Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 05-05-2008, 10:51 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Post U Vương Quỷ kiếm - Trần Thanh Vân

Phi Lá»™
T rá»i u buồn, mây Ä‘en tá»a khắp chân trá»i, ánh sáng chiá»u như nhuá»™m màu thâm tím. Cảnh vật đìu hiu. Má»™t ngá»n cổ tháp nặng màu sương gió vá»›i thá»i gian, màu gạch như máu, nổi bật lên trên ngá»n núi Hoa Phong trông rất não nùng. Äó là má»™t ngôi quỉ tháp.
Quỉ tháp cao hÆ¡n má»i trượng, gồm chín từng, xung quanh nhấp nhô những hình tượng bằng đá chạm trổ rất tinh vi, nhưng đã sứt bể chẳng biết từ bao giá».
Không ai biết được công trình xây cất ấy đã mấy trăm năm? Mà xây cất để làm gì khi một công trình tuyệt mỹ lại dấu trong rừng núi hoang vu.
Tuy vậy, đây không phải là nÆ¡i thiếu những kỳ hoa dị thảo. Xung quanh có suối nước rạc rào, uốn quanh như dải lụa trắng. Äã năm m Æ¡i năm qua vô số võ lâm cao thá»§, hoặc đơn độc, hoặc liên kết từng Ä‘oàn đến dá» thám đỉnh Hoa Phong để tìm hiểu những kỳ bí trong ngôi cổ tháp này. Khổ nổi, tánh tò mò đã làm cho nhiá»u ngưá»i mất mạng, vì các cao thá»§ võ lâm đã ra Ä‘i thì không má»™t ai còn có thể trở vá» nữa.
Những ngưá»i đó đã vào sống trong quỉ tháp ư?
- Không?
Tất cả Ä‘á»u bá» mạng dưới má»™t làn chưởng phong quái độc. Há» Ä‘á»u hứng chịu những cái chết thê thảm để rồi năm này qua năm khác xương trắng rãi rác khắp nÆ¡i, chồng chất lên nhau trong vùng núi u tịch đến nổi sá» ngưá»i trắng hếu, xương mục chất thành gò, ai trông thấy Ä‘á»u phải rùng mình má»™c óc, tán đởm kinh tâm. Tá»­ khí xông len ngất trá»i, mùi hôi tanh nồng nặc.
Ngày nay nói đến quỉ tháp các võ lâm giang hồ Ä‘á»u cho dó là tá»­ địa, không còn dám dòm ngó nữa.
Äã hai năm qua, không má»™t võ lâm cao thá»§ nào cám đến đó. Tuy nhiên, tánh tò mò con ngưá»i không vì sợ hã mà tan biến theo thá»i gian, những nghi hoặc vẫn ngấm ngầm trong lòng bá»n võ lâm trẻ tuổi.
HỠcố tìm hiểu nhân vật chủ của quỉ tháp là ai ?
Nhiá»u ức thuyết đặt ra.
Và không một ức thuyết nào đứng vững.
Có kẻ cho quỉ tháp chá»§ nhân là má»™t loài tà ma yêu quái, bởi vì nắn giết ngưá»i không gá»›m tay, vô l ương tâm, lại không lu lại má»™t vết tích nào.
Có kẻ cho quỉ tháp chủ nhân là một tuyệt thế võ lâm, vì nặng thù nên trở thành tên cuồng ma khát máu.
Nhưng tiếc thay, ức đoán không bao giỠlà sự thật, phá tan được những hoài nghi trong giang hồ hiệp khách.
Äiá»u mà ai cÅ©ng công nhận là quỉ tháp chá»§ nhân có má»™t võ công quán triệt giang hồ. Nếu không chẳng thể nào có được hành động giết ngưá»i quái ác như vậy.
Ba năm trước, ngưá»i ta đồn rằng trong võ lâm tứ phái:
Thiếu Lâm, Nga My, Võ Äang, Hoa SÆ¡n đã liên kết nhau, các chưởng môn cùng đến quỉ tháp để Ä‘i tìm gặp nhân vật huyá»n bí ấy, má»™t là để vén tấm màn bí mật cá»§a năm m Æ¡i năm qua, hai là để trách mắng con ngưá»i phi nhân vô đạo ấy.
Tuy nhiên, việc làm ấy chỉ gây thêm trong quần hùng má»™t thắc mắc nữa. Vì, khi bốn vị chưởng môn nầy đến sân quỉ tháp chẳng biết vì đâu há» phải lặn lẽ Ä‘em nhau trỡ vá», để rồi từ đó nghiêm cấm các môn đệ không cho bén mãn đến vùng tá»­ địa đó nữa.
Không nhữ thế, bốn vị chưởng môn kia còn gấp rút tìm các truyá»n nhân để thay thế chức chưởng môn, còn há» cả bốn ngưá»i Ä‘á»u từ bá» giang hồ, vào rừng sâu tìm nÆ¡i tịch mịch để ẩn cư, lánh mặt.
Việc gì đã xãy ra với bốn vị chưởng môn nhân của bốn đại môn phái đó?
Quỉ tháp đã có gì ghê gớm mà bốn tay cao thủ đệ nhất giang hồ phải sợ hãi nhvậy?
Äiá»u này chỉ có chính há» má»›i biết được, ngoài ra không má»™t ai biết nổi, ngay cả các môn đò cá»§a bốn phái võ lâm nổi tiếng đương thá»i cÅ©ng không rõ được thái độ cá»§a sư môn há» nữa.
Há» tá»± thấy bất lá»±c trước tài nghệ phi thưá»ng cá»§a quỉ tháp chá»§ nhân chăng?
Nhưng không hẳn như vậy. Bởi vì sau thá»i gian chia tay độ ba m Æ¡i năm, bốn vị sư tổ chưởng môn bí mật gặp nhau và hành động.
Nhưng cũng chính vì hành động của bốn vị sư tổ này mà quỉ tháp chủ nhân lại xuất hiện với một biến cố vo cùng tai hại trong giang hồ.
Hàng đêm, ngưá»i ta trông thấy các bóng ma chập chá»n ẩn hiện, và các cao thá»§ giang hồ lần lược ngã gục không rõ nguyên nhân.
Sau những trận thảm sát, hung thá»§ không để lại má»™t vết tích nào khả nghị Ngưá»i bị giết không má»™t lá»i trối trăn. Ai cÅ©ng lo sợ, kinh hoàng không biết bao giỠđến lược mình.
Bá»—ng má»™t thá»i gian, việc chém giết tá»± nhiên lắng dịu, không ai rõ nguyên nhân.
Có ngưá»i cho rằng quái nhân quỉ tháp đã qua Ä‘á»i rồi. Có ngưá»i cho rằng quái nhân quỉ tháp bị hại…..
Há» chia nhau cả hàng mấy trăm cao thá»§, tìm khắp giang hồ để dò tin tức, nhưng việc làm đó vẫn không Ä‘em lại cho há» má»™t tia sáng nào khả quan rá»i vào tấm màn bí mật kia.
Cuối cùng, việc quỉ tháp vẫn chìm dần và gói kín trong má»i ngưá»i.

Huyết Hận Thâm CừuT rá»i chiá»u !!!
ánh nắng vàng lả lơi trên mặt sóng. Những con chim trắng vỗ cánh bay vỠphía đỉnh đồi xạ Vài chiếc lá vàng nhè nhẹ rơi theo giòng nước.
Trên con đưá»ng ngoằn ngèo vòng qua mấy rặng lá tha, hai con tuấn mã Ä‘ua nhau phi bước đại. Hai con tuấn mã má»™t con trắng như tuyết, má»™t con đỠhồng như lữa làm bốc tung những lá»›p bụi má», rung chuyển những quang cảnh êm Ä‘á»m cá»§a núi rừng trước hoàng hôn.
Trên lưng con bạch mã chá»…nh chệ má»™t chàng trai trạc má»i bảy tuổi, mặt ngá»c môi hồng, hai chân mày cong như hai chiếc mÅ©i hài, mình khoác áo dạ quang xanh màu lá mạ, lưng thắc Ä‘ai xanh màu sậm, diện mạo khôi ngô chẳng khác má»™t nho sinh, vừa trang nhã vừa kiêu hùng.
Trên lưng con ngá»±a hồng cÅ©ng là má»™t thiếu niên khoẻ mạnh trạc tuổi má»i lăm, mình mặc y phục Ä‘en huyá»n, nhưng đôi mắt sáng rá»±c, hàm răng trắng nõn, miệng cá»i duyên dáng, trông có vẻ là má»™t công tá»­ con nhà đài các.
Ngựa bạch chạy trước ngựa hồng chạy theo sau, chỉ cách nhau mấy bước.
Cả hai thiếu niên kỵ mã Ä‘á»u có vẻ hấp tấp, thoạt nhìn qua tưởng như há» Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t kẻ cừu thù. Nhưng không, nếu xét kỹ thì trên hai khuôn mặt non không có chút gì giận dữ, tuy phảng phất má»™t đôi nét lo âu.
Hoàng hôn chìm dần !
Màn Ä‘em bát đầu buông xuống vá»›i những màu xám nhạt rải lên từng ngá»n cây, cụm lá. Bá»—ng chốc, nÆ¡i chân trá»i phía Äông Nam mây kéo Ä‘en nghịt, tiếp theo mấy tiếng sấm gầm gừ và những luồng gió ào ạt thổi đến báo hiệu má»™t cÆ¡n ma to sắp đến.
Bụi cát bốc nghịt trá»i!
Vài giá»t ma đầu tiên đã theo gió hắc vào mặt hai gã thiếu niên. Chàng thiếu niên cởi ngá»±a hồng thúc cương cho ngá»±a Ä‘i song song vá»›i chàng thiếu niên cởi ngá»±a bạch và nói lá»›n:
- Hiá»n huynh ! Chúng ta nên tìm chá»— trú ngụ đêm naỵ Trá»i sắp có cÆ¡n giông bão!
Thiếu niên cỡi ngựa bạch đưa mắt nhìn quanh lắc đầu:
- Nơi đây là núi rừng hoang vắng làm gì có nơi trú ẩn?
Thiếu niên cỡi ngựa hồng nhìn xa xa phía chân đồi, rồi nói:
- Chúng ta tìm một hang đá nghỉ tạm được chứ?
Chàng thiếu niên cỡi ngựa bạch lắc đầu:
- Không.
Vừa nói chàng vừa ra roi cho ngựa phi nhanh hơn.
Chàng thiếu niên cởi ngựa hồng cũng thúc ngựa phóng theo, nói:
- Có lẽ hiá»n huynh Ä‘ang nóng lòng gặp song đưá»ng chăng?
- Phải ! Chúng ta xa nhà đã bốn năm, nay được vỠthăm còn gì sung sướng bằng, dù có phải dầm ma dải gió cũng chẳng hỠgì.
Chàng thiếu niên cởi ngựa hồng lẩm bẩm:
- Xưa nhà hơn bốn năm còn chịu đựng nổi, chỉ còn có một đêm lại không chịu đuược sao?
Chàng thiếu niên cỡi ngựa bạch thở dài, nói:
- Hiá»n đệ chẳng hiểu vì đâu ta ca/m thấy nóng lòng trong cuá»™c hồi hương này. Ta e có Ä‘iá»u gì rá»§i ro đã xảy ra đến gia đình cá»§a ta.
- Tại sao hiá»n huynh lại nghÄ© thế?
- Không phải vô cá»› đâu. Vì gần đây trong giá»›i võ lâm bàn tán nhiá»u vá» hành động sát nhân cá»§a chúa U Vong Quỉ Äiện đối vá»›i hiệp khách giang hồ, mà song thân ta cÅ©ng là những cao thá»§ võ lâm, ta e không thể tránh khá»i tai nạn sát kiếp ấy.
Chàng thiếu niên cỡi ngựa hồng buồn bã nói:
- Hiá»n huynh quá lo lắng ! Song thân chúng ta là hai quán tuyệt giang hồ, đã từng chiến thắng các tà môn ngoại đạo trong Ä‘á»i hành hiệp, dể gì bị sát hại sao ?
Thiếu niên lá»›n tuổi ngắt lá»i:
- Äiá»u đó ta cÅ©ng hiểu lắm ! Song trá»i đất còn có lúc gió ma bất ngưá», ngưá»i Ä‘á»i sao khá»i gặp những tai nạn không thể tránh được.
Dứt lá»i, chàng thiếu niên cỡi ngá»±a bạch ra roi cho con tuấn mã phi nhanh. Và ngá»±a hồng cá»§a chàng thiếu niên nhá» tuổi cÅ©ng Ä‘uổi theo bén gót.
Gió lộng vù vù, giông tố nổi lên từng hồi, từng trận ma ào ạt như trút nước, núi rừng chìm trong tiếng hổn loạn của đêm ma, không còn phân biệt được gì nữa.
Äôi tuấn mã cÅ©ng khuất trong màu Ä‘en sậm, và mang hai gã thiếu niên tuấn tú ấy tiến nhanh vá» hướng Hoa Phong. Ngưá»i ngá»±a ướt đầm.
Qua má»™t lúc ma tan gió tạnh, bầu trá»i ló ánh sao tha, má»™t vầng trăng khuyết hiện ra treo lững lÆ¡ giữa ná»n trá»i lạnh buốt.
Äêm vá» khuya… Äâu Ä‘ay nổi lên những tiếng thú rừng lạc đàn, nghe càng buồn thảm.
Äầu canh t, đôi thiếu niên kỵ mã má»›i lần vá» dến dỉnh Hoa Phong.
Nhưng ôi thôi ! Quê hương của hai chàng giỠđay chỉ là một cảng điêu tàn, hoang vắng, khác hẳn với bốn năm vỠtrước.
Trang viện nguy nga chỉ còn là một đống gạch vụn ngổn ngang.
Hai gã thiếu niên ghì cương cho ngá»±a dừng lại, nhìn cảnh tượng đổi dá»i mà lòng lạnh buốt, mặt nóng rừng rá»±c, đôi mắt như tối xầm lại.
Chàng thiếu niên lá»›n tuổi quay lại há»i:
- Hiá»n đệ ! Chúng ta đã Ä‘i lạc vào má»™t nÆ¡i nào rồi chăng?
Chàng thiếu niên nhá» tuổi đưa mắt nhìn quanh má»™t vòng, quan sát cảnh vật, thấy cá» cây, ao hồ vẫn không thay đổi. Äúng là trang viện cá»§a song thân chàng, những nÆ¡i mà trước đây bốn năm chàng đã từng nô đùa vá»›i tuổi thÆ¡, giỠđây chỉ còn là đống gạch vụn. Trang viện đã bị hoa? thiêu rồi.
Chàng nhìn thiếu niên lớn tuổi đáp:
- Không lầm đâu hiá»n huynh ạ.
Chàng thiếu niên lá»›n tuổi ngÆ¡ ngác như không tin, thở dài há»i lại:
- Không lầm thực ư ?
- Không.
- Như vậy thì sự linh cảm của ta rất đúng.
- Tại sao hiá»n huynh linh cảm được?
- Hiá»n đệ không hiểu ! Trước Ä‘ay bốn năm song thân chúng ta đã cảm giác được tai há»a sẽ đến cho gia đình ta, nên má»›i Ä‘em hai an em ta gởi gắm cho gia đình bá phụ.
Sự thật việc ra di của anh em ta không ngoài mục dích lánh nạn, nhưng song thân không cho chúng ta biết.
Hai chàng thiếu niên xuống ngựa, đi lần vào.
Bá»—ng thiếu niên lá»›n tuổi hét lên má»™t tiếng rồi ngã xỉu xuống đất. Thì ra chàng vừa trông thấy những bá»™ xương trắng hếu rải rác khắp nÆ¡i. Äây chính là những bá»™ xương cá»§a song thân chàng, cá»§a những thân quyến trong gia đình chàng.
Thiếu niên nhá» tuổi nghe ngưá»i anh hét lên và ngất xỉu, vá»™i chạy tá»›i bế xốc lên, nghẹn ngào lay gá»i:
- Hiá»n huynh ! Hiá»n huynh ! Hãy tỉnh lại !
Chàng ôm xác anh vào lòng mếu máo, rồi khóc rống lên. Tiếng khóc bi ai vang động cả núi rừng… Sau cùng, tiếng khan lệ cạn, mắt chàng hoa lên, rồi chàng cũng ngã gục trên đống gạch vụn không còn biết gì nữa cả.
Mãi cho đến lúc bình minh lố dạng hÆ¡i ấm trở vá», hai anh em thiếu niên má»›i dần dần tỉnh lại. Chàng thiếu niên lá»›n tuổi đưa mắt nhìn quanh tâm thần mõi mệt. Những đống gạch vụn, trÆ¡ tàn như chôn vùi bao nhiêu ká»· niệm, chàng hét lá»›n lên:
- Sưong thân ta đâu ?
- Những ngưá»i thân thuá»™c ta đâu ?
- Nhà của ta sao thế này ?
- Ai đã sát hại và tàn phá gia đình ta ?
Không má»™t tiếng trả lá»i. Bốn bá» lặng ngắt.
Chàng sững sỠnhư cố tìm lại những vết tích xa xa.
Trí não chàng hình như đang quay cuồng trong một nghi vấn. Bỗng đôi mày chàng nhíu lại, chàng nhìn thẳng vào giữa gia trang. Ở đó có hai nấm mồ mới đắp. Chàng lẩm bẩm:
- Mộ ai thế?
Tuy chàng đã tỉnh, song là kẻ mất tinh thần nên rất ngớ ngẩn. Chàng cố vùng dậy, rồi khệnh khạng đi vỠphía hai nấm mộ. Những hàng chữ khắc trên một tấm bia đá làm cho chàng bủn rủn ca chân tay:
“ Thần Kiếm Lâm Công Long đại hiệp phu phụ chi mộ†Không còn nghi ngưỠgì nữa. Äây là hai ngôi má»™ cá»§a song thân chàng. Nhưng ai đã chôn cất và khắc vào tấm má»™ bia đó? Dù có suy Ä‘oán đến Ä‘au chàng cá»§ng không thể nào hiểu được.
Äứng trước hai ngôi má»™ má»›i, giữa đống gạch ngói Ä‘ieu tàn, xung quanh xương trắng chồng chất ngá»n ngang làm cho chàng chất đầy oán hận. Tim chàng đập mạnh, tay chân run lên, toàn thân bá»§n rá»§n, da mặt tái nhợt, chàng đứng trân trân, không còn biết than khóc gì nữa. Con ngưá»i khi quá Ä‘au đướn lại trở vá» vá»›i trạng thái giống nhb ình tỉnh vậy.
Äứng lặng má»™t hồi rất lâu, bá»—ng chàng cắn răng lầm bầm:
- Cha mẹ Æ i ! Cha mẹ vì lo sợ giang hồ tàn ác hung bạo, nên đã tìm cách đưa hai con lánh nạn, để ngày hôm nay hai con trở vá» chứng kiến cái cảnh não lòng nầy. Dù sao, ý nguyện cá»§a con là phải trả thù. Con phải bắt kẻ thù Ä‘á»n nợ máu. Nhưng hiện tại con cha há»c được võ công, xin cha mẹ phò há»™ cho con sá»›m tìm được thầy giá»i đê trao dồi võ nghiệp, nối chí giang hồ… Nói đến đây chàng quì xuống lạy ba lạy và khấn vái:
- Con là Lâm Vân Äứng, quyết không để cho dòng há» Lâm phải xoá tên trên sá»± nghiệp giang hồ. Con nguyện ses trở thành má»™t tuyệt thế võ công để láy máu phưá»ng gian ác, rá»­a há»n cho gia quyến.
Chàng thiếu niên này chính là Lâm Vân Äứng, dòng dõi võ nghiệp, nhưng vì cha mẹ chàng thấy càng ngày trong giá»›i võ lâm càng nặng vá» sát kiếp, cuá»™c sống má»—i lúc má»™t tàn bạo hÆ¡n, nên không muốn con cái mình lao vào sợi dây cừu hận, do đó vợ chồng Thần Kiếm Lâm Công Long đã không truyá»n lại cho con cái mình mà còn cấm không cho luyện tập võ công nữa. Việc nầy quả là chuyện hy hữu cha từng thấy.
Sau khi quyết định ý nguyện, Lâm Vân Äứng trở lại bình tỉnh, đến gần em mình lay gá»i:
- Hiá»n đệ ! Hãy tỉnh dậy mau.
Thiếu niên nhá» tuổi tên Lâm Cao Di, em ruá»™t chàng, bây giá» má»›i mÆ¡ màng mở mắt nhìn anh mình, há»i:
- A ! Hiá»n huynh vẫn mạnh khoẻ chứ?
- Không sao cả!
Cao Di cha kịp há»i gì thêm thì Vân Äứng đã buồn bã thúc giục:
- Lâm đệ ! Chúng ta nên rá»i khõi nÆ¡i nầy.
- Lâm huynh ! Chúng ta đi đâu bây gi�
- Di tìm sư phụ để luyện tập võ công?
- Tìm sư phụ?
- Phải.
- Sư phụ là ai?
- Cha biết?
- Lâm huynh định ý trả thù?
- Chính vậy. Từ nay anh em ta đổi tên để giang hồ không để ý đến, và kẻ thù cũng không rõ tung tích ta nữa, như thế mới tiện bỠhành động.
- Vậy Lâm huynh thử cải tên xem.
- Từ nay ta tên là Lâm Viết Hùng, còn hiá»nh đệ là Lâm Thế Anh. Äừng bao giá» nói rõ tên thật chúng mình cho ai biết cả.
- Xin tuân lá»i Lâm huynh, tiểu đệ từ nay xin gá»i Lâm huynh là Hùng huynh.
- Còn ta sẽ gá»i Lâm đệ là Anh đệ.
Việc cải tên đổi dạng của hai chàng thiếu niên hỠLâm quả là một bước đầu trong ý chí cương quyết phục thù.
Lâm Viết Hùng, Lâm Thế Anh, hai cái tên này từ nay sẽ là những cánh bèo trôi dạt đó đây, mà giang hồ không ai hiẻu được tông tích nữa.
Sau khi xát định ý chí phục thù, Thế Anh nheo mày nói với Viết Hùng:
- Hùng huynh có chắc là song thân chúng ta đã bị hại chăng?
Lâm Viết Hùng đưa tay chỉ hai nấm mộ, nói:
- Còn gì mà không chắc ! Tất cả chết hết rồi còn đâu !
- Nhưng ai đã xây đắp ngôi má»™ và dá»±ng bia. Hành động này phải là má»™t ngưá»i trong thân tá»™c. Theo tiểu đệ thì chắc trong thân quyến chúng ta có ngưá»i còn sống sót.
- Ta cÅ©ng hy vá»ng như thế.
Bỗng Lâm Thế Anh trợn mắt nói:
- Việc trá»ng đại như vầy lẽ nào Ngoại Tổ chúng ta không hay biết? Chúng ta mau đến Bắc Nhạn SÆ¡n há»i thăm tin tức cá»§a Ngoại Tổ đã. Vả lại Ngoại Tổ là má»™t bậc tiá»n bối võ lâm khét tiếng giang hồ nếu muốn rèn luyện võ nghiệp thì nhá» Ngoại Tổ chúng ta truyá»n cÅ©ng được, cần gì phải mất công tìm đến sư môn?
Lâm Viết Hùng như sực nhớ lại, nói:
- à ! Nuếu hiá»n đệ không nhắc ta quên mất. Thôi được, chúng ta tìm vá» Bắc Nhạn SÆ¡n nhá» Ngoại Tổ má»™t phen. Nhưng muốn báo thù trước nhất phải bảo vệ lấy thân.
Ngừng một lúc Lâm Viết Hùng nói tiếp:
- Anh đệ ! Chúng ta phải thay đổi y phục rồi mới đến Bắc Nhạn Sơn cho tiện.
Lâm Thế Anh gật đầu, chạy đến con ngựa hồng cỡi dây yên lấy hành lý và mở ra lấy hai bộ áo quần màu đen, trao cho Lâm Viết Hùng một bộ, còn một bộ mặc vào.
Sau đó cả hai lại lên yên ngựa, quay vỠhướng Bắc.
Suốt mấy ngày đêm mang sương đội nguyệt, hai anh em Lâm Viết Hùng lần vỠđến Bắc Nhạn Sơn.
Bên triá»n Bắc Nhạn nÆ¡i hướng Dông có má»™t ngá»n thác rất lá»›n, nước chảy ầm ầm, vang dá»™i cả ngày đêm. Äây cÅ©ng là những dấu tích đặc biệt mà anh em Lâm Viết Hùng đã ghi nhá»› từ thưở nhá», không thể quên được.
Dòng thác này gá»i là Triá»u Dương Giãn, nước trong xanh nhìn thấy đáy, hai bên bá» có hai rặng tùng cao ngất, xen lẫn vá»›i những khóm trúc là đà, làm cho cảnh vật thâm u, thanh nhã.
Hai chàng lần ngá»±a vào rừng tùng. Nhưng càng Ä‘i sâu vào rừng cảng vật càng thay đổi. Giữa khu rừng tùng trước kia có mấy dãy nhà tranh làm nÆ¡i trú ngụ cá»§a Ngoại Tổ chàng là Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu, thế mà bây giỠđã không còn nữa. Tất cả đã bị há»a thiêu, thay vào đấy má»™t ngôi má»™ lá»›n, đầu má»™ có dá»±ng tấm bia cao, khắc mấy dòng chá»­ như sau:
“ Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu chi mộ†Xung quanh cá» má»c đầy, những Ä‘ay bìm bìm bò lên hổn loạn. Tuy nhiên, nét chữ như rồng bay phụng múa, khắc sâu vào mặt đá chứng tá» ngưá»i khắc bia má»™ phải là kẻ có má»™t ná»™i công thâm hậu và có má»™t trình độ há»c vấn uyên thâm.
Lâm Viết Hùng đứng trước má»™ nhìn trân trối má»™t lúc lâu như kẻ mất trí. Nhạn Äảng Ngưẩn Triệu Công Châu là má»™t vị võ lâm tiá»n bối khét tiếng giang hồ, ai nghe đến tên cÅ©ng phải khiếp phục, thế mà vẫn còn có kẻ hãm hại thì thật phá»§ phàng ngoài sức tưởng tượng cá»§a Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng mang má»™t hoài bão há»c võ báo cừu, hy vá»ng tìm Ngoại Tổ, không ngưá»i đến đây thì Ông ngoại chàng đã hoá ra ngưá»i thiên cổ. Như thế hy vá»ng chàng đã tan tành, khiến chàng bi quan đến cá»±c độ. Ná»—i Ä‘au khổ chồng chất thêm lên, hai dòng lệ từ từ chảy dài xuống má.
Lâm Thế Anh cũng đau khổ không kém, nhưng tính chàng bình tỉnh hơn, chàng bước đến nói:
- Chúng ta phải Ä‘i vỠđâu? Chân trá»i hay góc biển. Giang hồ rá»™ng bao la, từ nay hai kẻ thiếu niên bất hạnh này sẽ phiêu bạt ra sao ?
Äêm vá»â€¦.
Má»™t vành trăng non như tuổi thiếu niên nằm vắt vẻo trên ngá»n đồi tùng, tá»a ra những ánh sáng vàng nhạt, mÆ¡ hồ, huyá»n ảo, cô đơn. Rồi gió lạnh thổi lên, mây xám lại từ xa kéo đến che khuất ánh trăng vàng… Trá»i lại sắp ma !
Lâm Thế Anh lạnh lùng than:
- Hùng huynh ! Chúng ta phải vỠđâu ?
Lâm Viết Hùng chỉ ú á»›, không để ý đến lá»i nói cá»§a em mình Vào phút này, tâm hồn chàng Ä‘ang lắng chìm trong mù mịt như vằng trăng non bi mây Ä‘en che khuất. Chàng bối rối trước nợ máu thù nhà. Ngưá»i giết và phá há»§y nÆ¡i ẩn cư cá»§a Ngoại Tổ chàng có phải kẻ đã giết song thân và phá há»§y gia trang cá»§a chàng không? Chúng có cùng là má»™t hung đảng chăng?
NghÄ© mãi mà không ra lẽ, chàng chỉ ức Ä‘oán lá» má», vì Ngoại Tổ và song thân chàng đã là những bậc cái thế kỳ nhân, võ công quán tuyệt thì kẻ dám nổi lữa đốt gia trang và giết hại những ngưá»i há» tất phải là những tay võ công trùm trong làng Hắc Äạo, cái thế ma đầu. Vậy muốn trả mối thù này chính chàng phải rèn luyện võ công đến mức tuyệt thế, ngang hàng vá»›i Ngoại Tổ và song thân thì má»›i hy vá»ng làm được nghÄ©a vụ. Nhưng đó là chuyện khó khăn.
Chàng phải tìm ai để lãnh giáo võ công tuyệt há»c. Ai có được môn võ công đặc dị hÆ¡n hẵn song thân và Ngoại Tổ chàng?
Càng nghỉ ngợi, lòng chàng rộn lên như mặt sóng trùng dương. Chàng chép miệng lẩm bẩm:
- Phải báo thù ! Phải báo thù ! Dù thân này phải tan xương nát thịt.
Mối thù giết cha, giết mẹ là mối thù không đội trá»i chung đối vá»›i luật giang hồ.
Nếu khôn gtrả được thì còn mặt mÅ©i nào sống làm kiếp con ngưá»i, làm kẻ trượng phu?
NghÄ© đến đây Lâm Viết Hùng tá» ra cương quyết, hai tay giật mạnh cương ngá»±a lúc nào không haỵ Con Bạch Vân thấy chá»§ giận dữ thúc cương liá»n cất vó phóng mình nhbay biến.
Lâm Thế Anh lúc này cũng đang trầm tư trong cừu hận, không để ý đến anh mình.
Äến lúc giật mình sá»±c tỉnh thì Lâm Viết Hùng đã biến mất trong màn đêm, không còn thấy đâu nữa.
Chàng gá»i lên má»™t tiếng lãng lót, rồi cho ngá»±a Ä‘uổi theo.
Nhưng lúc này trá»i đã bắt đầu ma, sấm chá»›p lại nổi lên, cảnh tượng hãi hùng, màn đêm Ä‘en đặt dá»… gì mà tìm gặp nhau nữa.
Thế là hai anh em há» Lâm má»—i ngưá»i má»—i ngã, chẳng biết lu lạc vá» phương trá»i nào.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của ngocnd321

  #2  
Old 05-05-2008, 11:00 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Bước ÄÆ°á»ng Gió Bụi
R iêng vá» Lâm Viết Hùng sau khi bất thần phóng ngá»±a chạy nhanh trong đêm ma, chàng như ngưá»i mất trí. Chàng không biết Ä‘ang Ä‘i đâu và để làm gì. Mãi cho đến lúc ma tan gió tạnh, bên rừng già tiếng gà rừng gáy vang, chàng má»›i gò cương lại nhá»› đến em mình. Nhưng đã muá»™n !
Tính đến đây chàng đã vợt hàng trăm dặm đưá»ng, không còn hiểu nÆ¡i đâu nữa.
Chàng gò cương cho ngựa đi chầm chậm, nhìn núi non trùng điệp hiện ra trước mắt.
Äến lúc trá»i rá»±ng sáng, xuyên qua màn sương đục thì chàng má»›i nhận ra đây là dãy núi Tiêu Hà SÆ¡n và Thương SÆ¡n, bất giác chàng nhá»§ thầm:
- Tuy võ lâm có lắm kỳ nhân dị sÄ© ẩn dật nÆ¡i núi thẩm rừng sâu, nhưng trá»i đất bao la, biết đâu mà tìm?
Chàng chợt nhá»› đến lá»i thân phụ chàng thưá»ng nói trước kia “ Tân Cương, Tây Tạng là những nÆ¡i có nhiá»u võ lâm cao thá»§ ẩn dậtâ€. Hai nÆ¡i này cách Trung Nguyên xa tít, nếu chàng tá»›i đó tìm sư môn thì không còn ai theo dõi tìm hiểu tung tích chàng nữa. Chàng quyết định:
- Ta nhất định tới đó tìm thầy luyện võ công.
Lâm Viết Hùng ra roi, Bạch mã hí lên một tiếng, cất cao vó phi nhanh vỠhướng Tây như tên bắn.
Theo cá»­a Bạch Quang lần qua Giang Tây, xuyên Hồ Nam, vợt Tri Xuyen, rồi từ Trí Xuyen thẳng đến Tân Cương xứ Tây Tạng. Äó là con đưá»ng duy nhất mà khách giang hồ thưá»ng Ä‘i qua.
Má»™t ngày kia vào giá» ngá», Lâm Viết Hùng đã đến giữa thành Lạc Bích, chàng ghé vào tá»­ quán Nghinh Tân Lầu, má»™t quán cÆ¡m nổi tiếng ở đất Tây Äô, địn dùng bá»­a rồi tiếp tục lên đưá»ng.
Nhưng sau khi gá»i thức ăn, chàng Ä‘ang nhìn bâng quÆ¡ ra cá»­a lầu thì chợt nghe có tiếng xì xào phía sau lưng.
Chàng lắng tai nghe ngóng.
Má»™t giá»ng nói thanh thao cá»§a thiếu nữ:
- Sư huynh à ! Chúng ta đã bá» thì giá» gần má»™t tháng nay để Ä‘i tìm tông tích hung thá»§, nhưng vẩn không tìm ra má»™t dấu vết nào. Theo ý ngu muá»™i thì hung thá»§ chắc là má»™t tên ma đầu Hắc Äạo tàn nhẩn như lang sói, xảo quyệt như hồ ly nên má»›i có những hành động bí hiểm như vậy.
Má»™t gã thanh niên lá»›n tuổi, cất giá»ng:
- Này sư muá»™i ! Nhận xét cá»§a sư muá»™i rất hợp lý. Tên ma đầu nầy thật là bí hiểm, hung bạo, tuy nhiên Ä‘iá»u đó không đáng sợ.
- Tại sao ? Tại sao không đáng sợ khi hắn có những hành động giết ngưá»i ghê gá»›m mà trong giá»›i giang hồ võ lâm không tìm ra được dấu vết nào cá»§a hắn để diệt trừ?
- Tuy hung thá»§ có võ công siêu phàm, hành dá»™ng suất quỉ nhập thần, song nhất nhân không thể địch vạn nhân. Hiện nay tên ma đầu ấy gieo tai vạ khắp giang hồ, các cao thá»§ võ lâm Ä‘á»u nuốt hận rữa thù thì sá»›m muá»™n cÅ©ng phải trừ được.
Giá»ng cô gái mÄ©a mai:
- Ngày nào diệt trừ được hắn thì cha biết mà hiện tại cứ má»—i ngày trong giang hồ lại có them những cao thá»§ ngã gục trước hành động thâm hiểm cá»§a hắn… Thanh niên ngắt lá»i:
- Như thế sư muá»™i không tin ở lòng quyết tâm cá»§a các môn phái sao ? Dù hung thá»§ có tài cao như núi, sức mạnh như biển, hắn vẫn là bá»n tà đạo. Chính đạo bao giá» cÅ©ng thắng.
Lại có thêm má»™t giá»ng thiếu niên xen vào:
- Thôi sư huynh, sư tỹ đừng tranh luận làm gì. Theo ý ngu đệ thì khi cha vén đưộc tấm màn bí mật kia má»i sá»± ức Ä‘oán Ä‘á»u không phải là sá»± thật. Äã chắc gì hung thá»§ là má»™t tên ma đầu tà đạo ?
Lâm Viết Hùng nghe tới đây động tánh tò mò. Chàng không ngưỠhiện nay trong giang hồ cũng đang sôi nổi vì những vụ sát kiếp và nuôi ý chí phục thù.
Chàng quay lại dò xét thì thấy nÆ¡i chiếc bàn rợu cách chàng không xa lắm, có ba ngưá»i Ä‘ang quây quần say saa trong câu chuyện gồm có hai thanh niên và má»™t thiếu nữ.
Má»™t gã trạc độ tuổi hai m Æ¡i, má»™t gã trạc độ tuổi má»i lăm, cả hai diện mạo khôi ngô, đầu chít khăn tiêu diêu, mình khoác y phục nho sinh màu bích lục, mày kiếm, mắt thanh, dáng Ä‘iệu rất uy nghị Còn thiếu nữ trạc độ má»i bảy, mình khoác áo màu xanh đậm, mày liểu má đào, đôi mắt trong xanh như hồ thu, tóc huyá»n, vóc ngá»c, sắc Ä‘iệu tá»±a hằng nga.
Lâm Viết Hùng tuy cha là má»™t võ lâm hành hiệp, song chàng xuất thân từ trong nhà võ, lại là con cá»§a má»™t vị võ lâm đại hiệp, nên chỉ thoáng nhìn qua chàng đã phân biệt được chánh tà. Theo tướng mạo cá»§a ba ngưá»i này, chàng Ä‘oán biết há» không phải là môn đồ cá»§a tà phái ngoại đạo.
Chàng lại nghe gã thiếu niên nhỠtuổi nói tiếp:
- Có rất nhiá»u cao thá»§ võ lâm lần hồi bị giết má»™t cách khá»§ng khiếp. Theo tiểu đệ, những trận huyết sát này cha chắc đã là cùng hung thá»§, bởi không ai thấy tưá»ng tận các cuá»™c thảm sát ấy.
Gã thanh niên lớn tuổi cãi lại:
- Äành rằng những hành động dã man Ä‘iên loạn ấy cha ai cả quyết ra sao cả. Tuy nhiên các hành động sát nhân Ä‘á»u giống nhau, cÅ©ng giết ngưá»i, cÅ©ng thiêu rụi nhà cá»­a không chừa lại má»™t con gà, con chó. Vì vậy ta má»›i nghÄ© rằng hung thá»§ là má»™t ác ma, có má»™t tổ chức to lá»›n, hoặc giả ác ma có trong mình má»™t tuyệt há»c công phu, có thể nhập thần nhập thánh.
Thiếu nữ xen vào:
- Äúng vậy ! Nếu không làm gì hắn có thể lá»™ng hành má»™t cách tàn bạo, đầy máu tanh và giữ được hành tung bí mật trước con mắt cá»§a hàng ngàn cao thá»§ được.
Thiếu niên nhá» tuổi nhìn thiếu nữ nheo mắt há»i:
- Sư tỹ ! Hãy tưởng tượng xem, nếu là một ác ma, võ công và thế lực kỳ bí như vậy có đáng sợ không? Ai lại không khiếp đảm trước những hành vi tàn nhẫn của hắn chứ?
Thiếu nữ không trả lá»i, nhìn thanh niên lá»›n tuổi há»i:
- Sư huynh ! Theo nhận xét cá»§a sư huynh thì nếu hung thá»§ là má»™t ác ma có võ há»c thần thông như vậy chắc gì tiêu trừ được.
Thanh niên lớn tuổi khẻ lắc đầu, giảng giải:
- Cha hẳn như thế ! Sư muá»™i nên biết võ há»c bao la, dù có ai vô địch thiên hạ cÅ©ng chỉ được má»™t thá»i mà thôi. Má»—i ngưá»i chuyên má»™t môn sở trưá»ng, đến khi môn sở trưá»ng ấy không còn đủ hiệu năng chống chế vá»›i các môn võ há»c khác thì trở nên vô dụng. Ví dụ như Lục Như Cư SÄ© được nổi tiếng vô địch võ lâm là nhỠở môn tuyệt kiếm Lục Nh.
Vá» sau các cao thá»§ luyện được nhiá»u môn tuyệt há»c võ công khác thì tên tuổi Lục Như Cư SÄ© trở nên lu má», vì Lục Như Kiếm Pháp không còn chống chá»i nổi vá»›i những môn kiếm thuật đương thá»i.
Thiếu niên trẻ tuổi xen vào:
- Nhưng Lục Như Cư Sĩ lúc đó so với ân sư chúng ta thì nghe thuật kiếm pháp nhthế nào ?
Thanh niên lá»›n tuổi đổi giá»ng nghiêm trang nói:
- Rất tiếc ta cha từng thấy kiếm thuật cá»§a Luc Nh, chỉ được nghe ân sư nói lại mà thôi. Theo lá»i cá»§a ân sư thì chỉ ngại ná»™i lá»±c và khinh công cá»§a Lục Như Cư SÄ© không rõ thâm hậu ra sao, còn như kiếm pháp thì….
Nói đến đây thanh niên lá»›n tuổi im bặt làm cho hai ngưá»i kia động tánh tò mò, há»i vá»™i:
- Tai sao ?
Gã thanh niên lớn tuổi nói tiếp:
- Luận vỠkiếm thuật thì kiếm thuật bổn môn rất cao diệu, kỳ tuyệt võ lâm, song tiếc rằng pho kiếm của bổn môn bị thất lạc mấy trăm năm vỠtrước, đến nay cha thâu hồi lại được.
Cũng vì thất lạc tám chiêu tuyệt đại tinh hoa, nên sư môn chúng ta không phát huy được toàn bộ kiếm thuật. Nếu không, Lục Như kiếm pháp đau có nghĩa gì.
Thiếu nữ xen vào:
- Sư huynh ! Hãy tạm gác võ công. Chúng ta nên luận vá» tình thế hiện tại. Tiểu muá»™i nghe rất nhiá»u ngưá»i trong Hắc Bạch giang hồ đồn đãi rằng thá»§ phạm các vụ huyết án đương thá»i chính là quỉ tháp ma đầu. Sư huynh nghỉ sao vá» lá»i đồn này ?
Gã thanh niên lớn tuổi lắc đầu:
- Ta không tin như vậy !
Thiếu nữ đôi mắt sáng quắc, nhìn thanh niên há»i lại:
- Không tin?
- Không.
- Như vậy sư huynh bảo là ngoài quỉ tháp chủ nhân còn có cao thủ ma đầu khác sao ?
- Có thể như vậy.
Thiếu nữ mỉm môi:
- Ôi ! Làm gì có nhiá»u cao thá»§ tuyệt thế võ lâm như vậy. Muá»™i tưởng trong Ä‘á»i này chi có quỉ tháp chá»§ nhân là đáng mặt hung thá»§ thôi.
Thanh niên nhỠtuổi xen vào:
- Vậy thì sư tỹ chỉ tin có quỉ tháp chủ nhân mà thôi à?
- Äúng vậy.
- A ! Chắc sư tỹ đã nhìn thấy hắn hành động rồi chứ gì?
Vừa nói thanh niên vừa nheo má»™t mắt tá» cá»­ chỉ trêu chá»c. Thiếu nữ bá»±c tức giảng giải:
- Äã năm m Æ¡i nă qua Quỉ Tháp Chá»§ Nhân khét tiếng lừng danh trong giang hồ không má»™t ai không nghe danh, tuy không ai hiểu rõ lão ma ấy thuá»™c vá» môn phái nào, lai lịch ra sao ? Nhưng cứ theo hành động giết ngưá»i đã vang động trong giang hồ từ mấy m Æ¡i năm qua còn lạ gì mà không nhận thấy. Ngoài lão ma đầu ấy thá»­ há»i có má»™t ai đủ sức gây sóng gió trong giang hồ nữa. Hàng trăm vụ huyết án xãy ra cùng má»™t lúc không phải là chuyện tầm thưá»ng ai cÅ©ng có thể làm được.
Nói tá»›i đây nàng quay sang nhìn gã thanh niên lá»›n tuổi há»i:
- Sư huynh ! Lá»i nhận xét cá»§a ngu muá»™i đúng hay sai ?
Gã thanh niên lá»›n tuổi cha kịp đáp thì chàng thanh niên nhá» tuổi cưá»i lá»›n, cá»›p lá»i:
- Phải phải ! Sư tỷ nói rất phải ! Trên giang hồ trừ lão chủ tháp ma đầu thì khó có một ai có được hành động kinh khủng như vậy. Tiểu đệ cũng tin như sư tỷ.
Gã thanh niên lá»›n tuổi mỉm cưá»i, xen vào:
- Sư muá»™i nhận xét chỉ đúng má»™t phần nào vá» lá»i đồn đãi trên giang hồ mà thôi.
Thiếu nữ nói:
- DÄ© nhiên lá»i đồn đãi phải có má»™t giá trị vì nó là nhận xét chung cá»§a nhiá»u ngưá»i.
Thanh niên lắc đầu:
- Lá»i đồn đãi giang hồ chỉ là sá»± hoài nghi, sá»± ức Ä‘oán làm xôn xao dư luận mà thôi. Thiên hạ đôi khi chuyện ít nói nhiá»u, làm sai lạc và cách xa sá»± thật.
Thiếu nữ tá» vẽ không hài lòng, nói giá»ng hằn há»c:
- Bao giỠsư huynh cũng không nhìn nhận Quỉ Tháp Chủ Nhân là hung thủ. Vậy sư huynh bảo hung thủ là ai mới được chứ?
Như muốn làm hài lòng thiếu nữ, gã thanh niên nói xuôi:
- Äành rằng ngu huynh không tin “ thiên hạ hung thủ†là Quỉ Tháp Chá»§ Nhân, song ngu huynh thừa nhận lão ma đầu đó cÅ©ng là tay bạo ngược, háo sát, có má»™t võ công xuất thần bạt chúng.
Thiếu nữ nhoẽn miệng cưá»i, nói khỉnh:
- Từ đây đến Hoa Phong SÆ¡n không bao xa, thuận đưá»ng chúng ta thá»­ đến má»™t phen xem hưthiệt ra sao cho biết.
Gã thiếu niên nghe nói vỗ tay đôm đốp reo lên, làm chấn động cả tửu quán:
- Sư tá»· nói phải lắm ! Äá»i hành hiệp giang hồ còn gì thú vị hÆ¡n đến khám phá những nÆ¡i kỳ bí đó.
Gã thanh niên cau mày, khoa? tay nói:
- Im Ä‘i ! Hai sư đệ ăn nói táo bạo, không hiểu gì cả. Tòa Quỉ Tháp xây trên đỉnh Hoa Phong cao vòi vá»i. Năm m Æ¡i năm vá» trước vì muốn khám phá những kỳ bí bên trong, các cao thá»§ võ lâm cùng nhau đến đó, nhưng ai nấy Ä‘á»u phải phÆ¡i xương trước sân. Má»i ngưá»i có Ä‘i mà không có vá». Ngoại trừ bốn vị sư tổ cá»§a bốn đại môn phái:
Thiếu Lâm, Võ Äang, Nga My và su tổ cá»§a sư môn chúng ta được an nhiên trở vá», nhưng bốn vị ấy khi vỠđến nÆ¡i phải lập tức thoái vị giao quyá»n cho kẻ khác để Ä‘i ẩn cư, lánh mặt. Từ đó đến nay, ngá»n tháp vẫn ngang nhiên huyá»n bí, không má»™t ai dám có ý định mạo hiểm nữa. NÆ¡i đó trở thành cấm địa, má»™t địa ngục trần gian.
Thiếu nữ đôi mắt đăm chieu tá» vẽ ngưỠvá»±c, há»i:
- Nếu đúng như lá»i sư huynh đã nói thì tại sao hiện nay vẫn có các cao thá»§ võ lâm thỉng thoãng lần mò vào Quỉ Tháp?
Thanh niên cưá»i nhạt nói:
- Nhưng há» vẫn là con thiêu thân, góp vào đấy những bá»™ xương khô đã chồng chất như núi, nào có ai trở vá», hoặc khám phá ra Ä‘iá»u gì bí ẩn đâu.
- Tại sao có kẻ đến mà chúng ta lại sợ? Theo tôi nghỉ, dù có chết cũng biết được những gì xãy ra trước khi chết chứ.
Thanh niên cau mày:
- Chính vì má»i ngưá»i có tánh tò mò như sư muá»™i mà bị bá» thây. Vả lại, hiện nay cÅ©ng còn có kẻ tá»± cao, tá»± phụ muốn thu Ä‘oạt má»™t kết quả.
Thiếu nữ há»i dồn :
- Kết quả gì vậy ?
Gã thanh niên đưa mắt quan sát các thực khách xung quanh và thấy không ai có vẻ là giang hồ hiệp khách nên vui lòng nói tiếp :
- Ta nghe nói bên trong ngôi Quỉ Tháp đó có cất dấu pho “Võ Lâm Kỳ Trân†một báu vật giang hồ. Ai may mắn đoạt được có thể tập luyện trở nên đệ nhất thiên hạ.
Chàng thiếu niên chẩu miệng vào há»i :
- Thật thế sao ?
Thiếu nữ nghe nói đôi mắt lay láy :
- Ồ ! Hèn chi !
Gã thanh niên trang trá»ng nói :
- Äó là lá»i đồn đãi, còn việc có thá»±c hay không nào ai rõ được.
Xưa nay có ai vào được Quỉ Tháp đâu. Trong thiên hạ chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất biết được Ä‘iá»u đó mà thôi.
Thiếu nữ há»i nhanh :
- Ai vậy ?
- Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Thiếu nữ xì một tiếng :
- Sư huynh khéo nói đùa. Lão ma đầu ấy là chủ nhân Quỉ Tháp còn nói làm gì nữa.
Chàng thiếu niên xen vào :
- Như vậy là cau chuyện vẫn còn là má»™t huyá»n thoại hay sao ?
Gã thanh niên lại gật đầu :
- Phải rồi ! Những gì chúng ta biết Ä‘á»u là những lá»i đồn đãi, chân giã không làm sao Ä‘oán được, tỉ như gió lá»t vào nhà trống, chẳng nên tin tưởng làm gì.
Thiếu nữ cau mày há»i lại :
- Bổn chưởng môn sư tổ và ba vị sư tổ cá»§a Thiếu Lâm, Võ Äang, Nga My không đủ sức hợp công vào trong Quỉ Tháp sao ?
Thanh niên lắc đầu :
- Äã không vào được, mà còn phải sợ hãi đến nổi thoái vị Ä‘i ẩn cư lánh mặt nữa.
Lâm Viết Hùng nghe đến đây như hiểu được phần nào những việc vừa qua diễn biến trong giang hồ, chàng nhủ thầm :
- à ! Chủ Nhân Quỉ Tháp là một cao thủ võ lâm vô địch, lại có Võ Lâm Kỳ Trân.
Như vậy ta sẽ bái Chá»§ Nhân Quỉ Tháp làm sư phụ và luyện tập môn Võ Lâm Kỳ Trân, sau này chẳng những rá»­a được gia thù mà còn có thể xuôi ngược giang hồ hành hiệp, bênh vá»±c kẻ hiá»n lành, trừ bá» kẻ hung bạo.
Nghỉ như thế, chàng ăn vá»™i cho xong bữa cÆ¡m, gá»i chá»§ quán tính tiá»n, rồi ra khá»i tá»­u Ä‘iếm giục ngá»±a khá»i tây thành Lạc Bình thẳng vá» hướng Phần Dương.
Chỉ trong hai ngày, chàng đã Ä‘i khá»i huyện Phần Dương, đến bá» hồ, toan má»›n thuyá»n sang sông.
Giữa lúc đó, đột nhiên chàng nghe tiếng vó câu rồn rập từ xa vá»ng lại, tiếp theo có đôi tuấn mã chở trên lưng hai ngưá»i, má»™t trai má»™t gái phi nhanh vá» phía bá» hồ vá»›i tốc độ như tên bắn.
Loáng mắt đôi tuấn mã chỉ còn cách bỠhồ hai trượng.
Nhưng lạ thay, vó ngá»±a đến bá» hồ mà tốc độ không hãm lại, vá»›i cái đà nhanh như vậy, thế nào đôi thiếu niên nam nữ kia cÅ©ng phải lá»t dưới hồ không thể dừng kịp.
Lâm Viết Hùng trông thấy kinh hãi, hét lên :
- ấy chết !
Tiếng nói cha dứt, ngưá»i chàng đã phản ứng rất nhanh, chẳng kể sá»± nguy hiểm, chàng đứng giang tay ra cản trước đầu ngá»±a. Thật là má»™t hành động rất nguy hiểm. Bởi vì nếu hai ngưá»i kia không hãm kịp cương ngá»±a thì đôi tuấn mã sẽ đâm vào ngưá»i chàng văng xuống nước ngay, dẫu không tan xác cÅ©ng không thể nào sống nổi.
Trong lúc nguy hiểm như vậy bỗng nghe có tiếng từ trên lưng ngựa hét lanh lãnh :
- Ui chao ! Ngươi muốn tự tử hay sao ?
Tiếng nói dứt, má»™t luồng gió nhẹ đánh tạt vào ngưá»i Lâm Viết Hùng khiến đôi chân chàng bị bốc lên khá»i mặt đất, và ném văng chàng bên tả ngoài bảy trượng.
Toàn thân chàn run lên như muốn chực ngã.
CÅ©ng lúc đó, đôi tuấn mã hé mồm hí lên vang trá»i, bốn vó chồm cao, như bị má»™t sức ká»m hãm phi thưá»ng cá»§a ngưá»i cỡi.
Rồi giá»ng nói lanh lãnh vang lên :
- A !
Té ra là ngươi !
Lâm Viết Hùng vá»™i trấn tỉnh lại nhìn thì hai ngưá»i này không phải gì xa lạ. Chính là những thá»±c khách mà chàng vừa gặp há» nÆ¡i tá»­u quán trong thành Lạc Bình. HỠđã cho chàng nghe câu chuyện huyá»n bí cá»§a Quỉ Tháp.
Thiếu nữ vá»›i giá»ng thánh thót như oanh vàng, thét bảo :
- Sưao ngươi điên rồ thế. Ta không kịp ra tay có phải ngươi đã mất mạng rồi chăng?
Lâm Viết Hùng trố mắt nhình thiếu nữ kinh ngạc, há»i :
- Tiểu sinh đã làm gì mà cô nương gá»i là Ä‘iên rồ ?
Thiếu nữ nở nụ cưá»i duyên, đưa ánh mắt trong xanh nhìn từ đầu đến chân Lâm Viết Hùng, rồi nói vá»›i giá»ng ngá»t ngào :
- Ngươi không biết chút gì vá» võ há»c sao ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Tại hạ chỉ là một nho sinh.
Thiếu nữ cưá»i lá»›n :
- Hèn chi ngươi không hiểu hành động nguy hiểm của ngươi khi làm cái việc mà con nhà võ không thể làm được.
Lâm Viết Hùng nghe thiếu nữ mỉa mai, lòng tá»± ái nổi lên, chàng cất giá»ng nói :
- Tại hạ tuy là một nho sinh song không phải loại nho sinh trói gà không chặc.
Thiếu nữ nhướng đôi mày liá»…u, hé đôi hàm răng trắng má»ng :
- Vậy thì các hạ là kẻ có đủ sức mạnh nâng vạc cử sư chăng?
- Không phải thế ! Tiểu sinh chỉ có một sức mạnh vỠý chí, sức mạnh đó sẽ thắng tất cả.
Thiếu nữ cưá»i lá»›n há»i :
- Vậy các hạ có hiểu vừa rồi các hạ đứng cản đầu ngựa của tôi hậu quả sẽ ra sao không?
- Không.
Lâm Viết Hùng chỉ buông thá»ng má»™t câu rồi lắc đầu nói tiếp :
- Tiểu sinh thấy ngá»±a cô nương chạy quá nhanh sợ e quá trá»›n rÆ¡i ầm xuống nước mất mạng, nên phản ứng nhất thá»i đâu có đủ thá»i giỠđể suy Ä‘oán hậu quả ra sao ?
Thiếu nữ cưá»i, giá»ng trong êm, ngá»t ngào nói :
- Ví như chúng tôi không đủ sức ká»m hãm cương ngá»±a, hoặc giã không thạo võ công, không dùng má»™t chưởng nhẹ đẩy các hạ ra xa, thì chẳng những các hạ không cản được đôi tuấn mã mà bây giá» các hạ đã bị nát thây dưới chân ngá»±a, hoặc rÆ¡i xuống dưới nước rồi.
Nói đến đây, thiếu nữ dừng lại má»™t lúc, há»i :
- Các hạ thá»­ xét lại lá»i nói cá»§a ta có đúng hay không và hành động cá»§a các hạ có gá»i là Ä‘iên rồ hay không?
Lâm Viết Hùng đứng nghe thiếu nữ nói má»™t hồi cảm thấy lý luận cá»§a nàng thật chính xác. Bây giá» chàng má»›i tá»± nhận là mình đã hành động Ä‘iên rồ. Nếu không nhá» thiếu nữ dùng chưởng phong đẩy chàng ra xa thì không rõ sinh mạng chàng sẽ ra sao… Chàng Ä‘ang trầm tư mặt tưởng bá»—ng nghe có tiếng cá»§a gã thiếu niên đồng hành vá»›i nàng bước tá»›i trước cưá»i khúc khích nói :
- Thật là má»™t gã nho sinh ngốc nghếch, song lại có tánh kiêu ngạo hÆ¡n ngưá»i.
Giá»ng nói khôi hài, đầy vẽ khinh bạc làm cho Lâm Viết Hùng khó chịu vô cùng.
Äôi mắt chàng nẩy lá»­a. Chàng cất giá»ng trầm hùng :
- Tôn giá nên nhẹ lá»i chứ !
Thiếu niên phá lên cưá»i ha hả :
- Chẳng nhẹ lá»i thì sao ? Vá»›i tài nghệ má»™t gã nho sinh ngốc nghếch như vậy thì làm gì được tiểu gia này.
Thiếu nữ thấy giá»ng nói cá»§a thiếu niên gay gắt, vá»™i nạt lá»›n :
- Sư đệ ! Hãy câm mồm !
Gã thiếu niên bi mắng tức giận nheo mắt nhìn thiếu nữ nói bằng giá»ng khôi hài :
- Sư tủ ! Có gì mà sư tỷ nổi giận với tiểu đệ.
Thiếu nữ nghiêm sắc mặt, giá»ng lạnh lùng :
- Sư đệ đừng hồ đồ, không biết gì lể phép cả hay sao ?
Thiếu niên cÅ©ng không nhịn, cưá»i lá»›n :
- Phải lá»… phép vá»›i hắn à ? Sư tá»· chua từng trải qua việc Ä‘á»i nên thấy diện mạo cá»§a bá»n nho sinh tưởng đâu chúng là kẻ cao sang danh dá»±, thá»±c ra chúng chỉ là những bá»n mài viết uống má»±c, suốt Ä‘á»i nằm trong xó nhà, không hiểu trá»i cao đất rá»™ng là gì.
Những kẻ như vậy cần gì phải giữ lễ.
Thiếu nữ đỠmặt, toan mắng chàng thiếu niên bướng bỉnh đó, nhưng nàng cha kịp mở lá»i thì Lâm Viết Hùng đã bước tá»›i trước mặt hắn, trợn mắt nhìn vá»›i giá»ng giận dữ :
- Tiểu sinh xin hẹn vá»›i tôn gia, ngày sau sẽ gặp lại và sẽ thay mặt bá»n nho sinh để vấn tá»™i tôn gia vá» việc nhục mạ hôm nay.
Thiếu niên nhìn Lâm Viết Hùng má»™t mắt, cưá»i hi hi, và nói :
- Sưao lại không thực hiện ý định đó hôm nay mà phải hẹn đến ngày sau ?
Lâm Viết Hùng nghiêm giá»ng đáp :
- Vì hôm nay tiểu sinh cha tập luyện võ công.
Gã thiếu niên ưởng ngá»±c vỠđằng trước, hai tay chống vào hông ra vẽ trêu tức, há»i:
- Bao giỠcác hạ tập luyện võ công ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Lâu lắm là bốn năm, mau là hai năm, chừng đó tiểu sinh nguyện rửa nhục này.
Gã thiếu niên khoác tay chận lá»i, rồi cưá»i lá»›n nói :
- Äừng nói bốn năm hoặc hai năm, dầu cho má»i năm, hoặc hai m Æ¡i năm, tiểu gia vẫn sẳn sàng chỠđợi các hạ rá»­a hận.
Lâm Viết Hùng mỉm cưá»i, đáp :
- Xin tôn gia nhá»› lá»i, tiểu sinh giả biệt.
Nói xong, Lâm Viết Hùng chạy đến bên con ngựa bạch, đưa tay nắm yên cương, leo lên lưng ngựa.
Bá»—ng thiếu nữ gá»i giật lại :
- Hãy khoang ! Xin các hạ chá» ta há»i vài lá»i.
Câu nói chua dứt đã thấy thiếu nữ phóng mình tớt chận trước đầu ngựa nhanh nhvệt khói.
Lâm Viết Hùng cau mày há»i lại :
- Cô nương có Ä‘iá»u gì chỉ giáo ?
Thiếu nữ nhìn chàng qua khoé mắt đầy lu luyến, và há»i :
- Các hạ muốn tìm há»c võ công ?
- Phải ! Äiá»u đó tiểu sinh đã nói nhiá»u lần.
- Ta sẽ giới thiệu cho các hạ một vị danh s.
Các hạ bằng lòng chứ ?
- Äa tạ lòng tốt cá»§a cô nương.
- Các hạ cha tìm được vị danh sư nào chứ?
- Cha !
Thiếu nữ đôi mắt long lanh, nói vá»›i giá»ng ngá»t ngào :
- Hình như các hạ giận ta phải chăng ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu đáp :
- Cô nương đâu có làm gì mà tiểu sinh nầy giận !
- Thế thì ta trân trá»ng giá»›i thiệu cho các hạ vị danh sư vá»›i võ công quán tuyệt, ná»™i ngoại khinh công Ä‘á»u đạt đến mức thượng thừa, võ thuật thuá»™c vào hàng danh môn chánh phái.
Lâm Viết Hùng ngắt lá»i :
- Xin cô nương cho biết đó là vị võ lâm tiá»n bối nào ?
- Vị này được giang hồ gá»i là Thiết Bối Thương Long, tức Vạn Triệu Phi lão tiá»n bối đó.
Lâm Viết Hùng do dá»± há»i lại :
- Luận vá» võ công chẳng hay Vạn lão tiá»n bối so vá»›i Nhạn Äảng Sư ẩn Triệu lão tiá»n bối thì thế nào ?
Thiếu nữ tỠvẽ nghỉ ngợi, rồi nói :
- Không cao không thấp bao nhiêu.
Lâm Viết Hùng nói :
- Thế thì tiểu sinh có há»c được toàn bá»™ chân truyá»n cá»§a Vạn lão tiá»n bối cÅ©ng vô dụng.
Thiếu nữ tá» vẽ kinh dị, há»i :
- Tại sao thế ?
Lâm Viết Hùng thở ra một hơi dài, khẽ đáp :
- Xin cô nương đừng tìm hiểu, thá»i gian sau cô nương sẽ biết nếu tiểu sinh có duyên may gặp lại.
Thiếu nữ cúi đầu ngẫm nghỉ má»™t lúc rồi đưa mắt nhìn Lâm Viết Hùng há»i :
- Chúng ta có thể cho nhau biết tên hỠchăng?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Äiá»u đó chẳng quan hệ gì. Tiện sinh là Lâm Viết Hùng cò cô nương quí danh là gì?
Thiếu nữ ấp úng :
- Ta tên… Chá»â€¦Xuân Chá» !
- Tên là Xuân ChỠ?
- Äây là tên mà cÅ©ng là biệt hiệu cá»§a sư môn, các hạ cứ gá»i ta như thế là đủ, ngày sau có dịp các hạ sẽ còn hiểu ta nhiá»u hÆ¡n.
- Äa tạ lòng tốt cá»§a Xuân Chá» cô nương !
- Các hạ thấy tên ta như thế có lạ lùng lắm không?
- Tiểu sinh cha quen gá»i tên ấy.
Thiếu nữ mỉm cưá»i :
- Nhưng rồi sẽ quen ! Cả sư môn và giang hồ Ä‘á»u gá»i ta cái tên ấy.
Lâm Viết Hùng nhếch môi cưá»i nụ :
- Tiểu sinh hy vá»ng danh hiệu cô nương sẽ làm cho giang hồ trá»ng vá»ng trên con đưá»ng hành hiệp.
Ngừng một lúc, Lâm Viết Hùng nói :
- Còn gã thiếu niên nhỠtuổi đi với cô nương là ai vậy ?
Xuân ChỠchỉ tay vào gã thiếu niên, đáp :
- Hắn là sư đệ của ta, cùng thụ giáo một sư môn. Nhưng vì hắn nhỠtuổi nên tánh nết lắc khắc không biết kiêng nể ai, xin các hạ bỠqua những cử chỉ không hoà nhã của hắn lúc nãy.
- Cô nương có thể cho tiểu sinh biết danh hiệu của hắn không?
- Hắn tên Mạnh Cứng !
- Mạnh Cứng?
- Phải, đó cũng là danh hiệu sư môn.
Lâm Viết Hùng ngẫm nghỉ không rõ những ngưá»i này là đồ đệ cá»§a môn phái nào mà có những danh hiệu khác thưá»ng như vậy.
Chàng há»i :
- Cô nương thuộc môn phái nào ?
- Äiá»u đó ta không được phép tiết lá»™.
Lâm Viết Hùng và cô gái Xuân Chá» vừa trò chuyện đến đây thì gã thiếu niên Mạnh Cứng đã bắn mình nhảy vá»t tá»›i đứng trước mặt hai ngưá»i, nheo mắt nhìn Xuân Chá» cưá»i hì hì, nói :
- Sư tỷ nói chuyện gì với hắn lâu thế?
Lâm Viết Hùng cha nguôi giận đối với gã thiếu niên xấc xược này. Chàng quay sang phía khác, trong lúc đó Xuân ChỠnhìn thẳng vào Mạnh Cứng nạt lớn :
- Mạnh Cứng !
Mi dám vô lễ với ta sao ?
Mạnh Cứng xoa hai bàn tay vào nhau, nói giá»ng khá»§ng khỉnh có vẽ sợ Xuân Chá» :
- Äâu có ! Ngu đệ đâu dám vô lá»… vá»›i sư tá»·, chỉ vô lá»… vá»›i gã nho sinh này thôi. Tại sao sư tá»· lại cấm ngu đệ không được vô lá»… vá»›i hắn chứ?
Lâm Viết Hùng lợi dụng thừa lúc hai ngưá»i cãi vã nhau, nhảy phóc lên lưng ngá»±a, quay nhìn Xuân Chá» nói lá»›n :
- Xin giã biệt.
Ngá»n roi da quất mạnh vào mông ngá»±a, con bạch mã chồm bốn vó phóng tá»›i. Chỉ loáng mắt, Lâm Viết Hùng đã mất dạng vá» phía hồ Phần Dương.
Xuân ChỠđúng lặng thinh, nhìn theo bóng ngá»±a cá»§a Lâm Viết Hùng mà lòng lâng lâng má»™t cảm giác kỳ lạ. Má»™t cảm giác mà từ lúc má»›i lá»t lòng cho đến nay nàng cha há» biết đến. Tại sao ? Chính nàng cÅ©ng không hiểu tại sao. Sá»± thay đổi đó khiến g ương mặt nàng gợn lên những nét u buồn và hân hoan pha trá»™n. Phải ! Nàng đã triá»u mến những cá»­ chỉ trang nhã đầy cương nghị cá»§a gã nho sinh, ngưá»i trai đầu tiên đã gieo vào lòng nàng má»™t cảm tình sâu đậm.
Mạnh Cứng thấy sư tỷ mình đứng nhìn theo bóng ngựa của chàng nho sinh đến thẩn thỠnên tỠý không bằng lòng nói lớn :
- Kìa sư tá»· ! Làm gì mà mặt mày phá» phạt như vậy ? Sư tá»· mÆ¡ bóng bạch mã hay mÆ¡ ngưá»i cỡi ngá»±a bạch?
Xuân ChỠhai má đỠbừng, đập mạnh vào vai Mạnh Cứng một cái “đốp†làm cho Mạnh Cứng phải ẹo mình xuống.
Nàng mắng :
- Từ nay ta cấm sư đệ không được nói đùa như thế.
Mạnh Cứng đưa tay thoa vai, le lỡi thật dài, trợn đôi mắt trắng toạt nhìn Xuân ChỠnói:
- Tại sao sư tỷ bảo là tiểu đệ nói đùa khi mà tiểu đệ nói lên sự thật?
- Nhưng ta không muốn sư đệ nói như vậy.
Mạnh Cứng hừ một tiếng :
- Chỉ có trá»i má»›i hiểu được lá»i nói cá»§a sư tá»· mà thôi.
Xuân ChỠnói lảng sang chuyện khác :
- Thôi ! Chúng ta Ä‘i tìm thuyá»n để sang hồ cho sá»›m.
Dứt lá»i, nàng từ từ bước vá» phía bá» hồ.
Giữa lúc đó, từ xa có tiếng vó ngá»±a vá»ng đến thật nhanh.
Mạnh Cứng quay đầu lại nhìn rồi nói to :
- á»’ ! Sao ngưá»i má»™ng cá»§a sư tá»· còn trở lại đây làm gì nhỉ ?
Xuân Chá» Ä‘ang giận dữ, nghe thiếu niên nói bá»—ng đôi mắt sáng rá»±c lên, há»i nhanh:
- Thật thế sao ?
Mạnh Cứng vỗ tay đôm đốp, reo lên :
- Không phải ! Tiểu đệ nhìn lầm ! Bóng ngựa của sư huynh.
Thật vậy, ngưá»i sắp đến chính là vị sư huynh, ngưá»i cùng ăn vá»›i Xuân Chá» và Mạnh Cứng trong tá»­u Ä‘iếm.
Mạnh Cứng gạt Xuân ChỠlàm nàng thẹn đỠmặt. Nàng bước đến toan dùng chưởng đánh hắn, nhưng gã thiếu niên la lên :
- Sư tỷ ! tiểu đệ có tội gì mà sư tỷ đối xử như vậy ?
- Ngươi đã đùa gạt ta !
- Nếu sư tỷ thật tình không mơ bóng chàng nho sinh ấy thì làm gì phải thẹn thùng như vậy.
Thiếu nữ trừng mắt :
- Äồ quỉ con !
Vừa nói nàng toan đưa tay ký vào đầu Mạnh Cứng. Hắn vội nói :
- Tiểu đệ sẽ mách lại việc này với sư huynh.
Xuân ChỠkhoa? tay :
- Nếu ngươi đặt Ä‘iá»u ta sẽ nói cho sư huynh biết vá» tá»™i hổn xược cá»§a ngươi đối vá»›i ta.
Hai ngưá»i còn Ä‘ang tranh luận thì vó ngá»±a đã đến nÆ¡i. Má»™t thanh niên vạn vỡ từ trên yên ngá»±a nhảy xuống.
[COLOR=#000033]Xuân ChỠreo to :
- Sư huynh !
Thấy nét mặt nàng Ä‘ang giận dữ, thanh niên há»i :
- Có việc gì thế ?
Xuân ChỠnói :
- Mạnh Cứng vô lễ với tiểu muội, nên tiểu muội giận.
Ngưá»i thanh niên này chính là Thạch Bảo, đại sư huynh cá»§a hai ngưá»i kia. Nghe Xuân Chá» nói, chàng không cần tìm hiểu nguyên nhân, quay nhìn Mạnh Cứng hét :
- Oắc con ! Ngươi không chừa thói hổn xược sao ?
Mạnh Cứng vốn là đứa bé cao ngạo, khôi hài, liến thoắc, nhưng đối với vị đại shuynh Thạch Bảo thì chẳng bao giỠdám tỠra nghịch ngợm. Bị trách mắng, mặt hắn nhăn nhó, nhìn Xuân ChỠnhư muốn cầu cứu.
Xuân ChỠtrông thấy thương hại, nói với Thạch Bảo :
- Sư huynh à ! Tánh sư đệ hay nghịch ngợm, xin sư huynh đừng giận nữa..
Thạch Bảo không đợi Xuân Chá» nói hết câu, ngắt lá»i bảo :
- Sư muá»™i chá»› nên bênh vá»±c cho hắn, làm hắn quen tánh xấu. Chúng ta lên non từ thưở nhá», cùng há»c má»™t thầy, cùng nằm chung má»™t chiếu, ta đã quá rõ tâm tánh cá»§a Mạnh Cứng rồi ! Hắn là đứa gàn dở, bướng bỉnh.
Äoạn Thạch Bảo quay qua há»i Mạnh Cứng :
- Sư đệ ! Lúc hạ sÆ¡n, ân sư đã dặn Ä‘iá»u gì ngươi còn nhá»› không?
Mạnh Cứng cúi đầu ngượng ngập, nói phì phào như hơi thở :
- Tiểu đệ không quên.
- Vậy ngươi thá»­ nhắc lại lá»i dặn cá»§a ân sư xem sao ?
- “ Sau khi rá»i khá»i núi, phải nghe lá»i sư huynh chỉ dạy, việc gì cÅ©ng phải trình qua ý kiến sư huynh trước rồi má»›i làm, nếu cãi lại mang tá»™i bá»™i s.
Äại sư huynh có quyá»n xá»­ phạt.
Nói đến đây Mạnh Cứng hướng vào Thạch Bảo, cung kính nói :
- Tiểu đệ xin hứa sửa đổi tánh tình.
Thạch Bảo đua mắt nhìn Mạnh Cứng, đôi mắt lộ nét hân hoan vì thấy chàng thiếu niên bướng bỉnh ấy đã tình nguyện hối cãi.
Thạch Bảo nói :
- Lá»i xa có nói :
“ Không gì tốt bằng biết lá»—i tá»± sá»§a mìnhâ€. Ta mong từ nay ngươi không làm phiá»n lòng sư tá»· ngươi nữa.
Mạnh Cứng thở khì một cái, rung nhẹ cái đầu đáp :
- Äa tạ sư huynh.
Xuân ChỠbước tới nói :
- Chúng ta đi thôi.
Dứt lá»i nàng nhảy phóc lên lưng con tuấn mã, lẽ ra phải Ä‘i vá» hướng bá» hồ, nhưng chẳng hiểu vì đâu nàng lại quay vá» hướng Bắc, chạy vá» phía Phần Dương theo con đưá»ng mà Lâm Viết Hùng Ä‘i lúc nãy.
