ chống giặc ngoại xâm, từ vũ khí lạnh cho đến nóng, luôn nhận được sự kính trọng của chính phủ hiện tại. Không thể nghi ngờ, giao gia tộc vào tay một người có suy nghĩ nổi loạn như Vũ là quá nguy hiểm.
Hiện tai mọi ánh mắt đều tập trung lên người của hắn, từng ánh nhìn mang theo nội tâm. Một chút tiếc hận, một chút hâm mộ, một chút vui sướng cố che lấp….Chỉ riêng Vũ vẫn trầm mặc không phản ứng.
- Con suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Tộc trưởng rốt cuộc lên tiếng, bầu không khí xung quanh cô đọng lại, mang theo vẻ im lặng quỉ dị, mơ hồ nghe từng loại âm thanh thở dốc. Vũ cắn môi không nói, khẽ gật gật đầu.
- Đi ngược với chủ trương của gia tộc, con hẳn là biết, từ nay về sau con không thể nhận lợi ích gì từ gia tộc cũng như là sinh sống ở đây. Con vẫn xác định?
Vũ cắn nát răng, mép môi khẽ giựt giựt, rất lâu, hắn cương quyết gật đầu. Tộc trưởng buông một tiếng thở dài không cần che dấu, chậm rãi quay lưng đi.
- Con đi đi.
Vũ quay lưng, khoãng khắc một nơi từng gắn bó gần hai mươi năm, đầy ấp kỷ niệm, thoáng chốc trở thành xa lạ, quả thật có chút tư vị không đành lòng.
Hối tiếc? Khẳng định là có một chút. Bất quá ít ai được biết, một người được chỉ định kế thừa tộc trưởng, có quyền lực tối cao trong gia tộc, một lời thốt ra, có thể làm cho rất nhiều thế lực khác phải nghiêng ngả. Bi ai, lại không có nổi một chủ trương nào cho bản thân mình.
Tất cả đều là vì lợi ích của gia tộc, chủ trương cứ theo các trưởng lão bàn ra mà triệt để thi hành, một loại công cụ không hơn.
Giữa những sự lựa chọn, Vũ chọn cho mình một con đường, một lối đi. Đã đến mức phải lựa chọn, cân đo đong đếm, tự nhiên bất kỳ lựa chọn nào cũng phải trả giá, cho dù là ít hay nhiều, đều phải có một cái giá nhất định.
----------
Hình ảnh chuyển động
Vũ đang là sinh viên đại học…một sinh viên đúng theo nghĩa đen, khuôn mặt có vẻ căng thẳng, nhìn chăm chăm vào monitor CRT 14’ trước mặt.
Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp môn cuối, Vũ đang sửa những câu lệnh của phần mềm C+ +. Khởi chạy, báo lỗi. Lại sửa câu lệnh, thêm một lần chạy. Liên tiếp động tác sửa, chạy test, được lập đi lập lại một cách điên cuồng.
Thời gian thi đã hết, chuông reng lên, giám thị thu lại những “đĩa mềm” chứa tài liệu. Vũ vươn vai bước ra khỏi phòng thi.
Tương lai của những sinh viên ra như thế nào, phụ thuộc rất nhiều vào những chiếc đĩa ấy, mọi việc đã xong, tất cả việc phải làm là chời đợi.
---------
Hình ảnh chuyển một lần nữa. Vũ nhìn thấy Ly.
Ly đứng ngay đó, nơi biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn hò hẹn của cả hai, khác chăng hôm nay cả hai mang theo rất nhiều tư vị khác.
Khuôn mặt nàng đau thương, đầy tư vị bấc đắc dĩ. Hình ảnh này Vũ đã chôn sâu vào lòng mười lăm năm, hôm nay một lần nữa lại tái hiện.
- Chúng ta chắc chắn là không kết quả…cứ coi như là em có lỗi với anh đi. Em chỉ cầu mong cho anh sau này có một cuộc sống thật tốt…….hạnh phúc…..
Nàng đã đi, dư âm câu nói còn đó, Vũ vẫn mang vẽ trầm mặc từ đầu, hắn quả thực không có gì để nói, một chút cũng không.
Sống thật tốt? như thế nào là tốt hả Ly? Hạnh phúc? Như thế nào là hạnh phúc? Ai là người sẽ có câu trả lời đó đây?
Vậy là người đi không nhìn lại, từng bước từng bước, dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất ra khỏi đời hắn, gót giầy giẫm trên đường cứa nát vào tim. Thòi gian luôn xóa nhòa tất cả, tình yêu, lý tưởng, cả khuôn mặt của Ly cũng đã dần mờ mịt.
Mãi riêng tiếng gót giầy vẫn còn ám ảnh hắn. Nhiều năm sau, trong những cơn mộng mị, tiếng gót giày lọc cọc, lọc cọc vang vọng, khiến hắn thống khổ từng cơn.
Giữa những người yêu nhau, vốn không có đúng và sai. Chỉ bất quá riêng tình yêu đôi khi là không đủ.
Có lẽ trên con đường tình yêu vốn phải rãi thêm tiền, dù ít dù nhiều. Đôi khi Vũ hoài nghi bản thân và Ly, tình yêu của hai người liệu có đủ lớn như tưởng tượng?
Có lẽ là không, nàng thuộc mẫu người thiên về lý trí. Để bước qua một vài định kiến, đối với người đầy lý trí mà nói, vốn không hề là việc dể dàng gì.
Vũ thuộc loại con người tình cảm, tính cách quá thiên về cảm tính, lý tưởng hóa nhiều việc không đâu. Hai người vốn khó mà chung một con đường, nhưng chí ít họ cũng có với nhau được bảy năm.
Bảy năm vui buồn chua ngọt, xứng đáng để gọi là một cuộc tình. Hợp rồi tan vốn là lẽ thường tình của nhân loại, không nhất thiết Vũ phải nhiều lời níu kéo. Hắn để Ly ra đi, không một lời.
Có đôi khi, im lặng cũng là một dạng trả lời theo một hình thức nào đó.
-------
Ảnh chuyển.
Trong quán, Vũ cầm lấy ly beer, chạm cốc với người đàn ông to lớn đang ở trần ngồi đối diện. Thân hình gã to bè, phô ra hình xăm một con Rồng vắt dài từ thắt lưng vòng qua trước ngực. Miệng Rồng nằm giữa ngực gã, điểm thêm châu sa đỏ, có cảm giác nó đang nhe răng với một cái miệng đầy những máu.
- Mày uống beer để say, anh mày chết tiền con ạ.
Phụng ca, ngoắc miệng ra cười hềnh hệch, cầm ly beer chạm cốc với Vũ.
- Vậy chuyển qua rượu đi, cho anh đỡ tốn kém – Vũ buông một tiếng nhàn nhạt bất cần đời.
- Ặc, thằng nhóc, nói đùa một chút không được? làm mặt khó với tao? Hôm nay mày uống cỡ nào anh chiều – Phụng ca đột nhiên nghiêm túc – Nhưng nhớ, sau này vì đàn mà mà say là hèn lắm nhóc.
