A.......... nàng đang thi đấu takendo toàn thế giới sắp giành được chức vô địch rồi a. Sao tự nhiên lại nhảy đâu ra một tên Diêm Vương chết tiệt đến phá đám! Chết thì chết ai sợ ai. Nhưng mà là hắn ta bắt nhầm nàng nha! " Ách nhầm thì trả nàng lại thân xác nàng là được chứ gì " Vậy tại sao nàng lại ở 3000 năm trước? Không phải tên Diêm Vương đó đẹp trai nàng đã băm hắn thành trăm mảnh a! Giờ nàng phải làm sao a..................
Truyện này có tham khảo rất nhiều tài liệu và truyện khác nhau. Đôi khi sẽ không tránh khỏi 1 chút trùng lặp. Mong các bạn thông cảm.
Ngày 05 tháng 03 năm 3012, hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết cuộc thi takendo toàn thế giới lần thứ 1116. Toàn thế giới đang sục sôi theo mùa giải năm nay.
" Vâng thưa toàn thể quý vị và các bạn! Hôm nay là một ngày trọng đại đối với toàn thế giới nói chung và Hoa Hạ chúng ta nói riêng. Thiên tài thiên kim tiểu thư của phó tổng thống Giang Văn Hằng đã lọt vào vòng trung kết. Liệu Giang Lưu Ly tiểu thư có giành được quán quân và mang vinh quang về cho Hoa Hạ hay không? Theo các chuyên gia đánh giá Lưu Ly tiểu thư rất có năng khiếu takendo có thể nói sánh với Hoành Văn năm xưa. Vậy không biết Lưu Ly tiểu thư có thể nối tiếp huyền thoại Hoành Văn đem huy chương vàng takendo toàn thế giới về cho Hoa Hạ? Chúng ta hãy cùng chú ý đón xem trận thi đấu chung kết takendo toàn thế giới diễn ra vào 20h tối nay."
Tivi trong phòng chợt tắt. Một nụ cười ngả ngớn giương lên
- Thiên tài thiên kim tiểu thư? Sánh với Hoành Văn?..... Chết cười mất thôi Hồ Ly à Hồ Ly. Em nổi tiếng hơn cả anh rồi!
- Vậy sao?
Một giọng lạnh kùng cất lên. Thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng trừng mắt với chàng thanh niên vừa nói chuyện. Mày phượng nhướng lên:
- Không có chuyện gì thì ra ngoài cho em nghỉ ngơi. Tối nay em còn phải ôm huy chương vàng với cup về đấy!
Giọng nói mang vẻ chắc nịch vang lên.
- Em nói chuyện với anh trai bằng giọng nói ấy hả Hồ Ly? Haiz... tối nay ai giúp em cầm huy chương về nhà đây? Ai giúp em tránh giới báo trí đây? Ai giúp em nấu mỳ? Ai giúp em hả hả hả?
Vừa nghe đến việc nấu mỳ mày phượng chợt nhăn lại rồi giãn ra một cách nhanh chóng sau đó nhướn lên thành một đường cong quyến rũ, đôi môi hé mở nụ cười nịnh nọt.
- Hách ca ca. Em yêu anh nhất trên đời. Tối nay nấu mỳ cho em ăn nha! Một tuần nay em không được ăn mỳ anh nấu rùi đó! Hay là em lấy huy chương vàng để đổi nha!
- Cái đuôi Hồ Ly của em dài ra rồi kìa! Thôi được rồi tối nay về anh nấu mỳ cho em ăn. À mà huy chương vàng anh không nhận đâu, đưa tạm cho anh cái cup vàng để anh bán lấy tiền xài là được rồi. Huy chương của em bé tẹo không đủ cho anh ăn mỳ đâu.
- Hoan hô! Hách ca ca của em là nhất. Mà anh học nấu mỳ ở đâu mà ngon vậy? Hôm nào dạy em đi.
- Phí dạy học của tôi cao lắm đấy cô nương. Cô có theo được không? Ha... thôi nghỉ ngơi đi. Tối nay thi đấu tốt nhé!
