Đây là bộ truyện đầu tay của tôi nên còn rất nhiều thiếu sót, rất mong có sự góp ý nhiệt tình của mọi người.
Truyện thuộc thể loại tiên hiệp tình cảm, các nhân vật trong truyện sẽ không có những thứ sức mạnh quá khủng khiếp đến nỗi nhấc tay là hủy thiên diệt địa như đa số các truyện khác, sẽ không có ma giới hay tiên giới mà chỉ có ma đạo và chính đạo, sẽ có hơi hướng giống tru tiên nên sẽ làm cho nhưng lão thích xem oanh nhau khá thất vọng.
Định Thiên
Tác giả: Thần Nhân
Nguồn:4vn.eu
Tựa Chương
Một thái tử mất nước, một hậu nhân Tiêu Hồn Kiếm Vương, một truyền nhân duy nhất còn lại của Tiêu Dao tông. Hận mất nước, thù giết cha, sứ mạng phục hưng lại tông môn, sứ mạng trả thù cho tông môn. Dòng đời xô đẩy đã khiến cho một thái tử hiền lành, luôn luôn tươi cười trở nên lạnh khốc vô cảm, bởi chỉ khi hắn vô tình hắn mới có thể trả được mối huyết hải thâm thù, bời vì kẻ thù của hắn là đại ma đầu Hắc Hỏa Ma Ưng Vương Dương Thực… Tưởng rằng cậu sẽ cứ lạnh lùng cho đến một ngày câu gặp một cô gái, một cô gái xuất hiện như mặt trời mùa xuân, làm tan chảy trái tim đã băng giá từ lâu của cậu. Trong khi đó, Thiên Nam đại lục đang bị đặt vào trong một tình trạng vô cùng căng thẳng. Khi mà Ma đạo đang lục đục nổi dậy, và sự diệt vong của Tiêu Dao Tông đã trở thành giọt nước tràn ly đẩy tu chân giới của Thiên Nam đại lục đến bờ vực của sự chiến tranh. Đệ nhất đại ma đầu của ma đạo Thác Cốt Ma Đế đang mưu đồ sử dụng một thứ sức mạnh để hủy diệt chính đạo, một thứ sức mạnh khủng khiếp đến từ thời kỳ cổ xưa của thiên địa… Liệu thiên hạ này có ai đủ sức để chống lại thứ sức mạnh khủng khiếp ấy? Câu trả lời sẽ có trong … Định Thiên.
Bầu trời đen kịt, mây đen quẩn thành từng khối, gió thổi dữ dội, sấm chớp loằng ngoằng như báo hiệu cho cơn thịnh nộ của ông trời sắp sửa đổ xuống. Tách! Tách! Tách! Mưa, mưa rồi, trời mưa rồi, cơn mưa đầu tiên của mùa hạ đã đổ xuống rồi. Mọi người trên phố ai nấy đều vội vàng chạy vào lề đường hay chạy thật nhanh về nhà cho khỏi mưa, cành lá trên phố đu đưa xào xạc như thể cũng vội vã vẫy tay chào đón cái cơn mưa sắp đến cái cơn mưa mà chúng đã chờ đợi từ rất lâu rồi, mùa xuân cũng đã vội vàng rồi, vội vàng cho cái mùa hạ sôi động sắp tới, vội vàng cho nhanh cái giá của nàng bân, ngày cả gió cũng vội vàng, vội vàng đến rồi vội vàng đi cuốn theo chút dư vị còn sót lại của mùa xuân, vội vàng, tất cả mọi thứ đều đang rất vội vàng. Nhưng còn có một thứ không như vậy, nói đúng hơn đó là một con người.
Sẹt! bùm…ùm…
Một tiếng sấm văng vọng khắp thiên không, nó dường như làm cho những thứ đang rất vội vã kia phải chậm lại, nhưng con người kia vẫn cứ tiếp tục chầm chậm bước đi như thể mọi thứ xung quanh chả hề liên quan hay anh hưởng đến mình, mặc kệ cho nước mưa gió sối vào mặt, hắn vẫn tiếp tục bước đi. Bước đến cổng Thiên An Môn hắn dừng lại một chút, ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên ba chữ Thiên An Môn đầy uy nghi trước mặt, trong mắt hắn hiện lên chút gì đó cô độc, chút gì mong đợi, chút gì bi thống, chút gì đó bất lực... Hắn rút trong tay áo ra một cây tiêu ngọc màu xanh, chuôi tiêu khắc một dòng chữ có màu vàng như hoàng kim “Ân Nhạc“. Bàn tay thô giáp của hắn sờ lên dòng chữ ấy, một sự xúc động vô biên được dấy lên trong lòng hắn, hắn đã kìm nén quá lâu rồi, một dòng lệ nóng chảy ra từ đuôi mắt. Hai hàng mi của hắn khép lại, bất giáp hắn mở mắt ra và nói, tiếng nói rất nhỏ như là đang thủ thỉ với người tình của mình vậy.
-Tình nhi à, mọi chuyện nên đến lúc kết thúc rồi, chỉ một lát nữa thôi huynh sẽ được gặp muội, một chút nữa thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi, chẳng ai có thể chia cắt đôi uyên ương chúng ta được nữa. Muội hay đợi huynh nhé, chỉ một lát nữa thôi chúng ta sẽ được ở bên nhau.
Hắn ngửa cổ lên trời ánh mắt nhìn về một nơi rất xa săm dường như nó xuyên qua không gian và thời gian đến một nơi, nơi đó có một con người, người mà hắn yêu. Nhắm mắt lại, hắn bay lên trên chiếc cột chống bên phải của Thiên An Môn, đưa tiêu lên hắn thổi lên một khúc tiêu đầy bi thống, từ biệt khúc, có lẽ hắn thổi khúc tiêu này không phải là từ biệt người mà là từ biệt đời, hắn đã không còn muốn sống nữa cuộc sống đối với hắn bây giờ là một thứ cực hình trên mọi cực hình. Tiếng tiêu của hắn lan tỏa khắp thiên không, kiến cho những ai nghe thấy bất giác cũng có cảm giác buồn man mác, một nuỗi buồn không tên.
-Ân Trường Tiêu ngươi có thể ngưng thổi khúc tiêu đó đi được không.
Một tiếng thét dài vang vọng khắp thiên không kèm theo tiếng thét là một đạo kiếm khí phá không bay đến.
Hừ một tiếng người tên Ân Trường Tiêu kia nói:
-Dương Thực ta chờ ngươi đã lâu rồi
Nói xong hắn vung tiêu về phía phát ra tiếng thét, nương theo đường tiêu, một đạo cường lực màu xanh nhàn nhạt bắn ra giao chiến với đạo kiếm khí kia.
Lúc này bên đầu bên kia của tấm biển có thêm một người nam nhân nữa, người này đi một chiếc giày cao màu tím, mặc một chiếc quần dài màu tím, trường bào hắn mặc cũng màu tím, điểm trên chiếc áo ánh vàng lấp lánh của hoàng kim, chiếc áo thêu hình một con đại bàng đang vung cánh, trên đầu hắn đội một chiếc kim sắc hoàng quan chính giữa hoàng quan là một viên ngọc tím to bằng nửa nắm tay, viên ngọc này làm tôn lên vẻ thần thần bí của chủ nhân nó. Nói tóm lại là hắn thích màu tím cả người hắn từ đầu đến chân hầu như đều là màu tím, khiến cho cơ thể hắn toát lên một vẻ gì đó rất thần bí, mà lại cao quý khiến cho người ta nhìn thấy mà bất giác có cảm giác sợ hãi. Trái ngược toàn với người đối diện của y, người mặc áo xanh. Nếu như người mặc áo tím cho người ta cái cảm giác kính sợ, khó gần thì ngược lại người áo xanh lại cho người ta cái cảm giác thân thiện dễ gần, y mặc một bộ trường bào màu xanh, một chiệc quần dài màu trắng vô cùng giản dị, không một chút xa hoa, bên hông hắn dắt một thanh trường kiếm và môt cái hồ lô rượu, trông như một tên đăng đồ tử vậy. hắn có một mái tóc khá dài, đã điểm chút phai bạc của thời gian, tóc của hắn để xõa ra ra đằng sau trông cũng khá phong lưu. Hai người đứng ở hai bên của chiếc cổng chào, hai khí thế đối lập, một cao ngạo một dễ gần, một khí thế cho người ta cảm giác như vương giả cao cao tại thượng không thể với tới, một khí thế lại cho người ta cảm giác như hắn là một vị kiếm khách tiêu diêu tự tại thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ. Hai người đứng ở hai bên cổng, hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau đầy thù hằn, trong ánh mắt bọn họ tựa như có lửa vậy. Bỗng nhiên người áo tím kia lạnh lùng lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí yên lặng tịch mịch này.
-Ngươi tìm ta có việc gì
-Giết ngươi!
-Vì Tình nhi
-Ngươi không xứng để nhắc đến tên Tình nhi
Nói xong người họ Ân hét lớn một tiếng, rút kiếm chém về phía người áo tím kia, thanh kiếm phát ra một đạo quang mang màu xanh nhạt nhạt bắn về phía người áo tím. Người áo tím kia vung tay phải lên không trung quanh cánh tay hắn như bị bẻ cong vậy, không thể nhìn rõ bên trong cái không gian vị bẻ cong đó là cái gì. Đạo kiếm quang màu xanh kia nhanh chóng bay tới chạm đến cái vùng không gian bị bẻ cong kia, hai thứ đó va chạm với nhau, đạo kiếm quang kia ngay lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía dãy nhà bên trái của Thiên An Môn. Dãy nhà đó có khoảng hơn chục căn nhà bỗng tất cả đều biến thành bụi phấn, không một tiếng kêu, không một tiếng khóc, tất cả đều im lặng, tất cả đều đã chết không một ai may mắn sống sót, toàn bộ đều đã trở về với tro bụi. Người họ Ân kia kia ánh mắt bỗng nhiên co lại, thở dài một hơi hắn nói
-Càn khôn đại nã di, Dương Thực ngươi thật độc ác.
-khà..khà.. đâu phải ta độc ác đâu là chính ngươi giết họ đó chứ
-Ngươi!
Ánh mắt của người họ Ân kia đã hiện lên những vằn đỏ. Nói thật thì người áo tím tên Dương Thực kia cũng quả thật là độc ác, vốn bên trái của Thiên An Môn là nhà ở còn bên phải là một cái hồ rộng lớn nếu như hắn làm đẩn đòn đánh của Ân Trường Tiêu sang bên phải thí có lẽ nhưng con người sẽ không phải chết, nhưng đẩn đòi đánh sang bên trái là hắn cố tình làm như vậy, hắn làm như vậy là để để chọc tức Ân Trường Tiếu, từ lớn đến bé hắn luôn đố kỵ với Ân Trường Tiêu. Hắn đố kỵ tại sao sự phụ lại yêu thương gã hộ Ân như vậy luôn luôn thiên vị nó còn hắn thì luôn bị lão sư phụ quát nạt trì trích, tái sao sư phụ lại truyền vô nhai kiếm phổ cho sư đệ hắn là Ân Trường Tiêu mà lại không truyền cho đại sư huynh là hắn, tại sao tình nhi lại chọn Ân Trường Tiêu chứ không chọn hắn, tại sao Ân Trường Tiêu lại là người tốt mà hắn lại là người xấu, tại sao? Câu hỏi này có lẽ cả đời hắn cũng chẳng thể trả lời được.
Ánh mắt căm hận của Ân Trường Tiêu nhìn chằm chằm vào Dương Thực, hắn nói:
-Dương Thực ngày hôm nay ta sẽ giết ngươi, ngày hôm nay ta sẽ trả thù cho tình nhi, trả thù cho sư phụ trả thù cho nhưng oan hồn đã chết dưới tay ngươi.
Người tên Dương Thực kia vô cùng tức giận nói:
-Ân Trương Tiêu ngươi nghĩ ngươi tốt lắm sao, ngươi tên dụ dỗ vợ của người khác cũng là người tốt sao.
Họ Ân ánh mắt đỏ nhứ máu dương kiếm về phía Dương Thực nói
-Ngươi không xứng nhắc đến đến Tình Nhi. Tình nhi không hề yêu ngươi, chính ngươi đã cưỡng ép cô ấy, chính ngươi đã giết chết cô ấy, chính là ngươi.
-Ha..ha..ha..không chính ngươi đã giết chết cô ấy, cô ấy là thê tử của ta, là thê tử của ta, chính ngươi, chính ngươi đã dụ dỗ cô ấy, chính ngươi đã giết cô ấy, chính ngươi đã ép cô ấy phải tự tử chứ không phải, không phải là ta
Nói xong những lời này toàn bộ thân thể của cái người tên Dương Thực kia xuất ra một cỗ hắc khí tanh nồng mùi máu, mắt hắn đỏ au như mắt của quỷ, móng tay bờ môi cua hắn đã dần dần trở thành màu đen hắn bước lên xuất ra từ trong tay áo một viên huyết châu to như nắm đấm, ánh mắt cả hắn nhình chằm chằm vào người Ân Trường Tiêu, trong ánh mắt của hắn tỏa ra vô vàn sát khí.
Bỗng nhiên ngay lúc này Ân Trường Tiếu lên tiếng:
-Khoan đã không thể đánh nhau ở nơi này được, chúng ta hãy quyết định ở một nơi hoang vu, đừng để ánh hưởng đến thường nhân.
- Được, chúng ta đến Hắc Trúc Lâm, ngày hôm nay Hắc Trúc Lâm sẽ là Mồ Chôn của ngươi.
Nói xong hắn liền thi triển khinh công bay đi, người áo xanh tên Ân Trường Tiêu ngay lập tức bay theo hắn.
Khinh công tuyệt diễm, chả mấy chốc hai người nọ đã bay tới tận chân trời, đứng ở Thiên An Môn đã không còn nhìn thấy họ nữa.
“Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,
Lập căn nguyên tại phá nham trung.
Cán ma vạn kích hoàn kiên kính,
Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong”
Bài thơ trên tên là “Trúc Thạc” bài thơ được một thi nhân họ Trịnh tên Kiều sáng tác vào thời vua Sùng Lãm khi chính ông đi du ngoạn ngang qua vùng Hắc Trúc Lâm này tức cảnh là là ra. Bài thơ trên có đại ý là:
Bám chặt núi xanh chẳng buông rời,
Gốc mọc bền vững nơi vách xa.
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Trúc trong Hắc Trúc Lâm là một loại trúc đặc biệt, toàn thân trúc là một màu xanh đen kỳ lạ không hề giống với thân trúc bình thường khác, trúc trong Hắc Trúc Lâm có tên gọi là Hắc Thúy trúc thân trúc khá mảnh mai, so với các loại trúc thông thường thì Hắc Thủy trúc ngắn hơn độ nửa đốt, loài trúc này vô cùng cứng chắc và dẻo dai, những tiều phu bình thường thì khó có thể đốn nổi loài trúc này. nhưng đặc biệt nhất là lá của loại trúc này, khi nó rung xuống thì nó sẽ có màu đỏ chứ không phải là màu vàng như các loại trúc khác. Loài là này không có độc, khi đốt lên có mùi rất thơm cho nên đước rất nhiều thương nhân sai người tìm đến đây để lượm lá của loài Hắc Thúy trúc này.
Ánh chiều tà lúc này đang dần hạ xuống trên hồ Thụy An của Hắc Trúc Lâm, Hắc Trúc Lâm cách Thiên An thành khoảng trăm dặm về phía tây, nơi đây có một cái hồ khá rộng tên là Thụy An, nước hồ bốn mùa đều trong xanh, nước trong hồ rất ngọt và mát có thể uống trực tiếp được, cũng có thể dùng nước này để pha với trà, nước trà sẽ rất xanh và đậm hương. Lúc này đây ở hai bên bờ của hồ Thụy An xuất hiện hai vị nam tử tuấn mỹ, một vận một bộ quần áo màu tím trông như đế vương còn người kia thì vận một bộ trường bào màu xanh nhạt, hông dắt kiếm tay phải y đang cầm một hồ lô rượu có màu vàng nhạt của trúc. Nắp hồ lô rượu được làm từ gỗ trầm hương có màu đỏ thẫm, bên trên nắp rượu có khắc một dòng chữ là “Đoạn Tình”, dưới bầu rượu có khắc hình chiếc thiết phiến . Nếu ở đây có người là người của Tiêu Dao phái ắt sẽ hiệu đây là rượu gì. Đó là Tiêu Dao Đoạn Tình Tửu, một loại rượu mà chỉ có trưởng lão hội, trưởng môn nhân và những người được ủy thác mới có tư cách tàng trữ cũng như sử dụng. Loại rượu này chỉ được sử dụng cho một mục đích mà thôi, đó là khi mà nhưng người nêu trên làm một loại sự việc mà không ai muốn xảy ra … thanh trừng môn hộ. Đệ tử của Tiêu Dao Tông sau khi uống xong loại rượu này sẽ không còn là người của Tiêu Dao Tông nữa, ân thầy trò, tình huynh đệ sau khi quá tửu cũng sẽ kết thúc trên thanh gươm lưỡi kiếm. Và ngày hôm nay hai người đã từng là hảo huynh đệ này sẽ cùng ở đây uống rượu lần cuối cùng, uống Tiêu Dao Đoạn Tình Tửu.
Ân Trường Tiêu rút nắp hồ lô rượu ra, hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn rồi sau đó ném sang bên Dương Thực nói:
-Dương Thực từ hôm nay trở đi ngươi với sư môn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thấy vậy Dương Thực nhanh tay đón lấy bình rượu từ trên không trung.
-Hay, Hay cho câu ân đoạn nghĩa tuyệt khà … khà … khà.
Hắn ngửa cổ lên trời mà nốc rượu, một dòng mỹ tửu có màu đỏ tựa như hổ phách từ hồ lô chảy ra dốc thẳng vào miệng hắn. Hắn cứ thế nốc rượu ừng ực, rượu trào ra khỏi miệng theo cổ mà chảy xuống tận đến ngực của hắn. Từng dòng khí ức xưa vội trôi qua trong đầu hắn sư phụ, sư thúc, các tiểu sư đệ lần lượt từng người từng người một, có đôi khi hắn đã tự hỏi với long mình là mình làm như vậy liệu là đúng hay là sai …
Ném bầu rượu sang một bên hắn quay lại phía họ Ân nói
-Sảng khoái! Sảng khoái ha … ha … ha.
Nói xong hắn gồng người lên “hống” một tiếng, đôi bàn tay của hắn bỗng nhiên được bao bọc lại bởi một cái thiết hộ thủ đen xì, gắn liền trên đôi hộ thủ ấy là một đôi đoản đao có màu đỏ như máu. bất quá gọi là đoản đao cũng không đúng bởi vì tuy nó không dài được như loại đao bình thường, nhưng nó cũng không ngắn như đoản đao, nói tóm lại nó là một cây đao với kích thước khá đặc biệt, lưỡi đao hơi cong vào trong như một cái liềm, từ trên lưỡi đao đó tỏa ra một thứ hắc khí có mùi tanh nồng nặc, thứ hắc khí đó đã dần dần tạo thành từng đoàn hắc khí nhàn nhạt bao phủ lên toàn bộ cơ thể của họ Dương, toàn bộ da thịt của hắn bong chốc chỉ biến thành màu đen chỉ còn một thứ duy nhất không phải là màu đen đó chính là đôi mắt của hắn. Giờ đây, đôi mắt hắn đã hoàn toàn biến thành một màu máu kể cả lòng đen lẫn long trắng, tất cả đều là một màu đỏ thẫm đáng sợ, tựa như là đôi mắt của quỷ lệ vậy, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Ân Trường Tiêu, trong mắt hắn dực lên ngọn lửa của thù hặn và đó kỵ, hắn lạnh lùng nói:
-Ân Trường Tiếu tiếp chiêu.
Last edited by Hoàng Giả; 21-06-2014 at 12:35 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Giả
Bầu trời của Hắc Trúc Lâm mây đen cuồn cuộn bao phủ, những hạt mưa vẫn tý tách rơi.
Bên trong Hắc Trúc Lâm, trong khoảng không xung quang của hồ Thụy An bỗng chốc biển thành một bể máu, từng dòng khí lưu màu đỏ thẫm như máu được phát ra từ trên người Dương Thực, với cái mùi tanh nồng nặc của huyết tinh đang lan tràn khắp thiên không. “Ah…” Dương Thực thét lớn một tiếng phóng thân sang bờ bên kia, vung song đao lên y chém tới trước mặt Ân Trường Tiêu, hắc khí nồng đậm từ trên thân của song đao điên cuồng lan tỏa ra xung quanh tạo thành một vệt hắc khí kéo dài từ chỗ Dương Thực đứng lúc ban đầu đến tận chỗ của Ân Trường Tiêu. Một sự áp lực đè nặng lên cơ thể Ân Trường Tiêu, thứ áp lực ấy khiến cho hắn cảm thấy lồng ngực mình như muốn vỡ ra, hơi thở của y như nghẹn lại, y vội vàng để khởi hỗn nguyên chân khí trong cơ thể. Từ trong cơ thể của Ân Trường Tiêu phát ra một thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, thứ ánh sáng này nhanh chóng bao phủ lên toàn bộ cơ thể của Ân Trường Tiêu rồi tiếp tục lan rộng ra xung quanh, thứ ánh sáng đó đi đến đâu huyết khí ở đó ngay lập tức bị thốn phệ hoàn toàn để lại một vùng không gian chứa đầy ánh hào quang lấp lánh. Trông Ân Trường Tiêu lúc này như là vị thượng cổ chiến thần năm xưa giao đấu cùng với Ngục Hỏa Ma Quân trong trận chiến giữa tiên giới và ma giới mười tỷ năm về trước, con người đó tỏa ra vô tận hào quang như là ánh mặt trời ban trưa xóa tan những hắc ám của bóng tối chiến tranh của những đại ma đầu khát máu . . . Ngay lúc này đây mây đen cuồn cuộn trên trời bỗng nhiên tản đi với một tốc độ khủng khiếp, lấy trung tâm là Ân Trường Tiêu bán kính một dặm xung mây đen bông chốc biến mất trong chưa đầy một cái nháy mắt, ánh mặt trời rạng rỡ ló ra, những tia nắng như xuyên thủng cả bầu trời chiếu thẳng vào người của Ân Trường Tiêu tạo thành một vầng hào quang sáng láng.
Song đao của Dương Thực mang theo hắc khí mạnh mẽ tiến vào vầng hào quang của Ân Trường Tiêu, hắc khí đi qua vầng sáng như sa vào đầm lầy, chỗ giao nhau giữa hắc khí và ánh sáng phát ra những tiếng nổ lép bép. chậm lại một chút nhưng hai thanh đao vẫn tiếp tục hướng Ân Trường Tiêu mà chém. Bất quá khi hắc khí lướt qua tầng tầng hào quang thì độ đậm đặc của nó đã giảm ít rất nhiều, đến khi song đao còn cách Ân Trường Tiêu độ ba thước(1) thì ngay lúc này Ân Trường Tiêu bạt kiếm chém tới hướng song đao. Đao kiếm giao phong, không gian, thời gian dường như ngừng lại, một tiếng nổ lớn vang lên.
-Bùm ... ùm … ùm.
Một tiếng nổ chấn động không gian, từng làn sóng giao động từ nơi mà đao kiếm giao nhau lan tỏa ra hai bên, mặt đất trong phạm vi mười thước xung quanh tất cả đều lún xuống hơn một thước, toàn bộ trúc trong khu vực chịu ảnh hưởng đều nát vụn, nhưng thân trúc bên cạnh cũng bị đánh cho dập nát đổ siêu đổ vẹo. Ân Trường Tiêu, Dương Thực sau một kích kinh thiên đông địa hai người bị phản lực khủng khiếp đánh bật về hai phía. Ân Trường Tiêu bay ngược về phía rừng trúc như một trái bóng, cơ thể hắn va vào không biết bao nhiêu là thân trúc, trúc vỡ nát dằm trúc cứa vào thân thể hắn một dòng máu đỏ từ lưng hắn phun ra, giờ đây trông hắn chẳng khác gì thằng ăn mày. Dương Thực thì may mắn hơn chỉ lộn vài vào vòng trên không trung sau đó ngã tủm xuống hồ Thụy An. Một không gian tĩnh lặng, Ân Trường Tiêu từ từ đứng dậy, từ bàn tay hắn chảy ra một dòng tiên huyết vẫn còn vương trên chuôi kiếm, hắn đưa mắt nhìn vào bàn tay mình mà khẽ nói thầm một:
-Đao pháp thật mạnh mẽ, nếu cho hắn thêm hai mươi năm nữa liệu mấy ai có thể là địch thủ của hắn.
“ Bồng! ”
Nước trên hồ Thụy An đột bắn lên tung tóe tạo thành một cột sóng cao ngút trời, một thân ảnh theo đó mà phóng lên, Dương Thực lăng không đứng trên bầu trời của Hắc Trúc Lâm, thân ảnh của hắn ướt sũng như chuột lột, hắn mở miệng thanh âm lành lạnh bắt đầu cất lên:
-Không ngờ, thật không ngờ, chỉ mới tập luyện Vô Nhai Kiếm Phổ trong một thời gian ngắn mà người đã có thành tích như vậy, bất quá càng như thế ta càng phải giết ngươi, càng phải có được kiếm phổ. A … a …a!
Hắn hét ầm lên một tiếng điên cuồng lao đến phía Ân Trường Tiêu. Thấy vậy, Ân Trường Tiêu cũng thét lên một tiếng, vũ động trường kiếm, một làn khói xanh(2) như có như không được phát ra từ trên thân của trường kiếm, một cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ vào từng giọt mồ hôi trên người Ân Trường Tiêu trên mặt, trên ngực, trên tay, trên từng bắp thịt. Một cảm giác lạnh lẽo làn truyền khắp cơ thể, cơ bắp của khẽ rần rật, vài lá trúc bị gió đưa đến trước mặt Ân Trường Tiêu “xoẹt” Ân Trường Tiêu vung kiếm, lưỡi kiếm chém vào cuống của ba chiếc lá, kì lạ là lá không đứt mà ba chiếc lá bắn thẳng về hướng của Dương Thực, hắn dùng lá trúc làm ám khí. Chân đạp tiên cước Ân Trường Tiêu lao theo ba lá trúc một luồng kiếm khí vô hình phát ra từ mũi kiếm bắn thằng đến tâm mi của Dương Thực, Dương Thực dừng lại lùi một bước đứng trên không trung, hai thanh đao để vắt chéo ra trước mặt hòng chặn đòn tấn công của Ân Trường Tiêu, từ trên thân của hai thanh đao bắn ra từng đạo hắc mang chặn lại đòn tấn công bằng ám khí của họ Ân. Ba chiếc lá trúc của Ân Trường Tiêu bị lệch ra khỏi quỹ đạo cắm vào những thân trúc bên cạnh Dương Thực, toàn bộ đều nổ tan tành biến thành bụi phấn. Lúc này đạo kiếm khí của Ân Trường Tiêu đã bắn đến trước mặt Dương Thực, hắc khí xung quanh Dương Thực hình thành một vòng hộ tráo, từ trên thân đao tỏa hắc khí ngùn ngụt ngày càng đậm đặc. Hắc khí dày đặc hình thành một đôi đại đao đặt chéo lên nhau hình dáng cũng giống như thanh song đao trên tay Dương Thực. Dương Thực nhẹ nhàng vung tay một cái, đại song đao được tạo nên từ hắc khí kia cũng thuận thế mà chém tới, đối đầu với luồn vô hình kiếm khí của Ân Trường Tiêu. Hai dòng sức mạnh va chạm vào nhau, đạo đạo cường lực lan tỏa ra hai bên, cây cối đổ nát phong vân biến sắc. Kiếm của Ân Trường Tiêu tới trước mặt của Dương Thực, làn khói xanh tỏa ra trên thân ngày càng đậm đặc, chúng xoay tròn kịch liệt trên thân kiếm bỗng:
“keeng”
Dương Thực vung thanh đao bên tay phải ra đỡ lấy kiếm của của Ân Trường Tiêu, vài đạo hắc khí va chạm với làn khói xanh gây ra những tiếng nổ lẹp bẹp, Ân Trường Tiêu thuận theo phản lực, xoay một vòng chém vào phần bụng dưới của Dương Thực, Dương Thực vội vàng co gập người lại đường kiếm của Ân Trường Tiêu cắt đứt vạt áo của Dương Thực, lưỡi kiếm của họ Ân chỉ cách da bụng của y nửa tấc. Mồ hôi lạnh từ lưng y chảy ra, y sợ hãi thật sự sợ hãi, chỉ chậm một chút nữa thôi y sẽ phải nằm xuống. Tuy ma đạo công kích mạnh mẽ rất lăng lệ nhưng cái gì thì cũng có điểm yếu, năng lực phòng ngự của những người tu luyện ma đạo lại rất yếu, chỉ cần một kích vừa rồi kích trúng thôi thì Dương Thực không chết thì cũng bị trọng thương rất có thể còn tàn phế cả đời, vì nơi mà Ân Trường Tiêu định chém là đan điền của Dương Thực.
Quá sợ hãi, Dương Thực vũ động song đao điên cuồng đánh tới Ân Trường Tiêu vừa đánh vừa nói:
-Phong Kiếm! ngươi đã luyện thành phong kiếm, hừ! thật không ngờ, hai lão bất tử đó quả thật là thiên vị ngươi.
Vừa nói vừa huy động song đao luân phiên đánh tới, Ân Trường Tiêu thân né bên trái kiếm đỡ bên phải vô cùng khó chịu, thế đánh của Dương Thực liên miên bất tuyệt càng đỡ Ân Trường Tiêu càng cảm thấy không ổn cứ như thế này thì hắn sẽ bị Dương thực ép cho không còn đường lui, hắn đã bi rơi vào “Thế” của Dương Thực. Đã đến lượt Ân Trường Tiêu lo sợ, y thét lên một thân kiếm ngừng tỏa đạo đạo quang mang sáng chói, rạng rỡ như ánh mặt trời, hai tay cầm kiếm cơ thể hắn xoay tròn kịch liệt trên không trung, xuyên thủng qua tầng tầng công kích của Dương Thực thoát ra ngoài. Dương Thực dù đã rất cố gắng chặn đánh Ân Trường Tiêu nhưng tất cả đều không thành công, đòn hồi mã thương này của Ân Trường Tiêu quá mạnh mẽ thực lực của hắn hiện giờ chưa thể cản được. Đòn công vừa rồi của Ân Trường Tiêu không chỉ đơn giản là sử dụng công lực mà trong đó có vận dụng một loài lực lượng khó có được qua các bộ công pháp thông thường, bộ công pháp nào có được loài lực lượng này cũng là loại công pháp cực phẩm của cực phẩm. Loài lực lược đó là .. lực lượng cảm ngộ, một loài lực lượng của ….
Ân Trường Tiêu thoát ra khỏi “Thế” của Dương Thực chân đạp tiên cước phi thân lao xuống đất, bản chân hắn chạm vào đất, cơ thể hắn khẽ run lên một cái. Có lẽ hôm nay cái chết của hắn sẽ là vô ích rồi. Lúc này Dương Thực ở trên không trung, ánh mắt cay độc nhìn xuống phía dưới.
-Hôm nay ta sẽ cho tên dụ dỗ vợ người khác như ngươi nếm mùi sống không được chết không xong. Grư..ư..!
Hắn gầm nên như con thú, ánh mắt hắn nhìn Ân Trường Tiêu như ánh mắt của mãnh hổ chuẩn bị vồ mồi, đao của hắn như một cái móng vuốt sắc nhọn đang chực cấu xé nạn nhân của nó. Bỗng “Grào” một tiếng, Dương Thực với tốc độ như bỏ đi khoảng cách của không gian xuất hiện ngay trước mặt Ân Trường Tiêu. Hai thanh đao, một thanh cắm xuống đầu thanh còn lại nhằm bả vai của Ân Trường Tiêu chọc xuống, Ân Trường Tiêu chẳng kịp làm gì ngoài việc nghiêng mình lắc đầu để tránh đi đòn công kích của Dương Thực. Nhưng bất quá đòn đánh của Dương Thực vẫn kích trúng vào bả vai của Ân Trương Tiêu. Rất nhanh thanh đao được rút ra, một đạo kiếm quang lóe lên nhưng Dương Thực đã kịp thời tránh né. Một dòng tiên huyết từ trên bả vai Ân Trường Tiêu phún ra, máu bắn xối xả, nhụm đỏ cả chiếc trường bào của hắn. cơ thể hắn đau đớn, cánh tay hắn run run, một làn hắc khí thoát ra từ vết thương của Ân Trường Tiêu. Hắc Khí đó đang dần dần ăn mòn cơ thể của Ân Trường Tiêu y vội vàng điểm vào các huyệt đạo trên cơ thể, hắc khí kia dường như đã đình chỉ ăn mòn cơ thể của Ân Trường Tiêu.
-Ha ha ha, vô ích thôi Bất Tử Tà Khí đã xâm nhập vào cơ thể thì không sớm thì muộn thig ngươi cũng chết, cho dù có phong bế kinh lạc thì cũng chỉ nội trong vòng 3 ngày thôi thì cơ thể của ngươi đến xương cũng chẳng còn.
-Khà! … Khà! … Khà! … tiếng cười man dợ của Dương Thực vang vọng khắc thiên không.
-A …
Bỗng nhiên có một tiếng hét từ đằng sau truyền lại. Dương Thực dật mình quay phắt lại, trước mặt hắn là hai cậu bé mặc trên mình long bào lấp ló đằng sau rặng trúc. Hai đứa bé, đứa thứ nhất chỉ khoảng bảy, tám tuổi đứa còn lại thì lớn hơn độ mười sáu mười bảy tuổi đang dùng tay che miệng đứa em lại. Dương Thực nhướng mắt lên nhìn vào hai đứa bé nói:
-Thái tử Hoàng Nhân, đúng là tìm mòn giày sắt chẳng thấy đâu, lúc thấy thì chẳng tốn chút sức nào. Khà … khà … khà.
Nghe thấy tiếng cười man rợ ấy Hoàng Nhân lại thấy rờn rợn trong lòng, ký ức kinh khủng của một năm trước đây ùa về, cậu cảm thấy một cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng, nước mắt bắt đầu úa ra. Người nhà, con người dã man ấy, điệu cười ấy tất cả cậu đều không quên ….
________________________________
(1) thước: đơn vị đo độ dài cổ của Việt Nam 1 thước bằng 40 cm, 1 tấc bằng 4cm
(2) từ giờ trở đi để tiên cho việc phân biệt, khi nói đến màu xanh bạn sẽ ngầm hiểu đó là màu xanh lam. Còn màu xanh lá cây tôi sẽ gọi là màu lục
Ba tháng trước.
Mùa xuân đã tới trong một khu ngự hoa viên xa hoa lộng lẫy. Ở giữa khu hoa viên là một cái hồ cá nho nhỏ, xung quanh bờ hồ trồng toàn là hoa đào, sắc hồng của hoa đào phản lên mặt hồ từ xa nhìn lại trông như một tà áo hồng thướt tha của thiếu nữ, cộng thêm cái ánh nắng dịu dàng ấm áp của buổi bình minh càng làm tôn lên vẻ xa hoa, lộng lẫy. Từ xa nhìn lại hồ này như là một áng hồng rực rỡ, một tâm điểm, một nét chấm phá trong cái bức tranh nhiều màu sắc của ngự hoa viên. Bên hồ có một người thanh niên tuấn mỹ đang dựa lựng vào một gốc đào, người đó vận một bộ đồ trắng, trước ngự có thêu hình một con rồng, người nào tinh mắt thì nhìn qua cũng có thể dễ dàng nhận thấy áo của người này được làm từ một chất liệu vải thượng đẳng. y ngồi trên mặt cỏ tay cầm một cuốn sách bìa màu vàng, có nhan đề “Hoa Đào Tuyệt Thi”. Bên cạnh y, một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi chơi đàn tranh, nàng ngồi đối diện với vị công tử kia, gió thổi làm tà áo tung bay, nàng là một mỹ nhân, một mỹ nhân có vẻ đẹp thiên tiên. Nàng đẹp như tiên nữ, thuần khiết vô ngần kiến người ta nhìn hoài mà không biết chán, khiến người ta mê mê mẩn mẩn, si si ngốc ngốc. Đôi mắt nàng trong veo, long lanh lấp lánh như làn nước mùa thu, hàng mi đen thanh thoát tựa như nét nghiêng nghiêng của núi rừng mùa xuân, cơ thể nàng yêu kiều thướt tha, đằm thắm mà lại dịu dàng tràn đầy cái sức sống mơn mởn của tuổi thanh xuân, tuổi hồng. Nét đẹp của nàng được người đời sau miêu tả bằng hai ý thơ:
Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một cơn gió xuân khẽ thổi qua, cơn gió đã vô tình thổi hoa đào bay đi đầy trời. Hoa rơi vào đàn thiếu nữ, hoa rơi vào tay áo công tử, hoa chạm vào mặt cỏ đẫm sương, hoa hạ xuống dòng nước biếc, hoa đã đưa ánh mắt của hai người trẻ tuổi đến với nhau, hoa này tựa như hữu ý, tựa như hữu tình.
Hoa nở hoa rơi hoa ngập trời
Tình đến tình đi tình tùy duyên
Nhạn đi nhạn về, nhạn chẳng dừng
Triều dâng triều hạ, triều không yên
Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên
Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan
Ngắm cảnh hoa xinh hoa lại tàn
Chợt e duyên đến duyên lại đi
Mắt nhìn hoa đào tàn, mũi người mùi hương của mùa xuân, tai nghe những âm thanh tựa vui tựa buồn của đàn tranh, vị công tử kia chợt tức cảnh sinh tình, chàng nhìn vào mắt thiếu nữ mà ngâm ra một bài thơ đầy ẩn ý, ánh mắt chàng vẫn luôn đong đầy tình ý. Tiếng nhạc dừng lại, một dòng nước mắt lăn trên má thiếu nữ.
-Điện hạ, nô tỳ chỉ là một vũ nữ mà thôi, nô tỳ không xứng với điện hạ.
-Vũ nữ thì sao chứ, thân phận thì sao chứ, cho dù phụ hoàng không đồng ý, cho dù phụ hoàng có ngăn cản, ta cũng sẽ danh chính ngôn thuận mà cưới nàng, Chu Tiểu Lăng ta yêu nàng, ta yêu nàng!
Vị công tử kia hét lên ba chữ ta yêu nàng dường như là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy vậy, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn yêu cô ấy ….
-Điện hạ, người!
Chưa kịp nói thì người thiếu nữ tên Tiểu Lăng đã bị vị công tử kia ôm vào trong lòng. Vào lúc này trong lòng Chu Tiểu Lăng cảm thấy vòng tay của điên hạ quả thật là ấm áp, thật an toàn nàng muốn mãi được chìm trong cái cảm giác ấy, nàng muốn thời gian ngừng lại để cho cái khoảnh khắc này còn là mãi mãi …
Nàng kẽ cựa mình thoát ra khỏi, đột nhiên lúc có tiếng nói từ ngoài vọng đến.
-Thái Tử, nếu phụ hoàng con không đồng ý thì con sẽ làm gì.
Nghe thấy vậy người thiếu vội vàng thoát khỏi vòng tay của vị công tử kia, ánh mắt sợ sệt quỳ sụp xuống đất.
-Mẫu Hậu, nhi thần thỉnh an Mẫu Hậu.
-Hoàng Hậu nô tỳ …
Người thiếu nữ tên Tiểu Lăng kia chưa nói xong câu thì đã thấy một mỹ phụ đi vào khoát tay nói:
-Ta biết rồi người lui ra trước đi, từ giờ trở đi ngươi không nên lui đến phủ thái tử nữa.
Người mỹ phụ đó mặc trên người một bộ áo dài màu đỏ, những họa tiết hoa văn trên áo được thêu bằng chỉ vàng óng ánh, đầu bà đội một chiếc phượng quan bằng vàng dòng, khuân mặt bà vuông chữ điền rất phúc hậu, bước đi nhẹ nhàng bà đi đến trước mặt của vị công tử kia
-Nô tỳ … lĩnh chỉ tạ ơn.
-Thôi được rồi ngươi lui ra đi.
Người thiếu nữ kia liên khom mình lặng lẽ lui ra ngoài, lúc này trong ngự hoa viên chỉ còn lại vị hoàng hậu và công tử áo trắng kia.
-Thái Tử con lại đây.
-Mẫu Hậu, chuyện của Tiểu Lăng.
-Không cần phải nói nữa, chuyện này phụ thân con đã quyết rồi, thân phân nô tỳ thì sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được, nếu con muốn lấy nó thì trước tiên con phải cưới biểu muội của con đi đã.
-Nhưng con thật sự không thích biểu muội, con chỉ coi biểu muội như em gái của mình mà thôi, con thật sự không muốn lấy biểu muội.
-Haz, thôi con đến tĩnh tâm điện đi, phụ hoàng cho gọi con đó.
Hiển nhiên vị công tử áo trắng này là một thái tử của một quốc gia nào đó, mà trên Thiên Nam đại lục này thì chỉ có năm quốc gia mà thôi Việt Quốc, Bắc Bình Quốc, Sở Vân Quốc, Yến Quốc và Lam Tư Quốc. Mà quốc gia trồng được hoa đào thì chỉ có Việt Quốc và Bắc Bình Quốc mà thôi….
Nghe thấy mẫu hậu của mình nói vậy vị thái tử kia liền rơi vào trầm tư vội vàng hỏi lại:
-Thưa Mẫu Hậu, Phụ Hoàng truyền gọi con có việc gì vậy.
-Con đi đi, chuyện gì thì ta cũng không biết được nhưng nhìn nét mặt phụ hoàng con có vẻ nghiêm trọng lắm!
-Dạ, vậy con xin lui.
Thái tử cung kính chắp tay nói
-Được rồi con đi đi.
Thái tử đi rồi vị Hoàng kia thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời than thở:
-Rút cuộc, ông ý đang lo lắng việc gì.