- Anh không hiểu, vốn là hơn bảy năm….em….thật có chút không cam lòng. Tiền quan trọng đến vậy sao? Giữa em và cô ấy…
Vũ buông hơi thở dài, có một số chuyện vốn không thể nào nói ra được bằng lời
- Thằng nhóc, bớt mơ mộng đi. Còn trẻ, có lý tưởng một chút cũng tốt nhưng đừng quá ngây thơ. Mày không tiền không bản lãnh lo cho người ta, có trách thì trách bản thân mày kém. Xã hội này ai không muốn đi lên? muốn ở trên, một là dùng lực, hai là dùng tiền, gia đình con bồ mày nghĩ vậy không hề sai. Mày nghĩ tao tối ngày chém chém giết giết là vì cái gì? Thống nhất giang hồ sao? Quên đi.
- Em vẫn hiểu, chỉ là….
- Bỏ đi, chẳng phải gia đình nó chê mày nghèo không có tương lai thôi hay sao? Nói gia tộc của mày cho gia đình nó nghe, còn dám chê?
- Thôi, đừng nhắc gia tộc em….
- Tùy mày, có phước không biết hưởng. CMN, khối đứa mơ như mày thì không được? Uhm… coi như tao ít học không hiểu dạng tình yêu như tụi bây. Nhưng nhìn chị mày đi, đối với tao thế nào? ….sau lưng thằng đàn ông thành công phải có bóng dáng người phụ nử, chả biết thằng nào nói…. nhưng nó nói đúng. Còn tình yêu ba láp gì của mày, mở miệng ra là bảy, tám năm, yêu nhau tha thiết nghe nổi hết da gà. Phi, chút phong ba chịu không nỗi, nhãm chả buồn nói.
Vũ trầm ngâm, cầm ly beer uống cạn, cố gắng đổi đề tài theo hướng khác.
- Uhm…. đôi lúc em buồn cười…anh với em, vốn là loại người cùa hai thế giới, không biết sao…ài…ngồi với anh có cảm giác thống khoái.
- Kha…. Kha, tao là người giang hồ, trong người mày mang dòng máu kỳ hồ, gặp nhau tự nhiên là hợp… aiz…. không biết loại như mày cái đó từ đâu mà ra. Không biết gia tộc mày dạy dỗ mày ra làm sao!
Vũ cười khổ
- Cái đó thì không có...Uhm…em chỉ là mong muốn, bản thân em là của em. Em không muốn được sắp đặt sẵn như hệ thống lập trình. Bao nhiêu tuổi làm việc, lại đến bao nhiêu tuổi lập gia đình…một dạng hôn nhân chính trị…uhm…nên tạo mối quan hệ với ai, người ta là thù địch với mình…nhất nhất phải làm theo chỉ thị…em không muốn như vậy, anh hiểu không?
- Ah, mấy vấn đề thuộc dạng này không cần kể với tao, hại nảo. Kêu tao đi chém thằng nào thì còn dể, mấy chuyện đấu đá gia tộc….mà thôi quên đi, chỉ biết bây giờ mày buồn, là anh em thì hết khả năng ngồi nghe mày là được rồi.
Phụng ca lại cất tiếng cười to hào sảng quen thuộc. Vũ âm thầm cảm động, bằng hữu chân chính vốn không nhiều. Không thể nghi ngờ tình cảm của Phụng ca đối với hắn, bao nhiêu năm từ khi Vũ rời gia tộc ra đi vẫn không hề thay đổi. Chỉ cần là hắn có việc, giá nào cũng có mặt Phụng ca, việc của hắn chính là việc của Phụng ca và ngược lại.
Bắt Phụng ca ngồi nghe hắn tâm sự, đối với gã mà nói không khác gì một loại cực hình, dạng “ông nói gà bà nói vịt”. Nhưng gã không hề nề hà, chỉ vì Vũ là anh em tốt, mà anh em tốt với nhau là không ngại khó, chỉ thế thôi.
Đột nhiên trong nháy mắt, Vũ sinh ra một loại quyết tâm mãnh liệt. Thực lực và tiền, không phải trước mắt đây không phải là hội tụ đủ điều kiện hay sao?
Rất nhanh về sau, hắn đôi khi nghĩ lại mức độ bồng bột thuở đó, tự nhiên thông ra, hắn hiểu sai hai chử “thực lực” mà Phụng ca đề cập.
Thực lực vốn không hẳn chỉ chuyên dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề. Nếu so với nắm đấm, quan quyền không thể nghi ngờ lại là một loại lực lương tối cao hơn.
- Đại ca…..
- Hử?
- Em muốn theo anh làm ăn, em muốn nhanh chóng co thực lực.
- Đừng đùa những chuyện thế này Vũ - Phụng ca tròn
- Em không nói đùa.
- Mày xác định?
- Em xác định.
Khẻ nhíu nhíu mày, đánh giá lại sự quyết tâm của Vũ. Phụng ca đắn đo
- Con đường này, một khi bước lên, khả năng quay lại là không có. Gia tộc cũa mày sẽ như thế nào?
- Em nghĩ kĩ rồi, khả năng của em….. anh tự nhiên là biết.
- Công phu từ gia tộc mày tao tự nhiên biết, chỉ là….
- Đừng…anh em nhiều năm, em chưa xin anh việc gì. Hôm nay anh thành toàn cho em đi.
------
Và từ đó “huyền thoại” được sinh ra. Ít ai biết điều đó xảy ra vô cùng đơn giản, tại quán nhậu tồi tàn, vỏ lon lăn lốc, là nơi bắt đầu cho một cơn ác mộng.
Con người hay đổ thừa cho số phận, chỉ là ít ai chịu hiểu, phần lớn số phận là do chính bản thân mình sinh ra. Một quyết đinh đúng thời điểm sẽ ảnh hưởng đến hết cuộc đời một con người.
Tỷ như Bill Gates, khi ý tưởng lóe sáng. Một quyết định được đưa ra làm thay đổi cả nhân loại.
Ai cũng trầm trồ nhìn vào sự giàu có của ông ta ngày hôm nay, mấy ai biết, khi quyết định không học đại học phải mang theo một sự can đảm lớn đến như thế nào?
Nếu quyết định đó không thành công thì ra sao? Một ván tất thắng, một ván tất bại. Cuộc chơi này vốn không có chổ dành cho hai chữ “giá như”.
“Giết….giết….giết…” âm thanh cuồng nộ vang lên đầy áp bức, lệ máu tung bay. Nhân ảnh chớp lóe, cuộn vào nhau, bức tranh đẫm máu thời Trung cổ dần tái hiện.
- Đến đây.
- Aaaa….mẹ mày….chết đi.
- Giết hết cho tao…..giết.
Đao lóe lên, thân hình nằm xuống. Một đao, một người. Một đao, một mạng.
- Cmn, chạy đi đại ca….
- Lên, san bằng tụi nó……
- Aaaaaa….
Tiếng bàn ghế gãy đổ, ánh lửa cháy, dòng người điên cuồng truy sát theo đám đông qua từng cống rãnh.
- Chết đi…chết đi….
- CMM, chết đi…
- Chết đi…
Vũ ca, một cơn ác mộng. Vũ ca, bao nhiêu người nghe tên mà vỡ mật? Bao nhiêu tên đàn em thần tượng Vũ ca?
Có chút thực lực, có tiền tài. Bất quá, đôi bàn tay thấm đầy máu của Vũ ca rốt cuộc đã run rẩy. Cái tư vị giết người này quả thực là nuốt không trôi, vốn dĩ không hề dễ nuốt.
Những cuộc chém giết không lý do này không phải là lý tưởng, không hề là mục tiêu được lựa chọn.
