 |
|

29-07-2008, 10:39 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Thuỷ tinh cầu - Trần Thanh Vân
Phi lá»™
Thầy tướng số, trong khoảng thá»i gian mưá»i năm trá»i y từng xuất hiện trong giang hồ ba lần má»™t cách thần bÃ, và y chỉ xem tướng cho ba ngưá»i trong khoảng thá»i gian ấy thôi. Tà i năng xem tướng cá»§a y cá»±c kỳ chÃnh xác, cho nên ngưá»i giang hồ đã gá»i y là Vương Bán Tiên.
Thá»§y Tinh Cầu, chẳng biết nó là má»™t váºt ra sao, chưa có bất cứ má»™t nhân váºt giang hồ nà o trông thấy nó bao giá», nhưng không ai mà không biết sá»± thần kỳ cá»§a quả Thá»§y Tinh Cầu ấy.
Tay buôn nữ nô, y là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ thần bÃ, chuyên nghá» buôn bán nữ nô, mà số nữ nô được y tung ra bán buôn toà n là những thiếu nữ có dung nhan tuyệt sắc, đồng thá»i giá cả vô cùng đắt Ä‘á».
Má»i ngưá»i Ä‘á»u phát Ä‘iên lên cả.
Tại sao thế?
Vì đà n bà con gái ư? Không, vì báu váºt võ lâm ư? CÅ©ng không! Thế thì rốt cuá»™c vì cái gì mà võ lâm yên tịnh lâu nay bá»—ng dưng trở nên náo động như thế?
À! Thì ra hỠvì Vương Bán Tiên.
Äúng thế, chÃnh má»i ngưá»i vì má»™t thầy tướng số thần bà kỳ lạ mà đã náo động lên, vì kẻ mà sau khi ẩn tÃch và i năm thình lình đã xuất hiện giang hồ lần thứ tư.
Äịa Ä‘iểm và lá»™ tuyến xuất hiện cá»§a y từ Bắc xuống Nam Ä‘i dá»c theo Thái Hà nh sÆ¡n, qua Lạc Dương Äồng Phách, Tây Hồ, Äá»™ng Äình hồ... cứ tiếp tục Ä‘i và o phÃa Nam.
Y định là m gì thế?
Không bất cứ má»™t ai biết y định là m gì hết, nhưng trên đưá»ng và o Nam có biết bao nhân váºt võ lâm đã chặn đưá»ng Vương Bán Tiên để là m gì thế? Gây hấn vá»›i y chăng?
Không, tìm y để xem tướng, nhưng mà hỠđã được xem tướng chăng? Không, không có bất cứ một ai được xem tướng hết!
Thế thì tại sao váºy?
Vương Bán Tiên có má»™t quy định đặc biệt, ngưá»i đến tìm y thì y chẳng thèm bói toán, và những ngưá»i dùng võ lá»±c cưỡng bách y thì y cÅ©ng không bói toán luôn, mặc dù những ngưá»i nà y đã tìm gặp Vương Bán Tiên, nhưng hỠđã ấp á»§ trong lòng ná»—i niá»m thất vá»ng mà rá»i khá»i y.
Vá» sau có ngưá»i đồn rằng y đã Ä‘i và o Thông Thiên quan trên núi Tuyết Phong sÆ¡n, và từ đó không còn gặp y trở ra nữa.
Y đã chết rồi chăng?
Không ai biết cả, vì không bất cứ má»™t ai dám và o Thông Thiên quan để thám thÃnh tung tÃch chết sống cá»§a y hết!
Ngà y tháng đã trôi theo thá»i gian, dần dần ngưá»i giang hồ đã quên lá»ng nhân váºt Vương Bán Tiên thần bà nà y luôn...
Chương 1
Bệnh thần tiên
Có má»™t đại viện lầu cao dá»±ng láºp trên má»™t khoảng đất rá»™ng lá»›n, xung quanh được rà o bởi má»™t bức tưá»ng rà o là má»™t Äại thiết môn sÆ¡n mà u Ä‘en sáºm.
Có bốn ngưá»i mặc áo xanh đứng canh gác ở phÃa ngoà i Äại thiết môn.
Cách xa tưá»ng rà o mà u đỠđộ khoảng mưá»i trượng có má»™t con lá»™ nhá». Ngay chá»— cá»a và o lá»™ nhá» có dá»±ng má»™t tấm bản bằng gá»—, trên ấy có viết và i hà ng chữ :
“KÃnh cáo ngưá»i võ lâm,
Äiá»u má»™t: Ngưá»i đã xâm nháºp trong phạm vi mưá»i trượng cá»§a bản quan mà không có lý do chánh đáng, giết chẳng tha.
Äiá»u hai: Ngưá»i đã tầm thù động võ ở gần khu vá»±c bản quan, giết chẳng tha.
Äiá»u ba: Ngưá»i Ä‘i và o phạm vi bản quan có ý đồ bất chánh, giết chẳng tha.
Thông Thiên quan Quan chá»§ viết.â€
Trên tấm bảng gỗ đã viết ba sát lệnh rõ rà ng như thế.
Phà m những nhân váºt đương kim võ lâm, quả tháºt không bất cứ ai dám vượt và o trong phạm vi mưá»i trượng cá»§a Thông Thiên quan, bằng trái lệnh sẽ bị giết chẳng sai.
Thông Thiên quan có má»™t uy thế kinh ngưá»i như váºy tháºt sao?
Không sai chút nà o. Từ khi Thông Thiên quan dá»±ng tấm bảng gá»— ấy cho đến nay đã tròn năm năm, nhưng chưa có ai dám vô cá»› xâm nháºp trong phạm vi mưá»i trượng cá»§a Thông Thiên quan cả.
Phà m những nhân váºt võ lâm đỠcáºp đến Thông Thiên quan thì không ai mà không biến sắc cả. Võ công cá»§a Thông Thiên Thần Quân là Quan chá»§ Thông Thiên quan đã được võ lâm công nháºn là đệ nhất.
Chẳng những võ công cá»§a Quan chá»§ Thông Thiên quan cao siêu kinh ngưá»i mà ngay cả võ công cá»§a tất cả môn nhân cá»§a Thông Thiên quan cÅ©ng đã khiến ngưá»i giang hồ phải kÃnh phục chẳng Ãt.
Tôn chỉ hiện giỠcủa Thông Thiên quan là ngạo nghễ, tà n bạo và hung ác.
C Tất cả ngưá»i võ lâm Ä‘á»u sợ hãi Thông Thiên quan!
Danh vá»ng cá»§a Thông Thiên quan vượt xa tiếng tăm bốn đại môn phái đương kim là Thiếu Lâm, Võ Äang, Côn Lôn và Nga Mi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chẳng có má»™t ai dám đắc tá»™i vá»›i môn nhân cá»§a Thông Thiên quan rồi.
Thông Thiên quan đương kim võ lâm là bá đạo khủng bố như thế đấy.
Thế thì Thông Thiên quan năm năm trước kia sao? Ồ, Thông Thiên quan năm năm trước đây là một bang phái chánh nghĩa ở chốn giang hồ, chuyên phò nguy giải nạn, biểu dương chánh nghĩa, đã tạo nên biết bao sự kiện oanh oanh liệt liệt.
Nhưng Thông Thiên quan thá»i ấy chỉ như mây bay gió thoảnh, thoáng hiện rồi tan biến ngay. Thế rồi Thông Thiên quan đã thay đổi tác phong hẵn, trở nên má»™t tà giáo mà ngưá»i giang hồ nghe nói đến phải biến sắc ngay.
Nhân váºt lão bối đã cảm khái thở dà i vì hỠđã mắt thấy tai nghe sá»± biến hóa cá»§a Thông Thiên quan từ má»™t giáo phái tốt là nh trở nên tà ác. Nhưng há» không sao hiểu nổi vì lý do gì mà Thông Thiên quan đã biến thà nh má»™t bang phái bá đạo và tà n ác như thế?
Còn bá»n niên thiếu háºu hối thì sống trong sá»± căm thù tức giáºn, nhưng há» cÅ©ng chỉ ngấm ngầm nổi giáºn mà chẳng dám nói năng và có hà nh động gì hết.
Cuối cùng, má»™t hôm tại Thông Thiên quan đã xảy ra má»™t sá»± việc trong năm năm chưa từng phát sinh bao giá»...
Má»™t hôm ná», có má»™t thiếu niên trạc tuổi hai mươi ngoà i, mình mặc chiếc áo và ng, trông gương mặt hắn có vẻ xanh xao bệnh hoạn nên hình thù, dáng mạo trông có vẻ già lão so vá»›i tuổi hiện giá» cá»§a hắn, đã xuất hiện chá»— cách phÃa ngoà i tưá»ng rà o Thông Thiên quan độ khoảng ba trượng. Hắn đến lúc nà o mà không có má»™t ai trông thấy hết.
Lúc bá»n ngưá»i canh gác Äại thiết môn trông thấy thiếu niên ấy thì hắn đã bà y ra má»™t chiếc bà n vuông nhá» và cắm má»™t cây trúc dưới đất, phÃa trên cây trúc có treo má»™t tấm vải dà i. Sau đó hắn ngồi trên ghế phÃa sau bà n vuông, khép há» hai mắt lại.
Ngưá»i canh gác Äại thiết môn đã láºp tức và o trong quan ná»™i thông báo ngay.
Thế rồi, chẳng mấy chốc có má»™t hán tá» râu ráºm bó quanh hà m, mặt mà y Ä‘en như lá», sắc mặt nổi giáºn đùng đùng bước thẳng tá»›i chá»— thiếu niên Ä‘ang ngồi.
Hình như thiếu niên ấy chẳng hay biết gì hết.
Khi hán tá» mặt Ä‘en như lỠđến chá»— cách thiếu niên còn khoảng má»™t trượng thì bất giác đứng sững tại chá»—, gương mặt Ä‘ang nổi giáºn đùng đùng bá»—ng biến thà nh vẻ kinh ngạc luôn!
Trên tấm vải dà i phất phơ trước gió có viết hà ng chữ :
“Bệnh thần tiên hầu giáo tại đâyâ€.
Ãnh mắt hán tá» mặt lá» tiếp tục nhìn xuống tấm vải bà y trên mặt bà n, trên tấm vải ấy cÅ©ng viết hai hà ng chữ như sau :
“Thiết khẩu Ä‘oạn sanh tá»,
Thần cÆ¡ giải nghi nan.â€
ChÃnh hai câu nà y đã là m cho hán tá» mặt lỠđã ngẩn ngưá»i tại chá»—, y thoáng ngây ngưá»i. Giây lát sau đó cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng tiếp tục bước tá»›i.