- Vâng
Bước chân ra khỏi phòng Giang Hách mỉm cười lắc đầu. Chỉ khi nào ở bên anh thì Lưu Ly mới trẻ con như vậy. Đối với người ngoài bao giờ cũng lạnh như băng. Haiz... Từ nhỏ tới lớn Lưu Ly đã được học tập một cách đặc biệt. Vì là con gái của phó tổng thống lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập lên tính tình dần trở lên kỳ quái. Anh cũng đã cố gắng giúp cô em gái này hòa đồng nhưng... Aiz... chẳng biết em gái anh có bị tâm thần phân liệt không mà lúc thì như tảng băng trôi ngàn năm không tan chảy, lúc thì như con Hồ Ly giảo hoạt, lúc thì chanh chua như mấy bà bán rau ngoài chợ. Làm anh nhức hết cả đầu. Đôi khi anh cũng phải giơ tay đầu hàng cô em này. Hy vọng sau này có người nguyện hy sinh thân mình để yêu em gái anh a!
20h, Với thân hình thon dài trên người là bộ takendo màu trắng thắt đai đỏ ta nhẹ nhàng bước lên sàn đầu. Hai bên khán đài chật ních người xem đang reo hò. Bỏ ngoài tai tất cả ta chỉ tập trung vào đối thủ, ý chí sục sôi. À nhân tiện nói về ý chí đang sục sôi kia thì có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng mà 2 cái quan trọng nhất khiến ta nhất định phải thắng trong trận đấu này, cái thứ 2 là cha ta đã hứa nếu ta giành chiến thắng trong trận này thì ta sẽ được đi học bình thường như bao người khác - tự do đó. Người ngoài không biết chứ làm con gái phó tổng thống đâu có dễ dàng. Cái lý do quan trọng nhất vẫn là món mỳ tối nay ta sẽ được ăn nha! Với ta đồ ăn ngon vẫn là quan trọng nhất. Haiz... ai bảo ta sinh ra vào giờ Hợi ngày Hợi năm Hợi cơ chứ! Cũng may là thân hình ta khá chuẩn cho dù ăn bao nhiêu cũng không sợ béo. Tiếng còi trọng tài vừa cất lên ta đã nhắm vào đối thủ xoay người đá vào đầu. " Tự do, mỳ vằn thắn yêu quý ta đến đây........! ".
Mắt thấy đối thủ đã bị gục ngã ta mừng thầm trong bụng." Ôi cuộc sống tươi đẹp! Ôi các anh chàng đẹp trai ta tới đây!" Ý nghĩ vừa xẹt qua bỗng dưng ta thấy người nhẹ tênh, mọi thứ bỗng trở lên trắng xóa. @#$&*!.... Ta thầm mắng trong đầu không biết cái quái gì đang diễn ra vây?
Last edited by uyenmap; 15-06-2013 at 04:11 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của uyenmap
Ta đang bi phẫn gào thét thì có một chàng trai chui từ dưới đất lên. Lại nói về vấn đề tâm trạng thất thường này của ta, tất cả cũng do vụ bắt cóc hồi ta 6 tuổi. Ta bị bắt nhốt trong một không gian nhỏ hẹp và im lặng đến rợn người từ đó ta sợ ở một mình và sợ không gian hẹp. À mà khoan, trước khi ta nói về vấn đề này thì ta nhìn thấy gì ý nhỉ.Nhớ rồi đó là một chàng trai. Á á á... má ơi hắn.... hắn... chui từ dưới đất lên. Thật hay đùa đây?
- Gì? Có người chết à? Đi làm việc thôi!
Hắn lấy tay đập đập vào mặt đất bên phải liền lập tức có thêm ba cái đầu chui từ đất đi ra. Nhìn ba cái đầu này mà ta suýt ngất. Một cái thì mình người đầu trâu, một cái thì đầu ngựa còn cái cuối cùng thì ma chẳng ra ma quỷ chẳng phải quỷ mà hình như ta thấy cái này quen quen. À há ta nhớ rồi giống cái hình người ngoài hành tinh hay chiếu trên truyền hình BBC.
- Dân nữ to gan sao nhìn thấy bản phủ mà không mau quỳ xuống!
- Ngươi là cái gì mà bắt ta phải quỳ? Mà cái nơi này là nơi khỉ ho cò gáy nào thế?
- Ngươi... ngươi... ngươi... Thôi bỏ qua đi. Niệm tình mi chết trẻ ta bỏ qua cho mi. Nói cho mi biết đây là Diêm Vương điện còn ta chính là Diêm Vương đại lão gia.