Ngày đó, Phụng ca đã nói rõ, không có cách nào để quay đầu lại, không một cách nào. Kẻ giết người hàng loạt như Vũ, vốn không dễ dàng quay lưng về hưởng thụ cuộc sống điền viên. Thù củ hận mới, không dể dàng quất ngựa mà đi.
Để rồi hắn thống khổ từng đêm, nhuệ khí tàn dần theo năm tháng, theo đó ngày một tàn dần..........
Vụt tối, hình ảnh gì cũng không còn nữa. Trong hư vô, hắn cảm giác linh hồn đang trôi qua một dòng nước, bồng bềnh bồng bềnh. Thần thức hắn lặng dần, lặng dần, rồi tan biến vào hư vô.
-------------
"Hiện thực chỉ là ảo tưởng, mặc dầu đó là thứ ảo tưởng dai dẳng" Albert Einstein
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hugovalina
Sơn thủy! trên đời này có gì hùng vĩ và đẹp hơn thiên nhiên? Mây mù cuộn ngang núi, dưới chân sông chảy, xa xa là cánh đồng. Cảnh trước mắt giống như một bức tranh thủy mặc, thế ngoại đào viên.
Hơn nửa tháng nay, hắn ngồi ở một tảng đá cố định, ngơ ngáo nhìn sông núi, thi thoảng buông tiếng thởi dài.
Kể từ khi phát hiện ra phiến đá bằng phẳng này, trừ lúc ăn cơm, thời gian còn lại hắn lẻn ra đây ngồi ngắm núi. Chỉ có nơi này mới khiến nội tâm hắn bình an lại được một chút.
Hiện tại hắn chẳng còn là hắn, linh hồn tự nhiên là hắn, thân xác lại không phải của mình. Nói theo cách dân gian là một dạng mượn xác hoàn hồn, văn học mạng thì đích thực là thuộc về một dạng “xuyên không”, bất quá hắn nào biết xuyên không là cái giống gì?
Nơi đây thuộc về một thế giới thời cổ đại, chỉ là theo vài ngày tìm hiểu, hắn chắc chắn nơi này không thuộc về địa cầu, chẳng biết nó là ở nơi đâu trong vũ trụ bao la?
Đối với thân thể mới này hắn cũng hiểu được đại khái, hắn tên Tạ Phi Long, năm nay mười lăm tuổi, là con út của Tạ Thiên Bang, Tạ tổng bổ đầu của thị trấn Thạch Hà. Hắn còn môt người chị tên Tạ My, hơn hắn một tuổi. Qua nhiều ngày, hắn tự nhiên là cảm nhận được sự thương yêu của hai người dành cho hắn, mang một loại cảm giác gia đình.
Nhà họ Tạ đã hai đời làm bổ đầu ở trấn Thạch Hà. Với mức lương một đồng tiền lớn một tháng của Tạ tổng bổ đầu, gia đình họ Tạ ba người thuộc dạng đủ ăn đủ mặc, không tính ra được là dư dả gì.
Còn riêng về hắn – Tạ Phi Long, một thân bệnh tật, hở chút là ngất lên ngất xuống, cho đến hiện tại văn không được, võ càng không xong, khiến gia đình Tạ lão mất bao nhiêu công sức chạy chữa vẫn không mang kết quả, việc này khiến Tạ lão suốt ngày thở ngắn than.
Bất quá rất nhanh hắn nhận ra, Phi Long chỉ mắc một chứng suy hô hấp dẩn đến thiếu máu não, không ngờ trình độ y học nơi này nhiều năm như vậy lại trị không khỏi bệnh. Việc này đối với một người luyện qua khí công như hắn, tự chữa trị là không thành vấn đề.
Vấn đề còn lại sau nhiều ngày suy nghĩ vẫn không có chút manh mối. Nếu nhân quả tuần hoàn, hắn gây ra sát nghiệp, nhưng những gì vay trả của hắn, vốn thộc về địa cầu, vậy đưa hắn đến nơi này để làm cái gì? Sao không là con mèo, con chó gì ở địa cầu?
Hay mục đích mang hắn đến đây là sứ mạng “giải cứu trái đất”, hoặc phá gông xiềng chế độ nô lệ? giúp chị em phụ nử vùng lên, thực thi nam nử bình quyền? Ặc, thôi quên đi, coi như chưa nói.
Khó quá bỏ qua, mắc công suy nghĩ. Thời cổ đại này trừ làm nông hơi vất vả, ngoài ra khá là nhàn, không có việc gì để làm, chẳng thuốc lá, chẳng café quán net. Việc bây giờ quan trọng là khiến cho cơ thể này mạnh mẻ hơn, đợi vài năm quen đường đi nước bước, kiếm ít tiền rồi chu du thiên hạ cũng được.
Qua một kiếp chém chém giết giết nửa đời người, lúc này cũng nên thu liễm một chút, sống cho qua ngày, việc trước mắt không thay đổi được thì cứ chấp nhận, nước lên thì tự nhiên thuyền lên, không cần quá lo lắng.
Hắn ngồi dậy vươn vai, khóe miệng dáng cười cười. Hôm nay tâm trạng có khá hơn một chút.
- Long đệ, ngươi không về ăn cơm sao? không thấy trời đã ngã về chiều à?
Một giọng nói trách móc kèm theo sự lo lắng vang lên, sau lưng hắn xuất hiện một thiếu nữ độ tuổi trăng rằm, má ửng hồng có lẻ vì nàng đi nhanh quá, mang theo vẻ xinh đẹp chất phác cũa những cô gái vùng quê không lẫn vào đâu được - tỷ tỷ Tạ My của hắn.
- Uhm, đệ…. đang tính về đây.
Hắn gãi gãi đầu phần ra vẻ áy náy, phần hơi ngượng. Nhập gia tùy tục, tự nhiên hắn phải học theo lối xưng hô ở thời đại này. Bất quá việc gọi một thiếu nử mười sáu tuồi bằng chị, quả thật có chút đau đầu.
Nhưng dẫu sao hắn cũng không có lý do gì bài xích quan hệ với gia đình họ Tạ, theo một góc độ nào khác, hắn thực ra còn nợ gia đình này một nhân tình lớn.
- Vậy hai ta cùng về.
Tạ My nở cười hài lòng, vui vẻ hồn nhiên lôi hắn đi, cảm nhiễm tình cảm của tỷ tỷ, khiến hắn trong lòng mang chút tư vị ấm áp. Mặc kệ mọi chuyện, hiện tại nếu đã tiếp nhận gia đình này, thì cũng nên ra dáng một người em, một người con. Coi như là vì thân thể này trả lại phần nhân tình đã trót nhận lấy.
Trải qua thêm một tháng, dưới sự khai thác thác già đời của hắn đối với một thiếu nử tuổi ngây thơ, không lộ ra một chút hình tích, hắn rốt cuộc đã nắm bắt được kha khá hoàn cảnh nơi này, chí ít là không còn nhầm tên hàng xóm.
Chỉ là Tạ My dù sao cũng còn nhỏ, việc làng việc xóm còn biết, xa hơn đến tỉnh thành, so với hắn cũng không biết hơn bao nhiêu.
Khoãnh thời gian này, hắn tăng cường tập luyện thân thề, một là thân thể này khá yếu, hai là có từng trải mới biết, sức khỏe là quan trọng đến dường nào.
