Chàng là kiếm khách nổi danh thiên hạ
Nàng là công chúa kinh diễm giang sơn
Và rồi... chẳng có gì xảy ra cả !
Đỗ Đăng Phong lững thững bước về phía cây ngô đồng già cỗi, thẫn thờ ngồi xuống. Quần áo trên người cậu đã rách nát đến không thể rách nát hơn, toàn thân bám đầy bụi đất. ánh mắt cậu nhìn về phía vầng mặt trời to tròn và đỏ lựng đang dần rơi xuống dãy núi phía tây chứa một chút gì đó như hoài niệm, không hề hợp với tuổi tác. Những áng hồng hoàng hôn lẫn vào khói bếp từ một vài nhà bốc lên cao khiến cái trấn Nhật Tân nghèo nàn này cũng trở nên lung linh huyền ảo. Đăng Phong thở dài xoa xoa bụng, lại một ngày nữa sắp trôi qua, thêm một ngày chịu đói.
Đăng Phong vốn là con út một gia đình nông dân, tuy không giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, trong nhà ngoài cha mẹ còn có anh trai mười sáu tuổi tên Đỗ Đồng, cuộc sống thanh nhàn vui vẻ. Nhưng khi quân Nguyên Mông tràn vào xâm chiếm bờ cõi Đại Việt, xóm nghèo cũng chẳng còn được bình yên. Cả nhà chỉ còn mỗi mình cậu sống sót. Đó là chuyện đã xảy ra được một năm, khi Đăng Phong chưa tròn tám tuổi. Cậu sống bằng việc lên núi đào củ mài ăn, lâu lâu những người hàng xóm trước đây lại dúi cho một ít bát cháo loãng. Họ cũng chẳng có gì nhiều mà cho cậu thêm, chiến tranh đã cướp đi rất nhiều thứ.
Vầng dương đã khuất một phần sau dãy núi, trong thôn mọi người cũng đã bắt đầu rục rịch trở về nhà. Hoàng hôn có chút gì đó cô đơn, có chút gì buồn bã.
Trên con đường mòn xuyên qua cánh đồng đầu làng xuất hiện một nhóm người cưỡi ngựa phi nhanh, kéo theo một dải bụi dài mù mịt. Đi đầu tiên là một trung niên tầm ba mươi, ba mốt tuổi, đầu đội nón mây, mặc áo bào dài, gương mặt nhẵn không râu nhưng nhìn lại rất uy nghiêm. Theo sau là chừng hơn ba mươi người mặc quần áo thống nhất màu đen, hông đeo kiếm, gương mặt ai cũng tỏ ra nghiêm nghị. Đoàn người tới vòng qua bụi tre đầu làng thì phi ngựa chậm lại, từ từ tiến vào. Khi đi tới gần cây ngô đồng to lớn người đàn ông trung niên liếc mắt thấy Đỗ Đăng Phong, bèn nhảy xuống ngựa, bước lại, hơi cúi mặt gần cậu hỏi :
" Cậu tên gì ?"
Khi người này cất tiếng xong Đăng Phong mới thu hồi ánh mắt mông lung theo đuổi mặt trời của mình, nhìn người này một thoáng rồi trả lời :
" Đỗ Đăng Phong "
Người đàn ông gật đầu, lại hỏi tiếp :
" Sao không về nhà ?"
Đỗ Đăng Phong vẫn nhìn vào người xa lạ này không chớp mắt, trả lời giọng bình thản :
" Không có nhà !"
Người đàn ông hơi trầm ngâm chốc lát, cũng không vì kiểu nói chuyện của Đăng Phong mà tức giận, ngược lại cười nói :
" Ta nhìn cậu có thiên khiếu luyện võ, cậu có đồng ý theo ta không ?"
Đăng Phong nghe vậy gương mặt cũng không có một chút biểu tình khác lạ, gật đầu chỉ nói một chữ :
" Được "
Đoàn người chậm rãi đi qua ngôi làng, sau khi tới chỗ hoang vu lại tiếp tục phi ngựa nhanh chóng lao đi, nhưng khác với vừa rồi là trên ngựa người cầm đầu có thêm một cậu bé chừng chín, mười tuổi.
Ba năm sau !
Tại một sơn môn nằm khuất sâu trong rừng cây, những ánh nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới rơi vào những hạt sương đọng lại trên lá, lóe lên những hào quang mỹ lệ, tiếng chim chóc gọi nhau hòa vào tiếng gió vi vu của đại ngàn, hương hoa rừng thoang thoảng. Một người đàn ông trung niên gương mặt có hai vết sẹo bên má trông vô cùng dữ tợn bước đi xuyên qua một dãy hành lang dài, qua một khoảng sân rộng, bước tới một căn nhà rộng lớn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Bên trong có khoảng hai mươi người đang ngồi yên lặng xếp thành một hình tròn, ở giữa là một đống vũ khí đủ loại. Mấy người này đều mặc quần áo màu đen bằng vải mềm, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi. Khi thấy người đàn ông mọi người đều đứng dậy cúi đầu chào, động tác vô cùng thống nhất và không hề phát ra tiếng động nào. Người đàn ông mặt sẹo nhìn lướt qua tất cả một lượt rồi xoay người quay ra, buông một câu cụt ngủn :
" Chọn vũ khí rồi theo ta"
Mấy người thiếu niên đều bước tới chọn cho mình binh khí, người chọn thương, người chọn đao, kẻ chọn kiếm, không ai nói với ai câu nào đi theo người mặt sẹo. Vòng qua mấy căn nhà lớn, mọt người đã có mặt trong một rừng tre xanh tươi bạt ngàn, có ba người đã đợi sẵn ở đó. Hai người đứng hai bên cũng vận đồ đen, tay quấn vải trắng kín mít khoanh trước ngực, ánh mắt sắc nhọn, gương mặt không biểu tình gì, còn người đứng trước thì cao lớn vạm vỡ hơn, mặc áo bào dài màu xanh nhạt, đầu đội nón tre vành rộng che kín cả khuôn mặt. Người mặt sẹo bước tới cúi đầu với người này một cái rồi tự động đứng sang một bên. Lúc này mấy thiếu niên đã im lặng bước tới gần đó đứng thành ba hàng, đồng loại cúi người một thoáng. Người đội nón bước tới hai bước, cất giọng sang sảng :
" Một đối một, bất kể thủ đoạn, hoặc đầu hàng hoặc chết, ba người đứng đầu được tới sau núi luyện võ tiếp, còn lại sẽ xuống núi làm việc, hiểu cả chưa ?"
" Hiểu !"
