[Tiên hiệp] Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới - Chương 67
Lời tác giả: Mình hiện nay là hoa kiều ở Việt Nam, qua đây từ năm 8 tuổi. Giờ mình đang học về ngữ pháp và văn học Việt nên viết truyện này để luyện chút ngữ pháp, hành văn... Do trình gà nên có lẽ lời văn không chau chuốt lắm, hoặc là sẽ có nhiều vấn đề, mong các bạn thông cảm, góp ý dùm.
Truyện thuộc motip quen thuộc: xuyên việt. Kể về Trần Hạo Minh, là một hồn giả duy nhất trên thế giới, dùng thiên kiếp luyện hồn, dùng hồn luyện thể... Cu cậu độ kiếp lần cuối để có thể có sức mạnh của thánh nhân nhưng vì bị bất trắc nên độ kiếp thất bại, thân thể đánh nát và linh hồn xuyên việt nhập vào một thằng hoàng tử bại hoại sắp chết đúng hôm động phòng của nó. 2 thằng sắp chết gặp nhau, chẳng còn cách nào nên đành dung hợp linh hồn. Từ đó là một cường giả bại hoại ra đời cùng mấy cuộc tranh đấu lung tung, và còn cả công cuộc "cứu rỗi cuộc đời của mỹ nữ" của hắn cũng dẫn đến không ít chuyện dở khóc dở cười.
Truyện để giải trí, tu luyện thì ít chém gió thì nhiều nên mấy fan của tiên hiệp cuồng tu luyện thì mình khuyên là không nên xem.
Hoàng gia hồn giả tại tu chân giới
Chương 1: Độ kiếp thất bại
Tác giả: Gà vàng
Nguồn: 4vn.eu
Đảo Hải Nam, Trung Quốc, năm 2012.
Bầu trời đang hôn ám, mây đen mù mịt.
Hôm nay là ngày mà Trần Hạo Minh độ kiếp lần cuối cùng.
Cái độ kiếp của hắn không phải là kiếp nạn mà các tu chân giả độ kiếp kỳ phải chịu. Mà là kiếp nạn của hồn giả, hồn giả duy nhất trên thế giới là hắn phải chịu, vì thứ mà hắn tu luyện là đi ngược lại các công pháp của thế gian này.
Trên thế giới bây giờ, phương đông thì tồn tại nhiều nhất là dị năng giả, mấy tên chuyên điều khiển sét, lửa..., còn có cả mấy tên tu nội công trong truyền thuyết nữa. Ở phương tây thì đông đảo nhất là lực lượng tu luyện đấu khí, tiêu biểu là kỹ sĩ giáo đình vatican và hắc ám kỵ sĩ của hắc ám giáo hội. Ngoài ra, trên thế giới còn có ma pháp sư, shaman hay vu sư gì gì đó...
Ngoài ra, hắn biết mấy thứ tiên nhân hay thần linh là có thật, nhưng loài người bây giờ cơ bản là không thể tu tiên, hay thành thần.
Vì bây giờ có lẽ tất cả công pháp tu tiên đã thất truyền, hay chính xác hơn là bị hủy, hủy bởi chính tiên nhân. Năm xưa, sau khi trải qua phong thần bảng, các vị chính thần đã quy về thiên đình đầy đủ, thiên đình không cần thêm tiên nhân nữa. Xiển giáo bị Tây Phương giáo đào góc tường, Triệt giáo suy bại, Lão Tử thì vô vi không thu đồ đệ. Do đó họ cùng nhau đưa ra quyết định hủy bỏ công pháp tu tiên, những tu chân giả ở thời đó thì phải không xuất hiện trước mặt phàm nhân nữa, chờ khi tất cả chết đi hoặc phi thăng thì thế gian sẽ không còn tu chân giả nữa.
Thử tưởng tượng, thỉnh thoảng có một tên tu chân độ kiếp hay vài tên nguyên anh đấu pháp phá phách thì có khi cả rừng rậm amazon có khi cũng bị phá sạch không còn một mống.
Nữ oa nương nương cũng vì thế mà không cho yêu tu xuất hiện thêm, nhưng mấy tên đã tu luyện từ trước cũng vì thế mà hoành hành rất nhiều năm.
Năm xưa, hắn cũng là một tên tu chân giả nhỏ bé được tiếp tục tiềm tu.
Nhưng khi mà hắn độ kiếp lần đầu, lúc mà thân thể hắn bị đánh đến thương tích đầy mình, nguyên thần xuất khiếu thì hắn nhận ra linh hồn mình có thể dùng sức mạnh của lôi kiếp để mạnh hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện cũng tăng mạnh.
Cũng chính vì lôi kiếp bị hắn hấp thu nên hắn mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại không thể phi thăng. Các thánh nhân cũng không phát hiện ra sức mạnh của hắn ở khoảng cách xa, nên chẳng ai biết sức mạnh của hắn bây giờ đã mạnh hơn cả đệ nhất nhân dưới thánh nhân, vì tất cả đã thu liễm vào linh hồn. Hắn tự gọi hồn mình là Thiên Dương Phệ hồn
Chỉ có một lần, hắn chẳng may gặp phải Lão Tử đi luận đạo với Nguyên Thủy Thiên Tôn về, và bị phát hiện ra năng lực, Lão Tử thấy kỳ lạ, muốn giữ hắn lại, may mà hắn nhanh chân, bỏ luôn cả thân xác, chạy trối chết rồi nhập vào một tên binh sĩ chết trận thời nhà Minh. Mất chín chín tám mốt ngày mới dung hợp hoàn toàn và cải tạo lại thân thể hoàn mỹ.
Đó cũng là lần duy nhất hắn cảm thấy sức mạnh của thánh nhân, cái uy áp khủng khiếp lại mang trên mình của một lão nhân có vẻ mặt ung dung làm cho hắn khiếp sợ.
Và hắn cũng đã từng ước mơ rất lâu sức mạnh ấy.
