Tác giả: Moonly_cute
Rating: 15+
Thể loại: Tương lai, giả tưởng, siêu nhiên.
Tóm tắt:
Năm 2210, khi một thiên thạch va vào địa cầu gây nên một hậu quả nghiêm trọng, hơn một nửa dân số thế giới bị thiệt mạng, hàng chục quốc gia bị tàn phá vô cùng nặng nề. Và tồi tệ hơn là dường như sau vụ va chạm đó đã làm biến đổi tầng khí quyển của Trái đất, các nhà khoa học vào thời điểm đó đã tìm được các thiên thể vô cùng kì lạ lẩn khuất trong tầng khí quyển, chúng liên kết lại với nhau rất chặt chẽ và không có cách nào để tiêu diệt chúng. Các thiên thể được họ gọi là “Monofingau”, các “Monofingau” nhanh chóng phát triển theo một tốc độ chóng mặt, chúng bắt đầu kí sinh vào con người, “Monofingau” làm cho thể chất của con người biến đổi, gây ra những căn bệnh kì lạ.
Những người có khả năng miễn dịch thì có thể thoát khỏi chứng bệnh kì lạ đó, nhưng đứa con mà họ sinh ra lại có những năng lực đặc biệt, cái mà người ta vẫn thường gọi là “năng lực siêu nhiên”, những đứa trẻ đó sẽ được Chính phủ coi trọng, đào tạo để trở thành “trụ cột” của quốc gia. Còn những người kém may mắn khác thì có thể chết hoặc cơ thể sẽ biến đổi nửa giống người nửa lại giống quái vật hoặc đứa trẻ được sinh ra sẽ bị dị tật, những đứa trẻ đó bị xã hội hắt hủi và xếp vào tầng lớp thấp kém. Từ đó sự phân chia giai cấp đã bị xóa bỏ mấy ngàn năm trước lại một lần nữa đô hộ trên địa cầu.
Câu chuyện của chúng ta diễn ra vào tương lai năm 2850, khi sự phân chia giai cấp đã trở thành một điều tất yếu trong xã hội. Giai cấp được gọi là quý tộc là những kẻ có trong tay những “đứa trẻ có năng lực siêu nhiên”, họ sống trong quyền lực và giàu sang, giai cấp thấp kém là những kẻ bị cho là “phế phẩm”, những người không có khả năng miễn dịch hoặc có khả năng miễn dịch nhưng lại sinh ra những đứa trẻ dị tật hay những đứa trẻ không có năng lực “siêu nhiên”.
Khương tên đầy đủ Hoàng Thiên Khương, cậu vốn là một cậu chủ trong giai cấp quý tộc, mẹ của cậu là một “người miễn dịch” và khi được sinh ra cậu đã có năng lực đặc biệt đó là điều khiển được nguyên tố tự nhiên. Đó là một năng lực khá hiếm và Khương nhanh chóng trở thành “tâm điểm” tranh đoạt trong giới quý tộc. Nhưng không ai biết để có được năng lực đó Khương đã phải đánh đổi cái gì...
“Tiềm năng”, “đứa trẻ vàng” nhanh chóng trở thành những cái tên của cậu. Cứ thế Khương sống trong một cuộc sống mà bất cứ kẻ nào cũng thèm khát, tính cách kiêu ngạo cũng hình thành từ đó. Không coi ai ra gì, cho mình là “lỗ đen của vũ trụ”, khinh bỉ những kẻ được coi là “tầng lớp thấp kém” cho đến khi....
Khương bị phản bội.
Bị chính người mà mình tin tưởng nhất phản bội.
Bị chính người cậu yêu thương nhất phản bội.
Bị cướp hết mọi thứ, danh tiếng, năng lực và cuối cùng bị cướp đi cả linh hồn...
“Chết không phải là một sự giải thoát, chỉ có sống mới biết được cách để giải thoát cho mình.”
“Dục vọng là thứ mà con người luôn khao khát, nhưng để có được nó đòi hỏi con người phải trả bằng cái giá tương đương nó, kể cả bán rẻ cả linh hồn mình”
Chương 1: Khế ước của Tử thần.
Tử thần khoác trên người một chiếc áo choàng đen dài chấm đất, mái tóc gã dài đến tận thắt lưng, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, đôi môi đen sẫm cùng với tròng mắt đỏ ghe trông vô cùng ghê sợ. Trên tay gã cầm một chiếc lưỡi hái cao hơn nửa cái đầu cũng đen thùi lũi và trên lưỡi của nó đã bị sứt mẻ khá nhiều nhưng dường như điều đó chẳng khiến cho gã phiền lòng khi “công cụ làm việc” của gã chả khác gì một lưỡi dao cùn đáng để bỏ đi.
Gã đi như lướt trên mặt đất, thậm chí người ta còn không nghe thấy tiếng bước chân của gã nghe như thế nào. Gã đưa bàn tay gầy guộc với những ngón tay như được sơn đen lên, vuốt qua mái tóc đen của mình để lộ ra vầng trán trắng bệch với một vết bớt hình trăng lưỡi liềm úp ngược trên trán, nếu gã không có làn da trắng đến ghê người cùng với tròng mắt đỏ vô cùng kì dị thì quả thật người ta có thể cho rằng gã là một người mẫu hay diễn viên nổi tiếng nào đó đang chuẩn bị một phân cảnh trong kịch bản của một mẫu quảng cáo hay là một bộ phim nào đấy không chừng.
Chiếc lưỡi hái cà xuống mặt đất mỗi lúc gã lướt đi và mỗi lần như vậy gã lại để lại những hố sâu hoẵm.
Gã đang rất gấp, thật sự rất gấp nhưng khuôn mặt vô cảm của gã lại làm người khác phải nghĩ điều trái ngược.
Linh hồn mà gã đang tìm kiếm đang có dấu hiệu yếu ớt nghiêm trọng và gần như hoàn toàn tan biến, gã phải đến chỗ linh hồn đó trước khi xôi hỏng bỏng không, gã không muốn mình lại phải tay trắng trở về khi đã “đầu tư” vào linh hồn đó “nhiều tâm huyết” đến vậy. Và điều đó sẽ là một nỗi sỉ nhục lớn nhất trong mấy vạn năm gã làm công việc này.
....
Khương nằm trên mặt đất đầy sỏi đá loang lổ bởi thứ màu đỏ sẫm đang chảy không ngừng từ cơ thể của cậu, cảm giác đau đớn từ bụng lan rộng đến từng ngõ ngách của cơ thể, xuyên thấu qua mọi giác giác quan, đè nghiến cậu trong sự dãy dụa cuối cùng, Khương biết Tử thần đang từng bước từng bước đến gần cậu, và thứ mà hắn khao khát hoàn toàn là thứ mà cậu đang khao khát lúc này... Linh hồn...
Đưa mắt nhìn về phía bóng dáng mơ hồ trước mặt , trong đôi mắt nhập nhoèn còn ngập hơi nước cố gắng ghi lại bóng dáng của tên Tử Thần, cậu muốn giữ lại hình dáng của kẻ sắp sửa kết liễu cuộc đời mình.
- Linh hồn của ngươi đang dãy dụa. Hãy dừng lại đi thôi. Cái giá phải trả đã đến lúc ta phải lấy đi, đừng luyến tiếc nó nữa.
Không dãy dụa nữa ư? Không... không thể...
Cậu là con người, mà đã là con người thì kẻ nào mà chẳng khao khát sống. Đó là bản năng, là thứ đã ăn sâu vào tiềm thức. Và nó đang kêu gào cậu, phải dãy dụa, phải chống lại vận mệnh.
- Đáng thương thay... con người... Đã ước vọng có được thứ mà mình ham muốn vậy mà đến lúc trả giá cho lòng ham muốn đó lại dãy dụa không chấp nhận “cái giá” đó sao?
“Thứ mà mình mong muốn”?
Thứ gì?
Khương đã có được nó sao?
Đúng! Đã có và cũng đã mất đi.
Và bây giờ cậu phải trả giá cho thứ đã mất đi đó.
Đáng thương... Đúng... Cậu là một kẻ đáng thương.
Bị phản bội.
Bị cướp hết mọi thứ trong tay.
Và bây giờ đến lượt linh hồn...
Không.
Không.
Khương không thể chết được.
Không thể.
Cậu phải sống, sống để trả thù, sống để đòi lại tất cả.
Tất cả... tất cả mọi thứ thuộc về cậu... tất cả.
Bàn tay Khương nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đến rướm máu, khao khát sống mãnh liệt bỗng bùng lên như một ngọn lửa, ngọn lửa đó tràn qua từng tế bào trong cơ thể cậu, chất adrenalin như tăng tốc chạy đua trong máu, đôi mắt mờ đục trợn to để lộ đôi đồng tử màu đen, hàm răng cắn chặt vào môi bật máu, cổ họng rít lên đầy phẫn nộ. Linh hồn cậu đang kêu gào, khao khát sự sống, từ chối sự triệu gọi của thần chết, chống lại thiên mệnh.
- Một kẻ cứng đầu. – Tử thần đưa mắt nhìn thứ được gọi là “con người” đang dãy dụa trên mặt đất đầy khinh thường. – Chống lại ta chỉ có con đường chết.
Dứt lời gã đưa chiếc lưỡi hái lên cao, một tiếng gió rít vang lên trong không khí, chiếc lưỡi hái sứt mẻ bỗng nhiên được bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu trắng rồi bổ nhào xuống thân thể của Khương không chút lưu tình.
Nó cần phải lấy thứ nó muốn.
Linh hồn.
Mắt Khương nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi hái đang chuẩn bị cướp đi linh hồn của cậu. Chẳng có sợ hãi, trông cậu lúc này bình tĩnh đến lạ.
Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ chỉ vì con người không dễ dàng chấp nhận cái chết.
Và Khương sợ hãi chính là bởi thứ bản năng đó của mình.
Khao khát sống và không chấp nhận sự thật rằng mình phải chết.
Chiếc lưỡi hái khi chỉ còn cách gương mặt của Khương vài centimet bỗng nhiên dừng lại, Gã Tử thần đưa đôi mắt chết chóc với đôi đồng tử màu đỏ sẫm lướt qua biểu hiện của Khương.
Rồi không hiểu tại sao, gã bật cười khùng khục. Tiếng cười phát ra từ cổ họng của gã đầy lạnh lẽo xuyên thấu vào trong tận xương tụy, tràn vào trong não làm tê liệt toàn bộ giác quan của người đối diện. Khương có cảm giác như tiếng cười đó khiến cho cậu không thể giữ lại được sự tỉnh táo cuối cùng này của mình.
- Bất mãn... không chấp nhận số mệnh. Con người là một loài sinh vật đầy tham vọng, ta đã gặp hàng ngàn thậm chí hàng vạn những linh hồn như thế, nhưng ngươi... ngươi... tham vọng thậm chí còn lớn hơn những kẻ đó gấp ngàn lần. Không sợ hãi cái chết, nhưng lại sợ hãi trước bản năng ham sống của mình.
Ngươi rất có tố chất. Khục... khục.... khục...
Gã Tử thần lại bắt đầu phát ra những tiếng cười rùng rợn. Dường như phát hiện mới về “con mồi” sắp phải giã từ linh hồn của mình khiên gã cảm thấy hứng thú. Chức nghiệp Tử thần đã theo gã mấy vạn năm, gặp gỡ hàng vạn hàng vạn những linh hồn hèn mọn, tham sống sợ chết, vì đạt được mục đích mà có thể dễ dàng bán đứng linh hồn mình cho quỷ dữ. Thế nhưng “con người” trước mặt gã lại có một linh hồn tỏa ra khí chất đặc biệt, “con người’’ này “sợ” lại không phải là cái chết. “Tham vọng” của con người này cũng lớn lao như mong muốn “được sống” và “hận” cũng thật khiến cho bất cứ Tử thần nào cũng phải kinh ngạc. “Con người” trước mặt gã có tiềm năng để trở thành một “kẻ Hủy diệt”, thật thú vị làm sao. Gã có nên tự tay thưởng cho mình một bữa tiệc ra trò khi phát hiện ra “tài năng” này không nhỉ? Đảm bảo bất cứ Tử Thần nào mà biết gã có trong tay một “kẻ hủy diệt” mới đầy “năng lực” chắc sẽ phải nghiến răng kèn kẹt mà căm tức.
Gã là một Tử thần may mắn.
- Ngươi muốn sống sao?
Gã cất giọng khàn khàn sau một tràng cười đầy sảng khoái rồi di chuyển đến gần nơi Khương đang nằm, mái tóc đen dài của gã tung bay trong gió trông như những con rắn đang uốn lượn, đôi mắt đỏ ẩn hiển sau mớ tóc mái lòa xòa trước mặt càng làm cho gã trở nên quỷ dị.
- Ngươi có thật sự muốn sống?
Gã lại hỏi một lần nữa, lần này câu hỏi của gã như một lời khẳng định.
- Ngươi có muốn đánh đổi tất cả mọi thứ để được sống một lần nữa?
Khương căng đôi mắt nhìn về phía Tử Thần, gã đang nói gì? Cậu có thể sống một lần nữa sao? Sống? Đó không phải là điều mà cậu đang khao khát sao? Chỉ cần được sống, muốn gì Khương cũng có thể đánh đổi, vả lại bây giờ cậu còn gì để mất nữa? Linh hồn không phải cũng sắp sửa bị Tử Thần cướp đi đó sao?
Khương nắm chặt hai bàn tay lại, đôi mắt đen rực lửa quyết tâm trừng thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Tử Thần. Đánh đổi? Chỉ cần được sống, điều kiện gì Khương cũng chấp nhận.
- Ánh nhìn đó của ngươi chứng tỏ ngươi đã quyết định? – Gã Tử Thần cúi người xuống sát mặt của Khương, giọng nói của gã trầm thấp xen lẫn những tiếng cười quỷ dị. – Chấp nhận đánh đổi mọi thứ để được sống?
Khương cố gắng mấp máy đôi môi để trả lời, từ trong cổ họng đã bị tổn thương nghiêm trọng phát ra những tiếng khàn khàn.
- Chấ....p nh...ận....
Gã vừa nghe thấy câu trả lời của Khương, tiếng cười ghê rợn lại bắt đầu vang lên.
- Tốt! Rất tốt! Can đảm có thừa. Tham vọng có thừa. Ngươi là một ứng cử viên sáng giá... Khục ... khục...
Tử thần đưa bàn tay xương xẩu trắng bệch với những chiếc móng tay như được sơn đen nâng gương mặt tái nhợt của Khương lên, gã nhe hàm răng trắng bóc ra để lộ hai chiếc răng nanh dài quá khổ.
- Khế ước Tử thần sẽ được kí kết. Từ bây giờ linh hồn của ngươi không còn là của ngươi nữa, nó là của ta. Ngươi cũng không còn là “con người” nữa, “con người” của người đã chết rồi, ngươi bây giờ là “kẻ Hủy diệt”. Ngươi làm việc cho ta... chấp thuận theo mọi yêu cầu của ta...
Dứt lời, gã cúi đầu xuống, hàm răng sắc nhọn của gã ấn sâu vào cổ của Khương.
Mắt Khương trợn to, nơi bị Tử thần cắn bắt đầu bỏng rát, máu như muốn chạy ngược lên trên đầu của cậu. Nóng! Đau! Cả cơ thể của Khương oằn lên, cậu muốn thoát khỏi gã Tử thần, nhưng lúc này sức lực của cậu hoàn toàn bị kiềm ***, cậu không còn hơi sức để hét lên huống chi là vùng vẫy. Bàn tay Khương nắm chặt rồi lại buông ra, răng cậu cắn chặt vào môi, nhìn qua còn tưởng rằng môi cậu đã bị cắn nát, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt trông vô cùng đáng sợ.
Đây là gì?
Khương hoảng sợ bắt đầu tự hỏi.
Cảm giác đau đớn này là sao?
Tử thần đang làm gì cậu vậy?
Tử thần buông cổ của Khương ra, gã đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, Máu của con người lúc sắp chết đúng là có hương vị đáng để thèm khát,
lưỡi gã liếm một vòng quanh môi, điệu cười quen thuộc lại vang lên.
- Ngươi từ bây giờ trở đi sẽ trở thành “kẻ Hủy diệt”. Hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Khục... khục....
Đồng tử của Khương giãn ra, khung cảnh bắt đầu trở nên mờ ảo rồi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.Ý thức của cậu dần dần mất đi nhưng cơn đau từ vết cắn của gã Tử thần lại cứ mãi âm ỉ, nó tràn qua não cậu rồi xuyên thẳng vào tim.
Khế ước của Tử thần đã bắt đầu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Vũ
“Từ sau khi vụ va chạm thiên thạch xảy ra cách đây 640 năm làm cho tầng khí quyển của Trái đất bị ảnh hưởng gây ra sự biến đổi cho con người, Việt Nam trở thành một trong những nước sở hữu được một số lượng đáng kể “những đứa trẻ siêu nhiên” và lọt vào top những nước có tầm ảnh hưởng lớn nhất Thế giới. Cũng chính vì thế tình trạng phân biệt giai cấp ở Việt Nam trở thành một mối lo ngại lớn. Tầng lớp quý tộc nhanh chóng thống trị cả Việt Nam và đè bẹp tầng lớp thấp kém dưới đáy tận cùng của xã hội.
Gia Tộc Hoàng Thiên là một trong những gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng quốc tế, tất cả những gia tộc ở Việt Nam cũng như toàn thế giới đều phải dè chừng.
Tuy nhiên, hiện tại gia tộc Hoàng Thiên đang lâm vào tình trạng vô cùng khủng hoảng khi “niềm hi vọng” của gia tộc, Hoàng Thiên Khương vừa mất tích không lâu. Có nhiều tin đồn cho rằng, thiếu chủ của gia tộc Hoàng Thiên đã bị giết hại, đối mặt với tin đồn bất lợi với mình, gia tộc họ Hoàng vẫn duy trì sự im lặng nhưng dường như sự im lặng đó lại tạo nên một “làn sóng ngầm” trong giới quý tộc .”
Ta là ai?
Khuôn mặt này, hình dáng này, chẳng phải ta chính là hắn sao?
Tại sao hắn có tất cả, còn ta... ta lại bị con người khinh rẻ, bị dè bỉu, bị hắt hủi?
Tại sao hắn lại được gọi là “thiên tài” còn ta chỉ là “phế phẩm”?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn có trong tay “năng lực” còn ta thì không?
Là lỗi tại ta sao? Tại vì ta là kẻ vô dụng, tại vì khi sinh ra Thượng đế không ưu ái ta, không cho ta có được “năng lực” , Ngài chỉ để ta có khuôn mặt giống hăn, hình dáng giống hắn? Như vậy thì có có nghĩa lý gì với ta?
Nếu ta đã là phế vật, nếu ta đã không có ích lợi gì để tồn tại trên thế giới này, Ngài ... tại sao lại để cho ta sống?
Thượng đế! Không lẽ nào Ngài lại đang trêu cợt con chiên của Ngài?
Nếu đó chỉ là một trò đùa cợt và Ngài chỉ đang mang ta trở thành một diễn viên hài trong đó, thì bây giờ ta cầu xin Ngài hãy dừng lại đi thôi.
Linh hồn ta, thể xác ta đã quá mệt mỏi rồi.
....
Ta hận.
Ta hận bọn họ.
Hận những kẻ đã phản bội ta.
Hận những kẻ đứng trước mặt ta thì xun xoe, còn phía sau lưng thì tìm cách hãm hại ta.
Hận kẻ bề ngoài thì tỏ vẻ đồng cảm với ta, nói những lời yêu thương ta nhưng trong thâm tâm thì đang cười nhạo ta.
Ta hận.
Ta hận.
Ta muốn trả thù.
Ta muốn sống.
Ta muốn đòi lại tất cả... tất cả những thứ thuộc về ta.
...
“Ngươi muốn chấm dứt sinh mệnh của mình sao?”
Muốn.
“Ngươi mệt mỏi với cuộc sống hiện tại của mình sao?”
Phải, ta rất mệt mỏi.
“Linh hồn người không muốn gắn kết với thể xác này nữa sao?”
Không muốn. Thể xác này vốn dĩ cũng không phải thuộc loại của ta.
“Con người... còn có kẻ như ngươi sao? Mệt mỏi với sự sống, khao khát được giải thóat khỏi thực tại, buông bỏ những thứ “vướng bận” trên thế gian? Ngươi khác hẳn với tên đó, vì muốn sống hắn có thể cam tâm đánh đổi tất cả...”
“Nếu như lúc này ngươi lựa chọn ra đi thì sẽ không có cách nào thay đổi được nữa, linh hồn của ngươi sẽ mãi mãi rời khỏi thân xác này và trở thành một linh hồn tự do. Sự sống của ngươi sẽ kết thúc, không có gì trên thế gian này có đủ khả năng để níu giữ ngươi lại. Ngươi sẽ trở thành một linh hồn lang bạt và có nguy cơ trở thành thức ăn của những Quỷ hồn khác. Ngươi chấp nhận? Ngươi sẽ không hối hận?”
Trên thế gian này còn có thứ gì để khiến ta thay đổi được quyết định của mình sao?
Hối hận...
Đó là một điều cực kỳ nực cười.
Nực cười đối với ta.
Ta hoàn toàn chấp nhận trở thành một linh hồn lang bạt.
Ta muốn có tự do của mình.
Ta muốn được là chính mình chứ không phải như lúc này, trở thành một “con chó” và bị người ta khinh bỉ là “phế phẩm”. Cuộc sống đối với ta mà nói, nó chỉ là một gánh nặng mà thôi.
“Được. Ta sẽ giải thoát cho ngươi. Nhưng từ bây giờ, thể xác này sẽ hoàn toàn thuộc về ta. Ngươi chấp nhận sự trao đổi này chứ?”
Chấp nhận. Thể xác này ta giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì với nó, từ bây giờ không còn liên quan gì tới ta nữa.
“Giao ước ký kết. Linh hồn của ngươi sẽ được giải phóng. Kể từ nay trên thế gian này sẽ không còn kẻ nào tên Hoàng Thiên Minh nữa.”
Hoàng Thiên Minh?
Cái tên này ta xin gửi trả lại.
Từ giờ nó cũng không còn là tên ta nữa...
Cát bụi thì hãy trở về với cát bụi.
Còn ta, ta chỉ mong mình sẽ trở thành hư vô.
...
Trong một tòa biệt viện được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu thế kỷ XVIII nằm ở ngoại ô đất Sài thành, nơi chỉ dành riêng cho những người có địa vị trong giới quý tộc sinh sống, một đoàn người đang hỗn loạn đứng trước sảnh đường, ồn ào bàn tán, còn có người bộc lộ ra sự khiếp sợ của mình mà không hề che dấu bằng cách giận dữ quát tháo những người xung quanh. Họ đều là những người thuộc giới quý tộc mà nói cho chính xác hơn đó là những người thuộc gia tộc họ Hoàng.
Hỗn loạn và sợ hãi chính là điều duy nhất có trong đầu họ lúc này.
Thông tin về cậu chủ của gia tộc Hoàng Thiên – Hoàng Thiên Khương bị ám sát đã truyền đến khắp các ngõ ngách giới quý tộc và điều này khiến cho địa vị của gia tộc đang ngấp nghé bên bờ vực thẳm.
Họ đang chờ đợi một lời đính chính, một lời đính chính từ chính miệng của vị Tộc trưởng tối cao của gia tộc.
- Mọi người hãy im lặng.
Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên đè ép những tiếng bàn tán ồn ào của đoàn người.
Từ phía sau, một người đàn ông mái tóc đã hoa râm chừng khoảng 50 tuổi, mặc một bộ comple màu xám, với gương mặt góc cạnh nổi bật là đôi mắt đen sáng ẩn dấu dưới đôi mày kiếm lãnh khốc, ông ta bước về phía sảnh đường, mỗi bước đi của ông ta đầy mạnh mẽ khiến cho đoàn người phải dạt ra hai bên để nhường đường. Người đàn ông này chính là cha của Hoàng Thiên Khương – cậu chủ của gia tộc họ Hoàng, Hoàng Thiên Vân.
Hoàng Thiên Vân là cánh tay phải đắc lực của Tộc trưởng, nắm trong tay quyền lực dưới một người trên vạn người, danh tiếng của ông ta không chỉ khiến giới quý tộc Việt Nam phải dè chừng mà cả giới quý tộc trên thế giới cũng phải e ngại. Cả thương trường lẫn chính trị, dường như lĩnh vực nào cũng có bàn tay của ông ta – một con người tham vọng và đã một khi có tham vọng thì bất chấp tất cả để thực hiện điều mình muốn. Dường như điều này đã là một thứ ăn sâu vào máu của gia tộc họ Hoàng vì ngay cả “niềm hi vọng” của gia tộc – Hoàng Thiên Khương năm nay mới 15 tuổi đã ấp ủ một tham vọng còn lớn hơn cả cha mình.
Tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên, nếu như cha của Hoàng Thiên Khương đứng ra đính chính, bọn họ cũng hoàn toàn tin tưởng. Uy tín cùng danh tiếng của ông ta không chỉ ngày một ngày hai là có thể xây dựng được.
- Mọi người. - Hoàng Thiên Vân bắt đầu lên tiếng, ông ta quét mắt nhìn một lượt qua đám người, giọng nói đầy lãnh đạm không che dấu nổi hàn băng lẩn khuất trong đó. – Tộc Trưởng hôm nay không được khỏe nên không thể ra đây để gặp các vị được cho nên ngài đã chỉ định Hoàng Thiên Vân ta đến để đính chính với các vị về tin đồn đã được lan truyền khắp giới quý tộc. Con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát.
Một câu “con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát” khiến cho đám người đứng trước đại sảnh phải kinh sợ hô lên một tiếng. Vậy ra tin đồn kia hoàn toàn không phải là tin đồn thất thiệt? Thật sự niềm hi vọng của cả gia tộc đã bị giết rồi sao?
...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Huyết Vũ