Trong cuộc đời mỗi chúng ta, ai chẳng có những giấc mộng không thành hiện thực. Mỗi khi ngẫm nghĩ về nó, liệu sẽ dâng lên cảm giác gì?
Hối tiếc, bi ai hay cảm thán...
Tất cả những điều đó, sẽ được phản ánh trong "Mộng Giới".
Đây là một câu chuyện với chủ đề chính làtâm hồn, là tư tưởng, là những khát vọng với tương lai, với cuộc đời, với mộng tưởng của bản thân.
Không bi hùng và huyễn lệ như Tiên Long, Mộng Giới chỉ đơn giản là tổng hợp của những tối tăm, những bi kịch, của máu và nước mắt.
Theo dõi Mộng Giới, ta sẽ thấy được hành trình trưởng thành của một người thanh niên bình thường trong xã hội. Vật lộn để sinh tồn, day dứt với lương tâm, Mộng Giới... thật sự hắc ám.
Người viết sáng tác ra bộ tác phẩm này, không vì danh, không vì lợi, cũng không vì những khen chê yêu ghét. Mộng Giới, chỉ là nơi mà người viết trút bầu tâm sự sau những mệt mỏi trong xã hội, để người viết giải tỏa một phần những mặt tối trong tâm hồn của mình...
Một sự giải thoát với những gông cùm của thực tại, một cách để hoàn thành những ước mơ không bao giờ đạt tới.
Trên nóc một bệnh viện thuộc thành phố Hải Phòng, một thanh niên đang lẳng lặng đứng đó, đôi mắt vô thần nhìn xuống cảnh vật dưới chân.
Thanh niên này tầm hai mốt hai hai tuổi, dáng người gầy yếu chưa đến một mét bảy. Trên người hắn mặc quần áo bệnh nhân, đầu đội một chiếc mũ len che đi đỉnh đầu trọc lốc vì hóa trị.
Hắn có một gương mặt rất thanh tú, trẻ hơn nhiều so với cái tuổi hai hai, nhìn giống như một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường. Chỉ là hiện tại trên mặt hắn, phía dưới đôi mắt đen tuyền sâu thẳm là hai vầng mắt thâm quầng, cộng thêm làn da trắng nhợt nhìn qua tạo nên một cảm giác vô cùng bệnh hoạn.
Mà đúng vậy, hắn chính là một con bệnh chân chính, một người mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, một kẻ mà thời gian sống chỉ còn được tính bằng ngày.
Hắn... là Lê Minh.
Lê Minh đi tới sát mép nóc nhà, nhìn xuống cảnh vật đã trở nên nhỏ bé phía dưới chân, hai mắt hắn không khỏi thoáng ảm đạm đi.
"Hy vọng... thật hy vọng sẽ có được một cơ hội khác. Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định... sẽ trở thành một con người khác."
Lê Minh lẩm bẩm tự nói, hắn từ trong túi quần móc ra một tấm ảnh nhàu nát. Phía trên ảnh là hình của một cô gái tầm mười chín hai mươi tuổi, gương mặt xinh xắn, hai mắt to tròn toát lên một vẻ thật ngây thờ thuần khiết.
Hắn nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, trong khóe mắt từ từ chảy ra hai hàng nước mắt. Hắn cúi người xuống hôn lên gương mặt của cô gái trong ảnh, trong miệng nói khẽ như có như không:
"Nếu có kiếp sau, vậy anh nhất định sẽ ở bên em, bảo vệ em cả đời. Nhất định!"
Tiếng nói vừa dứt, Lê Minh đã tiến lên một bước, cả người nhảy khỏi nóc nhà rơi thẳng xuống mặt đường phía dưới.
Trong giây phút đó, vô vàn những hình ảnh từ ký ức hiện về trong tâm trí hắn giống như một thước phim quay chậm...
Sinh ra....
Lớn lên...
Đi học...
Cha mẹ đi nước ngoài...
Buông thả, game online, đánh nhau...
Nghỉ học, đi bụi...
Hối cải... Xin nhập ngũ...
Hoàng Sa, Trường Sa...
Tổ Quốc, làm lại cuộc đời...
Bệnh ung thư, tuyệt vọng...
Và cuối cùng, tự sát...