- Nếu lần này độ kiếp thành công thì có thể so được với thánh nhân rồi!
Trên mặt lộ ra một nụ cười, hắn lẩm bẩm nói.
Tiếng sấm ì ùng vang lên, đạo sét đầu tiền giáng xuống đầu hắn.
Từ trong người hắn, một đạo nhân ảnh mặc đạo bào màu trắng thoát ra, khí độ ung dung tiếp nhận đạo sấm sét ấy.
Oành! Oành... Đạo thứ 2, thứ 3,... liên tiếp nhau giáng xuống. Đến khi đạo thứ 77 kết thúc, hắn lấy ở trong người ra 4 vật, cầm ở trên tay. Hắn muốn dùng sức mạnh của mấy đạo sấm sét cuối cùng này để luyện bảo, dùng tiên thiên lôi của cửu cửu đoạn hồn kiếp để luyện mấy vật tầm thường này thành tiên thiên chí bảo, có thể sánh với bàn cổ phiên, hay là thái cực đồ.
Có lẽ, từ xưa tới nay, luyện ra được tiên thiên chí bảo cũng chỉ có mình hắn, vì tu chân giả trước kia, độ kiếp đến lần thứ 10 là đã phi thăng tiên giới, không phải chịu lôi kiếp nữa.
Số đạo lôi kiếp bằng số lần độ kiếp, người khác độ kiếp 10 lần, hắn độ kiếp tới lần thứ 81, làm thiên đạo nghịch chuyển mới có thể gọi ra cửu cửu đoạn hồn kiếp bá đạo nhất mang theo tiên thiên lôi này.
Đạo lôi kiếp thứ 78 giáng xuống, hắn giơ ra một cái mặt dây chuyền bằng ngọc thạch, có khắc hình trên đó một con khỉ cầm gậy như ý, đúng là hình ảnh Tôn Ngộ Không. Cái vật này gọi là "Ức biến", hình ảnh Tôn Ngộ Không ngụ ý nó cũng có thể biến hóa ra nhiều thứ, nhưng uy lực của những thứ biến ra lại chỉ mạnh bằng một phần ba tiên thiên chi bảo, nên nó được dùng đạo tiên thiên lôi yếu nhất để tế luyện.
Sau khi hấp thu hết sức mạnh thiên lôi, cái ấn phát ra uy áp khủng khiếp, đồng thời cũng phát ra quang mang chói lòa, bao phủ cả đảo Hải Nam trong đó.
Dân chúng trên đảo không hiểu gì, chỉ biết nấp trong nhà
không dám ra xem, cứ tưởng một cơn bão biển, hay là sóng thần gì đó tới...
Đạo thứ 79 giáng xuống, hắn lấy ra một thanh kiếm, chính xác hơn là một thanh đại kiếm. Lưỡi kiếm thẳng, to dài khoảng 1 mét 2, rộng chừng 16, 17 cm. Chuôi kiếm dài 30 cm, có khắc hình một cái đầu lâu tử thần, kiếm này hắn gọi là "Địa Sát", ngụ ý là dùng để sát sinh. Thanh kiếm mang sát khí ngút trời, người tu vi kém cỏi chỉ sợ đứng gần nó cũng vã mồ hôi, có khi còn bị ép đến ngất.
Dần dần, sát khí cũng thu liễm, đạo lôi kiếp thứ 79 kết thúc. Đạo lôi kiếp thứ 80 giáng xuống, mang theo uy áp kinh khủng hơn cả lần trước, lần này Trần Hạo Minh, lấy ra một khẩu súng, một khẩu anaconda có hai nòng, chính là giống như khẩu blue rose trong game devil may cry.
Điều này làm người ta dở khóc dở cười, thử tưởng tượng tiên nhân đấu pháp, đang kiếm quang mù mịt, đao khí ngút trời, có khi có cả "Hậu Nghệ thần cung" tham gia, sau đó một tên dở người mặc đạo bào trắng cầm khẩu blue rose bắn đoàng một cái...
Cũng vì lúc sắp, độ kiếp, hắn muốn linh hồn thanh thản, nên đi vào trong thành thị chơi đùa, nên có dùng qua internet, chơi game với cả nghe nhạc hiện đại, đặc biệt hắn còn chơi đùa đi làm ca sĩ rồi giải nghệ làm chết điếng bao nhiêu hoa si thiếu nữ. Một lần hắn chơi game và nhìn thấy khẩu súng này, thấy khá vừa mắt nên dùng hình tượng đó để làm pháp bảo.
Đạo lôi kiếp cuối cùng, đạo tiên thiên lôi thứ 81 giáng xuống, trên mặt nở nụ cười tự tin, hắn lấy ra một thanh kiếm sáng lóa. Kiếm dài khoảng 1 mét, là một thanh cương kiếm, chuôi kiếm khắc hình một cô gái. Cô gái rất đặc biệt, có 2 cánh một cái giống cánh thiên nga, trắng mà thuần khiết, một cái như cánh dơi quỷ dị. Thanh kiếm đại biểu giữa sự sống và cái chết, nó dùng để cứu người, cứu người đã chết, giống như thanh "thiên sinh nha" trong Khuyển Dạ Xoa, nên nó cũng được Trần Hạo Minh gọi là "Thiên Sinh". Nguyên lý làm việc của nó không giống như thiên sinh nha, mà là cắt đứt, hấp thu tử khí của một người đã chết chưa quá 3 ngày. Tử khí rút đi - sinh khí vào, rồi dùng sinh khí để tụ lại linh hồn chưa hoàn toàn tiêu tán. Với một hồn giả như hắn, làm việc này tuy khó nhưng vẫn làm được, và làm rất tốt.
Nhưng đúng lúc thiên kiếp sắp kết thúc, hắn đang vui mừng vì sắp đại công cáo thành thì dị biến xảy ra.
