Trời xám, đất đen, tuyết phiêu lả tả điểm thêm vài sắc trắng. Một hồi gió tuyết này thổi khắp hồng trần, lướt qua Nam Lĩnh, cuộn tại Mang Sơn, phủ lên chân núi, cho tới khi một vài hạt nhẹ rơi trên đầu một thiếu niên đang đơn độc bước trên đường núi.
Thiếu niên dáng người dỏng cao nhưng có chút văn nhược gầy yếu, mặc một bộ trường sam xanh nhạt, nhìn qua mới chừng mười bảy mười tám tuổi. Làn da hắn có chút tái nhợt, gương mặt cũng rất đỗi bình thường, nhất là hai mắt càng là một mảnh ảm đạm khiến cho thoạt nhìn qua đúng là một bộ thư sinh thất chí. Hạt tuyết đầu mùa rơi trên thân thiếu niên, tan vào trong áo, để hắn không nhịn được khẽ hắt hơi một cái, cả người khẽ run. Thiếu niên ai oán nhìn mưa tuyết ngày càng nặng dần, không nhịn được thói quen ngâm lên hai câu thơ, theo sau rủa thầm:
"Trời đất sang đông một sắc màu.
Kẻ sang thấy đẹp người hèn thấy run.
Haizz, lần thứ tư thi trượt, ta cũng đã quyết bỏ nghiệp công danh, muốn lên núi tìm thần tiên đi tu. Nhưng,,, nhưng con... con... con bà nó chứ. Lão trời già này sao lại chọn đúng lúc này mà rơi tuyết chứ? Kiểu này ta lên núi kiểu gì đây?"
Thiếu niên càng nghĩ càng tức, giọng nói không nhịn được to dần, cuối cùng dứt khoát mắng to. Hắn là một người có học, vốn cũng không muốn nói lời thô tục, nhưng thực sự là quá uất ức, quá uất ức mà... Hắn tên là Lý Ẩn, là một thư sinh nghèo ở tại An Biên huyện nằm phía nam Trịnh quốc. Song thân Lý Ẩn cách đây vài năm đã lần lượt theo gót nhau tạ thế, để lại bản thân hắn cùng một gian nhà gỗ ba phòng, một mảnh sân nhỏ, ba con gà, một con chó... Nói chung là tài sản cũng tạm đủ để hắn mưu sinh. Lý Ẩn vốn mộng tưởng thi đỗ làm quan, nhưng ngặt nỗi hắn đã trước sau thi trượt ba lần, đồ đạc trong nhà cũng bán dần để trang trải cho việc thi cử. Cách đây một tháng, hắn ôm quyết tâm "đập nồi dìm thuyền" bán nốt cả căn nhà tổ truyền để lấy lộ phí lên kinh ứng thi lần thứ tư. Nhưng mà trời cao có mắt... Ách, là trời cao vô tình, hắn lại trượt thêm lần nữa. Nhà đã không còn, tiền cũng chẳng có, Lý Ẩn đối với tương lai một mảnh mịt mờ. Đột nhiên lúc này hắn chợt nghe có người nhắc tới ở Mang Sơn phía nam Trịnh Quốc đã từng có người thấy tiên bay ngang trời, trong đầu chợt hiện tia sáng, bèn gom góp mọi nơi được một chút bạc lên đường xuôi nam tới Mang Sơn. Nếu chẳng may gặp được tiên thật sự, bản thân có thể học được cái gì trường sinh bất tử thuật gì đó các loại, đừng nói làm quan mà dù là làm hoàng đế cũng không bằng nha.
Lý Ẩn hứng trí bừng bừng, một đường chịu đói chịu rét tiến tới Mang Sơn. Vôn đã thấy được chân núi, lòng còn đang khấp khởi mừng thầm nhưng không ngờ lại gặp ngay trận tuyết lớn này. Nhìn cái áo dài mỏng tanh đang mặc, lại nhìn tuyết rơi càng lúc càng dày, Lý Ẩn không khỏi phiền não thở dài, cất bước quay đầu lại. Nhưng nghĩ tới bản thân hiện này trên người đã không còn nổi một cắc bạc, dù có xuống núi cũng chẳng có tiền mà thuê chỗ trọ, Lý Ẩn không khỏi dừng chân,tâm tình càng là một mảnh chán nản. Hắn lại lần nữa nhìn hướng con đường trên núi, khẽ nghiến răng, cuối cùng quay ngược lại, nhằm phía Mang Sơn thẳng tiến.
Trời đất tối tăm, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, rơi lên đầu, lên cổ Lý Ẩn. Hắn hừ nhẹ một tiếng, chịu đựng cơn lạnh mở to mắt nhìn đường phía trước, trong ánh mắt không ngờ lại nhiều hơn một phần chấp nhất, một chút kiên nghị mà xưa kia không có. Tuyết trắng xóa dần dần phủ đầy tóc Lý Ẩn, làm khuôn mặt hắn dần bớt đi một phần non nớt tuổi trẻ, lại nhiều hơn một chút cô độc tang thương .