Hắn bây giờ có thân thể này, tuy hơi yếu một chút nhưng không thể phủ nhận loại sức mạnh đang tiềm ẩn dưới từng tế bào, loại sức mạnh của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ là luôn luôn tốt, ai cũng qua một thời, hắn được những hai lần.Tự nhiên, điều này đối với hắn mà nói, chỉ có dùng sự “ sướng như điên” để mà diễn tả.
Kiếp trước hắn luyện đao trong gia tộc vốn phải trầm mình dưới nước, dùng sức cản của nước mà bạt đao. Ở nơi này điều kiện tất nhiên là không có, hắn dùng thanh gổ nặng năm kg, tạo hình sơ sài làm một thanh đao giả, chỉ là thân thể này còn yếu, nên không dám xuống sông bạt đao.
Đổ mồ hôi! nơi đây không giống thời hiện đại, cảm sốt là chạy ra nhà thuốc Tây mua uống. Ở đây, thương hàn sơ sơ, cũng có thể lấy mạng người dễ như bỡn, hắn hiện tại không có lý do gì để liều mạng như thế.
Thời khóa biểu của hắn, năm giờ sáng là chạy ven sông mười kilomet. Đến sáu giờ đến tảng đá quen thuộc luyện quyền nửa giờ. Nửa giờ còn lại luyện bạt đao, tất nhiên là đứng trên bờ mà luyện. Sau đó luyện khí công, thổ nạp cho đến khi nắng lên đứng bóng là quay về, buổi tối lại thêm một phen thổ nạp.
Cuộc sống cứ thế trôi qua thêm hai tháng, chẳng có gì đáng nói, quá tẻ nhạt. Kiếp trước, sinh hoạt của hắn vốn cũng không nhiều màu sắc gì cho cam, nên tẻ nhạt chút cũng không thành vấn đề. Bất quá với một người quen uống rượu hút thuốc thay cơm như hắn, tự nhiên có chút không quen.
Thuốc lá tất nhiên là không thể có thì đành chịu. Rượu thì đầy ra đấy nhưng uống thì thôi…quên đi. Đối với một cái trấn nhỏ xíu này, trong nhà ai bất kỳ ăn cái gì, một ngày ăn mấy bữa, cả làng đều biết. Hắn đi uống rượu khác nào bảo Tạ tổng bổ đầu một đao đoạn hắn cho xong.
Mặc dù Tạ tổng bổ đầu lương được một đồng lớn, trong mắt của những người khác tất nhiên là không nhỏ. Chỉ là Phi Long biết, gia đình cũng không dư dã gì. Đợt hắn đột nhiên ngất đi lần gần đây, cha hắn chạy tiền lo đại phu chữa bệnh, nợ đến bây giờ trả mãi mới xong.
Ở đâu thì củng phải cần tiền, thế gian vốn không có bữa ăn nào là miễn phí. Hắn đương nhiên tự tin với kiến thức và trình độ của mình, nhanh chóng sẽ kiếm ra được một số tiền lớn.
Chuyên môn mạnh nhất của hắn tự nhiên là lập trình máy tính, vấn đề là máy vi tính ở đâu ra? Hay là chế tạo ra máy vi tính nhỉ? Ặc, thôi quên đi… việc này so với việc chết đi sống lại còn không khả thi bằng.
Muốn nói thì tự nhiên là ai cũng nói được, có thể phân tích tình hình lạm phát của quốc gia, tỷ giá đồng đô, vàng, dầu, phố Wall ….ảnh hưởng như thế nào đến kinh tế thế giới….. hướng khắc phục ra làm sao, cái gì cần làm? cái gì không cần, nhập thô, nhập siêu ra làm sao, căn bản ba ngày ba đêm nói vẫn tốt.
Chẳng qua, nói chơi thì được, muốn bắt tay vào làm thì là vấn đề khác. Rất nhanh hắn đau khổ nhận ra, đống kiến thức “hầm bà lằng“ của người hiện đại như hắn, cộng thêm việc không am hiểu thổ nhưỡng cũng là một vấn đề.
Ngoài ra, muốn làm ăn buôn bán thì phải có vốn, hắn năm nay mười lăm tuổi, dù cho là “tam thập nhi lập” nhưng cũng chỉ là thằng bé con không hơn không kém. Gia đình lại không có tiền, vốn ở đâu ra?
Ăn cướp thì thôi quên đi, cái đạo lý lấy của người giàu…chia cho người nghèo là cái lý do c*c chó nhất. Nam nhi, có một số việc bắt buộc phải làm, có một số việc là thuộc về điểm giới hạn. Hai kiếp người, không có lý do gì để mà đi ăn cướp.
Lai thêm một việc khiến hắn nghiến răng ngiến lợi, bây giờ hắn mới nhận ra, hệ sinh thực vật ở nơi này giống địa cầu đến hơn 99%, tiếng nói hắn nghe vẫn hiểu tốt. Duy nhất chử viết là không giống ai, hắn dám chắc cả địa cầu không có quốc gia nào có chữ viết dạng này, thật là nhân sinh bi ai.
Vậy là theo cách nói của người hiện đại, hắn mù…chử. Phi Long ngán ngẫm lắc đầu, dẹp mơ ước làm giàu qua một bên. Làm cái gì thì làm, tối thiểu cũng phải biết đọc biết viết, nếu không, chuyện gì cũng khỏi phải nghĩ cho hại nảo.
Bữa cơm gia đình, hai món một canh, tự nhiên cuộc sống như thế này là đủ tốt, lắm nhà không có mà ăn. Tạ tổng bổ đầu uống rượu từng chén lớn, một thói quen trước khi dùng cơm. Hắn lắc lắc đầu xua đi mùi rượu quyến rũ, hướng Tạ tổng bổ đầu cười nịnh.
- Cha…..
- Hả? Tạ tổng bổ đầu nhướng mày thay ý hỏi
- Con muốn đi học.
- Ặc, ấm đầu nửa hả con?
Tạ lão nhìn Tạ My ý dò hỏi, cái thằng con này hôm nay lại lên cơn? Lúc trước cầm gậy quật hắn như đuổi heo, hắn sống chết không chịu đi, giờ lại nổi cơn gì nữa?
- Dạo trước ta nhớ ngươi nói muốn theo nghiệp ta, không muốn đi học, giờ là như thế nào?
- Ài, con suy nghĩ qua rồi, dù con muốn làm bổ đầu thì cũng muốn làm đến thần thám, mặc áo choàng vàng, oai phong lẫm lẫm. Không có ít chử trong người sao làm chức cao được cha? Không được chức đại bổ đầu, làm quan huyện miễn cưỡng xem xét cũng được.
Tạ lão trừng trừng muốn rách khóe mắt, con ta đây sao? Quan huyện? miễn cưỡng? Ặc, cái thằng con này.
- Cũng tốt…uhm….mặc dù đại bổ đầu, quan huyện gì đó….mơ ước cũng tốt….chỉ là ngươi nghĩ được như vậy coi trưởng thành rồi…..aiz… tổ tiên Tạ gia coi như có mắt ....uhm….học chử cũng tốt….đừng như cha ngươi…..Ài….. tiểu My, một chốc chuẩn bị ít rượu với trứng, cha dắt đệ đệ con qua nhà ra mắt thầy đồ. Àh…. còn nữa, tiền tiêu vặt mỗi tháng của nó sau này làm tròn một hào đi.
