Điều hãnh diện nhất của Vân Phi không hẳn bởi Vân Phi có người yêu trước các chị mà vì Vân Phi đã có một cuộc sống yên ả bình thường nhất. Đó mới chính là điều Vân Phi bằng lòng và thoải mái với cuộc sống ồn ào của gia đình. không phá phách điên cuồng như Thủy, không cao vọng như Quỳnh, không ồn ào thái quá như Thảo.
Với Vân Phi, lúc nào, phút nào, thời gian nào Vân Phi vẫn sống bình dị như nhau. Mức sống thật chừng mực, thật đều đặn. Đều đặn như buổi sáng đến trường học, buổi chiều ở nhà quanh quẩn trong phòng may vá hay đọc sách, như những chiều cuối tuần dạo phố với người yêu, thế thôi. Vân Phi chưa thấy mơ ước một điều gì khác ngoài những điều Vân Phi đã có.
Với Mẹ, Vân Phi còn là một cô gái ngoan được Mẹ yêu chìu nhất giữa bầy con gái ồn ào phá phách của Mẹ.Năm nay, Vân Phi mười tám tuổi, người yêu của Vân Phi hai mươi bốn tuổi. Hoàng bằng tuổi Thảo - chị đầu đàn của bầy con gái. Trên Thảo, anh Sơn, hiện đang đóng quân ở tỉnh lẻ xa xôi. Thỉnh thoảng Sơn về phép cũng phải kinh ngạc thảng thốt nhìn lũ em gái lớn nhanh như thổi. Mới ngày nào Vân Phi còn nhỏ nhít, lê la chơi bày hàng với trẻ con hàng xóm mà bỗng chốc lớn hẳn ra. Em đã biết sửa soạn điểm trang, đã có người yêu cho những ngày nghỉ cuối tuần hạnh phúc rồi. Mau thật, lẹ thật. Như một chớp mắt dài, bầy con gái lớn vượt nhau từng chặng ngắn. Hẳn Bố Mẹ vừa vui mừng, vừa lo âu nhìn đàn con một ngày một lớn. Trong bữa ăn Bố Mẹ thường nhìn sâu trong mắt các con tìm tương lai từng đứa ẩn hiện đâu đó. Thảo ồn ào sẽ vất vả lao đao. Quỳnh có đôi mắt thật buồn; có khuôn mặt lúc nào cũng như chìm vào suy tư - chắc về sau tình duyên không êm xuôi, sung sướng được. Thuỷ phá phách sống không biết đến ngày mai, biết đâu số lại sướng. Lúc nào trông Thuỷ cũng hồn nhiên vui nhộn, hầu như Thủy không biết buồn bao giờ. Vân Phi thì dịu dàng trầm lặng. chắc cuộc sống êm ả nhất nhà.
Đó là những điều tiên đóan của Bố Mẹ dành cho bầy con gái. Còn anh Sơn, mỗi lần về lại kéo Vân Phi ra một góc nhà, hỏi dò:
- Ở nhà có tin gì lạ chưa?
Vân Phi tròn mắt nhìn anh:
- Chưa ạ.
Sơn nhăn mặt:
- Sao lại chưa nhỉ ?
- Anh muốn hỏi đến chuyện gì?
- Thế không có đưá nào đến "rước" đứa nào trong nhà này đi hết hả ?
Vân Phi dậm chân kêu lên:
- Anh Sơn nói gì đâu không thôi.
Sơn nheo mắt:
- Gì đâu là sao? Nhìn mấy cô càng ngày càng lớn tôi phát chóng mặt, phát lo lắng dùm. Tại sao không ai nghĩ đến điều đó nhỉ ?
- Ghê! Anh Sơn làm như tụi em... ế cả lũ rồi không bằng.
Sơn đổi giọng dỗ dành:
- Đứa nào chịu khó lấy chồng sớm anh thưởng.
Vân Phi hỏi:
- Thưởng gì ?
- Tùy thích.
Và buổi tối Vân Phi họp các chị lại rỉ tai câu hỏi của anh Sơn. Cả bốn đứa con gái cùng la lên thật lớn để chọc... tức:
- - Chúng em nhất quyết ở nhà "ăn bám" Bố Mẹ hoài hoài cho anh Sơn hết... lấy vợ.
Cũng tại vì Bố Mẹ thường dục Sơn lấy vợ sớm sớm cho bà cụ có cháu bồng. Mỗi lần nghe nhắc lấy vợ Sơn lại nghĩ đến đám em gái ồn ào đông đúc ở nhà, Sơn thấy sợ nên anh thường nói với Bố Mẹ, nửa đùa, nửa thật:
- Chừng nào tụi con gái nhà mình lấy chồng bớt đi một hai đứa, lúc đó con mới lấy vợ.
Vì thế mà bọn con gái thường hay chọc Sơn, phá Sơn không ngớt, nhởn nhơ trước mặt anh để chọc tức đủ điều. Sơn cằn nhằn đám em luôn miệng, nhưng không phải vì thế mà Sơn ghét các em. Chính đám con gái cũng cảm thấy như thế.
Ở đơn vị Sơn có nhiều bạn nhất. Sơn nghĩ có lẽ tại Sơn có nhiều em gái nên mới "đắt" bạn như thế. Nếu Sơn không có cô em gái nào hẳn bạn bè xa anh hết. Cũng bởi Sơn ít nói, ít thích ồn ào đùa phá. Tính Sơn khác hẳn với các cô em. Sự ồn ào của bầy em gái đôi lúc khiến Sơn điên đầu, nhức óc, khiến Sơn "sợ" con gái một phần cũng chỉ vì nhìn các cô em.
Thảo nhắc đến anh Sơn thường nhăn mặt:
- Tao mà có người yêu cỡ ông Sơn thà... ở vậy cho sướng thân.
Thủy trêu chị:
- Thế người yêu cỡ ông.... cận chắc chịu liền ?
Thảo mắng Thủy:
- Đừng có vô duyên, mi mà nhắc đến thằng cha cận đó lần nữa ta bẻ cổ mi nghe chưa?
Thủy bụm miệng cười khúc khích, bắt chước giọng Hùng Cường, con nhỏ nhún nhẩy "Một trăm phần trăm em ơi chiều nay lại cắm trại rồi, xin em một buổi đi dạo Bô Na đi em...".
Quỳnh ngồi đọc truyện trên bàn, cau mặt ngó Thủy:
- Im mồm dùm tao chút, Thủy.
Thảo cười bảo Quỳnh:
- Nhìn con Thủy y như khỉ mắc kinh phong.
Thủy le lưỡi trêu Quỳnh:
- "Bà già cô đơn" lên là phải im ngaỵ
Quỳnh nhún vai ngồi yên lặng giữa tiếng cười nói của mọi người, tiếp tục xem sách một cách thản nhiên. Vân Phi nhìn Quỳnh - chiều cuối tuần thật đẹp thế này mà Qùynh vẫn bình thản ngồi ôm quyển sách được thì kể cũng lạ. Chị Thảo và Thủy đang ríu rít rủ nhau đi phố may sắm vì hôm nay đầu tháng, Thảo mới lãnh lương, có lẽ. Vân Phi cũng có hẹn với Hoàng. chỉ riêng Qùynh không bận rộn gì cả. Chờ Thảo và Thủy đi khỏi, Vân Phi đến bên Qùynh nhỏ nhẹ:
- Chị không đi chơi hả, chị Quỳnh?
Qùynh lắc đầu, vẫn không rời quyển sách. Vân Phi nói:
- Chiều nay chị Qùynh đi chơi với tụi em nghe.
Quỳnh chớp mắt nhìn Vân Phi cười hỏi đùa:
- Đi đâu?
- Xi nê, nghe nhạc gì đó tùy chị thích.
- Có tôi chen vô không làm mất tự do của cô cậu chứ ?
Vân Phi cười nhẹ, đôi má ửng hồng:
- Có gì đâu, tụi em gặp nhau hằng ngày. Chị đi chơi chung càng vui chứ sao. Hoàng cũng muốn mời chị đi chơi chung hoài mà chưa có dịp đó thôi.
Qùynh gật đầu tủm tỉm. vân Phi ngồi xuống bên chị hỏi dồn:
- Ai thế Quỳnh, cho em biết tên đỉ.
Quỳnh trợn mắt làm điệu:
- Quen lắm, Phi biết rồi mà.
- Ai đâu?
- Khanh đó.
Vân Phi xịu mặt:
- Chị thì lúc nào cũng Khanh, Khanh. Cứ làm như chị khanh là "bồ ruột" không bằng ấy thôi. Coi chừng có ngày chồng con Khanh đến nhà mình "ăn vạ" à.
Quỳnh cười:
- Còn lâu, đến đây ăn vạ ta xúi con Khanh ly dị ngay tức khắc.
Vân Phi kêu lên:
- Trời ơi! Quỳnh "loạn" quá đi mất. Có ai lại bỏ chồng theo chị bao giờ không?
Qùynh xua tay:
- Thôi, dậy sửa soạn đi đâu thì đi đi, để cho tao yên tĩnh vài phút. Sống ở nhà này đôi khi muốn điên. Tao sắp điên rồi Vân Phi ạ!
Vân Phi nhè nhẹ đứng dậy không nói thêm với Quỳnh một lời nào nữa. Năn nỉ cũng vô ích. Trong bốn chị em, phải nói Vân Phi thương Qùynh nhất. Nét lạnh lùng của Quỳnh cho Vân Phi cảm tưởng Quỳnh đang cô đơn ghê lắm. Quỳnh đang bị những dằn vặt quá đáng vậy. Không ai đủ tài tìm hiểu Quỳnh. Con người Quỳnh là cả một "bí mật" bao trùm. Và, Vân Phi muốn tìm hiểu cho bằng được, muốn tìm cách an ủi, chia xẻ với Quỳnh hết mọi thứ. Vân Phi nghĩ thế và dọ ước thế. Chị em người ta thường hay tâm sự với nhau đủ điều. Vậy mà với Vân Phi và Quỳnh, chưa đứa nào tâm sự với đứa nào cả. Khi thấy Vân Phi đi chơi với bồ về, Thủy thường đùa:
- A! con người hạnh phúc. Hôm nay đi chơi có thêm mục gì hấp dẫn không kể cho em nghe với.
Thảo lên giọng kẻ cả, trầm giọng:
- Nó thì chỉ có mỗi mục xinê, ăn kem, dạo phố xông là về. Hết chuyện!
Vân Phi chỉ cười hiền hòa không phản đối hay giận bất cứ một lời trêu chọc nào của Thảo hoặc của Thủy cả. Khi vui, Vân Phi cũng ríu rít nói cho Thủy nghe một vài điều ngộ nghĩnh hoặc trêu lại chị Thảo với anh chàng kính cận một vài câu dí dỏm dể phá nhau cho ồn ào nhà cửa. Cho Quỳnh nhăn mặt trong một góc bàn phản đối một cách âm thầm chán nản. Quỳnh cứ tự tạo cho Quỳnh một thế giới riêng biệt xa cách hẳn mọi người. Thủy không ưa Qùynh bằng Thảo, có lẽ tại Quỳnh ít đùa phá thân mật với nó như Thảo.
Vân Phi đến đứng trước mặt Quỳnh với robe tươi trẻ, với đôi má phớt hồng cùng nụ cười duyên dáng dễ thương. Vân Phi nói với chị:
- Ngày nghỉ chị cũng nên đi phố cho vui, chị Quỳnh. Ở nhà ôm hoài quyển truyện chán chết được.
- Tao lớn rồi chứ còn nhỏ nhít gì nữa mà mắng với la. Vả lại, biết tao đi làm Ba Mẹ còn mừng nữa chứ la gì.
Vân Phi cúi đầu, nói nhỏ;
- Chị nói thế chứ Ba Mẹ đâu có muốn cho chị đi làm sớm. Dù gì cũng phải học cho tốt năm naỵ
Quỳnh chớp mắt:
- Dù muốn, dù không tao vẫn nhất định đi làm, học hết vô rồi.
Và đổi giọng pha trò, Qùynh nói:
- Yên trí, lãnh lương tháng đầu tao may quần áo hết cho mi mặc "ké" để đi bát phố với ngườì yêu. Chịu chứ ?
Vân Phi cũng cười, đùa lại chị:
- Thôi, em chả dám, để Quỳnh mặc đi với bồ là hơn.
- Tao chỉ có bồ Khanh thôi à.
Vân Phi đi những bước chân reo vui xuống cầu thang, thấy thương câu nói của chị Qùynh. Khanh quả diễm phước hơn những người con trai mà dưới đôi mắt bình dị của Vân Phi thì có dư điều kiện để làm người yêu hay chồng chị Quỳnh được. Vân Phi không hiểu sao hai người có thể thương nhau như ruột thịt, "mê" nhau như tình nhân như thế. Mẹ thường mắng Quỳnh:
- Con bé này chỉ thấy nó cặp kè, rủ rê con Khanh đi chơi thôi, thế nào cũng có ngày thằng chồng nó đến "mắng vốn" Bố Mẹ đấy, con ạ.
Quỳnh cười với mẹ:
- Khanh nó hay cãi nhau với chồng, nó bảo chỉ ở gần con là nó thấy bình yên nhất.
Mẹ cau mặt:
- Chỉ nói nhảm.
Thảo thắc mắc hỏi Quỳnh:
- Ủa, tao thấy tụi nó yêu nhau lắm mà, Quỳnh?
Thủy chen vào:
- Yêu nhau gì mà cãi nhau suốt ngày. Lần nào bà Khanh đến nhà đôi mắt cũng đỏ hoẹ yêu nhau kiểu đó thôi em xin... chào thua.
Qùynh cau có bênh bạn:
- Đồ ngu, cãi nhau mà vẫn yêu nhau có sao? Càng yêu lắm càng cắn nhau đau, biết chưa?
Thảo hất hàm, nheo mắt hỏi Vân Phi:
- Ê! Vân Phi, phải vậy không?
Vân Phi đỏ hồng đôi má, cuống quít trông ánh mắt ranh mãnh của mọi người đang nhìn mình. Thủy được dịp trêu Vân Phi:
- Ừ! Chị Phi với anh Hoàng chắc "cắn" nhau suốt ngày mất.
Vân Phi ré lên:
- Nói nhảm vừa vừa chứ Thủy.
Thủy trợn mắt vênh váo:
- Trời ơi, người ta hỏi thật tình, chị không có thì thôi việc gì phải la làng lên thế.
Thảo hưởng ứng những lần Thủy trêu Phi. Chỉ đến khi Qùynh phải cau mặt mắng Thuỷ mới chịu im.
- Thủy, ăn nói như thế đó ?
Hoặc:
- Thủy, đùa vậy đủ rồi.
Thủy sợ Quỳnh hơn sợ Thảo mặc dù Thảo là chị đầu của đám con gái. Thủy có thể cười dỡn đến độ hỗn hào với Thảo được. nhưng với Quỳnh, chỉ khi nào vui lắm Thủy mới dám đùa quá trớn hoặc khi nào tức lắm Thủy mới dám cãi lại vài câu rồi thôi. Vân Phi thì chưa bao giờ, vả lại, Vân Phi lúc nào cũng ngoan hiền nhỏ nhẹ, lúc nào cũng thu mình trong tầm mắt mọi người thì đâu còn điều gì để nói đến nữa. Vân Phi cũng đùa đó, cũng phá đó, cũng lém lỉnh ồn ào đó, nhưng Vân Phi không làm ai bực mình, vẫn không gây khó chịu quá đáng cho các chị, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn với ba mẹ, vẫn bình thản và bằng lòng với cuộc sống mình đang có. Quỳnh thì không thích cuộc sống của Vân Phi nhưng đôi lúc cũng phải nhận là Phi sung sướng và hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc thật bình thường, không ồn ào, không vất vả, không cao quá tầm tay với. Như buổi chiều cuối tuần đẹp thế này, Vân Phi cũng đang hòa mình vào niềm vui với mọi người, với một tên con trai, với những đan tay không rời, không dứt. Như thế là hạnh phúc -- như thế là tình yêu. Với Quỳnh, tình yêu phải là cái gì thật cao, thật khó kiếm. Người đàn ông Quỳnh yêu phải khác biệt mọi người, phải vượt lên tầm mắt Quỳnh. Như thế là Quỳnh đòi hỏi quá đáng. Quỳnh biết mà vẫn thấy không dứt được những ý nghĩ ấy. Ngươì đàn ông Quỳnh yêu ở đâu đó -- xa vời quá sức ! Mông mênh quá sức!
Căn gác bây giờ yên lặng hoàn toàn, nhưng sự bừa bãi thì không bao giờ biến được. Trên giường Thảo, hai, ba chiếc áo thay dở dang quăng bừa bãi -- Tủ quần áo mở tung ra, đầy màu sắc nhức mắt -- Chức tích của Thủy. Bàn học Vân Phi, son, phấn, nước hoa, gương, lược chất đầy ngút mắt. Những hình ảnh này khiến Quỳnh nhớ đến một mẩu chuyện nhỏ với Vĩnh Thưởng. Cũng vào một ngày đẹp trời--- buổi chiều của đám con gái. Thưởng đến thăm Quỳnh đột ngột khi Quỳnh đang nằm đọc sách giữa chăn nệm bừa bãi của bọn con gái để lại: Thảo, Thủy, Vân Phi.Thưởng đến làm Quỳnh bối rối không ít. Mời Thưởng ngồi vào cái ghế độc nhất trên bàn học, Quỳnh gom thật nhanh mớ quần áo vào một góc. Vĩnh Thưởng nhìn Quỳnh cười tủm tỉm-- Nụ cười như soi thấu ý nghĩ và hoàn cảnh của Quỳnh lúc ấy.
Qùynh nói gượng gạo:
- Hôm nay Thưởng không đi chơi đâu sao mà lại đến Quỳnh ?
- Đến Quỳnh là đi chơi rồi còn gì.
Quỳnh lắc đầu:
- Quỳnh khác.
- Sao lại khác ?
- Những ai đến với Quỳnh chiều chủ nhật đều là những người hết mục... đi chơi.
Thưởng cười nhẹ:
- Quỳnh nói thế chứ. Được đến thăm Quỳnh là một điều vui cho Thưởng rồi. Đâu dám đòi hỏi.
Quỳnh cười rộn ràng trong ánh mắt non dại của tên con trai mới lớn. Làm sao mà đòi hỏi được nhỉ ? Chưa có một tên con trai nào dám đòi hỏi Quỳnh một điều gì hết. Tại sao? Quỳnh không hiểu nổi điều đó. Có lẽ sự lạnh lùng của Quỳnh làm cho mọi người không dám đến gần thì phải. Đó cũng là một điều hay, Quỳnh cần được bình yên hơn là bị quấy rối bởi những khuôn mặt con trai Quỳnh ghét.
Mãi đến khi Vĩnh Thưởng ra về, Quỳnh mới nhận thấy giọng nói của Thưởng có âm thanh là lạ, ngập ngừng. hình như có một chuyện gì đó làm Thưởng xúc động không nói được. Lúc đưa Thưởng xuống cầu thang, Thưởng nói nhỏ, thật nhỏ:
- Quỳnh, có quyển sách Thưởng để trên bàn Quỳnh.
Quỳnh hỏi:
- Thưởng để quên sao?
- Không, Thuởng... gởi Quỳnh.
Quỳnh trở lên bàn học, quyển sách có ghép một bức thư tình. Quỳnh nghĩ, không biết mình đã nhận được bao nhiêu bức thư tỏ tình vụng dại của những tên con trai cùng trường, cùng lớp rồi nhỉ ?Mở bức thư của Vĩnh Thưởng, viết: ".... Quỳnh không bao giờ ngờ nổi Quỳnh đã thật đẹp, thật quyến rũ trông buổi chiều tôi đến thăm Quỳnh đột ngột thế này đâu, Quỳnh nhỉ ? Ngày mai tôi bỏ thành phố này mà vẫn không dám mở lời từ giã Quỳnh. Bởi sao Quỳnh biết không? Bởi... bởi tôi yêu Quỳnh. Tôi yêu Quỳnh lặng lẽ từ bao nhiên năm nay. Tôi hiểu, Quỳnh không bao giờ nghĩ đến điều đó vì nhiều lần nhìn trong ánh mắt Quỳnh, tôi biết rõ hơn ai hết. Người đàn ông trong mắt Quỳnh hẳn phải vượt lên tất cả, đâu có thể tầm thường như tôi -- như những tên con trai đã theo đuổi Quỳnh trong trường. Tôi đã theo dõi những tên con trai đeo đuổi Quỳnh và tôi thật đã không tìm thấy một tên nào xứng đáng với Quỳnh hết. Điều đó khiến tôi thoải mái lạ, Quỳnh ạ.Không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ đó nữa. Có lẽ tại Quỳnh trang nghiêm quá. Lẫn lộn giữa những ồn ào của bạn bè trong trường, Quỳnh mang nét trầm lặng xa vời, Quỳnh cao sang vượt bực. tôi đã thầm ích kỷ mà mông cho Quỳnh cứ như thế mãi. Quỳnh cứ kiêu kỳ cách biệt với mọi người để trong đôi mắt Quỳnh không có một hình bóng nào hết cả.
Tôi ích kỷ quá phải không Quỳnh. Mong Quỳnh tha thứ cho sự ích kỷ của tôi. Cầu chúc cho Quỳnh những ngày vui tiếp nối...
Vĩnh Thưởng"
Quỳnh vô tình để bức thư cho Thủy đọc được. con nhỏ thở dài trêu Quỳnh:
- Lại một "cây si" đáng thương hại.
Quỳnh hỏi:
- Sao lại đáng thương hại?
- Vì cây si đã "si" nhầm một bức tượng đẹp vô hồn.
Quỳnh cườì nhẹ -- bọn con gái nhà này cũng mù mịt về Quỳnh. không ai hiểu gì về Quỳnh cả. Quỳnh bỗng nghe buồn bâng khuâng...
Khanh đến vừa lúc Quỳnh tắm xong, những giọt nước mát khiến Quỳnh thoải mái và dễ chịu làm sao!
Khanh ngồi chờ Quỳnh trên những quần áo bừa bãi của căn phòng vắng.
Quỳnh cười với Khanh:
_Sao ngồi buồn thế ?
Khanh chớp chớp mắt:
_Nhìn bừa bãi của căn phòng mày, tao nhớ tao... con gái ghê! Ước gì được trở về nhà nằm dài trong phòng đọc truyện thì nhất.
Quỳnh lau tóc trêu Khanh:
_Yên phận rồi bồ ơi, tiếc cũng đã muộn. "Hắn" đâu?
_Đi chơi với bạn.
_Ghê vậy đó. Hôm nay "thả" chồng đi riêng à ?
Khanh nhăn mặt:
_Mày làm như tao "giữ" ông ấy không bằng vậy. Đi đâu thì đi chứ, ăn thua gì.
Quỳnh nheo mắt:
_Khanh... dại. Tao mà lấy chồng là giữ luôn, không cho đi chơi riêng một bước.
Khanh cười:
_Thì lấy chồng đi. Tao cầu mày lấy chồng để nếm mùi buồn khổ như tao.
Quỳnh lắc đầu:
_Rất tiếc, chưa có bồ thì làm sao có chồng.
_Tại mày "kén" quá.
Khanh trách Quỳnh, Quỳnh thở dài bâng khuâng:
_Tao đâu có kén. Vì chưa gặp đó thôi chứ kén gì. Ngươì yêu tao đâu cần phải có địa vị, miễn sao yêu nổi là mừng rồi.
Khanh nghĩ đến Hải cùng những ngày tháng còn là tình nhân. Quả thật, tình yêu đẹp quá sức, tưởng chừng có thể yêu nhau cả đời bằng những hẹn hò thú vị vậy. Nhưng rồi cũng tan biến mất. Bây giờ thì có nhau đời đời nhưng những cảm giác thuở tình nhân không còn nữa. Cuộc sống vợ chồng nhiều lúc xảy ra những đụng chạm thực tế không mấy đẹp làm Khanh nản. Khiến Khanh thèm trở lại thời con gái quay quắt. Nhớ những hẹn hò lén lút. Nhớ những lần nói dối Bố Mẹ đi chơi với người yêu. Những buổi sáng buổi chiều đùa phá như giặc với lũ em. khanh sống êm đềm suốt thời con gái cho đến ngày lấy chồng. Thời gian chỉ mới một năm mà Khanh tưởng chừng như lâu lắm vậy.
Quỳnh thường bảo Khanh:
_Sao mày "già" mau quá thế Khanh ơi.
Khanh cười nhẹ:
_Vì tao có chồng -- có chồng không già cũng phải già, Quỳnh ạ.
Quỳnh nhún vai, le lưỡi:
_Thôi, nghe mi nói ta "cóc thèm" lấy chồng nữa cho trẻ hoài, đẹp hoài. Cho con trai theo tao hàng đàn, hàng đống. cho mi nhìn tao mà buồn tủi khóc thầm đó Khanh.
Khanh dài giọng:
_Ừ! Tao cầu, tao mông mi sống như thế mãi để trở thành.. bà cô già khó tính xem có tên con trai nào theo mi nữa không cho biết.
Quỳnh đấm lên vai Khanh, la:
_A! Mi rủa tao ở già phải không con quỉ. Bạn bè chơi với nhau bấy nhiêu năm như thế đó hả ?
Khanh cười ròn:
_Ờ! Tại mi nói nghe "lối" quá, kén kỹ quá ta rủa cho bõ ghét. Ở đó cho mi xem. Mai mốt ta sanh xong ta vẫn mặc mini jupe đi dạo phố cho con trai chết ngất như thường.
Quỳnh nhảy cẫng lên, vỗ tay reo:
_Ủa, Khanh có bầu hả ?
_Ừ.
_Mấy tháng rồi?
_Chừng hai ba tháng gì đó.
Quỳnh sờ soạng lên bụng Khanh:
_Bụng mi nhỏ xíu à. Ừ, sanh lẹ lên cho tao làm... má nuôi.
Khanh đùa:
_Sanh xong tao cho mi luôn đó.
Quỳnh nhổm người lên, móc tay Khanh:
_Mi mà nói láo ta bẻ gẫy răng nghe chưa.
Khanh cười cười. Quỳnh rủ:
_Đi Khanh.
_Đi đâu?
_Đâu cũng được. Bát phố mừng ngày mi có... bầu.
Khanh đỏ mặt mắng đùa bạn:
_Con khỉ. Chồng tao không ăn mừng thì thôi. Cớ chi mi dành quyền một cách trắng trợn như thế chớ.
Quỳnh nhăn mặt nhún vai:
_Dẹp ông chồng qua một bên dùm đi, mi mà nhắc hoài ta bắt cóc mi về làm... vợ liền.
Khanh đấm Quỳnh túi bụi:
_Nhảm quá đi mất, đầu óc con nhỏ này không khá được. Ăn nói "loạn" quá thể.
Quỳnh chạy vụt vào trong màn gió cười khúc khích...
Vân Phi thay đồ xông trước nhất, chạy ào ào xuống bếp không nghe lời năn nỉ của Thủy. Thảo gắt om sòm:
_Con quỉ Quỳnh chỉ giỏi ở nhà phá hoại không à. Mới để bộ đồ ngắn ở đầu giường nó dấu đâu mất rồi đó.
Thủy mặc bộ đồ của Thảo súng sính bước ra. Thảo hét:
_Ê Thủy! Thì ra là mày. Trả quần áo cho tao không ?
Thủy nhăn mặt:
_Cho em mượn chút xíu.
_Quần aó mày đâu?
_Bà Quỳnh dấu mất.
Thảo chợt nhìn quanh. Thiếu sự có mặt của Quỳnh trong căn phòng.
Thảo báo động:
_Bà già cô đơn "biến" rồi.
Thủy cũng ngó quanh:
_Chuyện lạ, chị Quỳnh ơi, chị Quỳnh ơi!
_Chắc đi chơi với.... bồ rồi.
Thủy cười ròn. Vân Phi gọi hai người con gái:
_Chị Thảo, Thủy. Xuống Mẹ gọi nhanh lên.
Thảo châu mỏ nói vọng xuống:
_Chờ chút, tao tắm đã.
Vân Phi dọa:
_Mẹ đang mắng mấy người ở dưới này đó. Con gái gì đi chơi về còn la hét om sòm. Không sợ hàng xóm người ta kiện cho.
Thủy chạy xuống trước, con bé nhăn nhăn:
_Thôi chị Phi ơi cho em xin đi. Chị thì lúc nào cũng hiền, ngoan, dịu dàng có ai dám phân bì đâu mà nói thế không biết. Ở trong nhà này ngoài anh Hoàng ra, không ai... ngoan bằng chị.
Làm như không nghe lời Thủy, Vân Phi lui cui phụ mẹ dọn cơm lên bàn. Lúc Thảo xuống cả nhà đã ngồi vào bàn ăn. Thiếu Quỳnh, mấy đứa con gái nhao nhao lên:
_Mụ Quỳnh đi chơi với bồ quên lối về rồi.
_Nhỏ Quỳnh hôm nay đi chơi "kỹ" ghê.
Thảo đề nghị:
_Ăn cơm xong tao đi kiếm con Quỳnh, đứa nào đi theo không?
Thủy nheo mắt, biũ môi:
_Thôi đi đừng kiếm cớ bà Thảo ơi, tôi biết bà hẹn với anh chàng bốn mắt ở đầu ngõ kia kìa. Đi thì cứ đi, việc gì phải lấy cớ kiếm chị Quỳnh mà tội cho chị ấy.
Thảo trợn mắt, giơ đũa định khõ lên đầu Thủy, Thủy trốn sau lưng áo Mẹ hét ầm ĩ. Mẹ xua tay nhăn nhó:
_Thôi, thôi, chúng mày đi lấy chồng hết cho tao đỡ mệt. Ở nhà một bầy con gái thế này chỉ ăn hại, phá phách tao mà thôi, chỉ hàng xóm họ thì thầm là nhà vô phúc.
Thủy đã ngồi lại đàng hoàng, cãi:
_Đâu phải Mẹ.Nhà đông con gái là nhà có phúc chứ. Mẹ nhìn xem bốn đứa con gái mình mai mốt được bốn ông con rể rước đi. Mẹ chả tốn một đồng xu nào. Thử xem nếu Mẹ có bốn ông con trai, Mẹ "gả" vợ cho bốn ông một lần, tốn biết bao nhiêu Mẹ biết không ?
Mẹ lắc đầu như thể chán nản:
_Tao cho không bốn đứa thằng nào chịu cưới tao còn cám ơn nữa là đằng khác.
Thảo cười cười:
_Mẹ nói thế làm "mất giá" con gái Mẹ đi. Mẹ nhìn xem đứa nào cũng đẹp, cũng noble cả.
_Con gái Mẹ là nhất, Mẹ nhỉ ?
Thủy lém quá sức. Thảo nào Mẹ không cưng chìu Thủy được. Con gái út của Mẹ chứ sao. Vân Phi nghĩ đến sự vắng mặt của Qùynh bằng những ngạc nhiên ngấm ngầm. Có thể Quỳnh đi chơi, có thể Quỳnh đi kiếm việc làm, nhờ vả bạn bè ? Chả biết có nên nói với Mẹ ý định đi làm của chị Quỳnh không nhỉ ? Nghĩ đến ngày Quỳnh bỏ học đi làm, Vân Phi thấy thương Quỳnh ghê gớm. Quỳnh đã sớm ý thức được cuộc sống khó khăn của gia đình trong lúc mà Vân Phi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Vân Phi thấy mình sống thật ích kỷ. Sống chỉ biết nghĩ riêng mình. Hồi chiều, lúc ngồi trong ciné, Hoàng đã đề nghị cuối năm làm đám cưới. Vân Phi chưa có quyết định gì với đề nghị đó của Hoàng cả. Chiều nay trong bữa cơm, Vân Phi định hỏi ý kiến Mẹ để chờ Mẹ quyết định hộ sau đó Vân Phi sẽ nói với chị Quỳnh để Quỳnh giúp thêm ý kiến. Thế nhưng, sự vắng mặt của Quỳnh cùng những ồn ào của bầy con gái đã khiến Vân Phi nhìn xa hơn một chút, hiểu sâu hơn một chút nữa. Tuổi Vân Phi còn nhỏ, và Hoàng cũng còn trẻ. Vân Phi đậu xong hai phần Tú Tài, chờ chị Thảo lấy chồng, chờ Thủy lớn ra một chút nữa. Lúc ấy làm đám cưới cũng chả muộn....
Quỳnh về trông bữa ăn gần tàn. Những đứa con gái tranh nhau hỏi ríu rít:
_Quỳnh đi đâu về thế ?
_Quỳnh ở đâu thế ?
_Quỳnh đi chơi "kỹ" thế ?
Quỳnh chào Mẹ rồi đi thẳng lên lầu. Bọn con gái chia nhau dọn dẹp phòng ăn, chỉ một lóang là xong. Kể ra thì thiếu người làm cũng chả lấy gì là vất vả lắm. Rồi cũng quen đi. Chỉ mấy hôm đầu chị Sáu xin về quê thăm gia đình rồi ở luôn trên đó. Bọn con gái cũng cảm thấy lúng túng, vất vả một chút. Nào nấu ăn, nào giặt quần áo, nào dọn nhà, lau nhà. Quần nhau suốt cả ngày, cãi nhau chí choé mà vẫn không xong. Sau cùng Mẹ phải chia công việc: Thủy rửa chén buổi trưa, Vân Phi rửa chén buổi chiều, Quỳnh nấu cơm. Thảo vì bận đi làm ngày hai buổi nên tối về dọn dẹp nhà cửa. Quần áo ai người đó giặt. Như thế kể cũng tạm yên -- cũng tạm gọn. Ba nhìn con gái làm việc, ông gật gù ra vẻ bằng lòng ghê lắm:
_Từ nay ngân quĩ gia đình bớt được một khoản chi tiêu.
Ba nói thế, bọn con gái phản đối ngấm ngầm song Ba vẫn tỉnh bơ:
_Mướn người làm về chỉ tổ cho nó đua đòi theo đám con gái nhà mình. Nay mode này, mai mode nọ chứ ích gì. Thà để số tiền bỏ ra trả người làm mỗi tháng đó thêm vào tiền chợ hàng ngày cho chúng nó ăn ngon có hơn không.
Mẹ cười tươi như hoa khen Ba nói đúng quá. Thủy bấm Thảo:
_Gớm! Ba Mẹ già rồi còn "tình" ghê hợp nhau ghê, chị Thảo nhỉ ?
Thảo nheo mắt thắc mắc:
_Chả biết ngày xưa hồi mới yêu nhau Ba mẹ có bao giờ "mimi" nhau không nữa?
_Cái đó thì phải hỏi chị Phi ạ.
_Tại sao lại hỏi con Phi?
_Tại chị ấy kinh nghiệm trong tình yêu trước mình.
_Thế đố chị ngày xưa Bố Mẹ mình yêu nhau có "mimi" nhau không ?
Vân Phi đỏ mặt:
_Làm sao tao biết được.
_Còn chị với anh Hoàng thì sao?
Vân Phi lắc đầu:
_Nhảm, tao không biết.
Thuỷ cười ròn:
_Em biết.
_Biết gì ?
_Biết Vân Phi với anh Hoàng.... đó.
Thảo nheo mắt rủ Thủy:
_Lên lầu, Thủy?
Thủy nói:
_Ừ, chờ em.
Vân Phi rửa chén xong theo Thảo, Thủy lên lầu. Căn gác tối om không nhìn thấy đường. Thủy gọi ầm lên sau lưng Thảo:
_Chị Quỳnh ơi!
Không nghe Quỳnh trả lời, Thảo hét:
_Quỳnh ơi, Quỳnh biến đâu mất rồi.
Cũng không nghe Quỳnh lên tiếng. Vân Phi mò mò công tắc điện bật đèn lên. Thủy đi giữa hai chị caù nhàu:
_Mụ Quỳnh này ích kỷ ghê! Chắc ma dấu mụ ấy rồi.
Vân Phi thúc vào hông Thủy nhăn:
_Thủy nói nhảm.
Thủy ngúng nguẩy phản đối. Vân Phi nhìn quanh phòng không thấy Quỳnh. Giường chiếu, chăn nệm bừa bộn. Thảo nhào lên giiường nằm dài. Thủy leo lên nằm gối đầu trên bụng Thảo thoải mái. Vân Phi mở cửa ra balcon. Quỳnh ngồi ở đó câm lặng --- Xa vắng. Biết có người ra Quỳnh vẫn không quay lại. Vân Phi nghe thương chị rưng rưng.
Ngồi xuống bên Quỳnh, Quỳnh hỏi Phi:
_Làm gì mà mấy bà ấy la hét tao ầm ầm lên thế hở Phi?
Phi bảo:
_Mấy bà sợ ma.
_Bà Thảo lớn đầu mà y như con nít. Tối ngày cặp kè với con Thủy thấy chướng ghê. Tao chán con gái nhà mình quá đi, đông gì đông lạ !
Phi cười hiền lành:
_Coi vậy chứ nhà mình đâu có đông gì. Bạn em nhà nó còn có saú chị em gái sàn sàn nhau mới khổ chứ. Cãi nhau suốt ngày mà vẫn thân nhau kỳ lạ. Nó than ở nhà mỗi lần may quần áo phát thương ông bà Bô, cứ mỗi đứa một bộ cũng đủ chết.
Quỳnh nhìn bâng quơ xuống đường. Tối cuối tuần người đi cũng nhộn nhịp con ngõ nhỏ. Vân Phi hỏi chị:
_Quỳnh ăn cơm chưa?
_Rồi !
_Ở đâu? Nhà chị Khanh hả ?
_Ừ! Nhà con Khanh nấu bún bò Huế ngon tuyệt Phi ạ.Ăn bún bò nhớ Huế ghê gớm. Tao khoái đi làm có tiền ra Huế chơi. Thăm lại bạn bè cũ là vui nhất.
Vân Phi buồn buồn:
_Huế bây giờ tang thương như thành phố chết. Loạn lạc, thiên tai đủ thứ. Làm sao mà vui như ngày xưa nổi.
Quỳnh mơ màng:
_Chả biết bạn bè mình còn ai không nhỉ ?
Quỳnh hỏi bâng quơ mà chợt thấy rưng rưng buồn. Nhớ đến những ngày cùng bạn bè đùa phá ồn ào khu cư xá đông đúc. Nhớ những buổi chiều mưa bay bay khoác manteau vừa đi vừa ăn bắp rang ở con đường Lê Lợi có nhiều lá bàng phủ kín bước chân Quỳnh. Và nhớ nhất một đôi mắt con trai --- Đôi mắt tuyệt vời mà cho đến bây giờ Quỳnh vẫn không tìm nổi ở đám con trai ồn ào bao quanh Quỳnh. Kỷ niệm càng nhắc càng thấy thương nhớ, tiếc nuối nồng nàn. Nên, Quỳnh thường sống cho kỷ niệm, cho một tình yêu thơ dại ngày xưa đó thôi. Những đứa con gái sống trong căn nhà này lúc nào cũng cười nói phá phách được. Quỳnh mang cảm tưởng Quỳnh già trước tuổi. Già hơn cả Thảo. Chưa bao giơ Quỳnh nghe Thảo than buồn hay than già. Lúc nào với Thảo cũng vui, cũng trẻ hết. Nên Quỳnh sống cô đơn giữa những vui đùa không dứt khoát của đám chị em. Thủy đã đặt cho Quỳnh cái biệt hiệu "Bà già cô đơn", Vân Phi là "Con ngườì hạnh phúc" và chị
Thảo là "Khuôn mặt Mùa Xuân".
Thảo đúng là khuôn mặt mùa Xuân. Lúc nào trông Thảo cũng trẻ. Hai mươi bốn tuổi ,Thảo vẫn vui tươi lí lắc như mới mười tám hai mươi. Hôm nọ có ông bạn của Ba đòi làm mai cho Thảo một người em họ tên Trấn làm ở air Việt Nam. Anh chàng mang đôi kính cận thật dầy, người bệ vệ tốt tướng, dáng sang trọng, lớn hơn Thảo mười tuổi. Cả nhà đã xúm nhau vào khuyên Thảo ừ đại cho các em nhờ. Thủy bảo:
_Thảo chịu đại anh Trấn đi, cho em nhờ vả anh Trấn xin dùm một chân "Hôtesse de l'air".
Thảo trợn mắt quát Thủy:
_Tao rất buồn vì có con em chỉ nghĩ chuyện lợi dụng như mày, Thủy ạ!
Thảo chê Trấn, ghét Trấn. Ba Mẹ có vẻ tiếc cho Thảo. Ông Bà cụ khen Trấn đủ điều. Nào là: cậu ấy đứng đắn đàng hoàng, cậu ấy tốt, cậu ấy trông sang trọng. Thảo thường đùa với Quỳnh, Thủy, Phi:
_Anh chàng cận được điểm với Bố Mẹ quá, cái gì Bố Mẹ cũng đem cậu ấy ra khen hết.
Thủy cười:
_"Cậu ấy" có đôi kính cận hơi dầy mà.... đẹp.
Thảo cười theo:
_"Cậu ấy" cù lần một tí nhưng... dễ thương.
_"Cậu ấy", xấu một tí nhưng có cái xế.... láng.
Quỳnh nói. Cả bọn cười rú lên. Trấn có vẻ mết Thảo nặng mặc dù Trấn đến nhà năm lần thì Thảo mới ngồi tiếp một lần, còn bao nhiêu lần khác Bố Mẹ tiếp "cậu ấy" hết.
Chưa bao giờ Thảo nghĩ là mình già. Hai mươi bốn tuổi nếu biết sống vẫn thấy mình còn quá trẻ. Vân Phi vẫn bị Thảo chê là sống vội, bằng tí tuổi đã bị bồ bịch trói buộc. Vân Phi chỉ yên lặng không phản đối lời chỉ trích của chị song Quỳnh bênh vực cho Vân Phi khi Thảo đề cập đến chuyện tình yêu của nó:
_Mỗi người là một cuộc sống. Thảo không thể đem người này để ví vào người khác được. Vân Phi tuy còn nhỏ, nhưng không phải là quá nhỏ để không nên tìm tình yêu. Tuổi Vân Phi có bồ là vừa rồi.
Thảo nhún vai:
_Còn tuổi tao, chưa có Bồ chắc là... ế.
Quỳnh từ tốn:
_Thảo không ế. cuộc sống của Thảo khác với cuộc sống Vân Phi. Thảo trẻ -- Thảo đẹp -- Thảo có nhiều người theo đuổi nâng niu nên Thảo coi thường tình yêu. Thảo lại đi làm nữa nên Thảo rộng rãi hơn nó trong vấn đề giao thiệp. Làm sao so sánh nổi.
Thảo không cãi nổi Quỳnh. Cả nhà đều không cãi nổi Qùynh. Có lẽ thế. Thảo thường nói đùa với mấy ông bạn trai đến nhà chơi đòi giới thiệu Quỳnh:
_Con Bé "triết lý ông cụ non" lắm, liệu anh có cãi nổi nó không?
_Em tôi "kén" hơi kỹ. Anh chỉ nói chuyện với nó chừng hai ba lần là anh "ao" liền.
Bạn của Thảo phần đông đều có địa vị, lớn tuổi. Họ thích Quỳnh bởi Quỳnh có dáng thanh cao xa vắng. Ở quỳnh có sự lạnh lùng cố hữu. Không bồng bột ồn ào như những đứa con gái đồng tuổi khác. Nhưng tất cả đều bị Quỳnh nhìn bằng đôi mắt dửng dưng, không tình cảm. Trong đôi mắt Quỳnh không phải là không có hình bóng đàn ông hiện diện trông đó. Quỳnh cũng đã từng mơ mộng về người yêu mình bằng những lần ngồi nhìn bạn bè từng đứa lấy chồng. Từng đứa bỏ rơi Quỳnh để đi dạo phố với ngườì yêu. Quỳnh đã từng mơ ước một ngày rồi mình cũng thế. Con gái ai chả ước mơ về người yêu mình. Có điều là những thầm kín đó Quỳnh không bộc lộ ra ngoài. Nên cả nhà không ai nghĩ là Quỳnh cũng có một tâm hồn đam mê như họ.Đam mê hơn nữa là đằng khác.
Quỳnh mở cửa vào nhà. Thủy, Thảo vẫn nằm gác chân nhau đọc sách. Quỳnh thấy chán, leo lên giường nằm dài. Vân phi thì cặm cụi ở bàn học. Ở nhà này, có lẽ chỉ được Vân Phi là ngoan và khá nhất. Không đua đòi, không ồn ào phá phách. Không làm rộn những lúc Quỳnh cần yên lặng --Như lúc này chẳng hạn. Thủy đọc một đọan truyện hay, khen rối rít:
_Kim Dung viết chưởng càng ngày càng "tuyệt cú mèo". Chị Thảo, chị khóai thằng bé Vi Tiểu Bảo không ?
Thảo lắc đầu:
_Cái thằng ranh con gian ngoa, xảo quyệt đó ai mà thương nổi.
Thủy xí dài:
_Thảo... quê, đọc kiếm hiệp mà không nhận xét nổi cái hay của nhân vận chính gì cả.
_Tao ghét đọc kiếm hiệp, xem phát nhức đầu.
_Chị thì chỉ thích... anh Cận.
Thảo xô mạnh Thủy ra:
_Con quỉ nhỏ. Mày giống hệt thằng Vi Tiểu Bảo.
Thủy cười ròn tan. Thảo hét:
_Đi ra ngoài kia đọc kiếm hiệp cho tao ngủ sớm mai còn đi làm.
Thủy ôm quyển truyện nhảy phóc xuống giường nhanh nhẹn như một con mèo nhỏ. Đến cuối phòng Thủy vặn Magné thật to, thật ồn ào.
"Sad movies alwuays make me cried
He said he had to quork so i went to the show alone
They turned out the lights and turned...
Thủy tựa cằm lên bàn nhịp hai tay theo điệu nhạc. Vân Phi bị những ồn ào của tiếng hát lôi cuốn, bài toán nhức đầu chứng minh hoài không ra đáp số.
Vân Phi bảo Thủy:
_Thủy ơi, ta van mi đó, làm ơn tắt máy dùm tao vài phút thôi.
Thủy giả vờ như không nghe Vân Phi nói. Con bé nằm dài lên bàn gõ nhịp hát theo:
_Oh! Sad movies always make me cried.
_Oh! Sad movies always make me cried.
So i got lup and slowly walked on home...
Vân Phi phải la ầm lên, Thủy quay lại cười dài:
_Cho em nghe nốt bài này xong tắt liền à.
Vân Phi nhăn nhó:
_Có nghe thì vặn nhỏ nhỏ cho mình mày nghe thôi. Hơn mười giờ đêm rồi ồn ào quá hàng xóm họ chửi cho đấy.
Thủy bĩu môi, công cớn:
_Tưởng chị yêu cần thì "tui" tắt chứ chị đem hàng xóm ra dọa "tui" cóc sợ hàng xóm là cái thá gì mà ngăn cấm "tui" chớ.
Thảo cười trong màn:
_Hàng xóm là những con sâu đo nham hiểm nhất, đừng coi thường mà khổ đấy Thuỷ ạ.
Quỳnh cũng lên tiếng:
_Tắt máy đi nghe chưa Thủy. Mươì giờ đêm rồi, học hành thì lười biếng, chỉ giỏi đọc tiểu thuyết với nghe nhạc thì không ai bằng.
Chỉ có tiếng nói của Quỳnh còn một chút hiệu lực cho Thủy nể. Con nhỏ tắt máy thật mạnh, vùng vằng:
_Sống ở cái nhà này thà... chết sướng hơn. Cái gì cũng bị ngăn cấm hết. Một bà thì không cho đọc truyện -- một bà thì sợ hàng xóm, một bà thì cấm nghe nhạc.
Quỳnh lặng thinh. Con bé này càng ngày càng ngổ ngáo. Chỉ tại Ba Mẹ cưng chiều nó quá. Đòi cái gì cũng cho, muốn cái gì cũng có. Ồn ào suốt ngày, phá phách suốt ngày. Quỳnh chợt thấy khó chịu bởi khuôn mặt từng người trông nhà. Khó chịu đến độ thèm đập phá --- thèm thoát đi. Lúc này Qùynh nghĩ đến một khuôn mặt đàn ông. Ai có thể là người đem mình ra khỏi căn nhà này bằng những phần nghi lễ phải có nhỉ ? Tự dưng Quỳnh nghĩ đến Khanh. Có lần Khanh thủ thỉ với Quỳnh;
_Kiếm một người yêu cho mình thì thật khó. Song kiếm một ông chồng thì thật dễ. Chả cần phải thương phải yêu mà vẫn lấy được nhau. Bởi người yêu hay người xa lạ gì rồi đến lúc sống chung cũng phải đụng chạm bằng từng đó thực tế. Bằng từng đó phiền muộn trông cuộc sống vợ chồng.
Quỳnh cứ nghĩ Khanh nói quá. Người yêu và chồng phải là một. Không thể nào Quỳnh có thể yêu một người mà lấy một người được. Quỳnh nói cho Khanh nghe ý nghĩ ấy. Khanh chê Quỳnh:
_Mày chỉ giỏi lãng mạn. Ngày xưa tao đã qua thời kỳ lãng mạn như mày. Bây giờ thực tế rồi. Thấy chả còn gì để mơ mộng cả. Khi lấy chồng phải lo lắng đủ thứ, chứ đâu phải ngày hai buổi bám nhau, tối về đưa nhau đi ciné, ăn uống, nhảy nhót rồi ngày mai, ngày mốt lại tiếp tục đâu cơ chứ.
Quỳnh bị "đầu độc" bởi những kinh nghiệm của Khanh. Biết vậy, Quỳnh vẫn thấy hoang mang mỗi lần nghĩ đến tình yêu, đến những phiền muộn mà mọi người thường gieo ào đầu óc Quỳnh khiến Quỳnh sợ hãi vu vơ.
Tiếng ông thư ký gọi khiến Quỳnh giật mình ngẩn đầu lên.
_Cô chê lương phải không?
Quỳnh cười ngượng ngập:
_Đâu có, bác!
_Sao giờ này cô vẫn ngồi tỉnh không vậy?
_Dạ .
_Ồ, sao cô lại dạ ?
Quỳnh cúi đầu ngồi yên. ông thư ký cười xòa, đem quyển sổ đến trước mặt Quỳnh:
_Cô ký tên vào đây rồi lãnh tiền.
Quỳnh ký tên vào quyển sổ lương. Ông thư ký kế toán đếm tiền trao cho Quỳnh kèm theo một nụ cười cởi mở:
_Chiều nay cô Quỳnh tha hồ đi phố nhé.
Rồi ông đổi giọng buồn buồn:
_Các cô còn trẻ, chưa có gia đình sướng thật. Lãnh lương ra tiêu pha thả cửa. Như tụi tôi, vừa đem tiền về đến nhà thanh tóan tiền nhà, tiền chợ là hết nhẵn. Con cái đứa xin tiền học, đứa mua đôi dép, nhiều khi không đủ tiền cho chúng nó lại phải khất tháng sau. Thấy mà tội.
Quỳnh cười hiền lành. Chờ cho ông thư ký về lại chỗ ngồi,Qùynh đem tiền ra đếm. tám ngàn -- Số tiền đối với Quỳnh thì thật lớn, thật ý nghĩa. Lần đầu tiên kiếm ra tiền bằng sức mình. Quỳnh thấy cảm động đến muốn khóc. Bao nhiêu tính tóan đến một lúc trong đầu Quỳnh: Phải mua cho Ba Mẹ một món quà gì đó. Mua cho Thủy mấy thước vải may Pyjama. Mua cho Phi một áo dài nội hóa. Mua cho chị Thảo một lọ thuốc sơn móng tay. Mua cho mình... Quỳnh chợt thắc mắc không biết nên mua cho mình cái gì ? Lúc chưa có tiền thì ao ước đủ thứ. Bây giờ nắm tiền trong tay những ao ước biến mất, không nghĩ nổi.
Thu xếp lại giấy tờ thật nhanh, Quỳnh đi như chạy ra khỏi sở. Đứng đón xe lam về nhà, Quỳnh tưởng tượng ra khuôn mặt từng người trng gia đình khi nghe Quỳnh báo tin lãnh lương. Thế nào con nhỏ Thủy cũng vòi vĩnh kể công:
_A! Em ở nhà ủi áo dài cho chị Quỳnh, "công" em nặng nhất.
Vân Phi sẽ nhăn nhó:
_Em làm việc gấp hai khi chị Quỳnh chưa đi làm. Mệt tối tăm mặt mũi.
Quỳnh đã "bị" nghe như thế nhiều lần kể từ hôm đi làm, lần nào Quỳnh cũng cười chỉ Thảo:
_Chị Thảo cũng đi làm sao tụi bay không "kể công" với chị ấy? Lương tao bằng nửa lương chị Thảo. Cứ con Thủy đòi đóng một đôi giầy, con Phi đòi mua một cái ví là vừa đủ hết. Thế thà tao ở nhà "hầu hạ" tụi bay còn sướng thân tao hơn. Đi làm chi cho ốm o thân thể, cho xấu xí mặt mày.
Thủy nham nhở nịnh chị:
_Đâu có, từ ngày chị Quỳnh đi làm em thấy chị Quỳnh đẹp hẳn ra. Có ốm đi một chút, nhưng nhờ ốm đi vậy mà duyên dáng đấy. Ai mập tròn như bà Thảo, trông chết người.