Thiếu niên ấy vẫn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hình như hắn chẳng há» hay biết hán tá» mặt lỠđã quang lâm váºy.
Hán tá» mặt lá» lá»™ vẻ giáºn dữ, giÆ¡ tay vá»— trên bà n má»™t cái tháºt mạnh, gầm thét nói :
- Tiểu tỠbệnh hoạn kia!
Tức thì thiếu niên bệnh hoạn ấy giáºt bắn ngưá»i lên, mở to hai mắt láºp tức, vá»™i và ng nói :
- Thà nh tháºt xin lá»—i quý khách, tôi đã ngá»§ gáºt giây lát... đại gia muốn xem tướng chăng?
Hán tá» mặt lá» chá»i rá»§a má»™t hÆ¡i :
- Xem cái mả má mầy...
- Sao ngươi... lại chá»i ngưá»i ta như thế?
- Chá»i ngươi thì có sao nà o. Tiểu tá» bệnh hoạn kia, ngươi có biết đây là nÆ¡i đâu chăng?
Thiếu niên bệnh hoạn đảo mắt dòm ngó quanh một cái, ngạc nhiên nói :
- Äây... là chá»— nà o thế?
- Thông Thiên quan!
- Thông Thiên quan ư? Chẳng lẽ chá»— nà y không có ngưá»i ta ở đây sao?
- Mẹ mầy, cứ nói lá»i lôi thôi! Ta không phải là ngưá»i chứ chẳng lẽ là ma quá»· ư?
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
- Thưa đại gia, thế thì ngưá»i vô lý rồi. Tôi là ngưá»i ăn cÆ¡m giang hồ, tôi chỉ biết chá»— nà o có ngưá»i ta thì tôi đến xem tướng sinh sống qua ngà y chứ tôi nà o có biết... chá»— nà y cấm ngưá»i ta đến chứ!
Hán tỠmặt lỠhét lớn tiếng :
- Ngươi muốn lừa dối ngưá»i thì đến nÆ¡i khác lừa dối, chứ Thông Thiên quan nà y không phải là chá»— ngươi có thể lừa dối được đâu...
Thiếu niên bệnh hoạn căm phẫn nói :
- Ai đã bảo rằng tôi lừa dối ngưá»i chứ?
Hán tá» mặt lá» cưá»i hắc hắc, nói :
- Tiểu tá», chẳng lẽ ngươi có thể phán Ä‘oán sanh tá» tháºt chăng?
- Äúng thế!
- Thế thì ngươi hãy tự đoán cho ngươi một quẻ xem bao giỠngươi tới số chết!
Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên, sau đó lên tiếng nói ngay :
- Thân tôi tuy mang trá»ng bệnh, nhưng trong vòng năm ba năm chắc chắn chưa đến ná»—i phải chết đâu.
- Hừ! Hôm nay chÃnh là ngà y tá» vong cá»§a tiểu tá» ngươi đó!
Mặt mà y thiếu niên bệnh hoạn bỗng biến sắc, nói :
- Tại sao thế?
- Tại vì nơi đây là Thông Thiên quan.
- Thông Thiên quan thì có sao đâu?
Hán tá» mặt lá» lá»›n tiếng mắng chá»i :
- Mẹ mầy! Tiểu tá» không biết rõ hÆ¡n, phà m những ngưá»i khả nghi Ä‘i và o phạm vi mưá»i trượng cá»§a bản quan sẽ bị giết không tha!
Thiếu niên bệnh hoạn là m ra vẻ kinh ngạc há»i :
- Tại sao thế?
- Äây là quy luáºt bản quan, chẳng lẽ ngươi không trông thấy tấm bảng dá»±ng ở ngoà i cá»a ư?
- Không. Nhưng mà ai đã định quy luáºt như thế?
- Bản Quan chủ chứ còn ai nữa?
Thiếu niên bệnh hoạn nói tiếp :
- Chẳng lẽ ngưá»i không sợ quan phá»§ ư?
Hán tá» mặt lá» cưá»i như Ä‘iên như khùng nói :
- Quan phủ ư? Thằng tiểu tỠbệnh hoạn nà y, mà y chứ nói lôi thôi là m gì nữa! Chớ bảo rằng quan phủ, cho dù y là lão tỠHoà ng đế nếu có đến đây thì hẳn bản quan cũng chém đầu luôn.
Thiếu niên bệnh hoạn nghe nói thế cả kinh, giá»ng há»›t hãi nói :
- Thế thì tôi phải rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay!
- Rá»i khá»i đây ư? Là m gì có chuyện dá»… dà ng như thế được?
- Thế thì... ngươi muốn sao bây gi�
Hán tá» mặt lá» cưá»i há há như Ä‘iên như cuồng nói :
- Tiểu tá»! Ngươi bảo rằng ngươi biết xem tướng, tại sao ngươi không xem tướng cho ngươi Ä‘i?
Mặt mà y thảm biến, thiếu niên bệnh hoạn hoảng hốt nói :
- Ngươi...
Hán tá» mặt lá» cưá»i hắc hắc nói :
- Tiểu tá», ngươi phải bá» xác tại đây thôi!
- Thưa đại gia, xin đại gia hãy tha thứ.. tiểu tỠngu dại chẳng biết...
- Ngươi cứ việc đến gặp Diêm vương gia gia xin tội cũng được!
Hán tá» mặt lá» vừa nói vừa vung chưởng đánh và o cái bà n bói toán má»™t cái tháºt mạnh đến “ầm†lên má»™t tiếng, tức thì cái bà n tan nát, tung tóe thà nh nhiá»u mảnh ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn kêu ầm lên :
- Ngươi hãy bồi thưá»ng cái bà n cho ta mau!
Hắn đã căm phẫn nhảy vồ và o ngưá»i hán tá» mặt lá». Hình như hắn coi trá»ng cái bà n bói toán hÆ¡n cả tÃnh mạng bản thân hắn.
Hán tá» mặt lá» vung tay trái nhanh như Ä‘iện xẹt, đã nhấc bá»—ng thiếu niên bệnh hoạn y như xách má»™t con gà con lên, cưá»i há há như Ä‘iên như khùng nói :
- Tiểu tá», cả sinh mạng cá»n con nà y cá»§a ngươi cÅ©ng bồi và o đó luôn!
Y nói xong, khẽ hất chưởng bổ và o ngưá»i thiếu niên ấy ngay.
Há»ng rồi! Thiếu niên bệnh hoạn ấy là m gì chịu đựng được má»™t chưởng nà y cá»§a gã hán tá» mặt lá» hung ác ấy?
Ngoại trừ có phép lạ xuất hiện, bằng không mạng sống của thiếu niên bệnh hoạn nà y ắt phải đến chầu Diêm vương không sai chút nà o!
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:25 AM.
|

29-07-2008, 11:08 PM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 2 Ngưá»i bịt mặt
Thình lình...
Quả nhiên đã có phép lạ xuất hiện.
Ngay lúc hán tá» mặt lá» vung đánh ra má»™t chưởng, bá»—ng nhiên có má»™t tiếng hét lạnh lùng, kế đó có bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như Ä‘iện xẹt nhảy vá»t tá»›i. Hán tá» mặt lá» chưa kịp có khái niệm gì hết thì đã té ngã ra đất luôn.
Chỉ thấy hán tỠhá miệng phun ra một bụm máu tươi, thiếu niên bệnh hoạn đang xách trong tay cũng rớt xuống đất ngay.
Sự việc xảy ra một cách bất thình lình.
Hán tá» mặt lá» chẳng há» hay biết chuyện gì đã xảy ra. Thiếu niên bệnh hoạn ấy thì không cần phải nói nữa, vì hắn đã đánh bạch má»™t tiếng tháºt mạnh, té nằm trên đất đến đỗi mặt mà y tối sầm, mắt nảy Ä‘om đóm lá»a luôn.
Hán tá» mặt lá» giáºt mình hãi hùng. Y đã vùng mình đứng dáºy, gầm rống chá»i ngay :
- Mẹ nó, tay nà o chó má thế...
Bóng ngưá»i bá»—ng lại chá»›p nhoáng và kêu bốp má»™t tiếng. Hán tá» mặt lỠđã bị tát má»™t bợp tai và o má bên trái ngay, đồng thá»i y cÅ©ng tắt tiếng, không nói tiếp nữa.
Trước mặt y đã xuất hiện má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en.
Hán tá» lá» mặt giáºt mình biến sắc, thụt lùi ra sau hai bước liá»n. Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en lạnh lùng nói :
- Ngươi chÃnh là Hắc Sát trong Hắc Bạch song sát chăng?
- Äúng... thế!
Giá»ng nói cá»§a y thay đổi hẳn.
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn giết hắn ư?
- Không sai!
- Hắc Sát! Ngươi cÅ©ng chẳng biết hổ thẹn chút nà o hết! Chá»› nói hắn không phải là má»™t nhân váºt võ lâm là m gì, cho dù hắn là nhân váºt võ lâm mà trong khi ngưá»i hắn mang trá»ng bệnh như thế, là m sao ngươi đà nh hạ sát thá»§ được ư?
- Ngưá»i đã xâm nháºp phạm vi mưá»i trượng cá»§a bản quan thì ta phải giết thôi!
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi hạ thủ giết chết ta được rồi!
- Ngươi...
- Ngươi không giết ta thì ta phải giết ngươi váºy.
- A!
Ngưá»i bịt mặt áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói tiếp :
- Nếu ngươi muốn ta tha chết cho ngươi cÅ©ng dá»… dà ng thôi! Ngươi hãy giao lá thư nà y cho sư gia ngươi váºy.
Dứt lá»i, y phóng tay ném má»™t bao thư mà u đỠsang hướng Hắc Sát.
Sau khi Hắc Sát tiếp lấy lá thư, y bèn ngớ ngẩn đứng sững tại chỗ.
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en hét lá»›n tiếng :
- Sao ngươi chưa chịu và o đưa thư ư?
Giá»ng nói lạnh lùng chứa đầy những sát khà kinh ngưá»i. Äây là lần đầu tiên cả Ä‘á»i ngưá»i Hắc Sát biết sợ hãi. Y đã vá»™i và ng phi thân chạy và o bên trong Äại thiết môn.
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng.
Lúc bấy giá»...
Thiếu niên bệnh hoạn té nằm trên đất đã cố hết sức bò dáºy, gương mặt bệnh hoạn trở nên sợ hãi hÆ¡n...
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói :
- Các hạ, ngươi cũng lớn gan chẳng biết chết sống là gì hết. Nếu chẳng nhỠcó ta kịp lúc xuất hiện thì ngươi đã toi mạng chớ không sai...
