( Xuyên không, np, dị giới) Tiểu nha đầu yêu quái khó lường
Hello mọi người, xin tự giới thiệu ta tên là găng tơ, hiện tại mới bắt đầu nhập môn tu luyện, vậy nên mong bà con xóm làng hảo hảo chiếu cố cho người mới đến a~~~
( Xuyên không) Tiểu nha đầu yêu quái khó lường
Tác giả: găng tơ ( biệt danh khác: phuonganh1299)
Thể loại: viễn tưởng, cổ trang, xuyên không gian, np, dị giới
Tình trạng: on- going
Rating: PG 13+
Văn án:
Nàng,1 lãnh khốc nữ tử bí ẩn thân phận, chỉ biết là một tuyệt thế giai nhân ở thế kỷ 22, IQ: 300, thánh chủ bang Hắc Âm, cũng có công phu linh lực bậc nhất. Chỉ tiếc rằng chết hơi sớm. Cứ ngỡ sẽ nhàn rỗi an nghỉ dưới suối vàng , nào đâu ông trời đáng chết, cho nàng trôi vào triều đại không có trong lịch sử.
Tưởng rằng được xuyên vào thân ảnh mỹ nữ, có cuộc sống sung sướng giàu có, ai ngờ phải trở thành một con bé yếu đuối, thân liễu đào tơ, ngoại hình vẫn phải giữ nguyên.
Nghe nói nguyên lai nàng còn không nên sinh ra trên thế gian này.
Mẫu thân nàng là mỹ nữ lầu xanh khuynh nước khuynh thành, nhân duyên tình cờ đem lòng yêu tướng quân, kết quả là hạ sinh nàng. Nhanh chóng trở thành tiểu thiếp của phụ thân, bị các thị thiếp khác *** hại, cũng nhanh chóng xuống gặp diêm vương, cư hồ không ai còn nhớ tới. Từ lúc sinh ra, nàng đã bị xa lánh, đến nha hoàn ti tiện còn coi nàng chẳng bằng súc vật.
Nực cười.
Muốn khi dễ nàng?! Phải chết.
Muốn hạ nhục nàng?! Tự tìm đến âm phủ
Muốn đứng trên đầu nàng?! Chán sống
" Không cần cha mẹ, ta vẫn có thể sống thoải mái. Dù sao cừu hận tất phải báo nhưng cứ từ từ cũng không vội mà an thả rong chơi. Còn ngươi, Phụ Thân, đừng bảo ta bất hiếu, nếu dám trêu ta ắt sẽ bị ta làm cho sống không bằng sống, chết không bằng chết, nửa sống nửa chết, dở dở ương ương"
Đêm rất khuya, mưa trút xuống giàn giụa. cùng với gió to và sấm chớp, mạnh mẽ quật xuống.
“ Rầm…”
Một tia chớp chói mắt chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu sáng cả mặt đất, làm lộ ra một thân ảnh màu đen ngạo ngễ, hai tay cầm súng.
Lúc đó, thân ảnh ấy đăm đăm sát khí.
Nàng là Nhan Mị Băng, một nhân vật có tiếng trong giới mafia.
Nói nàng là kẻ có tiếng trong giới mafia có vẻ bôi son trát trấu thân phận thực sự của nàng.
Chính xác thì nàng là thánh chủ bang Hắc Âm.
Bảo nàng là kẻ chuyên giết người cũng không sai. Vì nghề nghiệp của nàng là sát thủ.
Đối với một kẻ tàn nhẫn, lại có bản lĩnh sinh tồn đầy mình, giết người không chớp mắt, trừ nghề sát thủ, nàng không còn công việc nào khác phù hợp hơn.
Xã hội thực tế là ở chỗ này, kẻ ác luôn luôn thắng.
Tính cách của Nhan Mị Băng giống như tên của nàng vậy, dung nhan tà mị, băng giá như Bắc Cực.
Trước đó, nàng là một tiểu nữ lương thiện, được học hành, bằng cấp bình thường.
Cho đến một ngày, bọn Dã Ngưu kéo đến khiến cho gia đình nàng trở nên tan nhà nát cửa. Bố mẹ nàng bị chúng sát hại, kết quả là sau một đêm, Mị Băng biến thành đứa trẻ mồ côi không xu dính túi.