Thiên kiếp giống như nổi điên, giống như không cho hắn được mạnh hơn nữa, giống như hiện tượng hồi quang phản chiếu, nó đột ngột mạnh lên. Trần Hạo Minh không kịp đề phòng bị thiên kiếp đánh cho trọng thương, thân xác kia chưa kịp dung hợp lại hoàn toàn để thành hỗn nguyên hồn đạo thì đã bị đánh cho tan tác. Đạo tiên thiên lôi vừa rồi xé rách không gian, phá ra một cái lỗ đen ngòm, nếu là tu chân giả độ kiếp thì đã hồn phi phách tán từ lâu, nhưng hắn lại chỉ bị trọng thương, đủ thấy linh hồn hắn khủng khiếp cỡ nào.
Lỗ đen kia mang theo lực hút kinh khủng hút hắn vào bên trong, giờ phút này trên mặt hắn hiện ra vẻ bi thương và không cam lòng. Hắn đã trọng thương, sao còn có thể phản kháng nữa chứ.
- Tại sao! Tại sao chứ! Đã đến phút cuối tại sao lại làm cho ta thất bại.
Hắn thầm gào thét trong lòng. Nhưng cái lỗ vẫn vô tình hút hắn cùng cả cái vẻ mặt tuyệt vọng của hắn vào bên trong.
Trời đất trở lại trong xanh, dân chúng trên đảo Hải Nam thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày vui của quốc gia này, hay nói đúng hơn, là ngày vui qua Đông Tiên liên minh.
Kể ra gọi là ngày vui cũng đúng, hôm nay là ngày thành thân của lục hoàng tử Trần Hạo Minh với tam công chúa của Tiên Hạc quốc. Cái này chính là cái mà độc giả chúng ta nhiều lúc cực kỳ phản cảm: Hôn nhân chính trị!
Trong cái ngày mà tất cả mọi người chung vui này, thế mà lại có người buồn bực, vô cùng buồn bực.
Đó chính là lục hoàng tử Trần Hạo Minh anh tuấn tiêu sái, có nụ cười làm hôn mê từ trẻ em đến cụ bà, từ tiên tử tới "khổng lung" của chúng ta. Chỉ thấy hắn có một mái tóc dài đen nhánh, mặc trường bào màu lục, mày kiếm, mũi cao, nhưng lại có một đôi mắt hơi lóe ra dâm quang, làm cho hắn có mây phần tà dị. Đôi môi hơi mỏng giờ đang nhếch lên một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Hắn năm nay mới có 19 tuổi, nhưng lúc nào cũng mang trên đầu một cái con dao thật lớn, thái y đã từng nói: "Hoàng tử thân thể dương khí quá nặng, hỏa cấp công mạch không thể sống quá 22 tuổi!".
Ôi trời đất ơi, bản hoàng tử ngọc thụ lâm phong, cưỡi thêm con bạch mã nữa là chuẩn "bạch mã vương tử" trong lòng các thiếu nữ, vậy mà từ năm 16 tuổi chưa kịp hiểu mùi đời đã phải nghe cái tin sét đánh này sau một lần ốm nặng. Kể từ đó, hắn biết mình không thể sống lâu nên lao đầu vào ăn chơi trác táng, suốt ngày trốn cung ra ngoài để đi vào mấy lầu xanh kiếm cô nương hoa khôi, hay là đi trêu ghẹo dân nữ, khuê nữ nhà người ta. Nhưng hắn là loại điển hình của có sắc tâm mà không có sắc đảm, mồm mép, chiếm tiện nghi thì nhiều mà vẫn còn thân xử nam, có lần hắn cùng phòng với hoa khôi của Xuân Tiêu lâu mà cũng chỉ dám sờ mó khắp nơi mà không dám "đi đến bước cuối". Cũng không phải hắn là Liễu Hạ Huệ mà là hắn không thích xài hàng người khác xài qua thôi, còn việc cưỡng ép dân nữ mấy việc cầm thú đó thì hắn làm không được, vì hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Ách! Thế mà hôm qua phụ hoàng lại bảo là thành thân xong không được ra ngoài để làm mất mặt hoàng gia như thế nữa.
Trời đất! Hắn chỉ còn có 3 năm vậy mà phụ hoàng lại đi tước đoạt tự do của hắn, kể cả cho hắn cưới tiên nữ đi nữa cũng không cần phải cấm túc thế chứ, nhưng mà nghe nói tam công chúa Lạc Tuyết Nhan của Tiên Hạc quốc đúng là xinh đẹp như tiên nữ thật.
Lạc Tuyết Nhan, tên cũng như người, nàng có một bộ mặt băng lãnh, làm người ta có cảm giác chỉ nên đứng xa mà nhìn, nếu không sẽ bị đóng băng theo mất. Nàng năm nay 26 tuổi, nếu nói theo tuổi của mấy công chúa được gả đi để làm hôn nhân chính trị thì hơi .... "già", nhưng giống như cái tên lục hoàng tử kia, nàng không sống lâu được vì thế nên không quốc gia nào muốn lấy nàng về làm chính thất cho hoàng tử, vì lấy một người có bệnh như thế về thì là điềm không lành, đặc biệt là trong cái thế giới tu tiên này.
Nghe mẹ nàng nói, ngày nàng sinh ra, cơ thể nàng không ấm nóng như bao đứa trẻ khác mà lại lạnh băng.
Đúng là rất lạnh, nghe quốc sư Tiên Hạc quốc nói, nàng sinh vào ngày âm cực, mang tuyệt âm thái huyền thể, hàn khí nhập vào linh hồn, cơ thể và linh hồn đều lạnh, đến một ngày hàn khí sinh ra làm linh hồn không chịu nổi nữa mà đóng băng, đó là ngày nàng chết. Quốc sư nói, nàng sống không quá 20, nhưng mẹ nàng thương nàng nên cho nàng công pháp tu chân của gia tộc bà, giúp nàng làm linh hồn mạnh lên đôi chút, nhưng cũng chỉ giúp nàng sống được đến 30 tuổi mà thôi. Ừm, còn lục hoàng tử của chúng ta do bệnh phát hiện muộn, lại căn cốt xấu nên không thể tu chân, do đó hoàng thất Tiên Loan quốc cũng đành kệ hắn vậy thôi.
