Một fan cuồng thể loại truyện tiên hiệp vô tình xuyên việt đến thế giới thật sự có tiên nhân! Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì? Hãy đón xem Dương Tử làm sao từng bước đi tìm Tiên Đạo của chính mình!!!
Dù là ai thì cũng chỉ sống được một lần, không ai muốn mình trở thành một người bình thường cả.
"Ta muốn sống một cuộc sống thật sự là chính mình, ta muốn quyết định vận mệnh kẻ thù của mình, ta muốn vận mệnh của ta phải do chính ta nắm giữ!". Đó là khát khao, là ước muốn của Dương Tử từ khicòn nhỏ, tiếc là vĩnh viễn sẽ không làm được bởi vì thế giới hắn sống là thế giới Pháp Trị. Luật Pháp là tối cao, những điều hắn mong muốn có nói ra cũng chỉ là trò cười cho mọi người, vì đó là không thực tế, vì đó là ảo tưởng mà thôi. Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cha mẹ mất từ sớm, học hành cũng chẳng ra gì tốt nghiệp cấp 3 với đánh giá Trung Bình đã quyết định hắn là một người bình thường hơn mức bình thường. 25 tuổi, là một công nhân với mức lương khá thấp. Đi làm kiếm tiền để mưu sinh, ăn ngủ và qua ngày lại đi làm. Mọi thứ cứ lập đi lập lại theo một trật tự bất biến, một cuộc sống thật vô vị, một cuộc sống không có sắc màu, cái ước muốn thuở nhỏ chôn vào nơi sâu kính nhất trong lòng mặc dù chưa bao giờ phai nhạt.
Cũng như mọi ngày, hôm nay Dương Tử lại đi làm rồi mệt lã người dùng chút hơi sức đi về nhà. Trong phòng ngủ của Dương Tử, chiếc bàn để độc một cái máy tính cũ có lẽ là nơi chiếm đa số thời gian của hắn ngoài giờ đi làm trong ngày. Lang thang trên các diễn đàng internet tìm kiếm một bộ truyện Tiên Hiệp, Huyền Huyễn nào đó đáng đọc, bộ truyện lần trước đọc quá hay tiếc là hắn đã đọc xong mất rồi. Khi đang đọc thì muốn xem cái kết như thế nào, đọc gần xong lại luyến tiếc ước chi truyện dài thêm tí nữa, tâm lý cả thôi.
Dương Tử cười mỉm thầm nói: "Phải chi ta được một lần sống như vậy, có lẽ ta sẽ hoang dâm như Trụ Vương, cũng có thể tàn ác như Hitle chẳng hạn. Mặc kệ, chỉ cần việc ta muốn làm thì điều đó là đúng, cho dù có là một đại ma đầu, ta cũng là một đại ma đầu tiêu dao, khoái lạc nhất". Chợt nhớ ra trên đường đi làm về hắn nhặt được một hạt châu màu đen chất liệu có lẽ là Thủy Tinh tựa như những viên Bi lúc còn bé hắn hay chơi. Trời xuôi đất khiến thế nào hắn lại đem luôn về nhà.
Lấy hắc châu ra khỏi túi áo quan sát, hắn thầm nghĩ: "chắc không phải pháp bảo tiên gia lưu lạc đó chứ, có cần phải lấy máu nhận chủ không?" cười một trận dòn tan, dĩ nhiên hắn không điên đến mức thật sự "cắt máu nhận chủ" cái gì. Nhưng sự thật không như mong muốn, bất cẩn thế nào Dương Tử lại bị cạnh bàn sắc nhọn cắt trúng tay, vết thương khá sâu buộc hắn phải lập tức cầm máu. Vô tình hay hữu ý một giọt máu lại rơi trúng vào hắc châu nọ, như rơi vào một loại bông băng siêu thấm, giọt máu hoàn toàn hòa tan vào hắc châu không để lại chút dấu vết nào. Dĩ nhiên hắn đang lo việc cầm máu mà không hề biết sự bất thường của hắc châu nọ.
Thầm hô xui xẻo, sau khi cầm máu hắn lại ngồi vào bàn nhìn hắc châu trước mặt, thật sự hoảng sợ vì trong màu đen vô tận của hắc châu lại sinh ra một cái lốc xoáy quỷ dị, lốc xoáy lớn dần đến khi bao trùm cả thân thể hắn.
