Chú ý: Đây là tác phẩm hoàn toàn hư cấu, mọi địa danh và tên người đều không liên quan tới thực tế.
Link góp ý: Bổ sung sau vì chưa đủ post
Dẫn truyện:
Trích:
Thiếu niên tóc bạc, toàn diện phế vật, nhận đủ sỉ nhục của thiên hạ mà từng bước từng bước trèo lên đỉnh cao.
Lạc Hồng giới, thế giới có tu chân, có cơ khí, có phi thiên ngự kiếm cũng có đại đội chiến xa. Thế lực đan xen, tranh đấu không ngừng.
Hành trình đi tìm lý do tồn tại của một thằng nhóc ăn mày.
Lời tựa:
Trích:
Đây là lần đầu ta quyết tâm viết một câu truyện như thế, ý tưởng bật ra trong một buổi chiều cafe với thằng bạn thân, sau một thời gian dài toàn drop nửa chừng vì đọc phải một mớ những thứ rác rưởi từ bọn Tung Của. Nhân vật chính không não tàn thì số phận cũng quá ảo diệu, không đạo đức giả thì cũng mang tinh thần dân tộc cực đoan chó má. Hy vọng sẽ theo đến cùng bộ này, vì hiện giờ chỉ có viết lách mới khiến ta cảm thấy vui vẻ. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ và góp ý.
“ Người kế tiếp!” Một gã cao to lực lưỡng, mặt đầy vết thẹo, đằng đằng sát khí hô lớn.
Trước cổng, một tảng đá lớn rộng bốn năm mét, cao bảy tám mét nằm bệ vệ như thái sơn, phía trên khắc mấy chữ bằng vết kiếm, chữ như rồng bay phượng múa “ Phá Vân môn”.
Mấy trăm người đứng xếp thành một hàng dài từ tận dưới chân núi đến trước cổng. Già trẻ lớn bé nhà giàu hành khất đều có. Ai nấy mặt mày căng thẳng pha lẫn hưng phấn.
“ Nghe đây!” Gã cao to mặt thẹo lên tiếng. “ Đây là đợt tuyển chọn đệ tử ngoại môn thứ hai và cũng là cuối cùng trong năm nay của Phá Vân môn chúng ta, nếu các ngươi cảm thấy bản thân có chút tư chất nhất định thì mau chân lên, còn nữa, vứt hết tất cả những thứ cơ khí máy móc ở bên ngoài, chúng ta không tuyển chọn loại phế vật thích dùng ngoại vật như thế. Còn lại thì trên mười tám tuổi có thể cút, rác rưởi thì đến chà hố xí chúng ta cũng chán chẳng muốn giao cho, cuối cùng là dưới bốn tuổi thì về uống thêm sữa, Phá Vân môn không phải là nhà trẻ.”
Lời vừa nói ra thì khắp nơi vang lên tiếng xôn xao không ngớt, có vài kẻ trong tâm đang mang đầy hy vọng thì trực tiếp bị mấy lời nói của gã mặt thẹo làm ngã lăn ra đất. Phá Vân môn mỗi năm năm sẽ tuyển chọn đệ tử ngoại môn hai lần, đối với một số người thì đây là cơ hội cuối cùng của bản thân, nếu chờ đến năm năm nữa thì chính mình nên chấp nhận kiếp này làm một kẻ tầm thường đi cho rồi.
Còn về phần gia nhập những cơ khí đế quốc? Nếu nói gia nhập môn phái tu chân là truy cầu cảnh giới siêu phàm nhập thánh, đạp mây cưỡi thú, vân du thiên hạ, thì những cơ khí đế quốc chính là một địa ngục của sắt thép, máy móc và mỏ quặng. Ngươi muốn đổi đời? Tốt lắm, tìm cách bái nhập vào tu chân thế giới cho ta, vì sao à? Tại sao không kiếm cách vào cơ khí đế quốc à? Ngu ngốc, tiên thiên thân thể là yêu cầu duy nhất để được gia nhập tu chân thế giới. Những thứ thâm ảo đó lại chẳng ai xác định được ngoại trừ tu chân môn phái, biết đâu vận *** chó lại đổ lên đầu ngươi. Còn cơ khí đế quốc thì điều kiện thứ nhất là hiểu biết về cơ khí, thứ hai là bản thân ngươi phải có một cơ thể như trâu như hổ. Giữa một bên là vận khí, xui xẻo một chút thì chỉ phải làm tạp vụ một thời gian, rồi cũng có lúc học được vài ba cách ngự kiếm về lòe thiên hạ, thì một bên lại yêu cầu cơ sở nền tảng khó khăn như thế, gia nhập vào lỡ có bề gì thì chỉ có nước chịu khó xuống hầm mỏ làm nô lệ cả đời không thấy ánh sáng, ngu lắm cũng nhìn ra.
“ Câm mồm hết cho ta!” Một gã thiếu niên chừng mười bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng, giọng nói hùng hồn, khi lên tiếng lại khiến cho mấy kẻ ở gần có cảm giác bị ép đến thở không nổi, nhất thời một mảnh tĩnh mịch bao trùm. “ Đừng làm mất thời gian, kẻ thức thời thì tự biết thân phận, cảm thấy vô dụng thì cút nhanh, kẻo để đến phiên mình lại chẳng ra thể thống gì thì ta sẽ trực tiếp đạp hắn xuống núi.”
Một gã thiếu niên khác đứng bên cạnh, mắt dài hẹp, biểu hiện lại vô cùng hèn mọn, không chút kiêng nể nhìn lướt qua mấy nữ nhân đang muốn ứng tuyển. Hắn cất giọng, nghe nhừa nhựa khiến người ta ghê tởm: “ Trên mười tám, cút. Dưới năm, cút. Nữ nhân xấu quá, cút. Có thâm niên sử dụng cơ khí, cút.”
Mấy chục người nghe đến đó, thở dài bước ra khỏi hàng, thất thểu quay đầu bước đi, có vài kẻ thậm chí chảy nước mắt hoặc khóc rống lên. Bỗng có một tiếng nói: “ Này, nhóc con, nghe thấy rồi chứ? Mau mau rời khỏi hàng đi!”.
Mọi người quay lại, chỉ thấy một thằng nhóc tầm bảy tuổi, đầu tóc rối bời, quần áo rách tả tơi, mặt mũi lại lấm lem nhìn không ra hình dáng, vừa nhìn là biết là một thằng nhóc ăn mày. Đặc biệt, tay trái hắn lại cụt đến gần bả vai.
“ Trời đất, ăn mày lại tàn phế, hắn không điếc luôn chứ? Tại sao nghe đại tiên nói mà vẫn không chịu trở về?”.
“ Haizz, ngươi không biết, đó là thằng nhóc ăn xin phía dưới thành, ta vẫn thường thấy hắn ngồi trước cửa miếu Quan âm. Mấy tháng trước nghe bảo bị một đại ca chặt đứt một tay vì ăn vụn một mẩu bánh bao.”
“ Không phải ăn vụn bánh bao, chuyện này ta biết, thằng nhóc đó dám vác gậy đập vào đầu một lão đại xã hội đen trong thành vì gã đã đá bay chén xin tiền của hắn. Kết quả bọn chúng truy lùng thằng nhóc năm ngày năm đêm, cuối cùng bắt được chặt luôn một tay. Nghe bảo hôm đó là ngày đẹp trời, lão đại xã hội đen có tin vui nên tâm tình khá tốt, nhờ thế hắn mới giữ được một mạng.”
“ Có chuyện này sao?” Người xung quanh nghe được như thế thì hít một ngụm lãnh khí, nhóc con mới bảy tuổi đã có máu điên như thế, đến lúc bị chặt một tay vẫn có thể tiếp tục sống sót, lại lên núi xin ứng tuyển đệ tử tu chân phái thì quả là kì lạ.
Có người lại thở dài “ Nhưng nhìn tình hình bây giờ, nếu hắn không mau mau trở về, thì rất có thể lại bị đánh một trận hoặc mất mạng luôn không chừng.”
Mọi người nghe thế thì ai cũng thở dài, ánh mắt thương hại bao trùm lấy thằng nhóc ăn mày. Vài kẻ hảo tâm quay lại hoặc tiến lên nhắc nhở. Nhưng hắn vẫn giữ im lặng, mặc cho ai nói gì vẫn không chịu trả lời, giấu khuôn mặt vào mái tóc bù xù, ngược lại đôi mắt lại ánh lên một tia sáng trong suốt.
“ Này, có việc gì thế?” Gã thanh niên có đôi mắt ti hí từ ngoài xa lên tiếng, hắn phát giác có mấy ánh nhìn cổ quái đang tập trung vào một nơi nào đó. Ánh mắt gian xảo lia theo hướng nhìn, nhất thời trừng to mắt.
“Này này, ta có nhìn nhầm không?” Hắn lắp bắp, tiến lên chỗ thằng nhóc ăn mày. “ Mau mau, hôm nay cấm ăn mày đến đây tác nghiệp, kẻo sư huynh ta lại trách phạt!”.
Tiếng quát tháo nhừa nhựa vang lên làm vài ba gã lính gác tay cầm ngân thương từ xa chạy tới, vẻ mặt sợ hãi, thầm nghĩ xong rồi, tháng này lại bị cắt lương, ban nãy đã bảo không cho thằng nhóc lên núi mà sao lại tự dưng nổi lòng thiện tâm làm gì chứ?
“ Kẻ nào cho thằng nhóc này lên núi? Hôm nay là ngày tuyển chọn đệ tử của Phá Vân môn, sao lại cho ăn mày vào đây?” Gã thanh niên hét lên, đoạn len lén liếc lấy sư huynh của mình, hắn không hy vọng hôm nay có sơ xuất gì, dù sao cũng là lần đầu tiên môn phái cho mình nhiệm vụ, dù chỉ là công tác bàn giấy, hỏi han kê khai lý lịch đệ tử gia nhập.
“ Dạ dạ thưa sư huynh, hắn... hắn bảo muốn ứng tuyển đệ tử ạ!” Một gã lính gác lắp bắp đáp.
“ Cái gì? Người không đùa đấy chứ?” Gã thanh niên quay sang quan sát thằng nhóc ăn mày rồi chưa đầy ba giây sau đã quát ầm lên “ Con mẹ nó, thật quá con mẹ nó, nếu có con chó trên lưng dán ba chữ “ Muốn ứng tuyển!” chạy đến đây thì các ngươi cũng cho vào luôn à? Con mẹ nó ta thật chẳng biết các ngươi chui ra từ lỗ nào mà có thể trèo lên đây làm người của Phá Vân môn, cha mẹ các ngươi có bà con cô bác với vị trường lão nào sao?”.
