[Huyền Huyễn] Vũ Lập Càn Khôn - TG: Phù Du Là Thần
Vũ Lập Càn Khôn
Tác Giả: Phù Du Là Thần
Giới thiệu:
Càn Nguyên chân nhân muốn trở thành thánh, bản thân dẫn động Cửu Cửu Hư Lôi Đình, nhưng vì kẻ thù ra ám chiêu sau lưng, nên đã thi triển ra sát chiêu cấm kỵ là Tuyệt Sanh Thập Lục Thức. Kẻ thù bị trọng thương. Càn Nguyên chân nhân thần hình bị câu diệt, tu vi toàn bộ bị tản mác biến mất. Duy chỉ có linh hồn là mạnh mẽ xuyên qua chín tầng thiên, trí nhớ bị phong ấn, nhập vào nhục thai của một đứa bé còn chưa ra đời. Và rồi được sinh ra.
Cuộc sống mới cứ vậy mà bắt đầu!!!
…
Thế giới này là Tiên Diên đại lục, rộng lớn vô biên kéo dài từ Nam hoang cho đến Đông hoang vô tận.
Tiên Diên đại lục lấy Hư lực làm mục tiêu truy cầu, bản thân nhân loại cùng thú nhân, vong linh nhân ở nơi này tu luyện cái gọi là Linh lực. Linh lực từ linh khí, chuyển hoá vào cơ thể rồi được tụ thành linh lực.
Kẻ tu luyện linh lực ban đầu gọi là Linh sĩ, sau đó là Linh sư, Linh vương.
Khi đột phá Linh vương liền tiến bậc “Tiềm Tu Hư Lực”, tiếp đến là “Thân Xuất Hư Lực”, “Thể Hoá Hư Lực”, “Độ Hư Thiên Địa”. Sau cùng đi đến “Phá Toái Hư Không”, “Vũ Lập Thời Không”, và “Phong Thần” “Thành Thánh” “Hoá Đế”.
…
“Tâm là hư vô”
...
“Ý là hữu thực”
...
“Chấn thần phá thiên”
...
“Tâm cao nhưng không ngạo”
“Càn Nguyên chân nhân ba nghìn năm tiềm tu hôm nay vậy mà lại xuất thế, lại còn dẫn động hư lực trong thiên địa, muốn độ kiếp Cửu Cửu Hư Lôi Đình. Ai, không biết là Càn Nguyên chân nhân này có làm được hay không đây? Hay là lại hoá thành một nấm tro tàn, bị gió cuốn đi như bạo vị khác?”
“Vị này ba nghìn năm trước đứng tại cảnh giới “Đại Thần”, tựa hồ ba nghìn năm sau chắc đã là Đại Thần đỉnh phong, vì vậy mới xuất quan, đi dẫn động Lôi Đình, muốn thành Thánh”
“Tự cổ chí kim, có ba vị Đại Thần chứng đạo được thành Thánh là Vô Vi Thiên Tôn, Vĩnh Hằng Lão Tổ cùng Lão Tử Đạo Sinh, không biết Càn Nguyên chân nhân có hay không đạt được thành tựu như vậy?”
“Chắc là không đâu… Càn Nguyên thực lực bây giờ e rằng chỉ là Đại Thần đỉnh phong sơ kỳ, muốn thành Thánh, thực lực ở mức Đại Thần đỉnh phong đỉnh cao thì xem ra mới có thể thành công.”
“Nhưng hắn có rất nhiều pháp bảo.”
“…”
…
Tiên giới, hàng vạn đại năng cảnh giới Độ Hư Thiên Địa, hàng nghìn vị Vũ Lập Thời Không cùng nhau lăng không đứng trên đại điện Đại Chư La Thiên, mắt dõi về thân ảnh màu trắng đứng trên đỉnh đại điện, ánh mắt không khỏi hiện lên một sự sùng bái vô tận. Bất quá có một số lại hiện ra vẻ ghen tị, chán ghét cùng căm hận.