Vì là một tu chân giả, tuy mới đến trúc cơ sơ kỳ nhưng Lạc Tuyết Nhan trông vẫn trẻ hơn so với tuổi thật, trông nàng chỉ mới khoảng 20, 21 tuổi, hiện giờ nàng đang mặc bộ đồ cưới đỏ rực, trên khuôn mặt là một đôi mắt lóng lánh nhưng lại tỏa ra khí tức như sương lạnh, mày liễu cong lên, đôi môi nhỏ với chúm chím đang mím lại giống như phải chịu đựng điều gì đó.
Đúng là đang phải chịu đựng, vì nàng đang nghe những việc về tên lục hoàng tử kia do nha hoàn kể lại.
Kể ra việc hôn sự của nàng và hắn tuy là hôn nhân chính trị nhưng cũng là một duyên phận.
Hắn chỉ sống được thêm 3 năm, nàng thì 4 năm.
Tiên Loan quốc có 8 hoàng tử, 5 người trước đều đã có chính thất, thất hoàng tử và bát hoàng tử thì lại là hai tên nhóc tỳ sinh đôi mới có 7 tuổi. Còn Tiên Hạc quốc của nàng có 4 công chúa chưa xuất giá, mấy đứa em của nàng tuy đến tuổi lấy chồng nhưng nghe thấy lấy một tên sắp chết, lại là tên ăn chơi trác táng thì cứ như thấy quỷ, chỉ còn nàng, một cô công chúa bị "nguyền rủa" cũng chỉ sống được sau hắn 1 năm, cũng coi như đồng bệnh đi, mà hoàng thất bên đó cũng đồng ý, coi như 2 phu thê cùng sống cùng chết.
Nên mấy thứ đó gộp lại, nàng đồng ý gả tới Tiên Loan quốc.
Nhưng hôm nay nàng nghe đứa cung nữ đi theo nàng đi nghe ngóng về nói:
- Công chúa, tên lục hoàng tử này đúng là không ra gì, ăn chơi trác táng, đánh bạc thua tới vài chục vạn lượng bạc là bình thường, đã thế lại còn đi trêu đùa cô nương nhà người ta, làm bao khuê nữ khóc lóc đòi tự sát vì bị hắn phi lễ. Còn lầu xanh, hắn cũng đã đi nhiều rồi.
- Hắn phi lễ thế nào?
- Hắn... hắn. Tiểu cung nữ hơi ngập ngừng. - Thì là sờ... sờ mó lung tung trên người cô nương nhà người ta đó, nhưng mà hình như hắn vẫn chưa có cướp đi trinh tiết của ai bao giờ.
Nên nhớ xã hội này là một xã hội phong kiến, nhìn chân cô nương nhà người ta đã là phi lễ chứ đừng nói đến sờ mó.
Lạc Tuyết Nhan cũng hơi tức giận, tên kia đúng là cũng ghê tởm, ăn chơi thì cũng thôi đi, lại đi trêu ghẹo con gái, người ta làm sao còn lấy chồng được, nhưng kể ra hắn chưa làm chuyện cầm thú gì, vậy thì cũng đành mặc kệ hắn vậy.
Hôm nay là "ngày vui", dù hơi buồn bực nhưng mặt mũi của hoàng gia, Trần Hạo Minh vẫn phải giữ. Hắn uống rượu liên tiếp, hết người này tới người khác mời, mặc dù từng uống rượu nhiều lần, tửu lượng cũng khá nhưng uống nhiều thế hắn vẫn say bí tỷ.
Hắn uống say đến mức mà người ta phải dìu hắn về động phòng với tam công chúa nhà chúng ta.
Vào phòng, hắn đã say nên cũng chỉ lảm nhảm vài câu, rồi lên giường, đẩy ngã Lạc Tuyết Nhan, thoát y phục của cả hai người. Lạc Tuyết Nhan hơi run rẩy nhưng nàng không phản kháng, nàng chấp nhận số phận, dù sao thì nàng cũng chỉ còn sống được 4 năm, hắn cũng chỉ còn 3 năm, vui vẻ mà sống chẳng tốt hơn sao.
Trần Hạo Minh say bí tỷ, hắn chỉ làm theo bản năng, đến da thịt trắng như tuyết kia, khuôn ngực cao vút ngạo nhân kia cũng chưa kịp nhìn thì đã tiến nhập cơ thể nàng. Lạc Tuyết Nhan thấy một cỗ đau đớn từ dưới hạ thân truyền đến tuyên cáo chấm dứt thời con gái của nàng, nhưng nàng cũng chẳng phản ứng gì, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Thời gian trôi qua, Trần Hạo Minh đột nhiên thấy người mình nóng bừng, mà Lạc Tuyết Nhan kia thân thể lại mát lạnh làm hắn càng thêm hung hăng hơn, đến khi Lạc Tuyết Nhan thấy có cái gì đó phun vào cơ thể mình thì cũng là lúc mà Trần Hạo Minh ngã xuống cơ thể nàng, ngất đi.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:07 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hắn thấy một thế giới kinh khủng, nhiệt độ xung quanh nóng bức tới nỗi hắn muốn ngất đi, nhưng không ngất được vì hắn đang trong ảo cảnh. Trong cái thế giới này chỉ có hắn, hắn cảm giác được mình cũng rất nóng, cái nóng của cơ thể này không phải lần đầu cảm nhận được, mọi khi hắn thấy mình như vậy đã là quá lắm rồi nhưng không ngờ được lại còn có một cái thế giới nóng kinh khủng thế này.
Không biết đi bao lâu, Trần Hạo Minh thấy được nhân ảnh thứ 2 ngoài hắn.
Hắn rất muốn biết đây là đâu nên chạy rất nhanh về phía trước, nhân ảnh ấy mặc đạo bào màu trắng nhưng lại để tóc ngắn, nếu có người trẻ tuổi của thế kỷ 21 tới đây thì chắc sẽ nhận ra đây là một kiểu tóc khá mốt năm 2010, nhìn cũng gọn gàng và sáng sủa nhưng ở thế giới này lại là kỳ lạ, dễ bị liên tưởng tới mấy tay hòa thượng hoàn tục nhưng tóc chưa dài...
Nhưng lại gần, lục hoàng tử của chúng ta lại lặng người đi, sau đó lại khiếp sợ, vì nhân ảnh kia giống hệt hắn. Khuôn mặt giống hệt nhau, không sai biệt gì, nếu không vì cái khí chất cao ngạo mà tự nhiên hắn tỏa ra, cùng mái tóc ngắn thì chắc người ta sẽ nói 2 người là cùng một người.
Nhân ảnh kia ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên nhưng lại che giấu rất nhanh, hắn khẽ nói:
- Dương khí thật mạnh, phải gấp cả nghìn lần người thường!
Lục hoàng tử sửng sốt, hơi e dè nhưng lại không kìm nổi tò mò hỏi:
- Ngươi là ai?
- Trần Hạo Minh! Nhân ảnh kia trả lời.
- Ta mới là Trần Hạo Minh, ngươi là thứ yêu nghiệt gì?
- Ngươi là Trần Hạo Minh? Nhân ảnh kia hỏi lại hắn, lại giống như tự suy ngẫm điều gì. Hơi lắc lắc đầu, sau đó lại nói:
- Ngươi chỉ là phàm nhân, dương khí mạnh mẽ như vậy hình như không chịu nổi, chắc khoảng 3 năm nữa ngươi sẽ bị thiêu cháy linh hồn mà hồn phi phách tán, tàn hồn cũng chẳng có mà phù hộ độ trì cho anh em đâu nhỉ?
Hắn nói với vẻ cười cợt.
Lục hoàng tử như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên:
- Con mẹ ngươi! Việc của lão tử không cần ngươi lo!
(Mình tính viết ông mày nhưng mà tiếng Việt thế hơi bậy nên dùng tiếng hán).
- Có muốn sống lâu hơn không, thậm chí là... trường sinh.
- Trường sinh?! Lục hoàng tử hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn hỏi cái này, nhưng sau đó lại cười cợt:
- Đừng có lừa ta, phụ hoàng đã từng nói ta căn cơ không tốt, tuổi lại bị qua thời kỳ tốt nhất, hết hy vọng tu tiên rồi.
- Nếu ta nói, ta không nói đùa thì sao! Nhân ảnh kia sắc mặt nghiêm nghị, nhìn hắn cùng với vẻ mặt tự tin, lại thêm khí chất của hắn làm người khác có cảm giác có thể tin tưởng được.
- Ngươi làm được? Lục hoàng tử hơi hồ nghi nhưng rồi lại hỏi:
- Ngươi định làm thế nào? Dù hắn chưa nghĩ tới trường sinh nhưng mà được sống, đối với hắn cũng rất tốt rồi.
- Dung hợp với ta!
Trong mấy tiểu thuyết xuyên việt, người ta nhập vào hầu hết là người trong lúc sinh tử, nhập vào đã đành nhưng có chỗ lại nhập vào người sống sờ sờ mà đoạt được thân thể người ta. Ôi trời đất ơi, phải trải qua mới biết xuyên qua không gian nó làm cho hồn phách chịu đả kích kinh khủng, nếu không phải hắn là hồn giả, linh hồn cường đại thì đã hồn phi phách tán rồi, còn sức đâu mà đoạt thân thể người ta chứ. Linh hồn hắn hiện giờ yếu ớt, có thể tan biến bất cứ lúc nào, nhưng nếu dung hợp thêm linh hồn lục hoàng tử thì sẽ chống chọi được, hồi phục nhanh hơn, lục hoàng tử cũng có linh hồn mạnh mẽ để tồn tại với dương khí bá đạo kia, thậm chí dùng nó để tu luyện.
Về phần thân thể có căn cốt kém. Không quan trọng, thân thể trước của hắn từng là của tên binh sĩ còn có thứ căn cốt hạ đẳng nhất, nhưng hắn đã dùng hồn lực để cải tạo thân thể, nên có lúc có mấy tên võ lâm cao thủ muốn hắn làm truyền nhân làm hắn dở khóc dở cười.
Lúc này lục hoàng tử nghe hắn giải thích chỗ tốt khi dung hợp lại đang do dự:
- Ta làm sao để tin ngươi!
- Tin hay không là do ngươi, ngươi có thể lựa chọn, sống thêm vài năm, chắc chắn hay là mạo hiểm để có thể sống lâu hơn.
Thực ra còn một việc hắn chưa nói, đó là dung hợp thì chưa biết tính cách ai là chủ đạo, tính cách sẽ biến đổi ra sao...
- Được! Ta đồng ý! Nhưng có thể cho ta thêm mấy ngày không, ta vừa cưới vợ, nếu dung hợp ngay mà mất mạng thì làm sao bây giờ. Thê tử vừa động phòng xong mà....
- Không được! "Trần Hạo Minh" trực tiếp cắt lời. - Linh hồn ta đang rất yếu, nếu không làm ngay thì có thể hồn phi phách tán bất cứ lúc nào, để vài ngày nữa, hừ, lão tử đã không còn rồi.
Lục hoàng tử nghe xong thì ánh mắt hơi lóe lên, "Trần Hạo Minh" là lão quái vật biết ngay hắn đang nghĩ gì:
- Đừng có tính thôn phệ ta, hoặc là mời người làm gì gì đó, chưa kể ngươi có biết thôn phệ hay không nhưng trước khi ngươi động vào lão tử thì ta vẫn có thể tự bạo cho nổ tung cái thức hải tý tẹo này, ngươi tin không?
Lục hoàng tử hơi hoảng sợ, nhưng lại trả lời chắc nịch:
- Được! Ta đồng ý!
Hai ngày sau, lục hoàng tử tỉnh lại trong ánh mắt lo lắng của Lạc Tuyết Nhan, và của tên thái giám theo hầu Tiểu Bạch Tử .
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:08 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nàng vừa mới được gả đến Tiên Loan quốc này, giường mới nằm còn chưa ấm mà chồng đã chết vì thượng mã phong, mấy ngày nay nhưng lời làm tổn thương người như thế nàng nghe không ít. Quan trọng hơn, nếu Trần Hạo Minh chết thì có thể ảnh hưởng đến quan hệ của 2 nước Tiên Loan và Tiên Hạc.
Chứ còn về tình cảm, có lẽ tại hắn là phu quân nàng, lại là người đã lấy đi đời con gái của nàng, tuy là đêm động phòng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng sự thật hắn là chồng nàng là không thể thay đổi, vậy nên trong lòng nàng có một thứ tình cảm khá phức tạp với hắn. Có thể là thương, thương hắn sẽ chết trẻ, hay đúng hơn là cảm giác đồng bệnh tương liên, cảm giác bị mọi người nhìn với ánh mắt kỳ quái ấy nàng đã trải qua. Nên tình cảm của nàng với hắn đó là đồng cảm thì đúng hơn.
- Điện hạ! Điện hạ! Người tỉnh rồi, làm nô tài sợ muốn chết. Người bỏ rơi nô tài, nô tài sống sao được đây... Hu hu!
Tiếng khóc vui mừng của Tiểu Bạch Tử truyền đến làm cắt đứt suy nghĩ của nàng.
- Ừm! Trần Hạo Minh nhẹ nhàng đáp, sau đó chuyển mắt qua Lạc Tuyết Nhan trêu trọc:
- Nương tử à! Nhìn thấy phu quân nàng sống dậy mà nàng không lao vào lồng ngực rộng lớn của phu quân nàng chúc mừng mà sao lại cứ đứng đó trương ra vẻ mặt khó chịu vậy chứ.
- Hừ! Lạc Tuyết Nhan chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng trong mắt cũng có vài phần nhẹ nhõm. Nàng không nói gì mà xoay người đi.
Trần Hạo Minh nhìn theo bóng lưng của nàng và lẩm bẩm:
- Tuyệt âm thái huyền! Là tuyệt âm thái huyền! Thảo nào, lão tử giờ mới thấy vận *** chó tốt thật, có khi phải đi cưa nữ thần may mắn về làm lão bà mất.
- Điện hạ! Người nói gì vậy?
- Không có gì, ngươi đi chuẩn bị chút gì ăn đi, ta nghỉ ngơi một chút đã.
Chỉ có hắn mới hiểu hắn may mắn thế nào, khi mà linh hồn hai Trần Hạo Minh dung hợp thì cũng dẫn phát khí tức của hai người dung hợp lại với nhau. Cả 2 đều mang khi cực dương như nhau, nguyên lý cùng dương thì đẩy làm quá trình dung hợp bị cản trở nghiêm trọng, suýt nữa thì dẫn khí bạo liệt làm nổ thức hải của hắn. Đúng lúc đó thì có một cỗ khí tức hàn băng lạnh thấu xương truyền vào, cỗ khí tức cực âm, cực hàn này làm trung hòa, khiến hai cỗ khí tức cực dương kia như thấy chí bảo, thi nhau dung hòa vào cỗ khí tức đó, nhờ thế mới giúp hắn dung hợp thành công. Giờ hắn mới biết cỗ khí tức cực hàn đó là tuyệt âm thái huyền khí, đúng là do lúc hắn hợp thể với Lạc Tuyết Nhan có được, thế mới nói hắn vận *** chó, gặp đại nạn liên tiếp mà vẫn có thể sống sót được.
Tuy hiện giờ cỗ khí âm hàn kia khá nhỏ bé, nói chung là chưa đủ để dung hòa 2 cỗ khí cực dương kia, trong cơ thể hắn bây giờ linh hồn đã dung hòa nhưng khí tức thì chỉ tạm ổn định nhưng mà hắn không lo, chỉ cần nàng vẫn là thê tử của hắn thì để tụ ra khí đó không khó, huống chi cái tuyệt âm thái huyền thể của nàng là do hàn khí nhập hồn , chỉ cần có dương khí của hắn trung hòa thứ hàn khí kia thì đối với nàng không chỉ sống tốt mà còn có thể tu luyện, hắn sẽ giúp nàng.
Với Lạc Tuyết Nhan, Trần Hạo Minh cũng chưa có tình cảm gì nhiều, nhưng dù gì nàng cũng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cũng đồng bệnh tương liên với hắn, có thêm thân phận thê tử và việc khí tức của nàng giúp hắn qua được đại nạn thì cũng đủ để hắn chiếu cố nàng rồi, về điểm tình cảm, 2 người cũng có cảm giác khá giống nhau.
Giờ này hắn đang chậm rãi ngồi ngẫm lại thân phận của hắn bây giờ, và thông tin về cái thế giới mà hắn đang sống.
Hắn là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, thuộc về Tiên Linh đại lục. Tiên Loan quốc, có chữ tiên, chính xác là đây là một tu chân quốc. Cái tiên linh đại lục này cũng là đại lục của các tu chân quốc, lớn nhất là năm quốc gia: Tiên Nho quốc, tôn sùng đạo nho chính thống. Tiên Đạo quốc, tôn sùng vô vi đạo, cả đời thanh tĩnh, không màng tranh thế sự, nhưng cái cảnh giới không màng thế sự này chỉ có vài người đạt được mà thôi. Tiên Dung quốc, đây là quốc gia có nhiều chủng tộc nhất, ma tộc, yêu tộc, nhân tộc đều rất đông đảo, cũng là nơi tốt nhất thể hiện tài năng, nhưng cũng là nơi rất nguy hiểm. Tiên yêu quốc, là thiên đường của yêu tu, nơi này người ta tuy không bài xích con người, nhưng yêu tộc thì có thân phận cao hơn nhân tộc và mà tộc nhiều. Quốc gia còn lại tôn sùng đạo phật, là Phật Đà quốc.