Mạnh Cứng hét to :
- Chết rồi !
Thạch Bảo há»i :
- Việc gì thế ?
- Sư tỷ ! Sư tỷ…đã theo chàng nho sinh !
Thạch Bảo sững sốt ! Chàng hiểu rõ Xuân Chá», sư muá»™i cá»§a chàng đã phạm vào cái tá»™i cá»§a ngưá»i con gái là…â€cảm luyếnâ€.
Qua những năm gần fũi nhau cùng một sư môn, Thạch Bảo rất rõ tánh nết của smuội chàng, nhưng vì Xuân ChỠlà đứa cháu cng của vị ân s, nên chàng không dám tỠý bất bình. Chàng vội đưa mắt nhìn Mạnh Cứng, la hoảng :
- Sư đệ ! Chúng ta hãy đuổi theo mau !
Vừa nói, hai ngưá»i đã ra cương Ä‘uổi theo Xuân Chá» như bay

Trên Äỉnh Hoa Phong
L âm Viết Hùng sau khi vượt qua sáu bảy dặm đưá»ng má»›i tìm thuê thuyá»n qua bên kia hồ.
Hồ Phần Dương rá»™ng thênh thang, con đò hì hục đến xế chiá»u má»›i đưa khách đến bến. Sau khi lên bá»™, Lâm Viết Hùng không chậm chạp, gấp rút lên yên ngá»±a hướng vá» phía Hoa Phong SÆ¡n.
Ngày hôm sau cuối giá» Ngá», chàng đã lần đến bên chân núi. Chóp núi cao vòi vá»i, chàng ngước mặt nhìn lên thấy mây đùn khói toả, trên chóp lá» má» má»™t cổ tháp đỠrá»±c.
Lâm Viết Hùng chép miệng lẩm bẩm :
- Quỉ Tháp ! Chính đây là nơi tử địa mà các cao thủ giang hồ đã sợ sệt không dám đến.
Chàng biết sức chàng không thể má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà lên đến nÆ¡i được, nên vá»™i Ä‘i tìm má»™t thôn xóm gởi ngá»±a lại, và mua những thức ăn mang theo.
Tối hôm đó, vào lúc canh má»™t, vầng trăng tròn vắc vẻo vào giữa không gian toa? xuống rừng núi má»™t màu huyá»n ảo, làm cho ngá»n Hoa Phong thêm phần hùng vÄ©, thiêng liêng.
Thật vậy, đỉnh Hoa Phong là má»™t ngá»n núi cao nhất vùng, khoảng bốn năm trăm trượng, nằm ká» hai con sông rá»™ng bao la, ba mặt phá»§ mây vá»i vợi, chỉ có hướng Tây là giáp vá»›i đất liá»n, nhưng cÅ©ng chỉ là cây cao rừng rậm.
ấy thế mà giá» nầy có má»™t bóng ngưá»i thất thiểu lần trên con đưá»ng đá gồ ghá» trèo lên đỉnh núi, không kể gì đến luật cấm cá»§a giang hồ. Bóng ngưá»i nầy chính là Lâm Viết Hùng. Chàng đã biết trước nÆ¡i đây là vùng tá»­ địa mà vẫ cứ tìm tá»›i.
Vậy chàn muốn tá»± vận sao ? Không ! Chàng muốn sống ! Muốn Ä‘i tìm cái sống trong cái chết. Chàng muốn sống để báo cừu rá»­a hận, trả thù nhà. Sá»± can đảm và ý chí cương nghị cá»§a chàng trai nầy đã vượt lên trên má»i Ä‘e doa. cá»§a tá»­ thần.
Chàng lần Ä‘i … lần Ä‘i mãi. Sau cùng Chàng đã trèo lên tận đỉnh Hoa Phong, đến má»™t sân rá»™ng trước ngôi cổ tháp huyá»n bí.
Bây giá» khoản vào đầu giá» Sá»­u, gió núi thổi từng cÆ¡n tiếng rào như muôn vạn hồn ma Ä‘ang cùng nhau trò chuyện. Mặt sân đầy những xương ngưá»i trắng hếu xếp thành đống, thành gò, phản chiếu ánh trăng lá» má», khiến ngưá»i ta có cảm giác như Ä‘i lạc vào địa ngục a tỳ hay sa vào thế giá»›i cá»§a quỉ Sa Tăng vậy. Thật khá»§ng khiếp.
Tuy nhiên Lâm Viết Hùng không xem đó là má»™t Ä‘e doạ, mặc dù chàng không chút võ công nào trong ngưá»i cả, chàng vẩn âm thầm vượt qua từng đống xương khô, phát ra những tiếng kêu răn rắc. Qua má»™t lúc chàng đứng ngay trước cá»­a cổ tháp chẳng khác má»™t bóng ma hiện hìn trong má»™t nghÄ©a địa.
Äứng cách cá»­a tháp chừng hai mươi trượng, chàng thấy cánh cá»­a tháp khẻ hé mở, nhìn vào trong thấy tối om và lạnh ngắt. Sá»± im lặng má»™t cách quái đản và nòng nặc mùi tá»­ khí. Äá»™t nhiên bên trong Quỉ Tháp truyá»n ra giá»ng nói văng vẳng :
- Hài tử ! Ngươi là đứa trẻ tốt số đấy.
Lâm Viết Hùng thất kinh. Tiếng nói nghe như gần như xa, chẳng biết từ đâu đến, đầy vẻ âm ma, quỉ quái ! Nhưng chàng đủ can đảm lên đến đỉnh Hoa Phong thì còn sợ gì nữa, chàng mạnh dạng há»i lại :
- Sưao ! Tôi… tôi làm gì mà tốt sốt?
Giá»ng nói lại vang lên :
- Thằng bé dại khỠ! Lão phu nói cho ngươi biết đã năm mươi năm qua không một kẻ nào được đặt chân lên sân cổ tháp chỗ ngươi đang đứng mà toàn mạng. Ngươi là kẻ duy nhất hưởng được sự đặc biệt nầy. Như vậy không phải ngươi là đứa bé tốt số ư ?
Lâm Viết Hùng ồ má»™t tiếng rồi trầm giá»ng há»i :
- Ngưá»i nói đó có phải là Quỉ Tháp Chá»§ Nhân theo lá»i đồn đãi cá»§ bá»n võ lâm giang hồ chăng?
- Äúng ! Quỉ Tháp Chá»§ Nhân chính là ta !
- Những đống xương khô chồng chất tại đỉnh Hoa Phong này có phải do ngưá»i gây ra chăng?
- Äúng chính là ta.
- Những kẻ bị giết phơi xương là ai vậy ?
- Võ lâm Hắc Bạch giang hồ.
- Ngưá»i và bá»n chúng có thù hận gì ?
- Không thù hận gì cả.
- Không thù hận ?
- Không !
- Tại sao ngưá»i lại nhẫn tâm sát hại ?
- Vì bá»n chúng không nghe lá»i cảnh cáo cá»§a lão phu, tá»± cho mình là cao thá»§ siêu việt, ngang nhiên đột nhập vào cổ tháp. Như thế chết không đáng tá»™i hay sao mà há»n trách lão phu.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Dù sao thì hành động giết ngưá»i phÆ¡i xương thành đống vẫn là hành động tàn ác.. Má»™t tràng cưá»i từ bên trong vang ra :
- Tàn ác ! Ha ! Ha ! Ha!....
Giá»ng cưá»i kéo dài rất lâu, khiến cho Lâm Viết Hùng muốn choáng đầu hoa mắt.
Qua má»™t lúc, giá»ng nói vang ra :
- Hài tử ! Ngươi tìm đến cổ tháp với mục đích gì ?
Lâm Viết Hùng không do dự, đáp ngay :
- Với hai mục đích !
- Hai mục đích gì ?
- Thứ nhứt, tiểu sinh xin trân trá»ng há»i lão tiá»n bối vì lý gì lão tiá»n bối nhẫn tâm giết ngưá»i, đốt nhà, tang tóc trên giang hồ bằng những hành động khá»§ng khiếp vậy ?
Giá»ng nói trong Quỉ Tháp hằn há»c :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi nói ai giết ngưá»i, đốt nhà ?
Lâm Viết Hùng Ä‘iá»m tỉnh nói :
- Chính Quỉ Tháp Chủ Nhân chứ còn ai nữa ? hàng ngàn võ lâm cao thủ khắp đó đây nối đuôi nhau bị thảm sát. Cừu hận của hỠđang chất chồng cao như núi ….
Chàng cha nói dứt câu, Quỉ Tháp Chủ Nhân bỗng hét lên một tiếng làm rung chuyển cả núi rừng, dư âm vang lên đến nổi Lâm Viết Hùng không chịu đựng được kêu lên một tiếng, hả miệng mửa ra một bụm máu tư ơi.
Lâm Viết Hùng chỉ là gã nho sinh yếu Ä‘uối, cha tập luyện má»™t chút võ công, còn Quỉ Tháp Chá»§ Nhân là má»™t tuyệt thế cao thá»§, danh vang thiên hạ đã hÆ¡n năm mươi năm vá» trước, ná»™i lá»±c uyên thâm tá»›i độ “đăng đàn nhập hoáâ€, thì tiếng hét cá»§a ông ta làm sao Lâm Viết Hùng chịu nổi.
Bởi thế sau khi ói ra một bụm máu, Lâm Viết Hùng ngã lăn ra bất tỉnh. Hình nhQuỉ Tháp Chủ Nhân không ngưỠđược sự việc xảy ra, nên buộc miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc :
- A !
Bỗng thấy hai bàn tay đen thui thủi thò ra ngoài cửa tháp, chụp vào không khí hai cái quái dị, tức thì thân mình Lâm Viết Hùng như bị luồng hấp lực vô hình nhấc bổng lên, hút vào Quỉ Tháp, và từ từ rơi xuống đất, trước maJ.t Quỉ Tháp Chủ Nhân.
Quỉ Tháp Chủ Nhân đưa ánh mắt rực hào quang nhìn Lâm Viết Hùng rồi đưa hai ngón tay gầy guộc điểm nhẹ vào ba nơi đại huyệt của chàng, đoạn nép mình vào trong chỠđợi.
Chỉ chốc lát, Lâm Viết Hùng chổi dậy, bỡ ngỡ nhìn quanh, chàng cha hiểu mình Ä‘ang ở nÆ¡i đâu thì lại nghe giá»ng nói cá»§a Quỉ Tháp Chá»§ Nhân nổi lên, nhưng vá»›i tính chất hoà nhã :
- Lão phu quá sơ xuất nên không lưu ý đến một kẻ yếu đuối không biết võ công.
Này tiểu tử, hiện giỠsức khoẻ của ngươi ra sao ?
Giá»ng nói cá»§a Qui Tháp Chá»§ Nhân tuy chứa đầy lo lắng, nhưng Lâm Viết Hùng không hỠđể ý tá»›i. Chàng đứng thẳng dậy, hướng vá» phía có phát ra giá»ng nói lá»›n tiếng há»i lại :
- Quỉ Tháp Chá»§ Nhân ! Việc há»i thăm sức khoẻ cá»§a tiểu sinh không cần thiết. Xin lão tiá»n bối trả lá»i cho biết tại sao lão tiá»n bối lại nhẫn tâm Ä‘em máu lá»­a gieo rắc giang hồ, giết ngưá»i, đốt nhà, sát hại không chừa má»™t con gà, con chó?
- Hừ ! Ngươi là đứa bé ngang ngạnh dám cật vật ta Ä‘iá»u đó. Ngươi lấy bằng chứng gì dám bảo ta là kẻ đã gieo rắc máu lá»­a giang hồ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Cần gì há»i đến bằng chứng ! Hiện nay khắp giang hồ Ä‘á»u xôn xao dư luận, những vụ thảm sát xảy ra khắp đó đây, mà nạn nhân là những cao thá»§ võ công cao. Nếu không phải là kẻ đủ tài như lão tiá»n bối thì còn ai có thể hành động như vậy ? Dân giang hồ Ä‘á»u quả quyết hung thá»§ các vụ huyết án chính là Quỉ Tháp Chá»§ Nhân.
Vá»›i giá»ng kinh ngạc, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân “hừ†lên má»™t tiếng, rồi há»i lại :
- Tiểu tá»­, ngươi có biết những nạn nhân bị thảm sát là những ngưá»i thuá»™c môn phái nào không?
- Äá»§ cả hai Ä‘ao Hắc Bạch trên giang hồ !
- á»’ !
- Sưao ? Tại sao Quỉ Tháp lão tiá»n bối lại ngạc nhiên ?
- Nếu lão phu là thá»§ phạm cần gì lão phu phải há»i chi nhiá»u. Này tiểu tá»­ ! Từ khi lão phu sáng lập ngôi cổ tháp này cho đến nay Ä‘a hÆ¡n sáu mươi năm lão phu cha há» bước chân ra khá»i đỉnh Hoa Phong đừng nói tá»›i chuyện Ä‘em máu gieo rắc giang hồ.
Giá»ng nói cá»§a chá»§ nhân Quỉ Tháp đầy vẻ hiá»n hoà, trang trá»ng, khiến Lâm Viết Hùng cảm thấy đó là lá»i nói thật. Tuy nhiên, chàng vẫn há»i lại :
- Lão tiá»n bối không nói dối chứ ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân hừ một tiếng :
- Thằng bé ngu xuẩn ! Tại sao lão phu lại phải nói dối với một đứa bé yếu đuối như ngươi ?
- Nhưng lão tiá»n bối có bằng chứng gì để tá» ra mình không phải là thá»§ phạm ?
- Ta không cần bằng chứng gì cả. Chính các cao thủ giang hồ phải có nhiệm vụ tìm ra những bằng chứng đó, nếu muốn biết sự thật.
Lâm Viết Hùng còn Ä‘ang suy nghÄ©, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân há»i tiếp :
- Còn mục đích thứ hai của ngươi là gì ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Tiểu sinh nghe giang hồ đồn đãi rằng trong Quỉ Tháp có má»™t pho sách kỳ bí, dạy đủ các thế võ cổ truyá»n đã thất lạc. Việc này đúng chăng?
- Äúng vậy.
Lâm Viết Hùng hớn hở :
- Thế thì rất may mắng.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân há»i :
- Do đâu ngươi có ý định như vậy ?
- Vì muốn trả gia cừu.
- Gia cừu ?
- Phải !
- Nhưng cần gì phải tìm đến môn võ công thượng cổ ấy ?
- Nếu tiểu sinh không trở thành một tay cái thế võ công vô địch thiên hạ thì khó lòng trả được thù nhà.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân “hừ†má»™t tiếng, há»i :
- A ! Ngươi muốn nói kẻ gia cừu của ngươi là một kẻ khét tiếng giang hồ phải không?
- Äúng vậy !
- Nhưng hắn là nhân vật nào ?
- Tiểu sinh không biết được.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân đổi giá»ng nghiêm trang há»i :
- Cha Mẹ ngươi cũng thuộc vào giới võ lâm cao thủ giang hồ?
- Äúng vậy.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i lá»›n :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi là đư á bé có chí lá»›n, ta sẽ ra công giúp ngươi đạt được ý nguyện đó. Nhưng… còn má»™t Ä‘iá»u… - Äiá»u gì ?
- Có má»™t Ä‘iá»u là ngươi phải bái nhận ta làm sư phụ.
Lâm Viết Hùng ngần ngại, nói :
- Tiểu sinh cha biết rõ lão tiá»n bối là ngưá»i như thế nào thì việc bái sư e quá sá»›m.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân giá»ng nói không vui, há»i lại :
- Tiểu tử ! Có phải ngươi muốn xem tướng mạo của lão phu có xứng đáng làm sphụ của ngươi không?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Không phải vậy ! Chẳng qua tiểu sinh muốn biết rõ lào tiá»n bối là ai, có liên quan đến vụ gia cừu cá»§a tiểu sinh hay không.
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Tiểu tử ! Ta có thể cho ngươi biết năm mươi năm vỠtrước ta là Tôn sư của một môn phái có tiếng trên giang hồ. Chỉ vì….
Nói đến đay Quỉ Tháp Chủ Nhân im bặt và thốt ra tiếng thở dài..
Lâm Viết Hùng ái ngại há»i :
- Chỉ vì thế nào ? Sao lão tiá»n bối không nói tiếp ?
- Äiá»u này vá» sau ngươi sẽ rõ. Bây giá» nếu ngươi không bái nhận ta làm sư phụ e trể mất và ý nguyện cá»§a ngươi sẽ chẳng bao giỠđạt được.
Lâm Viết Hùng há»i lại :
- Tại sao lại trể ?
- Tiểu tử ! Ngươi có biết hôm nay là ngày gì chăng ?
- Äêm nay là rằm tháng Bảy, tiết Trung Ngươn.
- A ! Phải rồi ! Chính vì cái đêm Trung Ngươn nầy mà ngươi má»›i có dịp may gặp ta. Bổn môn có má»™t qui lệ tương truyá»n từ Ä‘á»i ná» sang Ä‘á»i kia, ngoài đêm Trung Ngươn ra, cấm ngặt Chưởng môn không được thâu nhận để tá»­.
- Tại sao có chuyện lạ lùng ?
- Tiểu tá»­, ngươi chá»› lấy thế làm chuyẹn lạ. Lão phu tuy bất hạnh song mang danh là Tôn sư má»™t môn phái, há dám khi thưá»ng qui ước hay sao. Má»™t lá»i nói cá»§a ta cÅ©ng đâu phải chuyện đùa. Ta đã hứa thì không thể nào để cho ngươi mang lấy thất vá»ng.
Lâm Viết Hùng trầm ngâm há»i :
- Như vậy tức là tiểu sinh hôm nay gặp được kỳ duyên ?
- Phải ! Nếu không có kỳ duyên thì ngươi không thể đặt chân đến đây được.
Ng Æ¡i đã đến đúng vào ngày bổn môn cữ sát sanh. Äối vá»›i ngày thưá»ng, dù cho má»™t cao thá»§ bật nhất giang hồ cá»§ng phải bá» mạng khi vượt qua các đống xương khô ngoài sân cổ tháp, huống chi ngươi chỉ là má»™t nho sinh yếu Ä‘uối.
Bây giá» trăng tròn đã lặn xuống. Tây Ä‘oài, khung trá»i tối Ä‘en như má»±c, chính là lúc sắp tàn canh, mà cÅ©ng chính là giây phút Lâm Viết Hùng phải quyết định số phận cá»§a mình, nếu để đến lúc trá»i rá»±c sáng thì ky duyên không còn nữa.
Quỉ Tháp Chủ Nhân như hiểu rõ lòng chàng nên hối thúc :
- Tiểu tử ! Ngươi còn do dự ư ? Nguyện ước của ngươi đang đến lẽ nào bỠcơ hội ?
Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn vào Quỉ Tháp tối om, không rõ chá»§ nhân Quỉ Tháp ra sao, nhưng bá»—ng chàng quyết định… Chàng quì xuống hướng mặt vá» phía trong, cất giá»ng nghiêm trang nói :
- Äệ tá»­ Lâm Viết Hùng xin bái kiến sư phụ.
Dứt lá»i, chàng cúi xuống lạy ba lạy theo đúng lá»….
Khi chàng ngẩng đầu lên, toan đứng dậy, bá»—ng nhiên cảm thấy bên hông Ä‘au nhói, đầu óc choáng váng, tay chân má»m nhá»§n tá»±a hồ như mất cả sinh lá»±c, thần trí dần dần như bi hôn mê, dật dá» như bay bổng lên cao và cao mãi… Rồi chàng cảm thấy thân mình dừng lại, như Ä‘ang nằm trên mặt bàn thạch, tiếp đến như có má»™t bàn tay mò mẫn khắp thân mình, lúc má»m nhá»§n, lúc chai cứng, khi lá»›t Ä‘i thoăng thoắt rất nhann, khi dừng lại má»™t cách chậm chạp. Dần dần, cÆ¡ thể chàng nóng bức như lá»­a đốt, khó chịu lạ thưá»ng.
Chàng muốn kêu rú lên , nhưng tiếng nói đã tắt nghẽn. Chàng toan vùng vẫy, song tay chân đã cứng Ä‘á».
May thay, chẳng bao lau, sá»± nóng buốt và Ä‘au đướn dần dần biến mất, và cÆ¡ thể chàng thấy sãn khoái, dá»… chịu phi thưá»ng, dương như chàng vừa uống xong má»™t hoàn thuốc hồi sinh vậy.
Bây giá», bên ngoài Quỉ Tháp trá»i rá»±ng sáng, cái ngày may mắn cá»§a Lâm Viết Hùng mà cÅ©ng là ngày cữ sát sanh cá»§a Quỉ Tháp Chá»§ Nhân đã chấm dứt. Äỉnh Hoa Phong chìm dần trong màn sương đục.
Bá»—ng Quỉ Tháp Chá»§ Nhân quát lên má»™t tiếng như muốn xé bầu không khí tỉnh mịch buổi tinh sương. Thì ra trong lúc Quỉ Tháp Chá»§ Nhân Ä‘ang hy sinh phần chân nguyên ná»™i lá»±c thi triển độc môn bí truyá»n, dùng thuật Hoàn Công Phạt Dương đã thông kinh mạch cho Lâm Viết Hùng để tạo cho cÆ¡ thể chàng má»™t sức chịu đựng thì có bốn bóng ngưá»i ẩn hiện trong làn sương mù trên đỉnh Hoa Phong, vượt qua những đống xương khô lần mò vào sân Quỉ Tháp. Nhưng dù há» có lén lút, thi triển thượng thặng khinh công, cÅ©ng không qua được tầm mắt cá»§a Quỉ Tháp Chá»§ Nhân.
Äã năm mươi năm, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân có lệnh cấm không cho má»™t nhân vật giang hồ nào bén mảng đến gần Cổ Tháp trong vòng hai mươi trượng, nghiêm lệnh ấy đến nay vẫn cha phá bá».
Bởi vậy, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân không thể nào để cho bốn ngưá»i ná» tá»± xâm nhập vùng tá»­ địa.
Tiếng hét làm rung chuyển cả núi rừng. Tuy nhiên, bốn bóng ngưá»i vừa xuất hiện là bốn tay cao thá»§ võ lâm, đã từng trải trên giang hồ, há» hiệp công phát ra má»™t luồng nhu chưởng đê tá»± vệ. Thật ra, bốn bóng ngưá»i này là bốn tên ma đầu võ lâm khét tiếng mà giang hồ gá»i là Võ Lâm Tứ Quái.
Lão đại là Hung Thần, lão nhị là Lệ Sát, lão tam là Cuồng Ma, còn lão tứ là ác Quỉ. Thần, Sát, Ma, Quỉ Ä‘á»u mang má»™t võ há»c sieu phàm, Hắc Bạch giang hồ Ä‘á»u khiếp sợ. Tuy chúng không ở trong hàng Hắc Äạo, nhưng hành động rất dã man, khát máu, chẳng kém gì những tên ma đầu Hắc Äạo.
Tứ Quái vừa lao mình đến Quỉ Tháp bá»—ng nghe má»™t tiếng hét, tiếp theo má»™t đạo kình phong to như núi từ trong cá»­a tháp bắn ra, bá»n chúng rùng mình kinh sợ, vá»™i vận chân khí vào đơn Ä‘iá»n phân chia thành tả hữu, hợp công thá»§ thế.
Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quảng vì lui chậm nửa bước nên bị luồng cự chưởng kích trúng vào vai trái. Mặc dù hắn có công lực uyên thâm, song cũng không đủ sức chịu đựng, phải buộc miệng rống lên một tiếng đau đướn, thân hình bị nhấc bỗng lên, văng ra xa hai trượng, khoé miệng tuông ra hai dòng máu tư ơi, ngã quị trên mặt đất bất tỉnh.
Tam Quái còn lại kinh hồn, bất giác tháo lui thêm mấy bước.
Hấp Huyết ác Quỉ Kh ương Nhất Phi vá»™i tung mình nhảy tá»›i bên Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quang, phục mình xuống xem vết thương đồn bá»n.
Tứ Quái Lão Äại vá»™i quay sang nhìn Hấp Huyết ác Quỉ, há»i vá»™i :
- Lão Tứ, thương thế của lão Tam nặng nhẹ ra sao ?
Hấp Huyết ác Quỉ ngẩng mặt lên, nhìn lão đại, buồn bã đáp :
- Nột thương khá nặng, tay trái gãy lìa.
Du Hồn Hung Thần lão đại nghe qua thần sắc tái nhợt. Má»›i chỉ tiếp nhận má»™t chưởng vá»›i Qỉ Tháp Chá»§ Nhân mà đã bị thương mất má»™t ngưá»i thì làm sao còn tinh thần chiến đấu.
Lão ném san Hấp Huyết ác Quỉ má»™t cái bình ngá»c nhá», và nói :
- Lão Tứ ! Ngươi lo săn sóc cho lão Tam.
Äoạn lão quay mặt vào Quỉ Tháp rá»i hai tia mắt sáng ngưá»i bằng giá»ng căm thù hét lá»›n :
- Co đầu rút cổ, núp trong bóng tối hại ngưá»i đâu đáng gá»i là anh hùng quân tá»­.
Nếu có bản lảnh xin má»i ra đây cùng chúng ta đánh má»™t trận phân cao thấp.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i khảy má»™t tiếng, đáp :
- Các ngươi là hạn ngưá»i gì mà ta phải lá»™ diện ?
Du Hồn Hung Thần Bí Lập phát lên cưá»i hô hố :
- Ngươi là nhân vật gì ? Hãy khai danh hiệu ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :
- Lão phu được giang hồ gá»i danh hiệu Quỉ Tháp Chá»§ Nhân. Cái danh hiệu ấy cha đủ để các ngươi kinh hồn vở mật sao ?
- Ồ ! Quỉ Tháp Chủ Nhân ! Ngươi có biết chúng ta là ai chăng ?
- Hừ ! Ta cần gì phải tìm hiểu Ä‘iá»u đó. Bất quá cÅ©ng chỉ là những quân ma đầu tá»± cao tá»± phụ, không hiểu tài sức mình, dại dá»™t chuốt lấy thảm hoa. mà thôi.
Du Hồn Hung Thần Bí Lập trầm giá»ng nói :
- Ngươi khinh ngươi thái quá ! Chúng ta được má»i ngưá»i gá»i là Tứ Quái :
Thần, Sát, Quỉ, Ma vang danh trong vũ nội.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân buông má»™t chuổi cưá»i dài, giá»ng cưá»i như xoáy vào tai, nhma âm nổi dậy, làm cho bá»n Võ Lâm Tứ Quái dù có ná»™i công thâm hậu mà cÅ©ng bị kích động cả tâm phái huyệt đạo, làm ù tai loạn mắt, mặt mày tái xanh trông rất bi thảm.
Giá»ng cưá»i dứt, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cất giá»ng trầm trầm bảo :
- Bất luận các ngươi là bá»n vang danh vÅ© ná»™i, vÅ© ngoại, hay Tứ Quái, Bát Yêu gì…Lão phu đã có lá»i răn cấm không má»™t ai được trèo lên đỉnh Hoa Phong. Hiệ tại, lão phu gặp được niêm hân hoan nên ra Æ¡n cho các ngươi khá»i chết. Các ngươi mau xuống núi, đừng nấng ná ở đây làm chó sá»§a mèo ngao. Lão phu mà nổi giận thì đừng trách lão phu độc ác.
Du Hồn Hung Thần phá lên cưá»i lá»›n :
- Tứ Quái chúng ta bình sinh tung hoành giang hồ, việc đã muốn nhất định phải thành công. Hôm nay chúng ta đã quyết định đi đến đây đâu có thể trở vỠmột cách dễ dàng khi cha đạt được mục đích.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân dịu giá»ng há»i :
- Mục đích của các ngươi như thế nào ?
Du Hồn Hung Thần Bí Lập nhướng đôi mày rậm, đôi mắt đầy yêu khí nhìn vào cửa tháp nói :
- Mục đích tìm gặp ngươi, một là để báo thù cho U Hồn Quỉ và những võ lâm đồng đạo bị ngươi sát hại, hai là làm sáng tỠcông án võ lâm.
- Hừ ! Các ngươi nói lá»›n lối như vậy mà có làm được không ? hay các ngươi cÅ©ng chỉ là những đứa khoe khoang ảo vá»ng?
Du Hồn Hung Thần phá lên cưá»i, nói :
- Tứ Quái chúng ta từ ngày dấn thân vào giang hồ, cha có một lần chùn bước, cha có việc gì không làm được.
Quỉ Tháp Chủ Nhân lạnh lùng đáp :
- Hôm nay các ngươi sẽ bị xoá tên.
Du Hồn Hung Thần buông giá»ng gắt :
- Quỉ Tháp ! Ngươi chá»› lắm lá»i cuồng vá»ng ! Hãy hiện thân ra đây để cùng chúng ta má»™t trận sinh tá»­.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân phá lên cưá»i :
- Các ngươi cha đáng mặt yêu cầu chuyện đó, đừng quá hợm hỉnh.
Äoạt Mệnh Lệ Sát quay sang nói vá»›i Du Hồn Hung Thần :
- Lão Äại ! Chúng ta cần gì phải đấu khẩu vá»›i hắn. Hắn đã co đầu rút cổ không dám ra mặt chẳng lẽ chúng ta không dám tiến vào Quỉ Tháp hay sao ?
Du Hồn Hung Thần gật đầu :
- Äúng đấy ! Lão nhị chúng ta cùng nhau tiến vào.
Dứt lá»i, cả hai vận công dùn ná»™i lá»±c che chở các yếu huyệt, song chưởng há»m sẳng, nhắm ngay cá»­a tháp tiến vào từng bước má»™t.
Một bước….
Hai bước….
Ba bước….
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng “hú†vang lên như xé không gian. Song Quái giật mình đứng khá»±ng lại, quét mắt nhìn khắp nÆ¡i.
Qua màn sương mù che phủ cả đồi non, một cái bóng vàng trên đỉnh cao Hoa Phong lao vút đến cửa tháp bằng tốc lực nhanh khủng khiếp.
Hung Thần và Lệ Sát trông thấy giật mình, chép miệng nhủ thầm :
- Bóng vàng đó là nhân vật nào mà thân pháp khinh công cao siêu đến độ siêu phàm như vậy ? Nếu không phải là một kẻ tuyệt thế võ công mà lao đi như vậy ắt phải rơi xuống vỡ sỠchết rồi.
Tài sản của ngocnd321

  #3  
Old 05-05-2008, 11:05 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Chinh Phục Võ Lâm Tứ Quái
H ung Thần, Lệ Sát vừa suy nghÄ© đến đây thì chiếc bóng vàng đã tiến nhanh đến cá»­a tháp. Bây giá» hai ngưá»i má»›i nhìn thấy rõ. Chiếc bóng vừa xuất hiện chính là má»™t con dã nhân lông vàng.
Con dã nhân nầy to khá»§ng khiếp, lá»›n bằng bốn lần con da nhân thưá»ng, hai tay dài lê thê, trên vai Ä‘eo má»™t chiếc túi da chứa đầy trái rừng đỠmá»ng. Hắn xoay lưng vào cá»­a Quỉ Tháp, cặp mắt đỠau phát ra những tia sáng như lá»­a nhìn Hung Thần và Lệ Sát, miệng kêu chí choé liên hồi.
Tình thế quá rõ ràng. Hai lão Hung Thần và Lệ Sát chỉ cần bước thêm một bước nữa là tức khắc con vật sẽ nhào ra tấn công ngay.
Song Quái là những tên ma đầu khét tiếng giang hồ, kiến văn uyên bác, chúng nhìn thấy con dã nhân biết hẵn là loai sinh trưởng trong tân vùng miá»n núi ở hai tỉnh Thiểm Tây va Trí Xuân. Khác vá»›i giống dã nhân thưá»ng, loại này giá»i vá» leo núi, vượt dốc thân hình nhẹ nhàn và tinh xảo, bá»™ Óc có vẻ minh mẩn và khôn ngoan. Ngưá»i ta phải chế phục chúng nó bằng cách bắt vá» nuôi dạy từ nhá». Tuy là dã thú, song chúng đối vá»›i chá»§ rất trung thành, đến chết không hỠđổi lòng dạ, vì sắc lông nó vàng như kim tuyến nên dân bản xứ gá»i là Kim Tuyến Dã Nhân.
Hung Thần và Lệ Sát tuy đủ tài cầm long, phục hổ võ công cao siêu, song với loài dã nhân lông vàng nầy cũng không dám tỠvẽ khinh miệt. Do đó, khi thấy con dã nhân lông vàng hiện ra đứng trước cửa trố mắt nhìn ra, Song Quái biết ngay con vật này đã được Quỉ Tháp Chủ Nhân nuôi dạy, nên không dám tiến thêm bước nào nữa.
Bá»—ng nghe giá»ng nói hiá»n từ trong như chuông ngân, vang lên :
- Tiểu Kim ! Chẳng nên gây gỗ với hỠlàm gì ! Hãy vào đây !
Con dã nhân như nghe được tiếng ngưá»i.
Quỉ tháp Chá»§ Nhân vừa dút lá»i, nó chi?
khá»t khẹt mấy tiếng, tay xách túi da phóng mình vào bên trong tháp.
Hung Thần và Lệ Sát thấy con vật không còn chận cá»­a nữa, liá»n đưa mắt nhìn nhau, chia làm tả há»­u, từ từ tiến vào từng bước má»™t.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân là bậc tôn sư cá»§a má»™t danh phái giang hồ, năm mươi năm vá» trước, lại ẩn cư trong cổ tháp tu luyện gần năm mươi năm nữa, má»™t thân cái thế vá» công phu tuyệt há»c, nên chỉ ngồi trong tháp cổ mà có thể nghe thấy được sá»± việc xãy ra bên ngoài má»™t trăm trượng, từ gió thổi cá» bay đến hoa rÆ¡i lá rụng.
Song Quái tuy khinh công đã đạt được ba thành hoa? hầu, có thể lá»›t Ä‘i trên mặt tuyết mà không thấy dấu chân, nhưng những bước tiến cá»§a hai ngưá»i vẫn không thoát khá»i tai mắt cá»§a chá»§ nhân Quỉ Tháp được.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i đến cách cá»­a tháp đô.
chùng ba bước, bỗng Quỉ tháp Chủ Nhân cất tiếng nạt :
- Äứng lại !
Hai ngưá»i như hai cái máy, tiếng nạt đã có uy lục làm há» khá»±ng lại.
HQuỉ Tháp Chá»§ Nhân trầm giá»ng nói :
- Các ngươi muốn rõ lão phu là ai hãy chỠđơi ba tháng sau, lão phu sẽ nói cho biết.
Du Hồn Hung Thần phá lên cưá»i lanh lảnh :
- Tại sao không là ngày hôm nay ? Chúng ta không có thói quen chỠđợi ai cả.
Quỉ tháp chủ nhân mắng :
- Äừng hổn xược ! Ta cha hoá kiếp các ngươi nÆ¡i suối vàng thì tâm trí các ngươi cha giác ngá»™.
Du Hồn cưá»i lá»›n :
- Võ Lâm Tứ Quái chúng ta có thói quen đã làm việc gì phải đạt mục đích.
- Thôi được ! Các ngươi có biết ph ương pháp Tá Thể Truyá»n Công không?
Câu hỠđột ngá»™t khiến hai gã quái ngÆ¡ ngác, Du Hồn Hung Thần há»i :
- Lão ma há»i như thế để làm gì ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Các ngươi gồm có bốn ngưá»i, tuy có má»™t bị thương, tạm thá»i không vận công lá»±c được để giao đấu. Nhưng còn lại ba mạng, các ngươi có thể dùng ph ương pháp ấy hợp công, liên kết ná»™i lá»±c để chống đối vá»›i lão phu.
Hai ngưá»i nghe nói đỠmặt ngắt lá»i :
- A ! Té ra ngươi khinh chúng ta má»™t ngưá»i không đở nổi má»™t chưởng cá»§a ngươi sao ?
- Äó là chuyện dÄ© nhiên. Nên ta muốn cả ba hợp công để thá»±c hiện má»™t lá»i hứa.
- Lá»i hứa thế nào ?
- Ta đánh ra má»™t chưởng, chỉ má»™t chưởng thôi, nếu các ngươi hợp công chịu đựng mà đứng vững thì lão phu sẽ đáp ứng lá»i yêu cầu cá»§a các ngươi ra khá»i cổ tháp để gặp mặt phân giải.
Du Hồn Hung Thần nói :
- Khẩu khí của lão ma quá ngông cuồn. Ngươi đã chắc gì thắng nổi ba anh em ta hợp công mà dám lớn lối như vậy ?
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i lá»›n :
- Ngươi không tin ư ?
- Tin chứ ! Tin ngươi là má»™t gã thất phu cuồng ngạo, không biết trá»i rá»™ng đất cao.
Quỉ tháp chủ nhân nổi giận hét lên như sấm nổ :
- Thất phu ! Các ngươi phải giữ lá»i lẽ đừng chá»c giận lão phu. Lão phu mà thay đổi ý kiến thì các ngươi xương nát tức khắc. Hãy mau hợp công đở lấy má»™t chưởng cá»§a ta.
