NỘI DUNG TRUYỆN:
Được đồn đãi "Hắn" một ma đầu khét tiếng trong gia hồ, Hắc - Bạch đồng đạo đều là những vong hồn dưới kiếm của hắn, nhưng bây giờ hắn muốn quy ẩn vì mục đích và lý do của hắn còn tồn tại mọi thứ đều đã được giải quyết dưới kiếm của hắn. Nhưng thân tại giang hồ - thân bất do kỷ, hắn muốn kết thúc tất cả mọi chuyện kể cả sinh mạng của hắn nhưng hắn nào biết sự kết thúc lại là một sự khởi đầu khác.
Phân cấp và nghề
+Nghề : Pháp sư,Mục Sư,Kiếm sĩ,Đạo tặc
+Phân cấp : Tầng xxx ( Sơ-Trung-Hậu-Hậu đỉnh phong) MAX :tầng 9
Lời tác giả :
Đây là tác phẩm đầu của mình sau mấy năm đọc truyện trên mạng, vì hiện tại có thể nói rất ít truyện hợp sở thích của mình nên mình tự viết cho chính mình và các người yêu truyện, truyện mình viết sẽ cố tránh các hiện tượng yy, sa vào tu cuồng và hậu cung đông đãi...Văn phong mình hơi kém nên => MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ VÀ GÓP Ý KIẾN.
Tớ hơi ích kỷ một chút là vì tớ sẽ lấy gần như tính cách của tớ đưa vào thành tính cách của nhân vật nên sẽ không có kiểu main là trung tâm hay là suy nghĩ cho nhân loại ..v..v....Ngoài ra, tớ thích Loli...chẹp chẹp
Nếu có trùng tên hoặc địa phương thì đó chỉ là trùng hợp
Nghiệt
Chương1: Hồi Ức
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Đêm tối lạnh lẽo và tĩnh mịch,ánh trăng bị che khuất sau những đám mây dày đặc, những tia sáng yếu ớt chiếu xuống dưới những tán cây đang bị che khuất trong khu rừng U LÂM. Mọi thứ đang chìm dần trong sự tịch mịch và chỉ còn lại những tiếng côn trùng vang vãng trong bóng tối. Trong sâu khu rừng, một ngôi nhà được dựng một cách thô sơ, bên trong là một ngọn nến với những tia sáng yếu ớt, le lói qua những lỗ thủng đi xuyên vào màng đêm rồi từ từ biến mất. Hắn đang ngồi trên một cái ghế trúc bên cạnh đó là ngọn nến với tia sáng yếu ớt như đang chóng cự lại bóng tối sâu thẳm và có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào. Ánh sáng lẻ loi chiếu lên khuôn mặt kiên nghị và đôi mắt gần như vô thần của hắn,Hắn nhìn vào ngọn nến và biết số phận của mình cũng sẽ như một ngọn nến, le lói rồi vụt tắt.
Cuộc đời của hắn không như những đứa trẻ khác hoặc cũng là đã từng....Khi hắn lên 5 thì cái gọi là cuộc sống không lo không nghĩ của một đứa trẻ đã biến mất, hắn không có tư cách để được điều đó vì hắn chứng kiến từng người thân trong gia đình bị giết, những kẻ mà hắn coi là bạn bè,sư huynh,sư tỷ, kể cả người mà hắn tôn kính nhất là sư thúc của hắn nhưng hắn bị chính người đó chỉa kiếm vào và phải giết cho bằng được hắn, hắn chạy mà nước mắt hắn cứ rơi và lăn dài xuống khuôn mặt non nớt của một đứa bé và cuộc sống trốn trong sợ hãi lúc nào cũng sợ sẽ có kẻ kề kiếm vào cổ mình, rồi hình ảnh của người thân cư từ từ ngả xuống cứ hiện lên trong lúc mệt lã và ngủ gật trong một xó xỉnh nào đó.
Cuộc sống của hắn cứ như vậy cho đến khi 8 tuổi thì con đường của hắn bị thay đổi khi hắn được một lão giả nhận nuôi,qua sau một thời gian thì hắn biết lão nhân này được trên giang hồ gọi là "Huyết Lãnh Nhân" nhưng đối với hắn vị lão nhân một mực đối với hắn luôn hiền từ,nhưng chỉ trừ là lúc lão cũng bắt hắn luyện võ thì tính cách của lão đúng với danh xưng giang hồ gọi lão, Huyết trong máu huyết , lãnh trong lãnh khốc,nhưng hắn không hận lão và luôn gọi là "Lãnh gia gia" vì lão không có tên và luôn không hiểu tại sao gia gia luôn bắt hắn học võ. Lúc hắn được 13 tuổi thì cũng là lúc gia gia hắn mất,trước lúc gia gia hắn mất thì đối với hắn không nói gì ngoài một lời "Xin lỗi" và một tờ giấy đã được viết không biết từ lúc nào. Hắn lúc đó không hiểu lời nói ấy biểu đạt cái gì nhưng hắn biết gia gia lại sắp bỏ rơi hắn không như những lúc hắn tập võ một mình trong rừng sâu, một cái động không tồn tại cái gọi là ánh sáng,hoặc lúc hắn phải đối mặt với những con sói hung ác hay là những lúc đói đến mức xỉu trong một khu rừng lạ lẫm nhưng lúc mở mắt đều thấy gia gia của hắn sẵn ở đó và trên bàn luôn có thức ăn chờ sẵn hắn,những ý nghĩ đó cứ hiện mãi trong đầu làm hắn khóc, khóc rất nhiều,âm thanh tuyệt vọng non nớt của một thiếu niên cứ thế mà vang lên trong đất trời. Một thiếu niên 13 tuổi, quá khứ là một bi kịch và hiện tại hắn lại đối mặt với một bi kịch khác, thế là hắn không có bất cứ thứ gì ngoài võ công mà gia gia hắn dạy cho và một lời"xin lỗi",hắn hận,hận tất cả, mọi thứ trên đời quá bất công với hắn và những kẻ đã lấy đi mọi thứ của hắn và hắn bắt những kẻ đó sẽ phải trả lại những gì thuộc về hắn và cứ thế một thiếu niên 13 tuổi bước vào con đường trả thù máu tanh nhưng cũng đầy nước mắt.
Thoát ra khỏi ký ức, hắn lại nhìn vào ngọn nến đang chiếu ra những anh sáng yếu ớt,hắn thở ra một hơi và đè nén tâm trạng của mình,chôn dòng ký ức đó vào nơi sâu nhất.
Hắn thầm nghĩ:
-Chắc có lẻ hôm nay nên kết thúc mọi chuyện
Khi nghĩ đến mọi chuyện kết thúc thì hắn cảm thấy trong đầu hắn là một sự giải thoát và nhẹ nhõm
Sau khi tỉnh táo lại thì hắn nghe được rất nhiều tiếng bước chân đang hướng đến chỗ hắn. Hắn nhắm mắt lại và không hề tỏ ra bất ngờ nào vì hắn biết rõ những người đang hướng đến chỗ hắn là những ai
Bên trong khu rừng U Lâm,dưới ánh trăng thưa thớt khi bị những áng mây che phủ làm nên một bức tranh u ám và tĩnh lặng vốn có của khu rừng,nhưng lại mất đi những âm thanh côn trùng của đêm tối thay vào đó là những tiếng động,va chạm liên tục vào những phiến lá mỏng manh tạo ra. Dẫn đầu đoàn người là một thiếu nữ cao gầy tầm đôi mươi mặc thanh bào,vóc người mỹ miều, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen để tha xuống ngang lưng,đôi chân thon dài nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trong con mắt của nàng ngập tràng sự đau thương và khuôn mặt có chút tiều tụy.
Khi đoàn người tập trung trước căn nhà đơn sơ,thần sắc mọi người trở nên căng thẳng và sẵn sàng nếu tình huống có biến.
Nàng bước lên nói:
-Tại sao?-Giọng nói trong trẻo pha trong đó là sự chấc vấn.
Đoàn người phía sau ngưng khí đề cao cảnh giác nhìn vào căn nhà có anh sáng đang le lói,một lúc sau bên trong căn nhà truyền ra tiếng người nam nhân.
-Chẳng sao cả, thích thì giết. Hắn đáp
Một người từ trong đoàn bước ra,cao giọng nói:
-Tên ma nhân,hôm nay là ngày chết của ngươi mà con kiêu căng sao?
-Kiêu căng?? Đúng. Ta là vậy...hahaaaa-Hắn cười như chế giễu tất cả mọi thứ trên đời.
Một lão giả bước ra,thân hình trông già yếu,tóc hoa râm nhìn như chỉ cần một ngọn gió thổi thì lão lập tức bị cuốn bay nhưng bước chân lão vẫn trầm ổn như núi nhìn vào căn nhà nói to:
-Ta là Vân Thanh thay mặt liên minh của 5 đại môn phái và 10 gia tộc hôm nay tới "thế thiên hành đạo".Ma nhân như ngươi tốt nhất không nên tồn tại trên đời gây sóng gió cho bá tánh.
-Hahahaa...Tốt,tốt cho một cái "thế thiên hành đạo". Bản thân ta vốn không thuận theo nó rồi,đừng có giả nhân giả nghĩa nữa,muốn lên thì lên đi !-Hắn đáp.
Lão giả lập tức xoay người đối diện với đám đông:
-Hôm nay, Chúng ta cần phải làm cho ma nhân này biến mất khỏi dân gian. TA....trưởng lão Thiên Môn cầu các vị chung tay góp sức tru "ma".
Dứt lời trưởng lão Thiên Môn vận khí xông lên,con mắt tràn ngập hận thù theo sau đó là các cao tầng của 5 đại môn phái và 10 gia tộc cũng theo sát phía sau.Nhưng không ai chú ý đến nàng vẫn đứng đó ngốc nhìn vào căn nhà đơn sơ đó,nếu không phải hắn thì nàng giờ chắc còn là một đệ tử thiên tài được mọi người trong môn coi trọng,mọi chuyện nàng làm đều được mọi người trong đó ủng hộ và giúp đỡ,đặc biệt là sư phụ nàng Chưởng môn phái Vũ Tiên một trong năm đại môn phái-Thái Phượng,bà và những trưởng lão đối xử với nàng như con ruột vì nàng được đem vào môn phái từ khi mới sinh,nàng là cô nhi.
Đoàn người phía sau xông lên và những cao tầng của các đại môn phái đều muốn tung ra hết sức bình sinh đập chết ma nhân này càng nhanh càng tốt nên lúc mọi người bao vây căn nhà thì không ai giữ sức mà vận khí đề cao nâng lực chiến đấu của bản thân đến cao nhất.
-Tốt,tốt đến cùng một lúc đi-Hắn cao hứng nói
Một lúc sau trong khu rừng U Lâm đang bị bóng tối che phủ,nổi lên những ánh chớp đủ màu và những âm thanh bất tận
-Đùng,đùng,đùng
Tiếng đỗ vở của những đại thụ trong rừng xen lẫn những tiếng gào rú của những thú rừng,chỗ đó không còn căn nhà đơn sơ được dựng ở đó nữa mà chỉ còn là khói bụi và một đống đổ nát không ra hình thù
Mọi người mừng thầm nghĩ sẽ chẳng một ai có thể sống trong chiêu vửa rồi,nhưng khi khói bụi tan hết thì bóng người và một thanh kiếm đứng sừng sững. Hình ảnh này làm cho mọi người lòng trở nên lạnh lẽo và mọi chuyện vẫn chưa xong.
-Vẫn còn sống....mọi người xông lên bâm vầm tên ma nhân này-Một tên trưởng lão trong đại môn phái hết lên.
-Hahaaaa...Thống Khoái!!-Trả lời câu nói đó là một trận cười dài của hắn.
Hình ảnh của hắn hiện giờ ,đầu bị đả thương, máu chảy trên mặt xuống làm đỏ cả ngực áo, tóc tán loạn bay phần phật trong gió khiến cho hắn có vẻ dữ tợn. Hắn muốn kết thúc không có nghĩa là hắn để im cho người ta đưa kiếm vào cổ chặt,hắn bị mọi người trên giang hồ gọi là"Huyết Ma Nhân" vì mỗi bước chân của hắn trên giang hồ thì chỉ có máu và máu,cách tra tấn tàn nhẫn của hắn đối với đối phương khiến cho mọi người lòng rét lạnh và mong là mình thà rằng bị thú rừng ăn thịt còn hơn rơi vào tay hắn.
Mỗi khi thấy máu thì mọi cảm giác trong cơ thể của hắn trở nên linh hoạt và công kích trở nên tàn bạo và ngưu bức hơn,và cái này liên quan đến công pháp mà "Gia gia" truyền cho hắn lúc trước "Huyết Vũ Ma Công".
Last edited by phamtan1904; 01-11-2013 at 09:52 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Chương3: Kết Thúc
Nguồn: 4vn.eu
Tác Giả : Shadowcat
Mọi người trong thấy hình ảnh của hắn như vậy trong lòng sinh ra tia sợ hãi và sau lưng mồ hôi đã ướt thấm qua áo lúc nào không hay,vì những người từng nghe qua danh tiếng của hắn hoặc đã từng thoát chết trong tay tử thần thì biết đây là trạng thái mà hắn xung mãn nhất
Vân Thanh lập tức lên tiếng:
-Ngươi không thể sống qua đêm nay còn không mau buông tay chịu trói,ta hứa ngươi sẽ được toàn thây.-Tuy trong lòng sinh ra tia sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói
-Đúng vậy,bọn ta sẽ cho ngươi được toàn thây và không cảm thấy đau đớn nào.-Mọi người bắt đầu nói theo
-....
-Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ nữa,muốn ta chết thì các ngươi cùng đừng hòng yên ổn.-Hắn đáp
Vừa nói,hắn đã lướt thân vào trong đoàn người,mặc tay tàn sát như sói lạc vào bầy cừu đang chờ thịt vậy.Kiếm đâm vào một kẻ đứng trước mặt hắn còn tay thì giơ lên đấm thẳng vào ngực tên đứng bên cạnh, hắn không chú ý đến những vết thương của bản thân. Hắn bây giờ chỉ nghĩ giết được 1 thì huề giết được 2 thì lời 1,cứ thế hắn cứ bước thẳng đến thì sẽ có người nằm xuống và đối phương không biết tại sao mình lại chế,một đường giết chóc.
-Hắn là quỷ, hắn là quỷ.-Ý nghĩ hiện lên trong mỗi người
Hắn cứ đi lên về phía trước khi gặp cao tầng của liên minh thì hắn sẽ không do dự đổi hướng tiếp tục tàn sát những tên cắt ké,một con đường được xây lên bởi những thi thể không toàn vẹn và con đường được trải lên bằng máu của đối phương và của chính hắn.
-Chạy,chạy mau....Quỷ,hắn là quỷ.-Không biết âm thanh đó xuất hiện lúc nào nhưng vừa nghe thì đa số đã bỏ chạy để thoát khỏi cái địa ngục trần gian này
Nghe vậy lập tức các cao tầng của liên minh cảm giác được không ổn liền bắt đầu tăng tốc vây khốn hắn. Bây giờ đối với hắn không còn biết gì ngoài giết chóc, hình ảnh của hắn bây giờ không khác một tên ma thần từ đất đi lên, tóc hắn bị nhuộm đỏ và rơi ti tách xuống bởi máu, trên trán hắn lúc này có một vét chém ngang máu cứ trào ra không ngừng chảy xuống khuôn mặt đang tái xanh,mọi chỗ trên người của hắn đầy vết chém,trang phục của hắn gần như là bị nhuộm đỏ một màu.
-Hahahaaa....thống khoái!-Hắn càng điên cuồng chém giết,một huyết nhân cả người đầy máu và mỗi bước chân của hắn đều tạo ra dấu viết để lại bằng máu tươi.
Sau khi bị các cao tầng liên minh dồn hắn vào vòng mai phục, hắn vẫn cuồng tiếu cười và trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh:
-Ngọn lửa nhỏ bé trong mang đêm bao chùm,le lói rồi vụt tắt!
Hắn liền vận khí chuẩn bị cho cái sự kết thúc này,những hình ảnh quá khứ cứ hiện mãi trong đầu,từng cảnh từng cảnh,hình ảnh người thân chết trước mắt, sự sợ hãi từng ngày,và cuối cùng là"Lãnh gia gia" với khuôn mặt hiền từ nhưng đôi lúc lại lãnh khốc vô tình, lời xin lỗi cùng với tờ giấy cũ kỷ được viết từ rất lâu cùng với tất cả những nghi vấn của hắn đều được viểt trong đó,người đứng tất cả sau bi kịch của hắn lại là người đem lại cuộc sống thứ 2 của hắn,và những người sau khi thành công chia năm xẻ bảy một cái siêu cấp gia tộc thì trở nên cường đại và trở thành những vì môn chủ của một môn phái hoặc cao tầng của các đại môn phái được mọi người tôn kính đều lần lượt ngả xuống dưới chân của hắn.
Một giọt nước mắt lặng lẻ rơi xuống khuôn mặt bị cho là ác ma này, giọt nước mắt này chảy xuống đồng nghĩa với sự hận thù và những trách nhiệm nặng nề này từ bây giờ hắn có thể để nó trôi đi theo.
Hắn chuẩn bị đồng quy vu tận thì hắn thấy nàng đứng trước mặt hắn,vẫn là khuôn mặt xinh đẹp,vẫn là mái tóc đen bồng bềnh ngang lưng,đôi mắt trần ngập đau thương
-Tại sao?-Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng nói:
-Ta xin lỗi!!
Hắn nhắm mắt lại rồichuawnr bị tự bạo nhưng hắn cảm giác được người đối diện vẫn đứng nhìn hắn mà nước mắt đã chảy thành hàng,sư môn phá hủy nàng không khóc, sư phụ chết nàng vẫn trầm mặc, nhưng bây giờ đối với lời xin lỗi của hắn, cảm giác như giọt nước tràn ly, nàng khóc, tiếng khóc làm xé lòng mọi người như một tiểu cô nương bị ủy khuất nặng nề và khi có một ai đó hiểu và cảm thông cho nàng.
-Ta hận ngươi !-Nàng nói với hắn kèm theo tiếng nấc.
-Ta tên Liễu Duy.-Hắn nói với nàng, giọng nói nhẹ nhàng và một chút ôn nhu của một nam nhân hình ảnh ác quỷ.
Bùmmmm....!!
Hình ảnh cuối cùng của hắn chỉ trong một tích tắc, chỉ có nàng biết được và cảm nhận được tâm trạng của hắn, nàng nhìn hắn từng chi tiết rồi nhắm mắt lại như muốn nhớ kỹ khoẳng khắc này trước lúc mọi thứ biến mất.
Lúc này,gió gào thét, trời nổi bão mưa to những hạt mưa cứ thế trút xuống như muốn xóa toa đi tất cả,những cơn gió thổi đi những dư âm còn sót lại. Mọi thứ kết thúc và trở về với bức tranh khu rừng U Lâm u ám và tịch mịch vốn có của nó.
Last edited by phamtan1904; 01-11-2013 at 08:39 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Chương4: Khởi Đầu
Tác Giả: Shadowcat
Nguồn: 4vn.eu
Liễu Duy cảm thấy cả người bồng bềnh trồi nổi không định hướng thì thân thể bắt đầu truyền đến đau đớn tê dại khiến cho hắn co cuộn người lại như để chống chịu lại sự đau đớn của thể xác nhưng khi hắn co cuộm lại thì sự đau đớn tiếp tục tăng lên theo sự cử động cở thể, hắn cố mở mắt để xem đây có phải cái gọi là "âm ngục địa phủ" hay không nhưng con mắt cứ như bị một vật gì đó chặn lại khiến cho Liễu Duy không tài nào mở ra được, cùng với cơn đau hắn bắt đầu mê man và ngất đi.
Không biết bao lâu sau, khi ý thức của Liễu Duy bắt đầu tỉnh táo lại thì âm thanh đầu tiên lọt vào tai Liễu Duy là tiếng sóng vỗ lên bãi cát mịn và tan đi, cơn gió lạnh lẽo mang theo hương vị mặn đặc thù của biển thổi vào hắn, khi đôi mắt bắt đầu hé mở đón nhận những tia ánh sáng khiến đôi mắt nặng trĩu của hắn bị một chùm ánh sáng bao la chiếu vào làm hắn cảm thấy rất chói và không nhìn thấy gì chỉ ngoài một màu trắng xóa, sau vài phút mọi giác quan của Liễu Duy trở về bình thường, hắn thấy những áng mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh biếc, nghe rõ được tiếng sóng và lâu lâu hắn lại nghe tiếng của những con hải âu, hương vị đặc thù của biển xộc vào mũi.
-Haizzz....đây là địa ngục ư? nếu đây là địa ngục thì ta thà rằng làm một oan hồn phiêu bạt-Liễu Duy thở dài một hơi và thầm nghĩ.
Cơn đau lại một lần nữa ập tới đưa hắn thoát khỏi ý nghĩ kia và Liễu Duy cả kinh thử hoạt động cơ thể thì thấy cơ thể đau nhức và tràn đầy vết thương, hắn cố nhoài người ngồi dậy nhưng trên thân thể lại truyền đến đau đớn tê dại khiến hắn há miệng thở dốc.
Cuối cùng , Liễu Duy gắng gượng cả người đứng dậy, sau đó bắt đầu quan sát địa phương này.
Nơi này là một hòn đảo nhỏ, nhìn qua có chút tiêu điều, xa xa nhìn lại có thể thấy một số thực vật đáng nhẽ đã tuyệt chủng.
Sau khi quan sát xung quanh, hắn phát hiện bờ cát nơi hắn đang đứng là một bãi cát trắng xóa không pha một màu tạp chất nào thỉnh thoảng lại ánh lên các con sò màu sắc sặc sỡ bị nước biển xanh lam đánh lên mắc cạn, một khung cảnh với bầu trời trong xanh,những áng mây lượn lờ, gió mang theo hương vị mằn mặn, âm thanh của những cơn sống vô tận đập vào mọi giác quan của hắn.
-Địa ngục đây ư?.-Hắn lại tự hỏi bản thân, Liễu Duy không dám viễn vong nghĩ bản thân mình sẽ còn sống vì điều đó là không thể nào.
Liễu Duy thấy cách bãi cát chỗ hắn không xa phía sau tảng đá lớn còn có một bộ xương động vật cực lớn, hình dáng giống cá, mà lại có bộ dáng hai chân phía sau. Thật giống kiểu sinh vật đang tiến hóa từ cá lên bò sát.
Liễu Duy tiến tới lại gần để xem cho rõ"con vật" mà trước giờ mình chưa từng được nhìn thấy, càng đến gần hắn càng cảm thấy rùng mình vì cái độ hùng vĩ của bộ xương. hắn thấy trên bộ xương còn vẫn còn mang một màu đỏ nhạt "Chẳng lẻ là máu ?" hắn đến gần thì mùi hôi tanh cùng với mặn của biển pha trộn phả vào mũi Liễu Duy khiến cho cả người trở nên lạnh lẽo vì với kinh nghiệm của hắn thì nhìn vào vết máu hắn biết con vật này mới chết không lâu và bị một cái gì đó kéo vào rồi ăn thịt bởi xung quanh là những miếng thịt vâng tứ tung và nội tạng vẫn còn mùi ngai ngái thỉnh thoảng bị gió cuốn đi.
Lúc này, bụng Liễu Duy vang lên âm thanh biểu tình sôi lên ùng ục không chịu thua kém, khiến cho hắn ngỡ ngàng.
-Sao có cảm giác này ?. Chẳng lẻ ??
Sau một lúc, một tiếng cười vang vọng mang theo một tiếng thê lương bật lên trên hòn đảo.
-Chết đối với ta cũng khó khăn vậy sao.-Hắn cuồng, rống to truất nổi uất ức với thiên địa.
Sau khi tâm tình ổn định thì cái bụng của Liễu Duy lại một lần nữa biểu tình, kêu gào. Hắn trừ khi vào đường cùng chứ không bao giờ đem bản thân mình tự kết thúc, bản năng cầu sinh của hắn mạnh hơn ai hết.
Hắn nhìn xung quanh giữa hoàn cảnh lạ lẫm, hắn đi tìm thức ăn để thõa mản cái bụng đang kêu gào đòi công, hắn nhặt những con sò trên bãi cát trắng, những con sò trở thành một phần dinh dưỡng trong cơ thể hắn.Hương vị của những con sò sặc sỡ này quả nhiên rất ngon, mặc dù là ăn sống, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hương vị thiên nhiên tươi mới này, hơn nữa vị muối trong nước biển làm trong miệng có cảm giác tinh khiết, tự nhiên. Liễu Duy ăn liên tiếp mười mấy con, cảm thấy thân thể suy nhược đã có vài phần khí lực, ngay cả đau đớn trên người dường như cũng dảm bớt rất nhiều. Mặc dù chưa ăn hoàn toàn no nhưng Liễu Duy dừng việc ăn lại và một ý nghĩ quan trọng hiện lên đầu hắn.
-Ta đang ở đâu ???
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904
Một câu hỏi nhưng không có ai để giải đáp thắc mắc cho Liễu Duy, hắn chỉ biết là hắn đang ở trên một hòn đảo kỳ lạ, sự đẹp đẽ đi cùng với bí ẩn của hòn đảo làm hắn tò mò nhưng Liễu Duy biết tình trạng cơ thể hiện tại của mình, đành thở dài xếp bằng điều tức.
Nhưng kỳ lạ là hắn không cảm nhận được "khí" trong cơ thể hắn, không một chút dấu hiệu nào giống như nó chưa từng tồn tại trong hắn, Liễu Duy cắn răng tiếp tục đề khí lần nữa nhưng vân không có hiệu quả nào.
-Ta không cam lòng...aaaa....aaa...
Nếu nói điều gì khiến cho Liễu Duy trở nên tự tin mà chống chọi mọi thứ thì chắc có lẽ là một thân tuyệt học được truyền từ "gia gia" hắn, nhưng bây giờ một võ công bị phế, hắn chẳng khác gì là một người bình thường là mấy nói không quá thì bây giờ ngay cả một người bình thường cũng có thể đem hắn giết dễ dàng.
-Lạc vào một hòn đảo bí ẩn, công lực thì bị phế, không nghĩ Huyết Ma Nhân như ta cũng có ngày thê thảm như vậy.-Hắn tự giễu.
Hắn nhìn lên bàu trời xanh biếc với những áng mây bồng bềnh, hắn cười một cách khiêu khích như đối diện với đại địch vậy.
-hahaa....ha...a.Được ! Muốn chơi thì Liễu Duy ta chơi với "ngươi" tới cùng.
Hoàn cảnh thê thảm nào hắn chưa từng qua, nhưng càng như vậy thì với tính cách con người của hắn càng không chịu thua, hắn luôn đạp nát bấy những thứ cản trở hắn.
Liễu Duy thầm thở dài một hơi rồi nhìn lại bản thân hiện giờ không khác gì một tên ăn xin, tóc tai thì bù xù nhưng lạ thay mai tóc vốn dài xuống ngang lưng và luôn được bối lên bằng một chiếc lụa đỏ máu giờ không còn thay vào đó là mái tóc ngắn ngang đến cổ thỉnh thoảng lại ánh lên màu tử sắc, Liễu Duy nhìn kỹ những vết thương thì thấy đây rõ ràng không phải là vết thương bị kiếm chém giống như bị va vào một vật nào đó và bản thân tuy bị "phế" nhưng không hề có dấu hiệu nội thương sau một cuộc thoát chết.
Liễu Duy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều về nó bây giờ hắn chỉ muốn làm thế nào thoát khỏi cái hòn đảo đầy sự kỳ bí này, hắn có thể cảm giác được mạng sống của mình có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào bởi một thứ nào đó trong khu rừng.
Liễu Duy sau khi nhìn rõ các vết thương, cũng may không có dấu hiệu vết thương nào nguy hiểm, hắn bước tới dòng biển xanh thẳm trước mặt để lấy cái lạnh lẽo của biển để khiến đầu óc tỉnh táo hơn, khi hắn nhìn xuống thì sự phản chiếu của dòng nước xanh biếc hiện lên một khuôn mặt của một thiếu niên tuấn tú 18 19 tuổi, một khuôn mặt lạ lẫm mà hắn chưa thấy bao giờ, không chỉ mái tóc thỉnh thoảng áng lên tử sắc mà đôi mắt của thiếu niên này hoàn toàn là một màu tử sắc, tuy bị thương trên khuôn mặt nhìn không thể giấu đi được nước da trắng nõn và láng mịn như da của một đứa bé.
Bất chợt một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu của Liễu Duy, nó đi vào nơi lưu giữ ký ức của hắn và dung hợp với nhau, sự việc đột ngột này khiến cho Liễu Duy cảm thấy đầu mình như đang có một cái búa liên tục gõ vào và đôi tai trở nên ù đi không còn nghe gì, hắn ôm đầu và chịu từng cơn đau như có búa bổ vào rồi ngất đi lúc nào không hay.
Hắn ngất đi không biết bao lâu thì nghe được một tiếng kêu của một nam tử pha trong đó là sự ngạc nhiên và vui mừng
-Là thiếu gia, là thiếu gia...mau mau tấp vào !!! tấp vào !!!
Hắn cố mở mắt ra nhìn nhưng mọi thứ trở nên mông lung, hắn chỉ thấy được một hình ảnh mờ ảo và rồi ngất đi.
Một lúc sau hắn cảm nhận được bản thân mình được đặt vào một chỗ nằm mềm mại và ấm áp còn vướng mùi vãi mới.
-Mọi người tăng tốc! mau chóng trở về thông báo cho gia chủ !
-Hắn nghe nam tử đó nói và nghĩ thầm:
-Trở về ?
Một cơn buồn ngủ ập tới khiến cho hắn mau chóng chìm vào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phamtan1904