Ngoài ra còn có nhiều quốc gia nhỏ hơn, Tiên Loan quốc và Tiên Hạc quốc đều là như vậy.
Theo những gì hắn biết thì Tiên Loan quốc là một nước thuộc loại mạnh nhất sau 5 đại quốc, nhưng hiện nay, không hiểu có chuyện gì xảy ra mà 5 nước lớn thi nhau thu phục các nước nhỏ. Gọi là thu phục chứ chính xác là cung phụng cho họ. Cái Đông Tiên liên minh này bây giờ là liên hợp của 7 quốc gia, mà Tiên Loan là lão đại 6 nước kia gia nhập nhằm chung sức, tránh bị 5 nước lớn ép buộc.
Những gì mà hắn biết về thế giới này thì đây đúng là một tu chân giới tiêu chuẩn, các giai đoạn của tu chân giới là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp, sau khi độ kiếp thành công 10 kiếp thì phi thăng hoặc là được các "thánh nhân" thu nhận, trở thành chúng tiên huyền đạo. Tiên nhân cũng có phân chia lần lượt là Chân Tiên, Kim Tiên, Huyền Tiên. Mỗi giai đoạn đều chia làm 3 giai đoạn sơ - trung - hậu kỳ.
Nghe thì như hắn lạc vào phong thần giới, giống như cái truyện tiểu thuyết ngã vi gì gì đó hắn đọc trên 4vn.eu.
Nhưng không phải!
Cái thế giới này quái đản ở chỗ nó cũng có thánh nhân, cũng có nho đạo, vô vi đạo, với chỗ cho yêu tu như Oa Hoàng cung mà hắn biết, nhưng các quốc gia thì có rất nhiều. Theo hắn biết thì các nước lớn đều có thánh nhân ở phía sau truyền đạo nên mới mạnh mẽ như vậy, vì họ được truyền đạo nên chiến lực rất mạnh, mạnh hơn các nước khác nhiều.
Về cơ bản phân chia ở đây không khác gì ở thế giới trước kia của Trần Hạo Minh.
Ngoài ra ở trên thế giới này hắn biết còn một Thần Linh đại lục, ở đó có 2 vị chủ thần không kém gì thánh nhân của Tiên Linh đại lục.
- Điện hạ! Mời người ăn cơm.
Tiếng gọi của Tiểu Bạch Tử truyền tới cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hắn cũng chẳng nghĩ nữa. Chờ khôi phục thực lực rồi sẽ giải đáp nghi hoặc trong lòng sau. Giờ ăn cơm trước đã!
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:09 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Ngày hôm sau, khi mà Trần Hạo Minh tỉnh dậy thì mặt trời đã chiếu đến mông của hắn rồi.
Hôm qua Lạc Tuyết Nhan có ngủ cùng hắn không hắn cũng không biết nữa, sau khi ăn xong bữa cơm đầu tiên của thế giới mới, mắt hắn đã díp lại, lăn đùng ra ngủ chẳng biết trời trăng gì nữa.
Đúng là rất mệt. Mệt cả thể xác và linh hồn.
Khi mà hắn tỉnh dậy thì người đầu tiên hắn thấy không phải là "thê tử tỷ tỷ" mà là khuôn mặt nịnh nọt đến đáng khinh của Tiểu Bạch Tử:
- Điện hạ! Người đã dậy rồi!
- Ừ! Bà... Ừm Tuyết Nhan đâu?
Hắn tý nữa thì thốt ra bà già kia đâu. Vì hắn mới có 19, Lạc Tuyết Nhan 26 rồi, nhưng nghĩ lại thì thực ra hắn kiếp trước cũng hơn 3000 tuổi... chê gì con gái nhà người ta, hơn nữa nàng nhìn qua cũng giống như thiếu nữ 20, 21 tuổi.
- Dạ! Bình vương phi sáng sớm đã ra ngoài rồi. Nô tài cũng không rõ lắm ạ.
Ở Tiên Loan quốc hắn được phong làm Bình vương. Đó là vì phụ hoàng hắn, hoàng đế Trần Thiên Đức khi biết hắn bị tuyệt chứng phong cho, ngụ ý mong hắn bình yên mà sống nốt một quãng đời vui vẻ. Nhưng mà Bình vương này chẳng bình tý nào, lúc nào cũng mang phiền phức cho lão, thỉnh thoảng lại có tấu chương kháng nghị về việc Bình vương trêu đùa khuê nữ nhà mấy lão đại thần gì gì đó...
Nhưng mà vì hắn là con lão, mà cũng không sống lâu nữa nên cũng mặc kệ. Nói chung là lão cũng gần như hết hi vọng với đứa con thứ 6 này rồi, dù là thiên tài thì sao chứ, cũng không thể sống lâu thêm được.
- Thôi được rồi, Tiểu Bạch Tử, theo lão tử đi thái y viện bốc thuốc.
- Thuốc? Thuốc gì? Chẳng phải là thái y viện đưa thuốc đến cho điện hạ rồi hay sao? Tiểu Bạch Tử sửng sốt.
- Hừ! Trần Hạo Minh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm lại, tên nô tài này, mình nói mà hắn còn dám hỏi lại. Cũng không trách được Tiểu Bạch Tử, vì mọi khi Trần Hạo Minh làm việc toàn là việc ăn chơi, tên Tiểu Bạch Tử này là do phụ hoàng hắn phái đến để chăm sóc, cũng tiện giám sát xem hắn làm những gì, nhưng hắn mọi lần cũng kệ tên này muốn nói gì thì nói, cũng không tỏ thái độ như lần này.
