Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Giới Thiệu
Một thanh niên Việt Nam mang theo chí bảo LONG CHÂU cùng công pháp LONG THẦN QUYẾT bị truyền tống tới thế giới Tru Tiên. Đấu tranh với thế giới Đạo, Quỷ, Ma.
Thanh niên tới Tru Tiên, mang theo chí bảo, xông tới thế giới hỗn loạn đầy đặc sắc, con đường đại đạo ai nổi ai chìm.
Tru Tiên thế giới, vạn đạo tranh phong, mình ta tiêu dao bất diệt.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 1 : Mở Đầu
Đất trời sơ khai không có thời gian và không gian, tất cả chìm trong một mảnh hỗn độn. Các không gian chồng lên nhau tạo nên vũ trụ.
Trải qua hàng ức năm mới có thể tạo ra được một vũ trụ mà phải qua hàng tỷ tỷ năm mới có thể có mầm sống hình thành.
Ở một nơi nào đó, trong vũ trụ bao la, có một vũ trụ nơi ta đang sống. Người Trung Quốc thường gọi là bàn cổ vũ trụ, người phương tây gọi là Titans vũ trụ, cũng có tryền thuyết gọi là Atlantis vũ trụ rất nhiều tên gọi.
Vũ trụ bao la, có hàng ngàn hàng vạn không gian có thể khoa học gọi đó là vị diện. Mỗi vị diện có hàng ức hành tinh nhưng chưa chắc có một hành tinh có sự sống.
Tạo hóa khó khăn.
Từ thời xa xưa, nhân loại đối với thế giới quanh mình, hết thảy những điều kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân hoạ, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, những điều đó tuyệt không phải những sự việc mà sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng trên chín tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống âm hồn, diêm la điện phủ.
Vì vậy truyền thuyết thần tiên lưu lại đời sau. Chẳng biết bao nhiêu con dân loài người, thành tâm khấu đầu, cứ hướng về những thần linh do trí óc mình tưởng tượng ra mà lễ đặt lễ cúng bái, cầu phúc tố khổ, hương khói quanh năm.
Từ xưa tới nay, người thường không ai là không chết. Nhưng tất cả mọi người đều ham sống sợ chết, mỗi khi nói đến địa phủ diêm la, thì thường thêm thắt bao điều ghê sợ, rồi nảy ra cái thuyết trường sinh bất tử.
So với những giống loài sinh linh khác, con người thể chất kém, nhưng lại là linh trưởng của vạn vật, đó tuyệt không phải là lời nói giả. Với động lực săn đuổi sự trường sinh, hết đời này sang đời khác, những kẻ thông minh chí sỹ, người trước nằm xuống người sau đứng lên, đổ hết tinh lực suốt kiếp, vẫn cặm cụi đi tìm..
Cho mãi đến nay, tuy vẫn chưa tìm thấy sự trường sinh bất tử, nhưng có một số nhà tu chân luyện đạo đã nhìn thấu được thiên địa tạo hoá, lấy thân phận của người phàm để điều khiển những thế lực bất trắc, nhờ sức các loại bảo bối thần bí, dụng cụ làm phép, có thể khiến lung lay cả trời đất với uy lực sấm sét.
Nhiều vị tiền bối đắc đạo cao thâm, truyền thuyết kể họ đã sống lâu hàng ngàn năm không chết. Người đời cho rằng vậy là đắc đạo thành tiên, nên càng ngày càng có thêm nhiều người lao vào con đường tu chân luyện đạo.
Xa xưa , khi con người chưa tiến hóa thành người hiện đại hoàn chỉnh , thế giới còn đang thống trị bởi yêu ma , quỷ quái hay còn gọi là thiên địa linh vật . Những động vật này có sinh mệnh cường đại , nhờ thiên địa linh khí mà dần dần sinh ra linh trí , ngộ tính mà tự nghĩ ra công pháp phù hợp với bản thân .
Con người nhờ khả năng học hỏi , cùng chung bầy đàn , dần dần cũng sáng tạo ra công pháp của chính mình , đánh bại những cường đại linh thú , thống trị hết thảy . Người tu đạo càng ngày càng nhiều , hấp thu lấy thiên địa linh khí đến mức cạn kiệt . Nhân quả kết lớn , linh khí dần dần xói mòn , lại có người cả gan chiếm dụng long mạch làm của riêng , không được thì chém bỏ , người tu đạo dần dần rơi xuống , dĩ vãng chỉ là truyền thuyết
Nhưng đáng tiếc , trường sinh chi mê vẫn không ai có thể phá giải . Cái gọi là thánh nhân , bất tử bất diệt chỉ là ngoài miệng mà thôi
Lại qua nhiều năm , con người vừa sinh ra đã có khả năng tự hỏi , linh trí cao nhưng thân thể lại gầy yếu , độ linh mẫn với linh khí càng yếu bớt , cuộc sống càng ngày càng nhanh , con người liền không thích hợp ngồi lại luyện khí . Vì thế mà tu đạo , càng lúc càng mờ mịt
Trái đất.
Năm 2014.
Việt Nam là một quốc gia nhỏ nằm ở Đông Nam Á thường xuyên gánh chịu thiên tai, nhân họa, trong dòng thời gian dài dằng dặc ấy, từ những năm lập quốc trải qua nhiều tên gọi khác nhau nhưng nhân dân của đất nước kiên cường ấy vẫn luôn luôn phải chống chọi với bão lụt, chiến tranh . Nhưng người thường không biết quốc gia nhỏ này lại truyền thừa qua nhiều đời một môn công pháp gọi là '' Long Thần Quyết '' cũng tương tự như Sơn Hải Kinh của Đạo giáo Trung Quốc, Thiên Trúc Đạt Ma của Phật giáo, Sáng Thế Quyết của Tây phương hay vô số các loại công pháp khác nhau nữa trong dòng lịch sử đã ai một hay được truyền thừa.
Tương truyền công pháp này được tạo ra từ Lạc Long Quân khi sưu tầm các loại công pháp trên thế gian tổng hợp lại và được người vợ tiên Âu Cơ sửa chữa cho phù hợp với 100 người con của mình tu luyện, những người mang trong mình dòng máu cao quý tiên rồng.
Truyền thừa qua nhiều đời, được các tiền bối đi trước sửa chữa và tu luyện ghi thêm những tâm đắc và truyền lại cho đời sau, để ghi nhớ công ơn tổ tiên tạo ra mà gọi là ''Long Thần Quyết ''.
Công pháp ấy đã giúp cho dân tộc ta trải qua nhiều cuộc chiến tranh, loạn lạc thiên tai tạo nên những vị thần linh dựng nước và giữ nước những vị thánh bất tử trong Hồn Dân Tộc Việt.
'' Long Thần Quyết'' song tu cả tinh thần và thân thể làm cho con người mạnh mẽ về cả thân xác và linh hồn. Tu luyện lên cao có thân thể mạnh mẽ vô song, dựa vào linh hồn cường đại mà điều khiển thiên địa pháp tắc, tự nhiên. Không giống như một số loại công pháp của những đất nước khác chuyên tu tập tinh thần lực hay còn gọi là niệm lực , nhờ vào đó mà linh hồn lớn mạnh , tu luyện tới cao có thể mở tử phủ , thành tựu nguyên thần , nhờ vào đó mà điều khiển thiên địa pháp tắc , loại hình rất quỷ dị, hay là chuyên tu tập thân thể làm cho thân thể mạnh mẽ vô song mà chế ngự thiên nhiên. Cũng không giống như một số tu sĩ khác thường thấy luyện khí làm chủ , bất kỷ giáo phái hàm chứa Đạo , Phật , Ma , Quỷ , Yêu , Địa Ngục đều không ngoại lệ . Tất cả đều dựa vào luyện khí . Gọi chung vi luyện khí sĩ , cần mài đạo hạnh , tâm cảnh , tu vi , pháp lực mới có thể ngộ thiên đạo cao . Sau này tu sĩ Phật Đạo dần thoát ly ở Đạo giáo , hình thành Phật Giáo như ngày này gồm Tiểu Thừa và Đại Thừa , tu luyện tự thân.
Đạo Tổ Hồng Quân, chúa trời cũng chỉ là tu sĩ mà thôi , con người đối với lực lượng chưa biết mới thêu dệt nên nhiều chuyện.
Nguyễn Thái, 20 tuổi, sinh viên đại học năm 2 ngành lịch sử, là một thanh niên có niềm đam mê lịch sử và ưa thích mạo hiểm. Nhưng đáng tiếc Thái là cô nhi, cha mẹ nuôi hắn từ nhỏ cũng là cô nhi, là hai giáo sư lịch sử, do không sinh được con cái nên đã nhận nuôi Thái từ một bệnh viện nhỏ, nơi hắn bị bỏ rơi từ nhỏ. Nhưng thật bất hạnh hai người thân duy nhất của hắn cũng đã mất do tai nạn khi đi trắc địa từ khi hắn mới vào đại học đó là niềm tiếc nuối suốt đời của hắn.
Nhưng Thái không phải là một thanh niên bình thường.
Vốn dĩ Thái chỉ là một người bình thường mà thôi nhưng một lần đi chợ đồ cổ cùng cha mẹ nuôi, cha nuôi hắn mua được một viên cầu nhỏ màu đen to bằng quả trứng gà nhỏ con so, do Thái khóc lóc đòi mua vì thấy nó đẹp.
Năm đó hắn 10 tuổi.
Rồi không ngờ sau này do tình cờ bị thương nên máu hắn rơi vào viên ngọc nhỏ lại mở ra được truyền thừa.
Nó tên gọi là Long Châu , trong đó bao gồm thiên '' Long Thần Quyết '' cùng với vô số pháp môn luyện khí , trận pháp chế phù lục .
Tu sĩ thường ở giáo phái khác nhau mà cách gọi khác nhau nhưng cũng chỉ gồm 5 cảnh giới . Đạo giáo thường là dẫn khí nhập thể , luyện tinh hóa khí , luyện khí hóa thần , luyện thần phản hư , luyện hư hợp đạo . Đạo giáo chỉ có Hồng Quân mới tu luyện tới cao nhất .
Phật giáo thì thường phân chia là Không Minh , Xá lợi , La Hán , Bồ tát , Phật chủ. A Di Đà Phật tu luyện tới cao nhất . Ngoài ra còn có chúa Jesu sáng lập Thiên Chúa giáo .
Nhưng không ai khám phá ra bất tử bất diệt , tất cả đều là nhờ vào tín ngưỡng , khí vận mà duy trì sự sống . Vì thế mà những người này ngoài phải du vũ trụ tìm các hành tinh sống mà truyền đạo , còn phải cố gắng đột phá trở thành Thiên đạo cảnh , trở nên Vũ trụ đỉnh cao nhất Thiên đạo.
Thái mặc dù đã tu hành nhiều năm '' Long Thần Quyết'' nhưng do nguyên nhân thiếu linh khí nên vẫn dậm chân ở tầng đầu hậu kì Long Khí Cảnh vẫn chưa đột phá chứ không nói tới còn có Long Dịch Cảnh, Long Đan Cảnh, Long Anh Cảnh và truyền thuyết Hóa Long Cảnh của công pháp này.
Thân thể Thái mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều lần, đầu óc cũng thông minh lanh lợi do tu luyện nhiều năm nên hắn rất tự tin một mình thám hiểm vào sâu trong rừng Trường Sơn, nơi này có lẽ là nơi an táng của một đại năng ma giáo xa xưa. Thái biết được điều này do một điển tịch cổ mà hắn mau được với giá hời từ một hàng ve chai cạnh nhà.
Qua rất nhiều gian khổ, mò mẫm hơn ba ngày hắn đã tìm được nơi đây tòa cổ điện.
Cổ điện là một tòa nhà bằng đá cũ kỹ , khắp nơi cỏ mọc lan tràn, cây cối mọc thành hàng trùm lên toàn bộ , dây leo thực chằng chịt nó dường như được cách ly với thế giới bằng một loại trận pháp mà do Thái có cả ứng đặc biệt với linh khí mà đã mò mẫm, trong quá trình đó viên đá kỉ vật của cha hắn cũng thường xuyên nóng lên có vẻ nó hơi bất an thì phải.
Tòa cổ điện dường như tỏa ra khí tức âm trầm làm Thái cảm thấy rùng mình , đầu óc không khỏi cảm thấy bất an.
Hít sâu một hơi, đã đến đây rồi thì phải vào khám phá nó , máu mạo hiểm của hắn trỗi dậy.
Đi sâu vào trong, trên đường phải tỉa bớt cành lá xuống , cũng có mấy con rắn vừa thấy người thì nhe răng thụt lưỡi đe dọa nhưng bị con dao trên tay Thái sử lý ngon lành.
'' May à phản ứng của mình nhanh nếu không đã chết vì rắn độc không biết bao nhiêu lần rồi.'' Thái thầm nghĩ.
Càng đi sâu vào trung tâm đại điện viên đá trên tay hắn càng nóng, cây cối xung quanh càng rậm rạp, sau bao công dọn dẹp, cuối cùng điện cổ mới hiện rõ dung mạo của nó.
Tòa điện được làm bằng đá , khá đơn sơ nhưng ở giữa có một tòa trận pháp, dường như tất cả đã bị ăn mòn theo thời gian dài.
Thái từng nghiên cứu trận pháp rất nhiều cũng rõ ràng , rất kỳ lạ , nhưng được sắp xếp theo rất nhiều nguyên lí . Trận pháp , chính là dựa theo lĩnh ngộ trời đất , dựa theo trận thế mà thành , có 9 nguyên lí , bao gồm từ nhất nguyên tới cửu cung . Trận pháp càng lớn thường chứa nhiều nguyên lí tổ hợp lại mà thành . Phương Tây thường gọi là ma pháp trận nhưng chỉ là cách gọi mà thôi . Tòa trận pháp ở giữa là một ấn ký thiếu , nếu Thái không lầm thì đây là một tòa trận pháp thiếu mắt trận , thiếu nó thì không thể khởi động được.
Vừa lúc đó Thái chợt cảm thấy một trận khó chịu, Long châu có vẻ thoát li khống chế của hắn dường như bị mắt trận kêu gọi.
Tay trái cầm lấy Long Châu, hắn vừa đặt vào mắt trận liền cảm giác thấy xung quanh mờ mịt nghiêng trời lật đất , thiên địa luân chuyển , dần dần tạo nên một lốc xoáy cuốn lấy hắn chui vào trong đó.
Gió lốc nổi lên, linh khí tụ tập đất đá rít gào dừng lại, tòa điện sụp đổ.
Một thanh niên biến mất khỏi thế giới này, không ai nhớ đến hắn nữa.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 2 : Tru Tiên Thế Giới
Tại một tinh cầu , lớn hơn địa cầu hàng chục lần.
Ở nơi này có tồn tại sự sống, trải qua hàng vạn năm, tu sĩ xuất hiện vô số.
Ở đất gọi Đông lục địa, tồn tại Ma đạo Tứ đại thế lực gọi là Thánh giáo Quỷ Tông , Hợp Hoan Tông, Vạn Độc Tông
,Trường Sinh Đường cùng Chính đạo tam đại thế lực gọi là Thanh Vân môn , Thiên Âm Tự , Phần Hương Cốc cùng Nam cương 63 Dị tộc đứng thế chân vạc.
Thanh Vân
Dãy núi Thanh Vân nguy nga sừng sững, hùng cứ Trung Nguyên, phía bắc núi có một dòng sông lớn tên gọi Hồng Xuyên, phía nam là trấn quan trọng "Hà Dương Thành", chẹn lấy chỗ hiểm yếu của thiên hạ, vị trí địa lý hết sức trọng yếu.
Núi Thanh Vân kéo dài liên tục trăm dặm, nhấp nhô trùng điệp, có bảy ngọn cao nhất, vươn ngập trong mây, ngày thường chỉ thấy mây trắng vờn quanh sườn núi, không nhìn được đỉnh ngọn. Núi Thanh Vân có rừng rậm rạp, có thác đổ, vách núi dị kỳ, chim quý thú lạ rất nhiều, cảnh quan âm u hiểm trở, nổi tiếng trong thiên hạ.
Nhưng còn nổi tiếng hơn, lại là một môn phái tu chân trên núi này -- Thanh Vân Môn.
Thanh Vân Môn có lịch sử rất lâu đời, từ khi sáng lập đến giờ đã hai ngàn năm có lẻ, đứng đầu trong hai phái chính tà hiện nay.
Dưới chân núi Thanh Vân, ở phía Tây Bắc cách Hà Dương Thành chừng 50 dặm, có một khu rừng nhỏ.
Giữa trưa, trời quang mây tạnh, ánh mặt chời chiếu sáng phủ lên toàn bộ khu rừng trong tiếng chim kêu vượn hú, khung cảnh hết sức thanh bình như vậy ở dưới chân núi Thanh Vân nơi có nhất đại chính phái đâu đâu cũng thấy.
Bỗng nhiên một tiếng sấm động, gió cuốn mây tàn, trên bầu trời bốc lên ngùn ngụt cuồng phong, linh khí bốn phương tám hướng như bị hút một cách điên cuồng vào ngôi miếu nhỏ lấp ló giữa cánh rừng, cảnh tượng hoành tráng cách xa hàng trăm dặm đều có thể nhìn thấy. Ngôi miếu mà chẳng mấy khi các tiều phu hay thợ săn để ý tới nó đã nằm đây từ rất lâu, từ trước khi người dân quanh Hà Dương thành đến đây lấy củi săn bắn trở thành trung tâm của cơn loạn vũ, lung lay như sắp sập.
Một lằn chớp rạch ngang tinh không, một cột sáng từ trên trời cao giáng xuống ngay miếu nhỏ giữa rừng mang theo một thân ảnh hình như đã ngất xỉu.
Cuồng phong loạn vũ ngừng lại, mây tan để lộ ánh sáng mặt trời tất cả cánh rừng dường như đã trở lại khung cảnh ban đầu. Ngoại trừ tiếng kêu sợ hãi của các con thú nhỏ trong rừng bị dọa cho sợ hãi, khu vực cạnh ngôi miếu hoang dường như đã trải qua một trường tai nạn cành cây gãy, lá rụng bay lả tả, gốc cây bật rễ bay tứ tung, ngôi miếu đã đổ sập đè lên cả thân ảnh trong cột sáng - nguyên nhân của trường tai nạn này.
Khắp các thôn trấn bình yên dưới sự bảo vệ của Thanh Vân môn đã bao lâu nay không thấy khung cảnh hùng vỹ, hoàng tráng như vậy. Gió cuốn mây tan sấm vang chớp giật, lại có một vột sáng lớn giữa trời xanh, linh khí xung quanh mấy chục dặm bị hút về đây làm cho con người ta từng đợt thoải mái dễ chịu. Tất cả những điều ấy dường như báo lại điềm lành làm nhà nhà đều vui mừng, càng cảm kích Thanh Vân môn người bảo vệ họ bao năm nay. Tất cả đều âm thầm quay đầu bái lạy dãy núi Thanh Vân sừng sững xuyên thẳng lên trời, ngọn cao vách cheo leo, âm thầm mây mù trắng xóa như tiên cảnh. Câu chuyện này cũng trở thành việc bàn tán của họ hàng tháng trời cũng như thành tư liệu mà các ông bà già dạy lại cho con cháu. Sự việc lần này chẳng những không gây hỗn loạn mà còn làm cho hình tượng của Thanh Vân môn ở khu vực xung quanh càng trở lên cao siêu khó lường.
Nhưng sự việc này trong mắt các tu sĩ cao tầng của Thanh Vân môn thì lại khác. Linh khí bốn phương cuồn cuộn tụ tập, trời giáng thiên tượng cạnh Thanh Vân sơn không biết là phúc hay là họa.
Ngay khi dị tượng xảy ra hai luồng hào quang các đỏ nhanh chóng xẹt qua bầu trời từ Đại Trúc Phong Thanh Vân sơn bay tới khu vực miếu nhỏ trong rừng.
Nguyễn Thái từ trong hôn mê tỉnh lại, khó khăn chuyển động thân thể, thân thể hắn đau nhức mà vô cùng thoát lực.
Ngay lập tức quét ánh mắt khắp gian phòng.
Cửa gỗ, ánh sáng, bóng cây...
Chiếc giường Thái nằm rất cứng, đón chừng cũng làm bằng gỗ, thân thể truyền đến cảm giác đau nhức khi cử động làm hắn suy đoán lung tung.
Đúng lúc Thái tập trung đầu óc đánh giá xem mình đang ở nơi nào, một cơn choáng váng xông đến. Trên đầu từng đợt đau nhức làm Thái bất đắc dĩ đành bỏ qua nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
'' Chẳng lẽ ta không chết''
Nhẫn nại chịu đựng cơn đau cố gắng điều hòa hơi thở. Vén chăn lên gian nan bước xuống giường. Có thể là thời gian dài hôn mê, cơ thể và ý thức chưa thể hoàn toàn phối hợp làm cho bước đi của Thái hơi tập tễnh như trẻ con tập đi vậy.
Cúi đầu nhìn xem quần áo, Thái không khỏi nhíu mày. . . Kỳ dị , chất liệu làm quần áo cực kỳ thô ráp.
Mà đến khi Thái đứng thẳng lên đánh giá trong phòng, mới có thể phát hiện càng nhiều tình huống kỳ lạ.
Cửa gỗ, sàn gỗ, còn có không ngoài dự đoán một chiếc giường gỗ.
Chỉ là cửa gỗ cũng không phải làm trọn vẹn từ một tấm gỗ, ngược lại giống như do hơn 10 thân cây buộc chặt cùng một chỗ, do đó có vẻ cực kỳ thô ráp xấu xí.
Cánh cửa này có bao nhiêu công năng bảo vệ chưa nói tới, riêng những khe hở xung quanh tường gỗ cũng cực kì nhiều.
Nguyên lai ánh sáng xung quanh chiếu vào làm Thái tưởng là cửa sổ thủy tinh nhưng từng đợt gió lạnh thổi vào làm cho hắn rùng mình.
Căn phòng này là sao không có bất kỳ vật gì có thể giúp Thái phỏng đoán xem mình đang ở đâu, xung quanh cũng không có nửa điểm hơi hướng phòng ốc hiện đại mà dường như là một túp lều vậy.
'' Chết tiệt truyền tống trận đưa ta tới nơi quỷ quái nào vậy, chỉ tại cái tính tò mò ...''
Thái hoang mang nhìn quanh, từng đợt choáng váng làm hắn mất thăng bằng ngã sấp xuống.
Bịch!
Tiếng động làm cho người bên ngoài chú ý xông vào ngay lập tức.
''QWERTY QWERTY...''
Đó là một giọng nói thô to nghe có vẻ hào sảng, ngay khi thanh âm vang lên một bóng người cũng hiện ra trong tầm mắt của Thái, một thiếu niên mang trên mình một bộ quần áo gần giống hắn, vải thô màu đen, nói chuyện với vẻ mặt hết sức vui mừng.
'' Đây là đâu, tiếng nói có vẻ lạ thường, chết tiệt truyền tống trận.'' Ngôn ngữ và quần áo thiếu niên kia mặc không thể khiến Thái liên tưởng tới bất kì địa phương nào trên trái đất.
'' Chết tiệt đây là chỗ quỷ quái nào?'' Thái mở miệng hỏi thanh niên kia.
Hắn ngẩn người, lập tức lúng ta lúng túng đưa Thái nâng dậy.
''XOOX ....''
Thái ngỡ ngàng, nén đau đớn, gạt tay thiếu niên kia ra, cố gắng bước ra ngoài cửa.
Thiếu niên ngẩn người ngay sau đó chạy ra ngoài phòng hô to:
'' XYZ ......''
Ngay lập tức mấy người nam nữ chạy đến, trong đó người đi đầu tiên là một trung niên lùn mập dáng vẻ phúc hậu mặc trường bào gần giống áo the, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp tuổi khoảng ba mươi mặc cung trang gần giống mấy bộ y phục trong phim cung đình Trung Quốc. Tám thanh thiếu niên nam nữ cùng một con chó to lớn lông vàng.
Người đàn ông lớn tuổi giọng ồm ồm ngữ khí như đang hỏi nhìn Thái với ánh mắt nghi ngờ.
'' TTV BĐV C ĐMTQ''
Thái mệt mỏi ra hiệu tỏ vẻ mình không hiểu gì hết khoa chân múa tay kết hợp với khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi có vẻ cực kỳ đáng thương.
'' Ta không hiểu ông đang nói gì hết?''
Người phụ nữ ngẩn ra và có vẻ như đang suy nghĩ ngay sau đó đưa ngón tay có lấp lánh ánh sáng điểm vào mi tâm Thái.
Một cơn đau đớn lập tức tràn vào đầu Thái vô số thông tin ngôn ngữ xuất hiện trong đầu làm mắt hắn hoa lên.
'' Ngươi là ai, từ đâu tới?''
Nghe hiểu nam trung niên lời nói làm Thái ngay lập tức nghĩ ra rằng có lẽ là một loại truyền thừa ngôn ngữ.
Mắt Thái hoa lên, ngất xỉu.
10 ngày sau, Đại Trúc Phong Thanh Vân Môn
Thái lặng lẽ ngồi pha trà, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về cửa sổ.
Đôi mắt hắn được mặt trời chiết xạ trở lên đặc biệt thâm thúy. Chỉ là ai biết trong lòng hắn đặc biệt mê man rối lung tung như tơ vò.
Thông qua mười ngày giao tiếp, Thái đã thăm dò được rõ ràng và chấp nhận sự thật.
Thái đã bị truyền tống tới một nơi có vẻ gần giống tiểu thuyết Tru Tiên mà hắn đã đọc mấy năm trước.
Thân phận của Thái bây giờ là một người tha hương, do vô tình khởi động một cổ truyền tống trận mà ngẫu nhiên truyền tống đến cạnh đây một cách tình cờ mà hắn cũng không biết Việt Nam có xuất hiện trong thế giới này không nữa, có lẽ không có cơ hội trở về.
'' Mà trở về để làm cái gì cơ chứ.''
Đây là Thanh Vân Sơn Đại Trúc Phong
Đây là một thế giới rộng lớn hơn Tru tiên rất nhiều lần nơi này ở vào phía đông gọi là đông lục địa tồn tại Ma đạo Tứ đại thế lực gọi là Thánh giáo Quỷ Tông , Hợp Hoan Tông, Vạn Độc Tông,Trường Sinh Đường cùng Chính đạo tam đại thế lực gọi là Thanh Vân môn , Thiên Âm Tự , Phần Hương Cốc cùng Nam cương 63 Dị tộc đứng thế chân vạc. Ngoài ra còn rất nhiều lục địa khác trên thế giới nghe nói còn có nhiều nơi khác mà chưa ai có thể khám phá ra chỉ có thể di chuyển tới bằng truyền tống trận cực lớn mà nghe nói đã hư hỏng. Các lục đại chỉ có thể nghe thấy trên truyền thuyết và điển tịch cổ trên nhân thế chỉ có thể có ghi chép về một đông lục địa tồn tại mà thôi.
Bởi vì Đông lục địa nơi này cực kì rộng lớn Trung Nguyên Đông Nam bắc Mạc, Thập vạn đại sơn , Tây hải rộng lớn chưa một ai có thể khám phá hết đông lục địa chứ đừng nói tới truyền tống xuyên lục địa khác.
Dân cư ở đây cũng không nói tiếng Trung mà nói một ngôn ngữ hoàn toàn khác ngôn ngữ thông dụng toàn lục địa.
Đang trong suy nghĩ thất thần hắn chợt bị một âm thanh non nớt gọi tỉnh.
'' Thái, huynh đang nghĩ gì vậy.''
Thái nở một nụ cười, đúng vậy đây là Trương Tiểu Phàm , mười ngày nay cũng do Trương Tiểu Phàm chiếu cố hắn một cách tận tình, cũng như giải thích dùm hắn một số nghi vấn mặc dù Trương Tiểu Phàm có vẻ hơi ngốc. Mười ngày nay mọi người trên Đại Trúc Phong đối xử với Thái rất tốt đặc biệt là Trương Tiểu Phàm, tiểu tử này có vẻ rất được.
Trời đã có vẻ tối rồi.
'' Không có việc gì đâu, đệ gọi ta có chuyện gì không''
'' Đệ muốn gọi huynh ăn cơm chung với mọi người, cơ thể huynh đã tốt hơn nhiều phải không?''
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 3 : Đại Trúc Phong
Vào giờ ăn cơm tối, trời đã nhá nhem.
Trên Đại Trúc Phong, sau núi là toàn bộ cánh rừng trúc, đằng trước là phòng ốc của mọi người, lớn nhất là chính điện Thủ Tĩnh Đường, vợ chồng Điền Bất Dịch và con gái họ ở sau điện này.
Bên cạnh Thủ Tĩnh Đường chính là tiểu viện có hành lang uốn khúc, nơi ở của các đệ tử, do ít người, số phòng còn nhiều hơn số người, nên mỗi người một gian, cả Thái dù mới đến cũng có riêng một phòng. Điều kiện ăn ở là một điểm hiếm hoi mà Đại Trúc Phong trội hơn hẳn các chi phái đồng môn khác.
Còn lại là nơi luyện công tên gọi Thái Cực Động, nhà bếp và nhà ăn. Lúc này các đệ tử đều đã tụ tập trong nhà ăn, phụ trách việc ăn uống là tiểu sư đệ Trương Tiểu Phàm, đang đưa từng khay cơm và thức ăn đặt lên bàn, phần lớn là đồ chay, rất ít đồ tanh mặn.
Bọn đệ tử lần lượt ngồi xuống bên phải chiếc bàn dài trong sảnh, Tống Đại Nhân ngồi phía đầu, Thái nhẹ nhàng ngồi ở chiếc ghế phía cuối cùng. Ở đầu bàn và phía đối diện đặt một chiếc ghế lớn và hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút, xem ra là dành cho mấy người trong gia đình Điền Bất Dịch.
Thái thấy bên cạnh mình còn thừa ra một khoảng trống, đấy là chỗ ngồi của tiểu sư đệ Trương Tiểu Phàm, lúc này vẫn đang bận túi bụi, một lát sau, rốt cục Trương Tiểu Phàm cũng thu vén xong cơm nước, rửa tay sạch sẽ, đi về chỗ ngồi, cùng mọi người đợi Điền Bất Dịch.
Đỗ Tất Thư nom còn khá trẻ, mặt gầy và nhọn, mắt tam giác, bộ dạng rất là tinh quái hiếu động, rất là nhanh nhẹn. Liếc nhìn Thái, cười mỉm hỏi: "Tiểu huynh đệ, đệ tên gì vậy?"
Thái nhẹ nhàng đáp.
'' Nguyễn Thái, huynh có thể gọi ta là Thái.''
Đỗ Tất Thư gật gật đầu, chỉ tay vào mình, nói: "Ta là lục sư huynh của Đại Trúc Phong, Đỗ Tất Thư."
Thái gật đầu chào lại.
''Xin chào Đỗ huynh''
Đỗ Tất Thư khẽ hắng giọng, vỗ vỗ vai hắn, cười: "Đệ đợi lát nữa rồi thưởng thức tài nghệ của tiểu sư đệ."
Thái nhìn mâm bàn đầy ắp thức ăn thơm ngon, không nén được nuốt nước bọt đánh ực, rồi gật đầu.
''Quả là một đầu bêp tốt.''
Đỗ Tất Thư thình lình bật cười, có vẻ rất ám muội, chỉ tay ra cửa sảnh nói: "Tiểu huynh đệ, lát nữa sư phụ sư nương, cả tiểu sư muội nữa, sẽ đi từ hướng nào vào, chúng mình thử đánh cuộc xem nhé?"
Mấy người ngồi trên nhao nhao quay đầu lại, mặt mày đều có vẻ vui thích, ngồi trên Đỗ Tất Thư là lão ngũ Lữ Đại Tín cười bảo: "Lão lục, đệ lại phạm thói nghiện cá cược rồi hử?"
Bên cạnh đó, Hà Đại Trí gầy đét cũng giễu: "Y lâu lắm rồi chưa thắng, bây giờ đi lừa Thái huynh đệ."
"Đi, đi, đi!" Đỗ Tất Thư vẫy tay lia lịa, phớt lờ mọi người, mặt mày hớn hở, bảo Thái: "Tiểu huynh đệ, đệ đoán lát nữa ba người nhà sư phụ, ai sẽ là người đầu tiên đặt chân lên bậc cửa này? Ồ, đệ vừa đến, để đệ đoán trước, khỏi nói là sư huynh bắt nạt đệ."
Lão nhị Ngô Đại Nghĩa ngồi mãi đằng xa cao giọng gọi: "Thái huynh, đã là đánh cược, huynh hãy hỏi y xem thua thì sao, thắng thì sao?"
Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, đáp: "Các huynh sợ đệ trốn nợ chăng? Đỗ Tất Thư này hành tẩu thiên hạ, đều dựa vào đổ phẩm hảo danh vấn giang hồ.
Mọi người cười ồ.
''Đệ có thắng bao giờ đâu!''
'' Tiểu huynh đệ, nếu huynh đoán trúng, ta sẽ giúp huynh một việc, nếu huynh thua, thì huynh giúp ta rửa bát mười ngày, được không?"
Mọi người lại cười ồ, Tống Đại Nhân cười mắng: "Hết nói nổi."
Thái nhìn mấy sư huynh đệ họ ai nấy đều hớn hở hoà mục, thái độ rất thân thiết, chẳng ai coi mình là người ngoài, trong lòng cảm thấy ấm áp, bèn nói: "Được."
Đỗ Tất Thư vỗ đùi, vẻ mặt hân hoan, dáng điệu hớn hở, hỏi: "Tiểu huynh đệ, vậy theo huynh rốt cục sẽ là sư phụ, sư nương hay tiểu sư muội đi vào trước?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thái, Thái biết rõ có lẽ hai mẹ con Tô Như đã về Tiểu Trúc Phong thăm Thủy Nguyệt Đại sư.
"Đệ đoán nhất định là Điền đại thúc sẽ vào đầu tiên."
Mọi người cười lớn, Lữ Đại Tín lắc đầu nói: "Không ngờ hôm nay quả thật là huynh đã bị lão lục lừa mà giành lấy phần thắng rồi."
Đỗ Tất Thư vui mừng khôn xiết, nhìn Thái , cười hi hi nói:
"Tiểu huynh đệ, ta bảo cho huynh đệ biết, thực ra lần nào, tiểu sư muội cũng là người đầu tiên trong gia đình sư phụ lao vào đây. Ha ha, lát nữa huynh đệ đến giúp ta rửa bát nhé."
Thái không nhịn được cũng bật cười, gật đầu đáp: "Chưa chắc đâu, lục sư huynh."
Trịnh Đại Lễ, người đứng vào hàng thứ ba, thân hình thấp lùn vạm vỡ, cười bảo: "Lão lục, đệ cũng dày mặt thật?"
Đỗ Tất Thư trợn mắt quái dị, nói: "Lão tam, huynh nói cái gì, đệ không ràng không buộc, mọi người muốn đánh cược thì phải nhận thua chứ, đúng không tiểu huynh đệ?"
Thái gật gật đầu
''Đánh cuộc phải chấp nhận thua cuộc nha Đỗ huynh''
Chợt nghe Tống Đại Nhân nói: "Sư phụ đến rồi."
Ai nấy nét mặt nghiêm trang, đều đứng cả dậy, hướng ra ngoài nghênh đón sư trưởng. Thái cũng đứng dậy theo.
Giây lát sau, thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch xuất hiện ở cửa, kế đến đằng sau lưng lão là...
Chẳng có ai cả.
Lão đến một mình.
Mọi người đờ hết cả người ra trừ Thái có vẻ bình tĩnh, Đỗ Tất Thư không nén được bèn hỏi giật: "Sư phụ, sư nương và tiểu sư muội đâu ạ?"
Điền Bất Dịch ném cho y một cái nhìn, lạnh nhạt bảo: "Sư nương ngươi dẫn tiểu sư muội về nhà mẹ rồi."
Mọi người ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc sau không nén được đều phá lên cười. Nhìn Điền Bất Dịch lắc lư bước vào, Đỗ Tất Thư trơ mắt há miệng.
Thái bước tới một bước đối mặt Điền Bất Dịch.
'' Điền đại thúc, cảm ơn 10 ngày qua đã chăm sóc ta tận tình, ân tình này ta sẽ không bao giờ quên''
Lão phất phất tay.
'' Không có chuyện gì đâu, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn thôi mà.''
Điền Bất Dịch ngồi xuống cái ghế lớn của mình, vẫy tay bảo: "Ăn cơm thôi!"
Bọn đệ tử lúc này mới ngồi xuống, ai nấy nhìn Đỗ Tất Thư, vẻ cười mà không phải cười.
Đang ăn cơm, Điền Bất Dịch nói với Thái.
'' Ngươi ở Đại Trúc phong nghỉ ngơi mấy ngày khi khỏe lại Đạo Huyền Chân Nhân trưởng môn có chuyện hỏi thăm ngươi.''
Không khí có vẻ không đúng cho lắm.
Thái gật đầu
'' Vâng, tiểu chất cũng đang có ý định thăm hỏi trưởng môn nhân và cảm ơn thịnh tình của Thanh Vân Sơn với mình.
Động tĩnh lớn như vậy họ không nghi ngờ mới là lạ.
Đỗ Tất Thư quay đầu lè lưỡi với Trương Tiểu Phàm, cả hai không dám nói chuyện nữa, cắm đầu ăn thật lực.
Lúc ấy, Tống Đại Nhân hỏi Điền Bất Dịch: "Sư phụ, lần này chưởng môn chân nhân triệu tập thất chi phái, sao Thủy Nguyệt sư thúc lại không đến?"
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, cầm đôi đũa khác lên, nói: "Thì lão đạo cô ấy giả bệnh, phái người đến nói với chưởng môn sư huynh cái gì mà đau đầu phát sốt mãi, chưởng môn sư huynh cũng thật là, lại đi tin chứ.''
Điền Bất Dịch phát nghẹn, lắc đầu nói: "Lại được sư nương các người nữa, vừa nghe nói Thuỷ Nguyệt có bệnh gì đó, lập tức dẫn Linh Nhi đi sang thăm mụ ấy, cứ làm như trời sập không bằng, đúng thật là."
Bọn đệ tử nhìn nhau, nét mặt đều có vẻ mừng, Tống Đại Nhân ngập ngừng một lát, mới dọ dẫm hỏi: "Sư phụ, thế không biết sư nương ở bên Thủy Nguyệt sư thúc bao nhiêu ngày?"
Điền Bất Dịch trợn mắt nhìn y, nói vẻ không vui: "Cái gì mà mấy ngày, ngày nay đi, tối nay là về."
"Ối!" Bọn đệ tử than thở, ai nấy lộ rõ sự thất vọng. Điền Bất Dịch nhìn tới nhìn lui, hừ một tiếng nói với Tống Đại Nhân: "Hôm nay sư nương lại dạy dỗ bọn ngươi phải không?"
Tống Đại Nhân chưa cất tiếng, lão nhị Ngô Đại Nghĩa đã cướp lời: "Sư phụ khỏi phải hỏi y nữa, đại sư huynh hôm nay lâm trận bỏ chạy, thật là mất mặt."
Bữa cơm kéo dài đến nửa canh giờ, Trương Tiểu Phàm lại giúp Đỗ Tất Thư rửa bát.
Đỗ Tất Thư gãi gãi đầu: "Thế này vậy! Tiểu huynh đệ, lần này coi như ta nợ huynh, ngày sau huynh có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ bảo nhé, được không?"
Thái gật đầu: "Đỗ huynh đệ, hay là bỏ đi, đằng nào..."
Đỗ Tất Thư nghiêm mặt, hiên ngang nói: "Gì vậy, ta lẽ nào là loại thị phi bất phân, trung gian bất biện ư, đã nhận lời huynh đệ tất nhiên phải làm cho bằng được, nếu không thì sẽ trở thành trò cười, bị các vị sư huynh phỉ nhổ."
Tống Đại Nhân lôi kéo tay Thái dậy, bảo: "Tiểu huynh đệ, nào, ta đưa huynh đệ đi xem phòng mới của huynh đệ nhé." Hai người ra khỏi nhà bếp, trời đã tối mịt, một vầng trăng sáng từ từ nhô lên, treo phía trời đông. Họ đi ngang qua Thủ Tĩnh Đường, Thái ngoảnh nhìn vào trong, thấy đèn lửa đã tắt hết, một vùng đen ngòm, chỉ có ánh trăng chiếu trước điện, mang chút khí vị u ám.
Lại đi thêm một lúc, họ quay về khu hành lang lượn khúc nơi ở của bọn đệ tử, Tống Đại Nhân đưa Thái vào một gian tận cùng phía bên phải, nói: "Tiểu huynh đệ, căn phòng mà huynh đệ thức dậy lúc ban đầu đó là nơi ta ở, các sư đệ khác theo thứ tự mà xếp phòng, đều nằm bên phải, bảy căn bên trái kia không có người ở."
Trong sân đá mảnh lát thành lối đi nhỏ, hai bên là bờ cỏ, gió đêm thoảng tới, lá cây cành trúc khe khẽ khua động, hương cỏ dịu dàng đưa lại, rất đỗi thanh tịnh.
Tống Đại Nhân mở cửa phòng, đi vào thắp đèn, gọi: "Tiểu huynh đệ, lại đây nào!"
Thái bước theo, thấy bên trong sắp đặt giản dị y như phòng của Tống Đại Nhân, chỉ có bàn ghế chăn đệm, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Tống Đại Nhân bảo: "Hôm nay ta đã quét tước qua chỗ này, huynh đệ ở tạm vậy! Sống trên núi thanh bần, huynh đệ ở thế tục quen xa hoa, có thể cảm thấy cô đơn, nhưng chúng ta là người học đạo, phải chịu đựng mọi sự rèn luyện. Nên...''
Thái đáp: "Đệ biết rồi, Tống huynh."
Tống Đại Nhân gật gật đầu, quay nhìn các phía, nói: "Thế nếu không có việc gì nữa thì ta về đây. Đệ đã mệt nhọc suốt cả ngày cũng nên nghỉ sớm một chút!"
'Tống huynh, đi thong thả''
Tống Đại Nhân dặn dò vài câu, rồi quay mình bước đi.
Thái trở vào phòng, đóng cửa lại, lúc ấy cảm thấy cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng, chẳng có lấy một tiếng nói.
Thái nhè nhẹ bước lại trước bàn, đờ đẫn ngồi xuống một lát; rồi chẳng biết làm gì, hắn bèn thổi tắt đèn lửa, cởi bỏ áo ngoài, lên giường nằm, trằn trọc trở mình, chẳng biết bao lâu thì mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
"Á!"
Trong bóng tối, Thái kêu khẽ rồi lật mình ngồi dậy thở hổn hền. Nó vừa mơ thấy mình quay lại địa cầu bị truyền tống trận nổ tung mà lang thang giữa tinh không như cô hồn dã quỷ.
Thái ngồi trên giường một lúc lâu, hơi thở dần dần điều hoà, mắt cũng lần lần thích ứng với bóng tối, nhìn ra phên cửa mở hé, có ánh trăng nhàn nhạt xiên vào, rơi trên nền đất, mờ ảo như tuyết sương. Hắn không buồn ngủ, bèn bò dậy đi đến trước cửa, cọt kẹt một tiếng, kéo cửa bước ra ngoài.
Bốn bề tịch mịch lặng lẽ, từ nơi nào chẳng biết âm ỷ đưa lại tiếng côn trùng, một tiếng, hai tiếng, rủ rà rủ rỉ, ánh trăng long lanh như nước, rải xuống mình hắn
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy ngàn sao nhấp nháy, trăng giữa từng không, long lanh trong trẻo.
"Nơi nào là quê nhà của ta đây?"
Hắn khẽ thì thầm, rồi thở dài, xoay mình đi vào phòng, thình lình trước ngực chùng lại, một vật từ trong áo lót sát mình lăn ra, rơi xuống mặt đất.
Thái giật bắn mình, cúi xuống nhặt lên, thì ra là hạt châu tròn trặn Long Châu. Mấy buổi nay Hắn gặp toàn đại biến, đã quên bẵng vật này.
Nghĩ đến đây, lòng hắn chợt trào nỗi cay đắng, chính viên châu này là chìa khóa đưa hắn tới nơi đây.
Thái giơ tay, soi hạt châu lên giữa không trung, dưới ánh trăng rờ rỡ sáng trong, chợt thấy màu sắc hạt châu bợt đi một chút, thành ra màu tím nhạt, nửa như trong suốt.
Thái ngắm mãi, đây là vật duy nhất mà cha mẹ nuôi để lại cho hắn, kỷ niệm duy nhất của quê hương.
'' Có lẽ tới nơi này cũng không phải là chuyện không tốt.''
Hắn mỉm cười một mình, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên cao, rồi quay gót bước vào phòng đi ngủ lại.
Long Thần Quyết
Tác Giả : Hắc Diệm Ma Quân
Nguồn : 4vn.eu
Chương 4 : Thông Thiên Phong
Sáng sớm, một trường mưa gió rốt cục đã lắng xuống.
Nước đọng trên cây trong vắt long lanh, từ rìa lá lặng lẽ rỏ giọt, vừa rơi xuống, lại theo gió văng vào không trung kéo thành một vệt đẹp mong manh rơi xuống mặt Thái.
''Quả là đẹp!''
Ngay sáng nay Thái đã yêu cầu Điền Bất Dịch đưa hắn đi gặp Đạo Huyền Chân Nhân, đằng nào thì cũng phải đối mặt phải không.
Sau một phen độn quang chóng mặt hắn bị bỏ lại tại đây.
''Haizzz! Ai nói bay lượn là tốt, chóng hết cả mặt.''
Mặc dù kì kèo nhưng hắn rất ưa thích cảm giác tự do này, bỏ ra long châu nắm chặt nó chưa bao giờ hắn lại mong muốn sức mạnh như bây giờ. Và hắn cũng tin tưởng hắn có khả năng làm được điều đó.
Đang thất thần suy nghĩ chợt nghe từ hành lang sau lưng vọng tới một giọng lạ: "A! Xin hỏi huynh đài là Thái huynh đệ phải không?"
Quay lại nhìn, thấy đứng đó một đạo sỹ trẻ trung, vận bộ đạo bào lam sắc, trông rất có khí khái anh hùng. Y rảo bước đi lại, nói: "Vừa lúc mấy vị sư tôn cũng đang muốn gặp huynh, hỏi han huynh mấy việc. Bây giờ huynh theo ta lại đây!"
"Vâng, xin đại ca dẫn đường!"
Cảnh đẹp Thông Thiên Phong, ta đã đến rồi đây.
Đạo sỹ trẻ đó liếc nhìn Thái, gật gật đầu, đáp: "Đệ theo ta lại đây."
Theo đạo sỹ, đi ra khỏi đình viện, trước mắt hiện ra một dãy hành lang uốn khúc hình vành khuyên rất dài rất to, tay vịn cứ cách hai trượng lại có một trụ màu đỏ. Giữa mỗi cặp trụ đều có một cái cửa tò vò.
Họ men theo hành lang uốn khúc tiến về phía trước, đi qua từng trụ và từng cửa tò vò, mới nhận ra, trong mỗi cửa tò vò đều có một đình viện nhỏ y như chỗ ban nãy, xem ra đây là nơi ở của các đệ tử Thanh Vân Môn.
Đừng nói gì khác, cứ nhìn quy mô này, số đình viện nhỏ chắc không dưới một trăm, có thể thấy đệ tử Thanh Vân Môn rất đông.
Đi được một lúc, mới trông thấy đoạn cuối của hành lang, đó là một bức tường trắng cao chất ngất, phía dưới trổ một cái cửa lớn, hai cánh gỗ đại thụ dầy dặn, cao đến hai trượng, hầu như phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hết, cũng không biết lúc đầu làm sao mà tìm thấy thứ gỗ to đến nhường này.
Đạo sỹ trẻ tuổi nhìn mà như không thấy gì hết, có vẻ hàng ngày ra ra vào vào, nhìn mãi thấy nhàm rồi, trên mặt không một chút cảm xúc còn Thái mải mê nhìn ngắm xung quanh chợt bị bỏ lại sau lưng một đoạn, hắnvội vàng rảo theo.
Vừa mới đạp chân lên bậc cửa cánh lớn này, Thái nín thở, không thể tin vào tất thảy những gì đang nhìn thấy
Đây, dường như chính là tiên cảnh trong truyền thuyết.
Một khoảng sân rộng lớn mênh mang, bề mặt lát toàn bằng đá Hán bạch ngọc toả sáng lóng lánh, trải ra trước mắt vụt khiến người ta cảm thấy mình sao mà nhỏ bé. Đằng xa nhiều đám mây trắng, nom mịn màng nhẹ nhõm, cứ bồng bềnh quanh bước chân.
Chính giữa sân, cách vài chục trượng lại đặt một cự đỉnh bằng đồng, chia làm ba hàng, mỗi hàng ba cái, tổng cộng chín đỉnh, sắp xếp rất ngay ngắn. Trong đỉnh phiêu phất thoảng lên làn khói, hương thanh nhẹ mà không tiêu tán.
"Đi lại đây nào."
Dường như thấu hiểu tâm tư của Thái, vị đạo sỹ trẻ trung khuôn mặt lộ nét cười, cứ để hắn ngắm nghía một thôi một hồi, mới lên tiếng gọi, rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Đây là Vân Hải trong Thanh Vân Lục Cảnh, đầu đằng kia còn đẹp hơn nữa!" Đạo sỹ trẻ vừa đi vừa nói.
Thái không nén được hỏi: "Đằng kia là gì vậy huynh đài?"
Đạo sỹ trẻ vung tay chỉ, miệng đáp: "Hồng Kiều".
Hắn phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tít tắp phía trước, nơi cuối khoảng sân, sau làn mây lảng bảng như sương, tựa hồ có vật gì đó lấp la lấp lánh.
Bọn họ cất bước mau hơn, đi về phía ấy. Dần dần nghe tiếng nước chảy vọng tới, trong đó lẫn vào một thứ quái thanh y như tiếng sấm động, chẳng biết phát ra từ đâu.
Đi càng lúc càng lại gần, vân khí tựa như tiên nữ ôn nhu, nhẹ nhàng lượn quanh mình chúng, từ từ giãn tấm mạng che mờ ảo, để lộ ra cảnh sắc thanh thao.
Phía cuối sân, là một dãy thạch kiều không mố không trụ, vồng ngang qua trời, một đầu tựa trên sân, đầu kia vươn chếch lên, ngập chìm trong mây trắng, tựa như kiều long dược thiên, khí thế cô ngạo. Tiếng nước chảy tí tách vọng tới, dưới ánh dương quang, cả dãy thạch kiều tán phát một thứ màu bảy sắc, như cầu vồng từ trời chảy xuống nhân gian, cẩm tú rực rỡ, diễm lệ vô song.
Thái cứ ngẩn ra nhìn.
Đạo sỹ trẻ cười cười, bảo: "Theo ta lại đây nào!" Nói rồi đi trước, bước lên thạch kiều.
Đặt chân lên thạch kiều, Hắn mới phát giác ra, hai bên cầu có làn nước chảy mãi xuống, trong leo lẻo, nhưng ở giữa không thấm một giọt nước nào. Ánh nắng xuyên qua lớp màu bảy sắc chiếu rọi lên cầu, tán xạ làn nước, tạo thành cầu vồng lóng lánh.
Vị đạo sỹ thấy bộ dạng say sưa mê mẩn của hắn, bèn bảo: "Huynh đệ cẩn thận đấy, dưới cái cầu này là vực sâu không đáy, vô ý mà rơi xuống đó, thì chết không có chỗ chôn đâu."
Thái giật thót, vội vàng trấn định lại tinh thần, đi đứng cẩn thận.
Hồng Kiều này thật cao quá dài quá, hai người đi trên ấy, chỉ thấy bên trái, bên phải mây trắng lờn vờn chìm xuống gót chân, hình như càng đi càng cao lên. Âm thanh cổ quái đằng trước vẫn không ngừng vọng tới. Lại đi thêm một hồi, mây trắng mỏng dần, vậy là đã ra khỏi Vân Hải, trước mắt vụt sáng loá, chỉ thấy bầu trời mênh mông trong trẻo, xanh đến thấu suốt, bốn bề quang đãng, rộng đến không biết đâu là cùng; phía dưới là Vân Hải mịt mù, bồng bềnh chìm nổi, phóng mắt ra xa, tâm hồn bỗng chốc như rộng mở.
Ở đằng trước kia, chính là đỉnh ngọn Thông Thiên Phong, nơi đặt Ngọc Thanh Điện, chính điện của Thanh Vân quán chủ. Như viên ngọc trên non xanh, mái điện sừng sững, Ngọc Thanh Điện toạ lạc trên đỉnh núi, vân khí bao bọc, thi thoảng vài cánh hạc kêu hiu hắt bay qua, lượn vòng tròn trên không, như tiên gia linh cảnh, khiến người ta thốt sinh lòng kính ngưỡng.
Lúc ấy Hồng Kiều không vươn cao lên nữa, nó vẽ thành một hình khum khum giữa trời, ngả xuống bên đầm nước màu bích lục trước điện. Cùng lúc ấy, từ trong Ngọc Thanh Điện âm âm vọng tới tiếng ca quyết của đạo gia, đầy khí thế thần tiên. Thứ quái thanh kia, cũng càng lúc càng lồng lộng.
Hai người đi hết Hồng Kiều, đến bên đầm nước, một con đường đá rộng rãi dẫn từ đầm nước lên thẳng đại môn Ngọc Thanh Điện. Nước trong đầm màu bích lục, thanh tĩnh như gương, bóng người bóng núi soi trong ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.
Họ bước lên con đường đá, toan theo hướng đại môn bước tới, chợt nghe từ sâu dưới đầm một tiếng gầm rống, vang như sấm nổ, chính là thứ quái thanh nghe thấy từ lúc trước. Phóng mắt nhìn lại, từ giữa đầm thình lình nổi lên một xoáy nước cực lớn, giây lát sau, chỉ thấy sóng nước cuộn trào, rồi một thân ảnh khổng lồ thoát ra, hoa nước bắn lên đầy trời vỗ hết cả vào mặt. Vị đạo sỹ trẻ trung kia dường như đã sớm có phòng bị, tay trái khẽ vẫy, thân hình chớp lên, tránh vụt về đằng sau chừng hơn hai trượng rồi dừng lại, Thái ngay lập tức cảm giác thấy nguy hiểm thân ảnh hắn cũng ngay lập tức theo sau đạo sỹ mới tránh được kết cục bị xối nước.
Hắn ngây người ra nhìn cái vật thù lù vừa mới xuất hiện trước mặt, nó cao đến năm trượng, đầu rồng mình sư tử, toàn thân phủ đầy vảy và mai, mắt to mồm lớn, hai cái răng nanh sắc nhọn lấp lánh sáng dưới ánh dương quang, mặt mày hung ác, trông mà phát sợ. Con quái thú ấy lắc lắc mình, hu la la lại một trận hoa nước nữa bắn ào ra, sau đấy tuồng như phát hiện được điều gì, nó liền duỗi cái đầu ù lại chỗ bậc thềm.
Thái thấy cái đầu con quái vật ấy còn lớn hơn cả hai người bọn nó cộng lại nhiều, dưới ánh mặt trời, răng xỉ sắc nhọn trông rõ mồn một, thấy nó đi lại càng lúc càng gần.
Lúc ấy, đạo sỹ trẻ trung kia đặt đơn chưởng lên trước ngực, cung cung kính kính nói: "Linh tôn, huynh đệ này là do chư vị sư tôn có ý triệu kiến."
Con quái thú ấy trợn mắt nhìn y, "hừ" một tiếng, vắt mũi một cái, đôi con ngươi trong cặp mắt to cồ cộ đảo đảo, y như người đang động não suy nghĩ. Sau rồi nó chẳng lý gì đến hai người nữa, lúc lắc đi sang một bên, tới chỗ khô ráo cạnh đầm nước nằm phục xuống, ngáp dài, uể oải ngả đầu ra sưởi nắng, rồi ngủ thiếp đi.
Vị đạo sỹ trẻ đã làm hiệu bảo tiếp tục đi, rồi nói: "Linh tôn là dị thú thượng cổ do Thanh Diệp tổ sư của phái ta thu phục được từ ngàn năm trước, tên gọi là "Thuỷ Kỳ Lân". Năm ấy Thanh Diệp tổ sư quang đại Thanh Vân, hàng yêu trừ ma, nó cũng đã từng xuất đại lực đấy. Bây giờ thì là linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn chúng ta, trân trọng nó mà gọi là linh tôn."
''Hừ cũng chỉ là một con pét mà thôi Linh tôn cái gì chứ!'' Hắn thầm nghĩ
Nói đoạn, đạo sỹ lại hướng về phía Thuỷ Kỳ Lân hành lễ.
Thủy Kỳ Lân chẳng hề ngoái đầu lại, cũng chẳng nhúc nhích, chỉ có tiếng ngáy vang lên ầm ầm, chắc là nó cũng chẳng nhìn thấy.
Đạo sỹ hành lễ xong, lại tiếp tục đi về phía trước. Đi qua đường đá cao cao, xa xa đã nom thấy tấm trương bài kim sắc, trên đề ba chữ Ngọc Thanh Điện, đến trước đại điện hùng vĩ, chỉ thấy cánh cửa mở rộng, bên trong ngập tràn ánh sáng, khí độ trang nghiêm, phụng thờ thần vị của Tam Thanh là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.
Phía trước thần vị, trên đại điện, có mấy chục người đang đứng, có kẻ tu hành có người phàm tục, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Phía trước đám người ấy, đặt chừng bảy cỗ đại kỷ, bên trái bên phải mỗi bên ba cái, chính giữa, nơi đầu hai dãy đặt một cái, trên đó có bảy người ngồi sẵn.
Thái biết đó là Chưởng môn Đạo Huyền cùng sáu phong chủ khác của Thanh Vân môn.