Người nọ vừa nói xong thì tất cả đều ứng tiếng. Người nọ gật đầu, lấy tay chỉ hai gã thiếu niên đứng hàng đầu tiên, hai người đồng loạt bước ra chừng hai mươi bước, tách ra một chút rồi nâng vũ khí lên thủ thế. Một người bên trái hơi lùn một chút, cầm chiếc chùy đầy gai nhọn cán dài, hành động tuy bình thản nhưng ánh mắt rất ngưng trọng hô tên mình :
" Chu Tuấn"
Thiếu niên còn lại cầm một thanh kiếm dài hơn nửa ngũ, gương mặt bình thản có chút quen thuộc, đúng là cậu nhóc năm năm trước :
" Đỗ Đăng Phong "
Chu Tuấn hét lên một tiếng rồi huy động chùy quét một đường thẳng đến đầu đối thủ, khí thế vô cùng, tốc độ cực nhanh. Chùy còn chưa tới mà gió đã phả vào mặt Đăng Phong. Nếu trúng một chiêu này thì chắc chắn phải chết không còn ngi ngờ gì nữa. Đăng Phong ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, chân khẽ di chuyển một chút đã dễ dàng tránh mũi chùy, rồi nhảy lên đạp vào một thân tre gần đó thuận thế áp sát Chu Tuấn. Vũ khí dài sẽ bất lợi khi cận chiến. Động tác Đăng Phong nhẹ nhàng và khá từ tốn, nhưng thực ra tốc độ lại rất nhanh. Tuy nhiên Chu Tuấn cũng biết trước một đòn khó có thể hạ được Đăng Phong, cho nên trước khi tung ra một chiêu đã vận sẵn lực chân, lập tức bật lên cao tay kéo mạnh chùy lại. Mũi chùy đập nát một thân tre rồi vẽ một vòng tròn, trước ngăn không cho đối thủ tiến lại gần, sau đó mới tính đến tiếp tục tấn công. Chu Tuấn rất kiêng kỵ kiếm pháp và thân pháp của Đăng Phong. Tuy hai người chưa bao giờ chính thức đánh với nhau, nhưng năm ngoái hắn đã tận mắt thấy Đăng Phong động thủ. Vốn không biết chuyện gì đã xảy ra mà đại sư huynh Tần Liệt khiêu chiến sinh tử với cậu ta. Đại sư huynh là một trong những người gia nhập sơn trang này sớm nhất, thực lực vô cùng cao cường, vậy mà sau bảy chiêu đã bị Đăng Phong lấy mất đầu. Từ đó cái tên Đỗ Đăng Phong vô cùng nổi danh trong sơn trang bí ẩn này.
Đăng Phong đang lao tới thì bị một đường chùy quét tới cản lại, nhưng với một góc độ khó tin cậu không những không lùi mà còn tiến nhanh hơn, tung cả người áp sát thân chùy, sau đó lắc mình chân đạp một cái thật mạnh. “ Bốp “ một tiếng vang lên, tay Chu Tuấn tê rần, không thể nắm chặt được vũ khí, sợ hãi xoay người lộn một vòng trên không, uốn người qua một cây tre gần đó rơi xuống đất. Cậu ta chưa kịp đứng vững thì đã cảm thấy một vật sắc bén truyền ra từng đợt khí lạnh đã kề ngay cổ, vội vàng hét lên :
"Ta nhận thua !"
Lúc này Đăng Phong mới thu lại cây kiếm, bước về một chỗ bên trái đứng riêng ở đó, gương mặt không có một chút biến hóa, cứ như cậu chỉ là người đứng ngoài quan sát trận chiến vừa rồi. Chu Tuấn lắc đầu chán nản, không ngờ chỉ tiếp một chiêu cũng không nổi, xem ra sắp tới phải xuống núi làm nhiệm vụ thập tử nhất sinh rồi. Chu Tuấn ở sơn trang thần bí này cũng đã gần sáu năm, nhưng cậu cũng không biết một chút gì. Ở đây có gần một trăm đứa trẻ, tuổi nhỏ nhất chừng sáu bảy tuổi, mà lớn nhất cũng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đa số đều là những đứa trẻ lang thang đói rách khắp cả nước, lần lượt được mang về. Tất cả đều phải trải qua những bài tập vô cùng khắt khe, thậm chí không cẩn thận là mất mạng như chơi. Không một ai nói cho chúng ra ngoài sẽ làm gì, thận chí chúng đang làm việc cho ai cũng là một ẩn số, chỉ biết rằng, chúng đang dần trở thành những sát thủ chuyên nghiệp, được học võ công, ẩn nấp, ám toán, hạ độc … đủ hết
Người mặt sẹo liếc nhìn Đăng Phong gật đầu có vẻ hài lòng hô lớn :
" Đỗ Đăng Phong thắng, tiếp theo Hoàng Chuân và Bá Đình !"
Lời vừa dứt có hai thiếu niên bước ra, một người cầm thương và một người vác đại đao, sau khi cúi đầu chào nhau một chút bắt đầu lao vào chém giết.
Đỗ Đăng Phong lúc này cũng không nhàn nhã. Tuy tỏ ra hờ hững nhưng tất cả hành động dù là nhỏ nhất của hai người đang đối chiến đều bị cậu quan sát. Một trong hai người có thể sẽ là đối thủ tiếp theo của cậu. Hoàng Chuân cầm thanh đao to lớn nhưng huy động lại rất nhẹ nhàng, cứ như cậu ta cầm không phải là đao mà là một sợi lông gà vậy. Mạnh mẽ đủ, tốc độ tốt, khí thế có thừa, ép cho Bá Đình không kịp thở, từ đầu đến cuối chỉ biết thủ mà không biết công. Tuy nhiên Đăng Phong xem tới đó lại hơi lắc đầu, người này quá nóng nảy vô mưu, bắt đầu chú ý người cầm thương hơn một chút. Nhìn có vẻ như Bá Đình đang hoàn toàn yếu thế, phải liên tục nới rộng khoảng cách không để Hoàng Chuân áp sát, nhưng Đăng Phong thấy cậu ta chính là đang đợi đối thủ lộ ra sơ hở sẽ một kích phân định thắng thua. Bá Đình đâm ra một thương hụt, đầu thương bị kẹp giữa hai gốc tre, Hoàng Chuân thấy vậy vội vàng lướt tới muốn chớp thời cơ này kết thúc trận đấu. Bá Đình nắm cán thương hơi lách sang phải tráng được một đao Hoàng Chuân chém tới, rồi lại tiếp tục lùi ra, cả cây thương bị lực đạo uốn cong, hai gốc tre kẹp đầu thương đã phát ra tiếng răng rắc. Lúc này Hoàng Chuân mới biết tình thế không ổn, phi thân nhảy lên nhưng đã muộn, Bá Đình buông tay, đồng thời đạp mạnh chân xuống đất nhảy lên. Ngọn thương vừa được buông ra lập tức rít lên một tiếng rồi quét một đường cực nhanh, để lại một loạt tàn ảnh. “Bốp” một tiếng vang lên, kèm theo những âm thanh nhỏ hơn như xương cốt bị gãy, cây thương đã đánh trúng đùi Hoàng Chuân, khiến cậu ta đau đớn bắn mạnh ra sau, rơi bịch xuống mặt đất. Lúc này Bá Đình đã phi thân tới nắm lấy ngọn giáo chỉ thẳng vào đầu đối phương. Hoàng chuân đau đớn đến gân mặt nổi lên, mồ hôi lấm tấm, hai tay ôm lấy đùi không thể đứng dậy, đau đớn nói :
"Ta nhận thua !"
