Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 25-04-2008, 10:07 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Vong mệnh Thiên Nhai - Trần Thanh Vân

Hồi 1

LÃNG TỬ BÃN MÃŒNH


Tiếng cầm ca dìu dặt, tiếng cưá»i nói huyên náo vang động cả ná»­a thành Trịnh Châu. Tân khách từ tám nẻo nô nức đổ vá» dá»± đại yến nhân dịp khai trương doanh nghiệp cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm sau má»™t năm đóng cá»­a. ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm đã từng lừng danh khắp giang hồ vá»›i cÆ¡ nghiệp rất lá»›n chiếm diện tích suốt hai dãy phố, chỉ riêng tiá»n Ä‘iện đã có tá»›i hai đại môn dẫn vào các khách Ä‘iếm, tá»­u lâu riêng biệt rất tiện lợi cho khách nhân, bởi thế nghá» làm ăn ở đây đã từng hết sức hưng thịnh.

Má»™t năm trước, vì phu thê Ä‘iếm chá»§ ÄÆ°á»ng Quyên gặp bất hạnh mà buá»™c phải đình nghiệp, thì đúng má»™t năm sau độc nữ cá»§a há» là ÄÆ°á»ng Du Bình tái khai trương doanh nghiệp lừng danh này, chấn hưng ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm.

Trước hai đại môn căng những tấm vải Ä‘iá»u lá»›n, chăng đèn kết hoa vô cùng lá»™ng lẫy, chẳng những khách má»i mà ngay cả tá»­u khách hoặc khách trá» cÅ©ng được chiêu đãi miá»…n phí. Vì thế ngưá»i đổ vỠđây như đình như há»™i, cảnh tượng náo nhiệt chưa từng có.

Äại tổng quản Phạm Giang và nhị tổng quản Khâu Tá»­ Dá»±c đứng ngoài đại môn ân cần chào đón tân khách, bất kể khách được má»i hay kẻ lỡ đưá»ng, khách thập phương Ä‘á»u được nồng nhiệt má»i vào dá»± yến.

Cả trăm bàn yến tiệc xếp thành năm dãy ở tiá»n viện rợp bóng cây vá»›i diện tích cả mẫu đất đã đông nghịt ngưá»i, tiếng âm nhạc, tiếng cưá»i nói chẳng khác gì chợ vỡ.

Tá»›i giá» khai mạc,đại tổng quản Phạm Giang phải đỠmặt tía tai cố hết sức gào lên má»›i lấy lại được trật tá»±: - Xin chư vị tân khách và bằng hữu gần xa im lặng cho má»™t lúc. Quả nhiên tiếng huyên náo lặng Ä‘i. Nhị tổng quản Khâu Tá»­ Dá»±c tiếp lá»i: - Chư vị! Bây giá» tệ Ä‘iếm chá»§ ÄÆ°á»ng đại tiểu thư xin kính rượu chư vị! Từ hành lang lập tức xuất hiện má»™t thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, uyển chuyển bước tá»›i bàn trống ngay trước sảnh môn. Nên dùng tám từ sau đây để hình dung thiếu nữ đó: “Äẹp như đào lý, lạnh tá»±a băng sương“. Thiếu nữ tiếp đón chén rượu từ tay má»™t tiểu tỳ cất giá»ng trong như tiếng bạc: - Chư vị tiá»n bối và các bằng hữu xa gần. Hôm nay đưá»ng gia lão Ä‘iếm tái khai trương, thừa mong chư vị ưu ái bá»›t chút thá»i gian vàng ngá»c quang lâm góp vui cùng tệ Ä‘iếm, ÄÆ°á»ng Du Bình tôi vô cùng cảm kích xin lấy chén rượu nhạt kính cùng chư vị để biểu thị lòng cảm tạ. Hy vá»ng sau này tệ Ä‘iếm vẫn được chư vị ái há»™ như trước đây tiên phụ mẫu vẫn còn tại thế, ÄÆ°á»ng Du Bình vạn phần cảm tạ. Nói xong nâng cao ly rượu hướng sang tân khách bốn phía rồi dốc ly uống cạn. Tân khách nhao nhao đứng cả lên, tay nâng cao ly rượu nhất loạt uống hết rồi má»›i ngồi vào nguyên vị. Cuá»™c thù tạc bắt đầu, còn huyên náo hÆ¡n trước mấy phần. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư rá»i khá»i cuá»™c há»™i yến uyển chuyển lùi vá» hậu sảnh. Mấy chục gia nhân, tiểu nhị không ngá»›t tay tiếp rượu và đồ ăn thức nhắm. Cuá»™c vui kéo dài cả canh giá» vẫn còn chưa dứt. Trong bàn gần đại môn bên tả có tám khách nhân thì hai vị đã rá»i tiệc, hai vị khác nằm sấp xuống bàn ngáy vang, còn lại bốn ngưá»i vẫn tiếp tục nhấm nháp.

Trong bốn khách nhân này có má»™t lão đầu râu tóc bạc trắng, còn lại ba ngưá»i kia Ä‘á»u trẻ tuổi nhưng vẻ ngoài lại hết sức khác nhau, má»™t gầy đét như con vượn, ngưá»i thứ hai lại rất cưá»ng tráng uy mãnh còn ngưá»i thứ ba dáng như má»™t thư sinh nhưng căn cứ vào nhãn quang sáng quắc hữu thần có thể Ä‘oán rằng đó là má»™t cao thá»§ trên giang hồ. Thư sinh đội chiếc mÅ© lá trùm mất gần nữa khuôn mặt, nên nhìn có vẻ thần bí. Có lẽ lão đầu tóc bạc đã cÆ¡m no rượu đủ nên buông đũa xuống đưa tay áo quệt ngang miệng rồi lấy má»™t chiếc tăm cắm vào miệng để chứng tá» mình đã kết thúc việc ăn uống. Chợt thiếu niên gầy như vượn cất tiếng: - Äại ca nên Ä‘i theo việc rồi! Thiếu niên cưá»ng tráng uy mãnh tiếp lá»i: - Chúc đại ca thành công! - Ờ. Thiếu niên thư sinh chỉ á» má»™t tiếng, hẳn là kẻ được hai thiếu niên kia gá»i là đại ca. Lão đầu xỉa răng xong đưa tay áo quệt mép lần nữa rồi chợt đưa mắt lướt qua ba thiếu niên ngồi cùng bàn nhưng không nói vá»›i ai mà lẩm bẩm má»™t mình: - Chỉ bằng vào má»™t nữ nha đầu kia mà dám hoài vá»ng trùng hưng ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm sao? Hừ! Khó đấy! Còn chỉ nhằm mục đích làm ăn để kiếm tiá»n thì cần gì chứ? Không ai góp chuyện. Lão đầu ngúc ngắc chiếc đầu bạc, tá»± há»i: - Chẳng lẽ hôm nay đến đây uống rượu Ä‘á»u là bằng hữu cả?

Vẫn không ai lên tiếng. Lão nhân thở dài tiếp: - Chẳng biết ÄÆ°á»ng lão lão nhằm mục đích gì? Má»™t cô nương thì làm sao cáng đáng được những chuyện mua bán đặc biệt như vậy? Thật là... Lão lại ngúc ngoắc đầu nói: - Thật là nghÄ© không ra! Thiếu niên gầy như vượn chợt nhíu mày há»i: - Lão đầu, ngươi lãi nhãi gì thế? Lão nhân trừng mắt sừng sá»™: - Tiểu tá»­ ngươi sao không kể lá»›n bé gì cả? Há gá»i ngưá»i tuổi tác như ta vá»›i hai chữ lão đầu? Thật chẳng hiểu đạo lý gì. Thiếu niên gầy như vượn bá»—ng cưá»i khanh khách, đấu diệu: - Thất lá»…! Thất lá»…! Vậy lão nhân gia còn ăn uống tiếp được chứ? Lão nhân lắc đầu: - Kể ra thì vẫn còn dùng được, nhưng để dành cho ngươi! Chỉ trừ gá»— đá thì chá»› gặm, còn các thứ bổ béo này thì nên nốc cho nhiá»u vào. Còn trẻ tuổi như thế mà chỉ còn da bá»c xương trông chẳng ra hồn ngưá»i gì cả. Thiếu niên gầy như vượn không giận lại cưá»i đáp: - Tạng ngưá»i nó vậy biết sao? Càng ăn càng gầy! Chưa chừng béo lên là toi mạng! Lão nhân không nhịn được cưá»i hô hố nói: - Tiểu tá»­ ngươi nói vậy chẳng phải không có lý! Äã thế chá»› gắng nuốt thêm, vả chăng kéo dài được mấy năm khổ nạn. Nói xong lướt mắt nhìn ba ngưá»i lần nữa rồi đứng dậy bá» Ä‘i.

Thiếu niên thư sinh được xưng là lão đại nhìn theo lão nhân má»™t lúc rồi nói: - May mà các ngươi ít xông pha trên giang hồ nên chưa gặp chuyện gì tệ hại… Có biết lão đầu đó là ai không? Thiếu niên cưá»ng tráng uy mãnh nói: - Chỉ do lão tam lắm lá»i. Äại ca, hắn là ai vậy? Lão đại há»i: - Các ngươi từng nghe qua má»™t nhân vật đã thành danh gá»i là Vô Tình Lão Nhân chưa? Thiếu niên cưá»ng tráng tá» vẻ kinh hãi: - Thật không ngỠđó là Vô Tình Lão Nhân. Thiếu niên gầy như vượn được gá»i là lão tam có lẽ chưa nghe danh hiệu này há»i: - Nhân vật đó được coi là chính phái hay tà phái? Lão đại xua tay: - Bất kể hắn là chính hay tà nhưng đừng dây vào là hÆ¡n. Bây giá» ta Ä‘i làm công chuyện đây! Các ngươi nhá»› đừng gây chuyện rắc rối. Coi như lúc này chúng ta chính thức chia tay! Dứt lá»i sá»­a lại y phục rồi hướng vào hậu viện Ä‘i vào! x X x Lão đại vừa qua khá»i trung viện thì bị đại tổng quản Phạm Giang chặn lại. - Bằng hữa, trong này là ná»™i gia rồi! Lão đại gật đầu: - Tại hạ biết!

Äại tổng quản Phạm Giang há»i: - Chẳng lẽ bằng hữu có gì chỉ giáo? Lão đại đáp: - Tại hạ muốn gặp tân Ä‘iếm chá»§ cá»§a các vị là ÄÆ°á»ng đại tiểu thư. - Có chuyện gì sao? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! - Chuyện gì vậy? - Chuyện mua bán - À … Phạm Giang thốt lên má»™t tiếng vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn thiếu niên thư sinh từ đầu tá»›i chân rồi nhíu mày há»i: - Bằng hữu chưa say chứ? Lão đại cưá»i nhạt nói: - Các vị khai trương má»i khách mà còn sợ khách uống say ư? Chẳng lẽ tiếc rượu? Phạm Giang gật đầu: - Thôi được …Vậy bằng hữu định mua hay bán? - Bán! - Bán vật gì vậy? Lão đại cưá»i đáp: - Khi gặp ÄÆ°á»ng đại tiểu thư tại hạ sẽ nói. Vật mà tại hạ định bán chính là cái mà quý Ä‘iếm chá»§ Ä‘ang cần. Phạm Giang lắc đầu: - Nếu bằng hữu không chịu nói lão phu đành thất lá»…. Lão đại bá»—ng phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn vị đại tổng quản. Phạm Giang phát run khi bắt gặp tia mắt đó. Trong ánh mắt không những chứa đựng uy lá»±c kinh nhân buá»™c đối phương phải phục tùng má»™t cách không tá»± giác mà còn biểu

Phạm Giang nổi giận hừ má»™t tiếng há»i: - Bằng hữu có biết ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm mua bán thứ gì là chính yếu hay không? thị công lá»±c vô cùng thâm hậu. Chẳng lẽ má»™t thiếu niên má»›i ngoài hai mươi tuổi mà đã có công lá»±c thượng thừa đến thế? Lão đại nghiêm giá»ng há»i: - Phạm tổng quản thật muốn ngăn cản ta? Phạm Giang vẫn không chịu nhượng bá»™: - Trước hết bằng hữu xin cho biết lai lịch! - Tại hạ là Lá»™ Vân Phi! Còn lai lịch thân thế không thể phụng cáo. - Nếu lão phu kiên quyết đòi há»i? - Vậy tại hạ phải tá»± mình vào gặp ÄÆ°á»ng đại tiểu thư. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết. Quý Ä‘iếm chuyên bảo há»™ Nhân đầu tiêu. Phạm Giang không khá»i sá»­ng sốt mở to mắt nhìn đối phương há»i: - Bằng hữu! Ngươi buá»™c phải nói rõ mục đích vào đây làm gì? - Tại hạ đã nói từ trước, đến bàn vá» chuyện mua bán. Vậy thì cứ bàn vá»›i lão phu cÅ©ng được. Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Xin lá»—i! Việc này tại hạ chỉ có thể bàn vá»›i ÄÆ°á»ng đại tiểu thư thôi! Phạm Giang vẫn gặng há»i: - Nhằm mục đích gì? - Tại hạ đã nói có đồ vật muốn bán.

Giá»ng Phạm Giang đã lá»™ vẽ bất bình: - Bằng hữu chá»› coi thưá»ng ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm! - Phạm tổng quản! Nghá» làm ăn là phải tìm cách sinh lợi nhuận và làm ra được tiá»n, muốn thế tốt nhất là đừng để mất hòa khí. Chắc tổng quản đã làm ăn nhiá»u năm ở đây, tại hạ không tiện nhiá»u lá»i nhưng lập trưá»ng rất kiên định. Chợt có tiếng lanh lảnh cá»§a ÄÆ°á»ng đại tiểu thư vá»ng ra: - Phạm tổng quản, có việc gì vậy? Phạm Giang quay lại trả lá»i: - Có má»™t bằng hữu muốn gặp tiểu thư để bàn chuyện mua bán. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư từ hoa sảnh hiện ra há»i: - Thế nào? Phạm Giang chỉ vào Lá»™ Vân Phi nói: - Vị này bảo rằng có vật muốn bán nhưng nhất định đòi gặp đại tiểu thư cho bằng được. - À! ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đến gần nhìn khách từ đầu đến chân vá»›i ánh mắt dò xét má»™t lúc, nét mặt trở nên có thiện cảm. Lá»™ Vân Phi hành lá»… nói: - Tại hạ Lá»™ Vân Phi, trước hết xin Ä‘a tạ vá» buổi thịnh yến hôm nay. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư cưá»i hoàn lễã: Khéo nói! Lá»™ bằng hữu... Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Tại hạ có má»™t thứ hàng mà đại tiểu thư lúc này Ä‘ang cần mua. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư nhíu mày há»i: - Thế ư? Äó là thứ gì vậy?

Lá»™ Vân Phi chợt nghiêm giá»ng: - ÄÆ°á»ng đại tiểu thư là chá»§ nhân cá»§a má»™t thương Ä‘iếm lá»›n, chẳng lẽ không thể má»i tại hạ vào bàn chuyện làm ăn má»™t cách đưá»ng hoàng hÆ¡n? ÄÆ°á»ng đại tiểu thư có phần bối rối: - À! Má»i Lá»™ bằng hữu! Rồi chỉ tay vào hậu sảnh ra ý má»i khách. Phạm Giang còn định nói gì nhưng bị ÄÆ°á»ng đại tiểu thư dùng ánh mắt ngăn lại. Lá»™ Vân Phi ung dung Ä‘i thẳng vào hậu sảnh, ÄÆ°á»ng đại tiểu thư rất tá»± nhiên Ä‘i sách đôi vá»›i khách cùng vào. Phạm Giang lá»™ vẻ lo lắng Ä‘i theo sát ngay sau hai ngưá»i, vận công phòng bị má»i bất trắc. Vào hậu sảnh, đại tiểu thư phân ngôi chá»§ khách tá»a lạc, Phạm Giang đứng cách há» vài bước, mắt không rá»i má»i cá»­ động cá»§a Lá»™ Vân Phi. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư lạnh lùng há»i: - Lá»™ bằng hữu muốn bán vật gì xin hãy nói Ä‘i. Lá»™ Vân Phi buông gá»n hai tiếng: - Tính mạng! - Cái gì? ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đứng phắt lên, mặt biến sắc. Äại tổng quản Phạm Giang mở to mắt, thần tình hết sức căng thẳng bức nhìn Lá»™ Vân Phi. Trái lại, vị khách tá» ra hết sức bình tÄ©nh. Chỉ má»™t lúc, ÄÆ°á»ng đại tiểu thư trấn tỉnh lại, thần sắc khôi phục như thưá»ng chầm chậm ngồi xuống ghế. Äối vá»›i má»™t nữ nhân, có được thái độ trấn định như thế đã là rất hiếm. Lá»™ Vân Phi vẫn Ä‘á»u giá»ng: - Tại hạ tá»›i đây thành tâm thành ý bán tính mạng mình.

ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i: - Cách bán thế nào? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên trước hết phải định giá như các loại hàng khác. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i: - Bằng hữu vừa nói tôi cần mua thứ hàng đặc biệt này. Có căn cứ gì chứ? Lá»™ Vân Phi Ä‘iá»m tÄ©nh trả lá»i: - Việc làm ăn tốt ở vận khí, đại tiểu thư đã kế thừa tiên nghiệp chắc kiêm luôn nghá» bán mạng bảo tiêu. Bởi vậy cần những ngưá»i không biết tiếc mạng mình hành sá»±, đổi mạng sống lấy tiá»n tài, tại hạ thuá»™c hạng ngưá»i như vậy. Äại tổng quản Phạm Giang chợt chen lá»i: - Lá»™ bằng hữu! Ngươi bán tính mạng cá»§a mình đương nhiên có mục đích gì đặc biệt? ÄÆ°á»ng đại tiểu thư nghiêm nghị nhìn tên thá»§ hạ nói: - Äại tổng quản! Ngươi há»i câu đó thật thừa. Nếu ngưá»i ta có mục đích đặc biệt, cố che giấu còn chưa được, ai lại nói lá»™ ra? Nói xong quay sang nhìn xoáy vào mắt Lá»™ Vân Phi. Phạm Giang đỠmặt nín lặng. Lá»™ Vân Phi cưá»i hô hố đáp: - ÄÆ°á»ng đại tiểu thư quả thật là con ngưá»i giá»i ăn nói! Xét thật tình thật lý thì đúng như vậy, thế nhưng tại hạ chỉ có má»™t mục đích rất đơn giản. - Bằng hữu có thể nói ra không? - Tại hạ từ nhá» vốn là kẻ vong mạng trong giang hồ nên được hoàn cảnh rèn luyện rất thích hợp vá»›i công việc cá»§a quý Ä‘iếm, bởi thế tình nguyện làm Nhân đầu tiêu sư.

Dừng má»™t lúc lại tiếp: - Tại hạ nói Ä‘á»u thá»±c tâm thá»±c ý. Nếu đại tiểu thư không mua được hoặc không dám mua đương nhiên tại hạ không thể gượng ép. Câu cuối cùng tá» ra rất có trá»ng lượng. Äối vá»›i ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đó là sá»± khiêu chiến. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đưa mắt nhìn khách lạnh lùng hồi lâu, cuối cùng má»›i lên tiếng: - Nghá» làm ăn ở đây mà không dám mua má»™t vài ngưá»i chịu bán thì quả là chuyện ná»±c cưá»i. Bằng hữu nêu giá Ä‘i! Phạm Giang lại chen lá»i: - Äại tiểu thư! Bổn Ä‘iếm xưa nay chưa có tiá»n lệ đó. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư gật đầu: - Không sao! Äại tổng quản, ta có lý do cá»§a mình! Lá»™ Vân Phi trần tÄ©nh nói: - Giá cả tại hạ sẽ đưa ra đây không cao. Cứ má»—i chuyến bảo tiêu xin nhận má»™t phần ba lợi nhuận. Khuôn mặt lạnh lùng cá»§a ÄÆ°á»ng Du Bình chợt lá»™ má»™t nét cưá»i, không biết Ä‘ang biểu thị Ä‘iá»u gì: Äúng là giá không cao, giá cả rất công bằng! Lá»™ Vân Phi há»i: - Vậy là đại tiểu thư chấp nhận mua chứ? ÄÆ°á»ng Du Bình không trả lá»i tiếp tục há»i tiếp: - Nếu đối vá»›i những chuyến tiêu miá»…n phí thì sao? Lá»™ Vân Phi trả lá»i ngay không cần suy nghÄ©: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên những vụ này thì không thể tính theo cách thông thưá»ng, nhưng cÅ©ng phải thá»a thuận riêng. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư trầm ngâm má»™t lúc rồi nói: - Bất cứ ai đến bổn Ä‘iếm làm nhân đầu tiêu sư tất phải thá»a mãn hai Ä‘iá»u kiện… - Xin đại tiểâu thư cho biết!

Äại tổng quản Phạm Giang định mở miệng thì ÄÆ°á»ng Du Bình đã xua tay nói: - Äiá»u kiện thứ nhất là phải lập thệ trá»ng tuyệt đối trung thành chấp nhận bá» mạng chứ không bá» tiêu. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Có thể tại hạ chấp nhận. ÄÆ°á»ng Du Bình tiếp: - Äiá»u kiện thứ hai là cần phải có má»™t ngưá»i đủ tín nhiệm bảo lãnh. Lá»™ Vân Phi nhíu mày há»i: - Ngưá»i bảo lãnh ư? Phạm Giang trả lá»i thay: - Äúng thế! Ngưá»i bảo lãnh phải đủ tín nhiệm đối vá»›i đại tiểu thư chúng ta. Lá»™ Vân Phi cắn môi nói: - Cái này, thì hÆ¡i khó đây. Tại hạ vốn là kẻ vong mạng, các bằng hữu quen Ä‘á»u là hạng ngưá»i như thế cả, nói gì đến danh vá»ng? Bởi thế đại tiểu thư khó tín nhiệm. Phạm Giang tá» ra quả quyết: - Vậy thì đành làm bằng hữu thất vá»ng! Lá»™ Vân Phi trầm ngâm giây lát rồi chợt nói: - Äúng rồi! Tại hạ nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i sẽ không có ai được đại tiểu thư tín nhiệm hÆ¡n. ÄÆ°á»ng Du Bình tò mò há»i: - Ai thế? - ÄÆ°á»ng đại lão lão! - á»’! Cả ÄÆ°á»ng Du Bình lẫn Phạm Giang cùng sá»­ng sốt ồ lên má»™t tiếng. ÄÆ°á»ng Du Bình nhìn xoáy vào mắt Lá»™ Vân Phi há»i: - Cái gì? Ngươi nói gia tổ mẫu ư? Lá»™ Vân Phi gật đầu khẳng định: - Không sai! Chính là lão nhân gia!