Thiên Túc Lão Đạo tay nhẹ phất một cái, một tiểu thuỷ cầu hiện ra, lão bực tức bóp nát làm vang lên một tiếng chát chúa, gầm gừ trong miệng:
- Càn Nguyên cẩu tử, ba nghìn năm trước ngươi đánh cho con trai ta là Phích Hiên Thuỷ Thần thần hình câu diệt, bây giờ lại giở trò độ Lôi Đình muốn thành Thánh. Hừ, đừng tưởng thành Thánh là thành được ngay. Ta ở đây chờ xem ngươi bị Lôi Đình đánh cho tan hình nát hồn ra sao, hừ hừ.
Bên cạnh lão, Tịch Diệt Thiện Chủ ánh mắt nghiêm trọng, mặc dù trên mặt hiện ra sự chán ghét với thân ảnh màu trắng trên kia, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà than dài:
- Thiên tư của hắn quá mức mạnh rồi, chỉ tu luyện trong vòng có sáu nghìn năm từ nhân giới lên tiên giới trở thành “Đại thần” đã là quá mức kinh khủng. Bây giờ lại còn muốn thành Thánh, tự hỏi mấy vạn năm nay, có vị nào như hắn không? Đừng bực tức nữa, hắn là kẻ ở trên cao, còn chúng ta là kẻ ở dưới, phải biết nhìn lên trên, cuối đầu.
“Hừ”
Thiên Túc Lão Đạo giận dữ hừ mũi, có điều sâu thẳm trong đôi mất màu xanh lại loé lên một tia sợ hãi. Đối với thực lực của Càn Nguyên chân nhân, quả thật là lão có chút ăn không tiêu, tuy lão cũng là Đại Thần cảnh giới, thậm chí còn là thành Đại Thần trước Càn Nguyên chân nhân hẵng một nghìn năm, nhưng như vậy thì lão so với vị kia vẫn là không đeo kịp, mấy nghìn năm trước con lão bị đánh cho không còn thần hồn, tịch diệt, lão ra tay trả thù, nhưng kết cục thì suýt nữa cũng như con lão, may mà lão có thuật Vụ Hồn, mới có thể thoát chết được.
Hơn nữa thực lực của hắn bây giờ lại là Đại Thần đỉnh phong.
Chỉ vậy thôi, đủ thấy thực lực cùng thiên tư Càn Nguyên chân nhân khủng bố tới độ nào.
Từ nhân giới Linh sư trở thành đại năng Phá Toái Hư Không tiến vào Tiên giới chỉ mất hai trăm năm. Càn Nguyên chân nhân lại nghịch thiên chỉ dùng hơn ba trăm nữa tiến bậc “Độ Hư Thiên Địa”, rồi tạo ra một sự khiếp sợ cho cả Tiên Giới khi chỉ vỏn vẹn năm trăm năm sau đã trở thành một siêu việt đại năng “Vũ Lập Thời Không”.
Tưởng chừng sẽ dừng lại ở đó, Càn Nguyên chân nhân sau một lần bế quan một nghìn năm, khi xuất quan liền phóng thích khí thế cấp Phong Thần ra, bao quát cả Tiên giới, khiến cho chúng đại năng sợ run, bắt đầu than khẩn, Tiên giới lại có thêm một vị Thần, chấn kinh hết chỗ nói.
Tiếp tục nói nữa…
“Ai…”
Rốt cuộc Thiên Túc Lão Đạo thở dài, ánh mắt mất đi sự chán ghét, căm hận còn lại không bao nhiêu. Lão nhìn vào thân ảnh màu trắng đang đứng trên đại điện, nhìn ánh mắt tự tin của hắn đang chậm rãi nhắm lại, chuẩn bị dẫn Lôi Đình, cười khổ:
- Độ đi, thành Thánh đi, rồi đi khỏi Tiên Giới, đi lên Vực Thiên đi, để cho ta được yên, má nó, ngươi ở đây chỉ làm ta căm hận cùng bực tức thôi…
…
Càn Nguyên chân nhân tên thật là Diệp Hạo, là người của một tinh cầu nhỏ bé ở Chân Dương giới. Mặc dù vậy, ở một tinh cầu linh khí khô khan đến cùng cực nhưng Diệp Hạo vẫn có thể phá không tiến vào Tiên giới, đủ thấy hắn có tiềm lực khủng bố như thế nào.