- Ách. Diêm Vương? Ta không tin. Diêm Vương ít ra cũng tai to mặt lớn, da đen xì và còn hai cái sừng trên đầu chứ? Nhìn ngươi giống tiểu bạch kiểm hơn là Diêm Vương đó tiểu đệ đệ à.
Thấy hắn lớn tiếng ta cũng lớn tiếng đáp lại. Đừng tưởng đẹp trai mà có quyền lên mặt với ta. Bỗng dưng Diêm Vương đệ đệ nước mắt lưng tròng nhìn ta như muốn khóc. Ta đâu có làm gì hắn nha, sao bỗng dưng muốn khóc vậy kìa?
Mãi về sau này ta hỏi hắn thì mới biết được nguyên lai ngày xưa hình dáng của hắn đúng như ta miêu tả. Hắn nói đó là một thời vàng son của hắn a. Nào là anh tuần tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như thế nào... vậy mà từ nghe tên bác sĩ dởm người Hàn Bang quốc kia khoe khoang tài phẫu thuật. Hắn đã ôm hết tiền tài của nả đi phẫu thuật kết quả biến thành xấu xí như thế này! Nghe hắn kể xong ta cười suốt cả một ngày thật tội nghiệp cái bụng của ta, cười đến đau hết cả rồi.
Hai tên đầu trâu, đầu ngựa tiến lại gần kéo lấy hai bên cánh tay ta trầm giọng:
- Còn không mau quỳ xuống?
Được rồi ta nhẫn. Sau một hồi tra tra lật lật cái quyển sổ đen xì trong tay hắn ngẩng lên nhìn ta.
- Dân nữ dưới kia mau khai rõ họ tên.
- Giang Lưu Ly
- Giang Lưu Ly? Cái tên nghe lạ quá! Sao ta tra mãi không thấy có cái tên này trong sổ sinh tử năm nay nhỉ? Mau mau Ngu phó lý đến đây xem hộ ta.
Người ngoài hành tinh họ Ngu kia nghe thấy vậy liền bước lên bên cạnh bàn hai tay đỡ lấy quyển sổ to đùng kia. Sau một hồi lật lật tra tra cuối cùng cũng ngẩng đầu lên:
- Bẩm ngài! Cô ta chưa đến số chết. Cô ta mệnh thọ 109 tuổi ạ!
- Vậy... vậy... sao cô ta lại ở chỗ này?
Bắt nhầm người rồi! Cả bốn tên nhất thời nhìn nhau. Hôm qua tên Diêm Vương này mới đến nhận chức nên tổ chức tiệc rượu rồi sau đó cả chủ lần tớ say không biết trời đất và thế là hôm nay ta đứng ở đây. Ta điên mất thôi. Ôi cuộc sống tự do của ta, món mỳ vằn thắn yêu mị của ta chỉ vì một phút nhất thời bắt nhầm người của hắn mà tan thành mây khói.
- @$#$^%$&%^*&^(##$&^^*%....
Ta tuôn ra một tràng hỏi thăm tổ tông mấy đời của hắn làm mặt hắn lúc xanh, lúc đỏ, lúc trắng nhìn giống con tắc kè hoa.
- Ta nói tiểu tỷ tỷ này. Ta sai rồi thật sự sai rồi. Tỷ tỷ bớt giận, bớt giận nóng này tổn hại nhan sắc.
- Bớt cái đầu mi. Giờ tính sao đây hả? Bực chết tôi mất thôi.
- Ta đưa tỷ tỷ về được không? Ta đưa tỷ về. Nhanh nhanh mau đưa tỷ tỷ của ta về.
Vừa nói hắn vừa khoát tay với hai tên đầu trâu, đầu ngựa hận không mang ta đi khỏi chỗ này ngay tức khắc. Một mảnh trắng xóa hiện ra ta lại một lần nữa ngất đi.
Last edited by uyenmap; 16-06-2013 at 03:02 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của uyenmap
Từ chương này xưng hô sẽ có đôi chút thay đổi nhé!
Ánh mặt trời rực rỡ, trời cao mây xanh. Ở một thế giới xa lạ. Trong một tiểu viện yên ắng nằm trong Giang phủ, Giang Lưu Ly thân thể sớm lạnh ngắt chết đi nhưng không ai phát hiện đột nhiên mở to ánh mắt, ánh mắt không còn chút yếu ơt như trước kia mà long lanh tràn đầy sức sống.