- Ngươi quen biết gia tổ mẫu hay sao? Lá»™ Vân Phi lắc đầu cưá»i đáp: - Chưa gặp lần nào. Nhưng tại hạ tin chắc rằng ÄÆ°á»ng đại lão lão sẽ chấp nhận bảo lãnh. Phạm Giang cố nén giận, nhưng không giấu được sá»± hậm há»±c: - Bằng hữu định giỡn mặt chúng ta sao? Vừa lúc ấy chợt má»™t phụ lão nhân tóc bạc như sương từ hậu sảnh bước ra. ÄÆ°á»ng Du Bình kêu lên: - Lão lão! Phạm Giang cuối thấp ngưá»i cung kính: - Lão phu nhân! Lá»™ Vân Phi đứng lên chậm rãi bước tá»›i hai bước ôm quyá»n nói: - Giang hồ mạt há»c Lá»™ Vân Phi kiến quá đại lão lão! ÄÆ°á»ng đại lão lão không nói gì chiếu ánh mắt sáng quắt nhìn vào mặt Lá»™ Vân Phi như hai mÅ©i dao khiến ngưá»i ta có cảm giác như có luồng Ä‘iện chạy khắp cÆ¡ thể. Có thể hình dung uy lá»±c cá»§a ánh mắt đó là tấm kính chiếu yêu khiến đối phương phải lá»™ rõ chân tướng cá»§a mình phÆ¡i rõ ra dưới ánh mắt đó không thể dấu Ä‘iếm gì. Lá»™ Vân Phi Ä‘iá»m tÄ©nh chịu đựng ánh mắt đó vẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương không lẩn tránh. Cuối cùng ÄÆ°á»ng đại lão lão cất tiếng: - Ngươi muốn làm nhân đầu tiêu sư? Âm thanh tuy không lá»›n nhưng làm nhức cả lá»— nhÄ©. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Äúng thế! - Ngươi là Lá»™ Vân Phi?

- Không sai! - Ngươi muốn lão thân bảo lãnh cho ngươi? - Phải! - Căn cứ vào đâu mà ngươi tin rằng ta sẽ làm việc đó? Lá»™ Vân Phi đáp: - Ngưá»i ta nói rằng ÄÆ°á»ng đại lão lão không những võ công cao tuyệt mà còn có trí tuệ siêu nhân, chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt được thiện ác chính tà. Tại hạ cả gan muốn chứng thá»±c Ä‘iá»u này. - Hô hô hô hô. ÄÆ°á»ng đại lão lão đột nhiên cất má»™t tràng cưá»i vang dá»™i. Cả ÄÆ°á»ng Du Bình và Phạm Giang Ä‘á»u lo lắng bất an, riêng Lá»™ Vân Phi vẫn trấn định như thưá»ng. Hồi lâu, ÄÆ°á»ng đại lão lão thôi cưá»i nói: - ÄÆ°á»£c lão nhân bảo lãnh cho ngươi. Phạm Giang run giá»ng kêu lên: - Lão nhân gia... ÄÆ°á»ng đại lão lão khoát tay, nhìn ÄÆ°á»ng đại tiểu thư ra lệnh: - Du Bình! Lưu dụng nó! ÄÆ°á»ng Du Bình ngập ngừng giây lát rồi gật đầu: - Xin tuân lệnh! Lá»™ Vân Phi chắp tay nói: - Tại hạ rất lấy làm vinh hạnh, xin Ä‘a tạ! ÄÆ°á»ng Du Bình quay sang Phạm Giang bảo: - Äại tổng quản, hãy đưa Lá»™ bằng hữu đến xem phòng sẽ được dành cho mình! Phạm Giang cuối đầu lÄ©nh mệnh: - Dạ!

Rồi cuối đầu chào đại lão lão, sau đó nói vá»›i Lá»™ Vân Phi: - Lá»™ bằng hữu xin theo lão phu! Lá»™ Vân Phi lần nữa chắp tay cáo từ hai vị chá»§ nhân Ä‘i theo Phạm Giang rá»i hậu sảnh. Chá» cho hai ngưá»i khuất sau cá»­a, ÄÆ°á»ng Du Bình má»›i nói: - Lão lão, Ä‘iệt nhi không hiểu vì sao lão nhân gia lại bảo lãnh má»™t kẻ lạ không rõ lai lịch như vậy? ÄÆ°á»ng đại lão lão ôn tồn đáp: - Hài tá»­, căn cứ vào thể chất thư sinh nhưng thái độ Ä‘iá»m tÄ©nh kiên định như vậy, đủ biết thiếu niên đó là nhân tài hiếm có, đủ cả mưu dÅ©ng. Hắn có thể đối thị vá»›i ta mà mặt không đổi sắc chứng minh không có tà tâm. Nhãn quang cá»§a hắn toát ra ná»™i lá»±c không phải tầm thưá»ng. Chúng ta rất cần những trợ thá»§ đầy bản lÄ©nh như vậy. ÄÆ°á»ng Du Bình vẫn hồ nghi: - Thế nhưng, lão lão! Lòng ngưá»i khó Ä‘oán, và chúng ta không thể mạo hiểm… - Hài tá»­! Ta đã có biện pháp! Nếu ngưá»i này lừa qua được ánh mắt ta thì quả là má»™t nhân vật vô cùng đáng sợ. Trong trưá»ng hợp đó, dù có cá»± tuyệt thì hậu quả cÅ©ng nghiêm trá»ng không kém. ÄÆ°á»ng Du Bình lắc đầu: - Nhưng tiểu Ä‘iệt vẫn hoài nghi lai lịch cá»§a hắn… - Hài tá»­! Ngươi đã kế thừa sá»± ngiệp cá»§a cha ngươi, vì thế cốt yếu là phải duy trì cho được uy danh cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm. Việc đó không phải đơn giản. Cha mẹ ngươi...

Nói tá»›i đó, giá»ng ÄÆ°á»ng đại lão lão chợt trầm hẳn xuống: - Hài tá»­! Nếu bổn Ä‘iếm đóng cá»­a thêm lần nữa thì đó là má»™t Ä‘iá»u đại bất hạnh, những chá»§ nhân hai Ä‘á»i trước không nhắm mắt được. Tất cả Ä‘á»u phụ thuá»™c trí tuệ cá»§a ngươi đó. ÄÆ°á»ng Du Bình đáp khẽ: - Dạ hài nhi biết. ÄÆ°á»ng đại lão lão gật đầu rồi quay ngưá»i bước vào hậu phòng. ÄÆ°á»ng Du Bình ngồi lại má»™t mình, trầm ngâm nghÄ© ngợi. Tên há» Lá»™ này đột ngá»™t tìm đến thượng môn bán mạng, nhất định có mục đích,nhưng mục đích gì? Nếu hắn có thiện ý thì nhất định sẽ là má»™t trợ thá»§ lý tưởng, nhưng giả như hắn có manh tâm khác thì sá»± thể cá»±c kỳ nghiêm trá»ng. Äại lão lão nói đúng: â€œÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm không thể đóng cá»­a và vấn đỠthen chốt là ở nhân vật đầu tiên này!“. Vá»›i nhân vật bí ẩn này, dù vá»›i ý đồ thế nào thì từ hắn mà có nhiá»u hy vá»ng tra ra hung thá»§ gây nên vụ huyết án má»™t năm trước. ÄÆ°Æ¡ng nhiên việc này vô cùng phức tạp và nguy hiểm, nhưng ÄÆ°á»ng đại lão lão đã không sai khi nói rằng bắt buá»™c phải chấp nhận nhân vật đáng sợ này… Chợt lúc đó Nhị tổng quản Khâu Tá»­ Dá»±c bước vá»™i vàng vào sảnh cắt ngang ý nghÄ© cá»§a ÄÆ°á»ng Du Bình. Nàng nhíu mày há»i: - Khâu tổng quản, có chuyện gì vậy? Bên ngoài thế nào? Khâu Tá»­ Dá»±c cúi mình nói: - Bẩm, khách nhân Ä‘á»u đã giải tán hết nhưng có má»™t ngưá»i từ Khai Phong tá»›i muốn gặp tiểu thư.

- Thế ư? Hắn là ngưá»i như thế nào? - Hắn tá»± xưng đã từng làm há»™ vệ trong phá»§ Thượng Thư. - Hắn muốn gì? - Hắn muốn nhá» bảo tiêu tá»›i Quan ngoại. ÄÆ°á»ng Du Bình như nói má»™t mình: - Vừa khai trương thương Ä‘iếm đã có ngay mối làm ăn, đó là Ä‘iá»m tốt rồi! Ngươi đưa ngay ngưá»i đó vào tây sảnh! Khâu Tá»­ Dá»±c cúi đầu lÄ©nh mệnh. o O o



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của meongo75

  #2  
Old 25-04-2008, 10:10 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 2

KIM BÀI SÃT THỦ

Tây sảnh là má»™t tiểu khách sảnh, má»™t mật lá»™ dẫn đến tiểu viện có phòng ngá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng đại lão lão. NÆ¡i đây thưá»ng diá»…n ra những cuá»™c thương lượng vá» việc làm ăn lá»›n, đại lão lão có thể bí mật quan sát khách nhân. Bằng trí tuệ mục lá»±c quan sát và kinh nghiệm cá»§a mình, đại lão lão sẽ quyết định nên tiếp thụ vụ làm ăn hay không. Vì tiêu chỉ hành nghiệp cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm là bảo mạng mà không bảo tiá»n hàng, bởi thế quy định trong Ä‘iếm là bá» mạng chứ không bá» khách Phụ mẫu cá»§a ÄÆ°á»ng Du Bình cÅ©ng vì nguyên nhân đó mà chấp nhận hy sinh. ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm xưa nay hy sinh không ít tiêu sư, nhưng ít khi để khách phải mất mạng. Chính Ä‘iá»u này đã làm cho ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm dương danh khắp giang hồ. ÄÆ°á»ng Du Bình ngồi trong tây sảnh Ä‘á»c sách, lòng không khá»i thấp thá»m vì đây là lần đầu tiên nàng đảm đương trá»ng trách Ä‘iếm chá»§ vá»›i nhiệm vụ đặc biệt này. Bấy giỠđã vào canh đầu, ngá»n hồng đăng treo ở đầu sảnh tá»a ánh chập chá»n. Giá»ng ÄÆ°á»ng lão lão từ hậu đưá»ng vá»ng ra:Du Bình, ngươi nhá»› kỹ những Ä‘iá»u lão lão đã dặn chứ? ÄÆ°á»ng Du Bình nghiêm trang đáp: - Äiệt nhi nhá»› kỹ! - Äây là chuyến tiêu khai trương, vì thế quyết không được để xảy ra chuyện bất trắc.





- Dạ! Chuyến đầu tiên chá»§ yếu lấy hên không cần lợi nhiá»u. Nếu chấp nhận được thì hãy cố chấp nhận. - Xin vâng! Vừa lúc ấy, nhị tổng quản Khâu Tá»­ Dá»±c dân theo má»™t lão nhân chừng 50 tuổi, ăn vận theo kiểu thương gia Ä‘i vào sảnh. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đứng lên đón khách, sau khi chá»§ khách tá»a định xong. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư nhìn Khâu Tá»­ Dá»±c bảo: - Nhị tổng quản, ngươi hãy đến gặp đại tổng quản, ông ta sẽ có việc cho ngươi. - Dạ! Khâu Tá»­ Dá»±c cuối mình lÄ©nh mệnh rồi lui ra. Lát sau má»™t tên tỳ nữ bưng trà đến vừa dá»n xong liá»n ra khá»i sảnh. ÄÆ°á»ng Du Bình lần đầu tiên chá»§ tá»a má»™t cuá»™c làm ăn theo kiểu này, nhưng đã tá» ra rất có bản lÄ©nh. Nàng đưa mắt dò xét đối phương. Lão nhân thản nhiên mặc chá»§ nhân dò xét vá»›i thái độ rất trầm tÄ©nh, tá» ra là má»™t kẻ lão luyện trong giang hồ. Má»™t lúc, ÄÆ°á»ng Du Bình cất tiếng há»i: - Xin cho biết tôn tính đại danh? Khách trả lá»i: - Kẻ hèn này là Äiá»n VÄ©nh Ân, từng làm há»™ vệ trong phá»§ Thượng Thư. - Các hạ tá»›i đây cò Ä‘iá»u gì chỉ giáo?



Khách nhân hÆ¡i nhíu mày đáp: - Quý hiệu ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm gần xa Ä‘á»u biết. Kẻ hèn xin Ä‘i thẳng vấn Ä‘á». Dừng má»™t lúc lão Ä‘á»u giá»ng nói: - Ba năm trước, kẻ hèn làm há»™ vệ ở phá»§ thượng thư nên đắc tá»™i vá»›i không ít ngưá»i. Sau đó từ bá» vá» mai danh ẩn tích ở thành Khai Phong. Gần đây chợt có ý niệm lá rụng vá» cá»™i, muốn quay vá» cố hương ở quan ngoại. Kẻ hèn tin rằng cừu nhân quyết không chịu bá» qua, vì thế má»›i tìm đến quý Ä‘iếm xin bảo há»™ nhân đầu tiêu. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i: - Cừu nhân thuá»™c hạng ngưá»i nào? Khách trả lá»i: - Thưá»ng kết oán cừu khi hành sá»± nên hầu hết là vô tình không nhá»› kỹ, bởi thế khó xác định cừu nhân là những ai. Tuy vậy có thể xác định rõ trong vùng này có Bàn Long SÆ¡n Trang đã lá»™ ý thù địch. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư nhíu mày há»i: - Bàn Long SÆ¡n Trang? Äiá»n VÄ©nh Ân gật đầu: - Phải! Äó là đệ nhất thế gia ở quan ná»™i, thế lá»±c bao trùm thiên ha. - Xin cho biết nguyên nhân kết oán - Trước đây có má»™t viên quản sá»± trong phá»§ Thượng Thư bị ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang giết. Kẻ hèn bắt hung thá»§ giao ná»™p cho phá»§ quan trừng trị. Sau đó đối phương bắn tin tiêu diệt cho được kẻ hèn. Äã hai lần kẻ hèn bị cao thá»§ cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang truy sát nhưng may mắn thoát chết được. Nay vá» quan ngoại đưá»ng xa vạn dặm, vì thế không thể không lưá»ng trước bất trắc. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i thêm: - Còn nguyên nhân nào khác không? Äiá»n VÄ©nh Ân lắc đầu: - Không!



Dừng má»™t lúc lại nói: - Äại tiểu thư có thể nhận chuyến tiêu này không? Chỉ cầu được bình an chuyện chi trả không thành vấn Ä‘á». Thậm chí dốc hết tài sản, kẻ hèn cÅ©ng không tiếc. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư bá»—ng nhìn thẳng vào mặt khách nói: - Vấn đỠchỉ sợ ở đây không phải hoàn toàn là bảo tiêu. Äiá»n VÄ©nh Ân ngập ngừng nói: - Cái đó … - Xin các hạ 5 ngày sau lại tá»›i đây. Äiá»n VÄ©nh Aân nhướng mày há»i: - Năm ngày ư? À, kẻ hèn hiểu rồi! Quý Ä‘iếm định tìm hiểu cặn kẽ vá» khách hàng chứ gì? ÄÆ°á»ng đại tiểu thư thừa nhận: - Không sai. Äó là nguyên tắc cá»§a tệ Ä‘iếm. Äiá»n VÄ©nh Ân đứng lên nói: - Vậy thì 5 ngày sau kẻ hèn lại đến. Cáo từ! ÄÆ°á»ng Du Bình tiá»…n khách khá»i viện má»›i quay lại tây sảnh, thấy ÄÆ°á»ng đại lão lão đã ngồi chỠở đó. ÄÆ°á»ng Du Bình há»i ngay: - Äại lão lão, ngưá»i này thế nào? ÄÆ°á»ng đại lão lão đáp: - Ngưá»i này tâm địa rất sâu sắc, khả năng có ý đồ khác. - Có cần Ä‘iá»u tra không? ÄÆ°á»ng đại lão lão lắc đầu: - Khá»i cần! Quy cá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm phần đông ngưá»i trên giang hồ đã biết. Nếu hắn có mưu đồ khác thì đã có kế hoạch đối phó từ trước rồi, dẫu Ä‘iá»u tra cÅ©ng vô ích. - Vậy có thể chấp nhận không?



- Nên nhận! ÄÆ°á»ng Du Bình mở to mắt ngạc nhiên há»i: - Lão lão đã xác định như thế tại sao còn nhận? - Phải, nên nhận chuyến tiêu này và để cho tên Lá»™ Vân Phi tá»± đến bán mạng phụ trách. ÄÆ°á»ng Du Bình càng sá»­ng sốt. Nàng hoàn toàn không hiểu ý đồ cá»§a tổ mẫu: - Lão lão! Rốt cuá»™c là vì sao chứ? ÄÆ°á»ng đại lão lão ôn tồn giải thích: - Lý do rất đơn giản. Tên há» Lá»™ đột nhiên tá»›i thượng môn nói rõ ý định bán mạng mình. Còn tên há» Äiá»n dụng tâm rất đáng nghi, rất có khả năng hai việc này không phải ngẫu nhiên mà có liên quan, thậm chí chúng là đồng bá»n. Việc đầu tiêu là giả. à đồ thật sá»± cá»§a chúng là làm ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm vÄ©nh viá»…n đóng cá»­a. Bổn Ä‘iếm xưa nay bảo vệ đầu tiêu, bởi thế đối đầu vá»›i không ít hạng tà ác. Cụ thể chúng là ai thì rất khó Ä‘iá»u tra. Nay nhân cÆ¡ há»™i này chúng ta tương kế tá»±u kế, nếu có cÆ¡ may và chuẩn bị tốt để đối phó thì hy vá»ng thành công. Ná»™i già rồi, nhưng vì cha mẹ ngươi phải chết oan uổng nên phải chấp nhận đối đầu vá»›i bá»n tà ác giấu mặt đó và nguyện Ä‘iá»u tra tận gốc. Vẻ mặt lão phụ nhân tá» vẻ rất kích động. ÄÆ°á»ng Du Bình chợt há»i: - Ná»™i! Vừa lúc tên há» Lá»™ vừa tá»›i thì ná»™i nhận định rằng hắn là má»™t nhân tài khả năng chúng ta có thêm má»™t trợ thá»§ đắc lá»±c. Nhưng bây giá» ná»™i lại có quan niệm hoàn toàn khác. Hài tá»­, ta má»›i nhận được tin tức là tiểu tá»­ há» Lá»™ có hai đồng bá»n Ä‘á»u là những nhân vật nổi danh bê



tha lang bạt giang hồ. Má»™t tên là Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang, là má»™t cao thá»§ hành nghá» buôn không vốn. Tên thứ hai là Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng, cÅ©ng là hạng vong mạng lừng tiếng. Cả ba tên vừa rồi đến dá»± đại yến khai trương cá»§a chúng ta, vừa ăn uống xong là chia tay luôn. Tin tức đó làm ta thay đổi quan niệm. ÄÆ°á»ng Du Bình cắn môi há»i: - Bây giá» chúng ta nên làm gì? - Ná»™i đã có chá»§ trương. Ngươi cứ việc theo kế hoạch mà hành sá»± là được. ÄÆ°á»ng Du Bình gật đầu,trong đôi mắt diá»…m lệ chợt ánh lên tia hàn quang đáng sợ như những đấu sÄ© trước lúc xuất thá»§ quyết đấu nhìn đối phương chuẩn bị cho cuá»™c chiến sinh tá»­, vừa quyết liệt vừ mang niá»m tin thắng lợi. Äại tổng quản Phạm Giang bước vào sảnh cúi mình thi lá»…: - Lão phu nhân! Äại tiểu thư! ÄÆ°á»ng Du Bình há»i: - Tên há» Lá»™ thế nào? Phạm Giang đáp: - Hắn nói rằng có việc cần giải quyết nên vừa má»›i Ä‘i khá»i Ä‘iếm. ÄÆ°á»ng đại lão lão há»i thêm: - Hắn còn nói gì khác không? Hắn bảo rằng ngày mai sẽ chính thức đến ở hẳn trong Ä‘iếm. ÄÆ°á»ng đại lão lão thêm: - Ta đã dặn ngươi. - Dạ! Thuá»™c hạ không dám quên. Khâu tổng quản đã ngầm theo dõi hắn. ÄÆ°á»ng đại lão lão gật đầu: - ÄÆ°á»£c rồi! Phạm tổng quản, ngươi lo sá»± vụ Ä‘i, nhưng phải hết sức cẩn thận.



Tá»›i đó đứng lên, dặn thêm Ä‘iệt nữ: - Du Bình hãy Ä‘i theo ná»™i! Nếu ta Ä‘oán không sai thì tối nay thế nào cÅ©ng xảy ra chuyện quan trá»ng. Bổn Ä‘iếm vừa khai trương, má»i việc tốt nhất nên xá»­ lý ở ngoài. ÄÆ°á»ng Du Bình gật đầu, nhưng thái độ xem ra rất căng thẳng. x X x Căn cứ vào tin tức cá»§a nhị tổng quản Khâu Tá»­ Dá»±c vừa báo vá» thì Lá»™ Vân Phi ra cá»­a tây thành Ä‘i vá» phía đấu trưá»ng. Äó là nÆ¡i rất hoang vắng, trước đây quan phá»§ dùng làm thao trưá»ng luyện võ cho quân sÄ© nhưng đã lâu không dùng đến nên trở thành hoàng phế thê lương. ÄÆ°á»ng đại lão lão và tôn nữ được tin liá»n cấp tốc tá»›i đó. Má»›i sang canh hai, ánh trăng soi sáng cả khu vá»±c đấu trưá»ng và khu rừng lân cận. Có hai nhân ảnh đứng đối diện nhau ngay giữa đấu trưá»ng. ÄÆ°á»ng gia tổ tôn hai ngưá»i tiếp cận đến sát quảng trưá»ng ẩn sau má»™t vòm cây quan sát. ÄÆ°á»ng Du Bình vừa quét mắt nhìn đã kinh dị há»i: - Ná»™i xem ngưá»i có dáng cao cao đó giống như. Nàng chưa nói hết câu, mặt chợt đỠlên. ÄÆ°á»ng đại lão lão nói tiếp: - Chẳng phải đó là biểu huynh Võ Lâm Công Tá»­ cá»§a ngươi đó sao? Hắn đã đến Trịnh Châu sao không đến bổn Ä‘iếm chứ?



Ná»™i,dưá»ng như hai ngưá»i Ä‘ang chuẩn bị quyết đấu. Ná»™i xem đối thá»§ cá»§a Võ Lâm Công Tá»­ là ngưá»i như thế nào, gầy nhom như vượn. Giữa trưá»ng đấu vang lên má»™t tiếng nói lạnh lùng cá»§a Võ Lâm Công Tá»­: - Bổn công tá»­ chỉ nói má»™t câu thôi. Ngươi tá»± Ä‘oạn má»™t tay mình, ta sẽ tha cho Ä‘i! Hán tá»­ gầy như vượn nói: - Lá»— đại công tá»­! Tại hạ đã nói đó chỉ là sá»± hiểu lầm. Tại hạ đã ước đại công tá»­ tá»›i đây nhằm mục đích giải thích sá»± hiểu lầm đó, mặt khác không muốn ngưá»i thứ ba nào biết việc này … Võ lâm công tá»­ ngắt lá»i: - Không nói nhiá»u. Thá»±c hiện Ä‘i! Xem ra ngưá»i này không muốn giải thích, chỉ buá»™c ngưá»i ta thá»±c hiện ngay mệnh lệnh cá»§a mình, chứng tá» bản tính vô cùng kiêu ngạo độc Ä‘oán. - Lá»— đại công tá»­! Ngươi xuất thân từ thế gia, đương nhiên từng Ä‘á»c qua không ít sách, há không biết thân thể cốt nhục là do phụ mẫu sinh ra có lý đâu tá»± mình há»§y Ä‘i? Bức ngưá»i khác há»§y bá» má»™t phần thân thể, há chẳng phải quá phận? Hán tá»­ gầy như vượn dùng lá»i lẽ nhÅ©n nhặn nhưng thái độ lại bình tÄ©nh và đầy cương quyết. Võ Lâm Công Tá»­ trừng mắt quát: - Hồ ngôn! - Không hồ chút nào! Äó là danh ngôn cá»§a thánh nhân đó chứ! - Ngươi làm tặc, việc đó làm nhục đến tổ tôn còn nói gì đến danh ngôn cá»§a thánh nhân?



- Äại công tá»­! Tại hạ thừa nhận đã buá»™c phải hành nghá» làm ăn không vốn đó, nhưng vì sợ Ä‘iếm nhục đến gia môn nên không dùng đến há», chỉ gá»i tên Tam Lang thôi … Ở chổ nấp, ÄÆ°á»ng Du Bình khẽ kéo áo ÄÆ°á»ng đại lão lão nói: - Ná»™i! Thì ra hắn là Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang, đồng bá»n cá»§a Lá»™ Vân Phi. ÄÆ°á»ng đại lão lão gật đầu: - Ưá»m,vậy là sắp có chuyện đáng xem đây. Tên há» Lá»™ thế nào cÅ©ng đã tiá»m phục quanh đây rồi! Giữa đấu trưá»ng, Võ Lâm Công Tá»­ lành lạnh hừ má»™t tiếng nói: - Xem ra ngươi buá»™c bổn công tá»­ phải động thá»§ má»›i nghe. Nếu vậy ta sẽ chặt đứt cả hai tay ngươi để khá»i hành nghỠăn trá»™m. Rồi bất chợt quay đầu lại quát: - Mang kiếm lại đây! Má»™t tiểu đồng đứng khuất dưới bậc cấp đài đấu bước lên đài hai tay nâng má»™t thanh kiếm cho Võ Lâm Công Tá»­. Tên tiểu đồng ngưá»i thấp bé lại khuất phía bên kia đấu đài nên lúc đầu ÄÆ°á»ng gia tổ không nhận thấy. Võ Lâm Công Tá»­ cầm lấy thanh kiếm, sau đó tên tiểu đồng lùi lại chá»— cÅ©, thật quý phái chẳng kém gì bậc vương tôn công tá»­. - Nào! Ngươi có chịu thi hành hay phiá»n đến ta phải động thá»§? Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang cao giá»ng: - Công tá»­, chẳng phải là ta sợ ngươi đâu, chỉ là không muốn đối địch thôi. Thật tình nếu đánh nhau, tại hạ không phải đối thá»§ cá»§a ngươi nhưng nếu muốn bá» Ä‘i thì công tá»­ không ngăn nổi đâu.



Võ Lâm Công Tá»­ mắt bức thị đối phương không nói gì, kiếm vung lên chỉ thẳng Tam Lang, biểu thị quyết tâm thá»±c hiện ý định cá»§a mình. Trong chá»— nấp, ÄÆ°á»ng Du Bình há»i khẽ: - Ná»™i, chúng ta sẽ á»§ng há»™ bên nào? ÄÆ°á»ng đại lão lão đáp: - Trò diá»…n chỉ má»›i bắt đầu thôi. Chúng ta cứ xem tiếp đã! Chỉ thấy nhân ảnh phiêu dật, khi nhìn lại đã thấy Tam Lang đứng dưới đài. Y vừa nói muốn Ä‘i thì công tá»­ không ngăn nổi, quả thật khôn ngoa. ÄÆ°Æ¡ng nhiên trước đó Võ Lâm Công Tá»­ đã có chuẩn bị, thế mà Tam Lang vẫn dá»… dàng thoát khá»i sá»± khống chế cá»§a nhân vật lừng danh võ lâm này, chứng tá» thân thá»§ cá»§a y không phải tầm thưá»ng, không hổ danh Xuyên Thành Thá»­. Võ Lâm Công Tá»­ cÅ©ng lao xuống nhưng không nhanh quá, dừng lại cách đối phương bảy tám thước cưá»i nói: - Bổn công tá»­ cố ý cho ngươi biểu diá»…n chút bản lÄ©nh đó thôi. CÅ©ng vừa lúc ấy, má»™t nhân ảnh từ mép rừng bên kia lướt ra trưá»ng đấu dừng lại giữa hai đới thá»§. Ngưá»i đó chính là Lá»™ Vân Phi. ÄÆ°á»ng Du Bình thốt lên: - Ná»™i, hắn tá»›i rồi! ÄÆ°á»ng đại lão lão trả lá»i không chút bất ngá»: - Ừm. Võ Lâm Công Tá»­ nhíu mày há»i: - Ngươi là ai? - Lá»™ Vân Phi! Võ Lâm Công Tá»­ nhướng mày trông rất oai vệ: - Chưa nghe nói qua, các ngươi là đồng bá»n?

Há»i xong lướt tia mắt như Ä‘iện sang hai ngưá»i. Lá»™ Vân Phi cưá»i đáp: - Ngưá»i trong võ lâm có thể coi là đồng bá»n. Nếu ngươi không tá»± mình tách ra … Võ Lâm Công Tá»­ nhếch môi đầy khinh thị: - Trong hang chuá»™t thì chó đứng ngoài. Nhưng đừng tưởng dá»… thoát vào hang ổ. Câu đó khiến Lá»™ Vân Phi nổi giận, chàng quắc mắt nói: - Tên há» Lá»—! Hạng ngươi đừng tưởng có thể mở miệng nhục mạ ngưá»i khác. Trong giang hồ chỉ nên lấy hai chữ chính nghÄ©a làm gốc. Thanh danh cá»§a má»™t ngưá»i không phụ thuá»™c vào xuất thân mà căn cứ vào nhân cách ngưá»i đó. Nhiá»u trưá»ng hợp má»™t ngưá»i vô danh tiểu tốt có thể gây ấn tượng hÆ¡n má»™t nhân vật cho mình lừng danh thiên hạ. Võ Lâm Công Tá»­ không giấu sá»± khinh bỉ: - Ngươi không đủ tư cách cùng bổn công tá»­ đàm luận vá» những vấn đỠcao siêu đó. Hãy nói mau ngươi có ý định gì? Lá»™ Vân Phi bình thản đáp: - Không để ngươi tùy tiện đả thương ngưá»i. Võ lâm Công Tá»­ ngá»­a mặt cưá»i to má»™t tràng má»›i nói: - Dá»±a vào sức trói gà không chặt cá»§a tiểu tá»­ ngươi? Lá»™ Vân Phi cố nén giận trả lá»i: - Dá»±a vào má»™t chữ lý. - Bổn công tá»­ trừng trị tên trá»™m, có gì không hợp lý? - Tam Lang lấy Ä‘i há»™p gấm cá»§a ngươi là xuất phát từ lòng nghÄ©a khí. Trong má»™t tá»­u Ä‘iếm ngươi đã nói vá»›i tên tiểu đồng rằng vật trong há»™p gấm đó có thể làm cho ÄÆ°á»ng đại lão lão thành tiên thành phật. Ngoài ra nếu lần này không thể mang vật đó cùng nhân đầu trả lại thì phải vÄ©nh viá»…n thoái xuất giang hồ. Bởi thế nên Tam Lang má»›i lấy há»™p gấm cá»§a ngươi … Võ Lâm Công Tá»­ gằn giá»ng: - Như thế là không phải lấy trá»™m ư? - Tại hạ còn chưa nói hết! Lá»™ Vân Phi thản nhiên tiếp giá»ng: - Thế nhưng sau đó má»›i chứng thá»±c rằng lá»i cá»§a ngươi không giả, thêm nữa thá»±c tế ngươi cÅ©ng có quan hệ vá»›i ÄÆ°á»ng gia. Bởi thế khi ngươi đến Trịnh Châu, Tam Lang đã trả lại há»™p gấm đó và hẹn ngươi tá»›i đây giải thích sá»± hiểu lầm. Thế mà ngươi định trừng trị Tam Lang thì đúng lý chá»— nào? Võ Lâm Công Tá»­ chợt quét mắt há»i: - Các ngươi có quan hệ vá»›i ÄÆ°á»ng gia? Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Không! Chỉ do tôn trá»ng danh hiệu cá»§a ÄÆ°á»ng gia, ngoài ra là vì những Ä‘iá»u mà ÄÆ°á»ng gia Ä‘iếm chá»§ đã làm cho giang hồ. ÄÆ°á»ng Du Bình nghi hoặc nhìn sang tổ mẫu: - Ná»™i! Xem ra tên há» Lá»™ nói rất hợp tình hợp lý. ÄÆ°á»ng đại lão lão lắc đầu: - Hiện tại chưa thể khẳng định Ä‘iá»u gì. Chó cắn ngưá»i thưá»ng không để lá»™ răng! - Nhưng việc này hình như không liên quan gì đến bổn Ä‘iếm. - Ngươi cứ bình tÄ©nh. Sá»± việc còn tiếp diá»…n. ÄÆ°á»ng Du Bình há»i: - Chúng ta sẽ hiện thân chứ? ÄÆ°á»ng đại lão lão lắc đầu: - Không! Chỉ trừ trưá»ng hợp bất đắc dÄ©.

Trên đấu trưá»ng Võ Lâm Công Tá»­ trầm ngâm má»™t lúc rồi nói: - Bổn công tá»­ từ khi xuất đạo đến nay chưa từng nhưá»ng nhịn ngưá»i nào. Nay bổn công tá»­ không giết ngưá»i mà chỉ Ä‘oạn má»™t cánh tay là phúc đức cho hắn quá rồi. Các ngưá»i nên biết cảm tạ lòng nhân từ cá»§a ta má»›i phải. Lá»™ Vân Phi cưá»i nhạt: - Hừ! Lòng nhân từ cá»§a nhà ngươi thì chẳng đáng má»™t xu.. ta há»i ngươi quyết làm theo ý mình? Võ Lâm Công Tá»­ lạnh giá»ng: - Bổn công tá»­ đã nói là không rút lá»i! Lá»™ Vân Phi cÅ©ng cất giá»ng không kém lạnh lùng: - Tên há» Lá»—! Ngươi chỉ biết bảo vệ sá»± tôn trá»ng và hư danh hão huyá»n cá»§a mình mà không nghÄ© đến hậu quả khi muốn há»§y má»™t cách tay ngưá»i khác,được lắm! Ta đã nói ngăn cản không để ngươi hành động ngông cuồng như vậy. Nếu có bản lÄ©nh thì trước hết phải thắng được Lá»™ Vân Phi này, sau đó sẽ mặc sức muốn làm gì cÅ©ng được. Äừng nói là má»™t cánh tay mà muốn chặt luôn cả cổ Tam Lang cÅ©ng không ai oán. - Hô hô hô … Võ Lâm Công Tá»­ bá»—ng ngữa cổ cưá»i má»™t tràng dài đầy ngạo mạn, hồi lâu má»›i thôi cưá»i nói: - Tên há» Lá»™! Ngươi sức đáng bao nhiêu mà dám cùng bổn công tá»­ tranh cao hạ? Lá»™ Vân Phi cưá»i nhạt đáp: - Sức bao nhiêu thì cứ để thá»±c tế chứng minh. Võ Lâm Công Tá»­ phát khùng. Hắn chưa từng gặp má»™t thiếu niên nào dám vô lá»… vá»›i mình như vậy. Việc đó đối vá»›i nhân vật kiêu ngạo tá»± cho là nhất đẳng thì quả là hết chịu nổi. Nhưng dù tức giận bao nhiêu cÅ©ng phải tá» ra uy danh và nhưá»ng nhịn trước hạng vô tri. Liá»n hừ má»™t tiếng nói: - Rút kiếm ra! Bổn công tá»­ nhưá»ng ngươi trước ba kiếm! Lá»™ Vân Phi rút kiếm ra đâm bừa ba nhát nói: - Như vậy coi là ngươi đã nhưá»ng ta xuất trước ba kiếm rồi. Phát chiêu Ä‘i! Tuy nói vậy nhưng chợt thấy hối hận nghÄ© thầm: - Trong lúc đại sá»± Ä‘ang được tiến hành má»™t cách khẩn trương mình không được tá»± tiện kết oán cừu má»›i phải. Äiá»u đó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch. Nhưng vá»›i hạng ngưá»i kiêu ngạo như Võ Lâm Công Tá»­ thì chưa đạt đến mục đích quyết không cam chịu. Tình thế bây giỠđã kiếm phát cung trương biết làm thế nào? Äối phương đã không nhân nhượng, và không thể để Tam Lang phải mất má»™t cánh tay … Chàng chợt nẩy ra má»™t ý nói: - Tại hạ thấy rằng chúng ta nên lấy má»™t chiêu phân định thắng thua. Các hạ thấy thế nào? Võ Lâm Công Tá»­ cất giá»ng khinh khỉnh: - Ngươi sợ ư? - Như tại hạ đã nói, nếu bại thì tùy các hạ xá»­ trí muốn thịt muốn mổ cÅ©ng được sao gá»i là sợ? Võ Lâm Công Tá»­ nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi gật đầu: - Thôi được! Má»™t kiếm là quá đủ. - Vậy thì xin má»i! Lá»™ Vân Phi cÅ©ng khai triển thá»§ thế trông rất kỳ quái. Chỉ thấy thân ngưá»i hÆ¡i chệch sang trái, nhưng hai vai lại hướng thẳng tá»›i chính diện, kiếm hÆ¡i chếch lên trá»i.



Song phương gưá»m gưá»m nhìn nhau má»™t lúc, xem chừng ai cÅ©ng có ý đỠphòng. Chỉ nhìn thá»§ thế, Võ Lâm Công Tá»­ nhận ngay chiêu thức mà đối phương phát ra sẽ không dá»… đối phó. Hắn ngưng thần tập trung toàn lá»±c, lòng hết sức căng thẳng bởi trong vòng má»™t chiêu không thể thất thá»§ …… Trong chá»— nấp, ÄÆ°á»ng Du Bình ngưng thần nhìn song phương, lòng cÅ©ng trở nên căng thẳng nói: - Ná»™i! Xem ra tên há» Lá»™ thân thá»§ không tầm thưá»ng! ÄÆ°á»ng đại lão lão nói: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Nếu không hắn đâu dám đưa thân vào tận ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm? - Ná»™i Ä‘oán xem phần thắng nghiêng vá» bên nào? - Rất khó xác định. Song phương Ä‘á»u không lá»™ ra chút sÆ¡ hở nào, chỉ xuất chiêu má»›i biết. ÄÆ°á»ng Du Bình nói: - Ná»™i! Äiệt nhi thấy hình như tên há» Lá»™ không muốn đối địch vá»›i Lá»— công tá»­, vì thế má»›i đỠnghị đấu má»™t chiêu. ÄÆ°á»ng đại lão lão vá»— vào vai tôn nữ nói: - Nha đầu! Ngươi khá lắm! Thật không hổ danh là ngưá»i kế nghiệp ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm. Äó là chính yếu, Ná»™i cÅ©ng có cách nhìn như vậy. - Nhưng có nguyên nhân gì chứ? - Thế nào? Ngươi khảo nghiệm ta đấy ư? Rồi bà ta bá»—ng hạ giá»ng: - Thật tình ta cÅ©ng chưa xác định được nguyên nhân... Vừa lúc đó chợt nghe từ trưá»ng đấu Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang chợt la to: - Äại công tá»­! Ngươi thua rồi!

Võ Lâm Công Tá»­ bá»—ng giật mình quay lại nhìn, nhưng lập tức hiểu ngay rằng mình đã bị lừa mặt đỠbừng. Quả tình nếu lúc đó đối phương thừa cÆ¡ hắn phân thần, công vào thì khó mà ứng phó được. Má»™t chiêu tính là thua rõ rồi. Nhưng Lá»™ Vân Phi không thừa cÆ¡ xuất thá»§, trái lại còn lùi vá» má»™t bước. Võ Lâm Công Tá»­ đỠmặt tía tai lắp bắp: - Các ngươi.…….. giở trò gì? Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang cưá»i nói: - Lá»— đại công tá»­! Lá»™ đại ca chẳng phải hạng ngưá»i lợi dụng thế nguy cá»§a ngưá»i khác, nhưng ngươi nghÄ© lại xem nếu lúc đó công thá»§ thì trong má»™t chiêu ngươi có giành được thế thắng không? Võ Lâm Công Tá»­ nín lặng. Hắn không thể không thừa nhận. Nếu hắn xác định đối phương vào hạng tầm thưá»ng thì đã xuất thá»§ từ lâu. Chỉ cần nhìn thái độ trầm tÄ©nh và thá»§ thế cổ quái cá»§a đối phương, hắn đã mưá»i phần kiêng kỵ. Trong thâm tâm, lúc đó hắn đã tin chắc chỉ trong má»™t chiêu hắn không thể giành thế thắng. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang thấy đối phương nín lặng liá»n bồi tiếp má»™t câu: - Lá»— đại công tá»­! Thật tình song phương chỉ do hiểu lầm chưa phải đối đầu sống chết. Thật tình má»™t chiêu khó lòng phân định thắng bại, hÆ¡n nữa song phương Ä‘á»u có cấp sá»± tại thân.. giang hồ lá»™ hẹp, thiếu gì cÆ¡ há»™i gặp nhau? Tuy thất lý nhưng tính ngạo mạn không cho phép Võ Lâm Công Tá»­ dá»… dàng chấp nhận. Hắn lạnh lùng há»i: - Ngươi muốn cầu ta để cánh tay ngươi lành lặn thêm má»™t thá»i gian nữa sao? Bấy giá» Lá»™ Vân Phi má»›i lên tiếng: - Các hạ! Ta sẽ thay Tam Lang làm chá»§ việc này, thế nào?

Võ Lâm Công Tá»­ nghÄ© ngợi giây lát má»›i há»i: - Vậy ngươi cứ đỠxuất Ä‘iá»u kiện! Lá»™ Vân Phi trả lá»i ngay: - Trừ hôm nay, các hạ có thể chá»n địa Ä‘iểm thá»i gian tùy ý, vá»›i Ä‘iá»u kiện không có mặt ngưá»i thứ ba. Võ Lâm Công Tá»­ trầm ngâm má»™t lúc rồi gật đầu: - Có thể! Việc này sẽ có thá»a thuận! Dứt lá»i trao kiếm cho tên tiểu đồng rồi lao mình khá»i đấu trưá»ng. Tam Lang tá»›i gần Lá»™ Vân Phi há»i: - Äại ca, tiểu đệ hành động như thế được không? Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Việc có thể trở nên nghiêm trá»ng đấy! Tên há» Lá»— này bản tính kiêu ngạo chỉ trá»ng hư danh. Chẳng qua vì hắn có cấp sá»± gì đó, nếu không chẳng dá»… dàng bá» Ä‘i như thế. - Chúng ta cÅ©ng thế mà! Äại ca đỠxuất đấu má»™t chiêu, tiểu đệ hiểu ngay… Chợt má»™t nhân ảnh lướt tá»›i hiện trưá»ng, chính là lão nhị Hàn Tinh kiếm Äinh Triệu Hùng. - Äại ca, làm sao tiểu tá»­ đó bá» chạy mất thế? Lá»™ Vân Phi đáp: - Bây giá» không phải lúc đánh nhau. - Sao vậy chứ?

Lá»™ Vân Phi nghiêm giá»ng: - Thắng hay bại lúc này không có nghÄ©a gì. HÆ¡n nữa chúng ta có việc khác phải làm. Bây giá» chúng ta chia tay, theo kế hoạch mà hành động. Lão nhị ngươi nhá»› cho kỹ, không được sinh sá»±! Ba ngưá»i lập tức tản ra, lát sau mất hút trong màn đêm. Không lâu, ÄÆ°á»ng đại lão lão và ÄÆ°á»ng Du Bình cÅ©ng rá»i khá»i chá»— nấp quay vá» thành. x X x Quá trưa hôm sau, ÄÆ°á»ng Du Bình tiá»…n Võ Lâm Công Tá»­ Ä‘i khá»i thương Ä‘iếm, vừa trở vá» phòng ÄÆ°á»ng đại lão lão đã há»i ngay: - Lá»— công tá»­ Ä‘i rồi ư? ÄÆ°á»ng Du Bình gật đầu: - Äi rồi! Anh ta nói có cấp sá»± cần làm không thể ở lại. ÄÆ°á»ng đại lão lão chợt thấp giá»ng há»i: - Du Bình, ngươi thấy hắn là ngưá»i thế nào? ÄÆ°á»ng Du Bình trả lá»i ngay: - Cao ngạo, sặc mùi công tá»­! - Ngươi không thích hắn sao? Còn Ná»™i nhận thấy hắn có tình ý vá»›i ngươi đó. ÄÆ°á»ng Du Bình ngượng ngùng đáp: - Ná»™i thì chỉ có... Giá»ng ÄÆ°á»ng Ä‘ai lão lão ôn tồn: - Du Bình! Chúng ta và Lá»— gia có mối thâm giao từ lâu Ä‘á»i. Lá»— biểu huynh cá»§a ngươi tuy tính tình kiêu ngạo má»™t chút

nhưng chỉ đối vá»›i ngưá»i ngoài thôi. Luận vá» nhân phẩm, võ há»c thì hắn Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i. HÆ¡n nữa nay ngươi đã lá»›n rồi, chẳng lẽ cứ mãi lo đến công việc cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm? Dù sao ngươi cÅ©ng vẫn là má»™t nữ nhân. ÄÆ°á»ng Du Bình cuối thấp đầu thẹn thùng nói: - Ná»™i! ÄÆ°á»ng đại lão tiếp lá»i: - Nếu các ngươi có thể kết hợp đó là tâm nguyện lá»›n nhất cá»§a ná»™i. Việc đó đối vá»›i ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm cÅ©ng thuận tiện nhiá»u mặt… Tá»›i đó ÄÆ°á»ng đại lão lão mở chiếc há»™p gấm mà Võ Lâm Công Tá»­ má»›i đưa lại hồi sáng, trong đó có má»™t chiếc trâm giá trị rất lá»›n. ÄÆ°á»ng Du Bình chợt ngẩng đầu lên,thái độ trở nên rất kiên nghị nói: - Ná»™i! ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm phải do ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng gia duy trì và gìn giữ chứ tuyệt đối không nhá» vào bất cứ ngoại nhân nào. Äiệt nhi tuy là nữ nhân nhưng dám biểu lá»™ bản lÄ©nh cá»§a mình trước ngưá»i khác. Còn chuyện riêng tư,trước mắt chúng ta chưa vá»™i bàn đến vấn đỠnày,hãy chá» mấy năm nữa sẽ nói! ÄÆ°á»ng đại lão lão kêu lên: - Nha đầu! Gái có thì, làm sao ngươi nói mấy năm sau… ÄÆ°á»ng Du Bình kiên quyết lắc đầu: - Äiệt nhi không quản! Dù suốt Ä‘á»i không lấy chồng cÅ©ng chẳng sao. Äiệt nhi chỉ mong cha mẹ ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối. - A. Äôi mắt nhăn nheo cá»§a ÄÆ°á»ng đại lão lão chợt rưng rưng lệ.

ÄÆ°á»ng Du Bình thở sâu vào má»™t hÆ¡i nói: - Ná»™i, chúng ta hãy bàn tá»›i chính sá»± Ä‘i. Ná»™i quyết để Lá»™ Vân Phi bảo há»™ chuyến nhân đầu tiêu cá»§a Äiá»n VÄ©nh Ân sao? - Chính thế! Nhưng chúng ta còn chưa rõ mục đích cá»§a hắn. Và dù sao hiện tại chỉ nên coi hắn là khách thôi… - Cứ chá» nó Ä‘i chuyến tiêu này rồi sẽ biết. Nhưng cần phải giám sát hắn chặt chẽ. - Nhưng chúng ta không cần phải mạo hiểm như thế. Có thể dứt khoát cá»± tuyệt hắn mà… - Nha đầu! Có những việc mà không thể tránh né được. Ngưá»i ta đã tá»± thượng môn nói thẳng ra là bán mạng. Nếu mục đích đã nhằm vào chúng ta, dù có cá»± tuyệt hắn cÅ©ng sẽ tìm cách khác, có khi còn nguy hiểm hÆ¡n, đáng sợ hÆ¡n. ÄÆ°á»ng Du Bình à má»™t tiếng rồi nói: - Còn chuyện này Ä‘iệt nhi chút nữa quên. Lá»— công tá»­ nói rằng đến Trịnh Châu lần này đễ truy bắt má»™t ngưá»i gá»i là Lôi Vô Kỵ. Ná»™i đã nghe tên đó bao giá» chưa? - Có nghe nói, nhưng ấn tượng không sâu lắm. Hình như hắn là má»™t nhân vật rất độc ác. - Lá»— công tá»­ còn nói thêm rằng tên Lôi Vô Kỵ từng được Bàn Long SÆ¡n Trang bảo há»™. - Làm sao ngươi không há»i kỹ chuyện đó? - Äiệt nhi, không muốn tò mò vá» chuyện riêng ngưá»i khác.

Vừa lúc ấy má»™t tên tỳ nữ Ä‘i vào nói: - Äại tiểu thư, Khâu nhị tổng quản chá» trong khách sảnh nói rằng có việc cần bẩm báo. ÄÆ°á»ng Du Bình gật đầu: - ÄÆ°á»£c! Ta đến ngay. Vừa tá»›i khách sảnh, ÄÆ°á»ng Du Bình đã thấy Khâu Tá»­ Dá»±c chạy ra đón: - Äại tiểu thư … ÄÆ°á»ng Du Bình há»i: - Khâu tổng quản có chuyện gì thế? Khâu Tá»­ Dá»±c cố nén kích động há»i: - Äại tiểu thư có biết Lá»™ Vân Phi là ai không? ÄÆ°á»ng Du Bình mở to mắt nói: - Lá»™ Vân Phi là Lá»™ Vân Phi chứ gì? Chẳng lẽ hắn giả danh? - Không phải, hắn..... hắn là nhân vật có lai đầu rất lá»›n! - Thế ư? Lai đầu thế nào? - Hắn là nhân vật lừng danh trung niên Kim Bài Sát Thá»§! ÄÆ°á»ng Du Bình biến sắc, run giá»ng há»i: - Kim Bài Sát Thá»§? Có phải ngưá»i cách đây má»™t năm đã giết Quan Äông Thất Quái ở quan ngoại làm chấn động toàn giá»›i võ lâm? Khâu Tá»­ Dá»±c gật đầu, Thấp giá»ng đáp: - Chính phải! ÄÆ°á»ng Du Bình trấn tỉnh lại, trầm ngâm nói: - Thật không ngá» lại là chính nhân vật đó… Khâu tổng quản làm sao biết được? Khâu Tá»­ Dá»±c đáp: - Nhị tiểu thư Tào Xuân Cẩm ở Bàn Long SÆ¡n Trang vừa tìm gặp hắn, trong khi nói chuyện đã lá»™ ra danh hiệu đó.

ÄÆ°á»ng Du Bình chợt há»i: - Tào Xuân Cẩm tìm gặp hắn ở đâu? Khâu Tá»­ Dá»±c đáp: - Tào nhị tiểu thư tìm tá»›i tận phòng tên há» Lá»™. Có lẽ hai ngưá»i đến giá» vẫn còn nói chuyện. - ÄÆ°á»£c! Chúng ta hãy đến xem. o O o
Tài sản của meongo75

  #3  
Old 25-04-2008, 10:12 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 3

CHUYẾN TIÊU ÄỊNH MỆNH


Trong căn phòng được dành riêng cho Lá»™ Vân Phi, nhị tiểu thư cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang Tào Xuân Cẩm và Lá»™ Vân Phi đứng đối diện nhau, thần tình cả hai trông Ä‘á»u căng thẳng như cặp gà chá»i trước trận đấu.

Là đối tượng rất đáng ngá» nên Lá»™ Vân Phi được bố trí trong căn phòng có hệ thống giám sát rất bí mật. ÄÆ°á»ng Du Bình và Khâu Tá»­ Dá»±c có thể quan sát má»i diá»…n biến bên trong mà không sợ bị phát giác.

Chỉ thấy Tào Xuân Cẩm hùng hổ như đang vấn tội: - Lúc chúng ta chia tay ở Nam Dương,huynh nói rằng sẽ đến tìm ta. Thế mà bây giỠhuynh tới Trịnh Châu lại lặng lẽ vào khách điếm này.

Lá»™ Vân Phi nhá» nhẹ nói: - Tào cô nương! Tại hạ đâu thể đưá»ng đột tá»›i thăm?

- Vì sao không thể?

- Vì chúng ta mới gặp nhau có một lần.

- Chỉ cần quen nhau là được, kể gì mấy lần? Huynh đã hứa là sẽ đến tìm ta, nay dám thất ước sao?

Lộ Vân Phi nói thẳng: - Tại hạ không hứa. Chỉ vì cô nương đỠxuất do thể diện mà tại hạ không thể từ chối…

Tào Xuân Cẩm trÆ¡ tráo há»i: - Như vậy huynh không muốn làm bằng hữu vá»›i ta sao?

- Tại hạ không nói thế. Ngưá»i trong giang hồ vá»›i nhau,dù nam hay nữ, không phải địch nhân Ä‘á»u là bạn hữu.

- Huynh định quanh co vá»›i ta ư? ÄÆ°á»ng Du Bình thừa biết tính khí cá»§a Tào Xuân Cẩm, vì thế không ngạc nhiên trước thái độ trÆ¡ tráo và giá»ng nói thô bạo đó cá»§a cô ta. ÄÆ°á»ng Du Bình biết nữ nhân đó nhưng song phương không Ä‘i lại gì vá»›i nhau. Lá»™ Vân Phi hoàn toàn không tá» ra hứng thú gì khi phải tiếp chuyện vá»›i vị thiên kim cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang: - Tào cô nương, tại hạ tá»›i Trịnh Châu là vì có việc cần giải quyết, chưa có lúc rảnh rá»—i… Tào Xuân Cẩm ngắt lá»i: - À! Ta hiểu rồi! Huynh đã phải lòng nữ chá»§ nhân má»›i cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm đúng không? Lá»™ Vân Phi ngiêm giá»ng: - Tại hạ má»›i lần đầu tá»›i đây… - Thế thì tốt, tôi là chá»§ nhân ở đây sẽ đưa huynh Ä‘i thăm các nÆ¡i thắng cảnh. - Tại hạ chưa có thá»i gian rá»—i.. Tào Xuân Cẩm lưá»m má»™t cái thật dài há»i: - Huynh khi nào má»›i rảnh? - Có lẽ sau khi xong việc tại hạ sẽ đến quý trang bái phá»ng. - Nhưng huynh bận rá»™n việc gì nói xem. Tôi không phải khoe khoang nhưng khắp vùng Trịnh Châu này tôi chỉ cần lên tiếng nói má»™t tiếng là xong tất, cho dù việc lá»›n hay nhá» gì cÅ©ng thế! Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Thịnh tình đó xin tâm lÄ©nh. Nhưng tại hạ chỉ làm chút việc riêng. Giá»ng Tào Xuân Cẩm lảnh lót nói: - Huynh cá»± tuyệt tôi sao? Rồi bước lên hai bước sát ngưá»i Lá»™ Vân Phi tiếp: - Huynh chá»› cậy mình là Kim Bài Sát Thá»§ lừng danh thiên hạ. Nói cho huynh biết rằng ở Trịnh Châu này tôi có thể làm cho huynh má»—i bước Ä‘á»u khó Ä‘i.

Tào Xuân Cẩm không đẹp nhưng cÅ©ng không thể nói là xấu, chỉ là tính tình phóng đãng và ngang ngược không sao chịu thấu. Lá»™ Vân Phi lùi má»™t bước nghÄ© thầm: - Lúc ở Nam Dương tình cá» mà gặp cô ta, chỉ đàm đạo có mấy câu ai biết là dẫn đến tai há»a thế này? Nhưng Bàn Long SÆ¡n Trang là đại bang phái bá chá»§ nhất vùng này, nếu đắc tá»™i vá»›i cô ta thì ảnh hưởng đến đại sá»±. Nên khéo léo tìm cách gỡ bí má»›i được! NghÄ© Ä‘oạn cưá»i khổ đáp: - Tào cô nương đừng giận. Chẳng qua tại hạ vụng nói thôi. Hay thế này vậy! Tại hạ sẽ đưa cô nương ra phố uống vài chén coi như tạ tá»™i, được không? - Không! Tôi không cần huynh bồi tá»™i. Tôi là chá»§ ở đây đương nhiên sẽ tiếp đãi huynh! Lá»™ Vân Phi quẫn bách nói: - Cung kính bất như tòng mệnh vậy! Tào Xuân Cẩm mỉm cưá»i duyên, đổi cách xưng hô: - Thế thì Ä‘i thôi nào! Muá»™i nói thật, thích huynh quá! Lá»™ Vân Phi sá»­a lại trang phục đôi chút rồi miá»…n cưỡng theo Tào Xuân Cẩm ra khá»i phòng. ÄÆ°á»ng Du Bình từ chá»— nấp nhìn theo hai ngưá»i, lòng bần thần suy nghÄ©: - Lá»™ Vân Phi là ngưá»i chỉ má»›i nổi danh đã làm chấn động giang hồ vá»›i Kim Bài Sát Thá»§, nhưng rất ít ngưá»i biết quá khứ cá»§a nhân vật bí ẩn này. Nay y đến bổn Ä‘iếm vá»›i danh nghÄ©a bán mạng làm nhân đầu tiêu sư vá»›i mục đích gì? Nếu y có âm mưu gì thì bài hiệu ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm có bị há»§y dưới tay y không? Kế hoạch cá»§a ÄÆ°á»ng đại lão lão có thể đối phó vá»›i nhân vật bí hiểm này không?

x X x

Giữa phố đông, Tào Xuân Cẩm cứ tá»± nhiên tì hẳn vào ngưá»i Lá»™ Vân Phi như chá»— không ngưá»i. Hầu như toàn thành Trịnh Châu Ä‘á»u biết Tào Xuân Cẩm là nữ nhân gàn bướng, phóng đãng, há»· ná»™ bất thưá»ng, dù thị làm gì ngưá»i ta cÅ©ng lá» Ä‘i vì ghét và sợ. Lá»™ Vân Phi cố tìm cách gỡ bí, vừa Ä‘i vừa tính: - Là nam tá»­ hán mà không thoát được vòng kiá»m tá»a cá»§a nữ lưu thì hèn thật! Nhưng địa phương này là thiên hạ cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang, chuốc oán vá»›i cô ta tất sẽ gặp nhiá»u phiá»n phức. Làm sao để thoát được cô ta để mà đừng mất hòa khí đây? Tào Xuân Cẩm bíu lấy vai chàng, quay sang há»i, môi gần chạm vào má Lá»™ Vân Phi: - Chúng ta vào đâu đây? Lá»™ Vân Phi đỠmặt, cố tránh xa má»™t chút: - Ở đây tại hạ không quen… - Thôi được đến Chính Dương Xuân. Ở đó rất yên tÄ©nh, là nÆ¡i lý tưởng để nói chuyện tâm tình. - Khách tùy ý chá»§ vậy! Tại hạ không có ý kiến gì . Äá»™t nhiên chàng thấy Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang đứng trước má»™t quầy dược đưa mắt nháy nháy mình. Lập tức trong đầu lóe lên má»™t ý dừng lại nói: - Tào cô nương xin chá» tai hạ má»™t lát. Tại hạ rẽ vào Ä‘iếm bên kia mua vài thứ dược liệu rồi sẽ quay lại ngay. Tào Xuân Cẩm bÄ©u môi: - Dược hiệu tí xíu này thì có gì đáng mua chứ? Huynh chẳng cần mất công, cứ kê tên thứ mình cần, muá»™i bảo ngưá»i mang đến cho. - Sao lại thế? Chỉ má»™t vài loại bình thưá»ng thôi, đâu dám làm phiá»n. Nói rồi không chỠđối phương kịp phản ứng liá»n bá» Ä‘i ngay.

Äầu tiên chàng đến quầy há»i má»™t vài thứ dược liệu mà biết chắc trong đó tiểu hiệu này không có, sau đó bước nhanh tá»›i chá»— vắng. Tam Lang bước lại gần: - Äại ca! Làm sao lại theo thứ nữ nhân... Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i nói nhanh: - Lão tam, chúng ta đến Chính Dương Xuân. Ngươi cố nghÄ© cách giúp ta thoát khá»i nữ nhân đó! Tam Lang toét miệng cưá»i: - Chuyện đó dá»… ợt! - Nhưng không được làm cô ta tức giận! - Yên tâm Ä‘i! Lá»™ Vân Phi vá»™i vã bước ra đưá»ng. x X x Chính Dương Xuân là má»™t tá»­u lầu vào loại hào hoa ở Trịnh Châu. Trong má»™t phòng rá»™ng có tá»›i năm sáu bàn ở thượng lâu chỉ có Tào Xuân Cẩm và Lá»™ Vân Phi đối ẩm, trên bàn toàn cao lương mỹ tá»­u, ngoài ra không còn khách nhân nào khác. Chắc bá»n Ä‘iếm tiểu nhị ở đây không lạ gì thói Ä‘á»ng đảnh cá»§a vị thiên kim cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang này, sẵn sàng thá»a mãn má»i nhu cầu vô Ä‘iá»u kiện. Rượu đã được ba tuần, đã thấy đôi má Tào Xuân Cẩm á»­ng hồng. Từ chá»— đối diện, Tào Xuân Cẩm chuyển sang ngồi sát vào Lá»™ Vân Phi, nép vào ngưá»i chàng thá»§ thỉ: - Lá»™ đại ca,thiếp thấy chàng là má»™t nam tá»­ chân chính. Lúc ở Nam Dương, chỉ cái nhìn đầu tiên là thiếp yêu chàng ngay! Tiếc rằng lúc đó có công chuyện không thể ở lại. Bây giá» chàng đến Trịnh Châu sẽ là sở hữu cá»§a thiếp rồi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngá»™ mà!

Äôi mắt đã nhuốm hÆ¡i men nhưng vẫn lúng liếng muôn vạn ý tình. - Tào cô nương! Uống rượu Ä‘i! Tại hạ cùng cô nương chén này… Chàng nói xong dịch xa thêm má»™t chút. - Lá»™ đại ca, sao chàng khách khí thế? Sợ gì chứ? Xưa nay thiếp chưa từng yêu má»™t nam nhân nào, chàng là ngưá»i đầu tiên đấy! - Tại hạ rất vinh hạnh thay. Nói thế nhưng rá»§a thầm: - Chỉ sợ cả chục nam nhân từng qua tay ngươi rồi… Hai ngưá»i cùng nâng chén. Uống xong,Tào Xuân Cẩm chợt ré lên: - Äiếm tiểu nhị! Má»™t tên tá»­u bảo ló vào cá»­a: - Nhị tiểu thư sai bảo gì? Tào Xuân Cẩm ra lệnh: - Äóng cá»­a lâu lại cho ta. Ngươi cÅ©ng xéo Ä‘i nÆ¡i khác! Tên tá»­u bảo khúm núm cúi ngưá»i đáp: - Tuân lệnh! Tào Xuân Cẩm nói vá»›i theo: - Cấm không ai được vào! Nhưng khi cá»­a lâu vừa đóng vào thì chợt nghe tên tá»­u bảo la lên hốt hoảng, đồng thá»i cánh cá»­a bị đánh bật tung. Má»™t vị công tá»­ ăn vận quý phái đứng oai nghiêm ngay giữa cá»­a lâu, sau lưng còn có tên tiểu đồng. Vị công tá»­ không phải ai khác đó chính là Võ Lâm Công Tá»­ Lá»— Nguyên Khánh! Tào Xuân Cẩm vá»™i đứng dậy kêu lên: - Chàng đấy ư? Lá»— đại công tá»­ … Lá»— Nguyên Khánh cất giá»ng lạnh lùng: - Không sai! Chính là bổn đại công tá»­.

Tào Xuân Cẩm cưá»i gượng nói: - Lá»— đại công tá»­! Chàng tá»›i đây thật đúng lúc. Xin vào Ä‘i! Äể thiếp sai tiểu nhị đổi bàn rượu khác . Võ Lâm Công Tá»­ cưá»i nhạt đáp: - Nhị tiểu thư! Xin lá»—i vì đã làm cô mất nhã hứng. Nếu bổn công tá»­ biết cô Ä‘ang tiếp khách thì không đến làm gì. Äôi má đỠhồng cá»§a Tào Xuân Cẩm hÆ¡i tái Ä‘i. Võ Lâm Công Tá»­ liếc xéo Lá»™ Vân Phi rồi quay sang Tào Xuân Cẩm há»i: - Nhị tiểu thư! Cô cÅ©ng thích tên cẩu tá»­ đó sao? Lá»™ Vân Phi đứng phắt lên định phát tát nhưng chợt nghÄ© ra: - Äây nhất định là mưu chước cá»§a Xuyên Thành Thá»­ rồi! Vả lại muốn trừng trị Võ Lâm Công Tá»­ không nói lúc này. Hoàn toàn không đáng. Tào Xuân Cẩm nhìn Võ Lâm Công Tá»­ há»i: - Chàng ghen thiếp đã uống rượu vá»›i vị này ư? - Không đáng! Trên giang hồ ngưá»i ta thưá»ng đồn đại. Bây giá» ta má»›i tin. - Äồn đại thế nào? - Không cần nói ra. Tá»± cô cÅ©ng thừa biết. Tào Xuân Cẩm tái mặt: - Hừ ta phải giết ngưá»i! Võ Lâm Công Tá»­ nhíu mày há»i: - Giết ngưá»i ư? Giết ai? - Giết ngưá»i nào đã đặt Ä‘iá»u ác vá»›i ta! - Chẳng lẽ bây giá» còn có ngưá»i đặt Ä‘iá»u ác ý vá»›i cô? Tào Xuân Cẩm bá»—ng dịu giá»ng: - Äại công tá»­! Hãy nghe thiếp nói đã! Lá»™ đại hiệp đây là cao thá»§ mà cha thiếp thân má»i vá» tệ trang, tình cá» gặp trên phố nên thiếp má»i đến đây xin chàng chá»› có hiểu lầm. Lá»™ Vân Phi không khá»i cưá»i thầm. Võ Lâm Công Tá»­ bÄ©u môi nói: - Hắn là cao thá»§ ư?

- Úi chao! Chàng không biết nhân vật Kim Bài Sát Thá»§ lừng lẫy khắp vùng Kinh Tương ư? Võ Lâm Công Tá»­ chợt biến sắc. Hiển nhiên hắn không lạ gì danh hiệu này: - Hắn là Kim Bài Sát Thá»§ ư? Vừa há»i vừa đưa mắt nhìn Lá»™ Vân Phi tỠý không tin. - Chẳng lẽ thiếp nói giả vá»›i chàng? Võ Lâm Công Tá»­ hồ nghi nói: - Ta từng gặp hắn má»™t lần, đồng bá»n cá»§a hắn là má»™t tên trá»™m… Tào Xuân Cẩm nhìn Lá»™ Vân Phi há»i: - Có chuyện đó sao? Võ Lâm Công Tá»­ cưá»i gằn đáp: - Cứ há»i hắn thì biết. Lá»™ Vân Phi nói: - Tại hạ chỉ vì không thích kẻ cậy thế lăng thân thôi! Võ Lâm Công Tá»­ vẫn không rá»i mắt khá»i Lá»™ Vân Phi: - Ngươi đúng là Kim Bài sát Thá»§? - Tại hạ xưa nay không dùng ngoại hiệu để lừa ngưá»i. - Rất tốt! Bằng danh hiệu cá»§a ngươi, bổn công tá»­ có thể cùng ngươi phân cao hạ. Còn nhá»› lá»i tối qua chứ? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Các hạ cứ chá»n thá»i gian và địa Ä‘iểm. Tào Xuân Cẩm nhíu mày, hết nhìn ngưá»i này lại nhìn ngưá»i kia. Võ Lâm Công Tá»­ anh tuấn, phong lưu. Còn Lá»™ Vân Phi phong độ nho nhã trong lòng cô ta lúc này yêu cả hai ngưá»i. - Äại công tá»­, định đánh nhau ư? - Chúng ta đã có định ước từ trước. - Xin hãy vì thiếp mà bá» chuyện can qua được không? Võ Lâm Công Tá»­ hÆ¡i ngần ngừ má»™t lát rồi lắc đầu: - Chỉ sợ rất khó.

Tào Xuân Cẩm buá»™t miệng: - Nếu hai vị đánh nhau ngưá»i nào bị thương thì thiếp cÅ©ng…... Cô ta kịp dừng giữa chừng. Lúc này Lá»™ Vân Phi không muốn tranh chấp vá»›i tên kiêu ngạo này. Hiện chàng còn có đại sá»± phải làm, không thể bị sao nhãng bởi những chuyện vặt vãnh. Võ Lâm Công Tá»­ há»i: -Thế nào? Bây giá» chúng ta cùng ra khá»i thành chứ? Lá»™ vân Phi lắc đầu: - Lúc này không phù hợp. - Vì sao? - Các hạ hãy nhá»› lá»i ước là giữa chúng ta không có ngưá»i thứ ba. Võ Lâm Công Tá»­ liếc mắt sang Tào Xuân Cẩm rồi nói: - Vậy thì chỉ hai chúng ta ra khá»i thành thôi. Tào Xuân Cẩm chợt kêu lên: - Như thế không được! Thiếp sẽ trả lá»i thế nào vá»›i gia phụ? Võ Lâm Công Tá»­ đành nói: - Thôi được! Äành chá» lúc khác vậy. Lá»™ Vân Phi đồng tình: - Chúng ta còn nhiá»u cÆ¡ há»™i. Rồi thừa cÆ¡ nhìn Tào Xuân Cẩm nói: - Nhị tiểu thư! Tại hạ có chuyện này muốn Ä‘i trước má»™t chút. Các vị cứ ở đây đàm đạo, hẹn gặp lại ở Bàn Long SÆ¡n Trang! Dứt lá»i ôm quyá»n rồi bước nhanh ra cá»­a. Vì có Võ Lâm Công Tá»­ đứng cạnh nên Tào Xuân Cẩm không biết làm gì hÆ¡n đành gá»i theo: - Sẽ gặp lại ở bổn trang! x X x

Lá»™ Vân Phi vỠđến phòng mình ở ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm thì đã thấy nhị tổng quản đứng chỠở cá»­a. Hai ngưá»i vào phòng tá»a định xong, Khâu Tá»­ Dá»±c mở lá»i: - Lá»™ lão đệ vừa Ä‘i uống rượu vỠư? Bây giá» chàng đã thành ngưá»i trong ÄÆ°á»ng gia nên cách xưng hô cÅ©ng thay đổi. Lá»™ Vân Phi biết mình cùng Tào Xuân Cẩm ra khá»i ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm tất ai cÅ©ng biết nên thật thà đáp: - Tiểu đệ bị Tào nhị tiểu thư Ä‘eo bám quá phải Ä‘i, may được má»™t vị bằng hữu giải vây cho! Khâu Tá»­ Dá»±c gật đầu: - Ưm, Lão huynh có nghe nói qua. Rồi thay đổi đỠtài: - Lão đệ, đại tiểu thư bảo ta nói lại vá»›i lão đệ má»™t việc. - Xin cứ nói! Khâu Tá»­ Dá»±c hắng giá»ng rồi bắt đầu: - Chúng ta dá»± định tiếp nhận má»™t chuyến tiêu, đưa má»™t ngưá»i đến quan ngoại, ba ngày sau thì khởi hành. Äại tiểu thư muốn lão đệ phụ trách chuyến này. Lá»™ Vân Phi à lên má»™t tiếng, mắt sáng lên há»i: - Äối tượng là nhân vật thế nào? Khâu Tá»­ Dá»±c đáp: - Hắn tên là Äiá»n VÄ©nh Ân, từng làm há»™ vệ ở phá»§ Thượng Thư, sợ cừu gia trước đây trả thù trên đưá»ng vá» cố gia tận quan ngoại nên tìm đến bổn Ä‘iếm. Lá»™ Vân Phi tá» ra do dá»± nói: - Khâu tổng quản, tiểu đệ còn chưa quen nghá», mong được chỉ giáo.

Khâu Tá»­ Dá»±c cưá»i đáp: - Chỉ giáo thì không dám. Mục đích cốt sao bình an thuận lợi là được. Qui cá»§ cá»§a bổn Ä‘iếm xưa nay hàng hóa là trên hết tính mạng chỉ là thứ yếu. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Äiểm này tiểu đệ biết, vì thế má»›i đến đây bán mạng. - Còn má»™t việc nữa. Việc bảo tiêu phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lá»™ thân phận cho bất cứ ai! - Tiểu đệ nhá»› rồi! - Còn cách thức và đưá»ng Ä‘i thế nào, đại tiểu thư sẽ nói cho lão đệ biết. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Tốt lắm! Chợt nói thêm: - Tiểu đệ có vấn đỠnày.. Khâu Tá»­ Dá»±c ngắt lá»i cưá»i há»i: - Lão đệ định há»i vá» chuyện thù lao ư? Cứ theo định ước, lão đệ sẽ được nhận má»™t phần ba… Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Không! Tiểu đệ định há»i trong quá trình bảo tiêu trong Ä‘iếm có cho thêm ngưá»i tùy hành không? - Có, nhưng bí mật bảo vệ. - Tiểu đệ có thể tìm ngưá»i giúp đỡ chứ? - Cái đó,cần phải thỉnh thị ý kiến đại tiểu thư. Nhưng lão huynh cho rằng có thể. - Khâu tổng quản còn gì chỉ giáo nữa không? - Không! Chỉ có mấy việc thế thôi để lão đệ biết trước mà có sá»± chuẩn bị. - Xin Ä‘a tạ Khâu tổng quản. - Chúng ta đã thành ngưá»i nhà, đừng nên khách khí!

Khâu Tá»­ Dá»±c vừa nói vừa vá»— nhẹ vào vai Lá»™ vân Phi rồi bước ra khá»i phòng. x X x Äến chiá»u ngày thứ tư, Khâu Tá»­ Dá»±c dẫn theo má»™t lão nhân chừng năm mươi tuổi không đến ná»—i gầy gò nhưng da mặt vàng bá»§ng như mang trá»ng bệnh đến phòng Lá»™ Vân Phi. Chàng biết ngay lão nhân là đối tượng bảo tiêu, nên lướt mắt nhìn kỹ, nghÄ© thầm: - Giả trang khá đấy, không đến ná»—i chướng mắt! Tuy nhìn kỹ thì có gì khác thưá»ng nhưng không dá»… phát hiện ngay được. Khâu Tá»­ Dá»±c trầm giá»ng nói: - Lão đệ đây là ngưá»i thân thích cá»§a ngươi, nói là bằng hữu cÅ©ng được. Äang mắc trá»ng bệnh, nhá» lão đệ đưa giúp vá» nhà. Lá»™ Vân Phi gật đầu rồi quay sang lão nhân há»i: - Bằng hữu là Äiá»n VÄ©nh Ân? Lão nhân gật đầu đáp: - Chính phải. Tiêu đầu xưng hô thế nào? Khâu Tá»­ Dá»±c liá»n cướp lá»i: - Äiá»n lão ca! Chỉ cần biết vị này là thân thích cá»§a lão ca, vì sinh bệnh nên phiá»n đưa vá» nhà, thế là đủ. Trên đưá»ng má»i việc sẽ do lão đệ này làm chá»§. Äiá»u cốt yếu nhất là làm thế nào qua mắt nhưng kẻ đối đầu vá»›i lão ca để bình an tá»›i được quan ngoại. Äiá»n VÄ©nh Ân nín lặng. Lá»™ Vân Phi há»i: - Khâu tổng quản, vị bằng hữu này hóa trang ư? Khâu Tá»­ Dá»±c cưá»i đáp: - Không sai! Äó là má»™t thá»§ pháp vì lý do bảo mật.

Lá»™ Vân Phi há»i tiếp: - Bao giá» thì khởi hành? - Hoàng hôn là bắt đầu hành trình. Äiá»n VÄ©nh Ân lo lắng há»i: - Khâu tổng quản! Tôi phát giác rằng,cừu gia đã tá»›i thành Trịnh Châu rồi ! Khâu Tá»­ Dá»±c trấn an: - Äiá»n lão ca cứ yên tâm. Bây giá» lão ca đã được đặt trong sá»± bảo vệ. ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm xưa nay không bao giỠđể khách nhân phải thất vá»ng. Äiá»n lão ca không phải là vị khách đầu tiên. Lá»™ Vân Phi định há»i cừu nhân cá»§a Äiá»n VÄ©nh Ân là những ngưá»i nào nhưng nghÄ© kỹ lại thôi. Bởi chàng là tiêu sư, nếu muốn há»i thì nên há»i ÄÆ°á»ng đại tiểu thư là hÆ¡n. Khâu Tá»­ Dá»±c nhìn Lá»™ Vân Phi cưá»i nói: - Lão đệ, chuyến tiêu này được thá»a thuận sáu nghìn lạng bạc, như vậy thù lao cá»§a lão đệ là hai nghìn lạng bạc, khi trở vá» sẽ nhận đủ số. Còn chi phí dá»c đưá»ng đã chuẩn bị sẵn trong túi trên yên ngá»±a rồi, chi tiêu đừng lo thiếu. Lá»™ Vân Phi gật đầu không nói thầm nghÄ©: Má»—i chuyến 2000 lạng, năm chuyến là má»™t vạn lạng, ăn mấy Ä‘á»i không hết. Tuy nhiên nếu chuyến này không trót lá»t thì mạng mình cÅ©ng không đáng má»™t xu. Vì thế mà mất mạng thì còn nói gì đến chuyện hưởng thụ tiá»n thù lao nữa. Mạng ngưá»i tính bằng vàng bạc, cÅ©ng là Ä‘iá»u đáng lo nghÄ© đấy. o O o
Tài sản của meongo75

  #4  
Old 25-04-2008, 10:13 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 4

NHÂN TIÊU THẤT TÃCH


Hoàng hôn vừa buông xuống ở cá»­a Bắc thành Trịnh Châu bá»—ng vang lên tiếng vó ngá»±a dồn dập rồi chỉ lát sau đã thấy hai kỵ mã phóng nhanh khá»i cổng thành.

Äi trước là lão nhân chừng 50 tuổi, vẻ mặt bệnh hoạn, đó chính là Äiá»n VÄ©nh Ân được ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm bảo há»™ nhân đầu tiêu.

Lão cúi đầu khom lưng, tay bám chặt vào yên ngựa, dáng vẻ hết sức thiểu não. Nhìn lão giả làm con bệnh thật giống không chê vào đâu được.

Kỵ sỹ Ä‘i sau là Lá»™ Vân Phi, chàng giữ khoảng cách chừng má»™t thân ngá»±a sau Äiá»n VÄ©nh Ân.

Trong bóng tối chập choạng, ngưá»i tinh ý còn có thể nhận ra trước sau hai kỵ mã chừng má»™t tầm tên còn có hai ngưá»i bá»™ hành nữa.

Ngưá»i Ä‘i trước ốm nhom như vượn, ngưá»i Ä‘i sau là má»™t hán tá»­ tráng kiện. Hiển nhiên là Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang và Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng, hai vị huynh đệ cá»§a Lá»™ Vân Phi được ÄÆ°á»ng đại tiểu thư chấp nhận làm trợ thá»§ chuyến bảo tiêu này.

Lá»™ Vân Phi vừa Ä‘i vừa suy tính: - Tá»± mình đến ÄÆ°á»ng môn bán mạng được ÄÆ°á»ng đại lão lão và ÄÆ°á»ng tiểu thư chấp nhận, lại còn phái mình bảo vệ chuyến tiêu thứ nhất ngay khi má»›i tái khai trương ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm, có phải

hỠđã tin tưởng và yên tâm giao cho mình làm tiêu sư trong chuyến bảo tiêu quan trá»ng này không?

Nếu không nói đã hoàn toàn tin tưởng thì không hợp tình hợp lý. HỠđã mạo hiểm đưa sá»± nghiệp cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm đặt vào tay mình, đương nhiên bên trong đã có kế hoạch chu toàn. Nhất định còn có nhiá»u cao thá»§ khác bí mật giám sát và bảo vệ. Mình chưa biết đối phương là ai, hành trình lại thiên biến vạn hóa, quả thật bảo tiêu là nghỠđộc đáo nhất trên giang hồ. Lá»™ Vân Phi chợt nghÄ© đến Tào nhị tiểu thư. Kẻ phóng đãng và đồng bóng này xuất thân từ danh môn đại phái mà không biết giữ gia phong lại Ä‘eo Ä‘uổi đủ loại nam nhân làm thú vui, làm sao Võ Lâm Công Tá»­ tính tình kiêu ngạo như vậy mà lại vướng vào sá»± cấu dẫn cá»§a cô ta? Äáng buồn thay con ngưá»i ta phần nhiá»u chỉ giữ được vẻ ngoài hào nhoáng để che đậy cái bên trong xấu xa bại hoại. Sau cảnh nhá nhem cá»§a hoàng hôn là lúc trăng lên sáng soi khắp vÅ© trụ, trên quan đạo lại càng sáng rõ. Tam Lang Ä‘ang Ä‘i trước bá»—ng bước chậm dần, chá» Lá»™ Vân Phi tá»›i gần quay đầu lại nhìn má»™t cái rồi đột ngá»™t lao Ä‘i, chỉ phút chốc đã mất tăm mất dạng Äiá»n VÄ©nh Ân lo lắng nói: - Lão đệ, tên hán tá»­ gầy nhom Ä‘i trước trông đáng nghi quá! Lão không biết tên há» và lai lịch cá»§a Lá»™ Vân Phi nên cứ gá»i bừa bằng hai tiếng lão đệ. Lá»™ Vân Phi đáp: - Lão ca cứ yên tâm Ä‘i. Tại hạ đã có bố trí cả, sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.

Äiá»n VÄ©nh Ân không nói nữa, trầm mặc ruá»—i ngá»±a Ä‘i. Chừng ná»­a canh giá» thì đã cách Trịnh Châu chừng hai mươi dặm, trước mặt hiện ra má»™t tiểu trấn. Lá»™ Vân Phi nói: - Lão ca, chúng ta chuẩn bị tìm khách Ä‘iếm nghỉ lại. Äiá»n VÄ©nh Ân ngá» vá»±c há»i: - Sao không Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn nữa? Lá»™ Vân Phi giải thích: - Hành trình ban đêm không được an toàn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng ta có thể lấy đêm tối để ẩn tàng hành tích nhưng khó phát hiện địch nhân. Nếu phát sinh tình huống cÅ©ng khó ứng biến. Thêm nữa Ä‘i vào ban đêm dá»… bị nghi ngá». - Vậy là sau này chỉ Ä‘i ban ngày còn ban đêm nghỉ trá» hay sao? - Căn bản trên nguyên tắc đó. Tuy nhiên đôi lúc còn tùy vào tình hình. Từ đầu trấn, Lá»™ Vân Phi xuống ngá»±a, tay cầm cương dắt cả đôi ngá»±a vào trấn. Trấn tuy không lá»›n nhưng khá sầm uất, đặc biệt trên phố chính vỠđêm lại càng náo nhiệt. Lá»™ Vân Phi cứ dắt ngá»±a Ä‘i dá»c phố, mắt nhìn sang các biển hiệu hai bên. Vượt qua má»™t, hai rồi ba... bốn... năm khách Ä‘iếm, Lá»™ Vân Phi vẫn không dừng lại. Bấy giá» trong số hành nhân có má»™t ngưá»i đưa đôi mắt cú vá» nhìn theo đôi nhân mã. Äiá»n VÄ©nh Ân không nén được, há»i: - Không phải chúng ta tìm khách Ä‘iếm trá» lại sao? Lá»™ Vân Phi há» hững trả lá»i: - Äúng thế!

Nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn các biển hiệu.Äiá»n VÄ©nh Ân lại há»i: - Lão đệ tìm gì thế? - Tìm má»™t khách Ä‘iếm thích hợp. Rồi tiếp tục Ä‘i. Mãi tá»›i cuối phố, thấy má»™t khách Ä‘iếm, trên cổng chỉ treo má»™t ngá»n đèn lồng hiu hắt đến cả biển hiệu cÅ©ng không Ä‘á»c rõ, phải khó khăn lắm má»›i Ä‘á»c được bốn chữ lem luốc: - Quán trá» bình dân. Như vậy là cả tên Ä‘iếm cÅ©ng không có. Má»™t tên Ä‘iếm tiểu nhị Ä‘ang ngồi trước Ä‘iếm môn ngá»§ gật. Lá»™ Vân Phi dừng lại nói: - Lão ca, xuống ngá»±a Ä‘i! Äiá»n VÄ©nh Ân nặng ná» rá»i khá»i lưng ngá»±a há»i khẽ: - Lão đệ, tại sao có nhiá»u khách Ä‘iếm rá»™ng rãi sạch sẽ như thế mà ngươi không... Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Lão ca, má»i việc trên đưá»ng sẽ do tôi làm chá»§. Tiểu nhị bị tiếng động làm tỉnh giấc đứng bật dậy, đưa tay dụi mắt, chá»›p chá»›p mấy cái liá»n má»›i há»i: - Khách quan muốn trỠở tiểu Ä‘iếm ư? Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Ưm! Tên tiểu nhị hoạt bát hẳn lên: - Xin má»i vào! Còn thượng phòng chưa có khách! - Tiểu nhị ca, tìm phòng nào bình thưá»ng thôi. Ngày mai chúng ta Ä‘i ngay. - Dạ! Tiểu nhị trả lá»i xong cầm cương ngá»±a từ tay Lá»™ Vân Phi, hướng vào trong Ä‘iếm gá»i to: - Có khách nhân tá»›i! Má»™t tên tiểu nhị khác y phục nhếch nhác từ trong Ä‘iếm chạy ra.

Nói xong đưa tay xóa Ä‘i. Lá»™ Vân Phi cầm lấy chiếc túi Ä‘eo bên yên rồi cùng Äiá»n VÄ©nh Ân bước vào Ä‘iếm, vừa Ä‘i vừa nói vá»›i tên Ä‘iếm tiểu nhị : - Nếu trong Ä‘iếm không có sẵn rượu trà thì ngươi hãy ra phố mua giúp đừng lo phí tổn, còn phòng thì chá»n hai gian sạch sẽ má»™t chút! Tiểu nhị vá»™i vã gật đầu: - Dạ! Tiểu nhân sẽ phục vụ như ý! Ngay lúc ấy ở góc phố có má»™t hán tá»­ đưa đôi mắt cú vá» nhìn sang. Hà Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng cÅ©ng vừa tá»›i nhìn lên biển hiệu rồi Ä‘i vào cá»­a Ä‘iếm. Tên tiểu nhị vừa dắt ngá»±a vào tàu xong chạy ra vồn vã há»i: - Dạ! Äại gia cÅ©ng vào trá» lại tiểu Ä‘iếm? Äinh Triệu Hùng gật đầu: - Ưm! - Xin má»i vào! Xin vào Ä‘i! Äinh Triệu Hùng vừa Ä‘i khá»i thì hán tá»­ mắt cú cÅ©ng vừa hiện ra bên cá»­a Ä‘iếm. Tên tiểu nhị lại há»i: - Khách quan cÅ©ng muốn trỠở tiểu Ä‘iếm? Hán tá»­ mắt cú gật đầu. - Má»i khách quan vào! Chỉ trong vòng má»™t khắc mà có tá»›i bốn năm khách nhân, làm sao tên diếm tiểu nhị không mừng quýnh lên. Hán tá»­ mắt cú chỉ tay lên biển hiệu há»i: - Tiểu nhị, trên biển hiệu các ngươi dùng gạch vẽ hình đầu khỉ vậy là có ý gì? Tên Ä‘iếm tiểu nhị nhìn lên biển hiệu ngạc nhiên nói: - À! Có lẽ bá»n trẻ con nghịch ngợm vừa vẽ bậy lên đó! Tên hán tá»­ cú vá» chếch môi cưá»i độc địa rồi bước vào Ä‘iếm.

Äúng là quán trá» bình dân, phòng hẹp, sâu nhá», gần như phòng liá»n phòng, cá»­a tiếp cá»­a. Lá»™ Vân Phi và Äiá»n VÄ©nh Ân lấy hai gian thượng phòng chính diện, ở giữa cách má»™t gian tiểu sảnh, có lẽ đó là hai phòng tiện nghi nhất cá»§a khách Ä‘iếm này. Còn Tam Lang và Äinh Triệu Hùng thì chá»n hai chái phòng dãy đối diện, có thể giám sát chặt chẽ hai gian thượng phòng cá»§a Lá»™ Vân Phi và Äiá»n VÄ©nh Ân. Lá»™ Vân Phi má»›i vào phòng, Tam Lang đã nhẹ bước vào theo. Lá»™ Vân Phi thấp giá»ng nhá»: - Lão Tam, tại sao ngươi chá»n khách Ä‘iếm tồi tệ này? - Äại ca, như thế má»›i tiện! Má»™t là kín đáo ít bị theo dõi, hai là ngưá»i trong giang hồ chẳng ai đến trá» hạng Ä‘iếm bình dân tồi tàn. Còn thứ ba nữa... - Là gì? - Có nhiá»u ngưá»i biết tiểu đệ, nếu ở trong Ä‘iếm lá»›n thì dá»… bị phát hiện. Hành động lại thiếu tá»± do. Lá»™ Vân Phi không nén được cưá»i há»i: - Còn có bốn nữa không? Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang vá»™i vã gật đầu: - Có, có! Äó má»›i là vấn đỠchá»§ yếu nhất. Khi tiểu đệ vào trấn đã phát hiện mấy tên cao thá»§ cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang và có cả Tào nhị tiểu thư nữa. Lá»™ Vân Phi thốt lên: - á»’! Äáng suy nghÄ© đấy! Chẳng hay có phải bá»n há» nhằm vào chúng ta không?

- Cái đó thì rất khó nói trước! - Lão tam! Ngươi hãy ra ngoài dò thám xem ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang tá»›i đây vì mục đích gì. - ÄÆ°á»£c tiểu đệ Ä‘i ngay. Tam Lang Ä‘i rồi, Lá»™ Vân Phi cÅ©ng sang phòng Äiá»n VÄ©nh Ân. Bên này tên Ä‘iếm tiểu nhị đã mang cÆ¡m rượu tá»›i. Chừng như Äiá»n VÄ©nh Ân đói lắm nên đã cầm lấy đũa, thấy Lá»™ Vân Phi bước vào thì ngượng nghịu mỉm cưá»i. Lá»™ Vân Phi chợt nhận ra Äiá»n VÄ©nh Ân đã gỡ bá» lá»›p hóa trang trở lại diện mục thá»±c, liá»n nổi giận nói: - Lão ca sao khinh xuất thế? Ngươi tưởng đây là chuyện chÆ¡i sao? Äiá»n VÄ©nh Ân chống chế: - Äệ có biết đồ vật hóa trang đó bôi lên mặt khó chịu thế nào không? Lá»™ Vân Phi nghiêm giá»ng: - Lão ca! Tính mạng là cá»§a ngươi. Nếu xảy ra chuyện gì thì ngươi là kẻ đầu tiên phải gánh lấy hậu quả. Bây giá» má»›i chỉ là phần đầu, đưá»ng còn xa, chá»› nên đùa giỡn vá»›i tính mạng. Äiá»n VÄ©nh Ân tá» vẻ hối hận liá»n đến bên giưá»ng tìm tấm diện cụ hóa trang mang vào như cÅ©. Ngay lúc ấy chợt nghe bên ngoài có tiếng ngưá»i há»± má»™t tiếng. Lá»™ Vân Phi cả kinh quát há»i: - Ai? Dứt lá»i đẩy cá»­a nhìn ra. Äiá»n VÄ©nh Ân biến sắc. Có tiếng Äinh Triệu Hùng gá»i ngoài cá»­a: - Äại ca hãy ra đây má»™t lát!

Lá»™ Vân Phi bước ra khá»i phòng, thấy Äinh Triệu Hùng vẻ mặt ngưng trá»ng đứng giữa hành lang vặn quặt tay má»™t tên hắc y hán tá»­ có đôi mắt gian manh như mắt cú. Chàng đến gần há»i: - Có chuyện gì thế? Äinh Triệu Hùng đáp: - Tên tiểu tá»­ này đứng ngoài cá»­a sổ ngưá»i nhìn trá»™m, nhất định là có ý đồ bất thiện. Lá»™ Vân Phi bảo: - Cứ há»i hắn xem: Tên hán tá»­ mắt cú tức giận la toáng lên: - Thiên hạ còn có công đạo nữa không? Chỉ nhìn qua cá»­a sổ quán trá» mà cÅ©ng phạm pháp sao? Äinh Triệu Hùng rít lên, giá»ng đầy Ä‘e dá»a: - Tiểu tá»­! Äừng làm toáng lên vậy mà ảnh hưởng tá»›i ngưá»i khác, lão tá»­ sẽ cho mi vÄ©nh viá»…n không mở miệng nổi đâu. Ngươi bảo Ä‘i đưá»ng qua đây ư? Hừ! Ta thấy rõ ngươi đã nhìn vào cá»­a sổ tá»›i ba lần cấm cãi. Lá»™ Vân Phi nhíu mày: - Xem ra sá»± việc không phải tầm thưá»ng Äinh Triệu Hùng lại nói: - Tiểu tá»­! Ngươi rốt cuá»™c có ý đồ gì? Nói thật ra! Nếu không lão tá»­ ta vốn giết ngưá»i không chá»›p mắt, sẽ cho ngươi phÆ¡i thây giữa rừng hoang cho chó sói gặm đấy. Tên hán tá»­ mắt cú hừ má»™t tiếng không chút khiếp sợ trả lá»i: - Bây giá» nói trước còn sá»›m. Chưa biết ai sẽ phÆ¡i thây giữa rừng hoang cho chó gặm! Äinh Triệu Hùng dụng lá»±c vặn má»™t cái làm tên hán tá»­ rú lên má»™t tiếng, hai mắt lồi ra, mồ hôi toát ra đầy trán ngã quỳ xuống đất. Lá»™ Vân Phi ra hiệu cho Äinh Triệu Hùng buông tay rồi há»i: - Bằng hữu, ngươi biết tại hạ không? Tên hán tá»­ vẫn quỳ mắt len lén nhìn lên đáp: - Không biết!

- Hãy nói lai lịch ra! - Ta chỉ là ngưá»i làm công vặt trong thành này, ta có gì mà lai lịch vá»›i không lai lịch? - Nhưng tại hạ đã gặp bằng hữu dá»c đưá»ng. Nên giải thích thế nào? Chợt nghe có tiếng bước chân từ phía tiá»n viện. Tên hán tá»­ lại gào to: - Các ngươi không sợ vương pháp, dám công nhiên. Lá»i vừa dứt thì bị Äinh Triệu Hùng bước tá»›i tát bốp vào miệng làm hắn mắt nổi Ä‘om đóm ngừng lại giữa câu: - Dám làm náo sá»±!cho mày biết thế nào là lá»… độ. Chợt có tiếng Tam Lang: - Äại ca! Lá»™ Vân Phi đưa mắt ra hiệu cho Äinh Triệu Hùng rẽ trái Ä‘i vá» phía tiá»n viện. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang đứng dưới gốc cây vừa thấy Lá»™ Vân Phi đến đã nói ngay: - Äại ca trầm trá»ng đấy! - Thế nào? - Trong trấn ngoài trấn Ä‘á»u đầy ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang Lá»™ Vân Phi vá»™i há»i: - Mục đích gì? Tam Lang đáp: - Chúng bảo rằng truy bắt má»™t tên phản đồ. - Truy bắt phản đồ? - Chính thế! Lá»™ Vân Phi trầm ngâm nói: - Chẳng lẽ... Ngay lúc đó bá»—ng có tiếng ngưá»i rú lên má»™t tiếng và tiếng quát há»i cá»§a Äinh Triệu Hùng: - Ai?

Lá»™ Vân Phi giật mình vá»™i lao vá» phía phòng mình mà trước đó chàng đã ra hiệu cho Äinh Triệu Hùng đưa tên hắc y hán tá»­ vào. Má»›i tá»›i cá»­a phòng chàng chợt sững ngưá»i vì kinh hãi. Tên hắc y hán tá»­ mắt cú vá» nằm ngay giữa phòng, má»™t mÅ©i Ä‘ao cắm vào ngá»±c lút tận chuôi. Rõ ràng là đối phương giết ngưá»i diệt khẩu. Nhưng hung thá»§ là ai? Lá»™ Vân Phi lao vào phòng. Cá»­a sổ phía sau bị vỡ tan, không thấy Äinh Triệu Hùng đâu cả. Lá»™ Vân Phi vá»™i vã chạy sang phòng Äiá»n VÄ©nh Ân cÅ©ng không thấy bóng ngưá»i nào, cá»­a sổ cÅ©ng bị đập nát. Chàng bá»—ng thấy cả ngưá»i như tê Ä‘i. Chuyến bảo tiêu đầu tiên thất bại, chẳng những cÆ¡ nghiệp cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm từ nay tan thành mây khói mà danh hiệu Kim Bài Sát Thá»§ cÅ©ng tiêu vong. Vấn đỠkhông chỉ có thế. Nghiêm trá»ng hÆ¡n cả là lá»i trá»ng thệ nhân đầu tiêu “ thà bá» mạng chứ không bá» tiêu “. Má»›i đêm đầu tiên rá»i khá»i thành, chỉ cách Trịnh Châu có mưá»i mấy dặm đã xãy ra biến cố, thật không sao ngá» tá»›i. Tam Lang cÅ©ng há»›t hải xá»™c vào phòng: - Äại ca có chuyện gì vậy? Lá»™ Vân Phi buồn bã lắc đầu. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang tức tối văng tục: - Con mẹ nó! Dám vào đây… Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i: - Äừng chá»­i toáng lên nữa! Ngươi hãy ở đây kiểm tra hiện trưá»ng xem có tìm được dấu vết gì không. Lão nhị có khả năng truy

theo địch rồi, ta sẽ tiếp ứng cho hắn. Kiểm tra xong ngươi hãy đưa tá»­ thi ra rừng xá»­ lý . Dặn bảo xong liá»n lao ra cá»­a phóng Ä‘i. Sau khách Ä‘iếm là tưá»ng viện đỗ nát, bên tả là những dãy nhà dân san sát nhau còn bên tay phải là khu hoang dã. Lá»™ Vân Phi quan sát má»™t lúc rồi lao vá» bên hữu tá»›i khu hoang dã. Chàng phán Ä‘oán rằng đối phương giết ngưá»i diệt khẩu lại còn cướp tiêu nhân không thể chỉ có má»™t vài tên bởi thế không ẩn nấp quanh nÆ¡i gây án. Äồng thá»i Äiá»n VÄ©nh Ân từng là võ sư, vì thế cướp được lão ta nhanh gá»n như thế phải là ngưá»i có võ công cao cưá»ng. Bấy giỠđã tá»›i canh ba, ánh trăng bàng bạc trãi xuống khu hoang đã im lìm như chết. Lá»™ Vân Phi chạy má»™t hÆ¡i mấy dặm, chợt dừng lại nghÄ© thầm: - Sá»± việc má»›i diá»…n ra trong chá»›p mắt, đối phương dù má»c cánh cÅ©ng không thể Ä‘i quá xa được, làm sao mình Ä‘i tá»›i 4, 5 dặm vẫn không thấy nhân ảnh nào? Phải rồi mình thật ngốc! Cứ chạy sồng sá»™c giữa ánh trăng thế này, ai cÅ©ng phát hiện được, vậy còn tìm ai? Chàng liá»n quay lại Ä‘i vào má»™t khu rừng nhá». Má»™t nhân ảnh lướt qua khu rừng, Lá»™ Vân Phi nhận ra là Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng. Chàng liá»n bước ra chặn lại. Äinh Triệu Hùng vừa cất lá»i đã văng tục: - Äại ca, bà tổ nó! Chúng ta bị lừa rồi! Lá»™ Vân Phi ngắt lá»i há»i: - Lão nhị! Sá»± việc phát sinh thế nào?

Äinh Triệu Hùng hậm há»±c đáp: - Tiểu đệ vừa đưa tên chó đẻ đó vào phòng, chỉ má»›i căn vặn thì chợt nghe rầm má»™t tiếng rồi mÅ©i dao từ cá»­a sổ bay vào cắm vào ngá»±c tên tiểu tá»­ đó. Äá»™t ngá»™t đến ná»—i không kịp đối phó. Khi tá»›i cá»­a sổ xem thì không thấy ai nữa. Tiểu đệ truy Ä‘uổi đến tận đây vẫn không thấy ma nào. Lá»™ Vân Phi trầm ngâm nói: - Kẻ nào thân thá»§ cao cưá»ng vậy... Äinh Triệu Hùng không đáp giá»ng đầy kích động: - Äại ca, ngay chuyến tiêu đầu tiên đã gặp chuyện phiá»n phức, chúng ta nên làm gì đây? - Làm gì đây? Lá»™ Vân Phi nhắc lại, chợt nghiến răng nói tiếp: - Ta là ngưá»i đã bán mạng. Nếu không tìm lại được nhân tiêu nguyên vẹn thì phải Ä‘em đầu mình nạp cho ÄÆ°á»ng đại tiểu thư. Äinh Triệu Hùng kêu lên: - Rõ ràng ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang gây ra chuyện này mà. Lá»™ Vân Phi trầm tÄ©nh nói: - Lão nhị! Nếu vậy trước hết phải tìm ra chứng cứ đã, không được nói càn. HÆ¡n nữa nếu không tìm được ngưá»i vá» nguyên vẹn thì chẳng ích gì. Hàn Tinh Kiếm lao Ä‘i phút chốc mất hút. Lá»™ Vân Phi lòng nặng trÄ©u. Chàng hiểu rõ địch nhân là nhân vật đáng sợ thế nào. Trước hết sát nhân diệt khẩu, sau đó cướp tiêu mà không để lại chút dấu vết gì. Äiá»n VÄ©nh Ân đã từng là hậu vệ trong phá»§ thượng thư hiển nhiên võ công không kém, thế mà không kêu lên được tiếng nào trước khi bị bắt chứ chưa nói đến chuyện phản kháng…

Chợt có tiếng kêu từ xa vẳng đến. Lá»™ Vân Phi thấy lòng chấn động. Chàng lập tức xác định phương hướng rồi nhằm phía đông bắc lao Ä‘i. Trước mặt là má»™t khu rừng. Lá»™ Vân Phi không chút do dá»± lao thẳng vào rừng. Giữa má»™t bãi trống, Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang bị bốn ngưá»i má»™t nữ ba nam bao vây vào giữa, bên cạnh Tam Lang còn có thi thể cá»§a hắc y hán tá»­ mắt cú vá», chắc rằng hắn Ä‘ang định chôn cất tá»­ thi thì bị phát hiện. Ba nam nhân gồm má»™t lão già và hai trung niên hán tá»­, còn nữ nhân chính là nhị tiểu thư cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang Tào Xuân Cẩm. Lão nhân rá»n giá»ng há»i: - Ngươi làm thiện sá»± gì? Tam Lang đáp: - Chứ sao! Ngưá»i trên giang hồ thưá»ng không có thân thích ở gần. Tên này gặp Ä‘iá»u bất hạnh tại hạ không nỡ để hắn phÆ¡i xác trong khách Ä‘iếm nên má»›i mang tá»›i đây chôn cất. Lão nhân ngắt lá»i: - Tiểu tá»­ ngươi đừng giảo hoạt! Äã giết ngưá»i há»§y thây còn nói làm việc thiện sá»±. Tam Lang nhìn lão nhân má»™t lúc đôi mắt bá»—ng sáng lên nói to: - Các hạ chẳng phải là Lưu Thiên Thá» quản sá»± cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang đó sao? Lão nhân ngÆ¡ ngác nhìn đối phương không đáp. Tam Lang lại nói: - Lưu lão anh hùng không nhá»› tại hạ sao? Lão nhân cau mày há»i: - Ngươi là ai? Tam Lang nói: - Lão anh hùng quên rồi sao? Năm trước ở Lạc Dương, ngươi bị đầu độc, khi đến tham gia cuá»™c ước đấu công lá»±c không đỠtá»±u được. Tại hạ đã cho lão anh hùng giải dược mà!

Lão nhân nhíu mày há»i: - À! Äúng là có chuyện ấy! Ngươi là Tam Lang đúng không? - Không sai! - Lão phu trước đây có nợ ngươi má»™t ân tình. Tuy nhiên việc hôm nay là việc công tạm gác lại chuyện cÅ© … Xuyên Thành Thá»§ Tam Lang há»i: - Há» Lưu ngươi... có ý gì? Lưu Thiên ThỠđáp: - Vì tá»­ thi dưới chân ngươi là má»™t trợ thá»§ đắc lá»±c cá»§a lão phu ở sÆ¡n trang. - Nhưng tại hạ đâu phải hung thá»§ giết hắn? - Ngươi giết ngưá»i trong khách Ä‘iếm rồi mang ra đây, nay còn dám cãi? - Ai nói? Lưu Thiên Thá» phất tay, hai trung niên hán thá»§ liá»n sấn vào, áp sát hai bên Tam Lang nhưng chưa động thá»§. Tam Lang gào toáng lên: - Thật là oan uổng quá! Ngươi căn cứ vào đâu mà cho ta là hung thá»§ sát nhân? Lưu Thiên Thá» cưá»i thâm độc: - Chẳng lẽ hắn tá»± sát? Tam Lang nói: - CÅ©ng chẳng sai bao nhiêu! Lưu Thiên Thá» trừng mắt há»i: - Ngươi nói vậy có ý gì? Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang đáp: - Lưu quản sá»±! Nếu lần đó không có giải dược cá»§a tại hạ thì ngươi đâu sống đến bây giá»? Ngưá»i trong võ lâm phải biết ân oán phân minh. Tại hạ tuy không cần ngươi phục đáp, nhưng chí ít ngươi cÅ©ng không được lấy oán báo ân! Lưu Thiên Thá» quát: - Im miệng!

Rồi cưá»i hô hố má»™t tràng tiếp: - Bây giá» là công việc cá»§a bổn sÆ¡n trang còn ngươi cho dược giải là việc tư, không thể để công tư lẫn lá»™n. Ta há»i vì sao ngươi giết ngưá»i? - Các ngươi giết ngưá»i diệt khẩu sao còn đổ thừa cho ta? Bốn ngưá»i chợt đưa mắt nhìn nhau. Tào nhị tiểu thư buá»™t miệng: - Thế nào? Ngươi bảo ai giết ngươi diệt khẩu? - Việc là các ngươi làm còn há»i ai chứ? Gây tá»™i rồi còn đổ tá»™i danh lên đầu Tam Lang ta, các ngươi là thứ ngưá»i gì mà dám làm không dám chịu? Tào Xuân Cẩm ra lệnh: - Tóm cổ hắn lại rồi sẽ nói! Hai tên hán tá»­ liá»n chụp lấy hai cổ tay Tam Lang. Hắn không phản kháng cứ để mặc đối phương hành sá»±. Lưu Thiên Thá» bước lên má»™t bước lạnh lùng nói: - Tam Lang! Hãy khai cho thật, lão phu sẽ xin cho ngươi khá»i chết. Chá»› hồ ngôn bát đạo. Nếu dám dối trá ná»­a lá»i thì chết không toàn thây đâu! Tam Lang gào to: - Thứ bất nhân bất nghÄ©a lấy oán báo ân, ngươi rồi sẽ bị báo ứng. Tào Xuân Cẩm lạnh lùng nói: - Tên khỉ kia! Nếu ngươi còn la toáng lên nữa ta sẽ lá»™t da cắt lưỡi ngươi đó. Tam Lang cưá»i nhạt đáp: - Nếu cắt lưỡi thì ngươi còn há»i được gì nữa? Má»™t tên trung niên hán tá»­ nói: - Nhị tiểu thư! Tên tiểu tá»­ này còn chưa thấy quan tài thì chưa chịu nhá» lệ đâu. Nếu không cho hắn nếm chút khổ Ä‘au chỉ e là khó há»i được gì.

Tào Xuân Cẩm gật đầu: - ÄÆ°á»£c nếu hắn không chịu phun ra thì cứ lá»™t da từ chân lên từng tấc má»™t. Tam Lang kêu lên: - Nhị tiểu thư! Ngươi là nữ nhân chứ đâu phải hổ cái? Dùng thá»§ Ä‘oạn đó để đối phó vá»›i nam nhân chẳng quá ư là tàn nhẫn sao? Tào Xuân Cẩm gằn giá»ng: - Ngươi mà cÅ©ng gá»i là nam nhân ư? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta chẳng phải hạng ngưá»i mà ngươi má»™ng tưởng. Nhưng má»™t nam nhân không nhất thiết phải béo tốt má»›i là trượng phu … Tào Xuân Cẩm không chá» Tam Lang nói hết, ra lệnh cho má»™t tên hán tá»­: - Treo hắn lên cây! Hai tên hán tá»­ quả nhiên dắt Tam Lang tá»›i trước má»™t gốc cây. Tam Lang kêu lên: - Không được đâu. Treo lão tá»­ lên cây thì làm sao tìm được nữ nhân cho mình nữa? Dứt lá»i xoay má»™t vòng đã nhảy ra xa hai tên trung niên hán tá»­ hÆ¡n má»™t trượng. Chẳng ai kịp nhìn thấy hắn dùng thá»§ thuật gì mà thoát khá»i tay đối phương thần tình đến vậy. Cả bốn ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang Ä‘á»u mở mắt ngÆ¡ ngác. Vừa lúc ấy có má»™t ngưá»i xuất hiện sau lưng Xuyên thành Thá»­ Tam Lang như bóng ma vừa dưới đất chui lên Tào Xuân Cẩm kêu lên: - Lá»— đại ca! Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang quay lại nhìn rồi bá»—ng nhiên rụt cổ lại vì hoảng sợ. Ngưá»i vừa xuất hiện quả đúng là Võ Lâm Công Tá»­ Lá»— Nguyên Khánh

Võ Lâm Công Tá»­ nhìn Tam Lang nói: - Chá»› vá»ng động. Nếu không bổn công tá»­ cho ngươi nếm đòn đó. Tam Lang nghiến răng nói: - Lá»— đại công tá»­! Chẳng lẽ ngươi cÅ©ng vào hùa vá»›i bá»n chúng? Giá»ng Lá»— Nguyên Khánh lạnh lùng: - Äừng quên ngươi còn nợ bổn công tá»­ hai cánh tay đấy. Tam Lang bất giác rụt cổ lại kêu lên: - Việc đó chẳng phải chúng ta đã giải quyết rồi ư? Lá»— Nguyên Khánh cưá»i nhạt: - Chưa xong đâu! Rồi quay sang Tào Xuân Cẩm nói: - Nhị tiểu thư! Ta cần mang hắn Ä‘i. Tào Xuân Cẩm lồng lên: - Không được! Lá»— Nguyên Khánh cắn môi há»i: - Nhị tiểu thư! Chẳng lẽ cô không nể mặt ta sao? Tào Xuân Cẩm đáp: - Không phải chuyện nể mặt hay không. Hắn giết ngưá»i cá»§a bổn sÆ¡n trang, vì thế thiếp cần mang hắn vá» cho gia phụ xá»­ lý. Lá»— Nguyên Khánh cưá»i nói: - Nhị tiểu thư! Bây giá» chúng ta thá»a thuận thế này nhé. Ta sẽ mang hắn Ä‘i, ba ngày sau trả hắn toàn vẹn cho quý sÆ¡n trang, thế nào? Lưu quản sá»± cùng hai tên trung niên đưa mắt nhìn Tào Xuân Cẩm. Nữ nhân này biết chúng biểu thị sá»± phản đối ý kiến cá»§a Lá»— đại công tá»­ nhưng vẫn không có biểu hiện gì, bước lên hai bước há»i: - Äại công tá»­ chàng đến đây chỉ vì hắn thôi sao? Lá»— Nguyên Khánh gật đầu: - Có thể cho là như thế. - Äại công tá»­ có thể cho biết nguyên nhân không?

Lá»— Nguyên Khánh lắc đầu: - Xin lá»—i! Nhị cô nương, việc này còn liên quan đến má»™t ngưá»i thứ ba. Nếu chỉ là việc cá»§a ta thì không cần đến cô nương há»i ta cÅ©ng nói. - Vậy ư? Thiếp cÅ©ng có má»™t đỠnghị… - Cô nương cứ nói! - Äại công tá»­ cùng thiếp vá» bổn sÆ¡n trang chÆ¡i mấy ngày. Sau đó bổn công tá»­ sẽ mang ngưá»i Ä‘i được không? Lá»— Nguyên Khánh lắc đầu: - Không được thá»i gian không cho phép. Tào Xuân Cẩm tá» vẻ băn khoăn: - Vậy thì biết làm thế nào? Chúng ta cùng có lý do như nhau cả. Song phương trầm ngâm má»™t hồi. Không khí giữa rừng vắng lặng hẳn Ä‘i Lá»™ Vân Phi vẫn đứng trong tán lá quan sát mà chưa muốn hiện thân, má»™t mặt chàng biết rõ bản tính cá»§a Tam Lang, vá»›i bốn ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang muốn lấy được mạng hắn không phải là chuyện đơn giản. Mặt khác chàng muốn hiểu thêm tình hình. Hiện tại đã có thể rõ thêm má»™t chút. Rõ ràng ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang đến đây là do Äiá»n VÄ©nh Ân nhân tiêu đầu cá»§a chàng, và bây giá» Võ Lâm Công Tá»­ Võ Nguyên Khánh đến đây cÅ©ng vì chuyện ấy. Nhưng Äiá»n VÄ©nh Ân là nhân vật thế nào mà khiến nhiá»u thế lá»±c danh tiếng trên võ lâm theo Ä‘uổi đến thế? Việc Bàn Long SÆ¡n Trang giết ngưá»i cướp tiêu chỉ vì giải quyết ân oán trước đây hay có lý do nào khác?

Chẳng lẽ chỉ vì trả thù má»™t kẻ trước đây là há»™ vệ trong phá»§ Thượng Thư mà phải hưng sư động chúng như vậy? Còn má»™t Ä‘iá»u khó hiểu khác là tại sao Võ Lâm Công Tá»­ cÅ©ng nhúng tay vào việc này? Có thể giả thiết Lá»— Nguyên Khánh là kẻ giết ngưá»i cướp tiêu hay không? Và nếu đúng thì có ý đồ gì? Việc thiết yếu bây giá» là Lá»™ Vân Phi bây giá» là phải tìm lại nhân tiêu vá», nhưng biết hành động thế nào đây? Cuối cùng chàng tá»± nhá»§: - Cứ chá» xem việc tranh chấp cá»§a chúng sẽ dẫn đến kết cục thế nào rồi sẽ tính Võ Lâm Công Tá»­ Lá»— Nguyên Khánh chợt há»i: - Nhị cô nương! Quý trang hưng sư động chúng thế này cÅ©ng chỉ vì tên tiêu tá»­ này thôi sao? Tào Xuân Cẩm không đáp mà phản vấn: - Còn đại công tá»­ thì sao? Câu há»i thật lợi hại. Lá»— Nguyên Khánh bá»—ng dịu giá»ng: - Xuân Cẩm! Chúng ta chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhá» này mà làm tổn thương hòa khí? Hắn xưng hô thân mật như vậy chứng tá» mối quan hệ giữa hai ngưá»i đã rất thân thiết. Và chá»§ yếu là Lá»— Nguyên Khánh tìm cách thay đổi chiến thuật. Tào Xuân Cẩm cưá»i rất tươi đáp: - Thiếp cÅ©ng nghÄ© thế. Lá»— Nguyên Khánh lại há»i: - Vậy nên giải quyết thế nào? - Chàng nói trước thá»­ xem! Lá»— Nguyên Khánh Ä‘i thẳng vào vấn Ä‘á»: - Ta đỠnghị chúng ta sẽ nói ra nguyên nhân đừng giấu giếm nhau Ä‘iá»u gì được chứ? Tào Xuân Cẩm gật đầu: - Hay lắm! Vậy chàng nói trước Ä‘i!

Lá»— Nguyên Khánh trầm ngâm má»™t lát rồi nói: - Ta muốn từ tên Tam Lang để truy tìm má»™t ngưá»i ... Tào Xuân Cẩm reo lên: - Äúng quá! Mục đích cá»§a chúng tôi cÅ©ng như vậy, nhưng chàng truy tìm ai vậy? - Má»™t tên hồ ly tinh tên là Äiá»n VÄ©nh Aân. Tào Xuân Cẩm vá»— tay nói: - Ô! Thật là dịu hợp, chúng tôi cÅ©ng Ä‘i tìm Äiá»n VÄ©nh Ân mà. Nhưng chàng tìm hắn làm gì vậy? Lá»— Nguyên Khánh chẳng chịu thua: - Bây giá», đến lượt cô nói trước má»›i công bằng. Tào Xuân Cẩm không trả lá»i ngay mà trầm ngâm suy tính. Lá»™ Vân Phi trong chá»— nấp không bá» sót câu nói nào cá»§a song phương. Chàng thấy má»—i lúc má»™t thêm kích động. Äiá»n VÄ©nh Ân đã bị ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang cướp Ä‘i, tại sao Tào Xuân Cẩm còn hàm hồ như vậy? Nếu cô ta nói thật thì Äiá»n VÄ©nh Ân Ä‘i đâu? Ngoài ra tên hán tá»­ mắt cú bị ai sát hại? Bàn Long SÆ¡n Trang tìm Äiá»n VÄ©nh Ân là do mục đích giải quyết ân oán còn Võ Lâm Công Tá»­ tìm lão để làm gì? Không khí tại trưá»ng tÄ©nh lặng nặng ná». Võ Lâm Công Tá»­ chú mục nhìn Tào Xuân Cẩm chá» nghe câu trả lá»i. Lá»™ vân Phi cÅ©ng chăm chú lắng nghe. Bây giá» trước mặt Xuyên Thành Thá»§ Tam Lang là bốn cao thá»§ võ lâm cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang, còn sau lưng là Võ Lâm Công Tư uy danh hiển hách vì thế hắn không dám vá»ng động.

Hồi lâu Tào Xuân Cẩm má»›i cất tiếng: - Äiá»n VÄ©nh Ân là phản đồ cá»§a bổn trang. Lá»™ Vân Phi nghe câu đó lòng đầy nghi hoặc. Äiá»n VÄ©nh Ân nói rằng lão từng làm há»™ vệ ở phá»§ Thượng Thư, vì thế má»›i gây nên hiá»m khích vá»›i Bàn Long SÆ¡n Trang, nay muốn trở vá» cố hương sợ ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang truy sát nên má»›i thuê bảo há»™ nhân đầu tiêu. Nay Tào Xuân Cẩm lại bảo Äiá»n VÄ©nh Ân là phản đồ, vậy ai nói đúng? Lá»— Nguyên Khánh cưá»i nhạt há»i: - Nhị cô nương sao lại lừa ta? Tào Xuân Cẩm kêu lên: - Thiếp mà lừa chàng ư? Vì sao phải lừa chàng chứ? - Theo ta biết thì Äiá»n VÄ©nh Ân không phải là ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang! Tào Xuân Cẩm giẩu môi nói: - Thiếp nói gì cÅ©ng thật lòng thật dạ cả! Chàng không tin thì biết làm sao được? Tá»›i đó chợt há»i: - Bây giÆ¡ thì tá»›i lượt đại công tá»­ nói xem tìm hắn có việc gì? Võ Lâm Công Tá»­ đáp: - Từ Äiá»n VÄ©nh Ân mà tra tìm ra má»™t ngưá»i khác. Tào Xuân Cẩm trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói: - Tìm được Äiá»n VÄ©nh Ân hay không là má»™t vấn Ä‘á». Chúng ta không nên tranh chấp nhau má»™t cách vô ích. Vì mối thâm tình giữa chúng ta lẽ đâu không giải quyết được vấn Ä‘á»? Trước hết phải truy tìm cho được Äiá»n VÄ©nh Ân Ä‘ang tá»a lạc nÆ¡i đâu rồi hãy nói, chàng thấy thế nào? Võ Lâm Công Tá»­ gật đầu: - Thế cÅ©ng được!

Vậy là song phương đã thá»a hiệp vá»›i nhau, đương nhiên sẽ tra khảo Tam Lang ngay ở đây. Xuyên Thành Thá»­ cố nghÄ© cách thoát thân. Nếu chỉ riêng bốn ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang thì y còn có thể đối phó, nhưng nay lại có thêm Võ Lâm Công Tá»­, chuyện sẽ phức tạp hÆ¡n nhiá»u. Lưu quản sá»± và hai tên trung niên hán tá»­ bước lên vây lấy Tam Lang vào giữa. Võ Lâm Công Tá»­ lạnh giá»ng nói: - Tiểu tá»­! Nếu ngươi biết Ä‘iá»u thì nói nhanh ra để chúng ta khá»i phải động thá»§. Äiá»n VÄ©nh Ân ở đâu? Tam Lang di chuyển thân ảnh đứng đối diện vá»›i Võ Lâm Công Tá»­. Không thể quay lưng vá» phía cưá»ng địch đó là nguyên tắc mà bất cứ ngưá»i nào có chút kinh nghiệm giang hồ phải biết và tuân thá»§. Y thầm lượng định tình thế. Phía bên phải gần rừng nhất, ở đó là má»™t tên trung niên hán tư Ä‘ang trấn giữ. Äây là mắt xích yếu nhất có thể lợi dụng. Y lên tiếng: - Äại công tá»­! Tại hạ biết Äiá»n VÄ©nh Ân ở đâu mà nói chứ? Võ Lâm Công Tá»­ Ä‘e dá»a: - Äừng giảo biện nữa! Bổn công tá»­ biết rõ thân phận ngươi. Trước hết nói cho ta biết hai tên đồng bá»n cá»§a ngươi mang nhân đầu tiêu Ä‘i đâu? Tam Lang giả bá»™ hồ đồ: - Nhân đầu tiêu ư? Ai nói vậy chứ? - Sao không biết việc đó, việc giết ngưá»i cướp nhân đầu tiêu là do Bàn Long SÆ¡n Trang làm kia mà. Võ Lâm Công Tá»­ quét mắt nhìn Tào Xuân Cẩm Nữ nhân này tức giận quát: - Con khỉ kia dám nói càn ...

Thừa cÆ¡ giây lát đối phương thiếu lưu tâm, Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang nhanh như tia chá»›p lao sang phải lướt qua ngưá»i tên trung niên hán tá»­. o O o
Tài sản của meongo75

  #5  
Old 25-04-2008, 10:15 AM
meongo75's Avatar
meongo75 meongo75 is offline
Nghịch Thiên Quá»· Äế
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Ha Long
Bài gởi: 419
Thá»i gian online: 1 ngày 8 giá» 29 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 1 Post
Hồi 5

THÙ BẠN CÙNG THEO VẾT


Tên trung niên hán tá»­ phản ứng quá nhanh, thấy Xuyên Thành Thá»­ lao tá»›i liá»n vung kiếm chặn lại nhưng vẫn chậm hÆ¡n má»™t bước.

Tam Lang lướt nhìn quanh còn đánh bật lại một chưởng rồi lao vút vào rừng.

Cả năm ngưá»i tại trưá»ng đồng thanh hét lên rồi phóng ngưá»i Ä‘uổi theo.

Võ Lâm Công Tá»­ thân pháp phàm tốc nhất, nhưng bị trung niên hán tá»­ cản mất đưá»ng, khi vượt qua được thì nhân ảnh Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang đã mất hút.

Tào Xuân Cẩm nổi giận thét vang: - Äuổi theo! Phát tín hiệu bao vây!

Không ngá» Tào Xuân Cẩm vừa dứt lá»i thì chợt thấy Tam Lang quay lại.

Rõ ràng y đã thoát thân, thế mà còn tự nguyện trở lại nạp mạng, thật là chuyện kỳ quặc!

Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang ngoác miệng ra cưá»i nói: - Các vị đừng giương mắt ra kinh ngạc như thế! Lão đại cá»§a chúng ta đã ở đây, vì thế tại hạ chẳng cần chạy nữa!

Lưu quản sá»± buá»™t miệng há»i: - Lão đại cá»§a ngươi?

Tên hán tử trung niên vừa rồi bị Tam Lang đánh một chưởng còn tức đầy ruột, nay thấy đối phương quay lại đã nộ khí xung thiên lao tới nhằm Tam Lang đâm ngay một kiếm.

Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang là kẻ khôn ngoan như chuá»™t và cÅ©ng nhanh như khỉ, chỉ lách mình đã thấy xuất hiện sau lưng tên trung niên hán tá»­, cưá»i nói: - Hô hô! Äừng phí sá»±! Tại hạ xưa nay không thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay như vậy đâu. Tên hán tá»­ đâm má»™t kiếm không trúng lại bị đối phương giỡn mặt càng tức quay ra đâm tiếp. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang nhẹ nhàng tránh Ä‘i. Chợt má»™t nhân ảnh từ trong rừng lướt tá»›i hiện trưá»ng. - Chư vị! Hạnh ngá»™! Tào Xuân Cẩm quay ngưá»i lại nhìn đôi mắt rá»±c sáng bá»—ng thốt lên: - Chàng đấy ư? Ngưá»i vừa xuất hiện chính là Lá»™ Vân Phi Võ Lâm Công Tá»­ nhướng mày nói: - Xác thá»±c là hạnh ngá»™! Lưu quản sá»± và hai tên trung niên hán tá»­ quay ngưá»i nhìn, nhưng thái độ đầy cảnh giác. Lá»™ Vân Phi dừng lại cách Tào Xuân Cẩm chừng năm bước, ôm quyá»n nói:- Tào cô nương, ngưá»i ngay thẳng không nói mập má». Ngưá»i cá»§a quý trang tin tức thật tinh thông, đã sá»›m vây sẵn lưới. Tào Xuân Cẩm nhíu mày nói: - Ngươi đưá»ng đưá»ng là vị Kim Bài Sát Thá»§ uy danh hiển hách, tại sao lại thế ngưá»i bán mạng Ä‘i làm nhân đầu tiêu sư? Thật không sao hiểu được. Lá»™ Vân Phi cưá»i đáp: - Tào cô nương, lỡ sÆ¡ xuất để mất tiêu tại hạ nhận thua lần này và quay lại đòi.

Lưu quản sá»± chen lá»i: - Mất tiêu ư? Thôi đừng khéo đóng kịch nữa! Việc đó quá ấu trÄ© ai tin? Nói thật cho ngươi biết, ngươi bảo chăn sẵn lưới cÅ©ng không sai. Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, ngay cả con chim sẻ cÅ©ng đừng hòng bay lá»t. Lá»™ Vân Phi không lưu tâm đến hắn, quay sang Võ Lâm Công Tá»­: - Xin các hạ hãy biểu lá»™ lập trưá»ng! Võ Lâm Công Tá»­ hừ má»™t tiếng: - Giữa chúng ta vẫn còn lá»i ước chưa giải quyết. Nay phải gá»™p hai việc này làm má»™t. Lá»™ Vân Phi há»i: - Sao lại hai việc? - Không sai! Nhưng vẫn tuân thá»§ lá»i đính ước lúc đầu, không cho phép ngưá»i thứ ba có mặt tại hiện trưá»ng! Như vậy biểu thị đặt Tào Xuân Cẩm ra ngoài. Tào Xuân Cẩm tính gàn bướng nhưng chẳng ngu đần, liá»n nói: - Äại công tá»­! Việc hai vị ước nhau là việc khác. Còn sá»± tình hôm nay cần gật đầu rốt ráo. Võ Lâm Công Tá»­ gật đầu: - ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ta vẫn tôn trá»ng ý kiến cá»§a nhị tiểu thư. - Nhưng vừa rồi công tá»­ đã tìm cách gạt chúng ta ra ngoài, phải thế không? - Chưa hẳn. Tào Xuân Cẩm lá»™ vẻ bất bình: - Äại công tá»­ xưa nay là ngưá»i dứt khoát, nói má»™t là má»™t, hai là hai, tại sao hôm nay lừng khừng thế? - Nhị cô nương! Cô nên biết thế xưa nay Lá»— Nguyên Khánh này làm gì cÅ©ng độc lai độc khứ, chưa bao giá» hợp tác vá»›i ai.

Hắn vốn tính kiêu ngạo, nói ra Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu. Song phương không liên thá»§, đó là Ä‘iá»u mà Lá»™ Vân Phi Ä‘ang hy vá»ng. Tào Xuân Cẩm thấy vừa rồi mình hÆ¡i quá lá»i làm đại công tá»­ phật ý liá»n cưá»i dịu giá»ng: - Äại công tá»­, chúng ta giao tình đã hai năm mà chưa xảy ra chuyện bất hòa nào. Võ Lâm Công Tá»­ đáp: - Äây cÅ©ng không phải chuyện tranh chấp hay bất hòa gì, chỉ là vấn đỠlập trưá»ng thôi. Tào Xuân Cẩm không giấu sá»± ve vãn: - Äại công tá»­! Xong việc này nhất định chàng phải đến sÆ¡n trang hàn huyên mấy bữa. Gia phụ từng nhiá»u lần tỠý muốn đàm luận vá»›i đại công tá»­. Giá»ng Võ Lâm Công Tá»­ dịu hÆ¡n: - Xét vá» lý đương nhiên ta phải đến bái phá»ng lệnh tôn. Bấy giá» Lá»™ Vân Phi má»›i nói: - Tào cô nương, chúng ta hãy bàn đến chính sá»±. Cô nương đã biết thân phận cá»§a tại hạ, bởi thế chẳng phải nhiá»u lá»i. Chỉ xin tóm gá»n má»™t câu hãy trả lại nhân tiêu! Võ Lâm Công Tá»­ mắt bá»—ng phát ra hàn quang nhìn sang Tào Xuân Cẩm. Tào Xuân Cẩm tức giận há»i: - Cái gì? Cần ta giao nhân tiêu ư? Lưu quản sá»± tiếp lá»i: - Tên há» Lá»™! Ngươi đừng ngậm máu phun ngưá»i! Lá»™ Vân Phi lạnh lùng nói: - Tại hạ là kẻ bán mạng, bởi thế tính mạng phụ thuá»™c vào nhân tiêu. Trong trưá»ng hợp này, tại hạ sẽ dùng má»i thá»§ Ä‘oạn để đòi bằng được nhân tiêu vá».

Tào Xuân Cẩm hừ má»™t tiếng nói: - Kim Bài Sát Thá»§! Ngươi chẳng dá»a được ai đâu. Nên biết rằng chuyến tiêu này đừng hòng Ä‘i lá»t. Biết Ä‘iá»u thì đưa Äiá»n VÄ©nh Ân ra giao, chúng ta sẽ thương lượng Ä‘iá»u kiện. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang bá»—ng chen lá»i: - Thế má»›i gá»i là ngậm máu phun ngưá»i! Tráo trở hết chá»— nói! Tào Xuân Cẩm trừng mắt nhìn y rồi quay sang Lá»™ Vân Phi tiếp giá»ng: - Ngươi vừa nói là ngưá»i bán mạng. Vậy hãy nói giá tiá»n bao nhiêu ta sẽ mua! Lá»™ Vân Phi cưá»i khảy đáp: - Bàn Long SÆ¡n Trang tuy hào phú bằng trá»i nhưng lại không mua nổi mạng tại hạ đâu. - Ngươi cứ việc nêu giá Ä‘i Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Má»™t mạng không thể bán hai lần. Việc này miá»…n bàn. Hãy giao Äiá»n VÄ©nh Ân ra đó má»›i là chính Ä‘á». Võ Lâm Công Tá»­ lòng đầy nghi hoặc, hết nhìn ngưá»i này lại nhìn sang ngưá»i kia, không biết ai thật ai giả? Lưu quản sá»± trầm giá»ng: - Nhị tiểu thư! Chẳng cần phải nhiá»u lá»i, hãy kiên quyết hÆ¡n má»›i đạt mục đích … Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang nhại theo tên quản sá»±: - Äại ca! Việc đến thế này chẳng cần phí lá»i. Hãy kiên quyết hÆ¡n má»›i đạt mục đích. Lúc này Lá»™ Vân Phi vô cùng kích động. Mất tiêu, ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm từ nay sẽ phải đóng cá»­a, và tâm nguyện cá»§a chàng cÅ©ng tan thành mây khói. Lúc đầu chàng không muốn xảy ra đổ máu vì kiêng kỵ Bàn Long SÆ¡n Trang là đại phái bá chá»§ má»™t phương, đối đầu sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trá»ng.

Ngoài ra còn Võ Lâm Công Tá»­ mắt hổ đăm đăm, tuy không biết do nguyên nhân gì nhưng hắn cÅ©ng quyết Ä‘oạt cho được Äiá»n VÄ©nh Ân. Thế nhưng trong tình thế này, việc giải quyết bằng phương pháp hòa bình xem ra không còn hy vá»ng. Äể đạt mục đích, đành phải bất chấp hậu quả. Vá» phía chàng, nếu không hoàn thành chuyến bảo tiêu để nhân tiêu bị giết hoặc bị bắt thì chỉ còn cách mang đầu vá» ná»™p cho ÄÆ°á»ng đại tiểu thư mà thôi. Chàng nghiến răng, Ä‘anh giá»ng há»i: - Tào cô nương có chịu giao ná»™p ngưá»i hay không? - Câu há»i đó ta há»i ngươi má»›i đúng. - Như vậy là tại hạ bắt buá»™c phải dùng bạo lá»±c? Tào Xuân Cẩm không chút nhân nhượng: - Xem ra đành phải như thế! - Tại hạ đành phải đắc tá»™i vậy! Tào Xuân Cẩm vốn có tình ý vá»›i Lá»™ Vân Phi. Nhưng má»i việc đã bóc trần tình ý đó hoàn toàn tiêu mất. Vá»›i hạng nữ nhân như vậy đâu có bao giá» giữ được tình cảm thắm thiết vá»›i ai? Hiện tại song phương đã biến thành hai trận tuyến đối đầu sinh tá»­, lập tức đổi tình cảm thành binh khí. Lưu quản sá»± xuất kiếm trước tiên. Võ Lâm Công Tá»­ lùi lại mấy bước, chứng tá» mình đứng ngoài cuá»™c tranh chấp này.

Việc đó làm cho Tào Xuân Cẩm hết sức bất mãn. Lá»™ Vân Phi vẫn còn suy tính xem có nên hạ sát thá»§ hay không. Hai tên turng niên hán tá»­ bước lên cùng Lưu quản sá»± tạo thành thế chân vạc Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang lùi đến tận bìa rừng dáng vẻ rất nhàn tản. Lá»™ Vân Phi cảm thấy khó xá»­, nếu hạ sát thá»§, song phương sẽ thành thế nước lá»­a không thể dung hòa, chẳng những không thể đòi lại được nhân tiêu mà còn làm cho Bàn Long SÆ¡n Trang dốc toàn lá»±c phục cừu, thậm chí còn gây nên há»a cho ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm. Chàng vẫn còn băn khoăn không biết Tào Xuân Cẩm có thật đã cướp tiêu hay không? Nếu không thì Äiá»n VÄ©nh Ân ở đâu? Nếu tên hắc y hán tá»­ mắt cú ở tá»­u Ä‘iếm không phải do ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang giết tất phải có kẻ thứ ba chá»c tay vào. Ngưá»i đó là ai? Nếu có kẻ thứ ba thì việc cướp tiêu không kể, vì lý do gì hắn giết ngưá»i? Äiá»n VÄ©nh Ân cÅ©ng là cao thá»§, thế mà bị cướp Ä‘i vẫn không há» phản kháng, đủ biết ngưá»i cướp tiêu phải có thân thá»§ kinh nhân, chỉ sợ tại trưá»ng, ngoài Võ Lâm Công Tá»­ ra không ai đủ bãn lÄ©nh làm việc đó. Nhưng có thật là Võ Lâm Công Tá»­ đã cướp tiêu hay không? Nếu hắn đã cướp tiêu sao còn bày vẽ ra trò há» này? Như thế chẳng hóa ra vẽ rắn thêm chân? Cho dù thế nào thì căn cứ vào tình hình trước mắt, việc bảo vệ nhân đầu tiêu hoàn toàn không đơn giản như chàng đã định liệu.

Khi giao cho Lá»™ Vân Phi bảo tiêu ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đã tra xét gì vá» lai lịch cá»§a Lá»™ Vân Phi, phải tính rằng cô ta đã phạm vào đại kỵ khi giao sá»± nghiệp cá»§a ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm vào tay cá»§a má»™t ngưá»i không quen biết. Lá»™ Vân Phi lòng đầy nghi vấn, hoàn toàn không hiểu cÆ¡ sá»± thế nào. Xét ra thì đây là nghịch lý, bởi chính Lá»™ Vân Phi tìm đến ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm bán mạng làm nhân đầu tiêu sư, chẳng lẽ không tính trước những bất trắc này? Hay Lá»™ Vân Phi đúng là vong mạng? Lưu quản sá»± ra lệnh cho hai tên trung niên hán tá»­: - Các ngưá»i hãy lùi lại! Có thể hiểu rằng vị quản sá»± cá»§a má»™t đại phái như Bàn Long SÆ¡n Trang tất không thể để mất thân phận bằng cách liên thá»§ đối địch. Hai tên hán tá»­ lùi lại mấy bước nhưng vẫn vận công phòng bị, sẵn sàng xông vào trợ chiến. Tào Xuân Cẩm có phần căng thẳng. Lưu quản sá»± quát to má»™t tiếng, thi triển má»™t tiêu sát thá»§ công sang. Tên này vốn nợ Tam Lang má»™t mối ân tình, giận không thể giết Ä‘i bịt đầu mối, nay gặp huynh đệ đối phương đâu chịu buông tha? Mượn tiếng việc công để trút nợ, đó là diệu kế xưa nay cá»§a hạng ngưá»i bất nhân bất nghÄ©a. Thế nhưng sá»± việc lại không như dá»± tính cá»§a lưu quản sá»±. Cho dù hắn xuất chiêu tàn độc thế nào cÅ©ng thất thá»§.

Chỉ nghe má»™t loạt âm thanh rá»n rá»n cá»§a hai thanh kiếm chạm nhau, trưá»ng kiếm cá»§a Lưu quản sá»± bị đánh dạt Ä‘i, buá»™c phải lùi lại, mặt đỠđẫn nhìn xuống ngá»±c áo mình bị chá»c thá»§ng ba lá»—. Còn may mà vết thương chưa chạm vào da thịt, hiển nhiên đối phương đã hạ thá»§ lưu tình, nếu không hắn đâu còn mạng. Má»i ngưá»i trong trưá»ng đấu Ä‘á»u hiểu rằng Lá»™ Vân Phi không cố ý sát nhân. Hai tên trung niên hán tá»­ không thể khoanh tay, cùng thét lên má»™t tiếng xuất kiếm xông vào. Diá»…n biến không có gì đặc biệt, chỉ trong chá»›p mắt, cả hai tên hán tá»­ Ä‘á»u kinh hoàng lùi lại, trên ngá»±c áo trái bị kiếm xé rách má»™t lá»— bày cả da thịt nhưng vẫn chưa chạm đến da. Tức không nhịn nổi khi bị sỉ nhục, lập tức xuất kiếm xông vào. Äá»™t nhiên có tiếng quát từ mé rừng vào trưá»ng đấu: - Dừng tay! Tiếng quát không lá»›n nhưng đầy uy lá»±c. Tào Xuân Cẩm dừng ngay lại. Má»™t lão nhân từ mé rừng chậm rãi bước ra. Lá»™ Vân Phi vừa nhìn sang, suýt nữa buá»™c miệng kêu lên: - Vô Tình Lão Nhân! Lão quái nhân xuất hiện trong lúc này tất chẳng phải chuyện ngẫu nhiên. Tào Xuân Cẩm bước lên nói: - Lam bá bá đến thật đúng lúc. Lưu quản sá»± và hai tên hán tá»­ vá»™i bước đến chấp tay cúi thấp xuống thi lá»….

Hôm trước trong cuá»™c đại yến khia trương ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm, lão quái này vá»›i ba huynh đệ Lá»™ Vân Phi ngồi cùng bàn, tuy vậy song phương chẳng có chuyện mặn mà gì, bởi thế Lá»™ Vân Phi cố tình lá» Ä‘i không chào há»i. Chàng thầm nghÄ©: - Theo cách xưng hô cá»§a Tào Xuân Cẩm thì lão quái có quan hệ rất mật thiết vá»›i Bàn Long SÆ¡n Trang. Nay lão đã xen vào chỉ e khó tránh khá»i đổ máu. Bóng trăng đã chếch vá» mé rừng khiến khu đất trống tối sẫm không thấy rõ biểu tình cá»§a từng ngưá»i. Vô Tình Lão Nhân quét mắt nhìn từng ngưá»i trên trưá»ng đấu, cuối cùng dừng lại trên mặt Tào Xuân Cẩm: - Nha đầu! Äừng đánh nữa đưa ngưá»i Ä‘i Ä‘i! Tào Xuân Cẩm trố mắt há»i: - Vì sao chứ? Lam bá bá nói gì vậy? Vô Tình Lão Nhân trầm tÄ©nh nhắc lại: - Ta bảo đừng đánh nữa. Các ngươi không có cân lạng nào so vá»›i hắn. Tào Xuân Cẩm kêu lên: - Lam bá bá sao lại... Vô Tình Lão Nhân ngắt lá»i: - Hắn có thể giết các ngươi nhưng đã không giết, thế là nể mặt nha đầu ngươi quá rồi, đừng u mê không biết xấu tốt! Tào Xuân Cẩm giẫu môi nói: - Nói vậy là bá bá cÅ©ng sợ hắn sao? - Hô hô hô hô! Nha đầu! Äã từng nghe nói bá bá sợ ai bao giá» chưa? - Vậy thì sao bá bá có những lá»i nhụt chí như vậy? Vô Tình Lão Nhân nghiêm giá»ng: - Nha đầu, các ngươi đánh nhau chỉ là mù quáng cả . Tào Xuân Cẩm bật lên: - Mù quáng? - Phải!

- Bá bá nói vậy có ý gì? Vô Tình Lão Nhân nhướng mày há»i: - Ta há»i các ngươi đánh nhau chỉ vì lão hồ ly Äiá»n VÄ©nh Ân có phải thế không? - Chính thế. - Vậy thì ta cho ngươi biết, nha đầu, cha ngươi đã tá»± thân xuất mã đưa ngưá»i Ä‘uổi theo Äiá»n VÄ©nh Ân. Chưa chừng bây giỠđã bắt được rồi. Cả Tào Xuân Cẩm lẫn Võ Lâm Công Tá»­ cùng thốt lên: - Thật ư? Tất cả những ngưá»i khác Ä‘á»u mở to mắt. Vô Tình Lão Nhân nhướng mày há»i: - Nha đầu, bá bá đã bao giá» nói đùa vá»›i ngươi chưa? Tào Xuân Cẩm không đáp, gấp giá»ng há»i: - Äiá»n VÄ©nh Ân chạy hướng nào? - Cứ theo quan lá»™ vá» hướng tây. Nếu cha ngươi tóm được thì có thể gặp há» trở vỠđấy! Trong hiện trưá»ng nhân ảnh láo nháo. Võ Lâm Công Tá»­ lao Ä‘i trước tiên. Kế đến là Tào Xuân Cẩm khoát tay ra lệnh cho ba tên thá»§ hạ nhằm hướng tây mà chạy. Lá»™ Vân Phi đứng chết lặng đương trưá»ng. Tin tức này đối vá»›i chàng chẳng khác gì bị sét đánh ngang tai. Nếu Äiá»n VÄ©nh Ân bị Bàn Long SÆ¡n Trang tóm được, muốn đòi lại còn khó hÆ¡n lên trá»i. ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm vừa khai trương đã phải đóng cá»­a, chàng chỉ còn cách Ä‘em đầu chịu tá»™i chứ không còn cách nào khác.

Vô Tình Lão Nhân nhìn Lá»™ Vân Phi, cưá»i khình khịch nói: - Cái miệng làm vạ cái thân, ngưá»i ta được mấy cái mạng mà rao bán … Dứt lá»i lững thững bước Ä‘i. Lá»™ Vân Phi lòng rối như tÆ¡, chẳng nghÄ© ngợi gì đến câu nói mát cá»§a Vô Tình Lão Nhân nữa. Nếu chỉ vì má»™t tên thá»§ hạ bị sát hại mà làm cho trang chá»§ Bàn Long SÆ¡n Trang tá»± xuất mã thì quá vô lý, cho dù giữa há» và Äiá»n VÄ©nh Ân có mối ân oán gì cÅ©ng thế. Lại còn Võ Lâm Công Tá»­ nữa … Không còn nghi ngá» gì nữa, bên trong tất hàm chứa nguyên nhân gì trá»ng đại. Tam Lang đến gần: - Äại ca chúng ta hành động thôi chứ! - Hành động gì? - Chẳng lẽ đành khoanh tay? Äại ca trong việc này chẳng riêng gì cái mạng cá»§a đại ca đâu. Tiểu đệ và nhị ca cÅ©ng đã đồng tình vá»›i kế hoạch này. Dá»±a vào ba huynh đệ chúng ta dù có dùng tá»›i thá»§ Ä‘oạn gì cÅ©ng phải đòi nhân tiêu vá» cho bằng được! Lá»™ Vân Phi nghi hoặc nói: - Ta không sao hiểu được Äiá»n VÄ©nh Ân đã gặp chuyện gì. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang nói má»™t cách tin tưởng: - Rất hiển nhiên! Äiá»n VÄ©nh Ân bị ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang bắt Ä‘i nhưng giữa đưá»ng đã tẩu thoát. Lá»™ Vân Phi nghi hoặc há»i: - Nhưng sao Tào Xuân Cẩm...

Tam Lang giải thích: - Chẳng phải Tào Xuân Cẩm không biết chuyện này, chỉ là chúng bày bố ra ngoài thôi để làm rối mắt chúng ta và giữ chân Võ Lâm Công Tá»­ vá»›i chúng ta lại đây để lão trang chá»§ hành động thuận tiện hÆ¡n. - Còn Vô Tình Lão Nhân? - Lão quái vật đó được Tào Xuân Cẩm gá»i là bá bá, tất đồng mưu lừa chúng ta. - Không đúng … Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang há»i: - Cái gì không đúng? - Vô Tình Lão Nhân Lam Ngá»c Äiá»n nếu đồng mưu vá»›i Bàn Long SÆ¡n Trang thì tại sao tiết lá»™ việc Tào trang chá»§ dẫn ngưá»i truy bắt Äiá»n VÄ©nh Ân? Tam Lang cưá»i nói: - Äó má»›i là chá»— cao minh cá»§a chúng. - Ta không hiểu. - Äại ca cứ nghÄ© mà xem. Chúng có thể giấu ngưá»i Ä‘i rồi kêu rằng không bắt được, đưa chuyện này biến thành huyện án. Vì chúng ta còn chưa biết những bí ẩn chứa đựng bên trong việc này là gì. Ngoài Võ Lâm Công Tá»­ có thể còn có thế lá»±c khác tham gia bắt Äiá»n VÄ©nh Ân. Bàn Long SÆ¡n Trang làm thế tất có nguyên do. Chúng ta làm bảo tiêu tất nhiên phải gánh trách nhiệm. Lá»™ Vân Phi gật đầu: - Ưm! lão tam ngươi nói nghe ra cÅ©ng có lý … Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang nói: - Äại ca chúng ta cứ truy Ä‘uổi theo rồi tùy cÆ¡ mà hành sá»±. - Nào Ä‘i! Hai ngưá»i nhanh chóng chạy khá»i rừng. Bây giá» thân phận đã tiết lá»™ không cần giữ gìn nữa.

Tá»›i quan đạo há» cứ nhằm hướng tây thi triển hết thân pháp lao Ä‘i. Má»›i Ä‘i được năm sáu dặm Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang chợt dừng phắt lại chỉ tay tá»›i cánh đồng cách quan lá»™ không xa vừa thu hoạch xong nói: - Äại ca hãy xem cái gì kia? Lá»™ Vân Phi còn lướt Ä‘i bốn năm trượng nữa má»›i dừng lại kịp, nhìn theo hướng tay chỉ cá»§a Tam Lang. Giữa cánh đồng chỉ còn trÆ¡ gốc rạ có những vật Ä‘en nằm rải rác, giống như là hình ngưá»i. Lá»™ Vân Phi còn suy nghÄ© thì Tam Lang đã nhằm hướng đó lao tá»›i, chàng đành phóng chân theo. - Ôi! Phía trước tiếng Tam Lang kêu lên kinh sợ. Lá»™ Vân Phi càng gấp bước hÆ¡n. Giữa cánh đồng vừa gặt nằm rải rác bảy tám tá»­ thi, trong đó có cả lão nhị Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng, toàn thân bê bết máu. Dưới ánh trăng má» cÅ©ng có thể thấy trên thi thể Äinh Triệu Hùng có mấy vết thương toang hoác đỠlòm nhìn đến ghê mắt. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang rú lên: - Nhị ca! Rồi quỳ xuống trước thi thể khóc như mưa. Lá»™ Vân Phi thấy huyết khí trong ngưá»i sôi lean. Huynh đệ kết nghÄ©a tuy khác há» nhưng tình như thá»§ túc. Äiá»u làm chàng Ä‘au đớn nhất là do ý định cá»§a chàng mà cả ba tham gia vào chuyến bảo tiêu này, nếu không Äinh lão nhị đâu đến ná»—i chết thảm?

Căn cứ vào hiện trưá»ng có thể xác định Hàn Tinh Kiếm Äinh Triệu Hùng đã huyết chiến khốc liệt, sát hại tá»›i sáu bảy địch nhân rồi má»›i bị loạn kiếm đâm cheat. Tam Lang chợt thôi khóc nghiến răng nói: - Nhị ca! Tiểu đệ từ khi xuất đạo tá»›i nay chưa làm bị thương ngưá»i nào. Nhưng từ bây giá», tiểu đệ phải giết ngưá»i! Bấy giá» y má»›i hiểu rằng muốn giết ngưá»i thì chỉ dá»±a vào thân pháp và xảo thuật là không đủ, quyết tâm sẽ há»c kiếm để báo thù. Chỉ đơn giản hai câu đó đủ thấy Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang Ä‘au đớn chừng nào và mối thâm tình giữa ba huynh đệ sâu sắc bao nhiêu. Lá»™ Vân Phi cÅ©ng quỳ xuống đưa tay sá» vào thi thể lão nhị, nhưng vừa chạm vào ngưá»i Äinh Triệu Hùng đã kêu lên: - Lão tam, còn sống! Tam Lang vá»™i vàng nhắc lại sau đó đưa tay sá» ngá»±c và cổ tay nhị ca, run giá»ng nói: - Äại ca tim vẫn còn đập nhưng mạch rất yếu,làm thế nào bây giá»? Lá»™ Vân Phi quẫn bách nói: - Hãy trợ má»™t khẩu thá»±c khí … Tam Lang Ä‘au đớn lắc đầu: - Không được! Trong tình huống này nhị ca không chịu nổi ngoại lá»±c đâu chỉ sợ càng nhanh ... Y không dám nói hai tiếng Ä‘oạn khí. Lá»™ Vân Phi đâu biết nguyên lý này? Chỉ vì trong ngưá»i không có thánh Ä‘an linh dược, đành thúc thá»§ vô sách trước ngưá»i huynh đệ Ä‘ang hấp hối nên má»›i đỠra hạ sách bất đắc dÄ© đó. Hai ngưá»i bối rối nhìn nhua không biết phải làm gì Không khí tÄ©nh lặng đến đáng sợ

Äá»™t nhiên má»™t nhân ảnh như bóng ma lướt nhanh vá» phía hai ngưá»i. Lá»™ Vân Phi cảnh giác ngưng thần nhìn vá» phía ngưá»i Ä‘ang lao tá»›i, mặt hiện sát cÆ¡. Lúc này chàng đã sẵn sàng đại khai sát giá»›i. Nhân ảnh tá»›i gần. Lá»™ Vân Phi bá»—ng buá»™t miệng kêu lên: - Äại tiểu thư! Tam Lang cÅ©ng đứng dậy nhưng không nói gì. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư không đáp, cúi xuống thi thể Äinh Triệu Hùng xuất chỉ Ä‘iểm mấy chá»— huyệt đạo bằng thá»§ thuật rất kỳ dị. Lúc này tâm tình Lá»™ Vân Phi rất phức tạp. Tá»± chàng đến bán mạng làm tiêu sư, ngay chuyến tiêu đầu tiên đã để mất tiêu,mang tai há»a lá»›n đến cho ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm vừa má»›i khai trương…. Chàng không còn mặt mÅ©i nào nhìn ÄÆ°á»ng đại tiểu thư cÅ©ng không biết ăn nói thế nào. Nếu lúc này đối phương yêu cầu chàng tuân theo quy cá»§ tá»± quyết, chàng sẽ không chút do dá»±. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư Ä‘iểm mấy chỉ giữ khí tức cho Äinh Triệu Hùng xong đứng thẳng lên nhìn Lá»™ Vân Phi. Chàng cúi đầu xuống tránh ánh mắt đó,mặt nóng ran, tim đập rá»™n lên vì kích động và hổ thẹn. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư lên tiếng: - Lá»™ tiêu đầu, vị huynh đệ này cá»§a ngươi mạng thật lá»›n, sẽ không chết đâu. Cứ yên tâm Ä‘i. Lá»™ Vân Phi ngẩng lên bối rối há»i: - Còn.. cứu được ư?

ÄÆ°á»ng đại tiểu thư gật đầu: - Äúng thế! Có những ngưá»i cÆ¡ thể có sức chịu đựng phi thưá»ng, vị này là má»™t trong ít ngưá»i như thế. Lá»™ Vân Phi ngập ngừng: - Bây giá»â€¦ ÄÆ°á»ng đại tiểu thư ngắt lá»i: - ÄÆ°a vá» bổn Ä‘iếm lão phu nhân sẽ chữa trị. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang lên tiếng: - Äại ca để tiểu đệ mang nhị ca vá». ÄÆ°á»ng đại tiểu thư đưa tay chỉ ra phía sau nói: - Phạm tổng quản Ä‘ang đứng ở phía đó, chỉ hÆ¡n dặm thôi sẽ tiếp ứng cho ngươi. Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang đưa mắt nhìn đại ca rồi ẵm Äinh Triệu Hùng ngưá»i đầy máu me lên nói: - Äại ca tiểu đệ Ä‘i đây! Lá»™ Vân Phi trầm giá»ng đáp: - Äi Ä‘i và hãy cẩn thận. Tam Lang gật đầu bước Ä‘i. Má»™t lúc, Lá»™ Vân Phi đánh bạo nói: - Äại tiểu thư, chắc tiểu thư đã biết rõ má»i chuyện, tại hạ không có gì để nói nữa. Nếu không tìm được nhân tiêu thì tại hạ sẽ tá»± quyết để tạ tá»™i. Vì kích động mà giá»ng chàng run run. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư ngưng mục mà nhìn Lá»™ Vân Phi má»™t lúc. Ãnh mắt toát lên trí tuệ và sá»± kiên nghị: - Có biết kẻ cướp tiêu là ai không? Lá»™ Vân Phi đáp: - Ngưá»i cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang. - Nguyên nhân? Lá»™ Vân Phi lắc đầu: - Không biết. Nhưng theo tại hạ thấy thì Äiá»n VÄ©nh Ân có ý đồ gì đó. Còn việc cướp tiêu chẳng lẽ không vì mục đích làm phá sản ÄÆ°á»ng gia lão Ä‘iếm mà còn có mưu đồ khác.

ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i: - Sao biết được? - Bởi vì Võ Lâm Công Tá»­ cÅ©ng tham gia vào việc cướp tiêu và tá» ra rất kiên quyết. Nhưng ngưá»i này lại có mối quan hệ thâm giao vá»›i đại tiểu thư, nếu tại hạ không nhầm. Chàng dừng má»™t lúc mắt nhìn thẳng đối phương tiếp: - Ngoài ra còn có Vô Tình Lão Nhân Lam Ngá»c Äiá»n cÅ©ng nhúng tay vào. ÄÆ°á»ng đại tiểu thư gật đầu: - ÄÆ°á»£c rồi! Tất cả những kẻ bị giết ở đây Ä‘á»u là thá»§ hạ cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang. Ta đến chậm má»™t bước nếu không Äinh Triệu Hùng không đến ná»—i bị thương nặng như thế. Rồi chợt há»i thêm: - Ngươi còn nhá»› việc hiểu lầm hôm trước vá»›i Võ Lâm Công Tá»­ không? Chiếc há»™p mà Xuyên Thành Thá»­ Tam Lang lấy trá»™m rồi sau đó trả lại cho Võ Lâm Công Tá»­ chính là lá»… vật y tặng cho lão phu nhân rất hữu hiệu cho việc chữa trị vết thong. Phương đông đã á»­ng hồng. Tiếng gà từ xóm xa vang đến xao xác. Lá»™ Vân Phi nói: - Äại tiểu thư, Äiá»n VÄ©nh Ân chạy vá» hướng tây. Nghe nói lão trang chá»§ cá»§a Bàn Long SÆ¡n Trang thân đưa ngưá»i truy bắt. Tào nhị tiểu thư và Võ Lâm Công Tá»­ cÅ©ng đã Ä‘uổi tá»›i đó. Tại hạ ... ÄÆ°á»ng đại tiểu thư há»i: - Ngươi cÅ©ng định truy bắt? - ÄÆ°Æ¡ng nhiên . - Nếu hắn đã rÆ¡i vào tay đối phương rồi thì sao? Lá»™ Vân Phi trả lá»i kiên quyết: - Tại hạ là ngưá»i bán mạng, vì thế phải liá»u mạng mình để tìm cho bằng được nhân tiêu Ä‘em vá». ÄÆ°á»ng đại tiểu thư cắn môi nói: - Việc này xét cho cùng...

Tá»›i đó chợt đổi ý, gật đầu nói nhanh: - Ngươi Ä‘i Ä‘i! Chúng ta theo việc cá»§a mình nếu lỡ gặp tình huống gì ta sẽ cho ngưá»i báo vá»›i ngươi. Lá»™ Vân Phi lập tức lao Ä‘i vá»›i quyết tâm tìm cho được Äiá»n VÄ©nh Ân bởi việc đó quan hệ đến tính mạng cá»§a chàng. (Hết tập 1 )
Tài sản của meongo75

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ëåòóàëü, êåðàìîãðàíèò, ìîñêîâñêîé, ôîòîãðàôèè
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™