Một người tiều phu tên Nguyên Đức một hôm lên rừng đốn củi bắt gặp một con chó nhìn giống ngân lang đang thủ vệ cho một hài tử. Nguyên Đức lấy cắp đứa bé mang về nhà. Nguyên Đức tuổi già chưa có con nên bàn bạc với phu nhân của minh nuôi đứa con này. Đứa trẻ được đặt tên là Nguyên Đức Bảo …
Quyển 1 : Thần Quyền Vô Địch
Chương 1 : Chuyện lạ trong rừng
Nguyên Đức là một cựu quân nhân, hồi còn trẻ Nguyên Đức lấy vợ tên là Hạnh. Ít lâu sau chiến tranh bùng nổ, trai tráng phải ra chiến trường giết địch lấy hòa bình về quê hương, lấy vinh quang về cho dòng họ. Năm đó Nguyên Đức cũng cuốn vào cuộc chiến. Ba mươi năm sau khi đế quốc địch ký hiệp ước đình chiến, Nguyên Đức trở về quê nhà làm tiều phu. Thời gian trôi qua thêm mười năm, giờ Nguyên Đức đã sáu mươi tuổi mà vợ ông cũng không còn trẻ. Đôi phu phụ mãi mà vẫn chưa có mụn con. Thương vợ, Nguyên Đức không nạp thiếp, đôi phu phụ nương tựa nhau sống qua ngày. Nguyên Đức sáng lên rừng chặt củi, đặt bẫy thú rừng, vợ ông ở nhà làm ruộng.
Ngày hôm nay thôn quê này vẫn yên bình, Nguyên Đức chuẩn bị lên rừng đốn củi. Nguyên Đức thầm nghĩ : “Mùa đông cũng sắp đến, phải mang nhiều củi về để sười ấm. Nên bắt vài con thú nhỏ để đổi lấy mấy đồng mua vải về cho bà lão may áo”.
Nguyên Đức đi bộ về phía rừng núi sau thôn, trên đường đi gặp mấy hương thân phụ lão chào hỏi, mọi người ai cũng biết Nguyên Đức từng là một người lính, vai cao ngực rộng, sáu mươi tuổi mà vẫn cường tráng như vậy thật là khiến cho người ta hâm mộ.
Sau khi đi khuất khỏi thôn, Nguyên Đức khôi phục lại vẻ mặt thâm trầm từ từ đi vào rừng. Phía ngoài rừng chỉ có những loại cây nhỏ chưa đến mười năm tuổi do thôn làng trồng, chất lượng gỗ không cao, chỉ có thể dùng làm củi đun. Nguyên Đức hôm nay muốn vào sâu trong rừng tìm một ít củi chất lượng, giá thành sẽ cao hơn một chút, may mắn sẽ kiếm thêm được một vài con thú nhỏ. Nhưng nến xui sẽ gặp lang hổ, đây là điều khó tránh được. Họa với phúc luôn đi cùng nhau mà.
Đi thêm một canh giờ, Nguyên Đức ngửi thấy không xa là mùi hương của bách niên thiết mộc. Nguyên Đức lấy trong túi đồ ra một loạt bẫy thú, đi quanh bách niên thiết mộc đặt bẫy. Là một người lính, Nguyên Đức biết trong lúc đang phân tâm tuyệt không thể đề phòng dã thú, vì vậy Nguyên Đức trước khi đốn củi đã đặt bẫy quanh bách niên thiết mộc. Nguyên Đức đến gần bách niên thiết mộc ánh nhìn có chút thân thiết.
Bách niên thiết mộc này chính xác ông đã tìm thấy cách đây vài năm. Vài năm trôi qua rồi, bách niên thiết mộc vẫn còn đó vì Nguyên Đức chỉ lấy vừa đủ gỗ chứ không đốn hẳn cây xuống. Nguyên Đức chủ yếu lấy cành nhỏ tuy chất lượng không bằng cành to với thân nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với những cây ở ven rừng. Chỉ cần một tuần đi lấy cành lá ở đây cũng đủ dùng vài tháng. Trước tiên Nguyên Đức nhặt những cành nhỏ gãy rụng dưới đất trước rồi mới bắt đầu leo lên cây tìm những cành bị sâu bệnh chặt đi. Lúc này trông Nguyên Đức như người yêu cây đang chăm sóc cây cảnh của mình hơn là một tiều phu.
