[Thể loại: chưa xác định] Yên ba giang thượng sử nhân sầu
YÊN BA GIANG THƯỢNG SỬ NHÂN SẦU
Quyển 1: Từng bước phấn đấu
Tác giả: Nguyệt Vãn
Văn án
Người khác dùng cả đời mong tỉnh mộng, ta lại lấy một kiếp nguyện đắm chìm trong mê mang. Một kiếp phù sinh, không bờ không bến. Ta chẳng cầu thiên hạ, tự lừa dối mình trong thực hư, chỉ mong một phần tình cảm nguyên vẹn. Ta không cầu ái tình say đắm cuồng dã, chỉ muốn một ánh mắt ấm áp yêu thương. Giang sơn như hoa gấm, đáng tiếc ta không phải mỹ nhân khuynh thành, chẳng thể sánh bước cùng anh hùng. Vạn vật sinh ra đã tự có số mệnh, e rằng kiếp này ta chỉ có thể làm cái bóng bị lãng quên. Ta ngẩng đầu nhìn vạn dặm giang sơn, lệ máu trải thiên hạ, hoa lửa khắc in thành quách. Lòng người lạnh tựa hoa tuyết, chỉ có dục vọng nhấm chìm thế gian trong bi ai. Chẳng còn quan tâm nữa, kẻ nào làm bá chủ thiên thu… Sương giăng trắng đất trời, nỗi đau thương phủ kín núi sông, được mất khó phân. Huynh đệ tương tàn, một hồi sát phạt kinh tâm động phách. Ta không thấy được nét hào hùng của vạn quân, lại mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thương nỉ non của cây cỏ… Ngàn năm sau càn khôn đã định, một hồi sinh tử hóa thành cát bụi bay. Ta không thấy trước được tương lai của thiên hạ, chỉ hiểu được số phận của mình, một ảo ảnh mơ hồ, được định sẵn sẽ bị lãng quên.
Chương 1.1
Triều Thương nhận lấy bội kiếm từ tay nương tử, mỉm cười ấm áp, trong đáy mắt lại vương chút bồn chồn và lo âu. Chàng ngập ngừng một lát rồi nói:
- Hôm nay ta có một linh cảm rất kỳ lạ, dường như tồn tại một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục ta tới chợ bán nô lệ ở Đông thành…
Thiếu phu nhân ngẩn người, suy tư một chút rồi bất an đáp:
- Thiếp nghe nói sáng nay người ta sẽ đưa tới một nhóm hàng hảo hạng, đều là mỹ nữ sắc nước hương trời. Có phải, chàng…
Lời đến đây thì nghẹn lại, mơ hồ vương chút đau thương và trách móc. Triều thiếu phu nhân cúi đầu, cố che giấu sự thất thố của mình. Thương lại chẳng phải dạng người quá sâu sắc, chàng ngơ ngác nhìn biểu hiện kỳ lạ của nương tử, vừa mới đây còn vui cười nay đã ưu sầu ngay được rồi.Tố Lan phu nhân thấy thế lại tưởng phu quân không hài lòng, cắn nhẹ môi dưới vội vàng nói:
- Không phải thiếp là dạng người hẹp hòi, vẫn biết đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện đương nhiên. Chỉ e những cô nương kia không được trong sạch… Nhà mẹ thiếp hẵng còn hai cô em họ đang tuổi cập kê, chàng…
Triều Thương khoát tay ngăn lại, bật cười như chợt ngộ ra điều gì đó:
- Nàng nói cái gì thế, sao lại lôi chuyện nạp thiếp vào đây – Chàng nghiêng đầu trìu mến nhìn nương tử - Linh cảm lần này của ta không phải là theo hướng ấy.
- Ơ – Tố Lan ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cúi đầu. Nàng đương nhiên biết hướng ấy là hướng nào, mối duyên cầm sắt của họ chính là bắt nguồn từ một linh cảm kỳ lạ của tướng công.
Triều công tử xoa cằm, ngao ngán lẩm bẩm:
- Đôi khi ta cũng không hiểu nổi thứ cảm giác kỳ quặc ấy nữa, nhưng nó luôn đúng. À, cũng không hẳn là đúng như theo cách hiểu của nàng. Ý ta là nó trùng khớp, chính xác với thứ gọi là số phận. Định mệnh, đúng vậy, hẳn là định mệnh…
Tố Lan nửa hiểu nửa không, cũng lười hỏi lại, nàng vươn tay dịu dàng chỉnh trang y phục cho tướng công, nụ cười dịu hiền lại nở trên môi. Triều Thương được nương tử tỉ mẩn săn sóc thì luôn miệng than phiền nhưng rốt cục vẫn đứng im. Mọi thứ xong xuôi, chàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Đêm qua gió lạnh đã tràn về, mặt thềm phủ một lớp tuyết mỏng, cảnh vật có phần ảm đạm và u ám hơn. Một tên gia nhân đang quét sân, thấy Triều Thương đi ra vội cúi mình hành lễ. Chàng phất tay tỏ ý miễn, mắt mơ màng ngắm nhìn những bông tuyết lơ lửng trong không trung. Chàng chợt nhớ tới nét ưu thương của cha già mỗi độ đông về, Thương tới giờ vẫn không sao hiểu rõ được sự cô độc của phụ thân khi ấy, chàng còn trẻ quá, những nhiệt tình của tuổi thanh niên có một thứ sức mạnh lạ kì làm tan chảy giá băng. Tâm hồn chàng cũng chưa đến độ chín muồi đủ để cảm nhận nhân sinh được mất. Triều công tử chỉ nghĩ thoáng qua thế thôi, linh cảm kia giờ đang mạnh mẽ thúc giục chàng cất bước, và chàng không muốn chịu cảm giác bồn chồn này lâu hơn nữa. Kéo vạt áo choàng lông ấm áp, Thương thở ra một làn khói mỏng, chàng bước nhanh khỏi Lạc Phong cư.
Đứng trước cửa phủ,Triều Thương tùy tiện gọi một tên gia nhân đang đứng gác, bảo:
- Đến chuồng ngựa mang con tuyết phong của ta đến đây, nhớ thắng cương cẩn thận.
Gã nọ vâng dạ, dợm bước đi ngay.
Trong lúc chờ đợi người hầu đưa ngựa tới, Triều Thương tranh thủ ngắm nghía thanh bội kiếm trong tay. Kiếm này do chính tiên hoàng ban thưởng cho phụ thân chàng, nước thép xanh biếc, lưỡi mảnh, cực kì sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn. Vỏ kiếm cẩn một viên hồng ngọc to bằng ngón tay cái, là thứ ngọc quý được đưa lên từ đáy Nam Hải, có khả năng tỏa nhiệt, bảo vệ chủ nhân khỏi băng giá. Triều công tử tiếc hận thở ra một hơi, thoáng chua xót, từ tổ phụ đến nay, nhà chàng có truyền thống dụng võ, cha và ông nội đều là tướng quân thanh danh hiển hách. Chỉ tiếc đến đời chàng nghiệp ấy xem như đứt đoạn, một tai nạn lúc mười tuổi khiến Triều Thương đời này khó mà luyện võ đạt đến độ chín, đừng nói chi tới chém giết nơi sa trường.