Bá Đình thu thương về, bước lại đứng kế bên Đăng Phong, còn Hoàng Chuân thì được một người thị vệ phía sau người đội nón tre đưa đi trị thương.
Tiếp đó người mặt sẹo lại cất tiếng :
" Bá Đình thắng, tiếp theo Liệt Hiên và Trần Quang Dạ"
…
Năm năm sau !
Ánh trăng mờ nhạt đang cố gắng bay lên cao, lại càng ảm đạm vì những áng mây đen xám dần che khuất. Bầy trời cũng chỉ lẻ loi mấy ngôi sao mờ ảo. Đêm tối, Thời tiết như sắp có mưa, đúng là thời điểm thích hợp nhất để ra tay giết người. Kinh thành Thăng Long nằm im trong bóng tối như một con quái vật khổng lồ đang mơ màng ngủ, mà mắt nó chính là ánh sáng lung linh chiếu ra từ khu cấm thành và hoàng thành. Một tốp ba người không một tiếng động lách qua con phố rộng, ẩn mình trong bóng tối cạnh một cửa hiệu bán vải đã sớm đóng cửa. Ba người mặc đồ đen, che kín mặt như hoàn toàn hòa lẫn một thể với đêm đen xung quanh. Đây là khu vực ngoài cùng của Thăng Long Thành, là nơi dành cho dân thường, mục tiêu của ba người là hoàng thành, nơi dành cho quan lại cao cấp. Sau khi xác định bốn phía đều yên tĩnh, một người liền quay lại dùng tay ra hiệu cho hai người còn lại. Hai người gật đầu rồi lẩn mất trong màn đêm, không biết đã đi đâu. Người còn lại đảo mắt quan sát xung quanh một lượt nữa, sau đó mới như một cơn gió lướt qua bên kia con đường, hòa vào bóng tối cũng không thấy đâu nữa.
Khu Tả Hành Viện, một tòa đệ phủ xa hoa khá rộng lớn, xung quang là tường cao bao bọc, bên trong đèn đuốc sáng rõ, vệ sĩ canh phòng từng tốp vô cùng nghiêm mật. Đây là phủ của một viên bình chương phó sự nhập nội hành khiển, quan bát phẩm của trung ương, có thể coi là quyền cao chức trọng, được diện kiến hoàng thượng hàng tháng.
Một cơn gió nhẹ lay động hàng liễu trồng ven tường, không kinh động đến bất kỳ ai. Một tốp thị vệ cầm đuốc từ khu ngoài cổng chính đi vòng vào, có mấy gã vừa đi vừa ngáp dài, dường như cũng không coi trọng việc tuần tra cho lắm. Hoàng thành có thị vệ canh phòng nghiêm mật thì làm gì có đạo chích nào lọt vào được tới đây, với lại đại nhân trong nhà nổi tiếng nịnh nọt sao lại để mất lòng mấy đại quan khác được. Bọn họ nếu không đi tuần thì làm gì có bạc mà cho người nhà sinh sống, cho nên cũng chỉ làm qua loa lấy lệ mà thôi. Khi tốp tuần tra vừa đi khuất thì từ góc tối trong hàng liễu đi ra một người. Đúng là một trong ba người áo đen lúc nãy. Gã nhìn theo đội tuần tra một lúc rồi nhẹ nhàng tung người bay qua khoảng sân rộng, người dính sát vào vách tường, men theo đó đi sâu vào tòa phủ đệ. Phía trước có hai gã hông đeo kiếm đứng trước một tòa nhà, phía trong đã sớm tắt đèn. Người áo đen nhìn qua một chút rồi nhẹ nhàng phi thân lên mái nhà, nhảy qua trên đầu hai gã lính gác, dỡ một viên ngói lên áp tai xuống. Có tiếng thở nhẹ, trong nhà có ba người phụ nữ đang ngủ say. Xác định không phải là mục tiêu của mình, gã đặt lại viên ngói rồi rón rén bước trên mái nhà, phi thân qua tòa nhà tiếp theo. Tòa nhà này hai tầng, chỉ có lính gác phía dưới nên gã nhẹ nhàng đáp xuống ban công tầng hai, áp tai vào cửa nghe ngóng. Chỉ có một người phụ nữ ! Dựa vào quy mô thì đáng ra đây phải là nơi nghỉ ngơi của gia chủ mới đúng, chẳng lẽ hắn đang ngủ với vợ bé ?
Gã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, dùng bộ pháp vô cùng nhanh chóng chui vào một hành lang tối đen tạo thành giữa hai căn nhà, định nghe ngóng tiếp thì thấy trước mắt bên kia cái sân trống có một gian nhà nhỏ đang có ánh đèn, còn có tiếng nói chuyện. Gã ngưng thần nghe ngóng. Giọng một người đàn ông trầm ổn nói :
"Hừ, Trần Khắc Chung hắn cũng chỉ dựa vào ba tấc lưỡi, có thực tài gì mà đòi đè đầu cưỡi cổ bản quan. Cứ làm như mình thanh liêm lắm"
Một giọng đàn bà nghe đã biết là hạng lẳng lơ nói :
"Ông ta đang nắm quyền lớn như vậy, ông vẫn cứ phải nhịn đã, đợi lần này vu oan chết ông ta, không còn ai cản trở thì cái chức chánh sự tả hành khiển còn ai có thể tranh với ông nữa"
Người đàn ông không cho là đúng :
" Cũng chưa chắc đã như vậy, ông ta là một con cáo già, dường như đã có ý nghi ngờ, muốn hành động cũng không dễ. Vả lại cho dù vu oan thành công thì cũng chưa hẳn hoàng thất sẽ trị ông ta. Nhớ gần đây em trai ông ta Đỗ Thiên Hư mắc tội, người ta kiện lên tới tận hoàng thượng mà ngài vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua."