Đến gần trưa Nguyên Đức đã thu thập đủ gỗ nên thu dọn bẫy thú đã đặt. Lúc thu dọn bẫy thú Nguyên Đức lại thất vọng nghĩ thầm : “ Hôm nay lại không có con thú nào vào bẫy, lạ thật. Chẳng lẽ bọn nó khai trí rồi hay sao ? Cũng không phải, ngàn năm mới có một con thú được khai trí. Chắc bọn nó trốn vào sâu trong rừng rồi. Chắc hôm nay ta phải vào sâu bên trong tìm thử mới được.”
Nguyên Đức treo gánh gỗ trên một cành cây của bách niên thiết mộc rồi từ từ đi vào sâu bên trong rừng. Đi được gần hai canh giờ sau mà vẫn không thấy bóng dáng con thú nào. Nguyên Đức buồn bực đang định quay lại thì trên bầu trời có tiếng đập gió. Tiếng đập tuy không mạnh nhưng do giác quan của Nguyên Đức đã phát huy cực hạn nên có một cái lá rơi trong phạm vi trăm bước chân cũng có thể nghe được.
Mà trên bầu trời nếu hiện tại có một đàn chim màu trắng đang hướng về phía rừng sâu. Nguyên Đức nheo mắt lại quan sát, ngơ ngẩn một hồi rồi suy nghĩ : “Đàn chim này thật quái dị, minh chưa từng gặp bao giờ”. Một khắc sau Nguyên Đức gạt bỏ hình ảnh đám quái điểu ra khỏi đầu rồi tiếp tục từ từ tiến vào rừng.
Càng vào sâu Nguyên Đức càng cảm giác thấy có điều gì khác thường, trên đường đi không thấy có bóng dáng của một con thú nào đã đành, mà trên những cây ăn quả những quả ăn được đều bị người nào đó lấy đi, trên cành cây chỉ còn lưa thưa toàn quả xanh non không ăn được. Nguyên Đức nhíu mày nhìn về phía sâu trong rừng do dự không biết có nên tiếp tục hay dừng lại, nơi đây đã là giới hạn của Nguyên Đức trong mấy năm vừa rồi. Nguyên Đức đang phân vân thì phía trên đầu lại có một hồi xao động. Nguyên Đức vận khí vào đôi chân rồi phi thân lên ngọn cây nhìn về hướng phát hiện tiếng động.
Bầu trời từ phía xa xuất hiện đàn chim giống y như đàn chim màu trắng kia nhưng chỉ khác một chỗ, đàn chim nay màu đỏ. Đàn chim màu đỏ hạ xuống phía dưới khu rừng cách nơi Nguyên Đức đang quan sát khoảng năm dặm. Một khắc sau từ hướng khác lại xuất hiện một đàn chim màu đen bay tới hạ xuống gần đó.
Nguyên Đức cau mày lại suy nghĩ : “Lũ quái điểu này sao lại kéo bè kéo lũ đến đây, trong rừng ắt đang xảy ra chuyện”. Nguyên Đức phi thân từ cây này sang cây khác không một tiếng động, khinh công đã đạt tới cảnh giới như gió như mây. Khi Nguyên Đức sắp tới nơi thì bên trong rừng xảy ra một trận náo loạn, các loài động vật ở trong rừng như bạo phát tràn ra. Từ trên trời, xuống dưới đất, từ to tới nhỏ ào ào tràn ra như vô hạn.
Nguyên Đức bị một cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, tìm cả ngày trời cuối cùng lại tìm được cả vạn con. Khi Nguyên Đức đang cười khổ thì trên trời xuất hiện ba nhân ảnh. Một thiếu phụ áo trắng, một thanh niên áo đen và một thiếu nữ áo đỏ. Ba người nhìn Nguyên Đức thảo luận, thiếu phụ áo trắng lắc đầu rồi biến thành một con chim màu trắng bay đi. Hai người kia cũng biến thành hai con chim một đen một đỏ bay đi theo hướng khác nhau. Nếu Nguyên Đức nhìn thấy chắc nhận ra ngay là ba con chim đầu đàn vừa mới trông thấy.
