Chào các bạn,
Mình xin đóng góp với các thành viên của diễn đàn một bộ tiểu thuyết kiếm hiệp do mình tự sáng tác. Mục đích khi sáng tác bộ tiểu thuyết này là để thỏa mãn niềm đam mê với thế giới kiếm hiệp của mình. Trong quá trình ra các chương mới, rất mong nhận được ý kiến đóng góp và sự ủng hộ của các bạn
Tên tiểu thuyết: Ngũ Long Truyền Kỳ
Tình trạng: do vừa viết vừa up nên tiến độ 1 tuần/chap
Dưới đây là Chap 1. Các bạn cho thêm ý kiến để mình hoàn thiện nhé
NGŨ LONG TRUYỀN KỲ
CHƯƠNG 1 – VẠN QUÂN CHIẾN NẠI HÀ KIỀU
Chiều tà. Bầu trời nhuốm đậm sắc đỏ thê lương. Từng khoảnh mây đen lững lờ kéo đến, báo hiệu một cơn mưa bão lớn chưa từng có. Không khí ảm đạm và thê lương từ bầu trời lan nhanh xuống mặt đất, khói bụi cuốn thành từng mảng theo cơn gió bốc lên cao. Không gian lặng thinh không một dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ trừ có tiếng thở khe khẽ phát ra từ một nhân ảnh, trụ sừng sững giữa cầu Nại Hà. Ánh mắt sắc như dao nhọn dõi về phía Nam Bích Lạc, trên thân đeo ngang thanh Long Hình Kiếm trứ danh…
Đã 3 canh giờ kể từ khi Vân Tùng đứng trụ tại Nại Hà kiều. Trong tâm trí chàng xuất hiện hình bóng thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú, tà áo xanh biếc cùng nụ cười tươi làm bừng sáng cả không gian xung quanh. Vân Tùng bất giác rơi lệ, thở dài:
- Long Linh Nhi … Ta sẽ không để thêm bất cứ ai vong mạng vì trận chiến vô nghĩa này !
Nửa khắc nữa trôi qua. Mặt đất dưới chân Vân Tùng bỗng nhiên rung động mạnh. Chàng nhanh chóng nhìn về phía Nam Dương thành của Bích Lạc Quốc. Bụi cát quấn lên mù mịt cả một góc trời, cùng theo đó là tiếng hò reo chém giết vang vọng cả một mảng không gian. Khí thế hiếp nhân ấy không hề làm Vân Tùng nao núng, chàng khẽ nhủ : - Cuối cùng cũng đến lúc
Đại quân Bích Lạc quốc di chuyển rầm rập theo thế Độc Xà tiến về phía Nại Hà Kiều, rất nhanh đã phát hiện có người đứng chặn đường ở giữa cầu. Một tên Hắc Kỵ binh mang khôi giáp đặc một màu đen tuyền phi nước kiệu lên phía trước đoàn quân, cất lời đe dọa:
- Kẻ nào to gan dám chặn đường tiến quân của đại tướng Vu Thiết . Mau cút khỏi đây trước khi bị băm thây vạn mảnh !
- Vân Tùng Hỏa Long Kiếm hôm nay chính thức cai quản Nại Hà Kiều này. Mặc xác các ngươi là Vu Thiết hay Vu Vạ muốn qua đây cũng phải nộp tiền mãi lộ - Vân Tùng cười ha hả
- Khốn kiếp. Muốn chết ! Vừa dứt lời, tên Hắc kỵ binh thúc ngựa phi nước kiệu lên phía trước. Hắc đao trong tay giơ cao nhằm hướng đầu Vân Tùng chém xuống.
Vân Tùng đứng im bất động không hề né tránh. Chàng khẽ giơ tay bắn nhẹ một đạo chỉ khí về ngực tên binh sĩ Hắc kỵ kia. Hự một tiếng, chỉ thấy cả người và ngựa đổ sập xuống trước mặt Vân Tùng. Chàng càng cười to hơn nữa:
- Ha ha. Muốn đùa với bổn đại gia? Quan quân Bích Lạc chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.
Tướng quân Vu Thiết nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra. Hắn chau mày: “Long Hình khí. Xem ra tin đồn trên giang hồ là có thật”.
- Tướng quân lệnh – 2,000 Hắc kỵ binh thiết lập Thạch Đầu Trận tiến về phía Nại Hà kiều. Tên Giám quân hô to
Hiệu lệnh vừa dứt, 2000 Hắc kỵ nhanh chóng di chuyển theo đội hình hàng ngang. Cứ 100 quân xếp thành một hàng, 3 hàng ngang lại có 100 quân bao xung quanh. Toán quân di chuyển chậm rãi về phía Nại Hà Kiều, chỉ còn tiếng ngựa thở phì phò kém tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng. Không gian đậm đặc màu sắc chết chóc. Chỉ còn cách cây cầu hơn một trăm bộ, toán Hắc kỵ binh bỗng thúc ngựa phi nhanh về phía Vân Tùng. Ánh đao đen tuyền loang loáng ớ khắp mọi phía, dồn Vân Tùng vào giữa. Chàng không hề nao núng, Long Hình kiếm bật khỏi vỏ lao vút lên phía trên. Hắc kỵ binh chưa kịp phản ứng đã thấy Vân Tùng phi thân theo thanh kiếm.