* * *
Không biết đã qua bao lâu, giống như là vĩnh hằng nhưng lại chỉ như chớp mắt. Lê Minh từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là một căn phòng bằng gỗ tồi tàn, xung quanh còn có gần mười người, trong đó hai người khác cũng giống như hắn vừa mới tỉnh dậy.
Trong những người này, nổi bật nhất là ba người da đen và một người da trắng. Ba người da trắng gồm có một người đàn ông trung niên mặc quân phục, đầu đội mũ, trên miệng hắn ngậm một điếu xì gà tỏa khói nghi ngút, trên tay là một khẩu m16. Một người nữa là một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi với cái đầu trọc lốc. Hắn mặc một chiếc áo sát nách, để lộ ra đôi tay với những khối cơ bắp nổi cuồn cuộn. Trên tay tên này là một khẩu Shotgun đen bóng. Người còn lại trong ba người da trắng lại là một cô gái với mái tóc đen dài và gương mặt vô cùng xinh đẹp. Trên người cô gái mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên tay đang cầm một khẩu súng ngắm bề ngoài cũ nát. Lúc này cô đang cùng với người trung niên mặc quân phục thấp giọng nói gì đó, ánh mắt không dấu được vẻ lo lắng.
Người da đen duy nhất trong bốn người nhìn qua lại giống như một gã nhân viên công sở. Hắn mặc một chiếc sơ mi nhăn nhúm, phía trên còn có máu tươi loang lổ. Trên tay hắn là một khẩu súng mà Lê Minh nhìn giống như uzi. Lúc này tên da đen đang cầm lấy sợi thánh giá treo trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm, có vẻ như đang cầu nguyện.
Ngay lúc Lê Minh đang quan sát bốn người, bất chợt một tiếng nói vang sát bên tai làm hắn giật mình quay lại:
"Xin chào người mới. Sao, nhìn cảnh tượng trước mắt có cảm thấy quen thuộc không?"
Bên cạnh Lê Minh, một thanh niên tầm hai sáu hai bảy tuổi nhìn hắn mỉm cười nói. Tay trái thanh niên cầm một khẩu ak, tay phải cầm một điếu thuốc hút được hơn nửa. Nói dứt lời hắn lại đưa điếu thuốc lên miệng, hung hăng rít vào một hơi.
"Ngươi là ai? Nơi này là đâu?"
Lê Minh tuy trong lòng kinh hãi nhưng cũng không quá hoảng sợ . Dù sao một kẻ ngay cả tự sát còn dám làm vậy còn sợ điều gì nữa đây.
"Nơi này..."
Thanh niên cầm súng mỉm cười. Hắn nhìn qua hai người bên cạnh Lê Minh. Đây là một nam một nữ còn khá trẻ tuổi, dường như chưa quá ba mươi. Đợi cho hai người kia chú ý tới hắn, thanh niên mới tiếp tục nói:
"Nơi này gọi là Mộng Giới, là một thế giới do vô vàn những mộng tưởng tạo dựng nên. Trong thế giới này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, cũng giống như trong giấc mộng của bản thân ngươi, dù là điều gì đi nữa cũng có thể tồn tại. Mộng Giới này cũng như vậy, chẳng qua nó chỉ gồm toàn ác mộng mà thôi. Chắc các ngươi cũng là những người tuyệt vọng với thực tại tới cực điểm mới có thể được đưa vào nơi này đúng không?"
Thanh niên từ từ nói, dừng lại một chút chờ ba người hồi đáp. Mà mấy người Lê Minh sau khi chần chờ một chút đều đồng dạng gật đầu. Thấy vậy, Nguyễn Thế Hưng mới khẽ cười, trong nụ cười ẩn hàm một chút chua xót. Hắn bình tĩnh nói tiếp:
"Trong Mộng Giới này, chúng ta sẽ phải lần lượt trải qua vô vàn ác mộng kinh khủng, vô vàn bộ phim kinh dị, vô vàn câu truyện ma quái. Nói chung là những thứ hắc ám nhất trong Mộng Giới này đều có và chúng ta sẽ phải lần lượt trải qua. Như các ngươi thấy trước mắt, tình cảnh này có quen thuộc không?