Lâm vào hoàn cảnh “ ** le ngõ cụt”, nàng suy nghĩ thông suốt như Phật Tổ ngộ đạo.
Rằng trên thế giới này, muốn thành công, chỉ có năm chữ “ Tàn- Độc- Vô- Lãnh- Quyền” mà thôi.
Vì vậy, Nhan Mị Băng quyết định làm sát thủ, làm một “ sự nghiệp” giết người vô cùng “sáng sủa”.
Tối nay là lần thứ **** đi làm, nên nàng có chút khẩn trương, mong sao hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh rồi về nhà nghỉ ngơi.
Chán thật.
Mị Băng oai phong vũ khí la liệt bên mình, bất thanh sắc động nhìn một đám chừng 120 tên khuôn mặt du côn, tay cầm mã tấu chĩa thẳng vào người nàng.
A, cuối cùng cũng tới. Bọn này chậm quá!!!
Cơn giông xen lẫn sấm chớp và cuồng phong, không ngừng nhằm xuống đất mà tới.
“ Con khốn, vì mày mà tập đoàn chúng tao phá sản, bao nhiêu của cải cũng vì mày mà đổ xuống sông xuống biển. Nợ này tao sẽ trả bằng mạng mày” Tên cầm đầu, khuôn mặt có hằn một vết sẹo trên trán, mắt đỏ vằn, tay cầm mã tấu nhắm vào Mị Băng.
Trên người nàng trang bị chiếc áo giáp bảo vệ do Long Đại Tam đặc chế, nên không hề sợ hãi, liều lĩnh cầm cây súng tự động tinh xảo hướng về phía đối phương đang lao thẳng về mình, nổ súng một cái, hắn không tưởng nổi luồng đạn lại nhanh lẹ đến thế nên cũng mau chóng xuống diêm phủ đưa tin, mi tâm máu đỏ tươi phụt bắn ra.
Mắt sáng như ngọn đuốc rừng rực cháy, khóe miệng nhếch lên hình thành một đường cong nhàn nhạt, Nhan Mị Băng nhìn chằm chằm vào mấy tên đứng sau.
Nàng linh động di chuyển rất nhanh, liên tục né tránh những nhát dao tử thần của đối phương. Khẩu súng tự động phun ra từng làn đạn dầy cướp đi từng mạng người một.
Phụt…
Máu bắn tung tóe khắp nơi, 100 cái đầu đã bay mỗi cái một nơi. Mị Băng cả người tỏa lệ khí, giống như ma vương đến từ địa ngục, tròng mắt âm u, miệng mỉm cười điên cuồng, trên tay còn dính không ít máu.
Có người phía sau.
Bản năng của nàng là số một, thân thể bay vọt lên, khẩu súng hướng tới mục tiêu, lộn một vòng vững vàng rơi xuống đất.
Nhan Mị Băng luồn tay vào trong túi, rồi ngước đầu nhìn lên, dùng ánh mắt chết chóc nhằm thẳng vào 9 người áo đen, khiến bọn họ kinh hoàng trong giây lát, liền phóng ra những ngọn phi tiêu bén nhọn…
“ Phập…phập…phập…” Thanh âm đồng loạt vang lên, chín luồng sáng bắn ra như chớp, ghim thẳng vào ngực mấy người…
Máu tươi phun trào, thân thể của 9 người chậm rãi ngã xuống, đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc…
Khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nàng kiên định tiến lên từng bước, lắc mình trước mặt tên hắc y duy nhất còn sống sót.
Khẩu súng vẫn nắm chặt trong tay, hung hăng nhắm ngay mặt của mục tiêu để bóp cò.
Một tiếng “ Đoàng” vang lên.
Hắc y nhân bị biến thành tổ ong vò vẽ, máu từ thân thể phun ra như suối.
“ Trò chơi kết thúc. Haha…” Nụ cười quỉ dị đáng sợ như ma quỉ vang vọng trong không gian rộng lớn, Mị Băng bước tới cầm lấy một cái đầu, ghé sát vào đó mà thì thầm, giọng nói mị hoặc mà lạnh lẽo làm người ta cảm giác như đã bị nhốt trong hầm chứa băng
Vứt cái đầu đi, nàng chán ghét nhìn những cái xác quanh mình.
“ Mày…cũng…phải xuống…địa ngục…cùng…bọn tao” Lúc nàng vừa xoa người, thì gần đó vang lên giọng nói của một người. Mị Băng quay đầu lại, thấy một làn đạn liên tục bay về phía nàng.
“ Ầm”, một tiếng nổ vang lên, nàng từ từ cúi đầu xuống nhìn vết thương đẫm máu trên ngực. Huyết hoa chậm rãi lan rộng.
“ Được, chúng ta cùng xuống” Mị Băng mỉm cười phong tỉnh vạn chủng, lãnh mị tà khốc.
Trong nháy mắt, đại não của nàng trở nên trống rỗng, do trúng đạn nên bị mất đi tri giác…
Nhan Mị Băng thật là có phúc, diện mục vô tình luôn khiến cho người ta nhớ mãi.
Sáng hôm sau, báo địa phương có đưa một tin: “ Một công nhân vệ sinh khi đang làm việc phát hiện ra một nhóm tử thi, trong đó có một nữ thi vô danh đặc biệt xinh đẹp, nhan sắc hơn mấy lần những mỹ nữ nổi tiếng trong giới showbiz, đáng tiếc là chết hơi sớm, đất nước đã phí phạm một bông hoa tuyệt sắc. Sau khi khám nghiệm pháp y, kết luận nguyên nhân tử vong là do bị trúng đạn. Hiện nay vụ án vẫn đang được công an điều tra...”
Last edited by gangsters12; 19-08-2012 at 10:19 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gangsters12
Mị Băng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Chết tiệt, kẻ nào muốn chết thừa dịp nàng ngất đi không có khả năng phòng thủ cầm gậy hung hăng đánh trộm lên đầu nàng? Bất giác cả người tỏa ra sát khí hừng hực, đáy mắt bùng lên vĩ đại ngọn lửa đỏ rực.
Nàng không phải đã đi xuống dưới suối vàng vui sướng nghỉ ngơi rồi sao? Như thế nào lại ở trên giường? Chuyện gì đã xảy ra?
Nhan Mị Băng còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy một thanh âm già nua chậm chạp: “ Tiểu thư hơi thở mong manh, mạch đập hỗn loạn, chỉ e là…không thể sống được. Lão hủ kì thực bất lực. Xin thứ lỗi cho”
Nàng ngẩn người. Nói ai vậy? Chẳng lẽ là đang rủa nàng sắp xuống Diêm La điện?
Mị Băng cả giận, hai tròng mắt nhắm nghiền lập tức mở bừng ra.
Thật là đáng chết a!
Tên nào vô lễ dám nói với bổn cô nương như vậy.
“ Kẻ nào chán sống dám nói bậy ta !!”
Một người sắp tắt thở mà mở miệng nói chuyện, thật là quỷ dị.
Hai người trong phòng, ngây người, sợ đến thất thần.
“ Tiểu thư.” Nữ nhân trung niên mở mắt thật to, nhìn nàng giống như đang thấy ma, im lặng hồi lâu, rốt cuộc hét tướng lên.
Vị thái y kinh ngạc, khuôn mặt dần chuyển sang xám lét, lẩm bẩm một mình.
“ Phi phàm…phi phàm…phi phàm…”
Rồi lảo đảo thu dọn đồ đạc mà chạy ra ngoài.
Nàng ghé mắt dò xét căn phòng này.
Nơi này không thể gọi là tốt được. Trong phòng còn độc một cái giường cũ rách nát.
Ánh mắt nàng nhanh như chớp chuyển động đánh giá người nữ nhân vừa nói, chỉ thấy sắc mặt bà tái bệch, hai mắt thâm đen như gấu trúc, nhất định là do thức đêm. Một cây trâm đơn giản cài lên đầu, vài sợi tóc bạc trắng lòa xòa cản trở đôi mắt hiền từ thấm đẫm nước mắt. Phục trang trên người bà chín mười phần là thấy ở phim cổ trang…
Vốn là người nhạy bén, lại có chỉ số IQ cao chót vót, nàng tức thời hiểu ra mọi chuyện. Đồng thời 2 chữ như luồng điện xoẹt qua đầu: Xuyên Không.
Thật là vô lý nha!
Gương mặt nàng run rẩy, xúc động ôm đầu, muốn khóc, muốn về nhà
Nóng quá!!!
Mị Băng lấy chân đạp tung chiếc chăn mỏng trên người, nàng nhìn xuống người, phát hiện mình cũng đang mặc một thân lam y cổ trang….
Đợi đã!
Ô ô ô!
Đây nhất định không phải là thân thể của nàng!
Tình trạng gì thế này?
Xuyên không là một chuyện, nhưng trở thành bộ dạng này lại là chuyện khác!!!
Nàng không có thành mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, ngược lại biến thành một bản sao ở hiện đại phiên bản Mini.
C.h.ế.t.t.i.ệ.t!
Mị Băng nhịn không được thầm **** trong lòng, nếu biết lão Thiên gia muốn giở trò gì, nàng nhất định sẽ cho ông ta biết Diêm Vương dung nhan đẹp đến mức nào.
“ Tiểu thư, người có mệt không?”
Nữ nhân có đôi mắt thâm quầng lặng lẽ lau nước mắt, thâm tâm có đôi chút sợ hãi, lo lắng nhìn Nhan Mị Băng. Như thế nào a, chẳng lẽ mắt nàng có vấn đề, hay là tiểu oa nhi ở trước mặt mình thực là đang có biểu tình hung dữ như vậy. Tiểu thư không phải bị trọng thương đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi cơ chứ?
“ Ngươi là nhũ mẫu hay là ai?” Mị Băng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, lông mi đen như mực co rúm lại, xưng hô thân thể này là tiểu thư chắc hẳn không phải là mẫu thân của nàng. Nhưng lại hết mực ân cần với Mị Băng, chẳng lẽ bà ta chính là nhu mẫu hay cũng phải chăng là một nô tì có tuổi thân thiết với nàng.
“ Tiểu thư có thật là không sao. Nhũ mẫu chính là ta” Nữ nhân thấy Nhan Mị Băng tỏ ra xa lạ tựa như người ngoài, trong lòng không khỏi hoảng hốt, “ Tiểu thư quả thật đáng thương, sinh ra đã bị mọi người coi thường, hiện tại cư nhiên biến thành mất trí thế này.” Sửng sốt một lát, hàng ngàn giọt lệ thi nhau tuôn ra từ hai khóe mắt.
Nàng trợn tròn hai con mắt trắng dã như cá chết trôi nhìn vị nữ nhân. Bất quá nếu không ngăn bà ta lại, chẳng lâu sau căn phòng này sẽ tràn ngập nước là nước mất.
Nhan Mị Băng thở dài, đã đến hoàn cảnh này thì nàng cũng không muốn giấu ai. Chẳng qua chỉ là phân vân có nên bắt chước mấy người trong tiểu thuyết xuyên không, giả vờ như mất trí nhớ, nhưng rốt cục cuối cùng vẫn quyết định không làm như vậy.
“ Ta chẳng qua là mắc chứng đãng trí, ngươi không nên quá lo lắng như vậy” Nàng chép chép miệng nhỏ xinh, ánh mắt lộ ra tinh quang mang theo chút tà khí.
“ May là tiểu thư không có mệnh hệ gì” Nữ nhân dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé con của Nhan Mị Băng, thật cẩn thận, nhưng bàn tay chai sạn vẫn không khỏi khiến cho nàng cảm thấy đau nhẹ.
Ui da…
Thân thể này đúng là yếu quá.
“ Cho ta nghỉ một lúc được không” Mị Băng cất tiếng nói, ngả người xuống giường, hai chân thon ngắn tinh nghịch vắt vào nhau, đôi mắt trong suốt như viên bảo thạch than thản nhắm nghiền.
Nàng quả thực rất mệt, chỉ muốn quên hết mọi chuyện mà ngủ một giấc cho bõ đời.
“ Dạ” Thanh âm mềm mại vang lên
Cánh cửa từ từ khép lại tạo ra một tiếng “ Kít..”
Last edited by gangsters12; 23-08-2012 at 07:14 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của gangsters12