Thiếu niên bệnh hoạn vội chắp tay nói :
- Vâng! Vâng! Äa tạ đại ân cứu mạng cá»§a ông, ngà y sau tại hạ ắt Ä‘á»n đáp chẳng sai!
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en suýt nữa đã báºt cưá»i. Y đã nhá»§ thầm trong bụng :
- “Báo ân ư? Miá»…n Ä‘i, trông cái tướng bệnh hoạn cá»§a ngươi chắc cÅ©ng sống chẳng được bao lâu nữa rồi...â€
Bụng y tuy nghĩ thế nhưng cuối cùng y vẫn cất tiếng nói :
- Chá»› khách sáo là m gì, ta chỉ ngẫu nhiên cứu ngươi mà thôi. Ngươi hãy mau mau thu dá»n đồ đạc rá»i khá»i đây là thượng sách.
- Vâng, vâng... còn ông thì sao?
- Ta ư? Thế thì các hạ chớ quan tâm là m gì. Ta phải ở lại còn chút việc cần là m.
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ cưá»i nói :
- Vâng, vâng! À, năm nay là m ăn sao mà khó khăn thế nà y, à ...
Hắn than thở liên tục và i tiếng liá»n, sau đó hắn thu dá»n mà n vải các thứ đã hư há»ng phần nà o, động tác cá»§a hắn trông có vẻ cháºm lụt, yếu á»›t vô cùng.
Thình lình...
Má»™t trà ng những tiếng gió tà áo phất phÆ¡ xé hư không vang tá»›i. Thiếu niên bệnh hoạn ấy ngá»ng đầu lên nhìn, hắn trông thấy từ bên trong Äại thiết môn phóng vá»t ra bốn bóng ngưá»i nhanh như cắt.
Ngưá»i dẫn đầu chÃnh là Hắc Sát.
Những ngưá»i theo sau y gồm có má»™t thư sinh mặt chiếc áo xanh, trạc tuổi bốn mươi và má»™t lão nhân áo xanh cùng má»™t thiếu nữ cÅ©ng mặc áo xanh luôn.
Hắc Sát đảo mắt nhìn quan sát má»™t vòng, ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Ngoại trừ thiếu niên bệnh loạn ấy ra chẳng còn trông thấy bóng ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en lúc nãy đâu cả.
Bấy giá» thiếu niên bệnh hoạn đã từ từ đứng thẳng ngưá»i lên. Ãnh mắt thư sinh áo xanh liếc nhìn thiếu niên bệnh hoạn ấy má»™t cái, bất giác ngây ngưá»i tại chá»— luôn.
Hắc Sát tiến nhanh tá»›i gần chá»— thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng quát há»i :
- Tiểu tá» bệnh hoạn kia, ngưá»i ấy đâu rồi?
- Ngưá»i nà o?
Thiếu niên bệnh hoạn kinh ngạc lên tiếng há»i lại.
Hắc Sát tiến thêm một bước nữa, lạnh lùng nói :
- Ta há»i ngươi gã bịt mặt báºn áo Ä‘en lúc nãy đâu rồi?
Thiếu niên bệnh hoạn đảo mắt nhìn xung quanh nói :
- Ta... chẳng biết nữa... đúng rồi! Lúc nãy rõ rà ng y còn đứng tại đây mà , sao bỗng nhiên y đã biến đi đâu mất rồi?
Hắc Sát căm phẫn nói :
- Mẹ mầy, chớ giả đò là m ra vẻ hồ đồ nữa!
Thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên nói :
- Quả tháºt tôi... chẳng biết gì hết!
- Muốn chết ư?
Hắc Sát vừa nói xong, kêu vù một tiếng, vung chưởng bổ và o thiếu niên bệnh hoạn ấy luôn.
Thình lình...
Một tiếng gầm hét như sấm nổ vang lên :
- Dừng tay lại!
Hắc Sát nghe tiếng bất giác thu hồi chưởng thế ngay, y quay đầu sang nhìn, thấy ngưá»i kêu dừng tay chÃnh là thư sinh áo xanh.
Hắc Sát cung kÃnh thưa rằng :
- Thưa sư gia, vâng!
Bấy giá»...
Thư sinh áo xanh cất bước từ từ tiến sang hướng thiếu niên bệnh hoạn ấy, thần tình trong gương mặt cá»§a thiếu niên bệnh hoạn biến hóa dị thưá»ng.
Thư sinh áo xanh thân pháºn chức sư gia cá»§a Thông Thiên quan đã oai trấn thiên hạ nà y túc kế Ä‘a mưu, hình như y đã trông thấy sá»± kiện nà y xảy ra rất lạ lùng, đáng nghi.
Chẳng phải y cho rằng thiếu niên bệnh hoạn nà y có Ä‘iá»u gì kinh ngưá»i cả, mà y lấy là m lạ lùng tại sao thiếu niên bệnh hoạn lại đến gần khu vá»±c Thông Thiên quan để coi bói xem tướng như thế?
Chẳng lẽ thiếu niên bệnh hoạn nà y hoà n toà n chẳng hay biết gì vá» việc Thông Thiên quan đã nghiêm cấm tất cả nhân váºt võ lâm Ä‘i và o trong phạm vi má»™t trăm trượng cá»§a Thông Thiên quan ư?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có thể thiếu niên bệnh hoạn nà y không phải là nhân váºt võ lâm, đồng thá»i hắn cÅ©ng không trông thấy cấm lệnh đã ghi trên tấm bảng dá»±ng ngoà i con lá»™ nhỠấy, nếu không thể chắc chắn hắn không bao giá» dám bước chân và o khu vá»±c ngăn cấm cá»§a Thông Thiên quan được.
Nhưng theo thư sinh áo xanh suy đoán, cho rằng bất kể thiếu niên bệnh hoạn nà y là ai, hắn đã dám bén mảng gần Thông Thiên quan, thì sự việc ắt phải chẳng đơn giản rồi.
Vả lại cÅ©ng có thể hắn đã có liên hệ gì đến ngưá»i bịt mặt đã gởi lại bức thư.
Thình lình...
Thư sinh áo xanh lượn mình, nhảy vá»t và o hướng thiếu niên bệnh hoạn, chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, tức thì y đã nhấc bổng thiếu niên bệnh hoạn lên cao ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn cả kinh, nói giá»ng há»›t hãi :
- Ngươi lại muốn là m gì ta nữa đây?
Bị hắn há»i má»™t câu bất thình lình như thế, thư sinh áo xanh đã ngẩn ngưá»i giây lát, sau đó từ từ đặt thiếu niên ấy xuống. Trong khi xuất nhấc bổng thiếu niên ấy, y đã xét nghiệm hết huyệt mạch cá»§a thiếu niên rồi, chứng tá» rằng hắn là má»™t ngưá»i hoà n toà n không biết má»™t chút võ công nà o hết. Vả lại kinh mạch hắn lưu hà nh yếu á»›t vô cùng.
Thư sinh áo xanh lạnh lùng đưa mắt nhìn thiếu niên bệnh hoạn một cái, nói :
- Chẳng là m gì ngươi hết, ngươi cứ việc rá»i khá»i đây Ä‘i!
Thiếu niên bệnh hoạn như vừa được ân xá, cả mừng nói :
- Äa tạ, Ä‘a tạ ân tha mạng cá»§a lão gia!
Thiếu niên bệnh hoạn nói xong, vá»™i và ng cuốn lấy tấm vải có viết hà ng chữ “bệnh thần tiên hầu giáo tại đây†lại, sau đó xoay ngưá»i định bá» Ä‘i...
Thình lình, má»™t tiếng cưá»i the thé vang tá»›i :
- Các hạ hãy khoan đi vội!
Thiếu niên bệnh hoạn giáºt mình kinh hãi quay đầu sang nhìn, thấy ngưá»i phát ra tiếng nói chÃnh là thiếu nữ áo xanh ấy, cặp mắt thiếu niên bệnh hoạn bá»—ng sáng lên, nhưng chỉ trong tÃc tắc lại tan biến ngay.
Hắn hoảng hốt nói :
- Chẳng lẽ cô nương...
- Ta muốn lưu giữ ngươi lại!
- A!
Thiếu niên bệnh hoạn thất kinh, kêu lên lần nữa.
Thư sinh áo xanh ngớ ngẩn mắt nhìn thiếu nữ áo xanh. Gương mặt thiếu nữ hiện ra một thần sắc kỳ lạ, hoang mang.
Thư sinh áo xanh tiếp lá»i nói :
- Äại tiểu thư, ngươi...
- Äiá»n sư gia, ta muốn lưu giữ hắn!
- Äể là m gì?
- Ta có nghi nan định há»i hắn!
Äiá»n sư gia thoáng ngạc nhiên, kế đó tiến sang phÃa trước mặt thiếu nữ áo xanh, hạ thấp giá»ng nói :
- à của đại tiểu thư muốn...
- Äúng thế!
Äiá»n sư gia cau mà y nói :
- Äại tiểu thư, ngươi chá»› phà công là m gì.
- Tại sao thế?
- Hắn chỉ là một tiểu tỠbệnh hoạn kiếm sống qua ngà y mà thôi, có phải là thấy tướng số gì đâu?
- Không thể xem tướng mạo bên ngoà i mà đánh giá ngưá»i ta được!
Äiá»n sư gia nghe nói thế thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó cung kÃnh nói :
- Vâng! Äại tiểu thư nói phải.
Äiá»n sư gia đã có thái độ cung kÃnh như thế ở trước mặt thiếu nữ áo xanh, rõ rà ng không cần phải nói cÅ©ng biết thiếu nữ nà y là thiên kim tiểu thư cá»§a Quan chá»§ Thông Thiên quan rồi.
Thiếu nữ áo xanh bước tá»›i trước mặt thiếu niên ấy, cặp mắt sáng như Ä‘iện lướt qua toà n thân hắn, sau đó thiếu nữ khẽ cưá»i nói :
- Các hạ, tại sao ngươi lại đến đây như thế?
Thiếu niên bệnh hoạn vội chắp tay hà nh lễ nói :
- Thưa đại tá»·, lúc nãy tôi đã trình bà y rõ rà ng cho vị đại gia ấy nghe rồi, chá»— nà o có ngưá»i ta ở thì tôi đến... chứ tháºt tình tôi không biết ở nÆ¡i đây cấm ngưá»i ta đến chút nà o hết!
- Ngươi không phải là ngưá»i võ lâm ư?
- Ngưá»i võ lâm?
Hắn ngá»› ngẩn láºp lại câu nói nà y hình như hắn chẳng hiểu ngưá»i võ lâm có nghÄ©a là gì hết.