Mang Sơn cao tới gần ngàn trượng, đỉnh núi mây mù quanh năm. Lý Ẩn dọc theo đường núi đi lên càng lúc càng khó khăn. Gương mặt hắn hiện giờ đã biến thành tái nhợt, cả người từ trên xuống dưới phủ đầy bông tuyết như kết một tầng băng dày. Lý Ẩn cắn chặt môi, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu, môi hắn đã sớm bị cắn tới rách toạc, máu tươi chảy ra. Nhưng hắn cũng không còn để ý được nhiều như vậy, nhờ sự đau đớn kích thích một cỗ khí lực, cắn răng bước tiếp.
Tuyết, càng lúc càng dày,
Gió, càng ngày càng lớn...
Bảy trăm trượng, sáu trăm trượng... ba trăm trượng, haii trăm trượng...!
Ba canh giờ sau...
Mắt thấy đỉnh núi đã mơ hồ hiện lên trong tầm mắt, hơn nữa còn thấy được cả bóng lầu các mở ảo mông lung, gương mặt vốn đã cứng ngắc của Lý Ẩn cuối cùng cũng hiện lên nụ cười. Thể lực của hắn đã gần như cạn kiệt, dựa vào một cỗ khí thế không thành công cũng thành nhân mới đi tới được nơi này.
"Cuối cùng cũng tới, hy vọng trên đó sẽ thật có tiên nhân. Ta hiện tại đã là cùng đường rồi!"
Lý Ẩn dựa vào một thân cây thở dốc, nhìn lên đỉnh núi nghĩ thầm. Tháng trước ở quán rượu hắn từng nghe một thợ săn nói qua nhìn thấy tiên nhân bay lượn ở Mang Sơn, hơn nữa không phải chỉ một lần. Chính vì người nọ khẳng định chắc chắn như vậy hắn mới lên đường tới đây. Hiện tại đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, hơn nữa còn thấp thoáng thấy được đình đài lầu các, xem ra quả thật có chút hy vọng đi.
Nghĩ tới đây Lý Ẩn cũng không chần chờ nữa, chuẩn bị đứng dậy đi tiếp. Nhưng đúng lúc này, dị biến xuất hiện...
Rắc...!
Thân cây hắn đang dựa vào, có lẽ là do đã mục rỗng từ lâu đột nhiên gãy vụn. Lý Ẩn vốn đang mượn lực vào cây để đứng lên vì vậy mất đà, cả người hướng về một bên ngã qua. Mà phương hướng này... chính là vực sâu! Mang Sơn cao gần nghìn trượng, hiện tại Lý Ẩn đã đi gần tới đỉnh núi, độ cao cũng phải tới tám chín trăm trượng, từ đây ngã xuống hắn chắc chắn sẽ chết.
"Á... á...!"
Trong lúc nguy cấp, hắn chỉ biết đưa tay vơ vội lấy mọi thứ xung quanh, hy vọng níu giữ được thân thể. Nhưng Mang Sơn quanh năm vốn lạnh lẽo vô cùng, cây cối rất ít, Lý Ẩn chẳng thể bám víu được vào bất cứ vật gì, theo sau rơi thẳng xuống vực.
"Sẽ chết sao?"
Cuồng phong lạnh lẽo như những lưỡi dao sắc lẹm cắt lên da thịt, bên tai là tiếng gió rít vù vù, Lý Ẩn không nhịn được nhắm mắt lại, lòng lạnh buốt. Hắn sắp chết, sắp rời bỏ thế gian này rồi. Trong lúc nhất thời, cảm giác sợ hãi ngược lại từ từ giảm đi, thay vào đó là một sự quyến luyến kì dị. Quyến luyến cuộc sống? Quyến luyến ước mơ? Lý Ẩn không biết, hắn chỉ là không cam lòng, mãnh liệt không cam lòng.
Viu...!
Đột nhiên một tiếng rít nhỏ vang lên, theo sau Lý Ẩn chợt phát hiện cả người nhẹ bẫng, bản thân chẳng những không tiếp tục rơi xuống, trái lại còn đang từ từ bay ngược lên.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lý Ẩn mơ hồ mở mắt ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Không biết tự lúc nào toàn thân hắn đã bị một dải lụa trắng vây quanh, mà bên cạnh là một thiếu nữ toàn thân bạch y, chân đạp phi kiếm mang theo cả hai cùng bay lên đỉnh núi. Gió núi thổi mạnh làm mái tóc dài đen tuyền của nàng tung bay, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện sau lớp mây mù xung quanh, mang theo một cỗ khí chất không sao tả nổi. Hình tượng này, so với tiên nữ mà Lý Ẩn tưởng tượng cũng chẳng khác là bao nhiêu.
