Nhân vật chính thông qua chăm chỉ, kiên trì, chịu nhiều gian khổ đã thành công tiến vào Tiên Giới bằng cách "ăn gian" :)). Mọi chuyện tưởng như kết thúc tốt đẹp nhưng đó chỉ là sự khởi đầu đầy bi và hài trong một thế giới mới ( thế giới mà bất cứ người phàm trần nào cũng mơ mộng )
Truyện hay hoặc dở cứ đọc sẽ rõ
chống chỉ định sửu nhi, anti và các fan cuồng của yy....
Mình tham gia diễn đàn từ khá sớm nhưng từ trước tới nay chỉ là thành viên ăn chực nằm chờ. Đọc mà không có đóng góp gì cho 4rum. Giờ có trao lưu tự sáng tác nên quyết định viết một tác phẩm với tinh thần thêm mắm thêm muối cho diễn đàn cũng như thêm một phần đóng góp cho cộng đồng những người thích đọc và viết tiểu thuyết.
vì là mới viết nên còn nhiều sạn và văn phong chưa đủ vững nên mong rằng các huynh đệ trong 4rum sẽ giúp đỡ thông qua nhận xét và góp ý để cho mình có thêm động lực và tăng lv, cũng như hoàn thành bộ này.
Tuyện na mình cũng sẽ post qua một số web và 4rum khác để nhận được nhiều ý kiến hơn mong các huynh đệ thông cảm
Tiên Giớ Xúi Quẩy Đại Thần
Chương 1: Khởi Điểm
Tác Giả: Phuơng Hoàng ( HacAmVuong )
Có luận điểm cho rằng: con nguời tiến hoá từ một giống khỉ. Luận điểm này đến nay vẫn đuợc các khà khoa học cho là đúng. Có thể nói rằng tổ tiên chúng ta xác định con đường vươn lên là phải thay đổi bản thân, nói văn vẻ một chút là phát triển tiềm năng một cách chọn lọc mộ cách sáng suốt nhất để có con người chúng ta hiện nay.
Cùng với khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, dăm bữa nửa tháng lại thấy một phát minh mới, một sáng chế mơia hay một cồn cụ mới ra đời. Máy móc thay thế cho con người lao động đang chở thành một xu thế, nói trắng ra là con người càng ngày càng tìm ra cách để lười đi.
Câu hỏi được đặt ra là: chúng ta chú tâm vào phát triển khoa học, máy móc ngày càng được cái tiến, đó được xem như một sự tiến hoá nhưng là máy móc tiến hoá thông qua bàn tay của con người. Còn con nguời thì sao, chúng ta còn tiến hoá nữa không. Dường như chưa ai đứng ra trả lời một cách chính xác vấn đề này. Các nhà khoa học đưa ra một đống luận điểm, hàng ngàn từ ngữ chuyên môn và một loạt các bảng thống kê này nọ mà khi đọc xong thì đầu ong ong và quên mất cả câu trả lời nằm nở chỗ nào. Những người dân thường lương thiện thì làm sao có tâm trí quan tâm đến một vấn đề kbông làm ảnh hưởng đến hoà bình thế giới và chén cơm nhà họ như vậy chứ.
Dù vậy một nhóm nhỏ cho rằng con người vẫn có khả năng tiến hoá. Nhưng để đạt được sự tiến hoá này thì con người phải trải qua một quá trình luyện tập gian nan. Mục tiêu hướng tới không phải là sự thay đổi hình dáng như từ khỉ thành người, mà đó là sự tiến hoá về chất hay là về năng lực mà con người có thể phát ra mà không thông qua máy móc. Chúng ta hay dùng thuật ngữ chuyên môn cho quá trình đó là tu luyện. Cái đích cho sự tiến hoá đó là thành tiên thành phật. Và cái mốc để xác minh đã tu luyện thành công là bước được vào tiên giới.
Nhiều năm tháng trôi qua. Truyền thuyết, tiểu thuyết, truyện tranh v.v.... Đề cập đến vấn đề này ngày càng nhiều lên, ấn phẩm được xuất bản thi nhau ra đời. Nhưng bóng dáng một người tu luyện thì chả thấy, thậm chí đến cả cái quần lót cũng tìm chả ra. Vậy lại có một nan đề nữa được đặt ra: việc tu tiên liệu có tồn tại. Câu hỏi này dường như còn khó hơn câu hỏi liệu có một giống đười uơi nào đó còn đang tiến hoá để thành một giống người nữa không.
Không ai nhận được câu trả lời, nhưng Phương Minh có. Chính xác hơn là ngày mai hắn đựơc cho biết câu trả lời. ( muộn quá rồi, đi ngủ mai viết tiêp :)))....
Chương 2: Cơ duyên - Trách Nhiệm hay Xúi Quẩy thượng
Tác Giả: Phuơng Hoàng ( HacAmVuong )
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hoà, từ một trạm xe bus trong một thị trấn ngoại thành. Mọi người nhìn thấy hình ảnh của một thanh niên đang chạy. Không chỉ chạy mà thỉnh thoảng hắn còn hô to:
_ Thoát rồi....
Nếu nghe thoáng qua thì bất cứ một ai cũng có quyền nghi ngờ rằng hắn là một tên tội phạm vừa chốn thoát khỏi trại giam hoặc một bệnh nhân tâm thần... Nhưng nếu để ý kỹ tạo hình của hắn thì các cô dì chú bác, ông lão bà lão đều phát ra một tiếng thở dài và quăng cho hắn một ánh mắt đồng cảm.
Sau lưng hắn là một cái ba lô khá to, nhìn như là hắn đang vác một ngọn núi nhỏ đằng sau lưng vậy.
Kết hợp với bộ quần áo màu xanh lá mạ trên nguời, không khó có thể đoán được đây là một đồng chí bộ đội vừa mới giải ngũ sau thời gian nghĩa vụ.
Hắn là Phương Minh năm nay 27 tuổi. Nhà hắn nằm trong thị trấn nhỏ này, người quen với Phương Minh đều biết hắn không có gì đặc biệt. Ngoại hình bình thường, chiều cao khoảng 1m75. Khuân mặt cũng chỉ được gọi là thanh tú. Gia thế nhà hắn được coi là khá nhất thị trấn này thậm chí còn được coi là con nhà giàu. Điều đặc biệt là khi 20 cha hắn bắt hắn đi nhập ngũ theo diện nghĩa vụ. Ai cũng biết nghĩa vụ trong quân đội chỉ có thời gian khoảng 2 năm đổ lại, nhưng hắn một lần đi tới 7 năm. Hàng xóm láng giềng đều nghĩ có thể hắn phát triển trong quân đội. Nhưng hiện tại lại thấy hắn chở về. Nhìn bộ quần áo trên người thì nhận ra hắn chưa chở thành sĩ quan, 7 năm trong quân đội, không bị kỷ luật hay có lệnh trả về địa phương thì dù là bết bát nhất cũng nhận được quân hàm cấp sĩ. Nhưng hắn vẫn y nguyên là một anh lính bình thường không thể bình thường hơn.
Điều này làm mọi người khá là ngạc nhiên có điều chỉ là thoáng qua thôi. Quần chúng nhân dân luôn phát huy tốt nhất quan điểm "không lo chuyện bao đồng".
Phương Minh một mạch chạy thẳng về nhà, thời gian trong quân ngũ đã rèn luyện cho hắn một thể lực rất tốt. Chưa kịp bước chân vào cổng nhà, thấp thoáng thấy ông nội và cha hắn đang ngồi nhàn nhã thưởng trà trong sân. Trong cơn hưng phấn gặp lại người thân hắn gào lớn:
_ Ông nội, Cha con thoát rồiiii... Ẹc nhầm... Con đã về rồi.
Ngỡ rằng nhận đuợc sự chào đón niềm nở của người thân. Dù có là phản ứng tiêu cực đi chăng nữa thì cung coi như là sự chào đón. Nhưng ông nội và cha hắn đến nửa điểm phản ứng cũng chả thấy. Thậm chí là đến một từ "ừ" cũng chả phát ra.
Phương Minh đứng ở cổng nhà đần độn ra trong ba giây đồng hồ.
_ Chẳng lẽ mình hô to quá nên hai lão đầu cảm thấy ngại với hàng xóm, không muốn chào đón mình sợ mất mặt chăng?...
Mang theo sự nghi ngờ tiến đến nơi hai người ngồi, hắn từ tốn bỏ chiếc ba lô xuống rồi nhẹ nhàng chào hỏi lại lần nữa.
_ Ông nội, Cha con đã về rồi.
Lần này cha hắn rốt cuộc cũng có phản ứng. Nhưng phản ứng của cha hắn càng làm hắn cảm thấy nghi ngờ hơn.
_Bộp
Một quyển sách khá dày từ tay cha hắn dũng mãnh lao thẳng vào mặt hắn. Làm cho cái đầu đang nghi vấn của hắn càng thêm ong lên. Chưa kịp để hắn phản ứng lại, cha hắn đã nói ngay:
_ Từ bây giờ quyển sách này thuộc về mày, nhiệm vụ của mày là phải tìm hiểu tất cả nội dung ở trong đó.
Nói rồi cha hắn đứng dậy, nện bước vào trong nhà, có điều bước chân đầu tiên có vẻ khoan thai nhưng sau đó càng thấy tốc độ tăng lên. Trên khuôn mặt ẩn hiện vẻ hưng phấn khó nói thành lời. Nếu có nhà vậy lý học nào chứng kiến có thể đưa ra giả thuyết: cứ theo như sự gia tăng của tốc độ hiện tại của cha hắn, nếu tiếp tục không dừng lại thì không nghi ngờ gì sẽ đạt đến tốc độ của âm thanh...
Không những thế sau khi thân thể của cha hắn khuất sau cánh cửa nhà, hắn còn nghe được một âm thanh đặc biệt phấn khởi đến cực điểm:
_ Thoát rồi......
_......
Nếu không phải biết sức khoẻ của cha hắn rất tốt và không có tiền sử bị huyết áp cao hay bệnh tim mạch thì hắn còn lo lắng ông sẽ vì quá hưng phấn mà bị đột quỵ hay không.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của HacAmVuong
Phương Minh ngơ ngác nhìn quyển sách dày cộp trong tay, nghi hoặc nhìn qua phía ông nội hắn với ý định tìm câu trả lời cho vấn đề kỳ quặc này.
Ông nội Phương minh thở dài rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Hai ông cháu đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ mất hai phút. Rốt cuộc ông nội hắn cũng lên tiếng.
_ Cháu nhập ngũ 7 năm rồi đúng không.
_ Dạ
_ Vậy cháu có ba giờ thắc mắc, 7 năm trời mà không lên nổi 1 lon. Dù đạt được thành tích hay có nhiều quân công vẫn chỉ là một binh nhất.
Đương nhiên là thắc mắc rồi. hắn không chỉ thắc mắc mà còn nghi ngờ lão thủ trưởng thù hằn mình vụ lén uống hết chai rượu mà lão ngâm gần mười năm hay không. Hay là do hắn không biết lo lót, quà cáp làm cho mỗi lần có đợt xét thăng quân hàm thì không bao giờ thấy tên trong danh sách cả.
Nhắc một chút đến đơn vị của hắn, đó là một đơn vị khá đặc biết, nằm trong Bộ tình báo. Không chỉ là đơn vị nguy hiểm nhất mà còn là đơn vị có cường độ huấn luyện cao nhất. Chính hắn cũng không hiểu, ngày đầu ngơ ngác đi đăng lính mà tại sao lại được tuyển dụng vào đơn vị này.
Làm như không thấy nét mặt hồ nghi của hắn, ông nội hắn vẫn tiếp tục.
_Trước đây, khi còn trẻ thì cha của cháu cũng vậy. Cũng tham gia quân đội, cũng phục vụ 7 năm, đạt được nhiều thành tích mà cũng chả lên nổi sĩ quan. không chỉ riêng cha của cháu mà chính ta cũng từng là người trong quân đội. cha của ta, ông nội ta cũng vậy. Và kết quả đều giống nhau, sau 7 năm ra quân thì không được thăng một quân hàm nào. Cháu có biết tại sao không?
Hắn lắc đầu, chờ ông nội hắn tiếp tục.
_ Bởi vì quyển sách đang nằm trong tay cháu.
Lại một lần nữa lâm vào trạng thái đần độn, tại sao quyển sách này có thể làm cho cả nhà hắn không bao giờ được thăng quân hàm.
Ông nội hắn vẫn từ tốn nói tiếp:
_ Quyển sách này do tổ tiên nhà ta truyền xuống và dặn dò con cháu phải tìm hiểu kỹ nội dung trong sách. Có điều bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu người giữ trong tay quyển sách này vẫn không tìm hiểu được nội dung trong đó. Chỉ có một câu ngắn gọn mà tổ tiên tìm hiểu ra được đó là “bảy năm quân ngũ” Từ đó cho đến nay mỗi đời nam đinh trong nhà khi đến tuổi đều phải gia nhập quân đội 7 năm với hi vọng ứng với huyền cơ trong sách và đạt được cơ duyên tìm hiểu nội dung quyển sách.
Nhấp một ngụm trà ông nội hắn tiếp tục:
_ điều kỳ lạ sảy ra với nhà chúng ta là bất kể một ai, sau 7 năm phục vụ trong quân đội đều ra quân mà không có quân hàm nào ở trên vai. Sau khi ra quân, nam đinh được giao lại quyển sách này với trọng trách tìm hiểu nội dung ở trong đó cho đến khi đời tiếp theo giải ngũ trở về. Nó như một lời nguyền đối với gia đình ta.
Nhưng nói đi thì phải nói lại. khi có quyển sách này trong tay thì người giữ nó đều có được phúc khí, làm truyện gì cũng suôn sẻ, cơ ngơi của gia đình ta đều do quyển sách này ban cho.
Nói đến đây thì ông nội hắn lại lặng yên nhìn hắn một hồi, với ánh mắt phức tạp pha lẫn sự thông cảm, cưng chiều, kỳ vọng và có cả thương sót nữa.
_ Bắt đầu từ đời ông tổ nắm giữ quyển sách này thì nhà ta truyền đời chỉ có độc đinh, dù người phụ nữ may mắn mang thai đứa con thứ hai cũng không thể giữ được thậm chỉ là mất luôn cả mạng sống. Ngày xưa, mẹ cháu cũng vì mang thai đứa con thứ hai, thai nhi không rõ nguyên nhân gì mà bị ảnh hưởng làm cho mẹ cháu không giữ được mà còn mất luôn cả mạng sống.
Ông hy vọng đến đời này, cháu có thể giả được câu đó trong sách và cũng coi như giải trừ lời nguyền này cho nhà ta.
Nói đến đây ông nội hắn liền dừng lại, lặng im mà suy tư.Ngay cả hắn cũng ngồi ngây ngốc trên ghế mà không biết nói gì cho phải.
_ Ta thoát rồi…..
Bầu không khí trầm lặng bị âm thanh của cha hắn phá vỡ. có thể thấy cha hắn mừng rỡ đến bực nào. Liên tục hô to, gào đến khàn cả giọng vẫn chưa vơi nỗi hưng phấn trong lòng.
Ông nội hắn nhìu mày, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. Với sự hiểu biết về tính cách của ông nội Phương Minh dễ dàng đoán được cha hẵn có thể gặp nguy hiểm.
Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của hắn.
_ Bốp
_ Đồ bất hiếu, nhiệm của tổ tiên giao lại mà mày làm như bị đeo ách lên cổ không bằng.
_ Nhưng mà cha à….
_ Chátttt không đợi cha hắn nói tiếp liền có tiếng vang thanh thúy nữa vang lên.
_ Không tôn trọng tổ huấn, từ bỏ trách nhiệm mà mặt mũi còn hớn hở như vậy. Đáng đánh.
_ Chátttt…. lần này có lẽ do dùng sức quá mạnh mà sau tiếng đánh không còn thấy tiếng cha hắn vang lên nữa
_bịch…. kèm theo tiếng xé gió là tiếng da thịt bị một lực lớn xung kích vào nổi lên.
_ Uả, cha cái này là vì sao???
_ Không vì sao cả, ai bảo mặt mày nhìn đáng ghét. đánh thêm mấy cái cho bõ. Lại nhận tiếp hai quyền.
_ Bịch…. Bịch….
_ Đứng lại, ta còn chưa đánh đủ…
Tiếng ông nội và cha của hắn rượt đuổi nhau vang lên khắp xóm. trận chiến không cân sức này chắc còn lâu mới kết thúc.
Phương Minh vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn vào quyển sách mà cha hắn vứt lại. Trong nội tâm hắn không biết diễn tả điều gì cho phải.
Bao nhiêu đời mà gia đình hắn chỉ dịch được mỗi một câu như vậy. Đến phiên hắn nhận lấy cái nhiệm vụ này liệu có làm nên được trò chống gì không. Điều này là Cơ Duyên, trách nhiệm hay là một sự Xúi Quẩy đây.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của HacAmVuong
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc và dọn lại cái ổ mà 7 năm nay chưa được rúc vào của mình, Phương Minh mới tò mò mở quyển sách gia truyền của nhà hắn. Bằng vào năng lực phân tích tình báo và rất nhiều kiến thức hắn được học trong quân đội, có thể xác định tuổi của quyển sách này còn lớn hơn cả miếng giấy vệ sinh của Tần Thủy Hoàng, mặc dù thời đó người ta không có khái niệm giấy vệ sinh. Nhưng phải khẳng định một điều là chất liệu giấy rất tốt. Còn gấp cả trăm lần loại giấy nilon được coi là khó phân hủy nhất hiện nay.
Qua tay bao nhiêu đời những người trong nhà hắn tìm hiểu mà không thấy bị tổn hao hoặc bị mục nát theo thời gian. Bìa của quyển sách có màu xanh lục, nếu như không phải nhận định rằng đây là quyển sách hoặc là khi chạm vào thì nó có đặc điểm của tờ giấy thì hắn nghi ngờ có vị tổ tông nào đó đã dùng vỏ của một loại cây ghép lại thành cái bìa. lật ra trang sách đâu tiên hắn phải hô lên.
_ What the H……
Đập vào mặt hắn là một đống nét nguệc ngoạc, hắn tự hỏi liệu cha hắn có đưa nhầm cho hắn quyển sách mà ngày xưa cha hắn 3 tuổi nghịch ngợm lấy bút gạch bậy vào sổ sách của ông nội hay không.
Lật xem tiếp một số trang nữa, giờ thì hắn đã hiểu tại vì sao mà bao nhiêu đời gia đình hắn chỉ dịch được mỗi một câu. Ngoài những nét nguệc ngoạc bất quy tắc ở trang đầu tiên ra thì trong quyển sách còn chứa rất nhiều hình không ra hình, chữ không ra chữ. Có chỗ thì giống như một đàn giun quân lại với nhau, có tờ thì chỉ chứa đúng một nét sổ hơi cong chiếm diện tích một trang giấy. Còn có một trang chứa chi chít những ký tự nhìn như là mấy cành cây khô bên cạnh đó là mấy con kiến bò lổm ngổm.
_ Đùa nhau sao….
Xác định là đã bị ông nội và cha mình bày một màn kịch chơi xỏ một vố, hắn bật dậy lao thẳng qua phòng cha hắn để hỏi cho ra nhẽ, yêu cầu chấm dứt ngay màn kịch này.
Qua phòng cha hắn thấy cửa vẫn mở và còn sáng đèn, hắn vội lao vào. Hắn liền thấy cha hắn với khuôn mặt sưng húp, chỗ tím chỗ đỏ đang ngồi trên ghế, tay phải cầm một tấm gương, tay trái nắm một cục bông nhỏ, thỉnh thoảng dùng bông thấm một chút rượu thuốc để chấm lên mặt.
Miếng bông chạm vào da khiến cha hắn không nhịn được phải “shhhhh” một tiếng. cơ mặt méo đi vì đau, nhưng cơ mặt hoạt động lại chạm đến vết thương nên càng thốn hơn, cha hắn đau đến nỗi ngồi run run vài giây rồi mới chấn tĩnh lại tiếp tục bôi thuốc.
_ Ta nghi ngờ Lão bạo lực này có phải ngày xưa trưởng thành từ sự bạo hành gia đình của ông nội nên bị ám ảnh hay không mà đến giờ vẫn đối sử mạnh tay như vậy với con trai mình.
Ra tay thật thâm độc a..
Nghe được lời độc thoại của cha mình, Phương Minh hơi dừng lại, có chút mê hoặc. Đâu có ai chấp nhận đóng kịch mà bị hành ra thế này chứ.
_ Cha… cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng
_ Có phải mày định hỏi về quyển sách không?
Bỏ tấm gương trên tay xuống làm lộ ra khuôn mặt sưng như đầu heo được trang điểm, cha hắn hỏi.
_ Vâng… cha à…
không để hắn hỏi tiếp, cha hắn đã cắt ngang bằng một câu hỏi khác.
_ Có phải mày cảm thấy tao và ông nội mày bày trò, đưa một cuốn sách nát ra gạt mày???
_ Cái này…. sao cha biết
Bịch…. cha hắn vỗ bàn đứng lên nói như thét vào mặt hắn.
_ Tao là cha mày, ngày xưa tao cũng như mày, làm sao không hiểu mày nghĩ gì…
_ Cha….
_ Đồ bất hiếu, mày nghĩ cha mày rảnh rỗi không có việc gì làm bày trò chêu mày để cho khuân mặt bô trai của tao ra nông nỗi này sao….. Éccccc.. shhhhhhh
_ Con định nhắc cha đừng kích động làm ảnh hưởng đến vết thương thôi.
_ Đứng lại đồ bất hiếu….
Nói đến đây hắn vội vàng té ngay khỏi phòng cha hắn. Ai mà biết cha hắn có giận cá chém thớt, vác hắn ra làm bao tập boxing hay không.
_ Ồn ào gì đó?
Tiếng ông nội vang lên từ dưới lầu làm cha hắn như chim sợ cành cong, dừng ngay tất cả hành động đuổi theo thằng con, nấp ngay vào trong phòng mình rồi đóng sập cánh cửa. Từ bên ngoài hắn nghe tiếng chốt cửa, thậm chí còn nghe cả tiếng dây xích kim loại loẹt xoẹt. Chắc là cha hắn định phong tỏa cánh cửa, cố thủ ở trong a.
Nhìn những động tác liên tục không ngắt quãng, trôi chảy như nước làm cho hắn không khỏi cảm thán “Thân thủ thật là linh hoạt”
Tuy vậy, trong lòng vẫn còn nghi vấn, hắn mang quyển sách đến chỗ ông nội để dò la manh mối.
Phòng ông nội hắn có rất nhiều sách, nhiều đến nỗi trong phòng ngoài cái giường và bộ bàn ghế làm việc ra thì chỉ thấy toàn là sách. Điều này hắn đã biết, thậm chí khi còn nhỏ hắn còn có âm mưu lấy trộm một số đem đi cân giấy vụn để lấy tiền mua kẹo kéo. Có điều chiến dịch không thành và đồng chí Phương Minh của chúng ta đã được nhận lấy một trận giáo huấn từ cha và ông nội, trận giáo huấn này làm hắn phải nghỉ học mất mấy ngày nên từ đó về sau hắn không dám có ý định động vào sách của ông nội hắn nữa.
Tiến vào phòng ông nội, thấy ông vẫn đang nghiền ngẫm đọc sách, hắn đi thẳng vào vấn đề.
_ Ông nội. Quyển sách này làm sao mà giải được.
_ Nếu biết cách giải nó thì giờ đâu đến lượt cháu giữ nó chứ?
_ Vậy thì từ chỗ nào mà tổ tiên giải được một câu “Thất niên tòng quân” chứ.
_…..
Đến đây, ông nội hắn ra hiệu hắn mở quyển sách ra, mở đến một tờ chỉ vào đó rồi nói.
_ Chỗ này là một đời ông tổ, kết hợp giữa hán văn, chữ tượng hình trong những hang động mà người cổ đại để lại rồi lập luận suy đoán ra
Từ chỗ ông nội chỉ, hắn thấy hình một con sâu đu người trên một cành cây khô cong keo bắc ngang, nhìn kỹ thì cũng có vẻ giống chữ Thất trong hán tự (số bảy). Bên phải là một hình tròn bị tô đen, có một nét gạch ngang chạy xuyên qua hình tròn đó. Dưới hình tròn là mấy cái que xếp lại với nhau tạo thành hình gần giống với một người cầm cây giáo.
_…….
Phương Minh chết lặng. Hắn cảm thấy bội phục hết sức, khâm phục quá đỗi đối với vị tổ tông đã dịch ra câu truyền ngôn này. Sức tưởng tượng thật là phong phú đến rối tinh rối mù. Hắn cảm thấy mấy nhà tiểu thuyết viết truyện tiên hiệp hay mấy nhà làm phi viễn tương của Hollywood đứng trước khả năng suy diễn của vị tổ tông này liệu có nên giả nghệ về quê chăn vịt vì cảm thấy tự ti hay không.
Vì khi hắn nhìn vào những nét vẽ mà ông nội hắn chỉ ra, hắn nghĩ rằng nếu gặp được linh hồn vị tổ tông đã dịch ra đoạn này hiển linh thì dù có mang tội bất hiếu, khi sư diệt tổ thì khắn cũng phải tóm lấy cổ ông ta rồi ấn đầu vào trang sách ông đã dịch mà bi phẫn hét lên với ông ta
_ Đây mà gọi là chữ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của HacAmVuong
Không quan tâm hắn nghĩ thế nào về nhiệm vụ được giao. Ông nội và cha hắn đã sắp xếp tất cả cho cuộc sống của hắn, để cho hắn có đủ thời gian và tinh lực tìm cách giải được quyển sách khó nhằn đó. Từ công việc nhàn hạ nhất mà có ích nhất cho việc tìm hiểu quyển sách là trông coi thư viện. Thật ra hắn biết cái thư viện này cũng là do nhà hắn mở. Nhắc đến mới nhớ, hình như tất cả hoạt động kinh doanh trong thị trấn đều có phần của gia đình hắn. Thảo nào mà hắn thấy tuy rằng cha và ông nội hắn ít khi làm việc mà nhà hắn chưa bao giờ rơi vào cảnh thiếu tiền (hóa ra là thổ tài chủ)
Đến cả việc lấy vợ của hắn cũng được sắp xếp, thậm chí là thời gian sinh con cũng được tính toán cẩn thận.
_ Cái gì? mày nhắc lại cho tao nghe.
_ Con không lấy vợ.
Thật ra Phương Minh là một kẻ rất dễ thỏa mãn, từ việc hắn phục vụ đến 7 năm trong quân đội mà khi bị trả về không có một cái lon nào trên vai, không những không cảm thấy bực tức hay giận dữ trái lại còn vui vẻ khi được về nhà đủ để thấy tính cạnh tranh hay ganh đua của hắn không cao. Việc hắn mơ mơ hồ hồ nhận cái nhiệm vụ dịch quyển sách không đầu mối của tổ tiên mà không bỏ làm cho người ta cảm thấy chủ kiến trong người hắn không mạnh. Thật ra có mạnh hơn cũng vô dụng vì ông nội và cha có thể mang hắn ra làm bao tập boxing.
Nhưng lần này thì khác, dù cha hắn có dùng cả ân lẫn uy hắn vẫn nhất quyết giữ lấy quan điểm của mình.
_ Chả lẽ mày là... Bóng, khốn nạn tại sao một người chuẩn man và bô trai như tao lại có thể sinh ra một thằng con bị Bóng chứ? Ông trời ơi….
Quá quen với độ tự kỷ của cha hắn, hắn tập thành khả năng tự động bỏ qua vế sau câu nói của cha mình.
_ Con hoàn toàn bình thường. Cũng không phải con nhất định không lấy vợ.
_ Vậy tại sao giờ muốn mày thành hôn thì mày không chịu?
_ Cha à, giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn vụ cha mẹ hỏi vợ con phải lấy ngay chứ.
_ Mày thì biết cái gì, đó là quy củ của tổ tiên, là quy củ đó mày có hiểu không. Mày không lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường là tội bất hiếu.
_ Cứ cho là vậy đi. Nhưng ít nhất cha cũng phải hỏi xem con có ưng hay không chứ.
_ Đám này có gì làm mày không vừa ý sao.
_ Cha có mắt thẩm mỹ hơn một chút có được không, hỏi cưới ở đâu không hỏi lại đi hỏi con gái lão Vượng mổ heo đầu trấn cho con chứ.
_ Mày chê nhà người ta mổ heo sao. Nói cho mày biết. Chú Vượng ngày xưa từng làm bạn chiến đấu với cha mày đó.
_truyện môn đăng hậu đối lúc nào con cũng xem thường, vấn đề ở đây là con gái của ông ta cơ.
_ Con bé đó có vấn đề gì, tao thấy cũng được đó chứ.
_ Được???? Tròng mắt của hắn gần như lòi ra sau khi nghe câu nói của cha mình. Con bé đó nặng đến 80 cân có dư đó. Con không thể tưởng tượng mình sống như thế nào với một cục thịt nặng như vậy đè lên người mỗi tối.
_ Tóm lại là mày vẫn phải lấy
_ không. cha hỏi thì cha tự đi mà lấy…..
Cuộc khẩu chiến của cha con nhà hắn cứ tiếp tục như vậy tưởng như không bao giờ có hồi kết. Mặc cho bao sức ép và thủ đoạn của cha hắn bày ra thì đồng chí Phương Minh vẫn giữ cho tinh thần cách mạng của mình kiên cường bất khuất, quyết giữ thân như ngọc =)).
Tuy không đồng ý với việc lấy vợ. Nhưng mang tinh thần của một người lính lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Việc tìm hiểu quyển sách gia truyền hắn chưa bao giờ dừng lại. Muốn dừng cũng chả được vì thật ra với hắn thì hiện giờ chẳng còn việc gì ý nghĩa hơn để làm.
Khi bắt đầu thì quả thật hắn cảm giác rất bực bội và bất lực đối với việc giải nghĩa quyển sách này. Nhưng kết hợp với công việc trông coi thư viện của hắn, hắn dần tìm được niềm vui trong việc này. Nói đúng hơn là hắn bắt đầu nhận ra mình càng ngày càng đam mê việc tìm hiểu quyển sách này. Vì phải tìm hiểu và đối chiếu rất nhiều đối với những văn tự và ngôn ngữ khác nhau, tuy rằng chưa giả quyết được quyển sách gia truyền nhưng hắn lại tiếp thu được rất nhiều tinh hoa của các nền văn hóa khác nhau. Dần dần hắn thấy mình bị hãm xâu vào trong những mớ kiến thức đó không tài nào thoát ra được.
_ Khổ thân thằng bé nhà họ Phương, học đến ngu người rồi…
Đó là đánh giá của mọi người trong trấn đối với hành vi gần đây của Phương Minh. Ngày nào cũng thấy hắn đến thư viện của nhà hắn từ sáng sớm đến tận khuya mới về, có ngày người ta thấy hắn còn ngủ quên tại đó, sáng hôm sau mới vội vàng chạy về nhà ăn vội ăn vàng bát cơm rồi lại đi. Không có ngày nào là hắn không vùi mặt vào trong mấy quyển sách, người ta luôn thấy trên tay hắn là một quyển sách màu xanh lá cây, tay còn lại cầm một quyển khác rồi soi sét đối chiếu gì đó.
_ Lời ngyền trong quyển sách đã sảy ra rồi.
Ông nội và cha hắn thường than thở và sót xa khi nhìn thấy hắn trở thành như vây. trong mắt cha hắn hiện lên một sự chua sót bất lực. Khi xưa ông cũng như vậy. Có điều là sau khi lấy vợ thì mới được giao lại quyển sách đó. Rồi khi có Phương Minh, tình cảm vợ chồng, tình phụ tử và trách nhiệm dành cho vợ con làm cho sự mê hoặc với quyển sách có với đi phần nào, không đến nỗi bị rơi vào trạng thái điên khùng như Phương Minh hiện nay.
Phương Minh không biết chuyện này, với hắn hiện nay việc giải nghĩa quyển sách giống như nhiệm vụ lớn nhất trong đời mà đối với hắn thì không hoàn thành không được.
Quyển sách như có ma lực bám chặt vào linh hồn của Phương Minh, dù có ở đâu, trong tình trạng nào thì hắn vẫn phải nhìn đến nó. Kể cả có bị giấu vào chỗ kín đáo nhất thì hắn vẫn có thể tìm ra nó. Có lần, lợi dụng khi hắn ngủ gật trong thư viện, mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thị trấn đã lấy trộm mấy quyển sách trên bàn của hắn trong đó có lẫn quyển sách gia truyền của hắn, ném tất cả xuống cái ao gần đó rồi cả lũ bỏ về như không có truyện gì sảy ra. khi tỉnh dậy hắn không hoảng hốt vì bị mất sách mà hắn đi thẳng đến cái ao, lặn xuống đáy ao rồi vớt quyển sách màu xanh lục lên. Nêu như hắn còn tỉnh tảo thì rất dễ nhận ra, dù bị ngâm nước nhưng những trang giấy trong sách vẫn không bị ảnh hưởng gì cả. Thậm chí là giọt nước đang bám trên sách cũng bị trôi xuống rất nhanh, quyển sách khô ráo còn hơn là khi chúng ta đi mưa có mặc áo mưa.
Không biết có phải ông trời cũng có tính nghịch ngợm hay không mà khi hắn vừa bước lên bờ thì trời đổ mưa. cơn mưa rất lớn. kèm theo đó là sấm sét đì đùng. Có lẽ tiếng sét đã làm đầu óc hắn thanh tỉnh ra một chút, hắn vội chạy vào trong thư viện, lấy bộ quần áo mà cha hắn đã chuẩn bị sẵn cho hắn phòng những lúc ngủ quên tại đó mà thay vào.
Khi hắn lại tiếp tục ngồi vào bàn làm công việc không bao giờ kết thúc của mình thì gió lớn của cơn mua thổi vào làm cánh cửa sổ gần đó va đập kêu uỳnh uỳnh làm hắn thấy khó chịu. Hắn cần yên tĩnh để nghiền ngẫm tri thức - hắn nghĩ vậy.
Đặt quyển sách trên bàn rồi chạy ra đóng cửa sổ lại. khi hắn quay vào thì phát hiện gió lớn làm cho quyển sách trên bàn bị lật ra đến đúng trang mà vị tổ tiên thiên tài của hắn đã dịch câu truyền ngôn “ Thất Niên Tòng Quân”.
Khi hắn mê mẩn nhìn vào trang giấy thì một tia sét thật lớn đánh xuống làm sáng rực cả bầu trời. Tia sét làm ảnh hưởng đến nguồn điện làm cho mấy cái bóng đèn nhấp nháy không ổn định. Ánh sáng nhập nhòe làm cho cái hình tròn bên cạnh con sâu lúc ẩn lúc hiện, giống như là hình quả địa cầu lúc ngày lúc đêm. Khoan đã “địa cầu - Ngày đêm” một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Nếu đem so sánh hình tròn này với quả địa cầu thì việc tô đen nó có phải đại biểu cho ban đêm hay không. linh cơ chợt động làm hắn vội vàng lật từ đầu đến cuối quyển sách xem có biểu tượng nào tựa như vậy hay không. trời không phụ người có lòng, hắn cuối cùng tìm được thêm hai hình tròn như vậy trong những trang sách khác nhau. Một hình tròn để trắng và cũng có nét gạch nhưng từ trên xuống, hình khác được tô nửa đen nửa trắng nhưng lại không có đường gạch nào cả.
Ba hình tròn tuy nằm ở những trang giấy khác nhau và khoảng cách từ trang này đến trang kia cũng không đồng đều nhưng nếu đem ra so sánh thì cả ba hình tròn này đều nằm chính giữa mỗi tờ giấy thứ tự chúng xuất hiện là trắng - nửa đen nửa trắng- đen. Chuyện này nói lên điều gì, nếu nói hình tròn đại biểu cho quả địa cầu thì các màu đó có phải ám chỉ ban ngày hay ban đêm không, vậy thì nửa đen nửa trắng giải thích làm sao.
Dường như ông trời cũng không chịu nổi sự đần độn của hắn nên sai thiên lôi bổ xuống một tia sét nữa còn lớn hơn.
_ Ooooànnnnnnhhhhh… …
Lần này tia sét đánh bật cả cột thu lôi trong thị trấn, cường độ mạnh đến nỗi là cho toàn bộ thị trấn bị mất điện. Tất cả rơi vào trong mầu đen u tối.
_ hiện giờ đang là ban đêm à…..
Hắn tự hỏi, bởi vì từ khi trầm mê vào việc giải nghĩa quyển sách, hắn dường như đã không có khái niệm thời gian.
_ hiểu rồi…. hắn gào lên. Nếu so sánh hình tròn với quả địa cầu thì phải giải thích theo một cách khác. Vì mặt trời chỉ chiếu sáng được một nửa trái đất nên hình tròn nửa đen nửa trắng đại diện cho một ngày bình thường.
Còn hai hình tròn còn lại thì sao, ngay sau đó hắn lại lâm vào suy tư.
_ Một ngày có tối và sáng thì dễ hiểu, còn ngày chỉ có ánh sáng và bóng tối thì sao. Ngày chỉ có màu đen cũng có thể đoán được đó là ngày nhật thực. Nhưng làm sao tìm được ngày chỉ có ánh sáng chứ????
Những câu hỏi liên tiếp hiện ra làm cho đầu hắn quay cuồng.
_ Đợi chút, mất điện rồi mà sao vẫn có ánh sáng nhỉ.
Hắn nhận ra mình vẫn có thể nhìn thấy được mọi đồ vật xung quanh. Mặc dù rất mù mờ nhưng hắn khẳng định là vẫn có ánh sáng.
Hăn vọi vàng lao ra khỏi thư viện và nhìn ngắm xung quanh, hắn thấy được cái bóng của mình in dưới đường đi. Linh cơ chợt động, hắn ngước nhìn lên. Trên đầu hắn hay nói chính xác hơn là trên không trung, Mặt trăng đang buông xuống chút ánh sáng mờ nhạt nhờ phản chiếu ánh sáng mặt trời.
hắn cuối cùng cũng ngộ ra vấn đề. Ngày mà cả địa cầu đều có ánh sáng chính là ngày rằm tháng 8. Tuy có vẻ gượng ép nhưng nghĩ kỹ thì vẫn cảm thấy hợp lý. Đêm Trung Thu, mọi người đều cảm thấy mặt trăng hiện ra lớn nhất, và ánh sáng từ mặt trăng cũng rõ ràng là mạnh nhất trong năm.
_ Cái gì mà bảy năm đi lính chứ, rắm chó…… ta mãnh liệt yêu câu trả lại bảy năm thanh xuân cho ta…
_ Bọp…. tiếng của một vật thể lạ vang lên khi tiếp xúc với da mặt hắn.
_ Đồ thần kinh, đọc sách đến lú mề rồi đêm hôm ra đường gao thét.
tiếng một bác gái trong ngôi nhà mà Phương Minh đang đứng gần vang lên.
_ Cao thủ a, trời tối như vậy mà vẫn ném được chiếc dép ngay giữa mặt mình, Lực tay còn không nhỏ nữa.
Bị chiếc dép cảnh tỉnh, hắn không dám gào thét để phát tiết sự khinh thường cũng như thống hận với vị tổ tông đã dịch bậy dịch bạ làm ra một câu truyền ngôn để gia đình hắn ai cũng bỏ phí mất bảy năm trong quân đội.
Hắn thầm nghĩ rằng, cố tình không đi theo đường dịch của quyển sách, thảo nào mà mỗi đời chỉ có được một con, không tuyệt tự còn là may….
Rủa thầm trong lòng một chút, hắn vội vàng sửa lại thông tin mình đã tìm ra được: từ việc xuất hiện ba hình tròn ứng với địa cầu, sắp xếp lại vị trí chúng xuất hiện, giả sử nếu cho ba hình tròn nối lại với nhau rồi dùng ngôn ngữ diễn giải vậy ta có thể xác định được đó là một mốc thời gian.
Không phải cái gì mà bảy năm với cả lính tráng, mà đó là thời gian vào một ngày trong năm. Thời gian đó là ngày TRung Thu mà còn xuất hiện Nhật Thực.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của HacAmVuong