[Huyền Huyễn] Vạn Thiên - Tác giả: Kha Vệ (c8: Di bút của Thương Thiên lão quái)
Vạn Thiên Tác giả: Kha Vệ
Thể loại: Huyền Huyễn
Update các cảnh giới:
Luyện thể kỳ: Nhất, nhị, tam trọng cho đến … cửu trọng.
Luyện khí kỳ: Nhất, nhị, tam trọng cho đến … cửu trọng. ( thằng LT lúc giết thằng áo hồng là đang ở LKK cửu trọng, còn khi ở LG thì là LTK ngũ trọng – khúc này em định giải thích trong truyện luôn, nhưng thôi thấy lang mang quá)
Nhân cấp: Sơ, trung, hậu kỳ.
Sư cấp: Sơ, trung, hậu kỳ.
Linh cấp: Sơ, trung, hậu kỳ.
Cường giả phong Vương …
Cường giả phong Hoàng …
Cường giả Chí Tôn …
Cường giả cấp Đế ...
Và lang mang ra nữa là:
Thiên địa Tôn giả
Thiên địa Bá chủ
Thiên địa siêu việt cấp …
Hết cảnh giới thì lại đến Bát đại thế lực của Đông Nam thế giới (cái nì định diếm, nhưng thôi ngoài DNTG ra thì còn một vùng trời rộng lớn lắm bao thế lực lắm, giờ em nói ra cũng chả làm truyện hư hóc cái gì :])
1. Thần tộc
2. Thiên gia
3. Hoang Tông
4. Ma cốc
5. Viêm vực
6. Cửu Tinh các
7. Kiếm Thánh môn
8. Cổ điện
Giới Thiệu:
Tự Chương:
Một chư thế giới huyền bí, cất giấu hàng vạn bí mật của thời thượng cổ xa xưa…
Một thiếu niên bình thường, đi ra từ Đông Nam thế giới, nắm trong tay một thanh mộc kiếm bí ẩn, nắm trong mình một viên minh châu kỳ bí - liệu hắn sẽ tồn tại thế nào trong một thế giới mà thực lực là vi tôn, quyền lực là chân lý này?!
Nào, ta hãy cùng đón xem.
Tay che trời
Tay nâng thiên địa
Dưới màn trời
Chỉ mình ta
Duy ngã độc tôn
Ngạo thế thiên hạ…
oOo
Đông Nam thế giới, mùa hè Thiên lịch năm 1304, kỷ Huy Hoàng…
Hùng Đô thành, một toà thành nằm ở phía nam của Đông Nam thế giới. Với diện tích gần trăm dặm về chiều dọc và chiều ngang. Hùng Đô thành này đích xác là một trong những toà thành lớn nhất ở phía nam của Đông Nam thế giới. Với dân số ước chừng mấy chục vạn, hiển nhiên toà thành này cũng là một trung tâm thương doanh sầm uất, náo nhiệt.
Nói về vị trí địa lý. Toà thành này nằm trong một vùng trọng điểm giữa các khu vực với nhau.
Phía Bắc, giáp Thương Huyền châu, vùng đất của kim châu, ngọc bích và tơ lụa đứng hàng đầu.
Phía Tây, giáp Nam vực, một nơi cực kỳ nguy hiểm với nhân loại, thường nhân nhưng nó cũng là nơi mà các tu luyện giả thích nhất, cơ bản vì nó là nơi tổ chức đại hội Thiên Uy hàng năm, dành cho các cường giả của mảnh đất phía Nam.
Về phía Nam, thì là sự hiện diện của Hoang Hoàng Tông, một tông môn của kiếm và đạo.
Còn phía Đông ?!
Không ai không biết. Không ai không sợ. Không ai không e dè.
Đó là một trong Bát đại thế lực của Đông Nam thế giới - Cổ Điện. Cung điện của cường giả Cổ tộc. Một tộc quần được lưu truyền từ thời thượng cổ xa xưa tới nay. Thực lực sâu không thể dò. Uy thế cao không thể với.
Tựu nhiên, tứ phương Long Lân Quy Phụng, Hùng Đô ngự ở trung tâm, ắt chính là ngọc châu…
oOo
Hùng Đô thành.
Một toà phủ viện cao lớn, uy nga tráng lệ. Tường chỉ khảm toàn bạch ngọc tinh quang. Chứng tỏ đây là một phủ viện của một gia tộc Nhất lưu ở Hùng Đô thành.
Lúc này đây. Trong một căn phòng bếp nho nhỏ của ngoại nhân La gia. Có một thiếu niên đang hì hục cho từng cây củi vào trong lò lửa. Sắc mặt tuy ửng đỏ, nhưng tuyệt thiếu niên này không lộ ra vẻ khó chịu nào. Thậm chí còn có vài tia hưng phấn.
“Phù”
Thở ra một ngụm khí nóng. Thiếu niên duỗi tay quẹt mồ hôi trên trán, rồi thì thào:
- Lục tùng diệp thảo, Bách hợp hoa, La ly mộc. Xem ra đã đủ rồi nhỉ?
Nói xong, thì lại chợt vỗ trán cái chát. Thò tay vào trong túi áo. Lôi ra một viên đất màu xám tro. Nhìn nhìn một chút. Rồi cũng ném luôn vào trong cái nồi đang sôi sùng sục.
- Cái này nữa, thì mới đủ à, suýt nữa thì quên rồi.
Viên đất màu tro bay vào trong nồi lửa. Liền theo đó một cỗ nhiệt khí màu xám liền từ chiếc nồi bay lên. Viên đất cũng từ từ hoà tan vào cùng với dòng nước đang sôi trào nóng bỏng.
…
Một lúc lâu sau. Đến khi ánh nắng sớm đã gay gắt chíu vào ơ cửa sổ phòng bếp. Rọi lên gương mặt vẫn còn đang nhìn chằm chàm nồi lửa của thiếu niên.
Thì lúc này hắn mới động thân. Tay thành thục đem chiếc bàn đặt xuống ở bên.
Nhìn vào dòng nước nóng hổi sôi ùng ục. Thiếu niên đột nhiên có một cảm giác hưng phấn không thể tả.
Hít sâu một hơi. Trong đầu thiếu niên bỗng đâu nghĩ về những chuyện trước kia…
…
“Giết ta. Ngươi giết được sao?”
Núi cao vạn trượng. Gió rét đầy trời.
Một bóng thân ảnh hắc bào nửa quỳ nửa đứng ở đấy. Thần sắc lộ ra vài tia trào phùng. Mở miệng cười lạnh nói với người trước mặt. Khi nói, khoé miệng bất giác trào ra một tia máu tươi.
Nheo mắt lại. Hồng bào nam tử đứng đối diện người kia. Vẻ mặt khinh miệt không thèm để ý. Chỉ là cánh tay hắn lại lôi trong áo ra một vật. Nhìn nó tựa như một viên ngọc châu sáng bóng, nhưng lại không quá tinh tế. Trên ấy, vài vết khắc thô cũng khẽ hiện lên trên. Làm cho vẻ sáng bóng kia ảm đạm đi nhiều.
Hồng bào nam tử cầm viên minh châu trong tay. Xoa xoa một hồi. Liền đi đến gần người kia. Khoé miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Rồi trầm giọng:
- Ngươi thân có huyết mạch bất tử.Tất nhiên là chỉ bằng ta thì không thể giết được ngươi. Bất quá nếu làm cho ngươi biến mất trên thế gian này. Thì ta vẫn đủ sức.
Nói xong. Liền hướng viên minh châu đến trước mắt hắc bào nam tử. Tâm khẽ niệm một cái. Sau đó, viên minh châu liền sáng rực lên một màu bạch sắc trong suốt, tinh nhuần vô cùng. Rồi chậm rãi bao trùm lấy hắc bào nam tử trong sự mơ hồ của đối phương.
Thân thể cũng không có gì là khó chịu hay đau đớn.Hắc bào tử có chút mê mang nhìn thân thể mình đang bị bao bọc bởi lớp ánh sáng bạch sắc. Đầu đảo loạn một khắc. Liền nhận ra vật trong tay của Hồng bào nam tử.
Cõi lòng nhè nhẹ run lên. Hắc bào nam tử nhìn vào viên minh châu đang sáng rực nhìn không rõ. Miệng nở nụ cười khó có thể đoán được tư vị, nói:
- Viên minh châu này… hẳn là do cậu ta đưa cho ngươi đi?
“Đúng vậy”
Cũng chẳng có gì để giấu diếm. Hồng bào nam tử vừa nhìn đoàn ánh sáng bạch sắc. Vừa thản nhiên trả lời. Sẵn tiện cũng nói thêm:
- Mặc dù ta không biết nó rốt cục là gì. Nhưng bất quá hắn ta nói cho ta biết nó có thể làm một người như ngươi biến mất trên thế gian. Thế thôi!
“Ồ”
Thân thể vẫn còn đang bị bao bọc trong lớp ánh sáng bạch sắc. Hắc bào nam tử nhìn vào thân thể đầy máu của mình. Thầm nghĩ tên Hồng bào nam tử kia ra tay quả thật là tàn nhẫn. Chút nữa, chắc là không thể để hắn sống được rồi.
Một chữ “Tử”, tựa hồ cách chữ “Sinh” không quá xa đâu!!!
….
Hắn còn đang suy nghĩ. Thì bất chợt thanh âm của Áo hồng công tử vang lên:
- Được rồi. Ngươi dòng dài quá rồi đấy. Để ta tiễn ngươi một đoạn.
Miệng gằng lên dữ tợn. Hồng bào nam tử liền niệm thêm một câu chú ngữ nữa. Lớp lớp tia bạch sắc đang bao trùm lấy Hắc bào nam tử cũng chuyển động theo sau đó.
Chỉ là, lúc này đây. Hắc bào nam tử tựa hồ không có biết mất hay bốc hơi như suy nghĩ của tên Hồng bào nam tử kia. Mà khó ngờ hơn nữa, là tên kia lại còn đang phủi áo đứng dậy. Cái cơ thể đầy máu cũng hoá đâu mất tiêu. Chỉ còn lại một tấm thân đầy đủ da thịt, trắng nõn như thiếu nữ.
“Gì thế này”
Thẫn thờ hô to. Rồi Hồng bào nam tử chợt thấy cơ thể run lên bần bật.
Hắn cảm thấy như lọt vào hầm băng giá rét. Từng đợt, từng đợt hàn khí cứ như có như không mà thay nhau ùa tới bổ vây hắn. Phút chốc làm cho sắc mặt hắn trắng như tờ giấy.
Mà càng khiến hắn cảm thấy sợ hơn nữa. Đó chính là, cỗ hàn khí kia. Cự nhiên không có bỗng dưng tìm đến hắn, mà là do tên Hắc bào nam tử trước mắt phóng ra.
“Trời mẹ!”
Không hiểu chuyện gì xảy ra. Áo hồng công tử nhìn ánh mắt sắc lạnh của tên Hắc báo trước mặt. Giọng run run nói:
- Ngươi… ngươi sao lại như vậy. Rõ ràng là ta đã làm cho ngươi trọng thương rồi mà. Giờ sao lại.... Còn nữa, tại sao ngươi lại không bị biến mất chứ, ta rõ là đã niệm chú y như lời tên kia rồi mà…Ngươi…
“Hỏi nhiều rồi đấy”
Chẳng muốn nói nhiều. Hắc bào nam tử tay khẽ động. Nhất thời một trận cuồng phong liền nổi lên. Nơi cánh tay phải của hắn bỗng xuất hiện một hạt châu sáng, màu hoàng kim.
“Phốc”
Một bắn liền giết chết. Trên trán xuất hiện một lỗ máu, thân thể của tên kia liền ngã xầm xuống đất. Hai mắt mở trừng trừng lộ rõ vẻ không cam tâm.
Áo hồng công tử đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết.
Vì cái gì và vì nguyên nhân gì. Tựa hồ hắn vẫn còn mê man.
Thoáng nhìn đến xác Áo hồng công tử. Hắc bào nam tử sau khi bắn xong một chỉ. Thì liền như vô lực, cả thân thể xụi lơ ngã xuống đất.
Hắn thở hồng hộc. Rồi lại nhìn lớp lớp ánh sáng bạch sắc đang dần tiến hết vào cơ thể. Khẽ thở dài một tràng. Bất quá, sau đó lại nhẹ nở ra một nụ cười.
“Huynh đệ. Ân tình này ta xem như nhận lấy vậy”
Hắn biết người kia vốn không thể quang minh chính đại giúp đỡ hắn đối phó với tên Áo hồng công tử có đại gia tộc kia chống lưng phía sau. Nên mới nghĩ cách dụ tên Áo hồng công tử kia. Giả vờ như bày mưu tính kế giúp hắn đối phó mình. Rồi mượn đó để đưa vật này cho mình. Hòng giúp mình có thể giết chết được tên Áo hồng công tử kia, thoát khỏi một kiếp nạn bị tên Áo hồng ấy truy sát gần mấy năm nay.
Còn viên minh châu kia là gì. Thì hắn cũng không biết nữa. Mà dường như người kia cũng không biết thì phải. Duy có một điều hắn biết là viên minh châu ấy trong lúc nguy cấp thì có thể cấp tốc hồi phục toàn bộ thương thế cho người sử dụng một lần. Bất quá sau khi sử dụng xong, thì cũng chỉ có thể vô lực mà xụi lơ, mất hết sức lực mà thôi.
Trên đời này chẳng có cái gì là không có giá cả.
“Ai.. chỉ là, tránh vỏ dưa liền gặp vỏ dừa …mà tựa hồ, vỏ dừa này còn là loại dừa hảo hạng nữa chứ!”
Vẫn còn đang suy nghĩ. Thì hắn bỗng bị một cỗ lực lượng làm cho thân thể tê tái vô cùng.
Chỉ nghe thấy vài tiếng xương răng rắc vỡ vụn. Mơ hồ lại nghe những tiếng xì xèo nơi da thịt. Rồi hắn liền ngất đi…
Không lâu sau, lúc tỉnh lại. Hắn nhận ra mình vẫn đang nằm ở chỗ cũ. Cái xác ở bên vẫn còn đấy. Dường như là không có chuyện gì xảy ra?
Bất quá. Thân thể lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Khi đưa mắt nhìn xuống. Thì suýt nữa hắn bị lọt mất tròng mắt.
Cơ thể này?
Tựa hồ… bé hơn lúc nảy rất nhiều!!
Thôi rồi. Hắn bị hoá nhỏ lại rồi.
Dường như là bé lại lúc thiếu niên 15- 16 tuổi thì phải…
Nhưng người kia. Hồi đó đâu có nói gì với mình về việc viên minh châu này có cái tai hại này đâu?. Như thế nào mà lại xày ra trên người mình chứ.
“Ôi trời”
Bất giác đã trôi qua gần giờ đồng hồ. Than cũng đã than thở. Thảm cũng đã thảm thương. Hắn lúc này bỗng lại cảm thấy may mắn.
Hinh hài này. Có lẽ sẽ giúp mình sống an ổn một thời gian đây. Vì tựa hồ, mình lúc này so với lúc nảy tựa hồ có điểm khác biệt rất lớn a!
...
Lời T/G:
Thế đấy. Câu chuyện của chúng ta khởi đầu là như thế đấy.
La Trần lúc đó là 23 tuổi.
Lúc xin một thẻ bài ngoại nhân trong La Gia của Hùng Đô thành thì là 15 tuổi.
Bị cải lão hoàn đồng rồi. Ấy chính là tác dụng phụ của viên minh châu. Nhưng xem ra đó cũng là một cái vận may cho hắn.
Được rồi. Bắt đầu chương 2 nào.
Coming Soon…
Sau khi phục dụng nồi Tẩy tuỷ cân xong. La Trần liền đi về phòng tắm rữa lớp bẩn dơ dáy trên da của mình. Tiện thể cũng muốn kiểm tra xem thân thể này rốt cục là bằng được bao nhiêu phần lúc xưa.
“Ào ào”
Xối nước tới lui. La Trần ngồi trong bồn tắm nhìn vào làn da của mình mà sững sờ không thôi.
Lớp ánh kim này. Những đường nét này. Tựa hồ làn da của hắn đã có những biến hoá nghiên trời lệch đất.
Thân thể sau khi trải qua Tẩy tuỷ cân được tăng cường thực lực thì không nói. Điều này La Trần cũng không để tâm. Điều làm cho hắn ngạc nhiên là chỗ khác kìa.
Chỉ thấy lúc này đây. Làn da của hắn từ một màu trắng nõn của thiếu niên, đã chuyển dần sang một màu hoàng kim trong suốt, những lỗ chân lông cũng bị xoá xạch đi hết. Làm lộ ra một làn da vừa khoẻ mạnh lại vừa … xinh đẹp.
Bất quá điều khiến hắn chú ý nhất chính là, phía nơi ngực hắn, tựa hồ có một đồ hình kỳ bí thì phải.
Đó là một đồ hình có hình dạng tròn tròn, màu trắng nhưng lại rất mơ hồ va trong suốt. Mà nơi ấy lâu lâu lại toả ra một cỗ nhiệt ấm áp, chậm lan toả ra xung quanh, làm cho hắn vốn đang ngâm mình trong nước mà cũng thấy ấm áp vạn phần.
Nhìn cái đồ hình, bất giác hắn lại nhớ đến viên minh châu kia. Hình như là sau khi nó giúp mình giết Hồng bào nam tử, thì cũng biến đâu mất tăm.
Tay khẽ vuốt ve nơi đấy, sắc mặt của La Trần đột nhiên lộ vẻ cười. Vì lúc này đây, hắn thấy trên chiếc cửa sổ hướng thiên. Có một bóng đen bay vụt qua.
“Lại nữa rồi”
Thì thào lẩm bẩm. La Trần nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào. Rồi hướng phía cửa phòng mà đi tới. Hắn cũng không muốn làm khó gì người kia. Mà cho dù muốn hắn cũng không có quyền. Chỉ là, tội cho người bị hại quá…
oOo
“ Ối chà, mỹ nữ, mỹ nữ kìa”
“Mông to quá, ối chà, ngực to quá”
“Nhìn kìa nhìn kìa, xem ả lắc qua lắc lại cái…”
“Ầm
Một tiếng động vang to lên. Nhất thời làm cho dòng suy nghĩ của Hình Thiên Mạc bị cắt đứt. Lão giật bắn, đảo mắt lia lịa nhìn dáo dác xung quanh. Cơ thể cũng co rúc vào trong một góc tối.
Lòng khinh bỉ lão này vạn phần. La Trần tay cầm một cái cục đá to. Ném thêm một cái nữa. Lại một tiếng trầm đục vang lên.
Hình Thiên Mạc thầm mắng to “ Cái quái gì thế”. Bất quá bên ngoài thì lại đảo mắt liên tục. Hòng tìm lối thoát thân. Tránh cho vị mỹ nữ kia nghe được cái âm thanh nọ mà ra quan sát.
“Ố”
Vừa định dời chân. Thì bỗng lão bị cái thân ảnh đen kịt đằng xa làm cho nhức mắt. Mệng co giật, khẽ rít “Đồ đệ nhà nó” rồi liền nhanh như chớp lướt đi trong gió. Mất tăm tích.
“Hà hà, ta cho lão còn dám nhìn trộm nữa không.”
Vừa định rời đi. Thì bất chợt một luồng ánh sáng rọi vào má hắn. Soi sáng diện mạo của La Trần. Kèm theo đó là một tiếng thét to kinh dị “ Dâm tặc á”.
Suýt nữa hộc máu. La Trần giờ này có một xúc động muốn một đá ném chết vị mỹ nữ kia. Nhưng sau cùng vẫn là nhịn được.
Hắn như chớp quay mắt. Rồi liền trước ánh mắt hoảng sợ của mỹ nữ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
oOo
Sáng hôm sau. Trời trong xanh, mây trắng lơ thơ vài bóng.
Trong một toà đình viện của nội môn La Gia. Một bóng thân ảnh nam tử thẳng tắp ở đấy. Mà phía đối diện lại là Tám vị trưởng lão của La Gia. Phân biệt ra từ Đại trưởng lão cho đến Bát trưởng lão.
Nam tử nhìn vào Đại trưởng lão ở trên, cất tiếng âm trầm nhưng lộ rõ vẻ cung kính:
- Bẩm Đại trưởng lão, Hồng gia Hồng Mộng, Thuỷ gia Thuỷ Thiên Hàn cùng Tam gia Tam Vân Nộ đã đến đủ rồi ạ. Mọi việc dường như cũng nên bắt đầu rồi!
Ngữ ý mười phần cung kính. Mặc dù nam tử này bản thân cũng là một vị trưởng lão trong tộc. Nhưng bất quá, so với tám vị kia, vẫn còn xa xa không bằng.
Khẽ gật đầu, Đại trưởng lão La Thiên Vấn nhìn thoáng qua những trưởng lão khác. Thấy họ đều gật đầu thì liền nói:
- Được rồi. Ngươi ra dẫn họ đi vào nơi ấy đi. Còn ta thì sẽ ở đó đợi bọn họ đến.
Nói xong, trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- La Mông, La gia chúng ta còn bao nhiêu viên linh thạch hạ phẩm thế?
Không nghĩ đến Đại trưởng lão sẽ hỏi đến vấn đề này. Nên La Mông có chút ngây người. Nhưng cũng liền trầm tư tính toán. Không lâu sau, hắn liền mở miệng đáp:
- Đại trưởng lão, linh thạch hạ phẩm của chúng ta dường như chỉ còn lại có hơn nghìn thôi !. Một năm trước, tôi cũng đã có ứng thêm nguồn cung rồi. Nhưng so với số lượng tiêu xài của tộc nhân thì vẫn còn xa xa không đủ.
Vuốt bộ râu dài. Đại trưởng lão phất tay nói:
- Được rồi. Ngươi mau đi làm việc kia đi!
“Vâng”
…
Tại một nơi cách nơi này hàng vạn dặm. Trên một ngọn đại sơn cao vạn mét. Không bóng thú vật.
Một cột sáng không biết từ đâu ra bỗng phóng như chớp từ ngọn đại sơn lên trời cao trong xanh. Phút chốc làm cho mây đen kéo đến, cuồng phong nổi to.
Chỉ thấy một cột sáng màu đỏ như máu. Đang bắn lên trời mà trông như một cây cột trụ máu chống đỡ cho màn trời vậy. Kỳ dị vô cùng.
“ Thị thế gian. Thị nhân. Thị đạo. ”
Một dòng chữ cũng màu máu bất chợt hiện ra bao quanh lấy cột máu. Rồi từ đó, cả hai liền biến mất không tung tích.
Mọi chuyện lại trở về lúc ban đầu.
Sắc trời trong xanh như cũ…
…
Một nơi kỳ bí,trong một toà thánh điện to lớn tựa như thái sơn, nằm sừng sững trên một phiến đại địa rộng ngìn dặm.
Một ánh mắt sâu thẳm tựa như lỗ đen không đáy bỗng mở trừng trừng ra, nhất thời làm cho không khí dường như bị cô động thành băng giá. Mọi thanh âm cũng bất chợt đình chỉ.
“ Ma tự màu máu, thiên trụ màu máu, bọn nó lại tỉnh dậy rồi sao?, nhưng tựa hồ, ba vạn năm nay không có vị chí tôn nào được sinh ra cả? Hay là …?”
Con mắt khẽ xao động, ánh lên vài tia nghi hoặc, rồi từ nghi hoặc lại chuyển sang trầm tư. Một lúc sau, con mắt liền khép lại, chỉ để lại một chữ:
- TRU.
Một nơi khác, trong một toà tháp cao như lớn nghìn thước. Một bóng thân ảnh mờ ảo đang chống cằm ngồi trên một vương toạ, thân thể mông lung mơ hồ chỉ một màu đen quỷ dị. Bên cạnh nó còn có một con ma sủng kỳ bí, có hình hài của một con quạ tinh, hai mắt lấp tinh quang vô ngần, trông hệt như sao sáng.
Thân ảnh lúc này không có cử động gì, nhưng con ma sủng bên cạnh lại mở miệng nói, nó một câu khiến người ta muốn hộc máu:
“TRU, tru cái đầu cha ngươi”
Vừa nói, ánh mắt cũng hướng về một phía, ấy là phía mặt trời lặn…
La Gia, tại một vùng đất rộng lớn ở phía hậu môn La Gia.
Lúc này đây có bóng dáng của hơn chục người đang đứng. Nhưng tịnh không có ai nói chuyện gì với nhau. Mà chỉ lặng lẽ nhìn vào cửa khẩu hang động vừa mới đào ra ở dưới mặt đất. Trong ánh mắt ánh lên nghìn tia tham lam.
Cái động khẩu dưới kia. Tựu nhiên là nơi đi vào một cái Động linh mạch có linh thạch hạ phẩm.
Mọi người lúc này tuy đều lộ rõ vẻ tham lam. Nhưng không ai dám làm càn. Mà chỉ yên lặng đứng ở đó. Vừa nhìn vừa chờ đợi những vị kia tới quyết định sẽ xử trí nơi này ra sao.
Không lâu sau. Từ phía xa liền có một đám người đi lại. Họ trên thân đều diện áo bào quý giá, vừa nhìn là biết không phải hạng người phàm.
Đi đầu đám người này chính là La Mông. Trưởng lão nội vụ của La Gia. Còn phía sau lưng hắn, hiển nhiên là đám người gia chủ Hồng, Thuỷ, Tam gia rồi.
Mặc dù chỉ là trưởng lão nội vụ. Nhưng nếu nói về địa vị trong toà thành Hùng Đô này thì ba vị gia chủ kia chẳng có thể đứng cao hơn hắn được. Ấy chính là bởi vì La gia ở thành Hùng Đô này, chân chính là một bá chủ. Ngay cả một trưởng lão so với gia chủ của tộc khác thì địa vị cũng cao hơn rất nhiều.
La Mông áo bào lam đi đến chỗ đám người. Bọn họ nhao nhao tách ra, không dám chắn đường.
Thấy thế, La Mông miệng khẽ cười. Rồi cũng không nói gì mà đi lại gần động khẩu cùng với bọn gia chủ Hồng, Thuỷ, Tam ba nhà.
Đến lúc này thì người ta mới đánh giá ba người phía sau La Mông. Hiển nhiên bọn họ chỉ là người làm công, nào có dịp được gặp mấy vị kia chứ. Giờ thấy họ, mở to mắt ra mà đánh giá thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
Chỉ thấy, một lão già béo ú vận áo bào tử sắc, một thiếu phụ trung niên xinh đẹp diện áo bào hồng sắc cùng với một lão già gầy gò, đen thui diện áo bào lam sắc. Ba người đứng chung một chỗ, hợp lại tạo nên một tràng cảnh đối lập nhau vô cùng.
Béo - Đẹp - Xấu…ở đây đều có cả!
Bọn gia nô âm thầm cảm thán
“Đại nhân vật, toàn là người đặc biệt cả thôi”
oOo
La Mông nhìn ánh nắng sắp lên cao quá tầm mắt. Liền lệnh cho vài tên gia nô của ngoại nhân La gia đi vào bên trong dọn dẹp cái Động linh mạch này. Dù sao thì chỉ mới đào ra cửa khẩu, bên trong nó có bụi bẩn hay cái gì đó thì cũng không ai biết được. Sợ rằng một lát nữa Đại trưởng lão đến, trách tội thì không hay chút nào cả.
Xoay người đi đến gần bên gia chủ Hồng, Thuỷ, Tam ba nhà. La Mông mỉm cười tuỳ ý, nói:
- Ba vị, chúng ta ở đây đợi Đại trưởng lão đến, rồi bàn việc phân chia sau cũng không muộn chứ?!
Ba người đều cùng cười xoà ý không sao cả. Dù gì thì bọn họ có khó chịu cũng éo được. La gia là cái gì chứ. Người ta có bắt họ đợi thì họ cũng đành chịu thôi. Ai bảo họ là bá chủ ở Hùng Đô thành này làm chi. Quyền lực ấy chính là lẽ phải mà!
Bọn họ còn đang định nói vài lời không sao, thì sau lưng đã truyền đến một đạo thanh âm:
- Ba vị, thật có lỗi nha. Ai nha, công việc trong gia tộc bận quá. Nên đến trễ, mong ba vị lượng thứ cho ta đây !
Vừa nói chân cũng vừa đi đến bên ba người. Vẻ mặt lộ ra vài tia thân thiết, trong tựa như người quen lâu ngày không gặp.
Hơi sửng sốt với điệu bộ này của vị Đại trưởng lão địa vị cao siêu kia. Ba người đều cùng nhìn nhau trố mắt. Nhưng cũng không thẫn thờ quá lâu, Hồng Mộng gia chủ của Hồng gia liền mỉm cười đáp lại:
- Không sao, không sao. Chúng tôi cũng không có gấp chi đâu . Đại trưởng lão không cần phải khách khí như vậy .
Thuỷ Thiên Hàn liền xen miệng vào:
- Đúng vậy, đúng vậy. Bọn tôi chẳng có phiền gì đâu!
Tam Vân Nộ ngày thường nóng tính, không thích nói chuyện lúc này cũng mở miệng nói:
- Đại trưởng lão quá khách sáo rồi.
…
Tai nghe ba người nói. Trong lòng Đại trưởng lão thầm cười to không thôi. Xem ra địa vị của La gia ở Hùng Đô thành này quá siêu việt rồi. Đến ngay cả gia chủ của ba đại gia tộc không chịu kém ai thế mà cũng khép nép thế này. Thì chắc có lẽ, vài năm… à không mai nay đây thôi, La gia tựu sẽ là “Vua” của thành Hùng Đô này!!!
Nghĩ nghĩ, lão lại cười tít mắt, chỉ tay về phía động khẩu, nói:
- Ba vị, chúng ta vào đó xem thôi.
Cả ba gật đầu, rồi sau đó cùng theo chân Đại trưởng lão La Thiên Vấn cùng nội vụ trưởng lão La Mông đi vào bên trong động khẩu…
La Trần uể oải duỗi lưng một cái. Rồi lại thở phì phì tiếp tục làm công việc của mình. Hắn cầm cây bổ tới bổ lui vào đám đá dưới chân. Bất mãn thì thào:
- Linh thạch, linh thạch đâu chứ. Rõ ràng chỉ toàn thấy tảng thạch không thôi. Ôi trời!!!
Người ta lao động hì hục một chút là liền đem lên tá tá linh thạch hạ phẩm. Còn hắn. cuốc muốn đứt hơi luôn mà có thấy viên linh thạch nào đâu. Động linh mạch cái gì chứ, rõ ràng là Động kiệt mạch thì có…
“Này, huynh đệ, lại đây phụ ta một tay, kéo cái này lên”
Vò đầu bứt tóc. Bỗng một tên gia nô hướng La Trần kêu to. Làm hắn ngẩn ra. Tay chỉ chỉ vào mình. Bộ dáng nghi ngờ hỏi:
- Ta sao? Ta vẫn còn …bé lắm!
Quả thật. Với vóc dáng này thì đem hắn đi so với mấy tên gia nô khác, đúng thế … bé thật.
“Haha, không sao, ta chỉ cần ngươi dùng chút sức thôi, chẳng có nặng nề gì đâu”
Tên ấy cũng chả muốn gọi La Trần, chỉ là bốn bên đều chẳng có ai rãnh cả, chỉ có tên thiếu niên kia, là đang cầm cuốc đi cuốc tảng thạch mà thôi. Mặc dù đối phương chỉ là một tên thiếu niên, nhưng dù sao, giúp mình thì chỉ cần hơi mạnh một chút là được.
“Ờ’
Nhẹ giọng đáp. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đi lại giúp tên kia.
Lại gần, thì hắn liền trố mắt. Hoá ra, tên kia đang muốn kéo lên một cục linh thạch hạ… à không trung…ách hình như là thượng phẩm. Bởi lẽ viên linh thạch ấy quá to, gần như là gắp 10 lần linh thạch hạ phẩm, nên cơ bản La Trần cũng chả biết nên gọi nó là gì luôn. Phỏng chừng không phải là linh thạch cũng nên.
“Đấy, phụ ta kéo viên linh thạch này lên”
Cười cười bảo La Trần. Trong lòng lại thầm kêu “Giàu to rồi”. Lần này hắn đào được một viên linh thạch to như thế này. Thì chắc rằng sẽ được thưởng cho rất nhiều bạc a. Tựa hồ viên linh thạch đó, xem ra cũng cỡ 10 lần viên linh thạch thường. Mà một viên linh thạch thường lại được quy ra 10 bạc, vậy tính ra 10 nhân cho 10 không phải là 100 bạc sao.
“Giàu to mẹ nó rồi.”
Tên kia trong lòng kêu sướng không ngừng.
Đặt tay lên viên linh thạch to, một cảm giác âm ấm truyền đến lòng bàn tay. La Trần khẽ ngây ra, thầm nghĩ không phải tất cả linh thạch đều có thuộc tính hoà hợp âm dương không nóng không lạnh sao, viên linh thạch này sao lại chỉ có nóng chứ không lạnh chứ. Lúc hắn còn thanh niên, tiếp xúc với linh thạch cũng không phải là ít, cự nhiên hắn biết rõ được thuộc tính của nó.
Lòng kinh nghi, nhưng bề ngoài vẻ mặt của hắn lại không có biến hoá nào. Chỉ lặng lặng nhìn viên linh thạch mà thôi.
“Huynh đệ, mau lên, giúp ta kéo nó lên”
Bất quá, lúc này tên gia nô lại giục.
Bất đắc dĩ chỉ có thể kéo nó lên. Khi ấy rồi hãy tìm hiểu cũng không muộn,La Trần thầm nghĩ.
Hai người cầm hai cây cuốc. Rồi cùng nhau đặt ở một lỗ trống khá dài ở phía chân viên linh thạch. Muốn mượn lực hất viên linh thạch này ra.
Hai người cùng dùng sức. Phút chốc viên linh thạch cũng bị hất ra ít phần. Lộ thêm lên trên một phần nữa. La Trần nhìn viên linh thạch, trong nội tâm lại càng thêm nghi hoặc. Linh thạch bình thường, tựa hồ không có cái nào nặng như vầy ? Chẳng lẽ, nó thực sự không phải là linh thạch sao? Nhưng, cái động phủ này là Động linh mạch mà, có thể nào chứ?
…
Một lát sau, trong một tiếng hô to, cả hai người La Trần cùng gia nô đều bị bật bắn ra sau. Té uỵch xuống đất. Phần mông tê tái không thôi.
Cùng lúc ấy, viên linh thạch kia cũng bay ra. Rồi nặng nề đập xuống đất.
“Rầm”
Cả hai còn đang muốn đến. Thì đã bị một đạo âm thanh khủng bố rền cho té lăn quay ra. Còn chưa kịp định thần, thì hàng loạt tiếng “Ầm…Ầm” khác đã rền lên tiếp tục, chỉ chốc lát, cả động phủ liền tán loạn cả lên. Những tên gia nô tựa hồ biết có điều nguy hiểm sắp xảy ra, nên điều cuống cuồng chạy ra cửa động khẩu, cát bụi vì thế mà cũng bay lên mịt mù.
“ Chạy mau, cái động này sắp sập rồi”
Có tên bấn loạn thét to. Làm cho vài tên gia nô còn đang ngã lăn quay định thần lại, vội vã bò dậy, vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài. Lúc này vài tảng đá tảng cũng rơi xuống ầm ầm, có tên còn suýt bị đè nát ra tương, làm cho bọn họ lại càng thêm hoảng loạn.
La Trần cũng muốn bò dậy chạy ra ngoài nhưng chỉ là…
“Huynh đệ, giúp, mau giúp ta”
Tên gia nô lúc nảy thảm thiết la to với La Trần. Ngữ ý mười phần sợ hãi cùng hoảng loạn, hơn nữa trong thanh âm còn có xen lẫn tiếng rên rỉ nho nhỏ.
La Trần vội nhìn qua đấy, thì liền thấy tên kia đang bị một tảng đá đè trúng chân, máu chảy đầm đìa, miệng rên rỉ không ngừng. Tên gia nô nhìn hắn bằng một ánh mắt cầu cứu, hi vọng La Trần có thể giúp hắn đứng dậy rời khỏi nơi đây.
“Ầm Ầm”
La Trần nhìn động linh mạch đang lung lay muốn sập, nhìn những tảng đá to đùng đang rơi ầm ầm xuống, rồi lai nhìn tên gia nô kia. Lòng hắn liền do dự không biết phải làm sao. Nếu như ở lại giúp tên kia, thì rất có thể mình cũng không thể ra được. Bất quá, nếu không giúp thì e là đến khi ra được, hắn sẽ phải cảm thấy bứt rứt lắm đây.
Hít sâu một hơi khí, La Trần cắn răng. Chân bước nhanh tới chỗ tên gia nô. Hắn đã có quyết định rồi, đó là cứu tên kia, còn sau đó có xảy ra chuyện gì thì chắc là phó mặc cho ông trời thôi. Người ta hay nói Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo . La Trần hi vọng ông trời sẽ không tuyệt tình người !
Hết chương 4