Có tiếng bước chân vọng lại, Triều Thương quay lưng nhìn về phía con đường rải sỏi:
- Qúy thúc – Giọng điệu chàng có chút chán nản.
- Công tử. – Lão giả cúi mình hành lễ, chòm râu trắng như cước phất phơ trong gió.
Nheo đôi mắt sắc bén lại, lão dùng tông giọng trầm đục, uy nghiêm của mình để bắt đầu câu chuyện:
- Công tử, người đang định đi đâu sao?
- Ta đến Đông thành… - Triều Thương miễn cưỡng đáp, đối với lão gia thần này chàng không có mấy hảo cảm. Xuất thân từ quân đội, quản gia Qúy Hư là một người cứng rắn và hết sức mạnh mẽ, ông đã từng làm phó tướng dưới trướng cha chàng. Nói chuyện với ông, Thương luôn cảm thấy áp lực đè nặng, thật sự rất mệt mỏi.
Vừa nghe tới từ Đông thành, mắt Qúy quản gia lóe sáng, ông nghiêm mặt nói:
- Chuyến đi này của công tử, e không hay cho lắm, lão gia cũng đã dặn…
- Không phải như ông nghĩ – Triều thiếu gia bực bội cắt ngang, trong đầu chàng hiện lên cuộc nói chuyện ngắn cùng nương tử, cả hai người đều hiểu lầm, nhưng với Tố Lan, việc nàng băn khoăn khiến chàng thấy thú vị, còn giọng điệu hoài nghi của Qúy Hư chỉ khiến chàng cảm thấy như bị xúc phạm. – Ta đơn giản là có linh cảm kỳ lạ, thế thôi.
Lão giả trầm tư một lúc, chừng như đang suy xét
- Thứ cho lão hủ nhiều lời, lão gia đã đặc biệt dặn dò khi tới kinh thành công tử phải đến bái kiến Tô đại nhân ngay, giờ đã chậm hai ngày, e dùng dằng thêm lại mang tội bất kính.
- Giờ mới là sáng sớm, ta đi nhanh về nhanh hẳn là không muộn.
- Vạn sự đều có chỗ trúc trắc, khó đề phòng điều không hay, tốt nhất công tử nên ở tại nhà. – Qúy Hư kiên quyết nói – Lão gia đã dặn kĩ, mong công tử chớ quên lời dạy của phụ thân mà hồ đồ làm theo ý mình. Triều đại nhân hay tin này e sẽ không được vui.
- Hừ, lúc nào cũng cha ta nói thế này, cha ta nói thế kia – Triều Thương bặm môi, tức giận đáp lại – Ta cũng đâu còn bé gì, bản công tử có thể tự quyết định được.
Qúy Hư nhíu mày, vẻ mặt lộ nét chán nản, chỉ có giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ:
- Công tử còn non trẻ, việc đời chưa trải nhiều, hành sự sẽ có sai xót…
- Dừng – Triều công tử nhướng mày, trợn mắt nhìn lại quản gia, có thể chàng không có được cái uy của cha, nhưng ít nhất chàng cũng biết cách khiến mình trở nên vặn vẹo và đáng sợ hơn. – Từ khi nào một gia thần lại có thể quan tâm thái quá đến chuyện của chủ tử như thế? Qúy thúc, xin đừng đi quá xa. Quan lộ của ta thế nào mệnh trời cũng định sẵn rồi, rào đón nhiều chỉ thêm mệt mỏi.
Cuối cùng, như để nhấn mạnh cho lời nói của mình, chàng gay gắt nói:
- Từ nay xin người đừng quan tâm quá thể như thế.
Tên gia nhân lúc nãy quay trở lại cùng một con ngựa trắng như tuyết, bộ dáng thần tuấn vừa nhìn đã biết là bảo mã khó tìm. Triều Thương nhận lấy dây cương, tung mình lên yên, lại chợt cảm thấy hối hận, chàng đắn đo nhìn sang vị quản gia nãy giờ đứng lặng ở cổng phủ. Qúy Hư lời nói dù có chút khó nghe nhưng âu cũng vì xuất phát từ lợi ích của Triều gia, chàng nặng lời như thế có phần không phải đạo, huống chi năm xưa ông ấy còn cùng cha chàng đồng sinh cộng tử, sau này dù chịu vết thương nặng mà không sử dụng nổi đao kiếm cũng nhất quyết theo hầu Triều gia, một đời trung kiên. Thân hình cao lớn của Qúy thúc trước mắt chàng đột nhiên xuất hiện các vết nứt mỏng. Nhìn xuyên qua làn mưa tuyết lạnh căm căm, chàng xót xa nhận ra đại hán khôi vĩ năm xưa giờ mái tóc đã phong sương điểm bạc, giữa đất trời trắng xóa hoa tuyết bay, trông ông đơn độc, quạnh quẽ đến nao lòng. Thương thở ra một hơi, giọng dịu đi nhiều lắm:
- Qúy thúc, xin đừng để ý những lời lỗ mãng lúc trước của ta. Ta hiểu được tấm lòng trung kiên của thúc, nhưng mà cha ta dù tài giỏi đến đâu e cũng chẳng thể lo cho ta được cả đời, giờ là lúc ta học cách để quyết định.
Chàng ngước mắt nhìn cổng Triều phủ, tấm bảng son được tiên hoàng ban tặng giờ đã có vài vết nứt mơ hồ. Lòng chua chát lạ, chàng lầm bẩm:
- Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho tấm bảng kia bị gỡ xuống.
Qúy Hư hơi ngẩn ra, sau một phút ngần ngừ, ông nở một nụ cười nhẹ vương chút lo âu:
- Công tử đi sớm về sớm.
Triều Thương khẽ gật đầu, thúc ngựa chạy đi, một lát sau thân ảnh đã biến mất sau khúc quanh. Qúy quản gia nhìn lên bầu trời u ám, nặng nề thở ra một hơi…
*
* *
Giờ Dần, trời hẵng còn chưa sáng hẳn, chỉ nghe lác đác vài tiếng gà gáy cụt ngủn và lạc lõng. Đêm qua trời trở lạnh, tuyết rơi từ canh ba, lúc này bóng tối lưu luyến chưa muốn rời xa, nhuộm lên những bông tuyết nhỏ xíu, lơ lửng trong không khí một màu xám trắng hiu hắt. Cả đô thành còn chìm trong cơn mê tình, đường lớn vắng tanh, chỉ có gió lạnh thổi từng cơn buốt giá. Mấy người lính hò nhau mở cửa Đông thành, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi. Cửa lớn vừa mở, đã thấy từ xa tiến lại một đoàn khách thương, đám người này mặt mũi đượm vẻ phong sương. Đầu lĩnh đám hộ vệ thúc ngựa chạy tới trước, vung tay lấy ra một chiếc lệnh bài đỏ thẫm, đưa cho đám lính:
- Đây là đoàn buôn của Bất Phục thương đoàn, xin cho đi qua.