Phải biết rằng những vị đại năng khác khi Phá Toái Hư Không thì không ai là không sinh ra ở tinh cầu linh khí dư thừa cả. Nếu không phải là linh khí sung túc thì cũng là người được gia tộc tại tinh cầu hết lòng bồi dưỡng, mới có hi vọng tiến vào Tiên giới.
Có điều Diệp Hạo không sinh ra ở tinh cầu linh khí sung túc, cũng không được đại gia tộc bồi dưỡng, một thân phá vỡ mọi chướng ngại đột phá Phá Toái Hư Không chỉ trong hai trăm năm, điều này có thể nói là vạn năm có một, tự cổ chí kim vô tiền khoáng hậu.
…
Đại Điện Đại La Chư Thiên tấp nập đại năng bao phủ, năm vạn đứng ở chân điện, 5 nghìn đứng ở ngoại điện, 3 trăm đứng ở nội điện. Duy có một thân ảnh màu trắng giống như chúa tể chư thần đang đứng ở đỉnh điện, phát ra từng luồng uy áp kinh khủng, mấy vạn người cứ vậy mà bao quanh lấy người ở trên đỉnh điện, uy áp toàn bộ thu liễm, chỉ có người trên kia là phóng thích uy áp ra, làm cho bọn họ bên dưới cảm thấy từng trận rét run, có người còn không chịu nổi mà cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Diệp Hạo nhìn mọi người sợ hãi, không nói gì, hai tay chợt bạo phát hư lực cuồng cuộn như sóng trào dâng, thân thể loé lên quang mang màu vàng sáng toả, khuôn mạo tuấn tú có chút ngạo khí, ngẩng đầu thét:
- Cửu Cửu thập tinh, Hư Không chi lực, Lôi Đình hà, Cửu Cửu Hư Lôi Đình, ra cho ta.
Nương theo tiếng thét, một âm thanh “Oanh” nghe như sét rền bỗng vang lên, cả chu vi trăm dặm bao gồm những vị đại năng bên dưới bị tiếng sét làm cho chấn động, theo bản năng dùng Không gian thuấn di pháp bay đi trăm dặm.
“Oanh”
Cửu Cửu Hư Lôi Đình hút lấy toàn bộ Hư lực trong tầng không, nháy mặt tụ ra một trận pháp Lôi Đình cực kỳ khủng bố trên đầu Diệp Hạo. Mang theo uy áp khủng bố của Lôi Đình, một tia sét màu trắng từ trên đánh xuống, nhắm đỉnh đầu Diệp Hạo mà oanh kích.
Từng thớ da lông run lên, Diệp Hạo lập tức vận ra Càn Nguyên Cửu Tinh Kiếm, một đường kiếm kéo dài từ tay của hắn, đánh vào đạo Lôi Đình màu trắng đang bổ xuống.
“Càn Khôn Nhất Kiếm”
Tuyệt kỹ thành danh của Càn Nguyên chân nhân được hắn thi triển ra, tầng không phút chốc bị xáo trộn, từng mảng không gian trong giây phút bị làm cho run rẩy chấn động, một ít mảnh không gian còn không chịu được, rời rạc rớt xuống.
“Tá”
Đạo Lôi Đình thứ nhất là Bạch Sắc Nhất Lôi, tuy chỉ là đạo đầu tiên nhưng sức mạnh cực kỳ bá đạo. Càn Khôn Nhất Kiếm được Diệp Hạo chém ra, va vào đạo Lôi Đình, nó kêu lên oanh trời, rồi khựng lại một chút, giống như nỗ lực muốn tiến tới thêm một bước, có điều sau cùng nổ ra một tiếng chát chúa, rồi tan biến.
“Oanh”
Chưa đợi Diệp Hạo lấy lại tinh thần, tiếp đến đã có một đạo Lôi Đình được phóng xuống, lần này là Thanh Sắc Lôi Đình.
Tay Diệp Hạo tiếp tục loé, từng món tuyệt kỹ liên tục được hắn sử dụng ra.
“Thương Vân Kỳ Tinh Trận”
“Cửu Tự Kiếm Huyết”
“Vân Chi Hư Chưởng”
“Thiên Biến Thần Long”
“Bái Vĩ Triều Thiên”
“Thái Âm Tế Nhật”
“Thái Dương Tế Nguyệt”
…
“Lam Sắc Lôi Đình”, “Hồng Sắc Lôi Đình”, “Ám Sắc Lôi Đình”, “Tử Sắc Lôi Đình”, “Kim Sắc Lôi Đình”, “Hắc Sắc Lôi Đình”, “Ngọc Sắc Lôi Đình”, từng đợt Lôi Đình khủng bố cứ vậy mà liên tục phủ xuống đỉnh đầu Diệp Hạo, làm cho hắn trở nên cực kỳ chật vật, quần áo giờ đã nhuộm máu, miệng cũng đã phun ra một ngụm máu tươi, hoà vào trong tầng không.
Cuối cùng tám đạo Lôi Đình đều bị Diệp Hạo phá giải.
Xung quanh hắn chục dặm còn có thể thấy được hàng chục viên vẫn, tinh thạch nằm ngổn ngang. Hơn nữa còn có cả Thái âm tinh cầu cùng Thái dương tinh cầu phụ thể nằm gần bên, giống như bị ai nó dùng tay nhào nặn, trở nên vỡ nát, hoàn toàn biến thành một đống thạch vụn khổng lồ.
Giờ này Diệp Hạo cũng đã chân chính thấy được sử khủng bố của Cửu Cửu Hư Lôi Đình rồi. Sức mạnh bậc này, nếu như hắn không phải có một thân tuyệt kỹ đầy mình cùng hàng chục món pháp bảo hộ thân thì đã sớm bị đánh cho thần hình câu diệt rồi.
Chín đạo Lôi Đình này, thực là không dành cho cấp “Đại Thần đỉnh phong sơ kỳ” như hắn.
Có điều, hắn vẫn còn chưa chân chính đối mặt với đợt Lôi Đình khủng khiếp nhất. Đạo Lôi Đình cuối cùng, “Quy Vô Lôi Đình Nộ”, đợt Lôi Đình biến số duy nhất trong chín đạo Lôi Đình. Cũng là đợt Lôi Đình kinh khủng nhất.
“Thành Thánh, hay hoá thành không, tất cả đều ở trong một khắc này”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tinh Hà
Quy Vô Lôi Đình Nộ hiện ra, hàng chục tia sét màu bạch kim phủ đầy đỉnh đầu Diệp Hạo, chúng tụ lại một tia sét lớn, rồi rền lên vang dội thiên địa, một tiếng vang tiếp theo liền đánh xuống thân thể Diệp Hạo bên dưới.
“Thật là mạnh”
Diệp Hạo âm thầm cảm thán, rồi sau đó vận ra Thái Thanh Thuần Dương trận bên dưới hai chân, một trận đồ có bảy đồ án kỳ dị hiện ra dưới chân hắn.
“Ma Tự”
“Vĩ Tự”
“Thanh Tự”
“Hoang Tự”
“Hành Tự”
“Vũ Tự”
“Huyền Tự”
Bảy đồ hình hư lực của thời viễn cổ hiện lên, hư lực liền toả ra lan rộng bốn phía, uy áp làm cho đám đại năng cách xa trăm dặm thở dốc không ra hơi.
“Thất Tự Kinh? Càn Nguyên chân nhân vậy mà lại có thể học được viễn cổ pháp quyết này, xem ra lần này hắn ta có thể thuận lợi độ Lôi Đình thành Thánh rồi”
“Viễn cổ cách đây đã quá mấy vạn năm, vậy mà thời này Càn Nguyên chân nhân lại sở hữu một bộ pháp quyết từ xa xưa, đúng là tựa như viễn cổ thần nhân mà”
“Càn Nguyên chân nhân mà thành Thánh, thế giới này ai địch lại hắn đây?”
Hiển nhiên, bọn đại năng nhằm lẫn Thái Dương Thuần Dương trận của Diệp Hạo thành Thất Tự Kinh. Cả hai đều là cổ trận thời viễn cổ, cùng một loại biến hoá, có điều xét về sức mạnh, Thái Thanh Thuần Dương trận vẫn nhỉnh hơn Thất Tự Kinh ba phần.