Ặc, đổ mồ hôi! Mừng lễ trưởng thành thì ra thêm được thêm một…xu. Tiền tháng lúc trước đã được chín xu , cái lễ trưởng thành này xem ra cũng quá đơn giản rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hugovalina
Mọi việc thuận lợi như dự kiến, mặc dù Phi Long hơi lớn tuổi, có chút không phù hợp, nhưng có Tạ tổng bổ đầu ở đây, chút mặt mũi đó tự nhiên thầy giáo phải cấp. Rất nhanh, buổi tối gặp mặt làm lể ra mắt, sáng hôm sau là đến trường.
Trường học nằm ở cuối trấn, qua một ngọn đồi, xuống hết dốc là đến. Trường nằm lọt thỏm trong thung lũng, chung quanh cơ man là những cây đại thụ, cành lá xnh ri, từng gốc cao lớn bằng mấy người ôm. Tiếng gió xào xạc lay động, xuyên qua tầng lá, nghe như một bản giao hưởng du dương.
Hắn hít một hơi dài căng lồng ngực, cảm giác vô cùng sảng khoái, có một chút háo hức của thời thời thiếu niên, ham cái mới lạ. Xem ra, thân xác này chẳng những trẻ theo hình thức bề ngoài, nội tâm hắn cũng đang dần thay đổi. Trường học kia, lão tử đến đây.
Rất nhanh, hắn lại thêm một lần nữa khóc không ra nước mắt. Vốn hắn chưa đi học bao giờ, tự nhiên là phải vào lớp vỡ lòng, nhìn xung quanh mình là lủ nhóc bốn năm tuổi, nước mũi còn tém lem, Phi Long thật không còn gì để nói.
Tất nhiên, bề ngoài hắn mười lăm tuổi đã là già nhất lớp.Vẻ bề ngoài là thế, phần còn lại là một người bốn mươi tuổi, ngồi ê a với đám nhóc ….cái tư vị này vốn không biết làm sao mà nuốt cho trôi.
Cũng may, con nít ngoại trừ sợ ma, còn sợ người lớn hơn mình. Tự nhiên là không đứa nào….chơi với hắn, coi như cũng đỡ khổ, trực tiếp đi qua thêm một kiếp nạn.
Chử viết ở thế giới này, ngoại trừ lạ ra mà nói, nguyên tắc cơ bản may mà giống địa cầu. Một dạng chử tượng thanh, sau khi hiểu được cấu trúc của những chử cái là có thể ghép từ. Rất nhanh chóng hắn trở thành…thần đồng của lớp vở lòng, tự nhiên là được chuyển lên lớp trên, coi như cũng dễ thở hơn một chút.
Ở đây không có đạo Nho, Khổng, Mạnh tử. Cũng không “nhân chi sơ tính bổn thiện”. Trường dạy cách làm người theo đạo phái chính thống duy nhất ở đây, gọi là Đạo “ Mẹ Vĩnh Hằng”. Đạo này cũng kiêng mặn, ăn chay, về đường lối cũng như những đạo giáo khác ở địa cầu, đều lấy giá trị con người và nhân sinh làm gốc. Chỉ là đối với tín ngưỡng hắn không hứng thú lắm nên chẳng để ý tìm hiểu.
Thật ra, khi chuyển lên lớp trên hắn đã tính không đi học nữa. Chử viết cơ hồ học gần hết, lên lớp trên học làm thơ, thi phú, câu đối… hắn không ham. Lĩnh vực toán học ở đây thì cỡ mẫu giáo địa cầu là làm tốt, vốn chẳng có gì để học. Nhưng nghĩ lại ở cái trấn nhỏ này, cỡ độ tuổi như hắn, một là học sinh sáng sáng đến trường, hai là đi làm nông. Tuyệt đối không có chuyện ở nhà lêu lổng, thôi thì đành núp ở đây.
Thời gian trôi đều thêm vài tháng, vẫn tẻ nhạt như vậy, trừ thời gian luyện công hắn còn dư ra khoảng thời gian cực lớn. Cũng may mắn, hiện tại hắn đã biết chử, mượn một đống sách của thầy giáo về nhà xem, tất nhiên là không có tiểu thuyết gì đâu, mấy cái dạng như xuyên không, tu tiên lại càng không có. Sách gì hắn cũng đọc, thầy giáo có sách lịch sử quốc gia là chủ yếu. Mấy cái đề tài lịch sử chính thống tự nhiên là khô khan, nhưng có cái mà đọc cho hết thời gian thì có còn hơn không.
Ít hôm nữa hy vọng là khá hơn chút, ở đây vốn có tết, tính theo lịch địa cầu hôm nay đã là hai mươi tết. Không khí thị trấn có chút xôn xao, mọi người xem ra cũng vui vẽ hơn, vài quán hàng mở ra bán tết, trẻ con bu đen bu đỏ, tất nhiên là không thiếu phần tỷ đệ hắn.
Hai mươi ba tết, hai tỷ đệ đi chợ huyện, chính thức thì đây là lần đầu tiên hắn đi xa. Huyện thành tính ra cũng không xa lắm, theo hiện đại thì tầm hai mươi km, đi khoảng mười lăm hai mươi phút là đến. Ở đây đoạn đường này đi bằng xe Bò, tự nhiên không cần nói đến tốc độ chi cho mắc công.
Trầy trật cà buổi sáng, xóc nảy mệt phờ người, chuyến xe Bò tốc hành cũng đến nơi. Tạ My dù mệt phờ vẩn háo hức kéo tay hắn chạy đi. Phụ nữ thuộc không gian nào cũng thế? bay ngay vào tiệm vãi vóc….ướm ướm…cái này đẹp….cái này hợp với đệ…uhm…màu này tỷ mặc đẹp không?.....màu này nha?....hay màu này? Đổ mồ hôi! Ít nhất tỷ cũng để ta nhìn một cái đã chứ?
Qua năm tỷ đám cưới, mười bảy tuổi ở nông thôn mới gả đi, coi như xếp vào dạng gái ế. Vợ mất sớm, Tạ tổng bổ đầu gà trống nuôi con, thân đàn ông xuất thân võ biền, ăn to nói lớn đã quen, lúc nào hùng hùng hỗ hỗ, nói ba câu là đòi chém đòi giết. Trấn Thạch Hà có mấy ai dám làm sui? Cũng may, vì Tạ tổng bổ đầu như thế, đến tuổi này Tạ My mới lấy chồng, Phi Long cũng bớt lo, dẫu sao hắn cũng coi Tạ My là người thân thiết. Mười hai mười ba tuổi mà đi lấy chồng, đối với người mang tư tưởng hiện đai như hắn, quả là có chút chịu không nổi.
Gia đình sui gia ở trấn kế bên, Phi Long cũng đã gặp qua tỷ phu tương lai, theo đánh giá sơ bộ của hắn, người này có vẻ hiền lành, gia đình thuộc nông thôn nhưng giao giáo, bản thân tỷ phu cũng học được ít chử chử, thuộc tầng lớp có tư tưởng cấp tiến hơn chút, hy vọng tỷ tỷ gả vào cũng không đến nổi ăn thiệt thòi.