Đám lính ngẩn ra, vội làm cử chỉ mời, Bất Phục thương đoàn có chỗ dựa lưng vững chắc, không thể đắp tội. Vốn lúc trước thấy gã hộ vệ có vẻ xấc xược, định làm lớn một phen, giờ hiểu rõ nguồn cơn, đám lính liền chuyển sang khuôn mặt nịnh nọt. Gã đầu lĩnh phất tay, đoàn người rùng rùng chuyển động. Một đám chừng hơn trăm tên hộ vệ hông đeo bội đao vây lấy đoàn người vào giữa, từ vị trí đứng có thể thấy họ là một đội ngũ hết sức quy củ, thân mình ai cũng tỏa ra sát khí nhàn nhạt. Đi đầu là một cỗ xe sơn son thập phần bắt mắt, rèm xe là thứ lụa xa xỉ , mỗi khi có gió thổi ngang thì uốn lượn mềm mại như nước chảy. Theo đuôi là chừng năm cỗ xe ngựa khác, so với chiếc dẫn đầu thì nhỏ và nghèo nàn tới thảm thương. Đám lính trợn mắt thật lớn, như muốn nhìn xuyên qua thành của năm cỗ xe ấy mà ngó vào trong. Ai lại không biết mấy xe ấy chở toàn “hàng” quý, chuyên cung cấp cho giới quý tộc ăn chơi hưởng lạc cơ chứ. Đoàn xe đã tiến hẳn vào thành, đám lính chép miệng, cũng không thèm để ý tới nhóm nô lệ quần áo rách rưới đang lết theo sau, bọn chúng nhận lấy tiền thưởng của tên đầu lĩnh nhóm hộ vệ, hỉ hả bàn về một bữa nhậu lớn sẽ có được nhờ mấy lạng bạc này. Chỉ có một người lính già nâng đôi mắt mờ đục nhìn theo đám nô lệ khốn khổ đang lê mình trong tuyết lạnh, khẽ thở dài.
Toán nô lệ không thuộc vào hàng đắt giá bị đối xử hết sức thảm thương, quần áo rách bươm, nhiều người phải dùng chân trần bước trên tuyết lạnh. Đứng ở phía trên đầu của toán này, A Linh may mắn có một đôi giày rách nát và manh áo bẩn thỉu để ngăn cái lạnh, miệng bé vương một nụ cười nhợt nhạt, đầy mệt mỏi, mắt đăm đăm ngó vào chiếc xe ngựa gần nhất. Một góc rèm vải ở cửa sổ xe ngựa bị kéo lên, lộ ra đôi mắt long lanh đẫm nước, đôi mắt ấy không ngừng dõi về phía Linh, từng giọt lệ trong suốt lăn dài trên má… Cái lạnh làm Linh tê rần vì buốt giá, nụ cười như đông cứng trên môi, nhưng bé không dám khóc, bé sợ làm muội muội đau lòng. Tay chân không còn cảm giác gì nữa, với sức lực của một đứa trẻ sáu tuổi, nếu người nô lệ Côn Luân bên cạnh không dùng sức kéo bé đi, Linh e là mình không thể nào nhấc nổi xích sắt nặng trịch mà vấp ngã mất thôi.
Tuyết rơi ngày một dày, Linh mê mang nhìn vào khoảng không trắng xóa trước mắt, không còn đủ sức để hụt hẫng nữa…
Chương 1.2
Nhập thành an toàn, đoàn hộ tống như gỡ được gánh nặng, bọn chúng không cần phải để mắt canh chừng thổ phỉ, tặc cướp và nhất là việc nô lệ bỏ trốn nữa. Ở đô thành, một kẻ mang ấn kí trên mặt như dấu hiệu của sự hạ đẳng thì chẳng thể chạy đâu xa. Chúng nhàn hạ cưỡi ngựa trên phố và bắt đầu cười hềnh hệch trước vài câu đùa nhạt nhẽo. Một số tên đánh mắt với đám kỹ nữ lẳng lơ đang uốn éo mời gọi trên lầu khi đi ngang, số khác thì thả mình vào những thú vui riêng.
- Mẹ kiếp, đi nhanh lên, chúng mày cứ lề mề thế này thì trễ hết việc. – Đô Hán, một tay râu ria lởm chởm có tiếng là hung ác trong đoàn buôn đang hét lên, hắn chẳng ngần ngại tặng cho kẻ đi gần mình nhất vài roi da để nhấn mạnh ý câu. Tiếng roi quật vun vút trong không khí, trong đám nô lệ, nhiều người đã cúi đầu xuống để khỏi phải chứng kiến cảnh tượng thương tâm ấy.
- Con xin ông, con xin ông – Thiếu phụ trẻ ngồi thụp xuống, cuộn mình lại trong bất lực, miệng không ngừng khẩn khoản van nài.
Vài tên hộ vệ ngoái đầu xem, trao nhau ánh nhìn thờ ơ, lạnh nhạt chẳng chút xót thương. Tâm hồn bọn chúng khiếm khuyết, khô cứng và buốt giá tới đau đớn, sự tàn nhẫn dửng dưng xuất phát từ bản chất bên trong. Hoặc giả như cái nghề này đã mài mòn tới những xúc cảm lương tâm cuối cùng. Nô lệ, trong mắt bọn quỷ ấy, giống như súc vật, thậm chí, chúng có thể sẽ xót xa nhìn một con chó đói ăn sắp chết chứ không đời nào chịu thí lòng thương cho giống người hạ đẳng.
Trên đường lớn, nhiều hàng quán bắt đầu mở cửa, người đi lại cũng đông hơn, họ thu mình trong những chiếc áo bông ấm áp, và chỉ chép miệng thương hại khi vô tình đi ngang. Xã hội và luân thường trao cho họ nền tảng và lý do để hờ hững.
- Ta để ý mày từ lâu lắm rồi, con đàn bà hạ tiện, mày đi chậm như rùa vậy. – Hắn vừa quất vừa nhấn nhả từng chữ, khuôn mặt ánh lên một khoái cảm man rợ.