- Long Hình Bá Thiên ! Nói thì chậm, mọi việc diễn ra quá nhanh. Chỉ thấy ở giữa cầu Nại Hà có tiếng long ngâm rung động cả mặt đất. Bóng một con Hỏa Long quét qua toán Hắc Kỵ binh, lửa bùng cháy dữ dội tại những chỗ Hỏa Long chạm phải. Đám Hắc kỵ binh gào rú thảm thiết, chẳng mấy chốc không còn một tên nào sống sót.
Đại quân đằng sau kinh ngạc không thốt lên một tiếng. Nên biết rằng Hắc Kỵ binh là đội quân chủ lực của Bích Lạc quốc, đã từng chinh chiến hơn trăm trận, thảm sát không biết bao nhiêu làng mạc thành trì. Vậy mà chưa đến một khắc đã bị thiêu toàn quân, mà đối phương chỉ có 1 người. Tướng quân Vu Thiết giận dữ hét lớn một tiếng:
- Khốn kiếp. Hỏa đầu xa chờ lệnh. Tất cả hỏa lực nhắm về phía Nại hà kiều.
Vân Tùng đã nghe qua uy danh của Hỏa đầu xa. Chỉ cần ngũ xa cùng khai hỏa một lúc có thể dễ dàng phá hủy một thành trì nát như tương. Chàng bèn tập trung tinh thần, đề thăng nội lực lên mức Long Hình Viên Sí – “Nhất quyết không để chúng bước qua được Nại hà kiều nửa bước” Chàng tự nhủ
Oanh, oanh, oanh. Tiếng đạn xé gió lao vun vút về phía Nại hà kiều. Những viên đạn bốc lửa bên trong được chôn rất nhiều ám khí, bi sắt.. khi nổ sẽ tạo ra sức sát thương cực lớn. Vân Tùng xoay tròn người trên không trung, đại thủ vươn ra phía trước thi triển Long Hình Quyển, một lốc xoáy nhỏ xuất hiện theo chiều tay của Vân Tùng. Hỏa đạn vừa đến, gặp phải cơn lốc do Long Hình Quyển tạo ra, liền xoay tít theo vòng tròn. Thuận thế của cơn lốc, Vân Tùng đảo ngược tay phóng tiếp 3 đạo Long Hình Quyển về phía viên đạn. Hỏa đạn sau khi xoay tít, trúng thêm ngoại lực từ bên ngoài vào liền văng ngược trở lại toán quân điều khiển Hỏa đầu xa. Ầm ầm… một tiếng, tiếng đạn nổ oanh tai. Những tên lính Hỏa xa chậm chân bị nát thây tại đương trường.
Chưa kịp vui mừng, Vân Tùng đã thấy có 2 viên đạn bay đến gần sát mặt. Không đủ thời gian sử Long Hình Quyển, chàng vội tụ Long hình khí tại hai tay, giơ ra phía trước đón hỏa đạn. Sức ép từ hỏa đạn quá khủng khiếp, ép chàng lùi mạnh về phía đầu Nại hà kiều.
- Không ổn. Hỏa đạn có sức công phá thật cường bạo. Long Hình khí của ta chưa luyện đến mức Long Hình Cửu Thiên sẽ không thể chặn được nó.
Trong thoáng chốc, hỏa đạn bị đè nén bởi ngoại lực, liền phát nổ kèm theo đó là hàng loạt ám khí, bi sắt.. bắn ra ngoài. Trong màn khói nổ của đạn, Vân Tùng bỗng thấy hình bóng thiếu nữ áo xanh lại hiện ra, nở một nụ cười tươi tắn với chàng…
- Long Linh Nhi… ta đến với nàng đây !
Trong đầu Vân Tùng, các hình ảnh và kỷ niệm từ quá khứ bỗng hiện ra rõ mồn một………
Một buổi chiều mùa đông. Gió rét căm căm hú lên từng đợt, xô cây cối ở 2 bên đường ngả nghiêng. Mưa tuyết rơi trắng xóa cả đất trời. Đoàn người lầm lũi đi men theo con đường mòn của dốc U Minh. Đích đến của họ là Nại Hà Kiều – cây cầu ngăn cách miền Nam Bích Lạc Quốc và miền Bắc Hoàng Tuyền.
- Mọi người cố lên. Chỉ còn vài dặm đường nữa thôi chúng ta sẽ đến được Nại Hà Kiều. Một lão tiên sinh mái tóc bạc trắng xóa lên tiếng trấn an thôn dân
- Mạnh lão. Liệu bên kia cầu có thật là thiên đường như người ta vẫn đồn đại không?
- Ta cũng không biết. Nhưng ngươi xem, cứ sống như hiện tại chả mấy chốc toàn bộ thôn làng sẽ bị hủy diệt. Chi bằng cứ đến Hoàng Tuyền một chuyến xem thực hư ra sao. Ta tin không còn nơi nào tệ hơn được Bích lạc quốc nữa rồi.
- Hy vọng mưa tuyết thế này bọn khuyển quân của Bá Xảo không canh gác Nại Hà kiều – chàng trai trẻ Vân Tùng lẩm bẩm
Thôn dân chầm chậm đi men theo con dốc. Cả làng không một tiếng trò chuyện, chỉ độc tiếng mưa tuyết thét gào ở trên cao. Dường như ký ức kinh hoàng trong quá khứ vẫn sống đeo bám họ. Kể từ khi tên hoạn quan Bá Xảo vươn lên nắm quyền triều cương, lấn át quân vương, hắn ban bố một loạt đạo luật hà khắc, sưu cao thuế nặng khiến dân chúng nông nô cực khổ đủ đường. Thêm vào đó, hạn hán thiên tai xảy ra khắp nơi. Khắp đất nước chỉ tuyền một màu tang thương chết chóc. Thế rồi đúng vào tiết lập đông, trong thiên hạ bỗng nhiên phát sinh lời đồn đại rằng ở phía Bắc của Hoàng tuyền là một mảnh đất xanh tươi màu mỡ, cuộc sống yên ấm không khác gì thiên đường. Trong cảnh lầm than, dân chúng như vớ được niềm hy vọng cuối cùng. Từng đoàn từng đoàn di dân bắt đầu vượt qua Nại hà kiều, tiến về phía Bắc Hoàng Tuyền. Tin tức lan đến tai Bá Xảo, hắn giận dữ ra lệnh cho quân canh gác ngày đêm tại Nại Hà kiều, chém đầu bất cứ dân chúng Bích Lạc nào có ý định vượt biên.
Thôn dân Hạ Khâu của Vân Tùng cũng không phải ngoại lệ. Nhận thấy sắp có bão tuyết tràn qua khu vực Nam Dương thành, khuyển quân của Bá Xảo chắc chắn sẽ lơ là canh gác, cả thôn đã chuẩn bị sẵn để cùng vượt qua Nại Hà Kiều.
Cứ đi như thế được ba canh giờ, bỗng nhiên Mạnh lão hô vang:
- Aa mọi người nhìn xem. Chúng ta đã đến được Nại Hà Kiều rồi !
Thôn dân vui sướng hò reo. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ tươi cười. Cuối cùng họ cũng đã chạm được một tay vào cánh cửa hy vọng. Tấm bảng gỗ khắc ba chữ Nại Hà Kiều lấp ló hiện ra trong mưa tuyết ở đằng xa.
Tiếng hò reo vang lên chưa được bao lâu. Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng xé gió “Vút…Vút” lao đến. Sẵn có giác quan nhạy bén của một thợ săn, Vân Tùng hoảng hốt hét to:
- Mạnh lão cẩn thận phía trước !
Mạnh lão ngơ ngác quay người lại phía Nại Hà kiều. Trước mắt lão ánh lên màu bạc sáng choang. PHẬP một tiếng, một mũi tên xuyên thủng đỉnh đầu của Mạnh lão. Máu vọt ra đằng sau, tưới đỏ cả một khoảng tuyết trước mắt mọi người. Ai đó gào rú trong điên loạn:
- Trời ơi. Quan quân triều đình. Chúng ta mau chạy thôi !
Đám loạn dân chứng kiến cái chết của Mạnh lão liền hoảng loạn như bầy ong vỡ tổ. Tất cả quay đầu chạy ngược lại. Nhưng chờ đón họ ở phía đằng sau là một trận mưa tiễn đang lao đến. Hơn hai mươi người chạy ở hàng đầu bị tên xuyên thủng, lần lượt ngã xuống. Vân Tùng không nén được hỏa khí, thét to:
- Khốn nạn. Mọi người đừng chạy lại phía đằng sau nữa. Tất cả hãy lao về phía Nại Hà kiều. Thanh niên trai tráng trong thôn hãy cầm lấy vũ khí. Phụ nữ trẻ em đi vào giữa. Nhanh lên !
- Vân Tùng. Ta sẽ lo ở mé trái. Ngươi tiến lên dẫn đầu mọi người đi. Bạch Khởi lên tiếng
Không còn thời gian để trả lời, Vân Tùng nhanh nhẹn lao lên, dẫn dắt mọi người chạy nhanh về phía trước. Mưa tiễn vẫn lao vun vút ở phía đằng sau. Những tiếng la hét tuyệt vọng không ngừng vang lên. Từng thôn dân cứ lần lượt ngã xuống. Trong không khí tanh nồng mùi máu tươi.
Chạy gần được đến cầu, cả thôn chỉ còn vỏn vẹn hơn hai chục người. Vân Tùng nóng lòng gia tăng cước bộ. Bỗng có tiếng cười ha hả phát lên từ phía giữa cầu:
- Haha. Lũ chuột nhắt các ngươi còn định chạy đường nào. Mau mau quỳ xuống, bổn quan sẽ cho chết thoải mái. Tên trưởng quan cưỡi ngựa đứng chặn đường ở giữa cầu.
Vân Tùng không hề dừng lại. Chàng cầm sẵn con dao cắt lúa lao nhanh về đằng trước. Tên trưởng quan giận dữ rút đao chém mạnh về Vân Tùng, hòng một chiêu đoạt luôn thủ cấp của chàng. Vân Tùng không hề sợ hãi, chàng cúi thấp người xuống tránh đao. Lừa lúc tên Trưởng quan chưa kịp phản ứng, Vân Tùng đã chui tọt xuống bụng ngựa. Tên trưởng quan không thấy bóng dáng Vân Tùng đâu, liền thúc chân ép ngựa nhảy lên cao để đạp chết tên thôn dân hỗn xược kia. Vân Tùng hoảng hốt lăn sang bên phải, chưa kịp ngồi dậy đã thấy ánh đao rợn người ở đằng trước bổ xuống. Chàng vội lộn ngược người về phía đằng sau, tránh được một đao đoạt mạng. Tên trưởng quan không hề dừng lại, hắn phi ngựa lên đâm mạnh đao về phía ngực Vân Tùng. Đao phong phát lên tiếng kêu rin rít đến rợn người, Vân Tùng tuyệt vọng nhìn mũi đao sắp xuyên thủng ngực mình đang đà lao đến.
Một dòng máu tươi văng vào mặt Vân Tùng, thấm đỏ cả mái tóc lòa xòa trước mắt chàng. Hai mắt chàng mở to, trợn trừng nhìn cảnh tượng kinh hồn ở phía trước: Mạnh nương – người đã nhặt chàng về nuôi từ tấm bé, luôn chăm lo săn sóc cho chàng, đang đứng chắn trước mặt, mũi đao đoạt mệnh xuyên thủng ngực bà. Giọng bà thều thào:
- Tùng nhi.. Mau chạy đi con. Quan quân đuổi đến nơi rồi, hãy cố giữ lấy mạng sống. Đừng lo cho ta. Bà khẽ nở một nụ cười hiền từ, nhìn Vân Tùng đầy âu yếm.
Vân Tùng tuyệt vọng kêu to một tiếng: - Khônggg
Mắt chàng nhòe đi vì lệ. Sức mạnh đến từ lòng thù hận bộc phát, chàng cầm con dao cắt lúa phi mạnh về phía
tên trưởng quan. Hắn kinh hãi không kịp né tránh, con dao cắm phập vào mắt. Tên trưởng quan rú lên đau đớn và rơi ngược về đằng sau.
Vân Tùng gào lên trong tuyệt vọng:
- Mạnh nương cố lên. Chúng ta qua được Nại Hà Kiều rồi. Đừng bỏ con một mình .
Nhưng Mạnh nương đã đoạn khí từ lúc nào. Nét mặt bà vẫn còn giữ nguyên vẻ hiền từ nhìn Vân Tùng. Chàng đau đớn nhìn về phía Mạnh nương, trong đầu chỉ còn lại một chữ Hận. Vân Tùng không còn suy nghĩ gì nữa, chàng quay người định chạy về phía quan quân ở đằng sau. Bỗng từ đâu 2 cánh tay mạnh mẽ của Bạch Khởi giữ chặt chàng lại, Bạch Khởi thét vào tai chàng:
- Khốn kiếp. Vân Tùng, ngươi định để sự hy sinh của Mạnh nương là vô nghĩa sao. Mau quay người lại chạy mau.
Rồi không chờ Vân Tùng phản ứng, Bạch Khởi dùng 2 tay lôi Vân Tùng chạy sềnh sệch về phía trước. Vân Tùng hai mắt trắng xóa vì lệ. Trước mắt chàng là bóng Mạnh Nương đứng ở giữa Nại Hà Kiều, thanh đao đâm ngược từ sau ra trước. Ngay phía sau là đám quan quân đang mặc sức chém giết
Chàng đau đớn hét lên một tiếng:
- Tại sao ? Tại sao lại bất công như vậy? Ta nhất định sẽ báo thù.
Đau thương dồn đến liên tục khiến Vân Tùng không trụ nổi nữa. Chàng ngất lịm đi ngã người về đằng sau. Bầu trời đen kịt sâu thăm thẳm xen lẫn màu trắng xóa của tuyết hằn lên trong mắt chàng…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thedeath25
Ánh nến leo lét trong căn phòng nhỏ xíu. Tiếng trống canh ba vang lên từng nhịp khoan thai giữa đêm vắng lặng. Vân Tùng chợt bừng tỉnh giấc, nó dò dẫm bò khỏi chăn, dụi dụi mắt nhìn quanh căn phòng ấm áp quen thuộc của nó. Bóng người ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ chính giữa căn phòng, hai tay đang cẩn thận thêu hình con rồng nhỏ xíu lên đôi hài trẻ con. Vân Tùng lon ton đi đến cạnh người đó, cất giọng ngây ngô hỏi:
Mạnh nương mỉm cười hiền từ, khẽ lấy tay xoa lên đầu Vân Tùng. Nó ngẩng đầu lên nhìn Mạnh nương, chợt thấy có vật gì đó sắc lạnh ở nơi bàn tay. Vân Tùng tò mò cúi đầu xuống, nó kinh hãi phát hiện nơi ngực của Mạnh nương máu chảy ròng ròng, một thanh đao nhọn xuyên từ đằng sau ra đằng trước. Vân Tùng khóc thét lên:
- Mạnh nương, người đừng chết, đừng bỏ con ở lại một mình.
Mạnh nương hai mắt vẫn thản nhiên như không, nhìn Vân tùng hồi lâu rồi từ tốn nói:
- Tùng nhi… đừng lo cho ta !
Vân Tùng gào lên một tiếng kinh hãi. Chàng bật người dậy, mồ hôi đổ ra như suối. Ánh nắng mặt trời chói chang rọi thẳng vào mặt Vân Tùng. Chàng ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang nằm trên một bãi đất khô cằn, cây cối rậm rạp che kín ở sau lưng.
- Ngươi tỉnh rồi hả. Báo hại ta lo cho ngươi muốn chết. Tưởng ngươi bị thương bất tỉnh nữa chứ . Giọng Bạch Khởi vang lên bên cạnh.
- Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại ở đây? Vân Tùng cất giọng buồn rầu hỏi
- Hôm qua giết tên Trưởng quan xong ngươi bị ngất xỉu. Ta phải lôi ngươi đi chạy bán sống bán chết mới thoát được đó. Cũng may Nại Hà kiều chật hẹp nên bọn quan quân không đuổi theo được.
- Mạnh nương ..chết rồi. Ta chẳng còn ai thân thích nữa. Tại sao hôm qua ngươi không để ta chết đi?
-Tên óc bã đậu này. Ngươi định để Mạnh nương chết vô nghĩa sao? Ngươi chết đi rồi ai sẽ báo thù cho Mạnh nương? Bạch Khởi tức giận mắng Vân Tùng
-Ta…ta chẳng biết sau này sẽ làm gì cả. Mà sao ta chỉ thấy có ta với ngươi, những người khác đâu? Vân Tùng lắc đầu buồn bã, chàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật Mạnh nương đã chết, trên cõi đời này chỉ còn mình chàng độc vãng.
- Hôm qua bị quan quân truy sát, thôn dân hầu như đã bỏ mạng dưới đao kiếm của bọn khuyển quân ấy rồi. Còn một vài người khác cũng chạy thoát nhưng ta không biết họ chạy hướng nào.
Vân Tùng chậm rãi đứng dậy. Chàng đưa cái nhìn u ám về phía Nại Hà Kiều. Tại sao, dân chúng lương thiện lại phải chịu cảnh áp bức bóc lột? Tại sao, lũ quan quân lại có quyền coi sinh mạng người dân như cỏ rác, mặc sức chém giết? Thâm tâm Vân Tùng bị câu hỏi ấy giày vò đến khó chịu. Chàng quay sang nói với Bạch Khởi:
- Sau này ngươi đã có dự định gì chưa?
- Ta cũng không biết. Trước mắt ta vẫn muốn thử đi đến vùng đất phía Bắc Hoàng Tuyền một chuyến, Dù sao cũng không thể quay lại Bích Lạc quốc được nữa rồi.
Vân Tùng gật đầu đồng ý với Bạch Khởi. Hai người vội vàng thu dọn hành lý, xóa hết dấu vết trên nền đất rồi mới yên tâm khởi hành được. Vân Tùng nhặt hai hòn đá, đặt ở bên trái mình một hòn, trước mặt một hòn. Sau đó chàng quay lại đứng giữa hai hòn đá, giơ ngang tay sang bên phải. Bạch Khởi thấy lạ bèn hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
-Ta đang xác định phương hướng. Theo ta thấy mặt trời đang ở chính diện tức là vào giờ Ngọ, bóng ta đổ về phía tây bắc. Như vậy muốn đi về hướng Bắc chúng ta cần đi sang bên tay phải.
- Sao ngươi lại biết hay vậy?
-Ta đi săn trong rừng nhiều nên tìm ra cách này thôi. Chúng ta đi mau kẻo muộn.
Hai người đi theo hướng Vân Tùng chỉ, men theo con đường mòn thoai thoải dọc khu rừng. Không gian xung quanh vắng lặng như tờ, thi thoảng có mùi tử thi bốc lên nồng nặc đâu đó. Vân Tùng và Bạch Khởi thầm đề cao cảnh giác, trải qua biến cố lớn lao vừa rồi, hai người tự nhủ không bao giờ được lơ là, nhất là khi không gian càng yên tĩnh đến lạ thường thì càng ẩn chứa những mối nguy hiểm lớn lao. Bước thêm được dăm trượng, hai người bỗng thấy có tiếng động lạ phát ra từ mé rừng bên trái. Vân Tùng vội kéo áo Bạch Khởi chạy vọt ra nấp sau một thân cây lớn, đưa mắt nhìn vào khoảng rừng ở phía trước mặt.
Tiếng binh khí va vào nhau keng keng không ngớt. Vân Tùng chợt phát hiện ra có vài bóng người đang giao đấu trong khu rừng. Có vẻ như 3 người đang vây công một người. Tuy phải chống lại 3 người cùng lúc nhưng người kia không hề hoảng loạn, tiến thoái khá nhịp nhàng, trường kiếm trong tay sử ra toàn chiêu thức ảo diệu, khiến cho 3 người kia không dễ dàng chiếm thế thượng phong. Cuộc giao đấu nhanh chóng di chuyển từ trong khu rừng ra khoảng đất trống trước mắt Vân Tùng và Bạch Khởi. Thì ra có 3 tên hắc y nhân, tay cầm kim đao sáng lấp lánh đang tấn công một tiểu cô nương.
Một tên trong bọn hắc y nhân cất lời giễu cợt:
- Tiểu cô nương, mau mau buông kiếm đầu hàng. Bổn đại gia sẽ không để cô thiệt thòi đâu. Ha ha.
Thiếu nữ trẻ tức giận mắng lại:
- Cẩu nô cũng không sủa được tiếng nào sạch sẽ. Hãy xem kiếm của bổn cô nương đây.
Dứt lời, thiếu nữ trẻ múa kiếm xoay tít trên không trung. 7 vòng tròn nhỏ lần lượt xuất hiện trên mũi kiếm. Kiếm thế vừa lập, tiểu cô nương liền đạp 2 bước lao vút về phía tên hắc y nhân nọ. Hoành kiếm vừa sử ra, không khí bao quanh như bị thiêu đốt đến cực điểm. Cỏ xanh dưới chân thiếu nữ liền cháy đen sạm không rõ hình thù. Một tên hắc y nhân khác hoảng hốt thét lên:
- Nhị ca, mau tránh. Thất Tinh Hỏa Long kiếm trứ danh của Long Cẩn đấy.
Chưa kịp nghe rõ đồng bọn nhắc nhở, tên hắc y nhân nọ lúng túng huơ đao ra trước mặt chặn đòn. Nhưng lạ một điều, mũi kiếm vừa chạm vào thân đao, thiếu nữ trẻ liền nhảy lộn người ra sau. Tên hắc y nhân còn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, 7 vòng tròn nhỏ trên mũi kiếm đã lao như tên bắn vào người hắn. Chỉ nghe thấy “Hự” một tiếng, tên hắc y nhân đổ gục xuống nền đất. Máu tuôn ra như suối. Vân Tùng kinh ngạc nhìn lên người tên hắc y nhân xấu số, chỉ thấy trên người hắn có 7 lỗ to bằng nắm tay bị xuyên thủng.
Hai tên hắc y nhân còn lại nổi cơn tam bành, liền một trước một sau sử kim đao chém tới tấp về phía thiếu nữ trẻ, không cho nàng cơ hội hồi khí. Một tên thi triển kim đao chém tới theo hình chữ thập, ánh đao loang loáng sắc bạc phong tỏa mọi đường tấn công của thiếu nữ trẻ. Tên còn lại lợi dụng cơ hội đó, thế đao hung mãnh liên tục tấn công vào những chỗ sơ hở của thiếu nữ. Trận ác chiến diễn ra ngày càng nhanh, thiếu nữ trẻ bị dồn ép bắt đầu lộ rõ vẻ hoảng loạn, nàng múa kiếm chống đỡ khá khó khăn. Hai tên hắc y nhân ép nàng lùi dần vào thân cây, kim đao sử ngang một đường hiểm hóc hòng ép nàng vào tuyệt lộ. Thiếu nữ trẻ nhanh trí cúi người xuống thấp, nàng xoạc chân dài một đường né được thế đao hiểm ác. Không để vụt mất thời cơ, nàng giơ trường kiếm lên cao chém bay tay cầm đao của một tên hắc y nhân. Hắn đau đớn gào rú lên, lăn lộn trên mặt đất.
Thiếu nữ trẻ cất tiếng cười tinh nghịch:
- Ôi ôi cẩu nô chỉ còn 1 tay. Sau này còn làm sát thủ sao được nữa. Hi hi
Tên hắc y nhân cuối cùng trừng mắt lên dữ tợn, hết nhìn tên đồng bọn đang nằm lăn lóc dưới đất lại quay sang nhìn tiểu cô nương đang cười đùa nọ. Hắn bỗng mừng rỡ kêu lên:
- Vạn sư ca. Cuối cùng người đã đến, mau mau đến đây trợ thủ bắt con tiện nữ khốn kiếp này cho chúng đệ.
Thiếu nữ trẻ cảnh giác ngoái đầu nhìn ra đằng sau. Bỗng thấy nhói lên ở trước ngực một nhát, nàng hoảng hốt quay lại nhìn thì thấy có một mũi phi tiêu nhỏ đang nằm gọn trên lồng ngực.
Tên hắc y nhân cười đắc chí:
- Ha ha. Ngươi đã trúng Mê Độc Trâm của ta. Chỉ một lát nữa thôi ngươi sẽ bất tỉnh nhân sự. Đến lúc đó để xem ta trị tội ngươi ra sao.
Tiểu cô nương rối rít nói:
- Ngươi…đồ hạ lưu vô sỉ. Không giao đấu đường đường chính chính lại sử dụng thủ pháp ám toán hèn hạ này. Cha ta sẽ tính sổ với các ngươi.
Vừa dứt lời, thân hình nàng lảo đảo ngã xuống đất. Tên hắc y nhân xông tới đá văng thanh trường kiếm ra xa. Bộ mặt dữ tợn vẻ thèm thuồng của hắn khiến nàng ngất xỉu.
Tên hắc y nhân cười đầy dâm tà: “He he ta chỉ cần bảo đảm mạng sống cho ngươi mang về giao phó. Những thứ khác không hưởng thì thật là phí”
Hắn quỳ xuống lần tay áo cởi dần ghim áo của nàng. Đang cởi được nửa chừng, bỗng nhiên tên hắc y nhân kêu “Ối” một tiếng rồi ngã ngửa ra đất…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của thedeath25
Long Linh Nhi đầu óc mê man. Cơn nhức đầu quặn thắt từng đợt khiến nàng nhăn nhó khó chịu. Nàng muốn bật người dậy mà vô phương cử động tay chân. Mê Độc Trâm từ lâu đã nổi danh giang hồ là món ám khí hiểm độc của phái Tiêu Dao, bất kỳ ai trúng phải dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng không cách nào vận khí ép độc được. Được bào chế từ Ngũ Đinh Hương , loại cỏ độc có tính gây mê cực mạnh chỉ sinh tồn tại Dực cốc Trường sinh lâm, khi đi vào cơ thể người sẽ lập tức phong bế cùng lúc 8 huyệt vị chính. Đó là lý do vì sao Long Linh Nhi, dù đã tu luyện đến tầng thứ 3 của Hỏa Long kiếm pháp cũng không thể chống cự.
Lúc này đây, dù bị hôn mê bất tỉnh nhưng thần trí Long Linh Nhi vẫn cảm thấy có người đang chậm rãi cởi từng nút áo của mình. “Phựt” một tiếng, chiếc trường bào khoác ngoài đã bị cởi ra, Long Linh Nhi hoảng hốt nghĩ thầm:
- Tên khốn nạn này…hắn định làm thật sao??
Thế rồi, một bàn tay thô ráp lần mò vào lớp áo trong của nàng, hai tay đặt ở ngay trước ngực xoa xoa bóp bóp một lượt. Long Linh Nhi hoảng sợ định cắn lưỡi tự vẫn mà không thành, người nàng nằm đơ như khúc gỗ. Nàng tủi thân khóc thầm, nước mắt nhạt nhòa cả gương mặt. Một lúc sau, Long Linh Nhi cảm thấy có vật gì đó mềm mại, đang nhẹ nhàng mơn trớn chạm vào chỗ trúng độc của nàng. Long Linh Nhi đỏ mặt xấu hổ, hận không thể đứng ngay dậy cầm kiếm phân thây tên hắc y nhân khốn kiếp kia. Nàng không dám nghĩ tiếp đến việc bỉ ổi mà tên hắc y nhân sắp làm.
Bỗng dưng cảm giác nhức đầu giảm dần, Long Linh Nhi đã có thể cử động nhẹ đầu ngón tay. Nàng khe khẽ mở mắt ra lén nhìn, chỉ thấy một rừng toàn tóc đen trước mặt đang lúi húi trên ngực nàng. Long Linh Nhi gào lên một tiếng bi phẫn : “Aaaaaa” rồi ngất lịm đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy, trước mắt Long Linh Nhi là bầu trời đen kịt, được tô vẽ bởi hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lung linh. Ánh sáng bàng bạc làm rạng rỡ cả một vạt rừng. Long Linh Nhi cử động cả bàn tay, cỏ xanh ướt nhẹp sương đêm cọ vào tay nàng khiến Long Linh Nhi cảm thấy khoan khoái. Bỗng nhiên nàng sực nhớ ra chuyện gì, nhanh như chớp bật người dậy. Long Linh Nhi hoảng hốt phát hiện áo ngoài của mình bị cởi ra đang vất chỏng chơ ở một bên đất, trước ngực nàng quấn băng trắng nhiều vòng. Mặt Long Linh Nhi đỏ lựng lên, nàng tức giận khóc thành từng tiếng : “ Oa Oa Oa. Hu Hu hu”.
Tiếng khóc rống lên giữa đêm khuya thanh vắng, làm hai người Bạch Khởi và Vân Tùng đang nằm ngủ tít đằng xa giật mình tỉnh giấc. Bạch Khởi lồm cồm bò dậy, lay lay người Vân Tùng thì thào:
- Dậy, dậy mau Vân Tùng. Ta nghe như có tiếng lợn rống khủng khiếp quá. Trong rừng chả lẽ có thú dữ?
Vân Tùng nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Vừa nghe thấy tiếng khóc, chàng liền bật dậy nhó dáo dác xung quanh. Phát hiện tiếng khóc phát ra từ chỗ vị tiểu cô nương trúng độc vừa nãy, Vân Tùng nói:
- Tên nhát chết nhà ngươi. Ta nghe tiếng khóc như phát ra từ chỗ vị tiểu cô nương nọ vừa nằm, chúng ta mau chạy ra xem có chuyện gì.
Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ Long Linh Nhi vừa ngất. Thấy nàng đang ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu, mặt cúi gằm xuống khóc nấc lên từng tiếng. Vân Tùng tưởng nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi độc, lo lắng hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Nghe thấy tiếng người lạ, Long Linh Nhi ngẩng mặt lên nhìn. Nàng thấy Vân Tùng và Bạch Khởi đang chăm chăm nhìn mình, không khỏi kinh hãi hét lên một tiếng:
- Aaaaaa. Hai tên khốn kiếp nhà ngươi, mau quay mặt đi chỗ khác.
Chưa kịp dứt lời, nàng đã sử dụng Hỏa Long Khí chụp lấy chiếc trường bào rơi ở đằng xa và khoác lên người. Long Linh Nhi nhớ lại mọi chuyện, nàng căm phẫn rút kiếm nhảy sổ lên, chỉ vào mặt Vân Tùng quát:
- Hai ngươi có phải đồng đảng của tên hắc y nhân kia. Hắn đâu rồi. Mau chóng khai ra bổn cô nương sẽ tha cho tội chết.
Bạch Khởi nhăn mặt, hắn thấy khó chịu với cô nương không biết lý lẽ này, liền đáp:
- Bọn ta không phải đồng đảng của hắn. Ban nãy nếu không có bạn ta ném đá làm ngất xỉu tên hắc y nhân thì cô nương đã rơi vào tay hắn rồi.
Long Linh Nhi chưa hết ngờ vực, nàng vẫn thăm dò:
- Có thật là thế? Vậy tên hắc y nhân khốn kiếp bỉ ổi vô liêm sỉ kia đâu rồi? Mà tại sao trước ngực ta lại quấn băng trắng thế này?
Vân Tùng liền bước ra trước đáp lời:
- Là tôi thấy cô nương bị trúng ám khí ngất xỉu. Sợ cô nương có mệnh hệ gì nên đành đắc tội, cởi áo cô nương ra để hút lấy máu độc. Cô nương yên tâm, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
“Cởi áo ra… Không nhìn thấy gì hết…” Long Linh Nhi đầu óc choáng váng, do dư độc còn chưa tan hết mà nàng lại lâm vào trạng thái bị kích thích cao độ, không ngăn nổi bị ngất xỉu lần nữa.
Vân Tùng kinh sợ, chàng chạy đến đỡ người Long Linh Nhi không để nàng ngã. Nước da trắng bóc, đôi mắt to và đen lay láy như hai hạt minh châu, đôi môi đỏ hồng quyến rũ, mái tóc đen mượt của nàng xõa ra thoang thoảng mùi hương tinh dầu thanh khiết. Trong giây phút ấy, Vân Tùng đăm đắm nhìn vào khuôn mặt của Long Linh Nhi, chàng cảm thấy tim mình như ngừng đập, thế giới như ngừng chuyển động, vạn vật xung quanh không còn tồn tại, chỉ có chàng đứng đó ôm Long Linh Nhi trên tay, hai mắt say đắm nhìn nàng không rời. Vân Tùng đâu biết rằng, số mạng của chàng từ nay về sau sẽ biến chuyển không ngờ vì người con gái này… Đớn đau, hạnh phúc, tiếc nuối, hy vọng… bấy nhiêu tâm trạng ấy sẽ bắt đầu từ giây phút “sét đánh” ấy mà sinh ra.