Lệ Sát nhếch môi cưá»i nhạt :
- Lão ma quá tin ở sự tất thắng của mình ư ?
- Phải ! Nếu không nắm chắc phần thắng ta không cần phải nói nhiá»u.
- Thế lão ma có dám đánh cuá»™c vá»›i anh em bá»n ta không ?
- Äánh cuá»™c thế nào ?
- Nếu tam quái chúng ta hợp công tiếp lão ma được một chưởng thì sao ?
- Thì kể như các ngươi thắng cuộc, còn tiếp không nổi thì ta kể như các ngươi thất bại. Rất giản dị !
- Chỉ có thế thôi ?
- Chỉ vậy thôi.
- Còn thắng thì thế nào, bại thì thế nào ?
Du Hồn Hung Thần xen vào :
- Này lão ma Quỉ Tháp ! Nếu chúng ta thắng thì tất cả trân châu bảo vật trong tháp lão ma phải giao cho bá»n ta.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i lá»›n :
- ÄÆ°á»£c ! Còn nếu các ngươi bại thì sao ?
- Tứ Quái chúng tôi lập tức rá»i đỉnh Hoa Phong quay vá» Tần Lãnh, suốt Ä‘á»i không xuát hiện giang hồ nữa.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i ha hả, nói :
- Tuy các ngươi tin tưởng, song lão phu thấy sự đánh cuộc này cha công bằng.
- Tại sao ?
- Vì Tứ Quái các ngươi dẫu hợp công cũng vẫn còn kém.
Äoạt Mạng Lệ Sát lạnh lùng đáp :
- Anh em chúng tôi đồng ý chịu mình kém thế hơn, và chúng tôi bị bại nếu chúng tôi kém tài.
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Tuy các ngươi đồng ý và tin tưởng ở tài mình, nhưng lão phu không an lòng khi làm cái việc mà tài năng quá chênh lệch.
Du Hồn Hung Thần nói :
- Lão ma nói thế nghĩa là sao ?
- Nếu các ngươi hợp công tiếp nổi một chưởng của ta chẳng những vật sở hữu trong cổ tháp này ta giao cho các ngươi mà ta giao luôn cả vành khăn bịt đầu có cẩn hạt châu Lạc Dương Khôi Thủ của lão phu nữa.
Äoạt Mệnh Lệ Sát cưá»i há» há» :
- Chiếc khăn quí bịt đầu ?
- Phải !
- Tuy lá»i nói này quá quan trá»ng, nhưng hàm chứa má»™t sá»± thách đố, anh em chúng ta há sợ mà từ chối sao ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Äừng vá»™i ! Còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa ta cha nói hết.
- Äiá»u kiện gì ? Hãy nói mau !
- Äã năm mươi năm, lão phu cha rá»i đỉnh Hoa Phong nữa bước và từ nay vá» sau lão phu cÅ©ng không xuất hiện giang hồ nữa. Các ngươi hứa nếu bị bại sẽ quay vá» Tần Lãnh lánh mặt giang hồ, vậy lá»i hứa ấy lấy gì làm chắc ?
Du Hồn Hung Thần không đợi Quỉ Tháp Chá»§ Nhân nói dứt thì vá»™i trầm giá»ng ngắt ngang :
- Việc này lão ma yên tâm, Võ Lâm Tứ Quái chúng tôi xa nay tung hoành giang hồ tuy không cần đạo nghÄ©a, chỉ cốt đạt được mục đích, cho nên làm ác nhiá»u hÆ¡n hành thiện, nhưng đối vá»›i ngươi chúng tôi nguyện giữ lá»i, không để cho ngươi thất vá»ng đâu.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i nhẹ :
- Lão phu sống gần trá»n kiếp, bình sinh chá»§ tr ương làm những việc thá»±c tế, cho nên lão phu không muốn các ngươi giữ lấy lá»i hứa “không tái xuất giang hồâ€.
Du Hồn Hung Thần há»i :
- Như vậy ý lão ma muốn thế nào ?
- Rất đơn giãn ! Nếu các ngươi bại thì các ngươi tình nguyện ở lại đây canh giữ đỉnh Hoa Phong cho ta trong hạn ba tháng.
- Chỉ có bấy nhiêu thôi ?
- Phải !
- á»’ ! Má»™t vuông khăn lụa cẩn ngá»c Lục Dương và tất cả vật sở hữu trong cổ tháp mà đánh đổi có cái công gác núi cá»§a chúng ta trong ba tháng, ta e lão ma quá thiệt thòi.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân trầm giá»ng :
- Lão phu chỉ cần các ngươi hứa má»™t lá»i như vậy, các ngươi chịu khó tuần hành nghiêm nhặt nÆ¡i núi Hoa Phong, cố lấy hết sức mình ngăn cản không cho má»™t ai bén mảng đến. Sau kỳ hạn ba tháng, chẳng những các ngươi được tá»± do ra vá» mà lão phu còn tặng cho má»—i ngưá»i má»™t môn võ lâm kỳ trân để Ä‘á»n đáo công lao khổ nhá»c. Các ngươi bằng lòng chứ?
Äoạt Mệnh Lệ Sát nói :
- Tháp chá»§ lão ma đừng quá tá»± phụ ! Chỉ cần tháp chá»§ thá»§ thắng được Võ Lâm Tứ Quái má»™t chưởng là chúng tôi nguyện tôn trá»ng lá»i hứa, Ä‘em hết tài lá»±c canh gác ngá»n núi này không ngưá»i nào dám lẫn lút đến.
Quỉ Tháp Chủ Nhân nói :
- Ngươi nói như vậy, song biết đồng bá»n cá»§a ngươi có bằng lòng không ?
Du Hồn Hung Thần dõng dạt nói :
- Anh em ta có tiếng là Võ Lâm Tứ Quái, đã từng ngang dá»c giang hồ,phước đồng hưởng, hoa. đồng mang, bốn ngưá»i như má»™t. Lá»i cá»§a Lệ Sát là lá»i nói chung cá»§a Tứ Quái.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân há»i lại :
- Ngươi có phải đầu lãnh của Tứ Quái chăng?
- Phải !
- Cuộc đánh cá này các ngươi đã thông suốt rồi chứ ?
- Rất rõ ràng ! Chúng ta dù chết cũng không phủ nhận.
- Tốt lắm ! Vậy các ngươi hãy chuẩn bị tiếp chưởng.
Bây giá» Nhiếp ảnh Cuồng Ma Tinh Tiểu Quang đã nuốt liá»u thuốc chữa thương, và Ä‘ang ngồi xếp bằng tròn vận công trợ lá»±c. Hấp Huyết ác Quỉ Kh ương Nhất Phi khoanh tay đứng má»™t bên canh giữ, những cuá»™c đối thoại giữa Song Quái và Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cả hai Ä‘á»u nghe rõ ràng.
Vì thế, sau khi Quỉ Tháp chá»§ nhân dứt lá»i Hấp Huyết ác Quỉ không đợi gã Hung Thần kêu gá»i, vá»™i nhích động thân hình, nhảy đến đứng ká» má»™t bên Song Quái.
Tam Quái sánh vai nhau từ từ đến trước cá»­a Quỉ Tháp độ chừng hai thước, rồi dừng lại, từ hàng ngang đổi sang hàng dá»c. Äứng đầu là Hung Thần, thứ hai là Lệ Sát, thứ ba là ác Quỉ, ba ngưá»i dùng ph ương pháp Tá Thể Truyá»n Lá»±c. ác Quỉ đặt bàn tay hắn lên huyệt mạng cá»§a Lệ Sát. Lệ Sát đặt bàn tay hữu lên huyệt mệnh môn cá»§a Hung Thần. Luồng ná»™i lá»±c chân ngươn chuyá»n từ lòng bàn tay ngưá»i thứ ba đến ngưá»i thứ hai, sang ngưá»i thứ nhất.
Bây giỠg ương mặt của Hung Thần rắn lại. Hắn gi ương đôi nhãn quang nhìn thẳng vào cửa tháp, song chưởng từ từ đưa lên ngang hông, với tư thế chỠtấn công.
Lúc này trá»i đã sáng tá», ánh thái dương chiếu rá»i khắp bốn ph ương. Lẽ ra cảnh vật trong Quỉ Tháp cÅ©ng sáng lên phần nào, nhưng trái lại trong cổ tháp khói đục lá» mỠđùn lên cuồn cuá»™n như vầng sa mù dày đặt, không tài nào nhìn thấy sá»± vật bên trong.
Du Hồn Hung Thần mang trong mình tuyệt há»c võ công, có thể nhìn cảnh vật ban đêm rõ như ban ngày, song cÅ©ng không tài nào nhìn thấu qua màn khói đục vẫn bên trong tháp được.
Bá»—ng nghe Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cất giá»ng sang sảng xuyên qua làn khói đục :
- Các ngươi đã chuẩn bị xong cha ?
Du Hồn Hung Thần lạnh lùng đáp :
- Ngươi phát chưởng là vừa.
Quỉ Tháp Chủ Nhân chậm rải nói :
- Hay lắm ! Các ngươi nên thân trá»ng.
Lá»i vừa dứt, má»™t làn kình phong từ trong cá»­a tháp tuông ra cuá»™n tròn làn khói đục sức mạnh như di sÆ¡n đảo hải đẩy mạnh vào hùng bá»™ cá»§ Du Hồn Hung Thần.
Sau khi dùng ná»™i lá»±c hiệp công, tam quái Ä‘á»u tin tưởng vào khả năng công phu cá»§a mình. Tuy nhiên, trước uy lá»±c cá»§a Quỉ Tháp Chá»§ Nhân, má»™t nhân vật đã từng được giang hồ nể sợ, há» không dám khinh thưá»ng, vừa thấy đối ph ương phát chưởng, Du Hồn Hung Thần đã vá»™i buông nhanh song chưởng chống đỡ.
Công lá»±c cá»§a ba quái nhân rất cao diệu và thâm hậu, hợp nhau thành má»™t nguồn ná»™i lá»±c gần ba tuần giáp tí tính ngươn, gần ba trăm năm hoa? hầu, má»™t chưởng đưa ra lợi hại biết dưá»ng nào. Nhìn khắp võ lâm hiện tại không ai khá»i tan sát dưới luồng hợp chưởng ấy.
Thế mà, khi hai luồng chưởng phong vừa chạm vào nhau, tiếp theo là tiếng nổ:
- Bình !
Má»™t tiếng nổ vang lên chát chúa, bụi cát bay mịt mù, cây cối xung quanh rung lên, lá đổ xuống như ma, Hung Thần, Lệ Sát và ác Quỉ ba ngưá»i Ä‘á»u rú động đến xương tuá»·, đầu long như búa bổ, huyết phải bị bức đến đảo ngược lên, thân mình không đứng vừng nổi lảo đảo lui ra sau sáu bước, rồi ngả gục trên mặt đất. Cả ba Ä‘á»u phun ra mấy ngụm máu tư Æ¡i, mặt mày tái nhợt.
Hiển nhiên, Tam Quái đã trúng luồng cự chưởng của Quỉ Tháp Chủ Nhân và đã bi.
trá»ng thương, mang lấy thất bại rồi !
Giữa lúc đó, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân phá lên cưá»i ha hả, nói lá»›n :
- Các ngươi đã thảm bại. Hiện tại các ngươi đã tin lá»i cá»§a lão phu đấy chứ…Lão phu không cuồng vá»ng như các ngươi đã lầm tưởng đâu.
Du Hồn Hung Thần gượng chống tay đứng dậy, cố mím môi để nuốt á»±c má»™t búng máu suýt trào ra miệng, rồi vá»›i giá»ng căm hận hướng vào Quỉ Tháp, nói :
- Anh em chúng ta quả bị thảm bại, tuy nhiên… Nói đến đây giá»ng cá»§a Du Hồn Hung Thần tắt nghẹn, qua má»™t hồi lão má»›i nói tiếp:
- Tuy nhiên, chưởng lá»±c cá»§a ngươi có vẻ quái đạo tà môn, không phải là ná»™i công chân truyá»n. Tuy ngươi thắng, nhưng thắng không quang minh chính đáng.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân nghiêm giá»ng nói :
- Các ngươi nhận xét luồng chưởng của lão phu thuộc vào hàng tà môn ngoại đạo sao ?
- Äúng vậy !
- Nói thế nghĩa là các ngươi chịu thua chứ không phục ?
- Dĩ nhiên là không phục rồi !
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i lá»›n :
- Không phục ! Thế các ngươi muốn huỹ bá» lá»i giao ước chăng?
Du Hồn Hung Thần nói :
- Không ! Anh em chúng ta đã nhìn nhận thua cuá»™c thì dẫu sao lá»i hứa cÅ©ng làm tròn, có Ä‘iá»u ta muốn biết đạo quái chưởng cá»§a ngươi vừa xá»­ dụng thuá»™c vá» môn tà đạo nào vậy ?
Quỉ Tháp Chủ Nhân ôn tồn nói :
- Luồng chưởng lá»±c cá»§a lão phu vừa thi triển là má»™t loại công phu thất truyá»n từ mấy trăm năm qua, gá»i là Tam Dương Thôi Mệnh Chưởng.
Loại chưởng này tuy có Ä‘iểm quái dị, song không phải là tà ma tà đạo gì,mà là má»™t chiêu rút trong pho Huyá»n môn chánh tông tâm pháp.
Nói đến đây, Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cất giá»ng trầm trầm tiếp :
- Nếu các ngươi không phục tài lão phu vá» chiêu chưởng vừa rồi, thì các ngươi hãy tạm giữ lá»i giao ước, ra công gác núi cho lão phu ba tháng trước đã. Sau kỳ hạn ba tháng, lão phu sẽ đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện nữa để cùng các ngươi đánh cuá»™c, các ngươi nghỉ sao ?
Du Hồn Hung Thần nghe nói lòng như cởi mở, đáp :
- Tốt lắm ! Lá»i giao ước dÄ© nhiên Tứ Quái chúng ta phải làm. Sau ba tháng anh em chúng ta quyết má»™t lần nữa tranh tài cao thấp vá»›i ngươi.
Quỉ Tháp Chủ Nhân hân hoan nói :
- Như thế mới tỠra chí khái anh hùng.
Dứt lá»i Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i vang lên, tiếng cưá»i má»—i lúc xa dần và im bặt.
Du Hồn Hung Thần tuy bị ná»™i thương, nhưng không trầm trá»ng lắm. Còn Lệ Sát và ác Quỉ tâm can chấn động mạnh, nên phải ngồi Ä‘iá»u hành ná»™i lá»±c để chữa trị. Duy có Nhiếp ảnh Cuồng Ma là bị thương nặng, cánh tay trái bị gãy mất, chỉ còn có cách là trị cho lành vết thương mà thôi.
Du Hồn Hung thần đưa ánh mắt buồn bã nhìn đồng bá»n, nói :
- Chúng ta đi thôi ! Xuống chân núi tìm chổ trú ngụ. Sau ba tháng chúng ta se tìm gặp Quỉ Tháp lão ma để rửa hận.
Ba ngưá»i kia gật đầu :
- Phải ! Chúng ta xuống núi ngay bây giá».
- Ba tháng sau sẽ tính !
Dứt lá»i, Tứ Quái kẻ trước ngưá»i sau Ä‘i lần xuống chân núi.
Lúc mới đến khí thế hung hăng bao nhiêu thì lúc ra đi lại âm thầm lặng lẽ bấy nhiêu. Những đắng cay trong lòng hỠkhông thể nào tả nổi.
OOo Bấy giá» mặt trá»i đã lên cao, ánh nắng gay gắt đã làm tan lá»›p sương mù khói đục.
Bên trong Quỉ Tháp, sau khi khai thông huyệt đạo, Lâm Viết Hùng ngủ một giấc say sa.
Bá»—ng nhiên, thân thể chàng khẻ động, chàng mở choàng đôi mắt ra chống tay ngồi dậy. Trước mặt chàng chỉ thấy má»™t lá»›p sương má», trắng đục che kín cả má»i vật, chàng tưởng mình Ä‘ang ở trong mây giữa lưng trá»i.
Chàng chép miệng nói nhỠ:
- Äây là đâu ! Ta sống hay chết thế này ?
Tức thì, má»™t giá»ng nói hiá»n hoà như rót vào tai :
- Tiểu tử ! Ngươi cảm thấy thế nào ? có đói lắm không?
Giá»ng nói tuy gần gÅ©i, nhưng Lâm Viết Hùng cố gắng nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy bóng má»™t ngưá»i nào cả.
Äiá»u làm cho chàng ngạc nhiên là thân thể chàng không há» thương tích mà ngược lại còn sảng khoái dể chịu vô cùng.
Chàng đứng ngưá»i lên, dõng dạt đáp :
- Äệ tá»­ cảm thấy đói khát lắm.
Chàng vừa nói dứt đột nhiên giữa làn khói đục xuất hiện hai bóng đen ngòm.
Loáng mắt đã đứng trước mặt Lâm Viết Hùng.
Hai bóng Ä‘en nầy là má»™t ngưá»i má»™t thú.
Ngưá»i là má»™t lwo nhân mình ốm như que, nhưng đôi mắt sáng rá»±c như sao, mày rậm râu dài và trắng như tuyết, dáng ngưá»i quắc thước hiá»n hoà. Äứng ká» bên lão nhân là má»™t con dã nhân cao lá»›n lông vàng.
Không ai nói cÅ©ng biết lão nhân vừa xuất hiện chính là Quỉ Tháp Chá»§ Nhân, còn con dã nhân đó chính là con vật đã được Tháp Chá»§ nuôi dưỡng từ nhá».
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân ngồi xếp bàn tròn, đưa mắt nhìn Lâm Viết Hùng tá» vẻ triá»u mến, và nói :
- Hùng nhi ! Ngày hôm nay ta bắt đầu dạy con rèn luyện công phu võ há»c.
Lâm Viết Hùng ngơ ngác.
Lúc cha gặp Quỉ Tháp Chá»§ Nhân, chàng có má»™t ấn tượng theo lá»i đồn cá»§a giang hồ, chàng Ä‘inh ninh Tháp Chá»§ là má»™t lão ma đầu, quỉ quái, tàn ác, hung bạo, hiếu sát, ngưỠđâu sá»± thật khác hẳn. Lão chính là má»™t vị võ lâm tiá»n bối cốt cách hiá»n hoà nho nhã.
Chính sự trái ngược này đã làm cho Lâm Viết Hùng nhìn lão nhân đến trân trối :
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân thấy thế há»i :
- Hùng nhi ! Ngươi suy nghĩ gì thế !
- Thưa sư phụ !
Lâm Viết Hùng nghe há»i giật mình chỉ ú á»› được mấy tiếng. Qua má»™t lúc chàng má»›i bình tỉnh nói :
- Äể tá»­ Ä‘ang suy nghÄ© vá» lá»i đồn đãi cá»§a giang hồ.
- Giang hồ đồn đãi như thế nào ?
- Há» nói sư phụ là má»™t tên ma đầu ác độc, hiếu sát, hung bạo và tàn ác… Quỉ Tháp Chá»§ Nhân mỉm cưá»i :
- Ồ ! Ngươi có tin như vậy không?
- Lúc đầu để tử đinh ninh như thế. Nhưng hiện nay thì khác hẳn.
- Tại sao ?
- Vì tôn sư không có vẽ hung ác, bất nhân, tàn bạo mà trái lại hiá»n hoà, chánh đại.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân cưá»i lá»›n :
- Ngươi xét ngưá»i bằng tướng mạo bên ngoài ?
- Thưa sư phụ chính như thế !
- Äiá»u đó có đúng hay không ngày sau ngươi ra giang hồ sẽ rõ, giỠđây ngươi ăn đỡ vài quả cây rừng rồi bắt đầu luyện tập võ công.
Tiếng nói của lão nhân vừa dứt, con dã nhân đã mang cái túi da thú có đựng đầy trái cây chín trao cho Lâm Viết Hùng.
Chàng hân hoan đón nhận và tỠvẽ đầy tình cảm với con dã thú này.
Äang lúc đói, chàng ăn luôn má»™t lúc hÆ¡n má»i mấy quả.
Bỗng Quỉ Tháp Chủ Nhân đưa tay với lấy một trái để vào mủi ngữi và nói :
- Hùng nhi ! Ngươi ăn trái cây này nghe mùi thế nào ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Äể tá»­ thấy mùi vị thÆ¡m tho và mát rợi.
Lão nhân cưá»i lá»›n, đắc ý :
- Ngươi có biết loại trái cây này là trái gì không ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu :
- Äể Tá»­ không được rõ.
Quỉ Tháp chá»§ Nhân trầm giá»ng nói :
- Loại trái cây nầy có tên là Bá Niên Hồng, trăm năm mới có một kỳ. Nó có thê?
chữa được má»i chứng bệnh nan y. Ngưá»i nào ăn được má»™t trái thì sức khoẻ tăng gấp bá»™i, ngươi ăn má»™t lúc má»i mấy trái tất nhiên rất ích lợi cho công phu luyện tập sau này. Äó cÅ©ng là má»™t duyên may mà chính ta cÅ©ng không ngưỠtrá»› được.
Ngng một lúc, lão nhân nói tiếp :
- Tuy nhiên, cơ thể ngươi cha phản ứng ngay bây giỠmà đợi mấy hôm sau, chất tinh túy của hồng bách niên nầy mới hoà vào cơ thể. Chừng đó, nội lực của ngươi dồi dào không thể tưởng tượng được.
Lâm Viết Hùng nghe sư phụ giảng giải lòng nao nao má»™t niá»m vui không bá» bến.
Tiếp theo sau đó, chàng được lão nhân Quỉ tháp truyá»n dạy khẩu quyết vá» ná»™i công tâm pháp cá»§a bổn môn.
Qua mấy ngày vận công, hành khí, Lâm Viết Hùng đã hoàn toàn thay đổi. Chàng cảm thấy như mình đã biến thành má»™t kẻ khác. Trong thân khí lá»±c dồi dào, thần trí sáng suốt, má»™t Ä‘iá»u rất quái lạ là cÆ¡ thể chàng nhẹ nhàng như gió cuốn mây bay.
Tuy vậy, đây chỉ mới là bước đầu. Pho nội công tâm pháp chàng phải luyện đến bảy ngày mới hoàn tất.
Qua đến ngày thứ tám, Lão nhân Quỉ tháp hiện đến, vui vẽ :
- Äệ tá»­ ! Trước khi ta truyá»n dạy vá» thuật cho ngươi, trong ngươi còn Ä‘iá»u gì thắc mắc hãy nói ra để ta cổi mở.
Lâm Viết Hùng cúi đầu nghĩ ngợi và nói :
- Sư phụ ! Äã gần sáu mươi năm qua, sư phụ không xuất hiện giang hồ, Ä‘iá»u đó phải do má»™t nguyên nhân thầm kín nào xin sư phụ cho biết.
Lão Nhân Quỉ Tháp sa sầm nét mặt, đáp :
- Hùng nhi ! Ngươi đã làm lá»… bái sư tất nhiên là môn đồ cá»§a bổn phái. Những việc có liên quan đến sư môn ngươi phải có trách nhiệm sau nầy. Vì vậy, dù ngươi không há»I ta cÅ©ng có bổn phận phải nói cho ngươi biết.
- Äa tạ sư phụ.
Lão nhân im lặng má»™t lúc như để hồi tưởng lại những gì trong dÄ© vãng, rồi cất giá»ng trầm buồn, kể :
- Hùng nhi ! Ta trước kia chính là vị Tam đại chưởng môn cá»§a Huyá»n Cung Môn.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc, há»i lại :
- Sư phụ là vị chưởng môn thứ ba cá»§a Huyá»n Cung Äảo ? Như thế tại sao không Æ¡?
ngoài Nam hải lại vào cư trú nơi nầy ?
- Äó chính là Ä‘iá»u bất hạnh mà ta đã gặp phải trước đây năm mươi năm.
- Việc nầy sư phụ có thê/ cho để tử biết qua không?
- Trước đây năm mươi năm, môn đồ cá»§a Huyá»n Cung Äảo khá đông. Huyá»n Cung Äảo oai trấn giang hồ, lãnh tụ Nam Hãi võ lâm danh tiếng chẳng kém lãnh tụ Trung Nguyên võ lâm như phái Thiếu Lâm, Võ Äang chẳng hạn. Trong lúc đó, bổn môn gặp phải tên phản đồ là Phan SÆ¡n An, lén lúc dùng độc dược hãm hại ta đến tàn phế đôi chân, rồi đánh cắp tín phù, âm mu bá chá»§ võ lâm thiên hạ. Hắn là tên độc ác, nham hiểm khôn lưá»ng, nếu ta còn nấng ná nÆ¡i v ương cung thì trước sau gì cÅ©ng bị hại.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc há»i :
- Chính sư phụ đã truyá»n dạy cho hắn ?
- Phải ! Song ta chỉ truyá»n dạy cho nó má»™t phần thôi. Sở dÄ© võ công nói cao diệu trong giang hồ là nhá» nó đánh cắp được mấy bá»™ kỳ thư trong v ương cung bổn môn, lén lút luyện tập.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Sư phụ bị nhiễm độc không thể nào trị được sao ?
- Äối vá»›i loại độc dược đó nếu là kẻ không có má»™t ná»™i lá»±c uyên thâm như ta thì trÆ¡?
nên Ä‘iên loạn và chỉ trong má»™t trăm ngày xương trong ngưá»i mục nát, thịt rữa mà chết.
Nhưng ta nhá» vào công phu võ há»c, đã lần Ä‘uổi chất độc ra khá»i ná»™i tạng, dồn dần xuống đôi chân. Việc làm nầy ta đã dùng má»™t thá»i gian hÆ¡n năm mươi năm nay chỉ còn đôi chân bị tê dại mà thôi.
Lâm Viết Hùng nói :
- Vì muốn tránh sự hảm hại của tên phản đồ đó, và cũng để tìm nơi chữa thương nên sphu.
đã bỠv ương cung Nam Hãi, vào đây xây dựng ngôi cổ tháp nầy phải không?
- Ngôi cổ tháp này không phải do ta xây nên, mà chính ta chiếm Ä‘oạt cá»§a lão nhân giang hồ ngưá»i Chàm.
- Gốc ngưá»i Chàm ?
- Phải ! Vị võ lâm ấy hình như từ đâu đến đây dùng ngôi cổ tháp để luyện môn thần công trong Võ Lâm Kỳ Trân mà giang hồ hiện nay đang đồn đãi.
- Thế thì bộ sách quí ấy vẫn còn để lại trong cổ tháp chứ?
- Không ! Sau khi lão nhân trong cổ tháp thảm bại dưới tay ta, đã nhưá»ng lại cô?
tháp để ta làm nơi chữa thương, còn lão nhân ấy đem bộ Võ Lâm Kỳ Trân đi nơi nào ta không biết nữa.
Lâm Viết Hùng “ồ†má»™t tiếng tá» vẻ thất vá»ng.
Quỉ Tháp Chá»§ Nhân tức là Huyá»n Cung Äảo Chúa thấy nét ưu tư cá»§a Lâm Viết Hùng, vá»™i an á»§i :
- Hùng nhi ! Ngươi không cần hoài vá»ng đến bá»™ Võ Lâm Kỳ Trân ấy làm gì.
Ng ơi chỉ cần tập luyện công phu thượng thừa của bổn môn là đủ sức gánh vác việc giang hồ rồi.
Lâm Viết Hùng ngồi lặng thinh. Huyá»n Cung Äảo Chúa nói tiếp :
- Thá»i gian không còn bao lâu nữa, những Ä‘iá»u thắc mắc ta lần lược giãi đáp cho để tá»­ biết sau. Hiện giỠđệ tá»­ Ä‘em hết tinh thần vào việc luyện võ công đã.
Lâm Viết Hùng cúi đầu phục mệnh.

Gánh Nặng Ân Cừu
G ió thổi vi vu, rét buốc cả da ngưá»i, mây xám đùn lên cuồn cuá»™n.
Tuy cha đến tiết trá»ng Äông song bầu trá»i vẫn đục, khí núi mịt mù.
Thấm thoát đã ba tháng trá»i, đêm ấy Lâm Viết Hùng tập chiêu cuối cùng cá»§a pho thần công Cá»­u Hạp Chân Linh là pho võ công lợi hại nhất cá»§a Huyá»n Cung phái.
Huyá»n Cung Äảo Chúa đưa mắt nhìn chàng vui vẻ há»i :
- Hùng nhi ! Hôm nay ngươi đã tập luyện thuần thục các môn võ công chân truyá»n cá»§a bổn môn rồi, vậy ngươi có biết là đã bao lâu chăng ?
Lâm Viết Hùng ngơ ngác :
- Thưa sư phụ ! Äệ tá»­ không nhá»› !
- Hôm nay là rằm tháng má»i ! Hạn kỳ tập luyện cá»§a ngươi vừa chấm dứt.
Lâm Viết Hùng reo lên :
- A ! Chóng quá ! Äệ tá»­ lên núi cho đến nay đã ba tháng rồi !
- Ừ ! Thá»i gian thấm thoắt như ngá»±a phi qua cá»­a sổ ! Sáng mai ngươi chuẩn bị xuống núi.
Lâm Viết Hùng thở dài, than :
- Thưa sư phụ, để tá»­ cha… Huyá»n Cung Äảo Chúa nói :
- Äệ tá»­ nên tá»± tin vào võ há»c cá»§a mình trong mấy tháng qua. Tuy cha thể là Thiên hạ vô địch, nhưng hiện tại trên chốn giang hồ ngươi có thể liệt vào loại cao thá»§.
Äể đạt được nguyện vá»ng ân oán gia cừu, và bảo vệ sư môn, đặc trách nặng nỠấy bằng sức lá»±c cá»§a ngươi không thể nào đảm Ä‘ang. Bởi vậy, trước nhất ta giúp ngươi khai thông hai mạch Nhâm Äốc và sau đó ta sẽ thi triển môn Khai Huyệt Truyá»n Công đại pháp Ä‘em nguồn chân ngươn ná»™i lá»±c hai trăm năm cá»§a ta truyá»n tặng qua cÆ¡ thể ngươi, để ngươi thay ta giải kết mối ân cừu.
Lâm Viết Hùng nghe nói rú lên một tiếng kinh ngạc.
Sư phụ chàng đã ra công dạy dá»— chàng quá nhiá»u rồi, nay lại Ä‘em cả công phu ná»™i lá»±c trao tặng nữa, như vậy sư phụ chàng còn gì nữa đâu.
Chàng thở dài, lắc đầu lia lịa :
- Sư phụ ! Xin sư phụ đừng thá»±c hành môn Khai Huyệt Truyá»n Công, đệ tá»­ đã mang Æ¡n sư phụ quá nhiá»u rồi, dù tan xương nát thịt cÅ©ng cha đáp Ä‘á»n nổi, huống chi sư phụ lại còn vì đệ tá»­ mà truyên chân ngươn ná»™i lá»±c cá»§a mình, Ä‘iá»u đó đệ tá»­ chẳng dám tuân lá»i.
Huyá»n Cung Äảo Chúa khoát tay nói :
- Hùng nhi ! Ta đã rõ tâm ý ngươi. Tuy nhiên, ngươi lại thay ta gánh má»™t trách nhiệm nặng ná» là trừ khá»­ tên phản đồ, khai phục lại sư môn. Hiện nay tên phản đồ gian G ác ấy nhá» vào những môn tuyệt há»c trong bí kiếp kinh thÆ¡ mà luyện được má»™t công lá»±c vô thưá»ng, so sánh vá»›i ta thì hắn không kém hÆ¡n bao nhiêu. Nếu ta không hy sinh nhvậy thì ngươi không đủ sức làm cái việc đó.
Lâm Viết Hùng suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Thưa sư phụ ! Công lá»±c đệ tá»­ hiện tại chẳng thấm vào đâu, nhưng đệ tá»­ cố gắng rèn luyện má»™t thá»i gian, trong tương lai có thể hoàn thành Ä‘iá»u tâm niệm cá»§a sư phụ.
- Ngươi nghĩ như thế chẳng qua vì lòng tri ân của ngươi đối với ta, không nỡ để cho ta mang hại mà thôi.
Lâm Viết Hùng ngắt lá»i :
- Không ! Không ! Không bao giá» ! Lệnh sư phụ dạy Ä‘iá»u gì đệ tá»­ cÅ©ng tuân theo, duy có việc này xin sư phụ tha thứ đệ tá»­ tá»™i không vâng lá»i.
Huyá»n Cung Äảo Chúa buồn bã nói :
- Hùng nhi ! Ngươi nói như thế có phải ngươi muốn phụ lòng ta chăng? Ngươi để cho ta giữ mãi cừu hận trong lòng đến suốt Ä‘á»i chăng ?
Lâm Viết Hùng lắc đầu, nói nhỠ:
- Äệ tá»­ đâu dám thế.
Huyá»n Cung Äảo Chúa bá»—ng hét lên. Tiếng hét chói tai làm Lâm Viết Hùng giật nẩy ngưá»i.
Từ ngày bái sư luyện võ đến nay, ba tháng trôi qua, Lâm Viết Hùng cha há» làm cho sư phụ mình giận dữ lần nào Chàng đưa mắt đẫm lệ nhì Huyá»n Cung Äảo Chúa như vừa van lÆ¡n, vừa Ä‘au đướn.
Lão nhân như cảm thông được ná»—i lòng cá»§a đệ tá»­ mình, nên dịu giá»ng nói :
- Äồ đệ ! Vì vết thương trong ngưá»i, ta không muống kéo dài cuá»™c sống nữa. Dù có truyá»n chân ngươn ná»™i lá»±c cho đệ tá»­ hay không, ta cÅ©ng chỉ sống trong hai năm nữa mà thôi. Trong hai năm, ước nguyện cá»§a ta là được tận mắt trông thấy đồ đệ thay ta làm tròn sứ mệnh ấy. Nếu trái lại, ta chết sẽ không nhắm mắt Lâm Viết Hùng nghe nói tay chân run cầm cập, cúi đầu không dám cãi lại nữ lá»i :
Huyá»n Cung Äảo Chúa trầm giá»ng nói tiếp :
- Hùng Nhi ! Con chá»› nhiá»u lá»i. Sư phụ đã quyết định thì không có gì thay đổi được, con nên ngồi xuống để ta hành sá»±.
Lâm Viết Hùng nuốt ực một tiếng khóc, cắn răng nói :
- Sư phụ ! Sư phụ, con xin nghe lá»i !
Chàng nhắm mắt bước nhanh đến trước mặt lão nhân, ngồi xuống.
Huyá»n Cung Äảo Chúa nở má»™t nụ cưá»i đắc ý, đưa tay ra khẽ bảo con dã nhân :
- Ngươi ra ngoài cửa tháp canh phòng, không cho kẻ nào lén đến gần đây nhé.
Dứt lá»i, Huyá»n Cung Äảo Chúa bắt đầu truyá»n chân ngươn ná»™i lá»±c cho Lâm Viết Hùng.
Äêm vá» khuya ! Bốn bá» yên lặng !
Äâu đây tiếng gà rừng gáy vang lên, báo hiệu đêm sắp tàn.
Chỉ chốc lát, vừng đông ló dạng, đỠửng như giải lụa Ä‘iá»u.
Äá»™t nhiên, má»™t tiếng thét nổi lên như xé không gian. Giữa ngá»n núi Hoa Phong hiện ra sáu bóng ngưá»i, há» dùng thuật kinh công nhún mình nhảy vá»t lên, thân pháp nhanh như mÅ©i phi lao.
Con Tiểu Kim nghe tiếng quát, quay đầu nhìn ra, dáng điệu hùng dũng, đôi mắt đỠnhư hai hòn than lửa, đang chỠsẳn để đối phó.
Chỉ trong loáng mắt, sáu bóng ngưá»i đã vượt qua mấy đống xương khô, lần vào trong sân Quỉ Tháp.
Bá»n này chính là bốn tên Tứ Quái, lâu nay canh gác dưới chân núi Hoa Phong, nay lại cùng Ä‘i vá»›i hai lão nhân lùn tịt, má»™t tên mặc áo màu hồng, má»™t tên mặc áo mà vàng, cả hai Ä‘á»u đầu to, trán hói. Nhìn từ xa thấy như hai quả trứng biết Ä‘i vậy.
Hai lão lùn này má»™t ngưá»i tên Miêu Cao, má»™t ngưá»i tên Miêu Thắng, là hai anh em sinh đôi, lúc nhỠđược dị nhân truyá»n dạy võ há»c, nên trở thành hai kỳ tuyệt giang hồ, oai trấn má»™t vùng Liêu Bắc, xng hiệu là Thiết Thá»§ Song Yêu.
Sáu bóng ngưá»i vừa xông vào sân Quỉ Tháp đã thấy con dã nhân đứng trước cá»­a quắc mắt nhìn.
Du Hồn Hung Thần đưa tay ra hiệu anh em hỠMiêu dừng lại, nói :
- Hãy thư thả, chậm bước lại, chá» tại hạ nói vá»›i lão ma chá»§ tháp má»™t đôi lá»i.
Thiết Thủ Song Yêu đưa mắt nhì Du Hồn Hung Thần, nói :
- Ôi cha ! Du Hồn lão đại hôm nay đạo đức quá nhỉ, việc gì phải cẩn trá»ng nhvậy.
Du Hồn Hung Thần không để ý đến lá»i nói cá»§a Song Yêu, hướng vào Quỉ Tháp nói lá»›n :
- Hạn Kỳ ba tháng đã mãn, lá»i hứa chúng ta hôm nay coi như đã giải hết. Chúng ta thỉnh lão ma tháp chá»§ ra đây để lãnh giáo vài chiêu tuyệt há»c.
Hung Thần nói dứt lá»i, chỉ nghe gió lá»™ng vù vù. Trừ tiếng gió ra, chẳng còng nghe má»™t tiếng động nào khác. Trong Cổ Tháp hoàn toàn phẳng lặng.
Thiết Thá»§ Song Yêu phá lên cưá»i lá»›n, nói :
- Cần gì phải xá»­ sá»± như vậy. Quỉ Tháp không phải là nÆ¡i hang hùm ổ rắn. Anh em há» Miêu chúng ta đã mang trong mình má»™t tuyệt há»c há sợ ngá»n cổ tháp bé nhá» này ư !
Dứt lá»i, hai lão lùn nhún chân nhảy vào cá»­a tháp.
Bỗng nhiên, một tiếng thét vang lên :
- Äứng lại.
Tiếng thét như luồng sấm dữ, dội ra làm song yêu buốt cả ngực. Hai lão lùn mặt tái mét, đứng khưng lại, ngẫn mặt nhìn lên, thấy nơi cửa tháp vừa xuất hiện ra một thanh niên tuấn tú, mình khoác y phục nho sinh, mắt sáng như điện, mày rậm và dài.
Song Yêu vừa trông thấy gã thư sinh trẻ tuổi bất giác kinh ngạc.
Du Hồn Hung Thần bước đến ba bước, quắc mắt nhình chàng thanh niên há»i :
- Tiểu tử ! Ngươi là ai ?
- Lâm Viết Hùng !
- Lâm Viết Hùng ?
- Phải !
- Ngươi là gì với Quỉ Tháp lão ma ?
- Môn đồ.
- Môn đồ ?
- Phải !
- Ta cha từng nghe nói !
Phải ! Chàng thanh niên vừa xuất hiện trước cửa Cổ Tháp là Lâm Viết Hùng.
Chàng thay mặt Huyá»n Cung Äảo Chúa, sư phụ chàng để đón tiếp Tứ Quái và Song Yêu.
Lâm Viết Hùng lá»›n tiếng há»i :
- Các ngươi là Tứ Quái, sao không lo nhiệm vụ gác núi ?
Du Hồn Hung Thần đáp :
- Nay hết hạn ba tháng, ta đâu còn có nhiệm vụ ấy nữa. Hãy mau má»i sư phụ ngươi ra đây để cùng chúng ta tranh thá»§.
Lâm Viết Hùng đôi mắt nẩy lửa, nhìn Tứ Quái nói :
- Ta thay mặt ân sư hầu tiếp quí vị cũng quá đủ rồi.
Äoạn chàng quay lại phía hai lão lùn :
- Còn nhị vị là ai ? Äến đây có chuyện gì ?
Lão lùn mặt áo đỠlà Miêu Cao lớn tiếng nạt :
- Chúng ta đến tìm sư phụ ngươi để thanh toán món nợ ân cừu.
- Nợ gì? Thanh toán ra sao?
Lão lùn mặt áo vàng là Miêu Thắng xen vào :
- Chúng ta nói vá»›i ngươi cÅ©ng vô ích. Hãy gá»i sư phụ ngươi ra đây.
Lâm Viết Hùng nhếch môi cưá»i nhạt :
- Ta nói cho các ngươi biết. Ta là đệ tá»­ cá»§a Quỉ Tháp Chá»§ Nhân, má»i việc cá»§a ân sư ta do ta gánh vác. Ngươi có Ä‘iá»u gì cứ nói thẳng ra.
Song Yêu cưá»i khẫy :
- Thằng con nít phách lối ! Ngươi nhắm có đủ sức đảm đương chăng ?
Giá»ng nói đầy mỉa mai khiến Lâm Viết Hùng giận đỠmặt. Chàng trầm giá»ng nói :
- Äá»§ hay không cha biết. Nếu cần thanh toán bằng võ công, các ngươi cứ xuất thá»§ thì vừa.
Song Yêu trợn đôi mắt tròn xoe :
- Hay lắm ! Chúng ta thử xem sức ngươi được bao nhiêu thành công lực?
Vừa dứt, Miêu Thắng phóng mình tới, đôi mắt rực hào quang chiếu vào mặt Lâm Viết Hùng, nói :
- Thằng Nhóc ! Hãy lưu tâm !
Lâm Viết Hùng hét to :
- Chậm lại.
- Sưao ! Ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn nói !
- Hãy xng tên trước đã.
- Hứ ! Ngươi cứ tiếp lão phu một chưởng rồi sẽ biết tên cũng cha muộn.
- Càng tốt !
Miêu Thắng đưa năm ngón tay ra trước như hổ trảo, phóng tá»›i chá»™p vào vai Lâm Viết Hùng, đồng thá»i tay tả dùng hai ngá»n Ä‘iểm mạnh vào hạ môn cá»§a đối ph ương.
Một lúc mà dùng cả hai chiêu thế vừa chỉ lẩn trảo, với công lực hào hùng và lanh lẹ, thật chẳng hổ danh ta Thiết Thủ Song Yêu vang lừng nơi Liêu Bắc.
Lâm Viết Hùng tuy mang trong mình má»™t ná»™i lá»±c hai trăm năm và công phu bí truyá»n cá»§a Huyá»n Cung Äảo Chúa, song chàng cha há» giao đấu nên nhất thá»i tá» ra lúng túng.
CÅ©ng may, nhá» vào ná»™i công thâm hậu, cái chá»™p cá»§a Miêu Thắng cha làm chàng bị thương mà sức phản ứng trong ngưá»i chàng bốc ra khiến Miêu Thắng bàn tay tê buốt. Trong lúc đó chàng vẫn nguyên như pho tượng sắt.
Miêu Cao thấy Lâm Viết Hùng có má»™t ná»™i lá»±c uyên thâm như vậy cả kinh, vá»™i quát to má»™t tiếng như sấm, nhún mình lao vào nhanh như má»™t mÅ©i tên bay.Thân ngưá»i cha đến mà chưởng lá»±c đã phát ra cuồn cuá»™n, nhằm vào trung bá»™ cá»§a Lâm Viết Hùng công hãm.
Bấy giỠLâm Viết Hùng không còn ngớ ngẫn như trước nữa. Chàng di động thân hình, dùng một chiêu trong Cửu Khúc Tâm Kinh đánh trả ra.
- Bùng !...
Hai luồng cự chưởng xoắn vào nhau, nổ lên một tiếng, khói khét lẹt, cát đá tung toé, cả hai lão lùn một lợt văng ra xa ba trượng, té huỵch xuống đất như hai cái bao cát bị rớt, miệng rỉ dòng máu tư ơi.
Lâm Viết Hùng vẫn đứng ngang nhiên nÆ¡i vị trí cÅ©, đưa mắt nhìn chòng chá»c vào Song Yêu.
Thật là chuyện không ngưỠ! Chính Lâm Viết Hùng cÅ©ng không tưởng tượng ná»™i lá»±c cá»§a chàng thâm hậu đến dưá»ng ấy.
Tứ Quái nãy giỠđứng bên ngoài, cố ý định nhưá»ng Song Yêu vào trận rồi sẽ tiếp tay hạ địch thá»§. GiỠđây tình thế xảy ra như vậy, bốn lão ma đầu trân trối nhìn Lâm Viết Hùng không nháy mắt.
Bá»—ng Hung Thần lão đại nói vá»›i đồng bá»n :
- Chúng ta đi thôi, sau này sẽ có dịp trả mối nhục nầy.
Tiếng nói vừa dứt, Tứ Quái đồng rú lên má»™t tiếng như ma kêu chuyển động cả núi rừng. Tiếp theo đó, bốn bóng ngưá»i lao nhanh xuống núi như bốn vệt khói má».
Trên sân Cổ Tháp chỉ còn lại Song Yêu đang ngồi chữa thương.
Nếu là một kẻ hiếu sát, Lâm Viết Hùng kết liễu mạng sống của Song Yêu chẳng khó khăn gì, nhưng chàng vẫn đứng đó, đợi cho anh em hỠMiêu hồi phục.
Qua một lúc, Miêu Cao lòm còm ngồi dậy, hướng vào Cổ Tháp, cất tiếng :
- Chúng ta tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ !
Lâm Viết Hùng nói :
- Xin cho biết quí danh ?
- Anh em ta được giang hồ gá»i là Thiết Thá»§ Song Yêu. Nay chúng ta sÆ¡ xuất nên bị thảm bại. Mối thù chúng ta cha kết giải, hẹn lại ngày sau.
Dứt lá»i hai lão lùn Song Yêu phóng nhanh xuống chân núi. Cái đầu to trá»c lóc nhhai quả bí trông rất buồn cưá»i.
Có lẽ, cuá»™c Ä‘á»i tung hoành giang hồ cá»§a đôi Song Yêu này cha bao giá» thảm bại nhục nhã như vậy. Cứ nhìn vào sắc mặt há» cÅ©ng biết rõ tâm trạng cay đắng cá»§a hỠđến bá»±c nào.
Bấy giá» trong Cổ Tháp, Huyá»n Cung Äảo Chúa Ä‘ang ngồi dư ạ lưng vào vách, g ương mặt tái nhợt vì chân nguyên ná»™i lá»±c đã mất hết.
Lâm Viết Hùng vừa vào trông thấy ân sư như vậy lòng Ä‘au nhói lên. Chàng chạy đến ôm chầm Huyá»n Cung Äảo Chúa, khóc rống lên.
Huyá»n Cung Äảo Chúa khoa? tay nói :
- Äừng buồn bã, chá»› khóc than, hãy vui vẻ phấn chấn, thay ta làm tròn sứ mệnh tức là đã trả Æ¡n cho ta rồi đó.
Lâm Viết Hùng lặng ngưá»i, ngồi im nghe lão nhân giảng giải :
- Nhiệm vụ rất khó khăn là phải rá»­a hận cho gia đình, chỉnh đốn lại sư môn, trừ tà diệt bạo, tạo cho võ lâm Ä‘iá»u phúc thiện.
Nói đến đấy, Huyá»n Cung Äảo Chúa trao cho chàng má»™t cái túi da màu vàng và nói :
- Trong cái túi đó ta có đựng cây quyá»n trượng đầu rồng Long Äầu Ngá»c Trượng.
Äó là vật hãn thế kỳ trân, di bảo cá»§a bổn môn. Äó cÅ©ng là tín phù quyá»n uy tối thượng để cho ngưá»i Chưởng môn đủ tư cách Ä‘iá»u khiển các môn nhân. Các môn nhân cá»§a bổn môn hể trông thấy tín phù là phải qui phục mệnh lệnh. Ngoài ra, cây long đầu trượng bên trong có chất ngá»c huỳnh, di truyá»n từ Ä‘á»i tổ sư đến nay, lúc lâm nguy, bấm vào đầu trượng, bên trong sẽ bắn ra luồng ánh sáng xoi thá»§ng được sắt thép. Tuy vậy, từ lúc nhận chưởng môn đến nay ta cha há» dùng đến. Sau nầy con sẽ thay ta giữ chức chưởng môn Huyá»n Cung Äảo.
Huyá»n Cung Äảo Chúa ngừng má»™t lúc rồi nói tiếp :
- Hiện tại, ta chá» con trong ngôi Cổ Tháp nầy. Con dã nhân sẽ phụng dưỡng ta trong thá»i gian hai năm trải qua những ngày toàn thân bi tê liệt. Hai năm, cÅ©ng vào ngày nầy, ta sẽ trút hÆ¡i thở cuối cùng, và hy vá»ng trong hai năm con làm xong nhiệm vụ tróc khi ta nhắm mắt. ÄÆ°á»£c như vậy, ta không còn ân hận gì nữa. Thôi con nhá»› ghi những lá»i ta dạy và xuống núi ngay bây giá».
Lâm Viết Hùng lo ngại :
- Trong thá»i gian đệ tá»­ xa cách, sư phụ không còn công lá»±c nữa, nếu có kẻ nào đến phá phách Cổ Tháp thì sao ?
- Ta sẽ lấp cửa Tháp, xem đây như một ngôi mộ, và không kẻ nào vào được nữa.
Vả lại, việc này ta đã dự liệu trước.
Äệ tá»­ cứ an lòng ra Ä‘i.
Lâm Viết Hùng gạt lệ, lạy Huyá»n Cung Äảo Chúa ba lạy giã từ và nói :
- Xin sư phụ an lòng, đồ đệ nguyện làm tròn sứ mệnh trước lúc sư phụ lâm chung dù phải thịt nát xương tan, để Ä‘á»n Æ¡n cá»§a ngưá»i.
Dứt lá»i, chàng nhận chiếc túi da cất vào bụng, rồi bước ra khá»i Cổ Tháp.
Bá»—ng nghe “ầm†má»™t tiếng như trá»i long đất lở. Cổ Tháp quị xuống, cá»­a tháp bị má»™t tảng đá lá»›n như núi lấp mất. Äứng ngoài nhìn vào chỉ còn thấy như má»™t đống gạch khổng lồ.
Tài sản của ngocnd321

  #4  
Old 05-05-2008, 11:12 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Sóng Gió Nhạc Dương Lầu
N hạc Dương là má»™t thị trấn lá»›n nhất, nằm giữa tỉnh Hồ Nam, có hai đưá»ng thá»§y bá»™ giao biên, nên sá»± Ä‘i lại rất dá»… dàng. Do đó, nhưng tao nhân mặc khách cÅ©ng như các hào kiệt giang hồ thưá»ng tụ há»™i làm chá»— hẹn hò.
Bấy giỠvào tiết thu phân, vùng này giá lạnh, hoa tuyết rơi lả tả, gió bấc thổi từng cơn, khách giang hồ lại được dịp quây quần trong quán rợu, làm cho tửu điếm Nhạc Dương náo nức cả ngày đêm.
Hôm đó, vào má»™t buổi chiá»u, đèn trong tá»­u lầu cha sáng tá» thì có má»™t chàng trai tuấn tú, ăn bận theo lối nho sinh, ghé vào kêu Ä‘iếm nhị lấy rợu ra uống. Thanh niên nầy, chính là Lâm Viết Hùng, chàng vừa rá»i khá»i Hoa Phong SÆ¡n, dấn thân vào giang hồ để tìm thù rá»­ hận.
ý nghÄ© đầu tiên cá»§a chàng là dò xét tên phản đồ nÆ¡i Huyá»n Cung Môn để giải kết mối cừu hận cá»§a sư phụ chàng. Sau đó, chàng sẽ tìm kẻ gia thù để báo oán.
Sau khi chá»n má»™t chiếc bàn nÆ¡i góc lầu, chàng dõi mắt quan sát khắp nÆ¡i, thấy thá»±c khách giá» này khá đông đảo, trai thanh gái lịch ngồi xúm xít trước hiên lầu truyện trò ầm Ä©.
Chàng thắc mắc nhủ thầm :
- Trá»i lạnh như thế nầy tại sao há» không vào trong cho ấm, chen nhau làm gì ngoài hiên?
Tên tửu bảo vừa đi ngang, như hiểu ý chàng, cúi mặt nói nhỠ:
- Nếu Công tá»­ cha đói lắm. Xin má»i công tá»­ ra hiên lầu ngắm phong cảnh Äá»™ng Äình Hồ. Vá» mùa ma, cảnh đẹp cá»§a Äá»™ng Äình Hồ không sao tả nổi.
Lâm Viết Hùng đã từng nghe phụ thân chàng nói lại lúc chàng còn nhá» vá» phong cảnh Äá»™ng Äình Hồ. Nhưng mãi đến nay, chàng má»›i có dịp đến đây, lẽ nào bá» qua rất uổng.
Chàng đứng dậy, bước ra hiên lầu.
Nhưng vừa ló đầu ra, chàng bắt gặp đôi mắt rực hào quang nhìn chàng như hai luồng điện. Nhìn kỹ thì đó là một lão nhân sắc mặt hồng hào, râu dài và trắng, ăn mặc theo lối đạo sĩ, dáng điệu uy nghi quắc thước.
Biết đó là má»™t võ lâm giang hồ, nhưng vì má»›i dấn bước giang hồ, trên đưá»ng hành hiệp, chàng không muốn để lá»™ tung tích sá»›m, nên vá»™i né mình sang má»™t bên Ä‘i vá» phía khác.
Trong góc hiên lầu, có một chú ăn mày nhỠđang ngồi trước đĩa thịt gà nóng, bốc hơi nghi ngút.
Lâm Viết Hùng bước lại gần, chú ăn mày nheo mắt nhìn chàng :
- Huynh đài ! Nếu không chê tên tiểu du cái này xin má»i huynh đài ngồi vào đây đối ẩm cho vui.
N ÄÆ°á»£c dịp che mắt quần hùng, Lâm Viết Hùng không ngần ngại ngồi ghé vào chiếc ghế bên cạnh.
Nhưng bỗng chàng kinh ngạc, vì chú ăn mày nhỠnầy chàng trông quen quen, như đã gặp một lần ở nơi nào vậy.
Chàng vồn vả há»i :
- Cách hạ có thể cho biết danh hiệu chăng ?
Chú ăn mày nhỠtrợn mắt nhai cái đùi gà một lúc, rồi nhìn chàng đáp :
- Tiểu Du Cái !
- Tiểu Du Cái là thế nào ?
- Là đứa bé ăn xin ! Giang hồ vẫn gá»i tiểu đệ như thế !
- Nhưng tại hạ muốn rõ quí danh !
- Mạnh Cứng !
- Mạnh Cứng ?
- Tại sao lại ngạc nhiên ?
Lâm Viết Hùng ngơ ngác ! Chàng mới xa cách giang hồ ba tháng, tại sao có chuyện đổi thay như vậy ?
Chàng còn nhá»› Mạnh Cứng trước kia là sư đệ cá»§a cô gái Xuân Chá», ngưá»i mà chàng rất có cảm tình. Tại sao hôm nay trở thành má»™t cậu bé ăn xin.
Tuy bên ngoài ăn mặc rách rá»›i, nhem nhuốc, nhưng nhìn kỹ bên trong chú bé không có gì đổi khác, mà da mặt hồng hào, đôi mắt sáng quắc, tá» ra công phu võ há»c cá»§a hắn không phải tầm thưá»ng.
Bá»—ng Mạnh Cứng nhìn sững vào chàng rồi “á†lên má»™t tiếng. Lâm Viết Hùng vá»™i đưa tay bịt miệng hắn, há»i nhá» :
- Cái gì thế ?
Mạnh Cứng trừng trừng nhìn chàng :
- Ngươi là đồ đệ của Quỉ Tháp Lão Ma.
- Như vậy có gì mà ngươi kinh ngạc ?
- Ngươi không biết rằng hiện nay giang hồ võ lâm đã hay tin ngươi cùng Quỉ Tháp Lão Ma bá» ngôi Cổ Tháp, rá»i Hoa Phong đỉnh dấn thân vào giang hồ tiếp tục những cuá»™c thảm sát sao ? Äiá»u nầy rất quan trá»ng, Giang Hồ Ä‘ang mở đại há»™i Liên Công đê?
diệt trừ sư phụ của ngươi đấy.
Lâm Viết Hùng nghe nói thở dài, há»i :
- Ai đã đồn đại như vậy ?
- Tứ Quái Võ Lâm !
Lâm Viết Hùng chợt hiểu ra ! Chàng không ngưỠTứ Quái đã nuôi cừu hận với thầy trò chàng và hành động ác độc như vậy. Chàng cảm thấy bắt đầu lo ngại.
Mạnh Cứng nói tiếp :
- Riêng ta vá»›i ngươi còn má»™t lá»i giao kết cha thành toàn.
Lâm Viết Hùng nhá»› lại câu chuyện ở bá» hồ. Nhưng hiện nay Ä‘ang mang nặng tình cảm vá»›i cô gái Xuân Chá», nên không muốn gây chuyện vÆ¡i Mạnh Cứng. Chàng muốn làm thân vá»›i chú bé ăn xin nầy, khai thác tin tức võ lâm.
Chàng dịu giá»ng nói :
- Lá»i giao kết đó cha cần thá»±c hiện vá»™i.
- Tại sao ?
- Vì đó chỉ là việc nhỠ!
- Còn việc gì lớn hơn ?
- Tại hạ muốn rõ tại sao quí huynh lại cải dạng làm kẻ ăn xin ?
- Äiá»u đó ta không thể nói vá»›i ngươi được.
- Tại Sao ?
- Rất dễ hiểu, vì ngươi chính là kẻ thù của ta, của sư môn ta.
Hai tiếng tá»­ thù chẳng hiểu tại sao Lâm Viết Hùng có cảm giác như luồng kim khí đâm thẳng vào tim chàng. Chàng muốn há»i thăm cô gái Xuân Chá», nhưng biết chắc không thể nào nhá» vào chú ăn xin nầy được.
Äá»™t nhiên, giữa lúc đó có tiếng nhạc ngá»±a reo vang từ góc đưá»ng hướng Äông vá»ng lại.
Số thá»±c khách trên lầu Ä‘á»u hướng mắt vá» phía Äá»™ng Äình Hồ. Lâm Viết Hùng động tánh hiếu kỳ cÅ©ng thò đầu khá»i lan can nhìn xuống đưá»ng.
Má»™t con tuấn mã phóng nước đại, từ góc đưá»ng hướng Äông nhanh vá» Äá»™ng Äình Hồ. Nháy mắt đã đến trước Nhạc Dương Lầu, rồi dừng lại.
Chàng nhìn kỹ ngưá»i kỵ mã, thì thấy đó là má»™t thiếu nữ, khi nhận ra, chàng buá»™c miệng “ồ†má»™t tiếng.
Bá»—ng sau lưng chàng có tiếng gá»i :
- Công tá»­, xin má»i vào bàn dùng rợu, kẻo đồ ăn nguá»™i mất.
Lâm Viết Hùng quay lại thì thấy tên tiểu nhị đã bày bình, chén trên chiếc bàn lúc nãy. Hắn mỉm cưá»i nhìn chàng như muốn nói :
- Trang văn nhân nho nhã, chẳng ngưỠcũng biết nhìn trộn giai nhân.
Lâm Viết Hùng theo chân tiểu nhị trở vào bàn.
Ngay lúc đó tiếng chân ngưá»i khua động đến cá»­a thang lầu. Quang cảnh trên lầu đột nhiên sáng sá»§a thêm, vì trông thấy má»™t thiếu nữ trạc má»i bảy tuổi, hiện thân đến trước cầu thang.
Nàng thắc một bộ xiêm lụa màu xanh lục, bên ngoài choàng một chiếc áo hồ cừu, mặt trắng như dồi phấn, môi đỠnhư thoa son, mắt xanh biếc, mũi hạnh, mày ngài, vóc hình thon, ngực nở lưng ong, đôi chân tròn trịa và dài, thật là một thiếu nữ nhan sắc diễm lệ.
Tuy nhiên, Ä‘i đôi vá»›i sắc đẹp ấy, má»i ngưá»i như cảm thấy nghẹt thở, vì nàng có mang trên lưng má»™t thanh trưá»ng kiếm, tay hữu cầm má»™t chiếc roi da, tay trái chống vào sá»n, dáng Ä‘iệu như má»™t kẻ hung tàn bạo ngược.
Nàng vừa hiện thân, bá»n Ä‘iếm nhị đã khiếp vía, chạy lăng xăng, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn sá»­ng vào thiếu nữ không chá»›p mắt.
Thiếu nữ cao may hét :
- Các ngươi thật vô lễ ! Chẵng lẽ Nhạc Dương Lầu không tiếp đãi nữ khách sao ?
Giá»ng cá»§a thiếu nữ sang sảng, hàm chứa má»™t công lá»±c dồi dào, làm cho ngưá»i nghe phải Ä‘inh tai, nhức óc. Nhưng trong giá»ng nói lại có cái gì êm Ä‘á»m như oanh hót, thanh thoảng tiếng trêu buồn, khiến cùng má»™t giá»ng nói mà có cả cay đắng, ngá»t bùi lẫn lá»™n. Thật lạ lùng !
Tên điếm nhị lấy lại bình tỉnh, đến gần thiếu nữ nói :
- Xin cô nương đừng giận ! Má»i cô nương hãy sang bên nầy.
Hắn vừa nói vừa lấy khăn lau nhanh chiếc bàn, và má»i thiếu nữ vào ngồi đối diện vá»›i chiếc bàn cá»§a Lâm Viết Hùng.
Thật là chuyện ngẫu nhiên.
Thiếu nữ không để ý đến thực khách xung quanh, ngang nhiên bảo tiểu nhị :
- Ngươi mau dá»n cÆ¡m nước cho bổn cô nương dùng bữa tối, vì bổn cô nương còn phải thuê phòng ngá»§ tạm đêm nay.
Tên Ä‘iếm nhị cưá»i trả lá»…, nói :
- Xin cô nương chớ lo, hãy dùng rợu cho ấm bụng đã, Nhạc Dương Lầu đã nổi tiếng là nơi ăn ngon ngủ kỷ thì đối với vị quan khách như cô nương chẳng lẽ không làm hài lòng hay sao ?
Thiếu nữ nhoẻn má»™t nu cưá»i đẹp như Ä‘oá hoa hồng, cất tiếng trong trẻo, nói :
- ÄÆ°á»£c lắm, ngươi khéo chiá»u khách đấy. Bổn cô nương sẽ chiá»u ý ngươi thuê má»™t gian phòng. à này, còn con ngá»±a, các ngươi lo chăm sóc tá»­ tế.
Thức ăn và rợu dá»n lên, thiếu nữ vừa trầm ngâm, vừa uống rợu NÆ¡i bàn đối diện, Lâm Viết Hùng đưa mắt dò xét nàng, nhưng thỉnh thoảng chàng bắt gặp đôi mắt sáng quắc cá»§a thiếu nữ nhìn sang khiến chàng không dám ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu xuống ăn uống luôn miệng.
Nhưng Lâm Viết Hùng tá»­u lượng quá kém, chàng vừa uống được ba chung thì đôi má đỠau như hai quả hồng. ác hại thay, thiếu nữ vẫn không buông tha, đôi mắt long lanh cá»§a nàng vẫn trừng trừng nhìn Lâm Viết Hùng không ngá»›t, bằng những cái nhìn truyá»n cảm, như muốn cá»›p đảo hồn chàng vậy.
Lâm Viết Hùng đã đỠmặt vì rợu lại còn đỠthêm vì thẹn thùng, sau cùng chàng phải gầm mặt xuống bàn, tránh đôi mắt trêu ghẹo của thiếu nữ.
Bá»—ng có tiếng nói từ xa vá»ng lại :
- Nữ khách quan ! Äừng đùa vá»›i trẻ con làm xốn mắt ngưá»i xung quanh. Äôi má hồng đào cá»§a hắn đâu chịu nổi ánh mắt trữ tình sôi bá»ng cá»§a cô nương, chả lẽ cô nương muốn dùng ánh mắt đâm thá»§ng đôi má cá»§a hắn hay sao ?
Giá»ng nói phát ra từ góc lầu, không ám chỉ má»™t ngưá»i nào, nhưng thiếu nữ vốn thông minh, biết có kẻ đã chế riá»…u mình, đôi mày thanh nhướng lên cao, ly rợu vá»— nhe.
xuống bàn phát ra má»™t tiếng “cạchâ€.
Tức thì một chiếc đũa trên tay nàng bắn xẹt vào góc lầu như mũi tên, đâm vào miếng đùi gà của chú ăn mày nhỠđang gặm.
Thật là má»™t chuyện phi thưá»ng, không ai ngưỠđược sức phóng đũa nhanh nhẹn cá»§a thiếu nữ. Nàng đã dùng má»™t tuyệt há»c võ công phóng chiếc đũa như phóng má»™t mÅ©i phi tiêu, không ai trông thấy kịp.
Lá»i chế riá»…u vừa rồi phát ra trong góc lầu cÅ©ng chính là do chú ăn mày nhá» Mạnh Cứng.
Mạnh Cứng tái mặt trước hành động cá»§a thiếu nữ. Hắn thừa hiểu thiếu nữ chỉ cảnh cáo hắn, chứ muống hại mạng hắn thì chiếc đũa ấy không phải găm vào miếng đùi gà, mà găm ngay vào cổ há»ng hắn rồi.
Tuy nhiên, với tánh hài hước, chú ăn mày lại dùng chiếc đũa ấy làm tay cầm, tiếp tục gặm đùi gà, và reo to :
- Cám ơn cô nương đã giúp cho kẻ ăn mày này một chiếc đũa.
Bị trêu cợt, thiếu nữ mắng :
- Oắt con ! Mày muốn bổn cô nương hoá kiếp mày sao ?
Câu nói cha dứt, một luồng chỉ phong xé gió đâm thẳng vỠphía chú nhỠăn mày.
Tiểu ăn mày la lên :
- Chu choa ! ái ái !
Nhanh như chớp hắn phóng mình lên xà nhà, một tay đeo tòn teng xà ngang, một tay vẫn cầm cái đùi gà nhai nhép miệng.
Luồng chỉ phóng cá»§a thiếu nữ không bắn trúng chú ăn mày nhá» mà đâm thẳng vào chiếc bàn đàng sau, tiếng gió veo véo. Má»i ngưá»i kinh ngạc vì nÆ¡i bàn này có bốn thá»±c khách Ä‘ang ngồi đối ẩm, ai cÅ©ng tưởng việc không lành đã xảy ra cho bốn thá»±c khách nầy. Nhưng không ! Má»™t lão nhân trong bốn ngưá»i thá»±c khách đã dùng ly rợu tạt ngang, hoá giải ngay luồng chỉ phong cá»§a thiếu nữ.
Sá»± việc xảy đến nhanh như chá»›p, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải rợn ngưá»i và kinh ngạc.
Vá»›i ngưá»i thưá»ng thì không thấy gì, nhưng đối vá»›i võ lâm giang hồ thì cái tạt ly rợu cá»§a lão nhân vừa rồi chính là má»™t công phu thượng thặng đã dồn ná»™i lá»±c vào cái tạt ấy.
Thiếu nữ hướng vỠbốn lão nhân nơi góc lầu nói :
- A ! Bản cô nương không ngưỠmạo phạm đến tứ lão tiá»n bối.
Thật vậy, bốn lão nhân nầy chính là bốn vị võ lâm tiá»n bối nay ẩn cư không xuất hiện giang hồ. Nhưng vừa rồi, võ lâm gặp nạn sóng gió nên há» cố tìm gặp nhau nhóm đại há»™i quần hùng tìm cách dẹp loạn.
Trước đây năm mươi năm, danh hiệu Hải Thiên Tứ Hữu vang lừng trong hai đạo Hắc Bạch giang hồ. Há» là Bắc Ni, Äông Kiếm, Tây Chưởng, Nam Tiên.
Thiếu nữ vừa nói , đôi mắt nhìn sang bốn lão nhân sáng quắc.
Lão nhân mặt hồng không lưu ý đến tia mắt của thiếu nữ, thản nhiên nâng ly rợu, uống từng ngụm.
Trên xà nhà, tiếng cưá»i hô hố cá»§a chú bé ăn mày vang lên.
Thiếu nữ giận tái mặt toan đứng dậy, thì bá»—ng nghe dưới thang lầu có tiếng chân ngưá»i rầm rá»™, chá»›p mắt, hỠđã leo lên cầu thang.
Bá»n nầy gồm có sáu ngưá»i.
Dẫn đầu là má»™t cụ già, râu phất phÆ¡ thân mình cao lá»›n, hai ngôi huyệt Thái dương nho lên cao, đôi mắt sáng rá»±c như Ä‘iện, diện mạo oai phong lẫm liệt, đúng là má»™t hiệp khách giang hồ. Theo sau là má»™t chàng trai ăn mặc theo kiểu nho sinh, mắt lồi miệng rá»™ng, mÅ©i hếch. Tuy trá»i lạnh, nhưng gã cầm má»™t cây quạt nan bằng giấy. Theo sau hai ngưá»i nầy là bốn tên đại hán, mặt mÅ©i hung dữ, dáng Ä‘iệu rất xấc xược.
Cả sáu ngưá»i vừa lên đến sàn lầu, gã trung niên nho sinh quét đôi mắt sáng rá»±c nhìn từng ngưá»i nÆ¡i tá»­u Ä‘iếm. Bá»—ng hắn mím môi cưá»i hóm hỉnh, bước thẳng đến trước mặt Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng ngạc nhiên trố mắt nhìn sáu khách lạ, cố gắng tìm hiểu xem mình có quen biết gì với hỠchăng?
Gã trung niên nho sinh hướng vào Lâm Viết Hùng nói :
- Tiểu hiệp ! Tệ Äá»™ng chá»§ chúng tôi xin má»i tiểu hiệp dá»i bước ngá»c đến Hàn trang có việc cần.
Lâm Viết Hùng ngÆ¡ ngác, há»i lại :
- Má»i tôi ?
- Phải !
- Xin phép các hạ, quí Äá»™ng chá»§ là ai vậy ?
- Tệ Äá»™ng chá»§ là Thuần Vu Cốc Thanh.
- Thuần Vu Cốc Thanh?
- Phải !
- Thế thì các hạ đã lầm rồi ! Tại hạ vá»›i quí Äá»™ng chá»§ cha từng quen biết.
Gã trung niên nho sinh cưá»i lá»›n :
- Chúng tôi không thể lầm được.
Thiếu hiệp có phải là Lâm Viết Hùng chăng?
- Äúng vậy ?
- Như thế tại hạ lầm lẫn sao được.
Xin thiếu hiệp theo chúng tôi vá» Äá»™ng, kẻo Äá»™ng chá»§ chúng tôi nhá»c lòng trông đợi.
Lâm Viết Hùng nghĩ ngợi một lúc, rồi nói :
- Qúi trang viện hiện ở đâu ?
- Cách Nhạc Dương thành vá» phía Äông má»i dặm.
- Qúi Äá»™ng chá»§ má»i tại hạ có Ä‘iá»u gì dạy bảo ?
Trung niên nho sinh trầm lặng giây phút rồi nghiêm giá»ng nói :
- Tại hạ không được rõ. Thiếu hiệp đến Hàn trang, tệ Äá»™ng chá»§ sẽ nói rõ sau.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ ! Chàng má»›i vừa rá»i sư môn đến đây, cha có việc gì gây hấn trong giang hồ, tại sao có chuyện má»i má»c lạ lùng như vậy. Cứ nhìn vào thái độ cá»§a lão nhân và gã trung niên nho sinh thì rõ ràng há» không phải là những kẻ tầm thưá»ng.
Chàng nghiêm giá»ng nói :
- Thôi được ! Phiá»n các hạ vá» tha lại vá»›i Äá»™ng chá»§, tại hạ sẽ đến quí trang viện vào ngày mai. Hiện giá» trá»i sắp tối rồi, sương tuyết rÆ¡i đầy, tại hạ không quen dãi nắng dầm ma.
Chàng vừa từ chối thì lão nhân cao lá»›n cùng Ä‘i vá»›i trung niên nho sinh đã bước đến cất giá»ng oang oang nói :
- Tệ Äá»™ng chá»§ má»i ai thì nhất định không để kẻ ấy được trì hoãn. Xin thiếu hiệp lên đưá»ng ngay, đừng do dá»± không tiện.
Giá»ng nói cá»§a lão to đến nổi rá»n cả tá»­u lầu. Cái nhìn cá»§a lão đâm thẳng vào chàng như hai luồng Ä‘iện.
Lâm Viết Hùng vốn tánh cao ngạo, há chịu để ai bức bách mình trước mặt thiên hạ. G ương mặt đẹp của chàng xầm lại, chàng lạnh lùng đáp :
- Theo lá»i nói cá»§a lão nhân, nếu tại hạ không Ä‘i ngay bây giá» thì không được ư ?
Lão nhân mỉm cưá»i :
- Thiếu hiệp nói rất đúng.
- Nếu tại hạ không đi thì sao ?
Lão nhân trầm giá»ng nói :
- Nếu thiếu hiệp không làm hài lòng Äá»™ng chá»§ chúng tôi thì lão phu buá»™c phải đắc tá»™i vá»›i thiếu hiệp.
Lâm Viết Hùng cau mày :
- Các ngưá»i muốn dùng uy lá»±c bức bách kẻ khác ?
- Äó là chuyện bất đắc dÄ©.
Chàng nổi giận nói :
- Như vậy xin cứ thực hiện.
Chàng nói cha dứt, thì lão nhân đã v ơn hai ngón tay chĩa nhanh vào môn huyệt của Lâm Viết Hùng bằng một thủ pháp ảo diệu vô cùng.
Bá»—ng má»™t tiếng hét nổi lên như hạc ré ngang trá»i, tiếp theo má»™t đạo hào quang xé gió bắn vào hai ngón tay cá»§a vị lão nhân, uy mảnh và nhanh không thể tả.
Lão nhân trông thấy thất kinh, vội rút nhanh hai ngón tay lại và xoè bàn tay đón bắt đạo hào quang. Ngỡ là ám khí độc, nhưng khi lão nhân xoè tay ra xem thì đó chỉ là một chiếc đũa tre sơn vàng. Tuy đón bắt dễ dàng, nhưng lão nhân cảm thấy bàn tay tê buốt, khiến lão phải nhăn mặt, quắc mắt nhìn thiếu nữ quát to :
- Ngạnh đầu, ngươi là ai mà dám can thiệp vào chuyện của lão phu ?
Thiếu nữ cưá»i khẫy, đáp :
- Bổn cô nương là ai các ngươi không cần tìm hiểu. Các ngưá»i á»· đông hiếp yếu, ta thuận tay cảnh giác cho các ngươi biết. Nếu các ngươi không bằng lòng thì các ngươi làm gì được bổn cô nương chứ !
Lão nhân đôi mày bạc nhướng lên sắc mặt hầm hầm, sẵn chiếc đũa tre trong tay, lão vận khí truyá»n vào, phóng trả vá» phía thiếu nữ. Chiếc đũa như mÅ©i tên bắn Ä‘i vun vút.
Thiếu nữ không chút sợ hãi, nàng chỉ mỉm cưá»i, đưa hai ngón tay trắng mịn lên, xoè ra kẹp lấy chiếc đũa má»™t cách nhẹ nhàng, tuyệt đẹp.
Lâm Viết Hùng trông thấy tắc lởi khen thầm. Chàng không ngưỠcô gái này có một bản lĩnh cao diệu như vậy.
Tuy nhiên, chàng không muốn vì chàng mà thiếu nữ này phải dính liếu vào công việc gây hận thù với kẻ khác, nên chàng đứng dậy, bước đến trước mặt thiếu nữ, nói :
- Äa tạ cô nương có lòng hào hiệp ! Nhưng việc này xin để mặc tại hạ gánh vác.
Äoạn chàng nói vá»›i trung niên nho sinh :
- Thôi được ! Ta bằng lòng đến Hàn trang ngay bây giá».
Gã trung niên nho sinh được lá»i như cỡi mỡ trong lòng. Bao nhieu giận dữ Ä‘á»u tiêu tan mất. Hắn nói :
- Tốt lắm ! Xin má»i thiếu hiệp dá»i bước.
Lâm Viết Hùng gá»i tiểu nhị trả tiá»n rợu rồi theo gã trung niên nho sinh bước xuống thang lầu giữ bốn tên đại hán.
Riêng lão nhân trước khi ra Ä‘i còn tá» vẽ hậm há»±c, nhìn thiếu nữ bằng cặp mắt chói ngưá»i. Thiếu nữ nhướng đôi mày liá»…u, cưá»i ngạo nghá»…, nói :
- Nếu ngươi còn uất hận, sau này thiếu gì cơ hội gặp nhau. Bổn cô nương chỠđợi có dịp tiếp ngươi vài chiêu.
- ÄÆ°á»£c lắm !
Lão nhân vừa đáp vừa cưá»i hăng hắc, rồi b Æ¡n bả chạy theo đồng bá»n.
Bấy giá», bốn lão nhân ngồi uống rợu trong góc lầu má»›i lên tiếng gá»i thiếu nữ, nói:
- Lý ngạnh đầu ! Hãy sang bên đây ngồi cho vui.
Thì ra thiếu nữ này đã từng quen biết vá»›i Hải Thiên Tứ Hữu bốn tiá»n bối võ lâm nầy. Xem thế, đủ biết sá»± nghiệp võ công và thân thế địa vị cá»§a nàng không phải tầm thưá»ng.
Nàng miễn cưỡng lại ngồi gần Hải Thiên Tứ Hữu.
Một trong bốn lão nhân có sắc mặt hồng nhìn nàng nói :
- Ngưá»i xa có nói :
“khi ngưá»i đẹp giận g ương mặt rất đáng yêuâ€.
Thật vậy, thiếu nữ nầy càng tức giận, g ương mặt càng đẹp thêm lên.
Nàng phụng phịu :
- Lão bá trêu chá»c hoài !
Lão nhân mặt hồng phá lên cưá»i hi hi, nheo mắt nhìn nàng :
- Lý ngạnh đầu, ngươi khó tánh như vậy sao ?
Thiếu nữ gượng cưá»i :
- Già chẳng lo yên phận còn muốn xoi mói việc ngưá»i khác.
Tiếng mõ canh ngoài thành đã điểm hai hồi báo hiệu bước sang canh hai.
Trong toà nhà khách Ä‘iếm Nhạc Dương, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã Ä‘i ngá»§.
Nhưng chỉ là cái yên lặng bên ngoài. Nếu có ai để ý thì thấy phía sau hậu viện xuất hiện má»™t bóng ngưá»i thon thon, vẹt cá»­a sổ nhảy phóc ra ngoài như vệt khói má».
Xiêm y bị gió cuốn vào nhau phát ra tiếng phần phật. Chiếc bóng thon thon ấy hướng theo phía Äông chạy như bay biến.
Cha hết, chiếc bóng ấy vừa vượt qua độ má»™t vài trượng, đằng sau hậu viện khách Ä‘iếm lại vá»t ra má»™t bóng Ä‘en to lá»›n. Bóng Ä‘en này cÅ©ng lao Ä‘i vun vút như cánh sao xẹt, Ä‘uổi theo bóng thon thon đàng trước.
Thoạt nhìn kẻ chạy ngưá»i Ä‘uổi như hai cừu nhân thi triển khinh công. Tuy nhiên, hai bóng ấy không phải ai xa lạ chính là vị thiếu nữ và vị lão nhân mặt hồng. Cả hai Ä‘á»u có mặt trên Nhạc Dương Lầu lúc ban chiá»u.
Cách Nhạc Dương thành vá» phía Äông ba mươi dặm, có má»™t khoảnh đất rá»™ng hàng trăm mẩu, hai bên trúc má»c xanh rì.
Giữa khu rừng trúc nhà cá»­a san xát, lâu đài nguy nga. Äây là má»™t trang viện ẩn trú cá»§a má»™t vị võ lâm nức tiếng hào kiệt.
Bấy giá» vào cuối giá» hợi, tuyết giá không còn rÆ¡i đổ nữa, song sắc trá»i vẫn đục, gió rét ầm Ä©.
Thiếu nữ chạy đến ven rừng trúc, nàng bỗng nhún mình nhảy lên một cành cây cô?
thụ, đưa mắt nhìn vào trang viện quan sát.

Trúc Lâm Trang
L âm Viết Hùng được lão nhân và trung niên nho sinh đưa vỠTrúc Lâm Trang.
Giữa thính đưá»ng, má»™t lão nhân khoác áo gấm bông Ä‘ang ngồi chá». Chín là Trúc Lâm trang chá»§ Thuần Vu Cốc Thanh.
Vừa thấy mặt chàng, trang chủ đã bước đến nói :
- Lâm thiếu hiệp ! Lão phu làm phiá»n Lâm thiếu hiệp má»™t chút, hiện tại lão phu có việc nhá» cậy.
Lâm Viết Hùng đáp :
- Tại hạ không từ chối ! Xin lão tiá»n bối cho biết mục đích.
Thuần Vu Cốc Thanh nói :
- Việc này khá quang trá»ng, phiá»n thiếu hiệp vào trong trang viện lão phu sẽ giải bày.
Lâm Viết Hùng còng đang hậm hực vì chàng có cảm tưởng mình bị bắt ép đến đây, nên đáp nhanh:
- Chẳng phải tiểu sinh thiếu lòng nghĩa hiệp, nhưng tiểu sinh không thể nấn ná lâu trong trang viện này.
Nói đến đấy, chàng tỠý cáo từ.
Thuần Vu Cốc Thanh trố mắt nhìn chàng trầm giá»ng nói :
- Thiếu hiệp hãy chậm lại.
Lâm Viết Hùng vừa bước Ä‘i vừa quay lại, há»i :
- Trang chủ không nói rõ mục đích bắt ép tiểu sinh đến đây, tiểu sinh không thê?
nào làm vừa lòng Trang chủ được.
Thuần Vu Cốc Thanh khá»a tay :
- Tốt hơn, thiếu hiệp nên lưu lại đây trong đêm nay.
Lâm Viết Hùng thấy nét mặt Thuần Vu Cốc Thanh biến đổi, giá»ng nói hàm chứa vẽ uy hiếp, khiến chàng cảm thấy không vui, bèn nghiêm mặt nói :
- Tiểu sinh đã nói hết lá»i, thá»±c tại tiểu sinh không thể vâng mạng được, Trang chu?
chá»› lắm lá»i vô ích.
- Thiếu hiệp muốn rá»i bổn trang đêm nay sao ?
- Trang chủ muốn bức bách lưu giữ tiểu sinh sao ?
Thuần Vu Cốc Thanh phá lên cưá»i hăng hắc :
- Thiếu hiệp đã vào bổn trang rồi không thể ra đi dễ dàng như vậy được.
Lư Bá»—ng nhiên, má»™t tiếng cưá»i khẫy cắt đứt giá»ng nói cá»§a Trang chá»§, tiếp theo đấy má»™t giá»ng trong êm như tiếng nhạc từ bên ngoài vá»ng vào đại sãnh :
- Toà Trúc Lâm trang viện bé tí ti, làm như có cả tưá»ng đồng vách sắt, có thê?
muốn bắt giữ ai cũng được hay sao ?
Tuy giá»ng nói trong êm, nhưng âm ba chắc nịch, khiến ngưá»i nghe nhức óc Ä‘inh tai.
Tám tên đại hán đứng gác bên ngoài đại sãnh và bốn tên thanh y thiếu niên đứng hầu đàng sau lưng Thuần Vu Cốc Thanh nghe giá»ng nói này tât cả xanh mặt, không ai bảo ai mà đồng tuốt kiếm cầm tay, chỉ chá» lệnh Trang chá»§.
Thuần Vu Cốc Thanh sớm phát giác, biết địch thủ đang núp trên mái nhà, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, hướng lên trần nhà nói lớn :
- Lão phu bận trò chuyện vá»›i Lâm thiếu hiệp nên cha kịp nghênh đón quí cô nương. Bên ngoài gió lạnh sương nhiá»u, xin má»i vào đại sảnh dùng chén trà nóng.
Lá»i nói cha dứt, má»™t cÆ¡n gió tạt vào, má»™t bóng ngưá»i thon thon nhẹ nhàng đáp xuống như cành lá rÆ¡i.
Ngưá»i ấy chính là thiếu nữ đẹp tại Nhạc Dương Lầu lúc ban chiá»u. Thiếu nữ hiện thân đứng song song vá»›i Lâm Viết Hùng, mỉm cưá»i nhìn Trang chá»§.
Thuần Vu Cốc Thanh trầm giá»ng há»i :
- Cô nương quí tánh là chi ? Äang đêm đột nhập vào tệ trang có việc gì ?
Thiếu nữ nhích môi cưá»i nhạt :
- Bổn cô nương ho Lý. Vì có việc cần đến đây.
- Lý cô nương có Ä‘iá»u gì dạy bảo ?
Thiếu nữ chỉ Lâm Viết Hùng nói :
- Ngưá»i này là má»™t thư sinh yếu Ä‘uối. Trang chá»§ phái thá»§ hạ đến cưỡng ép Ä‘em vỠđây làm gì?
- Cô nương lầm rồi !Thiếu hiệp đây là đệ tử của Quỉ Tháp Chủ Nhân, vốn có liên hệ đến mối gia cừu nên lão phu cho thỉnh vỠđể dò xét.
Thiếu nữ kinh ngạc :
- Äồ đệ cá»§a lão ma Quỉ Tháp ?
- Phải !
Lúc đầu thiếu nữ có vẽ kinh ngạc, song chỉ phút chốc nàng lại bình tĩnh nói :
- Dù là kẻ gia cừu cũng phải xử sự cho minh bạch, sao lại hành động ám muội nhvậy?
Thiếu nữ cha nói dứt thì ngoài cửa trang viện bỗng có tiếng hét lớn của sáu tên tráng hán :
- Ai ? Các ngươi là ai ? Hãy đứng lại ngay. Trang chá»§ Ä‘ang… Tiếng quát cha dứt đã thấy tám bóng ngưá»i nhanh như cắt hạ xuống trước cá»­a đại sảnh.
Tám ngưá»i này mặc y phục giống nhau, cùng má»™t màu xanh lá mạ, trên mặt má»—i ngưá»i Ä‘á»u che kín bằng má»™t chiếc khăn lụa màu xanh.
Thuần Vu Cốc Thanh trông thấy bá»n ngưá»i này, mặt tái sắc, há»i lá»›n :
- Các ngươi là ai ? Äang đêm lén vào bổn trang có việc gì ?
Má»™t trong tám tên bịt mặt bước tá»›i trước mặt Trang chá»§ nghiêm giá»ng :
- Chúng ta là Phiên Sa Bát Kiếm, hầu trước viện Äế Quân.
Thuần Vu Cốc Thanh giật mình, há»i lại :
- Qúi vị tá»›i đây có Ä‘iá»u gì dạy bảo ?
Tên bịt mặt nói :
- Hãy giao gã nho sinh này cho chúng ta Ä‘em vá» nạp cho Äế Quân.
Thuần Vu Cốc Thanh tá» vẻ chần chá», ấp úng nói :
- Việc này….
Gã bịt mặt nạt lớn :
- Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh cá»§a U V ương Quỉ Äiện sao ?
Thuần Vu Cốc Thanh cung kín nói :
- Lão phu đâu dám.
Bấy giá» Lâm Viết Hùng và thiếu nữ há» Lý đứng má»™t bên nghe cuá»™c đối thoại giữa hai ngưá»i lấy làm lạ. Thuần Vu Cốc Thanh hẳn là má»™t cao thá»§ võ lâm, lại là Trúc Lâm Trang Chá»§, danh phận không phải là nhá», tại sao lại sợ sệt tám tên bịt mặt này đến thế?
Không rõ tám tên bịt mặt là ngưá»i như thế nào? Bá»n chúng tá»± xng lệnh Äế Quân là Äế Quân nào vậy ?
Thiếu nữ hỠLý hình như đã đem hết hiểu biết của mình suy đoán một phần nào sư.
thật nên mạnh dạn bước ra, lớn tiếng nói :
- Chúng bây là những kẻ trùm khăn dấu mặt, chẳng dám xuất diện để nhìn vào sư.
thật thì có gì là vinh dự mà phách lối như vậy ?
Nàng vừa nói dứt, má»™t gã bịt mặt khác trong bá»n bước đến trước mặt nàng, trầm giá»ng rít lên :
- Ngạnh đầu lá»›n mật ! Ngươi dám nói những lá»i không kể đến bậc tôn trưởng sao?
Chúng ta sẽ dạy ngươi bài há»c vá» lá»… phép.
Cùng với câu nói, gã bịt mặt v ơn ra song chỉ, xỉa ngay vào Kiên Tỉnh huyệt của thiếu nữ nhanh như chớp giật.
Thiếu nữ thét lên má»™t tiếng lanh lảnh, hai chân xê dịch như liên hoa, lưng ong uốn tá»±a vành cung, bật ngược ra sau tránh ngay song chỉ vừa đâm tá»›i, tay hữu đột nhiên phát mạnh, nhắm ngay huyệt Linh Äài trước ngá»±c gã bịt mặt phản công.
Gã bịt mặt không ngưỠthiếu nữ phản ứng nhanh như vậy, vá»™i cuốn mình né tránh, vừa xuất thá»§ công phản, chiêu thức linh diệu khôn lưá»ng, bất giác gã buá»™c miệng kêu lên má»™t tiếng :
- A !
Tuy nhiên, gã bịt mặt vẫn tá» ra không kém, chân hữu đảo má»™t vòng, thân mình xoay vá» hướng thiếu nữ, tả chưởng vung vào ngá»c uyển, hữu chưởng kích vào hông, hai chiêu phát ra cùng má»™t lúc nhanh như chá»›p.
Thiếu nữ rít lên má»™t tiếng, thân mình nhẹ nhàng đảo qua bên tả, ngá»c chưởng đẩy mạnh ra, đón ngay ngá»n kình phong cá»§a địch thá»§.
- Bình !....
Hai luồng chưởng phong xoáy tròn, những đồ vật trong đại sãnh rớt tung lên bê?
nát. Cả hai vẫn đồng sức nhau, không hơn không kém.
Bây giá» cuá»™c chiến bắt đầu sôi nổi. Äôi bên xáp lại gần nhau gang tấc, đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy hai đấu thá»§ di động như má»™t làn khói má», thoang thoãng không nhìn rõ được bóng ngưá»i.
Chỉ chốc lát hỠđã trao đổi nhau trên bảy tám chiêu thế.
Bá»—ng gã bịt mặt Ä‘ang trò chuyện vá»›i Thuần Vu Cốc Thanh quay lại trầm giá»ng hét :
- Thất đệ hãy lui tức khắc !
Gã bịt mặt nầy dưá»ng như là thá»§ lãnh trong bá»n Bát Kiếm, nên lá»i nói cá»§a gã đã làm cho gã bịt mặt Ä‘ang giao đấu vá»›i thiếu nữ vá»™i phóng mình lui vá» vị trí cÅ©.
Lâm Viết Hùng nãy giỠđứng bên ngoài trông thấy tài nghệ của thiếu nữ, thầm khen phục.
Chàng bước đến trước mặt gã bịt mặt thá»§ lãnh há»i :
- Các ngươi là ai vậy ?
- Hừ ! Chúng ta là ai ngươi không có quyá»n há»i đến. Ta ra lệnh cho ngươi phải theo chúng ta đến Quỉ Äiện để tham bái Äế Quân.
- Äế Quân các ngươi là ai ?
- Äến đó sẽ biết !
- Nhưng tại sao ta phải làm cái chuyện đó ?
- Rồi ngươi sẽ biết.
- Nếu ta không đi thì sao ?
- Thì ngươi sẽ trở thành một đống thịt vụn tức khắc.
Lâm Viết Hùng cưá»i kinh bỉ :
- Ngươi chớ tự phụ ! Ngươi muốn giao thủ với ta một mình hay cần có Bát Kiếm liên minh ?
Gã thá»§ lãnh Bát Kiếm nhảy đựng lên nữa bước, trầm giá»ng nói :
- Chỉ một mình ta cũng đủ.
Dứt lá»i, hắn đã v Æ¡n năm ngón tay như năm vuốt hổ chá»™p vào huyệt Linh Äài cá»§a Lâm Viết Hùng.
Thế trảo cá»±c kỳ lợi hại, nhanh nhẹn khôn lưá»ng.
Lâm Viết Hùng không há» bối rối, chỉ nhích mình lay động bá» vai, đã lách qua bên tả tránh thoát, đồng thá»i buá»™c miệng gá»i to :
- Dừng tay lại !
- Tiểu tử ! Ngươi còn muốn nói gì nữa ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Trong đại sãnh quá chật hẹp, không phải là nơi giao thủ. Chúng ta hãy ra sân điện tranh tài.
- Tốt lắm !
Lâm Viết Hùng chậm rải bước ra khá»i đại sảnh. Khi chàng đứng đối diện vá»›i địch thá»§ thần sắc chàng quá uy nghi, chững chạc, làm cho đối ph ương phải kính phục. Ca?
đến nàng thiếu nữ há» Lý cùng không khá»i cảm mến.
Chàng đưa mắt nhìn gã thá»§ lãnh Bát Kiếm, cất giá»ng ôn hoà nói :
- Tiểu sinh thấy các hạ không phải là đối thủ với tiểu sinh, chi bằng dàng thành Bát Long Kiếm Trận để giao đấu với tiểu sinh thì tiện hơn.
Giá»ng nói trầm hùng cá»§a chàng làm cho Bát Kiếm nghe qua Ä‘á»u kinh ngạc.
Bát Long Kiếm Trận là má»™t môn kiếm bí truyá»n cá»§a bá»n ngưá»i bịt mặt này, cha từng thi triển hay công bố trên giang hồ. Trừ những cao thá»§ trong v ương cung thì ngưá»i ngoài không má»™t ai biết được.
Tại sao gã nho sinh này lại thông thạo như vậy ?
Gã thủ lãnh Bát kiếm hét to :
- Ngươi thuộc môn phái nào ? Có phải là đồ đệ của Quỉ Tháp Lão Ma không?
Lâm Viết Hùng cưá»i nhạt :
- Äúng ta là đồ đệ cá»§a Quỉ Tháp.
- Tại sao ngươi hiểu được uy danh của Bát Long Kiếm Trận ?
- Äiá»u đó các ngươi không có quyá»n chất vấn.
Gã thá»§ lãnh Bát Kiếm cưá»i nhạt :
- Bổn môn Bát Kiếm trận là một trận thế phi phàm. Kiếm trận vừa dàn xong đã thấy kiếm khi xông lên chín từng mây, mặt đất tối xầm. Tiểu tử, ngươi làm gì có đủ tài tiếp nhận, đừng có lớn lối, ngươi có bao nhiêu công lực hoa? hầu hãy tiếp lão phu một chưởng xem sao ?
Dứt lá»i, hắn buông ra má»™t chưởng dụng ý dò xét công lá»±c Lâm Viết Hùng ra sao.
Nhưng hắn đã dùng đến bảy thành công lực.
Lâm Viết Hùng muốn mợn cÆ¡ há»™i giao chiến này do xét tông tích võ há»c cá»§a gã bịt mặt xem thuá»™c môn phái nào, đồng thá»i cÅ©ng để chinh phục há». Vì thế, chàng đợi luồng chưởng phong cá»§a gã đến gần bên mình má»›i vận dụng Cá»­u Ma Dương Công phất nhẹ tay áo làm cho chưởng lá»±c cá»§a đối ph ương bị hoá giải, chỉ còn phảng phất nhưngá»n gió heo may.
Thật là một công phu thượng thặng, khiến gã thủ lãnh bịt mặt cất lên một tiếng khinh ngạc, trố mắt nhìn Lâm Viết Hùng đến độ thỠthẫn.
Gã không ngưỠmột gã nho sinh nhỠtuổi như vậy lại mang trong mình một nội lực uyên thâm và một công phu tuyệt kỳ.
Bá»—ng Lâm Viết Hùng cưá»i ha hả :
- Bằng chưởng lá»±c cá»§a ngươi, nếu tiểu sinh chống đỡ, ngươi không khá»i bị thương há»™c máu nằm bất tỉnh.
Gã bịt mặt giận dữ, đôi mày cau lại, nhưng không nói được lá»i nào.
Lâm Viết Hùng nói :
- Các ngươi còn chần chỠgì nừa, không hợp lực dùng Bát Long Kiếm Trận giao đấu với ta ?
Tuy bị kinh ngạc trước công phu thượng thặng của Lâm Viết Hùng, nhưng gã thu?
lãnh bịt mặt mang trong mình một tuyệt kỹ võ công, cha thảm bại làm sao chịu nhục.
Hắn hét lên :
- Thằng oắt con ! ngươi cha xứng đáng là kẻ chống đỡ Bát Long Kiếm Trận đâu.
Hãy cùng ta giao đấu một chiêu nữa.
Vừa dứt lá»i, gã di động thân mình, song chưởng quay má»™t vòng, lao mình tá»›i nhắm ngay hai đạo huyệt cá»§a Lâm Viết Hùng công tá»›i nhanh như Ä‘iện. Chiêu thế này hắn đã dùng trá»n má»i thành công lá»±c vá»›i khí thế trầm hùng.
Dù vậy, Lâm Viết Hùng nhìn thấy hắn không phải là đối thủ của mình, nên không cần dùng đến công lực phản kích. Chàng đợi cho song chưởng của gã tới gần, búng chân nhảy lộn lên một vòng. Chỉ nghe đánh “vút†một tiếng, thân hình chàng biến mất nhanh hơn tiếng động, đến nổi đối ph ương không thấy kịp.
Thân pháp chàng xá»­ dụng vừa rồi vừa đẹp mắt vừa ảo diệu, nhưng chàng đã gây ra má»™t rÅ©i ro ngoài sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i.
Trong lúc cô gái há» Lý vì say sa công phu võ há»c cá»§a chàng, đứng dá»±a vào tưá»ng đá tán thưởng.
Bất ngưá», chàng lá»™n mình thi triển môn Hoàn Thân Äẩu Pháp, luồng chưởng cá»§a gã thá»§ lãnh bịt mặt không đánh trúng chàng, mà bắn tá»›i đánh ập vào ngưá»i thiếu nữ.
Nàng không đỠphòng, nên không kịp phản ứng.
Chỉ nghe nàng hét lên một tiếng chói tai rồi té quỵ xuống.
Lâm Viết Hùng bối rối, nhảy đến đỡ nàng dậy, há»i :
- Cô nương ! Có sao không ?
Nên biết gã thá»§ lãnh bịt mặt mang trong mình má»™t tuyệt thế võ công cùng ná»™i lá»±c uyên thâm, chưởng lá»±c cá»§a lão không phải tầm thưá»ng.
May nhỠthiếu nữ hỠLý là bậc nữ kiệt giang hồ, lại đứng cách xa nên không đến nổi thịt nát xương tan. Thiếu nữ gượng đứng lên, hai khoé miệng rỉ ra hai dòng máu tư ơi. Nàng bảo :
- Thiếu hiệp ! Xin thiếu hiệp đừng lo lắng đến tôi, hãy đỠphòng địch thủ.
Dứt lá»i, nàng ngồi xuống đất, vận khí chữa thương.
Việc xảy ra bất ngưá», đến nổi cả tám ngưá»i trong bá»n bịt mặt Ä‘á»u ngÆ¡ ngác. Gã thu?
lãnh bịt mặt tuy bất ngưỠgây trá»ng thương thiếu nữ há» Lý, song không lấy thế làm đắc thắng, vì gã Ä‘ang kinh ngạc trước võ công cá»§a Lâm Viết Hùng.
Gã hét lớn :
- Tiểu tử ! ngươi khéo dùng tà thuật tránh né, đâu đáng mặt anh hùng võ lâm. Lão phu lấy làm thương hại cho ngươi đấy !
Lâm Viết Hùng buông má»™t tràng cưá»i ngạo nghá»… :
- Tiểu sinh không ngưỠcác hạ là má»™t cao thá»§ giang hồ mà kiến thức nông cạn nhvậy, thật đáng tiếc ! Tiểu sinh không có nhiá»u thì giá»i giải thích. Nếu các ngươi muốn giao đấu thì hãy xá»­ dụng kiếm pháp Ä‘i. Tiểu sinh hứa chỉ dùng tay không mà chống đỡ.
Nếu trong vòng má»i chiêu mà tiểu sinh không Ä‘oạt được thanh kiếm thì tiểu sinh tư.
nguyện chặt bỠhai bàn tay này.
Giá»ng nói cá»§a Lâm Viết Hùng vừa ngạo mạn vừa khiêm nhưá»ng khiến bá»n Bát Kiếm giận đến tái mặt. Gã thá»§ lãnh bịt mặt phá lên cưá»i, rồi thò tay vào bá»c lôi ra má»™t thanh Ä‘oãn kiếm, tá»a ra muôn ngàn tia sáng, lạnh buốt ngưá»i, cất giá»ng nói :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi quá Ä‘iên rồ, ngạo nghá»… ! Ngươi mang trong ngưá»i má»™t tuyệt há»c đấy, song ta không muốn nhận lá»i khoác lác cá»§a ngươi, chỉ cần ngươi tiếp ta đủ má»i chiêu Ä‘oản kiếm nầy.
Dứt lá»i gã gi ương mắt xanh biếc rá»i thẳng qua vuông lụa bằng những tia sáng hận cừu, đưa Ä‘oản kiếm lên ngang hông, chân soạt ra đứng hình chá»­ ngÅ©, nghiêm trang oai vệ như má»™t quá»· tướng trước đám quần ma.
Lâm Viết Hùng vẫn đứng ngang nhiên, ôn tồn nói :
- Tiểu sinh thừa sức đón nhận ! Ngươi cứ dùng hết khả năng xuất thủ.
- Nếu thế xin má»i các hạ tiếp chiêu.
Lá»i nói vừa dứt, tay trái gã vẫy nhanh má»™t hưchiêu, tay hữu loạn động thanh Ä‘oản kiếm hào quang toa? ra lạnh buốt cả ngưá»i, chân gã đạp vào hồng môn cung trung, ép thanh kiếm theo bên mình, nhắm ngá»±c Lâm Viết Hùng đâm tá»›i theo thế Long Hình nhất thức.
Vừa đạp vào hồng môn, vừa xử dụng hưchiêu, thật ra gã thủ lãnh bịt mặt cố ý thăm dò trình độ võ công của đối ph ương hưthực thế nào. Nếu đối ph ương loạn động thân hình sớm, thì sẽ bị thanh đoản kiếm biến thế áp đảo ngay.
Lâm Viết Hùng đã thừa hiểu căn nguyên kiếm pháp Long Hình làm sao lầm lẫn được.
Chàng vẫn đứng yên, đợi cho đoản kiếm sắp chạm vào mình chàng mới ngã mình ra phía sau, phất nhẹ tay áo vào thân đoản kiếm.
Gã thủ lãnh bịt mặt thất kinh vội thu nhanh đoản kiếm vào lòng bàn tay, biến thế chém sả vào hông đối thủ.
Lâm Viết Hùng như đã biết trước, đưa hai ngón tay, dùng ná»™i lá»±c kẹp chặt đốc kiếm, đồng thá»i quật trở lại Ä‘iểm nhẹ vào yếu huyệt nÆ¡i cổ tay cá»§a gã.
- Beng !...Một tiếng khô khan, đoản kiếm rơi xuống đất.
Tám ngưá»i bịt mặt đồng thá»i rú lên má»™t tiếng kinh ngạc.
Tiếp theo, tám bóng ngưá»i đồng loạn động xông vào má»™t lợt.
Bá»—ng từ trên mái trang viện ná»—i lên má»™t tràng cưá»i hăng hắc, làm cho má»i ngưá»i kinh hãi, không ai bảo ai mà tất cả Ä‘á»u dừng ta lại. Tám gã bịt mặt và Thuần Vu Cốc Thanh Ä‘á»u lẩm bẩm :
- Ai vậy ?
HỠcòn đang trố mắt nhìn nhau thì một lão nhân thân mình ủn mập tròn từ trên cao rơi xuống trước mặt Lâm Viết Hùng nhẹ nhàng như một chiếc lá, không gây một tiếng động.
Bấy giá» Thuần Vu Cốc Thanh và Bát Kiếm sÄ© má»›i trông rõ mặt tướng mạo cá»§a lão nhân má»™t cách tưá»ng tận. Vị lão nhân nầy đầu tóc bạc phÆ¡, mày dài mắt nhá», đôi má phúng phính, da mặt đỠau, luôn luôn nở nụ cưá»i hì hì….Tướng mạo cá»§a lão rất đặc biệt, kiến má»i ngưá»i trông thấy Ä‘á»u nín thở.
Tám gã bịt mặt có vẽ rúng động kinh sợ. Riêng gã thủ lãnh khép kiếm chép miệng lẩm bẩm :
- Thật kỳ quái ! Nghe đồn lão ta đã ẩn tích mai danh gần năm mươi năm, không xuất hiện giang hồ, tại sao hôm nay đến đây một cách đột ngột như vây ?
Lão nhân mặt hồng vừa hiện thần đã nhìn Lâm Viết Hùng ha cưá»i ha hả, nói :
- Tiểu tá»­ ! Ngươi thật là chân nhân, không để lá»™ hình tướng ra ngoài, chính lão nhân gia cÅ©ng không nhận được căn cốt cá»§a ngươi..ha…ha… Äoạn lão quay sang gã thá»§ lãnh Bát Kiếm nói :
- Các hạ đã rơi kiếm, thảm bại còn đợi gì mà không lánh mặt đi.
- Xin lão nhân thứ lỗi ! Tại hạ không thể bỠqua được, vì tại hạ mang trong mình một nghiêm lệnh.
- Nghiêm lệnh ?
- Phải !
- Ha…hạ.ha…Ng ơi biết ta là ai không ?
- Tại hạ không lầm thì lão nhân gia chính là má»™t vị danh trấn giang hồ năm mươi năm vá» trước, má»™t vị trong Hải Thiên Tứ Hữu, Tá» tiá»n bối.
- Äúng vậy ! Äúng vậy ! Ta chính là Tây Chưởng Tá» Trá»ng Nhân. Không ngưỠđã chôn vùi tên tuổi mình trong hoang sÆ¡n cùng cốc năm mươi năm nay, thế mà còn có ke?
nhá»› đến…hạ.ha… Cá»i má»™t lúc, Tây Chưởng Tá» Trá»ng Nhân nói :
- Các ngươi tuân lệnh Äế Quân Quỉ Äiện đến đây cầm giữ gã nho sinh nầy phải không?
Gã bịt mặt thủ lãnh Bát Kiếm nói :
- Không sai !
- Nhưng ta ra lệnh cho các ngươi phải rá»i khá»i lập tức nÆ¡i đây.
- Äiá»u nầy chúng tôi không dám tuân lệnh.
Tây Chưởng Tá» Trá»ng Nhân hét lên má»™t tiếng làm rung chuyển cả không gian, rồi tiếp theo là má»™t tràng cưá»i quái dị. Tiếng cưá»i như má»™t ma lá»±c làm cho má»i ngưá»i nghiên ngá»­a như muốn Ä‘iên đảo tâm thần.
Bá»—ng gã thá»§ lãnh Bát Kiếm sÄ© ra hiệu cho đồng bá»n :
- Chúng ta đi thôi !
Tức thì tám tên bịt mặt lần lợt rá»i khá»i trang viện.
Tây Chưởng bước lại gần thiếu nữ, nói :
- Ngạnh đầu ! Ngươi bị thương khá nặng đấy, nhưng đã có ngưá»i lo, lão nhân xin giã biệt.
Thiếu nữ mở mắt nhìn Tây Chưởng cha kịp đáp lá»i thì lão nhân đã búng mình phi thân mất dạng.
Lâm Viết Hùng đứng nhìn theo tỠvẻ khâm phục.
Bây giá», Thuần Vu Cốc Thanh đã biến mình vào bên trong vì thấy hậu quả cá»§a cuá»™c giao đấu, và sá»± xuất hiện cá»§a Tây Chưởng nên không dám tham dá»± vào. Trước sân trang viện chỉ còn má»™t mình Lâm Viết Hùng và thiếu nữ há» Lý. Chàng nhìn thương thế cá»§a thiếu nữ, lẩm bẩm :
- Nàng vá»›i ta tuy cha quen biết, song nàng đã vì ta mà mang trá»ng thương, ta không thể không săn sóc đến nàng. Nhưng nÆ¡i đây không phải là chá»— an toàn để nàng trị thương.
Chàng cúi xuống, đỡ thiếu nữ vào lòng rảo bước ra khá»i cổng trang viện.
Trá»i bắt đầu sáng ! Cảnh vật tng bừng.
Chàng bế xốc thiếu nữ nằm gá»n trong lòng dùng thuật Cá»­u Ma Thần Phiêu Ä‘i nhbay, nhẹ như cánh bá»›m lợn trên ngá»n cá», chỉ phút chốc chàng đã rá»i khá»i Hàn trang má»i dặm, hướng Tây Äá»™ng Äình Hồ.
Cá»­u Ma Thần Phiêu là má»™t khinh công bí truyá»n cá»§a phái Huyá»n Cung Äảo.
Chàng đã được sư phụ truyá»n dạy toàn bá»™ Cá»­u Ma Dương Công. Tuy nhiên, đến nay chàng má»›i có dịp thi triển. Chàng cảm thấy vá»›i môn võ công này được luyện tập tinh vi hÆ¡n thì công lá»±c còn lợi hại biết dưá»ng nào. Sá»± vui mừng chàng chỉ thoáng qua đâu mất, vì chàng phải nghÄ© đến vết thương cá»§a thiếu nữ há» Lý.
Nhưng thiếu nữ há» Lý là ai ? Tại sao cố ý theo bảo vệ chàng ? Mà lão nhân mặt hồng trong Hải Thiên Tứ Hữu làm má»™t bậc tiá»n bối võ lâm lại quen biết và thân thiện vá»›i nàng như vậy ?
Những thắc mắc cứ dày vò mãi trong óc chàng vỠlai lịch cô gái đẹp mà chàng đang bồng trên tay. Chàng vừa suy nghĩ, vừa đưa mắt chăm chăm nhìn vỠphía trước đê?
tìm một nơi thanh vắng làm nơi tạm trú.
Bá»—ng từ xa, có má»™t ngưá»i ngồi bệt dưới đất, miệng rên hừ hừ, nhưng tiếng rên lại thốt ra má»™t âm Ä‘iệu du dương, trầm buồn, nghe não nùng làm sao ?
Chàng bồng thiếu nữ đi tới gần tí nữa thì thấy đó là một ông già ngoài sáu chục tuổi, mặt mày lem luốc, đầu tóc bù xù, đôi mắt khép kín, hai bên miệng chảy ra hai dòng máu đã khô.
Bàn tay của lão xoè ra như hai cánh quạt, vỗ phành phạch lên mặt đất, xung quanh bàn tay lão bò lên vô sốt là trùng, có hàng mấy trăm con, lớn có nhỠcó. Mắt lão vẫn nhắm, miệng lão vẫn rên, nhưng hay tay lão cứ mò mẫn bắt từng con trùng dài bỠvào miệng nhai nhóp nhép.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Lâm Viết Hùng rợn cả ngưá»i.
Chàng đánh bạo há»i :
- Lão nhân là ngưá»i gì mà ăn uống dÆ¡ bẩn như vậy ?
Lão nhân không đáp, miệng vẫn ứ ứ, đôi mắt nhắm nghiá»n, tay cứ vá»— bành bạch, rồi bốc trùng nhai lịa.
Äứng nhìn má»™t lúc, Lâm Viết Hùng lẩm bẩm :
- Ngươi chẳng chịu nghe ta nói cũng được ! Ta mắc bận tìm nơi tạm trú để chữa thương cho Lý công nương, không có thì giỠđứng đây lâu.
Chàng vừa đi độ năm bước, lão nhân bỗng nói lớn :
- Ä‚n ngon thật ! Ta là má»™t ngưá»i lạc loài trong thiên hạ ! Má»™t gã Ä‘iên ! Äiên ác Ma ! Ta cần ăn no rồi chết !
Chàng nghe lão nhân tự xng là điên làm cho chàng thắc mắc, lẩm bẩm :
- Trong thiên hạ không có ngưá»i Ä‘iên nào lại biết mình Ä‘iên ! Äã biết mình Ä‘iên thì đâu phải ngưá»i Ä‘iên ?
Lão nhân nghe chàng nói bỗng nhiên trở nên giận dừ, hét to :
- Tiểu tử ! Ta đâu có điên, sao ngươi dám nói ta điên ? Nếu ta điên, ta sẽ ăn gan uống máu ngươi lập tức ! Ngươi hãy chạy đi, bằng không ta sẽ ăn thịt cả hai đứa.
Rõ ràng là câu nói cá»§a ngưá»i Ä‘iên !
Bấy giá» Lâm Viết Hùng càng thắc mắc hÆ¡n, chàng nghi ngại bước tá»›i há»i dò :
- Không ! Lão nhân không điên, không ai dám nói lão nhân là điên cả !
Chàng tưởng câu nói đó sẽ làm cho lão hài lòng, chẳng ngưỠlão lại càng giận dữ hơn, hai tay cào mạnh xuống đất.
- Ngươi nói ta không điên à ? Ngươi thật to gan lớn mật, không biết trong thiên ha.
có ngưá»i Ä‘iên. Tiểu tá»­, ngươi không muốn sống nữa hay sao ?
Lâm Viết Hùng thở dài :
- A ! Thế ra lão nhân bị điên ư ? Bịnh tình lão nhân khá nặng.
Lão nhân đổi ngay nét mặt cưá»i ha hả :
- Không nặng ! Không nặng ! Qua vài ngày ta sẽ tìm nó đập một chưởng.
Lão đứng phắt dậy, gi ương đôi mắt hung quang trừng trừng nhìn Lâm Viết Hùng.
Lâm Viết Hùng tìm lá»i an á»§i :
- Tiá»n bối ! Tại hạ tưởng tiá»n bối nên tìm chá»— thanh vắng chữa thương.
Lão nhân cưá»i ngất :
- A ! Ta không phải là tiá»n bối ! Ta là Äiên ác Sát. Ta đâu cần dưỡng thương.
Vừa dứt lá»i, lão bước Ä‘i hai chân xiên vẹo, phút chốc lại ngồi xuống.
Lâm Viết Hùng nói :
- Xin tiá»n bối chậm chậm chá» tại hạ !
Lão nhân cưá»i lá»›n :
- Äiên ác Sát Ä‘i má»™t mình, ăn má»™t chá»—, không chung đụng vá»›i ai cả.
- Nhưng vãn bối có chuyện muốn nhá» tiá»n bối chỉ dạy.
- Không ! Ta không phải là tiá»n bối ! Ta không có Ä‘iá»u gì dạy ai cả !
- Nhưng lão tiá»n bối là má»™t cao thá»§ võ lâm hẳn biết nhiá»u chuyện… Chàng nói cha dứt lá»i, Äiên ác Sát đôi mắt bá»—ng sáng rá»±c lên :
- A ! Ta là cao thủ võ lâm ! Ha ! Ha ! Tiểu tử ! Ngươi nói đúng ! Nhứng gói lụa màu vàng của ta ! Hãy trả lại cho ta !
Vừa nói, Äiên ác Sát nhanh như chá»›p v Æ¡n năm ngón tay vuốt hổ bấu vào vai Lâm Viết Hùng, đồng thá»i lão hét lên lanh lãnh :
- Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa rồi.
Sá»± việc biến đổi quá đột ngá»™t, khiến Lâm Viết Hùng bối rối. Chàng toan né tránh thì Äiên ác Sát đã bấu trúng má»™t miếng thịt trên vai khiến chàng Ä‘au đướn và kinh dị vô cùng.
Lối xuất thủ của lão già điên nầy quái dị cha từng thấy. Chàng nghiến răng chịu đựng và không còn nhịn được nữa, v ơn tay đẩy ra một chưởng chống lại. Nhưng lão già điên chỉ lộn nhào một vòng rồi đứng dậy coi như không có việc gì xảy ra.
Vết thương trên vai Lâm Viết Hùng bị rỉ máu, chàng căm tức, để thiếu nữ hỠLý nằm xuống đất, quát lớn :
- Äiên ác Sát ! Äiên ác Sát ! Ngươi vừa nói ai lấy gói lụa vàng cá»§a ngươi ?
Lão nhân không đáp, cưá»i hì hì :
- Ngươi muốn giết ta ? Gói lụa vàng thất lạc nơi đâu ?
Lâm Viết Hùng há»i gặn :
- Äiên ác Sát ! Ngươi nói cho ta biết gói lụa vàng bên trong có đựng vật gì ? Nếu không ta hoá kiếp ngươi lập tức.
- Hì…hì….
- Hãy nói mau… - Bí Kiếp Võ Lâm !
Bốn tiếng nói ấy đủ làm cho Lâm Viết Hùng sững sá». Chàng không ngưỠlão già Ä‘iên nầy lại có liên hệ đến bá»™ sách quí hiện nay giang hồ Ä‘ang tranh nhau tìm kiếm.
Lão điên chăng ? Tại sao lão điên ?
Chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì Äiên ác Sát đã phá lên cưá»i vang động cả không gian.
Tiếp đó đôi mắt lão trợn ngược nhìn Lâm Viết Hùng nạt :
- Hãy giao trả cho ta !
Tiếng nói cha dứt, lão đã nhảy chổm tới vung chưởng đánh thẳng vào đầu Lâm Viết Hùng.
Chàng sôi máu giận, vận hết chân lực phát ra một chiêu chống trả.
- Bùng !....
Äiên ác Sát xiểng xiểng hai chân quýnh quán, lão kinh ngạc nhìn chàng :
- A ! Cửu Ma Dương Công ! A ! Cửu Ma Dương Công ! Tiểu tử ! Ta đã cùng ngươi giao đấu mấy lần trước đây năm mươi năm ! Ta nhớ rồi ! Ta nhớ rồi !
Vừa nói lão vừa nhảy chổm tới, dùng ngón Xuyên Vân Chỉ phát ra một luồng kình phong chống lại.
- Bình !....
Äiên ác Sát bị chưởng phong đẩy lui tám bước, còn Lâm Viết Hùng té ngồi xuống đất, toàn thân rúng động, máu trong ngưá»i như muốn chảy ngược lên. Vết thương trên vai bị toạc ra, máu tư Æ¡i chảy ràng rụa.
Qúa đỗi kinh hãi ! Chàng không rõ lão già điên là ai mà võ công cao siêu như vậy ? Nếu lão không điên thì trong giang hồ khó ai bì kịp.
Chàng cha biết phải xá»­ thế vá»›i lão già Ä‘iên ra sao thì nghe lão hú lên má»™t tiếng như quá»· rống, rồi chổng ngược đầu xuống đất đưa hai chân lên trá»i, Ä‘i bằng hai tay, và lao mình vun vút Ä‘i như tên bắn, phút chốc đã mất dạng.
Bấy giỠLâm Viết Hùng mới thở một hơi khoan khoái.
Chàng ngồi xuống chữa thương má»™t lúc, Ä‘oạn bồng thiếu nừ há» Lý tiếp tục vá» phía Äá»™ng Äình Hồ. Giữa lúc đó, bá»—ng nhiên thiếu nữ há» Lý thở ra má»™t hÆ¡i dài. Chàng mừng rỡ há»i to :
- Cô nương ?
Chàng đưa tay Ä‘iểm nhẹ vào Äàn Trung huyệt, thiếu nữ nhổ ra má»™t búng máu rồi từ từ tỉnh lại.
Má»™t luồng hÆ¡i ấm chạy khắp mình, từ má»™t chàng trai truyá»n qua khiến thiếu nữ đê mê, nằm im trong lòng Lâm Viết Hùng không cá»±a quậy.
Chàng thấy đôi môi thiếu nữ đỠmá»ng hé mở, toát ra má»™t hương thÆ¡m cá»§a cô gái băng trinh, lòng chàng qua má»™t lúc rồn rập. Nhưng chàng là má»™t nho sinh, không thê?
để cho dục vá»ng quyến rÅ©.
Chàng gá»i lá»›n :
- Lý cô nương !
Thiếu nữ ú ớ :
- Khát nước ! Ta khát nước !
Lâm Viết Hùng nói :
- Gần đây có sông lớn ! Tại hạ đi tìm nước cho cô nương uống, cô nương rán nhịn một chút.
Chàng trổ thuật khinh công Cá»­u Ma Thần Phiêu nhất mình chạy như bay. Trong khoảnh khắc đã thấy xa xa lố nhố chá»— thuyá»n đậu.
Äến bến sông, chàng thấy mấy chiếc thuyá»n ván Ä‘ang bị sóng đánh chập chùng không có ngưá»i lái trôi dạt vào.
Chàng nghĩ thầm :
- Còn gì yên tÄ©nh khi ngồi trên con thuyá»n neo giữa dòng sông.
Chàng đặt thiếu nữ vào thuyá»n, múc nước cho nàng uống, định chèo thuyá»n ra giữa dòng. Bá»—ng chàng kinh ngạc vì thấy má»™t con thuyá»n gần đấy có dính nhiá»u vết máu.
- Tại sao có chuyện lạ lùng ? Chẳng lẽ há» vừa đánh nhau trên thuyá»n ?
Chàng bước xuống quan sát, thấy má»™t thây ngưá»i nằm dá»±a mạn thuyá»n, máu me còn bê bết. Äiá»u đáng làm cho chàng ngạc nhiên hÆ¡n là trên be thuyá»n có để má»™t bao thuốc trị ná»™i thương, ngoài bao có ghi chú rành rẽ, cách uống và Ä‘iá»u trị.
Thuốc này cá»§a ai ? Cá»§a ngưá»i chết ư ?
Chàng không sao hiểu được.
Nhưng trong lúc thiếu nữ há» Lý Ä‘ang bị trá»ng thương thì đây là má»™t dịp may cho nàng.
Chàng lấy gói thuốc bước đến bên thiếu nữ, cho nàng uống một ít, còn lại chàng thoa vào vết thương nơi vai chàng.
Sau khi uống thuốc, thiếu nữ bình phục ngay. Nàng ngồi dậy cảm ơn Lâm Viết Hùng :
- Äa tạ công Æ¡n cá»§a thiếu hiệp.
Lâm Viết Hùng nói :
- Cô nương được bình phục quí lắm rồi, cô nương vì tại hạ mà lâm nạn, lẽ ra tại ha.
phải mang ơn. Tiện đây xin cô nương cho tại hạ biết danh hiệu và thân thế.
Thiếu nữ đưa đôi mắt lay láy nhìn Lâm Viết Hùng há»i :
- Thiếu hiệp có phải là đồ đệ của Quỷ Tháp Chủ Nhân chăng ?
- Phải ?
Thiếu nữ suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Tên tôi là Lý Hương Xưa.
Thân thế của tôi rất mơ hồ. Hiện nay tôi vẫn cha tìm hiểu được.
Từ lúc nhá», tôi được má»™t vị tiá»n bối võ lâm gá»i là Bách Äá»™c Ma Tôn Ä‘em vá» nuôi dạy. Khi lá»›n lên ân sư bá» tôi Ä‘i ẩn cư nÆ¡i đâu không còn ai biết nữa. May thay, ân sư là bạn chí thân vá»›i Hải Thiên Tứ Hữu, vì vậy bốn vị tiá»n bối nầy khi biết được tôi là đồ đệ cá»§a Bách Äá»™c Ma Tôn Ä‘em lòng ái má»™, truyá»n dạy thêm võ công, và giúp đỡ trên bước giang hồ để tìm lại thân thế.
Lâm Viết Hùng buồn bã nói :
- Như vậy cuộc sống cô nương hiện nay cũng cô độc không hơn gì tại hạ !
Lý Hương Xưa há»i :
- Thiếu hiệp không còn thân thuộc sao ?
Lâm Viết Hùng kể sơ qua vụ thảm sát xảy ra ở gia đình chàng và nói rõ mục đích hiện tại của chàng là đi rửa hận cho gia đình và sư môn.
Lý Hương Xưa nghe qua rất cảm động, nói :
- Chúng ta Ä‘á»u là những kẻ không nhà, không thân thuá»™c. Nếu thiếu hiệp không chê thì chúng ta kết tình huynh muá»™i để vun đắp sợi dây tình cảm trong hai kiếp sống cô đơn.
Lâm Viết Hùng thấy không có gì trở ngại, liá»n gật đầu :
- Từ nay tôi gá»i cô nương bằng muá»™i muá»™i.
- Và tôi xin gá»i thiếu hiệp bằng ca ca.
Lâm Viết Hùng đưa mắt nhìn mặt sông than :
- Giang hồ mênh mông rộng lớn, biết ngày nào tìm được cừu nhân…?
Lý Hương Xưa cũng buồn bã than :
- Äại ca dù sao cÅ©ng còn biết rõ gia thế cá»§a mình, còn tiểu muá»™i như con thuyá»n trên mặt đại dương, cha biết đâu là bá» bến.
Câu nói của Lý Hương Xưa làm cho Lâm Viết Hùng nẩy sinh ý nghĩ, chàng chi?
tay vào con thuyá»n, nói :
- Nhân lúc buồn bã, ta cùng tiểu muá»™i bÆ¡i thuyá»n ra giữa khÆ¡i cho khuây khoả.
Hai ngưá»i leo lên chiếc thuyá»n con, Lâm Viết Hùng cầm tay chèo cho thuyá»n dần dần xa bến.
Còn gì nên thÆ¡ trên má»™t chiếc thuyá»n con chở đôi trai tài gái sắc, nỉ non tâm sá»±.
Tuy nhiên, cả hai hình như đang theo đuổi một viễn tưỡng xa xôi, không để ý gì đến hiện tại.
Bá»—ng Lâm Viết Hùng há»i :
- Lý muội, phiêu lưu giang hồ đã bao lâu ?
Nàng đáp :
- Hơn hai năm.
- Trong thá»i gian hai năm đó có gì lạ chăng ?
- Việc lạ thì nhiá»u, tiểu muá»™i được biết là do các vị tiá»n bối trong Hải Thiên Tứ Hữu kể lại. Theo Tiểu muá»™i được biết thì hiện nay Lâm ca có rất nhiá»u kẻ thù, tất ca?
hai đạo Hắc Bạch Ä‘á»u hướng vào Lâm ca để rá»­a hận.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc :
- Tại sao ?
- Rất dá»… hiểu ! Vì trước đây hai mươi năm, giang hồ xảy ra nhiá»u vụ huyết án mà thiên hạ Ä‘á»u đồn đại là do Quá»· Tháp Chá»§ Nhân gây nên. Hiện nay há» lại hay tin đại ca là đồ đệ cá»§a Quá»· Tháp xuất hiện giang hồ, dÄ© nhiên ân oán cá»§a sư phụ thì đệ tá»­ phải gánh vác.
Lâm Viết Hùng thở dài :
- Lá»i đồn đại cá»§a thiên hạ chỉ là những ức Ä‘oán. Và chính những ức Ä‘oán cá»§a giang hồ gây nhiá»u nợ máu không chính xác.
- Nhưng nếu muốn chứng minh được sự thật, Lâm ca cần phải có những hành động như thế nào chứ ?
- Chỉ cần tìm cho ra tông tích những kẻ đã gây ra các cụ huyết án đó là xong.
- Nhưng Lâm ca liệu sức mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn ấy chăng ?
- ý nguyện cá»§a ngu huynh là phải Ä‘á»n Æ¡n trả oán, còn kết quả ra sao thì chỉ có thá»i gian má»›i trả lá»i được.
Lâm Viết Hùng nín bặt má»™t lúc, rồi như nhá»› ra Ä‘iá»u gì há»i vá»™i :
- Lý muá»™i ! Lý muá»™i có biết lão già Äiên ác Sát không?
Lý Hương Xưa cưá»i lá»›n :
- A ! Lâm ca có gặp lão điên ấy sao ?
- Có ! Ngu huynh mới vừa gặp lão lúc Lý muội đang bị thương. Ngu huynh có nghe lão ta nói đến gói lụa màu vàng và tập Bí Kiếp Toàn Th.
Lý Hương Xưa ngắt lá»i :
- Việc này tiểu muội có nghe Hải Thiên Tứ Hữu kể lại.
Trước đây năm năm thiên hạ đồn có một lão nhân tìm được tập Bí Kiếp Toàn Thư đem vỠluyện tập những mông võ công tuyệt kỷ trong pho sách đó. Chẳng hiểu thế nào mà khi tập luyện nửa chừng, lão nhân bị tẩu hoa? nhập ma trở thành điên khùng, còn bô.
Bí Kiếp Toàn Thư cÅ©ng bị kẻ khác cá»›p Ä‘oạt mất. Sau đó, giang hồ xuất hiện má»™t lão già Ä‘iên khùng tá»± xng là Äiên ác Sát. Ai cÅ©ng nghÄ© lão già Äiên ác Sát chính là ngưá»i đã may mắn tìm được Bí Kiếp Toàn Thư mà cÅ©ng là ngưá»i rá»§i ro bị tẩu hoa? nhập ma.
Lâm Viết Hùng xen vào :
- Có thể như vậy, bởi vì võ há»c cá»§a lão rất quái gỡ cha từng thấy trong giang hồ.
Hai ngưá»i nói chuyện đến đây, bá»—ng Lý Hương Xưa trá» tay vá» phía trước nói :
- Kìa ! Lâm ca ! Lâm ca có thấy Ä‘iá»u gì khác lạ chăng ?
Tài sản của ngocnd321

  #5  
Old 05-05-2008, 11:17 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Sang Äoạt Báu Vật
L âm Viết Hùng nhìn theo hướng tay cá»§a Lý Hương Xưa Ä‘ang chỉ thì thấy giữa dòng sông rá»™ng lá»›n, má»™t chiếc thuyá»n rất lá»›n neo giữa dòng. Chiếc đại thuyá»n này khác hẳn vá»›i những cong thuyá»n thông dụng trong dân chúng. Khác là ở chá»— chiếc thuyá»n này bị má»i chiếc thuyá»n con vây phá»§, trên má»—i chiếc thuyá»n con có má»™t ngưá»i đứng trước mÅ©i, ngưá»i nào vẻ mặt cÅ©ng hầm hầm như Ä‘ang giận dữ.
Lâm Viết Hùng lấy làm lạ nói với Lý Hương Xưa :
- Äể ta chèo lại gần xem thá»­ việc gì xảy ra vậy ?
Vừa nói, chàng vừa chèo lần chiếc thuyá»n con đến.
Bá»—ng nghe có giá»ng nói vang lên :
- Sưong Tiên Dũng Sĩ ! Hãy mau bắt nó.
Giá»ng nói vừa dứt thì bá»—ng thấy hai chiếc thuyá»n tả hữu chèo đến gần chiếc đại thuyá»n. Ở giữa, đàng xa, lại có má»™t chiếc thuyá»n nữa có vẻ sang trá»ng hÆ¡n Ä‘ang bá» neo thá»§ thế.
Trên hai chiếc thuyá»n tả hữu có hai tráng niên dÅ©ng sÄ© được gá»i là Song Tiên Ä‘ang hùng hổ hướng vào chiếc đại thuyá»n.
HỠchởi mắng :
- Này Bạch y Cư SÄ© ! Ngươi dám cá»›p giật cá»§a ngưá»i ta giữa ban ngày rồi chui rúc trong đại thuyá»n sao ? Hãy mau chưá»ng mặt ra đây cho má»i ngưá»i xem.
Tuy nhiên, trên chiếc đại thuyá»n vẫn vắng lặng, không thấy má»™t bóng ngưá»i.
Hai chiếc thuyá»n nhá» xáp lại gần chiếc đại thuyá»n cách chừng hai trượng.
Ngưá»i dÅ©ng sÄ© đứng trên mÅ©i thuyá»n tả rút trong lưng ra má»™t ngá»n roi màu vàng óng ánh, nhún mình nhảy lên cao, vÅ© lá»™ng ngá»n roi phát ra những tiếng vù vù biến thành má»™t đạo hào quang bao phá»§ cả con thuyá»n.
Gã cất tiếng hét lớn :
- Bạch Y Cư SÄ© ! Dù công lá»±c ngươi có cao diệu đến đâu cÅ©ng chẳng tiếp nổi ta má»™t vài đưá»ng roi.
Gã gằn từng tiếng, tỠra đắc ý vô cùng.
Ngưá»i đứng trên con thuyá»n bên hữu cÅ©ng rút ra má»™t ngá»n roi dài, nhảy đứng trên mui múa vun vút, hét lá»›n :
- Bạch Y Cư SÄ© ! Nếu ngươi là hào kiệt thì hãy ra đây cùng chúng ta giao đấu. Bá Hoa Trang chá»§ đối vá»›i ngươi không bạc, tại sao ngươi lại vong ân bá»™i nghÄ©a, ăn cắp cá»§a báu ngưá»i ta ! Ngươi không biết nhục hay sao ?
“Trót ! Trót†Âm thanh cá»§a hai ngá»n roi dài quất mạnh vào mạn thuyá»n.
Lư Lâm Viết Hùng va Lý Hương Xưa trông thấy hai ngưá»i gá»i là Song Tiên DÅ©ng SÄ© vừa xá»­ dụng hai ngá»n roi không thể nhịn cưá»i được, vì đó là lối múa võ tầm thưá»ng, không phải là những tay giang hồ võ hiệp.
Chiếc thuyá»n con bên tả nhìn thấy chiếc thuyá»n con bên hữu sát vào mạn thuyá»n lá»›n, nên cÅ©ng hăng sức chèo áp vào.
Cả hai tên Song Tiên DÅ©ng SÄ© Ä‘ua nhau đập vào mạn thuyá»n “Trót, Trót!†làm cho ván nÆ¡i mạn thuyá»n lá»›n tróc ra nhiá»u miếng dăm gá»— vụn. Những ngưá»i đứng trên thuyá»n xung quanh vá»— tay cưá»i to và nói :
- Bạch Y Cư SÄ© sợ trốn rồi ! Qúy vị hãy lên trên thuyá»n lôi nó ra.
Hai ngưá»i dÅ©ng sÄ© Song Tiên được cổ võ, hăng chí nói to :
- Cư sĩ ! Ngươi nhận thua rồi ư ? Ai bảo ngươi làm chuyện vong ân bội nghĩa.
Vừa nói dứt, cả hai nhảy phóc lên cao vài trượng, hai ngá»n roi càng múa tít thành má»™t vòng tròn bao quanh khắp mình, rồi từ từ hạ xuống mÅ©i đại thuyá»n.
Những ngưá»i xung quanh reo ầm lên :
- Äẹp tuyệt ! Thân pháp đẹp tuyệt !
Thật không ngưá», khi hai ngưá»i vừa đứng vững trên be thuyá»n đột nhiên há» kêu lên má»™t tiếng “ái daâ€, thân hình lá»±c lưởng cả hai bị văng bá»—ng lên không trung hÆ¡n hai mươi trượng, chân tay chá»›i vá»›i, như múa rồng, múa lân làm má»i ngưá»i xung quanh thất kinh la lên :
- á»i cha ! Chết mẹ rồi con Æ¡i !
“Bũm ! Bũm†Hai khối thịt khổng lồ rơi xuống nước, làm cho nước bắn lên cao bốn trượng.
“ục ! ục !†Mặt nước sôi lên ục ục, cả hai uống nước muốn vỡ bụng. Song Tiên bi.
Bạch Y Cư Sĩ cho uống nước thật nhục nhã, nhưng chúng cứ nhoi đầu lên kêu cứu :
- BÆ¡i thuyá»n cứu ta mau ! Bạch Y Cư SÄ© là lão quái tà ma, loài ngưá»i không thê?
dùng võ công đối địch được, xin Bá Hoa Trang Chá»§ tìm ngưá»i khác, chúng tôi xin cáo thối.
Hai xác ngưá»i loi ngoi giống như hai con gà mắc nước, khiến Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa ôm bụng cưá»i ngặt nghẽo.
Lâm Viết Hùng nói với Lý Hương Xưa :
- Lý muá»™i ! Ta thấy hai gã Song Tiên bị đánh hất lên cao dưá»ng ấy, luận theo ná»™i lá»±c thì Bạch Y Cư SÄ© có lẽ hÆ¡n chúng ta phần nào.
Lý Hương Xưa mỉm cưá»i nói :
- Tiểu muá»™i cÅ©ng nghÄ© như thế. Nhưng này Lâm huynh ! Chúng ta há»i thăm thư?
câu chuyện này ra sao ?
Lâm Viết Hùng không đáp, phe phẩy tay chèo lá»›t đến giữa đám thuyá»n Ä‘ang nhốn nháo cứu nạn.
Khi chiếc thuyá»n con cá»§a chàng đến, chàng cất tiếng há»i ngưá»i đứng trên thuyá»n gần nhất :
- Này lão huynh ! Việc gì vừa xảy ra vậy ?
Ngưá»i nà có vẻ là má»™t vị võ sư già, thân hình gân guốt hằn há»c đáp :
- Sưao ! Huynh đài được Bá Hoa đại nhân má»i đến đây phải không?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Không ! Vãn bối không biết gì cả. Chúng tôi chỉ là khách qua sông, cha rõ Bá Hoa đại nhân là ai ?
Lão võ sư dịu giá»ng nói :
- à ! Thế thì chẳng có chi lạ lắm !
Lão nheo mắt nhìn chiếc đại thuyá»n rồi quay qua nói vá»›i Lâm Viết Hùng :
- Các hạ từ xa đến nên cha biết, chiếc đại thuyá»n này là có má»™t ngưá»i tá»± xng Bạch Y Cư SÄ©. HÆ¡n má»™t năm nay, Bạch Y Cư SÄ© có dịp làm thân vá»›i Bá Hoa Trang Chu?
là ngưá»i giàu nhất vùng. Bá Hoa Trang Chá»§ đối đãi vÆ¡i Bạch Y Cư SÄ© rất tá»­ tế coi nhưngưá»i nhà, ai ngưỠBạch Y Cư SÄ© Ä‘em lòng phụ bạc, do dẫm biết trong nhà Bá Hoa có báu vật, bèn đánh cắp và ẩn núp trên chiếc thuyá»n. Khổ ná»—i Bạch Y Cư SÄ© là ngưá»i võ công thâm hậu, còn Bá Hoa Trang Chá»§ lại là má»™t trưởng giả đâu biết võ nghệ gì. Do đó, muốn Ä‘oạt lại báu vật, Bá Hoa Trang Chá»§ phải má»›n các tay võ dÅ©ng đến đây đối phó, chẳng ngưỠkẻ nào mang xác đến cÅ©ng bị Bạch Y Cư SÄ© đánh xuống sông, uống nước gần vỡ bụng. Trước sau đã có hÆ¡n mươi mấy ngưá»i rồi !
Lâm Viết Hùng há»i :
- Lão huynh có nghe Bá Hoa Trang Chủ nói báu vật đó là gì không?
- Không rõ ! Lão có há»i, nhưng Bá Hoa Trang Chá»§ không đáp. Theo lá»i đồn đại thì đây là má»™t báu vật vô giá.
Lý Hương Xưa xen vào há»i :
- Bạch Y Cư SÄ© trốn trên thuyá»n đã bao lâu rồi ?
- Äã năm ngày đêm.
- Tại sao Bạch Y Cư SÄ© không xuôi thuyá»n chạy trốn.
Lão võ sư mỉm cư á»i, đáp :
- Chỉ có lão ấy mới biết.
Nàng quay sang nói nhỠvới Lâm Viết Hùng :
- Lạ thật ! Bạch Y Cư SÄ© đã cá»›p giật cá»§a ngưá»i, theo lẽ thưá»ng thì cao bay xa chạy, sao lại ngồi kh kh trên đại thuyá»n, neo giữa dòng sông ? HÆ¡n nữa, lão là má»™t kẻ có võ công thâm hậu, tất nhiên món đồ lão cá»›p phải là má»™t báu vật quí giá, có liên hệ đến võ há»c giang hồ.
Lâm Viết Hùng gật đầu tán đồng lá»i nhận xét cá»§a Lý Hương Xưa và nói :
- Lý muội ! Hay là chúng ta tìm gặp Bá Hoa Trang Chủ xem sao ?
Lý Hương Xưa nhoẻn miệng cưá»i nụ :
- Lâm ca thích thú câu chuyện này lắm ư ?
Lâm Viết Hùng gật đầu :
- Trong lúc vô sá»±, ta muốn dò la, kiếm cá»› lên thuyá»n xem nhân vật ấy là ai ?
Chàng cất tiếng há»i vị võ sư :
- Lão huynh ! Xin lão huynh cho biết Bá Hoa Trang Chủ hiện giỠở đâu ?
Lão võ sư đưa tay chỉ chiếc thuyá»n nhỠđậu xa xa, và lá»›n tiếng há»i :
- Bá Hoa đại nhân Ä‘ang ở trên chiếc du thuyá»n đó. Huynh đài muốn đến lãnh hai lượng bạc chăng?
- Hai lượng bạc gì vậy ?
- Äó là tiá»n thưởng ! Ngưá»i nào lãnh nhiệm vụ lên đại thuyá»n đối địch vá»›i Bạch Y Cư SÄ© để đòi lại báu vật Ä‘á»u được Bá Hoa đại nhân thưởng hai lượng bạc, dù có bị thua hay rá»›t xuống sông. Huynh đài muốn thá»­ lá»­a thì tìm đến.
Lâm Viết Hùng mỉm cưá»i, không đáp, lay động tay chèo cho thuyá»n chàng tiến gần chiếc du thuyá»n lão võ sư vừa chỉ.
Trên du thuyá»n có má»™t ngưá»i to lá»›n, vẻ mặt phụng phịu như Ä‘ang đưa đám ma.
Ngưá»i này chính là Bá Hoa Trang Chá»§.
Chàng cho thuyá»n cặp sát vào, và há»i :
- Xin lổi cách hạ có phải là Bá Hoa Trang Chủ chăng ? Xin cho biết Bạch Y Cư Sĩ đã cớp báu vật gì ?
Bá Hoa Trang Chá»§ đưa mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, thấy chàng và Lý Hương Xưa Ä‘á»u là hai đứa bé con lắt choắt nên tỠý khinh thưá»ng, hất hàm há»i :
- Ngươi há»i để làm gì ? Có lẽ các ngươi muống lãnh hai lượng bạc tiá»n thưởng à ?
Lâm Viết Hùng nhếch môi cưá»i nhạt :
- Äại nhân xét ngưá»i theo tướng mạo thật sai lầm ! Chỉ có tại hạ má»›i đủ sức lên đại thuyá»n. Nhưng trước khi đại nhân muốn tại hạ làm việc đó phải nói rõ cho tại ha.
biết là báu vật gì ?
Bá Hoa Trang Chá»§ nghe Lâm Viết Hùng nói lá»›n lối như vậy, đưa mắt nhìn chàng, rồi vui vẽ nhận lá»i :
- ÄÆ°á»£c ! Ta chiá»u ý ngươi. Nhưng ngươi phải lên đây má»›i được.
Lâm Viết Hùng biết rằng nếu không thi triển nội công cho Bá Hoa Trang Chu?
thấy trước thì lão không tin, chàng bèn vận lực đẩy ra một chiêu, chỉ một cái phất nhe.
mà nước sông cuộn lên cao hơn năm sáu trượng.
Má»i ngưá»i sững sốt. Không ngưỠmá»™t nho sinh trang nhã mà sức mạnh dưá»ng ấy.
Bá Hoa Trang Chủ kinh dị, mở to đôi mắt chăm chăm nhìn chàng.
Lâm Viết Hùng cưá»i ha hả :
- Thế nào ? Tại hạ đủ sức lên đại thuyá»n chứ ?
Bá Hoa Trang Chá»§ há»i :
- Xin cho biết quí danh ?
- Lâm Viết Hùng - Lệnh sư là ai ?
- Không thể nói được.
- A ! Vậy thiếu hiệp đây là má»™t võ lâm quái kiệt mà lão không biết, xin má»i sang du thuyá»n trò chuyện.
Lâm Viết Hùng cố ý đỠphòng nên chèo chiếc thuyá»n con cá»§a mình ra xa Ä‘oàn thuyá»n cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§. Nhưng Bá Hoa Trang Chá»§ lái thuyá»n Ä‘uổi theo. Khi đã rá»i xa các thuyá»n nhá», Bá Hoa Trang Chá»§ lên tiếng há»i :
- Lâm thiếu hiệp đồng ý giúp ta việc này chứ ?
Lâm Viết Hùng thấy vẻ mặt nghiêm trang cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§ nên thận trá»ng đáp:
- Dĩ nhiên !
- Nhưng sau khi đòi lại được bảo vật, thiếu hiệp bằng lòng trao lại cho ta chứ ?
Lâm Viết Hùng nghe nói nổi giận :
- Các hạ nghĩ gì mà nói thế ! Tại hạ đâu phải là quân trộm cớp ?
Bá Hoa Trang Chá»§ lắc đầu dịu giá»ng:
- Xin lá»—i thiếu hiệp, vì món bảo vật lá»t vào tay Bạch Y Cư SÄ© là má»™t báu vật rất quan trá»ng, do đó lão phu phải đỠphòng. Thiếu hiệp đã từng nghe ai nói đến Ma Äầu Bích Ngá»c cha ?
- Ma Äầu Bích Ngá»c ?
- Phải ! Äó là báu vật mà lão phu bị mất cắp.
Lý Hương Xưa nghe nói xen vào :
- á»’ ! Tiểu nữ có nghe giang hồ đồn đại báu vật ấy trước đây má»™t năm. Ma Äầu Bích Ngá»c là má»™t viên ngá»c có hình chiếc sá» ngưá»i.
- Phải ! Äó là bảo vật di truyá»n từ ông bà, tổ tiên cá»§a lão phu. Chẳng biết vì sao Bạch Y Cư SÄ© lại biết được ra tay cá»›p Ä‘oạt ? Lão những tưởng sau khi cá»›p Ä‘oạt nó cao bay xa chạy, nào ngưỠnó lại neo thuyá»n giữa dòng sông cố thá»§.
Lâm Viết Hùng nói :
- Äó cÅ©ng là chuyện phi thưá»ng !
Lý Hương Xưa nói :
- Viên ngá»c hình sá» ngưá»i theo tôi nghÄ© chắc có gì liên quan đến võ lâm giang hồ.
Lâm Viết Hùng ngẩm nghĩ rồi quay lại nói nhỠvới Lý Hương Xưa :
- Lý muội ! Ta muốn đến gặp Bạch Y Cư Sĩ xem sao ?
- Lâm huynh tự lượng sức mình có đủ đảm đương việc ấy không ?
- Cứ thá»­ xem ! Lý muá»™i lên thuyá»n cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§ nghỉ tạm. Ta sẽ trở lại ngay.
Lý Hương Xưa đưa mắt nhìn Lâm Viết Hùng tá» ra lưu luyến, rồi nàng phóng mình nhảy sang chiếc du thuyá»n cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§.
Lâm Viết Hùng chèo thuyá»n con lao vút đến chiếc đại thuyá»n.