Lưu Ly lúc này chậm rãi nhìn xung quanh đánh giá căn phòng đơn xơ trước mặt rồi cúi đầu nhìn chính thân thể của mình. Giang Lưu Ly là nữ nhi thứ ba do vợ lẽ của Giang Văn Hằng đại tướng quân sinh ra. Một loạt thông tin tự nhiên hiện lên trong đầu nàng khiến nàng kinh sợ. Xuyên không, bỗng dưng hai từ đó hiện lên trong tâm trí nàng. Không biết Diêm Vương tiểu đệ kia làm ăn thế nào mà lại để nàng xuyên không về 3000 năm trước vào thân thể của cô gái này. Thật là... làm gì cũng không xong, nàng tự hỏi không biết bao lâu ữa thì hắn sẽ bị xa thải. Nàng bây giờ có oán trách cũng không biết tìm ai, đành phải thích ứng với thân thể này trước đã.
Sau khi hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của tên Diêm Vương tiểu bạch kiểm kia nàng mới chậm rãi tìm hiểu về thân thể của thân xác này. Theo trí nhớ của thân thể này để lại thì nàng từ khi sinh ra đã yếu ớt không thể tập võ mà nàng lại được sinh ra trong một nhà võ tướng thế gia nên không được sủng hạnh, thân hình nói chung là cũng ngang bằng với nàng trước kia nhưng xem ra có vẻ yếu nhược hơn rất nhiều. Nàng sống trong tướng quân phủ sớm đã không có mưu tính tranh đoạt cùng người khác nên càng bị đối xử bất công. Lúc năm tuôi khi mẹ nàng qua đời nàng đã bị ném vào cái tiểu viện hoang vắng bên trong tướng quân phủ tùy ý tự sinh tự diệt, cho dù bọ gia nô cũng mặc sức bắt nạt nàng, chèn ép nàng như một món đồ chơi.
Nàng nhéo nhéo thân thể rồi thở dài một hơi, thật là gầy yếu quá đi. Xoay người vặn mình mấy cái, xem ra cũng còn có chút căn cơ. Nàng kiếp trước thân một đống võ thuật nên việc kinh mạch, gân cốt cũng có chút nghiêm cứu qua. Xem ra thân thể này vẫn có thể cải tạo được. Nàng lại gần cái gương đồng soi trái soi phải nhìn dung mạo ở trong gương, tốt xấu gì thì cũng phải xem qua, con gái ở đâu cũng muốn xinh đẹp không quản quá khứ hay tương lai nha. Khuôn mặt trong gương mỉm cười với nàng, thật cũng không có gì là nổi bật lắm, dung mạo hết sức bình thường như bao người khác làm nàng không thể một hồi thất vọng, đúng là không đẹp bằng nàng trước kia
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của uyenmap
Khẽ nhíu mày trầm mặc nhìn vào khuôn mặt trong gương. Có cái gì đó không đúng, khuôn mặt cho nàng cảm giác rất lạ. Lưu Ly đột nhiên đưa mặt sát gần vào gương đồng để quan sát kỹ hơn.Hết quay sang bên trái rồi quay sang bên phải cẩn thận xem thật kỹ khuôn mặt ít biểu cảm trong gương chợt nàng nhìn thấy một mảng da ở góc bên thái dương bên trái có màu khác lạ.
Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Ly xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ đơn xơ. Nơi này nàng không có người hầu hạ, chỉ có một bà vú tuổi đã cao đi lại không tiện nên đã cáo lão về quê. Ở tiểu viện này cũng chỉ còn lại mình nàng, muốn làm gì thì đều phải tự dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Bưng chậu nước tiến vào, Lưu Ly đứng trước gương đồng hung hăng rửa mặt. Từng mảng phấn rơi xuống dần dần để lộ ra làn da trắng hồng. Hình ảnh trong gương thay đổi làm Lưu Ly giật mình hoảng sợ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mày diệp liễu, mắt đen to sâu thăm thẳm như hồ sâu không đáy. Khuôn mặt này cùng với bộ dạng này không một chút bình thường, đây căn bản là thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành. Mà điều làm Lưu Ly khiếp sợ không thôi lại chính là khuôn mặt này với khuôn mặt trước kia của nàng giống nhau như đúc. Sau một hai năm nữa chắc chắn nàng sẽ lớn lên sẽ không khác biệt là bao. Nghĩ tới đây nàng thấy oán khí dành cho Diêm Vương lão đệ giảm đi mấy phần. Dù sao thì nàng vẫn xinh đẹp như trước, tuy nàng không coi việc xinh hay xấu nhưng tâm lý chung của con gái là yêu thích cái đẹp, dù sao nàng cũng là con gái . Mà có nhan sắc cũng gọi như là có chút tiền vốn đi.