Ha ha, đây chính là thế giới trong trò chơi Left 4 Dead một nổi tiếng. Bốn người kia là những nhân vật chính trong Left 4 Dead: Zoey, Louis, Francis và Bill.Mà chúng ta, sẽ phải trải qua vô vàn những thế giới như hiện tại, sẽ phải đối mặt với vô hạn quái vật, ác ma, oan hồn... Nhưng đây chưa phải điều kinh khủng nhất. Cứ mỗi khi trải qua năm bộ phim hoặc câu chuyện, nói chung là những thứ mà các ngươi đã biết trước kịch bản trong thế giới thực, chúng ta sẽ phải đối mặt với một Mộng. Đúng vậy, là Mộng. Trong Mộng này, không có kịch bản để ngươi biết trước, nó hoàn toàn là do Mộng Giới sáng tạo ra dựa vào ác mộng của vô số người. Không có gì là không thểxảy ra trong Mộng. Các quái vật các ngươi chưa từng biết, các nghịch cảnh ngươi chưa từng gặp phải."
Thanh niên nói tới đây, ánh mắt không dấu nổi toát ra một sự sợ hãi. Cả tay cầm thuốc của hắn cũng run run làm điếu thuốc rơi xuống sàn nhà.
Mà ba người Lê Minh nghe xong lời này đều trầm mặc. Tuy không muốn tin những điều này là thực, nhưng hoàn cảnh trước mắt làm họ không thể không tin. Nhất là Lê Minh, suốt thời cấp ba hắn cơ hồ đều đắm chìm vào game, L4D một cũng từng chơi qua rất nhiều lần. Vì vậy đối với hoàn cảnh hiện tại này hắn ngay từ lúc mới tỉnh dậy đã thấy quen thuộc vô cùng, chẳng qua không dám tin tưởng mà thôi.
Một lúc lâu sau, người thanh niên trong ba người đột nhiên mở miệng:
"Nếu như ngươi nói là đúng, vậy thì chúng ta những người bình thường này hầu như chắc chắn phải chết đúng không? Nếu vậy không phải quá... quá..."
"Quá tàn khốc ư? Ha ha, so với ngươi tưởng tượng nó còn tàn khốc hơn nhiều. Chẳng qua cũng không hẳn là nhất thiết phải chết. Cứ mỗi khi ngươi trải qua một thế giới mà không chết, sẽ được đem trở về một nơi gọi là Tiềm Thức không gian. Ở nơi đó, có vô hạn những kỹ năng, những thuộc tính, những huyết thống để ngươi cường hóa, để ngươi biến mạnh. Dù trở thành siêu nhân cũng không phải không có khả năng. Chỉ là..."
Cạch!
Thanh niên đang nói dở bỗng một tiếng mở cửa vang lên làm cắt ngang lời hắn. Bốn người quay đầu lại nhìn chỉ thấy Bill, tên tướng quân trung niên đã vươn tay mở ra cánh cửa sát màu đỏ trong phòng, tiếp theo xoay người đi ra.
"Bắt đầu rôi..."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vô ngân
Lời thanh niên vừa dứt, cùng lúc trong đầu ba người Lê Minh cũng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc:
"Nhiệm vụ: lên trên nóc nhà cao tầng, sống sót trong vòng nửa tiếng tới khi trực thăng cứu hộ tới nơi. Hoàn thành nhiệm vụ được một nghìn điểm thưởng. Giết mười zombie thường được một điểm thưởng, một boomer được 50 điểm thưởng, một hunter được 100 điểm thương..."
"Đây là?"
Lê Minh nghi hoặc quay lại hỏi người thanh niên. Tuy hắn biết khá rõ thế giới L4D này nhưng đối với nhiệm vụ hiện tại hoàn toàn không rõ ràng lắm.
"Đi ra ngoài trước rồi nói."
Thanh niên trầm giọng nói, theo sau cầm súng trên tay cùng với mấy nhân vật Zoey bước ra bên ngoài phòng. Mấy người Lê Minh thấy vậy cũng đành nén nghi hoặc trong lòng lại, bước theo bọn họ.
Bên ngoài cánh cửa là một cầu thang dẫn lên tầng trên, xem ra căn phòng họ vừa trú là một tầng phía dưới thấp. Đối với cảnh này Lê Minh không xa lạ gì, theo như hắn nhớ thì sau khi bước lên trên này, đi thêm một đoạn hành lang nữa là sẽ lên được sân thượng, trên đó chính là địa điểm trực thăng đáp xuống.
Ngay lúc Lê Minh đang cố nhớ lại, một tiếng hét thất thanh vang lên làm hắn hoảng sợ giật mình quay sang. Chỉ thấy cô gái trong nhóm người mới vừa đi cùng hắn đang thét lên kinh hãi, hai mắt trợn trừng chỉ về phía trước.