"Ta xxx" là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi lâm vào hôn mê. Tờ nhật báo hôm sau trên trang bìa là cái chết lạ lùng của Dương Tử mà không rõ nguyên nhân.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của yangtze
Ở bất cứ nơi đâu con người vẫn là tồn tại tối cao, tối thượng bởi vì họ sở hữu trí tuệ và sự sáng tạo vô biên vô hạn. Tại một nơi mà sức mạnh cá thể đủ để bù đắp số lượng, nơi có những tồn tại đáng sợ sở hữu sức mạnh dời non lắp bể, nơi mà con người cố gắng vượt qua cực hạn nhân loại để đạt được tầm cao mới và trên hết là cái gọi là Trường Sinh Bất Lão, nơi đây không có cái gì gọi là công bằng bởi vì lí lẽ thuộc về kẻ mạnh. Vùng đất này mang tên Vĩnh Hằng Đại Lục.
Cự Mộc Thôn là một thông nhỏ nằm ở phía Nam của Thiên Nam Đế Quốc. Phía đông Cự Mộc Thôn là một tòa biệt viện khá đồ sộ nhưng đa phần đã cũ kỹ một số chổ gần như sụp đổ đến nơi, trước cửa có tấm biển với nét chữ hữu lực ghi rõ: "Dương gia trang".
Cảm giác đầu tiên của Dương Tử là bóng đêm vô tận, thân thể cực độ suy yếu, bên ngực trái là một trận đau nhói khó tả bằng lời. Ngay cả việc mở mắt thức dậy đã là một sự khó khăn không nhỏ, trước mắt hắn là một cô bé độ chừng mười lăm, mười sáu tuổi với làn da trắng và khuông mặt thanh thuần, chất phát.
"Công Tử, ngài đã tỉnh?" trong đôi mắt đầy lo lắng bất an, cô gái hỏi rồi quay người vừa chạy đi vừa hô lớn: "Quản Gia, Công Tử đã tỉnh rồi".
Chỉ có thể gượng sức nghe tới đó, hắn lại tiếp tục lâm vào hôn mê. Lần thứ hai tỉnh dậy trong đầu óc hắn là trận trận choáng váng, một phần vì thân thể quá suy yếu lại thêm như có người nhồi nhét vào đầu óc hắn quá nhiều kí ức xa lạ. Những gì hắn nhìn thấy là căn phòng tối đen như mực, lần mò tìm đến mở cửa phòng trước mắt hắn là một tòa biệt viện cũ kĩ mang phong cách cổ xưa. Trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang hắn tự hỏi: "đây là đâu? ta đang ở đâu thế này???". rồi lại tự trả lời: "ta là công tử Dương gia, ta tên Dương Tiết Sinh".
Việc đầu tiên hắn làm là soi mình trước mặt nước hồ nhân tạo trong hoa viên, một khuôn mặt khá tuấn lãng hiện ra trong bóng nước. "cũng không đến nổi tệ..." hắn thầm nghĩ rồi đi đến chiếc bàn đá đặt giữa hoa viên và sắp xếp lại toàn bộ ký ức hỗn loạn trong đầu mình.
Dương gia, một gia tộc có truyền thống khá lâu dài đã từng rất huy hoàng vì con cháu bất tài mà lụi bại. đến đời Dương Tiết Sinh thì hắn là độc đinh duy nhất của gia tộc, năm lên bảy tuổi Cha Mẹ hắn cũng lần lượt qua đời. Cả một cái Dương gia trang chỉ còn vài nô tỳ và lão quản gia từ đời cha hắn. Với độ tuổi mười bốn, Dương Tiết Sinh là một kẻ bất tài vô dụng lại thích thể hiện, khi nam bá nữ, hà hiếp dân lành. Điển hình của loại Nhị Thế Tổ nhưng không có cơ sở để làm một Nhị Thế Tổ.
Đưa tay sờ vết thương trên ngực trái, cũng vì cái tính "thiện lương" như thế mà Dương Tiết Sinh bị người ta trả thù, có lẽ vết thương chí mạng này dẫn đến cái chết của hắn rồi không hiểu nguyên nhân gì linh hồn Dương Tử lại nhập vào thể xác này.
Cố gắng tìm kiếm thêm một chút kí ức hữu dụng thì bất ngờ rằng lúc nhỏ Dương Tiết Sinh đã từng thấy một nữ Tiên Nhân bay lượn trên bầu trời. Dương Tử trợn mắt, há hốc mồm thầm nghĩ: "thế giới này thật sự có tiên nhân? Ta thật sự xuyên việt vào một thế giới có tiên nhân sao? đây là sự thật?".
