Thế Giới Diệt Vong
Tg: Diệt
7/6/2026 cả thế giới chìm trong bầu trời đỏ thẫm. Từ sau những làn mây màu đỏ dày khịt, hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu đôi cánh rơi xuống. Những đôi cánh trắng muốt cùng chút ánh quang yếu ớt như chớm tắt, những đôi cánh đen hùng vĩ với làn khói lờ mờ bao quanh. Tất cả đều rơi rụng xuống mặt đất.
Không! Nó không còn là mặt đất nữa, nó giống một bãi rác hơn. Hàng vạn cái xác không nguyên vẹn chồng chất lên nhau trải khắp mặt đất: nhân loại, tinh linh, Titan ,ác quỷ,thiên thần... mọi chủng tộc chỉ còn là những cổ thi thể: nằm ngổn ngang trên mặt đất hay lềnh bềnh trên mặt biển
Nhà cửa, phố xá sụp đổ, những toà kiến trúc to lớn, các thành phố xinh đẹp, các quốc gia khổng lồ... Tất cả chỉ còn là 1 đống đổ nát. Những gì còn xót lại là 1 khung cảnh hoang toàn không có sự sống
21/12/2025 cách đây 6 tháng, đó là điểm khởi nguồn cho sự diệt vong của thế giới. Một sự kiện đáng lẽ ra đã phải xuất hiện từ 13 năm trước. Nhưng vì lí do nào đó mà nó đã bị dời lại. Tuy nhiên việc đó không còn quan trọng nữa. Nó đã tới và nó đã huỷ diệt tất cả.
Lần đầu tiên cả thế giới đứng cùng một chiến tuyến. Lần đầu tất cả mọi chủng tục đoàn kết với nhau. Những kẻ thù truyền kiếp cùng hợp sức. Thế giới nổi dậy... 1 cuộc chiến khốc liệt với kẻ thù không biết tên sau rặng mây đỏ với kết quả là thất bại. Tất cả có lẽ đã đến hồi kết, thế giới đã diệt vong...
Chưa! Hẳn là chưa. Ít nhất đó là điều chúng tôi nghĩ. Thế giới có lẽ vẫn còn cơ hội. Bởi chúng tôi còn tồn tại, những kẻ may mắn còn xót lại, sự vẫy vùng cuối cùng của thế giới...
Chương 1: Tận thế ?
23:30 21/12/2012
Bermura
Tại trung tâm nơi đây đang xuất hiện 1 xoáy nước khổng lồ. Không! Nói đúng hơn là là 1 con rắn khổng lồ, ước chừng dài khoảng hàng trăm km đang cuộn tròn quanh 1 lỗ đen rộng lớn, sâu hun hút. Cả không gian xung quanh bao trùm bởi hàng triệu tia điện năng
Lúc này, phiá trên lỗ đen, xuất hiện 693 người và 78 con rồng. Những người ở đây không hẳn tất cả đều là nhân loại. Có những người dáng nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú với đôi tai nhọn (elf) , có những người to lớn lực lưỡng, khoảng 8m trở lên (titan), có những người nửa người nửa thú (thú nhân) và 2 loại người với những đôi cánh khác nhau, tuy nhiên đa phần đều là con người. Cũng không hẳn! Có lẽ nên gọi là ESP Tất cả đều lơ lửng trên không trung với nét mặt nghiêm trọng
Đứn trước họ là 6 người và 1 con rồng, chắc hẳn đây là những người dẫn đầu của các chủng tộc.
_Chúng ta thật sự phải vào đó sao? - một thanh niên ước chừng trên dưới 20 tuổi với đôi cánh trắng muốt sau lưng trong 6 người lên tiếng
_Đúng vậy! Đây là cơ may duy nhất của chúng ta, nếu thành công chúng ta có thể tiêu diệt được thứ đó... Hoặc chí ít chúng ta cũng biết nó là thứ gì và tạm hoãn thời gian chúng đến để những người còn lại chuẩn bị. - titan cao khoản 10m đứng bên cạnh thanh niên lên tiếng. Ngừng 1 chút ông nói tiếp:
_Chúng ta không có lựa chọn!
Một tiếng cười vang lên
_hahaha! Người sợ sao nhóc con thiên thần? Thiên thần gì ? 1 lũ nhát gan thì có. Nhóc con nếu sợ thì về bú tí mẹ mà ngủ đi - một tên quỷ có đôi cánh đen ngòm sau lưng châm chọc
_Ta mà sợ à? Có ngươi sợ thì có - thanh niên hét toáng lên. Thoáng giữ bình tĩnh hắn tiếp
_Thế không biết ai bị chủng tộc nhát gan bọn ta dí đánh như chó nhà có tang suốt vạn năm qua vậy ta. Haha
_Ngươi!...
_Thôi 2 Người đừng cãi nhau nữa hòa thận chút đi - là 1 thanh niên lên tiếng
_Hừ nhân loại thấp kém các ngươi không có quyền lên tiếng trong đây đâu - tên quỷ nói
_Đúng vậy. Kiến hôi đừng nói nhảm. Coi chừng bị đập thì đừng có khóc- thiên thần tiếp lời
_Phừng-1 Ngọn lửa khổng lồ quét qua cả 2
_Kiến à? Thế chúng mày đến đây, bố chấp 2 thằng luôn đấy. - thah niên nhân loại nhẹ nhàng nói
_ĐỦ RỒI! Đừng cãi nhau nữa sắp bắt đầu rồi - 1 giọng nói hùng mạnh vang lên. Lần này là con rồng lên tiếng
Tất cả mọi người đên trở nên nghiêm túc nhìn vào lỗ đen. Lúc này 1 chút ánh sáng trắng từ lỗ đen lấp loé xuất hiện
_MỌI NGƯỜI SẴN SÀNG CHƯA! - Lão long quay lại hét lớn
_SẴN SÀNG! - Mọi người đồng thanh đáp
00:00 21/12/2012
Từ lỗ đen 1 luồng ánh sáng trắng chói loá chiếu ra ngoài từ lỗ đen.
Lão long ngước mặt lên trời thì thào.
_Chúc may. Chiến hữu
_ĐI - theo tiếng thét. Tất cả tập trung năng lượng biến thàng 1 quả cầu bắn thẳng vào lỗ đen.
----
Atlantic
_May mắn. Chiến hữu
_ĐI- lại 1 quả cầu bắn vào lỗ đen đang phát thứ ánh sáng trắng trước mắt
---
Everest
_May mắn. Mọi người
_ĐI THÔI!
---
Lúc này, cả thế giới xuất hiện 1 chấn động rất nhỏ. Nhỏ đến mức không một loại máy móc nào phát phát hiện ra. Trừ 1 số loại tiên tiến nháy trong 1 chớp.
Trước các lỗ đen trở nên hoang vắng. Chúng vẫn đứng đó, tuy nhiên thứ ánh sáng trắng từ nó đã khônh còn....
21/12/2025
07:00
_Rengggggggg...
_Bộp... lạch cạch
_Bich bịch bịch bịch... Rầm.
_Niiiiiiiiii dậy mau trễ rồi đấy! - giọng nói trong trẻo của một cô hét lên
_Để anh ngủ thêm chút nữa đi - chủ nhân của căn phòng lười biếng đáp
_bịch bịch bịch... Phịch - côbé chạy lại nhảy
_Dậy! dậy! dậy!
_Hự...khụ khụ....biết rồi,biết rồi, xuống, xuống anh không thở được
_Hì hì. Tha anh đấy! - cô bé leo xuống chạy ra cửa.
_Nhanh lên nhé, ba mẹ đang đợi anh xuống ăn sáng đây - cô bé quay lại làm mặt quỷ rồi chạy xuống dưới
Hắn từ từ ngồi dậy, đây là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, không nổi bật, mái tóc đen lốm đốm bạc. Điểm đặc biệt là đôi mắt của hắn, một đôi mắt lúc nào cũng thanh tỉnh. Một đôi mắt nếu nhìn thoáng qua người ta sẽ nghĩ nó có màu nâu đen, nhưng nếu có ai dó nhìn thật kĩ vào đôi mắt ấy, họ sẽ nhận ra, đôi con ngươi đó. Nó có màu đỏ, một màu đỏ sậm ẩn sau màu nâu
........
Một buổi sớm như mọi hôm, dù đang là mùa đông nhưng mặt trời vẫn chiếu những ánh nắng ấm áp của mình xuống mặt đất.
Đã 13 năm, kể từ cái ngày đó. Cái ngày mà 13 năm trước cả thế giới xôn xao về tận thế. Chắc hẳn là bây giờ chẳng ai còn nhớ đâu. Không hiểu sao tôi lại cứ nhớ nhỉ. Hoặc ít nhất đó là điều duy nhất trong giấc mơ quoái dị của tôi. Những cơn ác mộng lặp đi lặp lại mỗi đêm suốt 13 năm. Thế nhưng khi tỉnh giấc tôi lại chẳng nhớ được tôi đã thấy gì.
Tôi là Vũ Phong, 17 tuổi. Còn cô bé lúc nãy là em gái của tôi Vũ Huyền Nhi 11 tuổi, con của bố tôi và người vợ sau.
Thật ra thì tôi cũng chẳng phải con ruột của ông. Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi - vợ trước của ông- đem tôi đến sống với ông năm tôi 2 tuổi, sau 3 năm bà đột nhiên biến mất. Tuy không phải con ruột, nhưng ông vẫn rất yêu thương tôi. Sau đó ông tiến thêm bước nữa. Tuy không thích lắm nhưng tôi cũng dần quen. Hiện giờ chúng tôi đang sống tại Tokyo, Nhật Bản
Hôm nay là một ngay đẹp trời. Một ngày mà ai khi bước ra đường cũng sẽ nghĩ hôm nay mọi việc sẽ thuận lợi đây. Thế nhưng tôi lại có cảm giác rất lạ. Dường như có chuyện gì đó sắp sảy ra thì phải.
Giữ nỗi nghi vấn trong lòng tôi dậy làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi vọt xuống nhà
_Nii lâu quá đấy- cô bé tỏ giận dỗi
_Được rồi, con trai lại đây ăn sáng rồi còn đi.học - me kế của tôi nói
_Dạ - tôi chạy lại khi đi ngang qua em gái tôi đưa tay xoa đầu cô bé. Nó hất tay tôi ra và làm mặt dữ dọa đánh. Nhìn nó lúc ấy thật đáng yêu làm sao
Em gái tôi là 1 cô bé có độ dễ thương vô đối. Ít nhất trong mắt tôi là như thế. Cô bé cao chỉ có 1m4 dáng người nhỏ nhắn, tóc nhuộm vàng, 2 bím. Đôi mắt to tròn, khuôn mặt thư thiên thần. Tôi.chỉ muốn ôm.nó vào lòng thôi. Tôi có cảm giác như mình bị siscon thì phải. Thôi bỏ qua đi
Bữa sáng diễn ra nhanh chóng nhưng chúng tôi nói được với nhau rất nhiều chuyện. Một không khí gia đình êm ấm hạnh phúc. Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng đây là bữa sáng gia đình cuối cùng của chúng tôi.
Sau bữa cơm. Như thường lệ tôi đưa em đến trường rồi mới đi học, còn bố mẹ tôi đi làm.
_Đi đường cẩn thận đấy - bố mẹ tôi dặn dò
_Dạ vâng - chúng tôi trả lời
Chúng tôi cùng nhau đi, trên đường mọi thư vẫn tấp nập như mọi khi. Bỗng nhiên, có cái gì đó lóe qua đầu tôi, 1 khung cảnh mài đỏ... máu... người chết...nội tạng... ... Rồng, 2 con rồng khổng lồ...
_ Nii, Nii - con bé kéo tay tôi
_ Hở - tôi giật mình
_Nii đang bị sao vậy. Nii không khỏe hả - cô bé lắng nhìn tôi hỏi
Nhìn lại thì ra người tôi đã đổ hết mồ hôi
_Anh không sao, chúng ta đi thôi - xoa đầu cô bé, tôi mỉm cười nói.
Nó nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười và chúng tôi nắm tay nhau đi. Trên đường, cô bé kể mọi thứ ở trường, lớp cho tôi, khoe những thành tích đã đạt được của nó, kể mhững việc phá phách mà nó cùng lũ bạn làm...
Khi chúng tôi vẫn đang cười đùa với nhau thì bất chợt một trận động đất ập đến. Cũng không phải đơn giản là 1 trận động đất, bởi dường như tôi cảm nhận được sự chấn động trong không khí.
Trận động đất làm cửa kiếng của những tòa nhà võ tan. Tôi vội xách con bé lên chạy thật nhanh, đến chiêc xe gần nhất, tôi nhét con bé xuống dưới gầm và chui vào theo
Mặt đất không ngừng rung chuyển dữ. Những mảnh kiếng vỡ, những khung cửa kính, những bức tường không ngừng sụp đổ rợi xuống phía trên và xung quanh chúng tôi. Con bé sợ hãi ôm chặt lấy tôi nước mắt đầm đìa
Đùng đùng đùng... ẦM- Dường như có cái gì đó rất lớn vừa rơi lên nóc xe chúng tôi đang trú. Con bé xiết chặt tôi hơn. Ôm nó trong lòng tôi an ủi
_Không sao đâu! Không sao đâu. Có anh đây
_Nii... em sợ...hức hức - con bé mếu móa
_không sao cả. không sao cả - tôi nhẹ nhang vỗ lưng trấn an nó
Cơn chấn động đất diễn ra 23s dù chỉ 23s giây nhưng đối với tôi nó như hàng tiếng đồng hồ. Đợi thêm 1 Chút, chúng tôi Lồm cồm bò ra khỏi gầm xe. Đập vào mắt chúng tôi là một khung cảnh hoang tàn xá vỡ nát, những phiến đá khổng lồ từ các căn nhà cao tầng rợi vỡ đầy đường, xe cộ bị đè bẹp, tông vào tường. Những tòa nhà nghiêng ngả, đổ vỡ, bốc cháy khói lửa mịt mù. Đường phố tán loạn, nhiều người bị thương, nhiều người chết. Những người bị những khối bê tông đè bẹp có người bị đập nát đầu, có có người bị đè mất nửa vẫn cố lết thoát ra, máu lênh láng. 1 Vài người vẫn bình n nhưng cí vẻ bị thương nhẹ khập khiễng đi, họ giúp những người còn sống nhưng bị kẹt. Bỗng 1 Cơ thể nhỏ nhắn xiết chặt cánh tay tôi
_Nii! em muốn về nhà
_Ừ. Chúng ta đi
...
Nii! Chúng ta có được gặp lại bố mẹ không?
_Anh không biết! Chắc là có. Có khi bố mẹ đang chờ chúng ta ở nhà đấy - tôi mỉm cười an ủi
_vậy chúng ta mau về đi nào - nó kéo tay tôi. Chưa được bao nhiêu lại có 1 cơn chấn động. Lần này không phải là động đất. Nó là 1 Loại chấn động âm thanh phát ra từ phía trên trời. Rất nhanh, một màu đỏ tươi bắt đầu trang ngập trên thiên không. Không bao lâu bầu trời màu xanh kia đã bị che kín bởi 1 màu đỏ. Thế nhưng trước khi màu đỏ chiếm lấy bầu trời kia tôi đã nhìn thấy chúng. Những con mắt màu đỏ và 1 mặt trời màu trắng
Chưa đầy 10s từ phía sau bầu trời đỏ, xuất hiện những kẻ màu trắng. Chúng không có gì ngoài 1 màu trắng tạo thành 1 nhân ảnh. Không mắt, không mũi, không tóc không, không gì cả. Chúng chỉ như những bóng đèn hình người. Chúng hạ xuống thế gian như những vị thần của ngày phán xét.
_Đẹp quá. Họ là thiên thần đến giúp chúng ta hả nii - em gái tôi hỏi
Tuy không biết chúng là gì, nhưng tôi cảm giác được một sự sợ hãi từ sâu tận linh hồn. Vội vàng, tôi nắm lấy tay em gái chạy thật nhanh
_Gì vậy nii! Đừng lôi em... đau...
Không trả lời, tôi nhấc nó lên chạy thục mạng. Chạy đi đâu? Tôi cũng không biết tôi chỉ biết phải tránh thật xa chúng. Ít nhất là lúc này chúng không được xuất hiện gần tôi.
_Nii! nii! Từ từ chóng mặt quá - em gái tôi la hét
_IM MỒM - Tôi quát lên và tiếp tục chạy. Con bé dường như sơ hãi trước tôi nên nó yên lặng.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là tôi đã đi qua rất nhiều người, xe cộ đã bắt đầu lưu thông. Họ đang đi đâu đó. Nhưng đầu óc tôi không thể để mắt tới xung quanh. Trong tôi chỉ có 1 chữ trốn. Trốn đi bất cứ nơi nàp càng ít người càng tốt.
Rồi 1nhưng kẻ màu trắng đã đổ bộ lên mặt đất. Tôi ôm con bé rẽ sang 1 con đường khác. Phía sau lưng tôi vang lên những tiếng la hét thảm thiết. Tôi mặc kệ, tiếp tục cắm đầu chạy.
Bịch - một kẻ màu trắng rơi xuống trước mắt tôi. Lúc này đây tôi mới nhìn rõ chúng. Một trắng kì dị, một thứ ánh sáng qoái quỷ phát ra từ người.chúng. Dù nói là ánh sáng nhưng chúng lại cho tôi mpọt cảm giác tối tăm. Tối tăm hơn cả bóng tối. Phải, một thứ bóng tối phát ra ánh sáng, một thứ bóng tối màu trắng.
Cánh tay của hắn dài ra giống như 1 Lưỡi dao và hắn lao đến.chúng tôi. Tôi ném em gái sang 1 Bên trượt qua chân của kẻ màu trắng ấy, bật lên đá vào lưng của hắn. Dù sao tôi cũng là 1 cao thủ Karate đai đen mà
_Mềm? Mềm như vậy thì lưỡi kiếm... chưa kịp nghĩ thì hắn đã quay lại chém một đường từ bên trái sang. Theo phản xạ, tôi vội vàng té xuống lăn qua bên phải
_xoẹt. Chiếc xe sau lưng tôi dễ dàng bị chém làm 2 đồng thời chém luôn suy nghĩ chưa kịp định hình của tôi.
_NII - em gái tôi thấy thế sợ hãi hét lên
_CÂM MỒM. - tôi quát thế nhưng đã quá trễ hắn đã để ý bên đó. Hắn phóng qua Tôi cũng vội vàng lao về phía con bé. Cánh tay kiếm của hắn đam tới. Tôi chỉ kịp đưa thân mình đõ cho cô bé
_Phập - 1 Cơn đau xé nát đầu óc tôi đồng thời tôi cảm nhận được một sức nóng kinh khủng, ngay sau đó là cảm giác lanh buốt. Chưa tới 2s hắn rút lưỡi kiếm ra tôi cũng thanh tỉnh hơn. Hắn dơ kiếm lên chuẩn bị chém xuống. Có lẽ c.sống của tôi đến đây là kết thúc. Ít ra có lẽ em gái tôi đã chạy thoát. Một cơ thể mềm mại quấn vào tay tôi
Ơ- Ngó sang tôi thấy con bé ôm chặt tay tôi, nó nấc lên không ngừng hai hàng nước mắt khôg ngừng rơi. Tôi chỉ biết cười khổ xoa đầu nó, ôm vào ngực
_Vụt.- khi thanh kiếm còn cách chúng tôi vài cm
_Đoàng đoàng... tránh xa 2 Đứa trẻ đó ra - một cảnh sát trung niên xuất hiện từ xa nổ súng. Nhưng có vẻ đạn chẳng ăn thua với chúng. Những viên đạn chui tọt vào cơ thể chúng rồi biến mất.
_đoàng đoàng đoàng... các cháu mau chạy đi. - ông ta hét lớn
Nén vết thương đứng dậy. Tôi dắt con.bé tiếp tục chạy. Đàng sau tôi vang lên hành loạt tiếng súng vag rồi tắt hẳn. Tôi.chẳng biết sức đâu mà tôi có thể tiếp tục chạy trâu như thế. Nhưng dần dần mắt tôi bắt đầu hoa.đi, bấy giờ tôi thấy 1 khách sạn. Dường như những người ở trong đã di tản đi hết rồi. Chúng tôi lên lầu 10 vì nó ở tầng giữa, có chuyện dễ di chuyển lên xuống. Mở mở cửa vào 1 phòng không khóa, đóng cửa tôi đặt con bé xuống, và ngồi bệt ra thở dốc. Ngay lập tức nó lao vào lòng tôi òa khóc
_Nín nào nín nào. Không sao - ôm nó vô lòng tôi nói
Bỗng một con đau buốt đập vào óc tôi
_AAAAAAAA
_Nii nii sao vậy
_AAAAAAAA
_Nii nii đừng làm em sợ! Oaoaoaoa
Từng mảng hình ảnh hỗn độn không ngường xuất hiện trong đầu tôi, lại là nó bầu trời đỏ...mặt đất đỏ...máu... xác chế...rất nhiều, không chỉ có mỗi nhân loại...2 đầu rồng..... một cơn buốt óc cắt ngang những hình ảnh. Đầu tôi đau như búa bổ, tôi có cảm giác óc tôi muốn nổ tung ra. Vết thương lúc nãy ở cạnh sườn bắt đầu phát tác moịt cảm giác đau buốt, nóng,lạnh xen kẽ. Ngay sau đó nó lan ra cả cơ thể tôi trở nên đau đớn không thể tưởng tượng được. Tôi có cảm giác như có hàng vạn.con kiến cắn nát mạch máu, có ai đó đang gọt từng lớp da, thứ gì đó đang cắn xé nội tạng. Cả cơ thể tôi đều chịu sự dày vò. Và rồi tôi cảm giác mình không còn cảm nhận được gì nữa. Trươcd mắt tôi là 1 màu đen và tôi đang rơi vào 1 Khoảng đen vô tận ấy.
Ngay lúc xảy ra cơn chấn động, không ai biết tại vi trí của 3 lỗ đen lúc trước bây giờ là 3 cột sáng trắng chiếu thẳng lên trời. 3 Lỗ đen bây giờ đã trở thành 3 Quả cầu đen khổng lồ theo cột sáng phóng lên bầu trời.
Bermura
Ngay khi cột sáng xuất hiện con rắn khổng lồ bao quanh hố đen bỗng dưng mở mắt. Một đôi mắt vàng kim .Ngay khi hố đen trở thành quả cầu lao lên mặt nước nó phóng mình lên cao, há to chiếc hàm to lớn của mình nuốt chửng quả cầu. Nuốt xong nó mũi nó hì mũi một tiếng như tỏ vẻ khinh thường. Sau đó nó rơi ùm xuống nước, lặn sâu xuống đáy biển từ từ khép đôi mắt hoàng kim của nó lại.
Thế nhưng chỉ vài phút sau đôi mắt ấy lại mở bừng một lần nữa. Nhưng lần này đôi mắt ấy lại là 1 màu đen. Một màu đen sâu thăm thẳm. Nó phóng mình lên mặt nước, lao thẳng lên bầu trời
------
_30 phút trước chúng ta đã chứng kiến một trận trận động đất được xem là lớn nhất lịch sử tạm được đặt tên là Acitus Marning, các nhà khoa học ước chừng nó mạnh khoảng 10 độ richter. Điều kì lạ là trận động đất này sảy ra mà không hề có bất kì một dấu hiệu nào báo trước và phạm vi của trận động đất này diễn ra trên toàn thế giới. Nó đã phá huỷ hầu hết các thành phố. Các thành phố lớn gần như bị sụp đổ hoàn toàn....
_Chúng tôi vừa nhận được tin tức mới tù các quốc gia châu Á. Những làn mây mài đỏ không ngừng lan rộng trên bầu trời của các nước này... Phía tây-nam nước Mĩ cũng xuất hiện hiên tượng trượng tương tự... châu Âu... Châu Phi... Dường như hiện tượng kì này đang lan rộng ra toàn thế giới...
Chúng tôi vừa liên tục nhận được những đoạn clip. Từ bầu trời màu đỏ xuất hiện hàng loạt những sinh vật màu trắng đang dần tiếp cận mặt đất. Phải chăng tất cả hiênk tượng lạ vừa xảy ra là một cuộc xâm lăng của người ngoài hành tinh. Lại có...
_Phụt. - màn hình ti vi tắt ngúm.
_Nơi đây là một căn phòng rộng rãi cao cấp .Điều kì lạ là dường như nó chẳng bị tổn hại gì từ trận động đất vừa rồi cả. Khung cảnh ngoài là 1 Bầu trời màu xanh không hề bị làn mây đỏ xâm chiếm. Thật ra thì chẳng thể thấy bất kì một áng mây nào cả. Có lẽ mây ở đây nằm ở một độ cao nào đó mà ta không nhìn thấy, hay... ở đây không có mây.
Người vừa tắt ti vi là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt mang một khí thế uy nghiêm. Đôi mắt sáng quắc sâu thẳm như nhìn thấu mọi sự. Hàng ria mép làm tăng thêm vẻ hùng dũng của ông. Thở dài một tiếng ông thầm lẩm bẩm:
_Vậy là, họ đã thất bại - sau đó, ông lấy điện thoại bấm một dãy số
_Alo, xin nghe chỉ thị!
_Lập tức triển khai kế hoạch.
_Nhận lệnh!
----
Tại một mảng rừng rộng lớn nằm sâu thảm trong khu rừng Amazon
_Vậy là họ đã thất bại phải không?
_một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng lên tiếng. Người nói là một phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng với khuôn mặt tinh tế. Đôi mắt thâm thúy, trên đôi mắt có vài nếp nhăn nhỏ thế nhưng điều đó không làm mất đi vẻ đẹp của bà. Trái lại nó càng làm tăng thêm vẻ mĩ lệ của khuôn mặt. Trên đầu bà đội một chiếc vương niệm bác trắng
_Ta nghĩ là thế nữ vương ạ! - Một giọng ồm ồn đáp. Người lên tiếng là một thus nhân tộc sư tử. Thân mặc một bộ giáp, cơ bắp cuồn cuộn. Mái bờm vàng óng uy vũ. Hẳn là vương của yhú nhân tộc
_Vậy chúng ta đành phải hợp tác lần nữa với nhân giảo hoạt kia rồi - âm thanh trong trẻo lại một lần nữa vang lên, nhưng lại là một giọng bất đắc dĩ
_ Không chỉ mỗi chúng ta đâu, lần này e là tất cả mọi chủng tộc phải cùng đoàn kết rồi
_ Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi.
_àizzz- thở dài 1 tiêng cả cả 2 Cùng qua sang nhìn bầu trời hồng hồng phương xa đang lan tới
-------
Mauna Loa
ẦM . Graoooooooo - một chấn động dữ dội kèm theo đó là tiếng long ngâm. Dưới lớp macma một con rồng bung lên
_Thất bại rồi sao? Graoooo...
_Bệ hạ! Chúng thần đã sẵn sàng - 3 Người đàn ông đanh 1qùy 1 Chân cúi đầu đáp lại. Tuy họ có dáng vẻ con người nhưng loại khí tức họ tỏa ra lại giống con rông kia
_Đi - con rồng kia gầm lên rồi phóng lên không trung. Lập tức 3 Con rồng phong liên theo. Ngay sau đó, hàng ngàn con rồng không ngừng vọt lên theo.
------
Bắc Cực
ẦM ẦM ẦM - tiếng bức chân nặng nề vang lên
_Bọn họ thất bại rồi. Nó cũng đến rồi. Chúng ta phải cũng đến chỗ nhân loại thôi - 1 Titan cao 15m vừa đi vừa nói
_Đi? Đi như thế nào 3 Vạn tộc nhân chúng ta chỉ có 1 vạn 700 người đạt cấp 4 là biết bay thôi - một titan 9m đáp
_Bốp. Ầm - titan 15M vỗ vào đầu titan 8m khiến hắn chúi đầu vào tương băng
_Không bay được thì bắt chúng bơi - titan 15m nói.
_Đừng nói nhiều mau kêu gọi mọi người đi thôi - titan 15M tiếp tục nói.
------
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trước mắt tôi vẫn là một màu đen thăm vô tận cơn đau đã đi qua nhưng người tôi vẫn ê ẩm.Tệ thật! Một cảm giác tệ hại tôi không muốn trải qua nó một lần nào nữa đâu
Mà đây là đây vậy nhỉ? Mình đã chết chưa ? Còn đau đớn, còn cảm giác được, hẳn là chưa chết! Vậy tại sao mình lại chưa tỉnh?
_Đúng vậy! Cậu chưa thể tỉnh được - 1 Giọng nói vang lên, một giọng nói rất quen thuộc. Của ai vậy nhỉ?
_Tôi là cậu, hay nói cách khác là một phần cậu đã quên. Còn đây là thế giới bên trong của cậu.
_Thế giới bên trong tôi? Vậy tại sao tối quá vậy? Cậu ở đâu? Tôi không thể thấy được gì cả
_ Haha. Đương nhiên là cậu không thấy rồi! Bởi vì mắt cậu đang nhắm mà.
_vậy... vậy tại sao tôi không thể mở mắt được
_Vì đây là thế giới sâu tận bên trong của cậu. Hay nói một cách dễ hiểu thì thế giới là những kí ức mà cậu đã quên. Kể cả tôi cậu của lúc trước
_Vậy tôi lúc trước như thế nào? Kể cho tôi nghe khung cảnh ngoài đó đi.
_Không được! Bây giờ thì chưa được, đến lúc cậu tự khắc sẽ nhớ ra thôi
_Ừm... thế... bây giờ tôi phải làm sao để tỉnh dậy? Tôi con nhiều việc phải làm ngoài kia lắm
_Bây giờ cậu cũng chưa thể tỉnh lại luôn
_Tại sao?
_Vì cậu vừa tiến hóa xong nên cậu cần có thời gian làm quen với cơ thể mới
_Cơ thể mới? Tôi chết rồi à? Tôi phải trọng sinh vào thân xác mới hay sao?
_Không không. Cậu không chết, cũng không trọng sinh vào một cơ thể khác. Vẫn là cơ thể cũ của cậu nhưng nó viằ tiến hóa lên thội...ừm đối với cậu cũng không hẳn là tiến hóa. Gọi nó là thức tỉnh thì đúng hơn
_Nghĩa là sao? Khó hiểu quá
_Nghĩa là bây giờ cậu đang ở nấc cuối cùng trong chuỗi tiến hóa của loài người. Nói một cách đơn giản thì cậu cứ xem cơ thể bình thường là một chiếc áo. Tiến hóa cũng giống như nâng cấp bộ áo ấy trở nên tiên tiến hơn, nhiều chức năng hơn cậu sẽ trở thành siêu nhân. Ví dụ như một người bình thường.chạy nhanh nhất là 15Km/h thì cậu có thể dễ dàng chạy 30,45,50 thậm chí là 100km/h, nếu người bình thường nhảy từ lầu 50 xuống sẽ chết ngay lập tức thì cậu có nhảy xuống mà không có vấn đề gì. Tùy theo mỗi người mà tiến hóa tạo ra các siêu năng lực khác nhau. Vd như băng, lửa, nước, hay như các nưng lực triệu hồi, tạo ra những thứ bằng say nghĩ...vv.
Tuy nhiên, khi tiến hóa phải đi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cảm nhận những cơn đau thể xác, giống như cậu cảm nhận lúc trước ấy. Nhưng mà đối với cậu không còn là tiến hóa nữa vì cậu đã tiến hóa lâu rồi. Cơ thể cậu chỉ thức tỉnh thôi chứ nỗi đau của việc tiến hóa thì hơn cái đau của cậu gấp mấy lần
_Thế tôi có năng lực gì vậy?
_Cậu có năng lực... rất nhiều. Sau này cứ từ từ mà khám phá nhé . Còn bây giờ cậu nghỉ đi
_Này...- ý thức của tôi lại dần mất đi
Lại chẳng biết qua bao lâu, một cảm giác thoải mái lan truyền khắp cơ thể.
_mát quá! Mình đang ở trên biển ư? Thả mình lênh đênh trên mặt biển đúng là thoải mái thật
_Nii! Nii!
Tôi từ từ mở đôi mắt lười biếng của mình ra, đập trước mắt tôi là một khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt đẫm lệ. Là em gái của tôi.
Tôi nhấc cánh tay của mình lên quẹt ngang hai hàng nước mắt của nó
_Nín nào. Nín nào. Anh đây
_Oaoaoaoaoaoa - nó nhào vào lòng tôi khóc sướt mướt
_Nii đừng bỏ em, nii đừng bù em như thế nữa, em sơj lắm
_Ngoan nào, ngoan nào. Anh hứa sẽ không như thế nữa
Ngồi dậy an ủi dỗ dành con bé một tí chúng tôi lại tám chuyện trên trời với nhau. Thì ra tôi ngất đi chỉ mới 3 tiếng mà thôi...
_ọtttttt- một tiếng kêu cắt ngang câu chuyện. Em gái tôi mặt đỏ tới mang tai. Nhìn con bé lúc ấy moe không thể tả. Nó mấp máy miệng
_Nii. Em đói
_Vậy mình đi kiếm gì đó ăn đi
_ừm - con bé bẽn lẽn đáp
Tôi đứng lên nhẹ nhàng mở cánh cửa ngó ra ngoài.
_không có ai, đi thôi - tôi ra hiệu và dắt con bé ra ngoài. Thế nhưng vừa đu được vài bước.
_Ầm - một cánh cửa phòng bay ra. 1kẻ màu trắng xuát hiện trước mắt chúng tôi
Lúc này, từ Tokyo nhìn hướng theo đông bắc, ta có thể thấy hàng loạt chùm sáng màu xanh không ngừng chiếu lên bầu trời màu đỏ điểm hàng nghìn đốm trắng trên không trung.
Bờ biển đông bắc Tokyo, hàng loạt cano quân sự liên tục cập bờ. Mỗi cano chứa hơn 100 người mặc quân phục. Trên bờ là hàng chục họng pháo năng lương đen ngòm không ngừng nhả những viên đạn năng lượng tím đỏ lên không, những quả đạn năng lượng khi bắn trúng mục tiêu đều làm những kẻ màu trắng trên không trung đang tiếp cận tan biến. Bên cạnh pháo naưng lượng là các bệ súng bác trắng bắn ra một đường điện năng màu trắng khổng lồ quét ngang dọc trển bầu trời nghiền mát kẻ thù
Xa xa là 37 con tàu ngầm khổng lồ trải đều cách bờ 300m.Thân tàu đen, 2 bên thân lòi ra hàng loạt khẩu ATHENA-03 bắn những chùm tia leser màu xanh lên bầu trời - đây là đời thứ 3 của hệ thống laser ATHENA, phát ra nguồn năng lượng khổng lồ với sức nóng lên đến 2700 độ .Chiều dài của tàu 553m rộng 327, trên tàu là đường sân bay. 2 Bẻn rìa trang bị những họng pháo năng lượng nhuư trên mặt đất, chỉ khác là lớn hơn một chút, chúng cũng đang đồng loạt nhả đạn
Trên bầu trời là hàng chục máy bay chiến đấu C-35 không ngừng càng quét và tiến vào thành phố. Đây là đời sau của F-35 hoàn thiện về mọi mặt. Nếu nói F-35 là một thất bại thì C-35 lại là một thành công rực rỡ với nhiều khả năng. Đạt được tốc độ của F-16, khả năng chống chịu của A-10 và tính cơ động của F-22. C-35 có hệ thống vũ khí tối tân, ngoài hệ thống vũ khí cũ C-35 còn được trang bị 2 họng pháo năng lượng GT-47 . Bên cạnh đó nó C-35 có khả năng dò tìm tiên tiến radar phát hiện tàng hình, hệ thống quét sóng điện từ có thể phát hiện các nguồn phát ra năng lượng. Không chỉ thế, C-35 còn có hệ thống tàng hình đời thứ 6, thiết bị chống chịu sóng điện từ lớn. Những điều đó đã khiến C-35 trở thnhf bá chủ của bầu trời
Quay lại bờ biển, hàng nghìn người dân dần được chuyển lên cano đưa về các tàu. Các binh lính vào vị trí chiến đấu yểm trợ
Renggg...renggg... renggg
_Alo
_Tình hình thế nào rồi đại tá Takanashi?
_Kế hoạch di tản đang diễn ra thuận lợi, dù chúng tôi đang không ngừng bị tấn công. Những nơi khác cũng không gặp khó khăn gì trong việc di tản, máy bay ddã tham dò trong thành phố chúng xuất hiện khá nhiều. Hiện giờ vẫn chưa tìm ra điểm yếu của sinh vật này, cách duy nhất để giết chúng là dùng đạn năng lượng nghiền nát chúng ra. Và có vẻ như... chúng không thể xuống nước được, đây là 1 tin vui cho ta
_Tốt! Bắt đầu triển khai bước tiếp theo!
_Nhận lệnh
Vừa nghe máy là một người đàn ông khoảng 50 tuổi. Khuôn mặt chữ điền vuông vức mang theo những đường nét nghiêm nghị. Sau khi cúp máy, ông nhấc bộ đàm
_Đại úy Kashima nhận chỉ thị, bắt đầu triển khai bước 2. Cho người vào các thành phố tìm kiếm những người sống sót
_Rõ- đầu bên kia đáp
---
Trên bờ biển
_Đội 6 tập trung- một người đàn ông lên tiếng người này chính là đại úy Kashima, lập tức một nhóm gồm 7 người tập trung thành hàng ngang trước ông
_Tatsumi có
_Michale có
_Emilya có
_Raku có
_Yamato có
_Kyubi có
_Đội trưởng đội 6 Jackson báo cáo quân số đủ ! - một người đàn ông da đen đầu trọc tiến lên chào
_Triển khai kế hoạch tiến vào phía đông thành phố tìm kiếm những người sống sót
_Tuân lệnh - Jackson đưa tay chào lần nữa. Đại úy Kashima.
_Chúc may mắn - Trung úy Kashima đưa tay chào lại rồi quay đi
_Mọi người chuẩn bị 5 phút sau tập hợp
...
Đội 7 tập trung - lại một tiếng quát...
Đội 12 ...
Đội 16...
----
5p sau
_Này Jack anh có nghĩ chúng ta sẽ tìm được ai trong thành phố không - một thanh niên với mái tóc vàng hoe lên tiếng . Người này gọi là Michale
_Hẳn là có - Jackson trả lời
_Vậy chắc họ cũng giống chúng ta nhỉ? - người hỏi là 1 thanh niên cao1m6 có mái tóc nâu đỏ, nước da trắng khuôn mặt non nớt, đáng yêu
_Thế thì chưa chắc đâu, Raku nhỏ bé của chụy, lại đây chụy thương - một giọng nói trong trẻo vang lên. Đây là một thiếu nữ khoảng 18 tuổi cao khoảg 1m68. Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh nhìn Raku như muốn nuốt đông
_Ai là nhỏ bé của cô. Chúng ta bằng tuổi đấy. Với lại, Emily, tôi là con gái đừng nhìn tôi như thế. Nổi hết da gà rồi - thì ra thanh niên tóc nâu này là một cô gái.
_Không biết có anh chàng đẹp trai nào con sót lại trong thành phố không nhỉ - Một cô gái đang dần bước đến, cô mặc chiếc quần jean ngắn áo sơ mi tay ngắn hở rốn. Khác với dáng vẻ dễ thương đáng yêu của Raku, xinh đẹp của Emily, đây là một cô gái có đầy quyến rũ, nước da vành nâu khỏe khoắn, đôi mắt lúc nào nhìn cũng như đang khiêu khích tính nhãn nại của đàn ông. Hai đôi gò bồng đầy đặn, cỡ 36F chứ chẳng đùa, vòng eo thon gọn. Nói chung đây là 1 người phụ nữ có thể khiến bất kì gã đàn ông nào phát cuồng.
_Dẹp ngay cái vẻ dâm đãng ấy đi. Làm cô gái tôi thấy ngượng dùm cô đấy Kyubi mà cô an mặc cái kiểu gì đấy- Emily lên tiếng
_Đây là nhiêm vụ tự do nên được phép ăn mặc tự do mà. Thế nào? Bị đàn ông phản bội, trở thành đồng tính nên bây giờ gato sao?
_Tôi mà phải ganh với loại thiếu trai làm bừa như cô à
_Đương nhiên rồi. Vì từ trước tới giờ toàn tôi đá đàn ông chứ chưa bị đàn ông đá bao giờ
Mí mắt dựt dựt có vẻ như cô đã bị chạm vào nỗi đau 2 Lần
_này này 2 người, là đồng đội nhưong nhau một tí không phải... - Một thanh niên bình thường đến mức không có gì bình thường hơn ra ngăn
_CÂM MỒM ! - cả 2 Người con gái cùng quay sang quát. Câu nói còn đang bỏ dở kia đành phải nuốt lại
_Cái lũ màu trắng này thật nhạt nhẽo, giết chẳng có gì thú vị cả, hi vọng trong thành phố sẽ có gì đó thú vị hơn, hoặc là 1 kẻ nào đó khiến ta thú vị, hẳn là những kẻ sống sót trong đấy là những kẻ rất mạnh nhỉ - một thanh niên khuôn mặt trắng bệch, 2 mắt thâm đen lẩm bẩm nhoẻn miệng nở nụ cười tà ác
_Chúng ta đi cứu người chưs không phải đi tìm người đánh nhau đâu Yamato -Jackson đáp lại lời lẩm bẩm ấy
_Biết rồi - Yamato đáp
_Hix chẳng lẽ trong đây chỉ có mình mùnh với đội trưởng bình thường thôi sao - hẳn là tên vừa mới bị ăn hành của 2 Cô nàng kia và cũng là thành viên cuối cùng của đội Tatsumi
_Thôi được rồi mọi người, đi thôi Jackson lớn tiếng nói. Tất cả mọi người cùng đứng lên đeo đồ đạc lên người rồi tiến về hướng thành phố
30phút sau
_Phù cuối cùng cũng đến mệt thật đấy. - Emily than thở ngồi phịch xuống đường
_Nãy giờ chúng ta cũng giết được nhiều nhỉ, 12 tên. Không biết chúng là thể loại quoái quỷ gì nữa phải bắn nát thì mới có thể diệt được bóp cò muốn gãy tay - Tatsumi nói
_Tôi không hiểu? Tại tôi có thể.nghiền nát chúng trong 3s vậy tại sao phait dũng thứ vũ khí ẻo lả này? - Yamato có vẻ bưc dọc nói
_Chúng ta phải giữ sức cho các tình huống nguy hiểm xảy ra bất chợt. Với thứ vũ khí ẻo lả mà cậu nói là thứ duy nhất có thể xủ lý bịn này. Đồng thời, cậu có biết cái thứ ẻo lả đó gần 1 triệu đô một khẩu không - Jackson lên tiếng
_Haizzz
_Thôi chúng ta đi tiếp nào. Jackson lại lên tiếng
7 Người lại tiếp tục xách đít lên đường
----
Tại một trung tâm mua sắm đang đóng kín cửa, các khung cửa kiếng đều được chặn lại bằng các giá đựng đồ .Hiện có khoảng 20 người đầy đủ già trẻ lớn bé thấp thỏm núp sau những giá đỡ chất đầy đồ ngó ra ngoài
_Ba! Con sợ hức hức - một cô bé khoảng 5,6 tuổi nằm trong long lòng người.đàn ông thút thít.
_Suyttt. Không sao đâu con gái chúng ta sẽ ổn thôi. Sẽ nhanh chóng có người đến cứu chúng ta - người đàn ông ta hiệu trấn an.
Một đôi bàn tay mềm mại từ phía bên phải xoa đầu cô bé
_Không sao đâu Ari có nee với ba ở đây mà -
_Chúng ta cứ mãi ở đây sao? - một người đàn ông đứng lên nói
_Tạm thời là thế. Đây là nơi an toàn bây giờ - người đàn ông ôm đứa bé trả lời
_Nhưng như vậy không phải cách chúng ta phải ra ngoài tìm kiếm cứu hộ chứ.
_Nhưng giờ chưa được
_Ừm người đàn ông kia lại ngồi xuống
30p sau
_Ở ngoài có gì không?
_Không.
_Vậy chúng ta đi chứ
_Chưa được
30p kế
_ Có động tĩnh gì không?
_Chưa được đâu
30p kế
_Aaaaa chịu hết nổi rồi tôi đi đây
_Này này bình tĩnh chút đi không thể để mọi người gặp nguy hiểm được - ngườ đàn ôn bế đứa bé ngăn cản
_Nhưng giờ cứ ngồi đây cũng không phải là cách. Chúng ta phải di chuyển, phải tìm đội cứu hộ.
_Vậy cũng được tôi và anh ra thám thính tình hình - suy nghĩ 1 Chút người đàn ông kia nói
_Tôi là David rất vui được biết anh - người đàn ông kia đưa ta ra
_Tôi là Dosu - người đàn ông bế đứa bé cũng đưa tay tay ra bắt. Sau đó ông đưa bé gái sang tay một thiếu nữ bên cạnh
_Con trông chừng em nhé Ariko
_Dạ - thiếu nữ trả lời
_Ba - cô bé níu áo ông lại
_Ở đây với nee ba đi một tí rồi về - cô gái dỗ dành
_ Chúng tôi đi thám thính tình hình
_Cẩn thận - mọi người cùng nói
_Ừm - 2 Người đàn ông nhẹ nhà đẩy kệ chănn sang 1 bên rồi mở cửa bước ra ngoài. Nhưng khi 2 người vừa bước ra khỏi cánh cửa đi được vại bước
_Bịch - Xoẹt - Á á á á á á á - 1 Tiếng thé vang lên kéo theo là hàng loạt tiếng thét
Cái đầu của David lăn dưới đất đụng vào cửa kiếng còn khúc thân nằm dưới đất máu tươi không ngừng trào ra từ phần đầu bị cắt. Đọt nhiên một tên màu trắng rơi xuống cắt đứt đầu David.Dosu thấy thế hoảng hốt quay lại chạy nhưng đã muộn
_Phập - một lưỡi kiếm màu trắng đã đam xuyên qua trái tim ông
Xoẹt - từ viết đam lưỡi kiếm kéo một đường sang ngang gần như cắt đôi người ông nhưng bên kia chưa đứt nên nó cứ lủng lẳng, nội tang ông rơi dần ra ngoài rồi cả người đổ xuống . Là 1 tên màu trắng nữa rơi xuống
_Baaaaaaaaaa! - 2 Tiếng thét đồng thời vang lên.
_Baaa oaoaoa - cô bé 5 tuổi chồm lên tính nhao ra. Ngay lập tức, một đôi tay chụp cô bé kéo trở lại. Chẳng ai khác ngoài Ariko chị gái cô bé. Lúc này mắt cô đã đẫm lệ nhưng cô vẫn giữ chặt cô em gái đang vùng vẫy đòi lao ra
Xoảng - Ầm ầm 2 Tên màu trắng phá cánh cửa kiếng, đạp đổ những kệ giá chặn cửa
Bụp...bụp...bụp - lại một tên, rồi một tên nữa, một tên nữa rơi xuống . Tên gần cánh cửa nhất lao tới đoàn người đang hốt hoảng lập tức 4 têncòn lại lao theo
_Chíu...chíu...chíu...chíu....- hàng loat chùm sáng màu xanh biển qué qua 4 Tên màu trắng cắt chúng thành từng mảng . Rồi những mảnh màu trắng cũng dần dần tan vào không khí.
Còn 1ên còn lại đã lao đến đoàn người. Nhưng khi chỉ còn cách đoàn người 1m
_Bộp - một bàn tay cũng màu trắng chộp vào vai nó khiến nó phải dừng lại. Phía sau nó là một khuôn mặt trắng bệch hai mắt thâm cuồng bệnh hoạn. Là makoto
_Làm gì chạy nhanh thế anh bạn. Làm quen chút nào
_Yên mài trắng lập xoay phần thân từ eo trở lên 180 độ chém ra đàng sau
_Xẹt xẹt - Bùm - tên màu trắng nổ tan tành
_Gomen gomen. Chú mày làm anh giật mình nên lỡ tay rồi.
_Cậu không thể nhẹ tay hơn chút được sao? - Jack lên tiếng, rồi quay sang đám người
_Mọingười ổn chứ? đừng sợ, chúng tôi là đội 6 đội cứu hộ. chúng tôi có nhiệm vụ tìm và đưa những người sống sót đến nơi an toàn. Bây giờ chúng tôi sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây
_Còn có nơi an toàn sao? một người đàn ông lên tiếng
_Có! Chúng tôi có xây dựng một nơi an toàn, cụ thể chúng tôi sẽ nói sau
_Làm sao chúng tôi có thể tin các ông, chúng tôi...
_Bởi các ông không có lựa chọn nào cả. một là các ông ở đay chịu chết hai là đi với chúng tôi. thế thôi, các người thật ồn ào - Mái tóc bạc cáu ngắt
_Yamato - Jackson gằn tiếng
_Biết rồi! hắn đáp qua loa rồi lại lầm bầm gì đó
_Bốp bốp- 2 tiếng vỗ tay vang lên - Được rồi, chúng tôi là người chính phủ, các người tin cũng được không tin cũng được nhưng chúng tôi có thể dẫn các người đến nơi an toàn, quyết định là của mọi người. nếu k ai có ý kiến thì chúng ta đi
Bộp...bộp...bộp..... - hàng loạt tiếng vật thể rơi xuống , hơn mười tên màu trắng xuất hiện phía sau đoàn người
_Những thứ này không những dai như đỉa mà nhiều như kiến vậy - Tatsuumi than thở
_Nói nhiều làm gì mau xử lý chúng thôi - Jack nói