Tiếng thút thít của người đàn bà trẻ như cứa vào tim gan của đám nô lệ. Nàng nằm dài trên tuyết, mái tóc xơ cứng xõa ra, tay chân đầy những lằn roi rớm máu. Nước mắt nàng thấm xuống nền tuyết trắng tinh khôi, tan biến nhanh như chưa bao giờ xuất hiện. Chỉ khi nhận ra là với vài roi nữa, mạng sống của món hàng này coi như đi đứt, một tên hộ vệ nãy giời uể oải tán nhảm với đồng bạn mới thúc ngựa lại gần, hắn nắm lấy cánh tay đang vung lên của Đô Hán, chép miệng nói:
- Tam ca, chớ nên đánh nữa, con ả chết mất.
Giật mạnh cánh tay về, gã vũ phu được gọi là Tam ca kia hừ lạnh một tiếng, quắc mắt nhìn người phụ nữ đang run rẩy trên nền tuyết, khuôn mặt lộ rõ vẻ không cam lòng. Ném lại một ánh nhìn thù ghét, gã thúc ngựa tiến lên phía trước. Tên hộ vệ nọ ngáp dài, ngao ngán nhìn theo bóng lưng kẻ vừa rời đi, lẩm bẩm:
- Ài, Tam ca cái gì cũng tốt chỉ tội cái tính nóng hơn lửa. Hử, còn không mau đứng dậy, đợi ông mày giúp nữa hả.
Gã khinh miệt ngó thiếu phụ thảm thương dưới chân, môi nhếch lên một nụ cười không thể nào thuộc về thái độ đồng cảm.
A Linh co rúm lại khi ánh nhìn điên cuồng của Đô Hán lướt qua người bé, toàn thân bé run lên như phải bỏng, bờ môi tím tái càng nhợt nhạt và đôi mắt đen huyền ngập đầy sự hoảng hốt. Nếu có thể, bé muốn cuộn mình lại trước cái nhìn hiểm độc đó và hét lên một tiếng thật lớn. Nhưng không, bọn buôn người thậm chí từ chối trao cho giống nô lệ hạ đẳng này quyền run sợ và xăm ghét. Linh loạng choạng như người say và nụ cười khô cứng tan ra ngay lập tức. Chàng nô lệ Côn Luân bên cạnh đỡ lấy người bé, thở dài một cách thông cảm, khuôn mặt anh ẩn nét giận dữ nhưng nhiều hơn cả là sự kìm nén. Linh thừa nhận mình đã trợn mắt nhìn Đô Hán khi gã đánh người thiếu phụ và giờ bé không đủ sức chịu đựng cơn cáu giận thù địch của gã. Đôi mắt long lanh sau tấm màn che của chiếc xe ngựa nheo lại, chuyển sang nhìn chằm chằm gã vũ phu đầy oán ghét, và một lát sau thì trao đến Linh những cảm xúc u uất, thương đau.
Những giọt nước mặt lặng im rơi xuống bàn tay thô nhám của người nô lệ Côn Luân, bé mất một lúc mới biết là mình đang khóc. Chỉ nghe có tiếng thở dài ở sát bên:
- Làm thế là đúng lắm, nếu ngươi nhảy ra can ngăn, số phận nàng ta chỉ thêm khốn khổ mà thôi. – Một lão già bi ai nói với người nô lệ Côn Luân, trong một thoáng, nét mặt chàng quặn lại đầy đau đớn.
Đám hộ vệ trò chuyện ở đằng xa, mỗi tiếng cười của bọn chúng là một vết cắt sâu đau đớn trong tim các nô lệ. Kẻ vừa ra tay ngăn cản Đô Hán mỉm cười, lười biếng giục ngựa đi về phía đồng bạn, được nửa đường, hắn đột nhiên quay đầu, giễu cợt nhìn thiếu phụ chật vật đứng dậy, thích chí hát lớn:
Hãy quỳ xuống, mi sẽ tồn tại
Hãy trung thành mi sẽ nhận được sự khoan dung
Những tên khác tiếp lời, hào hứng không kém, tiếng ca âm vang như một bản án. Gió tuyết thổi mạnh, đám nô lệ bước đi với gông cùm trên đôi chân và gông cùm trong tim:
Hãy lê bước bằng đầu gối và nằm rạp trước chủ nhân
Hỡi số phận thấp hèn của những kẻ thấp hèn
Thân thể dơ bẩn của những kẻ dơ bẩn
Tuân phục và tuân phục
Con cháu các ngươi đời đời quỳ trước kẻ khác
Kiếp kiếp nhục nhã với ấn kí nô lệ trên thân…
Đám nô lệ mặt méo đi vì đau đớn, nhiều người thút thít tủi cực.
Trước sự thách thức đầy khinh miệt ấy, bằng một giọng nho nhỏ, chàng nô lệ Côn Luân cùng dăm ba người khác khe khẽ đáp lại:
Chọn đi tồn tại hay không tồn tại
Chọn đi sống nhục nhã hay chết trong đau thương
Vùng lên như một ngọn lửa để rồi tắt mãi mãi
Hay cam chịu quỳ gối tủi nhục đến muôn đời.
Linh ngẩn ngơ nhìn chàng trai trước mặt, bé thẫn thờ, trong một thoáng, dường như xuất hiện những đốm lửa nhen nhóm nơi đáy mắt chàng, quyết liệt và mạnh mẽ, và, chỉ một giây sau, bé đâm ra nghi ngờ chính bản thân mình, có lẽ đơn giản chỉ là phản chiếu của ánh ban mai.
*
* *
- Hãy đứng gần tỷ một chút, A Cầm, để khi nào đến phiên muội, tỷ sẽ theo sau, họ đã hứa là chúng ta ở cùng một lô. – Vẻ nghiêm túc xuất hiện trên mặt Linh, một đứa trẻ hơn sáu tuổi, trông nó có gì đó thật kỳ quặc và thú vị.
Muội muội của bé vận một bộ đồ khá tươm, khuôn mặt thậm chí còn nguệch ngoạc chút phấn son, khiến cho vài phần non tơ bị mất đi, nhiều hơn nét dung tục không hợp tuổi. Đứa nhỏ gật đầu đầy lo âu, khuôn mặt xịu xuống, bất an. Nó thâm chí đã phải khóc thét lên, càn quấy và dọa rằng mình sẽ chết ngay nếu họ không chịu đưa tỷ tỷ tới nơi chuyên đấu giá hàng quý. Quanh chúng, dăm ba cô gái hay chàng trai đang lặng lẹ đứng bên một cái sạp gỗ lớn, khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Sự đau buồn ấy ẩn hiện càng khiến khuôn mặt thanh tú của họ trở nên hấp dẫn. Xung quanh sạp gỗ dành cho buổi đấu giá, một toán hộ vệ hông đeo bội đao đang nghiêm chỉnh đứng, thỉnh thoảng chúng lại ném về đây ánh nhìn cảnh cáo. Cái liếc mắt lạnh buốt và tàn độc của Đô Hán – vốn đang đứng cách đó hơn chục bước chân khiên Linh rùng mình, bé sợ hãi co người lại, không nghĩ tiếp nữa. Buổi đấu giá diễn ra rất chóng vánh, đám phú hộ chỉ việc hét giá tiền và mang người đẹp về nhà. A Cầm được đưa lên ở tốp cuối cung, Linh vội vã chạy theo sau, nhưng bị một thanh đao ngăn lại. Bé đờ đẫn nhìn muội muội đang thút thít khóc, bả vai bị nắm chặt bởi một bàn tay chắc như gọng kìm. Lão giả chủ trì phiên đấu giá nheo mắt nhìn những hàng ghế chật kín chỗ, ngoài trời là mưa tuyết buốt lạnh, nhưng trong nhà đấu giá này, với hơn mười cái lò sưởi thượng hạng, không khí ấm áp như độ đương xuân. Lão húng hắng lấy giọng, và bắt đầu với một nụ cười hòa nhã:
- Đây là một món hàng đặc biệt, tiểu cô nương mới sáu tuổi.