…
Nghe bọn đại năng bàn luận xôn xao, Thiên Túc Lão Đạo cùng Tịch Diệt Thiện Chủ chỉ biết cười khổ, xem như bất lực, trong lòng lại chẳng biết suy nghĩ cái gì, đều đồng loạt thở dài, rồi tiếp tục quan sát tình hình đằng kia.
…
Diệp Hạo sau khi vận ra Thái Thanh Thuần Dương trận, cũng không có ngừng lại, vì đạo Quy Vô Lôi Đình Nộ đã đánh tới, nên hắn liền thét lớn:
- Thất Tự Định Tinh Trận! Khai!
Tiếng thét ẩn chứa hư lực lớn vô cùng, giống như âm ba công của viễn cổ Thái thản cự nhân vậy. Tiếng thét vang lên, bảy đồ hình liền chuyển động.
“Ma Tự”, “Vĩ Tự”, “Thanh Tự” hợp lại thành “Tam Đại Vân Hư Thuẫn” hình thành một lớp hộ thể cực kỳ mạnh mẽ, ngăn chặn lực tấn công kinh thiên của Quy Vô Lôi Đình Nộ.
“Hoang Tự”, “Hành Tự”, “Vũ Tự”, “Huyền Tự” hợp lại thành “Tứ Đại Thiên Nhai quyết”, tạo ra một kiếm quyết màu vàng khổng lồ, như được Bàn Cổ đại đế tạo ra, kéo dài từ chân trời đến cuối chân trời, một kiếm to như hạp cốc chẻ ngang thiên địa, uy lực chưa đánh mà đã toả ra kinh hồn.
“Chém”
Diệp Hạo lần nữa thét lớn, kiếm quyết bỗng trở nên mờ ảo, vung lên cao, rồi ầm ầm chém đến đạo Quy Vô Lôi Đình Nộ đã kề sát đỉnh đầu hắn.
“Oanh”
Quy Vô Lôi Đình Nộ có sức mạnh Lôi Đình kinh khủng, Lôi Đình cuồng nộ chấn tan hư lực trong tầng không, mạnh mẽ đánh vào “Tứ Đại Thiên Nhai quyết” đang chém tới.
Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, hư lực xao động nổ tung, không gian bị xé rách hiện ra các khe hở không gian, sau cùng cả phiến đại địa chục dặm xung quanh Diệp Hạo liền bị biến thành một vùng chân không.
“Oanh Oanh Oanh”
“Tứ Đại Thiên Nhai quyết” giờ này tuy mạnh, nhưng so với Quy Vô Lôi Đình Nộ còn kém không ít, vì vậy mà bị đánh tan, mà bảy phần sức mạnh của Quy Vô Lôi Đình Nộ cũng bị chấn rã, tan biến.
Lôi Đình tiếp tục tấn công về phía Diệp Hạo, hắn vội vàng vận chuyển “Tam Đại Vân Hư Thuẫn”, tạo ra một thuẫn cực lớn, rộng nghìn m che chắn trước mặt.
Lúc này chỉ cần một phần mười sức mạnh của Lôi Đình đánh trúng, Diệp Hạo bị chết là không nghi ngờ.
Thật là hắn cũng đã có phần quá tin vào “Tứ Đại Thiên Nhai quyết” của mình. Có điều lúc này có hối hận cũng vô dụng.
Nếu như lúc nảy hắn có thể đỡ được năm phần Lôi Đình, thì bây giờ sau khi thi triển “Tứ Đại Thiên Nhai quyết” cùng “Tam Đại Vân Hư Thuẫn”, thực lực cùng phòng ngự hộ thân của hắn đã lâm vào trạng thái thiếu hụt trầm trọng. Gần như là phòng ngự cực kỳ yếu nhược, tuỳ tiện một đại năng Vũ Lập Thời Không đỉnh điên dại bay lên cũng đủ chém cho hắn chết đi.
Có điều không ai bên dưới dám làm ra vọng động gì. Bọn họ hoàn toàn không muốn đắc tội với một người có thiên tư khủng bố như vị Càn Nguyên chân nhân này, nhất là khi hắn có thể sẽ độ thành Thánh trong vài khắc tới. Dù chỉ là “Có thể”, nhưng họ vẫn e dè.
Trơ mắt nhìn Quy Hư Lôi Đình Nộ oanh kích “Tam Đại Vân Hư Thuẫn”, sắc mặt Diệp Hạo tái nhợt hẳn đi, cắn răng phun ra một ngụm Hư Diễm, khẽ hô:
- Hư Lực Bộc Phát!
Lời vừa dứt, hư lực trong cơ thể từ đan linh của Diệp Hạo liền loé sáng chói loà, lập tức bạo phát ra ba phần hư thực cơ thể, trở thành hư lực phóng thích ra ngoài.
Hư lực cơ thể là hư lực dùng để trọng tố thân thể, điều hoà kinh mạch, ngũ tạng hoạt động bình thường. Thường thì Hư lực này rất ít có ai dám triệu hồi nó ra, bởi vì khi làm vậy, phòng ngự thân thể nếu đã mạnh, thì sẽ lập tức giảm yếu, nếu đã yếu, thì lập tức chẳng còn cái gì gọi là phòng ngự cơ thể, triệt để trở thành tiên thể bình thường.
Diệp Hạo bất đắc dĩ triệu hồi Hư lực này ra, là vì, lần này nếu như hắn thất bại trong đợt Lôi Đình cuối cùng này, hắn sẽ chết, thần hình câu diệt. Vì vậy mà tất cả những gì có thể xuất ra, hắn đều sẽ không do dự xuất hết.
Nếu do dự, đến khi chết thì sẽ chẳng còn hành động được gì, lúc ấy hư lực cơ thể cũng đã trở thành không khí, mất hết tác dụng.
Quy Vô Lôi Đình Nộ mạnh mẽ chấn vào Tam Đại Vân Hư Thuẫn. Lôi đình xung kích lan toả ra bao phủ lấy mặt thuẫn. Từng trận “rẹt rẹt” vang lên không dứt. Diệp Hạo cắn răng, thân thể ở phía sau đại thuẫn thống khổ đau đớn. Hơn nữa còn phải khống chế đại thuẫn nên sức lực của hắn đang giảm dần xuống cực hạn.
Trong lúc Diệp Hạo còn đang thống khổ, chuẩn bị tung ra chiêu dứt điểm, từ xa bỗng vọng lên ba tiếng cười cuồng ngạo.
Cùng theo đó là ba chiếc bóng lướt lại.
“Là…”
“Vân Vụ Lão Tổ!”
“An Đô Động Chủ!”
“Hỗn Thế Ma Vương”
Đám đại năng kinh hô, lập tức một mảnh xôn xao tán loạn vang lên.
Thiên Túc Lão Đạo cau mày, thở hắc ra một hơi:
- Hắn xong rồi!
Tịch Diệt Thiện Chủ thấy vậy, cũng gật đầu cảm than.
Vân Vụ Lão Tổ mặc áo bào đen, đầu để tóc phiêu dật trong gió, ngũ quan anh tuấn tà dị, liếc một ánh mắt lạnh lùng về phía Càn Nguyên chân nhân, híp mắt cười cười:
- Càn Nguyên, ngươi cần lão tổ ta đây lên giúp một tay không?
An Đô Động Chủ thân hình to lớn đạp mạnh trên không trung, cả cơ thể như được đúc từ tinh thiết mà ra, uy mãnh cùng rắn chắc vô cùng. Hắn lắc lắc cái đầu lớn hung tợn, trầm giọng cười gằn mà nói ra:
- Hẳn là hắn cần giúp đỡ rồi, chật vật như vậy cơ mà, hà hà.
Hỗn Thế Ma Vương trầm mặt, trong bộ giáp sắt hắc kim, hắn không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt rõ ràng cũng muốn tiến lên “giúp đỡ” vị Càn Nguyên chân nhân một phen.
Diệp Hạo nhìn ba người bọn họ, mặt liền biến sắc. Hắn vừa chống đỡ đại thuẫn, vừa nói:
- Ba người bọn ngươi, tốt nhất là đừng động vào chuyện này, nếu không đợi ta độ kiếp xong thì đừng trách Càn Nguyên chân nhân này thâm độc.
“Hahaha”
Ba người cười như nghe chuyện tiếu lâm chốn nhân gian. An Đô Động Chủ hắc hắc nói:
- Khi nào ngươi độ kiếp xong hễ nói. Còn bây giờ thì…
“Chết đi”
Cả ba cùng động thủ vọt lên, Diệp Hạo thấy vậy tâm thần liền hoảng loạn. Hắn đang vất vả chống đỡ đạo Quy Vô Hư Lôi Đình này, sức lực hoàn toàn không thể vận dụng vào chỗ khác, mà lúc này ba tên kia lại muốn tiến lên công kích hắn, xem như là tuyệt đường sống của hắn rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tinh Hà
Diệp Hạo thét lớn, rốt cuộc hắn biết mình phải táng mạng tại đây rồi. Cho dù bây giờ hắn có thành công phá giải đạo Lôi Đình cuối cùng kia, trở thành Thánh nhân, thì cũng sẽ bị ba người kia đánh cho thần hình câu diệt.
Nếu như hắn cẩn trọng hơn một chút, thiết lập cổ trận bảo về chu vi chục dặm thì sẽ không xảy chuyện này rồi.
Dù gì thì thực lực của ba người kia cũng chỉ là Đại Thần cấp cao, so với hắn vẫn còn kém một bậc.
“Hoá Hồn Quy Hư”
“Thánh Thủ Diệt Thiên”
“Dạ Nguyệt Trảm Pháp”
Ba người Hỗn Thế Ma Vương lúc này thi triển sát chiêu cực mạnh. Thiên địa tưởng chừng biến sắc.
Diệp Hạo bỗng cười lớn, cười đến điên dại:
- Ba người các ngươi muốn giết chết ta? Được lắm, cho dù ta có chết cũng phải kéo bọn ngươi đi cùng.
Dứt lời, hắn liền tung một chưởng hết lực về phía Quy Hư Lôi Đình Nộ, làm nó khựng lại giây lát. Rồi sau đó hai tay mau chóng kết thủ ấn, phun ra một ngụm máu đậm đặc, một dãi quang mang lục sắc hiện lên, bao phủ lấy Diệp Hạo.
“Tuyệt Sanh Thập Lục Thức”
“Chấn”
…
“Đáng chết, hai tay của ta…Á”
“Sát kĩ chó má…Á”
“Aaaaaaa”
…oOo…
Chương 3: Thật lạ, ta là ai?
Thời gian thoi đưa, vạn vật tuần hoàn diễn ra một vòng sinh tử luân hồi.
Ánh tịch dương buông màn sau rặng núi cao, những cánh rừng như vô tận trải dài từ đỉnh núi tới chân núi, trong sắc vàng cam của hoàng hôn, nó dần trở thành một màu xám cô độc, sự tịch mịnh bao phủ hoàn toàn.
Rặng núi này không tên, nhưng hung danh lan rộng mấy dặm xung quanh.
Hằng năm sâu trong rặng núi này đều có khói trắng như cốt bốc lên, ngùn ngụt ba ngày, sau lại biến mất.
Người đồn rặng sâu trong núi có chôn xương người, đến hẹn lại có thứ gì đó đốt chúng lên rồi lại biến mất.
Người lại nói sâu trong núi có oan dồn dạ quỷ tụ tập, hẹn đến, lại mở tiệc linh đình, đốt lửa nấu xương người để ăn, đến hết lại biến mất không dấu vết.
Có người đã thử mò vào rặng núi sâu này, nhưng chung quy không ai có thể trở về được.
Hết thảy, tạo nên một cậu chuyện ghê rợn về một rặng núi không tên đầy ma quái, kỳ dị. Dần dần cũng không có một ai có can đảm bước sâu vào rặng núi này, và nó trở thành cấm địa.
…
Nhạc gia, phủ viện chủ.
Diệp Thiên Thành là gia chủ của Nhạc gia đời thứ ba mươi sáu, niên kỷ cũng đã hơn sáu lăm, có điều thân cốt, tinh thần vẫn là cực kỳ minh mẫn, tráng kiện.
Lúc này lão đang ngồi trong hoa viên phía sau phủ viện, trên cánh tay hồng hào là một đoá Nguyệt Linh Liên, một loài dị liên có mùi hương cực kỳ dễ chịu, gặp gió là liền tản mác ra không khí, như phiêu nhiên bay vào mũi lão.