Bịch...!
Mãi đến khi bản thân bị quăng xuống nền đất, Lý Ẩn mới từ trong bàng hoàng tỉnh lại, vội vã phủi phủi quần áo đứng lên, cúi người vái thật sâu thiếu nữi run run nói:
"Tiên... tiên nữ đại nhân. Học trò, học trò xin đa tạ ơn cứu mạng."
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn Lý Ẩn, đôi mắt kia giống như hai điểm băng tinh sáng ngời khiến hắn lại lần nữa cúi thấp đầu, không dám tiếp tục mở miệng. Một lúc sau, một giọng nói hơi khàn khàn nhưng tràn đầy từ tính mới vang lên bên tai hắn:
"Ngươi một người đọc sách, giữa mưa tuyết thế này trèo lên Mang Sơn làm gì? Không ngại mạng quá dài sao?"
"Cái này... cái này...!"
Lý Ẩn nghe ra hàn ý trong giọng nói của nàng, khẽ rùng mình, lắp bắp đáp:
"Học trò... học trò chán nản hồng trần phức tạp, muốn lên núi cầu tiên tu đạo."
"Tu đạo?"
Thiếu nữ như cười như không nhìn Lý Ẩn, đang muốn mở miệng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lông mày khẽ nhíu lại. Sau một thoáng, nàng mới lần nữa quan sát Lý Ẩn, hơn nữa điệu bộ còn khá chăm chú.
"Gân cốt yếu ớt, thể nội hư nhược. Nhưng tinh thần xem ra cũng tạm được. Thôi, hôm nay dù sao cũng là ngày sơn môn chiêu sinh, người này không ngại hiểm nguy leo tới tận Mang Sơn, miễn cưỡng mang hắn đi một chuyến vậy."
Thiếu nữ thầm nghĩ một hồi, theo sau lạnh lùng mở miệng:
"Hiện nay sơn môn ta đang chiêu đồ, ngươi đã thành tâm cầu đạo, ta cũng tiện đường mang ngươi tới sơn môn một chuyến. Nhưng có thành hay không là do duyên phận của ngươi."
"Cảm tạ tiên nữ đại nhân, cảm tạ. Ta nhất định sẽ không làm tiên nữ đại nhân thất vọng."
"Tiên nữ gì chứ, hừ! Ta chỉ là một người tu sĩ mà thôi, không cho phép ngươi gọi thế nữa. Còn ngươi có vào được sơn môn hay không hoàn toàn không liên quan gì tới ta cả. Đến, đi thôi."
Thiếu nữ khẽ nhíu mày không vui nói, đoạn nàng phất tay, một cỗ nhu lực cuốn theo Lý Phàm. Đợi tới khi hắn nhận ra thì bản thân đã ngồi trên một thanh đại kiếm màu lam dài năm trượng, đằng trước là bạch y thiếu nữ đang chắp tay sau lưng đứng thẳng.
Nhìn mặt đất càng ngày càng xa, lại quan sát mây mù bay lượn xung quanh thân thể, Lý Ẩn không khỏi hô to "thần kỳ", kích động vô cùng. Một lúc sau đã dần dần quen thuộc, hắn mói khẽ quan sát bạch y thiếu nữ trước mắt, trong lòng không khỏi hiếu kì.
"Nàng nói nàng không phải tiên nhân, mà là tu sĩ. Tu sĩ là cái gì? Chẳng lẽ không phải mấy lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ múa may trừ tà giống đợt trước ở nhà Vương phú ông sao? Nhưng không đúng, đám kia đều là kẻ lừa đảo, mà nàng này có thể ngự gió đạp mây lại là thật sự, chẳng lẽ đây mới gọi là tu sĩ sao? Mà nàng bảo muốn mang ta tới sơn môn, môn phái này là sao?"
Lý Ẩn càng nghĩ càng hiếu kì, mắt thấy hai người đã bay càng ngày càng gần đỉnh núi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:
"Tiên... ách, tiên tử tỉ tỉ, môn phái của tỉ gọi là gì?"
Thiếu nữ dường như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn lạnh như băng. Mãi tới khi đã tới đỉnh núi, nàng mới mở miệng thốt ra ba chữ:
"Kiếm Linh Môn!"
"Kiếm Linh Môn?"
Lý Ẩn nhắc lại ba chữ này, khẽ gật đầu. Đúng lúc này hắn chợt phát hiện phi kiếm đã bay quá đỉnh núi, nhưng vẫn tiếp tục đi lên. Mà trên đỉnh núi này, hoàn toàn không thấy một chút đình đài lầu các nào như bản thân lúc ở dưới chân núi đã mơ hồ chứng kiến.
"Cái này..."
Lý Ẩn khẽ sửng sốt, nhưng chưa đơi cho hắn kịp nghĩ nhiều, phi kiếm đã đâm vào một đám mây gần đó. Không gian đột nhiên giống như một mặt hồ lăn tăn gợn sóng, theo sau cả phi kiếm lẫn hai người bên trên đều tiêu thất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Lý Ẩn chỉ thấy cả người thanh sảng như được một dòng nước lạnh dội vào, theo sau trước mắt sáng ngời.
Mây trắng lượn lờ, thanh sương ẩn hiện, lầu ngọc gác son, kì hoa dị thú, cảnh trước mắt hắn lúc này tuyệt nhiên không giống như nhân gian có được, mà ngược lại càng giống như tiên cung hạ giới.
"Đây là... Kiếm Linh Môn?"
Nhìn từng gốc cây to che trời, lại chứng kiến tiên hạc từng đám lượn bay, Lý Ẩn nhẹ giọng thì thào. Đến lúc này hắn vẫn có cảm giác không chân thực, chỉ sợ bảm thân đang trong một giấc mộng hoàng lương. Bạch y thiếu nữ chứng kiến bộ dạng Lý Ẩn, vẻ mặt không chút thay đổi điều khiển phi kiếm hạ xuống.
Kiếm Linh Môn cửa lớn khí thế vô cùng, hai bên là hai tôn thạch thú cao tới mười trượng, bộ dáng hung ác, Lý Ẩn bình sinh chưa từng thấy qua. Bên trên là một tấm gỗ đen tuyền như mực, viết lên ba chữ Kiếm Linh Môn màu vàng rực rỡ. Lý Ẩn bản thân là thư sinh nên đối với thư pháp cũng rất hứng thú, lúc này không nhịn được đưa ánh mắt qua. Nhưng chỉ một thoáng này, trong đầu hắn đột nhiên như bị vạn kiếm xuyên qua, đau đớn dị thường khiến sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, Lý Ẩn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi kinh hãi lùi lại.
"Đó là bút tích của tổ sư lưu lại, ngươi một người phàm tục lại dám quan sát, không bị hù chết đã là may rồi."
Bạch y thiếu nữ khẽ nhíu mày, lạnh lẽo nói. Xong cũng không đợi Lý Ẩn trả lời, nàng bỏ lại một câu "đợi đó" rồi xoay người đi thẳng.
"Cái này..."
Lý Ẩn xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, đến giờ vẫn chưa hết kinh hãi. Một khắc kia hắn cảm giác dường như bản thân đang trần truồng đối mặt với ngàn vạn thanh kiếm lao tới, dường như lúc nào bản thân cũng có thể bị chém thành thịt vụn. Khẽ thở sâu một hơi, Lý Ẩn lúc này mới đưa mắt quan sát xung quanh. Trên sân rộng này hiện tại ngoài hắn ra cũng có không ít người, hơn nữa đa phần đều là người trẻ tuổi. Xem ra quả đúng như bạch y thiếu nữ đã nói hôm nay là ngày Kiếm Linh Môn chiêu sinh. Chỉ là Lý Ẩn nhìn một lúc, trong lòng không khỏi lo lắng. Những kẻ bên cạnh hắn này bộ dạng đều khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm, hơn nữa mỗi người đều thân đeo bội kiếm. Lý Ẩn lúc này một thân thanh sam, bộ dáng gầy yếu ngược lại lại giống như gà giữa bầy hạc, nhất thời đưa tới một số ánh mắt.
"Kẻ kia là ai? Nhìn qua không giống như người luyện võ?"
"Ta thấy giống mấy tên thư sinh trói gà không chặt thì đúng hơn?"
"Hắn lại không mang bội kiếm, lẽ nào không tới để chiêu sinh sao?"
Lý Ẩn đối với những lời này trong lòng lo lắng không yên, nhưng ngoài mặt lại một bộ nhẹ như mây khói, ngoảnh mặt nhìn trời, thi thoảng còn phát ra vài khúc thi ca ngâm nhẹ. Cho tới lúc bờ vai bị một người nhẹ vỗ, hắn mới từ từ ngẩng đầu xuống nhìn lại.
Đứng trước mặt Lý Phàm là một thiếu niên mặc áo tro, lưng đeo trường kiếm. Hắn hai tay đưa cho Lý Phàm một mảnh ngọc bội nói:
"Đây là lệnh bài ứng thi. Đại sư tỷ dặn ta đưa cho ngươi."
"Đại... Ách, cảm ơn. Xin hỏi nàng đâu rồi?"
"Đi rồi."
Thiếu niên áo tro đáp.