- Cái gì thế này? – Những tiếng xì xào không kiên nhẫn vang lên – Chúng ta không đến đây vì một con oắt.
- Xin các vị chớ nóng giận, Bất Phục thương đoàn làm ăn lấy chữ tín làm đầu, tuyệt đối sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu vô lý nào làm mất thời gian vàng bạc của các đại nhân. Ra đi.
A Cầm bị đẩy ra khỏi tấm rèm che, hoàn toàn lúng túng và sợ hãi trước đám đông những ánh mắt soi mói. Hầu hết những ghế ngồi ở đây đều khuất trong bóng tối, ở khu thượng hạng, người ta còn phân phòng riêng cho từng khách nhân. Nhiều vị quyền cao chức trọng ghét bị quan sát khi xuất hiện ở một nơi như thế này.
Vài tiếng ồ nho nhỏ vang lên. Dưới ánh đuốc bập bùng, khuôn mặt diễm lệ, khả ái của Cầm hiện lên thật rõ nét, vẻ đáng yêu khiến người ta nao lòng, đôi mắt long lanh, ướt át, đẹp một cách tuyệt mĩ. Nỗi âu lo chỉ khiến cho bé trở nên sinh động và dễ thương hơn. Linh ngước mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của muội muội, lại mờ mịt trông về phía những bóng người mơ hồ ẩn trong bóng tối, nỗi bất an khiến tay chân bé lạnh toát và cổ họng thì nghẹn đắng.
Muội muội bé sợ sệt, hoang mang trước ánh nhìn của đủ hạng người. Nó rất xinh xắn, và cái đấy kéo theo giá cao, vài kẻ thích con nít bệnh hoạn hay muốn một thị thiếp nuôi từ bé bắt đầu cao giọng gào.
- Gía khởi điểm cho tiểu cô nương này là 500 lượng bạc. – Lão giả hài lòng với bầu không khí này, không nhanh không chậm cất tiếng.
- Ta trả 700 lượng.
- 1000 lượng.
………………
Linh điên cuồng vùng vẫy, bé dùng nắm tay nhỏ xíu đấm mạnh vào ngực tên hộ vệ đang giữ mình, nhưng không ích gì cả. Ngoài kia, A Cầm mặt trắng như sáp, run run muốn khóc, muội muội bé thậm chí căng thẳng tới độ không cất lên lời.
- Hãy nói nó hát một bài. – Có tiếng vọng xuống từ khu thượng hạng ở lầu hai. – Ta chắc là mọi người ở đây đều muốn xem thử giá trị của tiểu cô nương này. Những món hàng trước đều đã bộc lộ tài năng, riêng nó thì chưa.
- Việc này… - Lão giả hơi ngẩn ra, tình huống vượt khỏi dự liệu, nhưng nếu có thể thành công qua ải này, tiền bạc thu vào sẽ nhiều hơn gấp bội.
- Tiểu cô nương, cháu hát được chứ. – Lão giả hỏi bằng một giọng gấp gáp, và kiên quyết không cho phép chối từ.
A Cầm ngước mắt, sợ hãi khiến bé không nói được câu nào. Lão chủ trì hội đấu giá nhíu mày, bước lại gần:
- Hát đi, ta biết giọng cháu rất trong trẻo, hoặc… - Tấm mành lụa ngăn cách với khu mà bé cùng tỷ tỷ vừa ở hơi vén ra, Cẩm kinh hoàng nhìn A Linh bị bịt miệng bởi một bàn tay gân guốc.
Bé ngẩn ra, và bắt đầu hát, bằng cái giọng nghèn nghẹn, tủi cực của mình:
Phía Bắc, núi bắc, U Minh thành
Đêm ngày loạn đảo, càn khôn vỡ
Không sống, không chết,không hơi thở
Vẫn ẩn hiện, vẫn tồn tại, xưng ma thành
Chất giọng êm tai, thuận theo nghĩa bài hát mà lạnh như một cơn gió.
Thế gian điên đảo ma thành hiện
Lòng người giả dối, Lam thảo nở
Nằm nơi vách núi chênh vênh
Thứ tồn tại thuộc về ma thành
Hương ngọt ngào như đêm đen
Chỉ khoe sắc trong bóng tối
Tàn lụi trước ánh sáng
Lam thảo hiện thế
thiên hạ nghiêng.
Những tiếng trầm trồ cảm thán vang không ngớt, tấm mành lụa che trước căn phòng vừa vọng ra tiếng nói được nâng lên. Một nam tử thân vận lam bào bước ra, y xuống lầu, lên thẳng bục đấu giá, dùng ngón tay ngả ngớn nâng cằm A Cầm:
- 20 vạn lượng, nàng đáng.
- 20 vạn lượng, còn ai trả giá cao hơn nữa chăng. – Lão giả hoàn toàn bất ngờ với cục diện này, ngẩn ra một lúc lâu mới lên tiếng. Toàn trường im lặng.
- Cũng mới chỉ là một đứa bé, ta sẽ không phung phí hơn nữa, chúc mừng Tống đại nhân. – Có tiếng vọng xuống từ lầu hai. Phiên đấu giá ồn ào những lời đồng ý.
Tống Cao nhếch mép cười, kéo tay A Cầm. Linh sợ đến đờ người, trong lúc cấp bách, bé cắn vào tay tên hộ vệ đang giữ mình, tranh thủ lúc hắn đang rên la chạy nhanh về phía muội muội:
- Khoan đã, xin ngài rủ lòng thương mua nốt cả ta.
- Hử - Tống đại nhân nhíu mày nhìn sinh vật bẩn thỉu xấu xí trước mắt, chán ghét tới cùng cực.
- Nếu ngài đã muốn mua muội ấy, cầu ngài, hai chúng ta cùng một lô mà. – Linh quỳ trên mặt đất, níu lấy vạt áo người trước mặt, gấp gáp nói.