Chìm đắm trong kí ức mới mẻ và miên mang suy nghĩ về tương lai của mình, hắn không hề biết có người đang bước đến từ phía sau hắn. Một tiếng gọi: "Công Tử!" làm hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nhìn ra được người gọi hắn là một lão giả tuổi độ lục tuần hắn ngượng ngịu: "Lê... Lê quản gia, ngài hảo". Đôi mắt có ẩn hiện vết chân chim thể hiện sự ăn mòn theo thời gian của Lê quản gia là một chút giật mình, một chút vui mừng, ông liền nói: "Người... Người vừa chào ta sao? Xem ra bài học vừa rồi đã làm người thật sự trưởng thành, ta thật sự vui mừng cho lão gia đã khuất".
Dương Tử cười khổ thầm nghĩ: " ấn tượng của "ta" ngày xưa thật không tốt đến mức này...."
Lê quản gia nhìn hắn mỉm cười lại nói tiếp: "Trước khi lâm chung, lão gia căn dặn ta chăm nom công tử đến khi người trưởng thành, khi người thật sự đủ chính chắn dặn người đến từ đường Dương gia ta phía dưới bài vị lão gia có một lá thư để lại cho người".
Một chút thất vọng thoáng qua đôi mắt Dương Tử: "là thư sao? ta còn tưởng là bí kíp võ công gì gì đó chứ?". Mặc kệ dù suy nghĩ thế nào thì thứ cuối cùng "Cha" để lại ta cũng nên xem qua một chút.
Trong từ đường Dương gia là hàng trăm bài vị, dể dàng tìm được lá thư phía dưới bài vị của cha mình, kèm theo lá thư còn có một miếng ngọc bội nổi lên những đường vân xanh, nhìn cũng biết là mặt hàng khá quý giá.
"Chào con trai, xin lỗi vì ta không làm tròn bổn phận của mình trong khi con còn quá nhỏ. Khi con đọc được lá thư này thì chắc hẳn con đã thật sự trưởng thành và đủ chính chắn. Gia tộc ta dần suy tàn vì hậu nhân bất tài và đến đời con nếu có sụp đổ âu cũng là điều khó tránh khỏi. Nhớ khi xưa ta còn trẻ trong một lần đi buôn vô tình cứu được một nhân sĩ võ lâm. Hắn để lại một miếng ngọc bội và nói sau này là ta hay hậu nhân ta nếu có việc cần giúp đỡ trong khả năng của hắn thì mang ngọc bội đến Nhật Nguyệt Kiếm Môn tìm hắn sẽ tận tình giúp đỡ, Nghe đâu cũng là một danh môn đại phái nào đó trong chốn giang hồ tọa lạc tại đỉnh Hương Sơn cách đây ba trăm dặm về phía Bắc, trong môn phái hắn gọi là Phương Chấp Sự. Nếu thật sự gia tộc ta đi đến bước đường không thể cứu vãn, con hãy đem miếng ngọc bội này tìm đến nhờ hắn giúp đỡ".
Trên khuôn mặt Dương Tử thoáng hiện chút ưu tư, hắn thầm nghĩ: "gia tộc này đã đến hồi kết, ta thật sự cũng muốn dùng chính đôi chân mình khám phá thế giới này".
Nghỉ ngơi, cố gắng dưỡng thương trong ba ngày. Vết thương ở ngực trên cơ bản đã khỏi hẳn. Lại thêm một ngày lưu luyến và từ biệt mọi người trong Dương gia trang, dù sao kí ức kiếp này đều tại nơi đây. Nghĩ đến công lao của Lê quản gia Dương Tử liền chuyển quyền sở hữu Dương gia trang cho ông, cho dù bán đi cũng có một số tiền cho ông dưỡng già. Đến ngày thứ năm hắn thu dọn quần áo và một số ngân lượng kha khá còn lại trong gia tộc quyết tâm ra đi.
Mỉm cười vì lần đầu tiên đi xe ngựa hắn liền nói với người đánh xe: "làm phiền đưa ta tới đỉnh Hương Sơn, Nhật Nguyệt Kiếm Môn". Trong nội tâm một trận khoái chí: "cái này có thể gọi là phiêu bạt giang hồ đi... giấc mộng ngày nào cuối cùng ta đã có thể một lần trải nghiệm". Sự tự tin, ý chí kiên định và một chút sắc bén toát ra từ một cậu bé chưa đến mười lăm tuổi. Hắn đã bắt đầu thực hiện giấc mộng của mình!