Sau một hồi bạo loạn, cảnh rừng phía trước Nguyên Đức thay đổi hoàn toàn. Mới vài canh giờ trước nơi đây còn tĩnh mịch, không có một con thú nào. Sau một hồi bạo loạn, dẫm đạp lên nhau giờ phía dưới rải rác xác động vật to nhỏ đa phần bị thương bất tỉnh. Nguyên Đức nhìn xuống phía dưới thấy không có gì nguy hiểm mới đi xuống. Đầu tiên Nguyên Đức phân loại những con thú bị thương và đã chết, sau đó Nguyên Đức xé áo băng bó cho những con thú bị thương, và xây dựng quanh một hàng rào gỗ bảo vệ. Tiếp theo Nguyên Đức thu lại những thi thể của những con thú đã chết. Những con thú không qua khỏi chi toàn là những con thú nhỏ mà số lượng cũng không nhiều, chỉ hơn hai chục con nên rất dễ dàng treo vào hai đầu của một cành cây to rồi mang về.
Nguyên Đức không hề biết rằng khi mình đang loay hoay thì có vô số nhãn quang đang quan sát minh. Có nhiều ánh mắt cảm kích, kinh ngạc đan xen vào nhau. Khi Nguyên Đức chuẩn bị ra về thì phía trong rừng phát ra hơi thở của một con thú, Nguyên Đức nhíu mày vận chuyển khinh công nhảy lên cành cây to gần đó. Nguyên Đức nghe thấy tiếng gầm gừ nhẹ giống một con dã lang cách đây khoảng năm trăm bước chân liền tiến lại gần.
Khi tới khoảng hai trăm bước chân, Nguyên Đức nhìn xuống phía nơi phát ra hơi thở dã lang. Lúc này Nguyên Đức mới nhìn rõ được chân thể của con dã lang. Con dã lang này trông to hơn so với đồng loại, lông màu bạc, mắt màu xanh lơ ai nhìn vào cũng thấy lạnh buốt cả người. Nguyên Đức không tự chủ được rùng mình một cái và cũng chính hành động này của Nguyên Đức đã làm bại lộ hành tung của mình trước thính giác nhạy cảm của con dã lang.
Con dã lang giật mình, tinh thần nó bỗng nhiên khẩn trương lên hẳn. Đôi nhãn châu đảo qua đảo lại từ từ mà vô cùng sắc bén, hơi thở của nó trầm ổn không nhanh không chậm nó chính là đang sử dụng khứu giác để bao phủ phạm vi xung quanh. Đôi nhãn châu của dã lang từ từ dừng lại trên một thân cây đánh giá. Nguyên Đức chính là đang ở trên cành cây phía sau thân cây đó.
Trông thấy một màn trên Nguyên Đức kinh ngạc không thôi, miệng cười khổ vì biết mình cũng không trốn tránh được bao lâu nên tay phải cầm con trùy thủ làm ra một thế thủ. Nếu con dã lang có tấn công Nguyên Đức cũng tin mình có thể ra tay bất ngờ chiếm lấy tiên cơ.
Một khắc sau, con dã lang cũng không chủ động tấn công. Điều này khiến Nguyên Đức ngạc nhiên không thôi. Một khắc trước đó Nguyên Đức còn đang tính đường về hiện giờ con dã lang không tấn công khiến cho dự định kia bị gạt sang một bên. Nguyên Đức tò mò không biết tại sao con dã lang lại không tấn công mình nhưng cũng không mạo hiểm xông vào.
Nguyên Đức sử dụng khinh công thối lui về phía sau. Nguyên Đức giả vờ như triệt thối nên tốc độ so với lúc tiến lên nhanh hơn và động tĩnh cũng lớn hơn để đánh lừa con dã lang. Ở phía dưới con dã lang cũng ngạc nhiên không thôi vì hành động này của Nguyên Đức. Vốn nó định chờ Nguyên Đức hiện thân rồi xông vào đôi công nhưng giờ thấy đối phương chạy đi như chuột khiến trong ánh mắt của con dã lang có vài phần khinh bỉ.