- Đúng vậy, xin đại nhân – A Cầm đến lúc này mới run run nói được một câu, cố sức giật bàn tay khỏi Tống Cao, bé có ý muốn quỳ cùng tỷ tỷ.
Tống Cao giật lùi về phía sau, tránh bàn tay giơ bẩn đang vươn tới, y siết chặt tay của tiểu cô nương vừa mua được, miệng gầm lên:
- Lại Minh, mi đang cố ép ta mua con bé xấu xí này chăng?
Những tiếng cười vang lên từ dãy ghế đằng sau, đám quý tộc thong thả xem trò vui.
Lão giả chủ trì phiên đấu giá kinh hãi khoát tay:
- Đương nhiên không thưa đại nhân. Mau lại đây, lôi con điên này ra, bọn bay đang làm trò gì thế.
Hai tên hộ vệ áp tới, một trong số đó là Đô Hán, môi hắn nhếch nụ cười tàn độc, đắc thắng . Biết tình thế không ổn, Linh gắng đẩy tên hầu cận của Tống Cao ra, dùng thân hình nhỏ nhắn, luồn qua nách y, duyên dáng như một chú mèo con, bé muốn nắm chắc lấy tay muội muội. A Cầm cũng điên cuồng vươn người tới. Trước khi hai bàn tay nhỏ bé chạm được nhau, Linh bị một cú trời giáng quẳng về phía sau, bé ngã về phía cổng hội trường đấu giá, choáng váng và chết lặng vì đau đớn, dây chuyền giấu kín trong cổ áo rơi ra lăn về phía sau. Đô Hán sáp tới, nhanh như một cơn gió, vung tay chuẩn bị đánh xuống, khát khao trả đũa bùng lên trong mắt y, A Linh, con nô lệ chết tiệt, trong chuyến buôn này đã khiến gã ăn phải quả đắng đau đớn.
- Dừng tay, ngươi sẽ phải hối hận nếu làm thế đấy. – Một giọng nói hòa nhã truyền tới, cửa hội trường mở ra tự lúc nào, người thanh niên áo trăng xoa nhẹ mặt dây chuyền, nói với Tống Cao.
- Cả ngươi nữa, Tống công tử, bỏ đứa bé đó ra.
- Gì đây, Triều Thương, thật bất ngờ, ngươi muốn giành với ta ư, quá muộn rồi, con bé đã được bán. –
Tống Cao nhướng mày, một tay kéo mạnh A Cầm đang khóc nức nở trên mặt đất dậy.
- Ngươi sẽ phải thả cô nương ấy ra thôi.
- Với sức ngươi ư? – Tống đại nhân cười mỉa mai, tin chắc rằng phụ thân Triều Thương sẽ không bao giờ ra mặt vì một vụ thế này.
Đám quý tộc phía sau xì xào bàn tán, vài tiếng cười nổi lên:
- Triều công tử, trên đời này hoa thơm cỏ lạ còn nhiều, cần gì chấp nhất mà làm mất hòa khí như thế?
Thương khẽ lắc đầu, chàng lật mặt dây chuyền lại cho mọi người nhìn rõ:
- Tại hạ tự xét thấy bản thân không thể đưa ra yêu cầu vô lý như thế, nhưng Tô đại nhân thì có đấy.
Đầu đông, tuyết rơi rất dày, bầu trời u ám, trĩu nặng như một ánh mắt đau thương. Vợ chồng Triều gia lưu luyến tiễn tỷ muội A Linh, A Cầm ra tới cửa. Trước khi hai bé lên đường, Tố Lan phu nhân còn rơm rớm nước mắt trao cho Cầm nhi một chiếc tủi thơm tinh xảo, hết lời dặn dò:
- A Cầm, thể chất con yếu đuối, sau này nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tránh nhiễm lạnh mà sinh bệnh nghe chưa.
Muội muội bé mỉm cười ngại ngùng, nhận lấy món quà, nhỏ giọng cảm ơn. Thiếu phu nhân hai mắt rưng rưng, đột ngột òa lên nức nở, nhất quyết ôm chặt lấy Cầm nhi, lưu luyến không muốn rời xa. Triều Thương luống cuống tay chân, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng, chỉ đành thấp giọng an ủi, đám nhũ mẫu, nha hoàn phía sau cũng ồn ào ngươi một câu, ta một câu. Cổng Triều phủ nhanh chóng loạn thành một đoàn.A Linh đứng cách đám đông ồn ã ấy chừng năm bước chân mà cảm tưởng như ngăn trở bằng cả đời người. Một cơn gió rét buốt thổi qua, gò má bé ửng đỏ vì lạnh. Linh vội vã vươn tay giữ lấy vạt tóc mềm, gắng che đi nửa khuôn mặt phía bên trái. Trước mắt bé, tuyết phủ trắng xóa, vài nhành cây khô cứng, gầy guộc chẳng chút sức sống, lòng Linh chợt hiu quạnh.
Chợt cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo ra, tới khi hoàn hồn lại, A Linh đã thấy mình đang ôm một cái lò sưởi ấm áp.Bé ngước mắt nhìn người quản gia già trước mặt, ngẩn ngơ, đột nhiên xúc động, thật muốn chạy tới ôm lão một cái. Qúy Hư cười nhàn nhạt, hòa nhã nói với bé:
- Tiểu thư, trời rất lạnh, xin hãy giữ gìn sức khỏe.
- Vâng… - A Linh ấp úng đáp lại, cảm động tới không nói lên lời.
Bên kia, Tố Lan phu nhân đã ngừng khóc, Triều Thương đang vẫy tay gọi bé lại.
- Linh nhi, muội muội con thể chất không tốt, nhớ chăm sóc nó cẩn thận nhé.
- Con biết ạ.. – Cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cớ bị bé nén xuống, Linh cố khơi dậy lòng hưng phấn của mình, và bé thành công, hôm nay là ngày tỷ muội bé quay về nhận tông tổ, hoàn toàn đáng để vui sướng.
Ngập ngừng một thoáng, và rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Tố thiếu phu nhân dịu dàng nói với A Linh:
- Con cũng phải chăm sóc chính mình nhé.
Bé gật đầu vâng dạ, khuôn mặt có nét cười trầm lắng trước tuổi, chợt tự hỏi tại sao bản thân không cảm thấy hạnh phúc như khi Qúy quản gia dặn dò.
Chiếc xe ngựa xa hoa chuyển bánh, bốn thị vệ hông dắt bội đao thúc ngựa đi sát bên sườn, hai tỷ muội còn ngoái đầu nhìn qua cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh Triều phủ biến mất sau một khúc quanh.