Tiểu Bạch Tử cũng là người giỏi đoán sắc mặt, ngay lập tức cung kính đáp:
- Điện hạ! Xin người đừng trách nô tài, chỉ là nô tài thấy lạ, nên hơi tò mò, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ.
- Ừ! Không trách ngươi, từ nay theo ta thì đừng hỏi nhiều, ta muốn làm gì là việc của ta, bổn hoàng tử không cần ngươi quản.
Tiểu Bạch Tử toát mồ hôi hột, liên mồm vâng dạ.
Hôm nay hắn đến thái y viện bốc thuốc thực ra chính là để cải tại lại cái thân thể này, nhằm giúp nó phù hợp hơn với linh hồn. Linh hồn hắn đã hoàn thành 81 kiếp, chịu tiên thiên lôi cuối cùng của cửu cửu đoạn hồn kiếp, chỉ còn thiếu một bước là dung nhập toàn bộ linh hồn vào thân thể nữa có thể thành tựu hỗn nguyên lực, có được thần thông của thánh nhân.
Điều kiện tiên quyết là thân thể phải đủ mạnh để nhận được luồng hồn lực đó.
Thuốc, cũng không phải dùng nó để bồi bổ thân thể mà chỉ là một thứ thuốc dẫn, hồn lực của hắn sẽ điều khiển linh khí thiên địa để tẩy kinh phạt tủy, dùng linh khí thế chỗ tạp chất, giúp cơ thể thoát thai hoán cốt, quá trình này cũng giống như tu chân giả khi trúc cơ vậy, nhưng dùng thần thông của 1 đại năng để làm thì hoàn toàn khác so với một tên tiểu tu chân tự trúc cơ.
Sau khi lấy mấy phương thuốc ít dùng với liều lượng kỳ lạ, Trần Hạo Minh rời đi trong ánh mắt có vài phần quái dị của đám thái y.
Khi đi qua ngự hoa viên, hắn tình cờ thấy "thê tử tỷ tỷ" Lạc Tuyết Nhan.
Nàng vẫn thế, phong tư tuyệt đại, nàng ngước đầu đứng trong vườn đào đón gió, mái tóc dài phất phơ làm người ta có cảm giác nàng như tiên tử đang đằng vân vậy.
Tuy kiếp trước, việc thấy tiên tử với Trần Hạo Minh chẳng là gì, nhưng khi đó hắn chỉ có tu luyện, lúc nào cũng muốn linh hồn thanh thản nên không để tâm gì đến chuyện luyến ái. Hắn tuy nhiều lần tiềm nhập nhân gian để thực hiện cái gọi là "tẩy hồn", tức là để cảm nhận những cái đẹp của nhân gian, và xóa bỏ mấy cái hắn cho là bẩn thỉu mà hắn thấy được. Cũng vì thế mà có mấy tập đoàn buôn ma túy lớn biến mất chỉ sau một đêm làm cảnh sát nằm vùng cũng phải ngơ ngác.
Nhưng giờ, hắn đã thành đạo, lại dung hợp linh hồn của lục hoàng tử.
Hắn, lại có thất tình lục dục, có cảm tình, có cảm xúc, và trong giây phút thấy Lạc Tuyết Nhan, hắn hơi sững sờ ra đó.
Cái này có lẽ người ta gọi là phản phác quy chân, hắn đã từng là người thường, nhưng mà khi hắn bước vào con đường hồn giả thì lại đánh mất nhân tính của mình, chỉ còn lại cái gọi là thiên tính, thiên tính của hắn chỉ để truy cầu thiên đạo, làm linh hồn trong sạch, để tu luyện mà thôi.
Lạc Tuyết Nhan, quay người lại, thấy Trần Hạo Minh đứng đó ngơ ngác nhìn mình thì hơi đỏ mặt, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
Mấy ngày nay nàng cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, bớt lạnh hơn, nàng cảm thấy cả con người nàng cũng hơi hơi khác đi sau cái đêm động phòng ấy. Trên mặt nàng trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, lạnh lùng từ linh hồn tới cốt tủy, nhưng bây giờ trên mặt nàng có nhiều sắc thái hơn, nhất là mấy lần nghĩ lại cái đêm đó, nàng lại đỏ mặt.
Vừa nãy nàng hơi thất thần cùng vì đang suy nghĩ tại sao mình lại như thế.
Thấy nàng lại lạnh lùng, Trần Hạo Minh cũng hơi tiếc nuối vẻ đẹp vừa rồi của nàng, nhưng nhiều hơn là nghĩ làm cách nào chiếm luôn trái tim của nàng. Nàng đẹp, nàng đáng yêu, nhưng nàng cũng là thê tử của hắn, hơn nữa muốn chữa bệnh cho nàng thì cần phải song tu thể - hồn. Tức là ngoài hợp thể thì còn phải hợp hồn, linh hồn giao dung, hắn sẽ dùng dương khí để làm giảm bớt tính âm hàn của thân thể và linh hồn nàng. Và nàng cũng dùng khí tức chí âm đó để giúp hắn nhanh chóng dung hòa hai cỗ chí dương khí.
Và quan trọng hơn, hắn cũng thương tiếc nàng.
Ừ, người ta gọi là thương hoa tiếc ngọc đó, một cô gái xinh đẹp vậy, là người tình trong mộng của biết bao tuấn kiệt nhưng, người xứng với nàng thì không muốn cưới nàng mà những tên chấp nhận thì lại không xứng. Chỉ vì nàng mắc "tuyệt chứng" tuyệt âm thái huyền thể.
Cảm giác của hắn với nàng còn là cảm giác đồng bệnh tương liên nữa.
Dần dần, trong đầu hắn nghĩ đến một kế rất hay để chiếm lấy trái tim cô nàng này.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:10 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart