"Hà....ha....hà...há...hha...
Những vầng trăng soi trên thảo nguyên
Nơi có gió và những cánh hoa xoay...
Chàng đến bên vuốt ve nhành thạch thảo...
Đêm loay hoay cùng những cánh hoa xoay..."
... Hắn gục mặt thật sâu vào bồn nước, cố gắng xua đuổi những hình ảnh đã ám ảnh hắn bao ngày nay, chả hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt trong mơ, tim hắn lại đau đến khó chịu. Hít sâu một hơi thật dài, cố gắng đè nén một cổ tức giận không tên đang bùng cháy một cách vô thức trong lòng, hắn đẩy cửa bước ra ngoài....
"Hôm nay thấy sao mày?" - tiêng thằng bạn cùng phòng vang lên.
Hắn nhún vai - "cũng như mọi ngày, cả thế giới đầy màu xám và tao chẳng thể tiếp cận một bé xinh tươi nào".
Thằng bạn bật cười "mày vứt ngay cái khuôn mặt cau có và chán đời đó đi,cứ đeo nó thì cả đời chả có ma nào thèm đâu con ạ"
Hắn quay lại, nhìn chăm chăm vào thằng bạn nối khố của mình rồi trên khuôn mặt rắm ró của hắn từng búi thịt giật lên vài cái.. thằng bạn trố mắt.
"Con cờ...hó, ...mày lại cười đó à. Mịa kiếp mày nhớ lần trước mày cươi khiến tao bỏ cơm cả ngày không?.'"
Hắn bước đi, trong ánh sáng của ngày mới, bóng hắn đổ dài trên đường, liêu xiêu cùng những chiếc lá vừa mới rụng đêm qua. Khi những chiếc lá còn xoay tít cùng với những cơn gió sớm và gã bạn ngu ngốc còn loay hoay với chiếc áo sơ mi chưa cài hêt nút, hắn bỗng vứt lại một câu...
"Tao không cười được, vì tao chưa thể cười khi "nó" còn lảng vảng ngoài kia"
...
9g45' ngày 20 tháng 10 năm 2006.
"Này, hôm nay cơ một cô nàng mới sẽ chuyển sang lớp mình đó" cô bạn ngồi cạnh vỗ vai.
"Thì có liên quan quái gì đến tớ đâu?" Hắn nhăn mặt.
"Ơ sao lại không? Mr Teak Li người luôn được các cô gái trường ta săn đuổi vì vẻ ngoài lạnh như băng, thành tích học tập thì luôn dẫn đầu..." con bạn bắt đầu lải nhải
"Bà cho tui xin, bà có thấy tui lạnh lùng với ai chưa mà phán như thế" hắn cắt ngang.
Cô bạn bỉu môi và nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
"Ông đi ra kia và thử mỉm cười xem? Không dọa hêt con nít mới lạ".
"Zzzz"
"Mà tui nói nè, ông đừng lúc nào cũng vác cái mặt như đổ bằng 2 tấn bê tông đó ra đường dc ko? Tui bạn thân của ông mà đôi khi còn thấy sợ nữa là".
Hắn định nói gì đó để phản bác. Nhưng lời nói nhanh chóng bị nuốt lại, từ phía cửa, một cái đầu xinh đẹp thò vào, hắn thề chưa bao giờ hắn thấy điều gì đáng yêu và xinh đẹp hơn thế cả.
Cô nàng nhìn quanh một lượt rồi đưa mắt về phía hắn, nàng nhoẻn miệng cười.
Có thứ gì đó vừa thoát ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, không khí chung quanh dường như đang bị bóp nghẹt, hắn cảm thấy tim mình đang đập theo một giai điệu diệu kỳ.
...."trên những đồi hoa mặt trời, chàng đã đến bên và yêu thương em...
Trên những dòng sông chảy quanh Alligonia, chàng đã bước đến và trao cho em nụ hôn...
Ôi! Grallian chàng của em, những dòng sông mùa đông khôn thể làm tim em chớm lạnh...
Ôi! Grallian chàng của em, chang là chúa của bầu trời..."
...
"Hey! Hey! Teak cậu sao thế? Tỉnh dậy đi nào đây là lớp học đó... ê đi đâu đấy đừng có làm con người ta chạy mất...."
Hắn bươc tới, từ trê gương mặt tưởng chừng đã hóa đá của mình, một nụ cươi đẹp và ấm áp như mạt trời. Hắn cât giọng khàn khàn
"Vivian, chính là em sao?"
Phía sau hắn lũ bạn cùng lớp như hóa đá, một tiếng choang vang lên làm cả đám bừng tỉnh, mọi ánh măt như ác lang nhìn chằm chằm vào hai người. Ray hét lên
"Ông trời của ta, Teak biết cười."
Nói rồi lại gian nan nuốt nước miếng, ôm đầu làu bàu
"Không đúng, có gì đó không đúng, ông trời ơi đây là nó sao? Hầm băng vạn năm của lớp tin đó sao?"
....
Cô gái ngước đôi mắt to tròn, từ đôi má trắng bóng xinh đẹp, một đóm nhỏ đỏ au lan tràn ra khắp gương mặt nàng. Khẽ lắc đầu, nàng thì thầm "xin lỗi, có lẽ bạn nhầm mình với ai đó, tên mình là Jollie"
Hắn mỉm cười, nụ cười trong veo và trìu mến "không em là Vivan của xứ Lorencia, con chim sơn ca của vùng đất vĩnh hằng..." nói rồi hắn đẩy cửa bước, không quên ngoái lại nhìn Ray.
" Nói với thầy Lee, tao bận và xin nghỉ hôm nay"....
Đỉnh Vĩnh Hằng - cung điện của thần ánh sáng và sự sống Delexkur...
Những chùm sáng huyền ảo chảy dài qua hành lang kỵ sĩ, hắt xuống nền cung điện bóng loáng được tạo tác từ những phiên đá được khai thác trên đỉnh Mooliath và bởi bàn tay những nghệ nhân xây dựng tuyệt vời của tộc Drawp một chuỗi những chiếc bóng của 12 tòa vương tọa. Phía cuối hành lang nơi ánh sáng bị một cỗ sức mạnh vô hình nuốt chửng. Không gian xung quanh nó u ám và quỷ mị. Người ta có thể nghe được từng tiếng hít thở nặng nề của bản thân
Ngồi lặng thầm trên vương tọa, với đôi mắt đục ngầu đầy tang thương, Ariel Grallian - thần chiến tranh và chết chóc đưa đôi tay xương xẩu và khô héo ve vuốt vào một chiếc bóng lờ mờ giữa thinh không. Ông cất giọng thì thầm "Teak Grallian, con trai của ta. Có lẽ đến lúc con nên tỉnh lại và thêu hủy thế giới tội lỗi này".
Ngay khi ông thốt ra những lời nói đó, từ trên vương quyền cao nhất. Zerustanion - vị thần của công bằng và chính trực chúa tể của vùng đất vĩnh hằng bóp mạnh ly rượu trong tay "Ariel nếu hắn dám trở lại nơi này ta sẽ khiến hắn không bao giờ còn tồn tại."
Ariel già nua bật cười "Anh trai cao quý của ta, kẻ được tung hô là người công bằng nhất thế gian, anh đang công bằng vơi em trai mình sao? Công bằng với đứa cháu của mình sao?"
Zerus cười quái dị
" ha ha Ariel ta cần phải đảm bảo cho sự bền vững của Nether land và sự tồn vong của thế giới này khỏi con ác quỷ nhu hắn, ta sẽ không công bằng với ai dám làm hại sự vĩnh cửu này."
Ariel thở dài "Hay là anh lo sợ cho quyền lực của minh?"
..
Xa xa rất xa trong vũ trụ, một tinh cầu vây quanh bởi một vành đai thiên thạch màu đỏ máu. Phía mặt tối của tinh cầu có một ngôi đền nhỏ, ánh sáng dường như chưa bao giờ rọi được đến đây xung quanh ngôi đền những tảng đá trôi lơ lửng và xếp thành một quy luật kỳ dị. Phía ngoài ngôi đền có một tế đàn hình ngũ giác, với 5 bức tượng to lớn uy nghiêm và đầy tà khí. Chính giữa tế đàn một chiếc gương lớn hình tròn treo lơ lửng, trên giá gương 2 chiếc mặt nạ trắng và đen lóe sáng âm u. Chợt chiếc mặt nạ đen phát ra những tiếng rít bén nhọn rồi cất tiếng rầm rì:
"Linghten chủ nhân đã thức tỉnh".
"Darken mi nghĩ chúng ta có nên đến đó không?" Chiếc mặt nạ màu trắng hỏi nhỏ.
"Đã 1000 năm và ngày phán xét đã gần kề, ta nghĩ chúng ta nên trả lại cho người sức mạnh đó"
"Nhưng.... liệu không gian mỏng manh đó có thừa nhận được không?."
"Ta không biết, nhưng ta chắc ông ấy đủ sáng suốt để lựa chọn".
Chợt chiếc gương rít lên lanh lảnh rồi hét lên những âm thanh rờn rợn
"Brand of excalibur tên khốn kiếp đó đang tiến đến Trái Đất"
"Mẹ kiếp, Mirror đưa chúng ta đến đó ngay" Darken gầm lên....
Và một tia sáng xanh thẩm lóe lên, mọi thứ chợt quay về với im lặng, xung quanh tế đàn, 5 bức tượng ma thần vẫn đứng đó, tang thương với thời gian.
(Hết chương 1)
“How poor are they that have not patience! What wound did ever heal but by degrees?
Iago - Othenlo" "Thật tội nghiệp họ - những con người không có lòng kiên nhẫn. Có vết thương nào sẽ lành nếu chẳng có thời gian?" - (trích Othenlo - William Shakespeare)
"Teak hôm qua cậu chạy biến đi đâu thế? lại còn những lời nói kỳ lạ như thế nữa" - Ray vứt cặp xách xuống nền nhà, vừa cởi đôi tất bẩn mùi dưa chuột ngâm lâu ngày ra vừa làu bàu.
Hắn mỉm cười, gấp quyển Tuyển tập Shakespeare lại, nhìn xoáy vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh bạn thân. Rồi nói 1 câu lạ lùng:
"To be or not to be? Ray cậu nói thử xem?"
Ray dày vò mái tóc xơ cứng và vàng cháy của mình. Cậu giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Teak rồi hỏi ngược:
"Hamlet? từ bao giờ cậu thích trích dẫn kịch của Shakespeare thế?".
"Trả lời tớ đi! anh bạn" - hắn vẫn giữ đôi mắt to tròn xoáy vào tâm hồn kẻ khác nhìn Ray.
Ray đứng dậy, nhún nhún vai, tự rót cho mình một cốc nước rồi bình tĩnh nói:
"vấn đề này cũng như cậu hỏi tớ gà có trước hay trứng có trước vậy. Nếu cậu muốn tồn tại cậu sẽ tồn tại dù có thế nào, còn không.... thì dù thế giới có tươi đẹp ra sao, cậu cũng sẽ rời bỏ... thế thôi"
Hắn dời mắt ra cửa, nhìn những chiếc lá ngoài kia đang xoay tròn, xoay tròn như những cánh hoa chong chóng trên thảo nguyên Lavia. Rồi hắn thì thầm:
"Đôi lúc, tớ ước gì mình chưa bao giờ tồn tại. Hoặc giả tớ sẽ nằm bên giường nhìn ra cửa sổ và ước gì chiếc lá cuối cùng còn lại trên cành sẽ rơi xuống, để khi đó tớ sẽ về cùng đất mẹ..."
"Anh bạn tôi, tớ biết cậu luôn có gì đó giấu kín trong lòng. Nhưng bước ra xem, thế giới này đẹp biết bao..." - Ray vỗ vai cậu bạn thân.
" Tớ chẳng biết nữa, nhưng nếu một ngày tớ nói ra có lẽ khi đó thế giới này chỉ còn mình tớ cô độc bước đi." Teak thì thầm.
Ray im lặng, cậu ngã người ra giường, uể oải ngáp:
"Mặc xác cậu và những nỗi buồn vô tận kia. Đã bảo đừng bao giờ đọc những quyển sách mà thế giới gọi là kinh điển. Nhất là Shakespeare, nó sẽ làm cậu trở thành một con nhộng thích ủ mình trong kén rồi chết đi trong mục ruỗng mà chưa bao giờ nếm trải cảm giác của một cánh bướm xinh."...
.......
Hắn bước vào lớp, nhìn quanh 1 vòng. Jollie đang ngồi một mình và loay hoay làm gì đó với cái máy tính của nàng. Hắn nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống bên cạnh và mỉm cười:
"Hi! mình ngồi đây nhé?."
Jo đưa đôi mắt đẹp nhìn hắn, một rạng mây đỏ nhanh chóng lan tràn trên khuôn mặt trắng bóng. Cô bối rối gật đầu.
Hắn cười nhẹ, rồi liếc nhìn sang màn hình đang nhấp nháy bên cạnh
"Jollie, cậu đang đọc truyện à?"
Cô gái gật đầu, rồi quay sang hỏi:
"Teak, cậu thích Shakespeare không?"
Hắn lắc đầu.
"Sao thế? hay cậu chưa bao giờ đọc sách?"
Hắn lắc đầu.
"Này, đừng lắc đầu thế chứ? Hay là cậu thử dịch giúp mình câu này xem, mình đọc cả chục lần vẫn không hiểu".
"Đưa tớ xem" - Hắn nói
“Reputation is an idle and most false imposition; oft got without merit, and lost without deserving.(Iago, Act II, scene iii)” - trích Othenlo lời nói của nhân vật Iago cảnh 2 màn 3" - Jollie đọc to và chậm, giọng của nàng nhẹ nhàng và thánh thót như chim hoàng yến.
Khi hắn còn đang đấm chìm trong những âm thanh xinh đẹp đó thì chợt giật mình phát hiện một khuôn mặt méo xệch rúm ró và một nắm tay đang hươ hươ trước mặt. Chợt giật mình, hắn thấy Jollie đang đỏ mặt liếc hắn:
"Nhìn cái gì mà nhìn? cậu không nghe tớ nói à?"
"Danh vọng là một sự áp đặt vô dụng và phù phiếm nhất; dễ có được mà không cần công cán gì, cũng như mất đi một cách không đáng." Hắn vội vàng nói.
"Cậu đang nói cái gì thế? tớ đang hỏi cậu đấy". Jollie nóng nảy.
Teak xoa mồ hôi trán khô khan hít vào 1 ngụm không khí đầy hương thơm
"Chẳng phải cậu kêu mình dịch giúp sao?"
Jo ngớ người:
"Ờ héng! sao mà cậu hay thế? vừa nghe xong đã dịch được ngay?" Jollie tò mò hỏi
"Bí mật"
"Bí mật? Bật mí đi..."
"Không!"
"Nói đi mà... năn nỉ đó"
Đúng lúc đó Ray bước vào và hét lên
"Teak chết bầm, lần sao còn vứt sách của tớ dưới sàn là chết với tớ. Cậu có biết tớ thích quyển Tuyển Tập Shakespear này đến mức nào không?"
Jollie quay sang, ngắt một cái rõ đau vào hông hắn:
"Tuyển tập shakespear? vậy mà có người còn bảo chưa bao giờ đọc".
Teak xoa xoa hông, vừa nhăn mặt nói:
"Tớ nói khi nào??"
"Còn nói không có?"
"Thật mà, lắc đầu đâu có nghĩa là không có?"
Ray trố mắt nhìn, cậu hét lên:
"Hey! hey! từ bao giờ hai người thân như vậy"
"Bí mật!!!!"
Cả Teak và Jo cùng hét lên rồi cả hai bỗng phì cười....
***
Chiều, những chiếc lá cuối thu úa vàng và ủ rủ cuốn bay theo những bước chân người.
Trên con đường nhỏ đầy người và tiếng những dòng xe hối hả, thoang thoảng giữa mùi khói xe và bụi bậm là một mùi thơm dìu dịu của tóc mây. Hắn cứ yên lặng đứng đó, để cho gió thổi phất phơ làn tóc, hắn đang lắng nghe những âm thanh cuối cùng của ngày.
Không biết tự bao giờ hắn thích đứng trên sân thượng của trường, lẳng lặng ngắm nhìn con đường nhỏ đầy người và đầy những gốc điệp vàng. Hắn thích cảm giác những cánh hoa vàng thả bay theo gió và lùa qua gương mặt, có lẽ từ khi có lại ký ức, hắn muốn tìm cái gì đó để tưởng nhớ về những năm tháng giục ngựa phi băng băng qua những triền dốc đầy hoa thạch thảo của miền thảo nguyên Agras. Nơi mà cái cảm giác mềm mại và ấm áp nơi bàn tay phải vẫn còn vương vấn trong hắn cả nghìn năm.
Có lẽ một ngày, hắn sẽ mở toang cánh cổng nối liền hai thế giới để quay về và thiêu đốt những xiềng xích đã khiến nàng phải mất đi.
"Vivian, nàng còn mãi ngủ say đến bao giờ?".
Hắn ngắm nhìn chút ánh sáng cuối cùng của ngày, một vầng sáng đỏ au như máu đang chìm dần sau những nóc nhà cao tầng. Hắn nghe thấy tiếng tim mình đang càng lúc đập chậm dần. Hắn biết khi trái tim không còn đập nữa "nó" sẽ trở lại và đốt cháy tất cả.
"Thời gian? Thời gian ơi mi luôn mãi vô tình, và ta. Ta chẳng còn lại được bao lâu".
Rồi hắn nhìn về phía chân trời, nơi đó mặt trời đã nhường chỗ cho ánh sao hôm. Hắn chợt thì thầm những lời chua xót.
"Nếu ngày mai tôi có chết.
Xin tắt dùm tôi ánh sáng ban ngày.
Để thăm thẳm con đường sậm tối
Linh hồn tôi gõ nhịp hát đêm tôi
Nếu ngày mai sẽ chẳng còn tôi nữa
Người ơi người đừng gọi tên tôi
Vì đã chết tức là tôi cũng mất
Chẳng còn nghe được tiếng hát của người
Và lời thơ có tiếc thương cũng vậy
Bay lên đi như bóng bóng xà phòng
Khi ánh sáng cuối đường vừa kịp tắt
Mỉm cười vui ôi mảnh đất hồn tôi.
Nếu hôm ấy tôi nằm dài trên cát
Xõa tóc dài cuốn lấy trái tim đen
Đừng bật khóc và đừng thương tiếc
Linh hồn tôi sẽ chẳng thể nào nghe
Tôi xin người đừng mãi gọi tên tôi
Cho tôi dc 1 phút giây bình tĩnh
Để cùng đêm một điệu nhảy cuối cùng
Cho bế tắc cũng tan vào mây khói
Và nhìn người một lần nữa thương yêu" "Con người, ông hoàng nhỏ nói, họ chui vào các chuyến tàu nhanh, nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm thứ gì. Thế mà họ cứ cuống quít lên và quay cuồng ..." một giọng nói êm ái nhẹ nhàng cắt ngang luồng cảm xúc của hắn. Teak nhẹ nhành quay lại, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và hay bối rối của Jo. Anh quay đi, nhìn ngắm những cơn gió tinh nghịch đang xoay tròn những chiếc lá của mùa thu.
"Hoàng tử bé, đôi khi tớ tự hỏi cậu đã đọc bao nhiêu câu chuyện như thế rồi?"
"Sách-luôn là nơi làm tươi mới tâm hồn chúng ta, cậu không thấy sao?" Jo lẳng lặng bước đến bên anh, cũng nhìn ra xa xăm và trả lời bằng giọng rất hiền.
"Có người đã từng nói rằng những quyển sách chỉ làm chúng ta mơ mộng và khiến ta ngủ mãi trong chiếc kén của mình và chẳng thể lớn lên"
"Ồ! Mình nghỉ người nói điều đó chắc vẫn còn đang nghiền ngẫm Hamlet đến cuối đời"
Teak phì cười, cậu quay sang nhìn những lọn tóc của Jo đang bay trong gió và yên lặng quay đi, bỏ lại những lời hát thì thào như tiếng chim sơn ca. Và một cô nàng còn đứng ngắm vẻ đẹp của đêm....
"Biết không Jo, khi những chú cừu non bước qua khỏi hàng rào, thì chúng ta chỉ còn nhìn thấy những con sói hiểm nguy."
Trên bầu trời, những ánh sao đêm giấu che vẻ lấp lánh của mình vào những ánh đèn đường vàng vọt.
It is silliness to live when to live is torment, and then have we a prescription to die when death is our physician.” "Thật là một sự ngu ngốc khi phải sống mà cuộc sống chỉ toàn đau khổ dằn vặt, và rồi nhận được đơn thuốc là cái chết khi cái chết lại chính là vị cứu tinh của ta." - Trích Othello - William Shakespeare
Trời vừa tối, những giọt mưa lỡ thì thi nhau giũ xuống một tháng 11 êm đềm.
"Những người lớn - họ không có đủ thời gian để nhìn ngắm thế giới. Họ tất bật chạy theo những điều phù phiếm để rồi quay cuồng với chính những thứ này..." - Ray nhấp một ngụm cafe, cậu ngồi đó cả buổi chiều.
Quán Windy - nơi có những tán cây ủ rủ lặng thầm, một cái thác nước luôn cau có và ồn ào quyện với những nốt nhạc thăng trầm vốn là nơi mà cậu luôn thích đến. Tìm một góc tối và gọi 1 tách cafe nóng không đường. Ray lắng nghe tiếng nhạc và thì thầm những triết lý của riêng mình.
Trên những chiếc loa được giấu kín trong vòm lá hay những cách hoa lan treo trong chiếc giỏ đan bằng mây. Gun & Rose chơi những giai điệu cuồng si - những giai điệu luôn cuốn hút và chỉ được bật vào đúng giờ này mỗi ngày.
"When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle
In the cold November rain
We've been through this
Such a long long time
Just tryin' to kill the pain...."
("Khi nhìn vào đôi mắt em
Anh có thể thấy một tình yêu kìm nén
Nhưng người dấu yêu, khi ôm em trong vòng tay
Em có cảm thấy như anh chăng?
Vì không có gì trường tồn vĩnh cửu
Và cả hai ta đều biết trái tim sẽ đổi thay
Khó làm sao giữ cho nến chẳng tàn
Trong cơn mưa lạnh hững hờ tháng Mười Một
Chúng ta đã từng trải qua
Lâu thật lâu
Cố gắng giết chết mọi khổ đau")
"Có lẽ lão chủ quán cũng là một tay mê rock, và hắn cũng yêu mưa như mình..." - Ray bật cười.
"Điều gì khiến một người yêu mưa thích ngồi một mình nhấm nháp cafe và tự nói chuyện với mình" - một giọng nữ vang lên thật gần.
Ray giương đôi kính trắng, một gương mặt xinh xắn hiện ra yêu kiều, quyến rũ với đôi môi mộng đỏ và đôi mắt thanh tân. Nước da trắng và suối tóc huyền được cột lệch qua một bên. Gương mặt hơi xương với gò má cao gầy, nhất là đôi bàn tay, đôi bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo và trơn nhẵn. Ray cảm thấy mình dường như hít thở khó khăn hơn, cậu cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, gian nan hít một hơi để bình tâm lại. Khi một mùi hương nhẹ nhàng xộc vào mũi trong đầu cậu vang lên:
"Là coco chanel no5"
"Oh shit! mình đang nghĩ cái gì thế"
Cô gái phì cười:
"Anh chàng cô đơn, tôi nhìn thấy sự bối rối trong mắt anh"
Nói rồi nàng kéo ghế ngồi xuống đối diện Ray, hai chân chéo vào nhau và rút từ trong túi xách ra 1 điếu thuốc lá. Nàng nhìn Ray rồi hỏi:
"Có thể giúp tôi châm thuốc chứ?"
Ray lắc đầu: "Cô biết đấy tôi không hút thuốc"
Cô gái nhướng mày rồi nói "Ồ! xin lỗi, anh biết đó tìm một người đàn ông không hút thuốc thật khó khăn".
Nói rồi nàng định vứt điếu thuốc đi, nhưng Ray ngăn lại:
"Không hề gì. Cô cứ tự nhiên..." Nói rồi anh chàng quay sang bàn bên cạnh lấy một que diêm...
***
Trời dần khuya, ánh sáng sao trời cuối cùng cũng chào thua ánh đèn đường, chẳng còn chớp sáng thêm chút nào nữa. Teak đang nằm ngửa trên lan can, đưa đôi mắt kiếm tìm gì đó trên bầu trời.
"Sau khi mưa qua đi, bầu trời luôn trong trẻo lạ. Nhưng mình ghét thế vì chẳng thể nào tìm thấy những ánh sao".
Chàng thì thầm, rồi im lặng nhìn những ánh đèn đường phản chiếu những giọt mưa bụi lất phất đang bay vụt qua khung cửa. Xa xa, tiếng còi tàu rú lên văng vẳng, những tiếng rít ken két của bánh xích lên đường ray tựa như một bản giao hưởng kỳ diệu của đêm buồn.
Ray loạng choạng vào nhà, cậu có chút say, bước chân liêu xiêu cậu vừa thay đồ vừa lẩm nhẩm một bài hát không tên.
"Cậu uống nhiều thế?" - Teak quay vào.
"Chúa ơi! cậu sẽ không biết hôm nay mình đã vui thế nào?" Ray háo hức cặp cổ cậu bạn mình.
"Tránh xa ta ra, ta không gay" - Teak xô cậu bạn sang bên
"Hahaha. Biết không? hôm nay tớ đã gặp một cô gái tuyệt vời" - Ray say sưa kể rồi cậu chìa cái ngực áo sơ mi trắng dính đầy những vết son.
"Hehehe mẹ của ta ơi! ta đã có cô gái của riêng mình"
Teak nhíu nhíu mày
"Đừng nó với tớ cậu đã...nếm trái cấm?"
Ray giơ hai tay sang ngang, xoay tròn 1 vòng:
"Chúa nói! thật tội lỗi thay cho những con người ngu muội cứ loay hoay với những dục vọng bản năng. Ồ! chúa nếu ngài nếm qua trái cấm ngài chắc sẽ chẳng đày Adam và Eva khỏi địa đàng"
Teak lắc đầu, vừa buồn cười vừa bực mình bảo
"Anh bạn, là cô nàng xấu số nào thế?"
Ray dày vò mái tóc mình, trán nhăn lại rồi hét lên trong kình hoàng:
"Ông trời của ta! ta thậm chí chưa biết cả tên nàng"
Lần này đến lượt Teak hét lên:
"OMG cậu ngủ với một cô gái mà cậu chẳng biết tên? cậu đã chi trả bao nhiêu?"
Ray nghiêm giọng:
"Tớ cấm cậu nói những lời đó, nàng là một thiên thần..."
Teak nhún vai:
"Một thiên thần sẵn sàng trao thân cho một gã mới quen và thậm chí gã đó còn chưa kịp hỏi tên nàng?"
Ray ấn cậu bạn vào tường, phả từng hơi thở đầy mùi men vào mặt Teak:
"Nghe này, mặc xác cô ấy là gì nhưng cấm cậu không có ý nghĩ đó. Chúng tớ rung động, uống say và trao vội những yêu thương. Nhưng..."
Nói đến đó thì Ray lăn ra ngủ, Teak cười khổ, lôi anh bạn thân lên giường. Cậu lắc đầu để cố thôi nghĩ đến anh bạn mình vừa bị một vố lừa của một ả giang hồ nào đó. Bước ra phía lan can, nhìn vào xa xăm rồi châm một điếu thuốc, rít đầy buồng phổi thứ khói trắng chết người đó rồi thở ra từng vòng, từng vòng khói vào thinh không....
Ray tỉnh dậy khi những tia nắng đầu tiên của ngày rọi vào khuôn mặt đang còn mơ ngủ. Cậu uể oải lê thân thể nặng trịch ra khỏi giường, căn phòng trống không, liếc nhìn đồng hồ đã 9gsáng."Giờ này chắc Teak đã đến lớp" - Cậu nhủ thầm.Nốc một cốc nước lớn, cảm giác mát lạnh trôi tuột qua cổ họng làm dịu đi cơn khát đang làm cậu cảm thấy cơ thể mình khô héoVục đầu vào bồn nước, đến khi cảm thấy ngạt thở. Cậu lò dò đi vào phòng, trên bàn một mảnh giấy ghi lại lời nhắn của Teak"Cẩn thận và đừng đi ra ngoài... Tớ sẽ tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tốt hơn hết là đợi tớ về... - Teak"Ray làu bàu:"Chuyện quái gì diễn ra thế nhỉ?"Thay một bộ đồ mới, cậu vừa huýt sáo vừa ngắm mình trước gương"Mẹ ơi! Con trai mẹ cũng đã có cô gái của riêng mình"Nói rồi cậu nhớ đến tối hôm qua, tối hôm qua thật điên rồ, cậu và nàng quấn lấy nhau, những nụ hôn nồng thắm và ướt át. Khi cậu khẽ hôn vào bầu ngực non mềm, nàng đã lao vào cậu như một con thú hoang."Thật rồ dại.... nhưng..."Ray phì cười"...Ta thích"Chợt Ray lẩm bầm"Làm thế nào ta có thể về đến nhà được nhỉ?"Lắc lắc đầu cố gắng nhớ về khoảng thời gian từ nhà cô ấy về phòng, Ray chợt hoảng hốt phát hiện bản thân cậu không thể nhớ ra bất cứ thứ gì cả, cậu chỉ nhớ được nội dung cuộc nói chuyện của mình và Teak."Làm thế quái nào mình lại không thể nhớ ra bất cứ thứ gì?".Rồi chợt có tiếng chuông điện thoại. Một dãy sốlạ hoắc hiện ra, Ray nhanh chóng bắt máy:"Alo?"Đáp lại bên kia chỉ là một khoảng im lặng."Chết tiệt lại mất sóng rồi".Ray mở cửa và bước ra lan can, khi cậu chuẩn bịgọi lại thì nhận được một tin nhắn"Giết ta, trước khi quá muộn. Cô bạn của mi thật ngon mềm...""Cái quái gì thế?" Ray làu bàu." khặc khặc... khặc...".Từ phía sau cậu, một giọng cười quái dị vang lên. Ray quay phắt lại, phía sau cậu một đốm lửa màu xanh lam đang từ từ tan biến. Ray tung cửa chạy vụt ra ngoài.Trog phòng, tiếng cười quái dị vẫn tiếp tục vanglên"Chạy đi, và nhanh lên con chuột nhỏ...ha...ha..ha"
"Cái ác - nó tồn tại trong mỗi con người, những chuẩn mực đạo đức chỉ làm nó rúc sâu hơn vào trái tim. Và chỉ cần 1 ngọn lửa, nó sẽ bùng lên dữ dội..." - Darken - The Mask
Teak đưa tay sờ vết máu đã khô trên sàn nhà, những vết máu có lẽ được cố tình để lại sau khi các chứng cứ đã bị phi tang, vết máu như một lời thách thức:
"Bắt ta đi lũ vô dụng kia..."
Những hình tròn đồng tâm xếp theo một quy luật nào đó cùng với một dãy những con số vô nghĩa. Nó làm cậu nhức đầu, đứng dậy và rít một hơi thuốc, cậu cảm thấy khoan khoái hơn, những vòng khói túa ra và tan biến vào hư không như đang cố xua tan cái mùi ẩm thấp và tanh nồng của máu. Teak xốc lại áo khoác và bước vội ra đường khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Lẩn vào một góc khuất và dõi theo những chùm sáng xanh đỏ đang chạy vụt qua, cậu khẽ thở phào khi biết mục tiêu không phải là ngôi nhà nọ.
"Ray, anh bạn tớ không biết như thế này là đúng hay sai, nhưng tớ phải bảo vệ cậu bằng mọi giá."
*****
Ray không dám vào nhà, cậu cứ run rẩy đứng trước cửa, lòng bàn tay ướt đẫm cậu cứ run rẩy đưa lên nắm đấm rồi rụt lại rất nhanh. Cứ nghĩ đến những đốm lửa màu xanh bay lượn trong tiếng cười rờn rợn là cậu lại giật thót mình.
Chợt có cái gì đó đập mạnh vào vai cậu, Ray giật bắn mình té phịch xuống đất và cố sức lết ra xa, cậu thều thào:
"Tránh xa ta ra... đừng làm hại ta.."
"Hey! Cậu sao thế? Tớ là Teak đây mà"
Teak lo lắng hỏi.
Ray nhìn kỹ lại, khi trông rõ gương mặt của cậu bạn thân, Ray thở phào nhẹ nhõm, vừa quệt mồ hôi đang túa ra trên trán, cậu vừa thì thầm
"Lại chúa! Cậu không biết mình đã gặp thứ quái quỷ gì đâu."
Teak mỉm cười
"Bình tĩnh nào, và mau vào nhà đi thôi, có chuyện gì cứ nói tớ nghe xem nào"
Ray lắc đầu.
"Tớ sẽ không vào khi thứ đáng sợ đó còn trong phòng." Ray nói dứt khoát.
Teak không nói gì, cậu dùng một tay xách anh bạn thân lên như một con gà nhép rồi đá cửa đi vào. Cậu vứt Ray xuống ghế rồi nhìn quanh, một mùi khét còn vương vấn trong không khí, Teak không mở cửa sổ, cứ đi vòng quanh nhà và hít ngửi từng ngóc ngách.
"cỏ gà, lưu huỳnh, tiên lộc thảo, hoa quỳnh, ngải... ồ thủ pháp cũng không tệ..."
Rồi lôi ra từ chiếc áo ngủ của Ray đang nằm chỏng chơ trên sàn một vật kim loại nhỏ như cúc áo với 2 mũi nhọn ở hai đầu.
Teak quay vào phòng, vứt cho Ray một ánh mắt tội nghiệp, và cất giong hỏi.
"Ray, cậu đã thấy những gì?"
Ray run run nói:
"một tin nhắn kỳ lạ và một gương mặt đáng sợ."
Teak vớ lấy điện thoại của cậu bạn và đọc những dòng tin nhắn đó. Cậu mỉm cười hỏi
"Gương mặt đó... bốc cháy với ngọn lửa ma màu xanh?"
Ray gật đầu rồi nhanh chóng hỏi
"Làm sao mà cậu biết"
Teak bắt chéo chân trên ghế và phả ra một hơi thuốc
"Hóa học tự nhiên, thuật phù thủy anh bạn. Đã bảo cậu ít đọc tiểu thuyết mà chuyển sang đọc sách huyền bí rồi mà."
Ray ngạc nhiên hỏi
"Con quỷ đó và hóa học thì liên quan gì với nhau"
Teak chồm tới, nhìn thẳng vào mắt Ray đến khi cậu bạn cảm thấy khủng hoảng, rồi mới thì thầm.
"thế giới, không đơn giản như cậu nghĩ.... có nhưng thứ ngoài kia nếu cậu vô tình gặp phải có thể khiến cuộc sống của cậu bị đảo lộn hoàn toàn."
Nói rồi Teak đứng dậy đi vào bếp, vứt lai Ray còn đang thẫn thờ một câu nói hờ hững
"Nhân tiện, cậu không cần phải tìm cô bạn đêm qua nữa. Cô ta đã đi rồi..."
Jo đang ngồi nhìn ra cửa sổ, màn hình máy tính của nàng vẫn nhấp nháy như mọi khi, có lẽ nàng đang đọc một câu chuyện mới nào đó và đang mơ mộng vào một chàng hoàng tử trong mơ của mình.
Teak lặng lẽ đến bên cạnh, anh im lặng lắng nghe những cảm xúc đang chảy dần trong tim minh. Mùi tóc của Jollie thơm dìu dịu như những cánh hoa thạch thảo dịu dàng trong ký ức. Anh khẽ nhìn lên màn hình, bài đồng dao về 10 người da đen nhỏ hiển hiện đầy ám ảnh
Ten little Soldier boys went out to
dine;
(Mười người lính nhỏ đi ăn)
One choked his little self and then there were nine.
(Một người mắc nghẹn và còn chín)
Nine little Soldier boys sat up very late;
Chín người lính nhỏ thức rất khuya
One overslept himself and then there were eight.
(Một người ngủ quá giấc và còn tám)
Eight little Soldier boys traveling in
Devon;
(Tám người lính nhỏ du hành tới Devon)
One said he'd stay there and then there were seven.
(Một người ở lại đó và còn bảy)
Seven little Soldier boys chopping up sticks;
(Bảy người lính nhỏ chặt củi)
One chopped himself in halves and then there were six.
(Một người tự chặt đôi mình và còn sáu)
Six little Soldier boys playing with a hive;
(Sáu người lính nhỏ chơi với tổ ong)
A bumblebee stung one and then there were five.
(Một người bị ong nghệ đốt và còn năm)
Five little Soldier boys going in for
law;
(Năm người lính nhỏ chơi trò xử
án)
One got into Chancery and then there were four.
(Một người làm quan tòa và còn bốn)
Four little Soldier boys going out to
sea;
(Bốn người lính nhỏ ra biển)
A red herring swallowed one and then there were three.
(Một người bị cá nuốt và còn ba)
Three little Soldier boys walking in the zoo;
(Ba người lính nhỏ tới vườn thú)
A big bear hugged one and then there were two.
(Một người bị gấu vồ và còn hai)
Two Little Soldier boys sitting in the sun; [6]
(Hai người lính nhỏ ngồi dưới nắng)
One got frizzled up and then there was one.
(Một người bị thiêu đốt và còn một)
One little Soldier boy left all alone;
(Một người lính nhỏ bị bỏ lại một mình)
He went out and hanged himself and then there were none.
(Anh ta tự treo cổ mình, và rồi chẳng còn ai).
"And then there were none của Agatha Christie. Một quyển sách hay đúng không?" Jollin thì thầm
Teak quay lại, nhìn xoáy vào đôi mắt đang mơ màng của nàng. Anh dùng ngón tay gõ một nhịp điệu không tên lên mặt bàn và nói với giọng đầy suy tư.
"Điều gì khiến một cô gái hay mơ mộng như cậu tìm đọc những quyển sách trinh thám như thế này?"
Jollie quay mặt nhìn ra cửa, nằng ngắm nhìn những chiếc lá đang đung đưa trước gió, rồi cất lên những lời thì thầm:
"Vị quan tòa trong câu chuyện đã rất đúng phải không? Ai rồi cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm..."
Teak vẫn nhẹ nhàng loay hoay với những tiết tấu không tên được gõ nhịp bằng những ngón tay thon gầy của mình. Anh đăm chiêu suy nghĩ về những lời của Jo, rồi anh bỗng nói bằng giọng cương quyết.
"Không ai, Jo! Không ai có quyền phán xét những tội lỗi của người khác cũng như tước đi mạng sống của họ..." anh ngập ngừng, rồi nói tiếp bằng một giọng đầy quả quyết
...." cho dù đó là một quac tòa..."
Jo mỉm cười, khi những cánh hoa xoay tròn trong nắng nụ cười của nàng đầy mê hoặc
"Giống như ngày đó trên ngôi đền thiêng, anh đã chọn tha thứ cho nàng và Edward sao?"
Teak mỉm cười, nụ cười của anh đầy chua xót
"Phải! Vivian ạ. Anh đã lựa chọn thứ tha..."
Jo cười dài, từ khóe mắt nàng, những giọt nước mắt trong veo lăn xuống ào ạt và rơi rưng rức
"Anh đã chọn lựa, em biết! nhưng anh cũng đã phán xét..."
Teak thở dài, anh quay đi và lựa chọn lặng yên.
Khi chuông báo hết giờ vang lên, anh cầm tay nàng đi xuyên qua những hành lang đầy gió. Những hạt mưa tháng 11 rơi triền miên cùng những cánh hoa tím xoay xoay. Anh nhìn vào mắt nàng rồi thì thầm những lời rất dịu
"Vivian, không! Jollie, giờ anh chỉ là một con người. Anh sẽ không phán xét ai thêm nữa..."
Jollie lặng lẽ khóc. Nàng ôm chặt anh vào lòng, gục đầu vào bầu ngực rắn chắc và nóng âm
"Teak! Chàng đang tiến dần đến ngày thức tỉnh, và khi "hắn" trở về, chàng có còn là chàng nữa không?".
Teak vuốt ve mái tóc của nàng, anh im lặng lắng nghe tiếng trái tim mình đang đập yếu dần.
"Jo! Nếu "nó" quay lại, hãy giết anh như lúc đó... đừng để nó phá tan thế giới này..."
Jo yên lặng gật đầu. Cũng như ngàn năm trước, nàng vẫn luôn làm theo lời chàng bảo.
Ngoài trời những cơn mưa lạnh hững hờ của tháng 11 vẫn vần vũ trong nhữn giai điệu cuồng quay....
(21g30 phút ngày 11 tháng 11 năm 2006)
"Ồ Mirror chúng ta mất dấu nó rồi phải không?" Tiếng Darken vang lên cáu kỉnh.
"Rất tiếc là vậy ông bạn già của ta" Mirror lạnh lùng đáp
"Hay chúng ta đi tìm ông ấy trước? Ta có thể cảm thấy ông ấy quanh đây". Lighten hỏi nhỏ.
"Ta nghĩ ông ấy chưa sẵn sàng, chúng ta cần tìm cách đánh thức ông ấy" Darken thì thào bằng giọng ma quái.
"Ồ! Xem nào, ta đã định vị được Vivian và Edward...khoan đã, năng lượng của Ed đang tăng rất nhanh..." Mirror la lên.
Darken lạnh lùng nói
"Vậy chỉ còn cách đánh thức ông ấy sớm hơn, Mirror hãy bắt đầu trò chơi của chúng ta..."
"Được thôi Mask, lâu lắm ta không thiết kế những cái bẫy rồi, hắc..hắc chắc là ông ấy sẽ điên lám đây...."