Hoa viên này cực kỳ rộng lớn, bốn phía đều có trồng dị thảo, linh mộc, dị liên trân quý. Mùi thơm ngát bao phủ cả hoa viên, lấp đầy từng mảng không khí.
“Gia chủ”
Diệp Thiên Thành tham lam hít lấy một hơi thơm từ Nguyệt linh liên, từ phía sau bỗng truyền đến tiếng hô. Lão nghi hoặc xoay người nhìn, nhất thời cảm thấy bực mình.
Chỉ thấy ngay tại cửa gia viên, một tên gia nô mặt mày tái mét, hai tay run lẩy bẩy đang quỳ rộp xuống đất, bộ dạng thập phần sợ hãi, không biết là đã làm việc xấu gì, mới tỏ ra như thế này.
Chứng kiến bộ dạng tên gia nô, Diệp Thiên Thành hừ mũi, hơi giận quát:
- Có chuyện gì?
Tên gia nô run không dám ngẩng đầu, hoảng sợ một lúc lâu, mới nén giọng nói ra:
- Bẩm gia chủ…thiếu gia…thiếu gia…mất tích rồi ạ!
Diệp Thiên Thành dường như không nghe rõ, hay là do thanh âm tên gia nô quá bé. Lão ngoái tai vài cái, hỏi lại lần nữa:
- Nói lại xem.
Hàm răng run cầm cập, tên gia nô bỗng lớn giọng, dập mạnh đầu nói ra:
- Gia chủ, thuộc hạ thất trách, để thiếu gia mất tích…
Những chữ sau còn chưa nói hết, tên gia nô đã bị Diệp Thiên Thành bay lại đá cho một cước, lăn quay ra vài vòng, thét đau đớn không ra hơi. Nhưng cho dù là đau đớn, hắn cũng không thể nào oán trách lão gia chủ được. Tiểu thiếu gia vốn là “Vẫn ngọc” dễ vỡ, mà hắn thân là người bảo hộ thiếu gia, để cho sự việc như thế xảy ra, gia chủ không đánh hắn sống chết đã là may lắm rồi.
Diệp Thiên Thành cảm thấy mắt mình như nổi đom đóm, đá tên gia nô một cước, liền phồng mũi giận dữ thét:
- Ở chỗ nào, mau dẫn ta đi tìm tiểu Hạo.
“Vâng, vâng.”
“Còn không mau đi, vâng cái rắm.”
Lão đối với đứa con này cực kỳ sủng nịnh, xem như là mạng sống của mình cũng không ngoa. Lúc này nghe được hung tin, lão liền triệt để nổi giận, hung dữ gào thét, từ đầu chí cuối chỉ có gào và thét. Nếu như không tìm về được Tiểu Hạo, cho dù lão có đào ba tất đất, sáu tất hồ của cả mảnh đất Vệ Thiên quốc này lên, lão cũng sẽ làm.
…
Trong một cánh rừng âm u, mặc dù là ban ngày, nhưng ánh nắng lại không thể nào xuyên nổi qua được những tán lá rộng, dày đặc bên dưới. Màu lá u ám càng làm cho cánh rừng thêm ghê rợn.
Cậu bé sáu tuổi Diệp Hạo len lỏi qua những cành cây to xà xuống mặt đất, sắc mặt sợ hãi dáo dác nhìn bốn phía. Đi được một lúc, lại xoay người thét lớn kinh hãi “Oán hồn a”. Có điều, đấy chỉ là cậu sợ quá mà thôi, hoàn toàn không có Oán hồn hay vong linh nào cả.
Đi cả chặng đường, diện mạo non nớt của Diệp Hạo dần hoá thành một màu xám, có lẽ là do quá sợ hãi, cũng có thể là do lá cây bám lên mặt.
Sắc trời dần chuyển tối, liếc nhìn ánh tịch dương nằm ngang tằm mắt, Diệp Hạo run giọng tự trấn an:
Từ phía sau lưng Diệp Hạo bỗng có một bàn tay mò tới, bàn tay đen như than củi, gầy đét trong ghê rợn. Diệp Hạo ngây người một lúc, ánh mắt từ từ đảo xuống.
“Á, quỷ a”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tinh Hà