"Quái... quái vật!"
"Sao?"
Lê Minh sửng sốt nhìn theo hướng tay cô gái chỉ, vẻ mặt hắn trong thoáng chốc biến thành tái nhợt.
Chỉ thấy trên một góc cầu thang, một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù, quần áo rách nát đang dặt dẹo đứng đó. Từ trong miệng cô ta phát ra từng tiếng gầm gừ trầm tháp không giống như con người mà giống như dã thú bị thương. Nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất, hãi hồn hơn là phần bụng của cô ta đã hoàn toàn bị xé banh ra, từng đoạn ruột đỏ lòm từ bên trong rơi ra bên ngoài, theo mỗi cử động của cô gái mà lại vắt vẻo trong không khí.
"Ộc!"
Ba người Lê Minh không hẹn mà cùng cúi gập người xuống nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá kinh khủng, là một người tới từ thế giới hiện đại họ hoàn toàn không thể chịu đựng được cảnh này. Dù là Lê Minh trong quá khứ từng xem và chơi qua rất nhiều phim và trò chơi kinh dị, nhưng đó cuối cùng vẫn chỉ là trò chơi, là giả tạo mà thôi. Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này là hoàn toàn chân thực, máu tươi kia, ruột người lòng thòng kia là hoàn toàn chân thực. Trong thoáng chốc này, ba người cuối cùng đã cảm nhận được sự khủng bố của Mộng Giới này.
"Câm mồm! Âm thanh lớn sẽ thu hút rất nhiều zombie lại đây. Nếu không muốn chết thì câm mồm cho ta."
Đúng lúc này gã quân nhân già Bill đột nhiên quát khẽ, theo sau quay sang đánh mắt ra hiệu với Fracis bên cạnh.
Fracis gật gật đầu, rút từ thắt lưng ra một con dao găm từ từ tới gần người phụ nữ trung niên. Trong thoáng chốc người phụ nữ kia giống như dã thú đánh hơi thấy con mồi ngẩng phắt đầu lên, gào lên một tiếng rồi hướng tới Francis lao tới, móng tay sắc nhọn vươn ra muốn cào xé mặt hắn.
Fracis sắc mặt không chút thay đổi bước sang bên trái một bước né qua cú vồ của người phụ nữ, dao găm trong tay đâm ra nhắm tới trán ả một phát đâm tới.
"Phập!"
Một tiếng động trầm đục vang lên, dao găm của Fracis chuẩn xác đâm vào trán người phụ nữ, ả chỉ kêu lên ú ớ hai tiếng rồi gục xuống.
Fracis rút dao găm ra, nhanh lẹ nhảy tránh sang một bên tránh cho máu tươi bắn trúng người, theo sau lau lau con dao găm dính đầy máu và óc tương trắng hếu vào ống quần, thản nhiên đút lại vào bao.
"Đi thôi!"
Bill quay sang mấy người phía sau bình tĩnh ra lệnh, gã quân nhân này cũng không chờ mọi người hồi đáp, trong tay cầm chắc khẩu m-16 mở đường tiến lên phía trước.
"Chúng ta cũng đi thôi, đợi tới lên tầng trên tìm một căn phòng trống rồi nói tiếp. Tôi vẫn còn có một số chuyện chưa giải thích hết cho mấy người. Ngoài ra mấy người hãy nhớ kĩ, thứ chúng ta đối mặt hiện nay không phải là con người, mà chỉ là những cái chết biết đi mà thôi. Không cần biết là phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Chỉ cần nhận ra chúng là zombie, vậy phải tìm đủ mọi cách để tiêu diệt. Nếu không, kẻ chết sẽ chính là các người."
Thanh niên cầm súng cũng tới gần mấy người Lê Minh lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt hắn không ngờ vẫn không chút thay đổi, dường như đối với việc giết chóc trước mắt đã quá quen thuộc rồi.