Nhưng con dã lang nào ngờ Nguyên Đức sử dụng khinh công vòng ra phía sau nó trong khi nó đang đánh giá hành động của đối phương trước mắt mình. Vì tưởng rằng Nguyên Đức triệt thối nên con dã lang hoàn toàn mất cảnh giác, thu lại toàn bộ cảm giác của mình nên mới khiến Nguyên Đức dễ dàng vòng ra phía sau như vậy.
Nguyên Đức rất nhanh chóng đánh giá tình hình phía sau của con dã lang. Phía sau con dã lang có một tảng đá lớn mặt bằng phẳng như một chiếc bàn khổng lồ. Cạnh đó còn có ba tảng đá y chang như tảng đá kia nhưng nhỏ hơn nhiều. Nguyên Đức nhìn bốn tảng đá trước mặt giật mình thầm nghĩ : “Bộ bàn ghế bằng đá này thật quái dị, chẳng lẽ có người nào ở đây nữa”.
Chính xác Nguyên Đức nhìn thấy chính là một bộ bàn ghế bằng đá, mà trên chiếc bàn đá đó còn có một cái giỏ nhỏ được đan thủ công không được đẹp mắt cho lắm. Bên cạnh đó là ba mâm hoa quả các loại, chính là các loại quả trên các cây mà trên đường tới đây Nguyên Đức đã trông thấy.
Nguyên Đức sử dụng khinh công trong vài nhịp hô hấp đã tới chiếc bàn đá lớn. Không để ý tới các loại hoa quả, Nguyên Đức chủ động tiến tới chiếc giỏ kiểm tra. Khi Nguyên Đức đang chuẩn bị mở chiếc giỏ ra thì có một cơn hàn khí lạnh lẽo chuyển động quanh thân thể. Nguyên Đức thầm kêu không ổn vận khinh công tới cực hạn nhảy ra cách xa khỏi cái bàn đá hơn năm mươi bước chân.
Lúc này Nguyên Đức nhìn lại nơi mình vừa đứng thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang lạnh lẽo nhìn minh, chính là con dã lang vừa nãy. Đôi nhãn châu của con dã lang nhìn về phía Nguyên Đức ánh mắt tức giận, miệng nhẹ gầm gừ. Con dã lang này như đang tức giận vì hành động lừa đảo của Nguyên Đức trước đó, đôi mắt xanh lơ trở nên cực kỳ sắc bén. Giờ Nguyên Đức có độn thổ cũng không qua nổi đôi nhãn châu bức nhân của nó.
Nguyên Đức nhìn con dã lang phía trước cười khổ không thôi. Nếu đánh lén thì Nguyên Đức còn nắm chắc được năm phần chạy thoát khỏi con dã lang này nhưng chân chính xuất thủ thì ba phần cũng không nắm chắc được có toàn mạng hay không.
Sau nhiều năm làm quân nhân, Nguyên Đức có cảm giác được một loại uy bức vô hình đáng sợ từ phía địch. Hiện giờ, đứng trước Nguyên Đức là một con dã lang, uy bức của nó còn đáng sợ hơn hàng trăm địch nhân bình thường, thậm chí còn có thể so sánh khi đối mặt với các vị tướng.
Nguyên Đức vận khí từ đan điền chạy ra các kinh mạch trọng yếu, tay phải rút ra một cây trùy thủ đưa ra trước ngực, chân vận kình lực bộ pháp khiến người khác nhìn cảm giác vững chắc như núi sừng sững ngạo thiên. Đặc biệt, cây trùy thủ của Nguyên Đức có chút đặc thù. Đây chính là cây trùy thủ Nguyên Đức lấy được khi trảm sát một đại tướng. Không biết đã bao nhiêu sinh mạng gục xuống cây trùy thủ này, cây trùy thủ nhìn đen nhánh mà tản mác ra khí thế băng lãnh khiến người khác phải rùng mình.
Khi con dã lang nhìn thấy cây trùy thủ đôi mắt có phải e dè, động tác có phần hòa hoãn hơn. Nó từ từ tiến tới Nguyên Đức nhưng lại không vội vã tấn công. Cách khoảng gần hai mươi bước chân nó dừng lại đánh giá Nguyên Đức. Con dã lang đi qua trái rồi đi qua phải, nhìn động tác cứ như là nó đang do dự nhưng không phải vậy. Nó cố ý làm lộ ra vài phần yếu điểm để chờ Nguyên Đức tấn công.
