Tóm tắt sơ lược truyện và giải thích một số vấn đề liên quan.
Văn Chương là một sinh viên có sở thích sáng tác truyện. Sở thích đó đã đem lại nhiều thứ cho cậu nhưng cũng là nguyên nhân khiến cuộc sống của cậu thay đổi. Đó là khi một biến cố xảy ra, nhân vật chính trong truyện của Văn Chương thoát ra thế giới thực và linh hồn của cậu bị ném vào trong thế giới do chính cậu tưởng tượng ra.
Hai con người ở hai thế giới hoán đổi vị trí cho nhau.
Một người vì muốn được trở về mà bước lên con đường tu đạo.
Một người đã quá mệt mỏi, chỉ muốn sống một cuộc đời bình lặng, vui vẻ bên người thân.
Hai người đều coi trọng tình cảm nhưng tính cách và suy nghĩ lại khác nhau. Họ gặp phải không ít khó khăn nơi thế giới mới.
Truyện có hai quyển.
Quyển 1 mang tên Gương phóng chiếu, Quyển 2 mang tên Trở về và kết thúc.
Kết thúc truyện có lẽ sẽ không quá bất ngờ. Đây là một bí mật, mình sẽ không sớm tiệt lộ nó đâu.
Đến đây, chắc các bạn đã hiểu tại sao mình chọn tên truyện là Không gian tiểu thuyết rồi chứ?
Gọi là Không gian vì nó không nhỏ để gọi là vùng hay khoảng, mà cũng chẳng đủ to để gọi là thế giới. Nó chỉ là những câu chuyện nhỏ mà thôi.
Về thể loại truyện, mình cũng không biết phân truyện vào thể loại nào. Thôi đành tạm xếp vào thể loại Giả tưởng.
Bạn đọc nếu góp ý, nhận xét gì về nội dung truyện, xin gửi tin nhắn riêng cho mình. Mình không có ý định lập topic Góp ý. Vì một lý do rất riêng tư nên mong các bạn cho phép mình không giải thích lý do, mong các bạn thông cảm.
Không gian tiểu thuyết.
Mở lối.
Tác Giả :Thợ Mới.
Nơi ghềnh đá dựng đứng trông ra biển, lác đác mấy con chim lông vũ màu xám đang bay về tổ. Tiếng chao chác của loài chim bị nhấn chìm trong tiếng gầm rú của những cơn sóng hung dữ. Dưới đêm đen, trong guồng gió gào, khung cảnh đượm vẻ sầu thảm.
Một thân ảnh đứng đó, bên rìa đá chênh vênh, ngẩn ngơ nhìn ra mãi ngoài khơi xa. Bầu trời sâu thẳm, lấp lánh trăng sao, lấp lánh cả vào đôi mắt buồn. Một người cô đơn, giữa trời đất vần vũ như một cội cây đột ngột mọc lên trong sóng gió, gầy guộc tưởng như yếu ớt không chịu nổi nhưng bất chấp tất cả vẫn trụ vững. Người đó thân thể khẽ run rẩy, tiếng thét dài bật ra:
"AAA! Tại sao??"
Không có phản hồi, chỉ có tiếng ầm ầm vô cảm. Gió vẫn thổi, sóng vẫn xô bờ, biển vẫn gầm gừ như ngàn năm vẫn thế, vĩnh viễn không đổi, ngăn cách những vùng đất xa xôi. Con người này đã chịu nỗi bất hạnh gì mà đau khổ như thế?
Người đó cúi đầu, thở dốc, thân mình bị bọt nước bắn lên ướt sũng. Đôi chân di chuyển từ từ tiến về mép đá. Khi còn cách bờ vực vài bước chân thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai người đó. Thân thể người đó cứng đờ, sau lưng xuất hiện thêm một bóng người nữa, dáng vẻ cao lớn. Bàn tay rắn rỏi như truyền thêm sức mạnh. Bóng người cao lớn nói:
"Văn Chương! Tôi biết trong lòng cậu có khúc mắc không muốn chia sẻ với ai. Đó là quyền của cậu, không người nào có thể can thiệp. Nhưng trong quản hạt của làng Gió Xoáy, việc từ chối mạng sống của mình là không được phép. Quay về đi."
Người tên Văn Chương vẫn không quay đầu lại, nói:
"Quay về ư? Về đâu? Ở đây có nhà tôi ư?" Hắn ngửa đầu nhìn trời. "Tôi có thể quay về sao?"
Hàng loạt câu hỏi khiến người cao lớn sững người lại, bàn tay khẽ buông xuống. Người đó thở dài. Gió mang theo vị biển thổi về mặn chát.
"Nhà là nơi có những người thân yêu ta, luôn mỉm cười chào đón, chia sẻ mọi buồn vui với ta. Sống ở nơi này ngần ấy thời gian, cậu vẫn cố chấp. Dân làng đối tốt với cậu như vậy mà cậu định phụ lại tất cả. Nghe tôi, hãy mở rộng lòng mình ra."
Văn Chương lắc đầu, xoay người lại, nhìn thẳng vào người đàn ông nãy giờ đứng sau lưng, nói:
"Đội trưởng Lưu. Với tôi, tất cả hiện giờ đều là vô nghĩa, là tồn tại giả dối đấy. Ông không hiểu, mãi mãi không hiểu được."
Đội trưởng Lưu nói:
"Cậu nói đúng, có lẽ tôi sẽ không thể hiểu. Chân thật hay giả dối, tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy. Điều quan trọng là tôi đang sống, ngày ngày chứng kiến thân nhân, bằng hữu của mình được an bình, hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Văn Chương lặng người, trong lòng nổi lên một vòng gợn sóng. Vì sao ta tồn tại? Sóng biển xô vào ghềnh đá truyền tới từng hồi rung động dưới chân. Dường như biển động.
"Cảm ơn ông." Văn Chương nói.
"Ha ha ha. Không có gì. Ta về nhà thôi, anh bạn trẻ." Đội trưởng Lưu cười lên hào sảng, rồi chuyển mình vượt qua mấy tảng đá.
Văn Chương nhìn bóng dáng kia, miệng thì thào:
"Về nhà sao?"
Trên trời, vầng trăng sáng vằng vặc. Bên dưới, biển gầm gào như con thú dữ.
Tinh không bao la, tồn tại vĩnh hằng theo năm tháng. Mỗi hơi thở, có không biết bao nhiêu ngôi sao ra đời hoặc tàn lụi. Trong dòng chảy vĩ đại của thời gian, tất cả đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Sinh mạng dù rực rỡ đến đâu cũng sẽ ảm đạm dưới bụi tro xám xịt.
Một tu chân tinh ở mảnh tinh vực linh khí nghèo nàn, tu sĩ như lá mùa Đông, cuộc sống của người thường bĩnh tĩnh đến hiếm hoi.
Trong thôn trấn hẻo lánh, nhà cửa thô dã, có một ông lão thường ngồi trước hiên nhà kể chuyện cho con trẻ. Ánh dương tươi sáng tưới lên thân người, lên mái đầu óng ánh bạc. Ông lão hiền lành, trên mặt luôn mang nụ cười khi nghe lũ trẻ chuyện trò. Một đứa bé có vẻ thích thú với câu chuyện lão vừa kể, nó hỏi:
Làng Gió Xoáy nằm giữa khe núi đầy cây cỏ, trái ngược hoàn toàn với địa hình cằn cỗi xung quanh, dường như phần lớn nước ngọt trong khu vực đều tập trung về nơi đó. Nửa đêm về sáng, rải rác những ngôi nhà gỗ đơn sơ chìm trong bóng tối, chỉ có khu nhà lớn ở trung tâm làng còn sáng đèn. Tiếng kêu của đám côn trùng đương hối hả, một con thú không tên ló đầu ra khỏi bụi cây rú lên từng hồi văng vẳng.
Mấy tháng nay, gia đình đội trưởng Lưu có vài thay đổi nhỏ vì đón nhận thêm một người đến sống cùng, người này là Văn Chương. Gian nhà kho phía sau được dọn sạch; ba phiến gỗ được ghép lại, kê đá bên dưới, lót cỏ khô, trên cùng phủ thêm vải thành chiếc giường mới; vợ đội trưởng Lưu mang vài bộ quần áo cũ ra giặt lại. Ngoài những thứ đó, cuộc sống của gia đình họ không khác mấy, vị khách không đòi hỏi gì nhiều và mọi người đều cảm thấy dễ chịu.
Văn Chương đang ngồi một mình trên giường, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, lông mày nặng trĩu ưu phiền. Cơn ác mộng quen thuộc khiến chàng trai phải tỉnh giấc giữa đêm. Khi đôi mắt đó mở ra, nỗi cô đơn lại ập về bủa vây kín, xoáy sâu vào ngóc ngách của tâm hồn. Ai người hiểu được?
Văn Chương vốn là một sinh viên rất bình thường ở Trái Đất. Thế giới văn minh của khoa học kỹ thuật, đa số người dành ra nhiều năm trong quãng đời của mình để học cách thích nghi với xã hội ngày càng phức tạp. Công nghệ chi phối nhiều mặt và trong xu hướng đó, con người bị lôi cuốn vào không gian mạng khổng lồ, đa màu sắc do chính mình tạo ra.
Đời sống ảo chưa bao giờ sôi động như thế. Như nhiều người khác, Văn Chương tìm được thú vui riêng trong việc sáng tác truyện. Đam mê cùng sự kiên nhẫn đã đem lại thành công cho hắn, tác phẩm được đón nhận, bút danh Thợ Viết được nhiều người biết đến. Nhưng mọi chuyện bị đảo lộn khi một biến cố xảy ra khiến chàng trai không thể tiếp tục cuộc sống đó.
Tối hôm ấy, Văn Chương về đến phòng trọ sau giờ làm thêm. Như thường lệ, hắn tắm rửa thay áo quần, ăn chút gì đó rồi bật máy tính viết truyện. Sinh viên nghèo sống xa quê hầu như chẳng có nhiều thú vui giữa chốn thành thị xô bồ. Ở đây, trong ngõ nhỏ vẫn nghe thấy tiếng còi, tiếng động cơ xe từ xa vọng lại, chỉ có tiếng gõ phím đều đều mới đem lại ít tĩnh lặng trong lòng chàng thanh niên.
Nhận được câu hỏi của bạn đọc khi đang kiểm tra phản hồi, Văn Chương bất giác thấy lòng buồn nhẹ. "Bạn Thợ Viết có người yêu chưa?" Câu hỏi rất bình thường nhưng khiến Văn Chương suy nghĩ. "Đã bao lâu? Từ mùa thu năm đó, mình không còn yêu nữa." Ly cà phê đưa đến đầu môi trở nên đắng nghét. Văn Chương bỗng thèm được về thăm nhà, ăn với cha mẹ bữa cơm đầm ấm. Đêm nay, hắn thấy mệt mỏi không muốn viết nữa.
Bàn tay vô tình đụng chạm làm ly cà phê nghiêng đổ. Nước nâu chảy loang cả lên bàn phím. Văn Chương giật mình vội lấy khăn lau, nhưng hình như không kịp. Tiếng lách tách nhỏ vang lên kèm theo ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt tái nhợt. Văn Chương thừ người tại chỗ. "Xong rồi. Lần này tốn bao nhiêu tiền sửa máy tính đây?"
Khi con người gần như đã cam chịu, số phận trêu ngươi lại không muốn dừng. Trước mắt Văn Chương diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ, sẽ khiến hắn ám ảnh cả đời. Trong màn hình máy tính bỗng lập lòe ánh sáng, hình ảnh một đường hầm điện quang hiện lên như thật. Một bóng người mặc trang phục màu trắng theo đường hầm từ từ tiến tới. Hình ảnh lớn dần và trở nên rõ ràng hơn. Người trong màn hình thình lình giống hệt Văn Chương.
Hắn nói trong mê hồ:
"Gì nữa đây? Ông trời ơi, đừng đùa con nữa."
Buông thõng hai tay, Văn Chương chết lặng rồi.
Last edited by Thợ Mới; 25-11-2013 at 04:51 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thợ Mới
Trịnh Vũ không thể nào nghĩ được rằng thế giới mà bấy lâu hắn vẫn sống chỉ là ảo mộng. Thế giới hình thành trong trí tưởng tượng của một kẻ tầm thường ở thế giới khác. Trịnh Vũ không muốn tin, nhưng tất cả bày ra trước mắt. Kẻ tầm thường ấy đang ở ngay đây, khuôn mắt trắng bệch, ánh mắt vô thần. Từ trong trí nhớ của Văn Chương, Trịnh Vũ tìm không ra chút nào bịa đặt hay giả dối. Hóa ra, toàn bộ cuộc đời Trịnh Vũ từ trước nay chung quy là trò cười, là trò tiêu khiển trong tay kẻ khác. Nhân sinh ấy tựa như bong bóng nước, mỏng manh tan vỡ giữa không trung, lúc nhìn lại ngỡ như chưa từng tồn tại.
Bàn tay Trịnh Vũ vẫn đặt trên đỉnh đầu Văn Chương chợt run rẩy. Mọi vật trước mắt Trịnh Vũ nhòa đi, ký ức hiện về trong tâm trí hắn.
Trịnh Vũ sinh ra trong thôn trấn nghèo, người dân hiền lành chất phác. Ở đó, Trịnh Vũ sống cùng cha mẹ, ngày ngày cùng đồng bạn chơi đùa rất vui vẻ. Hắn nhớ khi đó, cha hắn là thợ săn giỏi trong thôn, còn mẹ hắn ở nhà may vá, bếp núc. Cuộc sống giản đơn, họ không cầu gì khác. Cha Trịnh Vũ nói:
"Vũ à. Cha mẹ muốn con học tốt không phải vì muốn con ra ngoài tranh lấy công danh, quyền to hơn người, giàu sang phú quý mà chúng ta được nở mày, nở mặt. Tất cả những thứ đó, cha mẹ không cần. Con nhìn xem miền đất này, mẹ thiên nhiên hiền hòa cho chúng ta mọi thứ, từ thức ăn, nước uống ngọt lành đến nơi ăn chốn ở, nơi thờ phụng tổ tiên. Dù con đi đâu, làm gì, chỉ cần con cho là đúng thì chúng ta luôn ủng hộ. Cha mẹ mong con cả đời này được bình an hạnh phúc. Con có hiểu được không?"
Trịnh Vũ khi ấy vẫn rất hồn nhiên mơ mộng. Nghe cha nói, hắn gật đầu vâng dạ.
Một buổi sớm mai, chàng thiếu niên hăm hở lên đường. Hôm đó, mẹ Trịnh Vũ đã mắt rưng rưng cầm tay hắn dặn dò rất lâu, còn cha hắn im lặng đứng bên. Mặt trời tỏa sáng ấm áp, Trịnh Vũ cũng tràn đầy cuồng nhiệt. Bóng hắn đổ trên đất, rất nhẹ.
Tuổi trẻ nhiệt huyết như lửa cháy đồng hoang, gặp gió càng mạnh. Trịnh Vũ trên đường lên kinh đô ứng thí bị lừa hết bạc. Thủ phạm là một lão già cổ quái, nói năng điên loạn. Trịnh Vũ cùng lão dây dưa mãi, sau một hồi không biết thế nào phải gọi lão là sư phụ. Thế giới tu tiên kỳ thú mở ra trước mắt, mời gọi chàng thiếu niên tò mò tiến vào khám phá.
Và Trịnh Vũ đã hối hận. Hối hận tại sao hắn lại bồng bột nôn nóng đến mức vô tri như thế. Vẫn nghĩ tu tiên để cầu trường sinh, là tự do tự tại, là sống trong sung sướng, nhưng sự thật nào có như mộng tưởng. Trịnh Vũ đã thấy sự điên cuồng, đã biết được lòng người rét lạnh. Chính hắn cũng đã phải trải qua gió tanh, mưa máu đi tranh giành cơ hội sống sót. Ân oán tình cừu dai dẳng mãi không thôi. Từng bước, từng bước, Trịnh Vũ cuối cùng cũng bước đến đỉnh cao, được người người kính ngưỡng. Hắn được gì? Là tịch mịch. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mẹ, người yêu, bằng hữu từng người một ra đi. Quay đầu không kịp nữa rồi.
Trịnh Vũ hận trời đất, hận chính mình. Những bi thương năm tháng cũ giày vò mãi trong tim. Níu kéo nhân sinh cũ, hắn lựa chọn theo luân hồi lặng lẽ thủ hộ thân nhân. Trong vòng xoay đó, có người trong kiếp sống mới của mình còn mơ hồ nhận ra Trịnh Vũ. Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ đều mờ nhạt. Chỉ còn một mình Trịnh Vũ nhìn duyên bay đi trong gió. Tâm hắn mệt mỏi.
Khoảng cách xa nhất không phải không gian cách trở cũng không phải tháng năm, mà là quên lãng. Cô đơn, những người vốn là thân nhân không còn nhận ra hắn. Mỗi người đã hòa mình vào cuộc sống khác, quên mình đã từng biết một người. Bể dâu, cảnh không còn, người cũng mất. Nhà ở đâu? Trong đêm, nghe có tiếng thở dài.
Trịnh Vũ nhớ lại từng màn, trên mặt lúc thì điểm nụ cười, lúc lại co rúm đầy gân xanh. Sau đó hắn cười, cười càng ngày càng lớn, cười như điên như dại, trong khi nước mắt chảy dài trên khóe mắt, phảng phất như đem uất ức vạn vạn năm phát tiết ra. Rốt cuộc, Trịnh Vũ còn có ý nghĩa để tồn tại sao?
Màn hình máy tính sau lưng Trịnh Vũ vẫn còn nhập nhòe sáng, đường hầm điện quang tựa một vòi rồng nối thông tới hư vô. Nó như muốn khẳng định lại với Trịnh Vũ, điều hắn khám phá ra "là thật".
Nhìn Văn Chương ý thức gần như sắp tan rã, mắt Trịnh Vũ lóe lên hàn quang.
"Ngươi đã muốn mộng, ta liền cho ngươi thỏa nguyện."
Nói rồi, bàn tay Trịnh Vũ đang đặt trên đầu Văn Chương khẽ lôi. Linh hồn Văn Chương trong suốt bị kéo ra từ đầu rồi đến chân. Văn Chương từ trong mê man bừng tỉnh lại, linh hồn phát ra tiếng thét vô thanh. Trịnh Vũ càng thêm dứt khoát, bàn tay ném thẳng linh hồn Văn Chương đang giãy dụa vào vòng xoáy sau lưng.
Hồi lâu sau, ánh sáng trên màn hình máy tính tắt ngấm. Phòng trọ còn lại một mình Trịnh Vũ lúc này đã nhập vào thân xác Văn Chương. Trịnh Vũ khoanh chân ngồi trên giường, đem nội tâm đang dậy sóng đè xuống.
"Nếu đã như vậy, ta chỉ có thể tiếp nhận sự thật. Mặc dù ..."
Về khuya, những ồn ã lui dần, chỉ còn tiếng rao của người bán hàng rong nghe xa xôi trên phố. Những cơn sóng ngầm đang âm ỉ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thợ Mới
Nắng tắt cuối trời, cũng là lúc Văn Chương cùng đoàn người đội trưởng Lưu đi săn trở về. Dân làng Gió Xoáy ùa ra đón họ trong niềm hân hoan. Văn Chương lưng đeo cung tên, tay xách theo con thú nhỏ. Hắn đứng lẫn trong đám đông, mái tóc mấy tháng không cắt đã dài ra và được vấn thành búi trên đầu, làn da trắng trẻo đã chuyển màu nâu bọc lấy những bắp cơ khỏe mạnh, trông rất ra dáng một thợ săn cừ khôi vùng sơn cước.
Ánh đuốc phập phừng chiếu lên từng gương mặt, già có, trẻ có, những gò má cũng rực hồng lên. Tiếng cười đùa thật vui vẻ. Văn Chương nhìn những con người mộc mạc, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhẹ, cảm thấy bầu không khí này thật tốt. Ngay khi ấy, hắn đã bắt gặp nó, một đôi mắt chứa những tia nhìn bất thiện, núp kín dưới mớ tóc bù xù cùng chiếc mũi diều hâu. Nụ cười trên môi Văn Chương đông cứng lại.
Đội trưởng Lưu thấy Văn Chương nhìn đăm đăm về phía cổng làng, nơi có một bóng người thấp lùn đang đứng. Ông liền đến bên Văn Chương, nói:
"Mụ Xoa đấy. Mụ sống một mình mãi sườn dốc sau làng. Tính mụ khó gần lắm, không thân thiết với ai bao giờ, cũng chưa thấy mụ làm việc gì xấu. Cậu đừng để tâm."
Văn Chương nghe vậy, gật đầu, tiếp tục cùng đoàn người tiến vào làng. Mấy em nhỏ tới bên, níu vạt áo hắn, chuyện trò ríu rít. Văn Chương liền lấy trong túi ra vài chùm quả dại hái được trong rừng chia cho chúng. Lũ trẻ vui sướng nhận lấy, rồi chạy ngay đi khoe với cha mẹ. Hắn quay đầu nhìn quanh tìm kiếm, nhưng bóng dáng mụ Xoa đã biến đâu.
Đêm đó, Văn Chương ngồi cùng gia đình đội trưởng Lưu bên bếp lửa. Thịt thú rừng quay chín thơm nức mũi.
Bé Kim, con gái hai tuổi của vợ chồng đội trưởng, có đôi lông mày thanh mảnh cùng đôi mắt nâu giống mẹ, chiếc mũi cao và mái tóc xoăn của cha. Cô bé nằm trên lưng mẹ cứ nhoài người ra trước, bàn tay mũm mĩm chỉ chỉ, miệng kêu "Ăn", "Ăn". Vợ đội trưởng Lưu đang nấu cháo cho con gái, nạt: "Yên nào con." Bàn tay bà lại đảo đều trên chiếc nồi con nghi ngút khói.
Đội trưởng Lưu đặt chén rượu vừa rót vào tay Văn Chương, nói:
"Rượu ủ lâu năm rồi. Uống vào khỏe người đấy."
Văn Chương cầm chén rượu đưa lên miệng. Rượu màu hồng nhạt, sóng sánh như dung nham, chưa đến môi, hơi men đã bốc lên cay nồng. Rượu vào miệng nóng ran, nóng lan xuống ruột. Lúc lâu sau, nơi đầu lưỡi còn vương đủ loại mùi vị chua, cay, ngọt, đắng. Văn Chương thở ra một hơi, nói:
"Rượu mạnh."
Đội trưởng Lưu nhìn chàng thanh niên trước mặt thấy cậu đã thay đổi nhiều. Từ một người bi quan, thiếu chủ kiến trước kia, Văn Chương nay đã mạnh mẽ hơn. Đội trưởng Lưu cười ha hả, hàng râu quai nón rung rung. Ông nói:
"Phải mạnh chứ. Càng mạnh càng tốt. Vậy mới là loại rượu đàn ông nên uống." Ông dừng một chút rồi nói "Văn Chương này. Con người sống phải luôn lạc quan. Như vậy mới thấy cuộc đời đáng sống. Tôi nghĩ cậu nên kiếm lấy một cô vợ, sinh vài đứa con. Đàn ông có gia đình vẫn tốt hơn."
Văn Chương đặt chén rượu trong tay xuống, lặng yên. Ánh lửa bập bùng theo mỗi tiếng than củi lách tách. Tập tục ở vùng này rất giống những vùng nông thôn ở quê hương hắn, hơn hai mươi là quá lứa rồi. Nhưng Văn Chương cảm thấy mình còn quá trẻ, việc lập gia đình hết sức xa xôi, trái tim này cũng đã phong kín từ lâu. Hắn nhìn vào mắt đội trưởng Lưu, thấy được sự chân thành. Hắn từ từ mở miệng:
"Cảm ơn ông đã quan tâm. Nhưng lúc này tôi chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ."
Đội trưởng Lưu nói:
"Chẳng lẽ. . ."
Văn Chương khoát tay:
"Không có gì. Chúng ta uống rượu."
Nói rồi, hắn cầm bầu rượu rót cho cả hai người. Đội trưởng Lưu còn muốn nói gì đó nhưng thấy Văn Chương không nói chuyện nên đành thôi.
Đêm đó, họ đã uống rất nhiều.
Men say đưa Văn Chương vào giấc ngủ. Giấc ngủ chập chờn vì bị một thứ quấy nhiễu. Ánh mắt mụ Xoa hồi chiều vẫn quanh quẩn trong đầu óc hắn. Văn Chương nhận thấy nó chứa thứ gì đó bất ổn và chẳng lành.
oOo
Sáng hôm sau, Văn Chương rời giường với cái đầu đau như búa bổ. Trong nhà chỉ còn mình hắn, vợ đội trưởng có lẽ đã mang con ra đồng, còn đội trưởng Lưu chắc đang cùng đội săn kiểm tra lại thu hoạch ngày hôm qua để chuẩn bị mang tới thành Duyên Hà đổi lấy những thứ đồ cần thiết.
Văn Chương ra chỗ vại nước ở góc sân, vốc từng vốc nước táp lên mặt. Nước là nước từ suối trên núi, đặc biệt mát lạnh khiến đầu óc Văn Chương có phần tỉnh táo hơn. Buổi sáng không có việc gì, hắn quyết định thử đi gặp mụ Xoa để nói chuyện.
Đường đi rải đá vòng qua những thửa ruộng trồng lương, một loại cây tương tự cây lúa cho những hạt thuôn dài, nấu ăn rất thơm dẻo. Trên đường, Văn Chương gặp nhiều người quen, ai cũng mỉm cười chào hỏi. Bầu trời xanh trong điểm vài áng mây trắng muốt. Tiếng chim hót dặt dìu bên tai. Văn Chương vừa đi vừa ngắm mây, núi, đồng ruộng, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đây là chỗ vách núi chặn đứng bầu trời, đổ dốc xuống thoai thoải với những đám dây leo to tướng. Nhà mụ Xoa nằm dưới sườn dốc, lẫn sau mấy bụi cây to. Văn Chương đứng trước cửa gọi hồi lâu không thấy ai trả lời. Nghĩ chủ nhà đi vắng, chần chừ một lúc, hắn bèn đi vòng xem xung quanh.
Không gian chỗ này đầy vẻ âm u với mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Mới đầu, Văn Chương luôn có cảm giác ở một trong số những góc tối kia đang có kẻ theo dõi chỉ trực chờ hắn không đề phòng là lao ra tấn công. Trái tim hắn đập dồn chờ đợi nỗi sợ hãi đến giải thoát. Nhưng một hồi lâu sau vẫn không có gì xảy ra cả, hắn thấy yên tâm hơn.
Văn Chương ngồi tựa lưng vào một gốc cây, ngửa mặt nhìn lên trời. Hành động đó đã trở thành thói quen của hắn trong vô thức. Nhìn lên cao, mong đợi điều kỳ diệu xảy ra. Hy vọng một người bay ngang qua và nhìn xuống dưới. Văn Chương sẽ hét to lên:
"Này, tu sĩ kia ơi, cho tôi theo với. Tôi muốn tu đạo, tôi muốn thành tiên."
Văn Chương thực sự hy vọng như thế, dù đội trưởng Lưu cùng dân làng cũng như những người lái buôn thành Duyên Hà đã nhiều lần khẳng đinh chưa có ai thức sự nhìn thấy thần tiên cả. Nhưng đó là hy vọng giúp hắn trở về. Và hắn biết, trong thế giới này, thế giới chính hắn vẽ nên, mọi sự đều có thể. Chẳng qua thứ mà hắn tìm kiếm đang bị che giấu sau bức màn ngụy trang.
"Có thể mụ Xoa biết điều gì đó cũng nên." Văn Chương lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nghèn nghẹt:
"Biết cái gì?"
Văn Chương giật mình quay lại. Sau lưng hắn, mụ Xoa đã đứng đó từ bao giờ.