Nghe tới đây gã áo đen ẩn thân bên ngoài đã xác đinh được mục tiêu, cũng không muốn nghe chuyện đấu đá nơi quan trường thêm nữa, ló đầu ra nhìn quanh một lượt. Quanh sân có tám tên thị vệ, đội tuần tra cứ ba mươi phút lại qua một lần, bây giờ đội tuần tra mới đi qua, như vậy gã có ba mươi phút để hành động. Gã nhẩm tính một chút rồi lập tức hành động, thò tay vào túi nắm chín mũi phi châm kẹp vào giữa các ngón tay, đạp mạnh chân bay ra khỏi bóng tối, hai tay vẫy liên tục. Tám gã thị vệ vừa thấy một bóng đen lao ra, chưa kịp phản ứng đã thấy ngực trái lành lạnh, sau đó ngã xuống không còn biết gì. Gã sát thủ xử lý nhanh gọn đám thị vệ xong cũng không chần chừ đạp cửa lao vào gian phòng kia. Một người đàn ông giáng hơi nhỏ con đang ôm một ả cũng có chút tư sắc rủ rỉ tâm sự, cả hai không mảnh vảy che thân. Thấy người lạ bước vào cả hai hồn vía lên mây, đờ người một lúc không kịp phản ứng. Nhưng tiếc thay họ không bao giờ còn cơ hội để phản ứng, gã sát thủ đã rút kiếm chém một nhát lấy mạng hai người, máu chưa kịp phun ra thì gã đã xoay người bỏ đi, không thèm kiểm tra thêm xem hai người thực sự đã chết hay chưa
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:47 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đỗ Thiên
Một tiếng tù và thổi vang lên, sau đó gần cả trăm gã thị vệ lao đến, một gã hét lớn :
"Có thích khách, đại nhân đã bị hại, mau truy bắt hung thủ"
Cả tòa phủ đệ đèn đuốc thắp lên sáng như ban ngày, tiếng huyên náo làm mấy nhà hàng xóm cũng phải choàng tỉnh. Tất cả thị vệ bắt đầu lùng sục khắp nơi, một thúc sau đó thị về hoàng thành từng tốp kéo đến, bao vây khu vực đó mấy vòng, xử lý vô cùng nhanh. Xem ra đám thị vệ này ăn cơm cũng không hẳn là vô ích. Gã sát thủ sau khi xong việc lập tức phi thân ra khỏi phủ đệ, lẩn vào bóng tối, muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi hoàng thành. Đáng tiếc thị vệ phản ứng quá nhanh, đã thiết lập ba bốn vòng vây, càng lúc có càng nhiều người kéo đến. Nhưng gã không hề hoảng hốt, nhẹ nhàng di chuyển sát vách tường một tòa phủ khác cách đó khá xa, lẩn vào một góc tối ngồi im. Một đội nhân mã khoảng gần năm mươi người đang từ từ kiểm tra khắp các con phố, dần tiến lại gần chô gã ẩn nấp. Tới lúc chỉ cách gã một dãy phủ đệ nữa vẫn chưa thấy gã động thân. Đúng lúc này có tiếng hét lên :
"Phát hiện tung tích hung thủ ở phía tây, tập trung mọi lực lượng truy bắt"
Lập tức hàng loạt nhân mã chuyển hướng, nhanh chóng bỏ qua khu vực này mà kéo cả về phía tây. Đợi lực lượng thị vệ đi gần hết chỉ còn mấy người cảnh giới gã mới đứng dậy, phi thân lao đi. Nếu cả đội quân san sát thì gã khó lòng tránh thoát, nhưng chỉ một vào tên riêng lẻ thì còn chưa đủ trình độ phát hiện ra hành tung của gã.
Bên bờ một đoạn nào đó của nhánh sông Tô Lịch ngoài kinh thành có buộc sẵn ba con ngựa đen bên gốc liễu, hòa lẫn vào màn đêm. Bất chợi một bóng đen vô thanh vô thức từ trên cây liễu phi thân xuống ngồi sẵn trên lưng ngựa. Con ngựa tuy giật mình nhưng không hề kêu lên tiếng nào, có vẻ được huấn luyện vô cùng tốt. Một lúc sau lại có một người nữa nhanh như gió lao ra, cũng nhảy lên lưng ngựa, người này quay sang nói :
" Đã xong nhiệm vụ lần này rồi chứ Đỗ Huynh ?"
Người tới trước gật đầu nhưng không nói gì. Người kia nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm cười nói :
" Gã này quá nhát gan, suốt ngày ru rú trong hoàng thành, may lần này có Đỗ Huynh nếu không cũng vô cùng rắc rối"
Một lúc sau người cuối cùng cũng tới hội họp, nhưng gã thở hồng hộc, xem ra cũng phải trổ ra chân công phu mới chạy thoát. Gã tới liền nhảy lên ngựa, ba người đồng thời xé rách bộ quần áo màu đen và tháo khăn bịt mặt, để lộ bên trong đã mặc sẵn những bộ quần áo khác nhau. Một kẻ là quan viên cấp thấp, hai kẻ còn lại mặc quần áo vải nâu tầm thường giống như gia đinh trong nhà quan lại vậy. Một trong ba người đúng là Đỗ Đăng Phong, ba người thúc ngựa lao đi, biến mất trong màn đêm
Phủ Đại Hành Khiển đại nhân, trong thư phòng ánh nến còn leo lắt, có một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, đầu đã lấm tấm điểm bạc, ngồi sau chiếc bàn rộng, trên đó để chi chít các giấy tờ. Hai hàng lông mày ông nhíu lại, hai tay bóp trán lộ rõ vẻ suy tư và mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì lấp lánh hữu thần, tinh quang như điện xẹt. Bỗng có bóng người đứng bên ngoài, gõ cửa theo một tiết tấu vô cùng đặc biệt, rõ ràng là ám hiệu. Ngươi trung niên ngồi ngả người sau ghế tựa cất tiếng :
" Vào đi !"
Một gia nô có vẻ hơi ốm yếu, lưng còng một chút bước vào, nhưng sau khi khép cửa xong thì khí chất hoàn toàn thay đổi, nào còn là một ông lao bạc nhược nữa, rõ ràng là một cao thủ võ lâm thân thủ không hề tầm thường. Ánh mắt vốn mờ đục cũng bắn ra từng luồng tinh quang , bước tới hai bước cúi người thi lễ :
" Trang chủ , thuộc hạ vừa nhận được tin nhóm Đỗ Đăng Phong vừa triệt hạ được Hưng Việt Hội, đã lấy đủ đầu lâu của toàn bộ giới lãnh đạo hội này, hiện đang chờ ở phân đà Châu Nhật Nam đợi nhận nhiệm vụ"
Người được gọi là trang chủ đúng là người trước đây đã đích thân đón Đăng Phong, ông ta vỗ nhẹ bàn cao hứng cười nói :
"Ha ha, lại là Đỗ Đăng Phong, quả nhiên bổn nhân không nhìn nhầm người !"
Gã cao thủ đối diện cũng gật đầu tán thưởng :
" Cậu ta trước khi xuống núi đã đánh bại được tất cả những cao thủ mạnh nhất của Thần Bí Sơn Trang chúng ta, tiềm lực còn vô hạn lượng. Cậu ta còn sáng tạo ra một bộ pháp mà ngay cả thuộc hạ muốn nhìn ra điều gì cũng khó, chứ đừng nói gì là phá"
Vẻ cao hứng trên mặt trang chủ vẫn còn nồng đậm, cười không thể khép miệng. Trần Khắc Chung ông vốn là một viên quan nhỏ, chèo chống trong chốn quan trường, nhờ vào thực tài mà được hoàng thượng yêu mến, có địa vị như ngày nay. Thế nhưng trong triều đình có rất nhiều kẻ muốn chọc phá ông, cũng bởi ông không mang họ Trần chân chính, mà chỉ là do lập công lớn nên được đổi từ họ Đỗ sang họ Trần mà thôi. Những kẻ đó trong tối ngoài sáng đều dở mọi thủ đoạn đối phó với ông, cho nên ông đã không tiếc hết thảy mời cao thủ trong thiên hạ về lập nên Thần Bí Sơn Trang, trước tự bảo vệ mình, sau đó là phản kích. Con người ông học rộng tài cao, tầm nhìn lại vô cùng bao quát nên dù trải qua bao nhiêu sóng gió vẫn vững vàng không ngã.
Trần Khắc Chung suy nghĩ chốc lát rồi nói :
" Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rồi, báo cho Đăng Phong tạm thời án binh bất động. Hẳn những kẻ kia cũng đã nhận được bài học đắt giá, cứ cho chúng từ từ suy ngẫm đi !"
Gã cao thủ ôm quyền nói :
" Tuân mệnh !"
Gã định quay lưng lui ra thì Khắc Chung đột nhiên nói :
" Sắp tới ta cần đại diện triều đình đi thị sát dân chúng ở trấn Tây Bình, ngươi báo Đăng Phong tới đó, ta sẽ đích thân gặp mặt cậu ta !"
" Trang chủ, người..." Gã kia vội muốn khuyên can, nhưng Khắc Chung đã khoát tay nói tiếp :
"Nhân tài phải được tin dùng mới chân chính là nhân tài, bổn nhân muốn hoàn toàn thu phục cậu ta, như vậy lực lượng của chúng ta mới mạnh lên thêm nhiều được"
Gã kia cũng không giám ngăn cản nữa, trang chủ xưa nay luôn nhìn xa trông rộng, đối nhân xử thế cực kỳ lão luyện nên không có gì phải lo lắng :
" Được, thuộc hạ sẽ chuyển lời"
Hai tuần sau !
Phúc Khang là một huyện khá giàu có trực thuộc Tây Bình, dù là hai lần chiến tranh cũng không hề bị tổn hại, kinh tê giao thông đều vô cùng phát triển. Trên dòng sông Lệ Thủy thơ mộng có một đoàn thuyền đang trôi đi chậm rãi, một chiếc lớn đi đầu và sáu chiếc nhỏ hơn xung quanh, tất cả đều cắm cờ Đại Việt, cho biết thân phận của người trên thuyền là đại quan của triều đình. Tới một đoạn bờ sông đi qua trung tâm Phúc Khang, trên đó đã có mấy chục người đợi sẵn, đa số đều mặc quan phục, xung quanh binh lính thủ vệ nghiêm cẩn. Đoàn thuyền nhẹ nhàng táp vào bờ, quân lính trên thuyền nhảy xuống bến, bắc một cái cầu nối thuyền lớn với bờ sông, sau đó đứng làm hai hàng hai bên. Từ thuyền lớn có sáu người bước ra, trong đó một người mặc quan phục lộng lẫy, gương mặt uy nghiêm, những người còn lại đích thị là hộ vệ thân tín, đúng là đoàn người Trần Khắc Chung. Thấy người này xuất hiện, lập tức quan lại trên bờ liền tươi cười ôm quyền nói :
" Đại Hành Khiển đại nhân giá đáo chúng hạ quan không kịp nghênh đón từ xa, mong đại nhân thứ tội"
Khắc Chung đảo mắt một chút, thấy đa số quan lại lớn bé trong Tây Bình gần như có mặt đầy đủ, cũng gật đầu ôm quyền cười nói :
"Bản quan không ngờ lại được các vị đại nhân tận tình tiếp đón thế này, thật là hữu hạnh !"
Đám quan lại luôn miệng không giám, sau đó lui bước tạo thành một lối đi lớn nhường Đại Hành Khiển đại nhân đi trước, họ mới giám theo sau. Khắc Chung cũng không làm ra vẻ gì ung dung bước đi, đám cận vệ xung quanh cũng không rời nửa bước. Nhiệm vụ duy nhất của họ là đảm bảo an nguy cho đại nhân.
Last edited by Đỗ Thiên; 31-05-2012 at 01:44 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đỗ Thiên
Chiêu đãi đại quan trung ương, lại là người gần đây hoàng thượng vô cùng sủng ái, cho nên đám quan địa phương cũng không giám keo kiệt. Một bữa tiệc xa hoa diễn ra trong phủ đệ xoa hoa nhất châu Phúc Khang. Trần Khắc Chung đương nhiên là nhân vật chính của buổi chiêu đãi, ông luôn cười nói vui vẻ với đám quan lại. Muốn đứng vững trên quan trường thì phải có thế lực của riêng mình, cho nên ông cũng không ngại giao hảo nhiều hơn một chút. Ăn uống no say rồi tới mỹ nữ đánh đàn múa hát, tới tận đêm khuya mới tàn tiệc.
Sáng sớm hôm sau, Khắc Chung đã dậy sớm, bắt đầu xem xét sổ sách ghi chép của các quan lại, sau đó đích thân thị sát dân tình. Công việc vô cùng thuận lợi, chỉ mất thêm hai tuần ông đã nắm rõ được tình hình ở Trấn Tây Bình, bắt đầu soạn tấu chương để về trình báo với hoàng thượng.
Đêm hôm đó, ông đang ngồi viết lách dưới ánh đèn cầy thì có tiếng gõ cửa, lại là nhịp điệu đặc thù kia. Ông không ngừng bút nói :
" Vào đi !"
Một người vận quần áo binh lính bình thường bước vào cúi đầu nói :
" Đỗ Đăng Phong đã ở ngoài đại sảnh chờ, trang chủ có gặp ngay hay không?"
" Được, ta ra liền "
Tên thuộc hạ cung kính đứng đợi, sau đó dẫn đường ông tới đại sảnh, có ba người đang đàm luận trong đó. Nói là đàm luận nhưng thực chất là hai người nói còn một người nghe, chỉ lâu lâu gật đầu nói một hai chữ, đúng là Đỗ Đăng Thiên, còn hai người kia cũng là một cao thủ thân tín của Đại Hành Khiển Trần Khắc Chung. Hai người đang nói chuyện bỗng im lặng, đứng lên nhìn ra cửa. Một cao thủ luôn có giác quan linh mẫn hơn xa người thường, họ đã phát hiện ra hai người đang tới, bước chân vững mà trầm ổn, rõ ràng là hai cao thủ đang đến. Trần Khắc Chung ha ha bước vào cười nói :
" Đỗ Đăng Phong, không biết cậu còn nhớ lão già này không ?"
Hai vị kia thấy ông thì lập tức thi lễ một tiếng “trang chủ”, còn Đăng Phong thì ôm quyền :
" Ân công, đích thực là người !"
Trần Khắc Chung ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, nhìn Đăng Phong kỹ một chút gật đầu khen ngợi :
" Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, hai chữ ân công ta thật không giám nhận, cậu chắc cũng đoán được ta là ai rồi !"
Đăng Phong gật đầu nói :
" Đại Hành Khiển Trần Khắc Chung đại nhân, Hắc Diện tiên sinh trang chủ Thần Bí sơn trang"
Khắc Chung gật đầu :
" Quả nhiên cậu đã sớm biết rõ thân phận của ta. Cậu đã vì ta mà lập rất nhiều công lớn, đáng ra ta nên để cậu tung bay khắp chốn giang hồ. Nhưng đại cuộc còn chưa định, nay ta muốn cậu về bên cạnh ta làm việc, không biết ý cậu thế nào ?"
Đăng Phong cũng không hề suy nghĩ nhiều lập tức ôm quyền :
" Tuân mệnh !"
Lúc này vừa có người mang đồ ăn và rượu tới, Trần Khắc Chung tự tay rót cho mỗi người một chén rồi nói :
" Tốt, ở đây đều là những người thân tín nhất của ta, chúng ta hôm nay say một bữa, từ ngày mai Đăng Phong sẽ dưới danh nghĩa cận vệ của ta, theo ta về kinh thành"
Bốn người đều là tuyệt thế cao thủ, ngồi một chỗ khiến khí thế nhất thời dâng cao, cùng Trần Khắc Chung chén chú chén anh tới tận trăng treo đỉnh đầu mới tàn cuộc.
Hai ngày sau !
Trăng thanh gió mát, một đội nhân mã chừng hơn bốn mươi người bao quanh một chiếc xe ngựa khá lớn, bên trong còn leo lắt ánh đèn, từ từ tiến qua một cốc khẩu hoang vu. Đỗ Đăng Phong cùng với một người tên là Trung Chuyên cưỡi ngựa đi đầu tiên, hai cao thủ khác đi phía sau đoàn. Trung Chuyên là một đao khách đã thành danh trên giang hồ từ khi Đăng Phong còn chưa lọt lòng mẹ, không biết Khắc Chung đã dùng thủ đoạn gì mà không những triệu tập được lão về dưới trướng mà còn khiến lão vô cùng trung thành. Lão vừa đi vừa tám chuyện :
" Đỗ huynh đệ, bộ pháp của ngươi quả nhiên xuất quỷ nhập thần, không biết tên gọi là gì ?"
Đối với cao thủ có nghĩa khí như Trung Chuyên Đỗ Đăng Phong cũng rất khách khí. Cậu cũng chưa tự đại đến mức coi mọi cao thủ trên giang hồ như cỏ rác. Trung Chuyên này nếu tay đã xuất đao thì như rồng như hổ, có rất nhiều thứ đáng để cậu học hỏi, đặc biệt nhất là kinh nghiệm thực chiến của đối phương vô cùng phong phú. Đăng Phong cười nói :
" Trung lão ca quá đề cao tiểu đệ rồi, bộ pháp tiểu đệ dựa vào bát quái và ngũ hành trận, cộng với tâm pháp Thủy Động Công mà tự mình nghĩ ra, còn có rất nhiều khiếm khuyết, tiểu đệ còn chưa có đặt tên !"
Trung Chuyên mở to mắt nhìn Đăng Phong, sau đó thở dài nói :
" Đúng là lão ca ta già rồi, tuy có chút tiếng tăm trên giang hồ nhưng võ công cũng là học lại của tiền nhân. Không ngờ Đỗ huynh đệ còn trẻ vậy đã có khí độ của một nhất đại tông sư, lão ca bội phục !"
Đỗ Đăng Phong đang định khách sáo một hai câu thì đột nhiên im bặt. Không những cậu mà Trung Chuyên cũng ánh mắt ngưng trọng, khẽ liếc sang thấy biểu tình của Đăng Phong thì bàn tay gầy guộc liền vươn ra sau lưng nắm lấy cán đao, đồng thời quát to :
" Tất cả dừng lại, chuẩn bị vũ khí !"
Không gian xung quanh vẫn vô cùng im ắng nhưng đội nhân mã cũng không hề hoài nghi, lập tức bày ra tư thế đề phòng. Trần Khắc Chung vén mành nhảy lên một con ngựa trống, thúc nó chạy tới gần hai người Đăng Phong, thần thái vẫn như thường hỏi :
" Kẻ địch có khoảng bao nhiêu ?"
Trung Chuyên không vội trả lời mà nhảy xuống ngựa, áp tai sát lòng đất nghe ngóng. Chừng mười nhịp thở thì người vào sinh ra tử cả trăm lần như lão cũng phải biến sắc, vội quát :
" Rút lui, theo đường cũ rút lui !"
Lập tức cả đội nhân mã bỏ lại xe kéo mà phi ngựa như bay theo hướng ngược lại. Nhưng chỉ một lúc ánh đuốc bập bùng từ xa xa đã hắt lại, bọn họ đã bị bao vây tứ phía. Đạt Tử Thành, một trong bốn cao thủ thân tín của Trần Khắc Chung lúc này khuôn mặt cũng âm trầm, thúc ngựa lại gần mấy người nói :
" E rằng có kẻ tiết lộ hành tung của trang chủ, xem ra lần này muốn tránh một trận huyết chiến cũng không được"
Bốn cao thủ đệ nhất mặt cũng nhìn rất khó coi thì đừng nói đến đám thuộc hạ bình thường còn lại, ai nấy cũng đều vô cùng khẩn trương. Nhưng Trần Khắc Chung gương mặt lại vô cùng bình thản, giống như kẻ địch đang sát khí bừng bừng kéo đến chỉ là một người qua đường vô tình gặp mặt. Biết chạy cũng không thoát nên mọi người đã đứng im tại một khoảng đất trống đợi sẵn. Ánh đuôc bốn phương tám hướng chiếu sáng cả một vùng trời, rất nhanh đã có mấy nghìn người vây chặt như nêm nhóm Khắc Chung vào giữa. Ánh mắt thù địch hai bên nhìn nhau không chớp, nhưng lại chưa lao vào chém giết. Một kẻ có vẻ là đầu lĩnh của bên kia thúc ngựa đi ra một chút, cười vang nói :
" Không biết ta nên gọi ngài là Đại Hành Khiển Trần đại nhân, hay gọi ngài là Hắc Diện tiên sinh đây !"
Trần Khắc chung nhìn gã kia một chút, thúc ngựa bước ra nói :
" Là thân phận nào thì e rằng Hắc Long Đàm các vị cũng muốn ta phải chết, nhưng trước lúc động thủ ta chỉ muốn hỏi, kẻ nào bán tin"
Gã kia tròng mắt hơi co rút lại, không hổ là cáo già thành tinh, quả nhiên đoán biết ra thân phận bọn họ. Nhưng sau đó hắn lại bật cười ha ha. Cáo già chết đi thì cũng chỉ là một cái xác thối, có gì phải ngại. Nghĩ như thế hắn nói lớn :
" Tốt, lâm nguy mà không hề loạn, xem ra Hắc Diện tiên sinh cũng xứng một đời kiêu hùng. Ta kính ngài nên cũng không ngại cho ngài biết, là một nhân vật cấp cao trong Thần Bí Sơn Trang đã bán đứng ngài"
Trần Khắc Chung nghe vậy cũng không có một chút biểu hiện khác lạ, hời hợt nói :
" Đa tạ, ta không còn thắc mắc nữa, động thủ đi"
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:48 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Đỗ Thiên
Gã kia cũng sợ đối thủ bài ra âm mưu quỷ kế gì, muốn tránh đêm dài lắm mộng nên lập tức phất tay ra hiệu. Lập tức cả ngàn người cùng tràn tới, khí thế như lũ tràn đê vỡ, hò hét vang trời :
" Giết ! Lấy đầu Hắc Diện được ngàn lạng vàng, bắt sống được hai ngàng lạng !"
Nếu chỉ tính tới khí thế thì quân địch cũng đủ để đè bẹp đám người Đăng Phong cả trăm lần, có một số người tay cầm vũ khí đã run run, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra. Bốn đại cao thủ lập tức thúc ngựa bao vây bảo vệ xung quanh Trần Khắc Chung, ánh mắt người nào cũng vô cùng ngưng trọng. Nếu tính ra thì so với bốn người, võ công của Khắc Chung kém rất xa, nhưng ông vốn là đệ tử của môn phái Thiền Tông, lấy bình ổn làm trọng, dù đứng trước thiên quân vạn mã cũng không hề biến sắc. Tư Tiệp Mật là người đi theo Trần Khắc Chung sớm nhất, vũ khí sử dụng là trường thương tên là Phá Thiên Thương nổi danh giang hồ, lúc này gầm nhẹ :
" Đột phá vòng vây, mở đường máu bảo vệ trang chủ rút lui"
Nói xong ngọn thương sáng loáng lóe lên, chân đạp mạnh vào lưng ngựa phi thân vào giữa đám địch nhân đông như kiến cỏ bắt đầu chém giết. Đạt Tử Thành và Đăng Phong cũng vội vàng lướt xuống rút kiếm ra ngăn cản bất kỳ ai muốn tiếp cận Khắc Chung. Trung Chuyên huy vũ đại đao đảm nhiệm bảo vệ phía sau và vị trí gần trang chủ. Cả bốn cao thủ tả đột hữu xông giữa cả ngàn người. Đám hộ vệ bình thường bên cạnh Đại Hành Khiển đại nhân tuy võ công không tệ nhưng hồn vía đã sớm lên mây nên rất nhanh đã bị gặt sạch không còn một mạng. Tiếng đao thương va chạm, tiếng hò hét, tiếng kêu rên đau đớn, tiếng “ đét đét” vang lên từ những cây đuốc khiến vùng hoang vu này vô cùng hỗn loạn.
Một mũi tên lặng lẽ bay vúi từ một chỗ nào đó lao ra, tốc độ vô cùng nhanh, mục tiêu đúng là Trần Khắc Chung đang được bốn đại cao thủ bảo vệ. Dường như chỉ giây lát nữa sẽ lấy được mạng đối phương thì đột nhiên một bàn tay vương lên, nắm lấy mũi tên rồi bằng một tốc độ khó tin phi thẳng mũi tên theo hướng ngược lại, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp bội. “ Không “ một tiếng kinh hãi, một gã cung thủ nào đó đã bị nhất tiễn xuyên tâm mà vong mạng. Trung Chuyên thở ra một hơi gật đầu ra hiệu với Đăng Phong. Vừa rồi khi phát hiện ra mũi tên đánh lén thì dù vị trí lão gần trang chủ nhất những cũng không kịp ứng cứu, may mắn với thân pháp bất khả tư nghị của mình Đăng Phong đã kịp thời giải cứu. Có một số kẻ lọt được vào tiếp cận với Trần Khắc Chung, chưa kịp hí hửng vui mừng gì đã bị ông một kiếm chém chết. Dù không có võ công xuất chúng nhưng ông cũng là một cao thủ không dễ gì trêu chọc. Trung chuyên vung đại đao bạt bay đầu hai kẻ trước mặt rồi hoành đao ra sau đỡ một nhát kiếm hòng đánh lén phía sau, chân khua một vòng đá mạnh vào hông kẻ đó, tiếng xương gãy nhất thời vang lên. Năm người cố gắng di chuyển dần về phía nam, giống như một cái bọt nước chơi vơi trên mặt sông, lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Gã thủ lĩnh Hắc Long Đàm nhíu mày, không ngờ cao thủ dưới trướng Hắc Diện lại khó chơi như vậy, vây đánh một lúc rồi mà còn chưa tiêu diệt được một ai. Lúc này phía sau gã có hai lão già râu dài tóc bạc đang quan sát trận chiến, ngồi trên yên ngựa tuy chưa động nhưng khí thể cũng đã vô cùng áp bức, quả nhiên là hai đại cao thủ. Gã thủ lĩnh quay ra cười khổ ôm quyền nói :
" Xem ra mời nhị vị tới đây là quyết định đúng đắn, Hắc Diện chắc chắn phải chết không thể có sai sót, còn mong hai vị ra tay "
Hai người liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi đạp ngựa phi thân lao tới. Hai kẻ này rất có danh tiếng trên giang hồ, được mọi người gọi với biệt hiệu Song Sát, tay đã dính đầy máu tươi, rất nhiều cao thủ lừng danh chết dưới sự liên thủ của hai người. Khi thấy hai người động thân gã thủ lĩnh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đến lúc này thì dù chắp thêm cánh Trần Khắc chung cũng đừng mong trốn thoát, xong vụ này địa vị của hắn sẽ nhanh chóng tăng cao, của cải tiêu mấy đời không hết. chỉ mới nghĩ đến viễn cảnh đẹp đẽ đó mà nước miếng đã chảy tràn cả miệng
Đạt Tử Thành đường kiếm như mãng xà xuất hang dễ dàng lấy đầu một kẻ bên trái, đang định bước tiếp một bước thì nghe có cơn gió lạnh ùa sau gáy, một cảm giác sinh tử mạnh mẽ dấy lên. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều lắc mình tránh mũi kiếm trước sau đó lấy công thay thủ xoay người chém mạnh một nhát. Đạt Tử Thành tính toán không sai, đáng tiếc đối phương không phải chỉ có một người, lập tức một nắm đấm kèm tiếng gió rít gào đã ở ngay trước ngực. Hắn bức lui được một người thì đã bị dính một quyền của người còn lại trong song sát, loạng choạng lùi ra mấy bước. Đám thuộc hạ xung quanh thấy thời cơ không ai bảo ai đồng loạt bạt thương đâm kiếm. Chừng tám tên tấn công tám góc độ khác nhau. Nếu là lúc bình thường thì Đath Tử Thành có thể nhẹ nhàng hóa giải, song bây giờ cước bộ chưa vững, cơn đau trước ngực lại truyền mạnh đến đại não khiến hắn phải rít lên một tiếng, vung kiếm gạt được mấy mũi tấn công, bị một thương đâm vào đùi phải. Song sát một đao một kiếm vội vàng áp sát, đây là thơi cơ tốt nhất để lấy mạng đối phương. Một đao một kiếm xé gió lao tới, khóa hết mọi đường lui, gió rát đã ùa vào cổ.
Nhưng lúc hai thứ vũ khí cách đầu Đạt Tử Thành mấy tấc thì một trường thương dài lọt vào giữa đón đỡ, sau đó một bóng người quét một đường cước đá bay mấy gã khác gần đó, đáp xuống đỡ lấy Đạt Tử Thành, đúng là Tư Tiệp Mật. Song sát lũi ra sau, một người cười nói :
" Hóa ra là Phá Thiên Thương Tư đại hiệp, kính ngưỡng đã lâu"
Tư Tiệp Mật âm trầm không nói mà Đạt Tử Thành thì tức giận rít lên :
" Song Sát các ngươi cũng không phải là phường vô danh tiểu tốt mà lại dở trò đánh lén hèn hạ"
Song Sát không có biện bách gì mà ngược lại cười lên ha hả :
" Đạt đại hiệp đi lại trên giang hồ đã mấy chục năm mà còn nói những câu hời dỗi như tiểu cô nương thế sao"
Đạt Tử Thành vốn nổi tiếng nóng nảy, nghe đối phương nhạo báng như vậy thì nhất thời nổi giận đùng đùng mặc kệ thương thế tế kiếm ra chém giết. Tư Tiệp Mã đương nhiên cũng không khoanh tay đứng nhìn, mấy người lại lao vào chém giết.
Trung Chuyên thở hồng hộc, mồ hôi đã tuôn ra, toàn thân dính đầy máu, không rõ là máu của lão hay máu của kẻ thù, xem ra cũng không còn trụ được lâu. Một đại cao thủ cho dù tài giỏi đến đâu cũng không thể lấy sức một người mà địch lại quá nhiều người. Nếu muốn đào thoát bản thân thì lão có thể miễn cưỡng làm được, nhưng bây giờ lão không thể bỏ chạy một mình, mà còn phải bảo vệ trang chủ, cho nên đã bắt đầu thụ thương. Đăng Phong ánh mắt lạnh lẽo, một kiếm đưa lên là mấy người mất mạng, một kiếm hạ xuống là mấy kẻ bay đầu, nhưng cũng đã có dấu hiệu bắt đầu xuống sức. Hai người Tư Tiệp Mật và Đạt Tử Thành đang kiềm chế song sát nên bên cạnh trang chủ chỉ còn hai người Đăng Phong và Trung Chuyên, không nói đến hai người mà ngay cả Trần Khắc Chung cũng đã lĩnh vài vết thương nhẹ. Tình thế vô cùng bất lợi, nếu nói thập tử nhất sinh cũng không hề quá.
Nửa Canh giờ trôi qua, mấy người chỉ lùi về phía nam được chừng trăm bước chân, chỗ nào đi qua là xác người la liệt, cũng đã đến cả mấy trăm người chứ không ít. Ánh mắt Đăng Phong đã vô cùng lạnh lẽo, y phục nhuốm máu, tóc bị xõa ra, thanh kiếm bắn ra từng giọt huyết đỏ tương, nhìn như một ma đầu giáng thế, khiến cho những kẻ muốn tiếp cận cậu bị hù dọa không ít. Nhưng thực ra cậu cũng tự biết mình bây giờ đã như nỏ mạnh hết đà, khó lòng qua khỏi hôm nay. Ánh mắt xoay chuyển chốc lát liền thấy gã thủ lĩnh ngồi trên lưng ngựa xa xa, hai tay khoanh trước ngực ngắm trăng nhìn trời, khóe miệng nhếch lên như đang nghĩ tới việc gì hứng thú. Đầu óc Đăng Phong xoay chuyển chốc lát, liền lùi lại hai bước nói với Trung Chuyên :
" Lão ca còn cầm cự được bao lâu !"
Trung Chuyên cười khổ nói :
" E rằng đã sắp đạt cực hạn rồi, dù sao lão ca đã có tuổi, xương cốt cũng không còn được như ngày xưa"
Đăng Phong vội nói :
" Nhờ lão ca bảo hộ đại nhân trong chốc lát !"
Trung Chuyên bạt một đao đẩy lùi ba gã gần đó, gật đầu. Tuy không biết Đăng Phong định làm gì nhưng nếu trước sau đều phải chết thì chi bằng cứ để cậu ta thử một phen, cũng chẳng mất gì
Last edited by Đỗ Thiên; 28-05-2012 at 08:48 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đỗ Thiên