Gió cuốn là chạy rào rào ngoài sân. Trời căng mọng như da quả mận Đà Lạt, chỉ đợi có người chọc gậy vô là tuôn nước xối xả. Mấy cành cây khô rơi xuống mái tôn lốc cốc, kéo theo tiếng chim hốt hoảng gọi bạn.
Một lúc thì trời mưa. Sấm giật chớp lòe, ầm ĩ như một trận động đất. Chị Lương đi chợ về áo quần ướt nhẹp. Chị với tay cất áo mưa, loay hoay kiếm chỗ đặt túi đồ giữa đống màu của tôi đang bày đầy ra sân. Chị gắt: “Con khỉ con, lúc nào cũng bừa bãi”. Tôi cười: “Người ta đang làm nghệ thuật chứ bộ”. Tôi giơ bức tranh đang vẽ dở cho chị xem. Một bờ sông yên lặng với vài cánh buồm trắng lững thững trôi. Chị hỏi: “Sao không thấy cánh buồm đỏ thắm?” (Chẳng là tôi rất mê chàng hoàng tử trong “Cánh buồm đỏ thắm”). “Chưa. Bây giờ chưa cần hoàng tử để đón em đi nên chưa cần buồm đỏ”. Tôi phụng phịu: “Chị chẳng nhận xét gì cả” – “À, đẹp. Đẹp nhất là cái mặt mèo của em kia kìa”. Tôi ngoảnh mặt vô gương. Một con bé lọ lem nhìn tôi, hai mắt to và ướt long lanh. Cái miệng xinh chúm chím như sắp cười.
Mẹ từ bếp đi lên, chiếc tạp dề cột ngang bụng loam nhoam vết mỡ. Mẹ nhìn chị Lương âu yếm: - “Con đi chợ mua được gì?” – “Dạ, toàn đồ lặt vặt”. Chị lục túi đồ: “Con mua cho mẹ chai dầu gió. Còn út Ly , một bộ áo dài nè”. Tôi giãy nảy: “Ly hổng mặc áo dài đâu”. Chị Lương nghiêm mặt: “Út lớn rồi. Lên lớp Mười không mặc áo dài ai cho đi học?” Mẹ phụ họa: “Phải đó. Chớ không con thành con trai mất”. Mẹ nhìn ra ngoài trời trắng xóa mưa, lơ đãng: “Thôi hai chị em để đó về ăn cơm”. – “Còn ba?” – Tôi nhìn mẹ chờ đợi – “Chắc ba không về”. Mắt mẹ buồn hiu: “Chừng ba về ba ăn sau” – “Con thích ăn với ba”. Chị Lương suỵt khẽ. Tôi ngơ ngác: “Thiệt mà. Lâu rồi Út chưa ăn cơm với ba”. Chị Lương phát mạnh vào vai tôi. Tôi òa khóc. Mẹ dỗ: “thôi vô ăn với mẹ. Chừng ba về con lại ăn với ba hén”. Mẹ vội quay đi, đưa tay xoa mặt. Chị Lương thì thào: “Mày lớn rồi mà không biết gì hết. Ba mẹ đang giận nhau”. Tôi len lén nhìn mẹ. Thấy mẹ già và lo âu nhiều. Tôi ân hận: “Út đâu có biết”. Và ngồi vào bàn ăn, cổ họng đắng nghét. Bữa cơm nhạt và lạnh tanh. Ba ơi, giờ này ba đang ở đâu?
Mẹ giục: “Út ăn mau lên rồi chị Hai chở xuống nhà dì lấy quà”. Tôi hớn hở: “Quà đâu vậy mẹ?” Quên phắt chuyện nằng nặc đòi đợi ba về mới ăn cơm. “Quà Hà Nội – Chị Lương cười – Nhưng lúc nãy có đứa khóc nhè, không cho đi”. Tôi lại rơm rớm nước mắt. Mẹ la: “Con Lương cứ chọc em miết!” Và vuốt tóc tôi, khẽ thở dài.
Ngoài đường hơi nước mát lạnh. Bầu trời trong veo sau cơn mưa. Một vài ánh sao le lói sau những tán cây loáng nước như những ánh nhìn da diết. Xe chị Lương phóng vọt qua những vũng nước tù làm nước bùn văng tung tóe. Một ông già đạp xe ngang qua càu nhàu: “Đi với đứng, chẳng để ý đến ai cả”. Chị Lương quay lại giọng biết lỗi: “Dạ, con xin lỗi” và le lưỡi với tôi: “Người già bao giờ cũng khó tính thế”.
Chị Lương cho xe chạy tắt qua mấy con hẻm nhỏ và thắng lại trước một cánh cửa sắt phủ đầy hoa bìm bìm. Trong nhà, nhạc bật ồn ào xen với tiếng cười nói vui vẻ. Mây, em họ tôi thì thào: “Nhà có khách”, vẻ mặt rất trịnh trọng. Tôi và chị Lương vào phòng khách. Một bà to mập, sang trọng và một thằng bé trạc bằng tuổi tôi đang ngồi ở ghế salon. Trên mặt bàn bày la liệt hình. Thằng bé có vẻ chán. Cặp mắt sáng cứ đảo về phía cửa, tóc tai dựng đứng như một con nhím. Dì giới thiệu: “Đây là bác Hiền, bạn dì. Đây là Lam. Hai mẹ con vừa chuyển từ Bắc vô”. Dì nhấm một ngụm nước: “Đây là cháu Lương, cháu Ly, con chị ruột em”. Bà to mập gật đầu hơi khinh khỉnh, cặp mắt kiếng rơi tọt xuống đầu mũi. Tôi phì cười liền bị chị Lương đạp chân một cái đau điếng. Chị Lương lễ phép: “Tụi con vô chơi với bé Mây”. Dì dặn với theo: “Có thư của anh Hoài ở trên tủ. Lát nữa nhớ mang về cho mẹ nghe con”. Tôi đi vào nhà trong còn thoảng nghe tiếng dì thủ thỉ: “Bà chị em…lấy phải…không ra gì”. Tôi cau mày. Giọng dì rù rì rất khó nghe.
Chị Lương reo: “A, ô mai, ô mai nè Út”. Tôi lưỡng lự đứng ở cửa, tai nhóng ra ngoài. Dì đã nói sang chuyện khác. Tiếng bà mập cười và tiếng thằng bé ho lụ sụ. Mây ngạc nhiên: “Chị Ly sao thế?” – “Tao mệt – Tôi giả đò – Hôm nay trời mưa nên tao mệt”. Mây hỏi: “Chị Ly vô học trường nào?” – “Lê Hồng Phong” – “ Chị Ly giỏi thiệt. Toàn dân gớm mới được vào đấy. Mây vô Bùi Thị Xuân”. Nó chạy biến vô phòng. Một lát chạy ra khoe: “Hai chị coi em mặc áo dài đẹp hôn?” Con nhỏ đúng là mặc áo dài đẹp thiệt. Tóc lại kết bím cột nơ con bướm xinh xinh trước ngực. Mắt môi rạng rỡ.
Tự nhiên tôi đưa tay vuốt đầu. Mái tóc ngắn ngủn lởm chởm thụt ra thụt vô không ngay hàng thẳng lối đến tội. Chị Lương xuýt xoa: “Bé Mây dễ thương quá”. Tôi cũng bảo: “Xinh thiệt”. Mây phổng mũi: “Em mà vô Lê Quý Đôn mặc đầm xinh hơn nhiều. Chỉ tại thiếu có nửa điểm.” Và cười, khoe hai răng khểnh rất duyên.
Mây ghé tai tôi thì thào: “Anh Lam ngồi ngoài đó bằng tuổi mình mà chững chạc ghê hén? Vô đây học lớp Mười luôn đó chị Ly.” Tôi nhăn mặt: “Tao ngó nó lóe chóe thấy mồ”> Mây có vẻ ngượng: “ Nhưng đẹp trai hén?” – “Thường thôi. Đâu bằng thằng Trúc bạn tao.” Chị Lương tò mò: “Tụi bay nói cái chi đẹp đó?” – “Nói chuyện chị Lương – Mây cười giòn giã – bao giờ chị Lương lấy chồng? Tết này ngen?” – “Con khỉ. Có tiền không mà đòi đi đám cưới” – “Em đập heo!” Lương reo lên. Mưa chạy lao xao ngoài hiên, mỗi lúc một to hơn…
Khuya, tôi tỉnh dậy vì khát nước. đi ngang qua phòng ba mẹ thấy cánh cử khép hờ, đèn vẫn còn bật sáng, tôi đẩy cửa vào. Mẹ ngồi ở bàn viết, giật mình quay lại. Mắt mẹ đỏ hoe. Tôi tiến lại gần, giụi đầu vào ngực mẹ: “Mẹ khóc à?” – “Không. Con chưa ngủ à?”. Tôi thấy mẹ tồi tội: “Mẹ vô ngủ đi, không bệnh đó”. Mẹ gật đầu. “Đêm nay con ngủ với mẹ, nghe mẹ?” Mẹ lại gật và cúi xuống hôn lên mà tôi âu yếm. Nụ hôn ướt rượt.
Bảnh mắt Trúc đã gọi điện thoại inh ỏi. Giọng vỡ ra lào khào như vịt: “Tối nay rảnh không, tới nhà Trúc ăn tiệc”. Tôi chun mũi giả vờ lè nhè: “Mới sáng sớm đã gọi người ta dậy. Bộ giỗ ai à?” – “Vậy mà cũng đòi là bạn thân – Trúc tự ái – Người ta hôm nay tròn 15 tuổi rồi chứ bộ”. – “Á – Tôi ghẹo –Người ta lớn rồi mà Ly quên mất. Có cần Ly phụ gì không?” – “Không. Ly tới là vui nhất rồi!”.
Tôi hỏi mẹ nên mua gì tặng Trúc. Mẹ cười bảo tặng cái bóp cho nó đựng tiền. À không, một cái thắt lưng cho nó ăn mặc người lớn một chút. Tôi ừ hử, đi lang thang khắp chợ suốt một buổi sáng. Sau cùng tôi chọn một con búp bê bằng sứ có mái tóc in hệt tôi, đứng chỏng một chân trên chiếc piano cách điệu. Mỗi lần lên dây cót con búp bê lại xoay vòng theo điệu nhạc trong suốt, ngọt lừ.
Tôi khoan khoái bước ra khỏi chợ, tưởng tượng bộ mặt khoái chí của Trúc và mỉm cười sung sướng. Tính đến sinh nhật này đã bảy năm có lẻ tôi với Trúc quen nhau. Thời gian thật dài và thật mau. Dang thân thiết thế bỗng nhiên lên cấp ba hai đứa lại không học chung trường, không cùng đi trên chiếc xe đạp tọc tạch cà khổ của Trúc mà mỗi lần trèo lên Trúc lạo chọc tôi lùn và bò lăn ra cười.
Mải miên man, một chiếc xe máy phóng vọt qua, thắng kêu ken két. Tôi hốt hoảng “Á” lên một tiếng. Chiecs hộp lộn mấy vòng trong không khí rồi rớt bịch xuống đường, nắp hộp bật ra để lộ đống sứ vụn đủ màu xanh đỏ. Tôi nhăn mặt đau đớn, ngơ ngẩn không biết tính sao. Chiếc xe máy quay lại. Một giọng con trai Bắc đặc sệt cất lên: “Ôi, xin lỗi chị!” Tôi cáu: “Anh đi đứng thế à? Bể hết đồ của tui rồi!” Tôi ngẩng phắt dậy. Thằng nhỏ ngồi chống chân xuống đất, nhe răng cười. Tôi càng bực tợn: “Anh làm bể hết đồ tui còn cười” – “Chào bạn Ly!” Tôi giật mình, thì ra là cái anh chàng Lam ngồi ho lụ sụ, mặt mày cứ dáo dác nhìn ra cửa sổ ở nhà dì Nụ đây mà. Tôi xịu mặt: “Chào anh”. Nghĩ đến túi tiền rỗng không mà cho Trúc chưa có, mắt tôi lại rơm rớm, loay hoay không hiểu có nên bắt đèn Lam hay không. Cậu ta cười: “Hỏng đồ rồi. Lam đền cho”. Tôi vẫn nhăn nhó: “Nhưng hết con búp bê loại tóc ngắn này rồi” – “Thiếu gì!” Lam chở tôi đến một cửa hàng lớn trên đường Hai Bà Trưng, bảo: “Đấy, muốn lựa kiểu nào cũng có”. Thấy mặt nó vênh vênh, đâm ghét, tôi bảo chỉ lựa đúng cái nó làm bể thôi.
Nó cúi người xuống hỏi: “Ly khát nước không? Nắng toát mồ hôi đi ăn kem giờ là thú nhất.” Tôi lắc đầu quầy quậy: “Không, Ly kẹt giờ rồi!” Nhìn mặt nó tiu nghỉu tôi bỗng thấy tội nghiệp: “Chừng nào gặp lại Ly sẽ đi uống với anh nghen”. Tôi trèo lên xe, luồn lách qua con hẻm nhỏ và biến mất sau những mái nhà thẫm đen vì mưa. Không ngờ một trong những lời tiên đoán vu vơ của tôi thành hiện thực, mà về sau làm tôi hối hận mãi…
Hiền, Thục đứng đợi tôi ở cửa. Vừa nhìn thấy tôi dắt xe vô, tụi nó đã ồ lên: “Đi trễ nè, phải phạt một chầu chè nghen”. Tôi chun mũi: “Đồ tham ăn. Đi ăn tiệc mà còn đòi ăn chè” – “Thì cũng phải phạt chớ, không mày làm eo đi trễ miết ai chịu cho thấu?” – “Trúc chịu Trúc hén!” Tôi bám vào Trúc vừa ở trong nhà bước ra. Trúc ngơ ngác: “Chịu gì cơ?” – “Là chịu hai đứa kia mời mình đi ăn chè há” – “Rốp liền – Trúc hưởng ứng – Nhưng giờ vô nhậu đã”.
Cả lũ ồn ào kéo vô. Nhạc bật xập xình làm căn nhà gỗ sơ sài chộn rộn hơn bình thường. Trên bàn bày mấy đĩa thức ăn lớn và một chiếc bánh kem hình cuốn vở gắn đủ mười lăm bông hồng. Thục khều tôi: “Đẹp không?” – “Đẹp chớ. Mày làm à?” – “Không. Tặng”. – “Ai mà sang vậy?” – “ Tiệm tặng bánh mình mình tặng lại nó tiền…Quá trình trao đổi chất mà”. Thục chúm miệng cười hi hi…
Bà nội Trúc đi ra. Bà ốm yếu, tóc bạc phơ. Chiếc áo nâu khoác trên người đã sờn hết cả vai. Tôi nũng nịu kéo tay bà: “Bà ngồi với tụi con, vui với tụi con nghen bà”. Bà móm mém: “Tao có ăn được chi mô mà mời.” “Chớ sao bà làm nhiều dữ vậy?”. – Tôi thắc mắc – “Bà làm cái chi. Con Hiền, con Thục bày ra đó.
Trúc đằng hắng: “Tuyên bố lý do nghe. Ngày này cách đây 15 năm có một con khỉ ra đời…” Hiền cười: “Sao giờ không thấy có đuôi?” – “Khoan đã. Sau một thời gian cần mẫn lao động cần cù bù thông minh và nhờ sự chăm sóc tận tình của các bạn, con khỉ đó đã biến thành thằng Trúc bảnh chọe ngày hôm nay!” Kết thúc bài diễn văn, cả bọn vỗ tay rầm rĩ. Bà nội chậm chạp lau mắt: “Tội nghiệp, may nhờ có các con. Chứ bố mẹ nó…” – Trúc gắt: “Thôi bà!” Bữa tiệc lắng lại. “Ăn đi chớ!” Tôi cố vui vẻ: “Liên hoan thế này, một tháng nữa mình vô cấp ba hết có dịp ăn chung vầy à nghe”. Cổ họng tôi tự nhiên nghèn nghẹn.
Thục, Hiền đã về từ lâu. Tôi phụ Trúc dọn đống đồ còn lại trên bàn, rồi hai đứa kéo nhau ra ngồi ngoài hiên. Cây mận trổ bông thơm ngát, nhưng phải lắng mũi mãi mới ngửi thấy được.
Trong bóng tối hai mắt Trúc sáng lênnhuw hai đốm lửa nhỏ. Trúc đề nghị: “Mở nghe nhé” và với tay bật dây cót . Con búp bê bằng sứ quay mấy vòng theo điệu nhạc du dương.
Trúc nói giọng buồn buồn: “Ba mẹ Trúc xa Trúc đã mười năm rồi. Bây giờ không biết mẹ đang làm gì”. Ba Trúc mất từ khi nó bốn tuổi. Một năm sau mẹ nó bỏ đi biệt vô âm tín. Nó ở với bà, lớn lên bằng này mà vẫn chưa một lần gặp lại mẹ. Tôi đánh trống lảng: “Sinh nhật này Trúc ước gì?” – “Ước mẹ về.” Tôi nghĩ là tôi cũng sẽ ước thế nếu như tối nay ba không về. Một tuần rồi, còn dài hơn cả thế kỷ nữa. Giọng Trúc xa xăm: “Mẹ Trúc sẽ về”. Tôi gắng cười: “Thế không ước tụi mình còn học chung à?” Trúc nắm tay tôi: “Vô đại học mình học chung vậy, Ly há!” Hai đứa yên lặng, lơ mơ ngó ra ngoài sân tràn ngập ánh trăng và bóng lá, se sẽ thở dài. Chỉ cần nghĩ đến phải mặc áo dài một mình đạp xe đến trường là tôi đã thấy phát phiền lên rồi.
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Tôi loay hoay đứng trước gương. Một cô bé lạ hoắc giương mắt nhìn tôi, mặt mũi đỏ bừng. Chiếc áo dài bó vào người, mỗi cử động đều khó khăn. Lại thêm chiếc quần trắng chấm đất lẹt phẹt như quét nhà. Mẹ khen: “Xinh lắm!” Ba đứng tựa ở phòng ngủ, vỗ tay: “Không ngờ con gái ba duyên thế”. Tôi ngượng: “Mặc đồ tây thích hơn. Đạp xe cũng nhanh hơn. Út không sợ trễ giờ học”. Chị Lương cười: “Ba mẹ coi nó đó. Dụ để tóc dài miết mà không chịu. Nhìn đằng sau giống cái thằng mặc áo dài”. – “Thì sao? Để tóc dài nóng, gội lại cực thấy mồ - Tôi biện bạch – Làm con trai sướng hơn ba hén!” Ba ậm ừ: “Con đi học kẻo trễ”. Mọi cố gắng của tôi đều có vẻ như vô ích. Ba mẹ ít nói chuyện với nhau. Không khí trong nhà thật nặng nề.
Chị Lương dặn: “Mặc áo dài đi xe đạp Út phải khép hai chân lại. Đi bộ cũng phải thong thả, đừng bước huỳnh huỵnh như con trai, tụi nó cười cho nghen” – “Biết rồi, nói mãi” – Tai tôi lại nóng bừng lên. Chị Lương đưa cho tôi hai cái kẹp: “Út kẹp hai ống quần lại, không dính vô sơn xe, dơ hết.” “Mẹ! – Tôi cằn nhằn – Cái cổ này nóng quá. Hay mẹ khoét cổ cho con” – “Dở hơi – Mẹ vuốt vai áo tôi – Một chút là quen liền thôi mà.”
Tôi đi ra đường, cảm giác hàng trăm con mắt đều đổ dồn vào mình. Tôi nhủ thầm: “Bình tĩnh. Mày cứ bình tĩnh. Hai chân đạp phải khép lại nè, phải…” Đồng hồ đeo tay kêu đánh “tít” một cái. Chết cha, trễ giờ học rồi! Tôi co giò đạp, suýt nữa tông phải chiếc cub trước mặt.
Sân trường vắng hoe. Mọi người đã vô lớp, chỉ còn bóng vài cô giám thị đi rảo trên hành lang. Tôi dáo dác nhìn, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tôi hối hả bước, đến chân cầu thang thì va phải một anh học sinh từ trên bước xuống, sách vở bay tứ tung. Tôi cuống quýt xin lỗi, mặt gầm xuống đất. Người kia cúi xuống nhặt vở cho tôi: “Sao Ly vội quá vậy?” Nghe giọng quen quen, tôi ngẩng phắt dậy: “Ủa, anh Lam – tôi hậm hực – Hồi nào gặp tui anh cũng gây cho tui một cái gì đó bực mình” – “Chắc tại số - Lam gãi tai cười hề hề - Ly học lớp mấy?” – “10A1” – “À, à 10A1 – Nó chỉ bảo tận tình – Lên gác, rẽ tay phải, phòng cuối cùng” – “Còn anh?” – “Đi rửa mặt” – Chưa trả lời xong nó đã biến mất vào con đường dẫn đến toilet.
Cô chủ nhiệm chỉ cho tôi chiếc bàn trống cuối lớp kê sát cửa sổ. Tôi hơi bé con nhưng ngồi đây có cái thú quan sát được hết cả lớp. Lại một mình một giang sơn không đụng chạm, cãi cọ với ai. Tự do muôn năm. Tôi lấy giấy lau ghế kỹ càng rồi mới ngồi lên. Tôi mặc áo dài trắng mà.
Lam vào lớp. Nó đi xăm xăm xuống bàn, ngồi vào chỗ trống bên cạnh, chân nhứn nhảy, mặt mày tỉnh bơ như không đẻ ý tôi bực bội ra mặt. Một con bé tóc dài cột thành hai cái sừng to tướng trên đầu, quay lại làm quen, mắt hấp háy sau cặp kiếng cận: “Mình tên Nhật. Hồi nãy cô giới thiệu bạn tên gì tui quên mất” – “Tui tên Ly - Lam quay sang chỏng lỏn: “Ngoài Bắc tui Ly gọi là cốc. Ai lại đặt tên Cốc, rõ buồn cười”. Tôi cáu: “ở đây chẳng có cái chi là cốc hết!” Đứa con gái tóc ngắn ngồi bên Nhật cũng góp chuyện: “Tên Ly dễ thương thiệt. Tui tên Xuyến, vòng xuyến á. Thường”. Nó tự kết luận. Tôi lắc đầu, tự nhiên thấy có cảm tình với Xuyến, kiểu nhang nhác giống Thục.
Cúp điện. Quạt quay lờ đờ vài cái rồi tắt ngúm. Trống đỏ dồn từng chặp. Lam hối hả thu dọn tập vở và leo tót ra cửa. Tôi dắt xe ra cổng trường. Lam đứng chỗ mấy thằng con trai, ngoắc tay vẫy tôi lia lịa. Nhật nói vẻ ghen tị: “Họ gọi bạn kìa!” – “Kệ” – Tôi ngó lơ chỗ khác. Bắt gặp Trúc đang đứng lơ vơ dưới gốc dầu. Tôi chạy tới vỗ mạnh vai Trúc: “Đi đâu đó?” – “ Đón Ly – Nó nảy người lên mọt cái – Hôm nay trường Trúc ra sớm. Trúc tạt ngang coi Ly thế nào. Vui không?” – “Bình thường. Chưa hòa nhập với tình hình chung thế giới” – “Trời! Ly khác thiệt – Trúc ngó tôi chằm chằm, chắc nãy giờ hắn mới để mắt tới – Sai lầm dễ sợ. Vậy mà hồi đó Trúc nghĩ tụi mình chơi với nhau như hai thằng con trai.” Tôi ngượng nghịu: “Thì Ly vẫn như cũ thôi!” – “Không, khác thiệt mà. Xinh ơi là xinh”. Cánh mũi tôi phập phồng. Tôi ngó ngang dọc định chào Xuyến nhưng không thấy nó, chỉ có Lam đang ngồi trên chiếc cub bóng lộn ngó tôi dò xét. Tôi kéo tay Trúc: “Thôi mình đi”. Chúng tôi đạp xe chầm chậm qua mấy con đường nhỏ còn ngập nước. Bỗng dưng cảm giác hệt như hồi còn học cấp hai, hai đứa học chung lớp, nói cười râm ran suốt quãng đường về, bông điệp rụng bám đầy áo, đầy giỏ xe.
Trúc chào tôi và quẹo tay mặt. Hôm nay đến phiên Trúc phục vụ nhà hàng của ông chủ Ba Tàu. Cạy cục mãi nó mới xin được việc làm này để kiếm thêm tiền đi học. Cực khổ nhưng cuộc sống đỡ hơn hẳn. Chỉ tội bà nội của Trúc, thương cháu mà không biết làm gì. Mỗi lần ra vô lại than thở thở than.
Tôi nghĩ lăng quăng hết chuyện nọ xọ chuyện kia. Bánh xe bỗng cứng ngắc. Tôi hốt hoảng nhìn xuống. Gấu quần mắc vô sên xe không rút ra được. Ngồi xe cũng dở, xuống xe cũng không xong. Tôi hoang mang nhìn quanh cầu cứu nhưng tịnh không một ai. Đén lúc gần như tuyệt vọng, Lam xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Nó nhăn răng cười: “Mắc kẹt à? Để đây giúp cho”. Lời đề nghị với điệu bộ trịch thượng thế kia thì không nên để nó giúp. Tôi làm mặt lạnh: “Không, tìm nhà người quen”. Nó không nói lẳng lặng xuống xe, hì hục gỡ gấu quần cho tôi. Một lúc nó thở phào: “xong. Nhưng phải tốn công bỏ xăng vào giặt mới sạch được.” Tôi lúng túng: “Cám ơn anh. Hình như tôi biết rồi”. Nó trèo lên xe rồ ga chạy thẳng, phụt lại luồng khói đen khét lẹt. Tôi nhăn nhó kết luận: “Rõ đồ bất lịch sự”. Chừng vài phút, nó quay xe lại trước sự ngỡ ngàng của tôi: “ Này cầm lấy hai cái cặp mà cặp lại quần. Chứ bị lại không ai gỡ cho”.
Cúi xuống lúi húi kẹp lại ống quần, tưởng tượng ra cái mặt nhăn như bị của bà chị. Tôi đâm giận hết sức vì đã quên lời chị Lương để ra nông nỗi này. Lúc ngẩng lên đã thấy Lam biến mất. Đường phố vắng và nóng như rang.
Hôm nay đến phiên làm trực nhật, tôi đến sớm. Trường vắng tanh, một vài lớp học còn khép hờ cánh cửa. Nắng sớm chạy loang lổ trên những bức tường quét vôi vàng rực, đôi chỗ phủ một lớp rêu mỏng nhạt.
Tôi lau bảng sạch sẽ rồi ra đứng ở cửa sổ, trông xuống khu vườn nhỏ mọc đầy cây dại. Một lớp lá màu nâu xỉn phủ dày trên mặt đất còn ủ hơi nước ẩm mốc. Sát bờ tường vài dây tigon ra bông li ti hồng rực dưới nắng.
Đợi mãi mà không thấy Lam vô, đã thế tôi chỉ quét nửa lớp, còn nửa lớp phần lại nó, cho đáng.
Xuyến vào, hỏi: “Sao không quét hết lớp?” Tôi nhấm nhẳng: “Còn chừa lại cho thằng Lam” – “Thôi để mình làm giúp” – Xuyến cười. Tôi lắc đầu: “Đừng. Phải để thằng Lam tự giác cho quen chớ!”
Chuông reng. Tôi hốt hoảng vớ lấy cây chổi nhưng không kịp nữa, mặc dù còn tới mười lăm phút dò bài. Bởi vì cô giám thị đã lù lù đột nhập vào lớp. cô đứng chống thước lên bàn nhìn ngó quanh quẩn, mày cau lại. Tôi biết chắc sẽ có chuyện xảy ra. Cô nghiêm mặt: “Hôm nay bàn nào trực lớp?” Đấy đã bảo mà. Không có sai sót nào lọt qua được mắt lưới của cô ấy! Tôi nặng nề đứng dậy. Cả lớp nhìn tôi chằm chặp, có đứa le lưỡi, có đứa lắc đầu tội nghiệp. Cô nghiêm mặt: “Em nghĩ thế nào về chuyện này?” Không, tôi chẳng nghĩ gì cả. Xuyến đứng dậy thưa: “Cả bạn Lam trực nữa nhưng bạn ấy nghỉ, bạn Ly không làm kịp ạ”. Tôi nhìn Xuyến biết ơn. Cô giận dữ: “Cô nghĩ đó không phải là lý do chính đáng”. Tôi cúi đầu nhận lỗi: “Em xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa ạ!” Tôi xấu hổ đến chín người khi nhật quay ra sau, cặp kính vênh lên lắc lư theo hai cái sừng: “Lần sau bồ nhớ chừa ít thôi còn kịp chữa cháy”. Cái mặt trong thật khó chịu.
Hôm sau Lam đến lớp, mặt mày phơi phới không có vẻ gì là đau ốm như theo giấy xin phép của mẹ nó. Tôi nhăn nhó: “Sao hôm qua ông không đi học?” - “Bị ốm – Nó cười rồi thì thầm bí mật – Tối thức khuya coi phim, sáng dậy muộn quá không kịp đến trường. Đành phải ở nhà nằm vểnh râu lên mép thôi”. Tôi nghe tức muốn khóc: “Bào hại người ta bị cô la” – “La sao?” – “Thì tui làm không kịp dể lớp dơ chớ sao”. Lam ồ lên một tiếng hốt hoảng: “Chết cha, Lam quên”. Xuyến thò vô: “Lam phải đền cái gì cho Ly đi. Hôm qua ngó Ly thiệt tội.” Lam túng túng liếc vội qua cuốn vở toán: “Vậy đi uống nước nha”. Tôi lơ sang chỗ khác: “Tui bận rồi. Thôi để khi khác”.
Suốt buổi học Lam cứ lúng túng như gà mắc tóc. Nó quay lại e dè: “Còn giận Lam à?” Ngó mặt nó dài thượt, tôi phì cười: “Không. Có đáng gì đâu mà giận”. – “Vậy đi uống nước được không?” – “Ừm…Để lát nghỉ giải lao rủ con Xuyến xuống cantine uống luôn há”. Tôi chọc cây bút vô người Xuyến: “Chịu hôn?” – Xuyến lầm bầm: “Sao lại kéo tôi vô?” – “Thì đi cho vui mà”.
Cantine đông nghẹt người, nhạc ầm ĩ. Tôi bảo: “Bớt nhạc chẳng phải hay hơn”. Lam phản bác: “Nhạc là phải bật to lên mới có không khí. Vầy vẫn hơi bị buồn”. Tôi nhái lại: “Hơi bị ồn thì có”. Xuyến dàn hòa: “Thế nào cũng xong. Miễn có ăn có uống là tốt”. Rồi không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người nhộn nhạo qua lại, tay cầm bánh, tay cầm bịch nước đong đưa. Lại nhớ hồi cấp hai ngồi với Thục, Hiền, Trúc có bao nhiêu chuyện để nói. Xong tự cười thầm, mới quen vài tuần lấy đâu ra quen thân như những người bạn cũ.
Lam quay sang dò dẫm: “Ly nghĩ gì vậy? Chiều nay rảnh ghé nhà Lam chơi. Nhà Lam ở Trần Quốc Thảo, có giàn bông giấy màu hông”. Lam khuấy ly nước lanh canh: “Mới cả Xuyến, cả Nhật nữa” – “Để coi đã – Tôi lẩm nhẩm trong đầu – Thôi không được rồi. Tối nay mình có hẹn”. Mặt Lam ỉu xìu như bánh tráng nhúng nước. Xuyến liếc Lam, vội vàng bảo: “Vậy tụi này cứ tới, hén”.
Thật ra tôi chẳng hẹn hò gì với ai cả. Tôi chỉ muốn từ chối lời mời của Lam. Chỉ cần nghĩ tới bà to béo, sang trọng và kiểu cách, mặt tô vẽ cẩn thận là tôi ngại. Cách của bà ta lúc nào cũng có vẻ bề trên như ở tư thế sắp sửa ban phát cho người khác chút ân huệ. Mà tôi chúa ghét sự thương hại.
Cơm chưa xong ba mẹ tôi đã cãi nhau. Mẹ mệt mỏi thốt lên: “Tôi không thể chịu đựng mãi cảnh thế này”. Ba nhìn tôi và chị Lương: “Em đừng làm ồn. Con nó lại hiểu lầm. Thôi hai đứa ăn nhanh lên”. Tôi không thể nào ăn hết chỗ cơm còn lại, nước mắt cứ ầng ậng lên mắt. Tôi bỏ đũa, uể oải đứng dậy: “Con lên nhà bạn”. Mẹ dặn với theo: “Nhớ về sớm con nhé”. Tôi đi ra cửa còn nghe tiếng mẹ loáng thoáng: “Con bé ấy cũng chỉ bằng con Lương…” và tiếng khóc thút thít.
Tôi muốn quay trở lại nhưng cảm thấy mình sẽ không chịu được, sẽ òa khóc mất. Tôi đâm bổ ra đường. Không hiểu sao tôi mò đến được nhà Trúc. Căn nhà vắng và yên tĩnh. Trúc đi làm chưa về. Bà nội ngồi ở chõng ngoáy trầu lia lịa. Bà cầm tay tôi rờ rẫm: “dạo này con ít lên chơi vậy? Thằng Trúc nhắc con hoài” – “dạ, con học bận lắm. Hiền, Thục có hay ghé lại không nội?” – “ Có, nhưng thi thoảng”. Nội nhướng đôi mát lèm nhèm, nhắc đi nhắc lại: “Thằng Trúc nhắc tụi con mãi”. Giọng bà ướt mẹp: “Tội nghiệp cái thằng vừa đi học về đã phải đi làm đễn khuya. Không biết nó học bài được lúc nào”. Tôi an ủi bà: “Chắc nó biết sắp xếp thời giờ. Bà đừng lo bà ạ”.
Tôi lại đạp xe lang thang qua các phố. Hiền, Thục đều đi học thêm cả. Tôi cảm thấy chán nản và cô đơn. Con đường cứ loằng ngoằng dài mãi ra. Tôi tấp vào một quán chè lưa thưa khách. Một thằng bé gí sát tập vé số vào mặt tôi, giọng nhèo nhẹo: “Chị ơi mua cho em vài tờ” – “Không. Chị không mua”. Mặt nó buồn hiu. Nó tiếp tục kèo nèo, rằng ba mẹ li dị nó phải nuôi bà già yếu và hai đứa em nhỏ. Rằng chiều nay nhà nó hết gạo. Bà và hai em nó đang nhịn đói đến giờ. Tôi mủi lòng, dốc đến đồng cuối cùng mua cho nó mấy tờ vé số. Lòng nhẹ bớt vì được an ủi mình vẫn còn sung sướng hơn chán vạn người.
Nhật rỉ tau tôi: “Nhà Lam giàu lắm, có tới hai người làm, chắc không hết việc, tòa nhà đồ sộ như thế!” Xuyến đế thêm: “Thì nhà giám đốc mà lại. Cứ như khu nghỉ mát. Ăn quận Năm, nằm quận Ba, mấy bồ chưa nghe thế à?” Tôi tò mò: “Thế bố mẹ cậu ta thế nào?” Không hiểu sao đến giờ tôi vẫn có ác cảm với bà to mập là mẹ Lam. “Cũng vui vẻ” – Xuyến rủ rê- Tối nay đi coi hát không? Có vé mời đàng hoàng à nghen”. Nhật hùa theo: “Đi há. Chắc là hay lắm đây”.
Giờ ra chơi mọi người xuống hết sân. Còn một mình ở lại, tôi ngồi ủ rũ nhìn xuống sân trường. Lam hùng hục chạy vô lớp, nhìn tôi ngạc nhiên: “Ủa, sao còn đây?” – “ Ly nhức đầu”. Lam tiến lại gần hơn: “Ly buồn chuyện gì à?” tôi lắc đầu quầy quậy , nước mắt lại chực trào ra. Lam ngồi xuống bàn đối diện, im lặng dò xét. Một lát nó hỏi: “Cái người hôm trước đón Ly là ai thế?” – “Lúc nào” – “ Hồi khai giảng” – “À, trúc. Là bạn thân của Ly. Có chuyện chi không?” – “Ừm, không. Chỉ hỏi thế”. Nó vụt đứng dậy chạy biến ra ngoài.
Tôi không để ý, tiếp tục nhìn ngang qua ô cửa. Lá diệp rụng tơi bời xuống sân như rắc một tấm voan vàng vắt ngang trời. Tôi nhủ thầm, giá làm thơ được chắc tôi sẽ nhẹ nhõm bớt đi.
Nhật mon men đi vòng qua hai dãy bàn, hai cái sừng tóc nhún nhảy. Nó đưa tay gãi gãi mũi: “Ủa, sao Lam buồn vậy Ly?” – “Sao Ly biết. Nhật không đi hỏi nó đó”. Nhật nhíu mày: “Nhật tưởng hai người chơi thân với nhau”. Tôi bĩu môi: “Còn lâu. Tụi này ngồi chung bàn chớ có chơi với nhau hồi nào đâu mà thân”. Nhật thở phào: “Vậy mà Nhật tưởng. À, tối nay hẹn 8 giờ thiếu 15 ở Hòa Bình nghen.” Xuyến và lũ bạn ồ ồ kéo vào. Xuyến bá vai tôi: “Xuyến tới rủ Ly há?” Tôi cạu cọ: “Thôi để tự mình đi khỏi phiền mấy bồ”. Xuyến gục đầu vào vai Nhật cười rúc rích: “Ừ, ừ. Để tự Ly đi”.
Tôi tới nơi đã thấy Xuyến, Nhật, Lam đứng đợi ở cửa. Xuyến, Nhật đều diện đầm rất điệu. Trên hai cái sừng muôn thuở của Nhật cài hai cục nơ to tướng đồng màu với bộ đầm hồng sọc ca rô. Tôi nhìn lại mình, áo sơmi quần Jean lùi xùi, lại quá khổ so với thân hình loắt choắt của tôi. Tôi ngượng nghịu: “Mấy bồ mặc đẹp quá . Tui chắc hóa thành con cú” – “Thành anh giai chứ - Lam dài giọng – Đang thiếu một anh cho đủ bộ. Có thêm anh Ly vào, tuyệt cú mèo há”. Tôi “hứ” một tiếng. Nhật thành thực: “Xuyến mặc mới đẹp kìa”, hai mắt sau cặp kiếng lại chớp chớp.
Nhật đi sau tôi, ghé vào tai nói nhỏ: “Là nói thế chớ con Xuyến mặc bộ này thấy tròn vo hén?” Tôi khó chịu. Tưởng tượng một lúc nào đó Nhật sẽ quay sang người thứ ba chê bai tôi điều mà vừa trước đó nó dã khen tôi rối rít.
Mười giờ chương trình kết thúc. Lam hỏi: “Được không” Xuyến và Nhật gật gù: “Cũng hay”. Tôi e hèm: “Ở chỗ đèn chớp nháy. Còn ca sĩ – tôi nhún vai – Chả tôn trọng khán giả gì cả. Anh Lam có thấy vậy không?” – “Ừ, có laex thế”. Xuyến kéo áo tôi: “Ai lại nói vậy. Hôm nay Lam mời” – “Thì sao?”
Lam hỏi: “Có đói bụng không?” Hai đứa kia e dè lắc đầu. Tôi bảo: “Mời thì mời chớ ai lại hỏi thế. Con gái chẳng ai dám trả lời”. Lam có vẻ thích chí: “Vậy thì mời mấy cô nương đi ăn héng”.
Lam chở Nhật, Xuyến và tôi đi xe riêng vòng vèo qua các ngõ hẻm ghé vào quán ăn Ba Tàu mì hoành thánh. Căn phòng sáng choang dán đầy bùa ngải vàng đỏ, góc nhà thắp nhang nghi ngút. Mấy bộ bàn ghế bằng nhựa trắng xếp dọc hai lối đi vẻ rất sang trọng. Chúng tôi kêu bốn tô mì. Lam đập nhẹ vào chân tôi: “Hình như bạn Ly, trông quen quen”. Tôi ngoảnh mặt lại. Trúc đang bưng khay thức ăn tới trông ốm và xanh mướt. Vừa trông thấy tôi, Trúc hơi khựng lại rồi như không quen biết nó rẽ phải, đăth thức ăn xuống trước mặt hai người khách bệ vệ. Người đàn ông gõ gõ bàn tay chuối mắn xuống bàn: “Ê nhỏ, cho tao bao ba số”. Trúc chạy đi. Trúc quay lại. Người đàn bà giọng trịch thượng: “Nhóc, lấy cho khăn lau mặt. Loại nóng đó nghen”. Trúc nhẫ nại bước đi. Tôi cố đón ánh mắt Trúc nhưng nó vẫn giả kơ không để ý, bươn bải chạy từ bàn này sang bàn khác. Lam dò hỏi: “Phải bạn Ly không?” Tôi cúi gằm mặt, sống mũi cay xè: “Chắc là nó đó” – “Để Lam gọi lại chơi nghe” – “Thôi khỏi”. Tôi đứng dậy tiến về phía Trúc đang đứng đếm tiền ở quầy. Tôi ráng hồ hởi: “Chào”. Trúc hơi nảy mình nhưng nét mặt không thay đổi vẫn cắm cúi đếm như đồng tiền đa dính chặt vô tay nó . Tôi giận dỗi: “Quên bạn bè rồi à?” – “Không”. Nhìn Trúc xanh và ốm tôi lại muốn rớt nước mắt. “Tại Trúc thấy Ly đang vui…” Một cái gì vở ra trong lòng. Tôi thất vọng: “Trúc không hiểu Ly gì cả”. Tôi vùng vằng bỏ chạy, mặc tiếng gọi hoảng hốt của Lam và hai đứa con gái. Duy chỉ có tiếng kêu của Trúc tôi không hề nghe thấy. Cũng không nghe tiếng chân Trúc chạy theo. Tiếng bàn chân hay giằn mạnh về phía trái.
Chị Lương trở mình cót két trên giường. “Mày với thằng Trúc vẫn giận nhau à?” – “Nó không phôn cho em. Chắc là giận.” Chị Lương cười thông cảm: “Rõ đồ trẻ con”. Tôi cáu: “Có nó mới trẻ con. Chị coi nó làm như em có lỗi vậy. Không dưng giận lãng xẹt” – “Cũng tội – Chị độ lượng - ở trường hợp nó dễ mặc cảm. Rồi đâm lúng túng hổng biết xử lý sao cho phải. Em là bạn thân, em phải giúp nó nghĩ khác. Là vừa học vừa làm… chẳng phải ai cũng làm được vậy” – “Chị đi mà nói với nó’. Chị ghẹo: “Tự ái của Út bằng cục nào rồi cho chị coi, chị chữa cho”. Tôi phụng phịu: “To bằng cái đình ai chữa nổi!”
Tôi bắc ghế ngồi chóc ngóc ngoài sân. Thử hình dung nếu tôi đang phục vụ bàn, một đám bạn kéo vô, tôi sẽ thế nào: Làm lơ, vui mừng hay niềm nở? Tôi không thể hình dung nổi, đành chuyển hệ, tưởng tượng mình và Trúc làm lành với nhau. Tay bắt lên bắt xuống, ôm hôn nhau thắm thiết như các vị nguyên thủ quốc gia sau khi ký kết hiệp ước hữu nghị hòa bình, chắc là thù vị lắm. Xong cuối cùng hốt hoảng vì mình là con gái, lại cũng chẳng phải là vị nguyên thủ nào hết. Nên hiệp ước hòa bình khó bề thực hiện được.
Hiền, Thục ào ào kéo vào phòng khách nói cười ríu rít át cả tiếng nhạc bật rè rè từ chiếc catset cũ. Tôi xoa tay: “Lâu quá rồng mới tới nhà tôm”. Thục ngó nghiêng: “Vậy có gì mời rồng xơi không? Tụi này tới làm nghĩa vụ quân sự chứ không tới chơi suông đâu à nghen” – “Có kẹo gừng xơi không?” – “À, gừng cay muối mặn… để dành cho thằng Trúc một ít. Còn lại mang ra đây”. Hiền cười hiền lành: “Mày mang ra bao nhiêu cho đủ với con này”. Thúc dọn giọng, e hèm: “Đùa thôi, ngồi xuống đây tao phỏng vấn cái coi” – “Chuyện chung hay chuyện riêng đây?” – Tôi cảnh giác. Thục cười ngất: “Mày làm như tụi tao định ăn thịt mày không bằng. Nè, mày với Trúc giận nhau tới đâu rồi?” – “Đỉnh parabol”. Hiền ngúng nguẩy: “Tự nhiên cắc cớ chi giận?” – “Tự nhiên gì. Mày coi có tức không. Tao gặp nó ở chỗ làm. Tao chào mà nó làm lơ” – “Ai bảo mày đi với một anh. Một anh thế nào hả Hiền?” - “Đẹp trai, con nhà giàu – Hiền bông phèng – Bóng lộn như đóng hộp” – “Nhưng tao còn đi với hai đứa con gái nữa” – “Ơ, không biết – Thục dấm dẳng – Mà vui vẻ lắm, ríu ra ríu rít. Phải tao là Trúc tao cũng ngượng thấy mồ” – “Thôi đi chị hai. Mình làm việc ngay chớ có gian dối gì đâu mà ngượng” – “Hì, mày nghĩ được như vậy là tốt”. Thục chống cằm, mặt xệ xuống như cái bánh bao nhão nước. “Mày làm cái chi đó?” Tôi hỏi. “Tao làm cái mặt của thằng Trúc – Thục trề môi – Mấy hôm liền tới nhà tao ngồi mặt như đưa đám”. Nó quỳ xuống đất, chìa hai tay về phía tôi, mặt nhăn nhó: “Xin quý bà hãy rủ lòng thương cho kẻ nghèo hèn này. Tui đã chịu hết thấu cái mặt hãm tài của nó”. Tôi phì cười. Hiền vỗ vai tôi: “Héng. Nó muốn làm lành mà vẫn sợ mày giận. Rõ thằng dở hơi toàn bày những chuyện không đâu. Vậy đi hén” – “Nó thấy nó sai chưa?” – Tôi tủm tỉm – “Hình như là hơi có – Thục vươn vai ưỡn ẹo – Mà mỗi lần nhắc đễn cái thừng đi với mày… Tên chi hè? À thằng Lam, nó có vẻ bối rối tệ. Thôi chết cha…” – “Con quỷ - Tôi bẹo má Thục làm nó kêu oai oái – Tao với Trúc chơi từ nhỏ. Đến giờ cũng vậy. Mày rảnh rỗi ngồi ở đó nghĩ bậy bạ” – “Bậy bạ trúng tùm lum tùm la. Hiền há”. Hiền nhỏ nhẹ can: “Thôi đừng chọc nó, sắp nhè rồi kìa”.
“Ba mẹ mày đâu?” – Thục nằm ườn ra divan, chân gác lên thành ghế nhún nhảy. “Đi hết rồi. Chị Lương cũng đi” – “Tự do muôn năm!”. Thục với tay bật to volume. Cái đài ọ ẹ vài tiếng rồi tắt ngúm. Tôi cười ngượng: “Mày bật to quá nó bị tan cơn”. Tôi lấy tay đạp mạnh vào phía sau. Nó chạy lại nhưng tiếng rọ rẹt rõ hơn. Hiền, Thục bò ra cười: “Rõ cái đồ Qui-đăng”. Tôi cũng bật cười. Cảm thấy lâu lắm mình mới được vui vẻ như vầy.
“Xong rồi – Thục vùng dậy – Giảng hòa cho tụi bay xong tụi tao về”. Nó đưa tay dụi mắt thanh minh “Bụi bay vô mắt khó chịu quá. Nói thiệt mày nên tới nhà Trúc đi. Nó tội nghiệp lắm”. Tôi cười cười: “Được rồi các quý bà cứ về đi. Tui biết phải làm gì mà”.
Hiền quàng vai hôn nhẹ vào mà tôi: “Phải chi bốn tụi mình còn học chung trường thì vui quá hén?” – “Con này lại mơ mộng” – Thục gắt nhưng mắt đỏ hoe. “Là nói vậy, hôm nào tụi mình kéo nhau đi chơi một bữa ha. Duyệt không?” – “Duyệt…” Ba đứa đồng thanh kêu lên.
Tôi nhìn theo bóng hai đứa bạn đạp xe lẫn vào dòng người, lòng tự nhiên nôn nao.
Con Mực nhảy xồ ra sủa inh ỏi. Tôi vội tặc lưỡi: “Lâu quá không đến, lạ quá hả nhỏ?” và gọi: “Có nhà không Trúc ơi!”. Trúc đang đánh trần, tập vở bừa bãi, trên tay cầm một con bọ ngựa bằng lá dừa to tướng, ngồi ở bàn học dòm ra.
Tôi ngồi ké xuống bên Trúc: “Làm chi đó?” – “Đang học dở. Bài toán khó quá chưa nghĩ ra”. “Thế là buồn tình làm cái con đó hả?” – Tôi hất đầu chỉ con bọ ngựa. Trúc sực nhớ: “Quên mất, làm để tặng Ly đó” – “A, cám ơn nhiều nghe – Tôi vịn vai Trúc – Hết giận chưa? Hết tự ái chưa? Tụi mình đi uống nước nha”. Tôi giật mình rụt tay lại: “Ý quên. Tụi mình hổng phải là hai đứa con trai”. Trúc cũng cười le lưỡi.
Chúng tôi ghé vô quán bà Năm. Ở đây ít người và nhiều cây cối. Hai cây mận bự nằm choán lối đi, hoa nở suốt mùa nhưng đọc không có trái. Ngồi một lúc thấy mặt bàn đã trắng cánh hoa. Nhiều khi còn rơi kín mặt cốc nước, tỏa mùi thanh thanh.
Trúc ầm ừ: “Trúc có giận Ly đâu. Ngược lại thì có. Chỉ hơi buồn”. “Dở hơi”. Mặt Trúc bí xị: “Mấy người bạn của Ly dễ thương thiệt. Họ có nói gì về Trúc không?” – “Có chớ họ biểu Trúc đien quá trời luôn – Tôi đập vào cánh tay Trúc – Có chi là đáng xấu hổ? Mình làm thêm kiếm sống chớ có trộm cắp của ai đâu mà mắc cỡ”. Tôi gạ: “Hay xin cho Ly vô làm chung với héng. Có hai đứa vui hơn”. Trúc giãy nảy: “Người ta không có tiền mới đi làm. Tốn thì giờ chả học hành gì được cả”. Tôi phụng phịu: “Đi làm sớm mai mốt đỡ bị sốc. Ly biết thu xếp thời gian mà”. Tôi vò một cái lá mận héo đưa lên mũi hít hà: “Học hành được không Trúc?” – “Không tồi – Trúc khoe – Mình sắp thi học sinh giỏi Toán toàn thành. Có cự hơn nhưng vui”. Tôi cụng ly Trúc đánh cốc: “Vậy thì chúc đậu cao nghen Trúc”.
Nước ở trên cây nhỏ xuống tong tong. Trúc hốt hoảng “Chết cha mưa”. Hai đứa đụt vô mái lá. Mưa trái mùa ào lên một tí rồi tạnh ngúm. Tôi đoán: “Chắc có điềm” – “Gì cơ?” – “Điềm tốt thôi. Nhưng không biết là gì. Chắc thấy mình làm huề nên trời sướng quá phát mưa” – “Ừa, chắc vậy”. Tôi đặt ngón tay lên miệng Trúc: “Thôi hén, từ nay không ai giận ẩu nữa nghe”. Trúc gật gù cười và cũng để ngón tay út lên miệng tôi.
Tụi con gái tụ thành từng đám trong lớp nhớn nhác. Đám con trai mặt mày lo lắng, nhóng cổ ra cửa. vừa thấy tôi xách cặp vô lớp đám con gái giãn ra xì xào dò xét. Tôi ngạc nhiên: “Hôm nay lớp có chuyện chi vậy?” Nguyệt voi ục ịch chạy tới: “Bồ chưa biết chuyện gì thiệt sao?” – Mát Nguyệt trợn tròn Trên cái mặt cũng tròn xoe lấm tấm mồ hôi và tàn nhang. “Không, vừa mới vô đâu biết chi đâu?” – “Chuyện lớn rồi – Lý nói xen vô – Lam đánh nhau với thằng Hòa bên A4, vừa bị dong lên Ban giám hiệu”. Thằng Hòa thì tôi biết. Cái thừng mặt lưỡi cày, mắt ti hí, mồm rộng ngoác đến tận mang tai. Tay chân loằng ngoằng, trói gà không chặt lúc nào cũng cặp kè bên Lam. Hôm nay tụi nó xừng cồ với nhau chắc đúng là chuyện lớn thiệt.
Nhật bảo: “Nghe nói cá độ gì với Ly mà phải không?” – “Làm gì có” – “Tụi nó bảo thế – Nhật hất đầu về phía bọn con trai – À không. Là hai đứa cá độ với nhau về Ly kia, phải không?” Tôi đỏ mặt tức tối, quẳng cái cặp đánh bẹp xuống ghế. Xuyến hớt hải chạy lên: “Ban giám hiệu kêu Ly xuống kìa”. Xuyến kéo tôi đi ra hành lang. Lớp nhốn nháo. Cả lũ chạy ùa ra cửa ngó theo tôi. May vừa lúc đó chuông vô học đổ dồn khắp trường.
Trong phòng Giám hiệu, Lam, Hòa mỗi đứa ngồi một góc mặt mũi chảy thượt. Cô chủ nhiệm hết nhìn tụi nó lại quay sang thầy hiệu trưởng thở dài. Bên mắt trái của thằng Hòa bầm một cục to tướng màu tím làm mặt nó thêm vẹo vọ. Lam ngồi tay mân mê mép bàn. Những ngón tay trắng dáid của một anh công tử bột nhưng lại nổi đầy gân như con nhà võ. Tóc tai vẫn dựng đứng lên như hồi tôi gặp nó ở nhà dì Nụ.
“Thưa thầy, thưa cô…” – Tôi lên tiếng. Mọi người giật mình ngẩng lên. Lam hốt hoảng nói: “Em đã kể cho thầy cô nghe rồi. Bạn Ly không dính gì vô chuyện tụi em cả”. Cô chủ nhiệm nhăn nhó: “Được rồi. Ly, em biết vì sao hai bạn đánh nhau không?” – “Dạ, không – Tôi ngơ ngác – Lúc vô học mấy bạn mới cho em hay”. Lam đắc thắng: “Đó, chuyện em kể là thực mà. Tụi em giỡn lỡ tay’ và lừ mắt nhìn thằng Hòa đang ôm mặt im thin thít. Thầy hiệu trưởng trầm ngâm: “Em Ly lên lớp đi. Còn hai em ở lại viết bản kiểm điểm. Chiều mai mời phụ huynh lên gặp tôi”.
Xuyến đợi tôi ngoài cửa, lo lắng: “Có sao không?” – “Chẳng hiểu chuyện gì cả. Tụi nó bảo lỡ tay lỡ chân chi đó mà có dính gì đến Ly đâu. Mọi người cứ nghe đồn bậy – Tôi háy mắt – Nhưng cũng may qua được giờ trả bài. Ly chưa làm bài tập xong”. – “Ồ, bài khó quá. Xuyến làm hoài không được. Chắc phải nhờ Lam giúp” - “Khó gì – Tôi bĩu môi - Tại lười Ly mới không làm kịp” – “Dạ em biết. Chị Ly đâu có thua anh Lam được”. Xuyến tỏ vẻ hiêut\r biết và cười bí hiểm.
Lam hùng hổ vô lớp như một người hùng. Mọi người quây lại hỏi han rối rít. Nó ba hoa chuyện thiên địa một hồi rồi thở phào: “Chuyện bé xíu giải quyết xong thì thôi chứ mất gì”. Nó xuống chỗ ngồi trịnh trọng lấy tập ra để lên bàn, quay sang tôi tỉnh bơ: “Hồi nãy học gì vậy?” Nhật đưa vở cho nó mượn, chỉ bảo cặn kẽ chép từ đâu tới đâu, chữ tròn trịa và thẳng tắp. Tôi độc địa: “Anh hùng rơm thì cần gì học”. Nó nhâng nháo: “Tớ có anh hùng gì đâu. Chỉ chơi cho vui thôi”. Tôi bỏ đi. Nghe cái giọng điệu chối tai thế này thật không chịu nổi. Vậy mà tôi còn phải ngồi bên cạnh nó thêm hơn năm tháng nữa. Có khổ đời tôi không?
Cuối buổi học, chuông vừa rung Lam đã biến xuống sân, mặc lớp trưởng Thục Anh hôm nào cũng hét nó vô hàng. Tôi đâm ngạc nhiên vì cái tính lỳ lợm và bặm trợn của nó lại dễ dàng được cả lớp chấp thuận vui vẻ. Chứ vào tay tôi làm lớp trưởng, chắc nó đã vô khuôn phép từ lâu.
Tôi cho tập vở vào cặp, thò tay khoắng lại hộc bàn lần cuối. Bỗng dưng tay tôi đụng phải cái gì mềm, lành lạnh như… con chuột chết. Tôi rụt tay lại, rú lên một tiếng khủng khiếp. Tay chân lẩy bẩy không sao làm chủ được. Thằng Tuấn nhảy bổ tới nhòm vô hộc bàn rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thục Anh phát mạnh vào vai Tuấn: “Vô duyên chưa nói đã cười. Cái gì thế?” Nước mắt giàn dụa, Tuấn lôi ra hai cái bánh xuse xanh đỏ, miệng ngoác đến mang tai: “Ai chơi cao thủ thiệt”. Lớp cười bò. Tôi ngượng chín người, quê không biết để đâu cho hết. Lờ mờ nghĩ đến cái mặt vênh vênh của Lam. Chắc muốn tôi hết giận nên bày trò ra thế, tự dưng thấy nó tồi tội.
Mây chở dì Nụ lên chơi. Nó diện một cái đầm dài trắng muối. Ngang eo thắt lưng hồng lốm đốm hoa trắng cùng tông với cổ và tay áo, lộng lẫy như công chúa. Chị Lương nhận xét: “Con Út thấy chưa. Tụi con gái bằng Út bây giờ đứa nào cũng biết điệu. Ai như mày cứ đánh độc cái quần Jean, lê la hết chỗ này đến chỗ khác”. Dì cười: “ nhưng con Út nó xinh”. Mây chêm vô: “Chị Út lại học giỏi, thông minh, hơn khối đứa con gái đẹp khác. Anh Lam phục chị lắm” – “Sao mày biết?” – “Ảnh tới nhà em hoài. Không kể về chị thì chũng hỏi chị thế này thế kia” – “Nó xạo đó. Định tán mày thì có”. Tôi kêu Mây vô phòng ăn: “Vô đây tao cho cái này”. Tôi mở tủ lạnh đưa cho nó hai cái bánh xuse. Mây nuốt nước miếng đánh ực: “Ngon ghê. Em thèm thiệt nhưng sợ mập. Tháng này Mây lên cả ký lô” – “mày còn ốm nhom ốm nhách” – “Người mẫu phải vầy chớ chị - Nó tò mò - Ở đâu chị có bánh này vậy? – “Còn của ai ngoài hắn. Làm tao đứng tim muốn chết”. Nghe tôi kể lể phàn nàn về những tính dở ương của Lam, Mây cười khì: “Ảnh con một, lại nhà giàu, được cuneg đâm ra huênh hoang một chút . Chớ tính ảnh nhộn và hiền khô à” – “Để tao kiểm tra lại coi. Không chừng mày bị mắc lừa à”.
Mây kéo ghế xích lại gần tôi: “Ba má chị có chuyện chi vậy? Mây nghe má Mây bảo với ba, dì dượng đang định li thân” – “Tầm bậy – Tôi thẫn thờ - Mày nghe người lớn nói lung tung.Ba tao vẫn ở nhà, chỉ lâu lâu mới đi công tác một lần. Coa chuyện chi xảy ra đâu” – “Là em nghe thế” – Mây tỏ ra dè chừng.
Tôi và Mây ra lại phòng khách. Thấy tôi, mẹ đang nói bỗng im bặt. Dì gượng gạo: “Ủa hai chị em nói chuyện xong rồi à?”. Và chị Lương, mẹ, dì bắt sang chuyện buôn bán. Chán phèo, toàn những chuyện người lớn khiến tôi không sao hiểu được.
Buổi tối ba về xếp đầy đồ vô cái valy to tướng. Mẹ và chị Lương không nói tiếng nào. Ba vuốt ve tôi âu yếm: “Ở nhà ngoan. Lần này ba đi công tác thiệt lâu mới về”. Tôi ôm chặt lấy ba: “Sao ba đi hoài. Ở nhà ai cũng nhớ ba nhất là Út nè. Ba đi nhiều ốm nhom”… Mẹ và chị Lương thì khóc. Ba bảo: “Thì vì công việc ba mới phải đi, không các chú trong cơ quan la chết. Hồi ba về mua nhiều quà cho con nghe”.
Ba đi ra cửa, dáng xiên xiên. Mẹ và chị Lương không ra tiễn ba như mọi hôm. Chú Biền lái xe của ba nhấn còi tin tin, vẫy tay chào tôi vui vẻ. Tôi nài: “Ba nhớ về sớm nghen ba!” – “Ừ”. Ba cúi xuống hôn hai má tôi. Hình như ba cũng khóc.
Đêm ấy Sài Gòn tự nhiên trở lạnh. Mấy con mèo hoang đi lạo xạo trên mái nhà, cắn nhau chí chóe. Tôi trở mình mãi trong chăn mới ngủ được, thấy ba hòa với những vì sao bay chập chờn ngoài cửa sổ như những đám lửa nhỏ