Lý Ẩn hơi ngẩn ra, theo sau vội vã khom người cảm tạ. Đợi cho thiếu niên áo tro đi khỏi, hắn mới không khỏi cảm thán. Bạch y thiếu nữ kia, không ngờ lại là đại sư tỷ của Kiếm Linh Môn. Thân phận này thực sự không phải chuyện đùa đâu. Lý Ẩn khẽ thở dài, cầm trong tay lệnh bài lên quan sát. Một mảnh đen tuyền, phía trên khắc họa một thanh bạch kiếm, cạnh là ba chữ Kiếm Linh Môn, xem ra cũng rất đơn giản không có gì đặc biệt. Chỉ là từ tay thỉnh thoảng truyền đến từng trận hàn mang, giống như không phải đang nắm một tấm lệnh bài mà lại như cầm một thanh trường kiếm, khiến Lý Ẩn rõ ràng được lệnh bài này tuyệt không phải phàm nhân có thể làm ra.
Một lúc sau, cửa lớn Kiếm Linh Môn mở ra, một người trung niên mặc hắc bào đi ra, theo sau là hai thiếu niên áo tro. Trung niên này râu dài quá ngực, mày rậm mắt to, dáng vẻ đặc biệt hung hãn. Hắn nhìn khắp sân rộng một lượt, quát to:
"Kiếm Linh Môn ngày chiêu sinh ba năm một lần đã đến. Theo như lệ cũ tiến hành. Hiện tại ai có lệnh bài tiến lên trước đây."
Trên sân rộng mọi người nghe thấy lời này không khỏi hưng phấn nhìn nhau, theo sau vội vã tiến lên. Tính cả Lý Ẩn bên trong, tất cả có tám mươi mốt người. Trung niên râu dài đợi cho hai thiếu niên áo tro kiểm tra lệnh bài trong tay mọi người một lượt xong mới gật đầu, lên tiếng:
"Kiếm Linh Môn quy củ chiêu sinh vẫn như cũ. Tuổi chưa quá hai mươi, thân có linh căn, am hiểu kiếm đạo. Trong ba thứ này, thiếu một thứ cũng không thu. Kiếm Linh Môn ta tuy người không nhiều, nhưng mỗi người đều là kiếm tu, là anh tài thế hệ, luận thần thông chiến lực đủ để bễ nghễ tu sĩ cùng giai. Vì vậy chúng ta chiêu sinh cũng chỉ chọn tinh anh, không thu kẻ như nhược, miễn mang tiếng phái ta. Nếu ai tự nhận không đáp ứng được ba điều kiện trên, mau mau cút đi để đỡ rước nhục."
"Hiển nhiên là thế."
"Đạo trưởng nói chí lí vô cùng, Kiếm Linh Môn chỉ thu thiên tài, không lưu bất lực."
Trung niên nhân lời nói bá đạo vô cùng, nhưng mọi người lại không dám có chút bất mãn nào, vội vã rối rít gật đầu phụ họa. Chỉ là Lý Ẩn lúc này trong lòng không nhịn được lo lắng. Hắn năm nay chưa đến hai mươi tuổi, xem như hợp lệ điều một, thân có linh căn? Bản thân hắn còn chẳng biết linh căn là cái dạng tròn méo thế nào, nào biết mình có hay không. Còn về am hiểu kiếm đạo? Hắn từ nhỏ tới giờ vũ khí duy nhất cầm qua mới là con dao để gọt bút, nào có cái gì kiếm với chẳng đạo?
"Xem tình hình này, khả năng ta bị loại là rất cao đây? Không được, phải nghĩ cách...!"
Lý Ẩn lấy tay xoa xoa trán, thầm nghĩ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Trong lúc hắn đang trầm tư, không biết từ lúc nào trung niên râu dài đã lấy ra một tảng đá to tới nửa người dựng ở bên cạnh. Tảng đá này toàn thân vàng nhạt, phía trên khắc lên một số văn tự mà Lý Ẩn xem không hiểu, hơn nữa thỉnh thoảng lại lóe lên quang mang kì ảo lạ thường.
"Đây là Trắc Linh Thạch, dùng để nhận biết linh căn của các ngươi. Hiện tại tất cả xếp hàng tiến lên, ai đọc tên thì đi ra, ta sẽ tiến hành kiểm tra từng kẻ một."
Đám người lục tục đứng thành hàng, trong lúc này ngược lại không hề xảy ra tranh chấp. Dù sao muốn vào Kiếm Linh Môn cần có đủ cả ba điều kiện trên, thiếu một thứ cũng không được. Vì vậy dù ngươi xếp hàng sớm hay muộn cũng chẳng liên quan. Đứng đầu là một thiếu niên áo xám, hắn khẽ cắn răng tiến lên đặt tay lên Trắc Linh Thạch. Nhất thời Trắc Linh Thạch lóe lên một tia sáng mỏng manh. Nhưng chưa đợi thiếu niên kịp vui mừng, tia sáng này chỉ lóe lên đã vụt tắt ngay sau đó.
"Triệu Nhân người An Đà, Triệu Gia. Phàm căn, loại."
Trung niên râu dài lạnh lùng nói, khiến cho thiếu niên áo xám đang đặt tay lên Trắc Linh Thạch nhất thời vẻ mặt trầm xuống, cười khổ lùi lại.
"Trương Bá Khôn, Trương Gia huyện Thương Hải. Phàm căn, loại."
"Lý Vượng, huyện Thanh Sơn. Phàm căn, loại."
Trung niên râu dài đọc một loạt hơn ba mươi cái tên, nhưng tất cả đều không ngoại lệ là phàm căn, điều này khiến sắc mặt hắn dần trở nên khó coi. Nói đùa, năm nay tới phiên bản thân trông coi kì thi chiêu sinh này, nếu như trong tám mươi mấy tên này không có nổi một tên có Linh căn đó mới gọi là chê cười, về trong tông môn thế nào cũng bị chế giễu một phen. Trung niên râu dài ảo não không thôi, trầm trầm mở miệng:
"Trần Hạo Thiên."
Từ trong hàng một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi bước ra. Hắn mặc một bộ bạch y trắng muốt, tóc buộc gọn gàng, gương mặt tuấn lãng, nhìn qua anh khí mười phần. Trên mặt thiếu niên mang theo nét cười nhàn nhạt không chút lo lắng, nhẹ nhàng đặt tay lên Trắc Linh Thạch.
Ong...!
Nhất thời Trắc Linh Thạch ánh sáng lóe lên, hơn nữa càng lúc càng dữ dội, giống như một mặt trời nhỏ chiếu xạ mọi thứ xung quanh.
"Đây là... nhật quang phổ chiếu, là thượng linh căn mới có thể có quang mang như vậy."
Trung niên râu dài nhìn cảnh này không nhịn được thốt lên, vẻ mặt mừng rỡ. Lần chiêu sinh này nếu hắn có thể phát hiện được một kẻ có tư chất thượng linh căn trở nên, khi về tông môn cũng sẽ được ban thưởng không nhỏ.
Bên kia đám người nghe thấy lời nói của trung niên râu dài, không khỏi xôn xao. Có hâm mộ, có ghen tị, càng có ước ao, hận mình không thể thay vào chỗ của thiếu niên áo trắng. Lý Ẩn trong lòng cũng không khỏi cảm thán. Từ nãy tới giờ hắn đứng cạnh đám người đã sớm hiểu rõ linh căn là thứ gì. Nói đơn giản thì con người sinh ra có đủ ngũ hành tại thân, đã tiểu viên mãn, nhưng cũng vì vậy mà bị gọi là phàm căn không thể tu luyện. Còn người có linh căn thì sẽ khuyết thiếu một hoặc nhiều trong ngũ hành bản thân, nhờ vậy mới có thể cảm ứng được phần thiếu thốn trong trời đất để hấp thu, tu luyện. Tu sĩ tu luyện là muốn tự thân viên mãn chính là ý này, nhưng một khi viên mãn được đó cũng không phải là phàm nhân viên mãn nữa rồi, mà là đại đại đại viên mãn, là đắc đạo. Mà linh căn chủ yếu chia theo ngũ hành, người có linh căn càng ít thuộc tính thì khi tu luyện càng dễ dàng, cũng giống như trong tay ngươi có một viên bi màu đen hoặc đỏ, ngươi muốn tìm trong rổ bi vô số màu sắc một viên bi màu đen hoặc đỏ thì rất đơn giản. Nhưng nếu linh căn ngươi pha tạp, vậy cũng giống ngươi tìm một viên bi không màu, hay màu sắc loang lổ trong rổ bi, sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Chính vì vậy mà người linh căn có bốn thuộc tính được gọi là hạ linh căn, ba thuộc tính là trung linh căn, số người tu luyện như này là nhiều nhất. Người có hai thuộc tính là thượng linh căn, đây đã được xếp vào thiên phú rất cao, rất hiếm gặp rồi. Mà chỉ duy nhất một thuộc tính thì càng là vô cùng hiếm thấy, được gọi bằng thiên linh căn. Người có linh căn này gần như mỗi kẻ xuất hiện đều được xếp vào hạng yêu nghiệt, thiên tài, là chí bảo của tông môn. Ngoài ra còn một loại linh căn cũng hết sức được coi trọng. Đó là những người trong các thuộc tính của linh căn có một loại không thuộc ngũ hành, như phong văn lôi điện... đều được gọi là dị linh căn.
Nói nhiều như vậy cũng để thấy được thiếu niên áo trắng có thượng linh căn kia là kinh người tới cỡ nào, gần như năm năm rôi Kiếm Linh Môn này chưa chiêu sinh được kẻ nào như vậy. Trung niên râu dài cười không ngậm miệng lại được, tiến tới chỗ thiếu niên đưa tay bắt lấy tay hắn. Phân ra một tia linh lực đảo qua người thiếu niên một vòng, nét cười trên mặt trung niên râu dài càng đậm hơn:
"Tốt, năm nay chưa quá mười sáu tuổi, rất tốt. Trần Hạo Thiên ta đặc cách cho ngươi không cần thi vòng xét tuyển cuối cùng, từ giờ ngươi đã là người của Kiếm Linh Môn. Tiến về bên kia đứng đi."
"Đa tạ đạo trưởng."
Thiếu niên khẽ cúi đầu, mỉm cười tiêu sái bước sang một bên đứng đợi. Sau đó, cũng lục tục có thêm hai người nữa có linh căn. Nhưng không ngoại lệ đều là loại trung đẳng ba linh căn. Trung niên râu dài cũng không nghĩ sẽ gặp thêm được một kẻ có thượng linh căn nữa, vì vậy cũng không thất vọng, sau khi hỏi qua bọn họ vài câu về kiếm đạo bèn phất tay để hai người đứng về sau cùng với thiếu niên áo trắng. Lúc này trung niên râu dài nhìn qua danh sách trong tay, cũng không còn nhiều người lắm. Hắn khẽ hắng giọng, hô to:
"Lý Ẩn, huyện Hải Biên."
"C... có đây."
Lý Ẩn hơi giật mình, theo sau vội vã đi lên. Hắn nhìn qua trung niên râu dài, lại nhìn Trắc Linh Thạch vàng nhạt trước mắt, không nhịn được lo lắng. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn rồi, nếu không thành công, hắn cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa. Mang theo tâm trạng rối bời, Lý Ẩn từ từ đưa tay chạm vào Trắc Linh Thạch.
Lạnh lẽo...
Rất lạnh...!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiên Táng
Lý Ẩn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ trên Trắc Linh Thạch truyền vào, trong chốc lát chạy một vòng trong cơ thể hắn. Lý Ẩn khẽ rùng mình, nhưng trên mặt không dám có chút dị sắc, bình tĩnh chờ đợi. Một lúc sau, luồng khí lạnh kia cũng từ trên người hắn rút đi, trở về Trắc Linh Thạch, mà viên đá này cũng đồng thời nổi lên tia sáng. Tia sáng này quang mang vô cùng yếu ớt, một bộ tùy thời có thể vụt tắt, nếu so với ánh sáng lúc Trần Hạo Thiên lên trắc thí quả thật đúng là một trời một vực.. Trung niên râu dài nhìn Trắc Linh Thạch khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng. Mà Lý Ẩn trông thấy cảnh này trong lòng không khỏi kinh hãi, âm thầm khấn vái liên hồi. Không biết có phải đúng lúc thần phật nào đó đi ngang qua nghe thấy lời khấn của hắn hay không, tia sáng trên Trắc Linh Thạch tuy có vẻ mỏng manh vô cùng nhưng không ngờ lại không hề tắt, trái lại vẫn kiên trì tỏa sáng. Đợi qua nửa khắc, trung niên râu dài thấy tia sáng vẫn không có dấu hiệu tắt đi, lúc này khẽ gật đầu lạnh nhạt nói:
Lý Ẩn nghe vậy vui mừng quá đỗi, vội vã rối rít tạ ơn. Nhưng lời nói tiếp theo của trung niên râu dài lại dường như sấm sét giữa trời quang, khiến nét mặt vui mừng của hắn trong nháy mắt cứng lại:
"Tu chất linh căn hạ đẳng tuy miễn cưỡng đủ điều kiện nhập môn. Nhưng môn phái chúng ta là lấy kiếm làm chủ, kiếm tu vi đạo, ngoài tu đạo còn cần tu kiếm, mới có thể thành tựu kiếm tu. Nên hiện tại nếu ngươi không hiểu biết chút gì về kiếm đạo, lại lấy tư chất khá kém của ngươi, e rằng sau này tu luyện cũng hoàn toàn là phí công. Vì vậy hiện tại ta hỏi ngươi ba vấn đề về kiếm đạo, nếu ngươi có thể trả lời được mới được coi là hoàn thành nhập môn."
"Cái này,,,!"
Lý Ẩn khẽ trầm ngâm, bản thân hắn vốn là một thư sinh, nào có biết cái quái gì về kiếm đạo, cũng chỉ đọc qua một vài điển tịch có nhắc tới một chút mà thôi. Nếu hắn cũng giống như vị Trần Hạo Thiên kia là tư chất thượng linh căn, e rằng chẳng cần biết chút gì về kiếm với chẳng đạo thì Kiếm Linh Môn cũng sẵn sàng thu nhận. Nhưng bản thân lại là hạ linh căn kém cỏi nhất, hiện tại ngoài trả lời câu hỏi của trung niên râu dài cũng đã không còn lựa chọn khác. Nghĩ tới đây, Lý Ẩn khẽ cắn răng bước lên một bước:
"Xin đạo trưởng đọc câu hỏi. Học trò... ách, tại hạ nhất định sẽ cố sức hồi đáp."
"Ngươi hiểu kiếm là gì? Ngươi dùng kiếm làm gì? Ngươi cần kiếm như nào?"
Lý Ẩn nghe thấy lời này khẽ sửng sốt, theo sau cúi đầu suy tư. Hắn cố gắng nhớ lại mọi điều về kiếm mà bản thân biết, nhưng nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào. Mắt thấy thời gian đang dần trôi qua, trung niên râu dài cũng dần lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn, Lý Ẩn càng thêm sốt ruột.
"Chẳng lẽ lại thất bại sao?"
Lý Ẩn khẽ thở dài, không khỏi nổi lên cảm giác chua xót. Hắn nghĩ lại đời mình từ trước tới nay, lúc cha mẹ mất đi, bản thân mới mười hai mười ba tuổi. Một đứa bé sống bằng chỗ tiền ít ỏi gia đình để lại, thực sự cũng không hề dễ dàng. Lại tới chuyện thi cử công danh, bản thân tuy có chút thông minh, nhưng cũng lại không phải thiên tài gì đó, điều này từ lúc thi trượt ba lần hắn cũng đã nhận ra. Dường như cả cuộc đời hắn đều luôn là hai chữ thất bại, đều là một mảnh ảm đạm tối tăm. Một cảm giác bi phẫn dần dần dâng lên trong lòng Lý Ẩn. Hắn hận bản thân bất tài, hận trời cao vô tình cướp đi song thân phụ mẫu, hận hồng trần thế đạo vô nhân. Cảm giác bi phẫn lúc này không ngờ lại chuyển hóa thành một cỗ tức giận không tên, rồi càng biến thành một luồng phẫn nộ. Lý Ẩn chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có một cỗ liệt hỏa thiêu đốt, nơi sâu xa nhất trong lòng dường như có một đồ vật gì đó đang bị phá vỡ ra, muốn thay thế cho tính cách yếu ớt thư sinh của hắn, càng như muốn thay đổi cả con người hắn. Lý Ẩn khẽ hít sâu một hơi kìm nén bản thân không thét dài một tiếng, dưới loại trạng thái kì dị này hắn bước lên một bước, sống lưng thẳng tắp, hăi mắt nhìn chằm chằm vào trung niên râu dài, bỗng dưng mở miệng gằn lên từng chữ:
"Kiếm là gì? Kiếm... là để giết người. Dùng kiếm làm gì? Dùng kiếm để giết hết những kẻ đáng giết. Cần kiếm như thế nào? Cần kiếm là một thanh thay đi thiên đạo, thay đi nhân đạo, chém ra bản thân đại đạo. Kiếm của ta, duy nhất mục tiêu, duy nhất chân ý, duy nhất đạo lý chỉ có một chữ... giết!"
Lý Ẩn dường như gào thét phát ra những lời này. Đợi tới khi nói xong, bản thân hắn như cảm giác được trút đi một tảng đá lớn trong lòng, dưới chân khẽ khụy xuống, toàn thân không ngờ hư thoát. Đến lúc này hắn mới giật mình tỉnh lại, nhìn trung niên râu dài đang trợn mắt há hốc mồm, lại nhìn một đám người xung quanh cũng gần như hóa đá, sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, trong lòng càng là chìm xuống. Bản thân Lý Ẩn giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy những lời nói của bản thân quả thật quá sức hoang đường, không như lời của một người bình thường nên nối, càng giống của lũ ma đầu tàn sát sinh linh vô tội. Đến hắn còn nghĩ như vậy thì không trách những người khác nghe thấy những lời này lại sửng sốt ngây người. Những lời này... quả thật chính là đại nghịch bất đạo.
Một lúc sau trung niên râu dài mới như lấy lại được tinh thần, ánh mắt kì dị nhìn Lý Ẩn lạnh lùng mở miệng:
"Ngươi...!"
Đột nhiên một giọng nói già nua bất ngờ vang lên cắt đứt lời của trung niên râu dài, giống như lôi đình nổ vang truyền vào tai mọi người trên sân rộng:
"Kẻ này từ giờ là môn hạ Kiếm Linh Môn ta."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiên Táng