Bá Hoa Trang Chá»§ bá»—ng gá»i lá»›n :
- Lâm thiếu hiệp ! Hãy cẩn thận.
Má»i ngưá»i vây chung quanh trên các chiếc thuyá»n con thấy thế nhau nhau :
- Lại có ngưá»i ra thi tài nữa ! Hãy đợi xem !
Có ngưá»i xầm xì :
- Ồ ! Thằng oắt con, miệng còn hôi sữa mà làm nên trò trống gì ?
Lâm Viết Hùng không để ý đến những lá»i bàn tán cá»§a đám ngưá»i kia, phóng vút lên mÅ©i đại thuyá»n nhanh như má»™t vệt khói.
Giữa lúc đó, trong khoang đại thuyá»n vang ra giá»ng nói trầm trầm :
- Hãy cút mau !
Lá»i nói cha dứt, không rõ ngá»n kình phong từ đâu đánh tá»›i mạnh như vÅ© bão.
Lâm Viết Hùng dùng môn pháp Thiên Cân Trụy xoạt chân ghìm chặt xuống đầu chiếc thuyá»n, nhưng không đủ sức chống lại, thân hình chàng bị nhấc bổng lên cao trên bốn năm trượng.
Những ngưá»i đứng trên mấy chiếc thuyá»n con phá lên cưá»i vang dá»™i. Vì ai cÅ©ng Ä‘inh ninh chàng sẽ biến thành “con gà mắc nước†kêu cứu.
Nhưng trái vá»›i ý nghÄ© má»i ngưá»i, khi thân hình chàng bị tung lên cao, chàng đã dùng thân pháp Khổng Ưng Triển Dá»±c, hai tay dang như hai cánh chim, rồi nhẹ nhàng đáp xuống nguyên chá»— cÅ© nhẹ như chiếc lá rÆ¡i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc, vì hỠđâu biết thuật khinh công, nên vá»— tay tán thưởng chàng nhiệt liệt.
Trong khoang thuyá»n, má»™t giá»ng nói âm ma quát to :
- Ngươi là ai ?
- Lâm Viết Hùng !
- Hãy mau rá»i khá»i nÆ¡i đây, vì ngươi không phải là kẻ được ta gá»i đến.
- Ha ! Ha ! Ta nghe nói ngươi là đứa thất phu, dám cá»›p báu vật cá»§a ngưá»i khác.
Hạng ngưá»i như thế ta phải trừng trị. Ngươi nghe rõ chứ?
Tiếng nói trong khoang vá»ng ra :
- Ngươi đừng phách lối ! Dám tiếp ta một chiêu chăng ?
Lá»i nói cha dứt, má»™t luồng chưởng phong ào ạt như sÆ¡n băng địa diệt xoắn vào chân Lâm Viết Hùng.
Chàng như cành trúc buá»™c cứng nÆ¡i be thuyá»n, chá» luồng chưởng phong phát ra, lá»›n tiếng hét :
- Nếu có đủ can đảm hãy ra đây cùng ta đối địch, đừng giở trò mỠám.
Vừa nói chàng vừa vận dụng Liệt Hải Chưởng đón luồng chưởng phong cá»§a đối ph ương, đồng thá»i phát ra má»™t đạo cuồng phong đánh tạt xuống mặt nước.
ục ! ục ! ào ! ào ! Má»™t cây nước thật to cất đầu lên cao như má»™t con rắn khổng lồ trút vào chiếc đại thuyá»n.
Má»i ngưá»i đứng xung quanh reo to :
- ái ! Ghê thật !
Tiếng nói trong khoang thuyá»n vá»ng ra chát chúa :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi là ngưá»i gì cá»§a Hải Lăng Quân ?
- Hải Lăng Quân ! Cái tên ấy ta cha hỠnghe qua lần nào !
Giá»ng trong khoang thuyá»n gầm to :
- Nếu không làm sao ngươi biết được Cửu Ma Dương Công bí pháp ?
Tiếp theo đó, má»™t bóng ngưá»i từ trong khoang thuyá»n phóng ra như Ä‘iện xẹt.
Nhìn kỹ thì là má»™t lão nhân trạc năm mươi sáu tuổi, mình khoác áo bào trắng, dáng Ä‘iệu rất hiá»n hoà trang nhã, đôi mắt xanh biếc chăm chăm nhìn vào Lâm Viết Hùng.
Chàng trầm giá»ng :
- Mau đưa đây !
- ÄÆ°a cái gì ?
- Ma Äầu Bích Ngá»c ! Viên ngá»c hình sá» ngưá»i mà ngươi đã cá»›p Ä‘oạt cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§.
Bạch Y Cư Sĩ ôn tồn nói :
- Lâm Viết Hùng ! Lão phu có lá»i khuyến cáo ngươi không nên dính dấp vào chuyện này.
- Không thể được ! Ngươi là kẻ á»· mạnh hiếp yếu, cá»›p giá»±t cá»§a ngưá»i ta. Lâm Viết Hùng này tuy không dám nhận là kẻ đạo đức nhưng trót sanh trong rừng võ hiệp, không thể làm ngÆ¡.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Lâm Viết Hùng, ngươi không phải là môn đồ cá»§a Hải Lăng Quân mà lãnh há»™i được Cá»­u Ma Dương Công chỉ là má»™t Ä‘iá»u nhá» má»n ấy cÅ©ng đủ cho lão phu không thê?
dung tha mạng sống ngươi rồi. Tuy nhiên, ta còn nhiá»u việc, cha cần thanh toán vá»›i ngươi vá»™i. Hãy Ä‘i Ä‘i là hÆ¡n.
Lâm Viết Hùng nói :
- Xét vỠvõ công, ngươi là kẻ tài ba quán chúng, có thể trước đây ngươi đã lừng danh trong thiên hạ, tại sao ngươi làm cái việc không mấy tốt đẹp, tổn thương đến danh dự như thế ?
Bạch Y Cư SÄ© mỉm cưá»i, nói :
- Ma Äầu Bích Ngá»c là má»™t vật quý mà võ lâm giang hồ Ä‘á»u khao khát. Nếu được nó danh dá»± có thể bồi đắp thêm ngàn lần.
- Nếu vậy sao ngươi không lánh mặt mà còn ở nơi đây làm gì ?
- Lão phu còn chá» má»™t ngưá»i bạn cố tri !
- Theo ta nghÄ© thì báu vật đó sá»›m muá»™n sẽ trở thành má»™t tai há»a trong võ lâm. Tốt hÆ¡n ngươi nên giao hoàn cho khổ chá»§.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Äành vậy ! Nhưng ta muốn dùng nó để thí nghiệm má»™t việc.
- Việc gì ?
- Không thể nói được.
- Vậy thì ta không thể bỠqua câu chuyện hôm nay.
- Tiểu tử ! Ngươi liệu sức có thắng nổi ta không ? Với công lực của ngươi, dù ngươi có lãnh hội được Cửu Ma Dương Công cũng cha phải là đối thủ của ta đâu.
Nhưng thôi, ta hẹn cho ngươi ba ngày, để ta tiếp đón ngưá»i bạn ta. Sau ba ngày, ngươi sẽ trở lại đây cùng ta giao đấu.
Lâm Viết Hùng cảm thấy trong lá»i nói cá»§a Bạch Y Cư SÄ© có cái gì ngay thẳng, đứng đắng. Vả lại võ công chàng nhắm không thể thắng nổi nên cÅ©ng muốn dùng kế hoãn binh rồi sẽ liệu.
Chàng vui vẽ đáp :
- Ngươi nói thật chứ ?
- Lão phu chẳng dối ai bao giá».
Lâm Viết Hùng cáo từ, trầm mình xuống lấy đà nhảy vá»t lên không trung dùng mông pháp Cá»­u Ma Thần Phiêu phóng mình trở vá» chiếc thuyá»n con mà không gây ra má»™t gÆ¡n sóng nhá» nào.
Những ngưá»i xung quanh không ngá»›t lá»i khen ngợi.
Chàng trở vỠđến du thuyá»n, Bá Hoa Trang Chá»§ niá»m nở đón tiếp :
- Lâm thiếu hiệp quả là kỳ nhân dị sĩ, lão phu có mắt không nhìn thấy anh tài.
Nhưng chẳng hiểu lão cư sĩ có chịu giao trả báu vật hay chăng ?
Chàng thong thả kể lại :
- Bạch Y Cư Sĩ là một trang võ lâm thượng thặng, ta dám nói hiện nay chẳng có ai bì kịp. Nhưng ta và lão ấy có ước hẹn trong ba hôm nữa sẽ tái đấu, kẻ nào thắng sẽ được báu vật.
Bá Hoa Trang Chủ nói :
- Má»i việc xin nhá» cậy Lâm thiếu hiệp. Nếu châu vá» hợp phố thì lão phu cảm kích muôn phần.
Lâm Viết Hùng đưa tay đón Lý Hương Xưa vá» thuyá»n mình, và nói vá»›i Bá Hoa Trang Chá»§ :
- Tại hạ cha rõ có thể đoạt lại báu vật hay không, nhưng tại hạ sẽ cố gắng. Hiện giỠxin giả biệt.
Chàng vừa nói vừa đẩy mạnh mái chèo xuôi vá» hướng Nghi X ương, đồng thá»i kê?
lại sự việc xảy ra cho Lý Hương Xưa nghe :
- Theo nhận xét cá»§a ngu huynh thì Bạch Y Cư SÄ© là má»™t cao thá»§ Võ lâm. Mặc dầu ta đã há»c thành Cá»­u Ma Dương Công nhưng công lá»±c còn non kém, không thể đương cá»± nổi. Ta lại thấy hình như lão Ä‘ang bận má»™t việc gì trá»ng đại.
Lý Hương Xưa nói :
- Lâm ca ! Trong hai năm nay trên giang hồ vừa hình thành ba tổ chức bí mật mà các môn đồ của mỗi tổ chức âm thầm thanh toán lẫn nhau, nhưng hỠcha ra mặt.
Lâm Viết Hùng há»i :
- Ba tổ chức nào vậy ?
- Ngoài những phái võ công khai và lừng danh từ xa đến nay thì không kể, tiểu muá»™i còn nghe há» nhắc đến U V ương Quá»· Äiện, Hồng Diệp Thá»§y Äá»™ng và Hắc Thạch Bảo Äá»™ng.
- Mục đích của hỠnhư thế nào ?
- Cha rõ hỠhành động dưới mục đích nào. Nhưng theo sự đoán xét của Hải Thiên Tứ Hữu thì những tổ chức này chủ tr ương phân hạ các môn phái kỳ cựu, thu hút môn đồ, và đưa tổ chức mình lên hàng bá chủ võ lâm.
- Như vậy là hỠmuốn làm một cuộc cách mạng võ lâm.
- Äúng đấy ! Hiện nay có nhiá»u môn đồ cá»§a chánh phái lần lần gia nhập vào các tổ chức, phản lại sư môn.
- Ồ ! Rắc rối thật !
- Lâm ca, vừa rồi Lâm ca có nhận ra lão Bạch Y Cư Sĩ thuộc vào hạng nhân vật nào không ?
- Không ! Ta không nhân ra !
- Lâm ca tính cách nào để đối phó với lão.
- Cứ để chậm rải sẽ liệu cách.
Phút chốc, thuyá»n con đã ghe bến Nghi X ương, cả hai rá»i bá» hồ Ä‘i vào phố thị.

Äại Náo Nghi Xương
N ghi Xương là một giang khẩu, phố xa chen chúc, khách qua lại tấp nập, phong cảnh thật ồn ào náo nhiệt.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đi tìm một lữ điếm, thuê hai phòng trỠđể nghi?
ngơi.
Äến nữa đêm Lâm Viết Hùng gá»i Lý Hương Xưa nói nhá» :
- Lý muội ! Ta đi trong chốc lát sẽ trở lại ngay.
Lý Hương Xưa cha kịp đáp, chàng đã nhún mình nhảy vá»t lên mái nhà, và dùng thuật Cá»­u Ma Thần Phiêu Ä‘i như bay biến đến bá» sông. Chàng tìm lại chiếc thuyá»n con, chèo nhẹ đến chiếc đại thuyá»n cá»§a Bạch Y Cư SÄ© để dò xét.
Trên đại thuyá»n tối om, nằm im lìm giữa dòng sông tịch mịch. Chẳng có Ä‘iá»u gì đáng nghi ngưỠcả.
Chàng chá» má»™t lúc lâu, bá»—ng từ xa có tiếng nước động bì bõm, và có má»™t chiếc thuyá»n con lá»›t đến như bay, hướng vá» chiếc đại thuyá»n.
Biết là sắp có Ä‘iá»u gì quan trá»ng, Lâm Viết Hùng lập tức tìm bụi rậm dấu chiếc thuyá»n con cá»§a mình, rồi lặn xuống nước bÆ¡i dần đến bên chiếc đại thuyá»n cá»§a Bạch Y Cư SÄ©.
Chàng chỠđợi chẳng bao lâu, chiếc thuyá»n con đã từ xa tiến đến nÆ¡i.
Bá»—ng nghe Bạch Y Cư SÄ© từ trong đại thuyá»n nói vá»ng ra :
- Hải huynh đã đến đấy ư ?
Má»™t giá»ng nói hào sảng từ chiếc thuyá»n con má»›i đến đáp lại :
- Bạch huynh chỠtôi có lâu không ?
Bạch Y Cư SÄ© trầm giá»ng nói :
- Hải huynh đi vừa tròn nữa tháng thì công việc thành tựu khả quan ! Tiểu đệ lấy làm vinh hạnh đã chu toàn sứ mệnh.
Ngay lúc đó, má»™t bóng ngưá»i từ chiếc thuyá»n nhá» phóng qua chiếc đại thuyá»n nghe “vút†má»™t tiếng.
Lâm Viết Hùng kinh ngạc trước công phu thượng thặng ấy.
Lại nghe Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Hải huynh đến rất đúng lúc. Tiểu đệ Ä‘ang có má»™t việc thắc mắc cần há»i Hải huynh.
Ngưá»i lạ mặt má»›i đến, vui vẽ há»i :
- Việc mà Bạch huynh thắc mắc chắc là trá»ng đại lắm phải không ?
N - Có thể là việc trá»ng đại đối vá»›i Hải huynh, vì tiểu đệ không nghe nói Hải huynh đã thu nhận môn đồ đệ chính tông nào nhưng vừa rồi tiểu đệ có gặp má»™t cậu bé tinh thông vá» Cá»­u Ma Dương Công, lấy làm khó nghÄ© !
Ngưá»i lạ mặt má»›i đến cưá»i nhẹ, đáp :
- Và nó tự xng là Lâm Viết Hùng phải không ?
Bạch Y Cư Sĩ ngạc nhiên :
- á ! Hải huynh đã biết rồi ư ? Ai nói cho Hải huynh nhanh thế ?
Lâm Viết Hùng nghe hai ngưá»i đối đáp lòng rá»™n lên. Chàng muốn hiểu ngưá»i mà Bạch Y Cư SÄ© gá»i là Hải huynh là nhân vật nào ? Tại sao lại biết chàng ?
Hải huynh tức là Hải Lăng Quân, mà Hải Lăng Quân có liên hệ gì đến Huyá»n Cung Äảo Chúa, sư phụ chàng chăng ? Tại sao hắn lại biết môn Cá»­u Ma Dương Công là môn bí truyá»n cá»§a Huyá»n Môn Cung. Hay hắn là Phan Thá» Anh, tên phản đồ cá»§a sphu.
chàng ?
Bao nhiêu thắc mắc xoay quanh trong óc chàng. Chàng cố ngoi đầu lên để nhìn thấy hình dáng cá»§a ngưá»i mà Bạch Y Cư SÄ© gá»i là Hải Lăng Quân.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hải Lăng Quân, chàng lại còn thắc mắc hÆ¡n, vì ngưá»i này trông tướng mạo ph ương phi, trạc độ trên bốn mươi tuổi, cá»­ chỉ trang nhã, không chút gì tá» ra hèn hạ cả.
Chàng lắc đầu lẩm bẩm :
- Không ! Tên phản đồ của bổn môn không thể là kẻ tuấn kiệt như vậy được.
Tình cảm của chàng đối vơi Hải Lăng Quân đã xua đuổi những nghi ngưỠtrong đầu óc. Chàng để ý nghe ngóng.
Hải Lăng Quân nói :
- Chính vì trước đây, tôi cÅ©ng thắc mắc và theo dõi nên má»›i biết được tung tích cá»§a hắn. Äối vá»›i hắn, chúng ta nên giúp đỡ để hắn hoàn thành sứ mệnh.
Câu nói này làm cho Lâm Viết Hùng ngÆ¡ ngẩn. Nếu Hải Lăng Quân không phải là ngưá»i có liên quan đến Huyá»n Môn Cung thì cÅ©ng là kẻ liên hệ đến dòng há» chàng !
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Äoạt được Ma Äầu Bích Ngá»c tiểu đệ đã hao tốn tâm trí và công lá»±c không ít.
Không lẽ Bạch huynh là kẻ quê mùa, trưởng giả, không biết tí võ công nào sao ? Tiểu đệ đã để ý dò xét lối thay hình đổi dạng của lão, nhưng không sao biết được.
Việc này thật đáng ngưỠvá»±c. Mặt khác, tiểu đệ vẫn lo ngại chiếc Ma Äầu Bích Ngá»c không biết thật hay giả ?
Hải Lăng Quân trầm ngâm nói :
- Việc này không quan hệ ! Ví dụ Ma Äầu Bích Ngá»c có giả Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng dùng nó quấy động võ lâm để há» phá nát tổ chức cá»§a hắn.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Hải huynh có tin rằng Bá Hoa Trang Chá»§ là Äế Quân U V ương Quá»· Äiện không?
- Äiá»u đó còn phải chá» khám phá. Hiện nay cha thể Ä‘oán chắc được.
- Nếu hắn thật là Äế Quân Quá»· Äiện mà tiểu đệ cắm thuyá»n khiêu khích thế này, hắn vẫn không chịu ra mặt, cứ cải trang làm má»™t lão trang chá»§ trưởng giả thì hắn là ke?
nguy hiểm và đầy bản lĩnh.
- Trên đưá»ng vè từ Nhạc Dương đến Nghi X ương, Hải huynh khám phá được gì má»›i lạ chăng ?
- Có hai việc. Thứ nhất, ta nghi Thuần Vu Cốc Thanh ở Trúc Lâm Trang và Bá Hoa Trang Chá»§ vẫn là má»™t. Bởi vì Thuần Vu Cốc Thanh đã cho Bát Kiếm SÄ© bắt cóc Lâm Viết Hùng Ä‘em vá» trang viện Trúc Lâm, may nhá» có Tá» Trá»ng Nhân trong Hải Thiên Tứ Hữu đến giải thoát. Äiá»u này chính là má»™t nghi vấn. Mặt khác ta cÅ©ng nghi ngưỠhoặc chính Thuần Vu Cốc Thanh đã chiếm Ä‘oạt gói lụa vàng Bí Kiếp Toàn Thcá»§a Äiên ác Sát nữa.
Bạch Y Cư Sĩ nói :
- Tiểu đệ không ngưỠhắn có thể hành động xuất quá»· nhập thần như vậy. Nhưng nếu hắn đã có đủ hai báu vật Bi Kiếp Toàn Thư và Ma Äầu Bích Ngá»c, sao hắn không lánh mặt để khổ luyện còn phái bá»n môn đồ Quá»· Äiện Ä‘i dò xét khắp nÆ¡i ?
- Äiá»u này thì ta cÅ©ng không hiểu ná»—i. Nhưng bây giỠđây chúng ta đã lấy được Ma Äầu Bích Ngá»c thì chắc hắn không còn luyện Bí Kiếp Toàn Thư được nữa. Nếu hắn không có Ma Äầu Bích Ngá»c mà vẫn cố luyện pho Bí Kiếp Tâm Thư thì sá»›m muá»™n cÅ©ng bị tẩu há»a nhập ma như Äiên ác Sát !
- Nhưng chúng ta đã lấy lại được Ma Äầu Bích Ngá»c thì thế nào cÅ©ng đương đầu vá»›i hắn những trận sát kiếp sau này.
- Äó là việc đương nhiên ! Bá Hoa Trang Chá»§ giúp ta xin hãy cố gắng.
- Hừ ! Äã là tri ká»·, tiểu đệ đâu từ chối. Nhưng Ä‘iá»u quan trá»ng là thế lá»±c cá»§a Quy?
Äiện hiện nay quá mạnh, chúng ta cần phải thảo kế hoạch đối phó.
- Chúng ta neo thuyá»n ở đây mà hắn vẫn không chịu xuất đầu lá»™ diện thì kế hoạch chúng ta coi như thất bại rồi. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn nhiá»u cách để khám phá sào huyệt cá»§a chúng.
- Này Hải huynh ! Còn Ä‘iá»u thứ hai Hải huynh vừa nói là gì ?
- à ! Cái tin Ma Äầu Bích Ngá»c đã truyá»n lan khắp giang hồ. Hiện nay các môn phái Võ lâm Ä‘á»u kéo nhau vá» Nghi X ương để tranh giành. Nay mai sẽ có nhiá»u trận thhùng giữa các cao thá»§.
Lâm Viết Hùng nghe đến đây như sáng tai sáng mắt ra.
Chàng không cần tìm hiểu Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ© là ai, dù sao há» cÅ©ng không phải là kẻ thù cá»§a chàng. Chàng nhất định đến trang viện Bá Hoa, nÆ¡i mà chàng cho là có nhiá»u bí ẩn nhất hiện nay để khám phá sá»± thật.
Chàng lặng lẽ trở vá» thuyá»n, mặc quần áo và chèo vào bá», dùng Cá»­u Ma Thần Phiêu chạy má»™t mạch vá» lữ Ä‘iếm.
Sau khi chàng ngã mình trên giưá»ng thì trống đã tàn canh.
Trá»i lá» má» sáng, Lý Hương Xưa vào phòng lay chàng dậy, há»i thăm câu chuyện đêm qua. Chàng kể lại cho nàng nghe từng chi tiết má»™t.
Sau khi nghe xong, Lý Hương Xưa kinh ngạc há»i :
- Nếu Bá Hoa Trang Chá»§ là Äế Quân Quá»· Äiện tất trong mình mang má»™t tuyệt há»c võ công. Thế mà hắn không để lá»™ má»™t mãy may cho ai biết, đủ thấy công lá»±c cá»§a hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hoá rồi. Giang hồ ngụy trá, chúng ta phải đỠphòng lắm má»›i được.
Lâm Viết Hùng nói :
- Lý muá»™i ! Chúng ta nên rá»i khá»i nÆ¡i đây là hÆ¡n ! Ta muốn đến nhà Bá Hoa Trang Chá»§ dò xét xem lão sắp có những hành động gì ?
Lý Hương Xưa trầm tư nói :
- Chắc gì lão chịu nói thật những dự tính của lão cho Lâm ca biết ?
- Nhưng ít ra chúng ta cÅ©ng hiểu được phần nào khi sá»± nhận xét chúng ta đã thay đổi nhiá»u.
Lý Hương Xưa gật đầu. Cả hai lần vào thành Nghi X ương, há»i thăm Bá Hoa Trang.
Bá Hoa Trang là má»™t nÆ¡i giàu có nức tiếng tại thành phố này, nhà cao cá»­a rá»™ng, cổng kín tưá»ng dày. Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa đến trước cổng thì bá»—ng thấy cánh cổng bị bể nát, như má»›i vừa có ai đập phá.
Nhưng cả hai cha kịp nghÄ© gì thì đã thấy má»™t ngưá»i ốm như que cá»§i, mặc áo bào xanh, g ương mặt trắng bệt không có máu á»­ng, từ trong nhà hối hả bước ra. Khi nhận thấy Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa Ä‘ang lấp ló muốn vào, lão quắc mắt nhình hai ngưá»i phát ra những tia sáng khá»§ng khiếp.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa giật mình, cả hai Ä‘á»u nghÄ© thầm :
- Ngưá»i này công lá»±c uyên thâm, đã đạt đến mức thượng thừa tiá»n bối, tại sao lão từ trong trang nhà Bá Hoa Trang Chá»§ Ä‘i ra ? Như vậy tất là bằng hữu cá»§a Bá Hoa Trang Chá»§ rồi. Nếu là bằng hữu thì Bá Hoa Trang Chá»§ phải là má»™t tay cao thá»§ võ công hảo hạng chứ không phải tầm thưá»ng.
Hai ngưá»i Ä‘ang thắc mắc thì ngưá»i áo xanh đã lên tiếng há»i :
- Hai ngưá»i đến đây làm gì ?
Giá»ng nói làm cho Lâm Viết Hùng rúng động toàn thân, chàng lấy lại bình tÄ©nh đáp :
- Chúng tôi là ngưá»i Ä‘ang giúp việc cho Bá Hoa đại nhân, muốn tìm gặp trang chá»§.
Lão nhân áo thụng xanh như có Ä‘iá»u gì nghÄ© ngợi, nói ngập ngừng :
- Muốn tìm gặp Trang chá»§ ? á»â€¦.á»â€¦Trang chá»§ Ä‘ang chá» hai ngươi đấy ! Hãy theo ta vào trong.
Câu nói ấy làm cho Lý Hương Xưa thắc mắc. Nàng kỠtai nói nhỠvới Lâm Viết Hùng :
- Chúng ta có hẹn vá»›i Trang chá»§ đâu mà Trang chá»§ chá» chúng ta ? Tiểu muá»™i thấy lá»i nói cá»§a gã không thành thá»±c.
Lâm Viết Hùng đáp nhỠ:
- Ngu huynh cũng nhận ra như thế.
- Lâm ca vào đó không sợ nguy hiểm sao ?
- Lý muội ! Em đứng ngoài này chỠta.
Dứt lá»i, Lâm Viết Hùng bước thêo lão nhân áo xanh vào bên trong.
Chẳng bao lâu, Lý Hương Xưa nghe bên trong trang viện có tiếng chuyển động ầm ầm. Nàng hoảng kinh kêu to :
- Lâm ca ! Lâm ca !
Nàng cha kịp xông vào thì từ bên trong má»™t bóng ngưá»i vượt tưá»ng phóng ra ngoài, chạy xá»›t ngang mình Lý Hương Xưa, nắm tay nàng chạy như bay.
Khi chạy xa quá trăm trượng, quay đầu nhìn lại không thấy ai theo Ä‘uổi, ngưá»i này má»›i buông nàng ra, dứng thở hồng há»™c, vẻ mặt cha tan hết nổi lo âu sợ hãi. Lâu lắm, gã má»›i lấy lại bình tÄ©nh, vừa run giá»ng nói :
- Lý muội ! Ta may mắn thoát chết, kinh khủng thiệt.
Ngưá»i này chính là Lâm Viết Hùng.
Lý Hương Xưa há»i vá»›i giá»ng bối rối :
- Lâm ca ! Sự việc xảy ra làm sao mà kinh hãi như vậy ?
- Thá»±c ta chẳng hiểu gì cả ! Lão áo xanh này lợi hại không lưá»ng.
Ta bị thảm bại dưới tay lão không quá nữa chiêu.
Vừa nói đến đây, chàng kêu lên một tiếng “ối†rồi mửa ra một búng máu tư ơi, đoạn tiếp tục nói :
- Ta vận dụng cả Liệt Hải Chưởng, Xuyên Vân Chỉ, Cá»­u Ma Há»a Thân, Cá»­u Ma Thần Phiêu bốn chiêu tuyệt diệu cá»§a Cá»­u Ma Dương Công cùng má»™t lúc phát ra hàng trăm cÆ¡n bảo trốt, làm cho mái trang viện rung chuyển ran rắc, gạch ngói bay lên cao mịt mù, thế mà chỉ má»™t cái vẩy tay nhẹ cá»§a gã đã hoá giải hết. Äến bây giá» ta cÅ©ng cha hiểu do đâu gã cố ý giết ta ?
Chàng vừa nói đến đây thì Lý Hương Xưa đã kéo chàng nép vào ngõ hẽm, và nói :
- Kìa ! Kìa ! Lâm ca nhìn xem có phải lão ma đầu ấy Ä‘i bên kia đưá»ng không ?
- Äúng là gã rồi !
Cả hai nép mình vào ngõ hẽm, đợi cho gã áo xanh đi qua.
Khi lão áo xanh đã Ä‘i khá»i cách xa vài dặm, Lâm Viết Hùng nói nhá» vá»›i Lý Hương Xưa :
- Tuy bị thương không nặng lắm, nhưng ta không rõ vì sao lão cố ý hại ta như vậy ? Ta nhất quyết tìm cho ra nguyên do.
Chàng kéo Lý Hương Xưa lẫn lút đuổi theo gã áo xanh. Nhưng khi đến bỠsông, gã áo xanh biến mình vào bụi rậm, mất hút.
Lâm Viết Hùng nắm chặt tay Lý Hương Xưa kéo lộn ngược lại, nói :
- Lý muội ! Chúng ta hãy trở lại Trang viện Bá Hoa xem sao !
Khi cả hai bước vào cổng Bá Hoa Trang, thì một cảnh tượng hãi hùng đã xảy ra.
Trước mắt há», từ sân dẫn vào nhà, hàng mấy mươi ngưá»i chết còn bê bết máu tư Æ¡i, nằm sóng sợt trên mặt đất. Những ngưá»i chết này không tìm ra má»™t vết tích nào khả nghi, chỉ thấy trên mặt má»—i xác chết bị nám Ä‘en.
Lý Hương Xưa nói :
- Thôi đúng rồi ! Lối giết ngưá»i hệt như các vụ huyết án đã xảy ra trên giang hồ qua mấy chục năm.
- Như vậy thá»§ phạm chính là “hắnâ€, cÅ©ng vì hắn thấy ta và tiểu muá»™i bắt gặp hắn từ trong trang viện bước ra, hắn sợ lá»™ tông tích muốn giết cả hai. Thá»±c là hành động độc ác.
Lý Hương Xưa thở dài nhìn mấy xác chết nằm thá»n thợt, nói :
- Äây là những kẻ hy sinh đầu tiên cho viên Ma Äầu Bích Ngá»c.
Lâm Viết Hùng nói :
- Chúng ta hãy rá»i khá»i nÆ¡i đây lập tức.
Cả hai trở vỠkhách điếm.
Sau khi nghỉ ngÆ¡i, Lâm Viết Hùng ngồi nhập định, Ä‘iá»u động chân ngươn chữa thương.
Mãi đến xế chiá»u, chàng má»›i đưa Lý Hương Xưa Ä‘i dùng cÆ¡m. Trong bữa ăn, chàng nói nhá» vá»›i Lý Hương Xưa :
- Äêm nay có lẽ trên sông xảy ra má»™t vụ sát kiếp, mà ngưá»i chết sẽ không ít.
Lý Hương Xưa thở dài :
- Có lẽ gã áo xanh đang dự tính một âm mu gì đây.
Lâm Viết Hùng nghiêm giá»ng nói :
- Không rõ Bạch Y Cư Sĩ và Hải Lăng Quân có chế ngự được gã không ? Ta thấy lo ngại vô cùng. Này Lý muội ! Ta muốn tìm gặp Bạch Y Cư Sĩ xem sao ?
Lý Hương Xưa ngạc nhiên :
- Äể làm gì ?
- Ta muốn nói cho Bạch Y Cư Sĩ biết, vì ta nhận thấy gã áo xanh có một công lực quỷ khốc thần sầu. Nếu hay trước, may ra hỠthoát nạn được.
Lý Hương Xưa gật đầu hài lòng.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa giả trang làm hai ngưá»i chài lá»›i lần mò đến mé sông. Bấy giá» mặt sông vẫn im lìm lặng lẽ, lâu lâu thì nghe tiếng sóng rì rào.
Lâm Viết Hùng và Lý Hương Xưa lên chiếc thuyá»n con, bÆ¡i rất nhanh hướng vỠđại thuyá»n cá»§a Bạch Y Cư SÄ©.
Khi thuyá»n chàng còn cách chiếc đại thuyá»n độ năm trượng, đã nghe Bạch Y CSÄ© trầm giá»ng hét :
- Thuyá»n câu ai đó ! Hãy rá»i khá»i nÆ¡i nầy ngay, nếu chần chá», đừng trách ta không lưu tình.
Lâm Viết Hùng nói lớn :
- Cư sĩ ! Mới cách một ngày đêm mà Cư sĩ đã quên Lâm Viết Hùng này ư ?
Bạch Y Cư SÄ© dịu giá»ng há»i :
- Ngươi là Lâm Viết Hùng đấy ư ? Cha đến ngày hẹn, ngươi đến đây làm gì ?
Lâm Viết Hùng trầm giá»ng nói :
- Vãn bối đến báo cho Cư sÄ© biết có má»™t ngưá»i lạ xuất hiện, và má»™t việc vừa xảy ra.
Bạch Y Cư SÄ© há»i :
- Lâm Viết Hùng ! Tại sao ngươi lại đem chuyện ấy nói với ta ?
Lâm Viết Hùng đáp :
- Cũng bởi việc này có quan hệ đến sinh mang của Cư sĩ trong những giỠphút sắp tới, nên vãn bối phải báo trước.
Vã lại vãn bối hiểu rõ Cư sÄ© không phải là ngưá»i bất lương, hèn hạ.
Bạch Y Cư Sĩ vui vẻ nói :
- A ! Thế thì ngươi cho ta biết việc gì vừa xảy ra vậy ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Cả nhà Bá Hoa Trang Chá»§ Ä‘á»u bị giết sạch. Cư sÄ© có biệt hung thá»§ là ai không ?
Vì cớ nào mà hắn giết cả nhà Bá Hoa Trang Chủ vậy ?
Bạch Y Cư SÄ© hướng vào trong khoang thuyá»n nói :
- Hải huynh nghe rõ chứ ?
Lâm Viết Hùng nghe há»i biết Hải Lăng Quân Ä‘ang có mặt trên thuyá»n. Chàng nói tiếp :
- Nầy Cư sÄ© tiá»n bối ! Vãn bối nói cho biết kẻ giết toàn gia Bá Hoa Trang là má»™t gã ốm cao, mặc áo xanh, có chưởng lá»±c thâm hậu, chiêu thế thân pháp rất kỳ bí.
Hải Lăng Quân từ trong khoang thuyá»n nói vá»ng ra :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi nhận thấy hắn có mấy ngón tay ?
Lâm Viết Hùng suy nghĩ, rồi đáp :
- Vãn bối không lưu ý, chỉ vì vãn bối bị lão đánh cho nữa chiêu chí tử, chạy thục mạng.
Bạch Y Cư Sĩ thở dài :
- A ! Gã lợi hại đến thế sao ?
Lâm Viết Hùng nói :
- Vãn bối chỉ thấy gã sử dụng độ nửa phần công lực.
Hải Lăng Quân nói vá»ng ra :
- Tốt lắm ! Ta cảm ơn ngươi đã cho hay tin tức này. Hãy tiếp nhận !
Má»™t đạo hào quang từ trong khoang thuyá»n bắn xẹt ra làm chàng kinh ngạc, vá»™i đưa tay đón bắt. Thì ra đó là má»™t viên ngá»c hình sá» ngưá»i sáng chói.
Chàng buộc miệng reo lên :
- Ma Äầu Bích Ngá»c !
Giá»ng nói cá»§a Hải Lăng Quân lại vang ra :
- Lâm Viết Hùng ! Ngươi giữ lấy báu vật ta trao tặng cho ngươi. Nếu ta và Bạch huynh có gặp nguy hiểm đến bá»±c nào ngươi cÅ©ng không được can thiệp. Ngươi nhá»› kỹ lá»i ta dặn chứ?
Lâm Viết Hùng biết đây là lá»i nói quan trá»ng vô cùng, nên cúi đầu tuân lệnh :
- Thôi. ngươi mau rá»i khá»i nÆ¡i này.
Lâm Viết Hùng hướng vào đại thuyá»n cung kính giả biệt, bá» viên Ma Äầu Bích Ngá»c vào túi, rồi xuôi thuyá»n men vào bá».
Chàng mân mê viên ngá»c Ma Äầu, tâm trí ngẩn ngÆ¡.
Bá»—ng từ trong khoang đại thuyá»n bắn vá»t ra hai bóng ngưá»i và dùng thuật khinh công chạy như bay trên mặt sóng. Thật là má»™t thân pháp ảo diệu mà chàng cha há» trông thấy.
Hai ngưá»i đó chính là Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư SÄ©.
Há» bá» thuyá»n Ä‘i vỠđâu ?
Lâm Viết Hùng lòng đầy thắc mắc. Chàng vá»™i nhảy phóc lên bá», cầm tay Lý Hương Xưa, dùng thuật Cá»­u Ma Thần Phiêu Ä‘uổi theo nhanh như tên bắn.
Thuật khinh công của chàng ảo diệu như vậy, nhưng đuổi mãi vẫn không sao kịp Hải Lăng Quân và Bạch Y Cư Sĩ.
Tài sản của ngocnd321

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî, áüÿíêà, êàìàñóòðà, êðàñíîÿðñê, ïèòàíèå, ïîäâåñíûå, ïðàéñ
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™