Mấy gã lính gác nghe đến đây thì biết điều câm như hến, mồ hôi chảy ròng ròng, trong lòng tự mắng mình ngu ngốc mấy trăm lượt mà vẫn không hết hối hận.
“ Mặc kệ thế nào, ta muốn ứng tuyển!” Bỗng nhiên một giọng nói non nớt nhưng đầy sự trầm ổn lưu loát vang lên.
Mọi người ngẩn ra quay lại nhìn thì thấy thằng nhóc ăn mày đang ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo không gợn chút tâm tình nào mà đầy sự kiên định. Ngoài hình dáng và giọng nói còn non nớt ra, thì thật sự ánh nhìn đó khiến người khác có một sự tin tưởng trong lòng tự động bốc lên mà không rõ vì sao.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vien2611
“ Ngươi, ngươi nói gì? Ta không nghe lầm đấy chứ?”. Gã thanh niên ngoáy ngoáy lỗ tai, bỗng dưng hắn có cảm giác như gần đây thế giới này thật điên cuồng.
“ Ta bảo ta muốn ứng tuyển!” Giọng nói non nớt lại vang lên, lưu loát.
Nhất thời cả người thanh niên tím tái, gân xanh hai bên thái dương cuồn cuộn nổi lên, giật giật liên hồi. Tổ cha nó, gần đây bọn người này ăn trúng phải thứ gì mà trở nên can đảm thế không biết? Lại lấy một thằng nhóc ăn mày tàn tật ra để đùa giỡn với Phá Vân môn. Bọn hắn không biết nguyên cả vùng Cửu Long giang này Phá Vân môn là bá chủ hay sao? Nhớ lại ba mươi lăm năm trước, cũng có kẻ ăn mật gấu tụ tập mười chín lộ cường đạo đến nhằm độc chiếm Cửu Long giang, kết quả bị một vị đại trưởng lão Nghịch huyết đỉnh cấp một người một kiếm phóng ra, hỉ mũi vài cái đã khiến gần vạn người són cả ra quần. Từ đó đến nay vẫn chưa có người tiếp theo dám vuốt râu hùm.
“ Cút, con mẹ nó cút ngay cho ta, người đâu? Đến đây đạp hắn xuống núi!”. Gã thanh niên thật sự tức giận, nếu không phải hôm nay là ngày tuyển lựa đệ tử, phải giữ bộ mặt cho sư môn, không thể chém chết người mang danh đến ứng tuyển, thì hắn đã động thủ rồi.
Ngay lập tức, ba bốn gã lính gác ùa đến vây lấy thằng nhóc, tràng cảnh hùng hổ cứ như thật sự có kẻ muốn đến gây hấn môn phái.
“ Có chuyện gì thế?” Một giọng nói uy nghiêm đầy chính khí vang lên.
Thanh niên mắt ti hí lúc này sắc mặt đại biến, quay đầu lại, khuôn mặt lại nhanh như cắt trở nên vô cùng ngọt ngào, môi nở một nụ cười thật thà hiền lành hết sức có thể, hắn nói: “ Đại... đại sư huynh, ngài xem, vẫn còn một thằng nhóc ăn mày, lại tàn tật không chịu nhận thức, hắn nhất quyết đòi ứng tuyển.”
Bốn phía mọi người vừa nhìn tới thanh niên vừa bước tới, vài ba tiếng rì rầm bất giác nổi lên.
“ Đó là đại sư huynh của Phá Vân môn, Hoàng Vân Minh, hắn là nhân tài số một, là cháu của đại trưởng lão, đồng thời cũng được môn chủ Phá Vân môn nhìn trúng, hẳn người kế thừa cho chức vị môn chủ Phá Vân môn không sai.”
“ Ừ, nghe bảo Hoàng Vân Minh mới mười tám tuổi đã tiến nhập Nghịch huyết cấp, ba năm trước vừa thực luyện giang hồ trở về đã gây chấn động không nhỏ.”
“ Đương nhiên, ngươi phải xem hắn là người nhà của ai, ăn đan dược như ăn cơm từ nhỏ, lại tắm qua không biết bao nhiêu thần tuyền ôn dưỡng, không trở thành nhân tài mới là lạ, chỉ là không biết tại sao hôm nay hắn lại làm công việc thấp kém tuyển chọn đệ tử như thế này.”
Hoàng Vân Minh bước tới đám đông, lúc này ba gã lính gác đã tóm lấy tên nhóc ăn mày, nhấc bổng hắn lên toan đi ra ngoài, dù sao quy củ vẫn là quy củ, không thể hạ sát trắng trợn người thật tâm tới ứng tuyển đệ tử tông môn. Cũng không phải đây là lần tuyển chọn cuối cùng, chỉ cần một cử động không hay ho sẽ khiến lòng người nguội lạnh, năm năm sau lại mở cổng tuyển đệ tử mà chẳng ai thèm tới thì thật sự mất mặt. Nhưng đi được vài bước thì Hoàng Vân Minh đã lên tiếng: “Khoan đã!”.
Ba gã lính canh nghi hoặc quay lại nhìn Hoàng Vân Minh, rồi lại quay sang nhìn thanh niên mắt hí.
“ Trương Lưu, bảo người đem thằng nhóc đó tới, ta muốn cho hắn trắc thí!”.
Lời vừa ra trực tiếp khiến Trương Lưu há hốc mồm, đại sư huynh hôm nay sao lại thế? Nhìn thằng nhóc kia, thân thể gầy yếu, gần như chỉ là da bọc xương, hai má lõm sâu, ngoại trừ đôi mắt hữu thần thì chẳng có dấu hiệu gì của tiên thiên thân thể cả. Người có tiên thiên thân thể là người ngay từ lúc sinh ra đã có thể cộng hưởng thiên địa, được vạn vật ủng hộ, hấp thu linh khí mà sinh ra Hộ Linh, đồng thời nhờ được trời đất tẩm bổ, người có tiên thiên thân thể luôn luôn hồng hào khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái, dù cho có đói khát đến thế nào đi chăng nữa. Chưa kể, hắn còn bị cụt một tay, cụt một tay thì tu luyện kiểu gì? Dù sao đó chỉ mới là một thằng nhóc bảy tuổi, thân thể không lành lặn, trên thế giới này không phải không có cường giả một tay, nhưng đó toàn là cao thủ Tinh hồn cấp trở lên.
Thế giới này gọi là Lạc Hồng giới, chia thành Đông hải, Tây sơn, Nam lâm, Bắc hoang và Trung thiên. Mỗi một khu vực lại có vô số môn phái, quốc gia và gia tộc nắm lấy, thế lực đan xen lẫn nhau. Phá Vân môn, Cửu Long giang là một khu vực thuộc nước Việt, một quốc gia nhỏ bé nằm ở biên giới Đông hải và Trung Thiên. Trong Việt quốc, Phá Vân môn là một trong năm môn phái đứng đầu, quyền áp triều đình, chẳng e ngại bất cứ điều gì.
Lạc Hồng giới là một thế giới rộng lớn nhưng tài nguyên lại rất hạn chế, thế nên dẫn đến luôn luôn có sự tranh đấu, dần dần trở thành một thế giới ưa chuộng vũ lực. Tu chân môn phái, tu chân thế gia, tu chân thế lực,... luôn là truy cầu của tất cả mọi người kể từ lúc sinh thành. Nhưng để gia nhập thế giới tu chân phải có tiên thiên thân thể, điều đó đảm bảo ngươi có khả năng tu luyện, có khả năng hấp thu linh khí và điều hành dẫn dắt linh khí trong cơ thể. Người bình thường vô lực làm điều đó.
Tu chân giả phải gia nhập thế giới tu chân trước năm mười tám tuổi, lúc đó căn bản đã hình thành huyệt đạo và kinh mạch. Nếu qua mười tuổi, ngươi là một kẻ tu chân có triển vọng. Qua mười lăm tuổi, ngươi vô vọng tu đến cảnh giới cao thủ. Qua mười bảy tuổi, ngươi không phải là phàm nhân, nhưng ngươi là phế vật. Còn nếu ngay trước năm tám tuổi đã gia nhập tu chân thế giới, chúc mừng, mẹ ngươi đã sinh ra một thiên tài.
Người tu chân sẽ có thức hải, nơi đó sẽ chứa đựng linh khí đồng thời những biến đổi của nó sẽ tương quan với thực lực của mỗi người. Nếu có tiên thiên thân thể thì từ năm năm tuổi đã bắt đầu sinh ra Hộ linh. Không ai biết làm sao Hộ linh lại được sinh ra, và căn cứ vào điều gì mà Hộ linh lại có hình dáng, thuộc tính riêng biệt của mỗi người. Nhưng nói tóm lại, muốn gia nhập tu chân môn phái, ngươi phải có tiên thiên thân thể, đồng thời phải có một Hộ linh hữu dụng với con đường phát triển của ngươi. Hộ linh có thể là người, là vật, là thực vật, là động vật. Đó là điều ảnh hưởng lớn nhất đến con đường phát triển của một tu chân giả.
Tu chân giả chia thành sáu cảnh giới: Phi nhân cấp, Nghịch huyết cấp, Tinh hồn cấp, Khai thần cấp, Tề thiên cấp, và Thần hoàng cấp.
Ngoài ra, trí tuệ con người không chỉ dừng lại ở đó, cơ khí là sản phẩm từ những kẻ bị cho là phàm nhân. Sử dụng nghiên cứu về rất nhiều lĩnh vực khác nhau, những kẻ những tưởng sẽ cả đời chỉ biết cắm đầu vào sách đã bắt đầu cho ra đời những cỗ máy cơ khí có sức hủy diệt không thua kém gì tu chân giả. Con người luyện tập để có thể điều khiển những cỗ máy to lớn nặng cồng kềnh, và những vũ khí cầm tay có khả năng phát ra hỏa lực cực mạnh. Dần dần, dựa trên những kĩ xảo của tu chân giả, những cỗ máy cơ khí bắt đầu trở nên nhanh nhẹn hơn, mạnh mẽ hơn, và bắt đầu hình thành nên những thế lực, những đế quốc do con người bình thường lãnh đạo.
Để tham gia vào cơ khí thế giới, phải có nền tảng kiến thức về cơ khí, đồng thời phải có một thân thể mạnh mẽ, trời sinh phù hợp với tu luyện ngoại công. Dù sao thì không phải ai cũng điều khiển hoặc sử dụng nổi những đồ vật cồng kềnh nặng nề phức tạp như thế.
Cơ động giả cũng chia thành sáu cấp độ, phụ thuộc vào tình trạng thân thể, mức độ tinh xảo của cơ khí, và nguyên liệu cấu tạo nên cơ khí: Thiết cấp, Đồng cấp, Ngân cấp, Hoàng kim cấp, Bạch kim cấp, và Thiên cương cấp.
Tất cả các quốc gia và thế lực cơ khí đều hạ lạc ở Tây sơn, thế giới cơ khí và thế giới tu chân nước sông không phạm nước giếng. Tất nhiên đó chỉ là chuyện sau này.
Lại nói đến phía trước Phá Vân môn, Hoàng Vân Minh bình thản quay lại nhìn Trương Lưu nói: “ Ta muốn để cho hắn trắc thí!”
“Nhưng mà đại sư huynh...”.
“ Đem hắn tới!” Giọng nói khẳng định của Hoàng Vân Minh khiến Trương Lưu thức thời ngậm miệng. Hắn trong đầu đầy nghi hoặc nhưng vẫn không dám chậm trễ hất đầu bảo thủ hạ mang thằng nhóc ăn mày tới nơi trắc thí.
Hoàng Vân Minh ngồi sau một cái bàn lớn đặt sau cổng Phá Vân Môn. Trên bàn không có vật gì ngoại trừ một ống đồng hình trụ, phía trên điêu khắc rất nhiều hình thù khác nhau.
Tên nhóc ăn mày vẫn im lặng khi được đưa đến đứng trước bàn, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn cái ống đồng đang nằm im lìm phía trước, làn tóc rối che khuất khuôn mặt khiến người khác khó có thể đoán ra hắn đang nghĩ điều gì.
“ Nhóc con, ngươi tên gì?” Hoàng Vân Minh bình thản hỏi.
“ Trần Phong.” Giọng nói non nớt lại vang lên.
“ Ừm, một cái tên bình thường, ngươi có biết rằng nếu nhìn qua thì ai cũng có thể thấy rằng người không có tiên thiên thân thể, càng không có khả năng có được Hộ linh của riêng mình?”. Nói đến đây thì Hoàng Vân Minh khẽ cong môi lên, từ ngữ điệu của hắn cho thấy một sự khinh thường nồng đậm.
“ Ta biết!”. Trần Phong lại lên tiếng, ngắn gọn và hờ hững như chẳng xem những điều đó ra đâu cả.
“ Khi ngươi lớn lên ngươi sẽ cảm thấy có một số việc phải chấp nhận, dù cho bản thân không cam tâm như thế nào đi nữa!”. Hoàng Vân Minh khẽ cau mày, hắn rất không thích ngữ khí của đứa trẻ này, càng ghê tởm mùi xú uế từ cơ thể hắn.
Trần Phong nhún vai, giọng điệu chẳng giống như một đứa trẻ bảy tuổi chút nào: “ Có một số việc phải thử rồi mới cam tâm, cứ ngu ngốc chấp nhận số phận thì mãi mãi chẳng ngóc đầu lên được.”
“ Tốt, có đảm lượng như thế thì hy vọng ngươi sẽ thành công!” Hoàng Vân Minh bật cười ha hả, giọng đầy mỉa mai.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vien2611
“ Thường thì chúng ta chỉ cần nhìn xem ngươi phóng xuất ra cấp bậc Hộ linh nào là có thể quyết định có thu nhận ngươi hay không, nhưng nhìn bộ dạng ngươi thế này thì ta nghĩ chỉ có Tiên thiên đồng trụ mới có thể kích phát tiềm lực của ngươi lên cao nhất, ngươi thấy thế nào?”.
Hoàng Vân Minh vừa hờ hững nói xong thì nhất thời xung quanh một mảnh im lặng. Bởi vì ai cũng biết rằng Tiên Thiên đồng trụ có ý nghĩa như thế nào.
Hộ linh là nguồn gốc của linh hồn, sinh ra trong thức hải tu chân giả từ năm năm tuổi. Nó quyết định tiềm lực và con đường phát triển sau này của một tu chân giả. Thuộc tính phân chia ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cấp bậc Hộ linh bất kể là người, vật, thực vật hoặc linh thú đều chia thành bốn đẳng cấp: Đê đẳng hộ linh, Trung đẳng hộ linh, Thượng đẳng hộ linh, Siêu cấp hộ linh.
Nếu ngươi có tiềm năng thật lớn, có thể trước khi gia nhập thế giới tu chân phóng xuất đấu khí, trong đấu khí lượn lờ hư ảnh Hộ linh thì không nói làm gì. Nhưng người của Lạc Hồng giới thường có một cách kiểm tra tiềm lực của các ứng tuyển tu chân giả, đó là Tiên thiên đồng trụ. Bởi vì nếu ngươi có Tiên thiên thân thể thì chắc hẳn sẽ sinh ra Hộ linh, thế nên trên thân Tiên thiên đồng trụ có khắc tất cả những bản thể của Hộ linh từ trước tới nay đã xuất hiện.
Ngay từ thuở đất trời tạo dựng, qua bao nhiêu vạn vạn năm thu thập và kiểm chứng, kể từ khi Tiên thiên đồng trụ đầu tiên được một vị Thần Hoàng cấp đã đạt đến trình độ thấu hiểu sinh mệnh tuần hoàn tạo ra, chưa có bất cứ một Hộ linh nào sinh ra nằm ngoài những hình ảnh đã được khắc sẵn trên thân chúng.
Thế nhưng nếu thử nghiệm Tiên thiên đồng trụ trên thân thể người phàm, nếu ngươi không có thức hải, không có Hộ linh, không có linh khí tràn đầy bao phủ và cung cấp năng lượng cho Tiên thiên đồng trụ, thì hãy cẩn thận, vì nó sẽ hút đi chính sinh lực của bản thân ngươi để hoạt động.
Vì thế, với ánh mắt của mọi người, dùng thân thể một thằng bé bảy tuổi tàn tật vừa nhìn đã biết chỉ là một kẻ bình thường, bắt hắn đút tay vào Tiên thiên đồng trụ chẳng khác nào muốn mạng hắn.
Môi Hoàng Vân Minh khẽ nhếch lên. Nhóc con, muốn chơi với ta sao? Chẳng quản tên khốn đui mù nào bảo ngươi tới phá việc của Phá Vân môn, ta chỉ việc ngồi rung đùi cũng sẽ chỉnh chết ngươi. Chẳng phải ngươi cứ nhất quyết muốn ứng tuyển sao? Ngươi rặn ra nổi một tia linh khí cho ta xem nào? Không có? Vậy tốt, ngoan ngoãn đút tay vào Tiên thiên đồng trụ cho ta. Nơi này không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
“ Tốt, mời ngài hãy hướng dẫn cho ta cách sử dụng Tiên thiên đồng trụ!”. Trần Phong đột ngột lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Mọi người há hốc mồm, tên nhóc này điên rồi sao? Nếu không muốn sống thì trực tiếp kiếm một viên đá đập vào đầu đi chứ, việc gì phải cất công tới Phá Vân môn quấy rối. Thế nhưng nghe qua chuyện cũ của hắn, cũng là một kẻ có nỗ lực cầu sinh mãnh liệt, bảy tuổi bị chặt một tay vẫn có thể tiếp tục ngày ngày đi xin ăn mà sống, việc tự tìm đường chết có vẻ không giống hắn cho lắm.
Bên cạnh, Trương Lưu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười đắc ý, có vẻ như hắn đã hiểu rõ dụng ý của đại sư huynh. Ngoài mặt thì mang tiếng công bằng, chấp nhận cho tất cả mọi người một cơ hội gia nhập tông môn. Nhưng nếu những kẻ không biết sống chết kia thấy được kết cuộc của thằng nhóc ăn mày này, thì sẽ rất thức thời rút lui. Một chiêu giết gà dọa khỉ này thật cao minh. Giờ phút này hắn càng ngưỡng vọng Hoàng Vân Minh thêm một tầm cao nữa, vừa có thực lực, vừa có mưu trí, hẳn trong vòng hai mươi năm tiếp theo, Phá Vân môn sẽ bước sang một trang mới.
“ Không cần đại sư huynh phải nhọc công, ta sẽ giúp ngươi.” Trương Lưu nịnh nọt mở miệng nói, chữ “giúp” cũng cố ý ngân dài ra đầy ác độc.
Hoàng Vân Minh vẫn không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười ngồi nhìn chăm chăm Trần Phong. Sinh thời hắn ghét nhất là những kẻ không biết vị trí của bản thân, thật khiến người ta khinh bỉ.
Trương Lưu sóng lưng bỗng thẳng tắp, đấu khí bàng bạc đột nhiên tràn ra khỏi cơ thể, lượn lờ cách thân thể hắn chừng một tấc, đấu khí màu lục của hệ mộc. Phía sau lưng hắn, chớp động hư ảnh một con Tam nhãn lục xà. Phi nhân trung giai, Hộ linh hạ đẳng.
Trương Lưu hếch mũi lên, khinh miệt những ánh mắt nóng bỏng đầy hâm mộ đang chĩa vào hắn, thật ra kích hoạt Tiên thiên đồng trụ cũng không cần phải phóng xuất đấu khí, nhưng hắn thật muốn nở mặt một phen, hắn thích cái cảm giác được mọi người ngưỡng vọng, chính mình như thiên thần hạ phàm nhìn một bầy con kiến lạy lục khấn vái.
Trần Phong nhất thời một trận tức ngực, khẽ lảo đảo lùi ra sau vài bước, thật muốn ngã tới nơi. Dù sao cũng mấy ngày rồi không được no bụng.
Trương Lưu hừ một tiếng mỉa mai rồi bước lên cầm lấy Tiên thiên đồng trụ, truyền linh khí vào khối đồng nãy giờ vẫn im lặng nằm đó một cách vô hại.
Sau vài giây, viên tinh thể gắn một bên Tiên thiên đồng trụ bắt đầu phát sáng, và chuyển dần từ màu đỏ, sang vàng rồi sang xanh. Một hình vẽ được khắc trên Tiên thiên đồng trụ đột nhiên lóe sáng, rồi từng hình vẽ điêu khắc Hộ linh bắt đầu thi nhau phát sáng rồi vụt tắt.
“ Bao nhiêu năm qua chưa ai thống kê được số lượng Hộ linh mà vị Thần Hoàng kia đã lưu lại trên Tiên thiên đồng trụ, ngay cả phương thức sao chép và sản xuất Tiên thiên đồng trụ mà vị ấy để lại cũng không thể khiến cho bất cứ ai tìm ra được những ảo diệu bên trong. Nhưng ngươi có thể yên tâm rằng nếu ngươi có Hộ linh, thì hình ảnh biểu tượng của Hộ linh mà ngươi có sẽ phát sáng.” Hoàng Vân Minh bấy giờ mới nhàn nhạt nói. Tất nhiên hắn “quên” không nói rằng, nếu ngươi chỉ là phàm nhân thì nhiều lắm chỉ bị mất đi chút sinh lực, phải điều dưỡng một thời gian, cao lắm một tháng sau sẽ hoạt động bình thường. Nhưng với tuổi của ngươi, lại không đủ ăn đủ uống, chưa kể thân thể tàn tật như thế, mạng sống có đảm bảo hay không thì chẳng ai nói trước được. Tốt nhất là chết luôn thì hơn.
“ Đút tay vào đây!” Trương Lưu lên tiếng, cầm khối đồng trụ một đầu bịt kín, một đầu để rỗng bảo Trần Phong.
Trần Phong giơ cánh tay khẳng khiu lên, run run đút vào đầu rỗng của Tiên thiên đồng trụ. Hắn cũng có chút sợ hãi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên khảo nghiệm, dù cho có phải chịu sỉ nhục thế nào, thế nhưng được bước vào tu chân môn phái cũng đã đủ khiến hắn đổi đời rồi. Những lần ứng tuyển tông môn khác, phần lớn là những tông môn bất nhập lưu trong khu vực, vừa bước đến báo danh đã bị đánh bất tỉnh vứt ra ngoài. Mấy hôm trước tình cờ nghe được Phá Vân môn tuyển chọn đệ tử ngoại môn, đây là con quái vật hùng cứ cả một vùng Cửu Long giang, một trong năm môn phái trấn giữ Việt quốc đấy. Thế là hắn mặc kệ, chẳng quản sống chết dùng mọi cách đi đến nơi này. Bây giờ có như thế nào thì cũng chẳng có thời gian để quản nhiều nữa. Con mẹ nó, cùng lắm là chết. Xuống U minh địa ngục lại vác gậy đập lão Diêm vương một trận rồi hỏi xem thế chó nào mà số phận của ông nội ngươi lại khốn nạn đến như vậy hả?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vien2611
Khi cả cánh tay phải Trần Phong vừa nằm trọn trong Tiên thiên đồng trụ, đột nhiên hắn có cảm giác mọi sức lực và thanh tĩnh của mình đang nhanh chóng cạn kiệt. Tất cả gân xanh cuồn cuồn nổi lên, mồ hôi vã ra như tắm, hắn rõ ràng cảm nhận được khí huyết trong từng thớ cơ thịt đang phập phồng và di chuyển một cách điên cuồng. Mọi thứ cứ như đang bốc hơi khỏi người hắn, nhưng sau tất cả, Trần Phong vô lực ngăn cản. Giờ phút này hắn đang mím môi thật chặt, cặp mắt đã bắt đầu trở nên mờ đục, mọi giác quan đều trở nên tê liệt.
“ Nếu ngươi thật sự có Tiên thiên thân thể, thì sau khi hút lấy linh khí từ cơ thể ngươi, Tiên thiên đồng trụ sẽ kích hoạt đánh giá, màu sắc ánh sáng phát ra sẽ tương ứng với thuộc tính của Hộ linh ngươi có. Đồng thời hình vẽ Hộ linh mà ngươi sở hữu được khắc trên thân của Tiên thiên đồng trụ cũng sẽ hiển lộ, chỉ hy vọng đó không phải là một phế Linh, haha.” Hoàng Vân Minh vẫn ôn tồn giải thích, dường như tràng cảnh trước mắt không liên quan gì đến hắn.
Lúc này, Tiên thiên đồng trụ cứ ngỡ sẽ tiếp tục im lặng như vậy, thì bỗng dưng loé lên ánh sáng. Một dải lôi điện màu tím sẫm mãnh như tơ nhẹ nhàng bộc phát từ trong Tiên thiên đồng trụ và lượn lờ xung quanh chừng ba tấc, kèm theo những tiếng nổ tí tách không ngừng.
“ Đây, đây là gì? Là loại thuộc tính gì mà lại có dạng lôi điện và màu sắc như thế?” Trương Lưu đứng bên cạnh há hốc mồm.
Hoàng Vân Minh ồ một tiếng đầy kinh ngạc, rồi bật đứng dậy: “ Biến dị thuộc tính? Lôi hệ?”.
Một mảnh xôn xao bắt đầu dấy lên xung quanh, không ngờ tên nhóc ăn mày này cũng có Tiên thiên thân thể, Tiên thiên đồng trụ phát sáng là một dấu hiệu tốt, còn về phần biến dị thuộc tính gì gì đó thì cũng chẳng sao, đối với họ, chỉ cần có Tiên thiên thân thể là cầm chắc cơ hội gia nhập tu chân thế giới.
“ Gấp cái gì? Tiên thiên thân thể thì sao chứ? Một cọng linh khí mà thôi, nhìn thân thể hắn là biết tư chất chả ra gì rồi, chưa kể, haha, Lôi hệ là thuộc tính phế thải nhất trong tất cả các hệ, tính luôn tất cả các hệ biến dị khác. Với tư chất của hắn muốn tu luyện Lôi hệ thì quả là người si nói mộng.” Hoàng Vân Minh xì một tiếng khinh miệt, quả thật hắn cũng không ngờ tên nhóc này lại có thể có được Tiên thiên thân thể, lại là Lôi hệ hiếm thấy. Tỉ lệ có được biến dị thuộc tính được xem là bằng với tỉ lệ ngươi đào trong bãi rác ra được một viên Thiên Cương Tinh Thạch vậy.
Từ xưa đến nay không thiếu những kẻ có được biến dị thuộc tính. Nhưng để tu luyện được biến dị thuộc tính hầu như là bất khả tư nghị. Thứ nhất là vô cùng hiếm hoi những công pháp dành riêng cho biến dị thuộc tính. Nếu có thì cũng thuộc dạng trọng bảo được bảo vệ và cất giấu tầng tầng lớp lớp trong những thế lực quái vật, căn bản không bao giờ truyền ra ngoài. Thứ hai là linh khí thuộc tính biến dị thật sự rất khó tìm. Càng lên cao tu chân giả càng cần một lượng linh khí cao đến kinh hoàng. Thế nhưng những khu vực nồng đậm linh khí có thuộc tính biến dị thì tám chín phần mười đều nằm sâu bên trong những cấm địa, hung hiểm mười phần. Nếu ngươi chỉ là Nghịch huyết cấp mà lại không biết sống chết muốn nhảy vào cấm địa tu luyện, trừ khi ngươi là truyền nhân của một siêu cấp thế lực nào đó, có được bảo bối trụ mệnh, bằng không hẳn chết không nghi ngờ. Cấm địa, ngay từ chữ “cấm” cũng đã nói lên mức độ kinh khủng của chúng, từ trước đến nay muốn tiến vào sâu bên trong cấm địa, chỉ có siêu cấp cường giả Khai Thần trở lên.
Còn điều cuối cùng, trong tất cả các hệ thuộc tính, thì Lôi hệ là chưa bao giờ thực sự xuất hiện cường giả. Thuộc tính bí ẩn nhất, Thiên ma hệ, thuộc tính hung hãn nhất, Sát thần hệ, thuộc tính ác độc nhất, Huyết ngục hệ, thuộc tính sát phạt nhất, Kim hệ, thuộc tính khó tu luyện nhất, Hoả hệ, từ bao nhiêu vạn năm nay đã lục tục xuất hiện cường giả cấp độ Tề Thiên. Nhưng nếu nói Hoả hệ là thuộc tính khó tu luyện nhất thì Lôi hệ lại là thuộc tính không thể nào tu luyện thành, và tài liệu về Lôi hệ thì lại ít đến đáng thương.
“ Rác rưởi thì có như thế nào cũng vẫn là rác rưởi.” Trương Lưu nghe Hoàng Vân Minh nói xong thì nhất thời yên tâm, nếu thằng nhóc này vẫn có thể tiến nhập tu chân thế giới thì quả là không có thiên lý. Hắn khẽ cười một tiếng mỉa mai rồi tiếp tục quan sát.
“ Nhóc con, ta khuyên ngươi đừng cố gắng, dù sao thì Phá Vân môn cũng vô năng thu nhận ngươi, chúng ta không có công pháp Lôi hệ, mà không, cả cái Việt quốc này điều gì ta không dám nói chứ nếu bảo công pháp đệ nhất phế hệ, Lôi hệ, của ngươi thì ta có thể dám chắc trăm phần trăm không có!”. Hoàng Vân Minh hả hê nói, mắt vẫn không rời khỏi Trần Phong.
Đột nhiên dòng linh khí lôi điện màu tím vang lên tiếng xoèn xoẹt và nhấp nháy dữ dội, dù chỉ vẫn là một sợi linh khí mỏng manh nhưng so với lúc nãy thì nó rõ ràng yếu ớt hơn rất nhiều lần, thậm chí có vẻ như sắp tắt đến nơi.
“ Hoàng Vân Minh thật ác độc, đến giờ phút này mà hắn vẫn tiếp tục đả kích thằng bé kia, kích hoạt Tiên thiên đồng trụ lần đầu tiên là một quá trình cần sự tập trung cao độ, ngay cả là tu chân giả ứng tuyển đệ tử bình thường còn sẽ gặp nguy hiểm nếu gặp quấy rối. Thế mà hắn lại làm thế với một tiểu tử tàn tật.” Một người hiểu biết khẽ nói với người bên cạnh. Mọi người gật đầu đồng tình, nhưng dù sao cũng không ai dám ra mặt, cái danh đại đệ tử của Hoàng Vân Minh không phải nói chơi. Để bước lên con đường tu chân giả thì ngoại trừ đám con cháu những thế lực siêu nhiên ngay từ nhỏ đã lớn lên bằng thiên tài địa bảo, còn lại chẳng ai là thiện nam tín nữ cả, người người đều bất cận nhân tình. Con đường cường giả của tu chân thế giới chính là bước lên núi xương, vượt qua biển máu là vậy. Nào phải siêu phàm nhập thánh, không màng thế tục, hưởng thụ cuộc sống thần tiên như thế nhân vẫn thường đồn đại.
“ Sao hả? Vẫn cố gắng chịu đựng sao? Nếu bây giờ ngươi rút lui vẫn còn kịp đấy, thêm một lát nữa thì ta sợ rằng sinh lực trong ngươi sẽ bị rút sạch.” Hoàng Vân Minh nói.
Lúc này mọi người mới giật mình nhìn lại, quả nhiên tóc trên đầu Trần Phong từng sợi từng sợi lấm tấm chuyển bạc. Cảnh tượng một đứa bé bảy tuổi tóc dần chuyển bạc quả thật kinh hãi, không biết bao nhiêu người âm thầm nuốt nước bọt, vừa bội phục dũng khí của Trần Phong, vừa cảm thấy cảnh tượng trước mắt quả thật khắc cốt ghi tâm.
Tóc bạc thiếu niên, lần đầu đặt nửa bước vào tu chân thế giới, bình tĩnh kiên cường chịu sỉ nhục của thiên hạ, không oán không trách. Chỉ có ánh mắt vẫn trong suốt phi thường.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vien2611