Sau một thời gian, tại hạ đã cầm bút, à, cầm phím trở lại (Cười).
Do thời gian qua quá bận, đã drop bộ truyện Vĩnh Hằng Chi Lộ không nói trước, rất xin lỗi mọi người.
Dù sao, cũng cần có thời gian để sắp xếp lại cốt truyện.
Bộ truyện Sáng Thần này, tiền thân chính là Vĩnh Hằng Chi Lộ. Có thay đổi, cũng chỉ là tên nhân vật, hệ thống tu luyện và một số ý tưởng khác.
Tại một quảng trường rộng hơn trăm km2, hàng triệu người đang chăm chú quan sát một tinh thể hình cầu. Tinh thể này trong suốt, lừng lững như một trái núi nhỏ, bồng bềnh trên không trung một cách quỷ dị.
Thủy tinh cầu, có tác dụng truyền tải hình ảnh. Nói các khác, nó cũng giống như màn ảnh rộng ở thế kỷ 21.
Hình ảnh được phản chiếu là một người trung niên khí độ bất phàm, mái tóc bạc trắng, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm khiến người ta có cảm giác mê man. Người trung niên này ngồi trên một chiếc xe lăn, điềm tĩnh trước sự công kích nhiệt tình của hàng ngàn phóng viên.
“Ông Long, xin nói thêm một chút về phát minh mới của ông, Teleportation?” Một người phóng viên gương mặt đỏ gay vì kích động, nếu không có lực lượng cảnh vệ, có khi hắn đã nhảy lên khán đài rồi.
Người trung niên mỉm cười: “Mọi người xin hãy bình tĩnh... Hiện tại tôi đã hoàn thành công trình Teleportation, đương nhiên sẽ thỏa mãn tất cả câu hỏi mọi người đưa ra. Tất nhiên là theo thứ tự lần lượt… ”
“Ừm, khái niệm về Teleportation hoàn toàn không mới. Cũng nên nhắc lại một chút. Nếu hai photon được tạo ra đồng thời và được đặt ở hai vị trí khác nhau, chúng sẽ không tồn tại một cách biệt lập riêng rẽ, mà ngược lại, luôn có mối ràng buộc chặt chẽ với nhau – trạng thái của photon này quyết định trạng thái của photon kia. Nếu ta buộc photon này tuân theo một trạng thái lượng tử nào đó, thì photon kia cũng lập tức có ngay một trạng thái lượng tử tương ứng. Nói cách khác, nếu biết trạng thái của photon này, thì lập tức ta sẽ biết trạng thái của photon kia. Điều đó có nghĩa là, giữa hai photon tồn tại một quan hệ tương tác nào đó…”
“Tính chất này biểu hiện theo nhiều cách khác nhau, một trong những biểu hiện đó chính là hiện tượng “vướng lượng tử”: Một hạt cơ bản có thể cùng một lúc tồn tại ở hai vị trí khác nhau mà giác quan thông thường của chúng ta coi là hai hạt khác nhau…”
Một phóng viên ngắt lời: “Ý của ngài là phân rã một cơ thể thành từng nguyên tử, sau khi đến đích sẽ hợp lại? Nhưng như vậy độ rủi ro rất cao, trong hàng tỷ tỷ nguyên tử, chỉ cần thiếu sót một thì toàn bộ cấu trúc sẽ bị sụp đổ!”
Trung niên nhân vẫn dáng vẻ điềm tĩnh: “Chính vì như vậy, mới yêu cầu chỉ số Tinh thần tối thiểu là 10”
Đám đông lại một phen xôn xao.
Thế kỷ 23, Nhân loại đã có bước nhảy vọt. Không những thành tựu về mặt khoa học kỹ thuật, tố chất của thân thể và tinh thần cũng nâng cao rất nhiều. Chỉ số tinh thần, nói đơn giản tương tự như IQ, nhưng bao gồm thêm một số yếu tố như nghị lực, sức tập trung .v..v..
“Chỉ số Tinh thần có liên quan đến việc này sao?” Một phóng viên khác không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
“Tất nhiên! Tinh thần, hay Linh hồn vẫn là vấn đề khó hiểu nhất khoa học chưa thể nghiên cứu thấu triệt. Nhưng tất cả các thí nghiệm mô phỏng của tôi đã chứng minh, chỉ cần chỉ số tinh thần lớn hơn mười, Teleportation sẽ an toàn tuyệt đối”.
“Khi một người có suy nghĩ muốn Teleportation, dĩ nhiên ý nghĩ của người đó sẽ xác định địa phương chuyển đến. Nói cách khác, trước khi cơ thể di chuyển, ý nghĩ đã di chuyển trước rồi. Dường như các photon đều bị hút theo ý nghĩ, và được bảo toàn. Tinh thần lực càng cao, lực hút càng mạnh. ”
“Như vậy là… ngài đã thành công?....”
Một phóng viên nuốt nước bọt, dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn thanh âm vẫn còn run rẩy.
“Đúng!...” Trung niên nhân gật đầu.
Oanh!...
Chấn động!...
Toàn thể nhân loại chấn động!...
Thế kỷ 23, con người di trú đến vô số tiểu hành tinh khác nhau, phạm vi cách xa đến hàng triệu km. Ngay cả tàu vũ trụ hiện đại nhất, thông thường cũng phải mất mấy năm. Nếu như nghiên cứu của trung niên nhân kia thành công, đại biểu cho điều gì?
Chính là khoảng các đã bị xóa bỏ. Sự quan trọng giống như thế kỷ 20 phát minh ra internet.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thành tựu rực rỡ nhất của con người trong thế kỷ 23.
Giờ phút này, là giờ phút lịch sử. Ánh đèn flash liên tục nháy lên, bao phủ người trung niên, khiến cho hắn chìm trong quầng sáng, thần bí và rực rỡ tột cùng.
Tổng thống Trần Kiên đặt xấp tài liệu xuống bàn, trầm giọng hỏi: “Các vị, có ý kiến gì về sự kiện lịch sử Teleportation? ”
Một thanh niên đeo kính gọng vàng cất giọng: “Lạc Long là người Việt Nam, ông ta phải có trách nhiệm cung cấp thành tựu kỹ thuật này cho quốc gia”
Ngay lập tức có ý kiến phản bác: “Lạc Long từ nhỏ đã rời Việt Nam, tình cảm cố hương đương nhiên vẫn còn, nhưng khẳng định không thể sâu nặng bằng người bản xứ. Hơn nữa, tính cách của vị này tương đối ..đặc biệt. Nếu cưỡng ép, tôi e rằng sẽ phản tác dụng…”
Thanh niên cười nhạt: “Bằng thế lực của cả một quốc gia, hắn dám chống lại sao?”
“Ông ta đương nhiên sẽ không dám chống lại, nhưng hoàn toàn có thể nhập quốc tịch khác. Hừ, chỉ sợ đến lúc đó có hối cũng không kịp…”
“Được rồi!...” Trần Kiên hắng giọng “Chúng ta tuyệt đối không thể dùng sức mạnh ép buộc. Quyền lực của Lạc Long, đã vượt lên tầm quốc gia…”
Người thanh niên kia không cho là đúng: “Hắn chỉ là một cá nhân, rốt lại lấy gì làm chỗ dựa?”
Trần Kiên không trả lời, ra hiệu cho người thư ký đằng sau.
Màn hình tinh thể lóe sáng, tư liệu của Lạc Long liên tiếp được giải mã, tổng hợp lại thành hình ảnh 3d.
“Lạc Long, sinh năm 2300 . Cha mẹ: Không rõ, được cô nhi viện Hà Nội nhận nuôi. Chỉ số tinh thần lực: 18 – Siêu cấp. Tố chất thân thể: 3 - Kém”
“Năm 2305, gia nhập trường đại học mỹ Lincolh”
“Năm 2310 phát minh ra cơ cấu chuyển đối và cường hóa AND ”
“Năm 2311, trở thành Học giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhân loại ”
“Năm 2315, bị mắc chứng phân rã tế bào, đến bệnh viện trung ương hoa kỳ chữa trị”
“Năm 2316, mất tích không rõ.”
“Năm 2320, tuyên bố thành lập tập đoàn An Vương, trụ sở chính tại tinh cầu Metis, một trong các vệ tinh của sao Thổ.”
“Năm 2323, nghiên cứu thành công dự án Phản vật chất”
“Năm 2325, kỷ phóng xạ phát sinh, trái đất hoàn toàn tiêu vong. Nhờ kinh doanh nhiên liệu Phản chất nên tập đoàn Lạc Long đã từng bước trở thành tập đoàn giàu có thứ ba thế giới”
“Năm 2327, công bố nghiên cứu “Con người và tiểu vũ trụ” đã gây ra vô số tranh cãi trong giới học giả”
“Năm 2330, công bố phát minh Teleportation, mang tính lịch sử.”
Trần Kiên nhàn nhạt nói: “Tư liệu này vẫn còn thiếu sót. Năm 2327 vệ tinh Metis theo dự đoán sẽ bị sao chổi 13 hủy diệt. Nhưng rốt cuộc Sao chổi 13 đã biến mất một cách kỳ dị. Hừ, thực chất là bị vũ khí Phản vật chất của Lạc Long phá hủy…”
“Cái gì? Sao chổi 13 là do Lạc Long làm cho tan biến?”
Tất cả đều bị dọa cho mất vía. Sao chổi S13, cơn ác mộng của nhân loại, xuất hiện từ năm 2113 với thể tích bằng một phần năm mặt trăng, chu du khắp hệ mặt trời như một bóng ma. Sớm hay muộn gì Sao chổi S13 sẽ đụng độ vào một tinh cầu nào đó, do thể tích quá kinh khủng, ngay cả vũ khí siêu hạt nhân cũng không thể phá hủy nên biện pháp duy nhất là dự đoán sớm hơn, rồi di tản khỏi tinh cầu xui xẻo kia.
Không ai ngờ, Sao chổi S13 lại biến mất một cách kỳ dị khiến cho toàn nhân loại lần nữa rúng động. Rất nhiều tranh cãi nảy ra, nhưng nguyên nhân vẫn nằm trong vòng bí ẩn.
Nếu điều Trần Kiên vừa nói là sự thực, sức mạnh của Lạc Long đã ở vị thế bất khả xâm phạm.
Một người, nếu nắm giữ khoa học kỹ thuật vượt thời đại, tuyệt đối đáng sợ.
“Tìm mọi cách liên hệ với Lạc Long. Nhớ, không được uy hiếp hay dùng bất cứ thủ đoạn tiêu cực nào. Hãy đánh vào tỉnh cảm cố hương của hắn!...” Trần Kiên chậm rãi phân phó.
Hoa Kỳ, Nhà trắng.
Trải qua hơn ba thế kỷ, nhưng tên của địa danh này vẫn biểu tượng quyền lực tối cao của nước mỹ.
Tổng thống Kener Kelvin là một người trung niên dong dỏng cao, khuôn mặt chữ điền và hàng lông mày rậm rạp cho thấy tính cách đầy cương nghị của ông. Không có vẻ quyến rũ thường thấy của các chính trị gia, thoạt nhìn trông ông có vẻ giống một quân nhân hơn.
Kenner Kelvin hướng cặp mắt xanh lơ nhìn bầu trời, nếu có thể gọi nó như vậy. Sinh ra vào những năm gần kề Kỷ phóng xạ, tỉnh cảm của ông với Đất mẹ, cũng giống như những người cùng thời đại, sâu sắc không thể lý giải. Chuyển đến tinh cầu Plutanis này đã gần hai mươi năm, nhưng ông vẫn có cảm giác xa lạ, đôi lúc lại thấy cô đơn tột cùng.
Hơn ai hết, ông hiểu được phát minh thế kỷ có sức ảnh hưởng đến đâu.
Đơn giản là, xóa tan sự ngăn cản của không gian, cũng như sự cô đơn, lạc lõng của nhân loại trong những năm đầu tiên của thời đại vũ trụ này.
Bên cạnh ông, người thư ký vẫn yên lặng, sẵn sàng đợi lệnh.
“Chuyển thông tin đến bộ ngoại giao, tuyệt đối không để bộ mật thám, bộ quốc phòng dính vào chuyện này. Toàn lực ủng hộ sự phát triển của An Vương!...”
Kenner Kelvin mỉm cười tinh quái. Muốn dùng sức mạnh với Lạc Long? Cứ để mấy quốc gia kia làm là được rồi.
Quyền lực của Lạc Long, đã gần đến mức tối thượng.
Không gian tối om, nhưng không ngăn được bước chân của gã.
Gã đang rất hưng phấn, đến nỗi phải đứng lại để bình ổn tinh thần. Cảm giác hưng phấn này còn mãnh liệt hơn vài hôm trước, khi gã cắt đứt cổ của một con mồi đã săn đuổi mấy năm, dùng miệng hưởng thụ dòng máu ấm của nó.
Con mồi, chính là những kẻ gã được lệnh ám sát.
Vì gã là một sát thủ!...
Đối tượng hiện tại của gã là Lạc Long.
Chỉ cần nghĩ đến cảm giác tự tay hủy diệt một huyền thoại đã khiến gã hưng phấn không thở nổi.
Con dường tối om, ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước tanh tanh nhỏ xuống. Bước chân gã rất nhẹ, nhưng vẫn vang khá rõ, đều đều từng nhịp.
… …
Lạc Long hờ hững nhấp từng ngụm rượu lóng lánh như hổ phách, xung quanh hắn tiếng động cơ chạy nhè nhẹ, không làm tan đi vẻ tịch mịch mà càng thêm phần lạnh lẽo.
Căn phòng khá rộng, màu trắng của kim loại kết hợp với màu trong suốt của thủy tinh, hoàn toàn không có đồ trang trí. Chỉ đơn thuần là máy móc tối tân.
Quyền lực, địa vị, danh tiếng… Rốt cuộc hắn cũng không hiểu mình muốn gì?
Nội tâm hắn là một mảnh tĩnh mịch, tột cùng tĩnh mịch.
Hắn trầm ngâm, chân mày thỉnh thoảng nhíu lại, dường như đang quyết định một việc hệ trọng.
… …
Gã sát thủ nhẹ nhàng bò ra khỏi đường hầm. Gã cười thầm, không ai ngờ được Học giả Lạc Long – người quyền lực nhất thế giới lại ở nơi hoang vu này.
Phía sau mặt trăng!
Gồ ghề với hàng ngàn núi nửa, mặt đất đỏ quạch quện với bầu trời đen thăm thẳm khiến cho người ta có cảm giác không thực.
Mặc dù sang thế kỷ 23, nhân loại đã cải tạo mặt trăng một cách đáng kể, hình thành nên bầu khí quyển nhân tạo. Nhưng một số nơi vẻ hoang sơ nguyên thủy vẫn chưa thể xóa bỏ.
Trọng lực ở mặt trăng chỉ bằng 1/6 lần so với trái đất, đương nhiên cử động sẽ rất khó khăn, nhưng với gã thì không thành vấn đề.
Gã là sát thủ huyền thoại, bất khả chiến bại, là tội phạm truy nã số một toàn thế giới.
Gã là “Bóng Ma” – Tượng trưng có cái chết!
Từ trước đến nay, phàm là con mồi của gã, đều không thể thoát. Lần này cũng không phải ngoại lệ, gã nghĩ thầm.
Giống như hòa vào màn đêm, gã lướt nhanh về phía trước. Tọa độ x17y86z33 đây rồi, chắc chỉ ở quanh đây thôi. Phía dưới gã là một thung lũng thoai thoải, không có một tiếng động, im lặng và hoang sơ.
“Ngưng nhãn thuật!...”
Ánh mắt Bóng Ma trắng dã, lập lòe hàn mang như thủy tinh, quét qua quét lại mấy lượt.
Đây rồi, có thế chứ ! Gã nhếch mép cười. Bám dính vào vách núi như con thằn lằn, gã trườn xuống dưới. Đến một hốc đá, gã đưa tay đẩy vào. Không có động tĩnh gì.
“Thiết cát thuật!...”
“Rẹt!...”
Một tiếng động như kim loạt cọ sát vào nhau vang lên, nghe rin rít, thoáng chốc đánh tan khung cảnh tịch mịch hoang sơ. Bàn tay Bóng Ma thoắt cái biến thành màu trắng xám của kim loại, có thể nhìn thấy từng cạnh sắc như dao.