Vuốt lại dung nhan của mình, Lưu Ly nhắm mắt tìm kiếm trong trong trí nhớ còn lưu lại trong cơ thể này. Nàng băn khoăn với một nhan sắc như vậy nếu lộ ra ngoài ắt hẳn phải được yêu thương chiều chuộng chứ sao lại phải nhận đối xử tệ bạc như thế này? Vì lí do gì khiến chủ nhân thể xác này lại phải che giấu đi dung mạo tuyệt mỹ như vậy? Thật là lãng phí nha.
" Con gái ta, con hãy nhớ kỹ, hiện tại ta không thể bảo hộ con được nữa, đừng cho bất kỳ kẻ nào thấy được dung mạo thật của con, đặc biệt là mẹ cả. Chính vì dung mạo này cảu ta đã gây ra bao nhiêu tai họa, ta không muốn con lại đi theo vết xe đổ của ta. Ta hi vọng sau này nếu con gặp được người nào thật sự yêu thương con thì con hãy cho người đó biết. Ta hi vọng con sẽ có được một cuộc sống bình an. Dưới suối vàng ta sẽ dõi theo con. Hãy sống cho thật tốt, đừng sống vì người khác hãy sống vì chính bản thân mình. Bảo trọng"
Trong chỗ sâu nhất của trí nhớ vang lên một âm thanh hết sức ôn nhu. Đó chính là giọng của mẫu thân của Lưu Ly - Au Dương Tuyết. Đây chính là những lời cuối cùng mẫu thân nàng dặn dò nàng trước khi chết. Lúc đó nàng mới chỉ có năm tuổi, từ khi mẫu thân qua đời nàng bị đầy vào tiểu viện này mặc sinh mặc tử.
Nhếch nhếch lông mày lên, sau khi biết được một số thông tin hữu ích, Lưu Ly quyết định không tiếp tục để ý tới nữa. Đứng dậy hóa trang lại khuôn mặt. Mặc dù nàng yêu thích khuôn mặt trước kia của mình nhưng Âu Dương Tuyết nói cũng không sai, nếu không có năng lực bảo hộ chính bản thân mình thì khuôn mặt này cũng chỉ mang họa đến cho nàng mà thôi. Mà hiện tại với thân thể yêu ớt này thì thực sự là một vẫn đề lớn.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng lạn, trong phòng con người cũng đã được thay mới.
Lưu Ly bắt tay vào tập luyện từ cơ bản đến nầng cao, dần dần gân cốt dược cải thiện. Thời gian trôi qua thấm thoát cũng đã được một tháng. Ngày hôm đó, Giang phủ nhộn nhịp người đi lại, tiếng ca hát cười đùa vang lên, không khí vô cùng náo nhiệt, nghe nói hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của Giang tướng quân - chính là ông nội nàng.
Giang Vô Địch là ông nội nàng, ông có hai người con trai, con cả Giang Văn Vĩnh - bác của nàng hiện đang làm quan tứ phẩm triều đình, Giang Văn Hằng - cha nàng là phó đại tướng quân dưới trướng ông nội nàng và một người con gái Giang Thu Nguyệt - cô cô của nàng đang là quý phi trong cung. Ngoài ra còn các thúc thúc, bá bá, cô cô, dì dì,... họ hàng thân quyến đều được mời đến dự đông đủ nhưng chỉ thiếu mỗi mình nàng. Dường như Giang phủ không hề tồn tại Giang Lưu Ly nàng vậy. Nàng cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, miễn sao họ đừng đụng đến nàng thì nàng cũng nước sông không phạm nước giếng. Dù sao thì nàng cũng không thật sự là người trong nhà họ Giang này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của uyenmap