Nhưng Nguyên Đức đã làm con dã lang này thất vọng, Nguyên Đức vẫn một mặc đứng thủ thế ở vị trí cũ. Nguyên Đức biết rằng trong thời điểm hiện tại, nếu ra tay trước là thất sách. Thứ nhất là đối phương mạnh hơn mình, thứ hai là khi mình tấn công trước cơ hội triệt thối là không thể. Vì vậy, Nguyên Đức chọn án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Con dã lang lúc này đi vòng tròn quanh người Nguyên Đức để đánh giá tìm ra kẽ hở nhưng không thể. Nguyên Đức cứ thế đứng một chỗ không động đậy, ai không biết sẽ tưởng rằng đây là một bức tượng. Nguyên Đức nhắm hai mắt, dùng tất cả các giác quan còn lại để định vị con dã lang. Hai bên cứ thế thăm dò nhau suốt mấy canh giờ.
Khi đêm xuống, không gian lúc này trở nên vô cùng quỷ dị. Đôi nhãn châu màu xanh lơ của con dã lang vẫn nhìn Nguyên Đức không rời mắt. Nguyên Đức vẫn thủ thế không thay đổi. Bỗng nhiên con dã lang trùng xuống, không để ý đến Nguyên Đức nữa. Con dã lang quay lại cái bàn đá định mang cái giỏ đi thì Nguyên Đức bỗng cử động.
Nguyên Đức sau mấy canh giờ đứng xương cốt cũng rã rời nên khi con dã lang đi khỏi khu vực nguy hiểm liền vận động chút. Tiếng xương già của Nguyên Đức kêu rắc rắc trong màn đêm, lại còn trong khu rừng tĩnh mịch này nữa, nghe tiếng kêu vang vọng thật quỷ dị. Nguyên Đức vừa vận động vừa theo dõi con dã lang.
Con dã lang nhìn thấy Nguyên Đức tỏ ra vẻ không quan tâm tới mình liền tức giận định xông lên. Nhưng khi nó đang chùng chân lấy đà thì Nguyên Đức đã lại thủ thế như vừa rồi. Con dã lang nhìn thấy một màn trên lại thu hồi tấn công mắt chằm chằm nhìn vào Nguyên Đức. Nguyên Đức thấy con dã lang như vậy lại đủng đỉnh lấy vài cái bánh điểm tâm trong túi treo ở lưng quần ăn.
Con dã lang thấy hành động như kiểu khiêu khích của Nguyên Đức ánh mắt nó tỏ ra vẻ xem thường. Nó hướng tới phía bàn đá lấy hoa quả trên bàn làm thức ăn, mắt vẫn không rời Nguyên Đức nửa bước. Nguyên Đức thấy cử chỉ của con dã lang miệng khẽ cười vận khinh công toàn lực triệt thối thoát ra khỏi tầm nhìn của dã lang.
Hành động tức thì của Nguyên Đức làm con dã lang giật mình. Khi con dã lang muốn động thủ thì nhân ảnh của Nguyên Đức đã mất hút trong bóng tối. Nhưng con dã lang cũng nhiều kinh nghiệm, nó biết đây lại là chiêu cũ sử lại của Nguyên Đức nên giác quan trải ra khắp nơi. No phát hiện trên cành cây không xa có mùi của Nguyên Đức liền dồn toàn bộ tập trung vào đấy.
Last edited by V4ngh03; 18-06-2012 at 03:43 PM.
Lý do: Hoàn thành chương 2
Nguyên Đức từ xa đánh giá lại tình hình phát hiện ra con dã lang này không chỉ to lớn hơn mà con thông minh hơn rất nhiều so với đồng loại. Con dã lang không tấn công mà chỉ quanh quẩn ở bộ bàn ghế đá như đang thủ hộ cái gì đó. Mà trên bàn đá ngoài hoa quả ra thì chỉ còn mỗi chiếc giỏ nhỏ đang che dấu một thứ gì đó rất quan trọng với nó.