Nhiều năm sau khi hồi tưởng lại quá khứ ngày hôm đó, A Linh bật cười nhận ra rằng, chút cảm xúc lạc lõng kia là do bé cảm thấy mình bị bỏ quên mất ở một góc,và bởi thời điểm còn là nô lệ tuy rằng vô cùng khổ cực nhưng bên bé luôn có những ánh nhìn đồng cảm, yêu thương.
Tất nhiên phải nhấn mạnh thêm, phu phụ họ Triều không hề ghét bé tí nào.
*
* *
Các cửa sổ được đóng chặt, giá nến lạnh lẽo chỏng trơ ở một bên, phòng khách Tô phủ chìm trong bóng tối nhờ nhờ, không chút ấm áp. Ánh sáng thanh lạnh hắt qua cửa chính, vươn những xúc tu mỏng manh thâm nhập vào thế giới của đêm đen, vừa vặn chạm tới mũi hài của người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa.Tỷ muội A Linh cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên, giá băng như hóa thành thực chất, ôm phủ lên thân hình mỏng manh của hai bé, đáng sợ hơn nhiều so với không gian trắng tuyết ngoài kia. Linh run rẩy cảm thấy bóng tối quanh mình rùng rùng chuyển động, dường như các góc khuất u ám đang tồn tại hàng trăm con mắt đang hướng những cái nhìn xoáy sâu vô cảm vào hai đứa trẻ. Trái tim bé trĩu nặng, chưa bao giờ hít thở lại trở thành cực hình đau đớn đến thế, một cỗ áp lực khủng khiếp lơ lửng ở trên đầu.A Cầm ốm yếu hơn, loạng choạng níu tay tỷ tỷ, bé hổn hển thở, làn da tái xanh một cách bệnh tật. Đột ngột, nhanh như khi vừa xuất hiện, những con mắt quan sát ấy bốc hơi, hoàn toàn tan biến. Người đàn ông khuất sâu trong bóng tối thay đổi tư thế ngồi, Linh chỉ nhận ra bởi bé thấy mũi hài của ông ta chuyển động, trừ chi tiết ấy, không một âm thanh, không một hơi thở nào bộc lộ sự hiện diện của con người bí ẩn đó.
Mặt dây chuyền bạc lóe sáng trong bóng tối, Linh mơ hồ nhìn thấy một bàn tay với những ngón thon dài và làn da trong suốt, tựa như nhiều năm rồi không hề bước ra ánh sáng.
- Được rồi. – Bé rùng mình trước thanh âm khô kiệt sức sống ấy.
- Dạ, thưa… Tô đại nhân. – A Linh đỡ lấy thân thể đang run lên của muội muội, lắp bắp đáp lại.
- Từ nay các ngươi sẽ tên là Tô Linh và Tô Cầm, ngụ tại Tuyệt Phong cư.
Một khoảng lặng kéo dài, bóng tối lại cuộn xoáy theo một tiết tấu nào đó, Linh thậm chí không biết vì sao mình cảm nhậ được, cái lạnh giá khó hiểu trong căn phòng này đâm mạnh vào da thịt bé, nhức nhối.Hai tỷ muội ngơ ngác, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi han kĩ lưỡng một lượt, giờ thì mội chuyện dường như thật quá đơn giản.
Tiếng cười trầm đục truyền ra từ ghế chủ tọa, nghe hoang vu như một vùng đất chết, người đàn ông ấy lại thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt sắc lẻm rạch phá bóng tối mà cắm sâu vào tâm tưởng Linh, bé rùng mình như thể có một con mãng xà đang trườn quanh cổ. Cái nhìn bí ẩn ấy bóc trần tất cả suy nghĩ ẩn sâu trong lòng đôi tỷ muội, mồ hôi lạnh rịn ra ướt áo, Linh không thể di chuyển nổi một ngón tay.Nụ cười của ông ta là nụ cười của sự thấu hiểu,nắm rõ, bé run rẩy đồ rằng mọi suy tư của bản thân kể từ khi bước vào căn phòng này không hề thoát khỏi ánh nhìn quyết tuyệt ấy.
- Đi ra.
Câu mệnh lệnh khô khan, nghe như tiếng bánh xe nghiến trên nền cát sỏi, A Linh, A Cầm vội vã hành lễ cáo lui. Trước cửa, một tên nô bộc đã cung kính đợi sẵn.
Linh cảm thấy sự hụt hẫng và một nỗi buồn man mác, Cầm Nhi bên cạnh cũng xịu mặt, buồn thiu, có lẽ hai tỷ muội đã chờ mong quá nhiều, một cái ôm siết chăng, hay một nụ cười ấm áp, nước mắt đã muốn ứa ra, Linh nhớ về những năm tháng xa xăm từng vui vẻ sống bên bà bà…
Vị nhũ mẫu già để cho A Linh và A Cầm đứng chờ ở gian ngoài, sau đó vén rèm ngọc đi vào trong bẩm báo. Cầm bồn chồn nhìn vào mắt tỷ tỷ, đã bao đêm, cả hai cùng nằm mơ về một mái ấm, nơi ấy có một mẫu thân dịu hiền với những món ăn thoảng hương vị của sự yêu thương. Linh đáp lại muội muội bằng một cái nhìn trấn an, dường như khuôn mặt bình thản của bé khiến lòng Cầm nhi dịu lại, A Cầm nắm chặt tay tỷ tỷ. Bằng một động tác hết sức tự nhiên, A Linh kéo vài lọn tóc che đi nửa khuôn mặt bên trái. Không thể để lộ sự lo lắng của mình, Linh e sẽ làm muội muội sợ hãi nhưng bé cũng không sao ngăn được sự thấp thỏm đang cuộn trào trong tâm khảm. Suốt quãng đường đi tới Lệ Lan các này, bé chỉ run rẩy vì một suy nghĩ khủng khiếp, phải chăng phụ thân không thích tỷ muội bé là vì khuôn mặt này, và giờ, bé sợ, một lần nữa, rằng mẫu thân sẽ quay lưng đi… Bé phải che dấu, nhất thiết phải che dấu… Linh cụp mi mắt, gắng ẩn đi sự rối loạn đang quay cuồng trong lòng. Vừa hay, nhũ mẫu già đã chở ra, với một cái nhìn lạnh nhạt, bà ta nói:
- Xin mời nhị vị tiểu thư tiến vào trong, phu nhân đang chờ.
Linh hít sâu một hơi, chỉ nghe A Cầm lo lắng hỏi nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Được rồi, vào thôi nào. – Tô Linh mỉm cười một cách gượng gạo, trong một phút thoáng qua, bé đã sợ tới nỗi muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, bé thật không muốn đối diện với kết quả cuối cùng.
Thiếu phụ trẻ tuổi lười biếng nằm trên trường kỉ, thân hình mềm mại như một tấm lụa thượng hạng. Mắt nàng khép hờ, hàng lông mi cong vút khiến người ta say mê. Căn phòng hư ảo trong làn hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ lò hương đặt nơi giữa phòng. Một nha hoàn thanh tú đang quỳ trên lớp thảm dày, ngay sát trường kỉ, tay nâng một bát canh đen đục. Cách biệt với âm thanh gào thét của gió tuyết ngoài kia, căn phòng dường như đang bồng bềnh trôi trong tĩnh lặng.
Không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, A Linh mới nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của người phụ nữ ấy, nàng ta nâng mi mắt nhìn sâu vào đôi tỷ muội trước mặt. Chiếc lắc ngọc khẽ kêu leng keng khi nàng đổi tư thế ngồi. Lệ Lan phu nhân hơi nhíu mày khi nhìn A Cầm, và nàng cất lời hỏi Linh nhi:
- Tại sao lại để tóc như thế, thật không hợp phép tắc. – Giọng trong nhưng lãnh đạm, Lệ Lan không để một chút cảm xúc yêu thương nào vương nơi đáy mắt.
Vài tiếng cười khe khẽ vang lên, đám nha hoàn, dù đã cố kìm chế nhưng đầu mày cuối mắt vẫn lộ ra chút khinh bỉ. Ngay lúc mà hai đứa trẻ bước vào trong phòng, rón rén trên tấm thảm Ba Tư, chừng như sợ làm thương tổn thương đồ xa xỉ ấy, chúng đã khơi dậy lòng kì thị của đám người này.
Linh đờ người, hơi thở dường như nén lại trong cổ họng. Tay chân bé lạnh toát. Nỗi sợ hãi bắt đầu từ ngón chân, và sau đó nhanh chóng choán ngợp lấy thân hình bé nhỏ. Bé mở miệng, định nói gì đó, nhưng không thốt ra được chữ nào.
Thiếu phụ nhíu đôi mày liễu, chừng như có chút khó chịu. A Cầm vội vàng lên tiếng, giọng gấp gáp và hơi run vì lo lắng:
- Mẫu thân, tỷ tỷ có điều khó, người bỏ qua cho tỷ ấy đi mà.
Khuôn mặt Lệ Lan phu nhân hơi bạnh ra khi nghe thấy câu xưng hô quá đỗi thân mật của A Cầm, ánh mắt nàng càng thêm lạnh lùng:
- Hừ, thật là không có tôn ti. Bỏ qua lần này để lần khác lại tái phạm chăng, đã là người của Tô phủ thì phải tuân theo quy định của Tô phủ, không có kiểu đâu đi vấn an bề trên với bộ dáng như thế.
A Cầm sợ hãi lùi lại một bước. Linh nhi cảm thấy khóe mắt có chút cay cay, trông những ánh mắt xúm lại xem trò vui của đám gia nhân, bé lại cảm thấy gai người, giống như quay lại những ngày còn làm nô lệ hạ đẳng, bị người ta khinh ghét. Bé nhìn vào vẻ mặt không kiên nhẫn của thiếu phụ, đột nhiên thấy run rẩy trái tim, nhỡ mẫu thân vì việc này mà ghét luôn cả tỷ muội bé thì sao. A Linh trải qua những phút giây đấu tranh dai dẳng nhất cuộc đời, một giọt nước mắt lăn dài trên má trái, không ai hay biết, bé dùng tay run run nâng mớ tóc lên, một công việc lẽ ra phải hết sức nhẹ nhàng giờ lại cực nhọc như đeo đá. Cầm nhi lặng người, bật khóc níu tay bé lại:
- Đừng, tỷ tỷ, đừng…
Linh vung tay cản muội muội, nuốt một ngụm nước bọt, bé hất hẳn mái tóc qua một bên. Căn phòng lặng thinh, hồi lâu sau thì dồn dập những ánh mắt trao đổi, ai cũng có chung cảm xúc, giống như là đã dự đoán được phần nào, lại giống như khinh miệt. Vẻ mặt Lệ Lan phu nhân dãn ra, đáy mắt xoáy sâu, khó mà rõ được suy nghĩ. A Cầm tỉ tê ở một bên, còn bé thì trống rỗng.
Lần đầu tiên soi gương ở Tô phủ, bé gần như chết lặng, dù đã đoán trước được, một vết sẹo xấu xí nơi má trái và ấn kí hạ đẳng trên vầng trán cao. Cùng với Cầm nhi là một đôi song sinh, bé từng rất dễ thương, hai năm cực nhọc đã đoạt mất của bé tiên thiên trời phú ấy. Lúc ở với những người nô lệ, bé đồ rằng dù có trông thấy bản thân thế nào bé cũng chẳng bận tâm, có quá nhiều thứ khác cần thiết hơn, ví như sinh mệnh. Chỉ khi đối diện với cái nhìn thương hại hay khinh khi của kẻ khác lúc tới Triều phủ và giờ là Tô gia, Linh mới thực sự ý thức sâu sắc sự khiếm khuyết của mình.
Lệ Lan buông vài câu dặn dò, bé mơ màng không còn nghe rõ nữa. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen huyền mị hoặc ấy, bé trông thấy một sự chán ghét. Bé biết là mọi thứ đổ vỡ rồi. Chỉ vì khuôn mặt đáng căm này, chỉ vì nó.
Ngơ ngẩn trong nỗi đau, A Linh xót xa, một gia đình ấm áp, mộng ấy tan vỡ rồi. Vì tha thiết muốn trông thấy mẫu thân của mình, ngay sau khi rời chính sảnh Tô gia, bé đã nhờ người nô bộc dẫn tới nơi này.
Cầm nhi nắm lấy tay tỷ tỷ, trao đi một cái nhìn ấm áp, Linh phủi bụi tuyết bám trên áo xuống, cắm cúi bước theo nha hoàn dẫn đường. Tiết trời buốt giá và mờ mịt như lòng bé vậy. Cây cối phủ kín tuyết đọng, lặng thinh cô độc.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, bé và muội muội chỉ cần một mái nhà để che mưa che nắng, giờ đã có rồi.
Lệ Lan nhắm mắt lại, nhớ tới lời của A Cầm khi nãy:
- Bà bà đã mất rồi, một đám phản quân tràn qua thôn làng, tên lính hung ác ấy đã giết chết bà bà… - Câu nói chỉ còn là lời nghẹn ngào.
Nàng nâng bát canh dưỡng nhan lên, uống một ngụm, khuôn mặt bất thần vặn vẹo một cách đáng sợ. Thiếu phụ vung tay hất văng tô sứ quý giá ấy xuống mặt đất, nước thuốc nhuộm đen thảm Ba Tư trắng tinh.
- Sao mà ngọt thế này?
Nha hoàn nọ run lẩy bẩy.
Lệ Lan nghiến răng:
- Đồ ngu! Còn không mau dọn đi.
Thì ra đến bà ta cũng có thể chết được.