Tạ My rốt cuộc cũng lựa được vài sấp vải tốt, tự nhiên qua các loại thời đại khác nhau, thân lừa mang nặng là dành cho hắn. Chẳng qua bất cứ thời đại nào cũng có khá nhiều kẻ thích làm con lừa, tự nhiên là giả bộ thuở ban đầu thôi.
Tỷ tỷ lại chạy vào cửa hàng son phấn, thời đại này nam nhân đi vào cửa hàng son phấn, đích xác là một loại vủ nhục bản thân, một loại định kiến xã hội, Phi Long còn chưa thèm để vào mắt. Chỉ bất quá đi vào nơi ấy cũng không làm gì, hắn bèn ôm đống đồ đi loanh hoanh.
Chợ huyện dịp gần tết buôn bán khá nhộn nhịp, đủ các loại mặt hàng, nhiều nhất là vải vó, gấm lụa, kế tiếp là bánh trái các loại vật dụng gia đình tạo ra bằng thủ công. Đứng ở tiệm kim chỉ, nhì nhìn ngó ngó, hai đời người cũng không biết người ta làm ra cây kim như thế nào? Có vẽ như quá tinh xảo? Nhìn dòng người nườm nượp, mua mua bán bán, chuyện mua bán làm giàu một lần nữa được phác thảo trong đầu,chỉ sợ không có người mua, chứ lượng nhu cầu như thế này, bán cái gì mà không được? Đ vòng vèo đến một khu đông đúc, ah, thì ra cờ bạc thì nơi đâu cũng có, chẳng riêng địa cầu, có dạng như bầu cua cá cọp, đổ xí ngầu….quần tụ lại một khu, la hét đầy khí thế.
Mặt trời lên cao, gần giữa đỉnh đầu, sắp đến giờ xe bò khởi hành, Tạ My vẫn không thấy đâu, bấc đắc dĩ hắn phải lò đầu vào tiệm son phấn mà kiếm, dù sao mặt hắn củng dầy như cái mo, mấy cái định kiến kiểu này còn không làm khó được hắn. Không thấy đâu là sao? Chợt phía sau loang loáng bóng hình tỷ tỷ, hắn quay lại, chụp lấy tay kéo đi.
- Nhanh nhanh tỷ, mua gì mà lắm thế? Xe bò đi rồi là hai ta đi bộ về à.
Kéo mấy cái vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu nhíu mày quay lại, Ặc, nhầm người rồi, người này chẳng qua là mặc cái áo màu xanh giống của tỷ tỷ, hình dáng khá tương tự, nhìn phơn phớt tự nhiên là nhầm.
- Ặc, xin lổi…cô nương…à…không…xin lổi tỷ tỷ…
Tình huống này căn bản là không có gì to lớn, chẳng qua thời kỳ này, một nam nhân có cử chỉ khiếm nhả với nử nhân là tuyệt đối không được. Làm không khéo có thể động đến nha sai, rất phiền phức, sau lưng thiếu nử này còn đi theo hai nha hoàn, đây có thể là một tiều thư của gia đình quyền quý nào ở huyện thành, những nhân vật dạng này đụng chạm vào càng mệt.
- Tỷ tỷ, ta thực không cố ý, ta vì kiếm tỷ tỷ của ta nên hơi nôn nóng. Mong tỷ tha lỗi cho ta.
Thiếu nử mặt hơi ửng đỏ, rất nhanh nàng áp chế đi sự lúng túng, dẫu sao đây cũng là một thiếu niên mới lớn, nhìn có vẻ thật thà, có vẻ chỉ là vô tình xúc phạm, làm to chuyện chỉ tổ mất mặt nhau.
- Uhm….ta không sao, đệ đi tìm tỷ tỷ của đệ đi.
Chủ là vậy, nha hoàn thì lại khác, một cô chống nạnh, vênh cái miệng nhỏ lên, cố tạo hình dữ dằn.
- Á, tiểu thư, không cho hắn đi. Ngươi đứng lại đó cho ta.
- Tiểu Thúy, thôi đi, để hắn đi.
- Nhưng tiểu thư…
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, ngươi muốn làm cho ta mất mặt đến độ nào nữa đây?
- ………….
Phi Long cười khổ, gãi gãi tai ôm đầu lủi mất, chuyện xảy ra như một viên sỏi nhỏ ném vào mặt hồ, tạo ra chút lăn tăn trên cuộc sống tẻ nhạt của hắn, rồi nhanh chóng tan đi. Hóa ra Tạ My đã đợi hắn từ sớm ở địa điểm hẹn trước, mọi người leo lên chiếc xe bò tốc hành hướng về Thạch Hà trấn. Trái với vẻ nhiệt tình ban sáng, Tạ My đã mệt nhoài, chẳng buồn nói chuyện, Phi Long thì ngồi suy nghi vu vơ. Đối với những cuộc hành trình, khi về luôn luôn có cảm giác nhanh hơn lúc đi nhiều lắm, thoáng chốc đã thấy về đến nhà.
Tết rồi cũng đến! đêm ba mươi tết, Tạ tổng bổ đầu phá lệ cho Phi long làm một bát rượu to. Chỉ duy nhất một bát không hơn, cảm giác rượu không được ngon lắm nhưng là chén rượu đầu tiên trong hai kiếp người, tự nhiên là có một tư vị khác lạ. Dĩ nhiên không phải ai cũng có điều kiện thụ hưởng được cái cảm giác này như hắn. Ăn một bữa cơm ngon hơn so với mọi ngày khác mừng giao thừa, rồi đi ngủ.
Sáng mồng một, bên ngoài tất nhiên có nhiều loại hình giải trí, đua thuyền trên sông, ca hát đối xướng, hội thi thơ, hội thi văn, kéo co…..và tất nhiên không thể thiếu nhiều trò cờ gian bạc lận. Buổi sáng, Tạ My đã háo hức dậy từ sớm, chuẩn bị điểm tâm cho Tạ tổng bổ đầu, không thèm ăn sáng, kéo Phi Long rời đi. Hôm nay Phi Long được “lì xì” hai hào, hắn mua hai cây kẹo đường, đưa cho tỷ tỷ một cây, hai người vưa mút vừa cười hi hi ha ha. Rõ khổ, nhìn bộ dạng như vầy, ai biết sang năm lấy chồng?
Suốt mấy ngày tết hai chị em toàn lê la ngoài đường. Chị hắn đỡ hơn một chút, dù sao cũng là thân thiếu nử, ra ngoài nhiều quá cũng kiêng kỵ, riêng hắn suốt ngày toàn ở mé sông. Tự nhiên mấy cái lễ hội gì gì này, lớn cở nào mà hắn mà chưa thấy qua? Chẳng qua, ra chổ đông người tụ tập, có chút cảm giác đang ở thành phố trên địa cầu, khiến hắn đỡ tịch mịch. “Tài sản” của hắn hiện nay có một đồng lớn, tất nhiên là do cờ bạc mà ra, nói giỡn, mấy trò cờ bạc này mà lừa được hắn thì coi như uổng cho hai kiếp làm người.
Tết vui mấy rồi cũng qua, cờ xí đã thu lại, người cũng tan biến mất hết, còn lại lều chỏng nằm chơ vơ, chỉ còn mấy đứa con nít ở quê bu lại chơi đồ hàng. Vậy là xuân đã qua, hắn được thêm một tuồi, chị hắn còn một ít thời gian nữa là đi lấy chồng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hugovalina
Trời còn tờ mờ sáng, tầm hơn bốn giờ, sương mờ còn giăng giăng trên những ngọn cây, Phi Long đã xuất môn, nhắm hướng bờ sông chạy đến. Kể từ khi đặt ra thời gian biểu tập luyện cải tạo cơ thể, hắn hầu như chưa xao lãng bao giờ. Trừ dịp hôm tết, mắc bận chơi với cháu nên phải nghỉ mấy ngày.
Tạ My xuất giá hơn một năm đã sinh con đầu lòng, là một thằng cu bụ bẫm. Tết vừa rồi hai vợ chồng tỷ phu ghé thăm nhà, nhìn thấy tỷ tỷ vui phơi phới, Phi Long cũng thầm vui, có vẻ như tỷ khá hạnh phúc, chắc bên nhà chồng đối xử cũng tốt, không chịu ủy khuất gì.
Chỉ là hắn không rõ, phụ nử vốn trời sinh ra như thế hay đặc trưng ai cũng như vậy, lấy chồng chưa đến hai năm, mà tỷ tỷ lải nhải không thua gì…bà tám . Quanh đi quẩn lại chỉ là việc thành thân của Phi Long.
- Ngươi thấy con thứ chín của cửu bá như thế nào?......mười ba tuổi…..đoan trang tùy mị…uhm….làm vợ là tốt nhất……sao? Không chịu? Vậy con thứ ba của Lục thúc thì sao?......mới mười bốn, mông đã to như vậy……nhìn là biết dạng sinh đẻ tốt, lo gì khộng có quí tử…..cũng không chịu? Thật ra là ngươi muốn loại người gì hả?....Ah…bên trấn tỷ phu ngươi có cô nương xinh lắm…ngươi nhìn thấy là thích ngay…….
- Tỷ phu, cứu mạng aaaaa
- …………….
Riêng việc thành gia của hắn, tỷ tỷ lải nhải hết ba ngày, khi nghe Tạ My bàn chuyện xem mắt cho hắn với Tạ tổng bổ đầu, hắn thật sự muốn giả ngất, chỉ là chiêu này xài hoài mấy ngày hôm nay đã mất đi tác dụng. Đổ mồ hôi! Ta đây còn chưa biến thái đến mức đi quan hệ với trẻ em dưới tuổi vị thành niên chứ?
Đưa mắt nhìn tỷ phu, vừa tỏ vẻ thông cảm vừa có ý hỏi “ Ca làm sao mà chịu đựng hay vậy?”, đàn ông với nhau, tự nhiên là có một loại giác quan đồng cảm của đàn ông, không nhất thiết phải nói ra thành lời, tỷ phu liếc hắn ý trả lời “hết cách”. Thật đúng là đồ sợ vợ mà.
Trải qua gần ba năm tập nội khí, Phi Long rốt cuộc cũng có chút thành tựu, chân khí đã thành hình. Bất quá do tập luyện hơi trể, thành quả như bây giờ không tính là cao gì, ngày hôm nay miễn cưỡng lắm mới xuất ra nổi ám kình. Nên biết, kiếp trước ở gia tộc, vì được bồi dưỡng trọng điểm, mới năm tuổi hắn đã luyện nội khí, thành tựu so với bây giờ là điều không phải bàn.
Nhưng dù sao, thân thể ngày nào còn bệnh tật ốm yếu, hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Dạo trước, hắn dùng thanh đao gổ nặng năm kg, tập bạt đao trên bờ hai trăm lần là quá sức tưởng tượng. Bây giờ trọng lượng đao gổ tăng gấp đôi, luyện dưới nước hơn năm trăm lần vẫn khỏe chán.
Kết thúc bạt đao, Phi Long lững thững từ dưới sông đi lại phiến đá, ngồi xếp bằng theo tư thế thiền, bắt đầu thổ nạp luyện nội khí. Phương pháp nội khí của gia tộc hắn gồm sáu bước, đầu tiên hít một hơi chân nguyên vào lồng ngực, sau đó đưa khí xuống bụng, đẩy lên giữa lưng, chuyễn về thắt lưng, ép lên hai vai, đưa lại về ngực…thở ra. Là hoàn thành một vòng.
Tùy theo mức độ tập luyện, hơi ngày càng dài, mỗi một vòng lặp thổ nạp, sẽ tạo một lực lượng dồn vào chấn khí. Khi chân khí đủ mạnh, sẽ tiến hành công kích huyệt, quá trình xung huyệt này tuyện đối không thể gấp. Nếu lực lượng không đủ mà miễn cưỡng xung huyệt, chân khí sẽ chạy nghịch, nhẹ là tàn phế, nặng thì mất mạng, một dạng “tẩu hỏa nhập ma” trong “truyền thuyết”.
Đến thế giới này gần ba năm, qua nhiều lần dò hỏi, Phi long vẫn chưa nghe nói đến thế lực giang hồ nào to lớn. Đôi khi hắn nghĩ, ở nơi này có thể không có lực lượng cường giả như ở trái đất, vấn đề này làm hắn thở phào không ít.
Hiện tại, hắn tuy tu luyện nội khí khá chậm nhưng không lấy đó làm lo lắng, với cách thu liễm của hắn như ngày hôm nay, nếu thực sự có lực lượng cường giả ở đây, cũng không ai thèm để ý đến một tên nhà quê như hắn làm gì.
Ngưng thổ nạp, phun ra một hơi trọc khí, thu lại cảnh giới minh tưởng, Phi Long từ từ mở mắt. Thấm thoát đã gần trưa, hắn phải về lo cơm nước cho Tạ tổng bổ đầu.
Từ ngày tỷ tỷ đi lấy chồng, nhà đã vắng nay còn thêm vắng, Tạ tổn bổ đầu buồn bã lặng lẽ hẳn. Phi long dù hiểu nhưng cũng ko biết làm sao mà an ủi phụ thân, trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng, đây vốn là việc kinh thiên địa nghĩa.
Muốn phụ thân vui vẻ trừ phi hắn lấy vợ, sinh vài đứa con…..ặc, mà thôi quên đi, nhớ lần trước, tỷ tỷ vừa hâm dọa vừa năn nỉ kéo hắn đi coi mắt. Nhìn thấy con bé mười hai mười ba tuồi, hắn khóc không ra nước mắt, sợ đến già mấy cái vụ này rồi.
Tạ tổng bổ đầu, dạo này có lẽ vì buồn, buổi chiều tối, hay bỏ cơm đi uống rượu với bằng hữu. Khi xưa tỷ tỷ còn ở nhà, phụ thân đóng vai người cha gương mẫu, không đi đêm, trừ phi có công vụ.
Bất quá, Tạ tổng bổ đầu đi đêm, cũng phải tính luôn phần trách nhiệm cho hắn. Kiếp trước sinh ra trong một gia tộc lớn, tự nhiên mấy cái vụ bếp núc này chừng nào đến phiên hắn quản? Sau này ra ngoài sinh sống, nhưng thân sinh viên, đói thì mì gói cơm tiệm, nấu nướng chi cho rách việc?
Vì vậy kể từ khi tiếp nhận sự nghiệp vinh quang và vĩ đại của tỷ tỷ truyền thừa, gần hai năm, căn bản món mặn hắn nấu tổng cộng được….ba món.
Ngoại trừ cơm trắng ra không tính, rau thì hái một rổ chia làm đôi, một phần xào, một phần nấu canh, món mặn là trứng chiên, buổi trưa thì ….chiên trứng. Buổi chiều tối, tùy tâm trạng của Long ca, vui thì….trứng luộc, buồn thì tiếp tục trứng chiên. Một người ăn trứng trong một tháng, thì có lẽ không vấn đề, nhưng một năm, rồi gần hai năm thì thế nào đây? Với tính cách của Tạ tổng bổ đầu, không xách đao giết sạch gà, vịt trong trấn, coi như là tổ tiên của chúng đã phù hộ rồi.
Tự nhiên cơm nước loáng chút là nấu xong, đổ mồ hôi! Có nhiêu đó món, làm cả hai năm, không nhanh mới là lạ. Tạ tổng bổ đầu nhìn bàn cơm, có cảm giác một cơn buồn nôn ập tới, với tay lấy vò rượu rót ra một chén, uống một ngụm lớn áp chế tâm tình, khà mội hơi, buông thõng.
- Ăn cơm.
- Cha ăn cơm.
Thoáng chốc đã hết một chén rượu, Tạ tổng bổ đầu lại rót thêm một chén, không thèm nhìn Phi Long, lầu bầu nói.
- Ngươi năm nay hình như gần mười tám tuổi?
- Đúng rồi cha.
- Thời gian….ài…...ngươi đến lúc cũng nên ra ngoài lịch duyệt….nam nhi ở nhà bếp vốn chẳng phải là cách….chỉ là mẹ ngươi mất quá sớm….uhm….như vầy đi…..ngoài nha môn hiện đang cần một thư ký thay cho tiểu Mã……ngươi có hứng thú không?
- Cha, ta tất nhiên là hứng thú rồi. Khi nào có thể nhận việc?
- Uhm….như vậy ngày mai ta đưa ngươi đi.…ah....chuyện nấu nướng sau này cũng không cần làm nữa……ăn quán được rồi.
Nếu không có Tạ tổng bổ đầu ngồi đây, Phi Long chắc chắc là sẽ nhảy cẫng lên, hét theo một cách cổ điển “hu....hu… hu.. .ra….hu ..ra….”, bất quá hiện tại vẫn ngồi ngay ngắn, mặt không đỏ, tim không nhảy, nhưng lòng thì nở hoa.
Hắn lo nấu ăn đã ngán muốn chết, gần hai năm nay không biết thịt cá là gì. Chỉ là trong lúc lòng hắn nở hoa, bụng Tạ tổng bổ đầu như trẩy hội, khó mà phân biệt được niềm vui của ai lớn hơn ai?
Buổi sáng, theo chân Tạ tổng bổ đầu đi nhận việc, nha môn nằm ở trung tâm thị trấn, tọa lạc ở một vị trí khá đắc địa, lần đầu tiên Phi Long chính thức bước chân vào nơi này.
Tự nhiên, muốn yên ổn khi công tác, bước đầu tiên là chào đồng nghiệp “ma củ”, kính thưa các anh, em “ma mới” vừa tới, xin chiếu cố, xin chiếu cố. Theo cánh tay của Tạ tổng bộ đầu chỉ chỉ, đầu hắn gật gật như gà mổ thóc.
- Trạch huynh, đây là thằng nghịch tử nhà ta. Tiểu tử ngươi, kêu Trạch thúc.
- A, Trạch thúc khỏe.
- Đây là Lục bá.
- A, Lục bá mạnh giỏi.
- Ra mắt Sửu ca đi
- A, Sử ca tốt.
- …………..
Loằng ngoằng hết một buổi, Tạ tổng bổ đầu mới kéo Phi Long vào phòng quản sự.
- Đây là Phúc bá, ngươi sao này làm theo lời phân phối của bá mà hành sự, có việc gì không hiểu thì hỏi, đừng có tự chủ trương, có biết hay chưa? Phúc huynh, ta giao thằng ngịch tử này cho ngươi, làm phiền rồi.
Tạ tổng bộ đầu nói xong, quầy quả đi ngay, bộ dáng ra vẻ như ta đây công vụ bề bộn lắm. Phi Long đứng cười ruồi, ở cái trấn nhỏ xíu như cái lỗ mũi, quanh năm suốt tháng đào không ra một thằng cướp, họa hoằn có vài vụ ăn cắp vặt, thì bận rộn cái công vụ gì?
Phúc bá nhướng nhướng đôi mắt già nua nhìn hắn.
- Ngươi là Tạ Phi Long?
- Chính là vãn bối.
- Tốt, đi theo ta, hôm nay là ngày đâu tiên, cũng không cần phải làm cái gì, ta dẫn ngươi đi xung quanh nắm tình huống…ah….đây là nhà kho….ngươi sau này có xuất nhập gì thì ghi vào sổ….sổ lưu là quyển này….uh…..bên kia là nhà xác….có xác chết đưa vào, ngươi quản....nhớ ghi sổ…uhm…thời gian rãnh tiện tay thì dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ chút….ah…thư từ gửi đến ngươi quản, phân loại ra, đưa đến nơi cần đến….lâu lâu thư bên huyện gửi nhầm qua đây, ngươi đem trả lại là được rồi, biết đường ra huyện không? ..biết à? Tốt, tốt….uhm…cái cái kệ trong phòng của ta, có trà ngon, ngươi muốn uống thì tự nhiên mà lấy..…buổi sáng thì tiện tay thì pha cho ta một bình…ta quen uống đậm, ngươi cho ba nắp trà khô là được…uhm…công việc đơn giản vậy thôi, ta nhớ ra được gì nữa thì phân phó ….ài, già rồi…..nhiều việc nhớ cũng chẳng còn rõ ràng.
Phúc bá làm một hơi không nghỉ, Phi Long khóe mắt giựt giựt, không còn lời gì để nói, CMN chứ, thật là không có nhân quyền mà, thế kỷ hai mươi mốt là ông bị….xử bắn, phát xít này đưa hắn vào đây làm thư ký hay làm tổng quản? Tính sơ sơ có khá nhiều “nghiệp vụ”, thư ký, thủ kho kiêm ngộ tác, đưa thư, sai vặt….đại tổng quản cũng chưa làm được nhiều vậy. Nhịn không nổi phun ra câu nói mát, không nói thì thôi, nói ra còn tức đến mức muốn hộc máu.
- Vậy…có cần tiểu bối dọn nhà xí luôn không?
- Ah, nhà xí thì mỗi tuần đều có người đến dọn. Bất quá…..nếu ngươi muốn làm, ta đây cao hứng còn không kịp – Phúc bá điềm nhiên như không.
Thôi thôi, càng nói với ông già này càng tức chết, ba mươi sáu kế, bỏ chạy là thượng sách. Tránh…người già chẳng xấu mặt nào.
- Đa ta Phúc bá chỉ dẫn, tiểu bối đi dọn dẹp phòng ốc một chút.
- Trẻ nhỏ dể dạy….trẻ nhò dể dạy.
Một trường phong ba nổi lên, sát khí lẫm lẫm, bụi bay mù trời. Ta quét cho ngươi chết, ta quét cho ngươi chết…... Tội nghiệp….lũ nhền nhện vốn chẳng gây thù chuốc oán gì với ai, phong ba bão táp lại từ đâu đổ lên đầu.
Last edited by hugovalina; 22-01-2016 at 03:14 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hugovalina