Đoạn đường ba trăm dặm nói ngắn cũng không ngắn. Rãnh rỗi nhìn vật, ngắm cảnh khiến cho hắn hoài niệm về cả kiếp trước lẫn kí ức trước đây của kiếp này, nhưng rồi bản chất của hắn vẫn sẽ không thay đổi, ánh mắt trở nên kiêng định thầm nghĩ: "trước đây ta mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ nên xuyên việt vào thế giới này ngược lại không vấn vương điều gì mà còn một chút cao hứng với cuộc sống đầy màu sắc trong tương lai. Kiếp này cũng như thế từ nhỏ không còn người thân, quyết chí ra đi thực hiện mộng tưởng ta lại càng không vương vấn".
Từ xa nhìn tới là đỉnh núi cao vút trong mây, ẩn hiện trên đỉnh núi là một khối kiến trúc nguy nga, đồ sộ. Trong chiếc xe ngựa đang đi tới, một cậu bé chừng mười lăm tuổi trên khuôn mặt non nớt trắng nõn là một chút tiều tụy, phong sương không phải Dương Tử thì còn ai. Sau nữa tháng lữ hành, cuối cùng hắn đã đi tới mục tiêu Hương Sơn - Nhật Nguyệt Kiếm Môn.
Quần áo hơi nhăn nheo vài chổ, đầu tóc có chút rối bời, thay vào cặp mắt trong sáng của cái tuổi mười bốn là cặp mắt thâm quần vì dài ngày không ngủ thầm nghĩ: "thật là cmn không ngờ đi xe ngựa lại mệt chểt người đây mà. Xe cứ sốc nổi cơ bản là không có một giấc ngủ nào ngon lành suốt nữa tháng, cũng may là vừa kịp tới nơi, không thì có lẽ tại thế giới này ta là người đầu tên chết vì đi xe ngựa".
Sau khi thanh toán tiền bạc thuê xe và thu dọn hành lí, từ xa đi tới dưới chân núi duy nhất một đường bậc thang dẫn thẳng đến đỉnh núi. Hai bên bậc thang là hai người thanh niên tuổi chừng hai mươi, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, dĩ nhiên là lính thủ sơn trong môn phái.
Cười mỉm đi đến hắn nói:"làm phiền hai vị đại ca cho hỏi đây có phải sơn môn của Nhật Nguyệt Kiếm Phái? có thể thông báo giúp ta tới Phương Chấp Sự là có cố nhân muốn tìm chứ?".
Cả hai đều nhìn hắn với ánh mắt như dân thành phố gặp người thôn quê: "ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? chấp sự bản phái người như ngươi muốn gặp liền gặp sao? biết điều thì mau mau cút".
Ánh mắt Dương Tử ánh lên một tia sát khí nhàn nhạt nhưng rất nhanh biến mất âm thầm nghĩ:"thật đúng là mắt chó nhìn người thấp mà". Tuy nghĩ thì nghĩ hắn vẫn đem ra một trăm lượng bạc âm thầm đưa vào tay một tên trong đó:"làm phiền đại ca giúp đỡ dùm".
Cả hai người thủ sơn khuôn mặt hòa hoãn xuống:"được rồi, phần vì niệm tình ngươi còn nhỏ, phần vì lứa tuổi như ngươi mà đã thông minh, cơ trí như thế. Nhìn ngươi cũng không đến nổi là gián điệp của môn phái khác, nếu có tính vật của Phương Chấp Sự thì mau đưa ra ta sẽ giúp đỡ cho dù có thể sẽ chịu trách phạt".
Dương Tử mỉm cười lấy từ trong túi miếng Ngọc Bội đã chuẩn bị sẵn đưa cho người thủ sơn:"dĩ nhiên là vậy, làm phiền vị đại ca này".
Ước chừng nữa canh giờ trôi qua người thủ sơn nọ lại đi xuống nói tới:"Phương Chấp Sự mời ngươi vào, theo ta". Lại đi thêm chừng nữa canh giờ thì trước mặt hắn là một cánh cửa cao hơn mười mét, mỗi bên cánh cửa là hai tay cầm Lân Sư miệng ngặm kim luân. So với một đứa trẻ mười lăm tuổi như hắn chỉ cao một mét sáu thì quả thật vô cùng to lớn, thân thể cảm thấy vô tận áp lực làm hắn một tuần trà ngỡ ngàng. Người lính thủ sơn có chút khó chịu gắt giọng:"theo ta, không được đi lung tung, nếu có việc gì hậu quả tự ngươi gánh chịu". Cũng không dám nhìn ngó lung tung nữa, Dương Tử thành thành thật thật đi theo sau hắn.