Thiếu nữ áo xanh khẽ cưá»i nói tiếp :
- Ngươi biết xem tướng ư?
- Tại hạ biết xem chút Ãt mà thôi...
- Thế thì tốt lắm, ta muốn giao dịch với ngươi...
- Äại tiểu thư muốn xem tướng chăng?
- Äúng thế, ta có và i việc muốn há»i ngươi, nếu ngươi nói trúng sá»± tháºt ta sẽ háºu tạ vạn kim!
Cha chả, khẩu khà sang trá»ng thế!
Nếu thiếu niên bệnh hoạn bói trúng sá»± kiện thiếu nữ đã há»i thì y sẽ sẵn sà ng thưởng cho vạn kim, thế thì lá»i nói nà y chẳng khiến ngưá»i giáºt mình sao được.
Äồng thá»i ngưá»i ta cÅ©ng tưởng tượng được sá»± việc thiếu nữ muốn há»i ắt phải khá quan trá»ng rồi.
Thiếu niên bệnh hoạn nghe nói bốn chữ “háºu tạ vạn kim†đã ngây ngưá»i tại chá»—, má»™t hồi tháºt lâu, hắn má»›i kinh ngạc há»i :
- Cô nương... nói háºu tạ vạn kim ư?
- Äúng thế!
- Tháºt chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu ngươi không giải đáp được câu há»i cá»§a ta, thế thì ngươi vÄ©nh viá»…n không thể rá»i khá»i Thông Thiên quan nà y được.
- Tại sao thế?
- Äó là quy luáºt váºy.
Thiếu niên bệnh hoạn ớn lạnh xương sống nói tiếp :
- Chẳng lẽ cô nương phải giết chết tôi ư?
- Thế thì chẳng đến đỗi như váºy, ngươi có bằng lòng quy luáºt nà y chăng?
Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư giây lát, lẩm bẩm nói một mình :
- Má»™t vạn lạng hoà ng kim... nếu ta được vạn lạng hoà ng kim thì ta sẽ có tiá»n trị khá»i bệnh Ä‘au nà y ngay...
Hắn dừng lại giây lát, nói tiếp :
- ÄÆ°á»£c, ta bằng lòng như thế.
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :
- Thế thì khá lắm!
Y vừa nói vừa đảo mắt quan sát thiếu niên ấy từ trên xuống dưới má»™t hồi tháºt lâu, hình như y muốn bắt gặp Ä‘iá»u gì ở nÆ¡i hắn, nhưng cuối cùng y đã thất vá»ng.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:30 AM.
|

30-07-2008, 08:35 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 3 Thảm sá»± bà máºt
Thiếu nữ áo xanh nhủ thầm trong bụng :
- “Hình như có chút giống y... nhưng trông kỹ thì chẳng giống chút nà o...â€
Má»™t hồi tháºt lâu, y cất tiếng nói :
- Thế thì ngươi hãy đi theo ta!
- Thưa đại tỷ, vâng!
Hắn theo sau thiếu nữ áo xanh Ä‘i và o bên trong Äại thiết môn luôn.
Sư gia há» Äiá»n ngÆ¡ ngẩn mắt nhìn hai ngưá»i biến mất trong bức tưá»ng mà u Ä‘á», y nhá»§ thầm :
- “Tiểu tá» nà y được bao nhiêu tuổi? Hắn có khả năng phán Ä‘oán sanh tá» và giải nghi nan ư? Chẳng qua là dối gạt ngưá»i ta mà thôi...â€
Äiá»n sư gia ngẩn ngưá»i suy nghÄ© giây lát, sau đó cÅ©ng theo sau Ä‘i và o trong Thông Thiên quan luôn.
Bên trong tưá»ng rà o mà u đỠcó nhiá»u dãy nhà nối liá»n nhau, cách kiến trúc khà thế hùng vÄ© vô cùng.
Trên đưá»ng và o trong không có chá»— nà o mà chẳng có ngưá»i canh gác cẩn máºt cả. Äi hết con đưá»ng thông lá»™ trải đá sá»i thì đến phÃa trước sân viện cá»§a má»™t tòa lầu to lá»›n, xây theo cách cổ xưa.
PhÃa trước bá»±c thá»m đá có mưá»i võ sÄ© mặc áo xanh đứng canh gác tại đó.
Khi đến gần phÃa trước tòa lầu to lá»›n ấy, thiếu niên bệnh hoạn đã bất giác dừng bước lại.
PhÃa trên đại môn tòa lầu có treo má»™t tấm bảng lá»›n đỠba chữ “Thông Thiên quan†sÆ¡n mà u và ng kim lấp lánh chói lòa, khiến ngưá»i ta trông thấy phải sanh lòng sợ hãi ngay.
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :
- Má»i các hạ và o!
Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên, sau đó trả lá»i ngay :
- Xin vâng!
Dứt lá»i, hắn cất bước tiến và o bên trong.
Äây là má»™t tòa Ä‘iện đưá»ng nguy nga tráng lệ, khà thế hùng vÄ©. Có hai mươi võ sÄ© áo xanh đứng nghiêm túc ở hai bên, phÃa trên Ä‘iện đưá»ng có má»™t ông lão mặt thanh mà y tú, trạc tuổi năm mươi, hai mắt sáng quắc Ä‘ang ngồi ở đấy.
Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên.
Thiếu nữ áo xanh bước tá»›i, hướng vá» phÃa ông lão chắp tay xá dà i nói :
- Äiệt nữ tham kiến thúc thúc!
Lão nhân gầy ốm cưá»i lạnh lùng, nói :
- Miá»…n lá»…!
Y dừng lại giây lát sau đó nói :
- Äiá»n sư gia!
- Hạ tá»a có mặt!
- Chuyện xảy ra thế nà o váºy?
Äiá»n sư gia nói :
- Thượng bẩm Äại quan chá»§, lúc nãy vị các hạ nà y đã đến gần khu vá»±c bản quan.
Hắn đã bà y ra bà n ghế hà nh nghá» xem tướng. Hắc Sát phát hiện ra mặt chất vấn, sau đó có má»™t ngưá»i bịt mặt cÅ©ng xuất hiện và gởi cho tại hạ má»™t lá thư.
- Trong lá thư ấy viết những gì thế?
- Ngưá»i viết thư bảo rằng canh ba nay y sẽ Ä‘Ãch thân quang lãm bản quan giáo!
Äại quan chá»§ (phó Quan chá»§) cưá»i lạnh lùng nói :
- Hừ! Khẩu khà lá»›n tháºt...
Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu niên bệnh hoạn, giá»ng lạnh lùng :
- Ngưá»i biết xem tướng bói là chÃnh các hạ nà y ư?
- Äúng thế!
- Dẫn hắn và o đây để là m gì?
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :
- Äiệt nữ muốn há»i hắn và i việc!
Lão nhân gầy ốm ngạc nhiên, mắt nhìn thiếu nữ áo xanh nói :
- ChÃnh cháu đã lưu giữ hắn lại sao?
- Vâng!
- Äiá»n sư gia, ngươi đã rõ lai lịch cá»§a hắn chưa?
- Thưa Äại quan chá»§, chưa!
- Hồ đồ thế!
- Vì...
Lão nhân gầy ốm đảo mắt nhìn thiếu niên ấy nói :
- Tiểu tỠbệnh hoạn kia, ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu?
Thiếu niên bệnh hoạn lặng thinh không nói gì hết.
Lão nhân gầy ốm mặt hơi biến sắc, gầm hét :
- Tiểu tỠbệnh hoạn kia, ngươi có nghe ta nói gì chăng?
- Nghe rồi!
- Thế tại sao ngươi không trả lá»i ư?
- Tại hạ không cần thiết trả lá»i váºy thôi!
- Tại sao thế?
- Tôi là má»™t thấy tướng số, tôi chỉ biết há»i ngưá»i ta mà thôi, chứ chưa từng có ai há»i tôi như thế. Vả lại chÃnh vị cô nương nà y thỉnh tôi và o đây xem quẻ, chứ tôi không phải là má»™t phạm nhân. Nếu như ông bắt buá»™c tôi phải trả lá»i thì tôi đà nh phải xin rá»i khá»i đây. Tôi cÅ©ng chẳng ham muốn má»™t vạn lạng hoà ng kim nà y là m gì nữa.
Äại quan chá»§ nghe nói thế đã ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Má»™t hồi tháºt lâu, vị Äại quan chá»§ má»›i cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiệt nữ nhi... cháu có biết lai lịch cá»§a hắn là thế nà o chưa?
- Thưa thúc thúc, không biết!
- Thế thì cháu có thể tá»± tiện lưu giữ má»™t ngưá»i lạ mặt lại được ư?
- Hắn không phải là ngưá»i võ lâm mà ?
- Cháu nói thế sao?
- ChÃnh Hắc Sát đã nói như thế, đồng thá»i Äiá»n sư gia cÅ©ng đã thá» nghiệm hắn rồi.
Äiá»n sư gia vá»™i tiếp lá»i nói :
- Vâng, tại hạ đã xét nghiệm huyệt mạch toà n thân cá»§a hắn rồi. Chứng tá» hắn là má»™t ngưá»i bệnh nặng và hoà n toà n chẳng biết chút võ công nà o hết.
Äại quan chá»§ kêu hừ má»™t tiếng, sau đó nói giá»ng lạnh lùng :
- Äiệt nữ nhi, cháu muốn há»i hắn vá» những việc gì?
- Äó là việc tư cá»§a Ä‘iệt nữ váºy.
- ÄÆ°á»£c... thế thì cháu dẫn hắn Ä‘i Ä‘i, nhưng sá»± việc có Ä‘iá»u gì sÆ¡ sót thì cháu phải chịu trách nhiệm nha?
- Cháu biết váºy!
Y kêu hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Thiếu nữ áo xanh quay sang nhìn thiếu niên bệnh hoạn nói :
- Xin các hạ hãy đi theo tôi!
Dứt lá»i, thiếu nữ cất bước Ä‘i và o háºu Ä‘iện. Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng ngắm nhìn vị Äại quan chá»§ ấy má»™t cái, sau đó Ä‘i theo thiếu nữ áo xanh luôn.
Sau khi thiếu nữ áo xanh và thiếu niên bệnh hoạn Ä‘i khá»i Äại quan chá»§ lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, tại sao Chương Linh Linh phải lưu giữ tiểu tá» bệnh hoạn lại váºy?
- Quả tháºt có lẽ y có việc gì cần há»i hắn chăng?
- Äiá»n sư gia, sá»± việc có gì uẩn khúc rồi. Tiểu tá» nà y lại Ä‘i và o phạm vi bản quan để xem tướng bói quẻ, chắc sá»± việc chẳng đơn giản như thế đâu...
- Hạ tá»a cÅ©ng suy nghÄ© như thế... nhưng mà chẳng tìm ra Ä‘iểm nà o khả nghi hết.
- Hình bộ trưởng lão đâu rồi?
- Vẫn chưa trở vỠQuan!
- Hừ! Hãy cẩn tháºn chú ý đến tiểu tá» bệnh hoạn ấy.
- Vâng!
* * * Thiếu nữ áo xanh dẫn thiếu niên bệnh hoạn ấy đi và o trong một tiểu khách sảnh.
Tiểu khách sảnh nà y rất ẩn máºt kÃn đáo, hình như đã Ä‘i qua và i đạo âm môn má»›i đến khách sảnh nà y được.
Trong tiểu khách sảnh có má»™t cá»a sổ nhá». Xuyên qua cá»a sổ nhá» nà y ngưá»i ta có nhìn thấy cảnh váºt bên ngoà i.
Sau đó thiếu niên bệnh hoạn Ä‘i theo thiếu nữ áo xanh có tên là Chương Linh Linh, và o đến tiểu khách sảnh, hắn đã đảo mắt nhanh như Ä‘iện xẹt quan sát trong phòng má»™t lượt, bá»—ng sắc mặt hắn lá»™ vẻ âm u thất vá»ng.
Chương Linh Linh nói :
- Má»i các hạ ngồi.
Thiếu niên bệnh hoạn mỉm cưá»i nói :
- Cảm ơn cô nương!
Sau khi hai ngưá»i phân chá»§ khách ngồi trên ghế, thiếu niên lên tiếng nói trước :
- Thưa đại tá»·, ngưá»i có Ä‘iá»u gì cứ việc há»i ngay?
- Các hạ hỠchi?
- Tại hạ hỠNhạc!
Chương Linh Linh kêu ồ một tiếng, đưa mắt chăm chăm nhìn thẳng và o mặt thiếu niên bệnh ấy, bổng nhiên y cất tiếng nói :
- Giá»ng nói cá»§a ngươi rất giống má»™t ngưá»i mà ta đã quen biết.
Lúc Chương Linh Linh nói câu nà y, ánh mắt sáng như Ä‘iện quang cá»§a y chăm chăm nhìn và o mặt thiếu niên không há» chá»›p mắt cái nà o hết. Y muốn xem cho tháºt kỹ thiếu niên bệnh hoạn nà y có gì biến sắc chăng?
Nhưng, cuối cùng y đã thất vá»ng!
Ngoại trừ thiếu niên bệnh nà y thoáng ra vẻ ngạc nhiên, sau đó thần sắc hắn trở nên hoang mang, ngá»› ngẩn há»i lại :
- Giống ai ư?
Câu há»i nà y khiến Chương Linh Linh ngây ngưá»i tại chá»—.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên y đã hoà i nghi hắn giống má»™t ngưá»i nà o đó, cho nên má»›i lưu giữ hắn lại, vì giá»ng nói hắn giống y trang ngưá»i mà y đã quen biết.
Nhưng ngoại trừ giá»ng nói ra, không còn cá» chỉ gì khác giống nữa.
Chương Linh Linh ngẩn ngưá»i giây lát, sau đó nói :
- Ta chỉ cảm thấy ngươi giống y má»™t ngưá»i nà o đó, và ngưá»i đó... là má»™t bạn hữu rất thân vá»›i ta.
- Thế đại tỷ muốn...
- Ta muốn há»i ngươi hắn còn sống ở trên thế gian nà y chăng?
Rõ rà ng Chương Linh Linh rất quan tâm đến ngưá»i nà y. Từ thần tình u oán trên gương mặt y ngưá»i ta đã Ä‘á»c được tâm tư y.
Thiếu niên bệnh hoạn há»i tiếp :
- Thưa đại tá»·, ngươi muốn tìm ngưá»i nà y ư?
- Äúng thế!
- Thưa đại tỷ, thế thì tôi chẳng hiểu ngươi rồi, hắn là bạn hữu thân thiết của ngươi.
Chẳng lẽ chÃnh ngươi cÅ©ng không biết tung tÃch cá»§a hắn sao?
- Việc nà y ư... hình như gia phụ...
Chương Linh Linh nói tá»›i đây bá»—ng ngáºp ngừng không nói tiếp được nữa.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
- Nếu đại tá»· có Ä‘iá»u tư ẩn khó nói, thì miá»…n nói ra cÅ©ng chẳng sao cả.
- Chẳng có gì là tư ẩn khó nói cả. Và o khoảng sáu bảy năm trước đây bỗng gia phụ mặc một chứng bệnh lạ, mà chứng bệnh lạ nà y cứ cách và i ba ngà y thì nhức đầu một lần.
- Có lẽ ngưá»i là m việc suy nghÄ© quá nhiá»u chăng?
- Lúc đầu tôi cÅ©ng suy nghÄ© như thế, nhưng má»™t năm nay vẫn chẳng thấy có Ä‘iá»u gì thay đổi, mà sá»± việc nà y xảy ra cÅ©ng tháºt lạ lùng. Ná»™i lá»±c cá»§a gia phụ đã đạt đến cảnh giá»›i cao siêu, chứng bệnh nhức đầu cá»n con nà y không thể kéo dà i thá»i gian như thế mà không là nh bệnh được.
- Quả nhiên cô nương nháºn xét chẳng sai chút nà o.
- Thế rồi chúng tôi lo chữa trị mãi, cuối cùng vẫn không thấy kết quả gì hết. Má»™t hôm có má»™t giang hồ dị sÄ© nói cho phụ thân tôi biết, Äông Hải Thiết Äao Tiá»u Tiá»u Chá»§ có loại kỳ dược trị não có thể trị khá»i bệnh nhức đầu cá»§a gia phụ.
Thế rồi phụ thân tôi phái má»™t ngưá»i đến Äông Hải cầu dược...
- Phái ngưá»i nà o Ä‘i cầu dược thế?
- Phụ thân tôi đã phái Hình bá»™ trưởng lão Vương Phong là má»™t môn hạ đắc lá»±c đến Äông Hải cầu dược, ngưá»i có má»™t đứa con trai tên là Vương Hoa và cÅ©ng là ngưá»i tôi muốn tìm kiếm...
- Ồ! Thì ra thế nà y, cuối cùng có cầu dược được chăng?
- Chúng tôi đã cầu dược được rồi!
- VỠsau thế nà o nữa?
- Nhưng sau khi gia phụ phục dụng loại dược đó, chẳng những trị không khá»i bệnh Ä‘au đầu mà ngược lại sau khi uống thuốc ấy và o, tứ chi đã má»m nhÅ©n vô sức, câm hẳn, không nói chuyện gì được hết, chẳng khác gì ngưá»i sắp chết.
- Chẳng lẽ Hình bộ trưởng lão quý quan cầu được thuốc giả hiệu chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên lúc đó Vương Phong đã láºp tức bị bắt giam lại ngay và đã định tá»™i ngưá»i mưu sát gia phụ mà bá» tù y...
Gương mặt thiếu niên thoáng hiện má»™t thần sắc kỳ quặc há»i :
- Tại sao không tra cứu sự việc cho rõ rà ng?
- Tra cứu sự việc cho rõ rà ng ư?
- Äúng thế, và dụ bảo rằng có phải Vương trưởng lão quý quan đã cầu được loại dược ấy từ chÃnh tay Thiết Äao Tiá»u Tiá»u Chá»§ ư...?
- Sau khi bắt giam Vương Phong, lão khai rằng má»™t hôm lão Ä‘ang chuẩn bị đón thuyá»n bè đến Äông Hải bổng nhiên gặp Thiết Äao Tiá»u Chá»§. Hai ngưá»i há» là đôi bạn tri ká»·, thế rồi y xin được má»™t thang thuốc cá»§a Thiết Äao Tiá»u Chá»§ và quay trở vá» ngay...
Thiếu niên bệnh hoạn ngắt lá»i nói :
- Trên đưá»ng trở vá» Vương trưởng lão có gặp ngưá»i nà o khác chăng? Nếu lão có gặp ngưá»i nà o trên đưá»ng trở vá» thì biết đâu ngưá»i ấy đã dùng diệu thá»§ trao đổi thang thuốc ấy rồi chăng?
- Suy Ä‘oán cá»§a ngươi cÅ©ng có lý lắm, nhưng bản quan đã má»™t lần nữa phái ngưá»i đến tra vấn Thiết Äao Tiá»u Chá»§ thì y đã nói y chưa há» chạm mặt vá»›i Vương Phong, đồng thá»i y cÅ©ng chẳng có giao kỳ dược cho Vương Phong gì hết.
- Thế thì...
- Thế rồi má»i việc đã được sáng tá». Vương Phong đã có ý định mưu sát phụ thân tôi, rồi bản quan đã y pháp xá» lý đến đỗi lây tá»™i há»a đến gia tá»™c, đồng thá»i ngưá»i vợ cá»§a y bị giết luôn. Con trai Vương Hoa cá»§a y thì mất tÃch...
- Vương Hoa cÅ©ng mất tÃch sao?
- Äúng thế, lúc bản quan phái ngưá»i đến vây bắt gia viên há» Vương thì bổng nhiên Vương Hoa thần bà mất tÃch luôn.
- Sao lại có chuyện như thế được?
- Sá»± tháºt là như thế!
Thiếu niên bệnh hoạn há»i :
- Tôi có thể há»i cô nương má»™t việc chăng?
- Ngươi cứ há»i tá»± nhiên.
- Chẳng biết lúc phụ thân cá»§a cô nương phục dụng thang thuốc mà Vương Phong đã mang vá», có phải là chÃnh tay cô nương cho lệnh tôn uống chăng?
- Không phải!
- Thế là ai váºy?
- Äiá»n gia sư!
- Quý quan đã phái ai đến há»i Thiết Äao Tiá»u Chá»§?
- ChÃnh thúc thúc cá»§a tôi. Hiện giá» tạm cầm quyá»n bản quan và cÅ©ng là Äại quan chá»§ (đại là thay thế, tức là quyá»n Quan chá»§).
Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư không nói gì hết.
Bổng nhiên Chương Linh Linh cảm thấy mình nói chuyện hÆ¡i quá trá»›n. Äây là bà máºt cá»§a Thông Thiên quan. Ở chốn giang hồ ngà y nay không bất cứ ai biết hết thế mà bây giá» vì tìm má»™t ngưá»i mà y đã khai ra sá»± việc nà y.
Thiếu niên bệnh hoạn bỗng cất tiếng nói :
- Vương Phong chẳng có lý do gì phải mưu hại phụ thân của cô nương cả!
Chương Linh Linh lắc đầu nói :
- Các hạ nói có lý lắm. Nhưng sự việc xảy ra sỠsỠtrước mắt!
Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư giây lát nữa, nói :
- Äây là má»™t sá»± việc quái lạ... tháºt quái lạ...
- Ngươi chá»› quan tâm việc nà y là m gì. Ta... ta chỉ há»i ngươi Vương Hoa còn tại thế không mà thôi
|

30-07-2008, 08:40 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 4 Tà n luyến ái
Thiếu niên bệnh hoạn liá»n nói :
- Thưa đại tỷ, tại sao cô nương muốn tìm hắn?
- Tại vì... tôi...yêu hắn!
- Chẳng phải hắn... hắn là thù nhân của phụ thân cô sao?
- Thế thì không thể trách hắn. Hắn vô tá»™i, phụ thân hắn gây nên tá»™i lá»—i, không thể liên lụy đến hắn được, có phải váºy không?
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế... hắn vô tá»™i...
- Bất kể thế nà o đi nữa, tôi vẫn quan tâm đến hắn, cho nên tôi cần biết rốt cuộc hắn còn sống trên thế gian nà y chăng?
- Hắn tên là Vương Hoa sao?
- Äúng thế!
- Năm nay hắn được bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi tuổi.
- Hắn sanh ngà y tháng nà o?
- Hắn sanh giỠDần mùng năm tháng sáu.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
- ÄÆ°á»£c, để tôi bói má»™t quẻ cho hắn...
Dứt lá»i, hắn thò tay và o túi áo lấy cái ống đựng xăm ra, sau đó nhắm mắt lẩm bẩm niệm thầm trong miệng má»™t hồi rồi lắc ống rá»›t ra má»™t cây xăm ra, cắm lên chăm chú Ä‘á»c má»™t lát, nói :
- Thưa đại tỷ...
- Thế nà o?
Thiếu niên bệnh hoạn định mở miệng trả lá»i, bá»—ng nhiên chẳng biết vì lý do gì hắn đã tắt tiếng hẳn và đảo mắt quan sát xung quanh má»™t lúc.
Chương Linh Linh ngạc nhiên nói :
- Sao ngươi không nói tiếp nữa?
- Ồ! Chẳng có sao hết... thưa đại tỷ, tôi phải nói thẳng nhé.
- Ngươi cứ nói.
- Thưa đại tỷ! Hắn đã chết rồi!
Chương Linh Linh mặt mà y tái mét kêu a một tiếng ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn nói tiếp :
- Thưa đại tá»·, tôi bói toán chÃnh xác chưa sai lần nà o. Vị võ há»c nà y tuy rằng thông minh xuất chúng nhưng thuá»™c số mạng chết non. Chắc chắn hắn chẳng sống được hÆ¡n mưá»i sáu tuổi.
- Hắn chỉ mất tÃch mà thôi!
- Lúc đó hắn chưa chết, nhưng vỠsau hắn đã chết.
- Sao ngươi khẳng định như thế?
- Thưa đại tá»·, Ä‘iá»u nà y tin hay chăng tùy ở cô nương. Nhưng nếu cô nương chưa tin sá»± bói toán cá»§a tôi thần kỳ chÃnh xác thì tôi có thể bói thá» con ngưá»i Vương Hoa cho cô nương xem tà i bói tướng cá»§a tôi!
- Ngươi thỠbói xem sao?
- Con ngưá»i hắn rất thông minh, gương mặt anh tuấn và có má»™t thân thể tráng kiện.
Năm mưá»i bốn tuổi hắn má»›i động tình. Cô nương và hắn quen biết nhau ở lúc hắn được mưá»i bốn tuổi.
- Ồ! Ngươi nói hoà n toà n đúng.
- Nhưng ngà y tháng vui đẹp giữa cô nương và hắn tháºt ngắn ngá»§i, chỉ vá»n vẹn có được má»™t năm trá»i thì đến năm hắn mưá»i lăm tuổi là xảy ra há»a biến luôn.
- Hay quá, ngươi nói chẳng sai chút nà o!
Thiếu niên bệnh hoạn mỉm cưá»i, nói :
- Thưa đại tá»·, thế thì cô tin lá»i phán Ä‘oán cá»§a tôi rồi chứ?
- Ta... đã tin ngươi nói rằng hắn không còn tại thế nữa...
Y nói tá»›i đây, hai bên khóe mắt á»ng Ä‘á», ẩm ướt, suýt nữa chẳng cầm lòng được đã nhá» lệ xuống, khiến ngưá»i trông thấy phải buồn đứt ruá»™t không sai.
Thiếu niên bệnh hoạn há»i :
- Thưa đại tá»·, cô chỉ há»i có má»™t việc nà y chăng?
- Không, ta còn má»™t việc muốn há»i thăm ngươi nữa?
- Việc gì ư?
- Xin ngươi bói má»™t quẻ xem gia phụ bị ngưá»i ta mưu hại có nguy hại gì đến tánh mạng chăng?
- Theo cô nương nháºn xét bệnh tình cá»§a lệnh tôn thì thế nà o?
- Gia phụ ngoại trừ không thể nói chuyện và tứ chi má»m nhÅ©n vô lá»±c, ngoà i ra chẳng có hiện tượng lạ lùng gì khác. Tôi thì cứ lo lắng ngưá»i sẽ mất mạng nay mai.
Ngoà i ra tôi muốn ngươi xem thêm một quẻ coi gia phụ có phải do Vương Phong đã hại chăng?
Rõ rà ng Chương Linh Linh đã mãi hoà i nghi, chẳng biết phụ thân cá»§a y có phải do Vương Phong mưu hại chăng? Nếu không thế thì y chẳng có lá»i há»i như váºy đâu?
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ cưá»i nói :
- Chẳng phải Vương Phong mưu hại phụ thân cá»§a cô nương đã có bằng chứng cụ thể sá» sá» rồi sao? Tại sao ngươi lại há»i việc nà y là m gì nữa?
- Không, tôi mãi hoà i nghi Vương Phong không thể nà o mưu hại gia phụ được giống như các hạ đã suy Ä‘oán lúc nãy. Vì sá»± việc tháºt vô lý, gần đây tôi đã sanh lòng nghi ngá» nhiá»u hÆ¡n. Nếu quả tháºt Vương Phong bị hà m oan thì tôi phải có bổn pháºn tìm cho ra kẻ thù tháºt sá»± đã mưu hại gia phụ để Vương Phong được nhắm mắt nÆ¡i chÃn suối.
Thiếu niên bệnh hoạn há»i :
- Äiá»u nà y đối vá»›i cô nương quan trá»ng đến thế sao?
- Vâng, rất là quan trá»ng.
Thiếu niên bệnh hoạn cưá»i nhạt, nói :
- Thế thì dá»… thôi, chỉ cần đại tá»· cho tôi số tá» vi cá»§a hai ngưá»i, để tôi tÃnh xem âm sát cá»§a há» có xung khắc chăng thì sáng tá» ngay.
Hắn thoáng dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
- Thưa đại tá»·, tháºt ra cô chẳng cần phải há»i tôi vá» sá»± việc nà y.
- Tại sao thế?
- Cô nương có thể Ä‘i há»i má»™t ngưá»i.
- Há»i ai thế?
- Vương Bán Tiên!
Chương Linh Linh biến sắc, nói :
- Ngươi... nói sao?
- Nghe ngưá»i giang hồ nói lại, cách đây năm năm có má»™t ngưá»i tên là Vương Bán Tiên đã đến quý quan. Sá»± bói toán cá»§a y có lẽ chuẩn xác hÆ¡n tôi nhiá»u. Tại sao cô nương không đến há»i y chứ?
- Ngươi nói Vương Bán Tiên ở tại bản quan ư?
Thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên nói :
- Chẳng lẽ y không có mặt tại đây sao?
- Không có.
Hình như thiếu niên bệnh hoạn ngạc nhiên lắm thì phải, má»™t hồi tháºt lâu, hắn má»›i cất tiếng nói :
- Tôi đã nghe má»i ngưá»i nói y đã Ä‘i và o quý quan mà ?
- Không, quả tháºt trước kia y đã đến đây má»™t lần, nhưng sau đó y đã rá»i khá»i ngay.
- Rá»i khá»i đây rồi sao?
- Äúng thế, y đã rá»i khá»i đây.
- Cô nương nói sá»± tháºt chứ?
- Äúng váºy, ta chẳng nói dối ngươi là m gì!
Thiếu niên bệnh hoạn há»i tiếp :
- Thưa đại tá»·, tôi có thể há»i cô má»™t việc nà y chăng?
- Cứ việc nói.
- Có phải năm năm trước đây Vương Bán Tiên đã đến đây tháºt ư?
- Äúng thế!
- Y đến đây để là m gì thế?
- Không biết... lúc đó nhằm lúc gia phụ mang bệnh, tâm trạng tôi rối ren vô cùng nên cÅ©ng chẳng mấy quan tâm việc nà y, nhưng Äiá»n gia sư biết y đến đây để là m gì...
á»’! Phải rồi, các hạ há»i Ä‘iá»u nà y để là m gì?
Thiếu niên bệnh hoạn bị y há»i má»™t cách bất thình lình đã giáºt bắn ngưá»i lên. Hắn hoảng hốt mắt nhìn Chương Linh Linh. Bất cứ má»™t ai cÅ©ng hiểu được câu há»i cá»§a hắn đã vượt ngoà i phạm vi nghá» nghiệp là m mắt thấy tướng số.
Thình lình, hắn khẽ cưá»i nói :
- Tôi muốn gặp y.
- Các hạ muốn gặp y? Äể là m gì thế?
- Tại hạ nghe ngưá»i ta đồn rằng y xem tướng chuẩn xác thần kỳ. Tôi muốn tìm y để so tà i cao thấp má»™t phen.
Hắn dừng lại giây lát, sau đó nói tiếp :
- Tôi có thể diện kiến lệnh tôn chăng?
- Äể là m gì?
- Xem tướng mạo cá»§a ngưá»i ra sao? Sau đó má»›i phán Ä‘oán được lúc nà o lệnh tôn chết. ÄÆ°á»£c như thế má»›i chÃnh xác hÆ¡n. Chẳng biết ý kiến cá»§a cô nương thế nà o?
Chương Linh Linh ngẩn ngưá»i giây lát, rõ rà ng y đã gặp khó khăn.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
- Thưa đại tỷ, chẳng lẽ có gì khó khăn hoặc kiêng kị chăng?
- Tháºt tình chẳng giấu giếm các hạ là m gì, gia phụ mắc bệnh trên giưá»ng không bất cứ má»™t nhân váºt giang hồ nà o biết hết. Äồng thá»i thúc thúc tôi đã nghiêm cấm để sá»± kiện nà y lá»™ ra giang hồ...
- Tôi có phải là ngưá»i giang hồ gì đâu mà cô nương phải lo sợ như thế!
Chương Linh Linh suy nghĩ giây lát, nói :
- Cũng được, nhưng nếu như các hạ có ý đồ gì bất chánh thì phải coi chừng toi mạng chẳng sai!
Thiếu niên bệnh hoạn cưá»i rằng :
- Xin đại tá»· cứ yên tâm Ä‘iá»u nà y.
- Thế thì ngươi hãy đi theo ta.
Chương Linh Linh dứt lá»i, láºp tức đứng báºt dáºy, dẫn hắn Ä‘i ra khách sảnh.
Thiếu niên bệnh hoạn lộ vẻ nghi hoặc theo sau lưng Chương Linh Linh bước đi.
Thình lình...
CÅ©ng trong lúc há» bước ra khá»i sảnh, bá»—ng có tiếng chân bước phá không gian vang tá»›i. Chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, tức thì có ba bóng ngưá»i chặn đưá»ng Ä‘i cá»§a há».
Chương Linh Linh bất giác dừng bước lại ngay.
Y trố mắt nhìn tá»›i phÃa trước, thấy ba ngưá»i vừa xuất hiện chÃnh là Äại quan chá»§, Äiá»n sư gia và má»™t lão nhân.
Chương Linh Linh thoáng ngạc nhiên nói :
- Thúc thúc!
Äại quan chá»§ cưá»i lạnh lùng má»™t tiếng, cặp mắt sáng như Ä‘iện lạnh chăm chăm nhìn thẳng và o mặt thiếu niên bệnh hoạn, nói giá»ng lạnh lùng :
- Các hạ, ngươi diễn tuồng đến đây cũng nên kết thúc thì hay hơn!
Thiếu niên bệnh hoạn mặt hơi biến sắc.
Chương Linh Linh ngạc nhiên há»i :
- Thưa thúc thúc, có chuyện gì thế?
Äại quan chá»§ chẳng trả lá»i câu há»i cá»§a Chương Linh Linh. Y vẫn mắt nhìn thiếu niên, nói giá»ng lạnh lùng :
- Các hạ đã giả là m thấy tướng số xâm nháºp bản quan thám thÃnh bà máºt, do ai sai sỠđến đây? Hãy khai ra mau!
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :
- Tôi chẳng hiểu ông nói gì hết...
- Ngươi muốn chết ư?
Äại quan chá»§ gầm hét má»™t tiếng, lượn mình lướt sang hướng thiếu niên, đồng thá»i tay phải trà n tá»›i nhanh như cắt.
Thế trảo cá»§a Äại quan chá»§ thần tốc kinh ngưá»i!
Cặp mắt thiếu niên bệnh hoạn thoáng lá»™ hung quang, nhưng chỉ trong tÃc tắc biến mất ngay. Hình như hắn muốn nói gì và có hà nh động gì đó, cuối cùng hắn không là m gì hết.
Cả thân ngưá»i hắn đã bị Äại quan chá»§ nhấc bổng trong tay.
Chương Linh Linh mặt hơi biến sắc.
Äại quan chá»§ lạnh lùng gầm hét há»i tiếp :
- Ngươi là ai? Nói!
- Không cần thiết phải nói gì hết!
- Các hạ đã giả là m thầy tướng số lẻn và o bản quan thám thÃnh bà máºt!
- Ai đã nói tôi giả là m thầy tướng số?
- Tiểu tá», ngươi lẻo mép ư?
Kêu “bốp†má»™t tiếng, thiếu niên bệnh hoạn bị y tát cho má»™t bợp tai tháºt mạnh, đến đỗi hắn đã phải há mồm phun ra má»™t bụm máu tươi, tức thì má»™t bên má sưng phồng, đỠhẳn lên.
Chương Linh Linh há»i :
- Thưa thúc thúc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Äại quan chá»§ liếc mắt nhìn lão nhân đứng ở má»™t bên, lạnh lùng nói :
- Máºt bá»™ trưởng lão! Ngươi hãy Ä‘em sá»± thể nói lại cho Ä‘iệt nữ ta nghe!
- Thưa Äại quan chá»§, vâng!
Chương Linh Linh hét lá»›n tiếng há»i :
- Chuyện thế nà o cứ nói mau!
Máºt bá»™ trưởng lão cung kÃnh nói :
- Hồi bẩm đại tiểu thư! Hôm trước tôi đã gặp vị các hạ nà y trong má»™t tá»u lầu tại thà nh Xung Châu. Hắn đã há»i thăm tôi rất nhiá»u việc liên quan đến bản quan. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi không thể nói cho hắn nghe rồi, nhưng mà tôi đã âm thầm theo dõi hắn. Sau đó tôi đã trông thấy hắn dùng mưá»i lạng bạc mua lại má»™t số dụng cụ bói toán cá»§a má»™t thầy tướng số, thế rồi hắn đến bản quan...
Last edited by Hà Mã; 30-07-2008 at 08:46 AM.
|

30-07-2008, 08:52 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 5 Hà nh tung bại lộ
Chương Linh Linh biến sắc, quát há»i :
- Lá»i nói nà y tháºt chứ?
- Không sai chút nà o hết. Äệ tá» chẳng dám nói lá»i giả dối đâu!
Chương Linh Linh giáºn run lẩy bẩy, nói :
- Các hạ lá»›n gan tháºt...
Äại quan chá»§ cưá»i lạnh lùng nói :
- Các hạ đã vâng lệnh ngưá»i nà o lẻn và o thế?
Thiếu niên bệnh hoạn nói giá»ng lạnh lùng :
- Ta!
- Ngươi chăng?
- Äúng thế, tôi đã nghe nhiá»u ngưá»i nói rằng Thông Thiên quan là chá»— không ai dám đến. Tôi cố tình đến đây xem sao?
- Ngươi chỉ vì Ä‘iá»u như thế mà đến đây ư?
- Äúng váºy!
- Tiểu tá», ngươi chá»› lừa dối ngưá»i là m gì nữa. à đồ cá»§a ngươi không đơn giản như thế nà y đâu!
- Tin hay không tùy nÆ¡i ông. Ta cÅ©ng chẳng nhất quyết muốn và o đây mà chÃnh là vị đại tá»· nà y đã thỉnh tôi và o đây. Nếu sá»›m biết sá»± việc xảy ra như thế thì tôi chẳng muốn và o đây là m gì...
- Tiểu tá», bây giá» ngươi má»›i hối háºn thì đã muá»™n lắm rồi...
- Ông muốn sao bây gi�
- Hãy khai ra ngươi đã vâng lệnh ai mà lẻn và o đây? Và o đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì, nếu không khai ra sá»± tháºt thì ta sẽ chém đầu ngươi ngay.
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :
- Tôi vâng lệnh cá»§a tôi... đến coi bói kiếm tiá»n sống qua ngà y!
- Tiểu tá», ngươi muốn chết tháºt sao?
- Nếu các ngươi giết chết tôi thì tôi cÅ©ng đà nh chịu váºy, nhưng mà tôi phải là má»™t thầy tướng số hay không thì vị cô nương nà y có thể chứng minh cho tôi được.
- Là m thế nà o y chứng minh ngươi được?
- Tôi đã bói toán cho y, có chÃnh xác hay không há»i y thì biết ngay.
Äại quan chá»§ cưá»i lạnh lùng nói :
- Mặc kệ ngươi có phải là thầy tướng số hay chăng, nhưng lai lịch cá»§a ngươi khả nghi, đồng thá»i lại thám thÃnh bà máºt cá»§a bản quan, chỉ căn cứ và o Ä‘iểm nà y thì bản quan đã không thể dung thứ cho ngươi được.
Y nói tới đây thì dừng lại giây lát, sau đó hét lớn tiếng nói tiếp :
- Tiểu tá», nếu như ngươi không nói rõ ý đồ lẻn và o đây để là m gì thì ta là m thịt ngươi đó!
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :
- Muốn kết tá»™i cho ngưá»i thì tùy ông nói sao cÅ©ng được, muốn giết cứ hạ thá»§ Ä‘i.
Äại quan chá»§ lạnh lùng nói :
- Thế thì ta đà nh phải giết ngươi thôi!
Dứt lá»i, y vung chưởng bổ xuống ngay.
Chương Linh Linh thất kinh kêu lên một tiếng :
- Thúc thúc...
Äại quan chá»§ nghe y thất thanh kêu lên bất giác rút bà n tay đã bổ xuống lại. May mà như thế, nhưng thiếu niên bệnh hoạn ấy cÅ©ng đã bị luồng chưởng phong hất trúng, kêu oa má»™t tiếng, há mồm phun ra má»™t bụm máu tươi và bất tỉnh nhân sá»± luôn...
Chẳng biết trải qua bao lâu thá»i gian hắn má»›i tỉnh lại, trố mắt ra nhìn, thấy bốn bá» tối mò. Cuối cùng hắn lá» mỠđã nháºn ra đây là má»™t phòng lao bằng sắt thép.
Trong phòng lao tịnh lặng như tá».
Thiếu niên bệnh hoạn bá»—ng lạnh lùng khẽ cưá»i má»™t mình.
Tiếng cưá»i cá»§a hắn hình như là đắc ý chứ không phải Ä‘au đớn gì hết. Phải, hắn Ä‘ang cưá»i đắc ý, ngoại trừ chÃnh bản thân hắn ra không má»™t ai biết hắn đã đắc ý vì Ä‘iá»u gì cả.
Thiếu niên bệnh hoạn dứt tiếng cưá»i, nhá»§ thầm :
- “Chương Thiếu ÄÆ°á»ng Äại quan chá»§, ngươi đã trúng kế rồi!â€
Thình lình hắn lại cất tiếng cưá»i như Ä‘iên như cuồng.
Trong lúc thiếu niên bệnh hoạn vừa cất tiếng cưá»i, má»™t tiếng chân bước bá»—ng vang tá»›i, kế đó má»™t đại hán có thân hình vạm vỡ xuất hiện ở ngoà i cá»a lao. Cây roi thép trong tay khẽ đánh và o song sắt kêu keng má»™t tiếng rồi y gầm thét nói :
- Tiểu tá» bệnh hoạn kia! Cái mả mẹ mầy, cưá»i gì thế?
Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng nói :
- Thế nà o, không cho cưá»i chăng?
- Äúng thế, không được cưá»i!
- Äây là chá»— nà o váºy?
- Phòng lao bà máºt!
Thiếu niên bệnh hoạn há»i :
- Tại sao phải nhốt ta trong phòng lao như thế?
- Cái mả mẹ mầy, tiểu tá»! Không giết chết ngươi là phước lá»›n lắm rồi đấy.
- à kiến của ai thế?
- Äại quan chá»§ chúng tao. Tiểu tá», hãy ngoan ngoãn chút nà o, bằng không, khà khà , ngươi sẽ biết tay ta.
Thiếu niên bệnh hoạn bá»—ng nảy ra má»™t kế, hắn láºp tức cất tiếng cưá»i ha hả như Ä‘iên như cuồng lần nữa... tiếng cưá»i cá»§a hắn nghe thấy phải á»›n lạnh xương sống...
Äại hán vạm vỡ gầm hét nói :
- Tiểu tá» Ä‘iên khùng kia, ngươi muốn chết tháºt ư?
Thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cưá»i như Ä‘iên như khùng. Äại hán vạm vỡ gầm rống lên nói :
- Tiểu tỠbệnh điên kia, ta không giết ngươi chẳng được rồi!
Äại hán ấy mở cá»a phòng lao, thiếu niên bệnh hoạn vẫn cứ tiếp tục cưá»i như thưá»ng. Äại hán vạm vỡ gầm hét lá»›n tiếng :
- Ta cho ngươi một roi để ngươi biết mùi...
Dứt lá»i, cây roi thép trong tay vụt tá»›i đánh và o ngưá»i thiếu niên bệnh hoạn.
Vì đại hán nà y biết thiếu niên bệnh hoạn là má»™t ngưá»i không biết võ công nên y đánh má»™t roi nà y vừa đủ phân lượng thôi.
Äồng thá»i y cho rằng má»™t roi nà y đã thừa sức đánh cho thiếu niên bệnh hoạn bán chết bán sống chứ chẳng sai.
Nhưng sá»± tháºt đã xảy ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a y.
Kêy vụt một tiếng, cây roi đã đánh và o hư không.
Äại hán vạm vỡ giáºt bắn ngưá»i lên, trố mắt nhìn kỹ, thấy thiếu niên bệnh hoạn ấy vẫn còn đứng sá» sá» nguyên chá»—, chẳng há» hấn gì hết.
Äại hán vạm vỡ ngẩn ngưá»i nhá»§ thầm :
- “Cha chả, việc xảy ra thế nà o váºy? Ta quyết chẳng tin có ma quá»· gì hết...!â€
Y chá»i thầm trong bụng, lại vung tay vụt tá»›i má»™t roi nữa.
Thình lình...
Bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như Ä‘iện xẹt. Äại hán vạm vỡ thoáng cảm thấy hoa mắt má»™t cái, đồng thá»i bà n tay vá»t Ä‘i luôn.
Y đã giáºt mình kinh hãi kêu “a†má»™t tiếng.
Äại hán ấy phóng mắt nhìn tá»›i, bất giác há hốc mồm tháºt to nói chẳng ra tiếng. Cây roi thép cá»§a y đã nằm sá» sá» trong tay thiếu niên bệnh hoạn ấy.
Một hồi lâu, y mới thốt ra được một tiếng :
- Ngươi...
Thiếu niên bệnh hoạn cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế nà o, ngươi chẳng ngỠchứ?
- A! Ngươi...
Äại hán vạm vỡ thất kinh kêu lên má»™t tiếng, bá»—ng nhiên y đã lượn mình nhảy vụt ra ngoà i phòng lao. Nhưng thiếu niên bệnh hoạn chuyển mình thấp thoáng má»™t cái đã đứng chặn đầu phÃa trước y ngay.
Thân pháp mau đến đỗi không thể diễn tả được.
Äại hán vạm vỡ giáºt mình lạnh toát mồ hôi luôn.
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ vụt cây roi thép trong ray má»™t cái, cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế nà o? Ngươi rét rồi chăng?
- Ngươi... là ai thế?
- Ngươi chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì, nhưng bá»n bây bị lừa gạt rồi. Bằng hữu, ngươi có hiểu câu “bất thị mãnh long bất quá giang†(không phải rồng dữ thì không qua sông) chăng?
Äại hán vạm vỡ thụt lùi ra sau ba bước liá»n, nói giá»ng run run :
- Ngươi...ngươi đã giả đò là m như thế chăng?
- Äúng thế... mục Ä‘Ãch cá»§a ta là muốn và o trong nhà lao bà máºt nà y.
- Äể là m gì?
- Tìm má»™t ngưá»i.
- Tìm ai thế?
-ChÃnh là Vương Bán Tiên!
Mặt mà y đại biến, hán tỠvạm vỡ kinh hồn nói :
- Ngươi...ngươi muốn tìm Vương Bán Tiên ư?
- Äúng váºy, bằng hữu! Ta nói tháºt cho ngươi biết, ta Ä‘i và o Thông Thiên quan nà y được là do ta có sá»± sắp xếp tháºt chu đáo. Chắc chắn há» không giết ta đâu, vì ta là má»™t ngưá»i không biết võ công.
- Bá»n ta đã mù cả đôi mắt.
Thiếu niên bệnh hoạn cưá»i lạnh lùng nói :
- Nhưng ta cÅ©ng chẳng ngỠđã và o được bà lao thuáºn lợi đến thế. Như váºy đã giúp ta giảm Ä‘i rất nhiá»u sá»± phiá»n phức!
Hắn cưá»i khẩy nói tiếp :
- Bằng hữu, ta há»i ngươi má»™t việc. Tại sao há» lại trá»±c tiếp giải ta và o thẳng bà lao như thế?
- Có lẽ hỠđã thất sách chăng?
- Thất sách?
- Äúng váºy. Chương cô nương đã nhất quyết bảo há» buông tha cho ngươi ra khá»i quan, Äại quan chá»§ đà nh phải lừa dối y và bảo rằng đã thả ngươi Ä‘i khá»i rồi...
- Nhưng cuối cùng lại đưa ta và o bà lao có phải váºy không?
- Äúng váºy!
- Ngoại trừ Äại quan chá»§ biết có bà lao nà y, ngoà i ra không còn ai biết chứ?
- Còn má»™t ngưá»i nữa.
- Ai thế?
- Äiá»n sư gia!
Thiếu niên bệnh hoạn cưá»i lạnh lùng nói :
- Bằng hữu, ta xin há»i ngươi tung tÃch má»™t ngưá»i nữa.
- Ai thế?
- Vương Trung!
- Vương Trung?
- Äúng thế, có phải y vẫn còn ở trong Thông Thiên quan chăng?
- Y đã chết từ lâu rồi!
Thiếu niên bệnh hoạn giáºt bắn ngưá»i lên, há»i :
- Ngươi... nói tháºt chứ?
- Äúng thế, y chết cách đây đã năm năm rồi.
- Chết như thế nà o váºy?
- Ta cũng chẳng biết.
Hai mắt thiếu niên bệnh hoạn lá»™ ra sát khÃ, nghiến răng kêu ken két, gầm thét nói :
- Nói, hiện giỠVương Bán Tiên ở đâu?
- Ta không biết!
Thiếu niên bệnh hoạn giáºn dữ hét lá»›n tiếng nói :
- Ngươi hết muốn sống rồi chăng?
Tiếng gầm thét nà y khá»§ng bố đáng sợ ghê gá»›m là m hán tá» vạm vỡ đã giáºt mình kinh hãi, thụt lùi ra sau má»™t bước. Thình lình y Ä‘iên cuồng gầm rống hét lá»›n tiếng :
- Tiểu tá», ta liá»u mạng vá»›i ngươi thôi!
Dứt lá»i y tung tay đánh ra má»™t chưởng luôn.
Bấy giá» hán tá» vạm vỡ đã liá»u mạng tháºt rồi, thế tấn công nhảy vồ tá»›i chẳng khác gì như má»™t con hổ Ä‘iên, kinh ngưá»i khá»§ng khiếp. Thiếu niên bệnh hoạn hét lá»›n tiếng nói :
- Ngươi muốn chết tháºt sao?
Hắn chuyển mình một cái, cây roi thép vung tới nhanh như cắt.
Bóng ngưá»i thấp thoáng lần nữa, hán tá» vạm vỡ đã đánh ra chưởng thứ hai mãnh liệt kinh ngưá»i.
Thình lình...
Trong lúc hán tỠvạm vỡ đánh ra luồng chưởng phong thì cây roi thép trong tay thiếu niên bệnh hoạn đã vụt tới lóe lên một tia ánh sáng mà u xanh nhanh như điện xẹt.
Má»™t tiếng kêu thảm vang lên láºp tức.
Bóng roi thấp thoáng vụt má»™t phát thì cả thân ngưá»i hán tá» vạm vỡ té ngã xuống, đồng thá»i má»™t cánh tay phải cá»§a y đã đứt lìa thân lại.
Thiếu niên bệnh hoạn gầm hét nói :
- Hãy mau đứng dáºy nà o!
Tiếng hét như sấm nổ, nghe thấy phải sởn lạnh tóc gáy, hán tá» vạm vỡ hãi hùng nói giá»ng run run :
- Ngươi... cứ giết phức ta cho rồi.
- Ta sẽ giết ngươi vì ngươi tác oai tác quái cũng khá đủ rồi. Bằng hữu, ngươi nói mau, hiện giỠVương Bán Tiên ở phòng lao nà o?
- Không biết...
- Muốn chết ư?
Thiếu niên bệnh hoạn vừa dứt lá»i thì hắn nhanh như cắt đã nhấc bổng cả thân ngưá»i hán tá» vạm vỡ lên cao, nghiến răng nói :
- Nếu ngươi không nói, ta sẽ xé rá»i cả tứ chi ngươi ra cho mà xem.
- Ngươi...
- Bằng hữu, ta nói được ắt phải là m được chẳng sai, ngươi có nói không?
Hán tỠvạm vỡ kinh hãi nói :
- Ta... nói... ta nói ngay!
- Thế thì nói mau.
- Y... bị nhốt trong phòng lao táºn cùng...
Hán tá» chưa nói hết lá»i thì bà n tay phải cá»§a thiếu niên bệnh hoạn đã khép Ä‘áºp xuống má»™t cái, kêu “oa†má»™t tiếng thảm thiết, tức thì cái đầu hán tá» vỡ tung, máu phun ra như mưa, chết ngay láºp tức
|
 |
|
| |