“Phụp!...”
Như cắt vào đậu hũ, vách đá bị chia làm hai nửa, ngay cả cánh cửa cũng chung số phận. Bóng Ma nhếc mép cười, nhảy vào.
… …
“Ưm, hôm nay lại có khách không mời mà tới?” Lạc Long chợt mở bừng mắt, lộ ra nụ cười như có như không.
Y nhịp nhịp tách Caffe trên bàn. Thứ đồ uống này tới bây giờ vẫn rất được ưa chuộng, Lạc Long cũng nghiện luôn. Những lúc cần tập trung cao độ, y lại dùng đến nó.
“Được… Xem ra sẽ có bạn đồng hành rồi” Lạc Long nở nụ cười quái dị.
… …
Bóng Ma giống âm hồn, phiêu linh lướt đi trong hành lang vắng lặng. Gã có chút nghi hoặc, nơi đây yên tĩnh quá. Hoàn toàn không có hơi người, hai bên chỉ là những cỗ máy khổng lồ lặng lẽ vận động.
Hành lang màu trắng bạc, thẳng băng khiến người ta có cảm giác sâu hun hút. Ngay đến Bóng Ma cũng cảm giác hơi lạnh.
“Xoạt xoạt!...”
Có tiếng động! Gã dừng cước bộ lại, ngưng thần cảnh giới.
“Gầm!...”
Một tiếng rống kinh thiên vang lên, không rõ từ đâu nhảy ra một bóng đen khổng lồ lao thẳng vào Bóng Ma.
“Di ảnh thuật!”
Thân hình hắn biến ảo, thoắt cái như tan biến vào không khí. Bóng đen kia vồ trượt, va vào mép hành lang, tiếng rầm rầm vang lên không ngớt dị thường chói tai.
Bóng Ma đến lúc này mới nhìn kỹ lại, bị dọa cho nhảy dựng lên.
Trước mặt hắn là một con chó, nếu là chó khổng lồ thì hắn cũng không thất thố như thế, cùng lắm chỉ giật mình thôi. Có điều, con chó phía trước lại có ba cái đầu.
Là Cerberus.!…
Trong thần thoại Hy Lạp. Cerberus hay Kerberos (tiếng Hy lạp Κέρβερος, Kérberos hay Sürbürǔs), là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, chịu trác nhiệm canh giữ ở cổng địa ngục.. Cerberus giữ cổng cho Hades và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra.
Toàn thân con Cerberus phủ một lớp lông đem sậm, tua tủa dựng lên như kim loại, sáu con mắt xanh lét lóe ra quang mang âm u, miệng rộng như chậu máu không ngừng gầm gừ, nước dãi nhỏ xuống chạm vào sàn hành lang bốc lên một thứ mùi tanh tưởi cùng cực.
Cerberus đồ sộ như ngọn núi nhỏ, dị thường khủng bố.
Chương 4 – Những sinh vật huyền thoại
Nguồn: thienquoc.com
Cũng không chờ gã sát thủ đặt câu hỏi, tại sao sinh vật chỉ có trong huyền thoại này lại xuất hiện ở đây, con Cerberus đã chồm đến lần nữa.
Rào rào…
Mùi tanh tưởi xộc vào mặt Bóng Ma khiến gã thoáng khựng lại, cùng lúc đó cái miệng khủng bố của con Cerberus cũng táp tới. Chỉ cần bị cắn một nhát thôi, gã có mười cái mạng cũng không sống nổi.
Hấp!...
Nhẹ nhàng, Bóng Ma nhảy lên. Bàn tay lập tức hóa thành kim loại, bổ xuống đầu Cerberus.
Chát!...
Hoa lửa bắn tung tóe, giống như hai thanh kim loại va vào nhau, vang lên tiếng động chát chúa. Bóng Ma bật lại, hai tay cảm giác tê rần. Con Cerberus cũng không khá hơn gì, đau đớn tru lên một tiếng.
Đương lúc gã đang choáng váng, một vật như sợi dây đen xì không hiểu từ đâu ập đến, không khí vang lên những tiếng “xì xì” quái dị.
Là một con mãng xà! Không, chính xác hơn là cái đuôi của con Cerberus.
Tình huống sống chết khiến bóng ma phát huy cực hạn của bản thân. Người gã cong như một con tôm, bật ngược về đằng sau, đồng thời tung cước đá mạnh về phía con mãng xà.
Rét rét…
Quá nhanh, tạo thành những đạo tàn ảnh. Bóng Ma đã giở đến chiêu sát thủ của mình, Phá không cước!
Một tiếng “Bốp” khô khốc vang lên, con mãng xà bị đá nát đầu, chất dịch nhớp nháp quện vớ máu như pháo hoa nở rộ trên không. Cerberus gầm lên đau đớn, vội lui lại đằng sau gườm gườm nhìn gã.
Giao thủ vài khắc ngắn ngủi, nhưng mấy lần bước qua quỷ môn quan khiến mồ hôi chảy dọc sống lưng Bóng Ma.
“Con Cerberus này toàn thân rắn như kim loại, làm thế nào để giết được nó đây?” Mặc dù đả thương được Cerberus, nhưng gã không có chút nào lơi lỏng.
Cũng may, loài vật này tuy hung bạo nhưng đầu óc khá đơn giản. Chỉ có vồ, cắn mà thôi. Đòn sát thủ bất ngờ nhất là cái đuôi đã bị gã phá hủy rồi.
Con Cerberus thu mình lại, sáu con mắt tóe ra lục quang rợn người.
Tập tục này là khi con thú sắp dùng toàn lực để sống mái với kẻ thù trước mặt, gã biết nên cũng lùi lại, bàn tay đặt ngang mặt, chuẩn bị một đòn diệt sát.
Từng giây qua đi, kéo dài như cả thế kỷ.
Thần kinh của Bóng Ma căng cứng như dây đàn, mồ hôi nhỏ xuống ướt đẫm cả mắt nhưng gã cũng không dám lau.
“Gầm m m m m…”
Ngay khi tiếng kêu còn chưa dứt, thân hình như quả núi nhỏ của con Cerberus chồm lên, nhanh đến cực độ, tạo thành một vệt đen kéo dài.
Ba cái đầu từ ba phía cùng lúc táp xuống.
Bóng Ma không ngu mà lao vào đối cứng, hai chân gã gập vào, trượt sát trên mặt đất. Đây là lối thoát duy nhất, mặt gã cảm giác rát bỏng, tiếng gió rít nghe rợn người.
Không để lỡ thời cơ, hai tay gã chụm lại, giống như một mũi khoan đâm ngược lên trên.
Vùng bụng, vốn là nhược điểm chí mạng của loài chó. Cerberus dù là chó ba đầu, là thần khuyển gì gì đi nữa, nhưng rốt lại nó vẫn là chó, vẫn không có ngoại lệ.
“Roạt!...”
Quả nhiên, dù rất khó khăn nhưng lần này hắn đã thành công. Gã vận dụng toàn bộ sức mạnh bình sinh cố định hai tay. Cerberus rú lên một tiếng đau đớn, theo đà lao của nó, vùng bụng bị xé toạc ra, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ người Bóng Ma.
Gã cũng không dám lơi lỏng mà nhảy lùi lại mấy chục mét, cảnh giác cao độ nhìn con Cerberus đang điên cuồng giãy dụa. Bị vết thương trí mạng, Cerberus tru lên từng tràng, khoảng hành lang xung quanh chằng chịt vết cào xé. Mãi một lúc sau, nó mới thở hắt ra một hơi rồi nằm im hẳn. Nhìn đống thịt lù lù như trái núi nhỏ, Bóng Ma cảm thấy rét run. Gã bây giờ mới hiểu, có một con chó biến thái như vậy, tên học giả kia đúng thật chẳng cần thêm vệ sĩ làm gì.
Mẹ cái thằng học giả này, khi bắt được phải hảo hảo tra tấn một phen mới được. Bóng Ma âm thầm thề trong lòng.
Không khí mỗi ngày mỗi nóng, gã lau mồ hôi trán. Chẳng lẽ máu của con Cerberus có độc?
“Ầm ầm…”
Hành lang rung lên từng hồi, dường như một con vật gì đó rất nặng đang di chuyển. Bóng Ma trầm sắc mặt, chả lẽ lại thêm một con Cerberus nữa?
Đáp lại sự suy đoán của hắn là một ngọt lửa đỏ rực cuồn cuộn ập tới, hơi nóng hừng hực khiến cho không khí nhuộm một mùi khét lẹt.
“Bọn này chơi vũ khí hủy diệt à?” Chỉ kịp suy nghĩ đến thế, Bóng Ma nằm rạp xuống sàn. Kinh nghiệm và phản xạ được tôi luyện qua vô số lần sinh tử đã cứu hắn một kiếp. Trên lưng hắn cảm nhận được luồng lửa thổi qua, khiến máu huyết của Cerberus bám vào như bị bốc hơi, da thịt bỏng rát, đau đớn tột cùng.
“Gào gào…”
Tiếng gầm thét của loài dã thú vang lên, rung chuyển cả một vùng.
Một con vật, nhang nhác như khủng long bạo chúa, nhưng hai chi trước lớn hơn nhiều, vững chắc đứng trên sàn nhà. Toàn thân bao phủ bởi một lớp lân phiến màu đỏ rực, xếp chồng lên nhau như mái ngói, sắc lạnh, vừa đẹp lại đầy vẻ ác độc. Sau lưng là hai chiếc cánh tựa cánh dơi, dang rộng, không ngừng thị uy.
Là rồng! Chính xác hơn là một con rồng lửa.
Rồng là một loài vật xuất hiện trong thần thoại phương Đông và phương Tây, biểu thị cho loài linh vật huyền thoại có sức mạnh phi thường. Rồng ở các nước châu Á có nhiều khác biệt với rồng ở các nước châu Âu và châu Mỹ. Tại một số nước châu Á, rồng có mình rắn, vảy cá, bờm sư tử, sừng hươu và biết bay. Đa số các nước châu Á coi rồng là con vật linh thiêng trong khi các nước châu Âu lại coi rồng là biểu tượng của cái ác và sự hung dữ.
Hiển nhiên, đây là một con rồng phương tây.
Đôi mắt con rồng lửa vằn vện những vệt đỏ, tựa những sợi tơ máu, lạnh lùng nhìn Bóng Ma.
“Mình là sát thủ, đến đây để ám sát chứ đâu phải làm kỵ sĩ giết rồng cứu công chúa? ” Da đầu gã sát thủ tê dại một phen. Thứ này, không phải là phạm vi nhân loại có thể ứng phó.
Không để gã sát thủ kịp phản ứng, con Hỏa long há chiếc miệng đỏ rực như chứa đầy dung nham của mình, một cột lửa hừng hực lần nữa được phóng ra.
“Xèo xèo…”
Không khí sặc mùi diêm sinh khét lẹt, với ngọn lửa kia cho dù toàn thân Bóng Ma có sử dụng Thiết cát thuật cũng tan chảy không thể nghi ngờ.
Hành lang quá hẹp, căn bản không có chỗ trốn tránh. Thân hình của Bóng Ma liên tiếp di chuyển, để lại từng vệt tàn ảnh, nhiều lần bị ngọn lửa của con Hỏa Long quét qua khiến cho quần áo đầu tóc hắn cháy xem từng mảng.
Chưa bao giờ Bóng Ma lại thảm hại như vậy. Cho dù trong tình huống thập tử nhất sinh, hắn vẫn có thể xoay ngược thế cờ. Nhưng con Hỏa Long kia quá âm hiểm, cậy có đòn công kích từ xa, cứ thế mà không ngừng khạc lửa, khiến hắn không có cơ hội tới gần.
Cứ như thế này, không sớm thì muộn hắn cũng thành miếng thịt nướng!
Liều thôi!...
“Thiết cát thuật - Phong ảnh thuật”
Hai tay Bóng Ma chụm lại, che lấy toàn bộ phần trước mặt, vận dụng cước lực tối đa lao mạnh về phía trước. Đón đầu gã là một cột lửa mạnh chưa từng có, khiến cho một phần vách tường dường như có dấu hiệu bị nung chảy.
Giống như có một lực hút vô hình tác động, thân thể Bóng Ma đột ngột rơi xuống, vẫn theo đà quán tính như người lướt sóng trượt dài trên sàn nhà.
Rét rét…
Ma sát quá mạnh, khiến phần ngực của gã mơ hồ bốc cháy, bỏng rát. Đối mặt với cái chết, gã lại bình tĩnh như nước. Năng lực này đã giúp gã vượt qua vô số hiểm cảnh, lần này gã lại càng phải tỉnh táo hơn.
Phần bụng, chính là nơi con Hỏa Long kia không thể tấn công, cũng là điểm gã sẽ phản kích.
“Uôm!...”
Con Hỏa Long thông minh hơn nhiều so với Cerberus. Vừa thấy bất ổn, thân hình đồ sộ không ngờ lại nhanh nhẹn tột cùng, nhảy lui lại. Bây giờ gã mới nhìn kỹ, thì ra phía sau của con Hỏa Long là một khoảng không gian khá rộng, thảm nào nó có thể cử động linh hoạt như vậy.
“Ngao!...”
Hỏa Long xoay mình, chiếc đuôi như mũi tên khổng lồ quét qua.
“Không ổn!...”
Bóng Ma than thầm, cả hai đều vận dụng tốc độ cực hạn, gã không có khả năng tránh né, chỉ đành tiếp tục lấy hai cánh tay đã được kim loại hóa bảo vệ chặt chẽ thân thể.
Chát!...
Một tiếng động chát chúa vang lên, ong ong không ngừng. Bóng Ma như cánh diều đứt dây lộn về đằng sau. Hình như bị gãy mất ba cái xương sường, một cái đâm sâu vào phổi. Gã nghiến răng trấn áp cơn đau, hạ quyết tâm bỏ chạy thục mạng.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sát thủ phục hận chục tháng không dư! Điều quan trọng là giữ được mạng sống đã.
Ai biết sau con Hỏa Long này còn thứ kinh khủng gì nữa? Mẹ nó, nhiệm vụ biến thái vậy mà chỉ có cấp A. Ngay cả khi gã ám sát tồng thống Nga - Selomavop cũng không đáng sợ thế này.
Nhiệm vụ ám sát tổng thống Nga được định cấp SS, mức siêu khó. Lần này mà thoát, gã phải băm thây tên khốn định nhiệm vụ kia thành mấy mảnh.
Rầm rập…
Hiển nhiên, Hỏa Long không để con mồi của mình thoát dễ dàng. Thân hình khổng lồ di chuyển, vùn vụt lao theo.
Bóng Ma đang bị trọng thương, tốc độ suy giảm đáng kể. Gã có thể cảm nhận được mùi tanh nồng của con vật mỗi lúc một đậm hơn, nó đã sát gã lắm rồi.
“Gào!...”
Con Hỏa Long mở rộng miệng, chuẩn bị phun một ngụm lửa cuối cùng, giải quyết gã xâm nhập trước mắt.
Chính là lúc này!
Bóng Ma không dừng lại, móc từ trong ngực ra một quả cầu nhỏ, ngân quang lóng lánh , quăng thẳng vào cái miệng đang há toang hoắc kia.
“Kích hỏa!...”
Vật nhỏ này là Electron, được làm từ công nghệ giả nguyên tử, sức công phá có thể san bằng một ngọn núi. Có điều, giá thành lại đắt kinh người. Với thân phận đặc thù, gã được tổ chức giao cho hai quả làm tấm phao cứu mệnh. Không ngờ với nhiệm vụ cấp A nhỏ nhoi này, ngay cả đối tượng ám sát còn chưa được nhìn thấy đã phí mất một quả.
Ầm ầm ầm…
Một loạt tiếng nổ như sấm rền liên tiếp vang lên. Con Hỏa Long khựng lại, rú lên một tiếng kinh hoàng. Toàn bộ nội tạng của nó đã bị phá nát bấy, quằn quại đau đớn.
Bóng Ma không dám quay đầu lại nhìn, vẫn bảo trì tốc độ nhanh nhất, liều mạng chạy ra.
Đương khi đó, trước mặt gã hoa lên. Một bóng trắng không hiểu từ đâu xuất hiện ập thẳng xuống.
Tiếp theo, trong đầu của Bóng Ma là một mảnh trống rỗng, đen ngòm.