Tên truyện: Món Nợ Tình
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: tình cảm, ân oán tình yêu, kỳ ảo liêu trai
Tình trạng: đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Một đoàn quỷ đang ung dung di chuyển. Hộ tống Quỷ vương đi đầu lần lượt là các bề tôi. Điểm khác biệt làm nên cấp bậc giữa chúng tất nhiên là sức mạnh- sức mạnh này hội tụ ở những chiếc mặt nạ chúng mang từ khi mới lọt lòng cho đến tận bây giờ.
Mặt nạ càng xấu xí càng tương phản với quyền lực chứa trong đó. Chúa quỷ lần này lên du ngoạn nhân gian trong một không khí hết sức thanh bình, dọc đường đi nó đã xé không biết xác của bao nhiêu người.
Và tất cả những điều này đều nằm trong tầm quan sát của một thiên sứ?
Người ấy vốn không hề quan tâm tới chuyện này?
Người ấy đang quan tâm đến một chuyện khác. Một chuyện có thể đẩy con quỷ ấy vào cửa tử!
Và thời khắc định mệnh ấy chính thức đã đến, ánh mắt thiên sứ hằn lên nhiều tia hoan hỷ.
Bầu trời trong lành bất chợt chuyển sang mù mịt. Cuồng phong nổi lên. Bốn bề gió rít.
Trong khi lũ quỷ vẫn đang hỗn loạn gào rú “e é….” Trước mắt chúng đã xuất hiện một con người trần nhưng không phàm phu ung dung bước tới.
Rồi lần lượt bên trái bên phải trước sau gì đều chung một cảnh tượng vậy.
Quỷ chúa cùng đám bề tôi tất nhiên vung lưỡi hái lao cả lên hòng phá tan sự nguy hiểm ấy. Và những gì chúng có được sau khi bổ đứt thân địch nhân trong mắt cũng chỉ là những chiếc lông vũ trắng.
Đúng! Đúng là lông vũ trắng.
Lông vũ bay khắp nơi, đầy trời, cuốn theo gió. Lông vũ được tay thiên sứ ấy rải xuống từ chính bộ cánh của mình. Mặc kệ các vị trí ấy đang rỉ máu và chuyển đổi từ trắng sang huyết thẫm nhưng y không sao.
Y cố nhịn đau tiếp tục rải, rải cho đến khi các hình nhân thế mạng đủ khiến cho đám quỷ tức tối và hoảng loạn mất đề phòng.
Chính khắc này.
RỀN một tiếng to đùng.
Tia sét khổng lồ tận trời cao nhắm thẳng đầu con quỷ chúa đánh xuống- nhưng người phải nhận lại là bạch thiên sứ- do y rời khỏi chỗ ẩn nấp lao ngang qua đón lấy.
Tiếp thu toàn bộ sức mạnh ấy và kết tụ ánh sáng ở đôi tay thành hai thanh thần kiếm ánh sáng. Bất thần hạ xuống cắm “phập” vào mặt chúa quỷ rồi “hất” chiếc mặt nạ của nó văng đi.
“E E É…,”
Chỉ còn thấy chúa quỷ ôm khuôn mặt máu gào thét trong đau đớn cùng cực. Đám bề tôi lao vào cứu chủ nhưng cái chết đã đến với chúng rất nhanh.
Bầu trời nồng nặc máu tanh, lông vũ bay đầy, sấm rền khắp nơi. Bạch thiên sứ tâm trạng căm hận cực độ, hai tay xiết chặt đến nỗi ứa máu- toan chỉ muốn một kiếm lấy mạng kẻ y ngày căm đêm hận cho xong nhưng chợt nhớ ra điều gì đó lại thôi.
Thân thể dần dần lùi rồi khuất hẳn.
Mặt nạ quỷ giờ đã trong tay y.
Một kịch bản trả thù được lập.
Bất chấp sẽ có nhiều oan uổng.
Thoáng trong làn gió thoảng đến hơi người.
Chiếc mặt nạ quỷ đã buông lơi.
Một đôi tình nhân đuổi bắt nhau chạy tới.
Ngỡ ngàng trong ánh mắt cô gái.
Cô hét toáng lên: “Á Á Á Á Á….”
-o0o—
Các nhân vật liên quan đến MÓN NỢ TÌNH:
[luutinhblog.wordpress.com] Quỷ ảnh:trước là chúa quỷ, 18 tầng địa ngục từng do nó cai quản. Nhưng kể từ sau tai nạn gặp phải trên trần gian nó đã mất đi tất cả, lang thang hiu quạnh, bị đám quỷ dân tiểu tốt cười nhạo, nhục nhã ê chề. Và để lấy lại những vầng hào quang đã mất: nó lang thang khắp nơi tìm mặt nạ quỷ.
Bạch Thiên Sứ: kể từ một sự số chấn động xảy ra cách đây nhiều năm, y đã đánh mất luôn cả nụ cười, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng khó coi. Trong mắt y thường hình dung ra cái ảo cảnh “huyết vũ” tung bay mù trời, những lúc như thế nơi khóe mắt luôn nhòe lệ cho đến khi y trở nên vô cảm và không thể khóc được nữa. Lâu dần y cũng quên mất bản thân mình chính là một thiên sứ. Cõi thiên đàng y đã bỏ đi từ lâu để xuống trần gian chờ đợi một cơ hội mỏi mòn, đó chính là chiếc Mặt nạ quỷ đang nắm trong tay hôm nay.
Ngạ Sát à chết như thế thật quá dễ dàng cho ngươi!
Trò chơi tử vong đã chính thức bắt đầu.
Hồng Tú Vân: Một cô gái xinh xắn, dễ thương, đáng yêu chỉ tiếc là gia cảnh hơi nghèo. Và nhược điểm này đã được Điệp Khắc Lai dùng sự giàu sang sóng sánh mình có để bù đắp cho người yêu. Góp phần tạo họ thành cặp tình nhân hoàn hảo nhất gần như là không thể chia lìa hay sụp đổ.
Nhưng kể từ sau “thời khắc định mệnh” ấy mọi chuyện lại quá khác. Chiếc mặt nạ quỷ được cô nhặt lên đắp vào mặt. Một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra kèm sự hoảng loạn tột độ dành cho những người không may mắn đối diện. Cô chỉ còn cách duy nhất là chạy trốn và không biết đối diện với bất kỳ ai ngoài cái bóng của chính mình. Chấp nhận cay đắng sống nốt phần đời còn lại sau bốn bức tường tự giam giữ.
Vô Tình: Thấy lạ đúng không? Vô Tình chỉ là danh, không thể nào là tên. Nhưng chính chàng trai này sau “thời khắc định mệnh” không bao lâu chỉ còn nước từ bỏ tên thật của mình để đắp lấy danh, xem danh như tên, xem cái sự vô tình vô cảm làm một liều thuốc để xoa đắp đi vết thương quá sâu trong lòng.
Nói Vô Tình không phải là anh ta hoàn toàn không có tình, mà bởi quá si tình nên đâm ra vô tình. Vì si tình anh đã dùng sự giàu sang để bù đắp vật chất cho người con gái anh thương, vì si tình sau khi chấp nhận đeo mặt nạ quỷ thay cho cô gái ấy anh đã trở thành kẻ xấu xí đáng ghê tởm nhất thế gian. Nhưng sau chuyện này người anh yêu cũng đã không còn nhận ra anh là ai, anh chỉ biết lẳng lặng ra đi và không giải thích lời nào, sự hụt hẫng đã khiến anh từ bỏ cơ nghiệp lui về sống ẩn trong một quán rượu nhỏ, ngập tràn men say, chả màng thế sự, hoàn toàn không còn chút tương lai nào. Tên trước đây của anh là Điệp Khắc Lai.
Quyết Tình Phán: đệ nhất mỹ nam, hào hoa phong nhã, quạt luôn trong tay, nếu nói bí ẩn thì đây là người bí ẩn nhất trong câu chuyện. Không ai có thể biết rõ tên thật của hắn là gì, chỉ biết rằng ba từ “Quyết Tình Phán” theo nhiều chuyên gia am hiểu thuật ngữ về tình yêu giải nghĩa: khi đọc ngược lại thành Phán Quyết Tình, có thể hiểu như một kẻ tự xem mình là quan tòa chuyên đi tuyên án cho các mối tình hắn cảm thấy thích thú trên đời. Nhưng nói thế không phải hắn luôn luôn là một quan tòa tốt, vâng! Phần lớn các mối tình có sự nhúng tay của hắn vào đều trở thành bi tình, bởi lẽ ban cho các cô gái sự lừa lọc và thất vọng vào tình yêu là việc cần làm của hắn, những mối tình tay ba hắn càng thích thú hơn vì như thế sự tuyệt vọng của các cô gái sẽ dâng lên mức độ cao nhất.
Nhưng tất cả nạn nhân hắn nhằm vào đều là nữ giới và hắn chỉ trả thù có mỗi nữ giới, riêng các người nam trong câu chuyện đều đã được an bài sẵn để sáng mắt lên ngầm hiểu rằng: phụ nữ chỉ là trò chơi, chỉ là những ả ham danh háo lợi đáng khinh bỉ. Mỗi lần đi trả thù tình hắn đều giả cho mình một cái tên riêng. Lý do vì sao khiến hắn gây nên những chuyện này không một ai biết? Và cũng không hẳn hắn là kẻ xấu.
[chemgiophong.forumvi.com]
Chỉ biết rằng, sau một sự cố xảy ra cách đây đúng 3 năm về trước hắn đã từ bỏ cái tên để nhận lấy cái danh. Và nạn nhân chính của hắn lần này là hot girl: Hồng Tú Vân.
Tên truyện: Món Nợ Tình
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: tình cảm, ân oán tình yêu, kỳ ảo liêu trai
Tình trạng: đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 1: Sầu Quán- Sầu Thiên Thu
Một năm kể từ sau “thời khắc định mệnh” ấy.
Có rất, có rất nhiều chuyện đã xảy ra khiến ngay cả người trong cuộc cũng không còn muốn nhớ.
-o-
Trong quán nhỏ.
Một cái bàn cũ, một đĩa cá khô, một con người say, một chai rượu cạn, nhiều lời khinh khi.
“Há há, tên chủ quán này thật đặc biệt đó nha. Tôi có vẻ kết hắn, kết luôn cả tên và nhất là cái chuyện: lập ra quán rượu nhưng thực chất để trở thành đệ nhất thần men.” một tên nói.
Cũng tại bàn năm người đó, tên khác hỏi: “tôi thấy lão nói cũng đúng, nhưng có điều tôi vẫn không rõ lắm tại sao hắn lại bảo nếu có gọi cứ phải gọi là Vô Tình? Một năm trước đây hắn là người ở đâu đến? Hắn từ độ ấy cứ say xỉn cả ngày thực chất là để quên lấy chuyện gì? Chứ tôi thấy người này tướng mạo rất phi phàm hoàn toàn không giống phường bần dân hạ tiện một chút nào.”
“Nếu muốn biết, sao không qua bển hỏi hắn?” Thêm ý kiến này đươc nêu lên, thế là bọn họ trố mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt hướng về phía con ma men đang nằm gục dáng cực thảm hại trên chiếc bàn mục đó, bởi vì việc lân la tiếp cận đã có một người khác chịu đảm nhiệm.
“Chào anh bạn, anh vẫn còn tỉnh chứ?” Người trai trẻ hỏi, nhưng vẫn không hề có hồi âm. Điều này buộc anh ta phải nhắc lại lần nữa: “chào anh bạn, tôi có thể ngồi xuống chứ?”
“Ta không say, ngồi hay không vấn đề ở ngươi?” người say xỉn dáng không dịch chuyển, miệng đáp như vậy. Điều này đã làm cho kẻ đi hỏi phải ngạc nhiên, hắn bỗng nhìn về phía đồng bọn cười khì một tiếng rồi cũng ngồi xuống, quan sát kẻ đang nằm dài một lượt nữa cho thật kỹ rồi cũng lên tiếng: “rượu vốn đã cạn, mồi cũng đã hết, sao anh không đem đồ mới ra?”
[luutinhblog.wordpress.com]
Vẫn không có hồi âm, hắn cũng nghĩ người này nhất định sẽ chờ hắn hỏi luôn một luợt và cũng sẽ trả lời trong một lượt, nên các câu muốn hỏi hắn đều nói ra cả: “Tên thật của anh là gì? Anh từ đâu tới? Sao lại phải say? Khuôn mặt của anh sao đầy vết băng? Thật sự có chuyện gì đã xảy ra?”
“Ha ha ha,” Chỉ còn thấy người được hỏi cười, người được hỏi tên là Vô Tình, danh cũng Vô Tình. Đúng vậy, trước không phải nhưng từ khi anh ta đến và lập ra cái quán này trở đi thì anh đúng là Vô Tình: người đã muốn vô tình rồi thì sẽ không thể để cho kẻ khác biết tên thật, lai lịch, các chuyện đã xảy ra. Nhưng cũng có những chuyện có thể nói ra, và nói ra không phải để trả lời cho người đi hỏi biết mà là để thỏa bớt nỗi hận thù nhức nhối trong lòng: “Ta say vì chỉ có say ta mới cảm thấy thanh thản, chỉ có say ta mới có thể quên được cô ấy, chỉ có say ta mới cảm thấy đó chính là ta.”
Nói đoạn, ma men đột nhiên giật mình đứng dậy, xoay lưng đi rất nhanh vào trong phòng, chờ người đi hỏi vào là cài hết cửa lại, đứng thẳng trước gương.
Soạt
Đúng một âm “soạt”, toàn bộ dải lụa trắng quấn quanh mặt anh ta đã rơi dài trên nền đất, phảng phất trong gương là: một khuôn mặt quỷ xấu xí đến khó tin, da dẻ xù xì, gân xanh gân đỏ nổi lên hễ bất cứ ai nhìn thấy đã phải muốn ói.
“Ha ha ha,” có thể người ta muốn ói nhưng anh khi xem lại đâm ra cười, cười khổ nữa là đằng khác, cười nhưng không hề có nước mắt, vì nước mắt của anh do khóc nhiều quá đã cạn sạch.
Chắc hẳn các bạn thấy lạ là tại sao lại không thấy bất kỳ phản ứng nào của kẻ đi hỏi? Đơn giản do sốc quá hắn đã xỉu, xỉu cũng không kịp thốt lên tiếng nào, nhưng xỉu chỉ là xỉu chứ không phải chết, vì tất cả đều trong dự liệu của người được hỏi.
Lát sau, cánh cửa đã hé mở, chỉ còn thấy “người được hỏi” bước ra một mình, với khuôn mặt đã được băng bó kín mít như cũ, hai tay hai chai rượu thong thả đi tới bàn ngồi xuống lại tháo nắp uống tiếp.
Ngồi đối diện bên kia là bốn kẻ đồng bọn của “người đi hỏi”, chúng cũng thấy lạ là người anh em của mình ở lỳ mãi sao không ra? Nên một tên trong đám mới bạo miệng cất tiếng hỏi con ma say: “Ơ này chủ quán, cho hỏi… sao, bạn của tôi vào khá lâu rồi vẫn chưa thấy ra?”
“Hắn đã không thể ra?” miệng nốc ngụm rượu, Vô Tình đáp. Người kia hỏi tiếp: “sao lại không thể ra? Có phải anh đã làm gì?”
“Ha ha, nguyên do bởi hắn, nhưng thật cũng là do ta, bởi vì bất cứ ai khi đã muốn thấy khuôn mặt thật của ta ta đều cho thấy, nhưng khi đã thấy xong ai cũng xỉu và sau này sẽ không còn có ai dám tò mò xem lại lần hai.”
Âm vang xong, cả đám người đó trán đều toát mồ hôi, lo sợ vô cùng. Cả bọn cùng nháo nhào chạy vào bên trong đã thấy lời nói của con ma men là hoàn toàn đúng không sai đến một chữ. Họ chỉ còn cách vác xác người anh em của mình chạy nhốn nháo đến trạm y tế gần nhất, bỏ lại ít tiền “bo” thêm cho chủ quán vì trong tâm ai cũng xen lẫn vài phần khâm phục.
Thế là những vị khách cuối cùng đã ra đi. Ma men Vô Tình lại một mình, một bàn, nhiều vò rượu uống cho say sưa quên hết quá khứ, cả chuyện tương lai, tất cả sự đời.
-o-
Cũng trong chiều hôm ấy, lượng khách này đi tất sẽ có nhiều lượng khách khác tới. Quán đông khách? Đúng, hoàn toàn không sai! Nhưng lý do vì sao quán nhỏ ở ven con đường vắng, chủ quán suốt ngày say xỉn và cơ hồ như khách vào phải tự tay làm tuốt hết tất cả mọi việc ngoại trừ việc “phải trả tiền” lại đông khách? Câu trả lời có lẽ là do sức hút kỳ lạ từ con người anh ta, suy nhưng không tàn, thân phi phàm sẽ chói sáng cho dù có ở nơi đâu? Hoặc bởi lẽ đây chính là “sầu quán” hoặc do cộng hưởng từ hai yếu tố trên cũng nên.
“Vô Tình, cho ông thêm một chai rượu, hôm nay ông phải say, phải say…,” lời lèm nhèm của một ông lão tuổi ngoại lục tuần, có lẽ ông ta đã uống say ở đâu đó rồi mới vác xác đến nơi đây?
Cạch cạch cạch
Rất nhanh tay nhanh chân, trên bàn giờ đã là ba chai rượu “lạc hồn” kèm một nụ cười mỉm từ phía chủ quán, anh ta cười như vậy có lẽ chỉ là một nụ cười theo kiểu chào khách, bởi dĩ từ khi lập nên cái quán này thực chất anh đã không còn biết từ “vui” định nghĩa là gì?
Cùng lúc này thêm một số khách mới vào, Vô Tình vẫn không ngại, tay phải anh nâng cao chai rượu uống còn tay trái cũng bê các món khách gọi tới nơi cần đến. Và có lẽ điều người ta đến đây thích nhất chính là tác phong lãng tử bất cần đời, thư thái kiểu như thế này, vì đã vào “sầu quán” không có ai không sầu, họ cần tìm kiếm một chút gì đó gọi là đồng cảm và chỉ có ở nơi đây họ mới nhận lấy được nhiều thứ họ cần đến như vậy.
Lát sau nữa, lại vẫn có khách ghé. Vô Tình cũng chả hề để mắt đến, anh đứng phắt dậy khỏi bàn vừa đổ rượu vào miệng vừa nhìn hờ về phía người đó.
Soảng
Bất chợt đã có một âm như thế vang lên, ừ thì tất nhiên là tiếng rượu vỡ. Nhưng điều đặc biệt không phải chai rượu tại sao lại vỡ, cũng không phải là sắc mặt đột biến và chăm chú xen lẫn vài nét bi ai trên khuôn mặt kẻ làm vỡ rượu. Mà vấn đề trọng tâm ở đây chính là lý do vì sao khi gặp cô gái này Vô Tình lại trở nên như vậy? Cạnh đó khúc mắc luôn cô ta là ai?
“Xin lỗi, tôi đói quá nhưng quanh đây không thấy có quán nào ngoài quán này, tuy tôi không sầu nhưng tôi có thể gọi một món ăn lót dạ được chứ?” Cô gái đã nói vậy.
Không âm đáp, cũng chả còn nghe thấy âm đáp giữa người chủ với người khách. Cô gái tuy cố ý tránh né ánh nhìn từ chàng trai, nhưng chàng trai đó hai khóe mắt đỏ ngầu cứ căng căng lấy như đã dán chặt vào mắt cô gái, bởi dĩ anh muốn một lần nữa gặp lại mong cô gái ấy có thể nhận ra mình. Nhưng bây giờ nghe vậy thì anh biết là cô ấy đã không còn nhận ra một người đã chấp nhận mang thay mặt nạ quỷ cho cô là ai?
[chemgiophong.forumvi.com]
Ờ thì muốn cô ta nhận ra anh không phải là không có cách? Anh ta có thể cất tiếng, anh ta có thể nói ra đầu đuôi sự việc nhưng ảnh từ khi đối diện với cô ấy ngay lần đầu đã không thể dùng đến hành động đó. Thật đau lòng cho bốn từ “bên nhau trọn đời”, cũng cách đây đúng một năm, khi cô ấy đeo chiếc mặt nạ đó và lủi thủi trốn tránh sự dòm ngó của cả thế gian, chính anh đã đi kiếm khắp mọi nơi và cuối cùng tìm ra cô ở một nơi tồi tàn nhất và cũng là đông người tụ tập nhất- trại tập trung dành cho những ngươi lang thang cơ nhỡ không thân thích được bắt về đây.
Sau này để chứng tỏ tình yêu của mình anh ta đã chấp nhận mang thay mặt nạ quỷ cho cô ấy theo lời xúi giục của một thiên sứ, và thời khắc đó lại ngẫu nhiên trùng với tòa biệt thự cao cấp anh đang sống bị cháy, tất cả mọi người từ thân thích đến xa lạ đều nghĩ là anh đã chết. Nhưng anh ta lại đường đột xuất hiện lần đầu trước mặt người mình yêu và hoàn toàn tin tưởng rằng cô ta sẽ nhận ra anh một cách nhanh chóng nhất như khi anh đã nhận ra cổ trong tình huống cổ hoàn toàn trốn tránh và không chịu thừa nhận. Rất tiếc lần này cô gái ấy đã không hề nhận ra anh ta là ai ngoài vài đồng bố thí như là đang đối diện với một tên hành khuất xin ăn. Thất vọng đau đớn, anh không còn màng đến thế sự và đã lết bước về đây dựng chòi uống rượu rồi “sầu quán” được lập nên từ khi nào không hay?
Tên truyện: Món Nợ Tình
Tác giả: Lưu Tình
Thể loại: tình cảm, ân oán tình yêu, kỳ ảo liêu trai
Tình trạng: đang sáng tác
Nguồn: luutinhblog.wordpress.com
Chương 2: Người Tình Tốt- Cảnh Ấy Khiến Tim Tôi Vỡ Tan
Thời gian trôi.
Trong quán, thời khắc này vẫn là cảnh một người say và một chai rượu không khi nào cạn, vì khi nó sắp cạn cũng là lúc một chai khác được khươi ra. Nhưng viễn cảnh bây giờ đã không còn như trước do tình huống bây giờ hoàn toàn khác trước.
Người tuy Vô Tình nhưng cái tên Điệp Khắc Lai như đang nửa ẩn nửa hiện trong con người anh ta, phần muốn lao tới ôm chặt lấy nhưng phần vô tình vô cảm đã buộc ảnh chỉ còn nước ngồi cứng một chỗ đăm đăm nhìn người con gái mình thương yêu nhất dùng món- điều này nói lên anh chỉ trách chứ không hề hận lấy cô ấy dù chỉ là một chút nào.
Về phía cô gái, cô ta đúng tên Hồng Tú Vân, một cô gái có cái tên rất đẹp như áng mây hồng trôi lững lờ trên bầu trời đầy tinh tú, sắc đẹp từ khi thoát khỏi mặt nạ quỷ đã có tăng chứ không hề giảm- một mỹ nhân có thể coi là khiến biết bao bậc đại gia chết mê chết mệt lúc bấy giờ, hot girl này chính là niềm mơ ước của biết bao nhiêu chàng trai. Và điều này cũng biến cô thành một con mồi thơm ngon được săn đón bởi một người. Không để bạn đọc đợi quá lâu, cuối cùng người ấy đã đến đầu ngõ “sầu quán”.
[luutinhblog.wordpress.com]
-o-
“Woa, đẹp trai quá, không biết anh ta là thiếu gia từ đâu tới?” Một nàng nói.
“Tôi cũng chỉ mới thấy ảnh có lần đầu!” Lời cô khác: “sao chúng ta không thử đến làm quen nhỉ?”
Nói là làm, lập tức đám ba cô gái dáng thướt tha uyển chuyển đến gặp anh ta, nhưng tất cả các tràng dụ dỗ của bọn họ đều cố bị lờ đi vì hắn vào đây hoàn toàn có mục đích, và mục đích ở đây không phải là rượu mà do hắn muốn tìm một người. Cuối cùng người cũng đã tìm được thì sao lại để lãng phí mất thời gian bởi chuyện không đâu.
“Vâng, xin lỗi nhưng tôi đã có hẹn, tôi tới đây để gặp hot girl xinh đẹp nhất đất Đà Nẵng: chính là Hồng Tú Vân,” nói đoạn hắn trỏ thẳng tay vào mặt người được nhắc đến, với nụ cười kiểu nửa miệng nở ra một cách rất tươi.
Ầm, điều này đã khiến cho một con ma men ngồi nốc rượu cách đó không xa dừng luôn cả việc uống để ngoáy đầu nhìn kẻ to gan. Nhưng khi ngoáy lại chỉ còn thấy người thanh niên đó bước nhanh đến bàn hot girl từ khi nào và nhẹ nhàng hỏi: “xin lỗi, Tú Vân tiểu thư, tôi có thể ngồi ở đây được chứ?”
Sau vài phút ngạc nhiên và chả hiểu gì, tiểu thư ta cũng ậm ờ đáp: “Ơ… ờ, tất nhiên, tất nhiên rồi. Thiếu gia là…???”
“Ha ha,” sau tràng cười rất sảng khoái là lời nói cực ngọt ngào hơn cả mật: “Triệu Vũ chính là tôi, tôi cũng không phải là một thiếu gia gì chỉ là phường bình dân nhưng chịu chơi,” hắn nói. Cô gái khúc mắc: chịu chơi?”
Bộp
Sau hai âm vỗ tay là câu trả lời: “vâng, nếu buổi tối hôm nay có thể làm tiểu thư vui lòng, đó chính là niềm hạnh phúc của Triệu Vũ tôi.”
Lời vừa dứt xong, lập tức toàn bộ khung cảnh quanh đây đều sáng bừng lên bởi không biết đến bao nhiêu là ánh đèn kiểu nhỏ đuợc giăng khắp từ khi nào không một ai biết trừ kẻ chỉ huy và những người tham gia. Đúng, ngay cả điều này một con ma say trong lốt chủ quán là Vô Tình, anh ta cũng không hề biết.
Có đến vài trăm ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh như sao, phút chốc đã làm rực lên không khí đầy thơ mộng nơi đây, biến nơi đây thành nền móng của một thiên đường tình yêu chứ chả còn hơi hưởng “sầu quán” gì?
Bộp Bộp
Thêm tiếng vỗ tay thứ hai. Từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đã khiến cho người được tận hưởng phải khen “ồ” lên, bởi vì sau dàn đèn chính là một đoàn gồm tá mười hai nhạc sĩ đánh vĩ cầm xuất hiện lần lượt kiểu phân đôi từ hai bên. Họ được chỉ định sẵn từ đầu chơi đúng những bản nhạc nàng yêu thích nhất xếp theo chiều giảm dần giảm dần. Tiếng nhạc vang lên nghe sao thật vui tươi và hạnh phúc, bởi dĩ đó vốn là một bài ca hạnh phúc.
Bởi yêu em, anh sẽ yêu em người ơi
Bởi yêu em, anh sẽ không bao giờ làm cho em buồn phiền
Hãy tin anh, tin vào tình yêu của đôi lứa chúng ta!
Một bản nhạc tình, lời nhạc thật du dương, “lòng” hai nhân vật là chủ đạo của bản nhạc xem ra thật lâng lâng. Nhưng sau lưng họ có một người đã ngưng rượu từ lâu, cũng không hiểu từ khi nào lời bài hát này vang lên anh ta đã nhẩm miệng đọc theo một cách kín kẽ nhất ngoài ảnh ra sẽ không có bất kỳ một ai nghe thấy từ nào, nhưng ở đoạn gần kết anh lại đọc lệch sang một khúc ca mà nhớ năm xưa, chính anh đã đứng bên cạnh người mình yêu lúc cô ấy còn đeo mặt nạ quỷ, chế rằng:
Bởi yêu em, anh sẽ hy sinh Hồng ơi
Nếu mai sau, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì
Trái tim anh, mãi mãi chung tình với em!
Nhẩm xong lời này, anh ta tuy không khóc nhưng khóe mắt cay cay cứ như là đã khóc. Vâng! Đúng y như lời trong bản nhạc, cho dù cô gái đã không còn nhận ra anh, xem anh ta như một người đã chết không chút tiếc thương, và bây giờ đang hẹn hò bên một tình nhân giàu có mới nhưng anh vẫn mãi mãi chung tình và không bao giờ hận cô ấy, nếu có thì chỉ trách. Đúng, chỉ trách.
Bộp Bộp Bộp
Sau tiếng vỗ tay thứ ba là gì đây? Một chiếc siêu xe trắng muốt của hãng Lamborghini - thương hiệu xế danh tiếng bậc nhất thế giới vừa phanh đầu cổng.
Cạch
Mở cửa bước ra là một người đầu bếp tuổi tác thâm niên, ăn vận sang trọng và sạch sẽ, trên mũ có thêu dòng chữ Noma – chi nhánh nhà hàng danh tiếng nhất thế giới tại Việt Nam.
“Ố ồ…,” tiểu thư do được chăm sóc quá kỹ chỉ có thể khen, nào không dám chê. Chiếc mâm đựng thức ăn bằng Inox láng cóng đã được đặt xuống giữa bàn. Người đầu bếp vui vẻ mỉm cười cúi đầu chào hai vị khách một cái lịch sự thay lời chúc “buổi tối hạnh phúc” rồi quay lưng bước đi. Nhưng tất nhiên để lấy uy trước mặt cô gái Triệu Vũ nào dám dừng tình huống đặc biệt tại đây, hắn tức khắc đứng dậy rút nhanh trong ví ra một phong bì và xoay người bắt chặt tay kèm vỗ vai người đầu bếp- trong lúc bắt tay đã chuyển phong bì.
Điều này hắn cố tình để cho cô gái thấy và phải thấy thì tất nhiên cô gái ấy không thể không thấy, hễ không thấy thì thôi chứ đã thấy thì tất cô phải hỏi. Và đúng là cô ta đã hỏi liền ngay sau đó: “tiền trao cháo múc thật hay nhỉ? Mà này, đây là món gì? Giá nó bao nhiêu?”
Hắn đã ngồi xuống, miệng chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “đó không phải là tiền trả, mà là boa. Tiền boa bằng 1/4 giá món này. Còn món này là món gì xin mời tiểu thư thưởng thức!”
“Boa à?” Cô gái lẩm nhẩm, rồi hé mở nắp đậy ra luôn thì: “WOA, vịt rừng om củ cải đường, sồi và mạch nha, nước vắt từ nhiều loại trái cây đắt tiền mang thương hiệu Noma. Sao anh có thể biết được đây là món đặc sản tôi thích nhất vậy?”
“Chỉ cần tiểu thư thích, đương nhiên đó là việc tôi cần biết,” hắn đáp kèm mỉm cười híp mắt.
“Giá… sao giá ghi ở đây là 1000 USD, chả lẽ kể luôn cả tiền boa là 1200 hả?” Cô gái hoảng quá thốt lên. Nhưng hắn chỉ đáp, khi đáp vẫn chung quy một thái độ- xem tiền như cỏ rác: “không, thật ra chỉ cần tiểu thư vui thì giá cả ra sao không thành vấn đề, nhưng nếu cô muốn biết chính xác luôn tiền boa là 1500 USD.”
“Chả phải lúc nãy anh có nói tiền boa bằng 1/4 tiền mua sao?” Tú Vân cãi bướng. Nhưng người hào hoa phong nhã đối diện vẫn đáp theo một cách nói: “không, là 1500, đã tính luôn tiền boa riêng dành cho người tài xế chở đầu bếp.”
“Ơ, vậy… vậy tất cả số tiền vào buổi tối đêm nay là… là?...???” Cô gái do hoảng quá nên lời lẽ đã trở nên luống cuống. Nhưng tất nhiên người xưng là Triệu Vũ ngồi trước mặt cô ta đã biết trước được kiểu phản ứng này bởi vì hắn từng đối xử không biết bao nhiêu lần với các cô gái mang khuôn mặt hoàn toàn khác nhau. Tay chợt rút quạt ra và phất phất vài cái tạo luồng gió trước mặt khiến tóc bay phấp phới, người dáng miêu tả trông chừng rất giống với Quyết Tình Phán này đã ngạo nghễ cười khẩy, đáp: “VÔ GIÁ,” sau âm đáp là một tràng cười quái gở: “ha ha… ha ha ha…”
Không để cho cô gái phải hỏi, hắn trả lời luôn: “niềm vui của cô chính là vô giá, ngược lại tất cả các thứ khác đối với Triệu Vũ này chả là gì,” rồi hướng giọng tập trung về phía cô gái: “tiểu thư Tú Vân, cô có thể làm bạn gái tôi chứ?”
Ầm.
Lời nói tuy nhỏ nhưng ý tứ gởi gắm bên trong cứ như tiếng sấm rền, không những Hồng Tú Vân, Vô Tình- tức Điệp Khắc Lai một thời, mà tất cả quan khách lẫn cô gái xung quanh đó đều hoảng hốt, tâm trạng mỗi người mỗi vẻ theo nhiều kiểu khác nhau.
Bậc nam nhi thì thấy tiếc nuối khi một hot girl như thế đã chắc chắn rời xa khỏi tầm tay mình; các cô gái khác tiếc cho người được lọt vào mắt xanh của “thiếu gia đẹp trai” không phải là họ; còn Vô Tình tuy đã ngưng rượu từ lâu nhưng không tin, anh căng mắt lắng tai không hề tin người anh yêu thương nhất sẽ phụ bạc anh thêm lần nữa, anh đang cố chăm chăm mắt chờ một cái lắc đầu trơ trẽn từ cô ấy nhưng……….
…………nhưng rất tiếc cô gái tầm thường ấy đã thẹn thùng, đỏ mặt gật đầu cái rụp đồng ý nhận lời rồi. Mà cũng đúng thôi, với tất cả những gì người tự xưng là Triệu Vũ sắp đặt sẵn con mồi vào tròng như vầy thì có mấy nữ nhi trên đời này đủ can đảm từ chối một thân phận mỹ nam, một địa vị cao sang, một phong cách lãng mạn tuyệt đối như hắn chứ. Ngay chính cái lúc hot girl kiêm tiểu thư Hồng Tú Vân đồng ý nhận lời cũng là lúc hắn lén ngoảnh mặt ra sau cười cái rẹt một cái tràn đầy đểu cáng và cực kỳ thù hận.
Nhưng điều này chỉ thoáng xuất hiện sơ qua thôi rồi tan biến nhanh chóng, để thay vào đó là một nụ cười tươi như hoa.
Být býtttttttttttttttttt………..
Âm “být” kéo dài vang liên hồi ngoài ngõ quán, vẫn là chiếc siêu xe trắng muốt khi nãy thắng phanh trước cửa. Bên trong, Triệu Vũ đã đứng dậy và đầu hơi cúi chìa tay về phía người đẹp, dĩ nhiên người đẹp ấy hoàn toàn rạng rỡ chấp nhận cánh tay đó nâng đỡ cô đứng dậy, ôm eo hạnh phúc dìu ra bên ngoài.
[chemgiophong.forumvi.com]
Tất cả cảnh tượng này đều diễn ra trước sự chứng kiến đầy bất lực và căm phẫn không nói nên lời của một chàng chủ quán nghèo túng, một người khắp đầu quấn chặt băng trắng cốt để không cho bất kỳ ai trông thấy dung nhan gớm ghiếc thật sự, một nỗi thất vọng không gì diễn tả được đã bao vây lấy tinh thần khiến anh bất lực, cả tòa thân thể phút chốc phải đổ nhào cả trên mặt bàn như những đống phế liệu không còn giá trị sử dụng được người ta vứt ngay vào sọt rác. Vâng! Giá trị lợi dụng của anh đã hết chăng? Người anh từng và cho đến bây giờ vẫn mãi yêu đã tìm kiếm được một công cụ mới?
Đáp án quá rõ khiến ta không nhất thiết phải chờ nhận đến câu trả lời đầy cũ kỹ. Chỉ còn thấy bên ngoài, chiếc Lamborghini Aventador Lp700-4 đã xả khói phóng đi một quãng xa, sau làn kính mờ vẫn còn loáng thoáng hình ảnh một người cầm quạt, một thân đệ nhất mỹ nam, một thiếu gia giàu sang đang cười đùa ôm hôn lấy má cô gái- đoan chắc người này không ai khác chính là Quyết Tình Phán, còn Triệu Vũ thật ra chỉ là cái tên giả. Nhưng Quyết Tình Phán thực chất là người giàu sang? Là kẻ có thể vì gái mà vứt tiền như rác vậy? Bởi dĩ tán gái có nhiều cách. Vậy, đằng sau sự hy sinh đó là một âm mưu lớn lao như thế nào? Chỉ còn nước chờ xem!