Nguyên Đức nhíu mày nghĩ đồ vật kia chỉ có con người mới sử dụng, làm gì có chuyện dã thú cũng dùng giỏ để đựng đồ. Phía bên trong giỏ chắc là đồ vật của con người, bộ bàn ghế này chắc là do họ làm, hoa quả kia chắc do bọn họ thu hoạch. Nhưng giờ họ đâu rồi? Còn để lại cái giỏ kia nữa.
Một khắc sau Nguyên Đức cởi hết y phục trên người ra để trên cành cây rồi từ từ thoái lui về phía sau. Khi ra đến khu vực an toàn, Nguyên Đức nhặt lá cây vắt ra nhựa rồi bôi lên khắp người. Giờ mùi vị Nguyên Đức đã hoàn toàn biến đổi, mùi vị này giống với một cái cây non đang lớn. Nguyên Đức tin rằng giờ có đứng cạnh con dã lang nếu nó không nhìn chắc cũng không nhận ra được.
Nguyên Đức sử dụng khinh công lại đi đường vòng tới phía sau con dã lang. Nhẹ nhàng Nguyên Đức như vô thanh vô tức tiến tới phía cái bàn. Khoảng cách giữa người và thú càng ngày càng gần, Nguyên Đức càng không thể chủ quan, càng tập trung hơn trước. Khi tới còn cách chục bước, Nguyên Đức nhoài người xuống đất từ từ tiến vào.
Chiếc giỏ ở ngay sau lưng con dã lang, Nguyên Đức với tay giở chiếc giỏ ra xem bên trong là gì. Khi thấy được vật bên trong giỏ, Nguyên Đức ngẩn ngơ xuất thần mãi một khắc sau mới bình tĩnh lại. Nguyên Đức nghĩ thầm “ Ta phải đem nó ra khỏi đây, nơi đây quá nguy hiểm”.
Nguyên Đức cẩn thận nâng chiếc giỏ lên từ từ triệt thối để lại con dã lang vẫn đang hướng về phía cành cây trước mặt. Sau khi ra đến khu vực an toàn, Nguyên Đức vận khinh công toàn lực quay trở về chỗ bách niên thiết mộc. Trên đường trở về Nguyên Đức thuận tay đặt vài chục cái bẫy thú lớn nhỏ tùy tiện trên đường.
Khi Nguyên Đức đi được một canh giờ, con dã lang nhìn theo hướng triệt thối của Nguyên Đức cười mỉa mai. Con dã lang nhìn lên trời tru lên một tiếng. Khi Nguyên Đức nghe thấy tiếng tru vọng đến cũng khẩn trương lên, vận toàn lực chạy ra khỏi khu rừng.
Lúc đó phía sâu trong rừng, có ba con thú đang thảo luận. Nếu Nguyên Đức còn ở đây chắc nhận ra ngay con dã lang vừa rồi còn đôi co với mình. Ngoài ra còn hai con dã lang khác to lớn không khác gì con dã lang kia. Một trong hai con mang màu vàng nhìn, con còn lại mang màu đen tuyền.
Con ngân lang nhìn hai con dã lang con lại thảo luận :
- Lang tộc chúng ta đã làm việc mình phải làm. Chúng ta đã báo lại cho Hoàng tộc Phượng Hoàng biết và họ cũng đã cho chúng ta một câu trả lời.
- Phải rồi, nếu nó không thuộc về chúng ta thì hãy trả lại cho con người. Ta thấy con người đó cũng không tệ. – Hắc lang nói
- Cảm giác của chúng ta không sai. Nó có mang khí tức Hoàng tộc chỉ là không có huyết thống cũng không có linh căn. Điều này cũng đáng tiếc quá đi. – Kim lang mặt đầy nuối tiếc nói
- Hoàng tộc cũng không sai. Hơn nữa là Lang tộc chúng ta lần này cũng được không ít chỗ tốt. Có thể sau này tộc chúng ta có thể vươn lên thần tộc cũng có khả năng. – Ngân lang vui vừng nói
- Một trăm viên Trúc Cơ đan, hai mươi viên Bồi Kim đan, 5 viên Ngưng Anh đan. Đúng là thủ bút không nhỏ, Hoàng tộc ra tay lần này cũng làm cho chúng ta hài lòng đến chết mất. – Hắc lang đầu gật gù nhẩm tính
- Như vậy đám hậu bối của chúng ta có khả năng tiến hóa cấp cao hơn rồi. Lần này chúng ta phải trở về hậu tuyển một trăm người trẻ tuổi tư chất tốt để đào tạo. – Kim lang ánh kiên định nói
- Ai da ! Ta quên mất mấy thứ tốt này đều chỉ được nhìn không được thử. – Hắc lang bỏ đi bộ mặt hớn hở mà buồn bã nói
- Tất cả những điều chúng ta làm đều phải nghĩ đến lợi ích chung của Lang tộc. Nếu chúng ta còn trẻ thì chúng ta có thể thử, nhưng giờ nhìn xem chúng ta có sử dụng thì hiệu quả cũng chẳng đáng là gì. – Ngân lang nhìn vẻ mặt buồn cười của Hắc lang động viên
- Ta biết rồi ! Tất cả vì tương lai con em chúng ta. – Hắc lang nói
- Tất cả vì tương lai con em chúng ta. – Ngân lang và Kim lang cùng nói.
Cùng lúc đó Nguyên Đức đang toàn lực chạy về phía thôn nhỏ. Từ lúc nghe thấy tiếng tru lên của Ngân lang, Nguyên Đức không lúc nào không đề phong bốn phía. Trên tay Nguyên Đức cầm một chiếc giỏ nhỏ được đan thủ công không bắt mắt cho lắm.
Từ khi nhìn thấy đồ vật trong giỏ, Nguyên Đức không lúc nào không nghĩ tới nó, nó thật đẹp, thật xinh xắn. Nguyên Đức vừa chạy, vừa để ý động tĩnh trong giỏ. Cánh rừng giờ đang thưa dần, những thân cây to giờ thay bằng những thân cây nhỏ. Nguyên Đức nhìn thấy vậy lòng nhẹ đi nhiều.
Từ lúc Nguyên Đức rời khỏi nhà tới giờ đã được hơn một ngày, Liêu Nhứ vợ lão đã thấy nóng lòng. Trước đây thấy chồng mình đều sáng đi chiều về nên chưa bao giờ Liêu Nhứ thấy nóng lòng như lúc này. Từ ngày Nguyên Đức đi tòng quân, Liêu Nhứ sống như một quả phụ vậy, nỗi nhớ mong chồng lúc nào cũng thường trực mấy mười năm. Nhưng kể từ khi Nguyên Đức về, Liêu Nhứ đã quên đi từ lâu rồi cảm giác không có Nguyên Đức bên cạnh qua đêm.
Đêm qua Liêu Nhứ không thể chợp mắt được. Liêu Nhứ cả đêm ngồi canh bước chân chồng. Một canh, hai canh, lại ba canh. Càng tới gần sáng lòng Liêu Nhứ càng nóng. Liêu Nhứ đi ra lại đi vào không biết làm gì. Đôi mắt Liêu nhứ lúc này đã đỏ quặn lại chỉ trực muốn trào nước mắt.
Một con người, một cái bóng thành một đôi vậy mà sao người khác nhìn vào lại thấy cô đơn thế. Trời đã lờ mờ sáng, chiếc bóng cùng mờ dần đi, Liêu Nhứ càng chờ càng trở nên trầm lặng. Không gian quanh đây cũng tĩnh lặng đi nhiều. Chỉ còn lại ánh đèn cầy bập bùng nhảy múa.
Mặt trời đã lên cao hơn một chút, từ phía xa xa, một thân ảnh quen thuộc đang đi tới. Liêu Nhứ đang mông mông lung lung lại chạy tới. Dù là thực hay là mơ Liêu Nhứ cũng muốn được ở trong vòng tay người ấy. Hai bóng người quấn lấy nhau, trên người thân ảnh quen thuộc kia cũng toát lên mùi hương quen thuộc. Liêu Nhứ mở mắt ra thấy khuôn mặt đó đang chói chang như ánh mặt trời, nước mắt chợt tuôn rơi như ngày người đó trở về.
- Bà lão. Từng này tuổi rồi mà bà vẫn nhõng nhẽo thân già tôi sao?