Hắn nói dứt lời cũng không chần chừ theo sát bước chân Bill đi lên tầng thượng. Mấy người Lê Minh sắc mặt tái nhợt nhìn nhau, trong mắt đối phương họ đều thấy được vẻ hoảng sợ vô cùng sâu sắc. Nhưng sự việc đã tới mức này, họ cũng chẳng còn cách nào khác là phải liều mạng mà chấp nhận hiện thực kinh hoàng trước mắt. Thế giới này đã không còn là thế giới mà họ đang sống nữa, nơi này cũng chẳng phải Việt Nam trong thế kỉ hai mốt nữa. Trước mắt muốn sống sót họ chỉ còn cách cố hết sức mà bám đuôi mất nhân vật trong Left 4 Dead này mà thôi.
Mấy người Lê Minh cố gắng trấn định lại tinh thần, cùng với Zoey và Louis bước lên trên tầng thượng. Đi cuối cùng là Fracis, gã này trong tay cầm một khẩu Pump Shotgun uy lực cực lớn đi ở phía sau cản hậu.
Đám người lên trên tầng trên, đây là một đoạn hành lang hẹp dài, hai bên hành lang là một loạt phòng. Trên hành lang lúc này đèn điện hầu như đã tắt gần hết, trong ánh sáng le lói từng vệt máu đen sì loang lổ trên hành lang phản chiếu lên một cách kinh dị. Nhất là trên nền nhà còn lác đác thấy được một vài xác người ngổn ngang, thảm trạng vô cùng kinh khủng.
"Đi qua đoạn hành lang này, trèo thêm một cầu thang sắt nữa là chúng ta sẽ lên tới tầng thượng. Nơi đó có một điểm đỗ trực thăng, hơn nữa còn có cả điện đài. Nếu lên trên đó gọi được trực thăng cứu viện, về cơ bản chúng ta xem như đã an toàn."
Bill nhìn mọi người trầm giọng nói, theo sau phất phất tay dẫn đầu cầm súng đi mở đường. Mọi người nghe vậy cũng không thắc mắc gì bèn lục tục đi theo. Chỉ là Lê Minh hiện tại trong lòng đang không ngừng cười khổ, màn chơi này hắn đã trải qua tối thiểu hai chục lần, đâu có đơn giản như những gì lão già kia nói. Lên tới sân thượng họ chắc chắn sẽ phải lâm vào một trận ác chiến trước khi trực thăng tới nơi, hơn nữa còn phải đương đầu với một sinh vật vô cùng khủng bố:
Tank!
Một quái vật cao hơn ba mét, da cứng như đá, lực lượng mạnh mẽ cơ hồ có thể đánh bay cả một chiếc xe ô tô con. Tuy chưa tới mức coi thường súng đạn nhưng nếu không xả đạn vào đầu nó ba tới năm phút thì cũng đừng mong hạ được con quái vật này.
Nghĩ tới đây trong lòng Lê Minh không khỏi nổi lên một cảm giác vô lực. Mấy nhân vật trong phim và gã thanh niên kia thì còn đỡ, không những súng đạn đầy đủ mà thân thủ chắc chắn cũng không phải bình thường. Nhưng Lê Minh hắn và hai người nam nữ bên cạnh thì sao đây, đừng nói là gặp Tank, dù chỉ là một con zombie bình thường hiện tại bọn hắn cũng chẳng thể đối phó nổi rồi.
Tuy cuộc sống trước đây đã bi đát tới mức khiến Lê Minh hắn lựa chọn tự sát để giải thoát, nhưng thế không có nghĩa hắn không sợ chết, nhất là cái kiểu chết mà bị một lũ quái vật xé tung cơ thể rồi ăn sống nuốt tươi như hiện tại hắn càng không muốn.
Keezz...!
Đúng lúc này một căn phòng bên trái nhóm bọn họ bất chợt mở ra, theo sau một con zombie thò đầu ra ngoài, hai mắt đục ngầu nhìn ngó quanh quất một lúc, bất chợt dừng lại tại nơi đám người đang đứng.
Chưa đợi mọi người có phản ứng gì, com zombie này đã gào lên một tiếng lao về phía họ.
Đoàng...!
Zoey đang đứng ở một bên không suy nghĩ nhiều nâng súng lục lên, một phát bắn tan đầu nó. Bọn họ lúc này cũng không còn suy nghĩ cái gì hạn chế không gây tiếng động nữa bởi vì từ lúc con zombie kia kêu lên một tiếng, hàng loạt căn phòng hai bên hành lang cửa đã kẽo kẹt mở ra. Cùng với đó, vô số bóng người dặt dẹo nhấp nhô từ từ hiện, trong miệng đám người này đều là những tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú...