Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 25-04-2008, 04:06 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Thái Dương Huyá»n Công - Trần Thanh Vân

Hồi 1

Nhất thiên bang giả nhân giả nghĩa

Chốn bùn đen sen vẫn hoàn sen



Tiểu tá»­ ấy thật đáng ghét thật!... á»°c!... Mà thôi, lão nhị không nghe phó hương chá»§ nói sao? á»°c, á»±c... chuyện đâu rồi sẽ vào đó mà thôi! Khà, khà... á»±c... khà, khà... Gã đại hán mặt đỠgay vì men rượu, Ä‘ang vừa ngã ngá»›n, vừa nói bằng má»™t giá»ng phấn khích. Nói xong, gã còn phát lên tràng cưá»i dài, Ä‘an xen vào đó là những tiếng nấc, do hÆ¡i rượu bốc lên tạo thành.

Má»™t gã khác, xem chừng là thá»§ lÄ©nh cá»§a nhóm bảy ngưá»i Ä‘ang quây quần quanh tiệc rượu, đã chếch choáng khi Ä‘ang vừa hậm há»±c, vừa nói lên ý cá»§a gã:

- Trương huynh đệ nói không sai! Nhưng Hồ Äằng Giao ta càng lúc càng thấy chướng mắt! Hừ... không cho tiểu quá»· ấy má»™t bài há»c thì hắn cứ thá»c gậy bánh xe chúng ta suốt!

Má»™t gã khác có dáng ngưá»i loắt choắt, nhá» thó nhất trong đám bảy tên này, nghe Hồ Äằng Giao lão nhị nói thế, gã liá»n ngăn lại:

- Hồ lão nhị! Thôi mà, chấp nhất làm gì tiểu quá»· ấy. Ai bảo chúng ta ăn vụng mà không biết chùi mép làm gì? HÆ¡n nữa, hương chá»§ đâu có quở trách bá»n ta vì cái việc đó đâu.

- Nhưng thấy cái mặt nhâng nhâng của tiểu quỷ đó là ta không làm sao chịu được! Hừm, mở miệng ra thì cứ môn quy với môn quy! Cha chả! Ai lại không biết môn quy của Nhất Thiên Bang chúng ta chỉ là chiếc bánh vẽ chứ!

Gã mặt loắt choắt dù có say cÅ©ng không đến ná»—i quên suy nghÄ©! Gã còn biết thế nào là lợi hại, đúng, sai... Cho nên khi gã nghe Hồ lão nhị oang oang nói quá đáng. Tuy rằng lão nói đúng vá»›i sá»± thá»±c, nhưng nÆ¡i này đâu phải là nÆ¡i để Hồ lão nhị muốn nói gì thì nói. Gã có vóc dáng nhá» thó liá»n suỵt khẽ má»™t tiếng để ngăn lại, sau đó gã đảo tròn mắt, nhấp nháy mắt và nói:

- Suỵt... Hồ lão nhị! Dù lão nhị không thiết sống nữa, thì cũng đừng làm liên lụy đến huynh đệ chứ! Nơi này là nơi nào, lão lú lẫn cả rồi sao?

Ầm... Hồ Äằng Giao đúng là rượu đã bốc lên làm má» lý trí cá»§a lão. Äã không để vào tai lá»i khuyên can cá»§a gã mặt choắt, Hồ lão nhị lại còn vá»— vào bàn đánh "ầm" má»™t tiếng, Ä‘oạn đứng bật dậy la toáng lên: - Tiểu Äa Tinh ngươi có tư cách gì mà lên mặt dạy dá»— Hồ Äằng Giao ta há»­? Ừ! Thì ta nói như thế đấy! Ta nói không đúng sao? Các ngươi thừa biết như vậy cÆ¡ mà?

Trước thái độ hùng hùng hổ hổ cá»§a Hồ Äằng Giao, Tiểu Äa Tinh mặt choắt đưa tay xua nhanh, Ä‘oạn lá»›n tiếng phân biện:

- Này! Các huynh đệ Ä‘á»u nghe tận tai đấy nhé! Tiểu Äa Tinh này đã có lá»i khuyên ngăn nhưng Hồ lão nhị không nghe theo thì... có hậu quả gì, Tiểu Äa Tinh này hoàn toàn không biết đến! Äừng có trách sao Tiểu Äa Tinh này không bảo trước đấy nhé.

Ngay sau câu nói này cá»§a Tiểu Äa Tinh lập tức năm tên còn lại trong tiệc rượu Ä‘á»u nhao nhao cả lên. Hai trong năm gã này vá» hùa vá»›i Hồ Äằng Giao lão nhị lên tiếng mắng chá»­i gã loắt choắt Tiểu Äa Tinh:

- Nhân thá»­ Äa Tinh! Ngươi làm vậy sao phải? Không phải chúng ta là huynh đệ sinh tá»­ chi giao hay sao? Không phải má»i lợi nhuận trước đây Hồ lão nhi chia sá»›t đồng Ä‘á»u cho chúng ta sao? Sao chưa gì ngươi đã như con rùa thụt cổ vậy?

Ba gã còn lại cÅ©ng lên tiếng phản bác: - Cá»±c khổ, hoạn nạn thì chung chia, phúc lá»™c thì chung hưởng, Ä‘iá»u đó là lẽ đương nhiên rồi! Nhưng... còn đây là vấn đỠliên quan đến sống chết, lá»—i ai làm thì ngưá»i đó chịu, sao lại kéo cả bá»n ta vào? Không phải Tiểu Äa Tinh đã khuyên ngăn rồi sao? Hừ... cứ rượu vào thì lá»i ra. Lần trước cÅ©ng tình cảnh như thế này, cÅ©ng do Hồ lão nhị xuất ngôn bất cẩn, đã khiến tên tiểu quá»· đó nghe được gây thành chuyện lỡ vỡ...

Không ngá» sá»± việc lại xảy ra như thế này... Bàn rượu Ä‘ang vui vầy lại chia thành hai nhóm, mà phe nhóm cá»§a Hồ Äằng Giao lão nhị chỉ có ba ngưá»i, ít hÆ¡n nhóm cá»§a Tiểu Äa Tinh! Hồ Äằng Giao giận đến xám mặt, nhưng cÅ©ng quá rõ là... do lá»—i cá»§a lão mà ra cả.

Äã thế, Tiểu Äa Tinh lại còn thêm: - Hồ lão nhị! Việc gì thì La Hương chá»§ còn bá» qua được, chứ như lá»i nói vừa rồi cá»§a Hồ lão nhị, nếu cấp thượng ty trong bang nghe được thì Tiểu Äa Tinh này cam Ä‘oan đến mưá»i La Hương chá»§ cÅ©ng phải bó tay thôi!

Tuy Ä‘ang giận đến run ngưá»i vì huynh đệ lão đã không á»§ng há»™ lão nhưng lá»i cá»§a Tiểu Äa Tinh đã như gáo nước lạnh dá»™i vào đầu lão! Hồ lão nhị tỉnh cả rượu... Lão tiu nghỉu nói:

- Thôi được, cứ coi như Hồ Äằng Giao ta nói lỡ lá»i Ä‘i! Nhưng mà này Tiểu Äa Tinh, việc này thì ta nghe lá»i ngươi, còn vấn đỠtrừng trị tên tiểu quá»· ấy ngươi cÅ©ng không nên ngăn cản ta làm gì! Ngươi cÅ©ng phải để ta trút bá»›t cÆ¡n giận trong lòng chứ!

- Miá»…n cưỡng, Tiểu Äa Tinh tán đồng, nhưng gã không thể không nói. - Lão muốn thế cÅ©ng được, nhưng có ba việc này Tiểu Äa Tinh ta mạo muá»™i cáo tri cho lão nhị rõ. Má»™t là tiểu quá»· ấy... dù sao cÅ©ng là má»™t đứa bé, tuổi chưa đến mưá»i lăm.

- Không đợi ngươi nhắc ta cÅ©ng thừa biết như vậy. nhưng, nếu lúc này không răn dạy tiểu quá»·, để hắn lá»›n hÆ¡n chút nữa miệng mồm dẻo hÆ¡n bá»n ta làm sao chịu đựng nổi chứ? Nói xuôi theo Hồ Äằng Giao, Tiểu Äa Tinh gật đầu, nêu tiếp vấn đỠthứ hai: - Rõ là như vậy rồi, Hồ lão nhị! Còn việc thứ hai là tiểu tá»­ ấy võ công còn rất non kém, khó mà chịu nổi má»™t cái búng tay cá»§a Hồ lão nhị! Lão nhị nhá»› kỹ Ä‘iá»u này kẻo lại quá tay. Còn đụng đến vấn đỠthứ ba mà Tiểu Äa Tinh này sắp nói đến đây là huynh đệ há không quên là do tiểu tá»­ chuyên cần luyện tập, dù là những thế võ nhập môn cá»§a La hương chá»§ nên gần như La hương chá»§ đã xem tiểu tá»­ ấy là đệ tá»­ kế truyá»n! Äấy, đệ chỉ có vài ý kiến thô thiển, mong Hồ lão nhị liệu mà suy tính trước sau.

Thế là bàn rượu ngỡ đã tan vì sá»± phân hóa lúc nãy, bây giá» lại xôm tụ hẳn lên. Chuyện ấm ức trong lòng đã được giải tá»a nên bảy tên này thả cá»­a chuốc chén đến má»m môi. Riêng Hồ lão nhị lâu lâu lại cứ lá»›n tiếng má»™t hai đòi trừng trị tên "xú tiểu quá»·":

- Hực... Xú tiểu quỷ cậy La hương chủ chỉ vẽ cho vài thế võ quèn... Hực... hắn ngỡ hắn đã được lòng hương chủ... H ực... Tiểu tạp chủng đó so bì sao được huynh đệ chúng ta... đã... đã có bằng ấy năm thâm giao với hương chủ chứ?

Thế là cả bá»n chung bàn liá»n lè nhè lên tiếng tán thành. Rồi mạnh tên nào tên ấy uống. Cả bá»n không hỠđể tâm đến má»™t vị cô nương sắc diện trông cÅ©ng dá»… coi, Ä‘ang ngồi ở bàn gần đó nhìn dò xét bá»n chúng đã từ lâu. Và đợi đến lúc này vị cô nương kia má»›i đứng dậy bá» Ä‘i, sau khi để lại nén bạc trên bàn và ra dấu cho tiểu nhị biết đấy là tiá»n thanh toán bữa ăn.

Ném mình vào bóng đêm, vị cô nương đó biến mất ngay tăm dạng. Äể lại phía sau là ngôi tá»­u Ä‘iếm còn sáng ánh đèn, chứa bên trong toàn là những tay bợm nhậu Ä‘ang lè nhè, á»m tá»i vang cả má»™t góc cá»§a tiểu trấn...

Äến má»™t căn nhà mái ngói khá khang trang, phía trước sân chỉ có má»™t đứa bé tạng ngưá»i nhá» nhắn Ä‘ang nghiêm nghị đứng nép vào má»™t góc tối để canh gác, vị cô nương liá»n dừng chân, khẽ hắng giá»ng má»™t tiếng nhá».

ÄÄ©nh đạc đúng vá»›i cương vị má»™t ngưá»i tuần phòng vỠđêm, đứa bé cố trầm giá»ng xuống nhưng vẫn không sao che giấu được âm thanh cá»§a má»™t đứa bé con, há»i:

- Là ai? Hãy báo danh? Äến đây có việc gì? Vị cô nương ná» muốn cưá»i khì lên vì thái độ kẻ cả, muốn làm ngưá»i lá»›n cá»§a đứa bé. Nhưng cô ta cố nén lại! Vừa khoa chân bước đến vùng sáng do ánh đèn từ khung cá»­a chiếu hắt ra ngoài, vị cô nương này lên tiếng đáp:

- Là ta! Tuần giám cá»§a tổng đàn! La hương chá»§ có ở đây không, tiểu thiếu hiệp? Chắc có lẽ do đã quen vá»›i cương vị này, đứa bé không vì danh xưng Tuần giám cá»§a tổng đàn mà sợ hãi, đứa bé vẫn bằng giá»ng trầm giả tạo, lên tiếng há»i:

- Có tín vật để chứng minh thân phận hay không? Gật đầu, vị cô nương trong lòng thầm phục sá»± cẩn thận cá»§a đứa bé. Không nhanh, không chậm, vị cô nương lấy từ bá»c áo ra má»™t tiêu kỳ nhá» bằng gấm Ä‘oạn màu vàng sáng, phất qua phất lại trước mặt đứa bé.

Äứa bé khi nhìn được chữ Tuần thêu trên má»™t mặt cá»§a ngá»n tiêu kỳ, và khẳng định rõ mặt kia có thêu chữ Thiên, liá»n cung chân lại, nghiêm giá»ng nói:

- Do tiểu nhân Ä‘ang có phận sá»± trên ngưá»i, nên không hành lá»… được, mong Tuần giám bá» lá»—i cho! La hương chá»§ Ä‘ang ở trong thư phòng, Tuần giám cứ tá»± tiện tiến vào há»™i diện vá»›i La hương chá»§, tiểu nhân không tiện đưa đưá»ng!

Thu ngá»n tiêu kỳ lại, vị cô nương ná» nhoẻn miệng cưá»i, khen ngợi:

Tiểu thiếu hiệp làm đúng, bản Tuần giám không trách cứ đâu. Nếu đã thế, bản Tuần giám đành phải tự thân hành đi vào thôi.

Vị cô nương nỠnói xong đã thoăn thoắt tiến vào theo vùng sáng bước vào gian chính của ngôi nhà.

Còn lại một mình đứa bé, nó vẫn cứ lẳng lặng đứng ở góc tối làm phận sự của nó một cách bình thản, không biết rằng số phận của nó đang được vị cô nương nỠvà La hương chủ của nó định đoạt ở bên trong.

Sau khi đã phân ngôi chá»§ khách xong, vị cô nương vừa má»›i đến liá»n lên tiếng quở trách vị La hương chá»§:

- Hương chá»§! Bản tuần giám không ngá» hương chá»§ quản cố thuá»™c hạ không được chu đáo lắm. Vừa má»›i rồi đây, chính tai bản Tuần giám nghe Hồ Äằng Giao ba hoa vá»›i đồng bá»n tại

má»™t tá»­u Ä‘iếm Ä‘ang có nhiá»u khách nhân. Hương chá»§ có biết lão há» Hồ nói gì không?

Nhìn thần sắc trầm trá»ng cá»§a vị La hương chá»§, Tuần giám cá»§a Nhất Thiên Bang không xót xa, nói tiếp luôn:

- Lão nói: "Môn quy cá»§a Nhất Thiên Bang chỉ là chiếc bánh vẽ!". Hương chá»§! Là bang chúng, lại xem thưá»ng bang quy như vậy, hương chá»§ định xá»­ trí lão Hồ Äằng Giao ra sao? Và hương chá»§ có biết rằng hương chá»§ phải có má»™t phần trách nhiệm trong lá»i phát ngôn này không?

Vị La hương chá»§ là Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải nhăn mặt và nói: - Hồ Äằng Giao nói lá»i xằng bậy, lá»t vào tai Tuần giám tá»™i thật đáng chết! Nhưng xin Tuần giám mở lượng hải hà tha chết cho hắn má»™t phen! Thuá»™c hạ sẽ nghiêm trị hắn... ít nhất là ba ngày trá»ng cấm!

Cô nàng Tuần giám cá»§a Nhất Thiên Bang lắc đầu, đáp: - Hương chá»§ quá má»m yếu vá»›i thuá»™c hạ như vậy, chẳng trách Hồ Äằng Giao hết phạm sai lầm này đến sai lầm khác! La hương chá»§, Hồ lão nhị đã làm gì sai và bị tên xú tiểu quá»· nào đó

phải mạch báo cho hương chủ vậy?

Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải không ngá» vị Tuần giám há»i đến Ä‘iá»u này, nên hắn liá»n mất Ä‘i vẻ bình tÄ©nh cá»§a ngưá»i có tuổi trên tam tuần, Ä‘ang giữ cương vị chá»§ gia đàm đạo vá»›i khách, tuy có cương vị cao hÆ¡n hẳn nhưng tuổi tác thì chỉ độ đôi mươi, còn thua kém hắn xa... Hắn lúng túng:

- CÅ©ng chẳng có... chẳng có gì đáng để nói... để nói đâu. Tuần giám! Äó chỉ là việc... việc sanh ý bình thưá»ng cá»§a huynh đệ thôi!

Nói đến đây, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải cố gắng gượng nói lá»›n tiếng, ý như phân minh: - Tuần giám nên hiểu và thông cảm giùm cho! Huynh đệ trong hương ngoài việc kiếm tiá»n để độ nhật, còn phải dâng ná»™p vá» cho đàn chá»§ theo hạn lượng đã đỠra, thì những chuyện... như vầy, cÅ©ng là phải lẽ thôi mà!

- La hương chá»§ muốn nói đến trá»™m cướp phải không? Äã lỡ leo lên lưng cá»p, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải đánh liá»u, nói huỵch tẹt luôn:

- Chính vậy! Thuá»™c hạ thiết nghÄ©, khắp thập tam tỉnh ở Äại giang nam bắc, nÆ¡i nào có ngưá»i Nhất Thiên Bang chúng ta thì những nÆ¡i đó ngoài việc trá»™m cướp ra, há» cÅ©ng không sao tìm đủ số kim ngân dâng ná»™p lên trên!

Như thừa hiểu được vấn đỠnày, Tuần giám cá»§a Nhất Thiên Bang tuy bá» qua nhưng vẫn nói: - Äành là vậy, nhưng phải làm thế nào cho khéo chứ! Tên tiểu quá»· ấy là tiểu quá»· nào? Sao lại không rõ vấn đỠnày, mà loạn động lên như vậy? Rồi há lẽ vì việc này, hương chá»§ lại để thuá»™c hạ xâu xé nhau sao?

Nhắc đến việc này, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải bật cưá»i giải thích: - Tuần giám! Phải công nhận rằng tôn chỉ cá»§a Nhất Thiên Bang chúng ta và bang quy nữa đã làm khối ngưá»i tưởng thật! Tên tiểu quá»· đó cÅ©ng thế! Hà... hà... hà...

Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải thích chí, hắn cưá»i ngặt ngoẽo... Cô nàng Tuần giám cá»§a Nhất Thiên Bang Ä‘anh mặt lại, không hài lòng trước lối ăn nói suồng sả cá»§a vị hương chá»§ nhá» bé đối vá»›i nàng ta.

Nhưng dẫu sao nàng cÅ©ng không thể lên tiếng khiển trách hắn được, vì cÆ¡ bản Ä‘iá»u La Giải nói đây là sá»± thá»±c.

Sá»± khó chịu cá»§a vị Tuần giám biểu hiện khá rõ nên Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải dù sao cÅ©ng là kẻ khá lá»c lõi, hiểu được. Hắn liá»n ngưng dần tiếng cưá»i. để đánh động tánh hiếu kỳ cá»§a vị Tuần giám, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải hạ thấp giá»ng khi nói rõ việc có liên quan đến tên xú tiểu quá»· ná»:

- Tên xú tiểu quá»· mà Hồ Äằng Giao lão nhị ghét cay, ghét đắng, Tuần giám biết đấy là ai không?

Vừa nói Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải vừa hấp háy mắt, liếc nhìn xeo xéo vá» phía ngoài ngôi nhà, giúp cho cô nàng Tuần giám hiểu được phần nào. Nàng há»i như để minh định:

(Thiếu 3 trang...)

... nói vá»›i Văn Äức Chính bằng giá»ng nghiêm nghị: - Văn chấp sá»±! Äây là Tuần giám cá»§a bản bang. Nhân Tuần giám Ä‘i qua đây thi hành phận sá»±, thấy Văn chấp sá»± triệt để thi hành đúng tôn chỉ và bang quy cá»§a bản bang nên Tuần giám cao hứng muốn thành toàn cho Văn chấp sá»± trên con đưá»ng lập thân xá»­ thế. Vậy kể từ bây giá» Văn tiểu huynh đệ sẽ là ngưá»i tùy tùng cá»§a Tuần giám, thân phận cá»§a huynh đệ đương nhiên là ngang hàng vá»›i La Giải này! Chúc cho Văn tiểu huynh đệ danh thành công toại!

Văn Äức Chính có cách xá»­ sá»± không khác nào ngưá»i lá»›n tuổi, đã từng kinh lịch giang hồ, khiến cho vị Tuần giám có muốn cưá»i trước lá»i khoa trương sáo rá»—ng cá»§a Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải cÅ©ng không thể cưá»i vào đâu được. Văn Äức Chính thi lá»…, nhưng không phải là khép nép, cầu cạnh. Nó nói lá»›n, rõ ràng:

- Äa tạ thịnh tình cá»§a Tuần giám! Hạ nhân chỉ còn biết nói "Cung kính bất như tòng mạng". Äoạn quay sang Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải, Văn Äức Chính khom mình thật sâu, lá»… thật trá»ng hậu, xong lại nói:

- Hương chá»§! Æ n nghÄ©a sâu dày cá»§a hương chá»§ đối vá»›i há» Văn này xin được khắc sâu vào tận tâm can, phế phá»§! Nguyện sẽ có ngày Ä‘á»n đáp. Tuần giám, hạ nhân đã sẵn sàng.

Nhún vai má»™t cái, cô nàng Tuần giám quay sang nhìn La hương chá»§ kín đáo nở má»™t nụ cưá»i ná»­a miệng.

Äáp lại, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải khẽ đằng hắng má»™t tiếng, rồi vòng tay lại, ra ý tiá»…n chân. Cô nàng Tuần giám khẽ gật đầu, Ä‘oạn từ từ bước Ä‘i, nàng chỉ ném lại má»™t câu gá»i Văn Äức Chính Ä‘i theo:

- Ê hèm! Lên đưá»ng thôi Văn... thiếu hiệp. Không nói không rằng, Văn Äức Chính ung dung Ä‘i theo ngay. Äợi hai ngưá»i Ä‘i được má»™t đỗi xa, Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải má»›i ôm bụng cưá»i ngặt ngoẽo. Hắn cưá»i vì bá»—ng dưng vị Tuần giám rước giùm hắn cái cá»§a nợ. "Äể xem cô nàng có chịu nổi cái thói rởm Ä‘á»i, mở miệng ra toàn là những câu sáo ngữ cá»§a thằng bé ấy không cho biết?".



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của meongo75

  #2  
Old 25-04-2008, 04:08 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 2

Giữa chợ Ä‘á»i nhân thế bôn danh

Ngưá»i trẻ tuổi vốn dòng hào kiệt


Äi được má»™t đỗi đưá»ng, cô nàng Tuần giám do chỉ Ä‘i theo cước bá»™ cá»§a má»™t ngưá»i thưá»ng nhân nên có hÆ¡i lạnh do sương khuya thấm dần vào y phục. Nhìn lại nàng thấy đôi chân ngắn cá»§n cỡn cá»§a Văn Äức Chính, do chỉ là má»™t đứa bé Ä‘ang thoăn thoắt Ä‘á»u đặn Ä‘i theo nàng má»™t cách lặng lẽ... Thoáng có hÆ¡i bá»±c dá»c, cô nàng Tuần giám lên tiếng phá tan sá»± tÄ©nh mịch lúc đêm vá»:

- Này! Ngươi... à, Văn thiếu hiệp không thể đi nhanh hơn nữa được sao? Có biết khinh công không?

Do cố gắng Ä‘i cho kịp cước bá»™ cá»§a vị tuần giám nên Văn Äức Chính không nghe lạnh, bù lại nó đã mệt lắm rồi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Nghe vị Tuần giám há»i, nó vừa thở dồn dập, vừa trả lá»i:

- Khinh công? Cái này... hạ nhân không... chưa từng nghe biết đến! Chán nản, cô nàng tuần giám dừng lại, nàng không để cho Văn Äức Chính kịp mừng vì được dịp nghỉ ngÆ¡i mà nàng nắm tay Văn Äức Chính vừa động thân bằng khinh thân pháp vừa nói:

- Äi như thế này biết bao giá» má»›i đến nÆ¡i? Äi nào! Do Văn Äức Chính chưa từng nghe biết đến khinh thân pháp, đột nhiên thấy vị Tuần giám giữ chặt nên nó liá»n kêu lên:

- Nam nữ hữu biệt! Tuần giám hãy buông tay hạ nhân ra nào! Chỉ nói được trá»n câu thì Văn Äức Chính có muốn nói nữa cÅ©ng không sao lên tiếng được, vì lúc này tốc độ phi hành cá»§a hai ngưá»i đã quá nhanh. Cho nên những luồng gió thổi tạt vào mắt, mÅ©i, miệng cá»§a Văn Äức Chính khiến nó cÆ¡ hồ muốn ngá»™p thở, mắt thì cay xè, dù đã nhắm chặt lại. Còn miệng cá»§a nó muốn hé ra để nói thì gió đã ùa vào đến tắt cả khí quản.

Kinh sợ, Văn Äức Chính chỉ còn biết quay ngang đầu, tránh không cho gió thổi ngay vào chính diện! Äến lúc đó, nhỠđã quay ngang, Văn Äức Chính hé mắt ra nhìn, nó càng kinh hãi hÆ¡n khi thấy qua ánh sao đêm những hàng cây hai bên đưá»ng lướt qua ngưá»i nó vùn vụt.

Äôi khi có má»™t cành cây dại đưa ra ngoài đưá»ng ngang tầm ngưá»i Văn Äức Chính do tốc độ cao nên quật vào ngưá»i nó Ä‘au đến rát bá»ng. Cố nhịn Ä‘au, Văn Äức Chính kêu lên: - Dừng lại, Tuần giám! Äi nhanh thế này vào ban đêm, không khéo va vào cây cối té chết mất!

Cô nàng Tuần giám lúc này không còn thấy lạnh nữa, nàng phấn khích cưá»i lên và nói:

- Ha ha ha... thế nào, Văn thiếu hiệp? Äi nhanh thế này có thích không? Äến khinh công còn không biết làm sao Văn tiểu anh hùng lập nghiệp được?

- Tuần tá»± nhi tiến! Là anh hùng hay không là do ở cái chí! Nếu hạ nhân gặp được minh sư chỉ dạy, lo gì không có má»™t thân võ há»c hÆ¡n ngưá»i! Tuần giám, lịnh tôn sư cá»§a tuần giám là ai? Tuần giám có thể cầu xin ngưá»i cho hạ nhân được bái sư không?

Cô nàng Tuần giám cưá»i khúc khích: - Sao Văn thiếu hiệp không bái ta làm sư phụ? Văn Äức Chính lắc đầu quầy quậy: - Như thế làm sao được? Nam nhân sao lại bái nữ nhân làm sư phụ? Vẫn tiếp tục bôn hành, cô nàng tuần giám lá»›n tiếng há»i: - Sao lại không được? Nữ nhân thì đã làm sao? Bái sư là bái ngưá»i có võ công cao hÆ¡n mình để há»c nghệ, cá»› sao lại phân biệt nữ và nam?

Văn Äức Chính đã định nói: "Nữ nhân không đáng làm sư phụ cá»§a nam nhân!" Nhưng sợ làm mất lòng vị Tuần giám nên Văn Äức Chính ngậm miệng lại, không nói nữa. Lưá»m thằng bé há»c đòi làm ngưá»i lá»›n, vị tuần giám ngỡ là nó đã Ä‘uối lý, bèn thôi, không há»i nữa.

Má»™t lúc sau, cô nàng Tuần giám chuyển sang đỠtài khác há»i: - Thế... Văn thiếu hiệp định há»c võ công để làm gì? Hai hạt lệ tràn ra khá»i bá» mắt, Văn Äức Chính đưa tay gạt thật nhanh, vừa phân bua, vừa đáp:

- Ngá»n gió thật là... cay xé tròng mắt... ÄÆ°Æ¡ng nhiên là sẽ dùng võ công để hành hiệp trượng nghÄ©a, xóa bá» bất công theo đúng tôn chỉ thế thiên hành đạo cá»§a bản bang, chứ còn gì nữa?

Cô nàng tuần giám đã cưá»i thầm trong lòng khi nghe Văn Äức Chính nói lá»i cả quyết như thế. Xem như là... Nhất Thiên Bang quả tuân hành đúng theo tôn chỉ... giả tạo này! Nhưng không nỡ nói ra sá»± thá»±c cho Văn Äức Chính nghe vì xét ra nàng ta cÅ©ng là má»™t phần tá»­ trung kiên cá»§a Nhất Thiên Bang.nàng nghÄ© thầm:

"Từ từ rồi tiểu tá»­ ngươi cÅ©ng phải thay đổi lập trưá»ng, vì... dù sao ngươi cÅ©ng đã là ngưá»i Nhất Thiên Bang!"

Rồi nàng lại nghĩ: "Sao bỗng dưng mình phải làm mặt giả nhân, giả nghĩa với hắn ta? Hắn chỉ là thằng bé vô danh tiểu tốt, có đáng gì để ta giả vỠhòng thu phục hắn! Giết phức hắn đi cho xong!"

Chỉ vì Văn Äức Chính Ä‘ang được cô nàng tuần giám nâng ở đằng trước, nên nó không nhìn được trong đêm Ä‘en cặp mắt Ä‘ang lóe hàn quang độc ác cá»§a vị tuần giám mà nó Ä‘ang đặt trá»n niá»m tin! Nhưng sao chiếu mệnh cá»§a Văn Äức Chính vẫn còn tá»a sáng, nên ngay lúc cô nàng tuần giám Ä‘ang định nhả kình lá»±c vào ngưá»i Văn Äức Chính để chấn đứt tâm mạch thì đã có bóng ngưá»i hiện thân ngáng đưá»ng.

Äang chạy lại có kẻ ngáng đưá»ng, cô nàng Tuần giám như tìm được chá»— để trút cÆ¡n giận. Nàng đập má»™t chưởng vào bóng ngưá»i này, miệng quát lên lanh lảnh:

- Sao lại dám ngăn đưá»ng ta? Äáng chết! Kình lá»±c theo tay cô nàng Tuần giám xô ào ào vào bóng Ä‘en, chỉ thấy bóng Ä‘en vẫy mạnh tả thá»§ má»™t cái.

Lập tức luồng kình lực của cô nàng Tuần giám bị chận lại, và phát lên một tiếng nổ xé tai. …m...

Thân hình cá»§a bóng Ä‘en chỉ chao khẽ má»™t cái, còn cô nàng Tuần giám phải buông tay Văn Äức Chính ra, kịp thá»i nương theo dư kình bay tuốt vá» phía sau hÆ¡n má»™t trượng.

Cô nàng Tuần giám còn Ä‘ang loạng choạng thì bóng Ä‘en đã lao tá»›i và rút kiếm định thích vào ngưá»i nàng ta.

Văn Äức Chính Ä‘ang đà đẩy tá»›i cá»§a cô nàng Tuần giám, bất thình lình lại bị buông tay... Nếu không nhá» chưởng kình xô dạt đẩy mạnh vào thân thì Văn Äức Chính ắt đã lao vào thân cây ở bên đưá»ng đến vỡ mặt!

Dù chưởng kình như quả tạ đập vào lồng ngá»±c Ä‘au Ä‘iếng, nhưng kịp thấy cô nàng Tuần giám bị nguy hiểm, bất kể Ä‘ang Ä‘au đớn như dần, Văn Äức Chính xê thân hình sang bên tả, dừng lại, giÆ¡ hai tay ra, ngăn động tác bạo lá»±c cá»§a bóng Ä‘en ná», Văn Äức Chính hét lên:

- Các hạ không thấy hổ thẹn hay sao, khi dang tay đánh má»™t ngưá»i trong tay không má»™t tấc sắt, và lại là nữ nhân nữa?

Bóng Ä‘en ná» không nói không rằng, đâm ngay trưá»ng kiếm có hình thù quái lạ vào ngay tâm thất cá»§a tên lõi con đáng ghét... Thì đã có tiếng nói châm chích cá»§a cô nàng tuần giám vang lên:

- Hắn không có võ công đó, cứ việc hạ thá»§ Ä‘i Lưu Thái Hào Kim xà kiếm đại hiệp! Äã bị Văn Äức Chính mắng té tát vào vào mặt, trong khi là má»™t đại hiệp nổi danh lại gây sá»±, hà hiếp má»™t nữ nhân trong tay không má»™t tấc sắt, bây giá» lại bị nữ nhân đó châm biếm khi định giết ngưá»i vô tá»™i, không có má»™t chút võ công, dù không tin nhưng cây Kim xà kiếm ngoằn ngoèo uốn lượn như quái xà cÅ©ng được Lưu Thái Hào đại hiệp xoay ngang vung đốc kiếm vào bá» vai cá»§a thằng lõi con không biết sợ chết.

Äúng như lá»i cô nàng Tuần giám vừa bảo! Văn Äức Chính không đứng vững thân hình sau cái đẩy nhẹ cá»§a Lưu Thái Hào đại hiệp, nó đã ngã dúi dụi sang má»™t bên.

Lợi dụng dịp may này, cô nàng Tuần giám vá»™i tung má»™t lúc ba chiêu chưởng liên hoàn vào bóng Ä‘en bây giỠđã thấy rõ là đấy là Kim xà kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp, tuổi độ tứ tuần. - Âm phong chưởng! Té ra Âm phong tán nhân đã là ngưá»i Nhất Thiên Bang à? Vừa quát lên lá»i nhận định, Kim xà kiếm Lưu Thái Hào đã vung tít ngá»n Kim xà kiếm lao vào chận đón ba chiêu chưởng cá»§a cô nàng Tuần giám.

Thấy sau ba chưởng thế liên hoàn vẫn không làm gì được Kim xà kiếm đại hiệp, cô nàng Tuần giám vừa vung tay rộng ra, vừa nói:

- Kim xà kiếm quả nhiên lợi hại! Äón đỡ thá»­ tuyệt kỹ thành danh cá»§a Âm phong tán nhân xem nào!

Theo tay cô nàng Tuần giám, ba ánh chớp lao như tên bắn vỠcác đại huyệt của Lưu Thái Hào đại hiệp.

Keng keng keng... Chỉ má»™t cái hoành tay, ngá»n Kim xà kiếm đã đẩy bật ba ánh chá»›p từ tay cô nàng ná» phát xuất ra, kêu lên ba tiếng chói tai.

Kim xà kiếm Lưu Thái Hào cưá»i lá»›n: - Ha ha ha... quả đúng là tuyệt kỹ Thiết kỳ châm cá»§a lão Âm phong! ÄÆ°á»£c, đã thế thì ta bắt giữ tiểu tỳ để xem lão Âm phong còn nói gì nữa không cho biết!

Nói xong Lưu Thái Hào tấn công tới tấp, vây kín thân hình vị Tuần giám của tổng đàn Nhất Thiên Bang trong bóng kiếm trùng trùng.

Vừa đỡ rối tay, rối chân, cô nàng Tuần giám vừa luống cuống há»i:

- Lưu Thái Hào! Lão đừng ỷ lớn hiếp nhỠnha! Tại sao vô cớ lão đòi bắt giữ ta? Lão không ngại thế lực của Nhất Thiên Bang ra sao?

Thân danh là đại hiệp, sau năm chiêu vẫn chưa bắt giữ được cô ả tuổi chừng đôi mươi, Lưu Thái Hào giận dữ, quát to như sấm:

- Từ lâu ta đã hồ nghi vỠý đồ cá»§a Nhất Thiên Bang bá»n ngươi, nay ta đã rõ mưu đồ Ä‘en tối ấy rồi! Ta phải bắt giữ ngươi để chuá»™c lại tá»± do cho Bát quái môn đã bị bá»n Nhất Thiên Bang khả ố bá»n ngươi bắt giữ! Hừ, giá»i lắm, té ra tiện tỳ đã đạt tá»›i tám phần chân truyá»n cá»§a Âm phong tán nhân... xem đây!

Tuy không biết tí gì vá» võ công ngoài vài chiêu võ vẽ sÆ¡ đẳng do Tam bá»™ thôi sÆ¡n La hương chá»§ cá»§a Nhất Thiên Bang chỉ dạy để làm vui, nhưng bây giỠđứng ngoài quan chiến Văn Äức Chính cÅ©ng nhận thấy ngưá»i nỠđược Tuần giám gá»i là Kim xà kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp, có hÆ¡n được Tuần giám là ở chá»— lão ta có binh khí, còn Tuần giám thì không! Cúi ngưá»i xuống, Văn Äức Chính nhặt lấy ngá»n ám khí khi nãy do Tuần giám phóng ra đã đụng vào Kim xà kiếm văng bật ra gần chá»— Văn Äức Chính đứng.

Vừa cầm vào tay, Văn Äức Chính lấy làm ngạc nhiên... nó má»›i hiểu tại sao Kim xà kiếm Lưu Thái Hào lại gá»i ngá»n ám khí này là Thiết kỳ châm! Té ra, đấy là má»™t quân cỠđược đúc bằng sắt luyện! Má»™t mặt cá»§a quân cá» sắt được khắc kỳ hiệu thứ bậc cá»§a con cá», còn mặt kia lại có má»™t mÅ©i cương châm ngắn, nhá»n và Ä‘en nhánh.

Khi Văn Äức Chính nghe lão Lưu Thái Hào nói xấu vá» Nhất Thiên Bang lại còn lá»™ rõ quyết tâm bắt giữ Tuần giám, ngưá»i cùng nhà tất phải bênh nhau, cho nên Văn Äức Chính vụt mạnh Thiết kỳ châm vào Lưu Thái Hào, miệng thì lên tiếng đánh động:

- Lão tặc vô sÄ©! Xem thiết kỳ châm đây! Dù Ä‘ang sắp sá»­a uy hiếp và bắt giữ được ả ná» là ngưá»i Nhất Thiên Bang, dù vẫn biết Văn Äức Chính thằng lõi con không chút võ công, nhưng Lưu Thái Hào khi nghe hô Thiết kỳ châm thì lão không thể không lưu tâm đối phó! Vì Kim xà kiếm Lưu Thái Hào thừa biết Thiết kỳ châm

có tẩm độc và rất ít được Âm phong tán nhân dùng đến tuyệt kỹ này, do đó, thay vì thanh kiếm Kim xà sắp Ä‘iểm vào huyệt định thân cá»§a cô nàng, thì Lưu Thái Hào chỉ thích nhẹ vào vai tả cá»§a nàng ta mà thôi, khi lão phải đảo ngưá»i tạt kiếm đẩy Thiết kỳ châm Ä‘ang lao vào lão.

Keng... Nhu má»™t ánh chá»›p, cô nàng Tuấn giám hữu thá»§ giữ bá» vai tả cung ngưá»i chạy Ä‘i. Trước khi lao ngưá»i Ä‘uổi theo, Kim xà kiếm Lưu Thái Hào nhân đà vá»t Ä‘i đã tiện chân thưởng cho Văn Äức Chính má»™t cước té lá»™n nhào xuống đất. Lão Kim xà kiếm còn ném lại má»™t câu hăm dá»a:

- Tiểu tá»­! Khôn hồn hãy tránh xa bá»n Nhất Thiên Bang! Lần sau ta không tha đâu... tha đâu...

Âm thanh cá»§a lão Kim xà kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp vang dá»™i vào núi rừng lá»t vào tai Văn Äức Chính lúc này Ä‘ang lồm cồm bò dậy, như thúc bách nó phải quay ngưá»i chạy bán sống bán chết Ä‘uổi theo hướng cô nàng Tuần giám và Lưu Thái Hào vừa chạy Ä‘i.

Mặc dù là đêm Ä‘en, nhưng giữa bầu trá»i đầy sao thì bóng đêm không là trở lá»±c đáng kể cho những tay giang hồ cá»± phách, có võ công vào hàng cao thá»§. Nhưng lại là trở ngại thập phần gian nan cá»§a Văn Äức Chính, má»™t đứa bé tuổi chỉ mưá»i lăm và võ công chỉ vào loại mèo quào, chó cắn.

Do đó, chưa kể đến vấn đỠVăn Äức Chính đã lạc phương hướng thì nó đã ít ra là năm lần vấp vào các nhánh rể cây má»c loạn và ngã té sấp mặt.

Mò mẫm quanh quẩn trong vòng mưá»i trượng vuông, Văn Äức Chính không thể nào tìm lại được chá»— giao chiến lúc nãy, vì nó biết rằng chá»— ở sát ngay bên đưá»ng sÆ¡n đạo, nó có khả năng tìm được hướng Ä‘i mà vị Tuần giám lúc nãy đã định đưa nó Ä‘i. Hoặc ngược lại, nó có thể Ä‘i trở vá» Hương đàn cá»§a vị Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải, chá» vị Tuần giám đến đấy tìm nó!

Nhưng bây giá» thì bóng tối bao trùm vạn vật, chung quanh là rừng rậm, chỉ có má»—i mình nó là sinh vật duy nhất còn đứng ngÆ¡ ngác ở giữa rừng, nếu không kể đến sá»± hiện diện đâu đây cá»§a các loài dã thú Ä‘ang tá»a ra hoạt động, kiếm ăn vỠđêm!

Không nghÄ© đến dã thú thì không sao, nhưng má»™t khi Văn Äức Chính đã nghÄ© đến thì trong tâm tưởng cá»§a nó như đã thấy hùm, beo, cá»p, gấu... Ä‘ang chá»±c chá» gần đây nhằm lao vào xâu xé nó.

Run bắn cả ngưá»i, Văn Äức Chính leo đại lên má»™t thân cây gần ngay bên nó. Và, nó đành ngồi chết cứng, ôm ghì lấy thân cây chá» trá»i sáng.

Mãi đến khi tiếng gà rừng xao xát gá»i, Văn Äức Chính má»›i choàng mình tỉnh giấc! Và nó thoáng mừng rỡ khi phát hiện cách nó không xa vá» mé hữu chính là... con đưá»ng sÆ¡n đạo!

Tìm được đưá»ng sÆ¡n đạo, mà nó đã ngỡ mình đã Ä‘i lạc quá xa, và quan yếu nhất là nó vẫn còn sống. Văn Äức Chính từ trên cây nhảy ào xuống, chạy bổ ra sÆ¡n đạo.

Vượt qua chá»— giao đấu đêm qua, như sá»±c nhá»› đến má»™t việc, Văn Äức Chính ngừng chân, chạy quành lại chá»— đó.

- Sau má»™t lúc tìm kiếm dưới ánh sáng nhập nhòe cá»§a buổi bình minh sắp lên, Văn Äức Chính má»›i tìm được vật nó cần tìm! Äó là má»™t ngá»n thiết kỳ châm!

Yên tâm, sau khi để thiết kỳ châm vào bá»c, Văn Äức Chính bèn nhắm vá» má»™t hướng cá»§a sÆ¡n đạo và Ä‘i lần theo.

Xa xa, văng vẳng đưa đến tai Văn Äức Chính là tiếng chân cá»§a nhiá»u ngưá»i ở phía trước. Nó đã ngỡ đấy là những ngưá»i bần hàn Ä‘ang gánh từng gánh rau bó cá»§i Ä‘i vào trấn vào lúc sá»›m sá»§a để đổi lấy thá»±c phẩm dùng trong ngày nên nó khoa chân cố Ä‘i nhanh hÆ¡n, hầu vầy Ä‘oàn cùng hỠđến lánh sá»± cô đơn, thui thá»§i má»™t mình trên đưá»ng!

Nào ngá», khi đến gần hÆ¡n mắt có thể nhìn và phân biệt rõ từng bóng ngưá»i nó má»›i biết nó đã lầm! Những ngưá»i khá đông Ä‘i phía trước nó không phải là những ngưá»i buôn gánh, bán bưng mà còn tệ hÆ¡n thế nữa! Äó là những ngưá»i hành khất.

"Những tay hành khất này nghe nói chưởng có bang có há»™i, đâu như La hương chá»§ đã gá»i là... Cái Bang thì phải? Nhưng không biết tốp ngưá»i này có phải là Cái Bang hay không?"

Äể đỠphòng, Văn Äức Chính chỉ dám Ä‘i theo xa xa ở phía sau mà thôi. Những ngưá»i hành khất cứ cắm cúi mải miết Ä‘i... Theo ánh dương quang lên cao dần, Văn Äức Chính nhận định rõ bá»n há» gồm gần mưá»i ngưá»i, hầu hết là ngưá»i lá»›n tuổi, và toàn bá»™ là nam nhân. Tất cả Ä‘á»u trang bị đầy đủ bị gậy, đủ bá»™ lệ cá»§a ngưá»i hành khất! Kể cả đứa bé Ä‘i sau cùng cÅ©ng thế! Hắn, tên hành khất bé con, lâu lâu lại quay đầu nhìn vá» phía sau. Và lần nào cÅ©ng thế, hắn nhăn mặt lè lưỡi chừng như thích thú khi thấy má»™t tay oắt con Ä‘i theo xa xa ở đằng sau.

Văn Äức Chính không sao chịu được thái độ nháng nháo cá»§a hắn, má»—i lần bắt gặp tên ăn mày con quay cả thân ngưá»i ra sau thì Văn Äức Chính Ä‘á»u giả vá» không trông thấy bá»™ tịch nhăn nhó như muốn trêu ngươi cá»§a hắn. Hoặc giả Văn Äức Chính lập nghiêm dáng Ä‘i đứng, chỉnh sắc mặt lại không để vào mắt thái độ bỡn cợt cá»§a hắn.

Như không chịu được thái độ cầu cao cá»§a Văn Äức Chính, tên ăn mày con len lén dừng ngưá»i lại, tạt vào vách rừng ra vẻ như muốn Ä‘i giải. Chá» cho Văn Äức Chính đến gần, hắn nhảy vụt ra cản đưá»ng, hất mặt há»i Văn Äức Chính:

- Ê! S ao nhà ngươi dám theo dò xét tiểu gia? Ngươi là ai, bang phái nào? Äã không màng đến hắn, đương nhiên Văn Äức Chính không muốn dòng dài phí thá»i gian, lạng ngưá»i sang má»™t bên, Văn Äức Chính khoa chân định Ä‘i tiếp.

Gã ăn mày con tuổi độ chừng mưá»i ba mưá»i bốn nhưng thân pháp khá nhanh lẹ! Chỉ đảo ngưá»i má»™t cái gã đã lại ngáng trước mặt Văn Äức Chính.

Không để gã kịp lên tiếng, Văn Äức Chính vá»™i nói: - Tại hạ và tiểu huynh đệ nước sông, nước giếng chẳng đụng nhau, hà cá»› gì lại sân si gây sá»±? Xin tiểu huynh đệ hãy nhưá»ng đưá»ng.

Khoái trá khi nghe đối phương nói chuyện thật đưá»ng hoàng, gã ăn mày con vá»— vào vai Văn Äức Chính đánh bá»™p má»™t cái, Ä‘oạn nói:

- Té ra chúng ta Ä‘á»u là giang hồ đồng đạo! Võ công cá»§a ngươi kém thế sao? Này, ngươi là ngưá»i bang phái nào vậy?

Do bất phòng, phần thì tá»· lá»±c cá»§a gã tiểu hành khất khá mạnh, nên sau má»™t cú phát vào vai cá»§a gã Văn Äức Chính loạng choạng như ngưá»i say rượu. Bất mãn vì hành vi thô lá»— này, Văn Äức Chính trầm giá»ng lại nói:

- Tại hạ là ngưá»i Nhất Thiên Bang! Sao tiểu huynh đệ lá»— mãng thế! - Hoét... Gã tiểu hành khất vừa nghe đối phương nói xong, liá»n chúm môi thổi lên má»™t tiếng rõ mạnh khiến cho Văn Äức Chính ngá» vá»±c, không hiểu gã làm vậy là có ý gì?

Ngay sau đó, gã tiểu hành khất lại quát tướng lên há»i: - Nói sao? Ngươi là ngưá»i Nhất Thiên Bang à? Xem gậy cá»§a Tiểu Hầu Thông ta lấy mạng ngươi đây!

Thế là chưa biết ất giáp gì Văn Äức Chính đã ăn ngay má»™t gậy vào giữa lưng Ä‘au Ä‘iếng. Rõ ràng Văn Äức Chính thấy gã hét xong đã vung gậy đập ngang vào chính diện, vừa khoa tay loạn lên. Văn Äức Chính vừa lùi bá»™, nào ngá»... nhoáng má»™t cái, không hiểu gã tiểu hành khất làm thế nào lại đập trúng vào hậu tâm.

Phần thì vì Ä‘au, phần thì phẫn ná»™, Văn Äức Chính xoay ngưá»i ra sau, nhằm ngay gã tiểu hành khất ra má»™t quyá»n theo chiêu Hắc hổ thâu tâm.

Những tưởng gã sẽ phải lúng túng và chịu thua ngay vì chiêu này là má»™t trong ba chiêu được Văn Äức Chính sá»­ dụng thuần thục nhất, và là chiêu đắc ý nhất. Theo lá»i La hương chá»§ lúc truyá»n thụ cho nó đã bảo như thế cá»§a Tam bá»™ thôi sÆ¡n La Giải.

Nào ngá», khi quyá»n sắp đụng vào ngưá»i gã tiểu hành khất thì Văn Äức Chính đã thấy gã biến đâu mất tiêu! Rồi kế đó, Văn Äức Chính phải chúi ngưá»i ra trước cÆ¡ hồ sắp té vì... lại lãnh má»™t gậy cá»§a gã bổ mạnh vào lưng.

Trước sau hai lần ăn hai gậy, Văn Äức Chính mắt tóe Ä‘om đóm lá»­a, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe có tiếng ngưá»i há»i gã tiểu hành khất:

- Tiểu Hầu Thông! Sao lại vô cá»› đánh ngưá»i gây bát nháo thế? Nhìn lại, Văn Äức Chính lo ngại khi thấy nhóm ngưá»i hành khất lúc nãy đã Ä‘i xa. Bây giá» Ä‘ang lố nhố đứng gần đó! Ngưá»i vừa lên tiếng há»i gã tiểu hành khất là má»™t vị trung niên vắt trên vai lần lượt có đến năm chiếc túi vải vá đùm, vá đụp, nhiá»u hÆ¡n những tay hành khất còn lại. Vị này vừa há»i vừa đưa mắt nhìn dò xét Văn Äức Chính.

Gã Tiểu Hầu Thông đáp nhanh: - Lục thúc thúc! Hắn là cẩu tặc Nhất Thiên Bang đó! Nhóm hành khất vừa nghe đến danh tự Nhất Thiên Bang tức thì lộ vẻ sửng sốt... Vị trung niên đeo năm túi thì ngỠvực nhìn tên oắt con đã bị Tiểu Hầu Thông đánh cho nhừ tử...

Văn Äức Chính nhịn Ä‘au, đứng thẳng lên dõng dạc nói: - Quân tá»­ bất hí ngôn! Tại hạ, Ä‘i không đổi tên, ngồi không đổi há», nguyên là Văn Äức Chính, thuá»™c hạ Nhất Thiên Bang đây! ÄÆ°á»ng sÆ¡n đạo không cá»§a riêng ai, sao vị tiểu huynh đệ này chưa gì đã giở thói vÅ© phu đánh ngưá»i? Chư liệt vị là ngưá»i lịch đã nhiá»u, vậy hãy phán định xem tại hạ và tiểu huynh đệ này ai là ngưá»i có lá»—i?

Ngỡ đã nghe lầm, vị hành khất trung niên không tin lá»i hoa mỹ đó lại được thốt ra từ miệng má»™t tên lõi con, lại là ngưá»i Nhất Thiên Bang giả nhân giả nghÄ©a.

Vị trung niên còn chưa biết nói gì, thì má»™t ngưá»i hành khất trong bá»n đã lá»›n tiếng:

- Phân đà chúng ta vừa tan tác cÅ©ng là do bá»n Nhất Thiên Bang, thằng lõi này ắt cÅ©ng là má»™t trong số hung thá»§! Chúng ta cứ giết nó cho rồi, còn lôi thôi làm gì nữa chứ?

Khi khổng khi không Văn Äức Chính lại nghe ngưá»i này lá»›n tiếng đòi giết nó, hồn bất phụ thể, nó vừa lui chân lại vừa kêu lên:

- Ngưá»i quân tá»­ chỉ hÆ¡n nhau bằng lá»i lẽ chứ không phải má»—i chút má»—i động chân tay à nha! ÄÆ°á»£c nước Tiểu Hầu Thông lăm lăm gậy trúc xấn tá»›i gần Văn Äức Chính, gã nhăn nhở cưá»i:

- Có vay có trả! Nhất Thiên Bang gây tang tóc cho Cái Bang tiểu gia, vậy tiểu gia thích động tay động chân thì đã sao?

Hai lần ăn gậy, Văn Äức Chính thừa biết rằng vá»›i võ vẽ vài thế quyá»n nó không là gì so vá»›i tên tiểu hành khất này. HÆ¡n nữa in như là gã nói đúng! Nếu quả Nhất Thiên Bang đã đánh phá phân đàn Cái Bang cá»§a gã thì bảo sao gã lại không đánh nó là ngưá»i cá»§a Nhất Thiên Bang để trả hận? Nhưng không lẽ kẻ ăn bánh ngưá»i trả tiá»n? Chuyện cá»§a Cái Bang đâu có liên quan gì đến nó?

Bất giác, trong lúc không tá»± chá»§, Văn Äức Chính cầm ngay lấy Thiết kỳ châm từ trong bá»c áo ra, nó Ä‘e dá»a:

- Này! Nếu ngươi còn làm khó ta thì... thì đừng trách ngá»n Thiết kỳ châm này sẽ ghim vào ngưá»i ngươi nhé.

- Khoan nào! Tiểu Hầu Thông lùi lại. - Äừng có lá»— mãng! Vị hành khất trung niên Ä‘eo năm túi thốt lên lên tiếng ngăn gã tiểu hành khất lại! Liá»n ngay sau đó, vị trung niên hành khất hướng vá» Văn Äức Chính mà há»i:

- Tiểu huynh đệ là chi cá»§a Âm phong tán nhân? Äã là ngưá»i chính phái sao tiểu huynh đệ tá»± vùi mình vào chốn tanh hôi, mạo xưng là ngưá»i Nhất Thiên Bang, suýt nữa đã gây lầm lẫn to tát?

Cái này má»›i thiệt là khó giải thích! ÄÆ°á»£c sá»± giáo dưỡng từ thuở ấu thÆ¡, Văn Äức Chính đã thấm nhuần đạo lý cá»§a ngưá»i anh hùng, quân tá»­, há có thể hai lá»i, chối bay nó không phải là ngưá»i Nhất Thiên Bang sao? Do đó Văn Äức Chính đành cắn răng nói:

- Tại hạ là ngưá»i Nhất Thiên Bang thì đã sao nào? Như thế đã là tá»™i chết ư? Không ngá» lá»i nói cương cứng này cá»§a Văn Äức Chính lại phát sinh hiệu lá»±c! Nhóm ngưá»i Cái Bang lập tức lá»™ vẻ hằm hè, riêng vị hành khất trung niên thì lại nói: - À! Té ra tiểu huynh đệ không muốn để lá»™ hành tàng! ÄÆ°á»£c, được! Äã thế thì... chúng tôi không lá»— mãng phá bÄ©nh việc cá»§a tiểu huynh đệ nữa. Thôi, chúng ta Ä‘i nào!

Theo hiệu lệnh cá»§a vị trung niên Ä‘eo năm túi, cả bá»n hành khất Ä‘á»u động thân bá» Ä‘i. Văng vẳng, Văn Äức Chính còn nghe vị trung niên Ä‘ang bảo nhóm đồng hành: - Âm phong tán nhân là má»™t trong NgÅ© kỳ... là ngưá»i hiệp nghÄ©a... Gì gì nữa thì Văn Äức Chính không nghe thêm được, nhưng vá»›i bấy nhiêu lá»i thôi đủ làm cho nó thêm rối trí.

Nhất Thiên Bang là chánh đạo lại gây căm phẫn cho giới võ lâm? Nhu việc bắt giữ chưởng môn Bát quái môn và việc phá tan một phân đàn Cái Bang là đúng hay sai?

Äầu óc non ná»›t cá»§a Văn Äức Chính mÆ¡ hồ cảm nhận rằng phải dè dặt dò xét lại hành vi so vá»›i tôn chỉ thế thiên hành đạo cá»§a Nhất Thiên Bang.

Còn Ä‘ang dụ dá»± bất quyết chưa biết phải làm gì thì Văn Äức Chính bất ngá» nhảy nhổm lên khi có ai đó phác nhẹ vào vai má»™t cái.

Thần hồn nát thần tính! Văn Äức Chính ngỡ tên tiểu Cái Bang lại lén quay vá» gây sá»±, nó liá»n nhanh chân xoay ngưá»i, tay vung ra đã định ném Thiết kỳ châm vào gã.

- Cất Ä‘i! Äừng loạn động! Là ta đây mà, coi chừng Thiết kỳ châm có tẩm độc đấy! Tiếng nói thánh thót rót vào tai Văn Äức Chính khiến nó ngá» ngợ... Khi nhìn được đây chính là... cô nàng Tuần giám đêm qua đã bá» chạy Ä‘i, thì Thiết kỳ châm đã được nó ném ra rồi.

Lo sợ, Văn Äức Chính trố mắt nhìn cô nàng Tuần giám dùng ống tay áo cuốn gá»n Thiết kỳ châm lại... Ä‘oạn cô nàng cầm lấy chìa ra cho Văn Äức Chính.
Tài sản của meongo75

  #3  
Old 25-04-2008, 04:10 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 3

Vỡ lẽ nhất thiên bang
Chàng Văn quyết ly khai



Tuần giám giai nhân cá»§a tổng đàn Nhất Thiên Bang vừa trao Thiết kỳ châm ra, vừa nói vá»›i Văn Äức Chính:
- Này! Ta cho tiểu thiếu hiệp để há»™ thân! Ha ha ha... nhìn bá»n Cái Bang kính cung chi Ä‘iểu trước Thiết kỳ châm, lại ngá»™ nhận tiểu thiếu hiệp là truyá»n nhân cá»§a gia sư, ta thấy thú vị thật. Ha ha ha...! Này, nhá»› kỹ nha! Chất độc này há»… thấy máu là phong hầu chết ngay đấy. Thế nào! ÄÆ°á»£c má»™t mẽ thất kinh hồn vía hở?
Nhìn cô nàng Tuần giám Ä‘ang nở nụ cưá»i hàm tiếu tươi tỉnh, Văn Äức Chính như bị há»›p hồn trước vẻ đẹp như tiên nữ cá»§a nàng vào lúc ánh dương quang buổi bình mình Ä‘ang rá»±c rỡ.
Má»™t lúc sau, vừa đưa tay nhận lại Thiết kỳ châm, Văn Äức Chính vừa há»i: - Bá»n Cái Bang sao lại... cho Nhất Thiên Bang chúng ta tàn phá phân đàn cá»§a há»? Sá»± thá»±c như thế nào Tuần giám?
ÄÆ°a chân Ä‘i theo cô nàng Tuần giám, Văn Äức Chính thất thần khi nghe nàng thú nhận: - Äêm qua, bị lão Kim xà kiếm Ä‘uổi nà, ta có chạy loạn vào má»™t phân đà cá»§a chúng! Thấy ngứa mắt ta phá phách má»™t chập. Hà hà... không ngá» lại gây rắc rối cho tiểu thiếu hiệp.
- Là Tuần giám đã làm việc này, sao vậy? Hai bên có thù hằn gì hay sao? Khinh ngạo, cô nàng đáp: - Cần gì phải có thù hằn? Bá»n há» dám đụng đến Nhất Thiên Bang sao? Hừ, trước sau gì võ lâm Trung nguyên cÅ©ng thuá»™c vá» Nhất Thiên Bang chúng ta mà thôi, sợ gì bá»n Cái Bang cùng khổ đó?
Như áng mây Ä‘en che phá»§ tâm trí nhá» bé, Văn Äức Chính nuốt nước bá»t xuống khá»i cổ như nuốt má»™t quả đắng, nó bần thần há»i:
- Nhưng... lịnh tôn sư là ngưá»i trượng nghÄ©a cÆ¡ mà! Và Nhất Thiên Bang đã có tôn chỉ rõ ràng như vậy, sao Tuần giám lại Ä‘i ngược tôn chỉ bản bang?
"Vậy là La hương chá»§ nói đúng! Thằng lá»i con này quả nhiên đã đặt trá»n niá»m tin vào tôn chỉ cá»§a bản bang! Hừ, chán thật!".
Sát cÆ¡ lại dấy lên trong lòng cô nàng Tuần giám, nàng ta đã định giết bá» Văn Äức Chính chỉ trong má»™t chưởng... Nhưng khi tay đã nâng lên, nàng ta liá»n nhá»› lại cá»­ chỉ hào hiệp cá»§a tên oắt con, dám đương đầu vá»›i Kim xà kiếm lão tặc nhân để bênh vá»±c cho nàng, nàng bèn hạ tay xuống.
Trong lúc vô tình, Văn Äức Chính nào biết nguy cÆ¡ Ä‘ang đổ đầu cá»§a nó. Nó Ä‘ang chá» cô nàng Tuần giám đáp lá»i.
- À... trượng nghÄ©a! Muốn bảo trì phong độ võ lâm, tránh Ä‘i loạn lạc thì trước nhất bang phái chúng ta phải có chá»— đứng vững chắc! Phải được má»i ngưá»i suy tôn uy phục. Vậy... để đạt được Ä‘iá»u này trước tiên ta phải gạt bá» những thành phần đối kháng! Gia sư cÅ©ng thế, ngưá»i đã vì nghÄ©a cả, hy sinh cả thanh danh. Muốn tá»± tồn, đương nhiên gia sư phải Ä‘i chung đưá»ng vá»›i Nhất Thiên Bang! Có thế, giang hồ má»›i thật sá»± an hưởng thái hòa.
"Ngụy biện...". Không cần ai bày vẽ, chỉ dạy, Văn Äức Chính cÅ©ng thấy lá»i lẽ cá»§a vị Tuần giám thật khó nghe... Té ra gần hai năm nay nó đã mù quáng tin vào tôn chỉ thập phần hoa mỹ, giả dối cá»§a bá»n Nhất Thiên Bang...
Vỡ lẽ ra, Văn Äức Chính lại muốn ly khai Nhất Thiên Bang, ly khai ngay lập tức vị Tuần giám mặt hoa da phấn nhưng ná»™i tâm thì... xem ra khá tàn ác!
Nó há»i: - Bây giá»... Tuần giám định Ä‘i đâu? Gần như Ä‘oán được tâm ý cá»§a Văn Äức Chính, cô nàng Tuần giám mắt lá»™ hung quang, định dò há»i lại ý tứ cá»§a nó thì đã nghe: - Cô nương! Tại hạ có hÆ¡i đưá»ng đột, dám há»i cô nương có phải là cao đồ cá»§a Âm phong Tán nhân Nhị kỳ lão?
Äang lúc bất ngá», cô nàng Tuần giám chưa kịp lên tiếng thì Văn Äức Chính đã nói: - Nhân huynh là ai? Sao lại biết Tuần giám cá»§a tại hạ là cao đồ cá»§a Âm phong lão nhân gia? Quay lại nhìn, cô nàng Tuần giám thấy ngay má»™t trang thư sinh tuấn tú Ä‘ang từ trong rừng bước ra, tay phe phẩy chiếc quạt xếp màu trắng ngà.
"Ngưá»i giang hồ phao truyá»n có má»™t nhân vật lợi hại vừa má»›i xuất thế, trang phục nho sinh, tay không lúc nào rá»i chiếc quạt ngà".
Cô nàng Tuần giám long mắt nhìn không chá»›p: - Thiếu hiệp có phải là... Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên? Trang thư sinh dò xét kỹ nàng giai nhân tuyệt sắc Ä‘ang đứng trước mặt... không đáp lá»i, thư sinh lại lẩm bẩm:
- Là cao đồ Âm phong lão... và là Tuần giám! Vậy, Lưu Thái Hào đại hiệp nói quả không
sai!
Nghe trang thư sinh nói quá rõ như thế, cô nàng Tuần giám quát lên: - Äúng thì sao nào? Các hạ muốn gì đây? ÄÆ°a tay phe phẩy chiếc quạt, trang thư sinh nghiêm giá»ng: - Nào có gì! Là Hàn Nhược Thuyên ta chỉ ngạc nhiên khi biết Âm...
...
(thiếu 3 trang)
... đủ để cho nàng ta khẳng định tâm tư cá»§a nó! CÅ©ng bởi bản tánh hiếu sát, nên Liá»…u Hà Như lẳng lặng lấy ra má»™t ngá»n Thiết kỳ châm, ám khí thành danh cá»§a Âm phong tản nhân vẩy vá» hướng Văn Äức Chính bá» chạy.
Thoạt nhìn thấy cá»­ động mỠám này cá»§a đối phương, Hàn Nhược Thuyên đã đỠphòng, vì chàng thừa biết sá»± lợi hại cá»§a Thiết kỳ châm nếu má»™t khi nàng ta sá»­ dụng. Nhưng tiếp đó, không ngá» nàng ta lại ném vá» phía tên oắt con Ä‘ang chạy Ä‘i mà Hàn Nhược Thuyên đã ngỡ nó là đồng bá»n cá»§a nàng này Ä‘ang chạy Ä‘i để kêu thêm viện thá»§.
Dù chưa hiểu nguyên nhân như thế nào, nhưng Hàn Nhược Thuyên không thể làm ngơ... "Có thể đây là đòn sát nhân diệt khẩu không chừng!". Nghĩ thế nên Hàn Nhược Thuyên xòe mạnh quạt ngà trên tả thủ phất một luồng kình đẩy chệch hướng đi của Thiết kỳ châm và quát:
- Äồ ty tiện! Trước mặt ta lại dám dùng Thiết kỳ châm Ä‘oạt mạng ngưá»i à! Tiếng quát lá»›n cá»§a Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên làm sao Văn Äức Chính lại không nghe? Còn ngưá»i nào nữa ở đây ngoài nó đã khiến cho Hàn Nhược Thuyên phải kêu lên?
Bá»§n rá»§n tay chân, Văn Äức Chính sợ hãi do đó không để ý dưới chân nên đã vấp vào má»™t nhánh rá»… cây, ngã soài ra đó.
Cái ngã cá»§a Văn Äức Chính làm cho Liá»…u Hà Như đắc ý, vì ngỡ Thiết kỳ châm do nàng ta phóng ra không chệch mục tiêu, dù Hàn Nhược Thuyên đã quạt má»™t luồng kình lá»±c định cản phá.
Còn Hàn Nhược Thuyên thì thoáng lo ngại! Vì nếu đã như thế, có nghĩa là thủ pháp ném ám khí của Liễu Hà Như đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần.
Nào ngá» ngay lúc đó Văn Äức Chính đã lồm cồm ngồi dậy! Sau má»™t lúc mò mẫm dò tìm, Văn Äức Chính đã hai tay giữ hai ngá»n Thiết kỳ châm: má»™t do Liá»…u Hà Như vừa ném ra, và má»™t là do lúc nãy nàng ta đưa cho Văn Äức Chính làm vật há»™ thân!
Chạy đến chá»— hai ngưá»i giao chiến độ hai trượng, do không thể vào gần được, bởi kình phong hai bên tá»a ra, Văn Äức Chính trịnh trá»ng nói:
- Hành vi ám muá»™i này cá»§a Tuần giám há» Văn này khó thể quên! Quân tá»­ báo thù mưá»i năm cÅ©ng không muá»™n! Ngá»n Thiết kỳ châm này có ngày há» Văn ta sẽ gởi lại cho Liá»…u Tuần giám.
Mặc cho hai ngưá»i truyá»n nhân cá»§a NgÅ© kỳ tán nhân giao đấu. Văn Äức Chính trước khi rá»i Ä‘i đã nói thêm vá»›i Bạch phiến thư sinh:
- Äa tạ Hàn nhân huynh đã lên tiếng đỠtỉnh. Ân tình này hẹn ngày sau Văn Äức Chính sẽ báo đáp! Cáo biệt.
Trước Hàn Nhược Thuyên và Liá»…u Hà Như qua lại vá»n vẹn được mưá»i chiêu. Tá»± lượng sức mình Liá»…u Hà Như biết nàng ta không sao bằng được Hàn Nhược Thuyên không phải tại nàng có công phu tu vi kém hÆ¡n, mà vì Âm phong chưởng là loại cương kình, không hợp lắm đối vá»›i thể chất má»™t nữ nhân. Tá»›i đây, nàng cầm cá»± được là nhá» sá»± chểnh mãng cá»§a Hàn Nhược Thuyên khi phải lo lắng cho Văn Äức Chính. Còn hiện tình bây giá», lợi dụng Hàn Nhược Thuyên thoáng xúc động mối chân tình, chắc có lẽ do lá»i đáp tạ cá»§a Văn Äức Chính, Liá»…u Hà Như nhanh nhẹn tốc đánh ra má»™t chưởng vÅ© bão làm cho Hàn Nhược Thuyên phải cấp tốc lạng ngưá»i tránh né. Nhân đó, Liá»…u Hà Như thoát ra, vẫy thêm hai ngá»n Thiết kỳ châm vào thượng, hạ bàn cá»§a Văn Äức Chính Ä‘ang rảo bước bá» Ä‘i:
- Tiểu quá»·! Cho ngươi chết! Làm sao Văn Äức Chính ngỠđược Liá»…u Hà Như mặt dày vẫn Ä‘ang tay dùng thá»§ pháp ám muá»™i để đánh lén, quyết giết nó cho bằng được. Do đó, khi nó vừa nghe tiếng hét cá»§a Liá»…u Hà Như thì cÆ¡ hồ như Thiết kỳ châm đã bay đến ngay sát bên mình.
CÅ©ng may, Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên vốn lòng hào hiệp và thá»§ pháp không kém phần nhanh nhạy, chàng ta ném ngay chiếc quạt ngà nhằm ngay huyệt Trung chù ngay bắp chân dưới cá»§a Văn Äức Chính.
Chiếc quạt xé gió bay Ä‘i! Nhá» nặng hÆ¡n và nhá» thá»§ kình mạnh hÆ¡n nên chiếc quạt đã kịp thá»i Ä‘iểm trúng yếu huyệt Trung chù, khiến cho Văn Äức Chính khuỵu ngưá»i xuống... Kịp lúc vá»›i tai nghe tiếng hét lanh lảnh cá»§a Liá»…u Hà Như, Văn Äức Chính biết ngay là có biến liá»n nhân đà đó đã lăn ngưá»i sang má»™t bên.
Ngá»n Thiết kỳ châm ở trên hụt mục tiêu lao vù qua khoảng không trước mặt Văn Äức Chính. Còn ngá»n thứ hai, đáng lý ra Văn Äức Chính vô phương thoát được, nhưng nhá» cú ngã lăn ngưá»i sang bên đã làm cho ngá»n Thiết kỳ châm này đâm sượt qua vai tả Văn Äức Chính, xé rách má»™t mảng y phục ngay trên vai. Chính chá»— hở da thịt này gây cảm giác lành lạnh trên da thịt cá»§a Văn Äức Chính khiến nó ngỡ rằng đã bị Thiết kỳ châm chạm vào.
Mắt thấy rành rành như thế nên Liá»…u Hà Như cÅ©ng đã ngá» rằng trước sau gì tên tiểu quá»· há» Văn cÅ©ng phải phong hầu mà chết! Nàng ta nhân lúc Hàn Nhược Thuyên phân tâm đã vẫy ngay má»™t ngá»n Thiết kỳ châm nữa vào Hàn Nhược Thuyên.
Äây chỉ là đòn nhá»­, mục đích cá»§a Liá»…u Hà Như là thoát thân, kẻo Hàn Nhược Thuyên vây ngặt thì nàng ta khó bá» chống cá»± nổi.
Quả đúng là như thế! Thiết kỳ châm đối với thân thủ cỡ Hàn Nhược Thuyên thì việc tránh né chỉ là việc hoàn toàn dễ dàng. Nhưng rốt cuộc Liễu Hà Như đã chạy biến đi mất tiêu.
Nhìn thấy Văn Äức Chính Ä‘ang tái xám mặt mày, hữu thá»§ giữ chặt bá» vai tả. Hàn Nhược Thuyên đến gần và lên tiếng há»i:
- Nào, đưa xem nào! Thiết kỳ châm có... Văn Äức Chính tuy còn nhá» nhưng hùng tâm quả không kém ngưá»i đứng tuổi, nó vá»™i buông tay hữu ra, và nói:
- Không sao! Chỉ là... chỉ là sượt da thôi! Chất độc của Thiết kỳ châm cũng không đến nỗi như cô nương hỠLiễu bảo!
Äã biết quá rõ vá» Thiết kỳ châm và chất độc Tán xạ Ä‘oạt hồn nên dù Văn Äức Chính là ngưá»i lạ mặt, và dù nó đã cam Ä‘oan là không sao nhưng Hàn Nhược Thuyên không thể không ghé mắt nhìn qua bả vai cá»§a nó.
Khi thấy tiểu tử hỠVăn chỉ bị Thiết kỳ châm đánh sượt rách áo mà không hỠhấn gì, Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên chắt lưỡi:
- May cho tiểu huynh đệ lắm! Bằng không giỠnày tiểu huynh đệ đâu còn nói năng gì được nữa!
Vòng tay lại, Văn Äức Chính chia tay: - Äa tạ Hàn nhân huynh quan hoài! Giá» thì... xin cáo biệt! - Tiểu huynh đệ định Ä‘i đâu? Vá» lại sÆ¡n môn à? Văn Äức Chính lắc đầu thảm não: - Há» Văn này tứ cố vô thân! SÆ¡n môn nào mà Hàn nhân huynh bảo Ä‘i vá»? Trên bước đưá»ng lưu lạc, Văn Äức Chính này nguyện sẽ tìm được minh sư để luyện má»™t thân võ há»c.
Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên kinh ngạc khi nghe Văn Äức Chính bá»™c bạch. Hàn thư sinh không ngỠđến vấn đỠnày, nên há»i:
- Thế nào? Vậy là... tiểu huynh đệ đây chưa từng bái sư à? Thế sao lại gia nhập Nhất Thiên Bang?
... (thiếu 1 trang) Thư, Tá»­u, Hoạ tiểu huynh đệ có nghe chưa? Cái này thì ít ra hai lần Văn Äức Chính đã nghe nói đến. Má»™t là từ Kim xà kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp, hai là từ Liá»…u Hà Như Tuần giám cá»§a Nhất Thiên Bang... nhưng NgÅ© kỳ tãn nhân danh vá»ng thế nào, thì nó không sao hiểu được, nên Văn Äức Chính tròn mắt há»i:
Phải chăng trên giang hồ, NgÅ© kỳ tán nhân được liệt vào hàng đại cao thá»§, võ công cái thế, không ngưá»i đối địch?
Äá» mặt, lúng túng, nhưng Hàn Nhược Thuyên biết rõ là Văn Äức Chính há»i thá»±c tình, chứ không phải hàm ý châm chá»c, nên đáp:
- Biển há»c mênh mông, gia phụ làm sao dám xưng là vô địch cái thế! Tiểu huynh đệ, hiện tình trên giang hồ ngoài chưởng môn nhân cá»§a cá»­u môn phái và bang chá»§ nhị bang là Cái Bang và Nhất Thiên Bang thì còn ai là đối thá»§ cá»§a NgÅ© kỳ tán nhân mà gia phụ là má»™t trong số đó? Bởi thế... ý ta muốn tiến dẫn tiểu huynh đệ đến những nhân vật này! Như thế tiểu huynh đệ má»›i hy vá»ng có ngày đủ lá»±c vùng vẫy ngang dá»c trên giang hồ.
- Hàn nhân huynh! Ngoài những nhân vật nhân huynh vừa kể đến không còn có ai có võ công cao hơn sao? Còn... Vũ Văn lầu chủ thì sao?
Hàn Nhược Thuyên ngá» vá»±c nhìn chằm chặp vào Văn Äức Chính... "Nếu tiểu tá»­ này đã nghe nói qua vá» VÅ© Văn Hoá Quang lầu chá»§, thì tiểu tá»­ không phải tầm thưá»ng như ta tưởng đâu!".
Nhưng Hàn Nhược Thuyên không thể không đáp khi đụng phải cái nhìn bức thiết, không phải là van xin, cÅ©ng không phải là bức bách cá»§a Văn Äức Chính:
- Äã mưá»i lăm năm rồi, kể từ ngày Äại thiên lầu bị há»§y hoại, ta má»›i nghe tiểu huynh đệ nhắc đến VÅ© Văn lầu chá»§ là lần thứ nhất! Tiểu huynh đệ, võ công cá»§a VÅ© Văn lầu chá»§, theo gia phụ đã đăng phong tạo cá»±c, xuất thần nhập hóa, đạt mức vô tưởng. Nào có nhân vật nào dám sáng ngang bằng vá»›i lầu chá»§? Tại sao tiểu huynh đệ lại nhắc đến?
Văn Äức Chính mắt chợt sáng lên... nó cướp lá»i, không phải để đáp, mà để há»i Hàn Nhược Thuyên:
- Hàn nhân huynh! Nói như vậy thì... chúng ta vô phương tìm được Vũ Văn lầu chủ sao? Ngoài ra, nhân huynh còn biết nhân vật nào có võ công lợi hại ngang ngang tầm Vũ Văn lầu chủ không?
Vừa định há»i tại sao Văn Äức Chính nghe biết đến VÅ© Văn lầu chá»§, thì lại nghe nó há»i sang vấn Ä‘á»... quan yếu mà chính Hàn Nhược Thuyên cÅ©ng đã bao lần băng khoăng. Nên Hàn Nhược
Thuyên mơ màng nói:
- Tung tích cá»§a VÅ© Văn lầu chá»§, đấy chỉ là nghi án bấy lâu nay cá»§a võ lâm Trung nguyên... làm sao chúng ta tìm được, giải thích nghi án này? Còn ngưá»i có võ công cao ấy à? Có thì cÅ©ng có... nhưng đã lâu lắm rồi, ta e... hỠđã hóa ra ngưá»i thiên cổ cả rồi! Trên dưới cÅ©ng không kém hÆ¡n má»™t bách tuế đâu!
- Là ai? Hàn nhân huynh có biết rõ không? Nói Ä‘i nhân huynh! Nói Ä‘i nào! Äến lúc này Văn Äức Chính má»› thể hiện được tâm tính cá»§a má»™t đứa bé tuổi chỉ mưá»i lăm qua những lá»i vòi vÄ©nh, xin Hàn Nhược Thuyên mau nói cho nó nghe: Ai là ngưá»i có võ công ngang ngang tầm cỡ vá»›i... VÅ© Văn lầu chá»§? Dù là hỠđã chết từ lâu, theo như lá»i thố lá»™ cá»§a Bạch phiến thư sinh Hàn Nhược Thuyên.
Phải có má»™t Ä‘iá»u gì bức xúc lắm má»›i khiến cho Văn Äức Chính có thái độ nôn nóng khác thưá»ng này!
Nhưng là Ä‘iá»u gì? Do còn Ä‘ang cố nhá»› lại những gì gia phụ là Äồ thá»§ tán nhân Hàn lão đã nói qua nên Hàn Nhược Thuyên không nghÄ© đến Ä‘iểm lạ lùng này. Hàn Nhược Thuyên đáp:
- Âm dương lưỡng nghi chưởng Song lão quái! - Âm dương lưỡng nghi chưởng Song lão quái à? Danh xưng gì mà lạ quá vậy, Hàn nhân huynh?
Lập lại danh xưng do Hàn Nhược Thuyên vừa bảo, Văn Äức Chính tuy há»i vậy nhưng đã
khắc ghi sâu vào tâm khảm danh xưng của hai nhân vật này.
Hàn Nhược Thuyên lắc đầu, đáp: - Ta cÅ©ng chỉ nghe bảo thế mà thôi, nào đã được gặp! Há» gồm hai ngưá»i, má»™t nam má»™t nữ! Là phu thê huynh muá»™i đồng môn! Nhưng hỠđã biệt tích giang hồ gần cả trăm năm rồi, không nghe có hậu nhân hay truyá»n nhân gì cả! Mà sao tiểu huynh đệ lại muốn há»i đến Ä‘iá»u này?
Cụp mắt lại lẫn tránh ánh mắt nhìn hồ nghi cá»§a Hàn Nhược Thuyên, Văn Äức Chính ấp úng đáp:
- Là... là biết đâu lòng trá»i dun rá»§i, Văn Äức Chính này sẽ tìm gặp bí kíp võ há»c cá»§a há» lưu lại hậu thế thì sao? Há» thưá»ng xuất hiện ở đâu, Hàn nhân huynh?
"Khó lòng đoán được tâm ý của tiểu tử này! Nó quả là kín đáo! Mà biết đâu... nó nói thật thì sao?".
NghÄ© thế nên Hàn Nhược Thuyên không nở làm Văn Äức Chính thất vá»ng: - Ta cÅ©ng có nghe nói mà thôi à nha! Nghiêu Long SÆ¡n! Äó là địa bàn Song lão quái thưá»ng hiện thân thuở sinh tiá»n. Tiểu huynh đệ định thế nào?
- Từ đây muốn đến Nghiêu Long sơn phải đi hướng nào? Và... có xa lắm không, Hàn nhân huynh?
Hàn Nhược Thuyên nặng giá»ng lại: - Năm trăm dặm vá» hướng bắc, tiểu huynh đệ định Ä‘i đến đấy thật sao? Làm sao... - Äa tạ sá»± chỉ giáo cá»§a nhân huynh! Xin cáo biệt! Không ngại đưá»ng xa, không ngại gian nan vất vả. Văn Äức Chính bá» mặc Hàn Nhược Thuyên ngÆ¡ ngác đứng đó, Ä‘i vá» phương trá»i xa xăm, má» mịt...
Tài sản của meongo75

  #4  
Old 25-04-2008, 04:12 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 4

ÄÆ¡n độc vá» Nghiêu long sÆ¡n
Bất công đày đoạ cứ đuổi theo


C ước lá»±c cá»§a má»™t đứa bé tuổi chỉ mưá»i lăm, đơn độc kiêm trình cao lắm chỉ được hai mươi dặm má»™t ngày. Äó là không nói đến thá»i gian tìm vật thá»±c để lót dạ. Cho nên, sau hai mươi ngày dong ruổi, Văn Äức Chính chỉ Ä‘i được già ná»­a Ä‘oạn đưá»ng vá» Nghiêu Long sÆ¡n xa xôi!
Những mệt má»i, gian nan, vất vả trên đưá»ng đối vá»›i Văn Äức Chính, má»™t đứa bé lòng nung chí cả, không là trở ngại lá»›n! Duy vá» vấn đỠtìm vật thá»±c trên đưá»ng Ä‘i má»›i là khó khăn lá»›n nhất đối vá»›i nó! "Vô công bất thá» lá»™c". Từ lâu Văn Äức Chính đã xem đây là đạo lý làm ngưá»i cá»§a nó. Có làm có hưởng.
Äem công sức đổi lấy bát gạo là việc thưá»ng nhật cá»§a bất cứ má»™t thưá»ng nhân nào, nhưng ai là ngưá»i chịu thuê má»™t đứa bé, sức trói gà không chặt như Văn Äức Chính?
Äã từng chịu cảnh sống kham khổ nên Văn Äức Chính lần lá»±a cÅ©ng qua được hai mươi ngày. Lúc no bù lúc đói! Lúc no thì Ä‘i nhanh, còn lúc đói thì... sức đến đâu Ä‘i đến đó!
Vừa đặt bước chân đầu tiên cho ngày thứ hai mươi mốt, Văn Äức Chính đã có cảm nhận
đầu tiên trong ngày hôm nay là: "Tìm được má»™t nhà dân thưá»ng ở vùng đồi núi này là Ä‘iá»u khó thể có!".
Từ chiá»u ngày hôm qua, khi chìa tay nhận số thá»±c phẩm mà Văn Äức Chính đã đổi bằng công sức cá»§a chính nó bá» ra trong suốt má»™t buổi chiá»u hái dưa phụ cho gia chá»§, Văn Äức Chính đã nghe được lá»i cảnh tỉnh cá»§a gia chá»§:
- Từ đây Ä‘i vá» phía bắc, không còn những cánh đồng xen kẽ vá»›i núi đồi nữa! Chỉ toàn là đồi trÆ¡, núi trá»c tiếp liá»n nhau mà thôi!
Bởi đã được cảnh báo trước, Văn Äức Chính không nản lòng khi ngay lúc này, ánh mắt đầu tiên cá»§a nó nhìn vá» phía bắc xa xôi chỉ thấy những ngá»n núi nhấp nhô, liá»n nhau thành má»™t dãy, và... kéo dài mãi đến vô tận!
Vừa hăm hở bước Ä‘i, sau má»™t đêm ngá»§ đẫy giấc, Văn Äức Chính thầm hy vá»ng:
"Sẽ tìm được trái rừng, nước suối cầm cá»± trong suốt chặng đưá»ng còn lại! Cùng bất đắc dÄ© má»›i phải dùng đến số lương khô đã được gia chá»§ ruá»™ng dưa ngày hôm qua hậu hÄ©nh tặng cho, vì ngày mùa thu hoạch đã chấm dứt!"
ÄÆ°á»ng Ä‘i càng lúc càng lên cao dần, và theo thá»i gian trôi, mặt nhật cÅ©ng má»—i lúc má»—i cao hÆ¡n!
ÄÆ°á»ng dốc cao thì cước lá»±c cá»§a Văn Äức Chính đương nhiên phải giảm. Vầng kim ô càng lúc càng đứng bóng thì tất nhiên nó lại càng thêm mõi mệt vì nắng, khát!
Nắng chói chan vắt cạn sức lá»±c nhá» bé cá»§a Văn Äức Chính. ÄÆ°á»ng đá núi dốc làm bước chân cá»§a nó phải loạng choạng. "Bây giá» mà được lao ngược xuống dốc ắt phải khá»e bằng thích!" Tá»± nhá»§ nhầm, Văn Äức Chính vừa tiếp tục leo lên vừa sắp đặt lại cách Ä‘i đứng: "Nếu những ngày tá»›i đây vẫn lại đồi núi giăng giăng suốt lá»™ trình thì cứ chiá»u mát ta leo lên! Mệt đến đâu nghỉ lưng đến đó, còn lúc trá»i nắng thì lại nghỉ! Như vậy má»›i có lợi."
Mắt hoa, chân chồn... má»™t bóng cây râm mát tít trên cao là chá»— nghỉ chân lý tưởng cho Văn Äức Chính.
Ba mươi trượng đưá»ng dốc cuối cùng này, để đến được bóng cây đó, Văn Äức Chính cứ ngỡ là nó không sao Ä‘i được nữa!
Nhưng... cuối cùng rồi nó cÅ©ng đến được! Những ná»—i vui mừng, dồn dập ngập trá»i trong lòng Văn Äức Chính lúc này. Má»™t là đã có chá»— mát để ngã lưng, nghỉ mệt. Hai là... phía sau bóng cây đại thụ đơn độc đã là triá»n núi thoai thoải dốc xuống, dẫn vào má»™t khe núi giữa ngá»n núi này và ngá»n núi nữa, kế tiếp liá»n sau đó.
Chính vì Văn Äức Chính đã quá má»i mệt và mắt đã hoa nên Văn Äức Chính không lưu tâm đến má»™t sá»± lạ! Äó là ngay dưới gốc đại thụ có má»™t thạch bàn khá to, và ngay trên thạch bàn đã có ai đó dùng vật cứng vạch nhiá»u nét dá»c ngang, tạo thành má»™t bàn cá»! Và bàn cá» này đã được lấp hÆ¡n má»™t ná»­a là những quân cá», chỉ còn non ná»­a vị trí còn lại được để trống.
Phải má»™t lúc lâu sau đó, khi Văn Äức Chính đã thấy khá»e khoắn nhá» vào thức ăn khô mang theo bên ngưá»i, và khi Văn Äức Chính Ä‘ang dõi mắt nhìn bao quát má»™t vòng địa thế đỉnh và các triá»n núi bao quanh, Văn Äức Chính má»›i nhìn thấy những quân cá» này.
Lạ... mà không lạ! Không lạ vì những quân cỠnày trông rất quen mắt với nó! Giống như... Thiết kỳ châm mà cô nàng Liễu Hà Như, tuần giám của Nhất Thiên Bang đã sử dụng.
Và... lạ, lạ vì Văn Äức Chính ngá» vá»±c: "Không lẽ... tuần giám Ä‘ang truy Ä‘uổi ta sao?" Và nó lại tá»± minh định: "Nếu không thì còn ai ngoài Liá»…u tuần giám có những quân cá» này? Và... không thể vì tình cá» nó và Liá»…u tuần giám song hành cùng Ä‘i vá» má»™t hướng?"
Äể kiểm định chắc chắn rằng nó nhá»› không lầm, Văn Äức Chính đưa tay vào bá»c áo lấy ra má»™t ngá»n Thiết kỳ châm để so sánh vá»›i những quân cá» trước mặt, ngay trên thạch bàn.
Quả nhiên là không khác má»™t mảy may! Nếu có khác thì chỉ vì những quân cá» trước mắt có đến hai loại, Ä‘en và trắng! Và Ä‘iểm sai biệt nữa đó là những quân cá» trước mặt đã được chá»§ nhân ấn sâu mặt có mÅ©i cương châm ngập vào đá, giữ cho quân cá» nằm yên vị trên thạch bàn. Äen và trắng xen nhau, nằm Ä‘á»u tăm tắp trên mặt thạch bàn, không quân cá» nào nhô cao hÆ¡n quân cá» nào!
Thái độ săm soi những quân cá» trên mặt thạch bàn và nhìn chằm chặp vào quân cá» Thiết kỳ châm trên tay cá»§a Văn Äức Chính đã khiến cho má»™t ngưá»i Ä‘ang ẩn mặt trên tàng cây đại thụ hồ nghi và... nôn nao!
Do võ công cá»§a ngưá»i ẩn mặt này vào hàng cao thâm, huống chi Văn Äức Chính là đứa bé không có võ công, nên nó không thể nào phát hiện được sá»± hiện diện cá»§a ngưá»i này!
Nhưng nếu Văn Äức Chính có chút lịch duyệt hÆ¡n má»™t tí nữa, nó sẽ nhận ra bóng cá»§a ngưá»i này qua ánh nắng buổi trưa in xuống mặt thạch bàn, lẫn vào trong bóng lá cây cá»§a cổ đại thụ và cÅ©ng đủ để biết rằng trên ngá»n cô phong này, ngoài nó ra còn có má»™t ngưá»i nữa Ä‘ang ẩn nấp ngay trên tàng cây...
Văn Äức Chính cầm Thiết kỳ châm trên tay, sau má»™t lúc xăm xoi đã tìm cách ấn quân cá» này vào mặt thạch bàn, ngay má»™t chá»— trống, gần vá»›i số quân cá» có sẳn ở đó.
à cá»§a Văn Äức Chính là chỉ muốn ấn thá»­ vào, để sau đó xác định lại thá»­ xem có phải những quân cá» có sẳn phải chăng cÅ©ng có những mÅ©i cương châm như Thiếy kỳ châm cá»§a tuần giám há» Liá»…u không mà thôi!
MÅ©i cương châm dù cứng như sắc luyện, nhưng má»™t khi không có ná»™i lá»±c phổ vào thì dù Văn Äức Chính có cố công đến đâu Ä‘i nữa, vẫn không sao cắm Thiết kỳ châm vào mặt thạch bàn được!
Chán nãn, Văn Äức Chính lôi Thiết kỳ châm ra, xăm xoi má»™t lúc nữa mặt thạch bàn, rồi lại cố cắm Thiết kỳ châm vào, ở vị trí khác! Và đó là chá»— mà thạch bàn có sẳn má»™t vết rạn, cÅ©ng gần vá»›i số quân cỠđã được sắp bày!
Lần này thì Văn Äức Chính đã thành công!
Xoa hai tay vào nhau, tá»± mình tán thưởng mình. Văn Äức Chính há»›n hở sau khi đã tá»± kết luận:
"Số quân cỠở đây không giống lắm với Thiết kỳ châm của Liễu tuần giám vì Thiết kỳ châm của Liễu tuần giám có độ dầy dầy hơn số quân cỠnày! Có nghĩa là thiết kỳ châm của Liễu tuần giám nặng hơn, và hình như là to hơn số quân cỠở đây!"
Cùng vá»›i sá»± tá»± tán thưởng cá»§a Văn Äức Chính, má»™t giá»ng nói từ thinh không bá»—ng vang lên, tán thưởng Văn Äức Chính:
- Hay! Tiểu tá»­ khá thật! Chỉ có thế mà lão phu nghÄ© không ra! Giật bắn ngưá»i, Văn Äức Chính vừa loạng choạng phải chống tay lên những quân cá», vừa dáo dác nhìn lên tàng cây, tìm xem ai là ngưá»i vừa phát thoại má»™t cách bất ngá» như thế:
Vù... Má»™t vị lão nhân có vóc tầm thước, tuổi độ lục tuần, y phục tuyá»n gấm bạch, để râu ba chòm đã hoa râm theo tiếng động trong gió đã hiện thân đứng gần bên Văn Äức Chính. ÄÆ°a tay lôi Văn Äức Chính đứng dậy, rá»i xa mặt thạch bàn có bàn cá» trên đó, vị lão nhân
nói:
- Äừng, tiểu tá»­! Äừng xóa mất thế cá» hay cá»§a lão phu!
Nói xong, vị lão niên bá» mặc Văn Äức Chính ngÆ¡ ngác đứng đó, lão ta cứ đăm đăm nhìn lại bàn cá»...
May mà những quân cỠđã được ghim chặt vào thạch bàn nên vẫn giữ nguyên được vị trí cá»§a nó. Không bị cái trống tay cá»§a Văn Äức Chính làm lệch lạc vị trí.
Chỉ có quân cá» do Văn Äức Chính đặt vào, do chỉ cắm há» ngay vào vết rạn nứt cá»§a thạch bàn, nên không vững chắc lắm, đã do cái chống tay cá»§a nó nên quân cá» không ở ngay vị trí cÅ© mà nó đã cắm vào.
Vị lão niên đưa tay sửa lại quân cỠvà ấn nhẹ vào một cái... thế là quân cỠnày đã nằm ngay
ngắn với những quân cỠkia ngay.
Gật đầu tán thưởng, vị lão niên lên tiếng: - Tiểu tá»­, ngươi... thật là cao cá»! Ngưá»i là ngưá»i quen vá»›i tiểu Liá»…u? "Tiểu Liá»…u, Lão nói đây là ai?" Vừa nhá»§ thầm Văn Äức Chính vừa lắc đầu nói:
- Tiểu bối... không biết chÆ¡i cá»! Thôi nhìn vào bàn cá», vị lão niên quay ngang nhìn chằm chặp và Văn Äức Chính dò xét... má»™t lúc má»›i nói:
- Khó được... khó có được! Äã cao minh lại còn khiêm tốn, khá lắm đó tiểu tá»­! Vị lão niên vừa vuốt râu, vừa khen ngợi Văn Äức Chính! Làm cho Văn Äức Chính phải
một phen lúng túng, và khiến cho vị lão niên tin rằng lão ta đã nhận định không lầm vỠnhân cách của tiểu tử đứng kỠbên.
Văn Äức Chính thấy vậy, liá»n nói lãng sang chuyện khác: - Lão trượng vừa má»›i nói tiểu Liá»…u, đấy là ai thế, lão trượng? ÄÆ°á»£c Văn Äức Chính nhắc nhở, vị lão niên liá»n ồ lên má»™t tiếng, Ä‘oạn đáp: - Liá»…u Hà Như! Äó là đồ đệ cá»§a ta. Tiểu tá»­ ngươi có thiết kỳ châm cá»§a tiểu Liá»…u trong tay hẳn có quen biết?
Văn Äức Chính đáp: - Tiểu bối có biết, nhưng... không quen! Nói vậy lão trượng đây là Âm phong tán nhân Nhị kỳ trong NgÅ© kỳ tán nhân Cầm, Kỳ, Thi, Tá»­u, Hoạ?
Lão niên đúng là Âm phong tán nhân, chuyên thú chÆ¡i cá». Tá»± phụ là đệ nhất kỳ vương trong giang hồ! Lão Ä‘ang chá» má»™t câu tán dương cá»§a Văn Äức Chính vá» thuật chÆ¡i cá» cá»§a lão, dù rằng Văn Äức Chính vừa vô tình đặt má»™t quân cá» vị trí mà lão đã nghÄ© không ra.
Nào ngá», ngay sau khi minh định được lão là ai, Văn Äức Chính là nghé con, nào biết sợ cá»p, nhá»› lại hành vi tàn ác cá»§a Liá»…u Hà Như đối vá»›i nó và nghÄ© đến hành vi giả nhân giả nghÄ©a cá»§a Nhất Thiên Bang mà Âm phong tán nhân bây giỠđã là ngưá»i cá»§a bang phái này, nên Văn Äức Chính há»i:
Lão trượng đã là má»™t trong NgÅ© kỳ tán nhân sao lại không phân biệt trắng đên, lại gia nhập vào Nhất Thiên Bang định mưu đồ bá chá»§ thiên hạ? Lão trượng có biết lệnh đồ Liá»…u Hà Như đã bao phen giết hại ngưá»i vô tá»™i hay không? Äến tiểu bối đây, võ công không có mà lệnh đồ Ä‘ang tâm định dùng thiết kỳ châm này Ä‘oạt mạng! Hành vi này đâu phải cá»§a bậc trượng phu, danh xưng là NgÅ© kỳ tán nhân như... lão trượng?
Lòng tá»± phụ đã không được tâng bốc, đỠcao, trái lại còn bị Văn Äức Chính nói chạm ná»c, dấy lên lòng tá»± ái cá»§a bậc cao nhân, xem dưới mắt không ngưá»i. Âm phong tán nhân giận đến xanh xámcả mặt mày:
- Tiểu tá»­ miệng còn hôi sữa, sao dám trịch thượng thốt lá»i dạy bảo bậc tôn trưởng? Ai đã xúi bảo ngươi? Nói mau.
Văn Äức Chính cao giá»ng, đáp: - Äạo lý làm ngưá»i dạy rằng không vì bả hư danh mà quên Ä‘i Ä‘iá»u nhân nghÄ©a! Tiá»n bối nào cần phải ai chỉ dạy má»›i nói được Ä‘iá»u này! Äiá»u phải thì chói tai, lão trượng thứ cho. Cáo biệt!
- Äứng lại! Văn Äức Chính nghe lão Âm phong tán nhân quát lá»›n mà giật mình kinh sợ, nó lại sợ lão Ä‘iên tiết lên thì nó sẽ hết Ä‘á»i! Vì chỉ so vá»›i Liá»…u Hà Như nó không còn là gì, thì nói gì đến lão Âm phong tán nhân là sư phụ cá»§a Liá»…u tuần giám.
Nào hay, sau khi quát xong, Âm phong tán nhân chỉ nói: - NghÄ© tình ngươi giúp ta Ä‘i được má»™t nước cá» hay, công đó vá»›i tá»™i này ta không trách ngươi loạn ngữ, kẻo ngươi lại bảo ta á»· lá»›n hiếp nhá». Nhưng ngươi định Ä‘i đâu?
Thở má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm, Văn Äức Chính đưa tay chỉ vào khe núi mé dưới đáp: - Hướng đó, xuyên qua khe núi. Có gì không lão trượng? - Ngươi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i. Nhưng không được Ä‘i vào khe núi đó. Ngạc nhiên, Văn Äức Chính há»i: - Tại sao? Tiểu bối cần phải qua đó để Ä‘i thêm vá» phía bắc, sao lại không Ä‘i được lão trượng?
- Ta đã bảo không Ä‘i được là không Ä‘i được! Ngươi đừng có rưá»m lá»i, nếu không đừng có trách ta nhé!
Ngao ngán, Văn Äức Chính nhìn ngá»n núi cao trước mặt. Äó là hướng duy nhất còn lại nếu nó muốn Ä‘i thêm vá» phía bắc, vá» Nghiêu Long sÆ¡n, Văn Äức Chính há»i:
- Thế còn leo lên đỉnh thì sao? - Cứ tá»± tiện, miá»…n ngươi không vào khe núi là được rồi. Äi Ä‘i! Văn Äức Chính vừa định lên tiếng há»i Âm phong tán nhân xem có phải trong khe núi mé dưới có gì nguy hiểm hay không nhưng nó đành ngậm miệng lại, vì lão đã có bảo nó không được há»i, không được rưá»m lá»i.
Bất đắc dÄ©, nó đành phải theo triá»n núi ngắn nhất, Ä‘i lần xuống dưới sá»± quan sát kỹ lưỡng cá»§a Âm phong tán nhân.
Chuẩn bị đặt chân lên Ä‘oạn đưá»ng dốc cao cá»§a ngá»n núi kế tiếp, Văn Äức Chính bất thần ngó lại phía sau...
Khi thấy Âm phong tán nhân vẫn Ä‘ang dõi nhìn theo nó, xem nó có Ä‘i vào khe núi hay không, Văn Äức Chính nghe giận lên anh ách... Giẫm chân thình thịch, nó phát tiết cÆ¡n giận vào những bước chân vá»™i vàng, phăng phăng leo lên ngá»n núi dốc.
Mặt đá dưới chân Văn Äức Chính dưới sức nung nóng cá»§a mặt trá»i quá ngá», tá»a ra hÆ¡i nóng hừng há»±c làm cho nó càng thêm sôi giận hÆ¡n.
"Bất công! Phách lối! Ngang ngược! Cao xanh hỡi cao xanh! Biết chừng nào Văn Äức Chính này có má»™t thân võ công cao cưá»ng, hầu xóa bỠđược bao bất công trên Ä‘á»i này?"
Bởi hậm há»±c nên vá»›i sức lá»±c cá»n con Văn Äức Chính không Ä‘i lên được bao nhiêu đã thở dốc vì mệt nhoài.
Mồ hôi nhá»… nhại tuôn trên gương mặt trẻ thÆ¡, và hòa vào đó là đôi dòng lệ thảm. Càng ấm ức bao nhiêu, Văn Äức Chính càng cố sức bấy nhiêu và rồi dẫn đến má»™t kết quả tất yếu. Äó là Văn Äức Chính không so gượng được nữa. Nó đã phải ngồi tá»±a lưng vào má»™t phiến đá chênh vênh trên triá»n núi, chui rúc vào bóng râm bé nhá» cá»§a phiến đá để lẩn trốn cái nắng như thiêu như đốt, để khá»i bị lăn ngược xuống triá»n dốc vì đã quá má»i mòn.
Nghiến răng căm hận, Văn Äức Chính ngồi im, chá» cho nắng chiá»u đến, dịu hÆ¡n ánh nắng gay gắt ban trưa này.
Nhá» thế, nên lòng cá»§a nó lắng dịu lại dần dần theo cái dịu từ từ cá»§a ánh nắng. "Nhẫn nhục, nhẫn nhục, Văn Äức Chính! Cố nhẫn nhục mà sống, như mi đã từng nhẫn nhục bao lâu này vậy!"
Tá»± khích lệ lấy bản thân, cuối cùng, Văn Äức Chính đã thấy tâm hồn bình thản lại, nhẹ lại... cÅ©ng vừa lúc nắng chiá»u đã buông xuống, bóng râm mát cá»§a tảng đá bây giỠđã dài ra, lá»›n ra.
"Lên đưá»ng!" Tá»± quyết định như thế, Văn Äức Chính lại tiếp tục Ä‘i lên theo triá»n dốc vá»›i má»™t khí thế hừng há»±c, khác hẳn lúc vừa rồi.
Mãi đến khi ánh hoàng hôn buông phá»§, màn đêm sắp kéo vá», Văn Äức Chính nhìn lại ngá»n cô phong đằng sau, nÆ¡i nó đã gặp Âm phong tán nhân lúc trưa, và nó tá»± khẳng định được nó đã đạt được độ cao ở nÆ¡i này ngang bằng vá»›i đỉnh ngá»n cô phong bên kia.
Giữa vài tia nắng chiá»u còn sót lại, Văn Äức Chính không thấy ngao ngán chút nào khi nhìn vá» phía trước. Nó muốn leo lên đến đỉnh ngá»n núi này, nếu cứ Ä‘i luôn trong đêm ắt phải qua giá»
tý mới đến nơi.
Không ngần ngại khi chỉ có má»™t mình chÆ¡ vÆ¡ giữa lưng chừng ngá»n núi hiu quạnh. Văn Äức Chính lại tiếp tục di chuyển như nó đã dá»± định: Lợi dụng cái mát mẻ lúc vỠđêm để vượt những chặng đưá»ng gian nan, vất vả nhất.
Nhưng... Trá»i già lại cứ hay trêu ngươi! Äã thế Văn Äức Chính lại còn gặp trở ngại. Äi lên chưa được mưá»i trượng, có tiếng quát lá»›n xé toạc màn đêm vang lên: - Tiểu tá»­ đứng lại! Äêm hôm khuya khoắt ngươi Ä‘i đâu đây?
Giật mình, Văn Äức Chính dừng chân và đưa mắt dáo dác nhìn quanh trong bóng đêm, xem ai vừa quát và ngưá»i đó đứng ở đâu?
Bầu trá»i đêm ở vùng núi cao luôn lẫn khuất có sương mù giăng phá»§, nên dù đã cố dò tìm nhưng Văn Äức Chính không thể phát hiện được bóng ngưá»i nào cả. Nhưng nó vẫn lên tiếng đáp:
- Tiểu bối nhân lúc khí trá»i mát mẻ định tìm đưá»ng thượng đỉnh, không hiểu có gì không phải vá»›i tôn huynh?
- Câm, ai huynh đệ vá»›i tiểu tá»­ ngươi? Xuống Ä‘i, tìm nẻo khác mà Ä‘i, lối này khách có ngưá»i nào qua cả.
Do không biết đối phương là ai, và do Văn Äức Chính thấy uổng phí cho công sức đã bá» ra để leo được đến đây. Bây giá» nếu tuân lá»i ngưá»i lạ mặt này leo trở xuống thì há»i ai mà không căm tức. Nên Văn Äức Chính cao giá»ng trẻ thÆ¡ há»i:
- Vùng sÆ¡n dã này không là cá»§a riêng ai, sao tôn giá lại ngăn đưá»ng cản lối cá»§a tại hạ? Tôn giá không sợ vương pháp sao?
- Hắc hắc... vương pháp à? ÄÆ°á»£c! Äã thế lão gia đưa tiểu tá»­ ngươi vỠâm cảnh. Xuống đó mà đầu cáo vá»›i lão Diêm vương rằng lão gia đây là ngưá»i Nhất Thiên Bang nhé.
Bá»—ng không chếch vá» mé tả cá»§a Văn Äức Chính xuất hiện má»™t luồng kình phong dÅ©ng mãnh, xô đập vào ngưá»i nó má»™t cái thật mạnh. Chưa hết, luồng dư kình còn cuốn lốc ngươi nó lên, quăng vào khoảng không má»™t quãng dài vô tận...
Do không có võ công nên Văn Äức Chính nào đủ mục lá»±c để nhận biết chá»— nó vừa dừng chân lại ká» bên ngay má»™t khe vá»±c sâu thăm thẳm...
Äang trên đà bốc lên cao, rồi lại rÆ¡i xuống vùn vụt, Văn Äức Chính còn nghe đối phương không biết mặt thích thú cưá»i rú lên và nói:
- Hắc hắc... ai bảo tiểu tá»­ ngươi Ä‘i vào cấm địa cá»§a Nhất Thiên Bang làm chi. Hắc hắc... Thân ngưá»i cá»§a Văn Äức Chính không ngừng rÆ¡i, và càng rÆ¡i càng nhanh. RÆ¡i mà không hiểu nó Ä‘ang rÆ¡i ở đâu, chá»— nào, sâu bao nhiêu? Chỉ biết là lúc này thân hình cá»§a nó xé gió lao xuống sàn sạt, không va vào đâu, không đập vào đâu.
Chỉ trong vài cái chá»›p mắt, Văn Äức Chính má»›i cảm nhận được thá»±c tại qua trí tưởng tượng non ná»›t cá»§a nó qua địa hình khu đồi núi này. Nó biết là nó đã bị ngưá»i dùng chưởng phong đưa nó vào hiểm cảnh, rÆ¡i xuống vá»±c thẳm và Ä‘i đến tuyệt lá»™.
"Chết! Rồi cuá»™c Ä‘á»i Văn Äức Chính ta cÅ©ng phải kết cục thế này sao? Chết oan ức, tức tưởi như thế này sao? Hoàng thiên hữu nhãn hay vô nhãn đây? Trá»i già sao nỡ bất công quá vậy?"
Gặp cảnh khốn cùng dẫn vào tá»­ lá»™ này, Ä‘a phần ai ai cÅ©ng Ä‘á»u lo sợ đến thất thần, mất cả hồn vía, còn Văn Äức Chính thì không. Ngưá»i nó Ä‘ang lông lốc xoay tròn lúc quay mặt lên, lúc úp mặt trở xuống, nhưng lúc nào nó cÅ©ng vẫn mở trừng trừng đôi mặt bé thÆ¡ không chút sợ hãi.
Nó đang chỠđợi bàn tay khô lạnh của tử thần đến bóp nghẹt yết hầu nó, dẫn nó vỠQuỉ môn quan.
Nhưng rồi cái lạnh tá»™t cùng cá»§a khe vá»±c đã bóp nghẹt trái tim nó, sức gió mạnh tạo áp lá»±c lên phế phá»§ làm nghẽn yết hầu nó. Trước khi ngất Ä‘i, nó còn cố nhận thức được má»™t Ä‘iá»u trong mÆ¡ hồ:
"Äến rồi! Äã đến Quỉ môn quan rồi!"
... Không sá»›m cÅ©ng không muá»™n, lúc tri giác trở lại vá»›i Văn Äức Chính thì nó đã nhìn thấy ánh trăng nằm treo giữa đỉnh đầu.
Không nhá»› hiện cảnh lúc này nó Ä‘ang ở đâu, vầng trăng vừa đập vào mắt là Văn Äức Chính đã nhẫm thá»­ xem hôm nay là ngày nào mà bóng trăng tròn vành vạch?
Mưá»i lăm hay mưá»i sáu? Nếu là mưá»i sáu thì khi bóng trăng lên đến đỉnh đầu thì phải là giá» tý.
Giá» tý! Giá» khắc này gợi cho Văn Äức Chính nhá»› đến hiện tại, theo đúng dá»± định thì đáng lý ra giá» tý là giá» nó đã có mặt ở đỉnh núi, nÆ¡i nó định vượt qua để Ä‘i tiếp vá» Nghiêu Long sÆ¡n má»›i phải. Vậy tại sao nó lại nằm ở đây? Äây là đâu?
Chỉ má»›i nghÄ© đến Ä‘iá»u này, Văn Äức Chính đã cá»±a mình định nhổm dậy... Nào hay, nó chỉ vừa khẽ cá»±a mình thì nÆ¡i nó nằm bá»—ng Ä‘u đưa, Ä‘u đưa... Văn Äức Chính cảm nhận được ngay dưới lưng nó là má»™t đống gì đó nhùng nhằng, toàn thân dây và nhợ.
"Vá»±c thẳm!" Vừa xác nhận được là nó đã rÆ¡i vào vá»±c thẳm, thì thân ngưá»i Văn Äức Chính liá»n như bị
hụt hẫng, lại tiếp tục rơi xuống nữa...
Lần này Văn Äức Chính không phải chỠđợi lâu như lần trước đó, chỠđợi tá»­ thần đến rước nó Ä‘i.
Xoạt... xoạt... Má»™t dãy liá»n những âm thanh phát ra do thân hình cá»§a Văn Äức Chính va đập vào những nhành cây dày đặc vang lên.
Kéo theo đó là những ná»—i Ä‘au nhức từ những nÆ¡i thân thể cá» quẹt vào cây cối dẫn truyá»n lên tận tâm não cá»§a Văn Äức Chính.
Bình! Thân thể Văn Äức Chính đập vào ná»n đất vang lên tiếng kêu khe khẽ. Chưa đến ná»—i hoang mang vì cú té ngã Ä‘au Ä‘iếng, thì lại có bóng Ä‘en dài và trÆ¡n tuá»™t lao vút qua ngưá»i Văn Äức Chính, đồng thá»i cuá»™n chặt quanh thân nó thành nhiá»u vòng chặt cứng.
Lúc mà Văn Äức Chính tỉnh hồn lại được thì chính là lúc chiếc mồm há rá»™ng, toát đầy khí xú uế Ä‘ang lăm lăm chá»±c mổ vào mặt nó.
Dưới ánh trăng vằng vặc, Văn Äức Chính thất kinh cả hồn vía khi nhìn thấy hai đốm sáng xang lập lòe chập chá»n ngay trên đầu.
Chẳng thà do rÆ¡i xuống vá»±c thẳm nát tan xương thịt, ngoài khả năng chống đỡ mà chịu chết thì thôi, không có gì đã nói. Còn đây lại là hiểm cảnh khác, Văn Äức Chính há lẽ dá»… dàng buông xuôi tay chịu chết?
Do vậy, bất chấp hiểm nguy, Văn Äức Chính vùng mạnh song thá»§. Má»™t thì giữ chặt lấy yết hầu con vật quái dị, lúc này Văn Äức Chính đã nhận định được đó là con rắn cá»±c dài, cá»±c lá»›n. Tay còn lại thì cứ đập liên hồi vào nÆ¡i có hai đốm sáng ngá»i ngá»i từ mắt cá»§a quái xà.
Dù những cú đập cá»§a Văn Äức Chính hoàn toàn vô lá»±c đối vá»›i quái xà nhưng cÅ©ng làm cho quái xà nổi hung lên.
Quái xà vặn vẫy mình, cuá»™n chặt thân thể Văn Äức Chính mạnh hÆ¡n làm cho xương cốt cá»§a nó và cá»§a Văn Äức Chính chuyển động kêu răng rắc đến ghê ngưá»i.
Và chiếc đầu cá»§a quái xà luân phiên lắc lư qua lại vừa cố tránh nắm quyá»n bé nhá» cá»§a Văn Äức Chính vừa gắng sức mổ phập vào mặt Văn Äức Chính...
Da con quái xà lại luôn luôn trÆ¡n tuá»™t, nên Văn Äức Chính đã mấy lần suýt vuá»™t tả thá»§ Ä‘ang giữ và xô vào yết hầu con quái xà do con quái xà vùng vẫy quá mạnh.
Thá»i gian cầm cá»± tá»± nãy đến lúc này không là bao lâu, nhưng đối vá»›i Văn Äức Chính nó ngỡ đã lâu lắm rồi. Và sức lá»±c cá»§a Văn Äức Chính cÆ¡ hồ đã cạn liệt.
Bất ngá», ngay lúc này gần chá»— Văn Äức Chính và con quái xà Ä‘ang giằng công há»—n loạn, lại có những ánh Ä‘uốc bùng cháy lên.
Văn Äức Chính nào dám sÆ¡ hốt, quay sang nhìn quanh xem ánh Ä‘uốc từ đâu mà có, nhưng nhá» vào ánh Ä‘uốc mà Văn Äức Chính đã nhìn kỹ được con quái xà Ä‘ang cùng nó giành giật chiến thắng.
Äó là con quái xà kỳ dị nhất mà dù Văn Äức Chính đã từng nghe nhiá»u ngưá»i nói đến, vẫn chưa nghe ai nhắc đến con quái xà này.
Ngay chá»m đầu cá»§a quái xà nổi gồ lên hẳn má»™t bướu nhá», trông từa tá»±a con mắt thứ ba cá»§a quái xà. Và trên ngay chá»— đó là má»™t cái sừng nhá» không khác nào chiếc sừng tê thu nhá» lại. Chiếc sừng này cong quắp đầu nhá»n xuống nhòm thẳng vào chiếc bứu nhá» như để bảo vệ, che chở cho cái bướu.
Văn Äức Chính lại nghe có tiếng nhiá»u ngưá»i lao xao, sợ hãi nói: - ‘i chà! Äá»™c giác long vương. - Còn thằng bé nào đây? Xem ra thằng bé ắt là chết mất chứ chẳng chÆ¡i đâu. - Bẩm Tôn đưá»ng chá»§! Thiên niên chu quả Ä‘ang độ chín tá»›i. Làm thế nào tiến vào thu thập được đây?
- Äã có lệnh cá»§a bang chá»§ nhá» Äá»™c tá»­u tán nhân dụ quái xà Äá»™c giác để thu thập thiên niên chu quả. Bây giá» tình cá» lại có đứa bé Ä‘ang cầm giữ quái xà, các ngươi còn chá» gì nữa? Sao không mau đến hái chu quả?
Loáng thoáng nghe lá»i đối thoại qua tai, Văn Äức Chính không hiểu được Ä‘iá»u gì ngoài việc biết tên gá»i cá»§a con quái xà có má»™t chiếc sừng này là Äá»™c giác long vương.
"Rồng, rắn sao lẫn lá»™n được? Quái xà này chỉ nên gá»i là Äá»™c giác xà vương thì đúng lý hÆ¡n. À, làm thế nào ta bẻ được chiếc sừng này cá»§a nó được đây? Xem ra chá»— nhô cao như chiếc bướu ở phía giữa hai mắt con quái xà này là chá»— hiểm cá»§a nó thì phải..."
Còn thiên niên chu quả là cái quái gì thì Văn Äức Chính không biết, và cÅ©ng không cần phải biết đến trong lúc thập tá»­ nhất sinh này.
NghÄ© được chá»— có cái bướu như con mắt nhứ ba là chá»— hiểm ác cá»§a quái xà, nên hữu quyá»n cá»§a Văn Äức Chính thay vì đập vào đầu, vào mắt con quái xà lại xoay sang đập, gõ vào chá»— có cái bướu quái dị.
CÅ©ng ngay chính lúc đó, có má»™t bóng ngưá»i len lén Ä‘i vòng phía sau lưng Văn Äức Chính, len lá»i vào giữa những lùm cây um tùm, gây nên nhiá»u tiếng sá»™t soạt...
Con độc giác long vương vá»™i quay đầu, kéo luôn cả cánh tay bé con cá»§a Văn Äức Chính theo, nó Ä‘ang nhìn chằm chặp vá» hướng có bóng ngưá»i Ä‘ang vạch lùm cây tiến vào.
Nhá» chiếc đầu con độc giác long vương xoay ngang, nên chá»— có chiếc bướu lá»™ rõ lên trong tầm mắt cá»§a Văn Äức Chính.
Không bá» lỡ thá»i cÆ¡, Văn Äức Chính đập thật mạnh hữu quyá»n vào ngay cái bướu, phía dưới đầu cong nhá»n cá»§a chiếc sừng nhá» quái dị.
Phần thì Ä‘au, còn phần nữa thì có lẽ do con độc giác long vương Ä‘ang lo lắng khi Thiên niên chu quả gì đó sắp sá»­a lá»t vào tay ngưá»i kia Ä‘ang tìm cách đến gần để hái, nên con độc giác long vương quẫy mình má»™t cái thật mạnh, buông bá» Văn Äức Chính ra và đồng thá»i lao vút thật nhanh đến chá»— ngưá»i kia.
Tên ná» Ä‘ang cố vạch lùm cây um tùm, thò tay chỉ còn độ má»™t thước má»™c nữa là sẽ hái được trái Thiên niên chu quả màu đỠbóng ngá»i dưới ánh Ä‘uốc bập bùng cá»§a động bá»n Ä‘ang chiếu vào thì hắn bá»—ng lạnh mình khi có má»™t luồng gió kình cá»±c mạnh xô vào ngưá»i hắn.
- ‘i chao! Trương Thất, coi chừng Äá»™c giác long... Hắn chỉ nghe được đến thế đã hồn bất phụ thể, rụt vá»™i tay vá» và ngã mình ra sau tránh cái lao hung hiểm cá»§a bóng Ä‘en láng nhuốt mà hắn đã nghe đồng bá»n cáo giác là con Äá»™c giác long vương tuyệt độc.
Nhưng không kịp nữa rồi. Sức lao cá»§a con Äá»™c giác long vương hắn không sao né nhanh bằng. Hắn bá»—ng nghe Ä‘au nhói ở bá» vai, tức thì hắn Ä‘ang đà té ngã đã hôn mê thần trí.
Những lá»i cuối cùng hắn còn nghe được là tiếng đồng bá»n hoảng sợ kêu lên: - Äá»™c tá»­u, độc tá»­u đâu? Khách khanh Æ¡i, cứu cứu... Äá»™c giác long vương đã nổi hung lên rồi... Thiên niên chu quả... thiên niên chu quả...
Cái quẫy mình và lao Ä‘i cá»±c mạnh cá»§a con Äá»™c giác long vương đã làm cho thân ngưá»i bé nhá» cá»§a Văn Äức Chính bay bá»—ng lên không...
Và rồi... Soạt... Soạt... Thân hình cá»§a Văn Äức Chính từ trên cao lại má»™t lần nữa rÆ¡i vào giữa bụi lùm cây um tùm.
Sức nặng cá»§a thân ngưá»i Văn Äức Chính đã xé toạc bụi lùm rá»™ng ra, gây thành những tiếng động xé tai...
Văn Äức Chính ngỡ như thân thể nó phen này sẽ bị rách toác hở cả thịt xương vì bị các nhành cây và gai góc vướng vào gây ra.
Thân hình dài ngoằn cá»§a con Äá»™c giác long vương cuốn thành nhiá»u vòng quanh ngưá»i Văn Äức Chính lúc này theo đà nhả ra và lao đến cá»§a quái xà đã vất Văn Äức Chính lên không và lao vào theo hướng lao Ä‘i cá»§a quái xà. NghÄ©a là lao thẳng vào chá»— có Thiên niên chu quả.
Vô tình, từ trên không rÆ¡i xuống, sau nhiá»u lần bị những nhành cây rậm rạp giữ lại, rồi bị gãy rá»i dưới sức rÆ¡i xuống cá»§a Văn Äức Chính. Cuối cùng Văn Äức Chính bị giữ lại lÆ¡ lững giữa các nhành cây rậm rạp và gần ká» vá»›i Thiên niên chu quả.
Dưới những ánh Ä‘uốc bập bùng còn sót lại do những tên đồng bá»n vá»›i tên lúc nãy cố len vào hái Thiên niên chu quả vất xuống và bá» chạy Ä‘i vì bị con Äá»™c giác long vương truy Ä‘uổi, Văn Äức Chính nhìn rõ được sá»± hình thành kỳ diệu cá»§a Thiên niên chu quả Ä‘ang độ chín tá»›i.
Má»™t màng tÆ¡ má»ng óng ánh sắc bạc Ä‘ang từ từ phồng to ra, nức toát và lá»™ hẳn ra má»™t quả nhá» bằng nắm tay đứa bé con độ năm, bảy tuổi, màu đỠrá»±c rỡ như chu sa.
Tuy không biết sá»± quí báu cá»§a Thiên niên chu quả ra sao, nhưng lúc này mùi thÆ¡m ngạt ngào từ quả đỠtá»a ra làm cho Văn Äức Chính cÅ©ng phải ngây ngất say mê.
Tư thế treo lÆ¡ lá»­ng lúc này cá»§a Văn Äức Chính thật là tuyệt diệu cho nó. Äầu dưới, thân trên, Thiên niên chu quả chỉ treo lÆ¡ lá»­ng ngay trên miệng cá»§a Văn Äức Chính không đầy má»™t gang tay. Và từ chiếc màng tÆ¡ óng ánh bạc bao ngoài quả lạ đã xuất hiện vài giá»t mật quả thÆ¡m ngát, sóng sánh chẳng khác nào mật ong.
Má»™t giá»t mật quả do đã quá tròn đầy, rÆ¡i xuống ngay vào miệng cá»§a Văn Äức Chính. Tinh thần sảng khoái, sá»± Ä‘au đớn mệt nhá»c từ lúc giao chiến vá»›i Äá»™c giác long vương trong cÆ¡ thể Văn Äức Chính đã bay biến Ä‘i đâu mất.
Ngây ngất, mÆ¡ màng, Văn Äức Chính chép chép miệng, nhắm mắt tận hưởng dư vị thÆ¡m ngon cá»§a mật quả.
Thiên niên chu quả là loại thá»±c thảo kỳ tuyệt nhất nhân trần, do linh khí cá»§a đất trá»i sanh ra, ngàn năm má»›i má»™t lần sanh hoa, và ngàn năm nữa má»›i kết quả. Chỉ đúng vào lúc đêm trăng tròn nhất, sáng nhất, má»c ngay giữa đỉnh đầu, đó là lúc âm khí vượng nhất, Thiên niên chu quả má»›i đúng độ chín nhất. Nó căng má»ng ra và tá»± xé màng bao bá»c quanh nó, để phÆ¡i mình dưới ánh trăng vằng vặt.
Sá»± quí báu cá»§a Thiên niên chu quả không thể nào kể xiết được. Chỉ biết là, nếu ngưá»i bình thưá»ng thì chỉ má»™t giá»t mật quả từ màng bao phía ngoài Thiên niên chu quả thôi cÅ©ng đủ tiêu trừ bách bệnh, kháng lại má»i lam sÆ¡n chướng khí, giữ mãi tuổi thanh xuân, trưá»ng sanh bất lão. Chứ không nói đến trái thiên niên chu quả.
Còn ngưá»i trong giá»›i giang hồ võ lâm, thì chỉ vì Thiên niên chu quả có thể gây nên loạn lạc sóng gió, đẫm máu khắp giang hồ, bởi vì nhân vật võ lâm nào phục được Thiên niên chu quả sẽ phát sinh má»™t ná»™i lá»±c khá»§ng khiếp, đến gần hai giáp tý (má»™t trăm hai mươi năm) công phu tu vi! Và sẽ được xem là thiên hạ đệ nhất nhân.
Nói rõ vá» ná»™i lá»±c bản thân thì tuy theo các trưá»ng phái ná»™i công nếu là ná»™i công tâm pháp thượng thừa cá»§a phật môn hay đạo gia thì cứ má»™t năm tu luyện không cần phải có dược lá»±c hổ trợ thì được xem là má»™t năm công lá»±c tu vi. Và Ä‘á»i ngưá»i ngắn ngá»§i, dá»… có mấy ai đạt được đến trăm năm công lá»±c? Dù có tu luyện theo ná»™i công tâm pháp từ lúc má»›i sinh Ä‘i chăng nữa, biết ngưá»i đó có thượng thỠđược trăm năm hay không? Bởi thế cho nên, các loại dược thảo quí hiếm phát sinh thêm ná»™i lá»±c bản thân cho ngưá»i phục dược má»›i được ngưá»i giang hồ xem trá»ng hÆ¡n tính mạng.
Còn riêng đối vá»›i ngưá»i tu luyện ná»™i công theo đưá»ng lối tà đạo, được các loại độc dược hổ trợ thì dù có đạt được trăm năm công lá»±c cÅ©ng phải đánh Ä‘u vá»›i thiên mạng. Äem số mạng đánh đổi vá»›i sá»± thành tá»±u má»™t thân công lá»±c hÆ¡n Ä‘á»i. Dù có đạt đến cảnh giá»›i tối thượng nhưng chỉ má»™t chút sÆ¡ sẩy trong lúc công phu thì má»i công lao Ä‘á»u phải đổ sông đổ biển, và tánh mạng thì... như chỉ mành treo chuông. Bởi thế, đối vá»›i hạng ngưá»i này, há» lại còn cần đến thiên niên chu quả, thiên niên hà thá»§ ô, vạn niên tuyệt liên tá»­... hÆ¡n những ngưá»i tu luyện ná»™i công theo đưá»ng lối chánh tông gấp trăm lần ngàn lần. Vì ná»™i lá»±c bản thể cá»§a há» qua đó sẽ đạt được độ cao tối thượng mà không phải nguy hiểm đến sanh mạng như các loại độc dược hổ trợ thông thưá»ng.
Nhưng, thiên niên chu quả còn quí hiếm hÆ¡n các loại dược thảo trân quí khác ở chá»— nó chỉ tồn tại trên trần thế không đến ná»­a canh giá». Sau đó, nó sẽ héo úa ngay, không còn tạo nên những kỳ tích nhiêu.
Do không biết đến đặc tính này cá»§a thiên niên chu quả, nên chi suýt chút nữa là Văn Äức Chính đã để bá» lỡ mất cÆ¡ há»™i ngàn năm có má»™t này.
Còn Ä‘ang lâng lâng tận hưởng dư vị ngon lành cá»§a trước sau hai ba giá»t mật quả tuần tá»± rÆ¡i xuống ngay miệng nên Văn Äức Chính không ngá» Ä‘ang có má»™t ngưá»i lợi dụng Äá»™c giác long vương còn Ä‘ang truy Ä‘uổi bá»n ngưá»i vừa cầm Ä‘uốc sáng lập lòe đến khuấy phá linh vật mà con Äá»™c giác long vương đã canh chá» biết bao lâu nay để chính nó được thu thập thiên niên chu quả.
Ngưá»i này len lén đến gần bụi lùm có thiên niên chu quả, không dám gây lên tiếng động, sợ con Äá»™c giác long vương phát hiện sẽ quay vá» tấn công hắn.
Nhưng ngưá»i này nào ngá» rằng chính mùi thÆ¡m dìu dịu tá»a lan ra đã dẫn dụ con Äá»™c giá long vương quay lại.
Và con Äá»™c giác long vương đã quay lại thật. Tiếng động vi vu do Äá»™c giác long vương lao vá» tạo ra đã làm cho ngưá»i này hoảng kinh hồn vía. Không hiểu là do lòng tham quá độ hay bởi vì đây là trách nhiệm bắt buá»™c phải hoàn thành? Mà ngưá»i này dù đã biết con Äá»™c giác long vương tối độc đã quay lại, nhưng vẫn cố vươn tay thật nhanh, cố hái cho được thiên niên chu quả.
Tiếng rít gió ngày càng lá»›n từ cá»­a miệng cá»§a con Äá»™c giác long vương gây ra, và tiếng sá»™t soạt bất ngá» do ngưá»i này vươn ngưá»i, vươn tay cố hái cho được thiên niên chu quả đã khiến cho Văn Äức Chính sá»±c tỉnh.
Má»i động tác đồng loạt xảy ra nhanh không thể tưởng. Khi tay ngưá»i ná» chỉ còn trong gang tấc đã hái được thiên niên chu quả thì Văn Äức Chính đã thò tay giữ lại.
Trong khóe mắt cá»§a Văn Äức Chính, và dưới ánh sáng le lói còn sót lại cá»§a má»™t vài ngá»n Ä‘uốc vất bá» chá»ng gá»ng dưới đất gần đó, Văn Äức Chính kịp thấy ngưá»i này há miệng phun ra má»™t vùng vân vụ trắng lá» má», sá»±c nức mùi rượu, phá»§ chụp đầy gương mặt Ä‘ang thất thần vì sợ hãi cá»§a Văn Äức Chính. Và sau đó, có lẽ vì ngại con Äá»™c giác long vương đã gần ká» sát bên thân nên ngưá»i này giật tay lại, vụt khá»i cánh tay cá»§a Văn Äức Chính Ä‘ang giữ chặt vá»›i má»™t lá»±c đạo thật là kinh khiếp. Tay còn lại ngưá»i này vÆ¡ vá»™i má»™t bầu rượu to đùng, ánh lên sắc Ä‘en tuyá»n, đưa lên miệng tu má»™t hÆ¡i dài.
Äoạn ngưá»i này há to miệng đã ngậm đầy rượu ra phun má»™t lần nữa má»™t màn vân vụ trắng đục vào ngay đầu con Äá»™c giác long vương Ä‘ang cách thân ngưá»i này không đầy má»™t thước.
"Ra đây là độc tá»­u mà lúc nãy có ngưá»i lá»›n tiếng kêu lên đây mà!" Má»™t tia chá»›p lóe lên trong tâm trí bé thÆ¡ cá»§a Văn Äức Chính như vậy khiến cho hắn càng thêm sợ hÆ¡n. Sợ độc tá»­u Ä‘oạt mạng nó!
Nhưng chỉ không đầy cái chá»›p mắt, mùi thÆ¡m quyến rÅ© cá»§a thiên niên chu quả và sá»± tranh Ä‘oạt ác liệt giữa bá»n ngưá»i này và con Äá»™c giác long vương đã gây nên tính hiếu kỳ cho Văn Äức Chính. Mà phải nói phần nhiá»u là do mùi thÆ¡m càng lúc càng sá»±c nức cá»§a thiên niên chu quả đã đến độ chín mùi đã gây sá»± hứng thú cho Văn Äức Chính thì đúng hÆ¡n.
Văn Äức Chính không cần phải gắng sức nhiá»u, chỉ cần cong ngưá»i lên, há miệng ra, thì quả đỠcó tên là thiên niên chu quả đã lắp đầy miệng nó.
Nhá» thiên niên chu quả đã đủ độ chín, nên nó má»m nhá»§n và tan ngay ra trong miệng vừa ngậm lại cá»§a Văn Äức Chính.
Ngá»t... thÆ¡m... ngon... và đầy ứ nước, đã khiến Văn Äức Chính phải cong ngưá»i lên thêm nữa má»›i nuốt được số nước này xuống khá»i miệng.
á»°c... á»°c... á»°c... Tiếng nuốt ừng á»±c quá to trong tai Văn Äức Chính đã làm cho nó không nghe được tiếng tháo chạy cá»§a ngưá»i kia.
Ngưá»i kia đã sai lầm khi dùng độc tá»­u đối kháng lại Äá»™c giác long vương là loại quái xà tuyệt độc nhất trần. Chẳng khác nào ánh sáng Ä‘om đóm, lập lòe đòi so sánh vá»›i vầng trăng sáng đêm rằm...
Vừa phun độc tá»­u ra, ngưá»i ná» biết ngay là không xong, khi nhìn thấy con Äá»™c giác long vương há miệng nuốt hết toàn bá»™ màn vân vụ trắng lá» má» và lại càng tăng thêm sinh khí nhá» vào độc tá»­u.
Lợi dụng lúc con Äá»™c giác long vương quay đầu, uốn thân quanh chá»— có thiên niên chu quả đã đủ độ chín, ngưá»i này quay ngưá»i, càn luôn cả gai góc và tháo chạy lấy thân ngay.
Văn Äức Chính cÅ©ng không nghe tiếng giận dữ gầm rít lên cá»§a con Äá»™c giác long vương khi phát hiện thiên niên chu quả đã biến mất. Thay vào đó là má»™t ngưá»i nữa Ä‘ang tòn teng treo lÆ¡ lá»­ng trên những cành cây còn sá»±c nức mùi thÆ¡m cá»§a thiên niên chu quả.
Äá»™c giác long vương nổi hung tánh lên, quật thân ầm ầm, lao vào má»™t lần nữa cuốn chặt thân thể Văn Äức Chính.
Văn Äức Chính vừa nuốt xong ngụm nước cuối cùng từ thiên niên chu quả tươm ra thì đã nghe khắp ngưá»i Ä‘au nhức, và lại bị má»™t phát Ä‘au nhói vào bá» vai tả.
Kinh tâm tán đởm khi biết đã bị Äá»™c giác long vương cuốn quanh thân lại còn bị miệng con Äá»™c giác ngậm chặt vào bá» vai, Văn Äức Chính bất kể sống chết, đã quay đầu, nhè vào chá»— có chiếc sừng nhá» cong cá»§a con Äá»™c giác long vương mà ngoạm vào.
Hình thù là chiếc sừng, má»i ngưá»i ai ai khi vừa nhìn thấy cứ ngỡ là nó rất rắn chắc. Nào ngá», đó chỉ là khối u như chiếc mào cá»§a các loài chim trÄ©. Nó má»m và sá»ng đầy máu...
Äá»™ng tác ngoạm và nuốt nước xuống khá»i cổ là động tác Văn Äức Chính vừa làm xong đối vá»›i thiên niên chu quả, nên theo bản năng, Văn Äức Chính vẫn cứ ngoạm chiếc độc giác cá»§a con Äá»™c giác long vương và nuốt liên hồi khá»i cổ những thứ nước từ chiếc sừng con quái xà tuôn ra đầy miệng Văn Äức Chính.
Quả nhiên, chiếc sừng là chá»— hiểm duy nhất cá»§a con Äá»™c giác long vương tối độc này. Máu từ chiếc sừng tuôn ra, phần thì bị Văn Äức Chính nuốt, phần thì chảy ngược xuống đất đã làm cho con Äá»™c giác lon vương dần dần bị kiệt lá»±c. Thân mình con Äá»™c giác long vương cứ cuốn lại mãi và chiếc đầu cá»§a nó cố vùng vẫy mong thoát được cú ngoạm ngay vào chá»— nhược cá»§a Văn Äức Chính Ä‘ang ngoạm vào.
Như đã nói, đây là chá»— nhược hiểm cá»§a quái xà nên sức lá»±c cá»§a Äá»™c giác long vương bị ká»m chế, không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Nên Văn Äức Chính vẫn dá»… dàng giữ chặt chiếc sừng cá»§a nó ở trong miệng.
Cứ má»—i lần Văn Äức Chính cong thân lên để uống máu con quái xà vào bụng, thì con quái xà lại cố trì xuống khiến cho Văn Äức Chính càng thêm lo nhại.
Và rốt cuá»™c khi đã quá no không thể nuốt được nữa thì Văn Äức Chính do có hÆ¡i lÆ¡i lá»ng đã để xổng khá»i miệng chiếc sừng cá»§a con quái xà.
Thất thần, Văn Äức Chính sợ con quái xà sau khi thoát được lại cắn mổ vào tiếp nên Văn Äức Chính cong đầu cố ngoạm lại má»™t lần nữa chiếc sừng má»m rÅ© này.
Nào ngá», Văn Äức Chính lại ngoạm trật, và bắt buá»™c phải ngoạm vào cục bướu nhá» ngay dưới chiếc sừng trông từa tá»±a là con mắt thứ ba cá»§a nó.
Vừa ngoạm được chá»— này, Văn Äức Chính cảm nhận được da thịt con quái xà này sao lại
quá má»m mại quanh chá»— có cục bướu. Ngược lại, có má»™t vật tròn và tanh hôi khá»§ng khiếp từ cục bướu vá»t ngay vào miệng Văn Äức Chính, văng tuá»™t luôn vào cổ và xuống bụng Văn Äức Chính nhanh không thể tưởng.
Từ khi vật tròn, cứng và tanh hôi rá»i khá»i thân con Äá»™c giác long vương thì có ngay hai hiện tượng phát sinh xảy ra cho hai bên Ä‘ang ghìm giữ lẫn nhau là con Äá»™c giác long vương và Văn Äức Chính.
Äối vá»›i Văn Äức Chính thì ngay khi vật này lá»t xuống bụng thì lập tức phát sinh ra má»™t sức nóng kinh hồn ngay trong ngÅ© tạng lục phá»§ cá»§a Văn Äức Chính. Cái nóng cháy ruá»™t cháy gan, khiến cho Văn Äức Chính bị choáng váng cả ngưá»i. Miệng phải rá»i bá» ngay chá»— Ä‘ang ngoạm vào con quái xà Äá»™c giác.
Còn đối vá»›i con Äá»™c giác long vương khi nó vừa bị Văn Äức Chính ngoạm vào chá»— nhược và khi bị mất viên ná»™i đơn liá»n bá»§n rá»§n toàn thân, rÆ¡i xuống đất đánh phịch. Lôi cả Văn Äức Chính đã hôn mê trầm trá»ng té xuống.
Sau má»™t lúc quằn ngưá»i Ä‘au đớn, con Äá»™c giác long vương rướn thân bảy lượt và chết ngay đương trưá»ng.
Còn Văn Äức Chính ngay khi bị té xuống đất, cái chạm thân này bình thưá»ng ắt nó Ä‘au đớn lắm, nhưng lúc này lại tạo cho nó má»™t cảm giác sảng khoái không thể nào ngỠđược.
Äứng vùng dậy, Văn Äức Chính trong cÆ¡n sảng cuồng quá độ, đã lao Ä‘i ào ào, va đập thân ngưá»i ầm ầm vào các bá» núi đá, tảng thạch bàn to lá»›n. Nhưng càng va đập, Văn Äức Chính càng thích, càng thống khoái. Cho nên, bất kể thân hình đã rách nát và máu me đã đẫm đầy thân thể, Văn Äức Chính vẫn tiếp tục tá»± va quật thân ngưá»i vào bất kỳ vật cứng nào trên đưá»ng chạy...
Tài sản của meongo75

  #5  
Old 25-04-2008, 04:19 PM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 05
Âm Dương tuyệt tác duyên kỳ ngộ
Äụng Nhất Thiên bang gặp nguy hiểm

Chỉ sau chừng ná»­a trống canh, kể từ lúc bị Äá»™c giác long vương truy Ä‘uổi, bá»n ngưá»i kia má»›i lần lần hồi tỉnh lại. Cả bá»n đồng sợ môn qui nghiêm ngặt, nên sau khi xác thá»±c là há» vẫn còn sống, không bị chất tuyệt độc cá»§a con Äá»™c giác long vương làm thiệt mạng Ä‘á»u quày quả quay lại và kiểm Ä‘iểm lại nhân số.
Äứng đầu cả bá»n lúc này là tên đưá»ng chá»§ há» Tôn. Há» Tôn vừa cố che giấu sá»± bẽn lẽn do đã cuống cuồng bá» chạy chẳng khác nào bá»n thuá»™c hạ, vừa nghiêm nghị ban lệnh :
- Không biết Äá»™c tá»­u cá»§a Äệ nhị khách khanh có tiêu trừ được quái xà hay không? Và không biết đã quá giá» thu thập Thiên niên chu quả hay chưa? Tất cả hãy mau quay lại Tuyệt Sinh nhai và tra tìm xem sao nào!
Thế là cả bá»n dưới sá»± dẫn đầu có phần nào dè dặt cá»§a Tôn đưá»ng chá»§, đồng quay lại Tuyệt Sinh nhai, là nÆ¡i đã phát hiện có Thiên niên chu quả.
Nào ngá», Ä‘i chưa được bao nhiêu trượng đưá»ng, tất cả nhóm ngưá»i này đã nghe có tiếng ầm ầm vang dá»™i từ phía Tuyệt Sinh nhai đưa lại.
Cả bá»n khá»±ng ngưá»i, dừng chân, dóng tai để nghe ngóng. Tên há» Tôn đưá»ng chá»§ bởi võ công cao thâm hÆ¡n tất cả số còn lại, đã nghe rõ ràng tiếng động ầm đùng là tiếng chân nện thình thịch trên đất, và hình như Ä‘ang hướng vá» phía này.
Tôn đưá»ng chá»§ biến hẳn sắc mặt, nghÄ© thầm :
“Lúc nãy bá»n ta đã phải má»™t phen chết hụt, may nhá» Äá»™c giác long vương còn lo mất Thiên niên chu quả, nên đã không Ä‘uổi tận. Bây giá» thì không lẽ con quái xà đã thu thập xong Thiên niên chu quả và Ä‘ang Ä‘uổi theo Äệ nhị khách khanh hay sao? Rõ ràng có tiếng chân ngưá»i chạy và có tiếng quật ầm ầm cá»§a con Äá»™c giác long vương kia mà?â€
Vừa nghÄ© đến đây thì trong nhóm ngưá»i còn lại cÅ©ng đã nghe rõ y như tên Tôn đưá»ng chá»§ đã nghe. Tên này sau khi suy Ä‘oán đã nói lên đúng ý nghÄ©a cá»§a tên Tôn đưá»ng chá»§ :
- Bẩm Tôn đưá»ng chá»§, dưá»ng như... dưá»ng như con quái thú Ä‘ang... Ä‘ang truy Ä‘uổi Äá»™c tá»­u khách khanh thì... thì phải!
Âm trầm nét mặt, tên Tôn đưá»ng chá»§ tái hẳn sắc mặt và lặng lẽ gật đầu, xác nhận tên nỠđã nói đúng.
Số còn lại vừa nhìn thấy cử chỉ và nét mặt biểu hiện rõ ràng dưới ánh trăng sáng vằng vặc thì đã nhao nhao lên bàn luận :
- Làm thế nào bây giá»? Äến Äá»™c Tá»­u lão nhân gia còn... còn phải bá» chạy, thì... thì...
- Chết... chết hết rồi. Tôn đưá»ng chá»§ Æ¡i!
- Con quái... con quái thú đuổi đến rồi... làm thế nào đây?
- Suỵt! Khe khẽ thôi! Äừng gây náo loạn kẻo Äá»™c giác long vương chú ý đến bá»n ta thì khốn cả lÅ© bây giá»!
- Hé! Chắc là phải... phải mạnh ai ngưá»i nấy chạy, như lúc nãy quá?
Những tiếng nhao nhao này, dù lá»›n hay nhá» Ä‘á»u không qua được đôi tai tinh tưá»ng cá»§a tên Tôn đưá»ng chá»§. Và cả tiếng chân giẫm chạy thình thịch từ đằng kia Ä‘ang đến gần đây cÅ©ng không bị tên há» Tôn bá» sót. Hắn bèn nảy ra má»™t ý nghÄ© và thì thào ban lệnh :
- Nghe đây, tất cả chia ra và nép thật kín đáo vào hai bên vách núi. Nhá»› đừng gây náo động. Äợi cho con Äá»™c giác long vương quái quá»· Ä‘i qua, hãy cấp tốc lao ngược đến Tuyệt Sinh nhai tìm Thiên niên chu quả nghe không? Ai bất tuân thì đừng trách há» Tôn này độc ác, trừng trị thẳng tay nhé. Nào!
Theo hiệu lệnh cá»§a vị ÄÆ°á»ng chá»§ không biết cá»§a bang phái nào, tất cả Ä‘á»u rụt rè, bước nhẹ chân ẩn kín mình vào hai bên vách núi. Khoảng cách giữa hai bên chỉ hÆ¡n má»™t trượng mà thôi nên không tên nào dám chá»…nh mãng vì sợ Tôn đưá»ng chá»§ ra tay trừng phạt.
Không được bao lâu, tiếng chân chạy và tiếng va quật ầm ầm vào các chướng ngại vật đã truyá»n đến tận tai số ngưá»i này. Há» không cần dóng tai nghe ngóng cÅ©ng nghe được tận tưá»ng. Và dÄ© nhiên, cả bá»n Ä‘á»u dáo dác ngó quanh quất chuẩn bị tìm đưá»ng tháo chạy má»™t khi gặp nguy hiểm.
Tên há» Tôn cÅ©ng không còn hÆ¡i sức đâu để dõi nhìn và dò xét xem ai trong số thuá»™c hạ tá» ra bất tuân thượng lệnh nữa. Chính vị ÄÆ°á»ng chá»§ cÅ©ng nhá»›m ngưá»i nhiá»u lần trong tư thế sẵn sàng bá» chạy trước, nếu vừa phát hiện được con Äá»™c giác long vương xuất hiện.
Trong hoàn cảnh mà tinh thần bị khá»§ng hoảng như thế này thì chỉ cần má»™t ngưá»i rụt rịch bá» chạy thì tất cả sẽ làm theo như máy. NghÄ©a là cÅ©ng cuống cuồng giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Äúng như thế!
Và sự việc xảy ra y như vậy.
Sau khi lắng nghe và phân tích kỹ, mưá»i phần thì hết chín phần tên ÄÆ°á»ng chá»§ há» Tôn đã tin rằng tiếng va đập ầm ầm mà cả bá»n đã nghe không phải là tiếng động do con quái thú Äá»™c giác long vương gây ra. Nhưng chưa kịp lên tiếng đỠtỉnh cho thuá»™c hạ yên tâm thì đã có má»™t tên do căng thẳng quá độ, không chịu nổi được nữa đã cong ngưá»i bá» chạy. Và lại còn kêu vang lên trong đêm Ä‘en :
- Tá»›i rồi... Tá»›i rồi... Con Äá»™c giác long vương đến rồi đó.
- Bịch... Bịch...
- Vù... Vù...
- Soạt...
- Vút...
- Chạy... chạy!
- Tôn đưá»ng chá»§ Æ¡i! Chạy mau lên! Con quái thú đến rồi kia kìa!
Thế là thần hồn nát thần tính, dù chưa thấy tăm dạng con quái thú đâu, dù đã tin rằng con Äá»™c giác long vương chắc chắn là đã không tạo nên những tiếng động đó, nhưng vị ÄÆ°á»ng chá»§ há» Tôn cÅ©ng đã phải cung ngưá»i, vượt chạy tá»›i tận lá»±c bình sinh, qua mặt luôn cả tên đã bá» chạy đầu tiên.
Và sau khi đã vượt được hÆ¡n ba mươi trượng đưá»ng, sức chạy theo bản năng tá»± nhiên giảm lần. Kế đó lý trí đã trở lại vá»›i tên Tôn đưá»ng chá»§. Hắn nghi hoặc... vì không nghe tiếng chạy Ä‘uổi theo cật lá»±c, nếu quả là con Äá»™c giác lo vương Ä‘ang Ä‘uổi ở phía sau.
Ngược lại, tiếng động ầm ầm vang lên vẫn cứ Ä‘á»u Ä‘á»u Ä‘i đến gần chá»— Tôn đưá»ng chá»§ dừng chân, như tốc độ lúc đầu hắn đã phát hiện được.
Hành động dừng chân đột ngá»™t này cá»§a Tôn đưá»ng chá»§ đã kịp thá»i làm cho má»™t ít ngưá»i trong số thuá»™c hạ đã bá» chạy theo ngạc nhiên. Và khi nhìn được nét mặt đăm chiêu tư lá»±, không có vẻ gì lo lắng sợ hãi cá»§a tên Tôn đưá»ng chá»§ thì số ngưá»i này như phát sinh lòng quả cảm. Há» cÅ©ng đình thân dừng lại, tụ tập đứng gần vị Tôn đưá»ng chá»§.
- Các ngưá»i nghe kỹ xem! Hình như tiếng động không do con quái thú gây nên. Vì tốc độ di chuyển cá»§a con Äá»™c giác long vương đâu có chậm đến thế, phải không?
Nghe Tôn đưá»ng chá»§ phân tích như thế, số ngưá»i này liá»n nghe kỹ lại má»™t lần nữa. Và há» tá»± minh định là lá»i cá»§a Tôn đưá»ng chá»§ nói ra thật là chí lý.
Do đó, có một tên bạo gan hơn nói :
- Äi! Chúng ta hãy quay lại xem thá»­ kẻ nào dám giả thần giả quỉ hí lá»™ng bá»n ta thế?
Má»™t tên đã nói thì cả bá»n đồng ứng tiếng theo ngay. Tôn đưá»ng chá»§ cÅ©ng giận thá»±c sá»±, vì trước sau hai lần đã làm trò cưá»i cho bá»n thuá»™c hạ. Nên phất tay hạ lệnh :
- Tiến lên nào!
Nhưng, nói sao thì nói, bá»n ngưá»i do Tôn đưá»ng chá»§ cầm đầu lúc Ä‘i trở lại vẫn không sao nhanh bằng lúc há» chạy.
Do vậy, nên khi bá»n há» Ä‘i trở lại vị trí cÅ©, chá»— hỠđã tụ tập lúc nãy thì đã hết nghe tiếng động ầm ầm nữa rồi.
Kinh nghi, cả bá»n đưa mắt nhìn nhau và chá» lệnh tiếp cá»§a Tôn đưá»ng chá»§. Là thá»§ lãnh, đương nhiên há» Tôn không thể không tá» ra can đảm hÆ¡n. Nên sau chốc lát chần chá», tên há» Tôn đã khoát tay ra hiệu và cố lấy hết can đảm tiến đầu vá» phía trước.
Năm trượng. Mưá»i trượng... Hai mươi trượng...
Nhá» vẫn dóng tai để nghe ngóng, nên Tôn đưá»ng chá»§ đã nghe có tiếng rên hừ hừ vá»ng lại. Nghe rõ là tiếng rên cá»§a ngưá»i, không phải do quái thú gây nên, Tôn đưá»ng chá»§ liá»n xăng xái bước Ä‘i nhanh hÆ¡n, gần như là chạy.
Cả bá»n còn lại liá»n lúp xúp Ä‘i theo, nhưng khách hiểu được nguyên nhân.
Khi Ä‘i thêm được năm trượng đưá»ng nữa, có tên trong số Ä‘i sau đã nghi hoặc há»i :
- Hay đấy là tiếng kêu do Äệ nhị khách khanh phát ra, Tôn đưá»ng chá»§?
Còn Ä‘ang lưỡng lá»± chưa biết đúng sai thế nào thì có tiếng ngưá»i cưá»i to :
- Ha ha ha... thân danh là khách khanh cá»§a Nhất Thiên bang uy trấn giang hồ Äá»™c Tá»­u tán nhân ta lại khiếp nhược kêu rên thế sao?
Dứt tiếng nói, Tôn đưá»ng chá»§ và thuá»™c hạ đã thấy dưới ánh trăng sáng bàng bạc có má»™t ngưá»i xuất hiện. Hai tay cá»§a ngưá»i này cầm theo hai món đồ. Má»™t là bầu rượu, vật bất ly thân cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân, má»™t trong NgÅ© Kỳ tán nhân vang danh thiên hạ võ lâm hÆ¡n hai mươi năm dư. Tay còn lại là má»™t hình hài con ngưá»i bé loắt choắt, y phục rách bươm và máu me Ä‘ang bê bết khắp ngưá»i.
Từ cửa miệng của hình nhân đẫm máu này vẫn đang không ngừng phát ra tiếng kêu rên. Kèm theo đó là những cái run cầm cập, hai hàm răng va đập vào nhau liên hồi. Có lẽ do đang quá lạnh thì phải?
Vừa vất hình hài bé nhá» xuống đất, ngay trước mặt bá»n ngưá»i kia, Äá»™c Tá»­u tán nhân vừa khoát lác :
- Do ta Ä‘ang dùng Äá»™c tá»­u cùng Äá»™c giác long vương phân tài cao hạ, nên tiểu tá»­ này đã ăn mất Thiên niên chu quả. Tôn đưá»ng chá»§ hãy mau há»a tốc đưa tiểu tá»­ này vá» dâng lên cho Bang chá»§ liệu phương thu hồi dược thảo trân quí. Nhá»› kỹ lưỡng nhé Tôn đưá»ng chá»§, lấy công này chuá»™c tá»™i sÆ¡ xuất lúc nãy nhé! Thôi trách nhiệm cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân ta thế là xong, ta Ä‘i đây!
Nhoáng má»™t cái, thân hình cá»§a Äá»™c Tá»­u tán nhân đã mất dạng, không kịp để Tôn đưá»ng chá»§ há»i qua vá» kết quả cuá»™c giao tranh giữa Äá»™c tá»­u và con quái xà.
Äể lại giữa đương trưá»ng là hình nhân má»™t đứa bé Ä‘ang công rúm thân thể, không hiểu vì lạnh hay vì Ä‘au đớn mà kêu lên luôn miệng.
Mãi đến khi Tôn đưá»ng chá»§ đặt tay vào hình nhân này má»›i cảm nhận được cái lạnh từ trong thân thể đứa bé phát ra. Thảo nào đứa bé lại không run lên sao được?
Biết rằng đứa bé này đã ăn được Thiên niên chu quả và kể như là trá»ng phạm cá»§a bang phái. Nhưng dù sao vẫn chỉ là má»™t đứa bé và lại còn Ä‘ang co quắp vì lạnh nên Tôn đưá»ng chá»§ sai phái thuá»™c hạ :
- Các ngươi đưa đứa bé này tìm nơi tắm táp cho sạch sẽ! Sau đó cấp tốc hồi sơn phục dịch Bang chủ ngay.
Má»™t loạt tiếng dạ vang lên, và có ngay hai tên đến đưa hình nhân đẫm máu Ä‘i. Sau má»™t lúc lâu chỠđợi, Tôn đưá»ng chá»§ và số thuá»™c hạ còn lại vẫn không thấy hai tên kia đưa đứa bé trở lại, cả kinh, Tôn đưá»ng chá»§ vẫy tay ra hiệu cho cả bá»n Ä‘i tìm tung tích hai gã ná».
Äến ngay chá»— có bụi lùm từ đó phát sinh loại dược thảo trân quí là Thiên niên chu quả, Tôn đưá»ng chá»§ và bá»n ngưá»i Ä‘i theo đã phát hiện hai tên ná» Ä‘ang nằm chết cứng cạnh thân xác cá»§a con Äá»™c giác long vương vá»›i thân thể tím Ä‘en vì độc.
“Äá»™c thá»§ cá»§a quái thú sao?â€
Tá»± nghÄ© thầm, Tôn đưá»ng chá»§ nhẹ chân tiến lại gần mong tìm được thi thể hoặc hình nhân đẫm máu cá»§a đứa bé còn sống Ä‘ang vất vưởng đâu đó.
Nhưng vẫn không sao tìm thấy đứa bé đâu cả. Äến má»™t cá»ng tóc cÅ©ng không có. Thất thần vì sợ hãi, Tôn đưá»ng chá»§ bối rối không biết làm cách nào vá» phục lệnh vá»›i Bang chá»§ đây.
Sau má»™t lúc rối rắm như tÆ¡ vò, chợt nghÄ© đến má»™t ngưá»i, Tôn đưá»ng chá»§ đành dẫn cả bá»n đổ xô Ä‘i tìm ngưá»i đó, sau câu dặn dò :
- Mau đến cáo tri tá»± sá»± vá»›i Äệ nhất khách khanh là Âm Phong tán nhân, xem ngưá»i có phương thế nào không? Nhá»› các ngươi phải giữ kỹ mồm miệng nếu không muốn bay mất đầu nhé?
Không gian vắng lặng liá»n trở vá» dưới đáy Tuyệt Sinh nhai sau khi bá»n ngưá»i Tôn đưá»ng chá»§ bá» Ä‘i xa.
Nhưng không phải hoàn toàn vắng lặng, vì đã có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện, tay giữ đứa bé có thân hình đẫm máu lúc này đã im hÆ¡i lặng tiếng chắc đã bị bế trụ huyệt đạo. Ngưá»i này đắc ý mỉm cưá»i bí ẩn nhìn vá» hướng bá»n Tôn đưá»ng chá»§ vừa bá» Ä‘i, Ä‘oạn xoay thân lao vun vút vá» hướng ngược lại Ä‘i mất. Vẫn mang theo đứa bé còn Ä‘ang run lên khe khẽ vì lạnh từ trong xương tá»§y lạnh ra.
Trá»i đã sáng hẳn, trên đưá»ng xuôi vá» nam có má»™t dòng suối lá»›n cắt ngang, Ä‘ang cuồn cuá»™n đổ nước vào lòng sông rá»™ng lá»›n vá» phía hạ lưu con suối.
Ngay bên bìa con suối có má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n Ä‘ang thích thú vốc nước suối lên xối rá»­a vào thân má»™t ngưá»i nữa bé nhá» hÆ¡n.
Dưới ánh dương quang dần dần lố dạng và theo từng vốc nước xối rá»­a cá»§a ngưá»i cao lá»›n, tức thì khuôn mặt và hình hài bé nhá» dần dần lá»™ rõ ra...
Äó là má»™t cậu bé tuổi độ chừng mưá»i lăm vá»›i khuôn mặt đỠhồng vì nóng nên nhá» vào từng vốc nước suối mát lạnh đã lần lần hạ thân nhiệt xuống.
Y phục của đứa bé đã rách tơi tả, nhưng ở những nơi lộ hẳn da thịt thì vẫn thấy lành lặn, không một vết trầy xước nào trên làn da đang đỠnhuận.
Ngưá»i có thân hình cao lá»›n, sau khi đã lau sạch sẽ những vết máu trên ngưá»i đứa bé, má»›i vui vẻ ngoắc tay vào sau lưng, lôi ra má»™t bầu rượu to đùng ánh màu Ä‘en tuyá»n lấp lánh phản chiếu lại ánh dương quang cá»§a buổi bình minh đưa lên miệng...
Äặt bầu rượu xuống cạnh chá»— ngồi va vào ná»n đất lẫn lá»™n sõi đá kêu lên má»™t tiếng coong trong trẻo.
Tiếng kêu này và qua nắng được bầu rượu phản quang lại đủ chứng tá» bầu rượu này không phải là má»™t bầu rượu bình thưá»ng mà bất kỳ tá»­u Ä‘iếm nào cÅ©ng có.
Chẳng những khác thưá»ng ở chá»— có hình dạng to lá»›n mà thôi, đây lại là bầu rượu được tôi bằng sắt luyện cá»±c kỳ cứng rắn. Lắm lúc có thể dùng bầu rượu này làm binh khí cÅ©ng được.
Khà ra má»™t hÆ¡i dài mãn nguyện, ngưá»i cao lá»›n tiếp tục ngắm nhìn đứa bé Ä‘ang khó nhá»c thở hổn hển vì nóng bức trong ngưá»i. ngưá»i này khe khẽ lắc đầu, lẩm bẩm thành tiếng :
- Lạ thật! Chu quả thuá»™c dương... phản ứng tất yếu dÄ© nhiên phải là nóng bức như thế má»›i đúng. Nhưng tại sao đêm qua đứa bé lại phát lạnh? Lạ thật... không lẽ do độc tánh cá»§a Äá»™c giác long vương phát tác? Khó hiểu thật! Dù độc tánh mạnh đến đâu thì đáng lý phải bị dược lá»±c cá»§a chu quả hóa giải hết má»›i phải chứ? Có đâu lại phát lạnh đến kinh nhân thế này? Khó hiểu...
Bá»—ng có tiếng há»i bất ngá» từ phía sau, làm cho ngưá»i cao lá»›n sững ngưá»i vì lo ngại :
- Lão tá»­u Ä‘ang gặp việc gì khó hiểu vậy? Thì ra đây là lão Äá»™c Tá»­u tán nhân, má»™t trong NgÅ© Kỳ tán nhân. Xét lại má»i việc xảy ra từ đêm qua đến giá», má»›i rõ mưu đồ thâm độc cá»§a lão Äá»™c tá»­u. Lão ta sau khi cuống cuồng bá» chạy khi thấy Äá»™c tá»­u cá»§a lão không là gì so vá»›i khả năng tích độc cá»§a con Äá»™c giác long vương. Sau đó, len lén quay lại khi phát hiện má»i tiếng động Ä‘á»u im bặt, lão đã phát hiện tiếp má»™t việc lạ. Äó là đứa bé ná» bằng cách không rõ, đã giết được con Äá»™c giác long vương, và nó Ä‘ang cuồng Ä‘iên tá»± va quật thân mình vào các tảng đá to lá»›n ở trong Tuyệt Sinh nhai.
Tiếng ầm ầm vang lên do các cú va quật ngưá»i vào vật chướng quái cứng rắn đã làm cho lão Äá»™c tá»­u kinh tâm táng đởm, sợ cho đứa bé ăt phải chết bởi những va chạm kinh hồn này.
Nào ngá» kỳ tích đã xuất hiện. Äứa bé đã không há» hấn gì má»—i khi va chạm toàn thân nó vào đá tảng, ngược lại xem ra đứa bé có vẻ thống khoái hÆ¡n là lão tưởng.
Kinh lịch phong phú đủ để lão Äá»™c Tá»­u tán nhân lý giải được hiện tượng này, tất cả Ä‘á»u do hiệu lá»±c kỳ diệu cá»§a Thiên niên chu quả.
Do đó, lão độc tá»­u nảy sinh tham vá»ng. Lão vận dụng tâm cÆ¡ gian ngoa suốt cuá»™c Ä‘á»i cá»§a lão để tìm cách chiếm Ä‘oạt được bé làm cá»§a riêng. Làm truyá»n nhân cÅ©ng được nếu không tìm được phương cách để thu hồi toàn bá»™ dược liệu trân quí là Thiên niên chu quả còn Ä‘ang tiá»m ẩn trong ngưá»i đứa bé.
Vì thế, lão đã len lén dùng cách không Ä‘iểm huyệt đứa bé ấy sau khi đã Ä‘i theo và chứng kiến tận mắt những kỳ tích má»™t thá»i gian lâu. Lão đã nghe sau đó tiếng kháo chuyện cá»§a bá»n ngưá»i Tôn đưá»ng chá»§.
Lão lấy thoái làm tiến! Lão giả vá» trao đứa bé lúc này toàn thân đã đẫm đầy máu cho bá»n Tôn đưá»ng chá»§ và thuá»™c hạ...
Rồi lão lại giả vỠbỠđi, xem như không mảy may quan tâm đến công lao hãn mã, nếu lão tự thân đưa đứa bé vỠphục lệnh Bang chủ.
Nhưng lão không bá» Ä‘i hẳn. Lão nấp gần đó, do võ công cá»§a lão cao thâm hÆ¡n ÄÆ°á»ng chá»§ há» Tôn, vì xét ra lão Äá»™c tá»­u là má»™t trong NgÅ© Kỳ tán nhân, và lại được Bang chá»§ trá»ng dụng xem lão là má»™t khách khanh, má»™t cấp thuá»™c hạ vào hàng thượng khách cá»§a bang phái.
Äợi cho hai tên thuá»™c hạ đưa đứa bé Ä‘i tắm táp cho sạch sẽ, Äá»™c Tá»­u tán nhân đã Ä‘i theo má»™t cách kín đáo và âm thầm hạ thá»§ hai tên thuá»™c hạ xấu số. Sau khi đã ngụy trang cái chết cá»§a hai gã này bằng độc chất tiết từ trong thân hình con Äá»™c giác long vương, lão Äá»™c Tá»­u tán nhân đã lặng lẽ đưa đứa bé ấy đến tận đây má»›i dám tắm gá»™i sạch sẽ cho đứa bé...
Äã gian thì đương nhiên lão Äá»™c tá»­u phải ngoan. Sau cái sững ngưá»i lo ngại vì có tiếng ngưá»i phát ra trong lúc không ngá», Äá»™c tá»­u tính thật nhanh trong lòng :
“Ta đã trao đứa bé có thân hình đẫm máu cho Tôn Gia SÆ¡n có nhiá»u ngưá»i chứng kiến. Ta đã rá»i Ä‘i hai tay không cÅ©ng đã có nhiá»u ngưá»i chứng kiến. Äứa bé này bây giỠđã sạch sẽ, khác hẳn đứa bé toàn thân đẫm máu tối qua, thì có ai bắt bẽ được ta? Huống chi đây lại là lão Âm Phong tán nhân?â€
Suy tính nhanh nhạy, lão Äá»™c tá»­u đáp :
- À! Tưởng ai xa lạ, nào ngỠlại là Kỳ lão hữu. Thế nào! Lão Kỳ rảnh rỗi lại nảy ý đi du sơn ngoạn thủy hay sao vậy?
Vừa đối đáp, Äá»™c Tá»­u tán nhân vừa quay lại xạ cái nhìn gian manh cá»§a loài độc xà vào Âm Phong tán nhân, lúc này đã đến gần lão và Ä‘ang chăm chú quan sát đứa bé Ä‘ang nằm thiêm thiếp cạnh bá» suối.
Âm Phong tán nhân ra vẻ ngạc nhiên :
- á»’! Äứa bé này ta trông quen mặt lắm. Lão đệ bắt gặp đứa bé này ở đâu vậy?
Lão Äá»™c Tá»­u tán nhân còn Ä‘ang bối rối trước lá»i nói có vẻ thật tình cá»§a Âm Phong tán nhân, lão hữu đứng vào hàng thứ hai trong NgÅ© Kỳ tán nhân.
“Lão Kỳ định bắt bí ta hay sao cà? Sao lão dám nói đứa bé này trông rất quen mặt?â€
Nhưng ngay lúc ấy, Âm Phong tán nhân vừa đưa chân bước đến gần đứa bé, vừa lên tiếng há»i :
- Sao lại thế này? À, phải rồi! Thảo nào ta trông hắn có vẻ quen quen. Äứa bé này lúc trưa ngày hôm qua ta gặp hắn định Ä‘i vào khe núi dẫn vào Tuyệt Sinh nhai đây mà.
- À... à! Chẳng lẽ thế này, đêm qua sau khi rá»i Tuyệt Sinh nhai, trên đưá»ng xuôi ta gặp đứa bé này trúng phong hàn vì nhiá»…m sương lạnh. À... à... ta thấy gân cốt đứa bé này cÅ©ng à... vào loại khá, nên định thu hắn làm truyá»n nhân. Thế nào? Có gì không phải sao, lão hữu?
Âm Phong tán nhân sau khi nghe lão Äá»™c Tá»­u tán nhân ấp úng giải thích, liá»n phát sinh sá»± nghi ngá». Lão ta đưa tay định chạm vào mạch môn cá»§a đứa bé xem có phải đứa bé bị nhiá»…m sương hàn thật như lá»i lão Äá»™c Tá»­u đã nói hay không thì lão Äá»™c Tá»­u đã đưa tay chận lại nói :
- Lão Kỳ định làm gì thế?
- Hừ! Lão Tá»­u định lấp liếm qua mặt Âm Phong tán nhân ta hay sao? Äứa bé Ä‘ang nóng bức nhưng hÆ¡i thở trầm sâu như thế này lại bị nhiá»…m phong hàn được hay sao? Lão Tá»­u! Chúng ta giao tình đã mấy mươi năm, tâm ý lão ta không rõ còn ai rõ hÆ¡n ta? Có phải đứa bé này, đêm qua...
- Äêm qua làm sao?
Tuy ngoài miệng há»i cứng, nhưng Äá»™c Tá»­u tán nhân vẫn thầm kinh sợ. Vì Âm Phong tán nhân đã tinh ý lật được lẽ trái trong câu chuyện giả tạo mà lão vừa bịa ra.
May sao, không hiểu vì nguyên cá»› gì, khi không đứa bé lại trở nên run lập cập, răng va đập vào nhau lốp cốp, chứng tá» má»™t lần nữa đứa bé lại phát lạnh, giống y như tình trạng đêm qua lúc lão Äá»™c Tá»­u trao lại cho bá»n Tôn Gia SÆ¡n đưá»ng chá»§ và bá»n thuá»™c hạ đương quyá»n.
Hình thái này khiến Âm Phong tán nhân nhất thá»i cứng há»ng, không sao đối đáp và nói tiếp ý mà lão định dùng để bắt bí lão Äá»™c tá»­u.
Âm trầm, xảo quyệt, Âm Phong tán nhân há» Äá»™c tá»­u :
- Không có gì, đêm qua sau khi lão Tá»­u trao ngưá»i cho Tôn Gia SÆ¡n, Ngoại đưá»ng ÄÆ°á»ng chá»§ Nhất Thiên bang chúng ta thì...
- Thì thế nào?
- Hừm! Tôn Gia SÆ¡n tắc trách nhiệm vụ, nhất thá»i sÆ¡ ý đã bị ai đó Ä‘oạt ngưá»i trên tay. Sau khi Tôn Gia SÆ¡n cáo từ, ta đã theo dấu và đã tìm đến đây. Không ngá» ta lại lầm, theo đúng dấu xuôi nam cá»§a lão đệ. Thôi! Bá» Ä‘i, không nói đến việc này nữa vậy. Lão đệ định thế nào? Không định hồi sÆ¡n phục lệnh Bang chá»§ à? Sao bá»—ng dưng lão đệ lại phát sinh từ tâm, định thu truyá»n nhân lúc tuổi đã xế chiá»u?
Qua được quan ải khó khăn này, Äá»™c Tá»­u tán nhân âm thầm trút má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm. Lại nghe Âm Phong tán nhân nhắc đến việc hồi sÆ¡n phục lệnh, lão Äá»™c tá»­u trợn mắt, nghiến răng nói :
- Sao? Các ngươi có quyá»n thu truyá»n nhân còn ta thì không sao? Hừm! Hồi sÆ¡n phục lệnh à? Lão Kỳ không quên lá»i giao ước giữa ta và tên tiểu tá»­ Bang chá»§ ẩn mặt giấu tên không dám thò mặt ra à? Chỉ khi nào có lệnh hiệu triệu kèm theo tín vật thì ta má»›i phải hồi sÆ¡n. Còn thá»i gian dư thừa là cá»§a ta, tùy ta quyết định. Äi đâu, vỠđâu là việc cá»§a ta. Ta thu truyá»n nhân đấy thì đã sao nào?
Vẫn thái độ âm hiểm Âm Phong tán nhân nửa tán dương, nửa mai mỉa :
- Phải công nhận rằng Âm Phong tán nhân ta không sao bằng được lão Äá»™c tá»­u, vì ta không đủ giảo quyệt nên đã bị Bang chá»§ giữ trá»n cả hồn lẫn xác kể từ lần Bang chá»§ bất ngá» xuất hiện và bằng thần công tuyệt thế thu phục luôn hai sư đồ ta. Này lão tá»­u, lão có nghiệm ra thần công cá»§a Bang chá»§ xuất xứ từ đâu không nào?
Chính Ä‘iá»u này là mối trăn trở từ mưá»i năm nay, vấn vương tâm tưởng cá»§a lão Äá»™c Tá»­u tán nhân nên khi nghe Âm Phong tán nhân há»i, lão Äá»™c tá»­u liá»n hậm há»±c đáp :
- Hừ! Phải chi có lão Cầm cùng chung một số phận, may ra qua lão Cầm chúng ta có thể suy nghiệm được xuất xứ loại thần công quái dị của tiểu tử giấu đầu giấu đuôi đó. Lão Cầm xem ra ẩn thân kín đáo thật! Nhưng vẫn không hay bằng lão Thư! Lão Tửu nghĩ sao vỠsự tăng tiến võ công một cách bất ngỠcủa lão Thư?
Hồi tưởng lại lần há»™i diện bất ngá» cá»§a tứ kỳ trong NgÅ© Kỳ tán nhân gồm: Kỳ, Thư, Tá»­u, Há»a cách đây mưá»i năm, vắng mặt lão đại là Cầm Trung Hữu Kiếm và tên tiểu tá»­ Bang chá»§ Nhất Thiên bang không má»i mà đến, Äá»™c Tá»­u tán nhân mÆ¡ màng nói :
- Kỳ, Tá»­u, Há»a sau má»™t chiêu đã bại trận, cam tâm làm tay sai cho ngưá»i. Còn lão Thư cầm cá»± được đến ba chiêu. Quái lạ! Nhưng nghÄ© lại lão Thư thà chết còn hÆ¡n thuận phục, sống dở, chết dở như bây giá». Nhưng thôi, đấy là việc đã qua. Ta chỉ lo cho số phận cá»§a ta mà thôi. Lão Kỳ này, ở lại mà cúc cung tận tụy nhé, ta Ä‘i đây!
Nói xong, vẫn y cách thức cÅ©, má»™t tay thì Äá»™c tá»­u vÆ¡ bầu rượu to đùng bằng sắt luyện, má»™t tay thì xách đứa bé còn Ä‘ang lạnh run như quạ quắp gà con định động thân bá» Ä‘i, thì...
- Äá»™c tá»­u khách khanh đệ nhị, lão có nhận ra vật này không?
Quá đỗi bất ngá», Äá»™c Tá»­u tán nhân thần tính kinh dị khi nhìn thấy cái nút bầu rượu bằng ngá»c lưu ly to bằng quả quít được lão Tá»­u xem quí như sinh mạng Ä‘ang nằm gá»n trong lòng bàn tay dài ngoằn cá»§a lão Âm Phong tán nhân, đệ nhất khách khanh cá»§a Nhất Thiên bang.
Cái nút ngá»c là tín vật do lão Äá»™c tá»­u tá»± tay trao cho tên tiểu tá»­ Bang chá»§ Nhất Thiên bang ẩn mặt sau khi đã bại trận dưới má»™t chưởng cá»§a gã cách đây gần mưá»i năm. ÄÆ°á»£c xem là hiệu lệnh triệu hồi cá»§a Bang chá»§ Nhất Thiên bang đối vá»›i cá nhân lão Äá»™c tá»­u.
Äá»™c Tá»­u tán nhân buông đứa bé trong tay rÆ¡i xuống đất đánh phịch má»™t cái, Ä‘oạn gằn giá»ng quát há»i :
- Lệnh gì? Lão Kỳ nói đi!
Nở nụ cưá»i âm hiểm trên môi, Âm Phong tán nhân vừa đỠphòng lão Äá»™c Tá»­u phát tác, vừa nói :
- Khẩu lệnh cá»§a Bang chá»§: Äệ nhị khách khanh đưa đứa bé này hồi sÆ¡n phục lệnh ngay lập tức!
CÆ¡ thể to lá»›n đã tụ đầy dẫy kình lá»±c cá»§a lão Äá»™c Tá»­u tán nhân nhất thá»i run bắn lên.
Ầm!
Không chá»— phát tiết, Äá»™c Tá»­u tán nhân quật mạnh bầu rượu bằng sắt luyện xuống mặt đất làm phát ra tiếng kêu dữ dá»™i.
Ngay sau đó, tại chỗ bầu rượu nện vào đã xuất hiện một hố to bằng miệng thúng, và sâu hơn hai thước.
Âm Phong tán nhân tán dương lấy lòng :
- Thần lá»±c cá»§a lão đệ đã tăng tiến được ná»­a phần. Thảo nào đêm qua lão đệ đã giết được Äá»™c giác long vương. Công này quả không nhỠđâu, tuy không hái được Thiên niên chu quả.
Äối vá»›i Âm Phong tán nhân thì lão ta rất cần những lá»i tán dương nhưng đối vá»›i lão Äá»™c tá»­u thì...
- Không cần lão Kỳ phải khen ngợi! ÄÆ°á»£c! Hận này có ngày ta quyết đòi lại ở lão đấy, lão Kỳ ạ! Cả tên Bang chá»§ khốn kiếp kia cÅ©ng vậy, dám trao tín vật cho lão Kỳ thao túng ngược lại ta! Äi!
Xảo quyệt, Âm Phong tán nhân nói :
- Miễn phải đưa tiễn nhe, lão tửu! Ta còn bận việc khác do Bang chủ giao phó. Lão Tửu nhớ là phải có đứa bé cùng hiện diện trước mặt Bang chủ đấy!
Chá» cho lão Äá»™c Tá»­u tán nhân Ä‘i khuất trên đưá»ng lá»™n ngược vá» phương Bắc, Âm Phong tán nhân liá»n thò tay vào bá»c, lôi ra má»™t chiếc há»™p giấy nhá» và mở ra.
Thì ra trong đó là con chim câu để đưa tin.
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåðêîâà, ëàçàðåâ, ïåñíÿ, ìåòàëëè÷åñêèå, îáðå÷åííàÿ, ïåðìü, ïèööà, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïóøêèí, ñîâðåìåííîé, thai duong cong phu, thai duong huyen cong, thai duong than cong, ýëüäîðàäî
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™